Thứ Hai – Đêm
Vì chỉ có thể đưa quà cho cô Noto vào ban ngày, nên cậu ta phải mang đến trường.
Yano không đưa cô lúc đầu giờ mà mang vào lớp có lẽ vì cậu ta đến phòng y tế lúc cô Noto đang bận lo cho đứa học sinh lớp Bảy bị thương, nên không gặp được.
Tôi chỉ mới nghe nói sinh nhật cô Noto là tuần này, chứ không biết là hôm nay.
Nhưng điều đó chẳng giúp ích gì cho việc xoá bỏ cảm giác tội lỗi.
Vì thế, tôi của ban đêm quyết định sẽ đi xin lỗi.
Tôi không thể xin lỗi con người ban ngày của cậu ấy. Nên ít nhất vào buổi tối, tôi sẽ làm chuyện đó. Bởi tôi trong hình dạng quái vật thì có thể.
Lâu lắm rồi tôi mới gặp Yano ban đêm. Với lại, hình như đây là lần đầu tiên tôi đến gặp cậu ấy vì có việc hẳn hoi, nên tôi hơi căng thẳng.
Cũng có khả năng hôm nay cậu ấy không đến. Trời còn mưa nữa. Có khi cậu ấy đang rầu rĩ vì việc tôi đã gây ra cũng nên.
Dù Yano có ở trường đêm nay thì cũng có thể cậu ấy sẽ không chấp nhận lời xin lỗi. Giả sử cậu ấy bảo: “Nếu phải xin lỗi thì đừng làm”, tôi cũng đành chịu. Tuy việc tôi làm không sai với tư cách một thành viên trong lớp, nhưng không thể bắt Yano phải hiểu điều đó được.
Tôi còn có một nỗi bất an lớn. Nếu bị cậu ta cằn nhằn thôi còn đỡ. Chẳng may Yano phản ứng dữ dội hơn thì tôi phải làm sao?
Tôi nhớ lại khuôn mặt của Yano.
Sau khi kết thúc màn biến thân muộn hơn mọi khi, tôi bay đến trường. Bằng trí tưởng tượng của mình, tôi mọc cánh như một con dơi khổng lồ và dang cánh trên bầu trời rộng lớn. Tôi còn nghĩ ngợi theo chiều hướng giảm bớt tội lỗi, kiểu như: không biết Yano có thấy vui khi thấy đôi cánh này không?
Tôi đến trường, hạ cánh xuống tầng thượng như mọi khi. Tôi nhớ lại lần đầu mình đến đây. Thế nhưng, giờ không còn sự hào hứng, chỉ có cảm giác căng thẳng là giống với khi đó thôi.
Trường học ban đêm hôm nay cũng vắng lặng. Ban ngày, trường ồn ã là thế, hơi người tràn ngập, ở trong trường có cảm giác tù túng, dù ban đêm không mở cái cửa sổ nào, thế mà lại có cảm giác được giải phóng hơn.
Bởi vì tôi là một con quái vật, và vì giờ ở đây không có một ai. Khi ở hình dạng con người, vây quanh tôi không phải là tường và trần nhà, mà tôi bị giam cầm bởi cảm giác chính nghĩa, ác ý và tinh thần tập thể.
So với kẻ như tôi, chắc chắn Yano còn có cảm giác khổ sở, tù túng hơn nhiều lắm.
À, có lẽ vì vậy mà cậu ấy mới nghỉ ngơi ở ngôi trường đã được giải phóng.
Lúc này, lần đầu tiên tôi thấy mình hiểu rõ ý nghĩa của giờ nghỉ đêm mà Yano nói.
Ngay lập tức, tôi đến trước cửa lớp học và mở cửa ra trước khi kịp định thần. Nếu còn muốn định thần, tôi sẽ mãi mãi không bao giờ xuất đầu lộ diện được.
Trong lớp, Yano đang ngồi ở chỗ mọi khi của mình.
Nhìn thấy tôi, cậu ta liền mở miệng như một đứa ngốc.
“Ồ, lâu... lắm mới gặp... cậu.”
Tôi mới có hai hôm không đến vào ban đêm, tính cả cuối tuần thì mới có bốn ngày, nhưng có lẽ cảm giác về thời gian của Yano khác với tôi.
Chắc cậu ta thấy thời gian ban ngày dài lắm.
“Ừ, lâu không gặp.”
Tôi tiến về phía cuối lớp, biến đổi kích cỡ cho dễ ngồi.
Tôi đang nghĩ xem phải đem chuyện ra nói như thế nào, thì Yano đã cất điện thoại vào túi và quay lại.
“Này.”
Tôi cảm thấy bất an, sợ rằng mình sẽ đột nhiên bị trách móc vì việc ban ngày.
“Cậu đã... đi chỗ nào hay... ho à?”
Nhầm to.
Một câu hỏi đột ngột như mọi khi. Tôi nghĩ ý cậu ấy là ban đêm tôi đã đi chỗ nào, bèn gật đầu.
“Tớ đi nhiều lắm.”
“Ồ... Ồ.”
“Nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt vui cả. Tớ đến thử mấy khu du lịch vào ban đêm rồi, nhưng không có ai, đền chùa thì cảm giác ghê lắm.”
“Cậu trông như thế... mà nhát... gan ghê.”
Yano vẫn có kiểu chọn sai từ như cũ. Cách nói “trông như thế” có vẻ sẽ gây xung đột và hiểu nhầm. Thế nhưng, hôm nay tôi tạm không nói đến điều đó.
“Acchi thích bên... nào, châu Âu hay... châu Á?
“Sao lại có hai phương án đấy thế? Tớ chưa đến đâu trong hai chỗ đấy cả.”
“Thế à? Tại tớ... nghĩ là... ban đêm cậu mà đi nước ngoài với hình dạng... ấy rồi vì chênh lệch múi... giờ mà thành ban ngày thì cậu sẽ thế nào nhỉ?”
“... Ừ, sẽ thế nào nhỉ?”
Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng đúng là tôi cũng tò mò muốn biết câu trả lời cho nghi vấn của Yano.
“Trên biển mà... biến thành hình dạng ban... ngày thì gay go đấy.”
“... Nguy hiểm phết.”
Sáng sớm nay tôi cũng đã nghĩ đến chuyện mình có thể ra nước ngoài không. Có vẻ tôi nên dừng lại.
“Không biết Acchi có... thể điều... khiển được thời... gian bằng năng lực tưởng... tượng của mình không nhỉ?”
“Không được đâu. Tớ nghĩ tớ không làm được những việc không liên quan đến mình.”
Dù là tôi vào ban đêm đi nữa, cũng sẽ có việc không làm được.
“Vậy... à...”
Yano rất dễ hiểu, tỏ vẻ tiếc nuối rõ ràng đến mức trông như thể cố tình. Cậu ấy ngửa mặt lên trần, thở dài thật mạnh.
“Thế mà tớ đã nghĩ tớ... có thể sống... mãi ở ban đêm.”
“...”
Tôi che giấu sự xáo động trong cơ thể.
Giá mà có thể sống mãi ở ban đêm.
Đấy có lẽ là một ước muốn thiết thực với Yano.
Thế nhưng, việc đó không thể xảy ra. Cánh cửa bắt đầu địa ngục buổi sáng nhất định sẽ mở. Chẳng có đêm nào không tàn. Một uớc muốn không đời nào thành sự thật quả thực đau đớn vô cùng.
Liệu cậu ấy có hỏi tôi: “Cậu thử chưa?” không nhỉ?
Đáng tiếc là nếu trí tưởng tượng của tôi có thể kéo dài buổi đêm, thì đáng ra mọi thứ đã thành như thế từ lâu rồi.
Nó hẳn đã thành như thế từ trước khi tôi gặp con người ban đêm của cậu ấy.
Tôi cũng ước đêm kéo dài mãi mãi.
Tôi cứ mãi ước ao buổi đêm không bao giờ kết thúc.
Thế nhưng, hôm nào cũng vậy, mặt trời mọc, tôi trở lại hình dáng con người, thay quần áo, ăn sáng, đến trường.
Kể cả một đứa như tôi, tận sâu trong đáy lòng không đến nỗi ghét bỏ gì cái nơi gọi là trường học, cũng mong như vậy.
Tôi đau đớn hiểu rằng lời nói của Yano không chỉ đơn thuần là suy nghĩ bất chợt.
Giá mà tôi có thể chuyển cho cậu ấy sức mạnh thực hiện điều đó bằng trí tưởng tượng.
Có lẽ cảm xúc mãnh liệt hơn tôi gấp trăm, gấp ngàn lần sẽ có thể tạo nên buổi đêm kéo dài vô tận.
“Thế hôm... nay mình làm... gì?”
Có vẻ việc cơ thể tôi xôn xao không bị lộ ra.
“Cậu có hỏi thế thì cũng…”
Mục tiêu của tôi hôm nay là xin lỗi, nên tất nhiên, tôi chẳng nghĩ đến việc ấy.
Mặc dù chưa nghĩ ngợi gì, nhưng lời Yano nói làm tôi yên tâm một chút. Yên tâm với việc Yano không tỏ ra đặc biệt suy sụp vì chuyện ban ngày, mà tung ra những đề xuất giống với mọi khi. Có lẽ cậu ấy cũng hiểu rằng, hành động của tôi chỉ nằm trong chuỗi nối dài những việc tất cả mọi người đang làm, là chuyện không tránh khỏi.
Dù thế, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách mở đầu câu chuyện.
“Cửa sổ đội bóng chày cũng không vỡ nhỉ.”
“Chắc tại không đuổi... kịp đấy.”
“Cái gì không đuổi kịp cơ?”
“Đến nhà thể... chất xem đi.”
Yano mặc kệ câu hỏi của tôi và đưa ra nguyện vọng của mình. Như mọi khi. Vẫn như mọi khi.
Nhà thể chất chắc cũng được. Một không gian mở hơn ở đây sẽ không tạo bầu không khí quá nghiêm túc, tôi có thể xin lỗi, cũng có thể lấp liếm nhiều thứ vẩn vơ.
Tôi quyết định làm theo đề xuất của Yano.
“Acchi không... có ý... kiến gì à?”
“Tớ chẳng có mấy chỗ muốn đi ở trường vào ban đêm cả.”
“À thế… à.”
Tôi thoáng nghĩ có lẽ trong lời nói của Yano có chứa hàm ý phủ nhận tâm tưởng sâu sắc hơn thế của tôi, nhưng chắc đó chỉ là tôi cả nghĩ.
Tôi để Yano rời lớp trước, rồi khoá cửa lại. Tôi chuẩn bị sẵn phân thân, cho nó đi trước. Dù đã nhìn thấy việc này bao nhiêu lần rồi nhưng Yano vẫn nói: “Tiện gh...ê.”
Xuống cầu thang xong, chúng tôi đi về phía nhà thể chất. Tiếng bước chân của Yano vẫn to và ầm ĩ như mọi khi, nhưng tôi không nhắc.
Chúng tôi đi qua phòng thay đồ, vượt qua cả nơi ngày trước tôi đá phải Yano. Cánh cửa nhà thể chất đóng chặt ở đầu kia hành lang nối giữa hai toà nhà.
Tôi bảo Yano đợi ở trước cửa rồi đi vào bên trong.
Tôi quay về hình dạng con quái vật từ trạng thái lỏng. Cảm giác bên trong nhà thể chất từa tựa như chốn lao tù khoá kín.
Căn phòng lặng im như tờ, nhưng tôi cảm thấy những âm thanh sinh ra từ giờ thể dục và hoạt động câu lạc bộ ban ngày vẫn bị nhốt và vang vọng bên trong.
Tôi bắt đầu sợ cảm giác bị giam cầm, bèn nhanh chóng lấy đuôi mở cửa.
Yano đang đợi bên ngoài, liền cởi giày và bước vào nhà thể chất, chẳng buồn cảm ơn lấy một câu. Cậu ta hít một hơi sâu hết cỡ bằng động tác như thể cố tình.
“Tớ nghe thấy âm... thanh gì đó.”
Động tác thế kia thì phải là mùi chứ? Tôi nghĩ vậy, nhưng vì tôi cũng cảm thấy có âm thanh gì đó nên không nói ra.
Khi tôi lấy đuôi đóng cửa lại, Yano kêu lên.
“Ồ ồ ồ ồ! Tối đen như... mực nhỉ?”
“Ừ.”
Đèn thoát hiểm vẫn sáng, nhưng từng ấy ánh sáng chẳng giúp ích gì cho mắt người thường bên trong nhà thể chất cả.
“Chờ một lát.”
Tôi để Yano đợi ở đó rồi bay lên tầng hai. Sau khi lấy đuôi đóng tất cả rèm ở phía trên cao, tôi bật một dãy đèn duy nhất. Làm thế này thì con người bình thường như Yano chắc chắn sẽ nhìn thấy được. Mong là bên ngoài sẽ không nhìn thấy chút gì.
Khi tôi quay lại phía dưới, Yano đã chạy về phía tường, bước men theo chiều dài của nhà thể chất. Tôi biến cơ thể về kích cỡ dễ ngồi. Khác với tôi, Yano có cơ thể bé nhỏ và bước chân cũng ngắn. Để đi hết một vòng nơi này, cậu ta cần khá nhiều thời gian mới quay trở lại được chỗ tôi.
Vừa quay lại, cậu ta chỉ ngay lên trần nhà.
“Này, Acchi, cậu lấy cái k...ia đi.”
Tôi ngước nhìn lên, lúc đầu chẳng biết cái kia mà Yano nói là gì. Theo hướng chỉ tay của cậu ta có mỗi cái trần nhà.
“Quả b...óng.”
Cậu ta chỉ cho đến thế rồi nên cuối cùng tôi cũng thấy. Trực giác của tôi chẳng tốt tí nào.
Nghĩ ngợi xem phải làm gì một thoáng, tôi tách xa khỏi Yano và dang rộng cánh. Đúng như tôi hi vọng, tôi bay lên, sau lưng là tiếng trầm trồ bị kiềm chế “Ồ, ồ, ồ!” của Yano. Nhảy lên thì vẫn tới, nhưng cố tình bay thế này cũng bõ công.
Tôi lấy đuôi móc quả bóng rổ đang kẹt ở khung sắt của trần nhà và thả nó xuống. Nếu quả bóng đập vào mặt Yano đang ở bên dưới thì nguy hiểm, nên tôi bắt nó lại giữa chừng và lượn một vòng trong nhà thể chất rồi tiếp đất.
Tôi ném nhẹ quả bóng về phía phát ra tràng vỗ tay chẳng theo nhịp điệu gì của Yano. Nó liền nằm gọn giữa hai bàn tay đang hướng vào nhau để vỗ của cậu ta.
Cậu ta vẫn chẳng nói cảm ơn và đập quả bóng xuống đất. Cách điều chỉnh lực và góc đập bóng của cậu ta không tốt nên quả bóng văng ra hướng khác, lăn đến chỗ tôi. Tôi lấy đuôi bắt lấy, ném trả lại Yano, quả bóng bay vèo ra sau lưng, khiến cậu ta phải lạch bạch đuổi theo nó.
Sau một hồi tập lừa bóng tệ đừng hỏi, và tập ném bóng tự do không đủ chiều cao, chẳng biết là mệt hay đã chán rồi, Yano lại gần rồi ném bóng cho tôi. Tự dưng làm gì thế hả?
Tôi lấy đuôi bắt bóng rồi ném trả, lần này cậu ta bắt gọn được, ném lại cho tôi. Có vẻ cậu ta muốn giết thời gian bằng trò ném và bắt bóng. Nếu chỉ vậy thôi thì tôi sẽ chơi cùng với cậu ta.
Chúng tôi chuyền qua chuyền lại không biết bao nhiêu lần, khi ấy có vài pha Yano để bóng bay vèo ra phía sau lưng. Trong lúc chúng tôi chơi, tiếng mưa đập xuống trần nhà ngày càng trở nên nặng hạt. Chúng tôi bị giam cầm, nhưng cũng được chở che.
“Nhóc... này thật may mắn, vì có Acchi ở đây.”
Yano lại bất thình lình lên tiếng. Nhóc này?
“Ý cậu là quả bóng này hả?”
“Ừ, tớ có thể thấy nó đang được sống... trọn vẹn như một quả... bóng.”
“Nó có sống đâu.”
“Có thể nó chỉ im lặng chứ đang sống đấy.”
“Sợ thế. Bọn mình còn đang ném nó đấy.”
Trò chuyện và chuyền bóng.
Tôi có cảm giác mình đang vui vẻ thích thú với việc này.
“Thì nó xuất... hiện trong truyện Harry... Potter còn... gì.”
“Ừm, vì trong ấy tranh vẽ hay chổi có thể trò chuyện hay cử động được mà.”
“Ra vậy, thế nên đồ ngốc đó... mới ng...ừng lại.”
“Cái gì cơ?”
“Nhưng mà v...ẫn nên cẩn thận.”
“Cái gì mới được chứ?”
“Acchi... ấy.”
Yano chẳng thay đổi gì, vẫn không thèm nghe người khác nói. Cách cậu ta sử dụng toàn bộ cơ thể rất kém, giọng nói khi ở tư thế chuyền bóng cũng có ngữ điệu kì quặc hơn bình thường.
“Ừ.”
“Hình dạng ban ngày hay hình dạng ban đêm của cậu là thật?”
Hình như cậu ta dồn sức hơn ban nãy.
Quả bóng được ném tới bay cao hơn cả người tôi. Âm thanh va đập nặng nề của quả bóng với sàn nhà tạo thành một làn sóng âm, làm những hạt đen lay động.
“Hả?”
“Cậu nhặt b...óng lại đ...i.”
Yano vô tư chỉ thẳng về phía tôi. Tôi nghe theo, quay lại, lấy đuôi múc quả bóng đang ở sau lưng mình.
“Ném đ...i.”
Yano bắt ngon lành cú ném bóng theo hình vòng cung của tôi.
“Cậu là hình dạng con người? Hay là hình dạng bây giờ?”
“À không, chà...”
“Tớ cứ thắc... không biết bên nào...”
Vẫn cầm nguyên quả bóng, Yano chỉ buông ra những ngôn từ.
“Bên... nào mới thực... sự là cậu nhỉ?”
Cậu ta nói ám chỉ cái gì vậy?
“Tớ... ấy nhé...”
Chẳng ai hỏi, nhưng Yano lại bắt đầu tự tiện kể về mình như mọi khi.
“Tớ không là bên... nào cả. Cũng chẳng phân... ra ban đêm lẫn... ban ngày. Tớ không khác gì... cả. Chỉ có xung... quanh là khác thôi. Chỉ có thời... gian, con... người, đồ.. vật, không khí là khác. Tớ của ban... ngày hay ban... đêm đều là một. Tớ chẳng là bên... nào cả.”
“...”
“Nhưng, Acchi ban ngày và ban... đêm khác nhau... hoàn toàn.”
Cậu ta đang nói chuyện gì vậy?
“Vậy nên tớ mới hỏi bên... nào mới thực sự... là cậu.”
Yano ra vẻ thám tử và chỉ vào tôi.
“Tớ ngh...ĩ chuyện ấy lúc không... gặp cậu đấy.”
Yano bông đùa với vẻ vui tươi.
Đám hạt đen bị cậu ta chỉ vào đang lặng lẽ run lên.
Yano vẫn chăm chú nhìn tôi, không liếc mắt.
“Tớ muốn b...iết.”
“...”
Tôi hít một hơi.
Có lẽ cậu ta chẳng có sự mạnh mẽ hay sắc sảo như vậy đâu.
Có lẽ cậu ta chỉ thắc mắc, một cách rất đơn thuần.
Hình dạng người hay quái vật mới thật sự là tôi à? Lần trước, cậu ta cũng hỏi tôi rằng, có phải tôi sinh ra với hình dạng quái vật hay không. Vậy nên, Yano vô tư phang cho tôi một câu hỏi như thế cũng là lẽ thường tình.
Dù vậy, điệu bộ bông đùa của cậu ta làm tôi thấy như cậu ta dùng nó để giấu đi cảm xúc thật sự. Giống như lúc Nakagawa cười khi bị Sakai trách cứ, tôi nghĩ cậu ta đã che giấu một cảm xúc khác hoàn toàn.
Đó là hành động khi có cảm giác tội lỗi chăng?
Tôi nghĩ mình đang bị trách cứ.
Tôi có thể thấy Yano đang che giấu sự tức giận đối với tôi.
Tất nhiên, đó là sự tức giận đối với việc tôi đã làm khi ở hình dạng con người.
Cậu ấy không thể hiện điều ấy ra là để bảo vệ.
Bảo vệ khoảng thời gian này, giống như Iguchi hay Nakagawa.
Vì nếu cậu ấy giận, thời gian ban đêm sẽ vỡ nát, vì nếu cậu ấy giận, mối quan hệ giữa tôi và Yano có lẽ sẽ không còn.
Phải chăng bởi lí do đó, cậu ấy kìm nén cảm xúc, cố gắng tìm từ tôi một câu trả lời mà bản thân chấp nhận được để tạo nên điểm rơi cho tâm trạng của mình. Tôi nghĩ có lẽ là như vậy.
Tôi không biết những điều mình tưởng tượng ấy có đúng không.
Tôi cũng không biết trả lời câu hỏi ấy ra sao để được Yano chấp nhận.
Vì không biết, nên tôi tạm thời lảng tránh.
“Xin lỗi...”
Tôi không trả lời câu hỏi. Thay vào đó, tôi thốt ra câu mà tôi cho rằng cậu ấy thực sự muốn, vượt lên trên câu hỏi kia.
Tuy tôi đã lấp liếm, nhưng thử nghĩ mới thấy, cách đó nhất định sẽ giúp cả hai bên đạt được mục đích ban đầu.
Tôi cho rằng nó còn có ý nghĩa hơn nhiều chuyện lựa chọn từ ngữ thích hợp để đáp lại câu hỏi vốn đã dối lòng của Yano.
Vậy nên, nói thật lòng, việc Yano hỏi tôi một câu có ý nghĩa sâu sắc như vậy, có khi với tôi cũng là chuyện tốt.
“Xin... lỗi gì cơ?”
Yano xoay xoay quả bóng trong tay, nghiêng đầu một cách cố tình. Tôi nghĩ bụng đúng là cậu ta đòi hỏi một câu xin lỗi hẳn hoi từ phía tôi rồi.
Thông thường, quái vật có lẽ sẽ tức giận với sự ranh mãnh đó. Nhưng chỉ riêng hôm nay thôi, cảm xúc của cậu ta không sai. Tôi bị giận là đương nhiên. Vì tôi đã làm chuyện ấy.
Nhưng việc xin lỗi không phải chuyện đương nhiên. Tôi lúc ban ngày không thể làm thế.
Nhưng tôi trong hình dạng quái vật thì có thể.
Bởi vậy, trong hình dạng quái vật, tôi nghiêm chỉnh đứng dậy, quay cái đầu to tướng về phía Yano và cúi xuống.
“Xin lỗi.”
“Ờ, hả?”
Yano càng làm bộ khó hiểu hơn.
Đôi mắt to của cậu ta tròn xoe như một đứa trẻ.
Cậu ta trợn mắt hết cỡ, nhìn mới ngốc làm sao.
“Ừm...”
Mới nói dở chừng, tôi đã ngậm miệng lại. Can đảm đi đâu hết sạch.
Tôi hầu như không có kinh nghiệm trong việc nhận sai một cách có chủ ý. Lại càng không có chuyện đi xin lỗi người mà mình đã thực hiện hành động sai trái một cách cố tình. Việc chỉ mỗi mình tôi chịu trách nhiệm lại càng muôn phần không có.
Nhưng, chính vì vậy tôi mới quyết định xin lỗi.
Vì tôi nghĩ mình sai.
Sai.
Sai?
Bên nào mới sai nhỉ?
“Ừm, hôm nay...”
Bên nào?
Là chuyện tôi làm hôm nay, hay chuyện ngày nào tôi cũng làm?
Là chuyện chủ động bắt nạt cậu ta, hay chuyện bắt nạt cậu ta một cách thụ động?
Là Motoda, Nakagawa hay tôi?
Là Yano, hay chúng tôi?
“Xin lỗi vì đã giẫm lên món quà cậu định tặng cho cô Noto.”
Trong đầu tôi đầy ắp những lời lẽ và nghi ngại khác nhưng tôi chẳng quan tâm mà nói ra nguyên xi lời xin lỗi đã chuẩn bị từ trước. Bởi nhẽ, nếu cứ nghĩ ngợi và lo lắng những chuyện linh tinh, tôi sẽ không bao giờ nói được điều cần nói.
Vì vậy, nói ra thế này làm tôi thấy tốt hơn.
Dù thế, tôi vẫn vô tình tránh ánh mắt Yano vì căng thẳng và nhiều thứ khác.
Tôi lập tức nhận ra điều đó sẽ khiến lời xin lỗi của mình có vẻ giả tạo, nên tôi đã nhìn mặt Yano.
Tôi nhìn rồi.
Bằng tám con mắt của mình, tôi nhìn, chăm chú quan sát nét mặt Yano, những thay đổi trên đó khi nhận được lời xin lỗi.
Môi cậu ấy run run.
Yano quay về phía tôi.
“Cậu đừng xin... lỗi chuyện ban... ngày.”
Nhưng cậu ấy không cười thoả mãn.
Yano bĩu môi, câu trả lời của cậu ấy là điều trước đây tôi đã từng nghe.
Thực lòng mà nói, tôi đã đoán Yano sẽ đáp như vậy.
Tôi đã đoán đúng. Vậy nên được rồi. Thế là được.
Thực ra, cái tôi sợ nhất vốn không phải là câu trả lời, mà là vẻ mặt của Yano.
Nếu cậu ấy làm vẻ mặt mà chỉ mình tôi hiểu ý nghĩa đó thì tôi phải làm gì đây?
Nếu cậu ấy làm vẻ mặt như khi đối diện với những kẻ độc ác thì tôi phải làm gì?
Nhưng kết quả là, cậu ấy chẳng hề lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nên đó lẽ ra cũng là một tín hiệu tốt, vậy mà...
“Cậu không... cười à?”
“Hơ...ở?”
“Tớ đã làm chuyện như vậy mà...”
Hẳn là tôi không cần thiết phải hỏi như vậy, hẳn là tôi cũng không cần thiết phải đào bới những điểm đáng trách của mình, nhưng lời nói đã thốt ra thì không thể lấy lại được, kể cả với một con quái vật như tôi.
Yano mở to mắt, rồi đập tay vào nhau với vẻ cố tình: “À, à.”
Thế rồi, cậu ta cười. Như thể cậu ta thấy tức cười.
Cậu ấy cười với tôi thật tự nhiên, không hề có vẻ thoả mãn.
“Tớ không... sợ Acchi đ...âu.”
“... Tại sao?”
Miệng tôi tự nhiên cử động.
“Sao vậy? Tớ đã làm chuyện như vậy cơ mà?”
Tiếng của tôi không hiểu sao lại vang vọng hơn hẳn trong nhà thể chất trống trải. Những âm thanh, mùi vị ban ngày còn đọng lại dường như đã bị xoá sạch hoàn toàn.
“Tại s...ao là thế nào?”
Yano nghiêng đầu, có vẻ thắc mắc.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại hỏi cậu ta chuyện này.
“Tại vì...”
“...”
“Vì Acchi luôn nhìn tớ.”
Câu hỏi của tôi chẳng chứa đựng một chút thành ý nào. Thế mà Yano vẫn trả lời vô cùng nghiêm túc.
Nhưng tôi dường như không hiểu ý nghĩa của câu trả lời đó.
Tôi nghĩ đấy là vì tôi thực sự chẳng hiểu gì.
“Ha...y là Acchi...”
Câu nói tiếp theo của Yano khiến tôi cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Mu...uốn tớ s...ợ cậu à?”
... A.
“Dở... hơi ghê.”
Yano đập quả bóng xuống sàn một phát. Lần này quả bóng trở lại tay cậu ta một cách ngon lành. Tiếng va đập giữa quả bóng với sàn tập có lẽ đã xé rách tấm màng bao bọc trái tim tôi.
Tôi nhận ra điều ấy.
Sự thực nằm bên trong tấm màng nhất loạt tràn vào đầu tôi. Khi tôi nhận ra, toàn thân tôi tê liệt.
À, à à, ra vậy. Tôi không thể nói gì đáp lại câu hỏi của Yano.
Không phải tất cả từ ngữ đã biến mất khỏi đầu tôi, chỉ là, câu trả lời thực sự cho câu hỏi của cậu ấy không phải là thứ tôi có thể để ai đó thấy.
Nghe Yano nói xong, cuối cùng tôi cũng nhận ra tôi đã luôn nhầm lẫn tên của điều mình ôm trong lòng từ trước đến giờ.
Phát hiện đó là thứ không thể nào tin nổi, và chẳng có cách nào lấp liếm.
Tôi cảm nhận nỗi đau như bị kim châm vào nơi tôi từng nghĩ chứa đựng cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
Vì lời nói của Yano đã đâm xuyên vào đó.
Trúng tim đen.
“Acchi mới là đồ dở... hơi.”
“...”
“Tớ trả... đũa vụ cậu nói tớ... kì quặc ở trên sân thượng đấy, hihi.”
Tôi đã muốn Yano sợ mình. Đúng như cậu ta nói.
Lí do rất đơn giản. Bởi lẽ, nếu như vậy, tôi có lẽ chẳng cần để ý đến cậu ta nữa.
Để cậu ta sợ tôi, ghét bỏ tôi, nghĩ tôi là kẻ tồi tệ.
Chẳng phải tôi đã nghĩ, nếu có thể bỏ mặc cậu ta thì nhẹ nhàng biết bao sao?
Tôi đã xin lỗi rồi, nhưng lại bị đối phương khước từ, nên chẳng thể làm gì hơn. Không phải tôi cho rằng như thế sẽ nhẹ nhàng à?
Tôi không thể nói rằng, sâu tận đáy lòng tôi không có những cảm xúc ấy.
Bởi vì tôi vẫn luôn sợ cậu ta sẽ cầu cứu tôi.
Phải chăng vì thế nên tôi mới có thể ung dung tới xin lỗi không chút do dự như thế này?
Chắc chắn đâu đó trong tôi đã nghĩ rằng chuyện hôm nay xảy ra vừa đúng lúc.
Nơi trú ngụ của linh hồn đen tối tôi tìm thấy trong trái tim mình, có lẽ tên của nó không phải là “cảm giác tội lỗi”.
“À, hay l...à...”
Hẳn là không biết gì về nỗi niềm đen tối của tôi, Yano chỉ vào tôi, vẫn nghiêng đầu ra chiều khó hiểu rồi nói.
“Acchi s...ợ Acchi à?”
“... Hả?”
“Không sao, cậu không... đáng sợ đâu.”
Yano nói một câu hệt như Nausicaä, rồi cười hề hề, không phải cười thoả mãn. Thế nhưng, vì tôi chẳng nói gì, nên cậu ta lại một lần nữa nghiêng đầu sang hướng ngược lại.
“Không phải à?”
“...”
“Vậy, chẳng nh...ẽ.”
Yano không chỉ vào tôi mà chỉ vào chính mình.
“Acchi s...ợ tớ à?”
Đó là câu hỏi duy nhất tôi có thể gật đầu trong số các câu hỏi dồn dập như tên bắn từ nãy đến giờ.
Khi tôi gật đầu, Yano tự nhiên làm bộ mặt khó chịu. Tôi nao núng trước phản ứng đương nhiên ấy.
“T...ại sao? Tớ có làm điều gì quá đáng đ...âu.”
Đúng vậy. Yano không biết quan sát xung quanh, kì quặc, đần độn, nhưng cậu ấy chẳng làm gì quá đáng với tôi cả.
Có điều, việc sợ hãi một thứ gì đó không chỉ xuất phát từ những lí do đơn thuần như thế.
“... Vì tớ không hiểu.”
“Không hiểu... gì?”
Tôi ranh ma, không muốn phần đen tối trong con người mình bị phát hiện, nên tôi quyết định sẽ chứng minh sự trong sạch ngụy tạo của mình bằng cách tiết lộ riêng những phần có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay.
Tôi nói thật những điều đã luôn giữ trong lòng.
“Vì Yano quá khác tớ, tớ không hiểu nổi suy nghĩ của cậu.”
Tôi đã muốn nói rằng, chính bởi vậy nên tôi chẳng còn cách nào khác.
“Ơ... đương nhiên... là khác nhau rồi.”
Cách nói của Yano không hề giống như đang coi thường tôi.
“Ai mà... biết được điều người khác đang nghĩ chứ?”
Yano cau mày, vẻ như thực sự không hiểu điều tôi đang nghĩ cũng như điều tôi đang nói. Chính là vẻ mặt này. Tôi sợ cái vẻ mặt dường như không hề có ý định che giấu điều mình không hiểu.
“Thế Acchi giống... ai nào?”
Ai nhỉ? Rất nhiều khuôn mặt của nhiều người lướt qua đầu tôi. Yano xoè lòng bàn tay trước mặt mình, gập ngón cái lại.
“Đứa con gái giả vờ thích... bắt nạt người khác nhưng thực ra nếu không... coi thường ai đó thì sẽ bất an không chịu nổi?”
Ai vậy?
Tiếp theo, cậu ta gập ngón trỏ.
“Hay là thằng con trai... thông minh, luôn biết hễ bản thân làm gì thì mọi người xung quanh... sẽ phản ứng thế nào, và chơi đùa với... họ?”
Ai nhỉ?
Tiếp đến, cậu ta gập ngón giữa.
“Hay là người bạn cùng lớp... ngốc nghếch, cãi... nhau với bạn cũ, khi người đó bị gây chuyện quá đáng vẫn không... thể giảng hoà, với bất kì ai cũng chỉ... biết gật đầu, thế mà lại tự tiện cảm... thấy có trách nhiệm, rồi trả đũa thay cho người bạn cũ kia?”
Rốt cuộc, cậu ta đang nói đến ai nhỉ?
Cuối cùng, Yano chụm ngón áp út với ngón cái lại với nhau tạo thành nắm đấm rồi giơ về phía tôi.
“Cả tớ, cả Acchi, cả những người kia... cũng vậy, từng người từng... người đều khác... nhau. Khác nhau là chuyện đương... nhiên mà. Vậy nên chắc chắn không ai... hiểu điều người khác đang... nghĩ.”
“...”
“Thế mà Acchi lại... sợ... tớ?”
Cậu ta hỏi tôi, nhưng lần này tôi không gật đầu. Điều Yano đang nói có vẻ hoàn toàn lệch với chuyện tôi muốn nói. Nhưng đồng thời, một phần trong tôi nghĩ hình như cậu ấy nói đúng.
Trong lúc tôi còn đang lúng túng, vẻ mặt của Yano thay đổi.
Chân mày Yano trĩu xuống, khoé miệng nâng lên một chút. Tôi biết ngay đó không phải biểu cảm đến từ sự vui thích hay do buồn cười. Nó khác với vẻ thoả mãn, nhưng vẫn là nụ cười tạo nên thứ cảm xúc giả tạo. Vẻ mặt cho thấy mình đang che giấu cảm xúc thực sự, rõ tới mức gần như là cố ý.
“B...uồn thật.”
Giây phút đó, tiếng chuông chói tai vang lên từ túi của Yano.
Lúc chia tay ở cổng trường, chẳng ai nói câu: “Mai gặp nhé.”
Khi chỉ còn lại một mình, tôi chạy trong vô định. Việc ấy chẳng mang ý nghĩa gì, tôi chỉ chạy vì không thể đứng yên một chỗ.
Khi nhận ra thì tôi đã ở trên một ngọn núi tối đen. Tôi len vào giữa cây cối, lướt qua các con vật, ra tới ven sông. Cành lá trên đầu tôi không còn, mưa trực tiếp trút xối xả xuống thân tôi.
Đây là thân hình của quái vật, tôi không lạnh. Tôi không lạnh, nhưng tôi cảm nhận được thâm tâm mình đang run rẩy.
Tôi nhắm nghiền mắt, hít thở sâu, nhưng sự run rẩy ấy không biến đi đâu cả.
Buồn thật. Buồn thật. Buồn... thật.
Tôi không thể nào dứt nụ cười ấy của Yano ra khỏi đầu được.
Chắc chắn tôi đã hoàn thành mục tiêu ngày hôm nay.
Tôi đã xin lỗi. Và Yano có lẽ đã tha thứ cho tôi.
Như thế hẳn là tốt rồi.
Vậy mà, tôi lại đang run rẩy.
Yano nói cậu ấy buồn vì tôi sợ cậu ấy.
Dù bị bắt nạt, dù hoàn cảnh có trở nên tồi tệ, dù bị tôi giẫm lên món quà sinh nhật quý giá, Yano đều không nói cậu ấy buồn.
Nhưng cậu ấy buồn vì sự sợ hãi của tôi.
Tôi không ngu dốt đến mức hoàn toàn không hiểu gì sau khi suy nghĩ về ý nghĩa của điều đó.
Ví dụ, trong trường hợp là tôi, tôi sẽ buồn nếu bị ai sợ hãi, tôi sẽ buồn nếu ai không muốn lại gần mình? Tôi thử suy nghĩ và có thể tưởng tượng ra.
Đó là người tôi mà tin tưởng.
Dù không phải tất cả, nhưng vẫn là người có thể tin được ở điểm nào đó.
Nhất định Yano đã đặt lòng tin vào tôi.
Không, không chỉ đơn giản là tôi.
Là tôi, kẻ ban ngày dù làm ra chuyện tồi tệ như thế thì ban đêm lại đến xin lỗi đàng hoàng.
Vì thế, cậu ấy đã hỏi đâu mới là tôi thật sự, tôi của ban ngày hay tôi của ban đêm?
Chắc hẳn cậu ấy muốn xác nhận rằng, tôi ban đêm mới thật sự là tôi, người xin lỗi cậu ấy là thật, còn kẻ làm chuyện độc ác kia là đồ giả mạo.
Dù sự thật không phải như thế.
Dù tôi chẳng hề có cảm giác tội lỗi ở bất cứ nơi đâu.
Đi dọc bờ sông, tôi thấy trước mặt là một con vật nhỏ và một con vật lớn.
“XXX”
Nghĩ đây là cảnh săn mồi, tôi bèn cất giọng hú lên, thế là hai con đều vắt chân lên cổ chạy trốn về hai hướng khác nhau.
Tôi nghĩ đến Yano, người không bỏ trốn dù trước mặt là quái vật hay là người bạn cùng lớp to lớn.
Ngay từ đầu, tôi định xin lỗi để làm gì?
Xin lỗi rồi bảo là: “Nếu mai có gì bay đến chân tớ thì tớ lại giẫm lên đấy”?
Hay là: “Ngày mai tớ vẫn lờ cậu đi như bình thường thôi nhưng xin lỗi nhé”?
Tôi chỉ định tự ý tạo ra một sự thoả hiệp mà thôi.
Tóm lại, việc tôi xin lỗi cũng chỉ vì bản thân mình.
Giả bộ là người tử tế. Giả bộ là học sinh ngoan.
“... Xin lỗi.”
Trong đêm tối không người, tôi chẳng biết lời xin lỗi ấy dành cho ai cả.
Tôi biết rằng mình là sinh vật ác độc hơn những kẻ tích cực bắt nạt Yano nhiều.
Những con thú săn bắt loài vật yếu ớt hơn bản thân để kéo dài sự sống còn trong sạch hơn tôi.
Những đứa quyết định đặt mình vào vị thế tấn công kẻ chúng ghét còn trong sạch hơn chán.
Tôi nhìn sáu cái chân đang chầm chậm trườn trên nền đất.
Các hạt đen sột soạt bò quanh bề mặt, như một đám côn trùng nhỏ tụ lại với nhau, tạo nên hình hài sinh vật. Càng nhìn tôi càng thấy rợn người.
Nhưng, cái nào cơ?
Đêm nay chắc chắn Yano đã chờ tôi.
Chờ tôi, người sẽ chơi cùng cậu ấy trong giờ nghỉ đêm.
Chờ tôi, kẻ giống như một người bạn, dù chỉ vào ban đêm thôi cũng được.
Chờ tôi, người nhìn thấy một điều gì đó ở cậu ấy.
Chờ tôi, một con quái vật.
Cậu ấy chờ tôi, kẻ mang hình dạng đáng sợ đến thế này.
Cậu ấy bị lừa rồi.
Bị lừa bởi sinh vật độc ác, chính là tôi.
Tôi leo lên núi, vừa phản chiếu màn đêm bằng tám con mắt, vừa vung vẩy bốn cái đuôi.
Tầm nhìn vốn dĩ rộng hơn bất cứ sinh vật nào giờ đây bị vùi lấp trong dòng suy nghĩ. Tôi chẳng thể nhìn ra những loài động vật băng qua trước mắt, thân cây to vươn rễ qua mỏm đá hay các đoá hoa nhỏ lặng lẽ nở dưới chân.
Rốt cuộc là bên nào?
Hình dạng vào ban đêm, khoác lên mình các hạt đen, mọc sáu cái chân, đảo liên hồi tám con mắt?
Hành động lúc ban ngày, trong bộ dạng con người, cố gắng không bị tách biệt với mọi người và tham gia vào những trò bắt nạt?
Hay là, cái thứ đen tối này, lúc nào cũng làm tổ trong lòng, lớn đến mức nuốt chửng và che lấp tôi, con người mà Yano tin tưởng?
Là cái nào đây?
Quái vật, thật ra là gì vậy?