← Quay lại trang sách

CON RỒNG

HỠI những người anh em, - vị quan viên loniỊă cất giọng sang sảng, đứng uy nghi đường bệ - xin thề trước Chúa, câu chuyện của Cha Gherman quả đã làm tóc tôi dựng đứng lên dưới chiếc mũ, tuy nhiên tôi xin kể một câu chuyện còn kỳ lạ hơn và kinh khủng hơn.

- Nào chúng ta hãy lắng nghe câu chuyện kể của ngài quan viên... - Bố già Leonte, nhà chiêm tinh, liến thoắng nói lớn. - Chúng ta hãy lắng nghe câu chuyện của ngài quan viên. Trước tiên hãy xem chúng ta đã có đủ các thứ cần thiết chưa. Ngài quan viên ạ, vừa đúng lúc tôi muốn nhắc ngài chớ quên rằng đã đến lượt ngài kể, như ngài đã hứa với chúng tôi. Tôi nhớ từ thời xưa, hồi AncuỊa ngày ấy, mẹ của cô AncuỊa này còn sống, chúng tôi đã có thói quen dự những buổi tối kể chuyện như thế này, rồi mặc sức tỏ lòng hâm mộ món rượu vang vùng đồng bằng. Chúng tôi vừa nhấm nháp rượu ngon vừa lắng nghe những câu chuyện sống động. Theo ý tôi, ngài quan viên loniỊă ạ, ta không tìm được đâu ra được một quán trọ thế này, dù có đi khắp mọi ngả đường trên trái đất. Những bức tường thành ấy, những ô cửa sổ mắt cáo ấy, rồi hầm rượu, rượu vang, tìm đâu ra được chúng cơ chứ? Đấy là còn chưa kế đến đóa hoa AncuỊa kiều diễm này nữa chứ: cô ấy niềm nở, cặp mắt to đen láy. Riêng tôi, tôi những muốn sống cùng tất cả những gì thân thuộc nơi đây mãi cho đến giờ phút phải sang bờ bên kia, nơi không còn bão táp. Chớ có nhíu mày như thế, cô chủ quán AncuỊa, vì lẽ tôi từng là bạn mẹ cô. Tôi đã tra cứu sách chiêm tinh về bà ấy, cũng như về cô. Những lời tiên đoán của tôi thường chính xác, tôi mong rằng cô cũng sẽ hài lòng.

- Có chứ! Cháu hài lòng, hài lòng thật. - Cô chủ quán vừa trả lời vừa cười.

Điều đó không hề làm tôi ngạc nhiên, và cũng chẳng thể nào khác được, cô AncuỊa ạ, bởi trong cái túi vẫn đeo ở thắt lưng, tôi luôn mang theo cuốn sách chứa đựng toàn bộ chân lý. Khi được cô nhờ, tôi đã lần lượt bói cho cô tất cả, vả lại khi cô đi qua, thoang thoảng mùi thơm bạc hà, cô mang lại cho người già niềm ước mong được trẻ lại.

- Ông nói rất hay! - Vị chức sắc vùng Drăgăne§ti xác nhận. - Tuy nhiên, tôi cũng nói được như thế mà chẳng cần đến cuốn sách chiêm tinh của ông.

- Có thể, ngài quan viên loniỊă ạ, nhưng tôi xin nhắc ngài chớ quên lời hứa. Như tôi vừa khẳng định, ta chỉ được nghe những câu chuyện hay như vừa rồi tại quán trọ này thôi. Chúng ta đã nghe Cha Gherman kể chuyện, xem kìa Cha lại đắm mình trong trầm tư và im lặng rồi. Nhưng ngài quan viên loniỊă này, chắc gì ngài sẽ kể cho chúng tôi nghe chuyện gì xúc động hơn. Thú thật với ngài, đã có một lần trong đời, tôi xúc động mạnh như vừa rồi, tim tôi lúc ấy chẳng khác gì tim con gà gô đang trong móng vuốt chim cắt.

Cô chủ quán hướng cặp mắt sắc sảo về phía cụ già, nói liến thoắng:

-Là khi lần đầu tiên ông thấy rồng?

- Đúng thế, - ông lão xác nhận - khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy rồng.

Nghe tới đó, tất cả liền chú mục nhìn nhà chiêm tinh, cả Cha Gherman cũng phải ngẩng đầu lên.

- Chuyện con rồng là làm sao? - loniỊă liền ngơ ngác hỏi, rồi ngồi xuống ghế.- Con rồng nào vậy?

Đoạn ông sững sờ nhìn từng người, cứ như vừa từ đâu rơi xuống chỗ chúng tôi vậy.

- Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy rồng, - ông lão Leonte nhắc lại, giọng tính bơ - Tôi mới chừng hai mươi tuổi và bố tôi đang truyền nghề cho tôi. Ông là nhà chiêm tinh và thầy thuốc, nhưng đã vĩnh biệt chúng ta đế sang thế giới khác. It lâu sau ngày Lễ Thánh Elijah, vào giữa tháng sáu, tôi đang ở cùng bố trên bãi chăn gia súc tại đồi Bolandars. Ban ngày ông cụ dạy tôi cách phân biệt đâu là thảo dược, ban đêm lại chỉ tôi cách nhận biết các vì sao trên trời. Chính vào hồi ấy tôi được lần đầu tiên nhìn thấy rồng.

Vị chức sắc vùng Drăgăne§ti thở dài và ném một cái nhìn ác cảm về phía bố già Leonte.

- Tôi, tôi chưa từng trông thấy một con quái vật như thế... - Ông nói, giọng có chút gì yếu ớt và do dự. - Hãy kể nhanh câu chuyện của bác đi, vì chúng ta chẳng thiếu thì giờ.

- Có gì nhiều nhặn để kể đâu. - Nhà tiên tri cự nự. - Được ngài quan viên đây cho phép, tôi sẵn sàng bắt đầu câu chuyện, nhưng tôi cũng nóng lòng muốn nghe câu chuyện sau đó của ngài...

Nhà chiêm tinh sửa lại chiếc thắt lưng da to bản, sờ cái túi xanh trứ danh của mình, và liếc nhanh một cái để biết chắc cốc rượu vẫn đang trong tầm tay. Ông lão vốn là dân nhà nông, người ở vùng chúng tôi, má bầu, ria mép đã bạc, khỏe mạnh, có phần hơi phốp pháp. Khi nói, ông lão hay cười để lộ những chiếc răng hàm tựa như những cái chốt thép.

Ông cụ bắt đầu nói liến thoắng theo thói quen của mình:

- Xem nào, thưa ngài quan viên đáng kính, - ông lão nói - làm sao để kể một biến cố như thế bằng ít lời nhất nhỉ?

Vào thời ấy, ở chỗ chúng tôi, tại Tupilati có một vị quý tộc bệ vệ và kiêu căng tên là Nastasa Bolomir. Ông ta có vóc người to lớn, vẻ ngoài dữ tợn, bộ râu rậm xòe trên ngực như đuôi công. Vị công hầu ấy đã hai lần kết hôn có cheo cưới hẳn hoi. Lần đầu tiên ông ta cưới con gái một vị quý tộc ở Barlad. Người vợ đầu không chịu đựng được lâu những cơn giận dữ và sự hung hãn của chồng, nên chẳng mấy chốc đã khóc sướt mướt chạy về với bố mẹ trong bộ dạng tiều tụy. Lần thứ hai, ông ta cưới một bà góa người Hi Lạp tên là Negrupunte. Bà này cũng đẹp, lại giàu. Nhưng vào một mùa thu nọ, cách ngày vị cha cố đặt lên đầu họ “vòng hoa cưới”chưa đầy hai năm, tôi vô tình gặp bà ta, người vàng vọt, ủ rũ như bông hoa sau trận mưa đá. Bà ta đi khám bệnh tại một phòng khám ở nước ngoài rồi cũng chết luôn ở đấy. Sau đó vị quý tộc của chúng ta ở góa được ít lâu. Có người xì xào cho rằng số hai bà vợ này là phải chịu định mệnh oái oăm ấy.

Không có một nông phụ xinh đẹp bình thường nào lại không lườm nguýt vị quý tộc, tưởng như họ đang nhìn thấy hiện thân quỷ sứ vậy. Có một hôm bố tôi còn vừa cười vừa khẳng định: “Thôi thế là hết, từ nay trở đi ngài Nastasa Bolomir sẽ không cưới được vợ đâu. Nhưng ông ta chẳng phải lo, nhà ông ta đầy rẫy những cô giúp việc Digan xinh đẹp kia mà...”

Sau đó ít lâu có tin đồn ngài quý tộc lại sắp cưới vợ. Có thể như thế được chăng? Lấy ai vậy? Hẳn là một nàng công chúa trẻ nào đấy người Moskva, đi giày cao cổ và tay cầm roi da. Chỉ có phụ nữ như thế mới hợp với ông ta! Đáng lẽ ra thế, nhưng quý vị có tin được chăng?

Ông ta đến Ia§i, tổ chức hôn lễ không rình rang tại nhà thờ và đem về Tupilati, trên chiếc xe tứ mã, một cô gái xinh xắn không quá mười bảy tuổi. Khi hai người xuống xe trước cửa, cô chỉ ngang tầm râu ông ta. Cô có mái tóc vàng và nụ cười tỏa nắng. Khi ấy, các bà hàng xóm tụ tập trước cổng lớn, những người hầu từ nhà bếp, nhà xe chạy lên, thấy cô gái đều tỏ lòng thương hại. Họ rên rỉ, ca thán:

“Ôi! Cô bé tội nghiệp, xinh xắn và mảnh mai thế kia! Lão râu xồm ghê tởm kia rồi sẽ giết cô ấy mất thôi.”

Còn ngài Bolomir rất lịch sự, đưa tay ra như thế này, hai ngón của bàn tay trái chìa ra, mời cô gái bước lên các bậc thềm đá hoa cương trải thảm, tưởng như đang hộ tống một báu vật vô giá. Nhưng ông ta chưa kịp lên hết cầu thang thì cô gái đã quay lại phía ông ta, vừa cười vừa đưa cái đầu ra chiều dọa húc nhà quý tộc bằng đôi sừng nhỏ vô hình, rồi cô rút tay khỏi tay chồng và vụt chạy một mình lên đến bậc cuối cùng.

Bố tôi hôm ấy cũng có mặt, ông cụ rung rung mớ tóc dài xõa trên vai. Sự việc vừa xảy ra ấy không đáng cho ông chú ý.

Ngày tháng trôi qua. Chúng tôi chờ ít lâu thử xem những lời phỏng đoán của các bà già có thành sự thực chăng. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Cô vợ trẻ quý phái Irinuta vẫn khỏe mạnh. Hơn nữa, má cô giờ càng thắm hồng và cô hay cười để lộ những chiếc răng chuột. Chúng chắc hẳn phải cực kỳ sắc nhọn vì lẽ vị quý tộc của chúng ta xem ra càng ngày càng ủ rũ, ít nói.

Nếu vị phu nhân này muốn đi dạo chơi tới Roman hay chạy phóc một cái đến tận Ia§i, cô chỉ cần ngoắc ngón tay hay ngọt nhạt vài lời là ngài Nastasa chiều theo ý vợ ngay.

Rồi vợ bác quản gia và bà giúp việc phát hiện ra cô gái ranh ma vợ nhà quý tộc chẳng giàu có gì, cũng không phải con nhà nề nếp, mà là con gái hay cháu gái của Đức cha Tổng giám mục. Hai bà già trao đổi với nhau những nụ cười và cái nháy mắt lúc nói chuyện. Còn tôi, tôi chỉ là thằng đần chẳng hiểu gì sất.

Vào một mùa hè nọ, như tôi đã nói, tôi đang ở bãi chăn cừu. Tới ngày Lễ Thánh Elijah, bố tôi đến thăm, và chúng tôi ở một túp lều cách bờ sông Moldova không xa. Từ trên cao ấy, chúng tôi có thể nhìn thấy các nhánh sông, những bãi sỏi và cả cái quán trọ này nữa. Phía sau là rừng già và những dãy núi xa tít mù tắp.

Trong thời gian ấy, tôi chẳng biết những chuyện xảy ra trong làng hay ở nhà vị quý tộc, vả chăng cũng không quan tâm làm gì. Thế nhưng vào trưa một hôm nọ, khi đang một mình ngồi trong lều trông nồi thức ăn trên bếp, tôi bỗng thấy ngài Nastasa Bolomir dừng lại, xuống ngựa trước căn lều của bố con tôi giữa vùng hoang vắng.

“Chào nhóc, chúc may mắn.” Ông ta nói. “Ngươi là con trai nhà chiêm tinh Ifrim phải không?”

“Thưa ngài, con xin cúi hôn tay phải của ngài, chính là con ạ.”

“Bố ngươi đâu?”

“Bố con đang cắt cỏ ở gần đây, trên cao ấy. Bố con cũng sắp về ăn xúp rồi.”

“Hãy vắt chân lên cổ mà chạy nhanh đi gọi ông ấy về. Bảo bố ngươi phải về ngay!”

Tôi do dự một lát, nhưng vị quý tộc lừ mắt nhìn tôi dữ tợn, tay đặt lên chiếc roi treo ở yên ngựa. Thế là cứ đầu trần tôi vụt chạy một mạch lên trên cao ấy. Trên đường đi tôi gặp bố đang về ăn trưa. Khi bố biết ông chủ cho gọi gấp, bố “hừ” một tiếng và lắc đầu, nhưng chẳng giải thích gì. Về đến lều, chúng tôi thấy ngài Bolomir vẫn ở nguyên tư thế như lúc tôi ra đi, với cùi chỏ áp vào yên ngựa, đầu hơi cúi. Tôi liền lánh ra sau lùm cây, còn bố thì bước những bước chắc nịch tiến tới.

“Ngươi làm cái quái gì ở đây, hả Ifrim?” Vị quý tộc tức tối thét lên. “Ta chạy tìm ngươi khắp làng, còn ngươi thì chơi cái trò ẩn dật chỗ hoang vắng này hử?”

“Xin hôn tay vị chúa tể lỗi lạc.” Bố tôi trả lời. “Tôi đi làm công việc của mình. Nhưng nếu ông chủ cho gọi, tôi sẽ có mặt ngay và sẽ trình diện ở lâu đài nếu cần.”

“Tất nhiên!” Vị quý tộc nói, giọng vẫn chưa hết giận. “Nhưng ta không có thì giờ chờ đợi. Nghe đây Ifrim, chẳng ai biết và có thể bản thân ngươi cũng không biết nỗi cay đắng đang đè lên tâm hồn ta lớn biết chừng nào.”

“Thưa ông chủ, Chúa ban cho ta sự đau khổ, nhưng đau khổ rồi sẽ qua.”

“Nó chẳng chịu qua đâu. Ngươi nói như bọn ngốc vì lẽ ngươi không biết rằng...”

“Có chứ, thưa ngài, đau khổ vì tình là ghê gớm nhất, nhưng rồi nó cũng sẽ qua.”

Vị quý tộc nhíu mày:

“Này, Ifrim, ngươi biết được gì chăng?”

“Thưa ngài,” bố tôi trả lời. “Tôi đoán trước được nhiều điều vì tôi được trời phú cho cái tài ấy. Tôi không chỉ đoán được qua các vì sao, mà còn qua cả tướng mạo con người.”

“Thế thì Ifrim này, hãy nói cho ta nghe: Ngươi có biết một con quỷ đã vào nhà ta và không để cho ta yên chứ?”

“Tôi có biết, thưa ngài.”

“Ngươi có biết ta bị hành hạ chẳng khác đấng Kitô trên cây thập giá. Ta giống như một kẻ cùng quẫn đang khát nước bị trói gô bên giếng.”

“Thưa ông chủ, có những trường hợp như ngài nói.”

“Thế thì ngươi nên biết rằng ta không đạt được bất cứ việc gì dù bằng vũ lực hay cầu khẩn. Chỉ vì một việc cũng nhỏ thôi mà ta phải quy phục tất cả, cứ như một tên nô lệ. Ấy thế mà mới buổi sáng nay thôi, người hầu gái báo cho ta một cái tin thật bỉ ổi rằng vợ ta vắng nhà là để tằng tịu với thằng con cả của viên tổng đốc tên Alixandrel Vuza. Có lẽ ngươi đã thấy hắn hồi hè rồi. Đã hai lần hắn bước qua ngưỡng cửa nhà ta, lấy cớ muốn bán cho ta hai con ngựa bạch vùng Moxcovi. Thật ra hắn đến vì một lý do khác, thế mà ta không nhận ra. Trong giờ phút này, tim ta đã quyết. Tuy nhiên để cho chắc chắn, ta cần gặp ngươi để khỏi phạm sai lầm. Ngươi có tài đoán trước mọi việc, ta muốn ngươi hãy xem số mệnh cho ta.

Tâm thần vị quý tộc đang xáo động, ông ta đứng ngồi không yên, luôn tay bứt chòm râu.

Không để mất thì giờ, bố tôi vào lều và ra ngay, mang theo cái túi nhỏ mà các bạn thấy đang ở bên cạnh tôi đây. Vừa lôi cuốn sách ra, bố tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế con bên bếp lửa. Bố nhấm nước bọt lên ngón cái và bắt đầu lật trang. Vị quý tộc đứng bên con ngựa và chờ đợi.

“Thưa ngài, ngài sinh vào ngày nào, tháng nào?”

“Mẹ sinh ra ta vào ngày thứ Ba, mười tám tháng Mười.”

Vẻ trầm ngâm, bố tôi nói:

“Trong trường hợp này, tôi phải giở sang trang chòm sao chiếu mệnh Bọ Cạp, từ đó lần theo đúng các chỉ dẫn. Ở đây có ghi tất cả những điều đã trở thành hiện thực, rằng ngài nổi tiếng, ở ngài có cái dục vọng ấy, hãy coi chừng chớ có tự do buông lỏng.”

Bố tôi bắt đầu đọc và tìm trong sách những đoạn hợp với tính khí vị quý tộc, hy vọng qua đó làm dịu cơn giận của ông chủ.

Nhưng Bolomir cứ sốt ruột giật chòm râu.

“Không phải mấy điều ấy, Ifrim. Ta muốn biết về cuộc hôn nhân của ta kia.”

Bố tôi lại tra cứu cẩn thận rồi trả lời:

“Thưa ngài, cuộc hôn nhân của ngài được chòm Kim Ngưu bảo hộ. Ngài tổ chức lễ cưới với phu nhân Irinuta sau Lễ Phục sinh. Theo sách, đây là một cuộc hôn nhân chính đáng, phù hợp với ngài, ở một chỗ khác có ghi rằng nếu đám cưới được Kim Ngưu bảo hộ, ngài sẽ rất hạnh phúc với vợ. Ở đây lại còn ghi thêm, thưa ngài, cung may mắn của ngài là Thiên xứng, nên có những giờ phút ngài cảm thấy bị giày vò ghê gớm vì những lời đồn đại sai trái. Thế thì, thưa ông chủ đáng kính, nếu sách đã có ghi rõ như vậy, tôi nghĩ những lời mách lẻo đó là sai sự thật, ngài cần khép chặt con tim, đừng tin chúng.”

Vị quý tộc đứng yên một lúc, vẻ tư lự.

‘‘Ifrim này, có thể đúng như lời ngươi nói chăng?” “Thưa ông chủ đáng kính, sự việc đúng như tôi nói.” “Nếu thế thì tại sao Irinuta lại đi Roman? Cô ấy đi hôm qua và bảo hôm nay sẽ về.”

“Bà chủ đi đến đấy, thưa ngài, là do ý Chúa muốn tránh cho bà khỏi tai họa từ lời vu cáo và cơn tức giận...”

“Có thể.” Vị quý tộc lẩm bẩm, có vẻ đã hơi yên lòng. “Nếu cô ấy không đi thì quả thật đã xảy ra những điều ghê gớm! Được rồi, anh bạn ạ. Trong các trường hợp khác, cuốn sách của ngươi cũng nói đúng chứ hả? Nói tóm lại, theo ngươi, ta cần phải làm gì bây giờ?”

“Chờ đợi, thưa ngài, rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi.”

Sau lời nói đó, vị quý tộc rời túp lều của chúng tôi. Bố đưa mắt nhìn theo vị quý tộc khá lâu, mỉm cười cho đến khi không còn thấy bóng dáng ông ta nữa. Sau đó, bố treo nồi vào chiếc móc trên bếp lửa đã tắt, sai tôi thắng ngựa vào xe. Ngồi gọn giữa đống cỏ khô, chúng tôi đánh xe xuống đồi, vượt qua suối và chạy liền một mạch đến quán trọ này.

Tại đây, đứng đợi nơi ngưỡng cửa là AncuỊa của ngày ấy. Bố tôi vội vàng hỏi khi xe dừng trước cửa:

“Này AncuỊa, con gái đỡ đầu của bố, hãy nói cho bố biết: Chiều hôm qua, phu nhân Irinuta đã qua đây trên đường đi từ Tupilati đến Roman phải không con?”

“Có đi qua đây, bố già ạ, nhưng sao vậy?”

“Và phu nhân chưa về qua đây hả?”

“Chưa, nhưng có thể chiều nay phu nhân sẽ qua.”

“Nếu thế, AncuỊa à, cầu cho những lời của con sẽ hợp ý Chúa.”

“Nhưng có chuyện gì thế?”

“Con muốn có chuyện gì nào? Có một tâm hồn nhân đạo nào đó đã mở mắt cho ngài Bolomir, thế là bây giờ ông ta đang bứt râu, nghiến răng và muốn gây đổ máu bằng mọi giá.”

“Sao lại thế! Ai có thể phạm một sai lầm như vậy?” AncuỊa vừa kêu lên vừa đấm vào lòng bàn tay. “Ai lại muốn để ông ta giết cả bà ấy nữa, sau khi đã hành hạ hai người kia và đưa họ về chầu âm phủ? Số phận ông ta ở thế giới bên kia sẽ là Luyxiphe, nhưng từ nay cho đến lúc đó ít nhất phải có một ai đó trong chúng ta bắt ông ta đền nợ trên cõi đời này...”

Sau đó bố tôi và AncuỊa thỏa thuận với nhau phải rình đón cho được phu nhân ngài quý tộc, báo trước để cô đề phòng.

Quả vậy, thưa vị chức sắc đáng kính và các bạn, một sự việc đã xảy ra đúng ngày hôm ấy vào giờ cầu kinh chiều. Từ trưa, mặt trời như bị phủ một lớp sương mù, tỏa sáng theo cách khác thường,- trong khi đó về phía núi, những luồng hơi mỏng bốc lên như đe dọa mặt trời. Khi bóng râm trải dài trên con đường cái thì từ hướng Roman xuất hiện một cỗ xe tứ mã chạy làm bụi đường tung trắng xóa.

Chiếc xe chạy dọc một đám ngô ngay chỗ góc rừng. Lúc bấy giờ bên dưới tấm màn bụi xuất hiện một người cưỡi con ngựa nòi màu đen. Bố tôi nhận ngay ra người quen qua dáng vóc khỏe mạnh và vẻ ngoài kiêu hãnh. Bố tôi liền nói:

“Này công tử Alixandrel, xin hãy quay ngựa lại, vì đây là vấn đề sống chết. Chớ liều đi xa hơn.”

“Có gì thế, hỡi con người trung hậu?” Phu nhân Irinuta lên tiếng.

Và tôi nhìn thấy cô bước xuống thang xe, với những nơ những ren trắng dưới một chiếc dù hồng be bé. Đột ngột một cơn gió nổi lên từ sông Moldova, gió xoáy thành cơn lốc, xé toang màn bụi. Cùng lúc đó tôi nhìn thấy từ bìa rừng, vị quý tộc Bolomir phóng ngựa đến, theo sau là đám quân hầu. Tất cả đều gào thét đinh tai nhức óc.

Chúng tôi đứng lặng như trời trồng, chiếc áo của tôi như miếng vải liệm băng giá. Alixandrel thúc mạnh ngựa khiến con vật chồm lên, và anh ta rút từ túi ra khẩu súng lục. Phu nhân Irinuta thét lên một tiếng và nấp sau chiếc dù.

Vị quý tộc và bọn quân hầu nhào đến vây kín cỗ xe, túm lấy bố tôi và hất người con trai vị tổng đốc Vuda khỏi yên ngựa.

“Đồ phản bội,” Bolomir gân cổ hét lên với bố tôi. “Lòng tận tụy của ngươi đấy à? Lại còn thứ ngươi tinh thông nữa! Hãy tóm tên này trói lại và lột da ngực nó làm giày cho ta. Nhưng hãy coi chừng, chớ để da có lấy một vết xước. Nếu không, ta sẽ treo cổ cả lũ. Còn ngươi, đồ kẻ cướp, ngươi có phải là con trai viên tổng đốc Vuda? Ngươi tự cho mình thuộc dòng quý tộc hả? Cứ chờ đó, ta sẽ cho cả hai, ngươi và con đàn bà này biết tay!”

“Này! Các ngươi,” Bolomir gọi bọn tôi tớ, “Hãy giữ chiếc xe chết tiệt này, tháo thùng xe, bánh xe ra, rồi buộc hai kẻ này vào đấy. Ta muốn đưa chúng đi một mạch đến Ia§i, chỉ dừng lại trong sân nhà thờ của Tổng giám mục.”

Bọn Digan hung hãn chiếm cỗ xe và bắt đầu tháo phá thùng xe, bánh xe. Bọn quân hầu vụt roi ngựa tới tấp vào ông bố tội nghiệp của tôi. Một số bắt đầu xé áo quần của Alixandrel Vuda. Còn vị quý tộc tiến về phía phu nhân Irinuta, căm giận đến sùi bọt mép, miệng thở phì phò còn tay lăm lăm roi da. Chiếc mũ lông sang trọng của ông ta rơi xuống đất, gió thổi làm rối tung chòm râu và mớ tóc dài phủ ngang vai.

Bấy giờ, dưới chiếc dù nhỏ, người đàn bà bật ra khỏi xe, nhanh nhẹn luồn lách và thâm hiểm như rắn. Cô thét một tiếng dữ dội, đầu ngẩng cao, cặp mắt đầy căm hờn nhìn thẳng vào đức ông chồng:

“Lùi lại đồ ghê tởm, lùi lại, hỡi kẻ đáng nguyền rủa!”

Cô vứt chiếc dù, tức thì những chiếc móng vuốt đen sì bỗng mọc ra từ tay và cô giơ ra dọa Bolomir. Hình như tôi còn nhìn thấy trong tóc cô rành rành hai chiếc sừng nhỏ hồi nào cô dư dứ trêu đùa vị quý tộc.

Ngay lúc đó tôi nghe tiếng bố tôi thét lên dưới con dao của tên Digan Pârlea:

“Ngài Nastasa, ngài sẽ phải nhận sự trừng phạt của Chúa!”

Vừa đúng lúc con dao chạm vào ngực bố tôi, khiến ông buông lời nguyền rủa thì cảnh vật bỗng im lặng khác thường. Rồi một tia chớp, một tiếng sấm rền vang từ trên núi. Trời như sà xuống thấp, mây vần vũ, còn từ hướng tây một luồng gió mạnh ghê gớm táp vào mặt tôi, đóng sầm các cửa quán trọ.

Bên kia sông, trên đồi Bolandars, vòm trời như chuyển động và xoay nghiêng về phía mặt đất. Từ đó một tiếng rền khác thường và dữ dội vang lên trong thung lũng. Tất cả những người có mặt tại đấy đều quay mắt nhìn nhớn nhác. Chính lúc bấy giờ, con rồng xuất hiện. Nó tiến về phía chúng tôi như vũ bão. Tôi cũng nhìn thấy nó và hết sức hoảng sợ. Nó bay thẳng đến chỗ chúng tôi. Cái đuôi thon mảnh của nó trông tựa một cái ống tròn đen thui chạm mặt đất. Mình nó vươn trên không, mồm nó ngoác ra như một cái phễu hướng về những đám mây. Không ngừng gầm rống, nó vừa tiến lên vừa chống chiếc đuôi trong khi hơi thở hút mạnh và tung lên trời những đống rơm, mái nhà, lẫn cây to. Nó vừa phì phò vừa tuôn ra những dòng thác nước tưởng như đã hút toàn bộ nước sông Moldova để đổ lên đầu chúng tôi.

Trước sức mạnh ghê gớm của con rồng, bọn Digan súc vật nằm rạp, úp mặt xuống đất, AncuỊa cũng thế, cô đã biến đâu mất, có Chúa mới biết cô ở xó xỉnh nào trong quán trọ. Còn tôi, tôi lao về phía bố, cởi dây trói. Tôi chỉ vừa kịp thu mình bên bố, dưới chiếc xe đã bị tháo bánh. Còn những con ngựa kéo xe hoảng sợ, liền quay đầu, lồng lên, vút chạy về phía Roman mang theo trong xe con trai tổng đốc Vuda.

Còn con rồng, nó tiến lại phía tên quý tộc từ phía sau lưng. Nó chộp lấy, xô ông ta ngã nhào, nện cho một trận, nắm lấy chòm râu và cứ thế kéo ông ta dở sống dở chết đem vứt xuống một vực thẳm cách đó không xa.

Cũng đúng vào lúc ấy những thác nước trên bầu trời bỗng chấm dứt một cách thần kỳ. Chỉ còn nghe tiếng rống của con quái vật mỗi lúc mỗi xa dần. Tôi nhìn thấy nó đi về phương Bắc, sừng sững như một cây trụ, rồi như một cột khói tan dần mãi cho đến lúc vòm trời quang đãng trở lại.

Bolomir đã chết như thế. Có người khẳng định chính bố tôi đã kích động con rồng. Là một nhà chiêm tinh chín chắn, bố mặc kệ họ bàn tán, mặc dù hơn bất kỳ ai, bố tôi biết rõ con quái vật gây ra những cơn bão táp đã vâng lệnh ai. Từ đó không ai còn nhìn thấy hay nghe nói đến cô gái tóc vàng kia nữa.