← Quay lại trang sách

Chương 4

THOẠI VÀ BƯỚM không đến nỗi nhút nhát với nhau lắm.

Chỉ sang khỏi cầu Phượng, hai người đã sát cánh nhau, đi song song. Họ men theo thành tre, ngược về phía ấp Hồ. Bấy giờ vào khoảng tám chín giờ tối. Một bên là lũy tre tối om, một bên dòng sông Lịch đen kịt. Bên kia sông là đường cái, có tiếng guốc lóc cóc của những người đi vào trong làng.

Bướm bảo tình nhân:

- Ta đứng lại thôi. Sang kia là địa phận làng Thượng, cậu à.

- Ấy chớ. Lối này đi lên chợ, ai trông thấy thì rầy rà to. Quá sang gốc đa kia, trời cũng chẳng biết được.

Bướm nắm cánh tay Thoại:

- Tối quá. Đi ghê cả chân.

- Ai bảo không đi guốc. Hay mợ để tôi cõng?

- Phải gió! À cái việc lúc nãy tôi nói, cậu nhớ bảo ngay Hời. Ngây nó dặn đi dặn lại mãi đấy.

- Nhớ rồi. Tối mai tôi đến Hời chơi thì nói. Anh cu Hời cáu lắm.

- Cáu gì?

- Cáu vì tờ giấy dán chửi cái Ngây ở cửa đình.

- Cậu có biết đứa nào dán không?

- Còn lạ gì nữa. Thằng Khói bên Thượng chứ ai?

- Thế mà em với cái Ngây đoán mãi không ra. Chắc nó thù hôm hội cầu mát đấy nhỉ? Sao cậu lại biết?

- Tôi với Hời đi nghe thì thấy người bên Thượng mách rằng nó dán. Chính nó lại đi khoe với người ta. Chúng tớ đương bàn nhau hôm nào giã cho thằng Khói một mẻ cật lực.

- Thằng đểu nhỉ?

Hai người đi tới gốc đa. Xung quanh tối như mực. Trông sang sông, những đốm lửa trong xóm Giếng, leo lét qua bờ tre như những con đom đóm chập chờn.

Hai anh chị cùng ngồi xuống bệ gạch, trước cửa quán Cây. Họ ngồi khít vào nhau và nói lan man đủ thứ chuyện. Thỉnh thoảng Bướm cười rúc rích. Và thỉnh thoảng Thoại lại véo cô nàng một cái khá đau. Họ gọi nhau bằng “cậu” và “mợ”. Ít lâu nay, những tiếng nói ngây ngô và mới mẻ như thế, thường thấy ở miệng bọn trai gái trong làng. Cái đó lại do những anh chị nào được ra Kẻ Chợ tải về, truyền cho các bạn, kiểu như kiểu bôi giấy bao hương vào môi của cô Ngây.

Bướm không phải là con gái làng Nha. Bướm là người trong vùng Giá. Đi ngược lên đường Sơn Tây, cách làng Nha chừng hơn ba mươi cây số thì đến làng nhà Bướm. Nhưng Bướm ra Hạ Nha từ thủa mắt còn toét đỏ hoe, mặc cái áo tấc hở cả lưng và cái váy bạc phếch chỉ ngắn cũn cỡn đến cẳng khoeo. Bướm ở quay tơ liền cho nhà ông Hội và được coi như người nhà. Bởi vì vợ ông Hội ngày xưa có bệnh sưng vú, vào mua thuốc cao Giá của bà nội Bướm về dán mà khỏi. Do cái quen biết ơn huệ ấy nên Bướm ở lưu cữu nhà ông Hội. Vả lại, bởi ông Hội không có con, nên Bướm cũng được mến. Bướm chỉ về quê vào những ngày có giỗ ông và mấy ngày Tết Nguyên Đán. Đến vụ mùa, u Bướm ra chơi, thể nào cũng đeo ra một tay nải khoai lang để biếu ông bà Hội. Bướm lớn lên ở đất Hạ Nha. Đối với nàng, đây cũng là một chốn quê. Có phần nơi này lại đáng luyến hơn quê thực.

Hai người yêu nhau đã lâu. Nàng định đến sang Giêng, ngày rộng tháng dài, sẽ dẫn Thoại về Giá chơi cho biết nhà cửa. Và nếu có tiện, sẽ ướm cho thày u rõ chuyện của nàng nữa. Bướm chắc thày u mình bằng lòng ngay. Bởi vì Thoại bảnh bao bằng vạn các anh trai làng. Thoại lại ở đất có nghề làm lĩnh nhàn nhã; được một chàng rể như Thoại, cũng đã sang, dù Thoại, ở trong làng chỉ là một anh đi dệt cửi mướn. Thày u Thoại mất từ lâu. Thoại có đông anh em, nhưng anh em ai phận nấy, không ai lo giùm cho ai được. Thoại đi dệt cửi và ở nhờ nhà anh cả. Nếu Bướm lấy Thoại, nàng sẽ tránh được cái nạn mẹ chồng nàng dâu. Nàng ở riêng với chồng, vợ chồng làm ăn cố kỉnh thì chẳng mấy lúc mà khá. Bướm vẫn mơ thầm như thế. Cái mơ ước loàng xoàng thôi.

Một đôi khi, những tối ngày phiên tơ, hai người thường hẹn nhau đi chơi như đêm nay. Thoại bước gần, ngồi cạnh Bướm ngửi thoáng cái mùi bồ kếp gây gây lạ lạ ở tóc Bướm tiết ra, sung sướng tưởng như được đi, đứng bên cô vợ mới cưới.

Ngồi nói vẩn vơ hết cả chuyện, Bướm bảo Thoại:

- Tối nay em phải về sớm. Ở nhà nghỉ dệt, đóng cổng từ chập tối.

Thoại không nói gì, chàng chỉ cười hừ hự. Chàng đương say sưa. Bởi vì trong bóng đêm mung lung bao la, hai người ngồi với nhau ở một nơi thực là hẻo lánh và thực là tối. Thoại đụng má vào mái tóc người yêu. Thoang thoảng có mùi lá hương nhu giắt trong vành khăn của nàng.

Đến lúc Bướm đòi về một lần nữa thì Thoại chiều lòng, đứng dậy. Hai người men bờ tre, đi về cầu Phượng.

Nhưng thực là chẳng may. Ban nãy, lúc cặp tình nhân này qua cầu Phượng, có mấy anh trai làng Thượng đi chơi tối, ngó thấy. Họ bảo nhau:

- Có trai gái vào quán Cây.

Một anh bàn xõng:

- Bắt đi!

Một anh bàn thêm:

- Ta vào trong xóm rủ mấy thằng nữa.

- Đánh bỏ bố những thằng làng Nha đi. Chúng nó đấy. Bắng nhắng lắm.

Ấy thế là họ chạy vào trong làng, báo cho mấy đứa nữa biết cái tin có bổng ngoại lạc đến. Thằng Khói cũng được anh em cho hay. Nó reo lên, hưởng ứng ngay. Ba thằng vác gậy chạy rầm rập đi.

Cái lối bắt bò lạc khốn nạn thế xảy ra thường liền.

Chúng rõ có hai người trong quán Cây, nhưng không ai dám men vào. Bởi vì chỉ có mỗi một con đường đi tới, đi thẳng lỡ họ biết mà họ phòng bị thì không ăn thua. Vả lại tiếng chó sủa nhiều quá, ầm ĩ lên. Họ bàn nhau nên đứng nấp ngoài thành tre, đợi chúng ra rồi đánh cho thằng đàn ông một chập tối mắt lại và cướp lấy con đàn bà...

Tay đôi Thoại, Bướm đi ra, dò dẫm trong bóng tối. Khói nấp ngay bên vệ đường. Nhưng bởi hai người đi sát nhau, và bởi trời tối quá. Thằng Khói sợ lạc tay không dám đánh. Nó chạy ra giữa đường quát:

- Ai?

Thoại dừng chân, hoảng hốt:

- Tôi.

Nhưng Thoại định thần được. Chàng móc túi lấy ra bao diêm và đánh lửa. Que diêm vừa bừng, Thoại trông lên thấy lố nhố ba bóng người sừng sững trước mặt. Nhờ ánh lửa, thế là Khói nhận được mặt Thoại, nó vội vàng choảng một gậy xuống đầu Thoại.

- Thằng Thoại! Thằng Thoại làng Nha!... Đánh chết nó đi! Tội vạ đâu tao chịu.

Những đầu gậy vụt liên tiếp vào Thoại. Bướm rú lên. Trong lúc cuống cuồng, Bướm lánh thoát ra ngoài đám quần thảo vù chạy được về cầu Phượng. Thoại giơ gậy lên đỡ rối rít. Gậy vụt chan chát bốn phía. Một gậy trúng vào trán Thoại. Chàng thấy nẩy tia đom đóm mắt. Một gậy nữa vào cánh tay, lại một gậy nữa ngang hông. Rồi lại một gậy nữa vào sườn. Thoại như cái thân chuối cho người ta tập võ. Nhưng chàng cũng đã tỉnh trí mà chui người xuống, luồn được qua mấy đứa. Trời tối quá. Bọn Khói cũng quáng quàng, Thoại thoát được vòng vây, chạy tuốt về cầu Phượng. Ba thằng rượt theo, song chỉ đến chân cầu thì dừng lại.

Thoại vượt qua cầu Phượng, gặp Bướm ngang đấy. Nàng hớt hải hỏi:

- Có việc gì không?

- Chẳng sao cả. Chúng nó cắn trộm. Mợ có nhận được mặt những thằng nào không?

- Không.

- Hình như trán tôi ươn ướt.

Bướm rờ lên trán Thoại, thấy ươn ướt tay thực. Nàng móc túi chàng, lấy diêm đánh soi. Một dòng máu đỏ hoe chảy từ trán Thoại đến cằm rồi nhỏ giọt xuống.

- Chết chửa, chảy nhiều máu quá.

Bướm lấy khăn tay lau máu cho Thoại. Nhưng máu vẫn tuôn ròng ròng. Nàng cúi xuống vệ cỏ, rứt bừa một nắm cỏ ấu đưa lên mồm nhai bét ra dịt vào chỗ đau của Thoại. Thoại đứng yên cho Bướm loay hoay làm, như một đứa trẻ dễ bảo. Lòng chàng rung động nhè nhẹ, man mác. Tuy lúc bấy giờ Thoại thấy trán mình xót và chân tay đau lắm, nhưng chàng lại mỉm cười, cho là may mắn mình mới bị đánh để bây giờ được nâng niu như thế này.

- Đừng động đậy mà máu lại chảy. Mai lấy lá mảnh bát đắp vào là khỏi ngay.

Thoại nói khẽ bên tai Bướm “Cảm ơn mợ” rồi chàng ôm Bướm. Lần đầu tiên, Thoại chúm miệng hôn chụt một cái vào má Bướm... Bướm không nguẩy như mọi lần. Ấy là vừa qua một tai nạn, họ đương yêu và chiều nhau.

Trời tối đậm. Đôi tình nhân nghe thấy cả hai hơi thở không được đều lắm. Bướm bỗng bảo Thoại: