← Quay lại trang sách

Chương 8

ĐÃ TOAN QUAY VỀ, Ngây chợt nhớ còn nhà cô Khuyên, nàng chưa vào.

Nàng bảo cô em dâu mới:

- Vào nhà chị Khuyên nữa, thím Ba ạ!

“Thím Ba” tức là vợ thằng Toản. Và tức là cô Lụa, xóm Đình, bạn “cũ” của Ngây. Toản vừa được cưới vợ hôm mùng năm vừa rồi. Nó cũng hơi thích. Nhưng thực tình nó thích ăn cỗ nhiều hơn. Còn ông Nhiêu Thục thì cưới vợ cho con trai bé là để lấy người làm, Ngây cũng sắp về nhà chồng. Chiều hôm nay, Ngây và em dâu đi mời trầu các cô bạn. Nhà trai vừa cho dẫn cưới ban nãy. Tuy ông Nhiêu thách khác, nhưng “đằng ấy” chỉ mang đến một thúng gạo, một con lợn và đồng bạc, thì ông cũng nhận. Thách chỉ để lấy tiếng với thiên hạ, chứ ai ăn thua gì sự cưới con gái.

Ngày mai đã là ngày cưới Ngây. Ngày mai, hăm bốn tháng Mười. Hai chị em đã đi mời khắp lượt. Chị Mơ xóm Lẻ. Chị Quý, chị Hợi xóm Đình, và còn quên chị Khuyên. Hai cô tong tả đi. Lụa bưng cái tráp trầu trên để mấy bông hoa hồng đỏ. Đến nhà Khuyên, Khuyên đương quay tơ. Ngây lấy trầu cau ở trong tráp ra, đưa cho Khuyên và nói:

- Thưa chị, ngày mai thày em cho em ra ở riêng, em có miếng trầu mời chị tối hôm nay lại xơi nước với thày em, với em.

Khuyên cười. Hàm răng đen nhánh và đôi má đồng tiền lúm xuống.

- Chỗ chị em mình, chị lại vẽ. Nhưng tối nay thì quả em bận.

- Chị bận gì tối nay?

- Thực tình là em phải quay tơ vội để mai mắc cửi. Em đã bảo chị em mình thì em nói thật. Mai em sẽ xin đến làm giúp chị.

- “Đi” nữa cơ đấy!

- Vâng, đi.

- Thôi thế em về, chị cứ nhớ cho như thế.

Ngây lại tạt lên nhà để mời thày Khuyên. Khuyên tiễn bạn ra tận cửa, các cô đứng nói chuyện ríu rít một lúc nữa, rồi Khuyên mới lại quay vào.

Ngây và Lụa về đến nhà thì trời đã tối sâm sẩm. Cả năm gian nhà, đèn thắp sáng trưng. Chốc nữa, sẽ có thêm một ngọn đèn treo ở ngõ. Cho sáng, để người đi lại khỏi vấp ngã. Người đến làm giúp đã nhiều. Đàn bà, con gái thì ngồi dưới nhà ngang têm trầu. Vợ những anh nhừng nhừng nhỡ nhỡ như vợ cu Toản, phải lúi húi vào bếp. Trên nhà, các cụ, các ông họp thành những bàn chắn, bàn tổ tôm. Ông Nhiêu Thục đứng ngoài hè, hò hét người nhà lấy nước, đun nước, và mời mọc, đưa đón tíu tít. Bà Ba và Ngây ở dưới nhà ngang tiếp các bà, các cô.

Trưởng Khiếu không đến. Chỉ có vợ và con hắn. Những cô bạn của Ngây cũng có cô không tới. Nhưng ai cũng gửi đồ mừng.

Ngây nhận được một đôi khăn mùi xoa lụa hồng viền xanh, thêu cánh hoa lan.

Một hộp sáp đỏ và thơm để bôi môi. Hai lọ nước hoa “con voi”, đáng hai hào rưỡi. Ngây hớn hở, cùng với Lụa xem xét tỉ mỉ từng thứ rồi cất vào hòm.

Mới bảnh mắt, đã rộn lên những tiếng lợn bị chọc tiết, kêu eng éc ở dưới bờ ao. Lũ trẻ đương ngủ cũng vùng dậy, chạy xuống xem và rình lấy bong bóng. Người ta làm sớm, ăn cỗ vào buổi trưa. Vì nhà trai đã hẹn mười một giờ trưa thì rước dâu. Nghe tiếng lợn kêu, bà con hàng xóm đến mỗi lúc một đông.

Trong nhà, ngoài vườn, dưới ao ồn ã, rộn rịp, tấp nập lên.

Cỗ bàn vừa ăn xong thì sắp tới giờ nhà trai sang đón dâu. Trong nhà gái, dần dần có một không khí trang nghiêm. Ai nấy đều ăn vận tề chỉnh. Trẻ con cũng được chít khăn. Ngây và Lụa còn tíu tít đi lôi kéo, đón mời các cô bạn phù dâu. Người ta chờ đợi. Các cụ, các ông ngồi lên phản trên. Nói chuyện bông phèng vui vẻ. Bỗng có tin trẻ con chạy vào báo:

- Nhà trai đã đến gốc đa!

Và liên tiếp:

- Nhà trai đã đến cổng xóm.

- Nhà trai đã đến ngõ ngoài.

- Đông quá.

- Sắp đốt pháo đấy.

Mọi người rộn rực, hồi hộp, nghe ngóng. Đột nhiên tiếng pháo lạch tạch giòn giã vang vang ở phía ngoài đầu nhà. Khói xanh bốc um lên. Lũ trẻ chạy thực nhanh ra ngõ, đóng sập luôn hai cánh cổng lại. Thằng Toản đứng đầu bọn trẻ. Nó nói to vọng ra ngoài:

- Xin quan viên họ nhà trai năm dê.

Có tiếng đáp:

- Cứ mở cổng ra. Mười dê cũng sẵn.

Toản không mở. Một đồng hào đôi trắng xóa đưa vào qua khe cửa. Toản chưa bằng lòng. Lại ba đồng hào một nữa đưa thêm. Toản đương ngần ngừ thì những đứa trẻ đằng sau lưng xô vào cướp, rồi chạy ra vườn. Toản tức quá chửi loạn rồi đuổi ra vườn đánh nhau í ới, linh tinh cả lên.

Thế là đôi cánh cổng từ từ mở. Khói pháo và khói hương bay vào trước. Rồi đến một ông cụ khòng lưng, râu tóc bạc phơ, mặc tấm áo thụng xanh cũng bạc phếch, hai tay ôm một bó hương đen, quấn giấy đỏ, khói lên nghi ngút. Cụ cầm hương đi cùng với mấy ông bà thuộc về những tay ăn nói sắc sảo bên nhà trai. Sau mới đến chú rể, các bạn phù rể và mấy cô đi đón dâu.

Chú rể Hời ăn mặc rất chững, nhưng nền. Đầu chít khăn lượt, đội nón chóp có quai lụa. Áo the cặp áo trắng. Cổ cồn là cứng đuỗn ra. Chắc hơi đau, nên thỉnh thoảng cứ thấy ngọ ngoạy cổ. Trong lần áo, thấp thoáng dải lưng điều bỏ giọt. Quần chú cũng là cứng. Những quần áo phải gửi là từ mươi hôm trước tận trong phố Phủ. Chân mang bít-tất nâu non vào đôi giày Gia-định mới, bóng ngời. Bởi chân chú nẻ miếng, khía ra xung quanh gót, nên phải trang sức kiểu cách mà có ý giấu giếm khéo như vậy. Các bạn, phần nhiều như anh Thoại, anh Lục, thì ăn mặc một lối như chú rể. Nhưng cũng có anh ra kiểu mốt mới. Ấy là anh Mẫn làm bồi ở ngoài tỉnh. Anh mặc áo sơ-mi trắng bốp vạt trước ngắn, vạt sau dài, so le nhau. Chân đi đôi giầy tây có cổ màu gan gà, đầu đội cái mũ nồi. Mắt đeo kính rợp. Điếu thuốc lá ngậm lệch về một bên mép. Và răng anh trắng bóng. Người ta nói: “Anh Mẫn làng ta mặc mốt công tử Hà Nội!”.

Lại có anh Thìn, mặc quần áo lính, cũng đi phù rể. Thìn xin nghỉ phép về ăn cưới Hời. Tất cả người anh, từ cái áo vàng, khuy tết đóng giữa ngực, cái quần quấn xà cạp xanh, cái thắt lưng da ngang sườn, cái chân đi đất, đều theo kiểu nhà binh. Nhưng anh không đội nón, mà lại chít khăn nhiễu tây. Người ta có hỏi cái chân đi đất của anh thì anh trả lời rằng: “Đi đất khỏe người lắm. Nhà binh ai cũng đi đất”. Và ai cũng tin ngay như thế.

Trong nhà, tiếng mời vang vang:

- Xin rước các cụ giải tọa.

- Xin rước các cụ xơi thuốc lá.

- Mời quan viên hai họ...

Chú rể cùng các bạn ngồi vào một chỗ. Gia nhân nhà gái bày ra hai bao thuốc lá Mê-li-a. Họ uống nước chè mạn, hút thuốc phập phèo và ăn trầu múm mím. Ở phản giữa, các cụ hai họ cãi nhau choang choang. Nhưng cãi nhau văn vẻ vui vẻ. Ở đây, người ta thi nhau trổ tài ăn nói. Ông Nhiêu Thục đứng bên phản, chắp tay trước bụng áo, ai nói cái gì, ông cũng: “Dạ”, “vâng”. Chốc chốc, ông lại chạy vào cửa buồng:

- Mau mau lên chứ, các cô. Sắp đến giờ rồi.

Bà Ba cũng tíu lên, chạy ra lại chạy vào. Ở trong buồng, các cô bạn đang sắm sửa cho cô dâu. Khi họ nhà trai giục đến lần thứ ba thì các cô đã sắm sửa xong. Các cô bước khỏi buồng. Cô dâu ra lễ gia tiên. Người ta thấy đôi mắt Ngây đỏ hoe, nàng khóc. Các cô con gái, khi bước chân về nhà chồng phần nhiều có những giọt nước mắt làm vị ấy. Không, đấy Ngây khóc thật. Bởi, lúc các chị em đương sắm sửa cho mình, thấy bố chạy ra chạy vào, nàng chợt chạnh lòng thương mẹ. Nàng nhớ đến hôm cưới thằng Toản, mẹ cái Lụa săn sóc cho Lụa từng ly, từng tý. Chao ôi! Mẹ nàng không còn được sống đến bây giờ để mà lo cho nàng về nhà chồng.

Sau khi ông Nhượng nói mấy câu xin rước dâu về, thì ông Nhiêu Thục tiếp lời:

- Thưa các quan viên hai họ, bây giờ cháu còn là người nhà tôi, mà chốc nữa là con cháu các cụ bên ấy. Cháu còn bé dại, bầm cháu chẳng may về sớm, tôi gà trống nuôi con; cháu mà về bên ấy, có điều gì chưa biết, cũng xin các cụ thể tất đi cho...

- Nhịa! Ông cứ dạy vậy.

Bà Ba móc thắt lưng bao, lấy ra một phong giấy đỏ, đưa cho cô dâu mà nói:

- Cháu về nhà chồng, cô chẳng có gì cho cháu. Đây cô có cái yếm rãi gọi là của thơm của cô.

Đó là một xâu tiền năm hào, bà Ba để dành đã lâu. Ngây cảm động, bùi ngùi, man mác.

Đám cưới khởi hành. Lại vẫn cụ cầm hương đi trước. Bây giờ thêm vào đằng sau cùng một bọn đông những quan viên nhà gái. Ông Nhiêu Thục ở lại nhà. Ông Ba Cấn và bà Ba, cùng mấy người nữa đưa cháu đi sang nhà trai. Cả Toản cũng theo. Vì nó lắt nhắt, nên ít ai chú ý.

Đám rước dâu đi thành hàng dài. Trong xóm Giếng, ở hai ven đường, chật ních người xem. Người ta chú ý nhìn cô dâu. Nhìn lừng li, từng tí, dù đấy vẫn là cô Ngây thường ngày. Ngây đi giữa đám những cô Mơ, cô Khuyên, cô Bướm, cô Hợi, cô Quý và cả cô Lụa. Ai cũng ăn mặc từa tựa như nhau. Khăn sa tanh vấn lẳn, vắt vẻo cái đuôi gà. Yếm lụa thì cổ xẻ. Áo the, không đóng khuy, trong cặp áo trắng, áo màu hoa đào. Cô dâu thắt ra ngoài cái thắt lưng nhiễu Tam Giang. Chiếc dây xà tích bạc lủng lẳng, lách cách. Ở trong thêm cái thắt lưng hoa hiên. Ở trong nữa, lại còn đôi dải yếm lụa bạch. Đôi guốc nàng đi là đôi guốc mới, sơn then. Tuy hôm ấy dịu trời nhưng cũng nhiều cô đội nón. Cô dâu mang nghiêng chiếc nón Chuông to bằng cái mẹt. Để ít ai nhìn thấy, đỡ thẹn. Nhưng sặc sỡ trong bọn nhất là cô Hiền, bạn cô Khuyên mà không quen Ngây. Cô này không phải người làng Nha. Cô ở trong phố phủ Hoài, con ông ký rượu Phông-ten. Cô mặc áo nhiễu tây nâu dài lướt mướt, đi dép Nhật Bản, chít khăn nhung. Mặt cô bôi phấn trắng bệch, tay cô cầm cái ô nhỏ màu hoa đào, giương lên thì khum khum. Đó là cô tân thời, ăn mặc diêm dúa như nhà trò.

Cả đám cưới đẹp đẽ, nhiều màu tưng bừng đi ra cổng xóm Giếng rồi dọc theo bờ sông Lịch. Bóng người in xuống mặt nước rung rinh vỡ ra những mảnh hoa sặc sỡ. Lúc qua nhà trưởng Khiếu, những người đứng xem đám cưới nghe hắn lè nhè giọng rượu, cứ dóng một trong nhà chửi đổng ra:

- Bố chúng nó chứ! Ông thèm nhờ vả gì đứa nào! Mẹ chúng nó chứ!

Về đến nhà trai, cỗ bàn đã dọn sẵn. Mâm gỗ la liệt trên các phản, ở dưới đất và cả ở ngoài sân. Mỗi mâm hai đĩa xôi lá diễn đỏ hây, hai đĩa thịt lợn luộc, một bát sáo cần, một đĩa lòng, một bát bung chuối, một đĩa dưa cải xanh, một liễn nước xuýt trắng nhờ nhờ. Rượu mỗi mâm một chai. Lại cũng còn nhiều rượu để xếp dẫy ở gậm giường thờ. Đấy là rượu của bà con đem mừng. Bà con đem mừng hai chai rượu hay là năm hào bạc. Có người cẩn thận, sợ mừng tiền thì nhà chủ không bằng lòng. Họ khăn áo chỉnh tề, đến cửa, nháy một người quen ra, đưa năm hào. Người kia đã biết hiệu, vào mang ngay hai chai rượu ra cho ông ấy. Ông ấy ung dung xách hai chai rượu vào. Để đánh tiếng, làm như ta cũng mua rượu mừng đây.

Cô dâu và chú rể lễ tơ hồng xong, rồi phải chèo kéo mãi quan viên họ nhà gái mới chịu ở lại ăn cỗ. Nhưng cô dâu chui vào trong buồng, ai gọi cũng không ra. Mọi người khởi sự ăn. Thực là một cuộc xô xát dữ dội. Ba gian nhà trên, các cụ, các ông ngồi chật ních. Chái bên phải, anh em phù rể và chú rể. Bọn các cô phù dâu phải bưng mâm vào buồng cô dâu. Bà Vạng cũng ngồi trong ấy. Mắt bà kém, không muốn ra nhà ngoài. Nhưng cô dâu cũng nhất định không ăn. Ngoài hiên suốt dọc, các bác đến làm giúp lúc nãy bây giờ ăn đỡ. Giữa sân một dãy những đàn bà và trẻ bé. Có mụ ngồi xềm xệp, đứa con ngủ lắc lư trong lòng, mà cũng và lấy và để. Đàn bà, trẻ con cả xóm kéo đến, ăn như trống đánh. Ăn xong, chúng chia nhau xôi thịt còn lại, lấy phần đem về. Ngoài cổng ngõ, lũ hành khất cũng được ăn. Từ thằng ăn mày, từ đứa trẻ con nứt mắt đến cụ cầm hương có bộ râu ba chòm, ai cũng uống rượu thả cửa. Khắp mọi chỗ, om lên những tiếng soàn soạt, sùn sụt, cười, nói, văng tục văng rác ba hoa, lăng nhăng. Không khí rượu thịt sực bên. Những người nhà như ông bà Nhượng, anh thơ Bảy, chạy rối rít tiếp rượu, tiếp cơm, tiếp nước xuýt, tiếp dưa, tiếp nước mắm. Nét mặt ai cũng hớn hở. Vì có tốt, mới được làng nước chiếu cố đến ăn đông như thế.

Ăn uống xong, các chị em phù dâu đưa Ngây trở về nhà. Đến sâm sẩm tối, chị Bướm và bà Nhượng lại sang xóm Giếng đón cô dâu về. Cho tới bây giờ mới thật tan cuộc chén của các cụ. Mọi người lại chong đèn lên và bày ra trò đánh xóc đĩa. Người ta sát phạt ăn thua tận tình tiền bạc của nhau, mãi tới nửa đêm mới tàn. Ai còn thích chơi thì nằm vạ vật đâu đấy mà ngủ.

Anh Thìn, cứ đóng nguyên cả bộ quần áo lính khố xanh, cái khăn trật ra, lồng vào cánh tay, lừng khừng ra về, mặt và tai đỏ gay. Anh ngửng nhìn trời, thở dài. Rượu vào, anh buồn thấm thía. Vì anh xem ý cái Lụa chẳng còn tơ tưởng gì đến anh nữa. Nó không liếc anh cái nào. Nó vui như đứa trẻ bắt được của. Ồ, anh Thìn khéo nghĩ vẩn vơ. Nó đã có chồng rồi mà! Anh nghĩ: “Thằng chồng nhãi. Ông chỉ đá một cái thì chết”.

Tự nhiên, anh sầu ủ ê. Và anh cảm thấy rằng cái tình của đàn bà thì nhẹ, mà người đàn bà thì tệ bạc lắm.

Bấy giờ đã quá nửa đêm, mọi người đều ra về hết. Có mấy người ở lại nhà ngoài thì đã ngủ ngáy khò khò. Hời ra đóng cửa ngõ. Trông vào trong buồng, thấy ánh đèn le lói qua khe vách, anh mỉm cười một mình. Từ chập tối, các bạn và mọi người chế báng anh đủ điều:

- Đêm tháng Mười tha hồ dài nhé!

- Thích thật! Trời lại hơi lành lạnh...

- Sáng mai đừng có bạch nhật ra mới dậy mà làng bắt vạ đấy!

Còn nhiều câu bông lơn nhảm nhí nữa. Hời chỉ cười tủm. Và ngồi góc giường đằng kia, bà Vạng vừa sờ tay lấy miếng trầu, vừa cười mỉm một mình. Nhưng Hời không vào buồng - ai lại vào buồng thế! Anh làm ra lối ta đây không thích và không cần. Anh chúi vào đánh xóc đĩa với mọi người. Đánh bỡn mà anh cũng thua mất chín hào. Anh thua là phải lắm. Bởi vì óc anh có nghĩ đến nước bạc chẵn, lẻ thế nào!

Bây giờ mới thực là anh đi vào buồng. Anh bước nhẹ tiếng guốc; lòng cũng nhẹ và như nhảy nhót theo nhịp chân. Ngây ngồi ở góc giường về phía trong; quần áo vẫn y nguyên như lúc ban ngày. Chiếc đèn Hoa Kỳ để trên mặt cái hòm phản, kê trước giường. Thấy Hời vào, Ngây đứng dậy, miệng hơi chúm chím, liếc nhìn Hời rất nhanh, rồi lại cúi mặt. Ánh đèn loáng vào đôi mắt long lanh. Tự dưng, Hời thấy mình nuốt nước bọt. Anh quay lại, đóng cửa. Và anh hỏi Ngây, rất tự nhiên:

- Hãy còn thức à?

- Vâng.

Cái tiếng “vâng” vang ngân vào trong đêm khuya, tưởng như tiếng “líu” trong vắt của Hời buông tay đàn. Anh chàng mới cảm động làm sao. Người con gái kia là vợ anh đấy. Có một cái gì êm ái và thú vị thay. Hời ngồi xuống giường, ngáp khẽ nói một câu thứ hai:

- Suốt ngày hôm nay quần quật! Mệt quá!

Và lại tiếp theo:

- Những thằng ranh chế mình tợn ghê! Nhất là thằng Thoại. Rồi mai mình gõ cho... À... này... rửa chân chưa?

- Rửa rồi.

- Thế cởi bớt áo ra chứ?

Câu chuyện đến chỗ ấy mới được đối đáp có nhịp và đều đặn. Nhưng Hời vẫn cứ hỏi và nói trống không, chưa biết gọi vợ thế nào cho tiện. Ngây nhẹ nhàng cởi áo ngoài. Hời ngắm, đờ đẫn người. Nàng vắt áo lên thành giường. Chàng đón lấy:

- Để tôi cất vào hòm cho cẩn thận. Cả những cái gì thế này?

- Đồ của các chị mừng đấy. Chị Khuyên mừng đôi mùi soa. Chị Bướm lọ nước hoa. Chị Mơ hộp...

Hời chẳng ai mừng gì cả. Không có gì để khoe, anh bèn đánh trống lấp:

- Các cô chỉ khéo vẽ trò con hươu.

- Chuyện! Chỗ chị em với nhau.

- Lúc nãy ai vào trải chiếu đấy nhỉ?

- Ông Nhượng.

- Thế hả?

- Ông ấy vừa trải chiếu vừa nói đến nhảm?

- Cái tính ông ấy vẫn thế.

Anh Hời vẫn mặc cái áo tấc lục. Mọi khi đi ngủ, anh chỉ mặc cái áo nâu rách cụt một tay. Có tiếng gà xa xa te te gáy. Hời bó gối, nhìn ngọn đèn nghĩ ngợi một lúc lâu rồi mới nói:

- Mợ ạ! Có mợ về thì sang năm, ta làm một khung cửi. Tôi chẳng đi dệt cho ai nữa. Nhà mình có mà làm vẫn hơn.

- Bao giờ nhà có mà làm chả hơn! Đi làm mướn còm cọm đời nào khá được. Tôi vẫn bảo... cậu từ trước đấy chứ.

Bắt đầu, tay đôi rủ rỉ nói nhiều chuyện làm ăn buôn bán với nhau. Cặp vợ chồng son này cùng nghĩ rằng họ sẽ có một cái khung cửi. Chàng dệt, vợ quay tơ. Ngày phiên, vợ đi chợ về, quà với tơ bỏ đầy dẫy. Rồi thì này cái sân lát gạch, này cái bể đựng nước mưa mái khum khum, này cái ngõ có hai cột trụ.

Gà đã gáy dồn sang canh khác. Tiếng eo óc dậy lên khắp xung quanh. Chó sủa mơ hồ xa xa.

Hời vươn vai:

- Khuya lắm rồi đấy, mợ ạ.

- Có nhẽ đến gần sáng.

- Thôi, ta đi ngủ. Mai còn phải dậy sớm dọn dẹp, trả bớt mâm nồi bát đĩa của nhà người ta. Rồi về bên nhà ăn “lại mặt”. Ối, còn khối việc. Mợ mắc màn đi. Cũng có muỗi đấy.

Trong khi Ngây bỏ những cánh màn nâu xuống, giắt cẩn thận vào khe chiếu, Hời mở cái cửa sổ nhỏ ở cuối vách nhìn ra ngoài. Trăng hăm bốn đã lên, nhợt nhạt trên ngọn tre. Những tầu lá dừa ướt nhoáng ánh trăng, gió làm rung lên lạch bạch.

- Trông thấy giăng lại nhớ đến những đêm đứng đợi đằng ấy ở bờ rào... Kể mình cũng bạo thật!

- Cái chăn của cậu cũng giống cái chăn của tôi ở nhà.

- Hay là tôi ăn trộm về đấy?

Như chợt nhớ, Hời hỏi vợ:

- Có phải nhà thằng Khói đã sang hỏi lấy mợ phải không?

- Không.

- Vợ Thoại nói với tôi mà. Bảo mợ nói chuyện với các hắn thế?

Ngây cười:

- Không phải. Dễ thường chị Bướm nói dọa để cho nhà sợ đấy.

- Thế mà dựng đứng ngay lên. Mình lo cuống cà kê. Mình phải nói ngay với bầm. Mà xong đấy.

Ở trong màn, Ngây phì cười. Hời đứng ngẩn ngơ, nhìn quanh quẩn lên rui nhà một lát rồi vạch cửa màn, chui vào. Bóng Ngây ngồi tóc buông dài xõa xuống sau lưng. Phảng phất một mùi gây gây, thơm thơm, ngọt ngào và say say nữa. Hời khẽ lách lá màn, đưa tay ra chỗ cái hòm phản, khêu đèn nhỏ xuống. Ánh đèn bé, xanh xanh mơ hồ trong bóng đêm đen thẫm.