Chương 2
TOẢN HỎI HỜI:
- Chị có nhà không, anh Đôi?
- Có. Chị đương đánh suốt đấy.
Toản đi vào. Ngây ngồi đánh suốt ở hiên sau. Cánh suốt vè vè, bắn nước ra như mưa bụi, cuốn thành những cái suốt ướt, vàng mịn, xinh xắn. Hời được dịp đợi suốt, rảnh tay dệt ra đứng cửa ngõ. Toản đến bên chị, nói:
- Thày bảo chị về có việc gì ấy.
Ngây dừng tay quay, ngửng lên hỏi em:
- Có việc gì thế, cậu?
- Em cũng không biết.
- Ồ sao nước mắt vòng quanh thế. Làm sao? Con trai đã nhớn rồi mà...
Toản mủi lòng vì được thể, hai hàng nước mắt tuôn ròng ròng xuống hai bên má. Mồm nó méo xệch ra, đã toan khóc lên một hồi cho hả cơn ức. Nhưng chị nó gạt đi:
- Ấy chớ! Đừng khóc, anh ấy cười cho. Về đi rồi chị sang...
- Không, chị sang ngay... em đợi.
- Để chị đánh nốt cái suốt này đã.
Ngây ra bảo chồng:
- Tôi về bên nhà.
- Gì thế?
- Chẳng biết. Nhà cứ dệt nốt ba cái suốt ấy đi, tôi về tôi đánh thêm.
Rồi Ngây rút vội cái áo nâu non dài. Nàng quàng vắt áo lên vai để lòng thòng đôi ba cái vạt phất phơ ra đằng trước và đằng sau. Người nạ dòng, người đã chồng con có cái lối, đi đâu vội, chỉ quàng qua cái áo như thế, không phải mặc cẩn thận.
Ra đường, Ngây hỏi em:
- Thày đánh cậu hử?
Nước mắt Toản ở đâu lại trào ra đầm đìa:
- Thày vừa đánh em...
Toản ngập ngừng:
- Nó về rồi.
- Ai? À cái Ba hử? Nó dỗi về nhà nó hử?
Toản gật. Ngây có gặng hỏi thêm, nhưng cu Toản chỉ tấm tức, ấm ức mà không nói hẳn được nên lời. Ngây vừa thương, vừa bực mình, nhưng không muốn dỗ em, cái nghề trẻ con mà được nói ngọt thường hay làm già. Nàng chỉ yên lặng vừa đi vừa nhìn em. Chợt Ngây bảo Toản:
- Này, trông cậu độ này xanh quá. Làm sao thế?
Toản lờ đờ đôi mắt đỏ ngầu nhìn chị:
- Không, em có sao đâu!
Toản đã nói dối. Thực ra, ít lâu nay từ ngày có vợ đến giờ, nó cảm thấy trong mình nó khác đi nhiều lắm. Một hôm nó ngồi quay tơ. Lúc đứng dậy, thấy trước mắt nở ra những hoa tròn tròn vằn vèo. Một cơn choáng váng qua rất nhanh, khiến Toản có cảm giác như mình lao đao sắp ngã. Song Toản không ngã và dần dần trở lại như thường. Rồi nó cũng quên. Nhưng nó không quên hẳn, bởi vì từ sau hôm ấy, mỗi lần ngồi làm cái gì lâu, lúc đứng lên, thoáng một phút, hai mắt lại hoa lên, Toản cho là bệnh trở trời trở đất của người ta, ai cũng thế cả. Nhưng một hôm nữa, sáng ngày ra, lúc trở dậy, Toản thấy mình đau thắt ngang lưng. Những đốt xương sống như cọ vào nhau mà tạo nên một cơn ê ẩm. Thằng bé mười lăm tuổi mà khi ngủ dậy thấy đau lưng như ông già tám mươi.
Rồi Toản lại có thêm cả chứng đau bụng nữa. Thỉnh thoảng bị một cơn lăn lộn dữ dội.
Hoa mắt, đau lưng, đau bụng; ba cái quái ấy làm cho mặt Toản hóp lại, chân tay gầy khẳng như những đẵn mía và con mắt lờ đờ đi. Khốn khổ thằng bé chưa lớn mà đã gầy kheo khư thế. Nó chỉ mới mười lăm tuổi. Nhưng con vợ hai mươi tuổi của nó thì khác nó, Lụa có cái thân hình béo lẳn, nung núc những thịt. Miệng Lụa hay cười toe toét, đôi mắt him lại ti hí. Nó thực là một người đàn bà ai cũng khen, vì tốt việc, tốt ăn và tốt nái.
Ông Nhiêu ưa cô nàng dâu này lắm. Nó xốc vác được vô khối việc, làm khỏe gấp mấy Ngây. Ngây cũng mừng thầm. Nhà nàng chẳng may đã phải một người con trai vô phúc, may trời còn thưởng lại mà cho hai mụn hiền lành.
Về đến nhà, Ngây mới biết, ông Nhiêu vừa đánh thằng Toản thực. Bà Ba kể:
- Tối hôm qua, hai vợ chồng nó đi xem chèo. Chẳng biết thế nào, lúc bấy giờ đã khuya lắm, hai đứa về đến ngõ còn đánh nhau kêu làng nước ầm ĩ cả lên. Sáng nay cái Ba dậy thổi cơm, dọn bát đũa ra, rồi bỏ đấy đi đâu mất. Chắc nó dỗi, về nhà rồi. Ông mới đánh thằng Toản.
- Chết chửa! Thế cô có biết tại sao chúng nó đánh nhau không?
- Ấy con vợ không nói gì. Thằng chồng thì bảo rằng con vợ phải lòng trai...
Ngây chép miệng:
- Thằng chết hư thật. Nứt mắt ra đã học cái thói ghen tuông xằng xịt!
Ông Nhiêu Thục gọi Ngây lên nhà. Ông bảo:
- Chị sang gọi hộ tôi cái Ba về. Nhà ùn lên những việc, nó lại dở dói ra đánh vợ đánh con loạn lên. Từ sáng, không có ai quay tơ ngang, thợ cửi hết suốt dệt phải nghỉ đấy. Chị đi ngay đi. Bên nhà đã được mấy cuộn rồi?
- Bốn cuộn.
- Nhanh nhỉ!
Từ nãy, Toản vẫn đứng bần thần ngoài ngõ không dám vào trong nhà. Thấy chị ra, nó sụt sịt khóc.
- Sao cậu không bảo cho tôi biết. Lại đi làm ồn lên như thế?
- Em tức lắm, không chịu được.
- Nó thế nào?
- Nó đi với...
- Ai?
- Thằng Thìn.
Ngây ngạc nhiên:
- Thằng Thìn nó đi lính khố xanh rồi cơ mà. Cậu chỉ nói hão.
Toản nức nở:
- Thế thôi, chị cũng lại bênh nó nữa!
Ngây dịu dàng:
- Ừ, cậu cứ nói đi. Tôi tưởng thằng Thìn nó không có nhà.
- Nó có nhà. Nó đi lính ở trên tỉnh, nghỉ phép về xem chèo. Nó cứ lượn đi lượn lại qua chỗ con này đứng. Một lúc em không thấy cả hai đứa đâu. Em hỏi chị Khuyên chị ấy bảo nó đi lên phía bờ sông. Em ra bờ sông thấy có mình nó. Em chửi cho nó một trận rồi bắt về. Nó không về. Em bảo nếu nó không về thì nhất quyết đánh nhau một trận. Nó mới chịu đi về. Nhưng em biết vẫn thấp thoáng có thằng nhân tình nó đi theo. Về đến đây, em quay lại gọi tên thằng Thìn chửi to lên mấy câu. Rõ ràng em trông thấy nó lủi mất. Thế là con này túm lấy em, nó đánh em, chứ em có nện được nó cái nào đâu, mà thày đánh em.
Ngây vẫn nửa tin nửa ngờ. Nàng đi ra xóm ngoài, vào nhà Lụa. Nàng đi đến đầu xóm thì Lụa trông thấy Ngây, vì Lụa cũng đương đi trở ra. Nhưng Ngây vô ý không trông thấy Lụa. Lụa cuống quít quay ngoắt lại, chạy vội vào ngõ hẻm rồi chuồn đường tắt ra ngoài đồng. Lụa sợ không dám dàn mặt Ngây.
Ngây vào đến đầu ngõ thì gặp ông thủ Dân.
- Lạy ông ạ. Mợ Ba nó nhà cháu có về chơi dưới nhà?
Tính ông này láu táu, mới nghe có thế, đã nói liền liền.
- Có... có... em nó vừa mới về ban nãy... Đâu ở trong sân... Ba ơi! Chị Đôi Hời... Quái, con ranh này đi đâu rồi! Mời cô hãy vào chơi.
- Vâng, ông mặc con. Tối hôm qua hai vợ chồng lại ủng oẳng với nhau...
Hai mép ria rậm của ông thủ Dân trổ vểnh ra:
- Sao? Sao? Cãi nhau hả? Hừm, láo thật. Thế ông Nhiêu trên nhà bảo cô xuống gọi con ranh đấy chứ gì? Được, được, để tôi hãy cho nó một trận đã. Ông Nhiêu trên ấy với tôi là chỗ chí tình, có thế nào cứ đánh bỏ bố nó đi cho tôi.
Ngây kể qua loa câu chuyện. Nàng chỉ nói sơ sơ thôi, và định không đả động gì đến cái chuyện trai gái vớ vẩn mà Toản vừa nói. Bởi chính nàng cũng chẳng tin. Nghe xong, ông thủ Dân rên rầm lên:
- Ối trời! Con tôi láo quá! Con tôi láo quá! Để tôi tống nó về ngay. Tôi lại cứ tưởng nó về chơi như mọi khi. À mà nó cũng vừa mới về đấy cô ạ.
Ngây nói:
- Thày con bảo mợ cháu đi từ sáng sớm.
- Chết thật! Chết thật! Con bé đoảng đến điều là đoảng. Nó ăn no rồi nó đi chơi. Cái nước này là nó lại muốn người ta réo mả bố nó lên đấy thôi. Cô cứ về đi, chốc nữa tôi xin lôi nó lên tận nơi.
Ngây cười:
- Ông đừng mắng mỏ gì, cũng còn trẻ con cả. Lạy ông thôi, con vội quá.
Rồi Ngây vội vã đi nhanh về. Vừa đi nàng vừa nghĩ: “Những chuyện nhãi nhép, làm mình đương đánh suốt, bỏ khô cả ống chỉ”. Bỗng nàng nghe có tiếng ai gọi sau lưng:
- Chị Đôi ơi, chị Đôi!
Ngây quay lại thì là cô Khuyên. Khuyên hỏi:
- Chị đi đâu sang đây?
Ngây đứng lại kể cho bạn nghe câu chuyện rắc rối trẻ ranh của vợ chồng Toản, rồi nàng cười:
- Có thế mà làm mình mất công mất việc từ buổi chuyến giờ.
Nhưng Khuyên nghiêm nét mặt:
- Chị đừng tưởng việc trẻ con đâu. Tối hôm qua em cũng có ở đấy, em biết. Chị lại đây với em, em kể chị nghe. Em đương giặt quần áo ở đằng cầu xóm, trông thấy chị đi qua, vội chạy lên đây.
Ngây theo bạn lại phía bờ ao. Hai chị em đứng nói chuyện ở dưới gốc cây phượng.
- Thằng Thìn nó láo thật, chị ạ! Nó làm em ngượng mặt thay. Em đứng xem hát chèo với Lụa và mấy cô nữa. Nó cứ lượn đi lượn lại, bặng nhặng lên.
- Sao bảo nó đi lính?
- Nó được phép nghỉ ở trên tỉnh về. Chết một cái con Lụa lại cứ cười với thằng ấy.
- Thế thì nhảm quá!
- Chú Toản đằng ấy mà đánh nhau với vợ là tại có lúc con Lụa nó đi một mình ra ngoài bờ sông...
- Chết chửa! Sao lại thế?
- Lại còn sao nữa? Em thì chỉ tức rằng nó là đứa có chồng rồi. Chồng nó là em chị. Chồng chị lại là bạn thằng kia. Chúng nó tồi tệ quá!
- Nhưng chả nhẽ mới có một lúc thế thôi nào.
- Ai bảo chị? À! Thôi chị chưa biết chuyện kia rồi. Thảo nào!
- Chuyện gì?
- Ngày trước, hai đứa đã mê nhau.
- Cái ngày thày em hỏi nó cho thằng Toản, nó bằng lòng ngay mà?
- Ai biết được con đĩ dại! Chỉ có cái chuyện ngày trước hai đứa phải lòng nhau thì cả làng ta ai cũng biết. Mà thực em vẫn tưởng chị biết.
Ngây thở dài:
- Thôi cám ơn chị nhé! Em phải về bây giờ, vội quá. Chiều em lại xuống chơi với chị.
Chiều hôm ấy, trẻ con trong làng được một bữa nô nức đi xem. Chúng nó xem ông thủ Dân đưa con gái trả về nhà chồng.
Ông thủ Dân tính nóng như lửa. Lúc Ngây về rồi, Lụa ở đâu lù lù vào, ông mắng nó mấy câu, thế mà nó dám cãi ông nham nhảm. Ông hầm hầm đi lấy gậy, phết cho Lụa một trận mê tơi. Nhưng không hiểu sao, xưa nay Lụa vẫn sợ ông một phép, lần này lại cố ý ra gan với ông. Chẳng những nó không về nhà ông Nhiêu Thục mà nó lại lần sang nhà láng giềng nằm lì một xó. Được, để nó đấy. Ông thủ Dân ngứa tiết lắm, nhưng ông hãy đi uống rượu cái đã.
Rượu mới nốc một chén. Mặt ông đã đỏ phừng phừng. Hai mép ria vểnh mãi ra.
Ông xuống bếp lấy một con dao phay, lăm lăm cầm dao đi bắt con gái. Nhưng Lụa đã đi khỏi nhà láng giềng kia rồi. Sau có người mách, ông đã biết được Lụa hiện trốn ở một nhà ngoài đầu xóm. Ông đến đấy, gọi váng lên, Lụa cũng không ra. Ông phải dọa đốt nhà và ông làm như ông sắp châm lửa đến nơi, người ta sợ, phải lôi Lụa ra cho ông.
Tay phải ông móc vào gáy áo Lụa. Tay trái ông cầm con dao phay rộng bản và giơ cao lên. Đôi ria lấm tấm hoa râm của ông rung rung, động đậy. Ông đẩy con gái đi trước. Ông hầm hè ra lệnh:
- Quay cổ lại là ông phạt cụt mũi ngay lập tức.
Và cứ con trước bố sau mà điệu đi như vậy, sang tận cổng, vào tận sân nhà ông Nhiêu Thục bên xóm Giếng.
Trẻ con ơi ới gọi nhau đuổi theo xem. Bà thủ Dân ngồi ở nhà, hai tay ôm mặt, khóc ti tỉ.