← Quay lại trang sách

Chương 1759 Đêm trăng

Trong qua hai tuần trước, có khá nhiều người tiến vào một nơi tên là Utopia, nhưng cách thức và địa điểm họ tiến vào hoàn toàn khác nhau: có khi là ở khu vực biển Sunia hơi lệch sang Biển cuồng bạo, vì một cơn bão mạnh mà tiến vào, có khi là trên đường sắt nối từ vịnh Disi đến Backlund, vì một trận mưa to mà dừng lại thành phố đó, có khi là ở quận Civilas, vì lạc đường mà đi vào...

Cho tới giờ, chưa có bất cứ ai tiến vào Utopia bị thương hay có ảnh hưởng về phương diện tinh thần... chẳng trách phó phòng lại nói độ nguy hiểm thấp... Mặt khác, vụ án hiện giờ không thể tổng kết ra quy luật, rất khó để tìm ra vị trí thật của Utopia, cũng không thể cố ý phái người tiến vào điều tra, ừm... Quả thật chỉ có thể thông báo tình hình cụ thể cho toàn bộ thành viên, hi vọng trong số họ có người có thể tình cờ đi vào Utopia, cẩn thận ẩn nấp và thu thập tin tức... Hugh bỏ văn kiện trong tay xuống, cảm thấy hơi tiếc nuối, sau đó cô đứng dậy định thông báo tình hình cho các người phi phàm cấp dưới.

Cô cảm thấy tiếng nuối là vì rất khó để hoàn thành được nhiệm vụ này, gần như không nhìn thấy hi vọng, điều này khiến cô không thể nào tích góp được công trạng.

Trong hơn nửa năm qua, để đối phó với tận thế được báo trước, mỗi ngày Hugh đều làm rất nhiều việc, vừa xử lý sự vụ ở MI9, vừa hoàn thành các nhiệm vụ mà ngài "Kẻ Khờ" giao, từ đó tích lũy công trạng ở cả hai bên, để đối lấy phối phương ma dược và đặc tính phi phàm của "Pháp sư pháp lệnh", chuẩn bị tấn thăng Bán Thần.

Mà đến giờ, cả hai bên Hugh đều còn thiếu một chút, hơn nữa bên trong MI9, nếu không phải là cống hiến đặc biệt thì Hugh hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng.

Nếu không phải ở MI9 có thể lĩnh được một khoản lương cao, hưởng thụ các đãi ngộ, hơn nữa có thể dựa vào thân phận và địa vị để thu được một lượng lớn tin tức, giúp mình hoàn thành nhiệm vụ của ngài "Kẻ Khờ", thì Hugh đã muốn từ chức, một lần nữa làm thợ săn tiền thưởng, như vậy thời gian sẽ tự do hơn.

Trong buổi tụ hội Tarot lần sau có thể thử hỏi về vụ án này, có lẽ đám ngài "Thế giới" sẽ có manh mối nhất định... Hugh vừa nghĩ, vừa đẩy cánh cửa phòng của các tổ viên.

Sau khi giao nhiệm vụ về Utopia xong, Hugh cố ý dặn dò một câu:

"Nếu tình hình bất ổn cho dù có cơ hội tiến vào Utopia, cũng có thể trực tiếp từ bỏ. Thành phố không biết thật giả kia chưa mang đến mối nguy hại có thể là vì chưa bị kích thích đến."

Bận rộn thêm một lúc nữa, Hugh rốt cuộc đã kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, bảy giờ rưỡi về đến nhà, cùng ăn bữa tối với mẹ, em trai và Furth, hưởng thụ thời gian thư giãn có hạn.

Rạng sáng, cô vệ sinh cá nhân xong, đi đến trước cửa sổ phòng ngủ, cầm lấy rèm cửa định kéo ra.

Trong quan trọng này Hugh tự nhiên chuyển ánh mắt ra phía ngoài, phát hiện vầng trăng đỏ rực trên trời không biết lớn hơn tròn hơn từ khi nào, hơn nữa màu sắc rõ ràng đậm hơn, giống hệt như nhuộm máu.

"Huyết Nguyệt"... Hugh đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng bên cạnh, hơi lo lắng về tình trạng của bạn thân.

Nhưng, cô nhanh chóng nhớ ra Furth đã là Bán Thần danh sách 4, không còn sợ bị "lời vô nghĩa trăng tròn" ảnh hưởng nữa.

...

Trong phòng bên cạnh, Furth đang nằm dựa vào giường, thưởng thức "Huyết Nguyệt" ngoài cửa sổ, vừa chịu đựng cơn đau đầu như kim châm, vừa nghe ngài "Gate" nói chuyện:

"Tuy danh sách 3 đến danh sách 2, sinh mệnh còn chưa đủ dài, rất khó sống hơn năm trăm tuổi, ta nghĩ hẳn là không có bao nhiêu thánh giả có động lực tấn thăng làm Thiên sứ..."

"Ừm." Furth liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ.

Đồng thời, thái dương của cô hơi giật giật, lén ngáp một cái.

Cô đã bắt đầu thích ứng với nỗi đau đớn do việc nói chuyện với ngài "Gate" mang đến.

Ngài "Gate" tiếp tục nói:

"Danh sách 3 con đường "Học đồ" tên là "Kẻ ngao du", điều này có nghĩa là linh giới cũng không thể giam hãm cô, cô có thể tiến vào "Bầu trời sao", ngao du tinh giới, đến các hành tinh khác nhau, trải nghiệm sự tĩnh mịch thực sự, sự hoang vu thực sự, sự bao la thực sự, và những văn minh hoàn toàn khác bản địa của mình."

"Chỉ khi tự mình trải nghiệm những điều đó, cô mới biết thế giới mà mình đang sống nhỏ bé đến mức nào..."

Ngài "Gate" nói đơn giản về những gì mình đã trải qua, thể hiện sự hùng vĩ và lộng lẫy của bầu trời sao, bày ra sức hấp dẫn của những nền văn mình khác nhau.

Điều này khiến Furth nghe đến xuất thần, nếu không phải những cơn đau dữ dội trong đầu vẫn đang nhắc nhở cô, cô thậm chí quên mất người kể chuyện là một vị Vua Thiên Sứ nguy hiểm.

"Chỉ cần cô giúp tôi thoát khỏi vây hãm, tôi sẽ cho cô phối phương ma dược "Kẻ ngao du" và đặc tính phi phàm, cũng giúp cô hoàn thành nghi thức, đương nhiên, những cái này cũng có thể trả trước." Kết thúc "lời vô nghĩa trăng tròn", ngài "Gate" lại một lần nữa hứa hẹn.

"Thật sự khiến người ta khao khát." Furth tán thưởng một câu từ tận đáy lòng.

Đợi đến khi giọng nói của ngài "Gate" yếu dần rồi biến mất, Furth chợt rút chiếc gối dựa ra, nằm hẳn xuống.

Không đến ba phút, cô đã an tâm đi vào giấc ngủ.

Với cô mà nói, bầu trời sao bao la quả thực tràn đầy sự hấp dẫn, nhưng chỉ cần tìm hiểu là sẽ bị ô nhiễm nguy hiểm, cô hoàn toàn không có động lực thăm dò.

"Đợi du lịch xong toàn bộ nam bắc đại lục và năm biển rồi tính..." Trong lúc mơ màng, Furth thầm nói một câu.

Lúc này, ánh trăng màu đỏ ngoài cửa sổ đã sớm phai màu, trở lại thành màu đỏ kém tươi hơn, và không còn tròn nữa.

...

Một vầng trăng màu đỏ máu treo trên rìa vách núi, chiếu sáng đầm lầy bên dưới.

Cả đầm lầy nhuộm màu đỏ thẫm, không ngừng bốc lên bọt khí, dừng như bên dưới có nham thạch nóng chảy đang chưng nấu tất cả.

Liếc mắt nhìn lại, đầm lầy này hoàn toàn không có giới hạn, giống như một đại dương mênh mông.

Bụp!

Một tảng đá từ vách núi rơi vào trong đầm lầy.

Giây tiếp theo, một bọt khí khác thoát ra, vỡ tan, sinh ra một đứa trẻ con cả người nhuộm màu máu.

Đứa trẻ này lắc lư lảo đảo, bơi đến gần vách đá, định leo lên.

Tùm!

Hòn đá dưới chân Emlyn White vỡ ra, cả người rơi xuống vách núi, chìm xuống đầy lầy.

Vị Bá tước Huyết tộc này đột nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nháo nhác nhìn xung quanh.

Sau khi xác định đây là phòng mình, xung quanh là những con rối to nhỏ vô cùng quen thuộc, Emlyn mới thong thả thở hắt ra, vẻ mặt có chút nghiêm trọng:

"Giấc mơ vừa rồi không đơn giản."

Là một vị "Vu Vương", anh ta có đủ hiểu biết về lĩnh vực giấc mơ.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "chỉ dẫn của thần"? Nhưng mình không đạt được gợi ý nào cả... Emlyn suy nghĩ mấy chục giây, không tìm được đáp án, sau đó quyết định mặc kệ vấn đề này, đợi có thời gian sẽ đến hỏi cha sứ Utravsky.

...

Mặt trăng khuyết có màu đỏ nhạt chiếu xuống vườn hoa của giáo đường Sóng Biển, tạo ra một cảnh tượng mờ ảo.