Chương 4 Chúng Ta Chơi Chứ?
Căn phòng của Bond thật tiêu biểu cho lối đặt phòng của Moneypenny: tại khách sạn Right Bank, kín đáo và hơi thiếu sáng tạo. Bond nhanh chóng lướt qua phòng ngủ, phòng tắm và phòng khách nhỏ xem có bị gài bọ không. Cục Tình báo luôn đổi khách sạn nhiều đến mức khó ai có thể biết chàng tới đây, ấy nhưng mấy chiếc môtô kia đã hé lộ rằng chàng bị bọn nào đó bám đuôi rồi. Xét đoán về phương diện cá nhân, chàng thiên về hướng cho rằng mấy chiếc BMW đó thuộc về những việc dở dang của những chiến dịch cũ. Cái tên Julius Gorner này có thể nguy hiểm, nhưng chàng không nghĩ hắn lại giỏi tâm linh đến như vậy. Và chỉ Chúa mới có thể biết, suốt trong những năm qua đã có biết bao người muốn chàng chết rồi. Ngay cả với những chiến dịch kết thúc tốt đẹp nhất, thì cũng để lại bao kẻ ôm mối hận đối với chàng.
Xem ra đối với chàng, căn phòng có vẻ sạch sẽ. Chàng đóng cửa chớp, dứt một sợi tóc và gài nó vào khe cửa buồng tắm. Sau đó chàng mở chiếc ngăn bí mật giấu dưới đáy vali, lấy ra ít đạn, nạp vào khẩu Walther và nhét trở lại vào trong bao da deo dưới nách, cẩn thận không để nó cộm lên dưới áo vest. Chàng đóng vali và rắc một chút bột mịn màu xám lên trên bộ khóa số. Thế rồi, chàng rời khách sạn, xuống phố Saint Roch bước vào cuộc chiến với hệ thống điện thoại của Pháp.
Trong khi dừng ngón tay xoay tròn cái gờ có khía của đồng xu, chàng chợt nhớ mình chưa ăn chút gì kể từ bữa sáng ở Rome. Và một tiếng đồng hồ lệch giờ cũng làm cho chàng thấy tệ hơn, như vậy lúc này ở Paris đã gần 9 giờ, và Mathis thì lại được báo là không thể liên lạc. Chắc lại đi ăn tối với con bồ thảm hại của hắn rồi, chàng nghĩ bụng khi bắt buộc phải để lại tin nhắn với một mụ điện thoại viên gắt gỏng ở Phòng Nhì.
Trời đang mưa và trong vài tháng qua Bond cũng có quá đủ những bữa tối một mình ở ngoài rồi. Do vậy, chàng quyết định quay về phòng, gọi nhân viên phục vụ mang lên món trứng ốp-lết, sau đó sẽ đi ngủ sớm.
Người gác cửa khách sạn trao cho chàng chiếc chìa khóa phòng bằng đồng thau nặng trịch có gắn sợi tua đỏ. Bond sải bước qua sảnh lát đá cẩm thạch, bấm nút thang máy, sau đó lại đổi ý chạy bộ lên ba tầng cầu thang. Trầm tư, chàng bước vào căn phòng lờ mờ tối của khách sạn Right Bank, mở công tắc đèn, nghịch ngợm thảy chiếc chìa khóa lên giường cho nó nảy tung lên một cái. Chàng bước tới chiếc bàn đầu giường, nhấc điện thoại và quay số không. Vừa làm, chàng vừa xoay người lại nhìn căn phòng và thấy một cảnh tượng đáng chú ý nhất.
Ngồi trong chiếc ghế bành mạ vàng, không thoải mái ngay phía dưới chiếc gương soi giả kiểu Louis 15, với đôi chân dài, vắt chéo lên nhau một cách kín đáo và đôi cánh tay để trần khoanh trước ngực là một trong những thiếu phụ bình tĩnh nhất mà chàng từng thấy. Nàng có mái tóc dài sẫm màu, được túm lại bởi một chiếc ruy-băng đỏ theo kiểu nửa đuôi ngựa và thả dài xuống đôi vai. Nàng mặc chiếc áo choàng màu trắng, đi vớ đen và đôi giày gót thấp cũng màu đen. Đôi môi tô son đỏ của nàng hé mở một nụ cười tạ lỗi.
“Em xin lỗi đã làm anh sợ, Bond à.” - Nàng nói. - “Em phải chắc để gặp được anh. Em không muốn cho anh cơ hội từ chối em lần nữa.” Nàng vươn người ra ngoài ánh sáng.
“Larissa.” - Bond thốt lên. Trong tay chàng là khẩu súng.
“Em thật sự không biết phải xin lỗi như thế nào cho phải. Đây không phải là cách em thường làm, nhưng vì em quá tuyệt vọng để gặp anh.”
“Tóc của em. Nó lại dài hơn...”
“Dạ, ở Rome em mang tóc giả. Đây mới là em thực sự nè.”
“Còn chồng em...”
“Em chưa có chồng, Bond ạ. Nếu có tính đến chuyện đó thì chưa chắc là với người làm trong ngành bảo hiểm. Bây giờ em phải nói với anh một chuyện khác mà em xấu hổ lắm. Tên em thực ra không phải là Larissa.”
“Thật đáng thất vọng vì anh đã có những kế hoạch cho Larissa.”
“Có thể lần này anh sẽ nán lại đôi chút, đủ để em có thế trao cho anh danh thiếp của em.”
Bond gật đầu và thận trọng quan sát cô gái đang đứng lên. Chàng kiểm tra để chắc chắn không có ai ở phía sau rèm cửa. Chàng đón nhận tấm danh thiếp, rồi dùng chân đẩy cho cánh cửa buồng tắm mở ra, chĩa ngay nòng súng vào bên trong, kiểm tra và thấy trong đó không có ai.
Cô gái chỉ im lặng và đứng nhìn như thể rất đáng bị trừng phạt vì hành vi xấu xa của mình.
Lúc này, Bond mới nhìn tấm danh thiếp. “Cô Scarlett Papava. Giám đốc Đầu tư. Ngân hàng Diamond & Standard. 14bis đường Faubourg St Honoré”.
“Có lẽ em có thể giải thích.”
“Anh thấy như vậy tốt hơn đấy.” Giờ đây, sau khi đã bình tĩnh trở lại, Bond cảm thấy một sự tò mò không cưỡng lại được xen lẫn chút ngưỡng mộ. Cô gái này có một thần kinh thép. “Trước khi em nói.” - Chàng nói. - “Anh sẽ gọi phục vụ phòng mang lên chút đồ uống. Thế em muốn uống gì?”
“Không, cám ơn anh. Hay... nếu có thể thì chỉ một ly nước thôi.”
Bond gọi hai ly whisky lớn và một chai nước suối Vittel. Nếu cô nàng không đổi ý, chàng sẽ uống cả hai ly.
“Được rồi.” - Chàng nói và gác điện thoại. - “Em có ba phút để trình bày.”
Cô Scarlett Papava, trước kia là bà Larissa Rossi, nặng nhọc thở dài và châm một điếu Chesterfield khi ngồi trở xuống chiếc ghế bành không thoải mái vừa rồi. Ít nhất thì sự chọn lựa thuốc lá của cô nàng là sự thực, Bond thầm nghĩ.
“Em đã biết về anh được một thời gian.” - Scarlett nói.
“Thế em làm trong ngành tín dụng được bao lâu rồi?” - Bond hỏi.
“Sáu năm. Anh có thể kiểm tra lại với ngân hàng về em. Trụ sở chính ngân hàng ở Cheapside.”
Bond gật đầu. Một cách đầy linh cảm, chàng thấy hầu hết câu chuyện mà “Larissa” đã kể cho chàng nghe về người cha gốc Nga và chuyện ăn học của cô nàng là sự thực. Thế nhưng cái cách cô nàng lừa dối chàng về ông chồng thì quả là trơ tráo, và chàng hơi cảm thấy khó chịu khi ngờ ngợ rằng mình đang gặp phải một đồng nghiệp khác.
“Trông anh có vẻ hoài nghi quá.” - Scarlett nói. - “Hãy cứ kiểm tra bất cứ thứ gì anh muốn.”
“Vậy thế em đã làm gì ở Rome?”
“Bond, hãy làm ơn. Anh đang làm ngắn đi ba phút của em với những câu hỏi của anh đó.”
“Hãy nói tiếp đi.”
“Em đến Rome là để tìm anh. Em cần anh giúp giải thoát cho em gái của em. Nó bị bắt buộc phải làm việc cho một kẻ xấu. Hắn đã hoàn toàn khống chế được nó.”
“Anh không phải là một thám tử tư.” - Bond gay gắt nói. - “Anh không đi cứu những thiếu nữ khổ đau. Anh đề nghị em hãy liên hệ với Pinkerton hoặc với cái hãng tương tự ở Pháp, “Cherchez La Femme”, chắc chắn nó được gọi như thế.”
Scarlett cười bẽn lẽn. “Thực ra em đã làm vậy rồi.” - Nàng nói.
Có tiếng gõ cửa. Đó là phục vụ phòng mang whisky lên. Cậu rót hai ly rồi định lui ra.
“Cứ để cả chai lại.” - Bond vừa nói vừa bỏ một tờ giấy bạc gấp tư lên khay.
“Cám ơn ông.”
“Em đã làm gì?” - Bond hỏi sau khi cậu bồi phòng đi khỏi.
“Gọi cho Pinkerton.” - Scarlett trả lời. - “Cuối cùng em cũng được nói chuyện với một người tên là Felix Leiter.”
Bond chán ngán gật đầu. Đáng lẽ chàng phải đoán ra chứ.
“Ông Leiter nói không thể tự làm chuyện này - ông ấy chỉ ra khỏi nước Mỹ trong những tình huống thật đặc biệt thôi - nhưng ông ấy nói có biết vài người có thể làm được. Ông ấy nhắc đến tên anh. Ông ấy nói anh đang trong giai đoạn nửa hưu trí, và đang được cơ quan trả tiền cho đi chơi nghỉ xả hơi hay cái gì đó. Ông ấy nói, “Vụ này thì đúng bài của James rồi. Nói tới chuyện đàn bà thì con gấu ấy lại leo cây thôi.” - Scarlett nhún vai. - “Mặc kệ những gì ông ấy nói, gì cũng được, rồi ông ấy nói không biết chắc chắn anh đang ở đâu, chỉ nghe nói lần cuối là anh đang trên đường tới Rome. Ông ấy cho em tên của khách sạn mà ông ấy đã giới thiệu với anh. Em đã gọi điện tới đó.”
“Em tháo vát biết bao.”
“Cám ơn anh. Nhưng em phải nói là anh quá lần lữa để đến đó. Em đã phải liều gọi đến khách sạn mỗi ngày đấy.”
“Anh hi vọng em không gọi từ chỗ làm.”
“Đương nhiên là không rồi. Em gọi từ căn hộ của em ở đường Saints Peres. Bond, em phải nhấn mạnh là vấn đề này chẳng dính dáng chút nào với công việc của em. Đây hoàn toàn là chuyện riêng tư.”
“Tất nhiên rồi.” - Bond nói.
Cơ quan Tình báo thường bố trí nhân viên của mình trong đội ngũ nhân viên sứ quán, đội lốt đại biện hoặc viên chức về visa, đại loại vậy. Bond vốn không ưa đám nhân viên ngoại giao - những gã tay mềm oặt, được cử ra nước ngoài để nói dóc với các chính phủ ngoại quốc - lại càng không thích đám tình báo viên làm nhân viên cho chúng. Một vài tên trong đám đó chưa chắc đã chịu nổi lấy ba mươi giây đánh lộn. Ấy thế nhưng đâu chỉ có Sứ quán mới được dùng làm vỏ bọc cho đám này. Chúng cũng dùng các vỏ bọc nghề nghiệp như Tài chính, thứ này cũng cần đến những thông tin nóng nhất, cũng phải đi ra nước ngoài luôn, thật cũng tiện như ai. Bond chưa bao giờ gặp phải một nhân viên tình báo nữ của Anh quốc, thế nhưng cứ như là SIS cũng thấy cần phải “đi cùng thời đại” rồi.
“Em biết anh phải nghi ngờ em.” - Scarlett nói. - “Anh rất đúng, em đoán vậy. Thế nhưng em sẽ làm cho anh tin. Em sẽ chứng tỏ mình. Em hứa với anh đây.”
Bond lặng thinh. Chàng uống cạn ly whisky và rót thêm ly nữa.
“Vấn đề là,” - Scarlett ngập ngừng nói. - “Em nghĩ có thể giúp anh tìm ra Julius Gorner. Em có thể cho anh biết hắn sẽ ở đâu vào sáng thứ bảy. Tại Câu lạc bộ Thể thao Tennis ở Bois de Boulogne.”
“Anh nghĩ em đã hết ba phút rồi đó.” - Bond nói.
Scarlett lại vắt chéo chân theo cái kiểu như lần Bond trông thấy trong quán bar ở Rome. Dáng vẻ của cô gái này làm chàng băn khoăn về nhiều điều. Với Larissa, chàng có thể đoán trẻ nhất là ba mươi hai tuổi, song với Scarlett Papava thì lại áng chừng chỉ hai mươi tám mà thôi.
Nàng chăm chú ngắm nhìn chàng, như thể đang tính toán cho bước tiếp theo. “Thôi được rồi.” - Nàng nói. - “Em sẽ không làm bộ nữa. Em biết anh đến đây để điều tra về Gorner.”
“Sao?”
“Em gái em gọi điện cho em. Nó muốn em cảnh báo anh nên tránh xa gã này.”
Bond châm một điếu thuốc. “Và em của em chỉ có thể nghe thấy từ...”
Scarlett gật đầu. “Từ một nguồn tin đáng tin cậy.”
Bond nuốt sâu một hơi thuốc. Đó là điều giải thích cho mấy cái xe mô tô. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu thực sự Gorner biết có người đang để mắt tới hắn, trừ phi hắn không hoạt động ở những quy mô như giả thuyết của ông M. Loại người này thường trông cậy vào tin tức tình báo giá trị mà. Tức thật, thế nhưng nó cũng không là tai họa đối với nhiệm vụ của chàng.”
“Vậy em gái em có biết anh đến Paris?”
“Có. Nó mới gọi em sáng nay.”
“Và cô ta cũng biết khách sạn nào?”
“Không. Em đợi ở sân bay, rồi theo sau taxi của anh. Em xin lỗi. Còn để vào được trong phòng thì...
Nhân viên khách sạn ở Paris quá quen với việc phụ nữ đi một mình lên thang máy, miễn là trông phải lịch sự, duyên dáng thôi. Em hỏi số phòng của anh, rồi cho cậu bồi phòng ở hành lang chút tiền để mở giùm cửa. Em nói em làm mất chìa khóa. Tất cả đều dễ dàng một cách thật buồn cười.”
“Thế là Moneypenny đã cho anh ở trong một hotel de passe rồi. Khi về anh phải nói mới được.”
Scarlett đỏ bừng mặt. “Em xin lỗi về toàn bộ những chuyện lén lút này. Thế nhưng em phải gặp lại anh và không thể để bị anh cho ra rìa lần nữa. Em biết nếu chỉ gọi điện thoại thôi thì chắc anh có thế từ chối gặp lại. Tất nhiên, điều mà em dự tính ở Rome là sẽ ôm lấy anh vào buổi sáng rồi thú nhận hết thảy với anh. Thế nhưng sự lạnh lùng của anh đã phần nào làm em hỏng việc. Rồi nhân viên ở đó nói với em là anh đã đi ngay lúc sớm tinh mơ rồi.”
“Giờ thì em lại có cơ hội nữa rồi. Anh đang nhận nhiệm vụ chính thức theo dõi cái gã mà em muốn anh gặp cho những mục đích riêng tư của em.”
Scarlet cười. “Anh có tin vào định mệnh không?”
Bond không trả lời. Chàng đá tung đôi giày ra khỏi chân và ngả người lên giường. Chàng để khẩu súng xuống bên cạnh chiếc điện thoại và suy nghĩ thật lâu. Chàng cảm thấy hứng thú. Một bà vợ cô đơn, một cô chủ ngân hàng bận rộn, một quý bà của màn đêm... Scarlett trông hấp dẫn không thể chối cãi được. Cái cách cô nàng điềm tĩnh ngồi đó với đôi môi đỏ đang hé mở một nụ cười cầu khẩn trông thật phi thường. Và còn chồng của cô nàng nữa, cái ông Rossi, làm bảo hiểm... Giờ đây trông chàng thật là ngáo. Vậy thì chàng sẽ phải để cho cô nàng quay trở lại trạng thái của một bà vợ buồn rầu, chán nản, mà cô nàng đã diễn một cách xuất sắc ở Rome. Có khi cô nàng cảm thấy không an toàn khi nói về em gái mình trong nhà hàng đó và muốn đợi đến khi đưa được chàng lên tới phòng ngủ. Hay là cô nàng còn có động cơ nào khác, mang tính cá nhân hơn?
Chẳng sao cả. Đến thời điểm đó chàng sẽ hành động theo bản năng và kinh nghiệm của mình. Toàn bộ mớ bòng bong phức tạp trong câu chuyện của cô nàng cùng những dấu hiệu mà cô nàng bộc lộ đều hay cả. Nguy hiểm, có thể, song đầy hấp dẫn.
“Được rồi, Scarlett.” - Chàng nói. - “Chúng ta sẽ làm như thế này. Hôm nay là thứ năm. Ngày mai anh sẽ gặp một người bạn cũ. Chỉ hai người thôi, anh nói thế để đề phòng trường hợp em nghĩ em có thể ghé tới. Tùy thuộc vào việc bạn anh nói thế nào, lúc đó anh sẽ quyết định có đi cùng em tới Câu lạc bộ Tennis vào sáng thứ bảy hay không. Anh sẽ gọi cho em theo số điện thoại ở đây vào sáu giờ ngày mai.” - Chàng giơ tấm danh thiếp của nàng lên. - “Rồi em có thể giới thiệu anh với hắn và...”
“Không, em không thể giới thiệu hai người được. Em không thể để Gorner nhìn thấy em. Như vậy sẽ nguy hiểm cho Poppy. Em sẽ chỉ hắn cho anh.”
“Được thôi. Thế thì em phải ở lại câu lạc bộ. Anh muốn em ở lại cho tới khi anh đi khỏi đó.”
“Để an toàn cho anh, có phải không?”
“An toàn chính là điều em đang thỏa thuận, phải vậy không?” - Bond liếc nhìn nàng vẻ nhạo báng. - “Thỏa thuận chưa?”
“Rồi. Chấp thuận.” - Scarlett đưa tay ra.
Bond bắt tay cô nàng và nói: “Larissa đã hôn lên má anh đấy.”
Scarlett cười nhẹ, đáp lại: “Mỗi lúc mỗi khác chứ.”
Chàng nhìn theo khi cô nàng đi dọc hành lang ra tới thang máy, chiếc váy trang nhã ôm sát dọc theo hai bắp đùi của cô nàng.
Lần này thì không có cái vẫy chào từ thang máy, thế nhưng khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, cô nàng gọi với ra: “Khả năng chơi tennis của anh thế nào? Em mong nó vào loại giỏi đó!”
❀ ❀ ❀
René Mathis có vẻ nóng lòng khi gọi chàng vào sáng sớm. “James này, tối thứ sáu nào tớ cũng có hàng đống việc dang dở cần phải xử lí ở văn phòng. Hôm nay tớ sẽ mời cậu ăn trưa. Hãy đến nhà hàng Chez André ở đường Cherche Midi ấy. Đấy hoàn toàn không phải là khu vực thông thường của tớ, như vậy hay hơn.”
Bond đến sớm năm phút theo thói quen và chọn một chỗ ngồi cách xa cửa sổ, nhưng có thể quan sát được cả phòng. Chàng khoái chí thấy Mathis vừa tới vừa thở hổn hển, than phiền chuyện kẹt xe.
“Đây chỉ là một quán ăn nhỏ James ạ. Chẳng có gì đặc biệt cả. Hãy cứ gọi món trong ngày ấy. Thực khách hầu hết là giới xuất bản và giảng viên. Yên chí, chẳng có kẻ nào cậu không thích gặp lại có mặt ở đây đâu.”
Mathis nói tiếng Anh rất trôi chảy, hơi pha chút ít giọng Pháp. Trước khi Bond kịp cản thì hắn đã gọi hai ly rượu Ricards rồi.
“Cậu có biết gì về Julius Gorner không?” - Bond hỏi. “Cũng chẳng nhiều.” - Mathis nói. - “Thế còn cậu?” Trong khi Bond nói cho Mathis những điều chàng biết thì hắn im lặng, gật gù chăm chú nghe. Bond thừa biết hắn luôn giả bộ làm như không biết gì. Nhưng đấy chỉ là một thói quen thôi, chứ thực ra hắn là người mà chàng có thể dựa dẫm được.
“Như thế này thì sẽ có người phải tiếp cận hắn thôi.” - Mathis nhận xét sau khi Bond nói xong. - “Cái bọn làm ăn cỡ như hắn chẳng bao giờ để lại dấu vết trong công chuyện đâu. Cậu phải tiếp cận thật sát vào.”
“Tớ có một lối vào.” - Bond nói. - “Thế nhưng nó có vẻ trơn lắm.”
“Này, James thân mến.” - Mathis cười lớn. - “Trong công việc của chúng ta thì lấy đâu ra một lối vào nào mà không trơn?”
Người phục vụ mang đến món patê cùng comichons và một giỏ bánh mì.
“Cậu phải phá lệ và uống với tớ chút rượu vang đi.” - Mathis nói. - “Chả có ai ăn terrine mà không uống rượu vang cả.”
Hắn gọi một chai Château Batailley 1958, rồi sau khi tự rót chút xíu vào ly của mình, hắn rót đầy một ly cho Bond. “Rượu này được làm từ nho của vụ thứ năm đấy.” - Hắn nói. - “Nó xuất xứ từ một vùng nhỏ ở phía tây Latour, thế nhưng cũng có giá lắm đấy. Thử đi.”
Bond thận trọng đưa ly lên môi. Mùi vị rất đậm, song khó có thể đoán được.
“Mùi bút chì?” - Mathis hỏi - “Mùi thuốc lá? Mùi trái mâm xôi? Hay thoáng mùi thịt bò nướng?”
Giơ một ngón tay lên ra hiệu, Bond từ từ đổ rượu vào họng. “Cũng được.” - Chàng nhận xét.
“Cũng được thôi á. Batailley là một thứ vang kì diệu đây. Một trong những bí truyền lớn nhất của vùng Bordeaux đấy.”
Cho đến khi bồi bàn dọn sạch mấy chiếc đĩa với thức ăn thừa từ món lapin à lancienne, rồi thay vào đó một khay phômai thì họ đã uống đến chai thứ hai, và Bond lúc này đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi chất lượng của chai vang.
“Cậu có nghe nói đến một phụ nữ tên là Scarlett Papava không?” - Bond hỏi.
“Trời, nghe cứ như là một em người Nga vậy.” - Mathis nói.
“Tớ nghĩ cha cô ta, trước kia hay hiện nay, là người Nga.” - Bond nói. - “Cậu có thể giúp tớ nhờ đồng nghiệp kiểm tra thử xem cô ả có chân trong SIS hay một chỗ nào khác tệ hơn không?”
“SMERSH? KGB?”
“Tớ không nghĩ vậy.” - Bond trả lời. - “Thế nhưng với mối dính dáng từ đám người Nga, cậu phải thật thận trọng đây.”
“Có gấp không?”
“Tớ cần biết lúc 5 giờ 30 chiều.” - Bond thảy tấm danh thiếp của Scarlett lên bàn cho Mathis. Chàng đã thuộc lòng số điện thoại trên đó rồi. - “Cậu cầm lấy cái này đi.”
“Trời ơi, cậu chẳng bao giờ thay đổi cả James ạ. Để xem tớ có thể làm gì được cho cậu đây. Hãy gọi cho thư kí của tớ, tớ sẽ để lại lời nhắn cho cậu. Sẽ chỉ đơn giản là những mật mã thôi. Xanh, Vàng và Đỏ. Nào, thế bây giờ có thể làm thêm chút vang nữa không?”
❀ ❀ ❀
Sau bữa trưa, Bond mua vài bộ đồ chơi tennis cùng một cây vợt hiệu Dunlop Maxply loại lưới đan chùng bằng dây ruột mèo ở cửa hàng bán đồ thể thao trên đại lộ St-Germain, rồi đón taxi về lại khách sạn. Lần này khi vào phòng, chàng cẩn thận nắm chặt khẩu súng giàu trong túi áo khoác. Chàng kiểm tra lại chỗ bột mịn và sợi tóc mà chàng đã đặt sau khi cô hầu phòng dọn dẹp xong. Chúng vẫn ở nguyên chỗ cũ. Sau đó chàng đọc bài viết về đường dây buôn ma túy trong cuốn Newsweek mà Loelia Ponsonby đã nhét vào cùng mớ tài liệu mật của chàng. Đến 5 giờ 30, chàng xuống phố và tìm thấy một buồng điện thoại ở đường Daunou. Chàng gọi, phá đám cữ uống trà buổi chiều tại văn phòng của Loelia và nhờ cô ta gọi thợ sửa xe tới sân bay thay cho chàng những tấm kính cửa sổ xe bị bể.
“Tôi mong đây không phải là một lần lái xe ẩu nữa, có phải không, James?”
“Không sao đâu, cứ uống trà đi, Lil.”
“Tôi đã nói anh không được gọi tôi như vậy, đó là...”
Nhưng muộn rồi. Lúc đó Bond đã đang quay số của Phòng Nhì rồi.
“Làm ơn nối máy cho văn phòng của ông Mathis.”
“Xin ông đợi một chút.”
Một loạt những tiếng sột soạt, lộc cộc trong tai nghe, rồi vẫn cái giọng phụ nữ thô lỗ của ngày hôm qua.
“Tôi nghe đây.”
Đúng là một con mái già chua ngoa, Bond nghĩ. Cái mà con mẹ này cần là...
“Có chuyện gì?” - Mụ càu nhàu.
“Có tin nhắn nào cho ông Bond không? James Bond.”
“Đợi một chút. Có. Một mật mã.”
“Và?”
“Cái gì thưa ông?”
“Mật mã ấy. Nó là gì?”
“Nó là “màu xanh”.”
“Cám ơn bà.” - Chàng nói. “Và cho tôi bày tỏ sự thương xót tới người chồng bất hạnh, khốn khổ của bà.” - Chàng nói thêm khi dập máy.
Tên con đường này gợi cho chàng một điều gì đó quen quen. Đúng rồi, chàng đã nhớ. Harrys Bar. “Hãy gọi món Đầm lầy Roo Doe-Noo,” như quảng cáo của tờ Herald Tribune. Chàng nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn thời gian cho một ly whisky cùng nước suối Vittel trong không gian thư thái của khu hội viên tại Harrys Bar trước khi cần gọi điện cho Scarlett. Ngồi trong chiếc ghế bành da, hút điếu cuối cùng của hai bao thuốc lá trong ngày, Bond tự thú nhận mình đã bắt đầu cảm thấy hài lòng với bản thân. Cái điệp vụ này, rồi cô gái đó, và uống rượu vang cùng Mathis, rồi giờ đây là cái cảm giác an toàn này...
Chàng thảy tờ giấy bạc lên trên cái hóa đơn thanh toán đầy phi lí và bước ra khỏi bar, quay trở lại buồng điện thoại. Chàng được nối máy ngay tới văn phòng của Scarlett mà không gặp một trở ngại nào.
“Scarlett hả? Đây là James Bond. Ngày mai em có đi không?”
“Có, thế còn anh?”
“Mấy giờ chúng ta có thể đến đó?”
“Khoảng 10 giờ. Em có thể đón anh ở khách sạn lúc 9 giờ được không? Như thế anh có thể có vài phút để khởi động trước.”
“Cũng được.” - Chàng lưỡng lự nói.
Rất nhanh, cô nàng nhắc: “Còn gì nữa không?”
Ngay lúc có ý định mời cô nàng cùng ăn tối, chàng nói. “Không, không có gì nữa. Anh vừa mới nhớ lại. Em còn đang trong giai đoạn thử thách mà.”
“Em hiểu. Ngày mai gặp lại nhé.”
Đường dây điện thoại cắt.
❀ ❀ ❀
Trong phòng khách sạn, Bond ngủ ngon như một đứa trẻ trong cái kén. Bữa tối của chàng do bồi phòng dọn chỉ có món trứng quấy và ba ly whisky, sau đó là tắm nước thật nóng, như vậy đầu cần gì đến thuốc an thần nữa.
Sáng dậy, chàng hăm hở tập thể dục, sáu mươi lần hít đất cùng những động tác co giãn cho chân và lưng mà Wayland đã chỉ cho chàng khi còn ở Barbados. Cô phục vụ phòng mang đến bữa sáng trong khi chàng kết thúc bài tập, và chàng ngồi vào chiếc bàn bên cửa sổ, ăn miếng bánh gói trong một cái khăn. Cà phê thì ngon, song chàng không bao giờ thấy hào hứng với bánh sừng bò. Ít nhất thì cũng có thứ gì đó gần giống mứt cam.
Sau khi tắm, Bond mặc chiếc sơmi đi biển bằng vải bông ngắn tay, quần đen và áo khoác thể thao. Chàng không biết quy định ăn mặc ở Câu lạc bộ Thể thao Tennis như thế nào, song qua kinh nghiệm, chàng biết tại những chỗ như thế này ở Pháp, người ta thường cố gắng ăn mặc kiểu người Anh để qua mặt người Anh bằng những chiếc cravat của câu lạc bộ kẻ carô lòe loẹt. Chàng đặt bộ đồ chơi tennis vào chiếc túi nhỏ và đi xuống, ra phía cửa trước.
Đúng chín giờ kém một phút, một chiếc xe hơi hiệu Sunbeam Alpine dừng két lại cạnh chàng. Mui xe đã được hạ xuống, và sau tay lái là Scarlett Papava với cặp kính đen cùng bộ váy màu đỏ bằng vải lanh ngắn đến phát khùng.
“Nhảy vào đi, James. Anh có thể đẩy ghế lùi ra sau nếu thích.”
Trước khi chàng kịp ổn định chỗ ngồi thì nàng đã nhả chân côn, và chiếc xe vọt lên, hướng tới quảng trường Concorde.
Bond cười. “Chúng ta đang vội hả?”
“Em nghĩ vậy.” - Scarlett nói. - “Nếu chúng ta có thể thu xếp cho anh chơi một ván với Tiên sĩ Gorner thì anh sẽ phải cố hết sức đấy. Em đề nghị anh nên khởi động trước một chút. Hắn ta cũng khá là ganh đua đấy.”
Scarlett nhẹ nhàng cho xe vòng qua đại lộ Champs- Élysées và dấn mạnh chân ga. “Phải thách đấu với bọn này mới được.” - Nàng nói. - “Ý em là những gã lái xe người Pháp này này. Phải chơi đúng bài của họ. Cứ e thẹn thì chẳng giải quyết được chuyện gì.”
“Thế sao em lại chọn hiệu xe Alpine mà không phải là Tiger?” - Bond hỏi.
“Cha em chọn đấy. Xe xài rồi mà. Xe Tiger lớn hơn phải không anh?”
“Xe đó có tám máy đấy.” - Bond nói. - “Nhưng sát-xi của Sunbeam thực ra không thể chịu nổi mômen xoắn cỡ đó đâu. Nhưng đằng nào thì em cũng chẳng cần loại xe đó, nhất là với cái cách lái xe như thế này của em.”
Đến Khải Hoàn Môn Étoile, nơi có tới mười lăm dòng xe đổ về chen chúc như một chiến trận sống còn, Scarlett cũng chẳng tiếc thương tha thứ gì hết. Và rồi sau vài phút ghê hồn và trong hàng loạt tiếng kèn xe phản đối, họ cũng ra được đến đại lộ Neuilly. Một nụ cười mãn nguyện hé nở trên môi Scarlett trong khi gió thổi bạt mái tóc đen huyền của nàng ra phía sau.
Câu lạc bộ Thể thao ẩn mình kín đáo trong một con đường phủ cát ở vùng Bois. Bond cùng Scarlett đi từ chỗ đậu xe, qua một bãi cỏ có những vòi tưới tự động đang phun nước xèo xèo, lên bậc tam cấp và tiến vào khu nhà hiện đại, hoành tráng của câu lạc bộ.
“Anh đợi ở đây một lát nhé.” - Scarlett nói. - “Em sẽ quay lại ngay.”
Bond ngắm theo cặp giò thon thả, để trần đến nửa đùi cùng cặp hông nhẹ rung theo từng bước chân khi nàng bước tới văn phòng của thư kí câu lạc bộ. Thật đúng là dáng đi của một cô gái đầy tự tin, chàng nghĩ, thật khỏe mạnh và luôn tin vào bản thân mình.
Chàng ngước nhìn tờ thông báo dán trên bảng: những trận đấu của câu lạc bộ, thang bậc, cúp, vòng đấu loại, những trận thi đấu dành cho các lão tướng và đám trẻ. Trong số những người đăng kí tham dự có vài ba người xuất thân từ những gia đình danh giá nhất ở Paris. Đứng đầu thang bậc thứ hai, chàng thấy cái tên “J. Gorner”. Nếu theo đội hình bậc thang thì phía trên là những đội hạng nhất và hạng nhì, cùng với những thanh niên tuổi đôi mươi có đẳng cấp gần như chuyên nghiệp, có nghĩa Gorner cũng là một tay vợt ghê gớm. Theo như môn đánh golf, trò thể thao Bond rành hơn, thì cũng là một tay chơi có thể chấp bảy hoặc tám điểm. Quá đủ gay cấn.
“James!” Nghe gọi, chàng quay lại và thấy Scarlett đang vẫy tay ra hiệu chàng đi tới.
“Người thư kí nói Tiến sĩ Gorner sẽ tới trong vài phút nữa, nhưng chưa đặt trận nào cả. Anh thật vừa may đấy.”
“Sao em lại có thể thu xếp được?”
Scarlett thoáng ngượng ngùng. “Poppy cho em biết Gorner khoái cá độ. Em đã mạo muội nói với người thư kí câu lạc bộ rằng anh là một vận động viên giỏi, sẽ đấu thật ngon lành với Gorner, và cũng muốn thử vận may một chút. Em cũng làm cho hắn tin rằng anh chưa chắc có thể thắng được - nhưng anh lại là một quý ông chu đáo luôn trả những gì mình nợ.”
“Em nghĩ hắn sẽ thèm đến chảy dãi cái viễn tưởng đó hả?” - Bond nói.
“Ồ, em nghĩ ở đây họ khó có thể kiếm ra trong đám thành viên cũ một người chơi lại Gorner.”
“Anh không nghĩ như vậy.” - Bond nói và hỏi tiếp.
“Thế em đặt cho anh bao nhiêu?”
“Chỉ 100 pound thôi.” - Scarlett thơ ngây nói. - “Và giờ đây em đang thấy sợ đấy.”
“Em nói đúng.” - Bond nói. - “Thế nhưng em không được đi khỏi đây đây.”
“Chẳng có gì làm em phải bỏ lỡ trận này cả. Em sẽ xem anh thi đấu từ một nơi kín đáo đấy. Này nhìn kìa. Có phải xe của hắn đang tới không?”
Qua cánh cửa kính rộng, Bond nhìn thấy một chiếc Mercedes 300D đen, phía sau tay lái là một gã đội mũ kê-pi. Chàng thấy chiếc xe dừng lại sát bậc tam cấp, nơi gã lái xe thảy chùm chìa khóa cho người phục vụ rồi đi vòng sang mở cửa sau.
Từ trong đó bước ra gã đàn ông trong ảnh của ông M, và đó cũng chính là gã đàn ông chàng đã nhìn thấy ở Marseille. Hắn mặc chiếc sơmi vải flanen trắng dài tay cùng chiếc quần màu xám và đeo độc một chiếc găng trắng trên bàn tay trái quá khổ của hắn.
Bond quay người, chăm chú xem bảng thông báo trong lúc bọn đó đi ngang qua, tiến về phía văn phòng. Scarlett đã lặn mất tiêu từ lúc nào.
Bond ngước nhìn hàng dãy những màn hình tivi treo trên tường đang truyền hình trực tiếp những trận đấu diễn ra trên sân, cùng với tỉ số luôn được cập nhật từ những đường truyền bên ngoài sân mỗi khi các đấu thủ đổi giao bóng. Những kĩ thuật như thế này cũng hiếm, Bond biết, cả một trường quay ở bên ngoài và như vậy sẽ rất tốn kém cho câu lạc bộ - hoặc cho những thành viên, cách nào cũng vậy - hàng núi tiền.
Ngoài những trò thi đấu này, còn có các dịch vụ trong nhà ở khu liên hợp nằm ngay dưới những sân tennis. Toàn bộ diễn biến của các trận đấu đều có thể được theo dõi từ những hành lang bao xung quanh. Một phút sau, Bond nghe có tiếng bước chân tới gần. Đó là gã đội mũ kê-pi.
“Tôi xin lỗi.” - Hắn nói bằng tiếng Anh. - “Ông Bond phải không ạ? Tên tôi là Chagrin.”
Bond quay lại và giáp mặt hắn. Hắn có nước da vàng ệch và mắt hí với cặp mi mắt của người phương Đông trên khuôn mặt bẹt, trông chậm chạp. Có một cái gì đó như nửa sống nửa chết, hay chí ít cũng không có đủ sức sống trong con người hắn, Bond thầm nghĩ. Trước kia, chàng đã một lần nhìn thấy cái thân xác không có sinh khí như vậy rồi, đó là một nạn nhân của sự đột quỵ.
“Tôi nghĩ ông chơi bóng với Tiến sĩ Gorner.” - Giọng của Chagrin nghe như giọng người Thái hoặc người Hoa.
“Nếu ông ấy muốn thử một trận.” - Bond buột miệng nói.
“Ồ, có chứ. Ông ấy đang kiếm người. Tôi sẽ giới thiệu ông.”
Chagrin dẫn chàng qua chiếc cầu thang xoắn vòng lên tới khu vực quan sát rộng rãi cùng những quán bar và nhà hàng.
Gorner đang chăm chú nhìn qua kính cửa sổ tới cái sân gần nhất.
Hắn quay lại và nhìn thẳng vào mắt Bond. Hắn chìa bàn tay phải không mang găng ra.
“Thật là một vinh hạnh lớn lao khi được gặp ông, ông Bond. Nào, chúng ta chơi chứ?”