Chương 5 Đâu Phải Chơi Cricket *
Phòng thay đồ nằm ở tầng trệt, bao gồm một phòng xông hơi lớn, bốn phòng sauna cùng một lượng dầu thơm và nước cạo râu nhiều đến mức đủ cho cửa hàng Trumpers trong Trung tâm Thương mại Mayfair bán cả năm. Bond, người đã quen với câu lạc bộ ở Barbados (chỉ có ngăn tắm vòi sen riêng, quầy bar gỗ với bia lạnh) hoặc với những căn phòng tồi tàn phía sau Câu lạc bộ Queens ở London, để ý ngay rằng chẳng một lượng dầu thơm đắt tiền nào có thể che giấu nổi cái mùi thum thủm của những chiếc vớ đang bốc mùi cả.
Gorner thay đồ trong một phòng nhỏ riêng biệt, rồi xuất hiện trong chiếc quần soóc Lacoste mới trắng tinh khoe đôi chân rám nắng, rắn chắc. Hắn vẫn mặc chiếc sơmi vải flanen dài tay cùng chiếc găng trắng trên bàn tay trái quá khổ. Trên vai phải, hắn đeo chiếc túi trong đó có tới nửa tá vợt Wilson mới tinh.
Chẳng nói năng gì, cứ coi như Bond sẽ đi theo, Gorner đi thẳng lên cầu thang và tiến ra khu chơi bóng phía ngoài. Khu này bao gồm 12 sân cỏ nhìn không chê vào đâu được, và cũng chừng ấy sân đất nện với những lớp đất đỏ mịn trải bên trên. Câu lạc bộ này rất tự hào về những mặt sân của họ. Người ta nói nó cho bóng có thêm độ nảy nhanh, khác thường nhưng hợp quy ước và lại rất dễ chịu cho các khớp mắt cá và đầu gối chân. Mỗi sân đều có ghế cao của trọng tài, bốn chỗ ngồi nhỏ hơn bằng gỗ dành cho người chơi, có khăn lông trắng sạch, một chiếc tủ lạnh đựng đồ uống và những hộp bóng tennis mới, trắng, hiệu Slazenger. Những người quản lí sân trong đồng phục câu lạc bộ sọc xanh và nâu sôcôla đang bận rộn đi lại giữa các sân để kiểm tra chắc chắn rằng mọi thành viên của câu lạc bộ sẽ đều hài lòng với sự chuẩn bị của họ.
“Sân số 4 đang rảnh, thưa Tiến sĩ Gorner.” - Một người trong bọn họ chạy tới nói bằng tiếng Anh. - “Hay sân số 16 nếu sáng nay ngài thích sân cỏ.”
“Không, tôi sẽ lấy sân số 2.”
“Sân ngài thường chơi ấy ạ?” - Anh ta hơi lo lắng. - “Sân đó lúc này có người chơi rồi, thưa ngài.”
Gorner nhìn người quản lí sân như một ông bác sĩ thú y xem xét một con ngựa già bị đau khớp sắp bị chích một mũi thuốc độc. Hắn nhắc lại thật chậm, “Tôi sẽ lấy sân số 2.”
Một giọng trầm, nam trung, vẫn phảng phất những nguyên âm hơi nặng của vùng Baltic trong một cách phát âm tiếng Anh rất học thức.
“D... dạ, dạ. Đương nhiên rồi ạ. Tôi sẽ nói bọn họ chuyển ngay sang sân số 4 ạ.”
“Ông sẽ thấy mặt sân số 2 tốt hơn.” - Gorner nói với Bond. - “Và người chơi sẽ không bị mặt trời làm chói mắt.”
“Tùy ông thôi.” - Bond đáp. Thật là một buổi sáng đẹp trời và lúc này mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Gorner lấy một hộp bóng tennis mới trên nóc tủ lạnh, thảy cho Bond ba quả và giữ cho hắn ba quả. Chẳng cần đợi chỉ dẫn, hắn chọn ngay phía sân bên kia, mặc dù Bond chẳng thấy có lợi thế gì ở phía đó cả. Họ chơi khởi động trong vài phút và Bond tập trung tìm một nhịp đánh nhẹ nhàng khéo léo. Bằng một cú tạt rộng thuận tay, chàng đánh trả quả bóng phía trước mặt, và bằng một cú ve xoáy trái tay, chàng đáp trả ngay tức thì cú giao bóng của Gorner. Chàng cũng để ý xem trong lúc này Gorner có để lộ điểm yếu nào không. Hầu hết các đấu thủ đều che giấu các cú ve trái tay trong khi khởi động, nhưng Bond đã đánh vài trái xa vào góc để Gorner không có cơ hội né tránh. Hắn dễ dàng ve ngược tất cả từng quả một về phía cuối bên sân của chàng. Thế nhưng phía thuận tay thì hắn lại không có những cú đánh thật sự. Hắn nặng nề đập xoáy quả bóng xuống, đến mức làm cho nó bay tọt ngay vào lưới. Hoặc là hắn không biết đánh những cú bạt thuận tay xoáy xuống thông thường, Bond nghĩ, hoặc hắn còn đang để dành chúng. Trong khi chờ đợi, Bond biết mình không thể để những cú đánh xoáy vụng về đó xao lãng.
“Sẵn sàng.” - Gorner nói lớn, như một tuyên bố chứ không phải một câu hỏi với chàng.
Hắn bước đến chiếc lưới giữa sân và bắt đầu cẩn thận đo lại chiều cao bằng cây thước sắt treo ở cuối lưới. “Có thể ông nghĩ tôi đang phí thời gian cho việc này, ông Bond, thế nhưng tôi mời ông cân nhắc xem sao. Với trình độ của chúng ta, hầu hết các đường bóng đều bay qua trên lưới khoảng năm mười phân, và có thể mỗi ván sẽ có một đường bóng chạm vào dây căng lưới. Nếu thêm vào những quả bóng giao chạm lưới thì con số đó còn cao hơn nữa. Trong một trận đấu ngang sức có thể có tổng số khoảng 200 điểm và số điểm cách biệt để thắng có thể ít hơn 10. Nếu vậy, với khoảng 200 điểm đó, có thể có tới 30 điểm, kể cả những lần giao bóng bị ảnh hưởng bởi lưới - thế là hơn gấp ba lần số điểm cách biệt để thắng trận đó đấy! Bởi vậy người ta không nên bỏ lỡ một cơ hội nào.”
“Tôi thực sự ấn tượng với lập luận của ông.” - Bond nói. Chàng vung tay quạt mạnh cây vợt vài cái cho giãn vai.
Gorner chỉnh lại lưới bằng cách căng nhẹ sợi xích mà một đầu nối với sợi dây căng dọc ở giữa và đầu còn lại được móc chặt xuống một thanh sắt nằm dưới đất qua một lỗ nhỏ. Rồi hắn dập sợi dây căng lưới ba lần bằng chiếc vợt của mình. Bond để ý hoàn toàn không có tay điều chỉnh để nâng hoặc hạ lưới từ chiếc cột. Sợi dây căng lưới chạy dọc xuống theo chiếc cột và biến mất xuống đất dưới một tấm kim loại nhỏ - có thể được nối vào một bánh xe và đã được các nhân viên căng sẵn. Do đó, sợi dây căng dọc ở giữa và sợi xích chỉ có tác dụng điều chỉnh cho chính xác thôi.
“Tốt rồi.” - Gorner nói. - “Ông sẽ đánh xoáy chứ?”
Bond quay tròn chiếc vợt trong lòng bàn tay. “Mạnh hay nhẹ đây?” - Chàng nói.
“Da.” - Gorner nói. Hắn cúi người kiểm tra cây vợt của Bond. - “Đó là da mà. Tôi sẽ phát banh trước.”
Bond vừa bước trở lại vị trí đón bóng vừa phân vân không biết “da” là cái gì, và không thể ngăn nổi ý nghĩ rằng cái tiếng lóng đó có thể được dùng cho cả hai nghĩa mạnh và nhẹ.
Mặc dù cả hai đã từng thử vài lần giao bóng, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên Bond có dịp xem những chuyển động của Gorner một cách thực sự. “Hãy nhìn kĩ quả bóng”, chàng lầm bầm tự nhủ.
Nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Gorner dùng vợt đập quả bóng xuống đất một, hai rồi ba lần, và bắt đầu bước vòng tròn, kiểu như con chó thường làm trước khi nằm ngủ. Sau khi hoàn thành một vòng 360 độ, hắn dùng tay trái tung cao quả bóng và giữ nguyên cánh tay có mang găng trắng dang thẳng cho đến giây phút mà cây vợt đập mạnh vào quả bóng, bắn thẳng nó va cái bốp vào đường kẻ giữa sân. Và thế là Bond bị hạ bằng toàn bộ những diễn biến đó mà không kịp di chuyển chút nào.
“Mười lăm.” - Gorner nói và nhẹ nhàng di chuyển tới ô sân bên trái.
Cố gắng tập trung để không chú ý tới cái trò quay vòng dông dài kia, Bond bám chặt các đầu ngón chân xuống nền sân đất nện. Cú ve phản công của chàng đã bị Gorner hạ ngay bằng một cú lên lưới vô-lê vào góc xa. “Ba mươi.”
Bond chỉ kiếm được có một điểm trong ván đấu đầu tiên. Gorner mở chai nước Evian lấy từ tủ lạnh, rót một chút vào ly rồi uống cạn một hơi. Hắn vung tay trái về phía tủ lạnh như có ý mời Bond lấy nước uống như hắn. Trong khi làm như vậy, cổ tay áo cài nút của hắn thoáng bị kéo rời ra khỏi chiếc găng trắng. Lúc quay lại để chơi tiếp, Gorner nghịch ngợm lấy cây vợt đập đập vào lưới hai lần như để lấy may.
Cố gắng loại ra khỏi đầu những gì mình đã nhìn thấy ở cổ tay lông lá của Gorner, Bond bước tới nơi giao bóng. Ván giao bóng đầu tiên bao giờ cũng rất quan trọng để kiến tạo nhịp đấu cho cả trận. Và Bond, để chắc chắn trong ván giao bóng đầu đã quyết định đánh chậm nhưng chính xác. Chàng đẩy Gorner ra xa hai phía góc sân, thế nhưng cứ khi lên sân để vô-lê thì lại bị hắn khéo léo lốp bóng qua đầu. Đến khi bị dẫn trước 30-40, chàng liên tiếp giao bóng chạm lưới. Lỗi kép: Thật quá hèn khi để thua như vậy trong ván giao bóng đầu tiên.
Thật là khó cho Bond khi tìm cách làm đứt nhịp điệu chơi của Gorner. Chàng nhớ lại Wayland ở Barbados, người mà chàng có thể đôi lúc làm chậm ván đánh lại, rồi cho nó rối loạn lên để cậu ta nóng tiết tấn công thật dữ. Gorner lại không mắc những lỗi kiểu đó. Những cú đánh thuận tay của hắn rất khó cho Bond đáp trả bằng vô-lê: Chàng phải đưa vợt ra thẳng phía trước để đỡ và vô hiệu hóa trái độ xoáy của quả bóng - hơn thế, Gorner cũng chẳng cho Bond có nhiều cơ hội để vô-lê vì cứ mỗi khi thấy chàng lên lưới, hắn lại thả ngay một cú lốp bóng qua đầu chàng, đều đặn đến ngứa cả người, rơi trong sân sát ngay đường biên cuối, để lại một vết hằn rõ ràng trên mặt sân đất đỏ.
Khi Bond giao bóng, Gorner lập tức hô to “Ra ngoài” và không thèm cố gắng đỡ quả bóng, lúc đó sẽ đụng vào lưới và rớt lại. Ngay khi Bond sắp giao bóng lần thứ hai, Gorner lại hô to “Dừng lại” và lon ton chạy đến phía sau gạt một quả bóng bị rớt ra xa. “Cũng chẳng quá cẩn thận đâu.” - Hắn giải thích. - “Mới tuần trước tôi đã thấy một đấu thủ bị trẹo mắt cá chân vì giẫm lên một quả bóng đó. Rồi, chơi tiếp đi.” Đến lúc đó thì nhuệ khí của Bond đã bị ngắt quãng, và hắn vui vẻ đón nhận lần giao bóng thứ nhì.
Một cách ngoan cường, Bond bám chặt những ván giao bóng của mình cho tới khi gỡ lại được, chỉ để Gorner dẫn trước 3-5. Đây là cơ hội cuối cùng để gỡ lại trước khi hiệp đấu kết thúc. Chàng quyết định lùi xa, đánh cho Gorner chạy qua lại giữa hai góc sân hòng tìm ra lỗi của hắn. Và đây là lần đầu tiên Gorner bắt đầu tỏ ra mắc lỗi. Đã hai lần hắn đánh cú thuận tay dài thất bại, và đó cũng là lần đầu tiên trong trận đấu, Bond có được break point, ở tỉ số dẫn trước 30-40. Gorner giao bóng vào sát góc trái, nhưng Bond đáp trả ngay bằng một cú đánh ăn điểm cắt chéo mặt sân và giành cho mình đợt giao bóng tiếp. Rồi chàng giao bóng dài xuống sát cuối sân, làm Gorner phải múc ngược trái tay cho bóng lên giữa sân. Đây là cơ hội của Bond. Chàng sấn đến, nhìn kĩ quả bóng và quất ngay một cú xoáy ngược thuận tay xuống đường biên dọc. “Ra ngoài,” - Gorner gào lên. - “Hòa.”
Trước khi Bond có thì giờ để phản đối, Gorner đã tiến hành giao bóng lại. Hắn thắng ván đó và luôn cả hiệp đấu với tỉ số 6-3. Khi họ tiến hành đổi sân để Bond giao bóng trong ván đầu của hiệp thứ hai, chàng tiến đến chỗ sân mà chàng nghĩ quả bóng của cú đập thuận tay vừa rồi đã nảy lên. Rõ ràng có một vết bóng chạm phía trong đường biên dọc khoảng gần mười centimet.
Bond thu mình lại. Khi chàng chuẩn bị giao bóng thì Gorner cứ hết nhảy qua nhảy lại với cây vợt xoay xoay trong tay, rồi giả bộ nhảy tới nhưng lại mau chóng nhảy lui lại. Cái chiến thuật cũ rích, Bond thừa biết, nhưng không dễ gì có thể chống lại được. Chàng gắng sức nhìn quả bóng và quất mạnh cú giao bóng đầu tiên vào giữa sân. “Ra ngoài,” Gorner gào lên.
“Tôi không nghĩ như vậy.” - Bond nói. - “Tôi có thể chỉ cho ông vết bóng chạm trên sân.” Chàng bước lên sát lưới và chỉ tay tới đó.
“Đó là vết bóng cũ.” - Gorner đáp.
“Không. Tôi đã thấy quả bóng tôi giao chạm xuống chỗ đó. Tôi đã chủ tâm chừa ra một khoảng cách cho sai số rồi. Vết đó ít nhất cũng ở vào phía trong khoảng mười lăm centimet.”
“Ông Bond thân mến của tôi ơi, nếu như ông nghĩ thái độ chơi sòng phẳng kiểu Ănglê là phải căn vặn người ta ở ngay trong câu lạc bộ của họ, thì ông cứ tự nhiên và tiếp tục lấy điểm theo cách đó nữa đi.” Gorner lấy cây vợt đập mạnh vào đế giày của hắn để giũi bớt đất dính trong đó ra. “Tiếp tục.”
Quả giao bóng đầu tiên của đợt giao bóng lại này đã quá kéo dài. Chàng quả quyết giao quả thứ hai bằng một cú xoáy ngang rồi thất vọng khi thấy nó trúng vào dây căng lưới và rơi nghiêng xuống phần sân dành cho đánh đôi.
“Lỗi kép.” - Gorner nói. - “Thiên bất dung gian, ông có thấy như vậy không?”
Bond bắt đầu cảm thấy điên tiết. Từ phía phần sân phát bóng, dùng hết sức chàng giao một đường bóng chéo xa sang góc trái tay của địch thủ. “Ra ngoài.” Lập tức một tiếng hô chắc chắn vang lên.
Ngay khi chàng vừa cuốn người chuẩn bị giao bóng lần thứ hai, Gorner gọi giật lại: “Cẩn thận! Coi chừng phía sau ông kìa.”
“Cái gì?”
“Hình như có quả bóng ở ngay phía sau ông.”
“Tôi thấy tốt hơn nếu ông để tôi tự chú ý những chuyện này.”
“Tôi hiểu, ông Bond. Nhưng tôi không thể tha thứ cho mình nếu khách của tôi gặp phải điều gì nguy hại. Thôi xin hãy cứ tiếp tục đi. Giao bóng lần hai.”
Tennis, hơn hẳn hầu hết các môn thể thao, cần được chơi bằng trí não. Cơn nóng giận sẽ là vô ích trừ phi nó có thể được dẫn dắt và chế ngự - như một chìa khóa của việc tập trung.
Bond biết chàng phải thay đổi ván đối đầu với Gorner. Kể từ khi bắt đầu tới giờ, chàng chẳng may mắn chút nào. Chàng đánh vướng lưới với số lượng quá nhiều, trong đó chỉ có một vài quả bật sang bên kia để được đánh lại, trong khi đó thì Gorner, ngay cả với những quả phát bóng bình thường, cũng chẳng bị chạm lưới lần nào cả. Hơn thế nữa, hoàn toàn không có cơ hội cho chàng đánh bóng chạm sát các đường biên. Từ giờ trở đi, mọi cú đánh xuống sân của chàng đều chạm sân ít nhất là sáu mươi centimet. Với những suy tính đó trong đầu, chàng bắt đầu chơi bỏ nhỏ nhiều hơn, bởi vì chẳng có gì để bàn cãi nếu như bóng rơi xuống chạm sân chỉ cách lưới khoảng trên dưới một mét. Bình thường, trong câu lạc bộ tennis người ta khó có thể ghi được điểm bằng trò bỏ nhỏ này, thế nhưng cái cần là người bỏ nhỏ phải luôn trong trạng thái sẵn sàng cao độ. Bond đã học được bài này với một giá khá cao từ cậu Wayland tốc độ. Gorner thì không được nhanh lắm, và Bond lại luôn sẵn sàng cho các cú lốp bóng và bật bóng của mình, ngay cả vài lần chàng tung được mấy quả vô-lê qua đầu đối thủ mà chàng đã cho chạy quá đà.
Giờ đây Gorner không chỉ quay một vòng mà tới hai vòng trước khi giao bóng. Khi tung bóng lên, hắn cứ giơ lên cao mãi cái bàn tay mang găng trắng cho tới khi cây vợt đánh mạnh quả bóng đi. Trong khi đợi nhận bóng hắn đã trở thành một thứ con-rối-hề-trong-hộp. Hắn gây trở ngại cho những lần giao bóng của Bond bằng cách chạy tới tiện tay đập ra khỏi sân quả bóng vừa nảy từ cuối sân lại, hoặc quả bóng “lỡ” rớt ra từ túi quần của hắn. Thế nhưng cái trò quấy rối đó chỉ làm cho Bond thêm tập trung hơn, và sau cùng, cho đến ván thứ tám của hiệp đấu, cũng là lần đầu tiên trong cả trận, bằng một cú vô-lê thuận tay, chàng đánh xoáy mạnh quả bóng xuống ngay giữa sân đối thủ - quá xa tất cả các đường biên - kết thúc đợt giao bóng của Gorner.
Bond giao bóng thắng điểm hai lần liền để dẫn trước 30-không, rồi lại cho vào lưới một cú vô-lê trái tay dễ dàng. Quả thứ tư chàng bị lốp bóng, thế là 30- hòa. Giao bóng vào phía sân thuận tay, chàng có thể chọn lựa bằng cách đánh xa ra góc hay đánh thẳng xuống giữa sân. Thế nhưng chàng chẳng chọn cách nào. Chàng quất thẳng quả bóng vào khoảng 80% sườn của Gorner, không cho hắn cơ hội dịch chuyển. Gorner quá bất ngờ với đường bóng lạ này, chỉ kịp múc trả cú đánh và Bond khoái trá lấy điểm bằng một quả vô-lê.
Tỉ số giờ đã là 40-30. Bond đã có set point và chỉ cần một điểm nữa thôi, chàng sẽ thắng hiệp đấu. Khi chàng chuẩn bị giao bóng để kết thúc hiệp đấu thì Gorner kêu to, “Tôi xin lỗi, ông Bond. Ông có thể thứ lỗi cho tôi được chứ? Tôi có nhu cầu của tự nhiên. Tôi sẽ đi không tới một phút đâu.”
Hắn thong thả rời sân đi về khu nhà của câu lạc bộ.
Bond bực tức lùa ngược mái tóc ướt sũng ra sau bằng những ngón tay. Thằng cha này thật vô liêm sỉ. Và cái rắc rối với lũ người vô liêm sỉ là chúng khó bị tổn thương một cách thật lạ lùng.
Tới gần ghế trọng tài, chàng lấy trong tủ lạnh ra một chai Pschitt và uống vài ngụm. Dù đã chơi hết bài bản của mình nhưng chàng lo Gorner sẽ còn dùng những chiêu mới để tránh khả năng bị thua. Hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ bất cứ trò gì.
Gorner nhanh chóng quay trở về từ khu nhà của câu lạc bộ. “Ông Bond, thứ lỗi cho tôi nhé. Nào chúng ta đang ở đâu nhỉ? Tôi đang giao bóng hả?”
“Không. Tôi giao bóng. Tỉ số là 40-30. 5-3.”
“Ủa, tôi quên mất rồi sao? Thế giờ đã là set point rồi à?” Trong cái giọng nghe có vẻ thành thật ấy lại thoáng có điệu bộ kẻ cả, làm như hắn hoàn toàn không để ý tới những chuyện như tỉ số đó.
Bond lặng thinh. Chàng đã cho Gorner nếm quá nhiều cú trái tay, do vậy lúc này phải có món mới. Ngắm kĩ mục tiêu, chàng giao mạnh bóng vào giữa sân. Gorner đoán trúng chỗ, nhưng cú giao bóng của Bond lại trúng ngay vào vạch kẻ giữa sân - một dải băng nhỏ nhưng đàng hoàng nằm trên sân - rồi vụng về nảy ngược lên ngang ngực Gorner làm hắn đánh hụt bóng vào chân lưới. Đó là một chút xíu may mắn mà Bond đã có được trong suốt cả buổi sáng, và hoàn toàn không có cơ hội cho Gorner có thể gào lên “Ra ngoài” cho cú giao bóng này vì chính dải băng vạch sân là nguyên nhân cho cú nảy bóng khó chịu đó.
Khi cả hai ngồi nghỉ, Gorner nói: “Này ông Bond, hóa ra ông cũng là tay vợt cừ đấy, đúng không?”
“Như vậy ông có lo không?”
“Ngược lại là khác.” - Gorner đứng nghiêng người và làm vài động tác vặn vẹo. - “Tôi muốn đề nghị chúng ta tăng tiền cá độ lên một chút.”
Hắn không nhìn Bond trong khi nói, mà chỉ chăm chú chỉnh lại dây vợt của mình.
“Được thôi.” - Bond trả lời. - “Khoản đó đang là 100 pound, đúng không?”
“Tôi nghĩ là như vậy. Thế thì... Chúng ta có thể nói là 100.000 không?”
Gorner vẫn không nhìn Bond. Hắn đang cúi xuống để lôi từ trong túi ra một cây vợt mới và dùng cạnh của cây vợt khác đập vào mặt lưới cây vợt mới đó để thử độ căng. Hắn nói tiếp, “Tất nhiên tôi nói đó là đồng franc, ông Bond ạ.”
“Đồng franc cũ, tôi đoán vậy.” - Bond nói.
“Ồ, không. Đồng franc mới chứ. Mới như là ta có thể vừa kiếm được ấy.”
Bond tính rất nhanh. Vào khoảng hơn 7.000 pound, món tiền ngớ ngẩn, quá nhiều so với khả năng của chàng, thế nhưng trong cuộc tranh giành lạ lùng này, chàng tự cảm thấy không thể tỏ ra yếu đuối được. “Được thôi, Tiến sĩ Gorner ạ,” - Chàng nói. - “Đến lượt ông giao bóng đó.”
“Ái chà, một ông bạn Ănglê chơi sòng phẳng.” - Gorner thốt lên với âm giọng lạ lùng của hắn. - “Tôi cho rằng để từ chối đề nghị của tôi thì có thể nói đâu phải chơi cricket.” Hắn khạc ra những từ đó một cách gay gắt đến mức phải mất một lúc mới biểu lộ sự đùa giỡn được. “Đâu phải chơi cricket.” - Hắn nhắc lại, vừa cười một cách rầu rĩ vừa bước ra giao bóng. - “Đây đâu phải là chơi cricket. Ha ha. Chỉ là chơi tennis thôi mà.”
Toàn bộ món tiền cá độ cùng hết thảy những trò diễn hề với cây vợt, túi đựng vợt và việc vặn người gộp lại ám chỉ một điều, Bond nghĩ, đó là: Dọa dẫm. Mày không thể hạ tao, Gorner muốn nói vậy, làm như vậy là ngu dốt. Hãy biết điều, hãy thực tế đi, cứ để tao thắng, như vậy sau này sẽ hay hơn cho mày đấy.
Bond phải thừa nhận cái cách hắn thể hiện ý mình rất tinh tế. Thế nhưng thật không may cho Gorner, dù thế nào đi nữa thì lời đe dọa đó chỉ làm cho Bond thêm quyết tâm mà thôi.
Cả sáu ván đầu của hiệp đầu đều trôi qua bằng điểm giao bóng. Với tỉ số 3-3, Gorner lại giao bóng và bị thua 15-40. Bond biết đây là thời điểm quan trọng. Chàng đánh trả cú giao bóng bằng một quả bạt trái xoáy sâu xuống sân - nhưng không quá sâu để gặp nguy cơ bị kêu “ra ngoài” - rồi rút nhanh về cuối sân. Gorner chặt một cú thuận tay xoáy vù bóng xuống chính giữa sân. Hầu hết những cú đánh như thế đều làm bóng dừng lại và bật xoáy ngược lên do ảnh hưởng bởi độ xoáy ngược của bóng khi chạm sân, nhưng cũng có vài trường hợp bóng không bám sân, mà chỉ đơn thuần vọt tiếp ngay đi. Lần này bóng vọt đi quá nhanh và Bond phải vặn gần đứt đôi thân người mới có thể cố gắng với tới xoáy trả quả bóng. Gorner tận dụng ngay cú trả bóng yếu ớt này, đẩy Bond ra tít góc sân, nhưng chàng đã kịp lốp bóng chéo sân, đẩy đối thủ ngược trở lại. Chàng dừng lại, không lên lưới, rồi tiếp theo là mười sáu đường bóng đánh qua đánh lại. Bond cảm thấy phổi cháy rát và mắt thì khô đi vì quá tập trung. Chàng tiếp tục nện vào phía trái của Gorner, đẩy những quả thuận tay tới sát đường biên đến mức có thể an toàn. Khi thấy Gorner phải cố gắng há hốc miệng thở hổn hển, chàng bất ngờ bỏ nhỏ bóng. Gorner gắng chạy lại, nhưng không kịp. Bond thắng ván đó.
“Xui quá.” - Bond nhận xét một cách hơi thái quá.
Gorner lặng thinh. Hắn giơ cây vợt lên và quật mạnh vào cột lưới làm khung vợt vỡ tan, rồi quăng cây vợt ra cạnh sân, mở túi lấy ra một cây khác.
Hình như cuộc biểu dương sự giận dữ đã làm hắn phấn khởi hơn, và hắn lao vào đánh trả những cú giao bóng của Bond mà không lộ ra bất cứ dấu hiệu nóng nảy vì bị kích động nào, điều mà cả hai đấu thủ trong suốt những ván đấu vừa qua đều cảm thấy bị đe dọa. Bằng cách kết hợp giữa những cú đánh xoáy, những cú lốp bóng và những tiếng kêu “Ra ngoài” đầy ganh đua, ngay lập tức hắn đã hãm tỉ số lại. Bốn-đều. Bond thầm nguyền rủa mình và chuẩn bị đón giao bóng.
Đấy là lần đầu tiên Bond có thể nhớ lại, Gorner đã giao cú bóng đầu tiên trúng vào dây lưới và quả bóng bay vọt lên không. Rồi Bond đã thắng điểm trong cú thứ hai bằng một cú quạt trả thuận tay chéo ngang mặt sân. Thừa thắng xông lên, chàng bung trả mạnh một cú ve trái vào ngay chân Gorner khi hắn đang chạy tới để dẫn trước 0-30. Bỗng nhiên, cảm giác tức ngực và nặng chân của chàng biến mất hết. Rất tự tin, chàng đánh trả cú giao bóng bằng một đường bóng thấp, thẳng sượt trên lưới hơn hai centimet để đem về break point thứ ba.
Gorner quay tới ba vòng cạnh phần sân phát bóng của hắn, rồi sau cùng tung cao quả bóng bằng một thoáng chớp vung lên xuống của bàn tay mang găng trắng, và giao mạnh quả bóng trong một tiếng lầm bầm gì đó. Quả bóng trúng ngay đầu lưới và rơi ngược trở lại. Hắn trấn tĩnh lại và giao mạnh, thẳng quả thứ nhì, nhưng quả bóng lại trúng ngay vào dây lưới, lăn dọc trên đỉnh lưới gần một mét trước khi vô hại rơi ngược trở lại phần sân của hắn.
“Thật không thể tin nổi!” - Hắn đùng đùng nổi giận, chạy lên dùng vợt quật mạnh vào lưới.
“Hết sức bình tĩnh. Ông có thể gọi thư kí sân ra đây.” - Bond nói. - “Năm-bốn. Tôi nghĩ lần giao bóng tiếp là của tôi.”
Lúc đổi sân, Bond uống một ly đầy nước suối Évian. Trận đấu đã gần xong và chàng cũng chẳng lo có quá nhiều chất lỏng trong dạ dày nữa.
Trong khi chờ đợi Gorner thực hiện đầy đủ các thủ tục đổi sân, Bond vừa đập nảy quả bóng lên xuống vừa lập kế hoạch cho ván giao bóng sắp tới. Đầu tiên giao bóng nhanh sâu xuống khoảng ba phần tư phía sân bên phải đối thủ, rồi giao bóng rộng vào góc trái ngược tay của hắn. Nếu tỉ số là 30-0 sẽ chơi biến tấu: Giao bóng xoáy xa vào góc phải, rồi giao thẳng xuống sát vạch giữa sân trong phần sân bên trái.
Gorner đã lau xong người và chậm rãi bước tới nơi nhận giao bóng. Khi Bond chuẩn bị giao bóng, Gorner tiến sát tới vạch giao bóng và lùi xa ngược trở lại. Hắn đỡ cú giao bóng bằng một cú ve trái khá gọn gàng, thế nhưng Bond lại đập trả ngay một quả vô-lê xuống với điểm chạm sân cách đường biên hơn nửa thước quá an toàn.
Gorner tiến lên sát lưới. “Tôi không biết ông có muốn tăng thêm tiền cá độ không, ông Bond. Tôi thấy ta có thể tăng gấp đôi.”
Bond lấy đâu ra chừng ấy tiền, và chàng cũng không được phép của Cục để đánh liều chuyện này. Thế nhưng chàng cảm thấy trong hai ván vừa qua, lợi thế đã chuyển sang phía chàng một cách không thể lí giải được.
“Nếu ông thích thì tôi chiều thôi.” - Chàng nói. - “15-0.”
Chàng giao bóng dính lưới quả đầu, song lại giao quả thứ hai vừa xoáy vừa sâu. Gorner trả bóng ngắn, và thế là Bond lại có dịp ép hắn đánh hỏng một quả trái tay.
Theo đúng kế hoạch, chàng tạt quả giao bóng tiếp theo xa ra góc sân rồi làm Gorner chết sững khi vô-lê bỏ nhỏ trở lại cú trả bóng của hắn, vậy là chàng đã có ba match point.
Nào, giờ là lúc đánh vào sát vạch giữa sân đây, chàng thầm nghĩ. Chàng tung bóng thấp hơn mọi khi một chút, và hơi xa ra phía trước rồi bằng hết sức bình sinh đập thẳng nó xuống giữa sân đối diện. Quả bóng chạm vào góc trong của ô nhận bóng rồi xoáy ngược khỏi cây vợt vô vọng mà Gorner đang cố vươn ra đỡ, trước khi đập mạnh vào giữa tấm lưới chắn bóng ở phía sau. Quả bóng trắng xám, lấm lem màu đỏ của đất, giờ nằm im ở đó.
Bond lại gần lưới và đưa tay ra. Gorner bước đến gặp chàng, và lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau, hắn nhìn thẳng vào mắt chàng.
Sự khuây khỏa và hân hoan của trận thắng nhanh chóng tan biến khi chàng nhận thấy cặp mắt dữ dội, đầy thù hận và hung bạo đang xoáy thẳng vào mắt mình.
“Tôi sẽ đợi một trận tái đấu.” - Gorner nói. - “Sẽ sớm thôi. Tôi không nghĩ ông lại quá may mắn lần nữa đâu.”
Hắn lẳng lặng thu dọn tư trang mà chẳng nói thêm gì nữa.