← Quay lại trang sách

Chương 6 Đúng Là Một Cô Gái

Bước ra khỏi phòng tắm, vào phòng thay đồ, chàng không thấy bóng dáng Gorner đâu cả, nhưng lại thấy nằm ngay trên cây vợt của mình là một chiếc phong bì nhét đầy giấy bạc. Trên phong bì có ghi hàng chữ: “Hẹn gặp lại”.

Bond tìm thấy Scarlett trong một quán bar trên lầu, nơi nàng đang ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, hồn nhiên nhâm nháp ly nước.

“Anh chơi có vui không, James?”

“Một buổi tập rất tuyệt. Anh nghĩ anh đã mất vài pound. Nhưng không nhiều như Gorner đâu.”

“Thế nhưng anh thắng cơ mà?”

“Đúng.”

“Vậy anh sẽ đưa em đi ăn mừng chứ?”

Bond vuốt ngược mái tóc, lúc này vẫn còn ướt, và mỉm cười trước sự biểu lộ chân tình của cô gái. “Chúng mình hãy uống chút gì trước đã.” - Chàng nói.

Bond ngồi xuống với Scarlett bên cửa sổ, sau khi mang tới cho nàng một ly nước chanh, cùng chai bia và chai nước suối Vittel cho mình.

Scarlett vắt chéo chân lại rồi quay về phía chàng. “Hình như chỉ đến gần cuối trận mọi việc mới thuận lợi cho anh thôi.”

“Em có theo dõi à?”

“Dạ, từ một khoảng cách an toàn. Em không muốn Gorner hay Chagrin nhìn thấy em.”

Bond gật đầu.

“Vấn đề là,” - Scarlett nói, với một nụ cười bí ẩn. - “Hình như anh chẳng may mắn chút nào cho đến khi bước vào ba ván cuối cùng.”

“Anh nghĩ đó là... định mệnh.” - Bond nói.

“Được rồi.” - Scarlett nói và nhảy từ trên ghế xuống. - “Đầu tiên em sẽ đưa anh đi thăm nhà thờ Sainte Chapelle. Đầu óc trí tuệ phải đi trước bao tử và thói phàm ăn chứ. Em không nghĩ anh đã từng tới đó, có phải không anh?”

“Anh thường quá bận để làm một du khách tò mò.” - Bond nói.

“Vậy em sẽ đi lấy xe.” - Scarlett nói. - “Em sẽ đợi anh ở bậc tam cấp nhé.”

❀ ❀ ❀

Phía ngoài nhà thờ Sainte Chapelle, những du khách cuối tuần đang xếp thành một hàng ngắn để đợi vào tham quan, nhưng chỉ sau mười phút Bond và Scarlett đã ở bên trong nhà thờ. Tầng trệt trông trống trải và chẳng có gì đặc biệt cả, chưa kể một phần lớn đã bị chiếm dụng làm khu bán đồ lưu niệm.

“Chẳng ấn tượng gì, phải không anh?” - Scarlett hỏi.

“Trông cứ như là một khu bán đồ tạp hóa ấy.”

“Cha em kể rằng có lần ở phía ngoài nhà thờ Holy Sepulchre ở Jerusalem, ông ấy được người ta cho một quả trứng đẻ ra từ con gà trống biết gáy đó.”

“Con gà trống mà...”

“Khi Thánh Peter từ chối Chúa Giêsu lần thứ ba.”

“Làm gì có thực.”

“Cũng có nhiều lí do đấy.”

“Thế chỗ này có gì đặc biệt nào?” - Bond hỏi.

“Đây này.” - Scarlett nói. - “Hãy đi theo em.”

Nàng tiến lại chiếc cầu thang bằng đá và bắt đầu bước lên. Bond bước theo sau, ngắm nhìn những bắp thịt trên cặp giò thon thả dưới bóng của bộ váy ngắn bằng vải lanh của nàng.

Tầng trên của nhà thờ trông thật rực rỡ với tranh kính màu.

“Đây là điều thần diệu trong công trình xây dựng.” - Scarlett nói. - “Họ đã hoàn thành công việc mà không cần làm giàn đỡ, nếu không anh sẽ nhìn thấy ngay và chúng sẽ làm hư những bức họa trên kính.”

Scarlett đi lòng vòng trong nhà thờ vài phút, và Bond đứng nhìn ánh phản chiếu của những tấm kính màu trải trên nền nhà bằng đá và cả lên hình bóng nhỏ nhắn của cô gái, người đang chăm chú ngưỡng mộ chúng. Sự nhiệt tình của nàng thật quá chân thành. Nàng chỉ có thể là một nữ nghệ sĩ với tài năng hoàn hảo mà chàng chưa bao giờ được gặp, hoặc nàng chính là cô gái mà nàng đã quả quyết như vậy.

Nàng quay lại và nhẹ nhàng khoác tay chàng. “Đây là chút mở mang cho anh trong ngày hôm nay, James à.

Giờ thì anh có thể đưa em tới nhà hàng La Cigale Verte rồi. Chỉ mất khoảng năm phút đi thôi. Chúng mình có thể để xe ở đây và đi bộ dọc theo bờ sông.”

Nhà hàng nàng chọn nằm ở He St Louis, nơi có một hàng hiên dài nhìn xuống sông Seine với những bàn ăn chỉ cách dòng sông một lối đi nhỏ.

“Em sợ em đã quá tự ý.” - Scarlett nói trong khi viên quản lí nhà hàng ra chào họ. - “Khi thấy trận đấu diễn biến tốt, em đã gọi điện đặt ngay một bàn. Cuối tuần thường đông khách lắm.”

Viên quản lí nhà hàng, hình như không thể rời mắt ra khỏi Scarlett, lịch sự dẫn hai người tới một chiếc bàn nhìn ngay xuống dòng sông và khu Bờ Trái phía xa.

“Anh có thích ăn tôm cua không?” - Scarlett hỏi. - “Ở đây có đủ món ngon tuyệt để lựa chọn nè. Tôm hùm, cua và những con gì nho nhỏ có cái mặt dèn dẹt đầy gai trông cứ như cái gã Chagrin ấy nữa... Và họ đánh món sốt mayonnaise này tuyệt lắm, ngon nhất Paris đấy. Em sẽ gọi món luôn cho anh nhé. Anh tin tưởng em chứ?”

“Tin tưởng em hả? Có bao giờ anh chưa tin em đâu? Rồi chúng mình sẽ nói chuyện công việc nhé.” - Bond nói.

“Đương nhiên là như vậy rồi.”

Bond cảm thấy phấn chấn về trận tennis và cũng đói nữa. Người bồi bàn mang tới chai champagne Dom Pérignon và ít trái ôliu. Dòng bọt rượu lạnh ngắt trôi xèo xèo xuống cổ họng khát khô của Bond.

“Nào Scarlett, anh muốn nghe em kể hết về Tiến sĩ Julius Gorner.”

“Lần đầu tiên em nghe về hắn là từ cha em, ông Alexandr,” Scarlett vừa nói vừa lôi đuôi con tôm hùm ra khỏi vỏ. “Ông nội em đến nước Anh trong thời kì Cách mạng Nga. Ông có điền trang ở gần St Petersburg và một ngôi nhà ở Moscow. Ông là một kĩ sư được đào tạo cẩn thận và đã thu xếp mang theo được một số tiền của gia đình ra khỏi nước Nga, mua một căn nhà ở gần Cambridge. Cha em mới chỉ lên bảy khi chạy khỏi nước Nga, và ông chẳng nhớ gì nhiều về nơi ấy cả. Ông trở thành người nói được hai thứ tiếng Anh và Nga, rồi được theo học những trường danh tiếng để cuối cùng trở thành ủy viên ban giám đốc của trường Đại học Cambridge, nơi ông dạy môn kinh tế. Trong thời gian chiến tranh ông làm cho Tình báo Quân đội Anh, rồi sau đó được trao một vị trí cao trong trường Đại học Oxford, nơi ông đã gặp Gorner, người đến học ở đó như một sinh viên lớn tuổi.”

“Như vậy cha em có dạy cho Gorner à?”

“Vâng, dù rằng hắn nói hắn là một sinh viên thiếu tinh thần tiếp thu, và miễn cưỡng thừa nhận rằng chẳng có cái gì mà hắn lại chưa biết cả.”

“Nhưng hắn rất thông minh?”

“Cha em nói rằng nếu khiêm tốn hơn thì hắn có thể đã trở thành một nhà kinh tế học giỏi nhất ở Oxford rồi. Thế nhưng chuyện rắc rối là hắn đã đổ lỗi cho cha em khi có chuyện.”

“Có chuyện gì?”

“Theo như cha em thì thái độ của hắn đã làm cho mọi người xa lánh.”

“Vậy là hắn đã như vậy từ xưa rồi.”

“Hắn có chất giọng của vùng Baltic hoặc Lithuanian và tất nhiên... cái tay. Thế nhưng cũng chẳng sao. Em nghĩ mọi người cũng thương hại hắn. Nhưng hắn gian xảo lắm. Hắn gian lận trong thi cử - mặc dù cha em nói hắn đâu cần phải làm vậy. Hắn khinh khỉnh với những người chưa tốt nghiệp, bởi vì hắn hơi lớn tuổi hơn và đã từng chiến đấu trong thời kì chiến tranh.”

“Cho cả hai phe, anh được biết vậy.” - Bond nói.

“Có thể hắn muốn về với phe thắng trận.” - Scarlett nói. - “Và chắc chắn hắn đã thấy những gì xảy ra ở Stalingrad, hay Volgagrad như bây giờ người ta đang cố gắng gọi nó lại như vậy, những chuyện đó làm cho hắn có cảm tưởng như hắn già hơn, hoặc từng trải hơn... Nhưng cũng có khá nhiều sinh viên người Anh đã xếp bút nghiên để ra trận cơ mà.”

Nàng ngừng nói khi người bồi bàn tới dẹp những gì còn lại của món tôm, cua.

“Bây giờ chúng mình sẽ dùng món cá bơn chiên.” - Scarlett nói. - “Thế em có thể gọi một chai rượu vang được không?”

“Em cứ tự nhiên đi, hãy là khách mời của anh. Hoặc là của Gorner.” - Vừa nói Bond vừa vỗ nhẹ vào chiếc phong bì dày cộm để trong túi áo trên ngực chàng.

Scarlett châm điếu thuốc, và đặt cả hai chân lên trên nệm ghế màu đỏ, rồi choàng cả hai cánh tay vòng qua cổ chân. Lúc này mặt trời đã khuất sau những dãy nhà cao tầng, nàng đẩy chiếc kính đen lên trên đỉnh đầu. Bỗng dưng trông nàng trẻ hẳn ra, Bond nghĩ. Cặp mắt nâu sẫm của nàng nhìn thẳng vào mắt chàng.

“Gorner bị ám ảnh bởi sự thật là mọi người không ưa hắn, và hắn coi tất cả chuyên đó là sự bài ngoại.

Hắn coi Oxford là một thứ câu lạc bộ Ănglê hảo hạng mà người ta không cho hắn gia nhập. Em đoán có thể có một vài đám chọc ghẹo hay quở mắng hắn, nhưng cha em cam đoan rằng hầu hết mọi người đều tỏ ra rất tốt bụng và lịch thiệp với hắn. Em nghĩ đây có thể là những việc mà hắn đã phải trải qua, bằng cách nào đó đã khiến cho tâm hồn hắn hóa đá, và hắn quyết định sẽ trả thù những gì hắn nhìn nhận như là lũ Ănglê hợm hĩnh. Hắn bị ám ảnh bởi nền văn hóa Anh, và dĩ nhiên là cả những trò linh tinh buồn chán xoay quanh môn cricket, lối chơi sòng phẳng và cữ uống trà buổi chiều. Hắn nghĩ hết thảy chỉ là một sự lừa đảo kinh khủng thôi. Hắn coi chuyện này trầm trọng hơn bất kì người Anh nào. Hắn coi chính sách đối ngoại của người Anh và cả đế chế Anh là một sự tôn sùng quá đáng, và hắn nghĩ hắn có thể cho mọi người biết nó đã hoàn toàn dã man và không công bằng như thế nào. Em cứ nghĩ chuyện gì cũng phải có thời gian để đơm hoa kết trái, nhưng nói gọn lại, hắn căm giận nước Anh vì nghĩ rằng nước Anh đã coi rẻ hắn, và hắn quyết định sẽ đem cả đời ra để triệt phá nước Anh.”

“Có thể hắn đã có những ý nghĩ đó trước rồi.” - Bond nói.

“Anh nói vậy là sao?”

“Khi hắn đổi phe trong chiến tranh ấy. Có thể, khi tình thế quá rõ là bọn phát xít Đức không thể đánh bại người Anh, hắn nghĩ người Nga có thể sẽ là một vụ cá độ tiếp theo tốt nhất.”

“Anh thông minh lắm, James ạ. Em đâu biết anh lại là một nhà tâm lí giỏi đến thế nữa.”

“Người ta đưa rượu vang cho em thử kia kìa.”

Scarlett thoáng ngửi qua ly Bâtard Montrachet. “Tuyệt. Em đang nói gì nhỉ?”

“Em đang nịnh anh.”

“À, đúng rồi. Thế rồi cha em nghe phong thanh rằng Gorner buồn và ông gắng sức cảm thông với hắn. Ông chỉ là giáo viên phụ đạo mà thỉnh thoảng Gorner mới gặp, và thực ra ông đâu phải chịu trách nhiệm về hạnh phúc của Gorner, nhưng ông lại là một người tốt bụng. Ông kêu hắn đến nhà ăn tối. Lúc đó chắc cả em và Poppy đều có mặt, song do còn nhỏ quá nên chẳng nhớ gì cả. Cha em tỏ ra cảm thông với hắn vì có cùng thân phận là người nhập cư, và ông kể với hắn rằng ngay cả ông nội của em khi mới từ nước Nga đến cũng khổ lắm, thế nhưng nước Anh lại có tiếng tốt với người nhập cư. Lúc đó có đến nửa số sinh viên ngành khoa học tự nhiên ở Cambridge là người Do Thái nhập cư. Lạy Chúa. Rồi cha em phạm phải một sai lầm lớn. Ông hỏi hắn về cái tay của hắn.”

Bond buông dao nĩa xuống. “Thế cha em nói gì?”

“Ông nói rằng hồi trước chiến tranh ông biết - ở trường Cao đẳng Sidney Sussex, em cũng chẳng biết tại sao mình lại nhớ chuyện này - có người cũng bị như thế. Ông đã gắng sức làm hắn hiểu và yên lòng rằng đâu chỉ mình hắn mới gặp phải chuyện lập dị đó, thế nhưng em đoán đó lại chính là chuyện mà Gorner chưa bao giờ đề cập tới. Em cũng đoán hắn rất hổ thẹn về chuyện đó. Cứ như là hắn và gia đình hắn chưa được tiến hóa một cách phù hợp ấy.”

Bond gật gù và rót thêm rượu vào ly của hai người.

“Dù sao đi chăng nữa,” - Scarlett nói. - “Kết quả là thay vì được trở thành một người bạn cùng cảnh ngộ tha hương với hắn, Gorner lại coi cha em còn tệ hơn người Anh nữa, như loại người phản bội có cuộc sống thành công, một tên đào ngũ để trở thành kẻ thù ấy. Từ cái ngày ấy trở đi, hắn luôn mang găng trên bàn tay đó. Và hắn có thêm mối thù cháy bỏng mới để đưa vào danh sách của hắn. Xếp cùng hàng với nước Anh và nền văn hóa của nó là ông Alexandr Papava cùng với gia đình của ông.”

“Anh nghĩ anh cũng đã gia nhập cái danh sách đó trong buổi sáng hôm nay rồi.” - Bond nói.

Scarlett nâng ly lên và chạm vào ly của chàng. “Chúc mừng những kẻ thù của Julius Gorner. Đằng nào cũng vậy, sau đó nhiều năm hắn gặp lại Poppy. Và đó chính là lúc hắn thấy được cơ hội của mình.”

Trong khi người bồi bàn mang khay phômai và bánh mì đến, Bond cúi nhìn dòng sông Seine, nơi những con tàu du lịch đang dừng lại trả khách. Con tàu du lịch mà nhiều người biết đến nhất là chiếc Mississippi bánh guồng chạy bằng hơi nước mang tên Huckleberry Finn; thân tàu có treo biểu ngữ nói rằng chiếc tàu này mới vừa được cho Paris mượn một tháng.

Bond quay mặt về hướng bàn ăn. “Em nên kể cho anh biết về Poppy đi.”

“Poppy...” - Scarlett cắt một miếng phômai Camembert đặt vào đĩa của Bond. - “Anh ăn thử chút này đi. Poppy... Được rồi, Poppy thì lại chẳng giống em lắm... Nó trẻ hơn em chút xíu và... nó chẳng bao giờ coi trọng chuyện học hành cả.”

“Không giống em hả?” - Bond hỏi.

“Đúng vậy.”

“Thế vậy thì em theo học ở trường nào?”

“Roedean. Đừng cười. Đâu có gì vui đâu. Sau đó em vào học ở Oxford, rồi Somerville.”

“Nơi mà không nghi ngờ gì hết, em đã được cấp bằng ưu tú nhất, cũng giống như Gorner.”

Scarlett thoáng đỏ bừng mặt. “Cha em nói rằng khoác lác về kết quả thi cử là đỉnh cao của hành động thô bỉ. Poppy không vào đại học. Nó về sống ở London và giao du với những đám người trác táng. Nó lao vào tiệc tùng liên miên. Em không hiểu vì lí do gì mà nó quyết định trở thành tiếp viên hàng không. Em đoán có thể nó thấy làm tiếp viên hàng không thì trông quyến rũ lắm, và đi lại bằng máy bay phản lực thì vẫn đang là mốt mà. Và như vậy nghĩa là nó đang nổi loạn với một gia đình gia giáo. Mẹ em là nhân viên tư vấn của bệnh viện Radcliffe và bà hi vọng rất nhiều ở chúng em. Dù sao đi nữa, Poppy cũng làm cho BOAC ba năm liền. Nó yêu một tay phi công. Gã này đã có gia đình và luôn nói sẽ bỏ vợ, nhưng tất nhiên không bao giờ như vậy. Poppy buồn lắm, và trong một lần nghỉ lại giữa hai chuyến bay ở Marốc, nó đã xài thử ma túy, lúc đầu thì ít, nhưng ngay sau đó cứ tăng liều lên. Một phần cho vui, em nghĩ, nhưng cũng vì nó quá đau khổ. Thế rồi, đến một lúc nào đó, gã tình nhân của nó khi chán ngấy với những đường bay của BOAC đã đến gặp Gorner vì đọc được một quảng cáo cần tìm phi công cho những chiếc chuyên cơ của Gorner. Trong khi tìm hiểu lí lịch của gã phi công, Gorner nghe nói về Poppy, và tất nhiên hắn nhận ra ngay cái tên này và lập tức chụp lấy cơ hội. Hắn nói với gã phi công là không cần gã nữa, nhưng sẽ trả rất nhiều tiền cho Poppy nếu nó chịu đi theo và làm việc cho hắn. Tha hồ mà bay đi bay lại, nghỉ ngơi chơi bời, quần áo, giày dép, ăn diện đỏm dáng.”

“Còn gì nữa?” - Bond hỏi.

“Có chứ. Còn một chuyện nữa.” - Scarlett cắn môi. - “Hắn biếu không ma túy cho Poppy.”

“Và đó chính là mồi nhử Poppy có phải không?”

“Đâu còn nghi ngờ gì nữa.” - Mắt nàng đã ngấn lệ. - “Hắn thừa sức hứa sẽ cung cấp bất cứ thứ ma túy nào cho Poppy xài xả láng, và đó sẽ là những loại hàng có chất lượng tuyệt hảo, chứ không phải những thứ pha trộn linh tinh đầy độc tố mà người ta vẫn mua trên phố. Em đoán có thể đó cũng là cách nó chọn để kiểm soát được cơn nghiện và cũng có cả tiền cho việc nghiện ngập nữa. Nhưng dù sao thì trên thực tế, ma túy đã được cho không.” - Scarlett lau mắt bằng chiếc khăn tay. - “Em của em hiền lành lắm, lúc nào nó cũng như vậy mà.”

Người bồi bàn mang dứa tươi và kem tới.

Sau khi đã dùng một ly cà phê espresso đen, Bond châm thuốc lá và mời Scarlett một điếu. “Được rồi, Scarlett, nếu anh tìm thấy nó liệu nó có đi về cùng anh không? Hay nó tình nguyện làm nô lệ?”

“Em không gặp nó đã hai năm nay rồi, do vậy em cũng không biết nữa. Chỉ vài lần em nói chuyện được qua điện thoại với nó thôi. Lần cuối là cái ngày hôm đó ấy. Lúc ấy nó đang ở Tehran, và đã cố gắng tìm đến được bưu điện.”

“Tehran hả?”

“Dạ, Gorner có mối làm ăn lớn ở đó. Cũng có thể chỉ là bình phong, em không biết. Nhưng Poppy nói với em là nó đang gắng sức cai nghiện ma túy. Điều này rất khó. Nhưng em biết nó sẽ làm được nếu anh có thể tìm thấy nó. Sau đó mình sẽ đưa nó đến bệnh viện cai nghiện. Vấn đề gay go là Gorner sẽ không cho nó đi. Hắn muốn giết dần giết mòn nó, và hắn muốn được tận hưởng từng giây từng phút của việc làm đó.”

Bond rủa độc một câu rồi nói: “Em đừng khóc nữa, Scarlett. Anh sẽ tìm được con bé.”

❀ ❀ ❀

Sau một cữ cà phê nữa, Scarlett lái xe đưa Bond về lại khách sạn. Trên đường về, nàng vẫn giữ tốc độ của chiếc Sunbeam gần với tốc độ lúc nàng chạy từ Paris đến Bois hồi sáng.

“Nếu có tin tức gì, anh sẽ gọi cho em ngay, phải không anh?”

“Đương nhiên rồi.” - Bond đáp. - “Miễn là ở gần anh có điện thoại.”

Từ chiếc ghế sau tay lái nàng vươn người hôn lên má chàng. Lúc này nàng đã mang cặp kính đen để giấu đôi mắt đỏ mọng. Bàn tay của Bond thoáng nấn ná trên làn vải lanh đỏ của bộ váy áo. Có một cái gì đó ở cô gái này làm chàng khó cưỡng lại được, và chàng cảm thấy hết sức băn khoăn. Tới cửa khách sạn, chàng đã định quay lại vẫy chào nàng, như cái cách Bà Larissa Rossi đã làm với chàng ở Rome, nhưng rồi chàng tự buộc mình đi thẳng qua cửa vào gian sảnh ảm đạm của khách sạn.

“Ông Bond.” - Nhân viên tiếp tân gọi chàng. - “Ông có điện tín.”

Lên đến phòng, chàng mở bức diện. Trên đầu bức điện tín có hàng chữ “PROBOND” và phía dưới cuối có hàng chữ “PRISM”, chứng tỏ ông M đã chỉnh và duyệt qua nội dung.

KHẨN HÃY ĐẾN PISTACHIO SỚM NHẤT TIẾP CẬN THẬT GẦN VỚI NGƯỜI CUNG CẤP HÀNG CHẤM BÁO CÁO TỪ VĂN PHÒNG Ở MỸ VỀ LIÊN HỆ BÁN CAVIAR SẮP ĐƯỢC THỰC HIỆN CHẤM ĐẠI LÍ ĐỊA PHƯƠNG ĐANG ĐỢI CHẤM

Ngay lập tức chàng thu dọn đồ đạc và yêu cầu nhân viên tiếp tân gọi cho sân bay. “Pistachio” theo mật mã mới nhất có nghĩa là “Persia” - Ba Tư, và “Caviar” có nghĩa là Liên Xô. Văn phòng từ Mỹ là CIA, và nếu như họ cảm thấy khó chịu với Gorner thì có nghĩa là mối liên hệ với người Nga mà ông M đã nói ở London đã được phát triển mạnh hơn suy đoán.

Gorner và đám người Nga, Bond nghĩ. Một cuộc hôn nhân của quỷ sứ.