Chương 7 Hãy Tin Tôi Đi, James--Bắt đầu một cuộc hành trình ở Ba Tư đồng nghĩa với một phương trình đại số: nó có thể hoặc không thể mang đến kết quả.- ROBERT BYRON, Đường tới Oxiana
Khi máy bay vừa hạ thấp độ cao để hạ cánh, Bond nhìn qua cửa sổ và châm một điếu thuốc lá. Ở phía xa bên trái, chàng có thể nhìn thấy những đỉnh núi của dãy Elburz, và phía sau là một vệt mờ màu xanh - có lẽ là vùng nước phía nam của biển Caspian. Từ trước tới giờ chưa khi nào công việc bắt chàng phải tới Trung Đông cả, do vậy chàng rất biết ơn chuyến đi này. Chàng coi vùng đất giữa Síp và Ấn Độ là trung tâm trộm cắp của thế giới. Chàng đã đến thăm Ai Cập khi còn là một đứa trẻ, nhưng lúc ấy còn quá nhỏ để nhớ mọi chuyện. Rồi chàng cũng đã dành vài ngày phép ở Beirut, nhưng thấy nơi này giống như cái động của giới buôn lậu - buôn lậu kim cương từ Sierra Leone, vũ khí từ Arabia và vàng từ Aleppo. Thực sự thì phụ nữ ở Lebanese có thái độ và tác phong hiện đại hơn chàng nghĩ, nhưng chàng lại thấy khoái hơn khi trở lại London.
Chàng uống hết chỗ whisky cuối cùng trong ly khi chiếc máy bay lượn nghiêng vòng cuối trước khi chuẩn bị hạ cánh. Do không có thời gian cho chỉ dẫn tình hình ở Ba Tư nên chàng phải dựa vào sự hướng dẫn của tay trạm trưởng địa phương. Darius Alizadeh. Chàng nghe thấy một tiếng huỵch to khi bộ phận hạ cánh được thả xuống từ bụng máy bay, và tiếng rè rè của bơm thủy lực khi những cánh tà giảm tốc độ được đẩy ra từ rìa cuối của cánh máy bay. Và rồi phía dưới, Bond có thể thấy những thứ mà chàng đã nhìn thấy hàng trăm lần ở những châu lục khác nhau, đường dây điện thoại, dãy nhà ga và đường băng hạ cánh bằng bê-tông cùng những vết phanh bánh xe màu đen vùn vụt lao đến khi chiếc máy bay nảy ầm lên hai lượt trong một cú hạ cánh tuyệt vời, và người phi công mở công tắc cho động cơ quay ngược chiều lại.
Ngay khi vừa bước chân ra khỏi máy bay. Bond đã cảm nhận ngay cái nóng hừng hực của một đất nước trên vùng sa mạc. Khu nhà ga đến hoàn toàn không gắn máy lạnh, và cho đến khi nhân viên hải quan dùng phấn đánh dấu xong các túi xách của chàng thì chàng đã mướt mồ hôi hột rồi. Khi đi qua Hải quan Mỹ, chàng dùng hộ chiếu Công vụ Anh mang số 0094567, nhưng luôn căm ghét cái ý nghĩ tên mình bị sáng chớp lên trên màn hình trong đại bản doanh của CIA ở Langley để chàng được phép đi. Bất kì chứng cứ nào cho thấy sự xuất hiện của chàng - cho dù chàng có đang hiện diện - cũng làm giảm bớt sự an toàn cho chàng. Ở Tehran, cuốn hộ chiếu chàng đưa cho nhân viên nhập cảnh có bộ mặt nghiêm nghị với bộ ria mép rậm rạp ngồi sau ô cửa kính, gắn với cái tên David Somerset - giám đốc của một công ty. Đó là bí danh mà Darko Kerim đã gán cho chàng ở Istanbul, và chàng sử dụng nó để tưởng nhớ Darko, một người bạn trung thành đã hi sinh thân mình để giúp chàng ra khỏi nơi giam giữ của SMERSH.
Sau khi ra ngoài, chàng đổi ít tiền rồi lên một chiếc taxi và đưa cho tài xế địa chỉ của khách sạn trong thành phố. Con đường từ sân bay vào Tehran trông thật buồn tẻ. Những nhà máy tuôn khói đen kịt lên bầu trời, những khối nhà cao tầng đơn điệu, những ngôi nhà hình hộp, những con đường trải nhựa rộng lớn có trồng cây hai bên - chỉ khác với những thành phố hiện đại khác là có hàng đống chanh chất hai bên đường.
Xe chạy qua trường Đại học Tehran trên đại lộ Shah Reza tới quảng trường Ferdowsi nơi có đặt bức tượng bằng đồng của một nhà thơ nổi tiếng đang đứng ngâm thơ với tay chỉ lên trời, rồi quẹo trái và hướng lên phía bắc tới khu vực giàu có hơn của thành phố. Từ điểm này, ít thấy bóng dáng những chiếc xe tải chở gia súc sơn vàng chanh, xanh ngọc sặc sỡ, và cũng chẳng có mấy chiếc xe với hành lí cột đầy trên nóc. Cứ như là từ vùng này trở đi, thành phố đã chuyển mình trở nên Tây phương hơn.
Bond mời tài xế taxi một điếu thuốc, và phải sau hai ba lần từ chối một cách yếu ớt, anh ta mới lễ phép nhận. Anh ta cố gắng đối thoại với Bond về bóng đá - “Bobby More, Bobby Charlton” là tất cả những từ tiếng Anh mà anh ta biết - thế nhưng trong đầu Bond bây giờ chỉ có độc một cái tên, đó là: Julius Gorner.
Chàng dúi vào tay anh chàng tài xế một nắm đồng rial Ba Tư rồi đi vào khách sạn, nơi may mắn thay có máy lạnh. Phòng của chàng nằm trên tầng mười hai, với hai ô cửa sổ ở hai phía, một cái nhìn xuống phía nam, xuống cái thành phố ì xèo đầy khói bụi, và cái kia nhìn lên phía bắc, hướng tới dãy núi có một đỉnh nhô cao hơn hẳn những đỉnh còn lại - dãy Demavend vĩ đại, cao tới 5.800 mét, theo như cuốn sách hướng dẫn được dịch ra tiếng Anh để trên bàn mách bảo chàng. Những lớp tuyết đang bao phủ chóp núi và rừng cây trong những hẻm núi phía nam.
Sau khi đã tiến hành kiểm tra an toàn trong phòng như thường lệ, Bond vào phòng tắm, đứng dưới dòng nước nóng phun mạnh từ vòi sen, cứ như vậy chàng mở to mắt dưới những tia nước phun mạnh như kim châm cho đến khi cảm thấy đau nhức. Rồi chàng đổi sang nước lạnh cho tới khi toàn bộ dấu vết của chuyến đi trong người chàng hình như đã biến mất hết. Quấn người trong chiếc khăn lông lớn, chàng gọi phục vụ phòng, yêu cầu đem lên món trứng quấy, cà phê cùng một chai nước suối và một chai whisky Scotch loại ngon nhất.
Chàng vừa gác điện thoại thì ngay lập tức nó lại phát ra tiếng bíp bíp giục giã.
“Tôi nghe đây.”
“Darius Alizadeh đây. Ông đi đường có mạnh khỏe không?”
“Cũng ổn cả.” - Bond đáp.
Alizadeh cười lớn và nói. “Tôi khoái mọi chuyện được ổn thỏa, nhưng chỉ ở trên máy bay thôi. Tôi xin lỗi đã không ra sân bay đón ông được. Đó là chỗ công cộng mà tôi không muốn bị mọi người trông thấy. Nếu ông thấy được, tôi sẽ cho xe đến đón ông trong nửa tiếng nữa. Sau đó tôi sẽ mời ông một bữa tối ngon nhất ở Tehran này. Tôi mong ông không quá mệt. Đầu tiên ông có thể ghé qua nhà tôi để dùng thử ít caviar vừa đem về từ biển Caspian sáng hôm nay. Như vậy có được không?”
Ông ta có giọng nói trầm, ấm áp, với thứ tiếng Anh chuẩn, không bị pha giọng.
“Tôi sẽ sẵn sàng trong nửa tiếng nữa.” - Bond đáp.
Chàng gọi phục vụ phòng để hủy món trứng và giục đem nhanh whisky lên. Chàng mặc chiếc áo sơmi trắng ngắn tay, chiếc quần vải bông rộng và đôi giày mọi có bọc mũi bằng sắt. Chàng kĩ càng kiểm tra lại chiếc áo khoác mỏng nhẹ, mới mua hồi sáng ở Paris, để chắc chắn nó không làm lộ rõ khẩu PKK mà chàng đang mang bên người.
Phía ngoài khách sạn, một chiếc Mercedes màu xanh nước biển đang đợi chàng. “Tôi là Farshad, lái xe của ông Alizadeh.” - Người đàn ông với khuôn miệng cười tươi sáng, vừa mở cửa xe cho chàng vừa nói. - “Tên tôi có nghĩa là Hạnh phúc trong tiếng Farsi.”
“Thật tốt cho ông, ông Hạnh phúc ạ.” - Bond nói.
- “Giờ chúng ta đi đâu?”
Chiếc xe vọt từ sân trước của khách sạn ra ngoài đường.
“Chúng ta sẽ tới khu Shemiran, nơi tuyệt nhất ở Tehran. Rất đẹp, ông sẽ thích đấy.”
“Tôi cũng chắc vậy.” - Bond nói, khi Farshad lách gấp né tránh hai chiếc xe tải lao tới từ hướng đối diện.
- “Nếu như chúng ta còn sống để tới được đó.”
“Ôi có chứ!” - Farshad cười lớn. - “Chúng ta sẽ đi qua đại lộ Pahlavi. Đại lộ dài tới mười hai cây số, dài nhất khắp vùng Trung Đông dấy.”
“Hình như đây cũng là đại lộ đông xe nhất.” - Bond nói, khi chiếc xe len lỏi giữa dòng xe đang giành giựt dữ dội lối đi ở ngã tư, nơi mà đèn tín hiệu giao thông hình như chẳng giúp ích được bao. Sau hơn hai mươi phút và cũng với khoảng chừng ấy số cú thoát chết, chiếc Mercedes quẹo trái và leo lên một con đường yên tĩnh có trồng cây judas, rồi rẽ sang một con đường trải nhựa uốn lượn qua những thảm cỏ dẫn đến một ngôi nhà với những cây cột đỡ mái màu trắng phía trước.
Bond bước lên bậc tam cấp dẫn tới cửa. Chàng vừa tới thì cánh cửa đã rộng mở.
“Rất vui được gặp anh. Trong những thời khắc u ám nhất của đời tôi, tôi sợ vận mệnh sẽ không bao giờ đưa James Bond đến thành phố của tôi. Tôi rất hiểu những hiểm nguy mà anh sẽ phải đương đầu, nhưng tôi quá hạnh phúc với vận may này của mình. Mời anh vào.”
Darius Alizadeh giơ tay và vỗ bốp vào tay Bond. Đó là một cái bắt tay siết chặt đầy tình bạn chân thật - không phải những cái bắt tay miễn cưỡng, trơn tuột mà chàng đã gặp phải ở Beirut và Cairo. Darius cao khoảng một mét tám mươi, với một cái đầu to, da mặt sẫm và cặp mắt sâu màu nâu, ánh lên một sự thân thiết bí ẩn. Mái tóc đen, dày của ông được chải ngược về phía sau, lốm đốm màu muối tiêu ở hai bên thái dương. Ông mặc một chiếc vest trắng có cổ đứng theo kiểu Ấn Độ cùng chiếc áo sơmi cổ bẻ màu xanh như loại vẫn bày ở cửa hàng trên đường Condotti ở Rome.
Ông đưa Bond qua gian sảnh dài có sàn lát gỗ, cạnh chiếc cầu thang lớn, rồi qua những ô cửa kiểu Pháp và vào sân phía sau. Họ đi qua hàng hiên và bước xuống khu vườn xanh mát. Cạnh hồ nước là một chiếc bàn có đặt nến và một số chai lọ. Darius đưa tay ra hiệu mời Bond ngồi xuống chiếc ghế nệm thấp.
“Hãy thư giãn chút xíu.” - Ông nói. - “Và thưởng thức khu vườn. Cuối cùng thì cũng thấy mát mẻ, dễ chịu, đúng không? Tôi thường uống chút bia để tẩy sạch bụi của thành phố trước khi dùng cocktail. Bia nhập từ Mỹ nên dở òm; ấy thế nhưng rất lạnh và anh có thể dùng đỡ trong khi đợi tôi pha cho anh chút gì hợp khẩu hơn.”
Ông rung chiếc chuông bằng đồng thau nhỏ đặt trên bàn, và một thanh niên trong bộ đồ dân tộc Ba Tư hiện ra từ trong bóng tối của hàng hiên. “Babak.” - Darius vỗ tay và gọi lớn. - “Chúng ta có khách. Mau lên.”
Chàng thanh niên cúi chào theo kiểu salaam rồi vừa toác miệng cười vừa lẹ làng chạy biến đi.
Mấy giây sau, trong bàn tay trái của Bond đã là một ly bia lạnh ngắt. Phía sau chàng là một dãy những cây bách cao như một hàng rào tạo sự riêng biệt cho khu vườn của Darius, và phía trước những cây tùng là vô số những bông hồng, hầu hết là màu đen và màu vàng, trải dài suốt tầm mắt mà Bond có thể nhìn thấy trong ánh đuốc trên bãi cỏ. Xung quanh cái hồ hình chữ nhật là những viên gạch lát nền mosaic với những hình vẽ hoa văn thật rắc rối.
“Đối với chúng tôi vườn cây rất có ý nghĩa.” - Darius nói, và nhìn theo ánh mắt của Bond. - “Còn nước thì gần như là Thượng đế trong cái đất nước khô cằn này. Hãy lắng nghe, rồi anh sẽ thấy tiếng của thác nước nhỏ ở cuối bãi cỏ này. Tôi tự thiết kế thác nước và mời những người thợ là cháu nội của những nghệ nhân đã xây một trong những thánh đường ở Isfahan đến làm đấy. Thế anh muốn uống martini nguyên chất, hay vodka cùng tonic, hay whisky Scotch với sôđa?”
Bond chọn rượu martini và ngắm nhìn Darius trộn đồ uống trong bình lắc. Chàng gật đầu tán thành khi nhìn vào miệng ly: rượu đã được nước đá làm lạnh nhanh chóng mà không bị pha loãng.
“Nào.” - Darius nói. - “Bây giờ tốt hơn anh hãy cho biết tôi có thể giúp gì được cho anh.”
Khi Babak quay trở lại với chiếc đĩa bạc đựng caviar thì Bond đã nói cho Darius những gì chàng biết về Julius Gorner. Chàng tin Darius ngay từ khi mới gặp mặt và bản năng của chàng về những chuyện như thế này rất ít khi sai. Chàng cũng biết Darius đã là trạm trưởng ở Tehran trong suốt hai mươi năm, và luôn được ông M coi trọng.
Darius dùng thìa múc một cục to caviar - cỡ bằng quả mận - rồi bỏ vào một trong những chiếc đĩa mỏng mảnh và nặn mấy giọt chanh lên trên. Bằng một động tác nhanh nhẹn của bàn tay, với một lát bánh mì nhỏ, ông gọn gàng chuyển toàn bộ những thứ trong đĩa vào mồm, sau đó chiêu tiếp bằng một ngụm lớn Vodka lạnh nguyên chất.
“Đúng là cái cách rất Nga của tôi, tôi biết.” - Ông cười và nói. - “Thế nhưng đấy lại chính là cái cách tôi thích nhất. Món trứng cá Beluga này cũng đâu có tệ, phải không?” - Ông cúi xuống ngửi chiếc đĩa. - “Nó chỉ có mùi biển chứ không bao giờ có mùi tanh của cá.”
Ông châm một điếu thuốc và ngả người trên ghế “Được rồi, James ạ, tôi đã từng nghe đến cái gã Gorner này. Tất nhiên là vậy. Thế nhưng trước tiên có lẽ anh nên biết chút ít về tôi đã. Mẹ tôi xuất thân từ bộ tộc Qashqai, được biết đến như là những người xảo trá, khát máu và tàn nhẫn nhất ở Ba Tư này. Khi vua Shah, với sự trợ giúp của người Mỹ, mưu toan quay trở lại, ông ta cũng chẳng cần nghĩ đến chuyện thu phục họ.” - Darius rụt đầu lại và cười lớn. - “Tất cả, từ người Kurd, người Arab, những người Cải cách, người Baluchistan, kể cả bọn giáo sĩ Hồi giáo, nhưng không bao giờ là những người Qashqai khủng khiếp cả. Còn cha tôi lại xuất thân từ một gia đình ngoại giao ở Tehran vốn có mối quan hệ lâu dài và trung thành với phương Tây. Cha tôi đã được theo học ở Harvard, còn tôi thì ở Oxford, đó là tại sao, nếu như anh thắc mắc, tôi lại có được một thứ tiếng Anh sang trọng. Tôi hiểu đất nước này dưới mọi góc cạnh của nó. Tôi có thể hi sinh thân mình cùng với những thành viên của bộ lạc trong sa mạc, hoặc tôi có thể đến nói chuyện một chút bằng tiếng Pháp tại sứ quán của họ ở dưới phố - nhưng thành thực mà nói thì tôi khoái việc đầu tiên hơn. Tôi đã chứng kiến rất nhiều quốc gia đến và đi khỏi Ba Tư, hay Iran, như vua Shah Reza, cha của vị vua hiện tại, muốn chúng tôi gọi như vậy. Người Thổ, Nga, Pháp, Đức, Mỹ, Anh. Quốc gia của chúng tôi ở ngay cái bản lề của phương Đông và phương Tây mà. Là một quốc gia duy nhất nằm giữa nước Nga và cảng biển nước ấm. Tất nhiên họ còn có Hắc hải, thế nhưng họ không thể qua mặt được người Thổ, vốn là lính gác cửa ở Bosphorus và Dardanelles. Lạy Chúa, anh có thể tìm thấy những tên gác cửa nào khó chịu hơn họ không?”
Darius vươn người ra phía trước và cũng bằng những động tác vừa rồi, tiếp tục xơi thêm món caviar. “Ý tôi là thế này, James ạ. Chúng tôi đã quá quen với việc luôn bị can thiệp rồi. Có lúc chúng tôi nghĩ mình cũng giống như một con điếm già tội nghiệp trên đường St Denis vậy. Ai cũng có thể buông lời trả giá được. Trong chiến tranh, phe Đồng minh thấy chúng tôi có vẻ quá thân thiện với bọn Đức, thế là họ xâm chiếm chúng tôi và vua Shah bị đá đít đi. Rồi họ nghĩ ông Mossadegh, vị thủ tướng độc lập và tế nhị của chúng tôi quá thành thật với người Nga. Họ cũng không tin tưởng ông ấy chỉ vì ông ấy hay được chụp hình cùng công chúng khi đang mặc những gì trông giống bộ pyjama của họ. Thế là người Mỹ đưa tới một người tên là Kermit Roosevelt để sắp đặt một cuộc đảo chính, rồi đưa vua Shah lưu vong trở lại ngai vàng. Tôi thú thực là có giúp đỡ ông Roosevelt chút xíu. Giờ đây tôi cũng chẳng quá quan tâm đến những việc đó, chỉ cần chúng tôi được yên ổn sống là được rồi. Tehran là một cái ổ đầy gián điệp. Nó đã là như vậy và sẽ luôn như vậy thôi. Có một vị khách người Anh hóm hỉnh đề nghị rằng người Nga và người Mỹ nên ở chung trong một căn hộ, như vậy sẽ tiết kiệm được khối tiền trong việc nghe trộm lẫn nhau. Thế nhưng có một việc luôn làm chuông báo động reo - đó là khi một kẻ ngoại bang tới và muốn nhiều thứ quá. Mọi người đều được đón chào khi đến để làm việc và kiếm tiền ở đây, mặc dù để làm một cách hợp pháp thì cũng khó. Ngoài chuyện dầu hỏa, chúng tôi cũng có thể chấp nhận ở một mức độ nào đó chuyện can thiệp chính trị nếu như trong việc này có cái gì đó cho chúng tôi: bảo hộ, ảnh hưởng, vũ khí, đô la. Thế nhưng cả hai thứ cùng một lúc thì không được. Mọi chuyện mà tôi nghe về gã Gorner này đã làm tôi rất khó chịu, và như mong muốn của tôi, tôi có thể đề nghị với anh rằng, tôi không phải là một kẻ dễ bị ăn hiếp đâu.”
Darius pha thêm một bình martini nữa, đoạn nói: “Làm thêm chút caviar nữa đi James. Mười phút nữa tôi sẽ nói Farshad đánh xe đưa chúng ta xuống nhà hàng ngon nhất Tehran. Nó nằm ở phía nam thành phố, gần một ngôi chợ. Ở đó sẽ chẳng có ai nhận ra tôi cả. Hầu hết mọi người ở Tehran này đều biết tôi đang làm việc cho sếp của anh đây. Sếp của anh có một triết lí thế này, càng nhiều người biết tôi là ai thì càng có nhiều người cung cấp cho tôi những thông tin hữu ích, và có thể ông ấy đúng. Chỉ có một trở ngại là không thể để mọi người thấy tôi đi cùng anh ngoài đường thôi. Như vậy sẽ nguy hiểm cho anh. Nhưng ở nơi ấy chẳng ai biết tôi. Hơn nữa, đồ ăn ở đó... James.” - Ông dang rộng hai cánh tay. - “Còn ngon hơn mẹ mình nấu, và tuyệt như những vần thơ của thi sĩ Hafez nữa.”
“Tôi không ngờ ông cũng thi vị đến thế, Darius.” - Bond mỉm cười và nói. - “Đồng nghiệp của tôi thường là những người có cặp mắt lạnh lùng với súng giấu trong người mà thôi.”
“Hãy cho tôi bác bỏ ý kiến đó trong chốc lát nhé, James. Thế nhưng những khu vườn và thơ ca lại rất gần gũi với tâm hồn Ba Tư. Và thơ về vườn tược lại càng tuyệt hơn nữa. “Trang viên đẹp tựa thiên đường”, như nhà thơ Nezami tả, “Muôn màu sắc thắm hoa cùng cỏ cây/Hương thơm ngát tận trời xanh/Hoa hồng khoe sắc bên hàng dạ lan/Hoa nhài...”“
“Thưa ông, xe đang đợi ạ.” - Babak hiện ra từ trong bóng tối.
“Cái thằng Babak chết tiệt này! Mày chẳng có tâm hồn thi ca gì hết. Đã bảo bao nhiêu lần là không được ngắt lời trong khi tao đang ngâm thơ mà. James, anh đã xong chưa? Chúng ta sẽ ra chiến đấu với bọn điên trên xa lộ nhé? Anh thấy đói bụng chưa?”
“Chắc chắn là quá đói rồi.” Bond đã không ăn trên máy bay, và ngoài món caviar vừa rồi, từ sáng tới giờ trong bụng chàng chỉ có độc một cái bánh sừng bò mềm èo mà chàng đã nuốt vội khi còn ở sân bay Paris.
Farshad đã sẵn sàng ở sau tay lái của chiếc Mercedes, và vài phút sau họ đã đi về hướng nam trên cái đại lộ lộn xộn Pahlavi. Farshad liên tục lạng lách qua lại giữa dòng xe cộ đông đúc, cứ như là mọi người chỉ còn mỗi dịp này để đi ăn tối.
Sau khi xe qua khỏi đại lộ Molavi, Bond chịu không thể tiếp tục định hướng được nữa, và chàng đành phải nghe câu chuyện của Darius.
“Kermit Roosevelt.” - Darius tiếp tục nói. - “Thật tình mà nói là một gã hơi ngớ ngẩn. Trước kia thỉnh thoảng tôi có chơi tennis với hắn và mỗi khi đánh hỏng một quả, hắn lại tự trừng phạt mình bằng cách gào lên, “Ôi, ông Roosevelt ơi!” Quả đáng tiếc vì thực ra hắn muốn được gọi là “ông Green” hoặc cái gì đại loại như vậy cơ. Tôi chưa bao giờ gặp một người uống rượu nhiều trong khi đang làm việc đến như vậy. Có thể anh nghĩ hắn có vấn đề về thần kinh gì đó. Liên tiếp từng thùng rượu whisky và vodka được đưa vào cái chôn bé xíu, nơi hắn và đám bạn ẩn náu. Đến ngày trọng đại để đưa vua Shah trở lại ngai vàng, Roosevelt chợt phát hiện ra đó là ngày cuối tuần của đạo Muslim, ngày thứ sáu, và đương nhiên cũng là ngày cuối tuần của Công giáo. Thế là cả bọn lại tiếp tục uống rượu và đợi đến thứ hai. Rồi cuối cùng, khi chúng đưa xe tăng ra, và bọn đầu gấu ngoài chợ đã được trả tiền để đưa những người biểu tình xuống đường, thì chúng mới phát hiện vua Shah vẫn chưa kí firmans, tức cái sắc dụ, một tài liệu có tính ràng buộc để hạ bệ Massadegh và đưa ông ta trở lại với quyền lực. Thế là vị Shahanshah, Vua của các Vua vẫn lẩn trốn ở vùng ven biển Caspian, xe tăng và đám quần chúng thì đã xuống đường, còn việc chuẩn bị giấy tờ lại được làm ở văn phòng Tehran!” - Darius cười khùng khục trong cổ. - “Nhưng sau cùng chúng tôi cũng tới nơi.”
Chợt ông vươn người lên trước, ra lệnh ngắn gọn với Farshad bằng tiếng Farsi, và ngay lập tức người lái xe ngoặt gấp chiếc xe vào con đường bên cạnh làm bánh xe cháy rít lên, trước khi tăng ga cho xe vọt tiếp.
“Tha lỗi cho tôi James nhé, tôi đã nói nhiều quá. Tôi có quá nhiều thứ để kể cho anh về đất nước tuyệt điệu này. Tôi thấy thật cần thiết để cho anh biết càng nhiều càng tốt trước khi giáp mặt cái gã Gorner và đám tay chân của hắn. Như trong ngạn ngữ Anh thì biết trước là sẵn sàng trước mà.”
“Có gì đâu mà phải xin lỗi. Thế nhưng tại sao lại phải áp dụng chiến thuật đua xe giải Grand Prix?”
“Trong lúc dông dài, tôi không để ý đến một chiếc xe Hoa Kỳ màu đen - một chiếc Oldsmobile, tôi chắc vậy - đang bám đuôi chúng ta. Ngay lúc đang kể cho anh về vua Shah, tôi nhận ra chúng ta có đuôi. Tôi đã nói Farshad phải cắt đuôi ngay.”
“Và cậu ta chắc rất hạnh phúc khi phải tuân lệnh.”
“Hạnh phúc ở cái tên, hạnh phúc ở bản chất. Cậu ta khoái những vụ săn đuổi này lắm. Giờ đây chúng ta đã ở ngoài bản đồ rồi đấy, James à. Người ngoại quốc thường không đi xa xuống phía nam đến thế này đâu. Phía trên kia là nơi mà người ta gọi là Thành phố Mới đây. Ở đấy đầy rẫy những nhà thổ, quán bar và ổ cờ bạc nữa. Còn cái lối đi xuống đó, là khu thị trấn tồi tàn, chỗ ở của những người thật sự nghèo hèn đến từ các vùng quê. Những người Arab và người tị nạn từ Afghanistan. Họ sống trong dơ dáy và nghèo khổ.”
“Ông không nghĩ nhiều về những người Arab phải không?” - Bond hỏi.
“Người ta thường không miệt thị những người ngoại quốc ở trên đất nước của mình, ngay cả đối với những người tị nạn.” - Darius đáp. - “Người Ba Tư, như anh biết đấy, cũng là giống người Arian, chứ không phải là Semitic như những người Arab. Còn về chính những người Arab, ồ... Họ thiếu một nền văn hóa, James ạ. Tất cả những cái mà họ có trên đất nước họ - người Iraq, người Saudi, người Arab vùng Vịnh - chỉ là một vài thứ mà họ đã ăn cắp hoặc sao chép lại từ chúng tôi thôi. Thôi đủ rồi. Chúng ta đã tới nơi rồi.”
Darius nài nỉ Bond đi trước qua ô cửa có gắn một chiếc bóng đèn màu đỏ ở trên vòm, trông cứ như là của cửa hàng bán thảm. Ngay phía trong, có một ông già ngồi trên chiếc ghế dài thấp, đang hút thuốc từ chiếc điếu bát.
Bond hơi lưỡng lự nhưng, theo phép xã giao của người Ba Tư, chàng buộc phải đi trước vị chủ nhà.
“Hãy tin tôi đi, James.” - Darius nói và đặt cả hai bàn tay lên hai vai của Bond.
Ngay khi cúi đầu để bước qua vòm cửa, qua khóe mắt, Bond nhận ra chiếc Oldsmobile đã dừng ở bên kia đường, và tắt ngay đèn.