← Quay lại trang sách

Chương 8 Chào Đón Đến Câu Lạc Bộ Thiên Đường

Bond thấy mình đang ở trong một căn phòng lớn dưới tầng hầm, trong ánh sáng của những ngọn nến cắm trên những chân đế bằng sắt. Nó rọi sáng lên chiếc bàn đã được bày sẵn những cái tô đựng hạt hồ trăn, trái dâu tằm, hạt óc chó, cùng một chai Chivas Regal và hai bình nước đá. Chẳng thấy thực đơn đâu cả. Có một nhóm bốn nhạc công đang lặng lẽ chơi những cây đàn dây trên cái bệ thấp trải thảm, và khoảng một chục bàn gì đó đang đầy thực khách.

Darius tỏ dấu hiệu mãn nguyện khi rót whisky. Một cô tiếp viên mang tới chiếc khay chất đầy những món nho nhỏ như bánh nướng, sữa chua, salad và các loại thảo mộc tươi. Tiếp theo, một chiếc liễn bốc hơi nghi ngút được đặt vào giữa Bond và Darius.

“Súp chân và đầu cừu đây ạ.” - Darius dịch lại những lời cô tiếp viên nói trong khi múc chút súp vào bát của Bond.

Món này có mùi vị thanh tao và ngon đến bất ngờ.

“James, anh phải thêm vào chút torshi.” - Darius nói và đưa cho chàng cái chén nhỏ đựng torshi. - “Đúng rồi. Được chứ hả?”

“Quá tuyệt.” - Bond đáp, cố giấu vẻ ngạc nhiên.

“Thế còn cô tiếp viên. Có đẹp không?”

“Cô ta đẹp mê hồn.” - Bond tán dương, hoàn toàn không cường điệu chút nào.

“Vài du khách thường vẫn nghĩ phụ nữ Ba Tư phải che mạng từ đầu đến chân, ơn Chúa, Đức Vua Shah Reza đã chấm dứt vụ đó rồi. Ông ấy muốn có một đất nước hiện đại đi theo hướng phương Tây, và như vậy người ta không thể chấp nhận cả một nửa dân số cứ rón rén đi như những nữ tu trong bộ đồ tang. Anh sẽ thấy ngạc nhiên đấy, thế nhưng có một vài phụ nữ trong những gia đình có truyền thống nhất lại rất miễn cưỡng để vứt bỏ cái biểu tượng nô lệ ấy. Cảnh sát được chỉ dẫn là phải xé bỏ những tấm mạng che mặt. Đó chỉ là một trò hề thôi. Tất nhiên, những cái chadob từ trước tới giờ cũng chỉ là một hiện tượng ở thành thị thôi. Còn phụ nữ ở nông thôn có trang phục khác và họ đâu có che mặt. Phụ nữ Ba Tư bây giờ rất... Cái từ gì mà ngày nay tôi hay đọc được trên các trang báo ở London nhỉ? Được giải phóng! Ăn tối xong tôi sẽ cho anh biết tôi muốn nói gì. Thôi chúc sức khỏe nào.”

Darius nâng ly và Bond cũng nâng ly đáp lại. Chàng chợt nghĩ tới kì nghỉ xả hơi dài ngày vừa qua và cả sự ngờ vực về tương lai đã từng ám ảnh chàng khi còn ở Rome. Những cái đó tưởng chừng như đã lâu lắm rồi. Có Darius Alizadeh bên cạnh thì những cảm giác không chắc chắn sẽ bị xua tan hết. Chỉ cần ngồi cạnh ông ta thôi là cũng như được cắm vào một nguồn điện cao thế rồi. Darius chắc chỉ được Cục trả một khoản tiền khiêm tốn cho công việc của ông ta ở Tehran, Bond nghĩ, thế nhưng ngôi nhà của ông ta cũng cho biết đó là một gia đình giàu có, hoặc chí ít thì cũng có làm ăn ngon lành ở thị trường chứng khoán, nhờ đó có thể lương bổng chỉ là chuyện nhỏ. Dù gì đi chăng nữa, Bond cũng thấy tâm đầu ý hợp với Darius, một con người sẵn sàng liều mạng sống của mình không phải vì tiền mà vì những cảm giác giật gân trong cuộc chơi.

Nghĩ đến Rome là lại nhớ đến bà Larissa Rossi, cái tên đầu tiên mà chàng biết đến nàng. Bond không bao giờ cho phép tình cảm cá nhân xen vào công việc, thế nhưng sẽ thật là ngu ngốc nếu phủ nhận rằng sự cấp bách thực hiện nhiệm vụ cho ông M, cho đất nước của chàng đã được gia tăng bởi sự hồi tưởng về những giọt nước mắt mà chàng thấy Scarlett khóc khi nàng nói về cái cách Gorner đối xử với em gái nàng.

Cô nàng tiếp viên tóc đen một lần nữa cúi người xuống bàn. Lần này cô đặt xuống một chiếc chảo sắt vẫn còn đang bốc lửa, trong có món tôm áp chảo với me và gia vị thảo mộc. Rồi tiếp theo là một chiếc đĩa gốm dẹt bên trên chất đầy những lớp khoanh tròn màu vàng cam, xanh lá cây, trắng và đỏ tươi, chồng lên nhau từ lớn đến nhỏ trông cứ như ngọn núi lửa sặc sỡ chuẩn bị phun trào. Thật quá ngạc nhiên khi cái món đẹp rực rỡ lạ kì như thế có thể bất ngờ xuất hiện từ trong bóng tối của căn phòng bí mật phía sau.

“Javaher polow,” - Darius giảng giải. - “Có nghĩa là Cơm ngọc. Những lớp đó là vỏ cam, nghệ, bột hoàng liên và... Tôi quên béng mất tên những thứ còn lại rồi. Thôi được, món này ăn cũng ngon không kém gì cách trình bày đâu. Chúc ngon miệng.”

“Ông cũng vậy nhé.” - Bond đáp. - “Nào, Darius, có còn gì mà tôi cần phải biết về Gorner nữa không? Ví dụ như sẽ tìm thấy hắn ở đâu?”

Một thoáng nghiêm nghị hiện trên gương mặt Darius. “Anh không cần phải tìm hắn, James ạ. Hắn sẽ tìm anh. Ở ngoài kia hắn có nhiều điệp viên hơn cả Savak. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nêu chiếc xe vừa bám đuôi chúng ta là của một trong bọn hắn. Hắn có văn phòng ở Tehran điều hành công việc mua bán dược phẩm. Nó ở gần quảng trường Ferdowsi ấy. Tôi dám chắc hắn cũng đang tiến hành một vụ gì đó ở vùng Caspian này nữa. Thế nhưng thật khó có thể tiếp cận được hắn ở đó. Trông nó giống như một xưởng đóng tàu, chả có gì hơn. Nó được đặt ở Noshahr, một khu nghỉ dưỡng sang trọng. Nơi đó là một khu Shemiran- trên-biển, nơi những người giàu có hơn từ Tehran tới vào mùa hè để tránh nóng và khói bụi. Vua Shah cũng có một cung điện ở đấy. Thế nhưng ở đó cũng có thương cảng nữa, và đấy là nơi tôi đoán Gorner đang có những hoạt động bí mật. Còn về cơ sở chính của hắn thì nó được đặt ở đâu dó trong sa mạc.”

“Ông có biết ở đâu không?” - Bond hỏi.

Darius lắc đầu. “Chẳng ai biết cả. Khó theo dõi hắn lắm. Hắn có ít nhất hai chiếc máy bay nhỏ và cả một chiếc trực thăng nữa, tôi nghĩ vậy. Savak, anh biết tôi ám chỉ gì...”

“Tôi đã nghe tiếng của họ.” - Bond nói. - “Cơ quan Cảnh sát Mật của các ông được Mossad và CIA huấn luyện với sự tàn nhẫn của Israel và sự xảo trá của Mỹ.”

“Chắc chắn vậy rồi. Chúng tôi có bao giờ tự hào về bọn họ đâu, James, thế nhưng... Đằng nào cũng vậy, Mossad đưa một nhóm bốn người tới Bam, ở vào rìa cực Nam của sa mạc, với nhiệm vụ đơn thuần là tìm kiếm xem ở đó có những hoạt động bất thường gì không, hay xem có nơi ẩn náu nào trong sa mạc không, rồi chụp và gửi ảnh về.”

“Thế rồi?”

“Chẳng có hồi âm gì cả.”

“Chẳng có gì? Cả bốn gã kia cũng không luôn à?”

“Không luôn, ừ, nhưng nói thật chính xác thì có một gói hàng được gửi đến địa chỉ của trụ sở Savak ở Tehran, đóng dấu bưu điện nơi gửi là Bam. Trong đó có hai cái lưỡi và một bàn tay người.”

“Thú vị thật.” - Bond nói.

“Rất đặc trưng.” - Darius nhận xét.

Cô tiếp viên vươn người qua bàn để dẹp những chiếc đĩa. Cô ta đi chân không và mặc một chiếc váy vải lanh dài màu xanh, dọc trên vạt có đính những đồng xu nhỏ màu vàng cùng những miếng xà cừ trang trí. Cổ áo cắt vừa phải, nhưng cũng đủ thấp để Bond nhìn rõ làn da vàng óng ả khi cô cúi xuống trước mặt chàng. Rất tự nhiên và không hề lúng túng, cô cười và đứng thẳng người lên.

Vài phút sau cô ta mang đến một chai rượu vang Pháp cùng những cái bát trong đó đựng cà chua, cà tím và ớt xanh dồn thịt. Tiếp theo là một chiếc khay hình oval bên trên đặt sáu con chim cút dồn thịt sốt chua ngọt cùng những cánh hoa hồng trang trí xung quanh.

“Tôi mong anh sẽ thích món này, James.” - Darius nói. - “Cách thức nấu món này đến giờ vẫn còn là một bí truyền ở Tehran. Những con chim này đã được rút hết xương, anh có thể dùng nĩa để xắn nó ra đấy. Cái món có thể sánh với nó ở đây chỉ có thể là cừu non nguyên con nhồi hạt hồ trăn thôi. Thế nhưng ngay cả giữa hai chúng ta...” Ông ta dang rộng hai cánh tay.

“Thế ông biết gì về gã đồng lõa với hắn?” - Bond nói trong khi hương vị của món chim cút như đang nổ bùng trong miệng chàng. - “Cái thằng đội mũ lính Lê dương ấy.”

“Chẳng có gì nhiều.” - Darius trả lời. - “Họ gọi nó là Chagrin, nhưng tôi nghi đó không phải tên thật của nó. Tôi tin nó là người miền Bắc Việt Nam, một cựu chiến binh của cuộc chiến trong rừng già. Có Chúa mới biết Gorner kiếm được nó ở đâu. Có thể là ở Tehran. Đất nước này cũng thu hút nhiều loại người khác thường lắm. Những nhân vật không thích hợp, bọn lông bông. Trước kia tôi có biết một cặp người Mỹ tên là Red và Jake. Tôi đã gặp chúng ở quán bar và hộp đêm, và nói chuyện với chúng thì cứ như là nói với đám tài xế taxi ở Brooklyn vậy. Tôi nghe thấy chúng nói bằng thổ ngữ Ba Tư, tiếng Kermanshah hoặc Khorramshahr gì đó, và chúng nói rất lưu loát. Chúng học từ cha mẹ, những người émigrés đến New York. Chúng lưu lại trong thành phố khoảng một hai tuần gì đó chỉ để rượu chè trai gái rồi biến trở lại sa mạc. Tôi cũng chẳng biết chúng có phải là CIA hay không nữa. Đó là điểm tôi khoái ở Tehran. Nó hơi giống Casablanca hồi năm bốn mươi hai. Đất nước không có chiến tranh, nhưng lại đầy dân quân, francs tireurs, lũ chỉ điểm, mật thám, cảnh sát chìm. Anh phải luôn cẩn thận giữ mình, song trong thời gian đó anh lại có thể gặp được một số người khá là hấp dẫn.”

“Thế ông có biết đám CIA ở đây không?” - Bond hỏi.

“Tôi chỉ biết một người thôi.” - Darius đáp. - “Một gã với cái tên J. D. Silver. Biệt hiệu “Carmen”. “Carmen” Silver. Đừng hỏi tôi tại sao nhé.”

“Ông có làm việc với gã không?” - Bond hỏi.

Darius lắc đầu ngay. “Không, không, không. Theo kinh nghiệm của tôi thì có hai loại nhân viên CIA. Một loại xuất thân từ OSS, và trước đó thì từ Thủy quân lục chiến hoặc tương tự. Những người như tôi và anh, James ạ. Hoặc như Will George Lớn, Jimmy Ruscoe, Arthur Henry. Những người lính, những người ái quốc, những kẻ thích phiêu lưu.”

“Hoặc là Felix Leiter.” - Bond thêm vào.

“Đúng.” - Darius nói. “Tôi chưa từng gặp cậu này, nhưng nghe nói cậu ta là một trong những người tốt. Rồi có cả loại mới.”

“Chúng là những ai?”

“Đám chuyên viên kĩ thuật. Bọn người gầy ốm, xanh xao, cổ áo gài nút ngay ngắn. Carmen Silver là một trong số này. Tôi cũng chẳng biết hắn có quyền làm gì hay không.”

“Thế hắn chỉ làm theo những gì lão sếp ở Langley bảo hắn thôi phải không?”

“Chắc là như vậy. Nhưng anh cũng biết giống như tôi thôi, James, rằng điệp viên nào mà chẳng có quyền chọn lựa. Trên thực tế thì điệp viên lại đặc biệt có quyền được chọn lựa. Cứ lần theo đường dây tín dụng ngắn hạn của ngân hàng và cái tệ nhất là anh chỉ là một người giữ nhiệm vụ bình thường khiêm tốn trong cả một guồng máy vô tri vô giác thôi. Thế nhưng, nếu anh sai trong việc quyết định xử trí như một điệp viên được cấp phép với một khẩu súng trên một đất nước xa lạ thì...”

Bond cười. “Ông cũng là người đa cảm đấy, Darius.”

“Không đâu, James. Tôi không tin ở tình cảm, tôi tin ở đẳng cấp. Thật quá dễ đối với một bác sĩ nhi khoa, để có được cái mà người ta gọi là “tâm hồn”. Cứu mạng một đứa trẻ, làm tốt quá, anh là người tốt. Thế nhưng hãy đưa một người như anh, James, vào một nơi như thế này chỉ với một khẩu Walther treo dưới nách và...”

“Ông...”

“Tôi nhìn thấy hình dáng và đoán ra thôi.” - Darius nhún vai. - “Ý tôi muốn nói là, cuộc sống của anh càng ở trong bóng tối, không được ghi nhận chính thức, thì anh càng phải cần một cái la bàn. Với một họng súng đang chĩa thẳng vào đầu, trong khoảnh khắc, anh phải suy tính phức tạp hơn nhiều so với vị bác sĩ nhi khoa kia. Đối với ông ta chỉ là quyết định có mổ hay không mà thôi. Ông ta còn có thời gian để suy tính. Anh thì lại không có thời gian để thư thả lựa chọn cho kĩ đâu. Và anh, James, tôi có thể nói anh là người có đẳng cấp đây, anh luôn có một giác quan đúng đắn trong đầu. Cha tôi có một câu nói cho việc này. Ai có được phẩm chất đó, ông sẽ gọi là công dân bất diệt.”

“Nói gì thì nói, người Mỹ đã đi cùng chúng ta từ vụ Trân Châu cảng rồi.” - Bond nói. - “Tôi hoạt động một mình, thế nhưng nếu biết họ ở đó thì cũng tốt thôi.”

“Chắc chắn rồi.” - Darius nói. - “Như một chú cún con to lớn có thể nhờ cậy được.”

Sau khi cô tiếp viên quay lại một lần nữa để dọn dẹp những đĩa thức ăn, Darius nói: “Anh thích cô ta rồi, phải không, James? Tôi có thể yêu cầu cô ta đi cùng tới hộp đêm, nếu anh thích.”

“Tối nay tôi là của ông, Darius. Hãy cứ làm những gì cần phải làm, thật tự nhiên.”

Bond tự hỏi, trong khi nói chuyện và luôn tỏ ra ân cần thân mật, làm sao Darius lại có thể không ngừng quan sát, ngay cả khi ở trong xe hay trong nhà hàng.

Cô tiếp viên quay lại cùng một chai araq, một thứ rượu mùi nặng, có hương hoa hồi, và để uống cùng, còn có một cái bát trong có đựng dưa đỏ và trái đào, ăn cùng với mật ong và bánh hạt hồ trăn. Tiếp theo là cà phê, ngọt và đậm, rồi sau đó Darius âm thầm nói chuyện với cô tiếp viên.

“Zohreh rất vui khi đi cùng chúng ta, James ạ.” - Ông nói. - “Tôi nói chúng ta sẽ đưa cô ta trở lại trong vòng hai tiếng đồng hồ.”

“Zohreh ấy hả?”

“Đúng rồi, cái tên ấy hay quá có phải không? Nó có nghĩa là thần Venus.”

“Nữ thần ái tình?”

“Không, tên của ngôi sao, tôi e là thế. Nhưng làm sao biết trước được vận may của mình. Hãy đi nào.”

Farshad đang đứng cạnh chiếc xe, ăn nốt đĩa cơm cùng xiên thịt nướng mà nhà hàng đã đưa ra. Ngay lập tức, cậu ta bỏ đĩa cơm xuống và chạy vòng lại mở cửa xe cho Zohreh.

Khi Farshad khởi động máy xe, Zohreh nói với cậu ta vài câu bằng tiếng Farsi. Cậu ta thích thú cười lặng lẽ và sang số một.

“Cô ấy nói cho cậu ta biết để đi đâu đấy.” - Darius nói. - “Cái nơi đặc biệt mà cô ấy biết. Nó mới được mở cửa thôi. Một loại hình Đông Tây gặp nhau, tôi đoán thế.”

“Ở Thành phố Mới hả?”

“Tất nhiên là không rồi, James ạ. Có thể là ở phía nam Tehran, nhưng trong một khu sang trọng, tôi hứa với anh đấy. Nó mới được mở cửa thôi. Ở đó có nhiều mánh chiêu khách hay lắm và cũng có khối tiền từ phương Tây hỗ trợ ở đằng sau.”

Khi xe chuyển bánh, Bond thấy ánh đèn của chiếc Oldsmobile bám theo đằng sau. Chàng giơ ngón tay cái chỉ ra phía sau ra hiệu và Darius gật đầu.

Farshad cho xe chạy nhanh xuống con đường hẹp hai bên có trồng cây. Khu vực này không đông xe và lúc ấy cũng gần nửa đêm nên mọi con đường cũng bắt đầu vắng xe.

“Ngồi chắc nhé, James.” - Darius nói và quát lên ra lệnh cho Farshad; cậu này ngay lập tức ngoặt gấp tay lái đưa chiếc xe vào con hẻm nhỏ. Đuôi của chiếc Mercedes to lớn quẹt tung làm một thùng rác đổ lăn loảng xoảng trên con đường trải đá. Farshad giậm mạnh lên chân ga, vọt bừa qua một ngã tư, rồi quẹo phải tưởng chừng cháy cả bánh xe vào con hẻm tối om sau những ngôi nhà, tiếp theo là ba cú quẹo xe dúi người nữa trước khi họ ra tới một đại lộ rộng lớn, nơi Farshad giảm tốc độ, ngả người ra sau, cười độc địa.

“Cám ơn cậu, Farshad.” - Darius khô khan nói, bằng tiếng Anh. Ông đặt tay mình lên tay Zohreh nhằm trấn an cô, nhưng trông cô vẫn rất bình thản. Với những gì đã chứng kiến ở Tehran này, Bond nghĩ, có thế cô gái nghĩ chạy xe như vừa rồi là bình thường.

Cuối cùng họ cũng dừng lại cạnh một nơi nào đó trông tựa như một khu nhà kho, nằm lùi ở phía sau một cái sân có hàng rào và được nối với con phố bên ngoài bởi một lối đi ngắn. Chẳng có biển hiệu hay đèn màu gì hết. Nó làm cho Bond nhớ đến những khu hoang vắng dơ bẩn ở Los Angeles.

“Đây được gọi là Câu lạc bộ Thiên đường đấy.” - Darius nói.

Đối với Bond, cái tên này đã khuấy động kí ức mờ nhạt của chàng về cái lần ghé chơi sòng bạc khi còn là một gã trai vị thành niên. Họ đi qua gã bảo vệ đứng ở cửa chính, mà bàn tay đã được Darius dúi cho mấy tờ giấy bạc, sau đó bước xuống một hành lang lát bê-tông dẫn đến hai cánh cửa gỗ có đóng ri-vê sắt. Một thiếu phụ trong bộ đồ dân tộc chào đón họ và dùng chân đạp lên một cái pê-đan. Hai cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, đón Bond, Darius và Zohreh bước vào một căn phòng rộng cỡ như gara chứa máy bay, mà ở phía bức tường xa nhất có một thác nước từ tảng đá màu đỏ sẫm được chiếu sáng rực rỡ đang đổ xuống hồ nước màu lam ngọc mà trong đó có khoảng nửa tá thiếu nữ khỏa thân đang bơi lội tung tăng. Xung quanh hồ nước, nơi được trang trí như một vườn cây, các khách hàng đang nằm trên những tấm thảm giả cỏ hay đang ngả người trên những chiếc đi-văng và ghế bọc nệm, và các cô phục vụ trong những bộ đồ thanh tao mang đến cho họ đồ uống và mứt trái cây. Ở một bên của căn phòng rộng lớn có một sàn nhảy cao, trên đó có vài người đang nhảy theo những điệu nhạc pop Tây phương, thế nhưng ở trong “vườn cây” lại có một ban nhạc ngũ tấu dân tộc Ba Tư.

Zohreh quay lại và cười với Bond, cặp môi cô hé mở để lộ hàm răng trắng lấp lánh. “Ông thích không?”

Một thiếu phụ bước tới và nói với Darius bằng tiếng Farsi. Cô ta cũng mặc đồng phục giống như người gác cửa - một chiếc áo choàng màu kem có thắt lưng màu đỏ tươi. Mặc dù trông bộ đồ khá kín đáo, nhưng Bond cũng có thể thấy rõ ràng dưới hai vạt áo túm lại trước ngực, cô ta không mặc áo lót. Ánh sáng từ những ngọn nến và đèn màu treo dưới xà nhà làm làn da cô ta sáng lên rực rỡ, như màu của một bông hồng được phủ vàng.

“Đây là Salma.” - Darius giải thích. - “Cô ta có mặt để đảm bảo chúng ta sẽ được vui vẻ. Có một số chọn lựa dành cho chúng ta. Tôi đề nghị chúng ta hãy xem qua phòng hút thuốc phiện trước, rồi sau đó sẽ tới tắm hơi sau.”

“Tôi không chắc mình thích tắm hơi kiểu Thổ.” - Bond nói.

“Anh sẽ thích.” - Darius nói. - “Ngay sau khi anh nhìn thấy đấy. Đó là một loại rất đặc biệt, tôi biết.”

Họ đi theo Salma tới một khu sàn cao trong góc căn phòng rộng lớn này.

“À này, cái tên Salma.” - Darius thì thào vào tai Bond. - “Có nghĩa là “bé cưng” đấy.”

“Cha mẹ cô ấy chắc phải sáng suốt lắm.”

“Quá là quyến rũ Ănglê, James ạ... Tuy nhiên tôi sẽ cho cô ta biết anh vừa nói gì đây. Thế anh đã bao giờ hút thuốc phiện chưa?”

Họ bước vào căn phòng hình vuông có kê những chiếc trường kỉ phủ thảm ở sát tường. Trên vài chiếc nệm ngoại cỡ đặt dưới sàn có những vị khách đang ngả bàn đèn với những chiếc dọc tẩu do một trong những đồng nghiệp của Salma phục vụ tiêm thuốc từ chiếc bàn tròn thấp kê giữa phòng với lò than đỏ rực đặt chính giữa. Không gian thoảng nhẹ tiếng nhạc Ba Tư, nhưng lại chẳng thấy nhạc công đâu cả.

Zohreh ngồi khoanh chân xuống cạnh chiếc bàn và ra hiệu cho Bond và Darius làm như mình. Cô lấy một khúc thuốc phiện, đã được cuộn sẵn từ trước, cắt ra một mẩu, đặt nó lên cái nõ điếu bằng sứ, rồi dùng chiếc kẹp bằng bạc gắp ra một cục than hồng từ lò than và hơ nó lên trên cục thuốc phiện. Cô đưa chiếc dọc tẩu cho Darius, ông ta vừa nháy mắt với Bond vừa ghé miệng ngậm vào đầu chiếc dọc tẩu. Rồi cô gái thổi lên cục than hồng cho tới khi nó cháy đỏ và cục thuốc phiện bên dưới cũng cháy xèo xèo. Khói thuốc bốc lên từ cái nõ điếu bằng sứ và Darius rít một hơi. Cuối cùng ông cũng chuyển chiếc dọc tẩu sang cho Bond, và chàng ngần ngại đón nhận nó. Chàng không muốn ma túy làm suy giảm những khả năng của bản thân, nhưng lại không muốn từ chối sự mến khách của Darius. Chàng bập bập đại vài hơi, gật gù đồng tình, rồi chuyển lại chiếc dọc tẩu cho Darius. Sau khi chắc chắn không bị ai quan sát, chàng từ từ thở nhẹ khói thuốc ra qua hai lỗ mũi.

Xung quanh họ, khoảng nửa tá các ông khách đang ngả lưng trên nệm với mắt nhắm nghiền và hồn phiêu diêu cực lạc.

“Một vài ông ở đây có rắc rối đấy,” - Darius nói. - “Thuốc phiện nếu hút vừa phải thì không sao. Ví dụ như một tuần một lần. Thế nhưng ở cái đất nước này lại có quá nhiều người trở thành nô lệ cho nó thay vì làm chủ được nó. Ít nhất nó cũng là một thứ ma túy tinh khiết, một thứ nhựa của quả anh túc chưa qua chế biến. Những hợp chất và chất dẫn suất của nó, như heroin thì quá là nguy hại.”

Khi chiếc dọc tẩu được chuyển tới Zohreh, cô cười lớn và lắc đầu. Darius cười theo. “Phụ nữ của chúng tôi đã được “giải phóng”, thế nhưng vẫn chưa “giải phóng” đến mức này, James ạ.”

“Thế những cô gái đang bơi lội trong hồ dưới thác nước là ai vậy?”

“Những trinh nữ chốn thiên đường đấy.” - Darius đáp và bắt đầu ho. Bond không thể đoán được ông ta đang cười hay là do khói thuốc phiện.

Vừa dụi mắt bằng mu bàn tay, Darius vừa nói: “Họ được ban quản lí thuê để nô đùa trong hồ nước đấy. Tôi đoán khi mặc đồ vào, họ lại trở thành những cô tiếp viên, như Salma ấy. Tôi cũng nghĩ sự sắp đặt đó có biểu tượng như một thiên đường vậy. Nếu anh cư xử tốt dưới hạ giới, nhà Tiên tri hứa là anh sẽ được vô số trinh nữ chào đón ở thiên đường. Tôi đã quên béng mất là các trinh nữ sẽ chỉ rót nước cho anh, hay còn tiến hành những buổi lễ riêng tư thân mật hơn. Đã quá lâu rồi tôi không đọc kinh Koran nữa.”

“Thế nhưng ngày xưa ông cũng tin lắm hả?” - Bond hỏi.

“Đương nhiên rồi.” - Darius nói. - “Tôi đã là một chú bé được giáo-dục-cẩn-thận trong một gia đình Hồi giáo nề nếp. Cha tôi đã có một thời gian dài sống ở Mỹ, thế nhưng không phải vì vậy mà ông bị mất gốc. Mà dù thế nào đi nữa thì tôi cũng dám nói rằng ngày xửa ngày xưa anh cũng từng tin là có Ông già Noel phải không?”

“Đúng vậy,” - Bond nói. - “Bằng chứng thì lại trực tiếp hơn. Những hộp quà đầy màu sắc. Những củ cà rốt ăn dở do lũ tuần lộc bỏ lại trên nền lò sưởi.”

Darius lắc đầu. “Và phải nghĩ rằng tất cả những gì chúng ta có đều là số phận cả.” - Ông đứng dậy, hơi chút loạng choạng. - “Tôi tin lúc này Salma đang muốn đưa chúng ta đi tắm hơi đây.”

Họ ghé đến quầy bar ở trong phòng chính phía trước; Zohreh gọi một ly gin và tonic, còn hai người đàn ông thì uống whisky. Salma tới và mời họ mang ly đi cùng cô. Họ đi xuống qua chiếc cầu thang phía bên trong đến tận nơi ngang với hồ nước màu lam ngọc, nơi có những “trinh nữ” đang bơi lội bì bõm. Bond chợt thấy mình bị nắm tay lôi đi. “Đi thôi, ông Bond.” - Zohreh thì thầm. - “Còn nhiều cái hay hơn để xem mà.” - Cô cười giòn tan.

Qua một cánh cửa gỗ có đóng ri-vê sắt nữa, họ bước vào một khu có sàn lát gạch men, nơi có một thiếu phụ mặc áo choàng trắng đứng đón chào và đưa cho Darius, Bond, Zohreh mỗi người hai chiếc khăn lông lớn trắng tinh.

Zohreh chỉ tay ra hiệu về phía cánh cửa có hình người đàn ông, rồi đi vào lối dành riêng cho phụ nữ.

“Vào đây để cởi hết đồ ra, James ạ.” - Darius nói.

“Thế chúng ta sẽ nhập cuộc với các trinh nữ hả?”

“Tôi cần phải giải thích.” - Darius vừa nói vừa cởi áo, để lộ bộ ngực vạm vỡ, phủ đầy lông xám và đen. - “Tắm hơi chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của người Ba Tư. Chúng tôi là những người ưa sạch sẽ. Ai cũng phải rửa tay và mặt trước khi cầu nguyện, thế nhưng trong những trường hợp đặc biệt - ví dụ sau khi quan hệ tình dục - thì một Đại lễ Tắm gội là cần thiết. Ngay cả một ngôi làng nghèo khó nhất cũng có nhà tắm dành cho những chuyện đó. Nam nữ đến đó vào những giờ khác nhau. Nhìn chung thì phụ nữ thường đến vào ban ngày, lúc nam giới được coi như đang làm việc. Tất nhiên, đó là cách dễ nhất để cánh phụ nữ có thể kiểm tra, theo dõi lẫn nhau. Một cô dâu trẻ thường thì ngày nào cũng đến cho tới khi mang bầu. Và - thật buồn - nhưng ít xảy ra hơn, nếu một bà sồn sồn cỡ hơn bốn mươi mà ngày nào cũng đều đặn đến thì chắc anh cũng biết những mụ khác sẽ bàn tán như điên cho mà xem.”

“Vậy chúng ta sẽ tới tắm ở khu vực cho đàn ông hả?” - Bond hỏi.

“Không hẳn như vậy.” - Darius đáp. - “Hãy cuốn khăn quanh người và cầm theo cái còn lại. Như tôi hiểu được từ Zohreh thì ý tưởng của Câu lạc bộ Thiên đường là anh có thể tìm thấy Thiên đường ngay trên hạ giới này. Và đó là: Tắm hơi chung. Vậy chúng ta hãy xem nhé.”

Họ cùng bước qua cánh cửa, ra ngoài ban-công nhìn ngay xuống hai hồ tắm hơi lớn. Dọc theo tường là những căn phòng tắm hơi trống trải có nhiệt độ khác nhau, xen giữa là những căn phòng riêng có cửa kín.

Mặc dù toàn bộ khu vực này bị hơi nước bao phủ và ánh đèn cũng không sáng lắm, nhưng có một sự thật không thể nào lầm lẫn được là trong hai hồ tắm chính, vô số nam nữ đang trần truồng cười giỡn tắm chung, thỉnh thoảng lại uống nước trong những chiếc ly cao do những cô phục vụ mặc áo dài trắng đặt trên thành hồ.

Hòa quyện cùng tiếng nhạc dân tộc réo rắt là mùi hương của hoa hồng và hoa phong lữ ngạt ngào trong làn hơi nước. Trên những viên gạch lát tường có vẽ những cảnh vườn địa đàng. Bond nhìn thấy Zohreh buông chiếc khăn khỏi người và từ từ bước xuống bậc của hồ tắm nhỏ hơn.

“Thế ở London có những câu lạc bộ như thế này không?” - Darius ngây thơ hỏi.

“Ồ, có chứ.” - Bond đáp. - “Ở khu Pall Mall có đầy. Thế nhưng ông không phải chọn giữa hút thuốc phiện với tắm hơi đâu. Chỉ cần nhớ phải bắn trúng viên bi xanh trước khi bắn viên bi hồng khi chơi bida thôi.”

Một lát sau, Bond đã thấy mình đang giáp mặt với Salma trong làn nước ấm. Một người phục vụ rải những cánh hoa hồng lên mặt nước. Dưới ánh sáng ở đây, màu da của Salma trông càng trở nên hấp dẫn hơn.

“Tôi kêu Zohreh đến tham gia với chúng ta.” - Darius nói.

Ngay sau đó, bốn người đã tụ tập lại. Bond dựa người vào thành hồ nước và nhấm nháp ly nước bạc hà mát rượi mà người phục vụ vừa mang tới.

“Đây có phải là... Thiên đường không ông?” - Salma ấp úng hỏi bằng tiếng Anh.

“Nếu là vậy,” - Bond đáp. - “Thì khi về nhà tôi sẽ cải sang đạo Hồi mất. Thế có gì ở phía sau những căn phòng kín cửa kia?”

“Có bất kể những gì mà người ta thương lượng được.” - Darius trả lời.

“Bằng tiền à?”

“Không. Chỉ bằng tình yêu từ người bạn đi tìm thiên đường của anh thôi. Thế nhưng, lạy Thánh Ala.” - Ông ta vừa nói thêm vừa nhìn Salma. - “Không được làm với nhân viên ở đây. Nếu không đây đâu còn là câu lạc bộ, mà là...”

“Tôi biết như thế nào rồi.” - Bond đáp.

Thời gian của họ trôi qua rất nhanh. Zohreh ra hiệu cho Darius bằng một cái nhìn đầy hối tiếc vào cổ tay không đeo đồng hồ của cô, ý nói cô phải ra về. Bond tự cho phép cặp mắt của mình lần lữa hướng theo thân hình trần truồng của hai cô gái khi họ thong thả rời khỏi mặt nước, bước lên thành hồ và nhặt khăn lông lên.

“Trông anh rất buồn khi họ phải đi, James ạ.”

“Tim tôi tan nát mất rồi.” - Bond nói.

“Chúng tôi sẽ xem liệu có thể có cách nào vá nó lại trong thời gian anh ở lại Tehran với chúng tôi không. Nào, giờ thì ta hãy đi giải thoát cho anh già khốn khổ Farshad đi.”

Lau người và mặc đồ xong, cả ba tụ tập lại và ra chào Salma. Bond và Darius “boa” rất hậu hĩ cho Salma, rồi cả ba người đi trở ra qua khu vực chính, qua thác nước và lên tới lối vào.

Không khí ở bên ngoài, nếu so sánh với hương vị của Câu lạc bộ Thiên đường ở bên trong, thì đúng là nóng không thể chịu nổi, và ngột ngạt với khói xe nữa. Họ bước qua sân, hướng tới nơi chiếc Mercedes đang đậu.

Khi gần tới nơi, chợt Bond giữ tay Darius lại. “Hãy đợi ở đây đã.” - Chàng nói nhỏ.

Chàng rút súng ra khỏi bao và cẩn thận tiến tới. Có gì đó nhìn không ổn trong dáng người của Farshad đang hiện ra qua cửa kính bên ghế lái xe. Với khẩu súng đưa ra phía trước và lưng xoay lại phía thân xe, Bond nhẹ nhàng đi quanh một vòng. Rồi không cần ngó quanh, chàng mở cửa phía bên lái xe. Xác của Farshad đổ kềnh xuống sân. Chỗ để chân trong xe ngập đầy máu. Farshad đã chết, song trong tay anh ta vẫn nắm chặt một vật gì đó hình như vừa mới bị dứt ra khỏi miệng.