Chương 9 Vết Bớt Hình Trái Dâu
Mặc dù chàng không yêu cầu, song bữa sáng cũng vẫn được đưa lên phòng lúc tám giờ. Nó gồm trà nhưng không kèm sữa, một miếng phômai hình chữ nhật làm từ sữa cừu và gia vị, cùng một lát bánh mì mỏng trông cứ như là cái thảm buồng tắm trong căn phòng kế bên. Chàng nói gã bồi phòng dẹp hết những thứ đó và gọi điện yêu cầu món khác. Sau hai cú điện thoại căng thẳng, rốt cuộc chàng cũng có thể moi ra từ trong bếp chút cà phê đen cùng ít trứng tráng để ngốn trong khi liếc qua tờ Herald Tribune bên ô cửa sổ nhìn ra ngọn núi Demavend.
Darius đi dự đám tang của Farshad, mà theo quy định của đạo Hồi, phải được tiến hành nội trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Bond cảm thấy rất áy náy với ý nghĩ rằng chính sự có mặt của mình ở Tehran đã dẫn đến cái chết của Farshad, cái chết mà chàng coi như là một cú dằn mặt từ đám tay chân của Gorner. Thế nhưng chắc hẳn Farshad cũng thừa hiểu sự nguy hiểm do công việc của mình mang lại, và cũng chẳng nghi ngờ gì khi Darius sẽ bù đắp thật chu đáo cho gia đình Farshad. “Hạnh phúc” trong cuộc sống, nhưng cái kết cục này lại chẳng như vậy chút nào, vừa nghĩ chàng vừa bước đi tắm.
Chàng quyết định đi Noshahr để điều tra những bến cảng và thử xem có thể tìm ra điều gì làm cho Gorner có mặt ở đó. Chàng sẽ cần một phiên dịch, và nghĩ rằng dù có kiếm được ai thì người đó phải kiêm luôn việc lái xe cho chàng. Không chắc là ở Tehran có thể có được chiếc xe mà chàng muốn lái, và đằng nào thì một tài xế địa phương cũng quen hơn với luật giao thông - nếu có ở đây - trên những khúc cua hình chữ chi ở hẻm núi Elburz.
Đầu tiên, Bond chọn một chiếc taxi màu vàng trong dãy xe phía ngoài khách sạn và yêu cầu đưa tới bưu điện trung tâm. Đó là một ngày nóng dữ dội nữa, và khi chiếc xe nhập vào dòng xe trên đại lộ Pahlavi thì chàng khao khát nghĩ đến làn không khí mát lạnh có thể tìm thấy ở vùng biển Caspian. Cuối cùng thì chiếc taxi cũng quẹo sang đại lộ Sepah với những văn phòng của chính phủ ở một bên và bên phía kia là Lâu đài của Vương quốc cũ và tòa Thượng nghị viện.
Xe dừng lại phía ngoài bưu điện có mặt tiền lát gạch màu vàng, và Bond nói tài xế đợi mình. Trong phòng ngủ ở khách sạn, chàng đã soạn ra cả trăm bức điện tín theo các nhóm khác nhau gửi tới Chủ tịch, Universal Export, London. Chàng sử dụng loại mật mã chuyển tải đơn giản dựa trên nguyên lí đó là ngày thứ ba của tuần lễ và là ngày mùng bốn trong tháng thứ bảy. Chàng biết rất ít về phương pháp viết mật mã, và cũng vì mục đích an ninh phòng khi lỡ có bị bắt, nên cứ thích giữ cách làm như thế.
Chàng châm một trong những điếu Morland còn lại, loại có ba vòng tròn vàng, và đứng dưới chiếc quạt trần đang lười nhác quay trong khi chờ cậu nhân viên bưu điện chuyển hết các bức điện tín.
Trong khi đứng ở đó, chàng để ý thấy mình đang bị một gã gầy nhom có mái tóc đỏ nâu với làn da trắng nhợt quan sát. Gã ngồi ở chiếc bàn nơi có những người Tehran đang sắp xếp các mẫu đơn và đóng dấu lên thư từ. Tay gã giữ một ly nước bằng giấy ngang miệng nhưng không có vẻ gì là muốn uống nó cả. Mặc dù đầu gã không di chuyển, song cặp mắt cứ láo liên đảo khắp căn phòng, trong khi chiếc ly không hề di chuyển kia chỉ là vật nhằm che miệng cho hắn mà thôi.
Cậu nhân viên bưu điện gọi to cho Bond biết đã chuyển xong, và Bond tới quầy nhận lại toàn bộ giấy tờ.
Ngay khi vừa bước xuống bậc tam cấp phía ngoài bưu điện, chàng nghe có tiếng nói ngay sau lưng.
“Ông Bond có phải không?”
Chàng lặng thinh quay lại.
Đó là cái gã ở bưu điện. Gã chìa tay. “Tôi là Silver. J. D. Silver. Tôi làm cho công ty General Motors.”
“Đương nhiên là như vậy rồi.” - Bond nói. Một cái bắt tay ướt nhẹp, và Bond kín đáo chùi tay vào phía sau quần.
“Tôi không biết liệu có thể mời ông một tách trà, hay một ly sôđa được không nhỉ?”
Silver có giọng nói nghe the thé. Nhìn gần, với cái mũi dài và hàng lông mi vàng hoe, khuôn mặt của gã trông cứ như mặt của một con chó săn cáo đầy thận trọng vậy.
Bond liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay và nói. “Tôi cũng rảnh được vài phút.”
“Có một quán cà phê ở đại lộ Elizabeth.” - Silver nói.
- “Chỗ đây khá yên tĩnh. Thế đây là taxi của ông hả?”
Bond gật đầu và Silver chỉ hướng đi cho người lái xe. Ngồi cùng trong xe, Bond mới có dịp để ý đến bộ đồ vest hiệu Brooks Brothers, chiếc sơmi sọc có cổ gài nút và cravat kiểu trường cao đẳng. Giọng nói của vùng bờ biển phía đông, loại có học thức - Boston, chẳng hạn - và điệu bộ của gã khá nhẹ nhàng.
“Ông đang ở đâu vậy?”
“Ở dưới phố.” - Bond đáp cho xong. - “Thế công việc của ông ra sao? Tôi thấy có khá nhiều xe của Mỹ, nhưng lại không có nhiều xe mới.”
“Chúng tôi cũng xoay xở được.” - Silver nói, chẳng hề lúng túng. - “Có lẽ chúng ta sẽ nói chuyện nhiều sau khi tới nơi.” Gã liếc nhìn tài xế một cách đầy ý nghĩa.
Bond rất hài lòng khi được im lặng. Câu nói của Darius - “một công dân bất diệt” - thoáng hiện lên trong đầu chàng.
“Tôi định nói với ông thế này,” - Silver nói. - “Có lẽ chúng ta nên ngồi ở vỉa hè đại lộ Elizabeth. Nó được đặt tên theo Nữ hoàng của nước Anh đó. Ở đó có cây cối, ghế dài, kem... Tôi khoái chỗ đó lắm.”
“Tôi để ý thấy ở đây cũng có đại lộ Roosevelt nữa.” - Bond nói. - “Có phải là Franklin D. Roosevelt không? Hay là Kermit Roosevelt?”
Silver cười. “Ồ, tôi dám chắc ít nhất đó không phải là Eleanor Roosevelt rồi.” - Gã nói.
Bond trả tiền taxi và đi theo Silver tới chiếc ghế dài bên dưới một tán cây. Xa xa cuối phố, chàng còn có thể nhìn thấy con đường dẫn vào công viên, và bên phía đối diện là khu trường Đại học Tehran. Bond nghĩ, thật đúng là một đất nước lí tưởng cho những hoạt động gián điệp: những cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, những hộp thư chết, tất cả những nguyên lí cơ bản của “mánh lới nghề nghiệp” có thể được âm thầm tiến hành trong cái khu vực giải trí náo nhiệt này. Giữa đường, có một con kênh nhỏ, nước chảy xiết, với những hàng cây tiêu huyền trồng ven bờ. Từng quãng có những thanh gỗ dài, một đầu cột cái gáo bằng sắt để khách bộ hành múc nước uống từ dòng kênh.
“Trông cũng xinh xắn đấy chứ hả?” - Silver nói. - “Dòng nước này bắt nguồn từ Elburz. Đến Shemiran, nó vẫn còn khá trong sạch, thế nhưng khi đi qua phía Nam của chợ thì... Ôi, bạn tôi ơi. Ấy thế mà họ rất tự hào về nó đó. Những dòng kênh nhỏ xinh này được gọi bằng tiếng bản xứ là “jubs”. Nó lấy nước từ những đường hầm ngầm dẫn nước - gọi là quanats - một mưu đồ thủy lợi lớn của họ đấy. Họ cũng đã thành công trong việc dẫn nước cho cả nửa sa mạc ở đây. Ông có thể nhận ra nó chạy qua những nơi nào trong cánh đồng khi thấy những vệt đùn như của chuột chũi trên mặt đất vậy.”
“Có phải chỗ đằng kia là nơi vào hầm nước không?” - Bond hỏi.
“Đúng. Nó là một cống hiến to lớn của họ cho kĩ thuật hiện đại dấy.” - Silver ngồi xuống chiếc ghế dài.
- “Thế ông có muốn ăn một cây kem không?”
Bond lắc đầu. Chàng châm điếu Morlands duy nhất còn lại trong khi Silver đi đến nơi bán kem ở phía sau họ khoảng vài mét.
Gã quay trở lại, lấy ra một chiếc khăn tay sạch trải lên đùi rồi thong thả liếm cây kem hồ trăn.
“Thế có điều gì ông muốn nói với tôi vậy?”
Silver cười. “À, thì cũng chỉ là chuyện tào lao thôi. Những người mới tới thành phố này, vì là người mới nên có thể họ không hiểu ngay những tình huống tế nhị của chúng tôi ở đây. Hãy thử nhìn quanh xem, ông sẽ thấy những gã đến từ sa mạc, như người Arab du cư chẳng hạn, trong những chiếc xe hơi xập xệ... Và, ơ này, nhìn kìa.”
Một chiếc xe buýt hai tầng màu đỏ - loại phương tiện giao thông công cộng đặc trưng của London - chầm chậm chạy qua sau khi để lại một luồng khói đen kịt từ động cơ diesel.
“Nhiều lúc ông sẽ thấy cứ như là ở đâu đó bên châu Phi vậy.” - Silver nói. - “Cả những món cơm với thịt xiên nướng nữa.” - Gã cười lớn. - “Lạy Chúa, tôi thấy thà chết còn sướng hơn phải nhìn thấy một xiên thịt nướng nữa ở ngay trước mắt. Và còn những người Ănglê các ông nữa.”
“Người Anh.” - Bond sửa lại.
“Cũng được. Chúng ta đang ngồi trên đại lộ mang tên Nữ hoàng Elizabeth của các ông. Trông nó cũng ngon lắm, đúng không? Vua Shah là bồ của các ông mà. Trong chiến tranh Thế giới thứ Hai, quân đồng minh đã tống cổ hắn đi vì lúc đó hắn ta có vẻ quá rộng rãi với tụi Đức. Chúng tôi cũng khá hài lòng với thằng cha thay thế hắn - cái thằng Mossadegh mặc pyjama ấy. Nhưng rồi các ông bị hết thời khi thằng cha đó quốc hữu hóa ngành dầu khí và tống khứ hết người của BP. Ông bạn ơi, các ông đâu có khoái vụ đó. Vì vậy các ông đã gặp chúng tôi và nói, 'Này, chúng ta hãy dẹp bỏ cái thằng Mossy này đi và cùng đưa lão vua Shah già kia quay lại, rồi BP sẽ lại tiếp tục khoan dầu như cũ'.”
“Và các ông đã làm vậy.” - Bond nói.
Silver cẩn thận đưa khăn tay lên chùi mép, rồi trải nó xuống đùi trở lại. “Ấy, tình cờ thì mọi chuyện lại bắt đầu trở nên xấu đi. Mossy trở nên thân thiện với Liên Xô. Ông cũng biết đấy họ có chung đường biên giới mà. Cùng với Afghanistan, nước này cũng là nơi chúng tôi quan tâm nhất. Do vậy chúng tôi đã quyết định phải hành động.”
Bond gật đầu. “Tôi rất biết ơn ông về bài học lịch sử này.”
Silver lè lưỡi liếm gọn gàng quanh cây kem. “Điều tôi muốn nói là, đây chính là nơi mọi chuyện đang tiến triển đây. Mà đâu chỉ có hai phe - chúng tôi với họ thôi. Người Ba Tư còn hiểu chuyện đó hơn cả chúng ta nữa. Đó là lí do họ gắng chịu đựng chúng tôi. Hơn thế nữa, họ dùng chúng tôi để che chở cho họ. Họ có vũ khí của Mỹ và hàng ngàn nhân viên của chúng tôi nữa. Và ông có biết gì không? Ba năm trước họ đã thông qua một sắc luật cho phép tất cả những nhân viên Mỹ đóng ở Ba Tư được miễn trách nhiệm hình sự.”
“Tất cả bọn ông à?” Bond hỏi.
“Ông hiểu rồi đấy. Nếu vua Shah lái xe cán qua con chó cưng của tôi, ông ta sẽ phải tới giải trình. Còn nếu tôi lái xe cán qua vua Shah thì họ không thể kiếm chuyện với tôi được.”
“Dẫu vậy, nếu là ông, tôi vẫn đi taxi đấy.” - Bond nói.
Silver chùi mép một lần nữa, và cẩn thận gập chiếc khăn lại rồi nhét vào túi áo khoác sau khi “xử lí” xong cây kem.
Gã nhìn ra phố, qua những hàng cây và những dãy xe taxi vàng, rồi quay lại cười với Bond. “Cũng không dễ đâu, ông Bond ạ. Chúng ta phải cùng làm việc với nhau, vì mọi thứ ở đây đều mong manh lắm. Nước Mỹ đang ở trong một cuộc chiến đơn độc vì tự do ở Việt Nam và, mặc cho tất cả những gì chúng tôi đã làm trong Chiến tranh Thế giới thứ Hai, các ông cũng đâu có cử một tên lính quèn nào tới giúp đâu. Đôi lúc, những người ở Washington - không phải tôi đâu, những người đó ấy - họ nghĩ rằng các ông không được nghiêm túc lắm trong cuộc chiến chống lại Chủ nghĩa Cộng sản.”
“Ồ, chúng tôi rất nghiêm túc về Chiến tranh Lạnh đấy.” - Bond nói. Thân thể chàng đang mang những vết sẹo vì những chuyện rất nghiêm túc mà chàng đã trải qua.
“Tôi rất vui khi nghe ông nói vậy. Nhưng ông nhớ đừng có mà cố xoay chuyển tình thế đó, được không?”
“Tôi đến đây chỉ để làm những việc mình cần làm thôi.” - Bond nói. - “Thế nhưng tôi chưa hề có chuyện rắc rối gì với những đồng hương của ông cả.” - Vừa nói chàng vừa nghĩ tới Felix Leiter, người bạn cao quý bị thương tật bởi cá mập. Ngay trong lần đầu gặp mặt, chàng đã thấy Felix luôn đặt lợi ích của tổ chức mình lên trên hẳn những mối quan tâm thường tình của những đồng minh Bắc Đại Tây Dương khác. Bond rất đồng tình với việc này. Lòng trung thành với Cục luôn là mối quan tâm hàng đầu của chàng. Chàng cũng đồng ý với Felix là không thể tin được người Pháp, những người mà theo chàng, luôn tỏ ra khó hiểu với những người thân Cộng sản.
“Vậy thì tốt.” Silver đứng lên và chuẩn bị đi. Gã vẫy một chiếc taxi vàng trong dòng xe đang chạy ào ào.
“Còn một chuyện cuối cùng nữa.” - Gã nói. - “Nhân vật Julius Gorner này. Hắn là một phần của kế hoạch lớn hơn sự tưởng tượng của ông nhiều lắm đó.”
Silver chui vào taxi và hạ cửa kính sau xuống. “Đừng lại gần hắn, ông Bond ạ. Làm ơn hãy nghe lời khuyên của tôi. Đừng vác thân mình đến gần hắn trong vòng một trăm dặm đấy.”
Chiếc taxi vọt đi, nhập ngay vào dòng xe đang chạy mà chẳng thèm xi-nhan xin đường, bất kể những tiếng còi xe inh ỏi phản đối. Bond cũng giơ một cánh tay ra gọi taxi cho chính mình.
❀ ❀ ❀
Vì Darius đang bận với đám tang của Farshad nên Bond bắt buộc phải nhờ nhân viên tiếp tân khách sạn kiếm cho chàng một chiếc xe cùng tài xế để đi thăm biển Caspian. Người gác cửa khách sạn nói rằng tay tài xế tốt nhất của công ty, người có thể nói tiếng Anh trôi chảy chỉ có thể đi từ tám giờ sáng ngày mai, và Bond quyết định vậy cũng đáng để đợi.
Chàng gọi bữa trưa đem lên phòng gồm caviar và thịt gà nướng xiên, một bình vodka pha martini ướp đá và hai ly nước chanh tươi. Sau khi ăn xong, chàng lấy và trải lên giường mấy tấm bản đồ mua ở cửa hàng trong khách sạn rồi xem kĩ khu cầu tàu Norshahr, khu chợ ở quảng trường Azadi, những thương cảng, bến du thuyền và những bãi tắm.
Rồi chàng xem bản đồ của cả nước Ba Tư. Nó giáp với Thổ Nhĩ Kỳ ở phía tây và với Afghanistan ở phía đông. Biên giới phía nam là Vịnh Ba Tư và phía bắc được giới hạn bởi biển Caspian. Đồng thời nó cũng có biên giới với Liên Xô ở góc đông-bắc, qua Azerbaijan bằng những con đường xấu. Thế nhưng, từ bờ biển Caspian phía bắc, qua Astrakhan đến Stalingrad chỉ là một khoảng cách ngắn.
Bond cố gắng tìm hiểu những vấn đề liên quan tới địa lí. Nếu Gorner có đường dây ma túy với Liên Xô thì quả thật cũng khó biết được làm sao hắn có thể vận chuyển ma túy ra bằng máy bay từ những đường băng hẻo lánh của sa mạc phía nam. Máy bay nhỏ thì không đủ nhiên liệu, trong khi máy bay lớn thì chắc chắn sẽ bị rađa Xô Viết phát hiện.
Có một cái gì đó ở biển Caspian làm cho chàng phải để mắt trở lại xem xét. Vấn đề là, cái thành phố Xô Viết Astrakhan ở phía: bắc, theo tính toán của chàng chỉ cách vùng duyên hải của Ba Tư ở phía nam chừng sáu trăm hải lí. Loại tàu biển nào thích hợp cho những khoảng cách nậy?
Trong khi đó, phần lớn lãnh thổ Ba Tư là hai sa mạc rộng lớn. Ở phía bắc, gần Tehran, là sa mạc muối có tên Dasht-e Kavir. Ở phía đông-nam, xa xôi hơn, là sa mạc Dasht-e Lut. Nơi đó hầu như chẳng có dấu hiệu sinh sống nào của con người, đương nhiên ngoại trừ vùng rìa phía nam của sa mạc, nơi có tên là Bam, mà Savak đã từng gửi một nhóm của mình tới truy tìm Gorner.
Có lẽ Savak đã biết được vài chuyện. Dù không được thuận tiện cho Tehran và biển Caspian, song cũng có một đường xe lửa chạy vòng theo rìa phía nam của sa mạc Dasht-e Lut, qua hai thành phố khá lớn là Kerman và Yazd. Và dẫu cho không thể nói cả hai thành phố lớn cỡ nào nếu chỉ nhìn vào bản đồ, song cả hai đều có sân bay. Ở phía nam của sa mạc Dasht-e Lut cũng có những con đường trông có vẻ khá lớn đi qua Zahedan rồi chạy thẳng lên tới biên giới với Afghanistan, ngay phía dưới thành phố Zabol.
Zabol. Nghe cứ như là nơi tận cùng của thế giới. Đây có thể là loại thành phố biên giới kiểu gì nhỉ? Bond nghĩ ngợi và cảm thấy rất tò mò.
Chiếc điện thoại trên bàn đầu giường chợt đổ một hồi chuông nghe thật lạ tai.
“Thưa ông Bond. Quầy tiếp tân đây ạ. Có một phụ nữ muốn gặp ông, và cô ấy không cho biết tên.”
“Nói với cô ấy tôi sẽ xuống ngay.”
Vừa bước tới thang máy, chàng vừa quả quyết phán đoán chắc chắn lại không có dịp được độc thân ở Tehran rồi. Chỉ có thể là một em nào đó do Darius cử đến, vì không có ai ngoại trừ ba người ở công viên Regent biết chàng đang ở đâu.
Ở phía bên kia của gian sảnh lát đá cẩm thạch trắng, với tấm lưng xoay về phía chàng và khuôn mặt đang ngắm nhìn tủ kính của gian hàng lưu niệm là một cô gái với mái tóc đen buộc túm lên kiểu đuôi ngựa; cô mặc chiếc áo trắng ngắn tay, chiếc váy xanh nước biển dài tới gối, và đôi chân trần trang nhã đi xắng-đan da màu bạc.
Bond cảm thấy mạch của mình đập gấp hơn khi bước tới gần cô gái. Cô ta quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Khi nhìn thấy mặt cô gái, Bond không thể kìm nổi niềm hồ hởi trong giọng nói: “Scarlett, cái chỗ quái nào mà em...”
Cô gái cười và đưa một ngón tay lên môi chàng. “Không phải ở đây. Có thể lên phòng của anh chứ?”
Bond chẳng đến nỗi mất phương hướng khi gặp lại Scarlett để có thể quên mất những biện pháp phòng ngừa sơ đẳng. “Có lẽ mình nên đi dạo thì hơn.”
“Em chỉ có năm phút thôi.”
“Có một công viên nhỏ ngay dưới đây.”
Khi họ đã ở bên ngoài, và với tiếng động cơ xe ầm ĩ xung quanh, Bond hỏi: “Nói cho anh biết, Scarlett...”
“Em không phải là Scarlett.”
“Cái gì?”
“Em là Poppy.”
“Cô ấy nói với tôi...”
“Chị ấy nói em là em gái phải không? Chị ấy luôn nói vậy mà.” - Poppy thoáng mỉm cười. - “Và em đúng là như vậy. Em ra sau chị ấy hai mươi lăm phút. Bọn em là chị em song sinh, đồng trứng.”
“Hai người là cái gì?”
“Bọn em không hoàn toàn giống nhau, chỉ...”
“Cô có thể đã giỡn chơi với tôi rồi đấy. Thôi nào, hãy đi tiếp đi.”
Đi tiếp khoảng một trăm mét thì tới khu vườn xanh tốt nằm giữa mấy ngôi nhà, nơi có những chiếc ghế gỗ dài và vài cái đu cho trẻ em. Họ cùng ngồi xuống ghế, ngả đầu vào nhau. Với mọi người xung quanh, Bond nghĩ, cả hai trông như một cặp tình nhân đang tâm sự.
“Em ở đây cùng Gorner.” - Poppy nói. - “Hắn biết anh đang ở Tehran. Hắn cho phép em ra ngoài để gửi thư. Chargin sẽ giết em nếu biết em gặp anh. Em có cái này cho anh đây.”
Sau khi nhìn xung quanh, cô đưa cho chàng một miếng giấy gấp nhỏ.
Bond thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô gái như đang đè nặng lên tâm hồn chàng.
“Anh đang chuẩn bị đi Noshahr hả?” - Cô hỏi.
Bond gật đầu.
“Vậy thì được. Tờ giấy đó sẽ có ích đấy.”
“Sở chỉ huy của hắn ở chỗ nào trong sa mạc?”
“Em không biết.”
“Nhưng cô đã ở đó rồi cơ mà?”
“Em sống ở đó. Chúng em tới đó bằng trực thăng. Nhưng hắn bắt em ngủ nên em không thể biết được. Chỉ có viên phi công biết thôi.”
“Nó ở gần Bam phải không?” - Bond hỏi.
“Có thể như vậy, nhưng em đoán nó gần Kerman hơn. Chúng em đi xe tới Yadz trước. Đó là nơi hắn bỏ em lại.”
Bond điềm tĩnh nhìn thẳng vào cặp mắt mở to đầy vẻ cầu xin của Poppy. Cô ta trông giống chị mình đến phát sợ. Không biết có gầy hơn cô chị một chút xíu nào không? Có vết ửng đỏ nào phớt trên gò má do ma túy kích thích không? Giọng nói cô ta có mang nét vùng Chelsea nhiều hơn và ít vẻ giang hồ Pháp hơn không? Cặp môi đầy đặn thì giống nhau. Chỉ một khác biệt thực sự mà chàng có thể phân biệt được là trong khi Scarlett có cặp mắt nâu sẫm thì mắt của Poppy lại có màu nâu lục nhạt, hơi điểm sắc xanh.
“Poppy,” - Chàng nhẹ nhàng hỏi và đặt tay lên hai bàn tay của cô. Chàng cảm thấy hai bàn tay đó khẽ giật nhẹ dưới tay mình. - “Thế cô muốn tôi làm gì đây?”
Cô gái nhìn sâu vào mắt chàng. “Hãy giết Gorner.” - Cô nói. - “Anh chỉ có thể làm như vậy được thôi. Hãy giết hắn đi.”
“Chỉ cần bước tới và...”
“Giết chết hắn. Đã quá muộn để làm bất cứ việc gì khác rồi. Và Bond ạ, cái này...”
“Gọi tôi là James.”
“James. Việc này không chỉ cho riêng em. Thực sự là em cần anh giúp. Em hoàn toàn tuyệt vọng và cần anh giúp...” - Cô ấp úng một lúc, rồi gắng điềm tĩnh lại. - “Thế nhưng nó còn hơn thế nữa. Gorner đang chuẩn bị làm một cái gì đó khủng khiếp lắm. Hắn đã chuẩn bị hàng tháng trời rồi. Hắn đã sẵn sàng để làm việc đó bất cứ lúc nào, và sẽ chẳng có việc gì mà em hay bất cứ ai có thể làm đế ngăn chặn được hắn đâu. Nếu có một khẩu súng thì tự tay em sẽ giết hắn ngay.”
“Poppy, anh không phải là kẻ đi ám sát.” - Bond nói. - “Anh ở đây trước hết là để tìm hiểu xem hắn đang làm gì, rồi sau đó báo cáo về cho người của anh ở London.”
Poppy buông lời chửi thề - một câu chửi thề độc địa mà chưa bao giờ Bond nghe một người phụ nữ nào thốt ra cả. Rồi cô nói: “Anh quên nó đi. Quên cả cái báo cáo đi. Làm gì còn thời giờ nữa. Anh có hiểu không, hả James?”
“Tất cả những người anh đã gặp đều khuyên anh nên cẩn thận hoặc tránh xa Gorner. Vậy mà giờ đây em lại nói anh cần phải tới gần để giết hắn. Giết ngay mà không cần hỏi han gì cả.”
“Em hiểu hắn hơn bất cứ ai.” - Poppy nói. - “Không một ai có thể hiểu hắn hơn em đâu.”
Bond chợt cảm thấy bứt rứt trong lòng, vẫn cái cảm giác khi chàng bắt gặp Scarlett ở trong phòng của chàng trong khách sạn ở Paris. “Làm sao anh có thể biết được em đúng là người mà em nói đến?”
“Ý anh muốn nói là làm sao anh có thể biết em không phải là Scarlett?”
“Trong những cái khác.” - Bond nói. Chàng im không đề cập đến màu mắt.
“Anh đã nhìn thấy Scarlett lúc không mặc quần áo chưa?” - Poppy hỏi.
“Thế những giám đốc ngân hàng có thường cởi bỏ quần áo ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên hay lần thứ hai vì công việc không?”
Poppy đứng dậy và chỉ vào phía trên đùi của mình. “Được rồi. Em có một vết bớt từ lúc mới chào đời ở ngay đây. Chị ấy không có vết gì cả, rất hoàn thiện. Nào đi theo em.”
Cô kéo tay Bond tới một lùm cây nhỏ ở gần bức tường trong sân chơi. Dựa lưng vào tường, cô nới lỏng cạp váy, kéo phẹc-mơ-tuya xuống, nhìn qua nhìn lại rồi hạ cạp váy thấp xuống chừng mươi phân. Ngay phía dưới chiếc quần lót vải bông trắng là một vết bớt có cùng cỡ và cùng màu với một trái dâu tây.
“Đấy.” - Cộ nhanh chóng đóng phẹc-mơ-tuya lại.
“Đẹp lắm.” - Bond nói. - “Nhưng phải tới khi anh nhìn thấy Sca...”
“Đương nhiên. Thế nhưng giờ đây em chỉ có thể làm đến thế thôi.”
Bond gật đầu.
Poppy nắm chặt cả hai bàn tay của chàng. “James, làm ơn đừng bỏ rơi em. Em van anh đấy. Đây đâu chỉ là cuộc sống của em, nó còn hơn thế nữa.”
“Anh biết.” - Bond nói.
“Bây giờ em phải đi rồi. Em cầu trời sẽ sớm được gặp lại anh.”
Bond nhìn theo hình dáng mảnh mai khi cô gái chạy qua sân chơi, rồi vừa chạy vừa né tránh xuyên qua sáu làn xe đang chạy nhanh trên đường cho đến khi tới được phía bên kia đường. Khác với Scarlett, cô ta không quay lại vẫy tay, mà chui tọt ngay vào chiếc taxi đầu tiên mà cô ta đã bắt được.
❀ ❀ ❀
Quay về phòng, Bond bước ra ban-công nhìn xuống phía nam, hướng về thành phố, và mở tờ giấy ra. Đó là sơ đồ bến cảng ở Noshahr, được vẽ bằng bút chì, chắc do Poppy tự vẽ. Cô ta đánh dấu vào một khách sạn có tên Jalal Năm Sao dòng chữ “tốt hơn những nơi khác”.
Phía trên lề giấy có hàng chữ “Xưởng đóng tàu Anh Em Nhà Isfanhani”. Một đường vẽ nối từ hàng chữ này tới một điểm ở giữa con phố trên bến cảng. Poppy cũng viết cả tên và địa chỉ bằng kí tự Farsi.