Chương 11 Cái Quần Tốt
Phải mất một lúc, mắt chàng mới quen với khung cảnh mới ở xung quanh. Đó là xưởng đóng tàu với độc một con tàu đang đóng dở dang. Không gian đầy tiếng rít chói tai của những tấm thép bị cưa và tiếng búa đập. Bond đứng im một lát. Rồi chàng từ từ đi dọc tới cuối hành lang, ở đó chàng trông thấy một chiếc cầu thang gỗ dẫn xuống sàn dưới, nơi có cánh cửa đang mở ra cầu thang bên ngoài - và đó là tự do. Vừa chạy tới đầu cầu thang, chàng nghe thấy tiếng la lớn của tên bảo vệ vừa chạy từ nhà chứa tàu tới chỗ cửa. Bond quay lại bắn một phát, rồi chạy xuống cầu thang, qua sàn dưới tới cánh cửa. Chàng thấy tiếng súng nổ vang và tiếng réo của những viên đạn khi chúng bay xuyên qua bức vách gỗ ngay trên đầu chàng. Chàng chạy theo hình dích dắc tới cửa, nhảy tránh được ba viên đạn bắn thấp, nảy bật lên từ sàn.
Trên khung cửa ngay trước mặt chàng là tên bảo vệ thứ hai đang đứng dạng chân chuẩn bị bắn. Bond trút ngay hai viên từ khẩu súng của tên bảo vệ thứ nhất vào mạng sườn hắn và nhảy tung qua cái xác đang đổ gục xuống, phóng nhanh ra khoảng không ngập tràn những tia nắng ban chiều ở bên ngoài.
Trong cuộc đời có những lúc phải xông tới - phải tấn công - nhưng cũng có những lúc, theo quan điểm của Bond, phải vắt giò lên cổ mà chạy biến. Sự sống còn nằm ở chỗ phải biết người biết ta. Ngay cả chuyến đào tẩu nổi tiếng của Nhà tiên tri, cái hejira về Thành phố Linh thiêng của ngài, Darius đã kể cho chàng như vậy, đã là một sự thật hiển nhiên về chiến thuật rút lui. Do vậy, đó chính là cái từ bằng tiếng Arab mà Bond lẩm bẩm - “hejira” - trong khi, không thèm ngó lại đằng sau, co giò chạy hết sức ra đường. Mới chạy được hơn một trăm mét về phía thành phố, chàng nghe có tiếng còi xe vang lên lảnh lót từ phía bên kia đường.
Tiếng còi đó vọng đến từ chiếc xe Cadillac màu xám, mà nhìn qua cửa kính của ghế lái xe, Bond chỉ thấy rõ mỗi bộ ria mép ngoại cỡ mà thôi.
“Lên xe đi, ông James. Ông đừng có chạy lung tung ngoài đường trong cái quần bơi như vậy.” - Hamid bung cánh cửa sau và Bond nhào ngay lên ghế.
“Đi, Hamid! Đi ngay!” - Chàng gào lên.
Hamid chẳng cần phải được giục thêm, vì gã đã lập tức vọt đi, để lại hai vệt bánh xe mài cháy đen trên con đường dọc theo bến cảng, và quẹo rít xe qua cái chợ nhỏ gần quảng trường Azadi, rồi lướt nhanh tới những dãy nhà của các triệu phú có trồng những hàng cọ, ở khu phía sau của thành phố.
Sau khi chắc chắn không có ai bám theo, Bond mới nói: “Được rồi. Chạy chậm lại.”
Trông Hamid có vẻ thất vọng, nhưng gã cũng tuân theo. Rồi gã quay qua quay lại, bộ ria mép giật giật đầy hào hứng. “Ông có cái gì thế?” - Gã hỏi và chỉ vào cái gói.
“Tôi không biết.” - Bond đáp. - “Về tới khách sạn tôi sẽ xem nó là cái gì. Thả tôi ở khách sạn xong, anh đi mua giùm tôi vài bộ quần áo nhé.”
“Ông có thích quần áo của Mỹ không?”
“Có.” - Bond thận trọng nói. - “Chọn những bộ bình thường, không kẻ ô. Và Hamid, nói cho tôi biết, tại sao anh lại đợi ở đó?”
Hamid nhún vai. “Chẳng có việc gì làm. Tôi đậu xe lại, xem xét xung quanh. Trông chỗ đó... không được ổn lắm. Tôi linh cảm có chuyện xấu. Tôi nghĩ ông cần Hamid này.”
“Anh nghĩ đúng đấy, anh bạn của tôi ạ.”
Về tới khách sạn, Bond giải thích rằng chàng cần một phòng tốt nhất mà họ có thể có. Nhân viên tiếp tân vừa đưa cho chàng chiếc chìa khóa vừa nghi ngờ ngó khắp thân hình rướm máu và gần như trần trụi của chàng.
“Hành lí của tôi sẽ được đưa đến sau.” - Bond giải thích. - “Nói cho ông ta - Hamid ấy - biết số phòng của tôi nhé.”
Phòng của chàng ở tầng hai, có một ban-công nhìn xuống khu vườn xanh tốt và trông ra biển. Đó là một căn phòng được bố trí đơn giản, không có radio, không có tủ lạnh hay những thứ trang trí rườm rà khác, nhưng lại có một phòng tắm lớn và sạch sẽ. Bond chẳng cần quan tâm tới việc kiểm tra an ninh. Chẳng ai có thể vào phòng này trước chàng vì chính chàng vừa mới quyết định lấy phòng. Chàng vào phòng tắm, và chỉ lần này, mở vòi sen mạnh nửa chừng, rồi đứng chau mày cho tia nước xối lên lưng.
Khi đang lau người, chàng nghe có tiếng gõ cửa. Ra mở cửa, chàng thấy người tiếp tân đứng đó với một khay nhỏ bằng bạc trên tay.
“Có một quý bà gửi ông tấm thiếp này.” - Cậu ta nói. - “Quý bà muốn gặp ông. Quý bà đang đợi ở dưới kia.”
Bond cầm lấy tấm danh thiếp và lật nó lên. “Cô Scarlett Papava. Giám đốc Đầu tư. Ngân hàng Diamond & Standard. 14 bis đường Faubourg St Honoré”.
Chàng thô lỗ rủa một tiếng, nhưng không phải vì bực mình mà là vì không thể tin nổi.
“Tôi sẽ nói gì với quý bà đây?”
Bond cười: “Cậu nói với quý bà là ông Bond không thể xuống đó vì ông ấy không có quần. Thế nhưng nếu bà ấy muốn lên trên này và mang theo một chai champagne cùng hai cái ly thì tôi sẽ vui lòng tiếp đãi bà ấy.”
Sau khi người tiếp tân lúng túng quay ra ngoài, chàng khẽ cười ngờ vực. Scarlett tìm thấy chàng, cố gắng nhờ cậy chàng ở Rome và Paris là một chuyện, còn đằng này lại bất ngờ xuất hiện đúng lúc chàng bận nhất thì... Cứ như là nàng không tin vào khả năng của chàng vậy. Có thể nàng đã liên lạc với Poppy qua điện thoại từ Tehran, và Poppy đã cho nàng biết tên của khách sạn Jalal Năm Sao. Nhưng ngay cả như vậy...
Có tiếng gõ cửa. Bond kiểm tra lại dung nhan của mình trong tấm gương ở phòng tắm. Một lọn tóc đen, ướt vì mới gội, buông xuống trán, vết sẹo trên gò má trông mờ hơn trước, đó là nhờ vào làn da rám nắng bởi ánh mặt trời Ba Tư. Cặp mắt đỏ ngầu vì nước biển của chàng, bất chấp những tia vằn đỏ, vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, hơi phũ phàng và đầy quả cảm của nó.
Bond nhún vai. Chẳng còn gì phải làm để trông chàng có thể ngon lành hơn với cô Scarlett Papava, thế là chàng bước ra và mở cửa.
“James! Trời ơi, anh khỏe chứ?”
“Anh khỏe, cám ơn em, Scarlett Người đầy máu nhưng không khuất phục. Và quá ngạc nhiên khi gặp lại em.”
“Ngạc nhiên.” - Scarlett nói và bước vào phòng với một cái khay bên trên có chai champagne và hai cái ly. - “Em hiểu vậy. Nhưng anh cũng không vui sao? Không vui chút xíu nào sao?”
“Có, một chút xíu.” - Bond thừa nhận.
“Em gần như là đi thẳng từ Paris đến đây đó.”
“À ra vậy.” - Bond đáp.
Scarlett mặc bộ đồ công sở màu xám chì và chiếc áo khoác trắng.
Nàng nhìn theo ánh mắt thích thú của Bond. “Dạ. Em... Em vẫn chưa có thời gian đi sắm đồ cho phù hợp. Nhờ trời, ở đây lại mát hơn ở Tehran. Ngày mai em sẽ đi mua sắm.”
“Hãy đợi xem Hamid mang gì về cho anh trước đã. Có khi em lại không thích mốt ở đây đâu.”
“Hamid hả?”
“Đúng. Lái xe của anh. Và giờ còn là phó may của anh nữa. uống champagne nhé.”
“Cám ơn anh. Chà, phong cảnh ở đây cứ như là ở thiên đường ấy.”
Bond quay về hướng cửa sổ để mở chai champagne.
“Ôi trời ơi, lưng anh kìa!” - Scarlett nói. - “Trông khiếp quá. Mình phải có chút i-ốt mới được. Anh bị sao vậy?”
“Anh có rất nhiều chuyện cần nói với em.” - Bond nói. - “Thứ nhất là, anh đã gặp em gái em.”
“Vậy sao? Ở đâu vậy anh?” - Nét mặt của Scarlett, nãy giờ trông vừa vui vẻ vừa lúng túng, nay chợt trở nên rất nghiêm nghị.
“Ở Tehran. Con bé đã gọi đến khách sạn anh ở. Anh phải nói là chưa bao giờ gặp ai như chị em nhà Papava của em, cứ như là bất ngờ hiện ra từ trong không khí vậy. Anh đã bắt đầu sợ rằng khi trở về căn hộ ở Chelsea, sẽ lại có tin nhắn cho anh từ cô em thứ ba nữa đấy.”
Scarlett ngó xuống, trông hơi bẽn lẽn trở lại. “Vậy ra anh cũng biết nó là em sinh đôi với em.”
“Đúng.”
“Em xin lỗi, James. Lẽ ra em phải nói với anh từ trước. Nhưng chắc cũng chẳng hơn gì, phải không anh? Ý em là với anh ấy. Còn với em, đó lại là điều làm em đau đớn hơn nhiều so với việc nếu nó chỉ là một đứa em bình thường.”
“Có lẽ vậy.”
“Thế nó ra sao, James? Nhìn nó có ổn không?”
“Anh không biết lúc bình thường trông nó thế nào. Hầu như lúc đó anh nghĩ không biết đó có phải là em không, nhưng dù sao cũng không hẳn vậy. Đó là...”
“Em hiểu, em hiểu. Thế nó có nói ai trong chúng em là chị không?”
“Có. Và nó cho anh xem cái để phân biệt được hai người đấy.”
“Gì cơ... Nó đã cho anh coi rồi hả?” - Trông Scarlett quá kinh ngạc. “Ở chỗ này hả?” - Nàng nói và chỉ vào phía trên đùi trái của mình.
“Đúng thế. Bọn anh ở trong công viên, và nó là đứa trẻ ngông cuồng lắm.”
“Thế anh có muốn em cũng cho anh coi không? Để chắc em không là nó?”
Bond cười. “Không. Anh không nghĩ đó là chuyện cần thiết. Ở em có một cái gì đó rất là Scarlett. Em là bà Larissa Rossi từ Rome đến, thật vậy.” Chàng không nói gì đến sự khác biệt trong màu mắt của nàng.
“Được rồi. Bây giờ em sẽ đi kiếm chút i-ốt rửa vết thương cho anh.”
Scarlett bước ra cửa.
“Khi quay về,” - Bond nói. - “Có lẽ em nên cho anh biết chính xác là bà giám đốc ngân hàng người Paris đang làm gì ở khu nghỉ mát trên bờ biển Caspian vào giữa tháng bảy nhé.”
“Được rồi.” - Scarlett đáp và đóng cửa lại sau khi đi ra.
Bond uống hết ly champagne và rót thêm ly nữa. Chàng không thể phủ nhận rằng bản thân rất vui khi gặp lại Scarlett, nhưng chàng nên tỏ ra cứng rắn với nàng. Chàng không thể để bị quẫn trí trong giai đoạn này của vụ việc chỉ vì phải quan tâm đến sự an toàn của một người phụ nữ.
Khoảng mười phút sau, Scarlett quay lại với chai thuốc màu nâu và một ít bông. “Em nghĩ đây là những thứ mình cần.” - Nàng nói. - “Tiếng Farsi của em không được tốt cho lắm.”
“Không giống như Poppy. Ít nhất nó cũng viết được đấy.”
“Ồ, con bé tội nghiệp đã có dịp để học đó. Nào, anh đứng im nhé.”
Bond nhìn ra phía biến trong khi Scarlett châm nhẹ lên vết cắt trên lưng chàng.
“Tưởng anh phải kêu ăng ẳng lên vì đau chứ.” - Nàng nói. - “Đó là điều người ta thường làm trong phim cao bồi miền Tây đó.”
“Nó có đau đến như vậy đâu.” - Bond đáp.
“Có thể đây không phải là thuốc sát trùng. Hay đây chỉ là loại thuốc trấn an tâm lí thôi. Em thấy anh có mấy vết cắt trên ngực nữa đó.”
Scarlett vòng tới trước mặt Bond. Khi nàng cúi xuống, chàng nhìn thấy mái tóc sạch bóng của nàng ở sát ngay trước mặt, và chàng cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa lan chuông. Mặc cho chuyến đi vừa rồi khá khắc nghiệt, nàng vẫn tươi mát, sạch sẽ như vừa mới bước từ phòng tắm ra vậy.
Nàng ngừng lại, và sự do dự của nàng cho thấy nàng cảm nhận được ánh mắt của Bond trên người mình. Nàng ngẩng mặt lên sát với mặt chàng. Cả hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài centimet.
“Chỗ này này.” - Bond nói và chỉ vào vết sẹo trên gò má.
“Tội nghiệp anh quá.” - Scarlett nói; và lần đầu tiên, kể từ khi gặp nhau ở Rome đến giờ, Bond mới thấy dáng vẻ nũng nịu như mèo trong cặp mắt lim dim của nàng.
Nàng châm miếng bông lên vết sẹo, rồi nhẹ nhàng hôn lên đó.
“Vậy có đỡ hơn không?”
“Có chứ.” - Bond đáp dù hai hàm răng đang nghiến chặt.
“Đây nữa nè.” - Nàng nói và dùng tay kia chạm nhẹ lên một vết trên cổ chàng. Nàng hôn phớt lên chỗ đó.
“Đây nữa nè.” - Bond nói và chỉ ngay vào môi dưới của mình.
“Dạ, đúng vậy, cục cưng tội nghiệp của em ạ. Ngay đây mà.”
Ngay khi cặp môi của Scarlett vừa chạm vào môi mình, Bond siết chặt lấy hông nàng và dùng lưỡi tách đôi môi của nàng ra. Lúc nàng ngửa đầu ra phía sau thì bàn tay kia của chàng đã đưa lên tới gáy nàng; chàng đẩy mạnh đầu của nàng tới trước cho hai khuôn miệng siết chặt vào nhau. Lần này, lưỡi của nàng không còn do dự nữa, nó háo hức lùa tới gặp lưỡi chàng, trong khi hai tay chàng liên tục xoa lên xoa xuống dọc hai bên hông của nàng. Chàng thấy hai cánh tay của nàng khóa chặt lấy cổ mình trong khi nàng ngấu nghiến hôn chàng.
Cuối cùng, Bond ngẩng đầu lên. “Nào, Scarlett.” - Chàng nói. - “Anh nghĩ anh muốn xem bằng chứng để khẳng định em chính là em đấy.”
Nghẹt thở vì xúc động, Scarlett nâng cái gấu váy màu đen lên khỏi chiếc vớ màu mật ong để chàng có thể nhìn thấy làn da giữa mép trên của chiếc vớ nilon với chiếc quần lót vải bông màu hồng. Chẳng có vết bớt nào hết.
Bond cười. “Thật hoàn hảo.” - Chàng nói. Giữ chặt lấy tay nàng ở nguyên chỗ đó, chàng hôn nàng thật mãnh liệt và thì thầm vào tai nàng. - “Ai có thể nghĩ một bà giám đốc ngân hàng lại mặc quần lót màu hồng nhỉ?” Chàng cũng cười thầm khi nhớ lại cái cách Poppy, được coi là khá phóng túng trong sinh hoạt, lại kín đáo hạ cạp váy xuống như một cách thực dụng và nhanh nhất để chàng nhìn thấy, trong khi cô chị, luôn tự cho là người có đầu óc hơn, lại vội vã và nồng nhiệt tốc váy lên.
Chàng chạm nhẹ mấy đầu ngón tay lên chỗ da đùi tuyệt hảo, rồi từ từ cúi đầu hôn lên chỗ đó.
“Thật mềm mại.” - Chàng nói. - “Và cũng rất hoàn hảo nữa.”
Chàng thấy hai bàn tay của Scarlett lùa vào mái tóc lúc này vẫn còn ẩm của chàng, trong khi chàng lại hôn lên đùi nàng một lần nữa.
Chàng đứng dậy, vòng tay qua người nàng. “Em có thể trút bỏ chiếc váy này, nếu em thích.” - Chàng nói.
Scarlett làm, theo đề nghị của chàng, rồi trút bỏ luôn cả áo khoác và áo sơmi. Trong khi nàng ngồi ở mép giường với mỗi chiếc quần lót trên người, thì Bond bước lại gần và nới lỏng nút thắt trên chiếc khăn lông quấn quanh người chàng. Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa.
“Xin chào, xin chào... Ông James ơi. Tôi là Hamid đây. Tôi mang cho ông một chiếc quần tốt đây.”
“Thật đúng là thứ tôi cần bây giờ đấy.” - Bond vừa nói vừa chộp vội chiếc khăn lông.
Chàng nhìn khuôn mặt đầy mong đợi và xúc động của Scarlett rồi nói. “Anh xin lỗi.”
Nàng khó nhọc hít một hơi dài, cứ như là thấy khó thở lắm. Rồi nàng gật nhẹ đầu và nhặt chỗ quần áo ở dưới sàn nhà lên.
“Đó là công việc mà em.” - Bond nói.
“Hoặc là định mệnh.” - Scarlett đáp và thở dài.
❀ ❀ ❀
Họ cùng ăn tối trong phòng ăn ở khách sạn, và Bond có mời Hamid cùng ăn.
“Tôi đoán lúc chiều anh không có thời gian để ăn món caviar.” - Bond nói.
“Không, ông James. Tôi đợi ông.”
“Được rồi, ta hãy xem ở đây họ có thể làm được gì nào.”
Lúc này Bond đang mặc chiếc sơmi trắng bình thường cùng chiếc quần vải bông màu xanh nước biển sẫm. Lưng quần hơi rộng, nhưng cả bộ đồ nói chung trông trang nhã đến ngạc nhiên, chàng nghĩ, nếu so sánh với những gì các quý ông đang mặc ở Noshahr này.
Scarlett cũng đã có thời gian ra ngoài và sắm cho mình một bộ cánh bình thường ở cửa hiệu dành cho du khách. Mặc dù nàng phàn nàn bộ đồ này chỉ dành cho các bà ngoại người Ba Tư, song màu xanh lợt của nó hóa ra lại hợp với đôi mắt nâu sẫm của nàng đến lạ lùng. Nàng cũng đã đặt một phòng riêng trong cùng hành lang với phòng của Bond.
Món caviar được mang tới trong chiếc tráp không đậy nắp, để lộ một tô thủy tinh đặt trên những cục nước đá. Mắt Hamid như trợn ngược lên khi gã múc một muỗng đầy caviar vào đĩa của mình, rồi dùng một lát bánh mì như một cái bay đút gọn nó vào miệng. Bond thấy hoảng khi gã uống Coca-Cola cùng với caviar. Bond đã chuyển qua whisky, còn Scarlett dùng champagne vì khách sạn không có rượu vang.
Trong khi ăn tối, Bond nói cho Scarlett biết chàng đã làm những gì ở Tehran và mô tả con tàu-máy bay mà chàng đã phát hiện ra trong nhà chứa tàu. “Nếu anh có thể chụp được vài tấm hình của nó,” - Chàng nói. - “Chúng ta sẽ gửi chúng về London.”
“Chuyện này nghe kì thật đây.” - Scarlett nói. - “Cứ như là chuyện khoa học viễn tưởng vậy.”
“Nhưng lại hoàn toàn có thực đấy.” - Bond nói. - “Anh nghi nó được chế tạo ở Liên Xô. Nhưng điều làm anh băn khoăn là nó được dùng để làm gì, và tại sao nó lại có cờ Anh quốc.”
“Đó là ý của Gorner.” - Scarlett nói. - “Em đã nói với anh là hắn bị ám ảnh bởi nước Anh mà.”
“Nghe cứ như là Quái vật Biển Caspian ấy.” - Hamid nói.
Bond dường như đã quên khuấy sự có mặt của gã lái xe nãy giờ vẫn cắm cúi ăn.
Lúc này Hamid đang ngẩng đầu và giũ bỏ những hạt cơm, hạt đậu khoái khẩu dính vào ria mép. “Quái vật Biển Caspian. Người ta đã nhìn thấy nó hai lần trong năm nay đấy.”
“Nhìn thấy?”
“Vâng. Họ nhìn thấy nó từ trên máy bay. Họ sợ lắm. Nó trông lớn hơn cả tàu biển và máy bay nữa. Và nó di chuyển nhanh hơn cả xe hơi đấy. Họ nghĩ đó là một con vật sống, như con quái vật nổi tiếng của các ông ấy.”
“Quái vật Hồ Loch Ness hả?”
“Vâng.”
“Được rồi, tôi có thể đảm bảo với anh rằng nó rắn chắc hơn Quái vật Hồ Loch Ness rất nhiều.” - Bond nói. - “Nhưng điều tôi muốn biết là không hiểu nó chỉ chở hàng hay có được trang bị vũ khí gì hay không.”
Người bồi bàn bưng lên món vịt quay cùng hạt lựu và phục vụ họ cùng với món salad trộn gia vị thảo mộc ngon còn hơn cả cách nó được trình bày nữa.
“Vậy anh có nghĩ quay lại đó vào ban đêm sẽ an toàn hơn không?” - Scarlett nói. - “Chúng ta sẽ khó bị nhìn thấy hơn đấy.”
“Chúng ta á?” - Bond hoài nghi hỏi lại.
“Em có thể là một cặp mắt nữa cho anh đó.”
“Tôi cũng vậy.” - Hamid nói. - “Tôi sẽ đi.”
Bond cân nhắc, trong khi uống cạn ly whisky rồi ngả người ra đằng sau. “Thôi được. Tôi cần lấy lại khẩu súng. Cái khẩu súng nặng nề của Mỹ mà tôi bỏ trong xe của anh ấy, Hamid à, nó cồng kềnh quá. Đưa nó cho Scarlett giữ đi. Thế em có biết bắn súng không đấy?”
“Em là một giám đốc ngân hàng mà, James. Như anh vẫn luôn nhắc nhở em đấy thôi.”
“Hãy đứng dạng hai chân thật chắc chắn như thế này này. Giữ khẩu súng bằng hai tay và đưa nó ra trước mặt, để cho cánh tay gập lại thành một hình tam giác đều với khẩu súng ở đỉnh. Siết, chứ đừng bóp cò. Cố gắng đừng hấp tấp. Đây là khu vực mục tiêu,” - Vừa nói chàng vừa lấy ngón tay khoanh vòng trên người mình. - “Bắn xuống phía dưới thì không ổn. Bắn lên phía trên thì có thể bị trượt. Hiểu chứ?”
“Em nghĩ mình hiểu.” - Scarlett nói. - “Nó dễ hơn việc liên kết và tiếp thu ngân hàng nhiều.”
“Tốt rồi. Chúng ta sẽ phải cố tìm đường vào trong qua tòa nhà chính. Tôi sẽ không bơi nữa đâu.”
Trên phòng mình, Bond gắn lại con dao biệt kích vào bắp chân và xỏ đôi giày da đế mỏng có gắn mũi sắt. Chàng bỏ vào túi quần ít đạn dự trữ cho khẩu Walther và chiếc máy chụp hình Minox B cùng ống kính chụp xa. Chàng đã lắp cuộn phim có độ nhạy cực cao và tính toán rằng, với ánh trăng rọi vào từ khoảng trống cuối nhà chứa tàu cũng đủ sáng để chụp. Chàng không định đi giật giải chụp hình với những kết quả đó, nhưng ít nhất thì những gã nghiên cứu ở ban Q cũng có việc để làm.
Rồi chàng đưa cái gói bọc trong túi nhựa tổng hợp cho Hamid và dặn gã chuyển nó cho Darius Alizadeh nếu có chuyện gì xảy ra ở bên cảng.
Ra đến phía ngoài xe, Bond thấy chỉ còn có hai viên đạn trong khẩu súng Colt của tên bảo vệ. “Cũng còn hơn là không có gì.” - Chàng nói và đưa khẩu súng cho Scarlett.
“Thế em có thể... để nó ở đâu?” - Nàng hỏi.
“Anh ước gì anh vẫn còn khẩu Beretta cũ,” - Bond đáp. - “Gã sĩ quan quân giới nói với anh đó là súng của phụ nữ; với loại đó, em có thể giấu nó trong quần lót được đấy. Còn bây giờ em có thể kiếm một chỗ trong túi xách của em cho nó được không?”
Scarlett lục lọi túi xách một lúc trong khi Hamid nổ máy xe. “Chắc em phải bỏ hết đồ trang điểm lại mất thôi.” - Nàng nói.
“Tất cả chúng ta sẽ phải hi sinh cho đất nước của mình mà.” - Bond nói. - “Đi thôi Hamid.”
Theo chỉ dẫn của Bond là phải giữ một tốc độ thật khoan thai, Hamid cho chiếc Cadillac màu xám êm ả trườn nhẹ trong màn đêm của khí hậu cận nhiệt đới. Các cửa sổ của xe được hạ xuống để đón những âm thanh hòa quyện của sóng biển vỗ vào bờ từ phía bên trái và của những chú ve sầu trên những hàng cọ ở phía bên phải. Không khí tĩnh lặng tràn ngập mùi hương từ những vườn cam.
“Chết rồi. Tôi sực nhớ ra.” - Bond thốt lên. - “Sẽ có chó đây.”
“Chó á?” - Hamid hỏi.
“Ừ. Ban đêm chắc chắn sẽ có chó canh gác.”
Hamid lắc đầu. “Người Ba Tư không nuôi chó. Đấy là thói quen của người châu Âu. Bẩn thỉu lắm. Chúng tôi để chó chạy rông ngoài đường, như lũ mèo ấy.”
Khi họ đi khỏi khu vực dân cư, ánh đèn đường cứ thưa dần cho tới khi chiếc xe êm ả lướt nhẹ trong cái thế giới tối tăm của bến cảng. Hoàn toàn chẳng có bóng dáng một chiếc xe nào, không ánh đèn xe, cũng chẳng có tiếng động gì. Cứ như là màn đêm đã bao phủ hết những dấu hiệu của sự sống ở cái vùng duyên hải này.
Chàng khoái sự tĩnh lặng của đất nước xa lạ này, và chợt cảm nhận dấu hiệu thắt ruột quen thuộc của mình trước hiểm nguy. Chàng hít sâu một hơi, và hình ảnh của huấn luyện viên Julian Burton ở đại bản doanh tại London thoáng hiện lên trong đầu. Đây có phải là cách thở mà chàng nhớ không?
“Dừng xe ở đây.” Thời gian dành cho hồi tưởng đã qua. “Hamid, anh ở lại đây nhé. Đừng đến gần hơn nữa. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cần phải thoát đi một cách suôn sẻ đấy. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ gặp lại anh trong nửa giờ nữa. Scarlett, em đi cùng anh nào.”
Cả hai đi bộ dọc theo con đường, và quẹo vào cái sân có tòa nhà Xưởng đóng tàu Anh Em Nhà Isfanhani. Có vài chiếc đèn bảo vệ, song chẳng có gì làm Bond lo lắng cả.
“Em đợi ở đây. Nấp sau chiếc xe tải này và yểm hộ cho anh trong khi anh đi tới kia nhé.”
Bond chạy lẩn vào trong bóng tối của tòa nhà cho tới khi phải lộ ra ánh sáng. Chàng chạy tới nhà chứa tàu bằng kim loại và ẩn mình sau thùng rác. Huơ tay một lúc, chàng đã thấy gói quần áo, và lát sau thì cảm thấy yên lòng với cái báng của khẩu Walther nằng nặng trong tay mình.
Chàng liếc nhìn một vòng qua mặt biển tới con phố và chiếc xe tải nơi Scarlett đang náu ở phía sau. Nàng kín đáo ẩn mình để không bị lộ bóng. Cô bé giỏi thật, Bond nghĩ.
Chàng đi vòng qua hông nhà tới cánh cửa mà lúc chiều chàng mới chạy qua. Nó được khóa bằng một ổ khóa móc. Dùng cái lưỡi nhỏ trong con dao xếp, chàng ngoáy nhẹ vào ổ khóa. Ổ khóa bung ra, và chàng đẩy cánh cửa gỗ rộng mở. Scarlett chạy theo chàng vào trong tòa nhà và chàng dẫn nàng nhanh chóng lên qua các bậc thang. Chàng hơi ngạc nhiên rồi thấy lo lắng vì việc thiếu an ninh ở đây. Ngay cả một xí nghiệp bình thường nhất cũng phải có một người gác đêm, chàng thầm nghĩ. Cả hai đi dọc theo cầu thang dẫn vào nhà chứa tàu bằng kim loại.
Bond đặt tay lên cổ tay Scarlett “Mọi chuyện quá dễ dàng.” - Chàng nói. - “Trông như là một cái bẫy vậy. Anh thấy em nên ở lại đây. Em có súng rồi phải không? Vậy hãy yểm trợ cho anh. Cũng có đủ ánh trăng từ phía biển kia để em nhìn thấy anh đấy. Gạt chốt an toàn ra đi. Đúng rồi. Còn chốt an toàn phụ ở đây nữa này - miếng sắt này bị đẩy xuống phía báng súng. Nó sẽ tự động bung lên nếu em siết chặt cò súng. Em giỏi lắm.”
Bond mở chốt cửa và bước vào trong nhà chứa tàu. Hình bóng của con Quái vật Biển Caspian nổi bật trong tầm mắt chàng. Một sản phẩm trông thật kinh hoàng. Chắc chắn nó được chế tạo tại Liên Xô, chàng nghĩ, và là một nhắc nhở đáng sợ của những ngày vừa qua khi mà phương Tây bị bỏ lại phía sau - thời kì của vệ tinh Sputnik, của Yuri Gagarin và những kì công của kĩ nghệ vũ khí Xô Viết. Và giờ đây, dường như những người Xô Viết một lần nữa đã có lại sức mạnh và sự khéo léo.
Bond bắt đầu chụp hình con quái vật. Nhờ những chàng trai trong đội kĩ thuật chụp hình, màn trập của chiếc Minox hoạt động hầu như không phát ra tiếng động. Bond chẳng cần nhìn qua ô ngắm, cứ đưa máy ra và chụp.
Chàng đi xuống sàn dưới để tiếp cận con tàu. Ngay khi vừa đưa chiếc Minox lên một lần nữa, chàng nghe thấy một giọng nói vang dội trong gian nhà chứa tàu đầy ánh trăng.
“Thêm ánh sáng này, ông Bond.”
Đó là giọng nói xa lạ của một người Ba Tư.
Bỗng dưng cả khu nhà chứa tàu tràn ngập ánh sáng chói lòa. Bond đưa hai cánh tay ra che trước mặt. Chàng nghe thấy chung quanh mình tiếng giày chạy sầm sập trên những lối đi bằng kim loại.
Tiếng nói vừa rồi lại vang lên. Nó được khuếch đại qua loa phóng thanh. “Ông Bond, hãy bỏ súng xuống và đưa tay lên đầu. Bữa tiệc kết thúc rồi.”
Bond nhìn dọc theo thân tàu bằng hợp kim nhôm. Đúng lúc đó, chàng thấy phần phía sau của buồng lái được mở trượt ra sau bằng bộ phận thủy lực. Từ khoang trống lộ lên một chiếc mũ kê-pi lính Lê dương, tiếp theo là đôi vai và toàn bộ thân hình của Chagrin. Hắn đu người lên và bước dọc trên thân con tàu tới gần Bond với khẩu súng tiểu liên lăm lăm trong tay.
Hắn nhấc nòng súng lên và chĩa vào đầu Bond. Giờ đây, hắn ở rất gần để Bond có thể thấy rõ hình bóng vô cảm của cái thân xác như một thây ma này.
Bỗng một tiếng súng vang lên và toàn bộ khu nhà chứa tàu trở nên tối om. Lập tức Bond nhào người xuống phía trước. Chẳng có thời gian xem chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là phải tận dụng bóng tối. Chàng di chuyển hết sức nhẹ nhàng trên sàn hướng đến cầu thang, thế nhưng ngay khi chân vừa đặt lên bậc thang đầu tiên thì một cú giáng mạnh vào sau gáy đã làm cho đầu óc chàng rơi vào một màn đêm đen kịt - tối hơn cả những đêm Ba Tư nữa.