← Quay lại trang sách

Chương 12 Bụng Dạ Loài Thú

Lúc tỉnh lại, Bond thấy mình đang bị kéo lê trên mặt sân đá dăm trộn nhựa đường và bị đẩy tới chiếc trực thăng với cánh quạt đang quay vù vù trong đêm tối. Gió từ cánh quạt thổi xuống da thịt cho biết chàng đã bị lột Sạch đến cả quần lót. Hai tay chàng bị trói quặt ra sau, và con dao biệt kích đã bị lấy mất. Chỗ bị đánh trên đầu đau đến mức chàng chỉ cố để đừng nôn khi bị đẩy lên trực thăng. Nội thất của chiếc trực thăng trông như của máy bay quân sự với một chiếc ghế sơ sài cho sáu người ngồi vuông góc với đám phi công. Bond bị đẩy dúi xuống sàn, sau đó bị trói chặt hai cổ chân bằng dây nilon. Một thân hình phụ nữ - chắc là Scarlett, chàng thầm nghĩ - với lưng bị cột chặt với lưng chàng. Chàng có thể cảm thấy làn da trần của nàng đang ép sát vào người mình. Cố chống lại cơn buồn nôn đang dâng lên, chàng gắng sức nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Chàng nhớ đến ánh sáng rực rỡ... Rồi không gì hơn. Tiếng động cơ cánh quạt trực thăng gầm gừ ép chặt lên hai tai chàng, rồi nó bốc mạnh lên và ngay lập tức nghiêng mạnh làm cả người chàng đè dúi lên Scarlett, và nàng kêu thét lên. Chỉ có tiếng thét không lời, song chàng cũng nhận ngay ra giọng của nàng.

“Scarlett hả?” - Chàng hỏi.

Một chiếc giày táng mạnh vào miệng chàng và một chiếc răng gãy rời ra khỏi hàm.

“Không được nói.”

Nhìn lên, chàng thấy cả sáu chiếc ghế đều kín những tên lính gác mang súng. Sáu khẩu súng với chốt an toàn mở sẵn đang chĩa vào chàng và Scarlett, và sáu cặp mắt hung dữ đang nhìn chằm chằm như khoan lên người họ. Trong khi cơn đau đầu đang dần tăng thì những sự kiện vừa qua cũng dần hồi phục trong tâm trí chàng. Sự xuất hiện của Chagrin là bằng chứng cho thấy chàng đã tìm ra bí mật biển Caspian của Gorner, và chàng không mảy may nghi ngờ rằng mình đang được đưa đến hang ổ của chúng ở sa mạc.

Bond nhổ máu ra khỏi miệng. Chàng tự thấy trong tình huống này mình cũng có một điểm tốt. Không được giúp đỡ thì không bao giờ chàng có thể tìm thấy được hang ổ của Gorner. Ngọn núi không đến với Mohammed, mà Mohammed hình như đang được đưa bằng máy bay đến với ngọn núi. Tốt.

Sau khoảng một giờ, máy bay hạ độ cao, và Bond có thể thấy bọn lính trở nên lo lắng hơn. Họ hạ cánh yên ổn và chàng nghe thấy những mệnh lệnh cộc lốc phát ra. Sáu tên lính gác vẫn ngồi im, nhưng lại chĩa súng sát hơn vào những người bị bắt. Bond nghe thấy tiếng động cơ diesel ở phía ngoài và đoán chừng đó là xe tải chở nhiên liệu. Cát bị gió cuộn mù mịt vào trong qua cánh cửa mở của chiếc trực thăng.

Cuối cùng thì cửa cũng được đóng lại và họ tiếp tục lên đường. Không có cách nào đoán được họ đang đi hướng nào, do vậy Bond tự cho phép mình được dần buông trôi và thiếp đi. Chàng cố tìm cách trấn an Scarlett, nhưng chỉ qua sự tiếp xúc của làn da thì cũng chẳng làm được gì.

Sau khi bay gần như cả đêm, Bond thấy chiếc trực thăng lại hạ dần độ cao. Lần này, khi nó đang bay lơ lửng sát mặt đất thì sáu tên lính gác đứng lên, dùng giày và những bàn tay thô bạo đẩy Bond và Scarlett ra chỗ cửa mở. Khi cánh quạt dừng hẳn, chúng thả thang và xô những người bị bắt xuống đất. Scarlett thét lên khi mảng sườn trần trụi của nàng bị chà sát lên những bậc thang sắt. Cả hai được đưa qua bãi cát đến một đường ray rộng chừng ba mét, trên đó có sẵn một chiếc xe chạy bằng điện, trông như xe nâng hàng. Với súng gí vào đầu, họ bị quẳng lên sàn xe phía sau.

Chiếc xe chạy tới một đồi cát đen kịt, cao gần hai chục mét, trông như một bức tường thành của sa mạc. Khi họ tới gần, chiếc cửa lùa to lớn mở ra cho họ vào. Cái bụng của con thú đây, Bond nghĩ, trong khi cánh cửa lặng lẽ đóng lại sau lưng họ.

Chiếc xe chạy tới cái bục hình tròn và dừng lại. Có tiếng xì mạnh của bộ phận thủy lực và họ tụt dần xuống. Cả cái bục hạ xuống dọc theo lòng một chiếc ống to, và dừng lại ở độ sâu khoảng mười mét so với mặt đất. Chiếc xe được lái ra phía sàn không có đường ray, dọc theo hành lang tối om và dừng lại bên ngoài một cánh cửa nặng trịch. Lũ lính gác lôi cả Bond lẫn Scarlett, lúc này vẫn đang bị cột chặt lưng vào nhau, ra khỏi sàn xe và đẩy họ qua cánh cửa vào xà lim.

Chagrin xuất hiện bên cửa. “Chúng mày đợi ở đây.” - Hắn nói. “Không có lối ra đâu. Chúng mày mà chạy là bọn tao giết ngay. Lát nữa tao sẽ gặp lại chúng mày.” - Hắn nói thêm và chỉ lên trần xà lim.

Cánh cửa đóng sầm và chốt được gài lại. Cái xà lim này dài, rộng khoảng gần hai mét. Tường bằng đá và nền cát.

“Em ổn không?” - Bond hỏi.

“Em ổn. Còn anh thì sao?” - Giọng Scarlett rất yếu và như rưng rưng nước mắt.

“Anh đau đầu lắm. Cứ như lần anh thức dậy sau khi chơi bài cả đêm ở câu lạc bộ của sếp anh ấy. Thuốc benzedrine và champagne. Trời ơi. Em mặc gì vậy?”

“Chỉ có cái này thôi.” - Scarlett ưỡn hông lên.

“Cái màu hồng ấy hả?”

“Sau lúc anh hỏi thì nó đã là màu trắng rồi. Em đã thay đồ trước khi đi ăn tối.”

“Chuyện gì xảy ra ở nhà chứa tàu vậy? Anh nhớ khi đèn bật lên. Rồi...”

“Chagrin từ thân tàu bước xuống. Em nghĩ hắn sắp giết anh. Do vậy em bắn.”

“Vào hắn hả?”

“Không. Em bắn xuyên qua dây cáp điện chính. Nó chỉ cách em có gần một mét thôi.”

“Ấy vậy mà... Phát súng quả là hết sẩy.”

“Khẩu súng giật mạnh như điên ấy. Nhưng em đã làm đúng như anh dặn. Siết chứ không giật cò súng. Em nghĩ có thể anh sẽ chạy thoát trong bóng tối.”

“Lúc đấy bọn chúng đông quá.”

“Vậy bây giờ sẽ làm gì, James?”

Bond nghĩ ngợi một lúc. “Được rồi, anh không nghĩ Gorner đưa anh và em tới giữa sa mạc này mà lại không có ý định gì. Nếu chúng muốn giết hai ta thì giờ chúng đã làm rồi.”

“Rồi sao?”

“Rồi hắn sẽ sử dụng chúng ta. Một mục đích gì đó.”

“Hoặc chỉ là lấy thông tin.”

“Cũng có thể.” - Bond nói. - “Cho đến lúc có thể tìm ra chuyện gì đó, anh nghĩ chúng ta hãy cố gắng nghỉ ngơi đã. À mà này, Scarlett, em vẫn chưa nói cho anh biết em đến Ba Tư làm cái quái gì vậy?”

“Nói bây giờ thì hơi kì cục.” - Scarlett nói và Bond thấy nàng hơi vặn vẹo người. - “Anh hứa sẽ không cười em chứ?”

“Anh không thấy có gì vui cả.”

“Em đang nghỉ phép.”

“Em làm gì?”

“Ngay cả giám đốc ngân hàng đôi lúc cũng cần nghỉ ngơi. Em có ba tuần phép năm và đã lấy mười ngày phép. Em muốn được sẵn sàng đợi khi Poppy thoát khỏi nanh vuốt của Gorner. Em không thể nào tập trung vào công việc khi anh đang ở đây. Và em muốn đến thăm đất nước Ba Tư nữa.”

Mặc cho điều mình mới nói, Bond buột miệng cười nhạt, rồi lập tức hối tiếc vì nhận thấy những vết cắt ở lưng mình đang cọ xát vào lưng của Scarlett.

“Bây giờ em đã được nhìn thấy đất nước Ba Tư rồi còn gì.” - Chàng nói và nhìn vào mặt đất đầy cát sỏi trước mặt. - “Ngay trước mắt em ấy.”

❀ ❀ ❀

Một chút ánh sáng lọt vào xà lim khi cánh cửa được tháo chốt và hé mở. Bond khẽ rên lên khi xoay người đổi tư thế trên nền cát.

Hai tên lính gác có vũ khí bước vào. Một tên cúi xuống dùng dao cắt sợi dây cột hai người với nhau, song vẫn để nguyên những sợi dây trói trên cổ tay của mỗi người. Tên kia cho họ uống chút nước trong khi tay họ vẫn bị trói chặt.

“Đi!” - Hắn ra lệnh.

Với súng gí sau lưng, họ bị dẫn xuống qua lối đi nhỏ tới một phòng vệ sinh sơ sài, và ở đó, dưới sự giám sát chặt chẽ, họ được phép rửa ráy qua loa và đi vệ sinh trong căn phòng riêng.

“Có thể cho tôi mặc áo được không?” - Scarlett nhìn xuống thân hình trần trụi của mình.

Tên lính gác lắc đầu. Hắn ra lệnh cho cả hai ra ngoài và đi xuống hành lang dẫn đến một cánh cửa inox.

“Chờ đã.”

Tên lính gác bấm mã số và ló mặt ra trước chiếc camera bảo vệ để được nhận dạng. Cánh cửa mở trượt ra. Bond và Scarlett bước vào một căn phòng lớn có máy lạnh và được sơn màu đỏ thắm: sàn, trần, các bức tường - hầu như chẳng có cái gì mà không có màu đỏ thắm của hoa anh túc cả. Sau bàn làm việc là một chiếc ghế xoay kiểu cổ bọc da màu hạt dẻ, và đang ngồi trên đó là người đàn ông với bàn tay trái mang chiếc găng to quá khổ.

“Ôi trời đất ơi, mang đến cho người phụ nữ này cái áo.” - Tiến sĩ Julius Gorner nói. Giọng của hắn nghe kinh tởm đến mức Bond thoáng phân vân không hiểu có phải hắn thấy ghê tởm tất cả xác thịt phụ nữ hay không.

Gorner đứng dậy và đi vòng qua chiếc bàn. Hắn mặc bộ đồ vải lanh màu kem, áo sơmi xanh da trời và cravat đỏ. Mái tóc vàng nhạt của hắn được chải lật từ đỉnh đầu hất ra phía sau, trùm xuống tận cổ áo. Hắn gí sát mặt mình vào mặt Bond, và chàng để ý đến hai gò má cao đặc trưng của người Slavi cùng gương mặt cực kì ngạo mạn và nôn nóng mà chàng đã nhìn thấy lần đầu ở Marseille.

Yên tĩnh và lạnh lùng hơn chính là thái độ xa lánh - đó là cách mà Gorner không thèm nhìn thẳng vào mắt chàng, cứ như thể hắn biết nếu phải cởi mở trước những yêu cầu của người khác thì cái mục đích thuần khiết của hắn sẽ bị phai mờ. Chút lãnh đạm đó làm cho hắn gần như không bị tổn thương, Bond nghĩ - không có điểm yếu nào trong sự ngạo mạn, sự thèm khát hay lòng trắc ẩn cả.

“Thế là ông lại trở thành khách của tôi rồi, ông sĩ quan chỉ huy Bond ạ.” - Gorner nói. - “Đừng có quen thói vượt quá lòng mến khách của tôi đấy. Đâu phải là chơi cricket.”

Bond lặng thinh. Một gã mang vào cho Scarlett chiếc áo lính màu xám. Bond để ý thấy mặc dù đã được tắm rửa nhưng ngực nàng vẫn lốm đốm những vệt máu - của chàng hay của nàng, chàng không thể biết được. Gã kia đưa cho Bond chiếc áo tương tự cùng chiếc quần; và chàng nhanh chóng mặc vào.

“Nào. Ngồi xuống.” - Gorner chỉ vào hai chiếc ghế gỗ. - “Hãy nghe tao nói thật kĩ và chớ có mở miệng. Tao không phải là một người ham thể thao nữa. Chúng ta sẽ không chơi tennis nữa đâu. Không còn có vụ “Này ông bạn, đỡ bóng đi” nữa đâu. Ở đây mày phải làm việc. Tao sẽ cho mày xem nhà máy và tao cũng sẽ chỉ dẫn cho mày biết công việc phải làm, Bond ạ. Mày sẽ chuẩn bị giúp tao thực hiện một trong những vụ can thiệp quân sự càn rỡ nhất của thế kỉ đấy. Một vụ mà tao chắc sẽ làm thay đổi tiến trình lịch sử. Mày có nghe không đấy?”

Bond gật đầu.

“À mà này, đừng có buồn khi tao gọi mày là “thằng Bond”, chứ không phải là “ông Bond” hay “ông sĩ quan chỉ huy Bond”, được không? Đó cũng là cách các quý ông Ănglê nói mà, có đúng không hả? Chỉ gọi tên họ với “bạn bè nối khố” thôi. Chúng ta cũng phải chơi cho đúng luật chứ hả?”

“Thế còn Scarlett thì sao?” - Bond hỏi.

“Con bé này hả? Tao chẳng có hứng thú gì với nó cả. Thế nhưng tao nghĩ đám công nhân của tao thì lại có thể có đấy.”

“Ông đã làm gì em tôi?” - Scarlett hỏi. - “Poppy đâu rồi?”

Gorner bước ngang qua phòng và đến gí sát mặt mình vào mặt của Scarlett. Dùng cái bàn tay khỉ mang găng, hắn nắm lấy cằm và bẻ mặt nàng qua trái rồi qua phải. Bond nhìn thấy cổ tay lông lá lộ ra giữa chiếc găng và cổ tay áo của hắn.

“Tao chẳng biết mày đang nói cái quái gì hết. Tao nghĩ có lẽ mày đã nghe nhiều lời đồn đại quá đây. Chúng tao có cách xử lí những đứa hay nghe những lời đồn đại.”

“Em gái tôi đâu rồi? Ông đã làm gì...”

Cái mu bàn tay khỉ vả bốp một cái vào miệng nàng.

Gorner giơ ngón trỏ của bàn tay người lên môi hắn. “Suỵt.” - Hắn nói, trong khi máu ứa ra từ miệng của Scarlett. - “Không được nói nữa.”

Quay lại phía tên lính gác, Gorner nói: “Nhốt con bé này vào xà lim suốt đêm nay để nó có thể giải trí cho bọn làm ca sớm.”

Gã kia dẫn Scarlett đi, và máu vẫn tiếp tục chảy ra từ môi của nàng. Gorner quay lại phía Bond. “Còn mày thì đi theo tao.”

Hắn chạm nhẹ vào một điểm trên bức tường có che rèm màu đỏ thắm, và một khoảng tường trượt mở ra. Bond theo hắn xuống lối đi có thành và sàn bằng kính. Ở phía dưới họ trông giống như một nhà máy hóa chất.

“Thuốc giảm đau analgesia.” - Gorner vừa nói vừa tiếp tục bước. - “Tao biết về nó ở Mặt trận phía đông đấy. Làm thế nào để hết đau. Người ta nói quá nhiều chuyện tầm bậy về những nỗi kinh hoàng của chiến tranh hóa học. Chẳng có ai từng chiến đấu ở Stalingrad lại nghi ngờ rằng chiến tranh “quy ước” lại kinh khủng hơn nhiều.”

Tầm cỡ công việc ở đây thật đáng kinh ngạc. Bond ước tính phải có tới gần 500 người trong những dây chuyền lắp ráp hay vận chuyển nguyên liệu đến những lò chưng cất và máy li tâm.

“Khi mày nhìn thấy những người bị nát hết mặt.” - Gorner nói. - “Chính xác là bị đạn khoan xoáy vào xương sọ, vạt mất cả khuôn mặt... Hay khi mày nhìn thấy những người đang ráng sức ôm cả ruột gan mình trong hai bàn tay... Thì mày sẽ hiểu sự cần thiết của việc cấp tốc giảm đau.”

Họ đi tới ngã rẽ của lối đi.

“Ở bên đó, trong những cái bể chứa lớn đó là quy trình chiết xuất nhựa anh túc thành thuốc giảm đau và thuốc gây mê. Codeine, dihydrocodeine, pethidine, morphine và các thứ khác. Một số sản phẩm được vận chuyển qua vịnh Persia tới Bombay rồi tới vùng Viễn Đông, Úc và châu Á. Một số được vận chuyển bằng đường bộ tới nhà máy của tao ở Paris, rồi qua Mỹ và phương Tây. Và có một số, tin hay không thì tùy, đi qua Liên Xô và tới Estonia. Ở Paris và Bombay, một số hóa chất được tinh chế hơn nữa, trở thành bột, chất lỏng, viên, hay bất cứ thứ gì nếu thị trường địa phương muốn. Việc đóng gói và dán thương hiệu cho sản phẩm bán ở Paris thì khác với ở Bombay. Những trung tâm dịch vụ sức khỏe khách hàng và những phòng khám tư nhân trả tiền vào tài khoản ở nước ngoài và không ai có thể kết nối với toàn bộ quá trình hoạt động kinh doanh được. Nếu không tao sẽ bị tố cáo là đang thực hiện việc độc quyền rồi. Trên thực tế thì, một người nằm trong phòng cấp cứu ở bệnh viện dã chiến ở tận Nigeria cũng được cấp đúng loại thuốc dành cho một phụ nữ trong phòng khám tư nhân ở Los Angeles. Chỉ có cái hộp và thương hiệu là khác thôi. Nhưng cả hai thứ đó cùng từ đây mà ra.”

“Thế còn vụ cạnh tranh thì sao?” - Bond hỏi.

“Tao dư sức để cạnh tranh với những công ty lâu đời hơn bởi tao có nguồn nhân công cực rẻ. Nói đúng ra thì chúng làm không công.”

“Không công á?”

“Không trả tiền. Chúng là con nghiện. Chúng tao tìm được chúng ở Tehran, Isfahan và Kabul. Một vài đứa ở Baghdad và những đồng quê xa xôi ở Turkey. Chúng làm mười hai tiếng một ngày đổi lại sẽ có nước uống, cơm và heroin. Chúng ngủ trên cát. Chúng không bao giờ chạy trốn cả.”

“Mày đưa heroin cho họ à?” - Bond hỏi.

“Thứ đó rẻ hơn và mạnh hơn á phiện. Lúc mới tới đây có thể chúng chỉ nghiện á phiện nhưng chúng tao đã mau chóng thay đổi chúng. Rồi mỗi ngày chúng chỉ cần làm một mũi. Chúng xếp hàng như trẻ con để được chích ấy. Mày phải thấy những khuôn mặt nhỏ xinh ấy mới được.”

Gorner quay người, đi vài bước. “Còn ở phía này của nhà máy, chúng tao chế tạo ra heroin. Nhìn cũng chẳng khác gì nhiều phải không? Đó là bởi tao là nhà sản xuất duy nhất trên thế giới đã đưa một kĩ thuật công nghệ thực sự vào việc sản xuất loại ma túy này. Song song với những công việc bình thường kia, nó cho tao khả năng bao quát những nền kinh tế có tầm cỡ rất lớn. Chất bột được sản xuất ở đây cũng có hiệu quả hệt như những viên thuốc hay chất lỏng được xuất ra ở phía bên kia của nhà máy. Một lô hàng sẽ được gửi tới phòng cấp cứu ở Chicago và Madrid, lô hàng kia thì lại tới những con hẻm nhỏ ở ngoại ô Paris hoặc khu ổ chuột Watt ở Los Angeles. Và đang tăng mạnh, Bond ạ - nói tới điều này tao rất khoái - tới những con phố Ănglê cổ xưa và vui vẻ ở Soho và Manchester. Một khi đã bán nó, tao dám nói chắc là lượng thuốc kích thích Amphetamine hay thuốc diệt chuột, thuốc diệt cỏ dại đang được bán sẽ bị giảm đi. Thế nhưng đó không phải là trách nhiệm của tao, đúng không? Một khi Chagrin kí xong giấy tờ, tao chẳng quan tâm đến cái sản phẩm ấy nữa - còn nói gì đến những tác dụng của nó.”

Những người công nhân chỉ cách phía dưới họ khoảng một mét. Họ mặc những chiếc áo xám và những chiếc quần rộng giống như loại chúng đưa cho Bond. Người nào người nấy cắm cúi làm việc trông căng thẳng ghê gớm, nhất là mỗi khi họ cảm thấy sự xuất hiện của một trong những tên giám sát cùng với chiếc roi da và con chó bẹc-giê Đức đang kéo căng sợi dây xích mỏng manh.

“Mày có biết heroin là cái gì không?” - Gorner nói. - “Một bài giảng ngắn về hóa học cho mày nhé, Bond. Hãy bắt đầu với bông hoa xinh đẹp: hoa anh túc hay papaver somniferum. Một cái tên đẹp cho một loài cây đẹp - “Cây anh túc ban lành giấc ngủ”. Nhựa từ vỏ trái anh túc cho ta á phiện - đó là hoàng tử của ma túy, những bài thơ của Homer đã tán dương nó đến tận ngày nay. Tao dám chắc mày cũng đã đụng độ với nó rồi.”

“Sơ sơ thôi.”

“Á phiện thì đắt.” - Gorner nói. - “Nhưng người ta lại rất thèm muốn. Tình trạng độc quyền ma túy lớn nhất mà thế giới đã từng biết - trước cả cái xí nghiệp khiêm tốn của tao đây - lại được điều hành bởi, tất nhiên, cái Đế chế Anh của mày. Chúng đã tiến hành hai cuộc chiến tranh Á phiện với Trung Hoa để giữ độc quyền buôn bán nó - và hai lần chúng đã đánh bại người Trung Hoa. Bằng Hiệp ước Nam Kinh năm 1842, chúng đã đánh cắp được Hồng Kông và mở thêm năm cảng mới để buôn bán á phiện, đẩy hàng triệu người dân Trung Hoa vào cảnh nghiện ngập thê thảm. Vậy thì không phải là vô lí nếu có ai đó dự định bắt chúng phải trả giá cho chính những việc làm đó của chúng, có đúng không nào? Tao cũng làm những việc mà chính bọn Ănglê đó đã từng làm thôi.”

Bond lặng thinh.

“Nhưng cũng phải từ từ.” - Gorner nói, nghe đầy vẻ hối hận. - “Lạy Chúa, phải từ từ.”

Trong khi hắn nói, Bond nhìn xuống hàng dãy những công nhân nô lệ trong những bộ đồ đẫm mồ hôi. Có một ai đó đang bị bọn lính gác lôi đi do bị ngất hay chết thì phải. Những người xung quanh sợ phát khiếp và làm không dám ngừng tay.

“Ở giữa á phiện và heroin là morphine.” - Gorner nói. - “Lần đầu tiên nó được phân lập bởi một người Đức vào năm 1805 - cái năm chúng mày chiến thắng lừng lẫy ở Trafalgar ấy. Rồi tới năm 1874, có một gã Ănglê tên là Wright đã chế ra diacetylmorphine, một chất bột kết tinh màu trắng, không mùi và đắng, bằng cách dùng acetyl để tinh lọc morphine. Đó là heroin.”

Gorner ho và nói tiếp: “Đó cũng là những gì chúng nó đang làm ở dưới kia. Acetylation. Mùi của nó đấy. Tao thấy mày cũng phải biết tiếng tăm của tao, Bond ạ. Tao có một số bằng cấp, học vị từ những trường đại học trên thế giới. Có thể những hàng chữ dài sau đây hơi khó hiểu với mày, song với tao thì nó lại như những dòng thơ tình đấy. “Tình anh là những cánh hồng,” một người Scotland của mày đã viết như vậy, đúng không? Thế nhưng tình của tao lại là những cánh hoa anh túc đỏ cơ. Thật là khác nhau, thật là rực rỡ. Nó cho tao một cảm giác rất sung sướng rằng hoa anh túc là biểu tượng ủy mị của sự hi sinh cao cả nhưng vô nghĩa của chúng mày trong Cuộc chiến Vĩ đại chống lại bọn Đức. Tao bắt tất cả mọi người trong guồng máy cung cấp ma túy này của tao nhắc đi nhắc lại những từ ngây ngô trong vần thơ ngắn của chúng mày: “Hoa anh túc nở trên đồng Flanders...” Đó là mật khẩu đấy. Mật khẩu của Thần Chết.”

Gorner lại ho nữa và dường như đã quay trở lại với thực tế từ cơn mơ mộng vừa rồi. “Dù sao đi nữa thì nhà hóa học Ănglê của mày, tên là Wright ấy - một cái tên Ănglê rất hiếm - đã không thể kiếm lời được từ phát minh của mình. Một tên người Đức, Heinrich Dreser, trưởng phòng thí nghiệm dược lí của Bayer, mới là người đầu tiên tìm ra giá trị thương mại của heroin. Hắn thí nghiệm nó trên những công nhân, và họ cho nó cái tên “heroin” vì nó giúp họ trở nên như những anh hùng! về dược lí mà nói thì heroin có tác dụng như morphine, thế nhưng người ta chỉ cần một lượng bằng khoảng một phần tư thôi. Nó cũng rẻ hơn, thuận tiện hơn và dễ sử dụng hơn. Đó là một thứ ma túy kì diệu.

Rất nhanh sau đó, các dược sĩ Mỹ đều quen với việc sử dụng heroin nhập khẩu trong các điều chế của họ. “Sung sướng sao mỗi sớm mai thức dậy” như một nhà thơ khác của chúng mày viết đấy...”

Bond thấy khó có thể xem xét cái tên tóc vàng với những chủ tâm quỷ quái này được. Hắn như ở ngoài tầm bình thường, khóa mình trong một thế giới nơi mà không mối quan tâm bình thường nào của loài người có thể làm hắn rung động hay nhụt chí.

“Ở đây chúng tao có hai ca, mỗi ca mười hai tiếng.” - Gorner nói. - “Như vậy chúng tao không bao giờ nghỉ cả. Đấy là một sự tiết kiệm cao hơn mà không một ai trong đám đối thủ của tao có thể làm được.”

“Thế họ có được nghỉ không?” - Bond hỏi.

“Cứ mỗi ba tiếng, chúng lại có hai phút nghỉ để uống nước. Đó là mức độ của... sự hao hụt tự nhiên. Chúng chết trong khi thi hành nhiệm vụ. Rồi chúng sẽ được mang đi. Chắc mày vừa thấy một đứa như vậy rồi đây. Chúng tao không thiếu bọn thay thế đâu. Ngay cả chính phủ của vua Shah cũng thừa nhận hiện đang có khoảng hai triệu người nghiện ở Iran, và mỗi ngày đều có thêm những con nghiện trẻ tuổi. Chagrin có một đội ngũ tuyển lao động, mỗi ngày có thể đem về khoảng hai chục đứa qua ngả Yazd và Kerman. Đây là cánh cửa xoay mà.”

“Thật là ti tiện.” - Bond nói.

“Đấy là kinh doanh hiệu quả.” - Gorner nói. - “Tất cả những gì tao biết về công việc nô lệ đều được học ở Đế quốc Anh và những thuộc địa của nó đấy thôi. Châu Phi, Ấn Độ, vùng Tây Ấn. Tao là một trong những sinh viên nhiệt tình áp dụng kĩ nghệ Ănglê nhất đấy, Bond ạ. Và lũ người này... Chúng là đồ cặn bã. Đằng nào thì chúng cũng chết. Chúng tao chỉ kéo dài cuộc sống cho chúng thôi. Và cứ cuối mỗi ca làm việc, tao cho chúng giải trí chút đỉnh. Mày sẽ thấy ngay thôi. Bây giờ hãy trở về văn phòng của tao.”

Về tới căn phòng có tường màu đỏ, Gorner ngồi vào ghế của mình. Hắn nhấn cái nút gắn dưới mặt bàn, và một khoảng tường phía sau lưng hắn mở trượt ra, để lộ chiếc cửa sổ ngó xuống sàn nhà máy.

“Đôi lúc tao thích xem chúng làm việc.” - Hắn nói. - “Và đôi lúc tao thấy phát mệt vì sự gắng sức của chúng. Thiếu đạo đức, Bond ạ. Đôi lúc tao thấy thế. Đó là sự mệt mỏi gặm nhấm tâm hồn người ta - là kẻ thù của những thành tích vĩ đại đấy.”

Hắn đóng mảng tường đó lại và quay người trên ghế. “Một ngày nào đó, tao sẽ tạo ra nhiều lũ nghiện ở Anh quốc, nhiều như Anh quốc từng làm ở Trung Hoa ấy. Sẽ sớm có ngày đó thôi. Đến lúc đấy chúng mày sẽ mất hình tượng của chúng mày ở Liên Hiệp Quốc. Chúng mày rồi cũng sẽ thua trong cuộc Chiến tranh Lạnh này. Chúng mày sẽ xứng đáng trở thành một nước trong thế giới thứ ba thôi.”

“Nói cho tao biết chuyện này đi.” - Bond nói. - “Làm sao mày lại có thể chiến đấu cho cả hai phe, Hồng quân và Quốc xã khi bị tàn tật như vậy? Ý tao là cái tay của mày ấy.”

Đây là một sự mạo hiểm có tính toán của chàng.

Trong chốc lát, cặp mắt xanh sẫm nheo lại khi hai gò má nhô lên và hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Rồi Gorner thở phì ra.

“Mày không biết gì về Mật trận phía Đông cả thằng ngu ạ. Ở đó đâu chỉ có những chú lính Ănglê nâng tách uống trà lúc năm giờ và thọc dao vào lưng mày lúc sáu giờ. Ở đó là những con thú, gần chết vì cóng, giết nhau bằng tay không, hãm hiếp, tra tấn và giết chóc. Tân binh nào cũng được chúng chào đón - bọn khuyết tật, lũ điên, bọn điếc, bọn giang mai. Chỉ cần có thể kéo cò súng - chỉ cần có thế tìm thấy một khẩu súng trường - là vào quân ngũ được. Đấy là cái mà mày có thể nói là mỗi người góp một tay.”

Gorner đã kiềm chế lại. Hắn gần như cười. “Đó. Tao nghĩ tao đã đùa đây. Một tay... Ngay cả cái tay này.”

Rồi hắn giơ bàn tay mang găng trắng lên và trợn mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Bond một cách đầy thách thức.

“Thế mày có muốn xem nó không?”

“Không.”

“Nhìn đi, Bond. Tao biết mày khá tò mò mà. Nếu không tò mò thì mày đã không trở thành điệp viên được. Hãy để tao cho mày xem nhé.”

Gorner lột phăng chiếc găng và gí sát bàn tay của hắn vào mặt Bond. Lòng bàn tay trắng hồng, dài và dẹt, nhưng mu bàn tay thì lại đen xì và nhăn nheo. Những đốt đầu tiên của các ngón tay dài một cách bất thường, và các móng tay xám đen có hình tam giác. Toàn bộ da tay khô với những vết nứt sâu như của loài khỉ. Ngón tay cái thì ngắn và tụt sâu xuống gần cổ tay nên trở thành vô dụng khi muốn kết hợp với những ngón khác. Từ cổ tay trở lên phủ một lớp lông nâu đen rậm rạp như của con tinh tinh. Nhưng từ giữa cẳng tay trở lên lại giống của con người.

Gorner mang găng trở lại. Bond không tỏ ra có phản ứng gì.

Hai người đứng cách nhau chỉ một bước chân, cùng nhìn nhau trừng trừng. Không một ai chớp mắt.

“Tại sao mày lại phản phé trong chiến tranh?” - Bond hỏi.

“Bởi vì lũ Quốc xã không có khả năng chiến thắng nữa. Cuộc chiến của chúng đã xong rồi. Ngay từ năm 1944, cuộc Chiến tranh Lạnh đã bắt đầu ở Đông Âu. Tao muốn ở với phe nào mà cuối cùng có thể đánh bại bọn Ănglê. Thế là tao nhảy qua với quân đội Xô Viết.”

Bond lặng im. Hầu hết những điều Gorner nói đã xác nhận những gì ông M từng nói với chàng. Điều mà chàng mới biết là câu hỏi về bàn tay của hắn vẫn làm hắn bị rối loạn tâm trí dù chỉ thoáng qua phút chốc.

“Nào, nói về việc kinh doanh.” - Gorner nói. - “Á phiện của tao - nguyên liệu của tao - phải được cung cấp từ một nơi nào đó. Tao không thể có đủ chỉ từ nguồn ở Thổ Nhĩ Kỳ. Tao đang dùng đường dây của Chagrin để mở rộng tới vùng Viễn Đông. Lào là một nguồn tốt, và ở đó bọn Mỹ lại tỏ ra hữu ích một cách thật bất ngờ. Mày có biết bọn CIA cũng có hãng hàng không riêng, tên là Air America, trên thực tế lại chuyên chở á phiện từ đó ra không hả?”

“Chuyên vô lí.” - Bond đáp.

“Đấy là chuyện chính trị.” - Gorner nói. - “Hãng Air America chuyển vũ khí vào cho những viên tướng tư lệnh chống Cộng, khi bay ra thì có hàng kí gửi là á phiện. Mày có thể trông chờ những gì từ một hãng hàng không có khẩu hiệu là “Mọi thứ - Mọi lúc - Mọi nơi” chứ? Hàng ngàn lính Mẽo giờ đã bị nghiên. Những trụ sở của CIA ở Bắc Lào có một xí nghiệp tinh chế heroin đấy. Cái vùng đó của châu Á là nguồn cung cấp tới 70% lượng á phiện lậu cho toàn thế giới và cũng là nguồn cung cấp chủ yếu cho thị trường tiêu thụ vô độ của Mỹ nữa.”

“Và chắc mày cũng thò tay vào đấy chứ hả?”

“Có chứ. Chagrin phụ trách chuyện đó. Tao hiện chỉ đang thảy lặt vặt chút tiền ở đó thôi. Đấy cũng là một khoản đầu tư mà. Tao thực ra không khoái trò đó lắm bởi tiền của tao lại đi tài trợ trực tiếp cho nỗ lực chiến tranh của tụi Mỹ. Thế nhưng tao lại có được một lợi thế lớn. Nó có nghĩa là tụi CIA, không chính thức, nghiêng về khuynh hướng nhìn nhận những hoạt động toàn cầu của tao với con mắt khá là độ lượng.”

“Nga, Mỹ... Mày đã bao phủ hết mọi ngóc ngách rồi còn gì, phải không?” - Bond hỏi.

“Đương nhiên đó chính là ý định của tao.” - Gorner đáp. - “Nó có ý nghĩa tuyệt vời trong kinh doanh. Đến một ngày nào đó tao sẽ mua được giá hời ở vùng Viễn Đông. Hiện nay, phần lớn nguồn cung cấp của tao là từ Afghanistan, ở tỉnh Helmand. Và đó là nơi mày sẽ đi vào đấy. Hiện nay vùng biên giới này đang gây cho chúng tao một số lộn xộn. Ở đó đầy thổ phỉ, một vài bọn có cả súng phóng rocket, lựu đạn và súng máy nữa. Có một đoạn đường ở gần Zabol mà lính của tao phải bỏ chạy khi đang mang đầy á phiện. Họ gọi chỗ đó là đèo Hỏa Ngục. Mày có hiểu vì sao không?”

Bond lắc đầu.

“Nó được đặt tên theo một đoạn đường sắt ở Miến Điện do tù binh chiến tranh người Úc và Tân Tây Lan xây dựng trong sự cai quản của tụi Nhật đấy. Họ nói cứ mỗi mét đường ray có một mạng người nằm xuống. Họ là những người dũng cảm, bọn Úc và Tân Tây Lan ấy, đã chiến đấu trong chiến tranh cho bọn mày đấy.”

“Tao biết họ như vậy.” - Bond đáp. - “Họ ở trong hàng ngũ những người ưu tú nhất.”

“Thôi được, đó là những thứ chúng tao đang bị mất. Cũng không đến nỗi mỗi mạng người một mét đường, nhưng cũng khá nhiều. Và tao lại không muốn thử đưa cái bọn nghiện đi, thế nên tao đang bị hao tổn những người thực sự. Tao muốn mày đi cùng Chagrin tới Zabol. Sáng mai chúng mày sẽ đi.”

“Tại sao?”

“Tao nghĩ chỗ đó sẽ là một bài học cho mày.”

Gorner đứng lên, và khoảng tường sau lưng hắn lại mở ra. “Và bây giờ,” - Hắn nói. - “Đã đến giờ giải trí buổi tối rồi. Hãy tới đây, Bond.”

Một tên lính gác thúc họng súng tiểu liên vào lưng, ngay chỗ xương sống của chàng.

Cánh cửa bật mở ở phía đằng kia của cái hành lang bằng kính. Một người phụ nữ bị tên lính gác đẩy ra đứng ngoài đó sau khi cánh cửa đóng sập lại. Cô ta trần truồng như nhộng.

“Chúng tao gọi đây là vũ điệu Lambeth Walk” - Gorner nói. - “Một loại hình giải trí xưa rất hay của giới bình dân London.”

Thêm ba người phụ nữ nữa, cũng trần truồng như nhộng, bị đẩy ra ngoài hành lang.

“Mấy con này phải đi cho đủ một vòng.” - Gorner nói. - “Bọn đàn ông thích đứng ở dưới ngó lên xem.”

“Những phụ nữ này là ai?”

“Chúng chẳng là ai hết. Chúng là gái điếm. Hầu hết đều nghiện cả. Chúng tao cũng vớt được chúng cùng với bọn đàn ông kia đấy. Khi chúng bị mất sức cám dỗ rồi, khoảng sau hai hay ba ngày gì đó, tao sẽ cho bọn đàn ông xử chúng theo cách của họ.”

“Mày làm gì?”

“Bọn lính gác sẽ đưa chúng nó xuống sàn nhà máy và lũ đàn ông kia sẽ mang chúng ra ngoài. Đó là giải trí miễn phí mà, và nó cũng tốt cho nhuệ khí của chúng nữa.”

“Sau đó mày làm gì với những cô gái đó?”

Gorner nhìn Bond một cách rất hiếu kì. “Sao hả, chôn chúng thôi, tất nhiên rồi.”

Rồi hắn quay lưng lại phía những cô gái đang bước tới, và cố gắng nở một nụ cười. “Ôi, nhìn kìa, Bond. Có một em vừa mới ra mà tao chắc mày sẽ nhận ra đấy. Tao nghĩ bọn đàn ông kia sẽ phát điên lên với em này thôi.”