Chương 14 Nơi Tận Cùng của Thế Giới
“Cũng may cho mày là tay tao đang bị trói đấy, Gorner à.” - Bond thốt lên.
“Nói dữ nhỉ, Bond, thế nhưng tao nghĩ người của tao sẽ không để tao tới gần nguy hiểm đâu.” - Gorner hất đầu về phía hai tên lính gác mang súng đang đứng gần cửa. - “Mày có muốn xem con bồ bé nhỏ của mày không? Mọi người đang xem đó. Và cứ theo tiếng la của họ thì chắc họ khoái con nhỏ lắm.”
Bond liếc qua cửa sổ. Scarlett đang phải chịu cực hình chạy trên hành lang bằng kính. Nàng cố gắng lấy tay che những chỗ kín trong khi bị tên lính gác dùng báng súng thúc vào lưng, và đám công nhân nô lệ hò reo tán thưởng bên dưới.
Hãy giết Gorner, Poppy đã nói vậy với Bond, chỉ cần giết Gorner thôi. Bond sẽ phải đợi cho đến khi có thời cơ, chàng nghĩ, nhưng một khi nó tới, chàng sẽ rất sung sướng được làm như vậy.
“Đừng bận tâm với lũ con gái này.” - Gorner nói. - “Chúng chỉ là bọn lông bông vô giá trị thôi. Cái loại người mà đế chế của mày thấy có thể vứt bỏ được ấy mà.”
Bond rủa độc lên.
“Và nếu thấy màn này chán quá,” - Gorner nói, bây giờ hắn đã bình tĩnh trở lại và đang có vẻ khoái chí lắm. - “Mày có thể trở về xà lim của mình được rồi.”
Gorner ra hiệu và nói với tên lính gác mấy tiếng Farsi ngắn gọn. “Bond ạ, rồi chúng tao sẽ cho con bồ bé nhỏ của mày về với mày sau. Tao sẽ chưa cho chúng nó thưởng thức con nhỏ tối nay đâu. Tao muốn chúng phải thật thèm đã.”
❀ ❀ ❀
Nằm trong xà lim hiu quạnh, Bond cố gắng lập kế hoạch trốn thoát. Chàng có thể nhảy lên người một tên lính gác và tước súng của hắn, thế nhưng trước đó chàng phải tìm cách nới lỏng sợi dây trói bằng nilon đang cứa sâu vào hai cổ tay đã. Thế nhưng ngay cả có thể làm được như vậy, chàng cũng chưa muốn làm gì trước khi có một kế hoạch thật cơ bản để đưa bản thân mình cùng Scarlett và Poppy thoát khỏi hang ổ của Gorner.
Trong khi chờ đợi, chàng nghĩ tốt hơn hãy cứ làm theo những gì Gorner nói. Trước sau gì Gorner cũng phải hé lộ những chi tiết trong dự tính “can thiệp quân sự” của hắn, rồi khi đó Bond sẽ có cơ hội, ít nhất cũng có thể gửi một tin nhắn có giá trị về London hoặc gửi cho Darius ở Tehran. Rất có thể chàng sẽ phải bỏ mạng trong việc này, nhưng nếu bằng cách nào đó có thể nhắn về để các cơ quan phòng vệ có thể vào vị trí sẵn sàng, thì ít nhất chàng cũng đã hoàn thành được nhiệm vụ.
Tám tiếng đồng hồ trôi qua không có thức ăn, nước uống và cũng chẳng thấy bóng dáng Scarlett đâu cả.
Khi đang chập chờn lơ mơ ngủ, chàng bị lôi dậy và thúc súng vào lưng đẩy tới phòng của Gorner. Lần này, có Chagrin đứng cạnh thầy của hắn.
“Mày cần phải tập tành chút đỉnh, Bond ạ.” - Gorner nói. - “Mày có thể coi đây là chuyến đi trinh sát cho một chiến dịch lớn. Nhưng, đôi lúc những công việc sơ khởi này cũng nguy hiểm như việc chính. Mày có thể không sống sót, thế nhưng nó sẽ làm tao vui khi biết được mày thuộc vào loại nào. Và tao biết chắc chắn nó cũng sẽ tốt cho mày đấy. Mày sẽ học được nhiều điều. Tao sẽ giao mày cho Chagrin, tay trung úy tin cậy nhất của tao đấy.”
Gã đội mũ kê-pi bước lên một bước khi nghe thấy tên mình. Rồi hắn thầm thì gì đó với tên lính gác, tên này nghiêm mình, dập gót và bước đi.
“Tao thấy đã đến lúc mày nên biết một chút về Chagrin rồi đấy.” - Gorner nói. - “Tên thật của hắn là Phạm Sinh Quốc. Hắn từng chiến đấu cho Việt Minh. Hắn từng là một người lính Cộng sản tận tụy chống lại quân Pháp. Khi người Pháp chiếm Đông Dương làm thuộc địa, chúng gửi tới đó rất nhiều nhà truyền giáo và các sơ. Ở chính quốc, tôn giáo đã không còn đủ tốt cho công việc vĩ đại của nền Cộng hòa Pháp, nơi mà nhà thờ và chính quyền đã bị chia rẽ từ năm 1789, nhưng chúng lại luôn “xuất khẩu” đạo Thiên Chúa tới những người da màu bé nhỏ, nơi mà đất nước của họ đã bị chính chúng chiếm đoạt. Tao cho là như vậy chúng sẽ thấy lương tâm của chúng nhẹ đi phần nào.”
Tên lính gác vừa rồi quay trở lại cùng ba tên nữa; chúng dẫn theo một công nhân trong bộ đồng phục màu xám. Người này khụy gối sụp xuống, quá khiếp sợ với những gì sắp xảy đến với mình.
“Khi đến những ngôi làng ở miền Bắc, nơi có những đứa trẻ đang nghe giảng Kinh Thánh, Chagrin và đồng bọn đã dùng kìm dứt lưỡi những người thuyết giáo để họ không thể thuyết giáo được nữa. Đấy cũng là cách chúng tao làm với những kẻ hay chuyện đấy.”
Gorner gật đầu với Chagrin, và gã này lấy từ trong túi ra một đôi đũa. Hai tên lính gác bẻ quặt và giữ chặt hai cánh tay của người công nhân ra sau lưng trong khi Chagrin luồn hai chiếc đũa vào hai lỗ tai của anh ta.
“Và đây là cách Chagrin thường làm với những đứa trẻ đã nghe giảng Kinh Thánh đấy.”
Xoạc chân xuống tấn trước mặt người công nhân, Chagrin dang tay và dập mạnh hai lòng bàn tay của hắn vào hai đầu đũa; hai chiếc đũa xiên thẳng vào đầu người công nhân. Máu phọt ra từ hai lỗ tai trong khi anh ta rú lên rồi gục xuống sàn.
“Còn lâu hắn ta mới có thể nghe lại được.” - Gorner nói. - “Phải tới khi màng nhĩ của hắn liền lại cơ. Một số đứa trẻ thì không bao giờ có thể nghe lại được nữa.”
Hai tên lính gác lôi người công nhân đi, và hai tên còn lại vẫn ở trong phòng.
“Và tao đoán mày cũng muốn biết tại sao Chagrin lại trở thành tên riêng của hắn. Trong tiếng Pháp từ này có cả hai nghĩa là “đau đớn” và “buồn rầu”. Thật là khác thường với một ngôn ngữ mà người ta có thể dùng một từ cho cả hai nghĩa, mày có thấy như vậy không? Thế nhưng còn có một điều nữa về Chagrin mà nó đã làm cho hắn trở thành tên lính giỏi hơn, dữ tợn hơn tất cả những tên lính khác. Trong khi người Nga giải phóng những trại tập trung của Đức Quốc xã, họ mang đi những giấy tờ liên quan tới các thí nghiệm của những bác sĩ Quốc xã. Một bộ phận tối mật của Bộ Y tế Xô Viết đã tiếp tục nghiên cứu các thí nghiệm cùng loại trong nhiều năm sau đó. Không giống như bọn Quốc xã, họ mời gọi những người tình nguyện. Họ cam kết trả tiền thưởng và chi phí đi lại. Tin này đến với Chi bộ Cộng sản của Chagrin ở miền Bắc Việt Nam, và hắn tình nguyện đến bệnh viện ở Omsk. Những bác sĩ quân y Nga rất thích thú với nền tảng thần kinh của những kẻ tâm thần - cụm từ mà chúng ta gán cho những người thiếu khả năng tưởng tượng được những xúc cảm của người khác. Họ không thể đặt mình vào tâm trạng của người khác. Họ hoàn toàn không có khái niệm nào về “những người khác”. Những vị bác sĩ nghĩ rằng khả năng ấy - hay những thiểu năng ấy - có thể hữu ích cho quân đội, đặc biệt là cho KGB. Kể vắn tắt, Chagrin là một trong số hơn chục người được mổ não. Những báo cáo khám nghiệm tử thi của những bệnh nhân tâm thần cho thấy có những bất thường trong thùy não thái dương của họ. Thế mày có nghe tao nói không đây Bond?”
“Có.”
“Trong trường hợp của Chagrin thì cuộc giải phẫu đã thành công. Họ đã đốt điện một vùng lớn bằng móng tay trên thùy não thái dương của hắn. Tao không cho rằng trước đó Chagrin là một gã ủy mị, nhưng sau đó gã trở nên thật khác biệt với tất cả mọi người. Chuyện này quả thật xuất sắc. Nhưng đáng tiếc là nó cũng có một tác dụng phụ nho nhỏ. Những phẫu thuật viên đã làm hỏng một cụm chính các nơron thần kinh điều khiển cảm giác đau trong não của hắn - tình cờ cũng gần như cảm giác tiếp nhận morphine ấy. Não người ghi nhận sự đau đớn và điều khiển cảm xúc đó ở cùng một khu vực. Nếu cố dừng cảm xúc trắc ẩn của ai đó, người ta cũng có thể làm mất đi những cảm xúc khác nữa. Kết quả là, khả năng tiếp nhận cảm giác đau đớn của Chagrin rất thất thường, đôi lúc còn bị mất hẳn nữa. Điều đó có nghĩa là hắn phải rất cẩn thận. Hắn có thể nhảy từ độ cao sáu mét xuống mà không hề biết rằng mình đã bị vỡ mắt cá chân. Những lúc khác, đương nhiên nó có thể lại là một lợi thế. Trong chiến đấu, hắn là một đối thủ kinh khủng.”
“Tao hiểu rồi.” - Bond nói. Điều này giải thích cho vẻ mặt như một nạn nhân đột quỵ của Chagrin. - “Thế còn cái mũ thì sao?”
“Những phẫu thuật viên làm một thủ thuật gọi là nâng nắp xương sọ. Họ khoan một lỗ nhỏ trên xương sọ, sau đó luồn một lưỡi cưa mỏng vào giữa xương sọ và màng não rồi cưa xương sọ chếch lên phía trên. Khi đã cưa được ba phần tư, họ nhấc và gập nắp sọ đó lên. Thế nhưng những quý ông ở Omsk lại quá vội vàng và không kết thúc công việc một cách phù hợp. Cái nắp sọ đó đã không được gắn khớp lại. Thế là Chagrin cảm thấy ngượng với nó.”
“Tao hiểu rồi.” - Bond hỏi tiếp. - “Nhưng sao lại là mũ của lính Lê dương, trong khi Chagrin từng chiến đấu gian khổ chống lại quân Pháp?”
Gorner nhún vai. “Tao nghĩ có thể bọn phẫu thuật viên thần kinh Nga đã gỡ bỏ mất cảm giác hài hước của hắn rồi cũng nên.”
Bond gắng sức nén sự căm giận của mình đối với thằng người này. Cái gã sinh viên ngu xuẩn nào, chàng thầm nghĩ, và cái gã hề khinh suất nào ở trường đại học Oxford đã lần đầu tiên trêu chọc bàn tay của hắn để rồi đẩy cuộc đời hắn tới chiến dịch đồi bại này?
“Chắc mày cũng đói rồi, Bond.” - Gorner nói. - “Nhưng hôm nay, như tao đã nói, là một ngày dành cho giáo dục. Việc thiếu thức ăn sẽ gợi cho mày nhớ vụ bọn Ănglê đã tiến hành có hệ thống nạn đói khoai tây khủng khiếp cho người Ái Nhĩ Lan. Tao nghĩ một chút cồn cào trong ruột của mày đâu thể sánh nổi nỗi đau của hàng triệu người chết đói. Có đúng như vậy không hả?”
“Khi nào tao có thể ra khỏi vụ mạo hiểm này của mày?” - Bond hỏi.
Gorner đang nhìn qua cửa sổ xuống đám công nhân nô lệ ở dưới sàn nhà máy và hình như không nghe thấy gì. “Tao đã nghĩ ra cách khác để bắt nước Anh phải quỳ gối xuống.” - Hắn nói. - “Tao sẽ xem xét việc dùng lợi tức từ công ty dược của tao đầu tư vào ngành báo chí. Giả sử tao mua được cái tòa báo xuất sắc nhất của giới đạo đức giả đầy quyền uy của chúng mày, tờ The Times ấy. Rồi tao có thể đưa nó vào tay một ban biên tập dễ bảo nào đó, chúng có thể chia sẻ lòng hận thù nước Anh của tao và tấn công nước Anh bằng chính miệng của chúng. Tao cũng có thể mua các kênh truyền hình, những tòa báo khác nữa... Tao sẽ có thể thổi vào đó sách báo khiêu dâm và tuyên truyền qua tất cả những kênh nhỏ nhất cho tới khi... Nhưng không, Bond à. Như vậy sẽ dài dòng quá. Và cái bộ luật “chơi ngay thẳng” của chúng mày sẽ có thể ngăn không cho tao có quyền sở hữu. Do vậy tao sẽ thổi cái chết vào mạch máu chúng mày, bằng kim tiêm. Cũng vậy thôi, nhưng nhanh hơn.”
Gorner đứng dậy. “Thôi, mơ mộng vậy đủ rồi. Chagrin, đưa thằng Bond đi. Bắt nó làm việc nhé. Hãy nhớ những gì bọn Ănglê đã làm ở Kikuyu trong cuộc khởi nghĩa Mau-Mau. Đi đi.”
Chagrin đi trước Bond trong khi hai tên lính gác mang súng đi theo sau. Họ vào một thang máy trống trải đi lên mặt đất, rồi dùng xe điện đi xuống qua một hành lang vòm tới trước cánh cửa có những thanh sắt. Chagrin bước tới trước bàn phím gắn bên hông cửa và bấm năm con số.
Bond nhớ ngay thứ tự những âm thanh, vì cứ mỗi con số mà Chagrin bấm lại phát ra những nốt hơi khác nhau.
Cánh cửa trượt ra và Bond bị đẩy ra ngoài trời, trên nền cát của sa mạc, hướng tới vật thể mà chàng nhận ngay ra, đó là chiếc máy bay trực thăng cổ điển Mi-8 Hip với hai động cơ của Xô Viết. Nó có năm cánh quạt và có thể chở ba mươi sáu người có vũ trang.
Chỉ vài bước là tới máy bay nhưng cũng có thể thấy mặt trời nóng như thiêu như đốt trên đầu. Những cánh quạt quay chầm chậm nhưng cũng đã cuốn cát bốc lên khi mọi người bước lên bậc thang máy bay. Có khoảng mười tên lính nữa của Gorner đang ở bên trong, tất cả đều mang vũ khí và mặc áo thun thường cùng những chiếc quần tác chiến với thắt lưng nặng trĩu đạn dược. Cửa máy bay được kéo sập lại, cánh quạt quay nhanh và chiếc trực thăng nhẹ nhàng bốc lên không, nghiêng trái rồi vọt thẳng vào trong sa mạc.
Nhìn theo hướng mặt trời, Bond biết họ đang bay về phía đông, về hướng Afghanistan. Trong đầu chàng đang nhớ lại âm thanh của những phím bấm điện tử mà Chagrin đã dùng, và sắp xếp chúng lại thành thứ tự dễ nhớ như những âm tiết sơ đẳng. Chàng cứ lặp đi lặp lại cho tới khi nó nằm sâu trong kí ức như một bản nhạc pop khó chịu nhất trên radio.
Cuối cùng, chiếc trực thăng hạ xuống một nơi gần khu nhà nghỉ lớn trông khá giản dị - một khối hình tam giác gồm những tòa nhà dựng vội vàng, được cấp nước từ tuyết tan trên những đỉnh núi ở xa, dẫn qua hệ thống ngầm quanat mà J. D. Silver đã miêu tả cho Bond. Bond thấy được đường ống ngầm chạy vào tòa nhà như đường đào bới của những con chuột chũi sa mạc hung dữ. Bọn lính rời máy bay tới nhận nước uống và thức ăn trên chiếc bàn kê trong khoảnh sân trống.
Bond ngửi thấy mùi của cơm và thịt xiên nướng; chàng ứa nước miếng. Kể từ bữa tối với Hamid và Scarlett ở Noshahr đến giờ chàng chưa ăn gì cả. Nhưng hai tay chàng đang bị trói, và khi người đầu bếp định đưa cho chàng ít thức ăn thì Chagrin lắc đầu.
“Những người Ái Nhĩ Lan,” - Gã nói. - “Không có thức ăn.”
“Thế nước có được không?” - Bond hỏi.
Chagrin đổ chút nước vào chiếc bát. “Như là chó ấy.” - Gã nói. - “Như bọn Ănglê đối xử với nô lệ ấy.”
Bond quỳ xuống, tớp chỗ nước âm ấm.
Có khoảng hơn một chục con lạc đà được cột trong khu nhà nghỉ. Những người đàn ông địa phương dựng thang bên sườn những con lạc đà, leo lên và thọc tay qua những vết cắt đã được đốt cháy vào trong bướu của chúng. Khi những cánh tay đầy máu của họ rút ra thì trên tay họ là những gói bọc trong túi nhựa tổng hợp, giống như những cái Bond đã thấy ở Noshahr. Bond đoán những con lạc đà này đã được huấn luyện để đi theo một tuyến đường xuyên qua sa mạc; và ở mỗi đầu, chúng đều được cho uống no nước.
“Đi thôi.” - Chagrin nói và đẩy Bond lên chiếc xe địa hình dã chiến đang nổ máy đợi sẵn.
Xe chạy liền sáu tiếng qua những con đường gập ghềnh trong sa mạc, rồi leo lên những đỉnh núi trước khi thấy bóng dáng của những nơi có con người sinh sống. Theo trí nhớ của Bond khi nghiên cứu những tấm bản đồ thì phải có những con đường phù hợp chạy dọc theo rìa phía nam của sa mạc Dasht-e Lut, nối từ Bam đến Zahedan, rồi đi ngược lên Zabol gần biên giới. Thế nhưng nếu ở đâu có đường thì ở đó sẽ có rào chắn và cảnh sát kiểm tra, do vậy đường trong sa mạc rõ ràng tốt hơn cho mục đích của Gorner.
Phong cảnh trông xanh tôi hơn khi họ đi xuống núi và chạy qua đồng bằng tiến về Zabol. Đi được khoảng hơn chục cây số thì thình lình chiếc xe địa hình dừng lại, và mọi người chuyển qua mười chiếc xe jeep mui trần đang đợi sẵn. Cùng với đám lái xe, Bond và Chagrin, cả nhóm bây giờ là hai mươi hai người. Cứ sau ba phút thì một chiếc xe jeep lên đường, Bond đoán chúng không muốn bị nhìn thấy tất cả là một nhóm. Chiếc xe tải địa hình, dù đủ lớn để có thể chở được hàng trăm kí thuốc phiện, lại trông rõ ràng quá lộ liễu ở thị trấn này.
Vài phút sau, Bond đã có mặt ở cái thị trấn mà chàng đã tưởng tượng ra khi còn ở trong khách sạn tại Tehran, một nơi tận cùng thế giới. Đó là một nơi đầy bụi bặm, trơ trọi không cây cối với những bức tường màu vàng nâu xây bằng gạch đất. Đường phố được bố trí theo hình những ô vuông khép kín, tạo cảm giác rất chật chội và ngột ngạt. Không khí bị mặt trời đun nóng khô rang, và không có những tòa nhà cao tầng che bóng. Mặc dù cũng có vài người Ba Tư mặc âu phục như những người chàng đã thấy ở Tehran, nhưng đa số lại là thổ dân Afghan da sạm đen, đầu quấn khăn cùng hàm râu quai nón đen rối bù. Dù cũng là một thị trấn lớn, song Zabol cho người ta cái cảm giác về một thị trấn biên giới cũ, vô pháp luật.
Bond bị buộc rời khỏi xe jeep, và chiếc xe nhanh chóng mất dạng khỏi thị trấn. Bond bước qua chợ với họng súng ngắn của Chagrin thúc dưới xương sống. Đây là một ngôi chợ hào nhoáng. Thay vì bán tơ lụa, những quầy hàng lại bán thuốc lá và những hàng giả phương Tây - đĩa hát, nước hoa, đồ nhựa - được làm ở Trung Quốc. Trong khu bán đồ ăn có bày dưa mật Sistani, nho đỏ thẫm, những hộp chà là Bami và những gia vị màu vàng cam, nhưng trên tất cả là cái mùi lộn mửa của thuốc phiện, hay papaver somniferum.
“Taliak.” - Một lão già rít lên với Bond, ra hiệu mời chàng đi theo lão ra phía sau tấm rèm. Hàm râu xám của lão nay đã trở nên vàng khè vì những năm tháng hút “taliak” hay cái món thuốc phiện mà lão định bán này.
Chagrin xô mạnh vào ngực lão già làm lão ngã lộn qua tấm rèm. Điều làm Bond ngạc nhiên là có quá ít cảnh sát ở thị trấn Zabol này. Từ vụ này chàng kết luận là những giao dịch buôn lậu chính được thực hiện ở rất xa chợ, và cảnh sát cũng dung thứ những vụ mua bán nhỏ ở đây, chắc chắn như vậy vì bản thân chúng cũng có dính líu vào.,
Họ tiếp tục đi qua thị trấn cho tới khi đến khu vực kĩ nghệ. Ở đây, Bond thấy mười chiếc xe jeep đang đậu bên ngoài một nhà kho thấp, xây bằng gạch đất, mà nếu cứ trông vào bảng quảng cáo ở bên cạnh thì người ta sẽ đoán đây là một nơi mua bán dưa. Những cánh cửa bằng tôn sóng được kéo mở về phía sau, kêu rít lên trên những bánh xe, và những chiếc xe jeep chạy vào trong.
Trong khung cảnh u ám ở bên trong hiện ra hơn chục tên người Afghan trong trang phục thổ dân với những băng đạn quấn chéo qua chéo lại trên người, đang chĩa những họng súng trường của Xô Viết vào bọn lính của Chagrin khi bọn này chất những thùng gỗ đựng trà lên phía sau xe jeep. Có hai mươi thùng hết thảy, hai thùng cho mỗi xe. Đó là một lượng lớn thuốc phiện sống, Bond nghĩ, thể nhưng sẽ chẳng có gì có thể đủ cho cái guồng máy đang quay của Gorner cả. Có trời mới biết hắn đang chuyển về bằng máy bay thêm bao nhiêu từ Lào nữa.
Dưới sự yểm trợ chu đáo của bọn lính, Chagrin bước tới giữa nhà kho và đặt một bao thư cỡ lớn vào cái sọt. Gã đứng nguyên ở đó trong khi một tên Afghan mở bao thư, đếm từng nắm tiền đôla Mỹ ở bên trong.
Khi tên Afghan lặng lẽ gật đầu, Chagrin quay người đi và ra hiệu cho lính của mình. Mười chiếc xe đồng loạt nổ máy, và cứ sau một phút thì một chiếc chạy đi. Bond và Chagrin ở trong chiếc xe cuối cùng, đang lao nhanh vòng qua rìa thị trấn dưới tay lái của tên tài xế trẻ nhất và trông hoảng hốt nhất trong bọn. Sau khi ra khỏi Zabol khoảng mười phút, chiếc xe nhập lại cùng chín chiếc kia phía sau một ngọn đồi đầy sỏi cát.
Qua đường viền chân trời, Bond có thể nhìn thấy con đường trước mặt hướng trở về chiếc xe tải quân sự sẽ đi qua một hẻm núi hẹp với những quả đồi trơ trụi đầy hang hốc ở hai bên.
Chagrin lấy từ trong túi quần ra một con dao xếp và cắt đứt sợi dây trói hai cổ tay Bond. “Đèo Hỏa Ngục đấy.” - Gã nói.
Rồi có một cái gì đó giống như nụ cười lén qua trên khuôn mặt nửa sống nửa chết của hắn. Bond thoáng nghĩ tới những đứa trẻ Việt Nam trong những nhóm học Kinh Thánh.
“Mày lái chiếc xe đi đầu.” - Chagrin nói. - “Đi.”
Những tên khác phá lên cười.
Bond leo lên ghế tài xế ở phía bên trái xe. Đâu có thời gian cho hejira - chiến thuật rút lui. Đây là lúc phải chạy thật dữ. Chàng đẩy mạnh cần số vào số một và buông mạnh chân côn. Bốn bánh xe quay rít lên rồi miết mạnh xuống nền đất sa mạc. Chiếc xe jeep phóng vọt lên phía trước làm Bond suýt bị bật ra khỏi ghế. Chàng vật lộn với tay lái để làm chủ tốc độ trong khi vẫn đạp mạnh chân ga và chuyển đổi cần số. Chàng cảm thấy sức nặng của hai thùng trà ở phía sau quăng qua quăng lại khi chiếc xe nhảy chồm chồm trên con đường cát đầy ổ gà và những vệt bánh xe cũ. Chàng thấy ánh lửa đạn lóe lên từ nòng khẩu súng trường bắn ra từ quả đồi bên trái, nơi những tên thổ dân Afghan đang nấp bắn từ sau những tảng đá. Chàng nghe thấy tiếng đạn réo vù vù trên nắp ca-pô xe, và chàng vặn qua vặn lại tay lái cho chiếc xe chạy dích dắc để khó bị trúng đạn. Rồi đến tiếng kêu vù vù nặng nề của hỏa tiễn xách tay, và khúc đường trước mặt chàng nổ tung thành một quả cầu đầy cát và mảnh đá, làm kính chắn gió xe jeep vỡ vụn và hai mắt chàng đầy cát. Bond dụi mạnh ống tay áo chùi hai mắt để nhìn cho rõ. Một mảnh kính vỡ đã xiên qua gò má chàng và cắm chặt ở đó với cái đầu nhọn nằm sâu trong lợi trên của chàng.
Đạn bắt đầu bắn tới chàng từ ngọn đồi phía bên phải, và chàng thấy có chiếc xe ở ngay phía sau, nhưng không có thời gian để xem đó có phải là chiếc xe trong đoàn xe jeep của Gorner hay là xe của bọn thổ phỉ đang truy đuổi chàng. Chàng chỉ cần biết là tiếp tục phải chạy thôi. Từ những ngọn đồi bên phải, hàng tràng súng máy bắn rát tới, những viên đạn xuyên qua lưng ghế mỏng manh phía sau, va vào khung xe và bật nảy ra tứ tung. Cứ như là toàn bộ phong cảnh xung quanh chợt trở nền bừng tỉnh trong cơn đói điên cuồng về những thùng ma túy mà chàng đang chở. Hai bàn tay nhợt nhạt của chàng nắm chặt trên tay lái và máu từ gò má đang chảy xuống chiếc áo bảo hộ ướt đẫm mồ hôi. Chàng nghĩ đến khuôn mặt của Gorner, đến hình ảnh của Scarlett trên hành lang bằng kính, và Poppy đang bị giam giữ giữa sa mạc. Bất chấp mọi thứ, chàng gầm lên giận dữ và đạp mạnh chân ga xuống sát sàn xe trong khi những làn đạn dày đặc liên tục bắn vào thân chiếc xe rền vang hệt như những chiếc dùi trống đang điên cuồng gõ trên mặt trống vậy.
Bỗng một quả lựu đạn nổ ngay dưới trục bánh xe và Bond bị hất ra khỏi ghế, văng lên không trung. Chàng rơi mạnh đập vai trái xuống mặt đất, quằn quại lăn người tới nấp sau một tảng đá. Chàng ngoái lại và thấy chiếc xe jeep của mình đổ chổng kềnh trên mặt đường, các bánh xe vẫn đang điên cuồng quay tít vì chân ga đã bị kẹt. Khi một viên đạn bắn tới và găm chặt vào khe nứt trên tảng đá phía sau lưng, Bond quay lại ngó ra phía sau và thấy một cái ụ nhô cao như miệng hang chuột chũi của lối vào một quanat, cái hệ thống dẫn nước ngầm, chắc chắn phải chạy tới Zabol. Vọt chạy hình chữ chi trên mặt đất đầy sỏi đá, chàng náu mình sau ụ đất và nhìn thấy một tấm tôn múi ngăn ngang lối vào. Lật tung tấm tôn, chàng chui vào và thả người từ độ cao khoảng năm mét xuống làn nước giá lạnh.
Trong chốc lát, chàng có thời gian để suy tính. Có thể chẳng ai trông thấy chàng, mặc dù chàng cũng nghi ngờ điều này bởi đèo Hỏa Ngục vào thời điểm đó hình như là nơi có nhiều người nhất ở Ba Tư. Chàng đoán mình đã bị đưa đi như một miếng mồi, trong khi những chiếc xe jeep kia đã đi theo con đường khác an toàn hơn, theo hướng bắc của hẻm núi hẹp, rồi sẽ hợp lại với nhau ở chỗ chiếc xe tải lớn. Vấn đề quan trọng bây giờ là làm sao để có thể trở về hang ổ của Gorner. Bị mắc kẹt lại trong sa mạc thì chàng không còn có ích gì đối với Scarlett, hoặc Poppy, hoặc với Cục cả. Bằng cách nào đó, chàng phải tìm được đường về với bọn lính của Chagrin.
Nước ngập tới ngực và khá lạnh. Bond úp mặt xuống nước và cẩn thận gỡ miếng kính vỡ ra khỏi gò má. Rồi chàng bẻ nó thành hai mảnh dài khoảng năm phân với những cạnh sắc lởm chởm và cẩn thận bỏ chúng vào túi áo ngực có gài nút.
Một viên đạn súng ngắn bắn xuyên xuống mặt nước yên tĩnh. Có kẻ nào đó ở lối vào của quanat đang bắn xuống. Bond bắt đầu lội ngược với dòng nước đổ từ trên ngọn núi xa tới. Dòng nước chạy xiết tới mức khó thể tiến tới được. Chàng lặn xuống nín thở, sải mạnh tay bơi về phía trước cho đến lúc hết không khí trong phổi, nhưng khi trồi lên thì chàng thấy chỉ mới tiến được khoảng vài mét. Một viên đạn nữa bắn sượt qua người chàng. Bọn chúng đã ở dưới nước như chàng rồi. Bond cố hết sức lội đi, nhưng ngay sau đó để ý thấy có chuyện gì đó đang xảy ra: nước đang dâng lên. Điều này chỉ có thể xảy ra khi có bàn tay con người can thiệp, chàng nghĩ. Chẳng thể nào lại bất ngờ có một lượng lớn nước do tuyết tan trong khe núi xa xôi ấy được, do vậy chắc phải có ai đó đang đóng cửa cống ở hạ lưu cho nước dâng lên, hoặc mở thêm cửa ở thượng lưu cho nước chảy vào. Thế nhưng chàng chẳng nhìn thấy gì trong dòng nước xối xả tối đen này.
Chàng đưa tay lên qua đầu và sờ thấy trần của con kênh chật hẹp chỉ cách đầu chàng khoảng mười phân. Nếu nước dâng lên nhiều hơn nữa, chàng sẽ chết chìm. Chàng không thể quay lại để rơi vào nanh vuốt của những kẻ đang săn đuổi mình, do vậy chỉ còn mỗi một cách là bơi tiếp thôi.
Bơi tiếp lên phía trước, với hai tay giơ ra trước mặt, Bond thấy nước đã dâng lên tới miệng. Chàng hụp đầu xuống và tiếp tục bơi với hi vọng sẽ tìm được một chỗ có trần cao hơn để có nhiều không khí trên mặt nước. Vô vọng quẫy đạp, chàng vung tay lao mạnh lần cuối tới dòng nước tối đen cuồn cuộn phía trước. Tay trái của chàng chạm vào một cái gì đó khác thường: không khí. Có một cái hốc trên nóc của quanta; và bất chấp dòng nước chảy xiết, chàng cố gắng bám chặt vào hai bên thành đá và ngoi đầu lên cao trên đó để thở. Ở phía trước một đoạn, chàng thấy một gờ đá có thể bám vào được, và với dòng nước cuộn dâng quanh ngực, Bond hiểu rằng chàng chỉ còn duy nhất một con đường là lội lên phía trước.
Vừa gắng bám vào bờ đá và lội ngược dòng trong lòng ống chật hẹp, chàng vừa thầm rủa đôi vai rộng của mình. Hai lòng bàn tay chàng đã bị những cạnh sắc của bờ đá sa mạc cắt rách toạc. Cuối cùng thì hai chân của chàng cũng bị cuốn theo dòng nước, và thân người chàng bị lèn chặt vào trong lòng ống chật ních dưới đất này.
Chàng gắng sức di chuyển vài phân, rồi lại vài phân nữa. Với bàn tay và chân rướm máu, chàng từ từ nhích lên từng chút, gần như không thể nhận thấy được trong cái ống chật chội này. Chàng nghĩ, việc này sẽ đến đâu - khi tất cả những gì chàng biết là có thể có tới mười mét đất rắn chắc ở bên trên chàng? Chàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên dưới, và quyết định cho tới khi không thể di chuyển được nữa, chàng sẽ cố gắng trầm mình xuống và chết trong làn nước sâu lạnh này. Vai trái của chàng, do bị tổn thương khi rơi xuống từ xe jeep, đã không cho phép cánh tay trái cử động được nhiều, do vậy chàng chỉ còn có thể tiếp tục trận chiến tiến lên phía trước bằng một cánh tay.
Từng phân một, bằng bàn tay rách nát và rướm máu, chàng đẩy thân mình qua lòng ống tối mù, chật hẹp như đang giữ chặt đôi vai của chàng lại. Hông chàng bị chuột rút đau cứng, nhưng chàng không thể cử động để thả lỏng cơ. Phía bên trên, lòng ống hình như mỗi lúc mỗi thêm nhỏ đi, và không khí cũng ít đi.
Bond luôn biết rằng sớm hay muộn cái chết cũng sẽ đến với mình trong khi thi hành nhiệm vụ với đất nước, và chàng luôn giữ ý nghĩ này. Giờ đây, chàng nghĩ mình cũng không thay đổi quan điểm. Rồi trong cái đầu mệt lử của chàng bỗng lóe lên một cách không thể giải thích nổi hình ảnh buổi tối ở Rome, trong quán bar ở khách sạn nơi bà Larissa Rossi vừa nhướng lông mày vừa vắt chân lên nhau. Lúc này chàng có thể thấy rõ những cảnh đó - và miệng của nàng, với môi trên thỉnh thoảng co lại như một cái bĩu môi. Làn da ánh lên như mật ong của nàng... vẻ hoang dại một cách không hối tiếc trong đôi mắt nàng.
Bond ép thêm thân mình vài phân nữa qua lòng đất chật chội này. Chàng nghĩ có khi mình đang bị ảo giác. Chàng sắp chết, thế nhưng chàng chỉ có thể nghĩ về mỗi Scarlett thôi. Cái cách nàng liếc xuống một cách hơi lúng túng khi nói, “Chồng em phải đi Naples đêm nay rồi... Anh có thể lên phòng của bọn em uống một chút gì nếu muốn.”
Bond thấy tức thở trong ngực. Chàng có yêu người phụ nữ này không? Có quá muộn để chàng nhận ra điều này không? Khuôn mặt chàng giờ đây đẫm đầy máu, mồ hôi và nước mắt buốt hận.
Chàng không hề nghĩ đến cái chết đang tới gần, mà chỉ nghĩ tới Scarlett trong chiếc ghế bành mạ vàng nơi phòng ngủ của chàng tại khách sạn ở Paris, đôi chân dài của nàng ngại ngùng vắt chéo lên nhau và hai bàn tay trống không khoanh trước ngực...
Rên rỉ thở dốc lên lần cuối, Bond cố hết sức vươn mạnh người với nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng. Hai tay chàng xuyên qua lớp đất và cát chặt cứng, rồi chạm vào không khí. Chàng điên cuồng cào bới để ghì chặt lại.