Chương 15 Anh Có Muốn Em Không?
Một tia sáng lóe lên trên bề mặt tối đen trước mặt chàng, rồi một luồng hơi nóng khô bỏng ùa vào. Với một tiếng gầm nhỏ, Bond thúc mạnh bên vai lành lặn của mình lên bờ đất cứng phía trên cho tới khi có thể đẩy thân mình lên và cuối cùng thì đầu chàng cũng lên được tới khoảng không. Với cơn đau tưởng chừng không thể chịu đựng nổi, chàng trồi hai vai, rồi cả thân mình qua lỗ hổng đó. Sau cùng chàng đã đưa được hông và hai chân lên rồi đổ gục xuống mặt đất đầy cát, hổn hển thở và rên rỉ trong khi cố gắng để không bị rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Khi thị giác đã quay trở lại, chàng thấy mình đang nhìn vào hai mũi giày da nâu đánh xi bóng loáng và cặp gấu quần lơ-vê của bộ đồ vải lanh màu kem. Chàng vừa ngẩng đầu lên thì đế của một chiếc giày da đã đạp ngay lên gò má chàng và dúi mặt chàng xuống cát.
“Đó là Ống đựng Xì-gà.” - Giọng của Gorner cất lên. - “Một cách thử sức chịu đựng được phát minh bởi bọn sĩ quan trường công lập tại những trung đoàn ưu tú nhất của chúng mày trong Thời kì Khẩn cấp ở Malaysia. Tao nghĩ mày thích cái này. Và tao nghĩ tao cũng thích nữa đấy. Thế là tao chợt nảy ra ý nghĩ sẽ tự làm một chuyến đi thật đặc biệt để quan sát mày.”
Gorner vẫn để đế giày trên mặt chàng. “Ý định chỉ nhằm loại bỏ những tên chỉ điểm trong đám người địa phương, nhưng bọn sĩ quan của mày thấy khoái quá nên rốt cuộc chúng làm chỉ để giải trí thôi.” - Hắn quay lại nói với một tên phụ tá khuất mặt. - “Đem con chuột chũi Ănglê bẩn thỉu này đi.”
Cái bàn chân nhấc ra khỏi mặt Bond và chàng lăn ngửa người lên để kịp nhìn thấy Gorner đang đi một đoạn ngắn đến chiếc máy bay trực thăng nhỏ vừa chở hắn tới đây. Bond thấy mình bị xốc nách ném vào chiếc xe jeep để chạy về chỗ xe tải. Chàng rên lên vì cái vai đau bị đè xuống sàn xe. Chiếc trực thăng chở Gorner đã bay bổng lên trên đầu mọi người.
Những thùng thuốc phiện ở những chiếc xe jeep, ngoại trừ hai thùng trong chiếc xe bị bỏ lại của Bond đã được chất lên chiếc xe tải địa hình. Khi nằm trên sàn của chiếc xe tải chạy hướng về căn nhà nghỉ lớn ở xa, nơi cả bọn sẽ lên chiếc máy bay trực thăng vận tải Mi-8 Hip, Bond đã tận dụng sự thật là trông chàng như vẫn chưa tỉnh để lấy hai miếng thủy tinh từ trong túi áo ra giấu dưới lưỡi của chàng.
Chuyến trở về trôi đi trong cơn mê sảng của đau đớn và mệt nhọc và vì thế chàng đã ngủ thiếp đi. Khi chuyển sang chiếc trực thăng, chàng cũng đủ tỉnh táo để uống chút nước và thấy hai tay mình đã bị trói trở lại. Chàng cũng nhận biết khi máy bay hạ độ cao trở về pháo đài của Gorner, và bản thân bị lột sạch quần áo ngoài và kiểm tra kĩ càng. Bộ quần áo rách nát lại được trả lại cho chàng.
Khi đã tỉnh táo, chàng thấy mình đã được đưa trở lại xà lim bằng đá, với Scarlett đang nằm ngủ bên cạnh. Mọi thớ thịt trên người chàng đều đau nhức, và chàng cố gắng xoay người trên cát để tìm một tư thế ít đau nhất. Chàng thả nhẹ hai miếng thủy tinh ra khỏi miệng và dùng lưỡi lấp cát giấu chúng đi, trong khi vẫn giữ nguyên cái đầu không chuyển động để chiếc camera quan sát không dò ra được hành động nào của chàng.
Then cửa trượt mở ra và một tên lính gác bước vào. Hắn phát ra hiệu lệnh thông thường - một chiếc giày thúc vào mạng sườn - và quát hai người đứng dậy. Scarlett đang mặc bộ quần áo bảo hộ màu xám. Môi dưới của nàng sưng vù vì bị Gorner đánh bằng mu bàn tay. Trông nàng xanh xao và sợ sệt; chàng cố gắng giúp nàng bình tâm lại bằng cách cười và gật đầu với nàng. Cả hai bị thúc súng vào lưng đẩy tới buồng tắm, sau đó được cho uống nước và đi tới văn phòng của Gorner.
Gorner, trong bộ đồ tropical có cài một bông cẩm chướng, Bond nghĩ, trông ít giống một tên khủng bố quốc tế hơn là một con bạc đang đến một ngân hàng ở Cannes trong kì nghỉ. Hắn cũng đang tỏ ra hào hứng một cách đầy nguy hiểm. Hắn chẳng đả động gì đến những sự kiện ở Zabol hay cái Ống đựng Xì-gà. Hắn chỉ thích thú với tương lai thôi.
“Ngày mai,” - Hắn nói, trong khi Bond và Scarlett, với tay bị trói ra sau và bị gí súng vào lưng, đang quỳ trước mặt hắn. - “Là cái ngày mà tao chờ đợi cả đời. Ngày mai tao sẽ phát động một cuộc tấn công mà cuối cùng sẽ làm nước Anh phải quỳ gối. Như tất cả những kế hoạch quân sự tốt nhất, nó sẽ có hai mũi - một mũi vu hồi và một mũi trực diện.”
Đây là cái thằng từ bên tàu ở Marseille, Bond nghĩ, với sự nôn nóng kiêu kì chỉ được kiểm soát bởi ý thức có chủ đích ác độc mà thôi. Một lúc nào đó thì sự kiêu ngạo cũng có lợi thế. Gorner đang quá phấn khích trước sự tài giỏi của hắn, đến mức bất kì sự thận trọng nào về nguy cơ bị tiết lộ những chi tiết về kế hoạch mà hắn đã có thể có, nay không còn nữa.
Hắn đến ngồi vào bàn làm việc và xem một bộ hồ sơ. “Tao đã từng mong muốn làm cho nước Anh phải hạ mình xuống đến mức phù hợp chỉ bằng cách dùng ma túy thôi. Và tao rất hi vọng vào thắng lợi trong một thời gian dài. Tao nghĩ tao có thể biến hầu hết các thành phố của chúng mày thành những khu ổ chuột đầy ma túy vào cuối thế kỉ này. Thế nhưng tao lại là người thiếu kiên nhẫn. Tao khao khát chiến thắng. Tao cần phải thấy kết quả ngay bây giờ!”
Gorner đập mạnh lên bàn bằng bàn tay trái mang găng. Một sự tĩnh lặng nặng nề bao phủ cả căn phòng, yên lặng đến mức chỉ còn có tiếng ù ù nhẹ của chiếc máy lạnh đang chạy.
“Vậy là,” - Hắn nói. - “Chính xác lúc mười giờ, một chiếc Ekranoplan sẽ rời căn cứ ở Norshahr đi theo hướng bắc và tây-bắc tới thẳng Liên Xô. Tao nghĩ mày cũng quá quen thuộc với con tàu rồi, Bond à, vì đã dành quá nhiều thời gian ngu dốt để cố chụp hình nó. Nó đã được cải tiến để có thể mang theo sáu quả tên lửa, mà trong đó có ba quả có đầu đạn hạt nhân. Nó cũng được trang bị những tên lửa đất-đối-không loại mới nhất của Xô Viết để đề phòng có kẻ nào quá tò mò. Châu thổ sông Volga là địa điểm rất lí tưởng để thâm nhập, rồi tiến thẳng đến Stalingrad, chỗ yếu nhất của nước Nga. Không phải con đường nào cũng đủ rộng cho mục đích của chúng tao, nhưng giờ đây chúng tao đã thiết lập được lộ trình hoàn hảo trên dòng sông chính rồi - đó chính là nơi mà trên thực tế chiếc Ekranoplan đã được hạ thủy. Từ Norshahr tới Astrakhan khoảng một ngàn cây số, và từ đó tới Stalingrad khoảng ba trăm cây nữa. Cứ cho là nó phải dừng lại để tiếp thêm nhiên liệu từ tàu chở dầu, thì tốc độ cực chiến của chiếc Ekranoplan cũng cho phép nó hoàn thành lộ trình dưới tầm rađa, chỉ trong vòng bốn tiếng đồng hồ.”
“Khi tới ngoại ô thành phố, chiếc Ekranoplan sẽ khai hỏa như là một hành động thù địch chống lại Liên Xô. Chiếc tàu đó sẽ mang màu cờ của Vương quốc Anh. Toàn bộ thủy thủ đoàn sẽ mang hộ chiếu Anh. Bọn chúng, dĩ nhiên, sẽ bị hai người của tao, đi cùng tàu, khử hết sau khi mọi việc hoàn tất. Bọn Nga sẽ chỉ tìm thấy những công dân Anh đã chết phải chịu trách nhiệm cho vụ tấn công. Người của tao sẽ tìm lối riêng để về.”
Từ chỗ đang phải quỳ, Bond nhìn lên. “Thế mày lấy đâu ra những đầu đạn hạt nhân ấy?” - Chàng hỏi.
“Tao mua chúng thôi.” - Gorner nói. - “Những thứ đó do Mỹ chế tạo đấy. Cũng có thị trường cho những thứ này đấy. Đương nhiên chúng khá nhỏ... nhỏ hơn nhiều so với loại mà lũ bạn người Mỹ của chúng mày đã dùng để thiêu sống thường dân Nhật Bản trong những ngôi nhà bằng gỗ và giấy của họ. Thế nhưng ba cái gộp lại... tao cũng có hi vọng cao đấy. Những thí nghiệm của chúng tao cho thấy toàn bộ thành phố sẽ bị phá hủy. Chiếc Ekranoplan, rất tình cờ, lại được cải tiến cho tao ở Noshahr bởi bọn kĩ sư Nga, mà sau đó chúng cũng đào ngũ ở lại khi được tao gợi ý.”
Một thoáng tự mãn lộ ra trên khuôn mặt Slavic. “Trước giờ tao vẫn dùng chiếc Ekranoplan để chuyên chở hàng, do vậy ngày mai sẽ chẳng có lí do gì cho bọn quan chức Xô Viết nghi ngờ cả. Mặt khác, tao có nhiều bạn bè ở Liên Xô. Những quý ngài ở SMERSH đã rất tốt bụng tạo điều kiện cho con đường chuyên chở ma túy sang phương Tây. Họ hiểu tầm quan trọng của chiến lược ấy.”
Bond cau mày khi nghe tới cái tên này. SMERSH, một dạng rút gọn của từ “Smiert Spionam” - Cái chết của Gián điệp, là một trong những cơ quan bí mật và đáng sợ nhất của Chính quyền Xô Viết. Ngay cả tên của nó chỉ được biết bởi những người làm cho nó, hoặc những người tình cờ biết đến nó, như Bond chẳng hạn.
Gorner đứng dậy và bước vòng qua chiếc bàn, đến đứng sừng sững trước mặt Bond và Scarlett, lúc này vẫn đang phải quỳ gối. Hắn hạ bàn tay mang găng trắng xuống dưới cằm của Scarlett và giật mạnh mặt của nàng lên. “Mày cũng kháu khỉnh đấy, có đúng không? Ca sớm nay đã vào làm và chúng sẽ có một buổi chiêu đãi hiếm có vào tối mai đó.”
Hắn lại ngồi vào sau bàn. “Quá nhiều.” - Hắn nói. - “Cho cái mũi vu hồi này. Nào, bây giờ, có thể mày cũng muốn biết mũi tấn công chính sẽ chĩa vào đâu. Hãy đi theo tao.”
Hắn gật đầu ra hiệu cho tụi lính gác; chúng lôi Bond và Scarlett đứng dậy, đẩy đi theo Gorner ra phía hành lang. Họ đi tới thang máy ở tầng hầm và đi lên tầng trệt, nơi có chiếc xe điện đưa họ tới trước một cánh cửa thép. Dưới hiệu lệnh của một tia lade bắn ra từ thiết bị điều khiển từ xa gắn trong xe, cánh cửa đó từ từ mở lên trần và để lộ ánh mặt trời chói lòa của sa mạc.
Trước mặt họ, dù sao đi nữa, không phải chỉ có cát. Lung linh trong ánh chập chờn của hơi nóng là dải đường băng trải nhựa dài cả cây số, được đánh dấu bằng những đường kẻ màu vàng và hai bên có gắn những bóng đèn điện dùng cho việc hạ cánh. Ở một phía của đường băng có hai chiếc trực thăng mà Bond đã nhìn thấy từ ngày hôm trước. Phía bên kia là một chiếc máy bay hiệu Learjet không đánh số và một chiếc Cessna 150E hai động cơ.
Và bên cạnh chúng, rực sáng long lanh dưới ánh mặt trời - trông thật đồ sộ, trắng toát và nổi bật - là chiếc máy bay của hãng hàng không dân dụng Anh: chiếc Vicker VC-10 với nước sơn tươi rói của hàng chữ BOAC và lá cờ Liên hiệp Anh sơn ở phía đuôi. Có vài nhân viên kĩ thuật đang làm việc ở khoang chứa hàng với máy hàn.
“Hãng hàng không.” - Gorner nói. - “Một trong những thú vui nhỏ của tao. Và ở trong một đất nước rộng lớn như thế này, mày cần phải có khả năng di chuyển nhanh. Tao mới giành được chiếc VC-10 này. Nó đúng ra chỉ được dành để chuyên chở nhân viên dầu khí cùng gia đình họ đi nghỉ ở Bahrain mãi mãi. Thế nhưng, ngay trong chuyến bay đầu tiên từ Anh quốc đã có hai trong số cán bộ lãnh đạo của hãng Vickers không còn là những người như cũ. Chúng đã làm việc cho tao. Viên phi công đã được “thuyết phục” để làm một chuyến đi đường vòng. Hắn đã hạ máy bay xuống đây từ ba ngày trước. Tao phải nói là, trong tình huống căng thẳng, đó là việc hạ cánh có trong sách hướng dẫn.”
Bond liếc nhìn Scarlett xem nàng ra sao. Nàng đang ngắm nhìn đường băng, nhà chứa máy bay nho nhỏ, và cả sa mạc phía sau chúng nữa. Chàng thấy nàng đã bình phục lại.
“Sáng mai,” - Gorner nói. - “Chiếc VC-10 sẽ thực hiện một chuyên bay dài hơn hai ngàn bảy trăm cây số về hướng bắc tới trung tâm của dãy núi Ural. Tới Zlatoust-36. Chiếc máy bay này chỉ có đủ nhiên liệu để bay tới đó, và lúc ấy khoang chứa hàng mới được gắn thêm sẽ mở ra và... thả một quả bom. Cùng với sự phân rã hạt nhân ở dưới đất, nó sẽ có đủ sức mạnh để xóa sổ khu vực đó cùng tất cả các vùng nông thôn lân cận. Toàn bộ sự phá hủy sẽ lớn như cái đòn của RAF giáng vào dân thường của thành phố Dresden. Nhân đây, Bond à, tao thấy mày biết điều gì sẽ xảy ra với Zlatoust-36.”
Bond quá hiểu. Zlatoust-36 là bí danh được đặt cho chén Thánh của vũ khí hạt nhân Xô Viết: “thành phố đóng kín” TrekhGorneriy, được thành lập vào những năm 1950 như là cơ sở chính của nước Nga trong việc lắp ráp và lưu trữ đầu đạn hạt nhân. Cũng không quá cường điệu khi nói đó là xưởng công cụ cho nỗ lực Chiến tranh Lạnh của nước Nga.
“Mày sẽ chẳng bao giờ đến đấy được đâu.” - Bond nói. - “Mạng lưới rađa ở Zlatoust-36 chặt chẽ như lưới bắt cua ấy.”
Một thoáng khẽ tự mãn lén hiện lên trên khuôn mặt của Gorner, đó cũng là lúc hắn sắp cười. “Thì đó là điều mà tao cần đến mũi vu hồi.” - Hắn nói. - “Nếu như Stalingrad bốc cháy, mọi cặp mắt sẽ đổ dồn vào đấy cả.”
“Tao không nghĩ như vậy.” - Bond nói. - “Họ sẽ nghĩ đó là cuộc tấn công tổng lực của Nato và sẽ có báo động đỏ.”
“Thì cứ đợi xem sao. Cái hay của kế hoạch là chiếc máy bay có đến được đó hay không cũng không thành vấn đề. Nếu như máy bay tiêm kích của Nga có bắn hạ nó xuống phía nam của dãy Ural thì nó vẫn hoàn thành nhiệm vụ. Những chuyên gia điều tra tai nạn máy bay Xô Viết sẽ tìm thấy một chiếc máy bay của Anh chứa đầy hồ sơ bay có bản đồ của Zlatoust, cùng khoang chứa hàng chất đầy chất nổ và một viên phi công người Anh đã chết trong khoang lái. Như vậy sẽ quá đủ, Bond ạ. Cùng với những gì mà chiếc Ekranoplan bất khả ngăn cản sẽ làm trên tuyến đường thủy, nó sẽ đủ hơn đó.”
“Thế toàn bộ chuyện này có ý nghĩa gì?” - Bond hỏi.
“Tao quá ngạc nhiên với mày đó, Bond ạ.” - Gorner nói. - “Nó quá rõ ràng mà. Nó sẽ thúc đẩy nước Anh lao vào một cuộc chiến - mà cuối cùng - không thể chiến thắng được. Bọn Mỹ đã hai lần cứu nồi cơm của chúng mày, thế nhưng việc chúng mày không giúp chúng trong cuộc phiêu lưu điên rồ của chúng ở Việt Nam đã làm chúng giận. Chúng sẽ không tỏ ra hào phóng trong dịp này đâu. Và trong bất cứ trường hợp nào, chúng cũng không có đủ thời giờ. Trong vòng sáu tiếng đồng hồ kể từ cuộc tấn công của tao, mày sẽ thấy một cuộc tấn công bằng vũ khí hạt nhân của Xô Viết vào London. Nó là vậy đấy. Cuối cùng mọi việc là công lí.”
Bond nhìn Scarlett, nhưng nàng đang nhìn vào khoảng không xa xôi. Máu chảy xuống từ khuôn mặt và người nàng lắc lư như thể nàng sắp ngất. Nàng đã chịu đựng giỏi một cách không ngờ cho đến giờ, Bond nghĩ, và thật đáng ngạc nhiên khi nàng chịu được hết cỡ như vậy.
Hai mắt của Gorner ánh lên niềm sung sướng âm thầm của một con bạc đang đánh bài bridge, mà sau một mánh khóe chết người, từ từ hạ ngửa những lá bài của mình xuống và nói: “Mọi cái còn lại, tao nghĩ, là của tao.”
“Đúng, chắc chắn là,” - Hắn nói tiếp. - “London sẽ phải chịu khói lửa hạt nhân. Tòa nhà Quốc hội, chiếc đồng hồ Big Ben lâu đời xinh xắn, viện Bảo tàng Quốc gia, sân cricket Lord...”
“Thế chiếc VC-10 này,” - Bond hỏi. - “Sẽ do thằng ngu nào cầm lái?”
“Sao hả, việc này quá đơn giản, Bond ạ.” - Gorner nói và bước vài bước tới gần chàng. - “Là mày đó.”
“Tao á? Tao không thể nào lái được chiếc máy bay lớn như vậy. Chắc chắn không thể với cái vai bị trật khớp này.”
Gorner nhìn vào mặt chàng rồi quay sang phía Chagrin. “Hãy nắn vai nó lại đi.”
Chagrin tiến đến gần Bond. Hắn chỉ xuống đất. Bond nằm ngửa người và Chagrin đặt chân mang giày lên ngực chàng rồi nắm lấy bàn tay trái và cánh tay phía trên của chàng. Bằng một cú nhấc mạnh dữ dội, hắn giật chéo tay Bond, và chàng cảm thấy đầu khớp xương cánh tay của mình nghiến cái rắc rồi chui tọt trở lại vào trong hốc xương vai.
“Trên máy bay mày sẽ có nhiều người trợ giúp.” - Gorner nói. - “Việc cất cánh sẽ do phi công chính thực hiện. Sau đó mày sẽ tiếp nhận tay lái, và người tốt nhất của tao sẽ ngồi cạnh mày trong suốt lộ trình. Nó đâu có khó khăn gì.”
Bond vẫn đang đau đớn quỳ trên nền cát với hai hàm răng nghiến chặt, mồ hôi cay xót ngập tràn hai mắt chàng.
Gorner bước trở lại chiếc xe điện. “Sau chót,” - Hắn nói, trong khi tài xế gài số và chiếc xe chạy tới cánh cửa thép đang mở. - “Mày không cần phải làm phần việc khó nhất. Mày không cần phải hạ cánh đâu.”
❀ ❀ ❀
Về lại xà lim, Bond cảm thấy khuây khỏa hơn. Chàng dùng ngón tay kiểm tra, thấy những mẩu thủy tinh vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, rồi quay sang nói với Scarlett, “Anh rất buồn về vụ diễu hành. Trên cái hành lang bằng kính ấy.”
Scarlett cụp mắt xuống. “Cũng chẳng sao đâu. Em... em cũng qua khỏi rồi.”
“Chúng mình phải hành động ngay bây giờ.” - Bond nói. - “Trước khi mọi việc trở nên quá muộn. Xích lại gần đây để anh có thể nói thầm với em. Chúng ta phải làm như thể anh đang an ủi em ấy.”
Scarlett trườn mình qua nền cát tới dựa vào ngực chàng. Nàng ngửa mặt lên sát mặt chàng. Trông nàng giống hệt lúc chàng mới gặp ở Rome. Nàng hỏi nhỏ: “Anh có trông thấy em không? Anh biết chứ, lúc em ở trên hành lang ấy?”
“Không, anh đã quay mặt đi. Anh không muốn nhìn. Có lẽ một ngày nào đó, Scarlett ạ.”
“Nếu mình thoát khỏi đây, anh yêu ạ, anh cứ tha hồ mà ngắm nhìn em.”
Bond cười. “Em nghĩ Gorner đang giam giữ Poppy ở đâu? Có bao giờ nó nói với em về nơi nó ở không?”
“Không, nhưng em biết là ngay khi nhìn thấy em, hắn đã quyết định giấu biến nó đi rồi. Rõ ràng hắn không muốn nói gì về nó hết.”
Bond hít thật sâu một hơi. “Scarlett ạ, chúng mình sẽ phải để Poppy ở lại. Chúng mình không có thời gian để tìm nó. Anh sẽ phải lên chiếc máy bay đó và em phải đi cùng anh. Nếu anh bỏ em lại, Gorner sẽ quẳng em cho bọn công nhân đó.”
“Không, em không thể làm vậy.” - Scarlett nói. - “Em tới đây là để giải thoát cho em gái em và em sẽ không đi đâu khi không có nó.”
“Không, em đến đây không phải để làm thế.” - Bond nói. “Em đến đây là để ở gần và sẵn sàng trợ giúp khi anh cứu nó.”
“Đừng có chẻ tư sợi tóc ra với em, James. Poppy là em song sinh với em, nó là máu thịt của em, và em sẽ không đi đâu khi không có nó.”
“Thôi, em hãy cố đừng để xúc động nữa, Scarlett. Hãy suy xét sự thật. Nếu chúng mình có thể ngăn cản Gorner ngày hôm nay, thì ngay ngày mai thôi chúng mình có thể kêu người tới đây đóng cửa nhà máy này và giải cứu cho nó nữa. Cảnh sát, quân đội, bất cứ ai có thể tới.”
“Không, James, em...”
“Im lặng.” - Bond lên giọng. - “Trong lúc lộn xộn, Gorner không để ý tới Poppy đâu. Nó đối với hắn cũng chỉ như một trong những cô gái trên dãy hành lang kia thôi. Hắn đang bận chiên con cá lớn hơn nhiều. Hắn đang bận bịu với tiền, với nhà máy, với những thiết bị và tương lai của hắn nữa. Hắn đâu còn thời gian để nghĩ tới một cô gái, cho dù cô ấy có thân thiết với em đến như thế nào đi nữa.”
Scarlett quay lưng lại với chàng. “Anh thật là một kẻ lạnh lùng tàn nhẫn đáng khinh.” - Nàng nói. - “Em không nên tin tưởng ở anh đến như vậy.”
Nàng vùi mặt vào hai lòng bàn tay, khịu gối xuống nền cát và sụt sịt khóc.
“Sự thật là,” - Bond thẳng thừng nói. - “Cơ hội tốt nhất mà Poppy có phụ thuộc vào anh và em. Nếu chúng mình có thể an toàn thoát ra và hạ gục Gorner, Poppy sẽ được yên ổn. Nhưng tối nay, Scarlett yêu quý của anh ạ, chúng mình sẽ phải trốn đi mà không có Poppy theo cùng.”
Phải tới hơn năm phút yên lặng trôi qua trước khi Scarlett ngẩng đầu và hướng khuôn mặt ròng ròng nước mắt lên nhìn, chàng. Cả thân hình sưng tấy của nàng giờ đây đã tỏ dáng quy phục và chàng nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên.
Nàng ghé sát miệng vào tai chàng. “Em thấy có thể anh đúng.” - Nàng rầu rĩ nói. -”Thế nhưng anh đã có cách nào để hành động chưa? Làm sao có thể cứu thoát em trước khi bọn chúng... trước khi bọn công nhân chiếm đoạt em và... và... giết em?”
“Hãy nhẹ nhàng đến đây và để ngón tay em vào lòng bàn tay anh.” - Bond nói. - “Em có thấy vật gì sắc nhọn không?”
“Có ạ.”
“Vậy em hãy xoay người để nó cạ vào sợi dây trói ở cổ tay em, rồi bắt đầu nhẹ nhàng cứa nó nhé. Anh không biết trên kia có camera quan sát nào không, anh nghĩ là không, nhưng chúng mình không thể liều được.”
Phải mất tới gần hai tiếng đồng hồ để những cử động không thể nhận thấy được của Scarlett có thể làm bung sợi dây nilon trên cổ tay của nàng, trước khi nàng có thể bắt tay vào việc cởi trói cho Bond.
“Em có năng khiếu âm nhạc không, Scarlett?”
“Ngày xưa em có chơi violin và piano. Cha em rất coi trọng việc này. Người Nga rất thích âm nhạc mà. Nó có thể làm cho họ khóc đấy. Mà sao anh lại hỏi em như thế?”
“Nếu anh có thể hát hoặc ngân nga thứ tự của năm nốt âm thanh trên phím bấm, em có thể đoán ra những dãy số tượng trưng được không?”
“Em có thể.”
“Hãy ngả đầu lên vai anh đi.”
Trong vòng một tiếng sau đó Bond đã truyền vào tâm trí Scarlett những âm thanh mà chàng đã nghe thấy ở cánh cửa, nơi chúng đưa chàng qua để ra chỗ máy bay trực thăng. Nàng nhắc lại chúng và tự cất giọng hát, gieo điệu chúng bằng lời, và dùng những từ mà Bond ít hiểu như quãng âm, nửa cung và những thứ tương tự.
Cuối cùng nàng cũng tháo lỏng được dây trói để Bond có thể rút một tay ra.
“Cũng chẳng có nghĩa lắm, James ạ. Em làm gần xong rồi, nhưng chưa hẳn đã hiệu quả. Trừ khi, trừ khi...” - Nàng bắt đầu cười. - “James, anh kì quá.”
“Cái gì?”
“Anh quên mất số không. Đợi một chút.” - Nàng lại tự ngân nga một lúc.
“Giờ thì được rồi. Nghe này anh.” - Nàng ghé môi vào sát tai chàng. - “Có phải chuỗi âm như thế này không?”
“Chính xác.” - Bond đáp. - “Thế là con số nào?”
“Một, không, sáu, sáu, chín. Đừng có hỏi em nó nghĩa là gì nhé.”
“Không, anh sẽ không hỏi. Nghe anh này, Scarlett. Nếu ra ngoài, em không được ra phía bên phải nhà máy. Em phải đi vòng ra phía máy bay. Và rồi... ừ, anh sẽ phải để mọi việc tùy vào tài khéo léo của em thôi. Cứ lên máy bay và tìm chỗ nấp. Anh đoán bây giờ là chiều tối. Chúng mình sẽ hành động vào lúc hai giờ sáng. Có thể em sẽ gặp may. Bằng bất cứ giá nào, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng mình.”
Scarlett gật đầu.! Nàng lặng im một lúc, nhưng Bond có thể thấy nàng đang tỏ ra có thiện cảm với kế hoạch này.
“Anh đói không?” - Cuối cùng Scarlett hỏi.
“Quá đói.”
“Anh thường thích ăn gì nhất?”
Bond nghĩ và trả lời: “Phải khai vị với món gì dễ tiêu trước đã. Món trứng Benedict. Rồi tiếp theo có lẽ là caviar, loại Darius đã mời anh ăn trong vườn nhà ông ấy. Một con cá bơn tẩm bột chiên. Sau đó là gà gô quay. Một chai champagne Bollinger Grande Année 1953 và một chút rượu vang đỏ - loại Château Batailley. Một trong những người bạn đã giới thiệu nó cho anh ở Paris đấy.”
“Còn gì nữa?
“Anh muốn có những thứ đó trong phòng khách sạn cùng với em, khỏa thân ngồi trên giường. Nào, hãy đến và nằm cạnh anh cho tới khi anh nói với em lúc bắt đầu hành động. Hãy nghĩ tới căn phòng trong khách sạn và cố gắng ngủ đi.”
“Ừm. Em đang ở đó rồi.” - Scarlett nói. - “Mùi hương dầu tắm hoa dành dành nhẹ nhàng bay ra từ cửa buồng tắm để ngỏ...”
Khi Scarlett đã ngủ, Bond căng mắt nhìn xem trên trần có cái camera nào không. Trong xà lim tối om, chỉ có chút ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn phía ngoài hành lang rọi vào qua ô cửa nhỏ bịt lưới sắt bị đóng lại nửa chừng trên cánh cửa xà lim. Như vậy càng tốt, Bond nghĩ. Chàng rất hài lòng khi cô gái đã hiểu những hướng dẫn của mình và nàng vẫn chưa làm chàng phải thất vọng.
Khi cảm thấy đã là hai giờ sáng, Bond thận trọng đứng lên và giúp Scarlet đứng dậy. Nàng xoa bóp chỗ vai đã vào khớp của chàng và hôn nhẹ lên vết thương ở gò má, chỗ miếng thủy tinh đã xiên vào tới tận lợi trên của chàng. “Anh sắp sửa có một thời gian thú vị với ông nha sĩ đấy, có đúng không anh yêu của em?”
Chàng nhăn mặt lại.
“Một điều sau chót,” - Scarlett nói. - “Anh phải hứa với em việc đầu tiên chúng mình sẽ làm nếu thoát khỏi đây là nhờ ai đó đến đưa Poppy ra.”
“Anh hứa.” - Bond hôn nhẹ lên môi nàng, quay đến chỗ cánh cửa, đu thân hình đau nhức lên những tảng đá và giấu mình lên phía trên khung cửa. - “Nào!”
Scarlett ghé sát miệng vào ô cửa bọc lưới rồi hét lên một hồi dài. Không có tiếng gì ở phía ngoài, dù Bond biết nhà máy vẫn hoạt động và thể nào cũng có lính gác ở gần đây. Nhưng chẳng thà không có tiếng chân còn hơn có quá nhiều tiếng chân.
“Làm lại đi.”
“Suỵt. Nó đang đến đấy.”
Bond có thể nghe thấy tiếng ai đó đang đi tới. Một ánh đèn pin rọi qua ô cửa bọc lưới.
Scarlett mở phanh nút chiếc áo bảo hộ màu xám và để lộ bầu ngực.
“Anh có muốn em không?” - Nàng nói.
“Thế thằng kia đâu?” - Tên lính gác hỏi.
“Đang ngủ. Nó bị đau. Trật khớp vai.” - Scarlett câm lặng ra dấu mệt mỏi và chỉ vào chỗ góc mà tên lính không thể nhìn thấy được. “Nhanh lên.” - Nàng nói và giật mạnh lưng quần của mình.
Tên lính vẫn hơi do dự. Scarlett liền lấy hai tay nâng cả hai bầu ngực đưa lên giữa ánh đèn pin. Có tiếng chìa khóa xoay trong ổ. Cánh cửa mở ra và tên lính gác bước vào. Khi hắn xoay người đóng cửa thì Bond nhào xuống vai hắn, một tay chàng bịt kín miệng hắn và cánh tay kia siết ngang cuống họng. Scarlett rút nhẹ khẩu súng ra khỏi chiếc bao đeo bên hông tên lính. Bond dùng phương pháp chẹn động mạch cảnh mà chàng đã áp dụng với tên lính ở Norshahr, nhưng lần này chàng đã hoàn tất công việc.
Sau khi tên lính chết, Bond đưa Scarlett từ xà lim xuống lối đi hẹp vào mê cung ở đây. Họ chạy dọc theo hành lang ra xa khỏi văn phòng của Gorner cho tới khi đến chỗ thang máy. Bond ra hiệu cho Scarlett đi theo hướng lên trên, tới tầng cao nhất, rồi nhấn nút và nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn của nàng với khẩu súng của tên lính bị giết giắt ngang lưng quần đang khuất dần vào bóng tối ở bên trên.
Chàng đợi cho tới khi đoán là Scarlett đã lên tới nơi, rồi chạy ngay tới văn phòng của Gorner. Chàng bấm những con số theo thứ tự lên bảng phím, và bước vào khung hình của ống kính quan sát. Chỉ vài giây sau chiếc đèn đỏ bật chớp trên khung cửa. Ngay lập tức, toàn bộ hành lang ngập tràn ánh đèn chói chang, và chàng nghe thấy tiếng còi rú vang, rồi tiếng sủa của những con chó bẹc-giê Đức hung dữ cùng những tiếng chân chạy sầm sập hướng về phía chàng.
Mũi vu hồi đã thành công, chàng nghĩ. Nào bây giờ là lúc phải sống sót. Chàng đưa cao hai tay lên đầu.