Chương 17 Bài Ca Của Carmen
Chiếc VC-10 đang ở độ cao chín ngàn mét, trên vùng trời phía bắc của Tehran, nó vẫn tiếp tục giữ độ cao đó và nhẹ nhàng tiến về phía bắc, hướng tới Kazakhstan trong vùng phía nam của Liên Xô. Nếu ở trong tình huống khác, Bond thầm nghĩ khi nhìn qua cửa sổ xuống dãy núi Elburz, thì hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời để bay. Giữ chặt miếng thủy tinh trong mấy đầu ngón tay của bàn tay phải, chàng tiếp tục cứa vào sợi dây trói trên cổ tay trái một cách nhẹ nhàng, và thật may, không ai nhìn thấy. Nhờ trời, chàng nghĩ, vì giữa hai chiếc ghế hạng nhất có một khoảng cách. Còn nếu ở trong khoang thường, thì chỉ một cử động nhỏ cũng sẽ đánh động cho tên lính gác ngồi ở chiếc ghế gần lối đi sát bên trái chàng.
Bond ngả người sang hướng lối đi, gục đầu xuống và nhắm mắt lại làm như chàng đã hết hơi hết sức sau những thử thách trên sa mạc và đã hoàn toàn quy phục với kết cục đã được định sẵn này. Chàng áng chừng khoảng cách còn lại đến Zlatoust-36 là hai ngàn bốn trăm cây số, và còn tùy thuộc vào chuyện hang ổ của Gorner ở chính xác chỗ nào trong sa mạc nữa. Chàng biết chiếc VC-10 có thể bay với tốc độ tám trăm cây số giờ - một con số đã được đưa ra công khai rõ ràng trong cuộc tranh cãi chính trị om sòm về việc chính phủ Anh đặt mua chiếc máy bay này cho BOAC.
Họ đã ở trên không được khoảng một giờ, chàng đoán vậy, và nếu như Scarlett không xuất hiện trong vòng sáu mươi phút nữa, chàng sẽ phải một mình hạ cả bốn tên có vũ trang. Trừ khi, và đương nhiên là chàng có thể làm gì đó để đưa thêm Ken Mitchell, lúc này đang ở trong khoang lái vào danh sách phe mình. Nhưng điều này có lẽ không được chắc lắm. Mitchell trông có vẻ chỉ như một anh chàng mà tư tưởng hành động bó gọn trong 18 lỗ golf ở giải thi đấu hằng tháng tổ chức tại Woking thôi.
Bond cố gắng xoay cổ tay phải nhằm nới lỏng sợi dây trói bằng nilon đang siết chặt ra chút xíu để có thể cứa lên nó. Miếng thủy tinh vỡ từ kính chắn gió của chiếc xe jeep tuy có sắc nhưng không thực sự có ấn tượng gì nhiều.
Chàng không biết khi nào sẽ bị đưa đi điều khiển máy bay. Có thể một lúc nào đó, chúng sẽ phải cởi trói cho chàng để trông có vẻ như chàng đang phụ trách việc tấn công Zlatoust-36, thế nhưng đến lúc chàng vào buồng lái thì mọi chuyện đã trở nên quá muộn rồi. Chàng phải hành động trước đó.
Liếc nhanh sang tên lính bên cạnh, lúc này vẫn đang nhìn vô định về phía trước, Bond cứa nhanh hơn lên sợi dây. Chàng chỉ có duy nhất cơ hội này thôi.
❀ ❀ ❀
Sau khi dập máy điện thoại trong phòng 234, J. D. Silver nói với Darius và Leiter rằng gã phải quay lại xe.
“Tôi ra ngoài không quá mười phút đâu.” - Gã nói. - “Nhưng chúng ta đang đợi điện thoại từ Langley, do vậy đừng dùng điện thoại trong lúc tôi đi vắng nhé, được không? Chúng ta phải giữ cho đường dây không bị bận.”
“Chắc chắn rồi.” - Felix đáp.
“Cậu tuyệt lắm.” - Vừa nói Silver vừa đi ra và khép cửa lại.
“Tốt rồi.” - Darius nói. - “Tôi nghĩ chúng ta sẽ trông đợi một con sóng lớn trên biển Caspian trong vòng sáu mươi phút nữa thôi.”
“Chắc như vậy rồi. Silver đã liên lạc được với Langley. Họ đang liên hệ với Lầu Năm Góc. Không lực Hoa Kỳ sẽ cất cánh... Vĩnh biệt nhé, Ekranoplan.”
“Thế còn chiếc máy bay dân dụng?” - Darius hỏi. - “Anh có nghĩ chúng ta chẳng thể làm được gì không?”
“Ờ, tôi nghĩ có khả năng nó tấn công cùng lúc với chiếc Ekranoplan, do vậy giờ đây nó đã phải ở trên không rồi. Chúng ta cũng biết rằng mỗi chiếc phi cơ của Không lực Hoa Kỳ trong tầm bay của nó đều đang sục sạo dọc theo không phận Xô Viết. Hơn thế nữa, Darius...”
“Chẳng còn gì hả?”
Felix dang rộng hai cánh tay. “Ba ngày trước đây tôi còn đang theo một vụ tìm người mất tích ở LA. Tôi đâu có làm được điều kì diệu gì. Việc tôi cần làm bây giờ là ăn sáng. Ở đất nước của ngài có món trứng ốp-la không, hay chỉ có trái cây thôi?”
“Tôi biết chắc họ có thể làm món trứng.” - Darius nói. - “Thế nhưng chúng ta không thể gọi điện vì phải giữ cho đường dây luôn thông suốt để Langley có thể gọi lại được.”
“Thôi được, tôi thấy mình phải xuống bếp và yêu cầu vậy.” - Felix nói. - “Hoặc tôi có thể tự chiên trứng. Một gã người Texas không thể làm việc với cái bụng rỗng.”
“Thật là tức điên lên thôi.” - Darius nói. - “Tôi nên gọi cho Babak để cậu ấy có thể truyền tin cho London. Ở đó họ phải được cập nhật tình hình. Chúng ta cũng cần đến máy bay của RAF phòng trường hợp người của các anh không thể làm kịp. Phải chắc cú chứ.” Ông ngồi ở cạnh giường, giận giữ lắc mạnh cái đầu đẹp đẽ và nặng nề của mình.
Cách đó gần một mét, Felix ngồi trong chiếc ghế gỗ và gãi gãi mái tóc cắt ngắn của mình bằng bàn tay trái.
Ba phút trôi qua khi họ ngồi đó nhìn vào khoảng không, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Cuối cùng, Leiter nói, “Cái thằng Silver nó biến mẹ đi đâu rồi? Nó nói chỉ đi năm phút thôi mà.” - Anh liếc vào đồng hồ của mình. - “Mười phút rồi còn gì.”
Darius nhìn trừng trừng Felix. Anh cũng trợn mắt nhìn lại.
Một phút nữa âm thầm trôi qua trong khi mắt của Darius vẫn xoáy sâu vào mắt Felix. Gần như là hai nửa ý nghĩ đang nhập vào nhau trong không gian giữa hai người.
“Tôi đang có một ý nghĩ.” - Felix nói.
“Đúng rồi.” - Darius nói. - “Kể từ khi nào mà Langley lại sử dụng điện thoại để gọi chứ?”
“Ôi trời đất ơi!”
Cùng lúc, cả hai đều nhào tới chiếc điện thoại. Darius do ở gần hơn nên đã kịp nhấc sợi dây bị ngắt mạch lên.
Felix chửi ầm lên.
Darius đã ở ngoài cửa phòng. “Hamid!” - Ông gào lên ở hành lang. - “Đi thôi!”
Không còn thời gian cho thang máy. Cả bã chạy hết tốc lực bằng cầu thang bộ, với Felix khập khiễng ở phía sau, rồi chạy tới chiếc Cadillac màu xám của Hamid.
Darius gào lên bằng tiếng Farsi trong khi mọi người nhào lên xe và Hamid đẩy mạnh cần sang số. Khi gã buông chân côn và chiếc xe vọt đi, để lại hai vệt bánh xe cháy đen trên con đường dọc theo bến tàu Noshahr thì Darius quay sang Felix, “Tôi nói nó đưa chúng ta ra ngoài thành phố tới một buồng điện thoại công cộng hẻo lánh mà tôi đã nhìn thấy. Tôi sẽ liên lạc với Tehran. Babak có thể truyền tin qua một tần số an toàn tới London và họ có thể cho cất cánh bất cứ thứ gì mà RAF có thể bố trí. Tôi không nghĩ chúng ta có thể làm qua Langley được.”
Felix lại chửi. “Cái cách đó thật quá đủ để giết thì giờ. Tôi không biết Carmen đang làm những gì do Washington chỉ thị, hay hắn chỉ tự mình chơi trò biểu diễn thôi.”
“Hiện nay,” - Darius nói. - “Chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần biết rằng chúng ta phải tự làm mọi việc. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng sớm tìm ra thông tin về Silver thôi. Có ai đang đi theo chúng ta đó.”
Khi Hamid quẹo gấp vào con đường có những hàng cọ trồng hai bên trong khu dân cư với những biệt thự màu trắng thì Felix ngó ra sau qua tấm kính xe. Một chiếc Pontiac đen đầy bụi đang bám sát phía sau.
“Đó là những thứ mà chúng ta cần đấy.” - Felix nói. “Tôi chỉ có mỗi cái này thôi.” - Anh rút từ trong túi áo khoác ra khẩu súng ngắn Colt M-1911 - “Chính xác trong vòng bảy mươi mét, song hơi bị cũ.”
“Cảnh cáo nó di.” - Darius nói.
“Còn một chuyện nữa.” - Felix nói và giơ cái móc kim loại trên cánh tay giả lên. - “Đây là cánh tay dùng để bắn của tôi.”
Darius cầm lấy khẩu súng, đập vỡ tấm kính phía sau và bắn một phát vào chiếc Pontiac đen làm nó phải quẹo bừa lên vỉa hè để tránh, nhưng rồi lại lao xuống đường ngay.
“Allahu Akbar!” - Hamid la lên.
“Cứ lái đi, ông bạn.” - Felix nói và cúi hụp xuống phía dưới tấm kính vỡ. - “Có phải Carmen đó không?”
“Tôi không trông rõ.” - Darius nói. - “Nhanh nữa lên, Hamid! Đi, đi, đi!”
Chiếc Cadillac chạy tới một khu chợ trong con phố nhỏ và bánh xe phía trước tông vào chiếc xe ba gác chất đầy hàng làm cho cả một suối cam lăn ào xuống phố. Hamid vẫn đạp mạnh chân ga và chiếc xe to lớn gầm vọt lên phóng qua một trạm chắn xe lửa không có cửa và lao vào khu vực có những quả đồi thấp ở phía sau thành phố.
Darius ngẩng đầu ngó qua cửa sổ phía sau xe. Cẩn thận nắm khẩu Colt bằng cả hai tay, ông bắn thêm một phát nữa.
Viên đạn làm vỡ toang tấm kính chắn gió của chiếc Pontiac, thế nhưng báng của một khẩu súng ngắn giơ nhanh lên đập tung chỗ kính vỡ làm lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt, đẫm mồ hôi của một con chó săn cáo háo hức với chùm tóc đỏ hoe dán trên trán.
“Đó là Carmen.” - Felix nói. - “Cho nó ăn đạn đi.”
Darius lại bắn nữa và viên đạn rít trên nắp ca-pô xe của Silver. “Trong súng của anh có mấy viên đạn?” - Ông hỏi.
“Bảy viên và một viên đã lên nòng.” - Felix nói. - “Vậy còn lại năm.”
“Chúng ta phải để dành thôi.” - Darius nói. - “Anh sẽ phải yểm trợ cho tôi trong khi tôi gọi điện đấy.”
“Thế thì tốt hơn hãy cố cắt đuôi hắn đi.”
Darius quát lên với Hamid, và gã lập tức quẹo chiếc xe sang phải. Khi chiếc xe lê rít lên trong chỗ ngoặt, một đám bụi lớn bốc lên ở phía sau. Hamid gào lên đáp lời với Darius trong tiếng ồn của máy xe.
“Chúng ta sắp tới buồng điện thoại rồi.” - Darius nói với Felix. - “Nó cố gắng tung thêm bụi lên đó. Giữ chặt nhé.”
Họ đã ra khỏi khu đường nhựa và đang ở trên một con đường đất. Hamid liên tục đánh tay lái cho chiếc xe chạy giật qua giật lại thật mạnh, và họ có thể nghe rõ tiếng khung thép của xe kêu ken két vì chịu trọng lực lớn và tiếng lốp xe rít lên khi bám đường. Thế nhưng chiếc xe du lịch được chế tạo cho những chuyến du hành chứ không phải cho việc biểu diễn những trò nguy hiểm, và khi Hamid cố lấy lại tay lái sau cú đánh tay lái gấp, gã húc ngay vào một tảng đá làm chiếc xe lật nghiêng, trượt xoay tròn miết những cánh cửa hông của nó trên nền đường.
Darius, với cái đầu bị rách, leo lên qua cánh cửa phía sau và lôi Felix ra theo. Felix vừa chửi vừa nhảy xuống đất bằng cái chân lành, và Darius đưa cho anh khẩu súng trước khi chạy nhanh tới chỗ con đường đất nối trở lại với con đường nhựa, nơi họ có thế nhìn thấy một buồng điện thoại công cộng lẻ loi.
“Yểm trợ cho tôi.” - Ông gào lên với Felix.
Tiếng máy xe nổ chậm chạp và khó khăn vọng qua cuộn bụi đất, rồi chiếc xe Pontiac đen hiện ra. Lập tức từ chỗ nấp sau chiếc Cadillac mù mịt hơi nước, Felix bắn thẳng qua kính chắn gió đã bị vỡ. Chiếc Pontiac phanh gấp, ngoặt đi và dừng lại. Silver, với máu chảy ra từ vai, lao ra và lăn nấp vào phía sau chiếc xe.
Felix biết anh chỉ cần giữ chân gã đủ để Darius có thể gọi cho người phụ tá của ông ở Tehran. Thế nhưng ai biết được việc đó sẽ kéo dài trong bao lâu? Hệ thống điện thoại ở Ba Tư tốt như thế nào?
Trong buồng điện thoại Darius đang nói với Babak, “Nghe rõ này. Gọi cho London ở tần số 14 megacycles. Và có một chiếc máy bay dân dụng...”
Felix, nắm chặt khẩu súng bằng tay trái, căng mắt quan sát mọi chuyển động từ chiếc Pontiac. Anh còn bốn viên đạn và không muốn phí một viên nào cả. Nếu Silver chơi trò mèo-vờn-chuột thì tốt cho anh - nhưng không có khả năng đó - bởi Silver cũng biết cả gã và Darius đang gắng sức trong việc bắt liên lạc với London.
Từ phía chân của anh có tiếng rên vọng tới. “Hamid, ông ổn không?”
“Tôi nghĩ là ổn. Tay bị đứt, nhưng không sao.”
“Cúi xuống.”
Một viên đạn nổ giòn sát chiếc Cadillac. Hamid bắt đầu cầu kinh um sùm. Điều làm Felix lo lắng là viên đạn được bắn từ con đường phía trên, nơi có buồng điện thoại. Bằng cách nào đó, Silver đã lẻn ra khỏi chiếc Pontiac, luồn qua những bụi cây leo lên đó được rồi.
Felix chửi um lên và bắt đầu chạy hết sức mà chiếc chân giả của anh có thể chạy được.
“Nhận được rồi hả Babak?” - Darius vẫn tiếp tục nói vào ống nghe. - “Và chiếc VC-10. Cậu giỏi lắm, Babak. Nào bây giờ nhanh hết sức, cậu hãy...”
Nhưng Darius không thể nói hốt câu vì hai viên đạn đã xuyên vào ngực ông. Cái thân hình to lớn của ông sụm xuống gối rồi đổ gục xuống phía trước trên nền đất quê hương ông.
Felix ì ạch leo lên đồi, kéo lê chiếc chân tàn tật theo sau. Quá muộn cho anh để thấy Silver đang nhét khẩu súng có nòng còn vương khói vào lưng quần vì gã đang nấp sau một bụi cây.
Felix kêu thét lên khi nhìn thấy Darius và cái ống nghe treo lủng lẳng dưới sợi dây điện thoại. Anh quỳ xuống bên cạnh và ghé tai vào ngực ông. Darius vẫn còn thở, và ông mở mắt ra. “Tôi đã liên lạc xong rồi.” - Ông nói. - “Với Babak. Toàn bộ sự việc. Tất cả những gì chúng ta biết.”
Ông nhắm mắt lại trong khi Felix nâng đầu ông lên và lấy cánh tay lành ôm ông vào lòng.
“J. D. Silver.” - Darius yếu ớt nói, và một nụ cười le lói thoáng qua trên khuôn mặt của ông. - “Không phải là loại mà cha tôi gọi là “công dân bất diệt” rồi.”
“Không phải như ông đâu, bạn tôi ơi.” - Felix nói. - “Không. JD là loại mà cha tôi gọi là một thằng chó đẻ.”
Khi người của Darius mềm rũ đi thì Felix nghe thấy tiếng súng lên cò.
“Ngồi im, Leiter.”
Silver bước ra, hai tay nắm chắc khẩu súng. “Đưa hai tay lên. Mày không cần phải chết đâu. Mày có thể quay về với những vụ hôn nhân và các cô gái mất tích của mày. Chỉ cần làm theo những gì tao nói thôi. Đưa hai tay lên đầu.”
“Mày làm việc cho ai vậy?” - Felix hỏi.
“Cũng như mày thôi. Tao mới nhận được lệnh mới. Chúng ta muốn bọn Ănglê phải có mặt ở Việt Nam. Chúng ta cần sự giúp đỡ. Nếu như đây là việc phải làm. Một chút nhắc nhở từ những người Nga...”
“Mày mất trí rồi.” - Leiter nói.
“Câm mồm.” - Silver nói và bắt đầu khám xét người Felix. Gã dừng lại khi thấy khẩu Colt ở lưng quần của Felix.
“Loại to và cổ lỗ đây.” - Gã nói và kéo nó ra rồi đút vào túi áo khoác. - “Nào bây giờ thì nằm xuống đất. Úp mặt xuống.”
Felix làm theo. “Mày có nói cho Langley về chiếc máy bay trời đánh ấy không? Chiếc máy bay dân dụng chứa đầy chất nổ ấy?”
“Tao không biết nó chứa đầy chất nổ.” - Silver nói.
- “Cả mày cũng thế.”
“Thế việc chó gì mày nghĩ chúng để trên đó? Đồ chơi trẻ con hả?”
“Tao chỉ nói cho họ những gì tao biết thôi.” - Silver nói. - “Họ sẽ quyết phải làm gì với nó. Khi đã đến đỉnh điểm của cuộc khủng hoảng, Leiter ạ, sẽ là người trong Nhà Trắng gọi điện. Ông ta sẽ xem xét toàn cảnh. Nước Nga bị tấn công, ông ta vẫn có thể sống với chuyện đó. London bị tấn công - không hay lắm. Nhưng nếu nó làm cho tụi Ănglê nhấc đít lên để đến Việt Nam, và cũng làm cho chúng tham gia nghiêm túc cuộc chiến đó thì, này, đó là chiến thuật đấy. Đôi lúc phải ăn đòn, và nếu nó giúp mày thắng trận đấu thì cũng đáng.”
Leiter nhỏm người trên khuỷu tay của mình. “Thế nhưng nếu mày không cho họ biết hết những chi tiết mà họ cần...”
Trong khi nói, anh thấy một bóng người trên nền đất bụi bặm ở phía sau đôi giày mọi rẻ tiền màu đen của J.D. Silver. Sự huấn luyện của CIA đối với Felix, dù đã qua nhiều năm tháng nhưng vẫn bám chặt trong các phản xạ của anh, đã ngăn anh không có phản ứng gì.
Nhưng anh biết mình cần phải tiếp tục nói. “Tao không nghĩ mày đã nói cho tao biết hết toàn bộ sự thật, Carmen ạ. Chắc chắn là chúng ta cần bọn Ănglê vào Việt Nam, chắc chắn tao nghĩ những gã ở Bộ Ngoại giao có thể chịu được một vụ tấn công nhỏ nếu chúng nghĩ nó sẽ giúp chúng ta về lâu về dài. Thế nhưng đâu phải vậy. Đây là một vụ lớn. Một vụ lớn lắm. Mày có biết tao nghĩ gì không hả Carmen? Tao nghĩ đã có người kể chuyện của mày rồi. Mày và những thằng bán xe hơi của mày ấy. Tao nghĩ mày bị lật tẩy rồi. Bị tống tiền. Tao nghĩ có ai đó ở Liên Xô đã nói nhỏ với mày, anh bạn ạ, và...”
Silver thét lên giận dữ và đưa khẩu súng lên để bắn vào ngực của Felix, nhưng trước khi gã kịp bóp cò thì một phần của những thứ trong đầu gã đã bị bắn phọt qua lỗ mũi khi Hamid giáng thẳng một tảng đá trắng nặng xuống sọ của gã với một tiếng vỡ vang khắp chân đồi của vùng Noshahr.
Felix run rẩy đứng lên. Anh vòng cánh tay lành qua vai của Hamid. “Cám ơn ông, Hamid ạ.”
“Allahu Akbar.”
Felix đứng lặng một lúc để lấy lại hơi. “Đúng. Tôi nghĩ ông ấy là vậy: Tôi nghĩ ông có thể đến đây mà, Hamid. Nào hãy đưa ông Darius về nhà.”
❀ ❀ ❀
Bond tính toán là đã ở trên không được gần ba giờ đồng hồ. Dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, chàng có thể nhìn thấy họ đang bay qua dãy núi Ural.
“Tôi có thể nói chuyện với phi công được không?” - Chàng nói với tên lính gác ngồi cạnh lối đi. Tên này lắc đầu. Chắc chắn hắn không nói được tiếng Anh, Bond nghĩ.
“Gọi Masoud đi.” - Chàng nói tiếp.
Hắn lại lắc đầu.
“Tôi cần biết chiếc máy bay này hoạt động như thế nào.” - Bond nói. - “Hãy gọi Massoud đi, được không?”
Tên lính làu bàu trong cổ họng với tên ngồi ở ghế phía trên, và tên này, với chiếc mũ của Mỹ có hàng chữ Chicago Bears trên đầu, miễn cưỡng đứng dậy và đi lên phía trước. Một phút sau, hắn quay lại, không phải với Massoud mà với Ken Mitchell.
“Họ muốn ông lên phía trên ngay bây giờ.” - Mitchell nói. - “Đừng cố làm gì kì cục đấy nhé.”
“Vậy giờ này ai đang lái máy bay?” - Bond hỏi.
“Nó đang bay theo chế độ lái tự động. Ông chẳng phải làm gì hết, cho tới khi tới gần đó. Rồi chúng ta sẽ phải hạ độ cao.”
“Anh có biết tại sao không?” - Bond hỏi.
“Không. Cũng lạ là khi bị gí súng vào đầu, tôi sẽ làm những gì bị buộc phải làm.”
“Tôi nghĩ đã đến lúc anh cần biết.” - Bond nói. - “Chiếc máy bay này có chứa một lượng thuốc nổ lớn. Chúng ta sắp thả nó xuống Zlatoust-36, cái kho dự trữ vũ khí hạt nhân lớn nhất nước Nga.”
“Ôi Chúa tôi.” - Mitchell sụp người xuống chiếc ghế phía trước.
“Nào, Ken.” - Bond nói. - “Vậy anh vẫn muốn tôi không cố làm gì kì cục chứ?”
Tên lính gác ngồi bên cạnh vả vào miệng chàng. “Không nói chuyện.”
“Có chuyên gì vậy?” - Massoud bỏ trống buồng lái và đi dọc xuống lối đi.
Hắn lôi khẩu Colt.45 từ trong lưng quần ra. Một loại vũ khí có sức ngăn chặn lớn, Bond nghĩ, nhưng rất nguy hiểm ở độ cao này.
“Đứng lên.” - Massoud nói và chĩa nòng súng vào đầu của Bond.
“Tao không đi đâu hết.” - Bond nói.
“Đứng lên!” - Massoud gầm lên. Hắn chồm cả người qua tên lính gác và chụp lấy cổ của Bond. Bond có thể đoán biết được thằng “đầu gấu” này đã khống chế việc bảo kê và làm ăn gian lận trong cả ngôi chợ như thế nào. Tên lính gác mở dây an toàn của Bond ra, và Bond vẫn giữ chặt hai tay ở phía sau lưng, giữ chặt lấy sợi dây vừa mới bị cắt đứt.
Chàng để Massoud lôi qua người tên lính ngồi gần lối đi, nhưng khi tay chàng kéo lê qua cổ của tên lính thì chàng thả ngay sợi dây ra và, với tất cả sức lực của mình, dùng miếng thủy tinh vỡ cắt tĩnh mạch cảnh của hắn. Máu phun bắn ra chiếc ghế phía trước trong khi tên lính kêu rú lên. Trong khi hắn ngã ra phía trước, Bond chộp ngay lấy khẩu súng trong bao của hắn, và xoay người thật nhanh trên gót chân, giáng mạnh báng súng đó vào mặt của Massoud. Massoud đổ gục lên hàng ghế trống ở phía trên, ngất đi ngay tức khắc. Trong khi đó, Bond đã kịp nhào người xuống sàn lối đi.
Cùng lúc ấy có một tiếng súng ngắn của Nga nổ vang, và Bond thấy khuôn mặt của tên lính ngồi ở ghế phía trước bị bắn nát bây vì viên đạn xuyên ngay dưới hốc mắt của hắn. Chiếc mũ Chicago Bears bị thổi bay ra tới mười hàng ghế phía sau trong khoang máy bay.
Nằm trên sàn, Bond ngó ra phía cuối lối đi. Ở ngay giữa khoang ghế thường, với hai chân dang rộng và khẩu Makarov 9mm bán tự động giơ lên ở ngay đỉnh của cái tam giác tạo bởi hai cánh tay chụm lại, mái tóc đen dài được cuốn gọn trong chiếc mũ vải, là một người phụ nữ trong bộ đồng phục chiêu đãi viên mới tinh, được ủi cẩn thận của BOAC.
Tên lính gác ở hàng ghế phía sau Bond nhô người ra lối đi và bắn vào Scarlett. Trong khi làm như vậy, hắn đã trở thành mục tiêu ngon lành cho Bond, và chàng nã liền hai phát bằng khẩu Luger mới lấy của gã hàng xóm. Tên lính đổ gục xuống hàng ghế.
Trong khi đó Massoud đã tỉnh lại và cố gắng đứng lên. Scarlett thấy hắn đi tới liền bắn một phát nữa bằng khẩu Makarov trong khi Bond nhào người tới, chộp ngay lấy cổ chân hắn. Bond đè lên người hắn trong khu để chân chật chội của hàng ghế đối diện. Hai tay chàng siết chặt quanh cổ của Massoud, nhưng bỗng chàng bị hất tung người ra lối đi khi khẩu Colt to lớn của Massoud nổ một phát.
Viên đạn xuyên qua ô cửa kính chịu lực Perspex gần chỗ tên lính bị Bond bắn chết. Sự sụt giảm áp suất tức thời trong khoang đã hút ngay xác tên lính đó đến lỗ thủng nhỏ lởm chởm kính vỡ, và tạm thời nó trở thành một nút trám rất có tác dụng.
Có tiếng Mitchell la lớn. “Đừng bắn nữa. Có cái gì đó làm hỏng hệ thống lái tự động chết tiệt ấy rồi!”
Chiếc máy bay to lớn mới tinh, từ nãy tới giờ bay rất trơn tru và mạnh mẽ bỗng chòng chành, rơi xuống khoảng ba chục mét rồi dừng ngay lại như va phải đất cứng, làm toàn bộ những đinh tán ri-vê trên khung máy bay rung lên bần bật, rồi nó rú lên và bắt đầu bổ nhào xuống.
Bond, Mossoud và Scarlett đều ngã lăn trên sàn.
“Tới ngay buồng lái đi, Ken.” - Bond gào lên. - “Lạy Chúa, chúng ta đang rơi rồi.”
Mặt Bond ướt sũng máu phun ra từ tĩnh mạch cảnh của tên lính mà chàng mới cắt cổ; xung quanh, trên những chiếc ghế hạng nhất, thì vương vãi đầy những miếng óc và thịt màu đỏ lòm của hai tên sát nhân kia. Bond đang la lối và chửi rủa Mitchell, nhưng hình như Mitchell đã bị bất động vì quá hoảng sợ nên cứ khư khư nắm chặt lấy một thành ghế. Bond bò tới gần và gí nòng súng vào tai Mitchell.
“Nếu anh không lên buồng lái ngay bây giờ thì tôi sẽ bắn vỡ óc anh ra đấy. Đi ngay! Đi!”
Mitchell bắt đầu tuột trôi dọc theo lối đi đầy máu me và đang dốc chúi xuống. Bond có thể thấy rõ mặt anh ta co rúm lại và đẫm nước mắt.
“Vào ngay trong đó đi!” - Bond gầm lên.
Massoud gắng đứng vững để bắn Bond, nhưng do bị lắc mạnh vì sự hỗn loạn không khí trong khi máy bay tiếp tục chúi mũi lao xuống nên viên đạn đã găm ngược lên trần máy bay.
Ở phía sau máy bay, Scarlett đã nắm chặt vào một chân ghế. Nhưng rõ ràng là nàng không nhìn thấy rõ Massoud nên không thể bắn được.
Mitchell loạng choạng tiến tới buồng lái trong khi ba người còn lại đều đang phải bám chặt vào thành ghế. Bond có thể trông thấy chân của Massoud cách chàng khoảng năm hàng ghế về phía sau, nhưng chàng do dự không dám bắn, ngay cả với khẩu Luger loại nhẹ này, vì nhỡ có thể làm máy bay bị giảm áp thêm nữa.
Việc tiếp theo mà chàng biết là, chiếc máy bay bị rung dữ dội và lao chúi xuống. Mitchell bị quăng mạnh vào cửa buồng lái và đổ gục xuống sàn. Scarlett kêu thét lên và Bond thấy người nàng bị trôi tuột xuống theo lối đi; khi trôi ngang qua chỗ của Massoud thì hắn chộp ngay lấy tay nàng. Bond thấy hắn lôi nàng vào trong hàng ghế của hắn, tay hắn chẹn ngang cổ họng của Scarlett. Nàng đã bị mất khẩu súng.
Mặc dù đang ở trên chiếc máy bay bị chệch hướng và bổ nhào xuống, nhưng không hiểu làm sao Massoud vẫn có thể quỳ gối lên và kéo Scarlett theo hắn làm vật đỡ. Sức khỏe của hắn thật khác thường, Bond nghĩ. Trông hắn cứ như một người thượng cổ đang nắm tóc lôi người đàn bà của mình đi. Chỉ bằng một tay rảnh hắn vẫn có thể hướng cả hai người tới phía mũi máy bay. Khi qua chỗ của Bond, hắn và chàng nhìn thẳng vào nhau, và Bond thấy họng súng của hắn đang gí sát vào tai Scarlett. Chẳng cần phải nói gì hơn nữa. Giẫm lên một vũng máu, Massoud trượt thẳng xuống buồng lái - và ở đó hắn ngồi ngay vào chiếc ghế trống của phi công.
Chiếc máy bay đã lấy lại được thăng bằng, và Bond xem xét những thiệt hại. Cửa sổ bị vỡ vẫn tiếp tục gây giảm áp, và rất khó di chuyển ngược với lực hút. Một vài chiếc ghế đã bị kéo bung ra khỏi sàn, và Bond biết rằng nếu như xác tên lính không chịu nổi sức ép và bị hút ra khỏi cửa sổ Perspex thì tình huống sẽ trở nên cực kì nguy cấp.
Mitchell hình như vẫn còn bất tỉnh, và thân hình anh ta vẫn nằm ở chỗ bị ngã, vắt ngang qua lối đi, cách không xa buồng lái.
Bond lần xuống phía buồng lái, bước qua người Mitchell và mở cửa buồng lái. Scarlett đang bị Massoud khống chế với họng súng gí sát vào đầu.
Massoud bình tĩnh nhìn Bond. “Bỏ súng xuống, không thì tao sẽ giết nó.”
“Mày không dám mạo hiểm bắn nữa đâu.” - Bond nói. - “Không dám bắn bằng khẩu súng lớn như vậy đâu.”
Massoud thả tay xuống và xiết chặt ngang khí quản của Scarlett. “Đây là cách chúng tao làm ở chợ đó.” - Hắn nói. - “Xử những con buôn không chịu trả tiền. Không cần phải bắn.”
“Được rồi, được rồi.” - Bond nói ngay.
“Ngồi xuống.” - Massoud chỉ vào chiếc ghế lái phụ.
- “Đưa súng cho tao.”
Bond thấy cặp mắt mở to đầy sợ hãi của Scarlett đang âm thầm nài nỉ nhìn chàng, và chàng làm ngay theo yêu cầu của hắn.
Massoud liếc nhanh vào chiếc biểu đồ mà hắn lấy lên từ bàn điều khiển, và thật cẩn thận nhìn vào một rừng những mặt đồng hồ ở trước mặt Scarlett. “Sáu phút.” - Hắn nói. - “Cho máy bay hạ độ cao.”
Và hắn ra hiệu cho Scarlett làm theo rồi đẩy chiếc cần điều khiển tới trước; chiếc máy bay hạ dần độ cao.
Bên cạnh hắn, ngay dưới phía tay phải, là cái công tắc mà đám kĩ sư của Gorner đã lắp thêm. Nó được nối với giá treo bom và hệ thống mở cửa khoang chứa bom được gắn thêm. Những ngón tay của Massoud đang nôn nóng sờ lên nó.
❀ ❀ ❀
Cũng đúng lúc đó, chiếc Ekranoplan đang được tiếp thêm nhiên liệu từ chiếc tàu chở dầu ở một điểm dừng đã được hoạch định ngoài khơi Pháo đài Shevchenko trong điểm cực tây của Kazakhstan.
Do vậy đó là một mục tiêu tĩnh đối với các phi công của ba chiếc Vulcan B.2 thuộc Không quân Hoàng gia Anh hiện đang bay tới ở cao độ một ngàn năm trăm mét với tốc độ xấp xỉ siêu thanh - một tốc độ mà họ luôn duy trì kể từ khi rời khỏi địa điểm bí mật ở vùng Vịnh, cất cánh theo mệnh lệnh khẩn cấp từ Northolt, dựa theo thông tin gửi đi từ một buồng điện thoại ở Noshahr qua Tehran và công viên Regent.
Một trong ba chiếc máy bay có mang theo quả tên lửa Blue Steel, một loại bom stand-off dùng năng lượng rocket, được trang bị đầu đạn Red Snow có sức công phá 1,1 megaton. Hai chiếc kia mang theo 21 trái bom thông thường loại 500 kg.
Chiếc máy bay có trang bị vũ khí hạt nhân đã được chỉ dẫn chỉ tấn công nếu hai chiếc kia không hoàn thành nhiệm vụ, do vậy nó phải bay ra xa với khoảng cách chừng ba chục cây số. Khi những viên phi công Anh đến gần để tiêu diệt mục tiêu, thì sóng radio kêu lạo xạo báo hiệu trước. Họ bắt đầu trận tấn công với hai chiếc Vulcan dẫn đầu theo bài bản tấn công kinh điển “lay-down”, mỗi chiếc thả liền một lúc mười trái bom trong một vòng lượn dài hơi dao động.
Mặt biển quanh chiếc Ekranoplan lập tức dựng lên những cột nước cao ngất rồi đổ ngập xuống cả chiếc tàu chở dầu lẫn chiếc tàu biển lai máy bay này, làm cho nó bị lắc mạnh chòng chành hết cỡ. Thế nhưng nó vẫn còn nguyên vẹn trong khi những chiếc máy bay ném bom bay ngược lên hướng mặt trời, quay vòng để tập hợp đội hình trở lại.
Chẳng có viên phi công nào được huấn luyện cho đợt tấn công thứ hai, vì tốc độ chậm khi ném bom của máy bay là yếu điểm trước tên lửa không-đối-không và đất-đối-không. Kinh nghiệm của các phi công là “Cú đầu chỉ là chổi cùn rế rách thôi”, thế nhưng đây lại không phải là những tình huống bình thường.
Sau khi trao đổi ngắn gọn qua radio, cả hai chiếc máy bay quay lại cho cú thứ hai, nhưng lần này chiếc Ekranoplan đã chuẩn bị sẵn và bắn ngay một quả tên lửa vào đúng đường bay của chúng. Nhìn thấy vệt khói của quả tên lửa đang lao tới, viên phi công của chiếc máy bay thứ nhất lập tức bắn thùng gây nhiễu ra và khẩn cấp bay vọt ngược lên tránh. Chiếc thứ hai phản ứng chậm hơn, và quả tên lửa, bay vọt lên như quả pháo hoa chết chóc, xé toạc một mảng cánh của chiếc máy bay. Không thể điều khiển máy bay, viên phi công buộc phải bay vọt lên càng cao càng tốt trước khi nhảy dù, viên lái phụ cũng nhảy dù. Hai chiếc dù của họ bung ra ở độ cao một ngàn năm trăm mét phía trên pháo đài Shevchenko. Chiếc máy bay tấn công, mang trong khoang ba nhân viên trong đội bay, rơi xoáy xuống biến.
Trong khi đó, chiếc Vulcan thứ nhất đã kịp lấy lại thăng bằng và, sau một cú vòng gấp, bay vọt tới với độ cao ba trăm mét cho đợt tấn công quyết tử lần thứ ba. Dù sao đi nữa, lần này, với độ cao và góc tấn công như vậy thì chiếc tàu biển lai máy bay đang đậu yên một chỗ chịu chết không thể kháng cự nổi. Và chiếc máy bay trút nốt số bom còn lại thật chính xác vào mục tiêu. Khi chạm vào hông tàu chở dầu, những quả bom chưa nổ ngay vì đã được gài sẵn kíp nổ chậm để máy bay kịp tránh ngọn lửa do bom nổ gây ra.
Trong khi cho máy bay vọt lên cao, viên phi công của chiếc Vulcan nhìn xuống và kinh ngạc thấy chiếc Ekranoplan bốc tung lên khỏi mặt biển và bị xé nát thành hàng triệu mảnh trong một tiếng nổ kinh hoàng rung chuyển cả đáy biển Caspian.