← Quay lại trang sách

Chương 18 Zlatoust-36

“Chờ một chút.” - Massoud nói.

Bên dưới họ là dãy núi Ural với những đỉnh cao vút, lởm chởm và xám xịt. Họ có thể nhận ra thành phố Chelyabinsk nằm trải dài ở chân núi phía đông bên phải. Xa xa, ở phía trái là một vùng nước trải rộng suốt tới tận chân trời phía tây. Với bầu trời sáng sủa, nắng đẹp long lanh, việc lái máy bay thật dễ như trò trẻ con.

Dưới sự chỉ dẫn của Massoud, Scarlett tiếp tục đẩy cần điều khiển tới trước làm cho chiếc kim trên mặt đồng hồ đo độ cao quay tít ngược chiều và chiếc máy bay to lớn chúi dốc xuống, hướng về thành phố hạt nhân Zlatoust, được bao bọc bởi những khe núi đá bí mật.

Cửa buồng lái bật mở, và một khẩu súng ngắn Luger chĩa thẳng vào dầu Massoud. Đó chính là thứ mà Bond cần. Khi Massoud đưa nòng súng ra khỏi người Scarlett, Bond lập tức nhào người qua carbin và chộp lấy tay của hắn.

Tiếng súng nổ vang dội trong khu vực chật chội, và Mitchell đổ gục xuống phía trước, khẩu Luger rớt khỏi tay anh ta. Bond và Massoud lúc này đang khóa chặt lấy nhau trong cuộc vật lộn sinh tử, với Scarlett vướng ở giữa.

Dưới sức nặng của thân thể họ, chiếc cần điều khiển bị đè mạnh khiến máy bay lao chúi mũi xuống, và đầu gối của Bond bị kẹt ép vào tay ga, làm cho những động cơ Rolls-Royce Conway gầm rú dữ dội.

Bond thấy những ngón tay của Massoud đang lần trên cổ chàng, hướng xuống vùng động mạch. Chàng chợt nghĩ tới những công nhân nô lệ trong nhà máy của Gorner và những cô gái diễu hành cho chúng xem. Chàng đập mạnh trán vào mặt Massoud và, khi tên đầu gấu lảo đảo chúi vào thành buồng lái, chàng thúc mạnh đầu gối vào cái háng không được bảo vệ của hắn.

Scarlett đã vùng người ra khỏi ghế và chộp được khẩu Luger rơi trên ghế lái phụ. Nàng đưa súng cho Bond, và chàng quật mạnh nó vào thái dương của Massoud. Massoud đá mạnh lên người Bond bằng bàn chân mang giày của hắn, nhưng Bond đã đoán trước được hành động này. Hai tay chàng tóm ngay lấy cổ chân của Masspud, đồng thời giẫm chân vào háng của hắn để làm điểm tựa rồi bất ngờ vặn mạnh tay. Chàng cảm thấy những sợi dây chằng bị rách toạc và nghe thấy hắn kêu rú lên.

“Kéo cần điều khiển!” - Chàng gào lên với Scarlett, và nàng nhanh chóng kéo ngược nó lại để máy bay không bị chúi xuống.

Bond cưỡi lên người Massoud, lúc này không còn khả năng chống cự, xoay mặt hắn xuống và liên tục dập mạnh vào sàn buồng lại cho tới khi hắn trở nên bất động. Rồi chàng nắm lấy tay ga, giảm nó lại, trước khi quay sang giúp Scarlett lấy thăng bằng cho máy bay. Người có thể điều khiển được máy bay, Mitchell, đang nằm chết dưới chân họ.

“Em không thể làm được!” - Scarlett gào lên. - “Nó nặng quá. Nó không nhúc nhích gì hết.”

“Cần điều khiển bị đạn bắn hư rồi.” - Bond hét lên, và lau máu của Massoud dính trên mặt mình. - “Chúng ta đang bị giảm áp. Thằng lính đó chắc đã bay qua cửa sổ rồi. Chúng ta hãy đi thôi. Thế dù ở đâu?”

Chàng mở ngăn tủ của phi hành đoàn và tìm ngay được thứ mình cần.

“Khoác nó vào!” - Chàng nói và đưa chiếc dù cho Scarlett.

“Còn anh thì sao?”

“Khoác vào!” - Bond quát lên.

Scarlett lập tức tuân lời, choàng dây qua đùi, vòng lên hông và gài móc ở trước ngực, để cho túi dù lủng lẳng phồng lên phía sau người.

Bond leo lên lối đi dốc ngược hướng tới cửa máy bay, với Scarlett bám chặt ở phía sau.

“Chuyển nó sang điều khiển bằng tay.” - Nàng nói.

Với những bàn tay run rẩy, họ cố gắng đánh vật với cánh cửa để mở nó ra.

“Chúng ta vẫn ở trên cao quá.” - Bond nói. - “Áp suất không khí còn quá lớn.”

Trong bộ đồng phục rách bươm, Scarlett nhìn chàng với đôi mắt đầy tuyệt vọng.

“Chúng ta cần chỗ có nước để hạ xuống.” - Bond nói. - “Hãy ở lại đó.”

Quay trở lại buồng lái, chàng giảm tay ga xuống mức tối thiểu, chỉ hơn tốc độ đứng máy một chút. Chàng nhặt khẩu Luger rơi trên sàn, gài chốt an toàn rồi nhét nó vào lưng quần. Sau khi nghĩ lại, chàng lột đôi giày ra khỏi chân của Mitchell, bỏ vào ngực áo rồi gài nút cẩn thận. Sau đó chàng gắng lần cuối kéo cần điều khiển để hướng máy bay về dải nước chạy dài về phía tây. Chiếc máy bay hơi cân bằng trở lại, đủ để chàng leo trở lại phía cửa, nơi Scarlett đang bám chặt.

“Làm lại đi.” - Chàng gào lên.

Họ đẩy được cánh cửa nhích ra, và khi nó sắp bung ra, Bond nói, “Anh sẽ bám vào người em.”

Chàng luồn tay qua mớ dây đeo dù, rồi đan chặt hai tay của mình dưới ngực của Scarlett.

“Em đừng làm gì hết. Hãy để anh giật dây mở dù đấy.” - Bond vừa nói vừa đá bung cánh cửa.

Ngay lập tức Scarlett, với Bond bám ở phía sau, bị luồng không khí hút ngay ra ngoài. Chiếc máy bay đang ở một độ dốc lớn nên những động cơ và phần đuôi sượt qua trên đầu họ trong khi họ lộn nhào và lộn nhào trong bầu không khí loãng trên đất Nga. Bond gắng sức ôm chặt lấy Scarlett, gần như làm nàng gãy hết xương sườn, còn nàng thì bấu chặt các móng và ngón tay lên cổ tay chàng để giữ chàng lại với nàng. Không khí phóng mạnh vào lá phổi trong khi cả hai quay lộn nhào trong cú rơi tự do.

Bond để cho tới khi không còn dám đợi hơn nữa thì, một mặt siết chặt tay trái ôm Scarlett chắc hơn nữa, mặt khác lần bàn tay phải lên nắm lấy sợi dây mở dù rồi giật mạnh một cái. Một thoáng chậm trễ, rồi một tiếng bùng mạnh và gió thốc phần phật, người của Scarlett bị giật ngược lên trên, mạnh đến nỗi chút xíu nữa thì Bond đã tuột xuống khỏi lưng của Scarlett. Nàng kêu thét lên khi thấy tay chàng bị tụt xuống, và vội chộp ngay lấy hai cổ tay của chàng. Nhưng hai khuỷu tay của chàng đã được những sợi dây đeo dù giữ lại và, khi chiếc dù đã căng đủ gió và tốc độ rơi chậm đi, chàng lại có thể khóa chặt tay mình quanh người nàng.

Bond cố gắng điều khiển chiếc dù hướng tới chỗ mặt nước mà chàng có thể nhìn rõ ở phía dưới khoảng sáu trăm mét. Trọng lượng tối đa cho một chiếc dù quân sự là gần một trăm kí. Chàng nhẩm tính nhanh, ngay cả khi Scarlett là một thiếu nữ mảnh mai, thì cả hai cộng lại cũng xấp xỉ một trăm năm chục kí. Trong chốc lát, họ nhẹ nhàng hạ xuống. Bỗng họ nghe thấy một tiếng nổ rầm trời như động đất, và cùng xoay người ngoái lại nhìn.

Chiếc Vicker VC-10 đổi hướng về phía bên phải khi đang lao xuống và đã nổ tung trên bề mặt của ngọn núi.

“Thế là rặng Ural bị mất một đỉnh núi rồi.” - Bond hét vào tai Scarlett.

Chàng nhìn xuống mặt nước, giờ đây chỉ còn cách họ chừng không tới một trăm năm chục mét.

“Ngay khi vừa chạm nước em nhớ phải giật mạnh khóa buông dù nghe chưa? Nếu không, chiếc dù sẽ dìm chết em đó.”

“Vâng.” - Scarlett gào lớn đáp lại.

Mặt nước, bây giờ Bond có thể thấy rõ hơn, không phải là của hồ nước, mà là một phần của con sông rộng lớn. Cũng chẳng sao, chàng nghĩ - miễn nước đủ sâu là được rồi.

Khi cách mặt nước khoảng mười lăm mét, chàng luồn hai tay ra khỏi những sợi dây đeo dù và hôn nhẹ lên vành tai của Scarlett. Còn khoảng sáu mét, chàng đẩy người ra khỏi Scarlett và buông tay ra.

Với hai tay co vào bụng thủ thế, Bond rơi tòm xuống mặt nước như một chú vịt trời bị hạ, và chìm sâu xuống lòng sông Volga. Trong chốc lát, chàng nhìn thấy rong rêu và làn nước lạnh giá đang cuộn ngược lên trên. Rồi, một chấn động làm rùng cả mình, khi chân chàng chạm phải đáy sông, rồi tiếp tới hai đầu gối và hai tay khi cơ thể chàng bị đè cong xuống do tác động của cú va chạm. Chàng búng mạnh người lên, nhìn thấy rong rêu, cá và nước trôi ngược vùn vụt trở xuống khi chàng đang tay quạt chân đạp, xuyên qua làn nước lấp lánh ánh sáng mặt trời.

Scarlett lao vào vòng tay của chàng và hôn lia lịa lên khuôn mặt ròng ròng nước của chàng. “Trời ơi.” - Nàng nói, vừa cười vừa ho sặc sụa vì nước đầy trong miệng. - “Anh đúng là hết sẩy.”

“Cám ơn em đã cho anh bám càng.” - Bond nói.

❀ ❀ ❀

Họ ngồi trên bờ sông một lát cho hoàn hồn và kiểm tra vết thương.

“Tội nghiệp Ken quá.” - Scarlett nói.

“Anh ấy còn hơn tất cả những gì mà anh có thể khen ngợi được.” - Bond nói. - “Thế những gì đã xảy ra kể từ lúc anh thấy em lần cuối?”

“Những mã số mở cửa hoạt động tốt. Cũng có vài tên lính gác ở đó nhưng chúng chạy hết về văn phòng của Gorner.”

“Thế còn phía ngoài?”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Hang ổ của Gorner chỉ như một ụ cát trên sa mạc thôi. Em đoán vì chúng không muốn bị ai để ý đến, do vậy cũng chẳng có nhiều đèn để nhìn thấy gì nhiều. Nhưng em nghĩ phải đi nhanh trong khi chúng đang tập trung vào anh, thế là em tới ngay chiếc máy bay. Các cửa khoang hành lí đều còn mở vì chúng chưa hoàn chỉnh việc cải tiến chiếc máy bay. Em có thể leo vào đó nhờ chiếc xe hình như dùng vào việc vận chuyển hành lí đang đậu ở bên cạnh. Và sau khi đã vào được bên trong, em thấy có một lỗ hổng thông lên khoang chính của máy bay. Chúng đã cắt cái lỗ đó để có thể luồn dây cáp dùng cho việc thả bom. Lỗ hổng đó cũng đủ lớn để em có thể chui qua. Nó thông ngay lên phía sau buồng lái. Sau đó em tìm được bộ đồng phục này trong tủ của phi hành đoàn, và em vào phòng vệ sinh ở giữa khoang hạng nhất và khoang thường để thay nó, rồi ở đó đợi anh. Một đêm trôi qua cũng không dễ chịu lắm.”

“Thế chúng có tìm em trên máy bay không?”

“Em cũng thấy chúng sục sạo trong khoang hành lí một hồi. Nhưng em nghĩ chắc chúng cũng hài lòng vì thấy những trái bom vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chắc chúng quên không nhớ đến lỗ hổng, hoặc chúng nghĩ nó quá nhỏ để chui qua. Hơn nữa phía ngoài máy bay lại không có thang cho hành khách, nên em nghĩ chúng đoán không ai có thể ở trong khoang hành khách trên máy bay được.”

“Ừ, em đã làm tốt tất cả mọi việc.” - Bond nói. - “Anh biết em có khiếu về việc này.”

“Dạ.” - Scarlett đáp. - “Sự thành thạo trong chuyên môn của em mà.”

“Thì anh cũng đã đặt hết vốn liếng vào em đó mà.”

“Thế bây giờ mình làm gì đây?”

“Cố gắng tìm cách giúp Poppy. Chúng ta cần tìm điện thoại. Anh đề nghị em gọi. Và sau khi liên lạc được, anh sẽ nói với người của anh ở London. Anh sẽ cho họ biết tất cả những thông tin mà chúng mình có.”

“Được rồi. Thế trong khi chờ đợi chúng ta sẽ làm gì?”

“Về nhà.” - Bond đáp.

“Bằng cách nào?”

“Anh đoán chúng mình đang ở về phía đông của Moscow, cách xa nó khoảng một ngàn đến một ngàn hai trăm cây số. Xem xét toàn bộ sự việc đang xảy ra thì di chuyển bằng xe lửa sẽ rất nguy hiểm. Họ không mong có ai sống sót sau vụ rơi máy bay, nhưng họ sẽ lo lắng đấy. Chúng ta sẽ di chuyển bằng xe hơi, em sẽ dẫn đường. Anh tin chắc vốn tiếng Nga của em đủ tốt để hỏi đường.”

“Em tin là như vậy.” - Scarlett nói. - “Dù giọng của em có thể hơi bị lạc hậu. Loại như trước cách mạng ấy mà. Em đã học từ bọn Bạch vệ Nga đó.”

“Ừ, ngay cả những người cộng sản cũng rất tôn trọng phụ nữ, đúng không? Thứ chúng ta cần đầu tiên là quần áo, tiền và một chiếc xe. Em có thể phải ngó lơ đi chỗ khác trong một vài giờ tới đây, Scarlett ạ. Đôi lúc, một điệp viên cũng phải làm vài ba điều nhục nhã mà.”

“Nói thật với anh nhé, James, em không nghĩ em sẽ phiền lòng khi thấy anh làm gì, cho tới khi em có thể nhanh chóng có cái gì để ăn. Tất cả những gì em thấy, em sẽ quên hết ngay.”

“Đầu tiên, em cần một đôi giày.” - Chàng nói và xỏ đôi giày da ướt nhẹp của Ken Mitchell vào chân mình.

“Vâng. Nhưng đồng phục này lại không bao gồm giày và vớ. Những tiếp viên tự trang bị những thứ ấy. Poppy nói với em như vậy. Và... còn một điều nữa... Em không có đồ lót.”

“Anh biết.” - Bond nói. - “Hãy xem chúng ta có thể kiếm được gì không.”

Chàng đưa tay ra kéo cô gái đang mệt lử đứng lên.

Họ cùng đi qua một cánh đồng cho tới khi tìm thấy một con đường, và sau khi chậm chạp lê bước khoảng nửa tiếng, họ tới một ngôi làng. Ở một ngôi nhà trong trang trại, Scarlett đã kiếm được chút nước, bánh mì và một thứ gì đó nửa như sữa đông nửa như phômai.

Người phụ nữ nông dân trong khi cho họ ăn cứ bối rối nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của Scarlett. Bà ta nhắc nhở là họ còn phải đi bộ khoảng nửa tiếng nữa trước khi có thể tìm thấy bất cứ con đường lớn hay nhỏ nào. Bà ta còn cho thêm ít bánh mì cùng hai quả táo nhăn nheo cất trong kho.

Ra tới đường, Scarlett vẫy một chiếc xe tải chở nông sản. Tới lúc tay lái xe có thể nhận ra là còn có cả một người đàn ông đi nhờ thì đã quá muộn, tất cả cùng đi về hướng tây. Tay lái xe đưa họ tới một cái chợ trong thị trấn và chỉ cho họ nơi có thể tìm thấy ngã tư nối với con đường chính chạy từ đông qua tây tới Kazan, thủ đô của Tatar, rồi tới Gorky, một thành phố công nghiệp ở trung tâm của vùng Volga-Vyatka. Từ Gorky, tay lái xe nói, chỉ còn khoảng năm giờ xe chạy là tới được Moscow.

Sau khi xuống xe, Bond giúp Scarlett chấn chỉnh lại trang phục cho có thể thật gọn gàng. Quần áo của họ đã khô hết, thế nhưng chiếc áo khoác của hãng BOAC đã bị rách, và dù thế nào đi nữa thì trông cũng rất khả nghi với những dải viền và phù hiệu trên đó nên họ phải dứt hết cả đi. Chân trần, với chiếc váy màu xanh nước biển đã được làm ngắn bằng kẹp tóc nhằm tăng sự hấp dẫn với cánh lái xe, cùng mái tóc đã được cột lại thật gọn gàng, Scarlett trông cứ như một cô giáo làng xinh xắn nhưng hơi nhếch nhác, Bond nói như vậy với nàng - đúng y như loại phụ nữ mà đàn ông thường muốn dừng lại giúp đỡ.

Phải tới hơn một chục chiếc xe đủ các kiểu chạy chậm và dừng lại để giúp, nhưng chẳng có chiếc nào đúng với yêu cầu của Bond. Từ chỗ nấp sau thân cây thông, chàng lắc đầu trả lời cho những cái liếc mắt dò hỏi của nàng.

Ngay khi Bond bắt đầu lo lắng tự hỏi không biết có chiếc xe tươm tất nào trong cái đất nước chuyên chế này không thì cuối cùng chàng cũng nghe thấy tiếng động cơ 2.5 lít, bốn xilanh và trông thấy một chiếc Volga M21 màu đen, loại “Mercedes của Nga”, chạy tới từ con đường có trồng những cây bulô. Đây là loại xe mà KGB ưa dùng, và vì vậy nó là cái mà chẳng người dân Nga nào muốn nhìn thấy được đậu trước nhà họ vào buổi tối cả. Thế lại càng tốt, Bond nghĩ, cho mục đích của chàng.

Scarlett đứng ngay trên đường và chiếc xe chạy chậm lại. Chỉ có một người đàn ông ở sau tay lái, và ông ta vươn người qua mở cửa cho Scarlett. Trông ông ta trạc năm mươi tuổi, tóc xám, béo múp, mặc vest nhưng không thắt cravat. Không phải KGB rồi, Bond nghĩ, nhưng chắc chắn phải là một tay buôn lậu hoặc làm gì đó tương tự. Chỉ có thể là như vậy, hoặc là một cán bộ đảng được ưu ái.

Bond leo lên phía sau, còn Scarlett leo lên ghế trước và giải thích cho bác tài cáu kỉnh rằng đó là anh trai của nàng và anh ta bị ngờ nghệch nên không nói được.

Họ đi theo hướng tới Kazan trong khoảng một tiếng đồng hồ và khi tới một quãng đường vắng và xa khu dân cư, Bond rút khẩu Luger từ lưng quần ra và gí sát nó vào tai người lái xe.

“Nói ông ta hãy chạy chậm và dừng xe lại.”

Cả ba người ra khỏi xe và cùng bước tới sau một lùm cây để không ai có thể nhìn thấy họ.

“Nói ông ta cởi hết quần áo ngoài ra.”

Scarlett ngó đi chỗ khác trong khi Bond cởi hết đồ ra và mặc vào quần áo của người lái xe. Có chiếc ví trong túi quần, và chàng móc ra một số tiền.

“Chỗ này bao nhiêu vậy?”

Scarlett đếm rồi nói, “Đủ để mua nước uống và thức ăn.”

“Đủ mua xăng không?”

“Đủ, nhưng không đủ để mua quần áo đâu.”

“Nói ông ta hãy đợi mười phút rồi mới được đi đấy. Cho ông ta biết là chúng ta sẽ bỏ lại xe ở Moscow, và nói anh xin lỗi ông ta nhé.”

Bond và Scarlett chạy tới chiếc Volga và cho nó vọt đi ngay lập tức.

“Khi tới Moscow,” - Scarlett hỏi. - “Chúng ta sẽ tới Sứ quán Anh chứ?”

“Không.” - Bond đáp. - “Về mặt sứ quán mà nói thì cánh tình báo lại không tồn tại ở đó. Đặc biệt là ở Moscow. Anh không thể dựa vào sự che chở của họ. Nhưng em thì được.”

“Thế nhưng không có em giúp bằng tiếng Nga, anh không thể làm được gì hết.”

“Anh cũng có thể.”

“Em không bỏ anh, James ạ. Không phải bây giờ.”

“Được rồi, nếu vậy thì em phải ngủ đi một lúc đã. Chiếc ghế dựa này có thể ngả xuống thành giường đôi đây. Người Nga rất tự hào về nó và thường mang đi biểu diễn trong các đợt Hội chợ Xe hơi ở London đấy.”

Một giờ sau, chàng đánh thức nàng dậy. Họ đang ở trạm xăng, và có một ông già từ trong nhà bước ra để bơm xăng.

Ở trong xe, Bond nói, “Em hãy ra ngoài duỗi giò ra và nói cho lão ta biết là anh sẽ vào nhà trả tiền xăng.”

Ông già gật đầu sau khi nghe Scarlett nói, và Bond bước vào trong nhà. Có một phụ nữ đầu trùm khăn đang ngồi sau quầy.

Bond rút khẩu Luger ra và chỉ vào ngăn kéo đựng tiền, đồng thời giơ một ngón tay lên môi mình ra hiệu im lặng. Người phụ nữ hoảng hồn mở ngay ngăn kéo và Bond nhét hết mớ tiền giấy trong đó vào túi quần và lấy thêm ít tiền xu để gọi điện thoại. Chàng ra hiệu cho bà ta cởi khăn trùm đầu, chiếc áo len và cả đôi giày để đưa hết cho chàng.

Rồi một lần nữa giơ ngón tay ra hiệu một cách nghiêm khắc lên môi, chàng chạy ra ngoài, leo lên xe và gọi Scarlett lên theo.

Khi Scarlett đóng cửa xe, Bond gài số, nhả côn cho chiếc xe vọt đi, bỏ lão già ngơ ngác đứng lại với chiếc vòi bơm xăng còn đang nhỏ giọt.

Bond lái thật nhanh trong vòng hai giờ liền, cho tới khi trời xẩm tối.

“Nhìn kìa!” - Scarlett reo lên. - “Có một trạm điện thoại ở kia kìa. Chúng mình hãy thử đi.”

Từ trong xe, Bond quan sát trong khi nàng đánh vật với hệ thống điện thoại Xô Viết sơ đẳng. Sau khoảng mười phút, nàng quay trở lại, chán nản và cáu kỉnh.

“Em đã ráng giải thích với con mụ tổng đài, thế nhưng mụ ta hoàn toàn không hiểu điện thoại quốc tế là cái gì cả. Hình như mụ ta hoàn toàn không có chút khái niệm nào về chuyện đó cả.”

“Đằng nào em cũng phải đến Sứ quán ở Moscow mà. Chỉ còn cách đó thôi. Anh sẽ đưa cả hai ta đến đó càng nhanh càng tốt. Chúng ta không thể đổ thêm xăng vào buổi tối, như vậy chúng ta sẽ phải dừng lại ở đâu đó để sáng mai có thể đi tiếp. Thế nhưng cần phải kiếm ít đồ ăn sau khi đi qua Kazan.”

Scarlett rầu rĩ gật đầu và rúc vào người Bond trong ghế trước. Chàng phải đánh thức nàng dậy để giúp chàng đọc những kí tự ki-rin viết trên bảng chỉ đường ở Kazan, và ngay khi vừa ra khỏi ngoại ô, họ đã thấy một nhà hàng dành cho cánh lái xe tải ở phía sau con đường.

Chỉ có mình họ ngồi dưới ánh đèn neon, và có một bà to béo mang súp, bánh mì đen và trà cho họ. Sau đó, cũng có một món hầm, nhưng chẳng ai trong hai người có thể ăn gì nhiều.

“Anh biết tại sao ở đây không có nhiều thực khách rồi.” - Bond nhận xét.

“Đây đâu phải là những thứ anh đã mơ, phải không?” - Scarlett hỏi.

“Đúng vậy.”

“Anh sẽ đến thăm em ở Paris, James nhé? Em sẽ nấu cho anh một bữa tối với những món mà anh tả.”

“Anh nghĩ những món đó ở trong khách sạn cơ.”

“Cũng được. Thế anh có biết hôm nay là thứ mấy không?”

“Không. Sao vậy?”

“Chúng ta hãy hẹn gặp nhau vào chủ nhật đầu tiên mà chúng ta rảnh. Anh có thể gọi đến văn phòng của em vào thứ sáu và em sẽ nói cho anh biết khách sạn nào.”

“Đồng ý. Nhìn này. Có hai chiếc xe tải mới tới đậu ngoài kia rồi. Đã đến lúc mình phải đi thôi.” - Bond ném mấy tờ giấy bạc lên mặt bàn và hai người đi ra.

Đến đêm thì họ đã ở sâu trong những cánh đồng Nga, cách xa mọi thị trấn, và Bond rẽ vào con đường nhỏ, đi tiếp khoảng hơn một cây số, tới con đường dành cho xe kéo thì dừng lại và tắt máy xe.

Chàng đưa tay đón Scarlett ra khỏi xe và mở cốp sau. Trong đó có chiếc vali nhỏ đựng một chiếc sơmi sạch, một số đồ lót nam, một con dao cạo râu và chiếc túi nilon nhỏ đựng bàn chải và kem đánh răng.

“Anh không muốn mạo hiểm vào một ngôi nhà trong trang trại.” - Bond nói. - “Vì sợ có chó. Vậy nên chúng ta sẽ ngủ trên cánh đồng ở đằng kia. Cũng chẳng tệ lắm đâu. Mặc chiếc áo len kia vào nếu em thấy lạnh. Còn nếu bị cóng thì hãy vào trong xe và thử dùng chiếc giường đôi nổi tiếng đó nhé.”

Đó là một đêm hè thật đẹp, bầu trời trên đầu họ lấp lánh đầy sao. Bond cố thu xếp cho mình một chỗ ngủ thật ổn trên đám cỏ, với chiếc áo khoác gấp lại làm gối.

Chàng vuốt nhẹ tóc của Scarlett trong khi nàng gối đầu lên vai chàng. Chàng cúi xuống hôn nàng, nhưng nàng đã ngủ từ lúc nào rồi.

Thật đúng là lạ, Bond nghĩ, cuối cùng chàng lại ở trong một đất nước mà chàng đã dành phần lớn cuộc đời trai trẻ của mình để mưu toan chiến đấu chống lại nó. Giờ đây chàng đã thực sự đặt chân lên mảnh đất - với những khuôn mặt người Âu, những con đường lộn xộn và những cánh đồng nghèo nàn - trông cũng không quá xa lạ và có phần bình thường hơn những gì chàng thường hình dung về nó. Rồi, ở một nơi giữa lòng nước Nga Xô Viết, James Bond thiếp đi trong giấc ngủ nhẹ nhàng nhưng khỏe mạnh.

❀ ❀ ❀

Ngày hôm sau, khi tới gần Moscow, Bond chợt ngửi thấy mùi cháy khét từ dưới nắp ca-pô của chiếc Volga. Chàng đã lái nó quá khốc liệt trong nhiều giờ liền, và giờ đây hình như nó đã phản kháng lại. Một thoáng kí ức về Hội chợ Xe hơi ở London chợt trở lại với chàng cùng hình ảnh những người đàn ông đứng trên bục để xe tán dương về cái gầm xe cao ráo, đồ châm thuốc lá, radio gắn sẵn... Đúng rồi, nó đây: hệ thống bôi trơn hoạt động bằng bàn đạp. Trong khoang để chân, Bond nhìn thấy chiếc bàn đạp phụ và chàng đạp nó thật mạnh, bôi trơn không chỉ cái máy xe lớn tướng này mà cả một quãng đường dài từ đây đến Moscow nữa.

“Khi đến Moscow, chúng mình sẽ đi tiếp bằng xe lửa.” - Chàng nói. - “Thế chúng mình có đủ tiền mua vé đi Leningrad không em? Sau đó chúng mình sẽ kiếm một chiếc thuyền và đi Helsinki.”

Scarlett đếm những đồng rúp trong túi của Bond. “Chúng mình lại phải đóng vai tướng cướp Bonnie và Clyde ở trạm xăng kế tiếp nữa rồi.” - Nàng nói.

“Thế là lại có thêm một lí do nữa để vứt chiếc xe này ở Moscow. Bọn cảnh sát giờ đây chắc đã có số của nó rồi.”

“Tốt thôi.” - Scarlett nói. - “Chúng mình sẽ đi tàu điện đến trung tâm thành phố. Em cần mua ít quần áo.

Đôi giày này... Chúng mình sẽ đến GUM, Cửa hàng Bách hóa Tổng hợp của Nhà nước.”

“Nó có gần Điện Kremlin không?” - Bond hỏi.

“Có, nhưng em không biết đi đâu nữa. Em nghĩ hầu hết cửa hàng quần áo khác đều hết sạch cả hàng. Anh không cần phải vào cùng em đâu, James ạ. Em biết đàn ông khoái chuyện đi mua sắm đến thế nào rồi.”

“Đó không phải là chuyện buồn tẻ, đó là...”

“Em biết mà.”

“Nhớ mua cho anh một chiếc sơmi và ít đồ lót nhé. Và đồ ăn nữa. Chúng mình không nên liều thử nhà hàng nữa.”

Họ bỏ chiếc xe ở gần ga tàu điện cuối ở phía đông thành phố, và lên tàu đi vào khu trung tâm. Bond xách theo chiếc vali nhỏ lấy trong cốp chiếc xe Volga và mong mình trông giống một cán bộ trung cấp của Đảng. Scarlett mặc váy và áo khoác đồng phục tiếp viên BOAC với áo len và giày của người phụ nữ ở trạm xăng. Hầu hết hành khách đi tàu điện đều ăn mặc đơn giản và chẳng ai bận tâm nhìn họ đến lần thứ hai.

Trong khi Scarlett biến mất vào mê hồn trận của GUM, một con quái vật có mái tháp màu xanh lá cây, lớn cỡ viện bảo tàng Louvre, thì Bond đi bộ lòng vòng bên ngoài; chàng đi liên tục không dám dừng lại vì sợ có người đến hỏi chuyện. Chàng đi mấy vòng liền trước khi thấy Scarlett hiện ra với hai túi xách đầy.

“Hai giờ vừa qua là hai giờ dài nhất trong đời anh đấy.” - Chàng nói.

“Đợi một chút rồi em sẽ cho anh xem em đã mua được những gì. Một chiếc nón rơm nhỏ sẽ giúp anh trông giống một ông giáo dạy toán đang đi nghỉ hè. Một chiếc sơmi ngắn tay. Anh vẫn thích loại này mà, đúng không? Những đôi vớ mà các chàng Ivan vẫn thường tự hào trong nông trang tập thể của họ đấy.”

“Thế còn của em?” - Bond vừa hỏi vừa đẩy vội nàng từ trong bóng râm của tường thành Điện Kremlin sang phía ga tàu điện.

“Hai chiếc quần lót bà già và chiếc áo lót chắc chắn tới mức có thể đỡ cả cái mái hình củ hành của nhà thờ St Basil đó. Một chiếc sơmi. Ít bánh mì và phômai.”

“Em tuyệt lắm. Thôi mình đi nào.”

Họ đi tàu điện đến quảng trường Ba Nhà Ga trong khu đông-bắc của thành phố và đi lên cầu thang của ga Leningrad. Trong phòng đợi của nhà ga, với những đám đông đi lại có mục đích, Bond cảm thấy yên tâm hơn là đi lòng vòng giết thời gian ở bên ngoài GUM.

Scarlett mua hai vé đi Krasnaya Strela trên chuyến tàu Mũi Tên Đỏ, khởi hành lúc mười một giờ năm mươi lăm phút, chạy suốt đêm tới Leningrad. Sau đó cả hai đi tới một công viên nhỏ và thay quần áo trong nhà vệ sinh công cộng.

“Bây giờ,” - Scarlett nói. - “Em sẽ đến Sứ quán.”

“Em có biết nó ở đâu không?” - Bond nói. - “Trong một tòa nhà lớn cạnh bờ sông - trên bến cảng Sofievskaya, anh nghĩ vậy.”

“Em sẽ tìm được. Tài xế taxi sẽ biết thôi. Thế anh sẽ ở lại công viên à?”

“Đúng, anh thấy ở đây rất kín đáo. Giá mà có thể đi cùng em, song anh sẽ không được họ tiếp đón đâu. Em sẽ gọi điện cho ai?”

“Đầu tiên là văn phòng của em ở Paris. Em sẽ nói chuyện với người phụ trách bộ phận của em. Ông ấy sẽ biết phải làm gì.”

“Được rồi. Trước khi đi, Scarlett, em phải nhớ một điều là Gorner có liên hệ với SMERSH và KGB. Chúng mình đã để lại những dấu vết tàn phá dọc theo đất nước Liên Xô đó. Một chiếc máy bay dân dụng bị rơi, cướp có vũ trang, chặn cướp xe hơi. Hệ thống thông tin của Xô Viết có thể không được tốt, thế nhưng chúng mình là những kẻ mà họ đang hết sức tìm kiếm đó. Theo dõi, rình mò là việc họ làm rất giỏi. Em cũng cần phải nhớ là, nếu như Darius bằng cách nào đó đã lấy được các chi tiết về nhà máy của Gorner và chuyển nó về London được, thì một cuộc giải cứu đang được tiến hành rồi đó.”

Chàng nắm hai tay nàng trong tay mình và nhìn sâu vào mắt nàng. “Anh muốn em hãy tự hỏi bản thân một điều, Scarlett. Chỉ một cuộc điện thoại của em thôi có làm nên chuyện gì không? Nó có đáng phải mạo hiểm đến như vậy không?”

Scarlett nhìn chàng không hề chớp mắt. “James, nó là em gái em.”

Bond thả tay ra. “Lạy Chúa, em hãy gắng mà về lại đây chậm nhất trước chín giờ nhé.” Chàng nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn trong chiếc áo mới mua đang bước những bước dứt khoát ra ngoài đường.

Chàng ở lại trong công viên suốt cả chiều và tối, cố gắng ngủ một lúc. Chàng ăn một chút bánh mì với phômai và uống nước trong vòi phun.

Khi trời tối hẳn, chàng thấy có thể thở dễ dàng hơn. Sáng mai họ đã ở Leningrad rồi, sau đó sẽ chỉ là một chuyến đi ngắn bằng đường thủy để đến với tự do. Chàng đang nhớ phương Tây đến da diết: nhớ những ly cocktail mát lạnh, nhớ được tắm nước nóng dưới vòi sen, nhớ những tấm trải giường sạch sẽ thơm tho, những điếu thuốc lá...

Đầu chàng nặng trịch vì phải tựa vào vỏ cây xù xì phía sau chiếc ghế dựa trong công viên.

❀ ❀ ❀

Trong khi đó, ở giữa hai cây cột màu trắng và vàng nâng cổng mái của nhà ga Leningrad đã diễn ra một giao dịch khẩn.

Một gã người Nga thấp mập, chắc nịch với khuôn mặt bự thịt còn dấu vết của con dao cạo râu vẫn sắc bén qua thời gian, đang đưa tay ra và gật gật đầu có vẻ đồng tình. Ống tay áo của bộ vest không hợp khổ kéo xếch lên, để lộ cổ tay áo sơmi cáu bẩn.

Năm tờ giấy bạc hai chục đôla Mỹ vừa mới được nhét vào tay gã, và hai mắt gã trợn ngược lên với vẻ tham lam vô độ trên đôi gò má trầy xước, đỏ ửng.

Cái tên đang đối thoại với gã, cũng như gã, nói tiếng Anh rất tệ, nhưng câu chuyên quá dễ để hiểu. Có hai tấm hình: một tấm là của người đàn ông có cặp mắt nghiêm khắc và món tóc buông xuống trên mắt phải; tấm kia là của một phụ nữ trẻ, thanh nhã, có thể là người Nga, nhưng trông quyến rũ hơn bất cứ người phụ nữ nào mà hắn từng nhìn thấy ở Moscow.

Nhìn cái tên vừa đưa tiền, ai có thể đoán được hắn từ đâu đến? Hắn có cặp mắt của người Tatar hoặc Mông Cổ, nhưng da dẻ lại có màu vàng, và cái mũ nhỏ kì quặc hắn đang đội trông như của Pháp hoặc Tây Ban Nha.

Có hai việc rất rõ ràng. Một là mẩu giấy nhỏ trên đó có một số điện thoại được gạch dưới đã được nhét vào tay gã, và việc kia là sẽ có nhiều tiền hơn nữa sau khi cuộc gọi thành công.