← Quay lại trang sách

Chương 19 Điểm Nhục Nhã

Gần tám giờ, Scarlett quay trở lại công viên. Nàng nói với James rằng lúc đầu sứ quán cũng nghi ngờ, nhưng sau cùng, vị bí thư thứ nhất tỏ vẻ thương hại, đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại về Paris kiểm tra tính trung thực trong câu chuyện của nàng, và chấp thuận cho nàng sử dụng điện thoại. Sau đó, nàng đã kể mọi chuyện có thể hữu ích cho ông sếp ở Paris, và ông ta hứa sẽ chuyển nó cho nhà chức trách. Bond cười. Chàng hoàn toàn không nghi ngờ rằng Scarlett đã sử dụng hết khả năng quyến rũ đầy nữ tính để thuyết phục vị bí thư thứ nhất rủi ro kia cho phép nàng sử dụng điện thoại một cách khác thường như vậy. Nhưng, quan trọng nhất là nàng đã an toàn quay lại đây.

Đến mười giờ họ rời công viên và đi đến nhà ga. Lúc lên tàu, Bond, tuy mệt lả, nhưng cũng cảm thấy sự hứng thú của chuyến tàu đêm cùng những màn tình cảm lãng mạn không thể thiếu của những đám đông bận rộn với những cuộc đón tiếp tràn đầy hi vọng và những cuộc chia li tràn đầy nước mắt.

“Làm sao em có thể thu xếp cho chúng ta chỗ này?” - Chàng hỏi và nhìn mấy chiếc giường gỗ trong khoang, thường chỉ dành riêng cho những cán bộ cao cấp của Đảng.

“Em đưa cho gã gác tàu món tiền bằng khoảng ba tháng lương của gã.” - Scarlett đáp. - “Từ số tiền anh lấy được ở trạm xăng ấy. Anh cũng thấy mặt gã, đúng không?”

“Anh thấy” - Bond đáp. - “Thật không thể quên được.”

“Gã nói nếu có quan lớn của Đảng lên tàu, gã sẽ phải chuyển chúng mình đi chỗ khác, nhưng em không nghĩ giờ đây chuyện đó có khả năng xảy ra. Nếu họ lên tàu thì phải ở ga Moscow, chứ không phải ở Klin hay Bologoye. Sau khi tàu chạy được một lúc, gã sẽ mang vodka Stolichnaya đến. Em có yêu cầu thức ăn và gã nói sẽ cố tìm thử xem có gì không. Nếu không thì chỉ còn chút phômai thừa này thôi.”

“Không sao đâu.” - Bond nói. Chàng cảm thấy mệt rã cả người khi con tàu Mũi Tên Đỏ rời nhà ga. Scarlett dựa đầu vào vai chàng trong khi cả hai ngắm nhìn cảnh vật xám xịt của vùng ngoại ô phía bắc Moscow dần dần nhường chỗ cho những cánh đồng bao la. Bây giờ chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xấu xảy ra nữa, Bond nghĩ, khi ngồi trên con tàu chạy rầm rập qua màn đêm của mùa hạ, tới cố đô, nơi ở cũ của dòng họ Romanov và những cung điện của họ.

Một tiếng sau, gã gác tàu gõ cửa và họ ngồi ngay ngắn lại một cách đầy tội lỗi, cứ như vừa làm điều gì đó không phải. Chẳng cần phải tỏ ra vui vẻ hay quan tâm, gã gác tàu trải rộng tờ Pravda lên chiếc giường bên cạnh họ. Rồi, từ trong chiếc túi giấy màu nâu, gã lôi ra một ổ bánh mì đen, một chai Stolichnaya, một túi mận và hai miếng lườn cá xông khói.

Bond nhìn Scarlett trong khi nàng cười và định biếu thêm tiền. Nàng đúng là người phụ nữ đặc biệt, chàng nghĩ, khi biết cách tán dóc để gã này - rõ ràng đã bị nàng mê hoặc - từ chối nhận thêm tiền.

Khi gã đi khỏi, Scarlett nói: “Em nói với gã là anh đến từ Ukraine, anh yêu ạ.” Mắt nàng ánh lên sự hóm hỉnh. “Đừng buồn em nhé.”

Bond cười và tu một hơi chai Stolichnaya rồi đưa nó cho Scarlett, nhưng nàng lắc đầu. Bữa tối trôi qua nhanh chóng, và mỗi người châm một điếu thuốc lá Nga rẻ tiền mà Scarlett mới mua ở nhà ga. Bây giờ họ ngồi đối diện nhau, và Bond có thể ngắm Scarlett đang chăm chú nhìn qua cửa sổ.

Chàng hồi tưởng lại lúc còn ở trong căn phòng tại Paris để thấy nàng ở đó, ngồi trong chiếc ghế bành mạ vàng dưới chiếc gương soi, đôi chân dài vắt chéo lên nhau một cách kín đáo, và đôi cánh tay để trần khoanh trước ngực... “Em xin lỗi đã làm anh sợ, Bond à... Em không muốn cho anh cơ hội từ chối em lần nữa.”

Và giờ đây, ngồi đối diện với những phong cảnh của nước Nga đang chạy vùn vụt qua trước mặt, nàng trông mệt mỏi, song vẫn không kém đẹp đi chút nào. Cặp mắt to màu nâu của nàng long lanh dõi theo những cánh đồng mà tàu chạy qua. Miệng nàng hơi hé mở và chàng nhớ cái môi trên hơi cứng lại của nàng mỗi khi nàng xúc động. Nàng vén mấy lọn tóc đen ra sau vành tai. Không biết nàng có để ý là chàng đang ngắm nàng không? Tại sao lại còn để lộ cái vành tai hồng, mảnh mai có hình dáng tuyệt vời ra như thế kia để chàng phải nén lòng không vươn người qua và hôn lên đó?

Tiếng bánh xe đập rầm rập trên đường ray khi đầu máy tăng tốc, toa xe nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, và tiếng kẽo kẹt của những món đồ gỗ trong cái khoang ấm áp hình như đã hợp lại thành một diệu ru ngủ không thể cưỡng lại được. Đã nhiều ngày qua Bond không đụng đến rượu, do vậy cái chất vodka vừa rồi đã chạy thẳng lên đầu chàng. Chàng nhớ lại những chuyến đi khác - con tàu Tốc Hành Phương Đông cùng với Tanya... Lát nữa thôi, chàng nghĩ, mình sẽ đi ngủ và phải leo lên giường, nhưng cho đến lúc ấy...

Chàng thẫn thờ nhớ lại căn phòng trong khách sạn Jalal Năm Sao và nụ hôn dang dở của Scarlett, cả cái khoảnh khắc nàng bước qua chiếc váy vừa trút xuống sàn rồi bước tới ngồi ở cuối giường...

Họ cùng chìm sâu, thật sâu vào trong đêm tối của đất nước Xô Viết, và những hình ảnh rời rạc đi trong đầu chàng khi tiếng gõ đều đều của những bánh xe trên đường ray đang đưa đến những kí ức của tuổi thơ, con tàu trên cao nguyên, giọng nói của mẹ chàng - rồi đến cái hành lang bằng kính trong nhà máy của Gorner, những bể thép to lớn chứa nhựa có chất gây ngủ của quả anh túc, chất ma túy, lơ mơ ngủ... Có người thương mến nào đó đang gọi tên chàng... Và rồi, và rồi...

Chàng mở choàng mắt và nhìn thẳng vào khuôn mặt nửa sống nửa chết bên dưới chiếc mũ kê-pi của lính Lê dương, và Scarlett đang kêu thét lên: “James, anh James, James.”

Hai bàn tay to lớn của Chagrin đang siết chặt trên cổ Bond, và chàng điên cuồng chống lại hắn. Những phản xạ sâu thẳm bên trong đã khiến chàng chọc ngay những ngón tay vào mắt hắn, nhưng hắn chỉ cần đơn thuần né đầu tránh. Bond thúc mạnh chân lên và thấy cẳng chân mình đá vào háng của Chagrin, nhưng tên cựu chiến binh rừng rú không hề buông lỏng tay. Có lẽ hắn không mang theo súng, Bond nghĩ, bởi hắn muốn thực hiện công việc của mình trong im lặng.

Bond cảm thấy không còn sức hơn nữa. Đây là trận đấu quá sức cho một cơ thể vừa bị bỏ đói, bị đánh đập và tra tấn. Trong gót giày của chàng luôn có một lưỡi dao để sử dụng khi cần, nhưng giờ đây chàng lại đang mang đôi giày vô dụng của viên phi công đã chết. Không khí trong phổi chàng đang cạn dần.

Rồi chàng thấy một bàn tay nhỏ nhắn luồn vào phía sau lưng quần của mình, và sau một cái giật nhẹ kín đáo, khẩu Luger đã được rút ra.

Gầm lên giận dữ, Chagrin quay lại và đập mạnh cánh tay lên cổ tay của Scarlett làm khẩu súng rớt cái xoảng xuống sàn. Chỉ vậy cũng đủ cho Bond có thời gian hành động. Bằng cả hai tay, chàng vặn mạnh ngón tay út trên bàn tay trái của Chagrin ra khỏi cổ mình, và bất thình lình bẻ gãy nó ngược xuống phía dưới.

Chagrin lùi lại, gầm lên vì giận và vì đau, rồi giáng ngay một cú đấm bằng tay phải vào mặt James. Chàng hụp nhanh xuống làm quả đấm trượt qua vai. Scarlett nhặt khẩu Luger lên.

“Đừng bắn.” - Bond hổn hển nói. - “Tiếng súng sẽ kéo bọn gác tàu đến.”

Trong khi hai người đứng ghì chặt lấy nhau trên sàn tàu lắc lư nghiêng ngả thì Scarlett leo ngay lên ghế. Dùng chiếc báng của khẩu Luger, nàng đập chiếc mũ kê-pi của Chagrin rớt khỏi đầu làm lộ ra chiếc sọ trọc lóc mà những nhà phẫu thuật đồ tể ở Omsk đã từng mổ.

Nàng đã tìm ra điểm nhục nhã của Chagrin. Trong khi hắn đưa cả hai tay lên che cái nắp sọ vá víu thì Bond húc thẳng đầu vào cụm dây thần kinh ở bụng hắn. Hắn gập đôi người lại và Bond thúc mạnh đầu gối lên cằm của hắn làm xương hàm gãy nghe cái rắc.

“Scarlett, kéo cửa sổ xuống.” - Chàng vừa thở hổn hển vừa nói. - “Giúp anh nâng hắn lên.”

Bond nghĩ tới những vị truyền giáo hiền lành ở núi rừng Việt Nam - những giáo sĩ và những bà sơ đến từ thung lũng sông Loire bị con quỷ này dùng kìm dứt lưỡi chỉ vì đã đọc cho bọn trẻ nghe những câu chuyện trong Kinh Thánh - và giật ngay khẩu súng từ trên tay của Scarlett. Chàng đứng lên ghế, rồi lấy hết sức thọc mạnh nòng súng xuống chỗ lõm hình lòng chảo trên sọ của Chagrin, và cảm nhận rất rõ nòng súng xuyên qua mảnh xương hở và lớp màng nhầy ở bên dưới.

Tên đao phủ rú lên một tiếng ghê rợn và đổ gục xuống giường. Bond và Scarlett, mỗi người nắm một chân, nâng xác hắn lên từng chút từng chút và đưa qua ô cửa sổ đang hé mở. Khi họ đưa được nửa thân xác của hắn ra ngoài và chỉ còn giữ hai bắp chân đang giẫy giụa yếu ớt, thì đoàn tàu đã đi vào một đường hầm hẹp xây bằng gạch. Khi toa của họ chui vào đường hầm thì do khe hở quá hẹp, đầu của Chagrin bị bờ gạch ở đầu đường hầm chặt đứt, văng xuống ven đường ray xe lửa. Sau khi ra khỏi đường hầm, Bond đẩy nốt phần còn lại của cái xác khốn kiếp ấy ra ngoài rồi ngả người ngã xuống ghế.

Scarlett đưa tay ôm lấy mặt và khóc.

Khi Bond mở mắt tỉnh giấc thì trời đã sáng, chàng thấy tay của Scarlett ôm choàng qua người mình, và cả hai đang ở trên giường bên dưới. Nàng đã lấy cả tấm chăn xám lẫn chiếc áo len của người phụ nữ ở trạm xăng đắp cho cả hai.

Mái tóc đen của Scarlett phủ nhẹ lên mặt chàng mềm mại như một tấm khăn đen, trong khi nàng vuốt nhẹ cái lưng đau nhức của chàng và thì thầm vào tai chàng: “Chúng mình sắp tới rồi, chúng mình sắp tới rồi, anh yêu của em. Tới Leningrad, chúng mình sẽ ăn sáng ở quán cà phê Literatumaya trong khu Nevsky Prospekt. Cha em thường kể với em về nơi đó. Chúng mình sẽ ăn trứng cùng cá hồi xông khói và cà phê. Rồi con tàu và Helsinki. Và rồi Paris.”

Bond mỉm cười, lăn người nằm ngửa ra và hôn lên môi nàng. Giấc ngủ đã làm chàng hồi sức phần nào.

“Tại sao cứ mỗi lần anh định làm tình với em,” - Chàng hỏi. - “Thì lại có chuyện gì đó xảy ra làm chúng ta bị gián đoạn? Có phải là “định mệnh” không?”

“Không.” - Scarlett đáp. - “Nó như vậy để đến cuối cùng, khi xảy ra, nó sẽ tuyệt vời hơn.”

Scarlett biến vào hành lang cùng chiếc túi nilon của gã lái chiếc Volga, và Bond bắt đầu chuẩn bị cho một ngày nữa. Khi tới Helsinki, chàng sẽ gọi điện cho ông M hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với Quái vật biển Caspian. Chàng mỉm cười trước viễn cảnh mà chàng dự đoán. Ông già chắc chắn sẽ không giấu niềm vui khi nghe thấy giọng của Bond sau một thời gian im tiếng trên radio.

Khi đã xong phần việc có thể làm với kem đánh răng của Xô Viết cùng thứ nước lờ lợ, họ thu dọn chỗ ngồi và ngắm cảnh thành phố Leningrad đang dần hiện ra.

“Ngay khi tới bến cảng,” - Bond nói. - “Em phải tìm được một người chủ tàu ưa mạo hiểm, Scarlett ạ. Ở một chỗ nào đó trong vịnh Phần Lan là biên giới trên biển giữa những người Cộng sản và thế giới tự do. Anh nghĩ chúng ta có thể chắc chắn một cách có lí rằng, sẽ có lính biên phòng vũ trang đi tuần đấy.”

“Anh muốn em kiếm một tay cướp biển hả?” - Scarlett hỏi

“Đúng.” - Bond đáp. - “Với một chiếc tàu có tốc độ rất nhanh.”

“Em sẽ cần tiền.”

“Em lại biến anh thành tên ăn cắp đốn mạt nữa rồi.”

“Anh rất nghề trong vụ đó, anh yêu ạ.”

Bond thở dài và kiểm tra lại băng đạn của khẩu Luger.

Từ nhà ga Moscow tới khu Nevsky Prospekt chỉ mất một quãng đi bộ ngắn, và họ cùng ăn sáng. Bond chuẩn bị kiếm thêm tiền trong khi Scarlett đi tới bến cảng. Họ đã hẹn gặp lại ở phía sau nhà hát Pushkin lúc một giờ trưa. Bond, có phần hơi xấu hổ với bản thân, nhét gọn chiếc mũ len trùm đầu trên quầy hàng ở chợ vào túi quần, rồi sau đó trùm nó lên mặt trong khi dùng súng khống chế và lấy đi một lượng tiền lớn từ chiếc xe giao tiền cho một ngân hàng trước giờ mở cửa ở con phố nhỏ gần khu Moskosky Prospekt. Ít nhất thì gã bảo vệ cũng không dám kháng cự vì đã khiếp vía trước sự xuất hiện của khẩu Luger, và Bond cũng có đủ thời gian biến xa khỏi hiện trường trước khi nghe thấy tiếng còi hụ của xe cảnh sát. Chàng ném chiếc mũ len trùm đầu vào thùng rác, rồi đội chiếc mũ rơm “giáo viên toán” mua ở GUM lên, và cố gắng kín đáo hết sức trong khi bước đi ở công viên gần sông Neva.

Khi gặp lại Scarlett, thông tin của nàng hơi lộn xộn. Trông nàng có vẻ rất lo âu. “Em tìm được một người.” - Nàng kể. - “Ông ta là người Phần Lan, nói được tiếng Anh nhưng không giỏi lắm. Ông ta đã chuẩn bị để tiến hành việc đó, nhưng không thể chở chúng mình tới Helsinki được. Khoảng cách quá xa. Nếu mang thêm nhiều nhiên liệu, ông ta có thể chở chúng mình qua biên giới trên biển. Sau đó chúng mình sẽ chuyển sang chiếc tàu khác của em trai ông ta. Họ cũng thường chở người chạy trốn, ông ta nói vậy. Chiếc tàu thứ hai này sẽ đưa chúng mình tới một cảng lớn tên là Hamina, cách đây khoảng một trăm năm chục hải lí. Đó là những việc tốt nhất mà ông ta có thể làm được. Chúng mình có thể lên tàu ở đó, hoặc đi đường bộ cũng khá tốt.”

“Được rồi.” - Bond nói. - “Ít nhất đó là Phần Lan. Một đất nước trung lập.”

“Có tàu của hải quân Nga đi tuần, và một phần mặt biển có thủy lôi, nhưng ông ta biết lối đi qua. Chúng mình sẽ đi vào ban đêm, khởi hành lúc mười một giờ.

Toàn bộ chuyến đi sẽ mất khoảng tám tiếng đồng hồ. Thế nhưng ông ta đòi nhiều tiền khủng khiếp.”

“Anh chỉ có ngần này thôi.” - Bond nói.

“Làm sao anh có thể...”

“Anh đã nói là em không nên hỏi mà.”

❀ ❀ ❀

Vào lúc mười giờ bốn mươi lăm, Bond và Scarlett đã tới địa điểm định sẵn. Cầu tàu đầy nhân viên cảnh sát và hải quan canh giữ; mọi người đều bị xét hỏi hộ chiếu và giấy công tác. Do vậy, Scarlett đã được hướng dẫn đến một trong những hòn đảo ở phía tây thành phố. Ở cuối một con phố nhỏ hẹp, có dãy bậc thang cũ xây bằng gạch dẫn xuống biển dành cho những người làm việc trên xà lan.

Đang đứng đợi ở ngay bậc dưới cùng, như đã hứa, là Jaska, người mà Scarlett đã có thỏa thuận. Chiếc tàu được sửa lại từ một tàu đánh cá, với cỗ máy ậm ạch gắn trong khoang mà tiếng nổ đã trở nên ùng ục như bị viêm họng. Khi bước lên boong, Bond đã an tâm ngay khi nhìn thấy hai cỗ máy Evinrudes loại 250 mã lực đặt ở đuôi tàu đang được phủ bạt. Có một carbin giả đóng kín ở mũi tàu, tuy nhiên hầu hết những chỗ còn lại trên boong được dành để chứa những thùng phuy nhiên liệu.

Jaska, đầu đội chiếc mũ màu xanh nước biển, có hàm râu màu xám lởm chởm ba ngày chưa cạo. Hàm răng đã rụng gần hết, và những chiếc còn lại thì chuyển hết sang màu vàng hoặc nâu.

Bond đưa tiền, và ông ta đếm chúng rất cẩn thận.

“Ông ta không thích người Nga.” - Scarlett giải thích. - “Cha ông ta chết khi chiến đấu chống lại người Nga xâm lược Phần Lan năm 1939.”

Jaska gật đầu với họ, rồi cởi chiếc dây neo thuyền duy nhất và vào số, bắt đầu cho con tàu di chuyển hết sức êm ả vào vịnh Phần Lan.

Bond và Scarlett ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế băng gỗ, xoay lưng về hướng cảng.

“Có một chuyện chúng mình đã không nghĩ tới.” - Scarlett nói.

“Anh biết.” - Bond nói. - “Những đêm trắng. Đây là thời gian tệ nhất trong năm.”

“Jaska nói trời sẽ tối hơn một chút, như lúc chạng vạng tối vậy. Và ít nhất cũng đang có mây kéo tới.”

Bond ngồi dựa vào thành tàu. “Có những thời điểm, Scarlett ạ.” - Chàng nói. - “Mà khi em đã giao phó cả cuộc đời mình vào tay người khác, thì hãy tin tưởng họ.”

“Em biết, và em thích cái nhìn của người này.”

“Hám tiền và cay đắng.” - Bond nói. - “Đó là một người tốt mà em cần có bên cạnh trong những lúc như thế này.”

Jaska lái con tàu vào bất cứ chỗ nào mà ông ta thấy có bóng tối trong khu vực của những hòn đảo đầy đá lởm chởm này. Nhưng sau khoảng nửa tiếng lén lút di chuyển trong khu tránh gió của những hòn đảo nhỏ, bây giờ đã tới lúc hướng ra biển khơi.

Scarlett đã có đủ thời gian chuẩn bị một giỏ đồ ăn mà lúc này nàng đang mở ra. Trong đó có bánh mì, xúc xích, phômai và vodka.

“Đây là những thứ tốt nhất em có thể kiếm được.” - Nàng nói.

Jaska cũng giúp họ một tay để “xử lí” những món đó. Ông ta đứng sau tay lái, miệng nhai ngấu nghiến, mắt vẫn không rời khỏi đường chân trời.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, rồi một tiếng nữa, và bầu trời trở nên tối hơn, nhưng cũng chỉ như lúc chạng vạng của mùa thu thôi, đúng như Jaska đoán trước. Khi đã rời xa thành phố Leningrad, nhưng cũng còn khá xa biên giới trên biển, ông ta hạ hai cỗ máy Evinrudes xuống đuôi tàu. Ông nói với Scarlett bằng tiếng Nga.

“Ông ấy nói chúng ta sẽ dùng những động cơ gắn ngoài này để kéo lại thời gian.” - Nàng dịch. - “Ở gần bờ biển hay biên giới trên biển thì chúng quá ồn ào, nhưng chúng ta vẫn có thể dùng chúng để lướt nhanh trong khoảng một tiếng kể từ giờ.”

Bond thấy hào hứng dâng trào khi chiếc tàu đánh cá cũ kĩ rẽ nước một cách đầy quả quyết. Từ đây tới Hamina còn khoảng một trăm năm chục hải lí nữa, và mặc dù đang di chuyển với tốc độ hai mươi lăm hải lí giờ, thế nhưng từ trước tới giờ họ chỉ di chuyển với tốc độ gần bằng phân nửa tốc độ này thôi. Chàng tính còn mất khoảng hai tiếng nữa trước khi có thể tới được biên giới trên biển.

Jaska ra hiệu cho Bond cầm bánh lái để ông ta chiết nhiên liệu từ những thùng phuy sang những chiếc can để có thể đổ dần vào thùng chứa nhiên liệu.

Khi Jaska quay lại với vị trí lái tàu, Bond tới ngồi bên Scarlett trên chiếc ghế dài. “Em thấy sao?”

Nàng cười. “Em thấy an toàn rồi. Thế còn anh?”

“Anh đang thưởng thức chuyến đi.” - Bond đáp. Quả thực như thế. - “Ánh sáng huyền diệu trên mặt biển, và có em ở bên cạnh.”

Cuối cùng thì cũng tới lúc Jaska tắt hai chiếc động cơ gắn ngoài rồi nhấc chúng lên và cất đi.

“Ông ấy nói khoảng bốn mươi phút nữa chúng ta sẽ chuyển sang tàu khác.” - Scarlett nói. - “Bây giờ chúng ta phải giữ yên lặng.”

Jaska nhấc chiếc micro của radio để bên cạnh bánh lái lên và nói vào đó. Sau một hồi im lặng thì có tiếng trả lời khọt khẹt.

Với khuôn mặt dửng dưng, người thủy thủ bỏ micro xuống rồi quay lại trao đổi với Scarlett.

“Có tàu hải quân Xô Viết ở hướng bắc và hướng nam.” - Nàng dịch lại. - “Nhưng một chiếc trong số đó đã phải bận tâm với chiếc tàu chở dầu đi chệch hướng từ Tallinn rồi.”

Từ trong màn đêm ở phía trước, Bond thấy một chiếc tàu đánh cá tựa như chiếc của họ, hiện ra như một con tàu ma. Chàng chỉ vào nó và Jaska quay đầu lại. Và lần đầu tiên, khuôn mặt với những vết hằn sương gió nở một nụ cười. “Đúng rồi.” - Ông ta nói bằng tiếng Anh. - “Em trai tôi đấy.”

Hai chiếc tàu chậm rãi, nhẹ nhàng nối đuôi nhau trong màn sương mờ bốc lên từ mặt biển. Trời khuya trở lạnh, Scarlett mặc chiếc áo len của người phụ nữ ở trạm xăng vào rồi luồn hai tay của mình vào tay Bond.

Jaska giảm tốc độ cho hai chiếc tàu chạy song song với nhau trên mặt biển bao la, cách đất liền nhiều hải lí. Chiếc tàu giật nhẹ khi hai con tàu cặp mạn và Jaska ném sợi dây sang con tàu kia.

Scarlett đứng lên và bước qua mạn phải. Jaska đưa tay ra cho nàng vịn và nàng thoáng choàng tay qua người ông. “Spasibo. Ochen spasibo. Cám ơn nhé.”

Bond bắt chặt tay ông ta. “Cám ơn ông, Jaska.”

Jaska nắm chặt tay Bond trong hai bàn tay của mình, và hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc.

Rồi Bond nhảy qua con tàu kia trong khi Jaska cho tàu của mình rời ra, rồi bắt đầu chuẩn bị những tấm lưới đánh cá để có thể giải thích một cách hợp pháp cho chuyến đi biển đêm nếu như có ai đó chặn lại kiểm tra trên đường trở về.

Scarlett và Bond vẫy chào ông ta qua màn sương mờ, rồi cả hai ổn định chỗ ngồi cho chặng đường cuối trên biển. Tên người em của Jaska là Veli, và anh ta trông trẻ hơn anh mình tới cả chục tuổi. Anh ta bước những bước mạnh mẽ trên con tàu nhỏ bé của mình và luôn miệng cười tươi.

Anh ta đợi một lúc trước khi hạ những động cơ gắn ngoài xuống, rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua, sau vài lận tiếp thêm nhiên liệu từ những thùng dự trữ trên tàu, họ nhìn thấy cảng Hamina, với một pháo đài hình ngôi sao nằm bên bảo vệ.

Chừng tám giờ họ ở trên đất của Phần Lan, và tới mười giờ thì đã ngồi trên chuyến tàu tốc hành đi Helsinki.