← Quay lại trang sách

Chương 20 Những Hình Bóng Lu Mờ Trong Gương

Đó là một buổi tối trời mưa ở Paris, và René Mathis ngồi bên bàn làm việc, đang lật xem qua các báo cáo vừa mới được gửi tới Phòng Nhì. Đã có những tin đồn lan truyền trong phòng của hắn về một sự tiến triển ngoạn mục trong cuộc chiến chống ma túy, thế nhưng vẫn chưa có chi tiết nào được xác nhận cả.

Chiếc điện thoại màu xanh lá cây reo vang những âm thanh gắt gỏng, chói tai. Một tiếng ồn lớn, một tiếng vang dội lại - rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Cậu đang ở đâu vậy, James?”

“Tớ đang ở sân bay ở Helsinki. Tớ đang trên đường đến Paris. Nửa tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Không hiểu cậu có thích ăn tối với tớ vào tối mai không?”

“Ngày mai á? Ờ... thứ sáu hả? Thứ sáu là... thứ sáu là những ngày kẹt của tớ, James ạ. Có quá nhiều việc phải dọn dẹp vào cuối tuần. Mình chỉ uống không thôi có được không? Tớ có thể chỉ cho cậu một quán bar hay lắm. Hay là ăn vào một ngày nào khác? Cậu sẽ ở đây suốt cuối tuần hả?”

“Chúng mình sẽ xem London nói những gì nhé. Và này René?”

“Gì hả?”

“Cho tớ chuyển lời chào tới cô ấy nhé.”

❀ ❀ ❀

Tới sân bay Paris, Bond đón taxi cho Scarlett và hứa ngày mai sẽ gọi điện đến chỗ làm của nàng. Họ đã quyết định sẽ dành chút thời gian riêng cho mỗi người để tĩnh trí lại sau những gì mà họ vừa phải trải qua, và Scarlett cũng rất nóng lòng được nói chuyện với đồng nghiệp để tìm hiểu xem có tin tức gì về Poppy không. Bond cũng không ngần ngại với ý nghĩ cần phải có thời gian nghỉ ngơi và ngủ: Chàng đang mệt hết cả hơi và cô gái tội nghiệp cũng đang đứng không vững.

Khi hôn tạm biệt, nàng nói, “Em sẽ đợi điện thoại của anh đó, James. Đừng làm em thất vọng nhé.”

“Thế đã bao giờ anh làm em phải thất vọng chưa?”

Nàng lặng lẽ gật đầu trong khi taxi chuyển bánh. Bond đứng ngó theo bóng chiếc xe mờ dần trong màn đêm đầy mưa, cô gái ngoái cổ lại từ trên ghế sau vẫy chào chàng, đôi mắt nâu và to tròn của nàng cứ dán vào chàng cho tới khi chiếc xe khuất hẳn.

Chàng đón chiếc taxi khác và yêu cầu đưa về Terminus Nord. Chàng khoái ở những khách sạn gần ga nếu có thể, và Nord là một khách sạn có vẻ ít phô trương nhất. Trước đó chàng đã gọi từ Helsinki về công viên Regent để đảm bảo một khoản tiền gửi vào ngân hàng ở quảng trường Vendôme, nơi chàng có thể tới rút ra vào ngày hôm sau. Moneypenny, không giấu được vẻ hân hoan trong giọng nói khi nghe thấy tiếng của chàng trên điện thoại, cũng đã đặt cho chàng một cuộc nói chuyện với ông M trên đường dây đã được mã hóa vào tối khuya hôm đó.

Có một phòng lớn trên tầng cao nhất của khách sạn Terminus Nord với buồng tắm có vòi sen và rất nhiều dầu tắm, dầu gội đầu. Bond gọi phục vụ phòng mang rượu whisky và nước suối Perrier lên, rồi với chiếc khăn bông trắng trẻo, sạch sẽ quấn quanh người, chàng rót cho mình một ly lớn và ngồi thư giãn trên giường.

Chàng ngả người, gối đầu lên chiếc gối mềm mại và để cho tất cả những sự kiện trong mấy ngày qua hiện trở lại trong tâm trí. Phải mất khá nhiều thời gian chàng mới kiếm được tay điệp viên của Cục ở Helsinki. Hắn là một tay mới, nhìn chưa đến hai mươi tuổi, nhưng ít nhất cũng mang tới cho chàng được vài cuốn hộ chiếu trông cũng khá có lí vào chiều hôm đó. Bond đưa cho hắn khẩu Luger để vứt đi theo như yêu cầu của hắn. Về tới London chàng sẽ có ngay một khẩu PPK mới.

Ngày mai, chàng nghĩ, sẽ là một ngày tuyệt vời của chàng. Chàng sẽ dành thời gian rảnh đi mua quần áo mới, rồi sẽ báo cáo cho ông M, ăn trưa ở Rotonde hay ở Dôme, và sẽ gọi cho Scarlett vào buổi chiều. Sau đó sẽ tiếp tục ngủ trong căn phòng vô danh ở khách sạn, rồi có thể đi xem phim và ăn tối ở một trong những nhà hàng tuyệt vời, nhà hàng Vefour hay Caneton.

Còn tối nay thì, số tiền mặt Phần Lan đổi ở sân bay có thể đủ cho một bữa tối thịnh soạn, nhưng hiện chàng lại không có hứng. Do vậy chàng gọi cho lễ tân, yêu cầu mang lên món trứng tráng với hành thái nhuyễn và chai rượu whisky uống dở.

Sau khi thưởng thức chúng, chàng lấy khăn trải giường trùm lên tấm thân trần trụi của mình rồi đánh một giấc thẳng cẳng suốt mười hai giờ liền.

❀ ❀ ❀

Buổi sáng thứ sáu trời trong xanh và tràn ngập ánh nắng, Bond rời khách sạn, đón taxi tới quảng trường Vendôme. Trên đường Rivoli, chàng mua một bộ complê loại mỏng màu xám, một chiếc cravat len màu đen, ba chiếc sơmi, đồ lót bằng vải bông, vài chiếc tất len màu xám chì và một đôi giày đen. Chàng nhờ cô bán hàng vứt giùm bộ quần áo của gã lái xe Volga và đôi giày của Ken Mitchell.

Đã đến lúc phải gọi cho ông M. Chàng gọi điện thoại - loại cho người nghe trả tiền - từ một buồng điện thoại trên phố L'Arbre Sec, và đợi sau khi đã nghe thấy tiếng tổng đài ở công viên Regent, những tiếng lách cách liên tục rồi một khoảng im lặng kéo dài do tổng đài viên thiếu kinh nghiệm không nối mạch được, trước khi một giọng nói lạ lùng trống rỗng vang lên trên đường dây an toàn.

“Bond hả? Cậu đang ở chỗ quỷ quái nào vậy?”

“Paris, thưa ngài. Tôi đã nói cho Moneypenny biết từ hôm qua rồi mà.”

“Ừ, nhưng tại sao?”

“Tôi phải đưa một quý bà về nhà, thưa ngài.”

“Đừng bận tâm đến việc đấy. Tôi đã nói chuyện với thủ tướng qua điện thoại.”

“Sao, ông ta thấy thế nào?”

“Ồ... Ông ta rất hài lòng.”

“Thật khác thường.” - Bond nói.

“Mẹ kiếp, thật chưa từng thấy như vậy. RAF đã hạ gục được chiếc Ekranoplan. Rồi bằng cách nào đó chiếc VC-10 cũng rơi chệch mục tiêu.”

“Vâng, thưa ngài, tôi...”

“Cậu có thể kể hết cho tôi nghe mọi chuyện sau khi về tới London. Nếu muốn, cậu cứ nghỉ vài ngày ở Paris nhé. Trong khi cậu ở đó, tôi muốn cậu gặp điệp viên 004 mới.”

“Cái gì?” - Giọng của Bond lập tức lạnh tanh.

“Đừng có giả bộ ngớ ngẩn nữa, Bond. Khi cậu còn ở London, tôi đã chẳng nói với cậu là điệp viên 004 cũ đã chết ở Đông Đức rồi còn gì.”

“Thế tôi sẽ gặp anh ta ở đâu?”

“Hãy tới khách sạn George 5 lúc bảy giờ tối nay. Lên phòng năm tám sáu. Người ta sẽ đợi cậu đấy. Chỉ là chuyện thủ tục thôi mà. Ôm hôn thật chặt và chào hỏi thôi. Mà này, Bond?”

“Dạ?”

“Cậu có biết là Felix Leiter đã làm vụ đó cùng Pistachio không?”

“Felix ấy hả? Không. Có chuyện gì vậy?”

“Chỉ là chuyện phải nhào ngay vào thôi. Có trục trặc với một thằng tên là Silver.”

“Tôi không ngạc nhiên về chuyện này.”

“Hắn đã cố ngăn cản không cho Leiter liên lạc. Hắn hóa ra là kẻ hai mang. Và này Bond, tôi sợ rằng Pistachio, ông ta đã...”

Bond thấy đường dây trống rỗng. Thế nghĩa là chỉ có chuyện đó thôi. Chàng nguyền rủa dữ dội.

“Cứ thư thả ở Paris đi.” - Ông M nói. - “Trên đường trở về Washington, Leiter sẽ ghé qua đó vào thứ hai. Tôi nghĩ cậu ta muốn gặp cậu đấy.”

“Tôi sẽ cho Moneypenny biết cần tìm tôi ở đâu.”

“Hiện giờ chỉ có vậy thôi.”

“Cám ơn ngài.”

Chàng gác ống nghe và bước ra ngoài, đi về phía con sông. Darius là người tốt, thế nhưng, cũng như Darko Kerim ở Istanbul và cả những người khác trước đó, ông ta luôn hiểu những hiểm nguy dính dáng trong công việc.

Bond cố gạt ý nghĩ về ông ta ra khỏi tâm trí. Túi chàng vẫn còn đầy những đồng franc mới, và chàng đang lang thang dọc theo bờ kè, thỉnh thoảng dừng lại ngắm mấy bức tranh rẻ tiền, mấy món đồ lưu niệm và những cuốn sách cũ bày bán bên bờ sông. Khi những quầy hàng bằng gỗ sơn màu xanh lá cây được mở ra, chàng ngạc nhiên thấy chúng có thể chứa được nhiều hàng đến thế. Chàng nhặt một chiếc tháp Eiffel thu nhỏ và xoay xoay nó trên những ngón tay. Chàng có nên mua một món quà cho Scarlett chăng? Chàng tự hỏi. Cũng đủ thời gian để làm việc này từ nay cho tới tối mai.

Chàng hài lòng khi mua được tấm bưu thiếp táo bạo rất phù hợp với Moneypenny và đi đến một quán cà phê nhỏ trên vỉa hè của phố Bourdonnais để viết lên tấm bưu thiếp đó. Chàng gọi một ly Americano - gồm Campari, Cinzano, vỏ chanh và nước suối Perrier - không phải vì chàng thật sự thích nó, mà vì quán cà phê Pháp vốn không phải là nơi, theo quan điểm của chàng, dành cho những đồ uống nghiêm túc.

Thế nhưng hóa ra món này lại ngon đến kinh ngạc với hương thơm của vỏ chanh hòa quyện với vị ngọt của rượu vermouth, và Bond đã cảm thấy hoàn toàn hồi phục lúc để lại vài đồng xu trên mặt bàn bằng thiếc và đứng lên. Chàng sẽ quay ngược trở lại, đi qua cây cầu số Chín sang bên kia sông và thong thả tản bộ tới Dôme. Chàng cần phải giết thời gian.

Đến giữa cầu, chàng nhìn thấy phía trên thượng nguồn, cách khoảng hơn một trăm mét là con tàu chạy bằng hơi nước, chiếc Huckleberry Finn, “chỉ cho thành phố Paris mượn trong vòng một tháng” - cũng chính là chiếc tàu chàng đã nhìn thấy sau lần ăn trưa đầu tiên với Scarlett ở He St Louis. Những du khách đang tươi cười xúm xít trên boong, và ban nhạc rong trong những chiếc áo kẻ sọc ngắn tay và chiếc quần trắng đang chơi đàn xập xình ở mũi tàu. Bond liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Chàng chẳng có việc gì khác để làm.

Nhìn thấy chiếc tàu neo lại ở bên Bờ Trái, chàng bước xuống những bậc thang dẫn về phía con sông. Chàng mua vé rồi bước lên tấm ván dẫn lên tàu.

Những chiếc ghế ở mũi tàu không có người ngồi, và Bond tới ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Hôm nay là một ngày hè ấm áp và ở Paris đang là ngày hội. Chàng khoái chí ngả người trên chiếc ghế gỗ rộng rãi, rồi nhắm mắt lại, để cho đầu óc tưởng tượng những hình ảnh sẽ xảy ra trong buổi tối sắp tới. Chiếc tàu chậm chạp trôi xuôi dòng.

Sự mơ mộng của Bond bị ngắt quãng bởi bóng của ai đó che lấp ánh mặt trời chiếu xuống chàng. Chàng mở mắt ra và nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với hàm râu quai nón đang cúi xuống nhìn chàng. Bộ râu quai nón rậm rạp và đen sẫm - quá đen cho một khuôn mặt trắng trẻo. Khuôn mặt trông lạ lẫm và kì cục, thế nhưng đôi mắt thì không thể lẫn vào đâu được - và cả cái nhìn cháy bỏng đầy tập trung cao độ của nó nữa, cứ như là chủ nhân của nó sợ người khác sẽ làm hỏng cái mục đích thuần khiết của mình.

Cùng lúc, Bond cảm thấy một vật cứng, bằng kim loại luồn qua khe hở ở lưng ghế, thúc ngay vào đốt xương sống phía dưới của chàng.

“Mày có phiền nếu tao đi cùng không?” - Gorner nói. - “Hãy tha lỗi cho việc ngụy trang trẻ con này của tao. Tao sợ khuôn mặt của tao giờ đây hơi bị quá nổi tiếng mất rồi. Bọn nhà báo bây giờ cũng xông xáo lắm.”

“Thế quái nào mà mày lại tìm được tao hả?”

Gorner phát ra tiếng cười nghe khùng khục như lợn kêu. “Thật ra, một trong những nhà máy của tao phải chịu đựng thất bại không có nghĩa là một sớm một chiều tao sẽ trở nên bất lực, Bond ạ. Tao có “tay chân” ở Paris và London, cũng như có nhiều mối quan hệ ở Moscow. Ngay khi biết chiếc máy bay không tới được Zlatoust-36, tao đã cho Chagrin bay tới Moscow và lùng sục ở đó. Cũng là phòng xa thôi. Rồi tao được tin mày và ả nhân tình đi Leningrad. Còn việc gì nữa mà mày không vội chạy về nhà? Bọn tao tìm thấy mấy tấm danh thiếp trong túi xách của cô ả lúc bị tóm ở Norshahr, do vậy chúng tao biết nó làm việc ở đâu và cũng đoán được mày sẽ đi Paris hoặc London thôi. Tao cho người đợi sẵn ở cả hai sân bay. Chúng đã đi theo mày. Nhưng trong đầu tao luôn có ý nghĩ chắc chắn mày sẽ theo mùi của con chó cái đó mà đến Paris này. Đó là lí do tao đến đây trước tiên.”

“Vậy mày muốn gì?”

“Tao muốn giết mày, Bond ạ. Chỉ có vậy thôi. Một chút nữa thôi, ban nhạc rong kia sẽ lại nổi nhạc lên, và sẽ chẳng có ai nghe thấy tiếng nổ từ một họng súng giảm thanh.”

Gorner đưa mắt ra phía sau lưng chàng, nơi tên giết mướn đang ngả người tới, với một họng súng giảm thanh dài được giấu bên dưới chiếc áo mưa gập đôi.

“Đây là ông Hashim.” - Gorner nói. - “Tao đã có một vụ làm ăn với em ông ta. Thế nhưng đây lại là một chuyện khác.”

“Thế chuyện gì đã xảy ra với cái nhà máy trong sa mạc của mày?”

“Bọn Savak,” - Gorner nhổ nước bọt. - “Với thông tin từ bọn “bồ” Mỹ và Ănglê, bọn đần độn Ba Tư cuối cùng cũng tìm ra nó. Quân đội kéo đến và đóng cửa nó rồi.”

“Thế có đổ máu không?”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Tao lệnh cho lũ nhân viên phải hợp tác. Lúc đó tao đang ở Paris.”

“Còn những người ở trong đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra với họ?”

“Lũ nghiện ấy à? Trời ơi. Ai biết tới chúng? Ai lo cho chúng? Tao đoán chúng lại trở về với chốn bùn lầy nước đọng của chúng thôi.”

Bond trông thấy người chơi kèn co trong ban nhạc đang nhổ nước bọt xuống boong tàu, và người thổi kèn clarinet thì đang lật tập nhạc đặt trên giá. Người đánh trống lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu của mình.

Rồi chàng nhìn vào phía trước bụng Gorner, nơi bàn tay phải của hắn đang đỡ bàn tay trái mang găng.

“Mày có thích nghe nhạc không hả Bond?” - Gorner nói. - “Nó sẽ lại bắt đầu trong vài giây nữa thôi. Tao không phải là loại ngu xuẩn chuyên đi tìm kiếm cái chết kéo dài hay cái chết ngoạn mục cho những kẻ thù tinh quái của mình. Một viên đạn duy nhất cũng đủ cho cái tên Ănglê cặn bã như ngươi.”

“Thằng Silver làm việc cho mày phải không?” - Bond hỏi.

“Ai cơ?”

“Carmen Silver. Cái thằng ở General Motors ấy. Tao nghe nói nó đã cố gắng cản trở hành động của một tay CIA thứ thiệt.”

“Có thể nó đã bị bọn Nga tống tiền.” - Gorner đáp. - “Có lẽ nó “đã hòa nhập” rồi và nghĩ rằng nó am hiểu lợi ích quốc gia của Mỹ hơn hẳn các sếp của nó.”

“Đúng.” - Bond nói. - “Hoặc có thể nó chỉ là một thằng hạng bét thôi.”

“Trong thế giới của mày luôn có những loại người như vậy đấy Bond ạ. Chỉ là những chuyện lòng thòng vớ vẩn thôi. Ồ, nhìn kìa, ông nhạc trưởng quay lại với ban nhạc rồi. Ông Hashim đây thích nghe nhạc của tụi đen lắm.”

Bond chờ đợi khi người nhạc trưởng, trong chiếc áo kẻ sọc sặc sỡ, nhìn lướt qua toàn bộ ban nhạc mười hai người, rồi gật đầu và mỉm cười. Gorner đang chăm chú nhìn với ánh mắt thèm thuồng, háo hức trước cuộc vui này. Rồi, ngay khi người nhạc trưởng giơ chiếc đũa nhạc lên và gõ vào chiếc giá để tập nhạc phía trước mặt thì Bond vươn người tới trước, chộp lấy bàn tay trái của Gorner và lột ngay chiếc găng ra khỏi bàn tay.

Chàng nhớ lại lúc ở trong cái văn phòng màu đỏ thâm tại hang ổ nơi sa mạc rằng, dị dạng là thứ duy nhất có sức mạnh làm lạc hướng tập trung của Gorner.

Với một tay, Bond lấy hết sức ném mạnh chiếc găng lên phía trước càng xa càng tốt, và nó rơi gần tới chân người nhạc trưởng; còn với tay kia, chàng giơ bàn tay có móng vuốt như khỉ của Gorner lên trước ánh mặt trời cho tất cả hành khách thấy. Gorner nhào người lên Bond trong một cố gắng tuyệt vọng nhằm kéo bàn tay của hắn lại. Trong khi đó, Bond giật mạnh lên cánh tay của hắn, kéo toàn bộ sức nặng của hắn đè lên người mình, như vậy trong thoáng chốc đã làm cho họng súng ở phía sau chệch ra khỏi lưng chàng. Tên giết mướn hơi lưỡng lự một chút vì sợ bắn phải ông chủ, người trả tiền cho hắn. Với thân hình đồ sộ của Gorner đè trên người, chàng đập mạnh một cú bằng cẳng tay của mình vào ngay mặt Hashim. Rồi vẫn với Gorner ở bên trên, chàng túm lấy tóc của Hashim, kéo mạnh đầu hắn ra phía trước và dập mạnh khuôn mặt vào sau lưng ghế. Chàng dùng tay phải đẩy mạnh Gorner xuống boong tàu, nơi hắn bò lổm ngổm, điên cuồng tìm lại chiếc găng. Bàn tay trái của chàng vẫn giữ chặt khuôn mặt Hashim vào sát lưng ghế. Chàng nghe thấy một tiếng nổ từ khẩu súng giảm thanh, nhưng viên đạn lại xuyên xuống boong tàu, sát chân của chàng. Rồi chàng nhảy qua chiếc ghế, dùng cả hai tay siết chặt lấy cổ tay phải của Hashim. Khẩu súng lại nổ một lần nữa, và lần này viên đạn bay lên, xuyên thủng tâm mái bạt kẻ sọc ở phía trên.

Hành khách la hét khi nhìn thấy những gì đang xảy ra. Hai người thủy thủ đang chạy tới chỗ của Bond và Hashim. Bond đã vặn được tay của Hashim ra phía sau lưng hắn, và chàng siết thật mạnh. Chàng nghe rõ tiếng khuỷu tay của hắn bị bẻ trật khớp khi các thủy thủ tới gần và đè lên hắn. Thuyền trưởng kéo còi báo động và ban nhạc dừng ngay điệu nhạc Dixie lại. Hashim rú lên một tiếng dữ dội và hoang dại rồi thả khẩu súng ra. Bond chộp ngay lấy khẩu súng trên boong và chạy lên phía trước.

Khi chiếc Huckleberry Finn tới gần một chiếc cầu thấp thì thuyền trưởng tắt máy tàu. Gorner, với chiếc găng quý giá giờ đã ở trên bàn tay trái của hắn, đã leo lên nóc buồng lái, nơi thuyền trưởng và hoa tiêu đang đứng. Dưới vòm cầu xây bằng gạch có những thanh giằng bằng sắt thòng xuống đang từ từ tiến lại gần. Khi Bond thấy những gì đang diễn ra thì Gorner đã kịp kéo mạnh thân người lên thành cầu. Bond cũng kịp chộp lấy thanh giằng sắt cuối cùng trong khi chiếc Huckleberry Finn, giờ đây đang trôi dạt vì đã tắt máy, lướt nhẹ qua dưới vòm cầu.

Với khẩu súng của Hashim giắt ở lưng quần, Bond leo nhanh qua những thanh giằng tới lan can cầu. Lúc này Gorner đã kịp vượt qua bốn lằn đường và đang chạy tới bờ phải của dòng sông.

Len lỏi qua những chiếc xe đang giận giữ bấm còi, Bond dừng lại và đứng vững trên tiểu đảo giữa đường, nổ một phát súng. Tiếp theo một tiếng ho như vướng đờm từ ống giảm thanh của khẩu súng là tiếng rú của Gorner khi viên đạn xuyên vào đùi của hắn.

Bond chạy lắt léo qua dòng xe đang hướng về phía bắc. Vừa chạy chàng vừa nghe thấy tiếng nồi hơi nổ ầm ầm ở phía dưới khi thuyền trưởng khởi động lại máy tàu.

Bond chạy tới chỗ Gorner, nhưng khi tới nơi, chàng thấy Gorner tuy bị trúng đạn chảy máu song vẫn chưa què hẳn, đã lết được qua vỉa hè, lên tới hàng lan can xây bằng gạch. Bond dừng lại và chĩa khẩu súng vào ngực Gorner.

“Tao sẽ không cho mày cái vinh hạnh đó đâu, thằng Ănglê ạ.” - Gorner nói hổn hển. Hàm râu quai nón đã bong khỏi mặt hắn một nửa.

Bond chăm chú quan sát thật kĩ, đợi cho hắn rút súng ra. Thế nhưng hắn vẫn lặng im, chỉ xoay người, nhảy biến xuống phía dưới. Bond chạy ra sát rìa lan can và nhìn xuống. Gorner vẫn còn sống, đang ngoi ngóp trong dòng nước nâu sẫm.

Chiếc Huckleberry Finn, có lẽ đang vội vã tới điểm cho khách lên bờ và để trình báo với cảnh sát, đã đổi hướng đi, giờ đây đang chạy ngược dòng, hướng tới cây cầu cũ vừa rồi. Gã Gorner bị thương, lúc này đang yếu ớt lội lõm bõm, đã ở vào ngay hướng đi của chiếc tàu.

Gorner trông như bị tê liệt, không còn có thể di chuyển nổi khi cánh guồng to lớn quạt xuống, nhấc bổng người hắn lên trên rồi xoay tròn và nhấn chìm hắn xuống nước. Bond đứng nhìn như bị thôi miên cái cảnh Gorner bị đưa lên rồi nhấn chìm xuống lần nữa, để lại một vệt máu đỏ tươi trên dòng sông. Lần thứ ba, cái thân xác bị mắc kẹt được đưa lên và xoay vòng trong những cánh guồng vô tư lự, khi viên thuyền trưởng, hoàn toàn không biết việc gì đang xảy ra, đã cho tàu chạy hết tốc lực về phía trước.

Ban nhạc rong lại bắt đầu nổi nhạc trở lại khi những cánh guồng xoay tiếp - lần này không thấy dấu vết nào của Gorner nữa. Rồi, trên mặt dòng sông, một chiếc găng tay trắng nổi lên, trông tựa như bông hoa súng. Nó bập bềnh và xoay tròn sau làn nước của con tàu một vài giây, rồi do ngập đầy nước nên từ từ chìm nghỉm xuống.

❀ ❀ ❀

Bond không có thời gian để gọi cho Scarlett, chàng chỉ kịp để lại một tin nhắn ở văn phòng của nàng - “Chiều mai lúc sáu giờ ba mươi tại sảnh khách sạn Crillon” - trước khi cảnh sát kéo tới hiện trường. Chàng mất cả buổi chiều để giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra. Một vụ tự tử, một tai nạn kì quái... Đến năm giờ chiều thì chàng thuyết phục được họ gọi cho René Mathis, người đã vui lòng đứng ra bảo đảm cho nhân thân của Bond.

Đến sáu giờ ba mươi, mọi thủ tục giấy tờ mới xong và hai người đứng nói chuyện ở bến tàu Orfèvres.

“Tớ rất muốn... Nhưng tớ...” - Mathis nói và nhìn đồng hồ đeo tay.

“Tớ cũng vậy.” - Bond đáp. - “Công việc mà.”

“Vậy ăn trưa vào thứ hai nhé.” - Mathis nói. - “Vẫn chỗ cũ. Trên đường Cherche Midi.”

“Tớ sẽ gặp cậu ở đó lúc một giờ.” - Bond nói.

Họ bắt tay nhau và mỗi người đi một ngả. Bond vẫy taxi - một chiếc Citroen DS màu đen - và nó êm ái đưa chàng qua khỏi dòng xe đông đúc ở Champs-Élysées tới khách sạn George 5. Đúng bảy giờ kém năm phút, chàng bước qua gian sảnh lát đá cẩm thạch rộng mênh mông với những chiếc bàn trang trí lộng lẫy đang trĩu nặng dưới những bình thủy tinh to lớn cắm đầy hoa huệ tây.

“Làm ơn cho lên phòng năm tám sáu.” - Chàng nói với nhân viên tiếp tân.

Một cuộc nói chuyện thầm lặng qua điện thoại.

“Vâng thưa ông, ông đang được đợi. Thang máy ở phía bên trái ạ.”

Khách sạn George 5 là sự lựa chọn hóm hỉnh cho cuộc gặp này, vừa suy ngẫm chàng vừa nhân nút số năm trong thang máy của khách sạn được đặt theo tên vị vua nước Anh, người chủ mưu của cái Hiệp ước Thân thiện xa xưa giữa Anh và Pháp. Không hiểu cuộc gặp mặt này sẽ thân mật tới đâu nhỉ? Chàng đã biết mặt hoặc biết tên của hầu hết những điệp viên 00 khác, nhưng gặp mặt thì được hạn chế tối đa vì những vấn đề an ninh.

À, đúng rồi, chàng nghĩ khi đi dọc theo hành lang trải thảm êm ái dẫn đến phòng 586. Mấy tháng đầu tiên của công tác thường khá khó khăn. Chàng sẽ cố gắng hết sức để tỏ ra lịch sự. Chàng gõ lên cánh cửa. Không có tiếng đáp lại.

Chàng xoay nhẹ tay nắm cửa, và cánh cửa không khóa mở vào bên trong căn phòng tối mờ mờ. Tất cả đúng hệt như những gì mà họ luôn được dạy. Một luồng ánh sáng nào đó chiếu vào hai mắt chàng làm cho toàn bộ phần còn lại của căn phòng chìm trong bóng tối. Nhưng ngay khi đóng cánh cửa sau lưng lại, chàng đã biết chính xác mình sẽ thấy những gì. Không cần quay người lại, chàng nói: “Chào em, Scarlett.”

“Chào anh, James. Hình như chúng mình đã gặp nhau sớm hơn hẹn một ngày rồi.”

Nàng nhổm dậy khỏi chiếc ghế kê trong cái góc tối nhất mà nàng đã ngồi từ nãy tới giờ và đẩy chiếc đèn hướng ra xa chỗ chàng. Nàng vươn người bật công tắc điện, và cả căn phòng bừng sáng với ánh sáng tĩnh lặng bình thường.

Nàng đang mặc chiếc váy đen ngắn tay, đi đôi vớ đen và đeo sợi dây chuyền bạc giản dị. Nàng đã tô đỏ cặp môi bằng thứ son mà cặp mắt của chàng lần đầu tiên nhìn nàng không chớp khi nàng còn là bà Larissa Rossi ở Rome. Mái tóc sạch sẽ và rực rỡ của nàng rũ nhẹ trên bờ vai trần.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên kể từ khi chàng biết nàng, trông nàng rất lúng túng, và có vẻ lo sợ.

“Em xin lỗi anh rất nhiều, James ạ.” - Nàng bước một bước đầy do dự tới gần chàng. - “Từ đầu em không có ý định yêu anh đâu.”

Bond cười. “Có gì đâu.”

“Anh biết từ lúc nào vậy?” - Giọng nàng đầy căng thẳng và lo âu, lộ rõ sự kinh hãi của một người đang lo sợ sắp bị mất tình yêu.

Bond thở dài nặng nề. “Ngay khi anh vừa bước vào căn phòng này. Nhưng thực ra, cũng đã trong suốt thời gian qua.”

“Cái nào?”

“Cả hai.”

Bond bắt đầu cười lớn, và thấy không thể dừng lại được. Toàn bộ những căng thẳng trong mấy ngày qua dường như đang được trút hết ra khỏi người chàng.

Rồi, sau khi hít vào một hơi dài, chàng đã trấn tĩnh lại. “Anh nghĩ ngay lúc em bắn chính xác xuyên qua sợi cáp điện trong nhà chứa tàu ở Noshar ấy... Đó là lần đầu tiên anh nghi ngờ.”

Scarlett bĩu môi. “Nhưng nó ở rất gần em mà.”

“Cũng không gần lắm đâu em.”

“Ôi, anh yêu ơi, em xin lỗi anh nhiều lắm. Em đã phải dành cả tuần lễ để tập trước khi có thể sử dụng cả hai khẩu Walther trong trường bắn đó. Em đã phải ngắm dữ lắm đó. Anh có thể thứ lỗi cho em không?”

“Anh chưa thể biết được, Scarlett ạ.” - Bond ngồi xuống ghế sôpha bằng nhung, độn bông mềm mại và châm một điếu thuốc. Chàng gác cả hai chân lên chiếc bàn nhỏ trước mặt và nhả khói. - “Trước hết anh phải tự tha thứ cho mình trước đã. Em đã để lộ cho anh biết quá đủ dấu vết. Cái cách em ẩn mình mà không để lộ bóng người trong sân ở bến tàu phía ngoài tòa nhà ấy. Cái cách mà người em tỏa mùi hoa lan chuông khi anh hôn em ở Noshar nữa - mặc dù em đã giải thích là em đi thẳng một mạch từ sân bay ở Tehran trong chiếc xe hơi nóng nực rồi.”

Scarlett cụp mắt xuống. “Em rất muốn tỏ ra dễ thương với anh. Thực ra em đã ở Noshar cả một ngày. Ôi trời ơi, James, em thấy sợ quá. Em rất ghét khi phải lừa dối anh. Em chỉ...”

“Tại sao ông M lại cử em đi?”

“Đây là điệp vụ đầu tiên của em với biệt hiệu 00. Ông ấy nghĩ em sẽ cần sự trợ giúp. Ông ấy muốn cho em dễ dàng được thuần thục.”

“Và ông ấy nghĩ anh cũng cần được trợ giúp nữa.” - Bond buồn rầu nói.

“Đó chỉ là do có quá nhiều việc cho một người làm thôi. Và anh đã... Anh đã vừa trải qua thời gian khó khăn. Tokyo và...”

Scarlett bước một bước nữa lại gần hơn. Bond thấy tay nàng chạm khẽ vào tay mình. “James, và sau hết là,” - Nàng nói. - “Chúng mình đã hoàn thành tốt công việc. Có đúng không anh?”

“Và cả cái cách em mang dù vào người nữa.” - Bond nói. - “Nếu không được huấn luyện người ta sẽ rất lúng túng.”

“James, em vô cùng xin lỗi. Chỉ còn có cách đó thôi. Và những cái đó là mệnh lệnh đối với em. Ông M biết anh sẽ không bao giờ chấp thuận cho em đi cùng nếu anh biết mọi chuyện. Nhưng ông ấy muốn anh quay lại. Ông ấy cần anh.”

“Thảo nào trông ông ấy có vẻ gian gian khi chỉ dẫn tóm tắt mọi chuyện cho anh. Thế còn cô em Poppy thì sao?”

Scarlett lắc đầu. “Chỉ là sự tưởng tượng của người ta thôi, James. Một cặp sinh đôi.”

“Thế em đã tạo ra vết bớt như thế nào?”

“Bằng nước trà và nước lựu.”

“Và màu mắt khác nhau nữa?”

“Anh cũng để ý kĩ nhỉ! Em đã không chắc đàn ông có chú ý đến điểm này không nữa. Kính áp tròng màu mà.”

“Anh không biết em có thể mua được thứ đó.”

“Em có mua đâu. Bộ phận Q chế tạo cho em đó. Nó giúp câu chuyện về cặp song sinh không hoàn toàn giống nhau, bởi vì đối với cặp giống nhau hoàn toàn thì màu mắt giống nhau.”

“Thế em đã làm gì trong buổi chiều ở Moscow, khi anh nghĩ em đang ở trong sứ quán?”

“Em chỉ tìm đến một công viên khác và giấu mình ở đó thôi. Em phải giữ kín toàn bộ câu chuyện đến phút chót.”

Bond cười. “Em đúng là một nữ diễn viên quá ghê gớm. Giống y như là đang đóng... Và cũng có một chút không giống vậy. Và bà Rossi nữa. Larissa.”

“Em biết. Em đã học hai năm ở trường sân khấu khi mới hai mươi mốt tuổi. Đó là một trong những thứ giúp em kiếm được việc. Chính nó và vốn tiếng Nga nữa.”

“Cả cái cách em quay lưng lại phía anh khi ở trong xà lim, lúc anh nói với em là chúng mình phải bỏ Poppy lại, như vậy em có thể giả bộ sụt sịt khóc mà không để anh nhìn thấy mặt...”

Scarlett ở gần đến mức chàng có thể ngửi thấy mùi hương từ da thịt của nàng, mùi hương của dầu thơm Guerlain thoảng nhẹ. Cặp mắt đẫm lệ của nàng đang ngước lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, đầy nài nỉ.

Cố gắng chống lại sự thôi thúc bị mềm lòng, Bond đứng ngay dậy, dụi nát điếu thuốc hút dở và bước ra phía cửa sổ. “Không hiểu ông M lúc đó đã nghĩ chuyện khỉ gì vậy?” - Chàng thốt lên.

“Em đã nói với anh rồi mà.” - Scarlett tuyệt vọng nói. - “Ông ấy muốn anh quay lại với công việc. Người tiền nhiệm của em đã chết. Còn 009, theo họ nhận thấy, đang hoạt động cận kề thất bại. Ông M cần kinh nghiệm và sức mạnh của anh. Thế nhưng ông ấy không chắc anh có còn chí khí và sự khát khao không.”

“Chuyện đó đi ngược lại tất cả thông lệ.” - Bond nói. - “Ông ấy đã chỉ dẫn tóm tắt cho em biết được chừng nào? Em hình như còn biết về Gorner nhiều hơn cả anh nữa.”

“Hầu hết mọi chuyện đều do em dựng lên thôi.” - Scarlett nói. - “ Ông M cho em tự do tạo vỏ bọc trong những chuyện đó. Ông ấy nói em chỉ cần lôi anh vào thôi và em sẽ thấy anh... là người không thể thiếu được. Quả đúng như vậy thật.”

“Và ông ta cũng nói đến gót chân Achille của anh.”

“Về phụ nữ ấy hả? Anh yêu ơi, ai mà chẳng biết chuyện đó. Câu đầu tiên Felix nói với em là, 'Nói tới chuyện đàn bà thì con gấu ấy sẽ leo cây thôi. À này, thế nó có nghĩa quái quỷ gì vậy hả anh?”

“Đó là con gấu trúc Bắc Mỹ, anh nghĩ vậy. Mấy câu chuyện của Davy Crockett ấy mà.”

“Ngay cả hồ sơ của anh ở SMERSH, em nghe nói, cũng có nhắc đến trong phần 'Những yếu điểm' mà.”

Bond ngoái lại nhìn khuôn mặt lo âu của Scarlett. “Thế bao nhiêu phần trăm trong toàn bộ câu chuyện mà em kể cho anh nghe về Gorner và cha của em là sự thật?”

“Một chút thôi. Thôi mà, James, em chỉ...”

“Bao nhiêu?”

“Lúc đó cha em là giảng viên ở Oxford, nhưng ông không hề biết Gorner. Ông dạy nhạc. Không phải là giáo viên phụ đạo cho Gorner.”

“Thế còn chuyện hắn căm giận nước Anh?”

“Em thật sự không biết việc đó đã bắt đầu như thế nào. Nhưng tất nhiên em cũng thấy thú vị khi nghe hắn phun ra những lời chống đối nước Anh.”

Bond hít một hơi dài và sâu rồi nhìn lướt qua căn phòng sang trọng tới người phụ nữ trong bộ váy nhung đen, mà sức mạnh của sắc đẹp nơi nàng chỉ có thể bị kiềm chế bởi nỗi đau khổ trong ánh mắt của nàng mà thôi. Rồi chàng nghĩ tới tất cả những gì họ đã cùng trải qua, và việc nàng không bao giờ chùn bước hoặc làm chàng phải thất vọng như thế nào. Chàng ngập ngừng bước hai bước về phía nàng và thấy môi trên của nàng hơi cứng lại vì ảnh hưởng của cảm xúc, hệt như lần đầu tiên chàng thấy khi gặp Larissa Rossi ở Rome.

Và mặc kệ những chuyện thật giả kia, chàng biết cô gái này đã yêu chàng. Chàng dang tay ra và ôm chặt nàng trong vòng tay của mình. Nàng thở dài và gắn chặt đôi môi của mình lên môi chàng, trong khi hai bàn tay của chàng khẽ vuốt nhẹ trên bộ váy áo, rồi siết chặt hông nàng vào người chàng.

Sau khi hôn nhau khoảng một phút, Bond nói: “Bây giờ chúng mình sẽ gọi mang bữa tối lên đây. Hệt như mình đã tả ấy.”

Scarlett tiến tới điện thoại. Khóe mắt nàng còn ngấn những giọt lệ khuây khỏa. “Có lẽ chúng mình nên bỏ qua món trứng Benedict nhé?” - Nàng hỏi.

“Chỉ lần này thôi đây. Nhưng anh muốn uống gì đó thật ngon trước đã. Một bình martini nhé.”

Scarlett nhanh chóng gọi món. “Anh muốn rượu vang Château Batailley loại năm nào?”

“Năm bốn mươi lăm cũng được.” - Bond đáp.

“Họ phải gửi mua loại vang đó. Bữa tối sẽ xong trong nửa tiếng nữa.”

“Cũng đủ thời gian đấy.” - Bond nói. - “Nào hãy lại đây. Sếp của anh dặn phải “ôm hôn thật chặt” và anh không muốn làm sai lời đâu nhé.”

Đồ đạc mang vẻ đẹp đương đại trong phòng gồm cả những tấm gương trên cửa tủ quần áo, cũng như treo trên lò sưởi bằng đá cẩm thạch. Bond ngắm nhìn Scarlett đang từ từ trút bỏ chiếc váy đen, đôi vớ và quần lót màu đen. Có tới bốn, tám, mười sáu hình bóng của nàng. Thân hình nàng đã được phản chiếu gấp lên nhiều lần qua những tấm gương, kéo dài vô tận trong ánh sáng êm dịu của căn phòng khách sạn ấm áp.

“Câu nói của một trong những người sếp của Felix Leiter là,” - Bond nói, giọng khàn khàn. - “Chúng ta là những hình bóng lu mờ trong gương.”

Rồi chàng đưa hai bàn tay vuốt ve khắp tấm thân trần truồng của Scarlett, nhanh chóng và mãnh liệt chiếm đoạt nàng, với tất cả sự gấp gáp bị dồn nén trong suốt quá trình quen biết lâu dài mà trinh bạch của hai người.

❀ ❀ ❀

Scarlett đang tắm khi bữa tối được dọn lên, và Bond mang cho nàng một ly martini.

“Anh cũng mang cho em thứ này nữa.” - Chàng nói và rút ra từ túi quần chai dầu tắm Floris hương hoa dành dành.

“Thế là đúng hệt như chúng mình dự tính rồi.” - Scarlett ngồi trong bồn tắm, mỉm cười và nhỏ mấy giọt dầu tắm xuống nước.

Bond dốc ngược ly martini đầy và lạnh ngắt vào họng, rồi thở dài khoan khoái trong khi đẩy đến gần giường chiếc bàn ăn mà phục vụ phòng đã đưa lên. Chàng cởi bỏ hết quần áo và mặc vào chiếc áo choàng trắng trong tủ ở buồng tắm.

Chàng ngả người trên chiếc gối căng phồng và rít một hơi thuốc Chesterfield rồi ém sâu vào tận đáy phổi, sau đó từ từ sung sướng phun luồng khói trở ra khỏi miệng. Trong khi đó, Scarlett, trần truồng như đã hứa, chuẩn bị món caviar và cá bơn meunière. Nàng ngồi vắt chéo chân ở cuối giường, nhìn chàng bằng cặp mắt nâu mở to, cứ như là sợ chàng có thể biến mất vậy.

Bond rót chai Bollinger. “Anh nhớ Poppy quá.” - Chàng nói. - “Trông em nó rất là... e lệ. Thật rất ngạc nhiên đối với một cô bé ngông cuồng như vậy.”

“Trong khi đó Scarlett, một giám đốc ngân hàng, người mà anh muốn sẽ phải kiềm chế thì...”

“Thế có gì khác.”

“Vậy tối nay,” - Scarlett hỏi. - “Anh thích em là ai nào?”

“Anh nghĩ từ giờ đến nửa đêm em sẽ là Poppy.”

- Bond nói trong khi mở nút chai Château Batailley.

- “Nhưng từ sau đó trở đi thì hoàn toàn tự do là Scarlett.”

Vừa ăn tối họ vừa ôn lại những sự kiện trong tuần vừa qua. Bond kế cho nàng nghe về cuộc chạm trán lần cuối của chàng với Gorner trong khi nàng dọn dẹp ly đĩa.

Scarlett uống cạn ly champagne rồi chui luồn xuống dưới tấm phủ giường, ngả người xuống chiếc gối bên cạnh James. “James, chuyện gì sẽ đến với em?”

“Ý em là sao?”

“Công việc của em ấy. Ý em là ngay trong điệp vụ đầu tiên, em đã mắc phải một sai lầm kinh khủng là vướng vào một mối tình trong công việc.”

Bond ra khỏi giường, đứng dậy và bước tới bên cửa sổ. Chàng biết rõ thân thể của mình đang đau đớn như thế nào - xương sườn của chàng, vai của chàng, hông của chàng, gần như toàn bộ các cơ bắp của chàng nữa.

Bên dưới, chàng có thể nhìn thấy Kinh đô Ánh sáng trải dài từ quảng trường de la Concorde xa xa, tới Nhà hát lớn và Pigalle, rồi tới tận những tòa nhà cao tầng ghê rợn ở phía bắc của ngoại ô thành phố.

Chàng kéo mạnh cho hai tấm rèm cửa khép lại, nghĩ tới ông M và Julian Burton, tay huấn luyện viên tâm lí-thể hình mới, rồi Loelia Ponsonby, Moneypenney và tất cả những người khác.

“Một công việc nào đó.” - Chàng đáp, và quay lại giường.

“Dạ,” - Scarlett đáp, vừa cười vừa đẩy tấm chăn phủ giường, để lộ thân hình trần truồng của nàng, trông trắng hồng sau khi tắm, thật sạch sẽ, mềm mại và như đang chờ đợi chàng. - “Và một mối tình nào đó.”

Hết