← Quay lại trang sách

Chương 3

Trong khi vẫn căng mắt nhìn qua tấm gương, Luther không khỏi nảy ra ý nghĩ rằng hai người này quả là một cặp đẹp đôi. Kể ra cũng là một ý nghĩ thật quái đản trong hoàn cảnh hiện giờ, nhưng điều đó cũng không hề khiến kết luận của lão giảm bớt đi phần nào tính đúng đắn. Người đàn ông cao ráo, đẹp trai, một người trung niên ngoài bốn mươi đầy sung sức. Người phụ nữ còn chưa đến ba mươi; mái tóc vàng đầy đặn và mềm mại, khuôn mặt hình trái xoan xinh xắn, với đôi mắt màu xanh da trời long lanh, trong vắt, đang khát khao dán chặt vào những đường nét thanh tú của người đàn ông. Ông ta vuốt ve gò má mịn màng của cô ta; người phụ nữ nghịch ngợm bấu chặt môi vào mu bàn tay người đàn ông.

Người đàn ông với lấy hai cái cốc lớn và rót đầy rượu từ chiếc chai ông ta vẫn kẹp theo người. Ông ta đưa cho người phụ nữ một cốc. Sau khi chạm cốc, hai người đắm đuối nhìn nhau, ông ta một hơi cạn sạch cốc của mình trong khi người phụ nữ cố lắm cũng chỉ nhấp được một ngụm nhỏ. Cốc được đặt xuống, họ đứng giữa phòng quấn chặt lấy nhau. Hai bàn tay ông ta vuốt ve xuống dưới phía sau người phụ nữ rồi lại đi ngược lên đôi vai trần tròn trịa. Bờ vai và hai cánh tay người phụ nữ đều thon thả, rám nắng. Người đàn ông hau háu xiết chặt lấy người phụ nữ lại gần mình và cúi xuống hôn lên cổ cô ta.

Luther liếc mắt ra hướng khác, bối rối khi phải chứng kiến cảnh tượng hoàn toàn nêng tư này. Một cảm giác thật lạ lùng khi rõ ràng là lão vẫn có thể bị tóm bất kỳ lúc nào. Nhưng lão chưa già đến mức có thể bất động trước cảnh tượng đầy đam mê và nhục dục đang diễn ra trước mặt mình.

Lão đưa mắt trở lại khung cảnh chính, và mỉm cười. Cặp đôi đang đu đưa theo một điệu nhảy chậm xung quanh phòng. Người đàn ông tỏ ra thuần thục với điệu nhảy; người phụ nữ có phần lúng túng hơn, nhưng ông ta cũng chậm rãi điều khiển tiết tấu của cả hai cho nhịp nhàng cho đến khi điệu nhảy kết thúc bên cạnh giường.

Người đàn ông dừng lại để rót đầy cốc lần nữa rồi nhanh chóng dốc cạn một hơi. Chai rượu lúc này đã cạn sạch. Hai tay ông ta lại quàng qua người phụ nữ, cô nàng dựa hẳn vào người đàn ông, kéo vạt áo và bắt đầu rút cà-vạt ra. Bàn tay người đàn ông lần tới khóa váy của người phụ nữ và từ từ kéo xuống dưới. Chiếc váy đen trượt xuống phủ trùm lên mắt cá và người phụ nữ bước hẳn chân ra, trên người chỉ còn quần lót và đôi tất nịt cao đến ngang đùi, nhưng không có áo ngực.

Cô ta có một cơ thể mà những người phụ nữ khác phải phát ghen ngay lập tức. Mọi đường cong đều hoàn hảo, đúng vị trí cần thiết. Eo cô ta nhỏ đến nỗi Luther có cảm giác là nó sẽ nằm khít giữa hai bàn tay khum lại của lão. Khi người phụ nữ nghiêng qua một bên để cởi bỏ đôi tất, Luther nhận thấy là cô ta có bộ ngực thật vừa vặn, tròn và căng đầy. Cặp chân dài thon thả, có lẽ nhờ luyện tập nhiều giờ mỗi ngày dưới sự giám sát chặt chẽ của một huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Người đàn ông cũng nhanh chóng cởi phăng quần áo của mình, cho đến khi trên người ông ta chỉ còn chiếc quần ngắn, rồi ngồi xuống cạnh giường nhìn người phụ nữ đang từ từ rút chân ra khỏi chiếc quần lót nhỏ xíu. Cặp mông của cô ta cũng tròn trịa và căng mẩy, một màu trắng ngà nổi bật trên nền cơ thể rám nắng không một khiếm khuyết. Khi mảnh vải cuối cùng rơi xuống, một nụ cười vụt lóe lên trên mặt người đàn ông, khoe hàm răng đầy đặn và trắng tinh. Dù hơi men đang bốc lên phừng phừng, ánh mắt ông ta dường như vẫn tinh tường, chững chạc.

Cô nàng cũng mỉm cười trước sự khao khát của người đàn ông và chậm rãi bước lên. Khi cô ta lại gần, hai cánh tay dài của ông ta vươn ra nắm chặt và kéo ghì người phụ nữ vào mình. Cô ta đắm đuối xoa lên, xoa xuống trên ngực người đàn ông.

Một lần nữa, Luther bắt đầu nhìn lảng ra chỗ khác, lão không mong gì hơn là cái cảnh trớ trêu trước mắt kia kết thúc càng sớm càng tốt và những người này sẽ rời đi. Lão sẽ chỉ mất có vài phút để quay lại xe, và đêm nay sẽ chỉ còn lại trong ký ức như là một trải nghiệm cận kề với thảm họa có một không hai.

Đúng lúc đó lão nhìn thấy người đàn ông bóp mạnh mông người phụ nữ và vỗ đen đét lên đó, liên tục, liên tục. Luther chau mày cảm thấy đau thay cho người phụ nữ sau những cú đánh liên tiếp khá nặng tay; làn da trắng mịn màng đã chuyển sang màu đỏ bầm. Nhưng hoặc là người phụ nữ quá say đến mức không cảm thấy đau, hoặc cô ta lại thích thú với kiểu đối xử như vậy, vì cô ta vẫn không ngừng nhoẻn miệng cười. Luther lại cảm thấy ruột gan lão như thắt lại khi những ngón tay của người đàn ông hằn sâu vào làn da thịt mềm mại của người phụ nữ.

Miệng người đàn ông như đang nhảy múa trên ngực người phụ nữ; cô ta luồn những ngón tay của mình vào mái tóc dày của ông ta rồi khẽ trườn người nằm lọt giữa hai chân ông ta. Cô ta nhắm nghiền mắt, miệng vẫn nhoẻn cười đồng lõa; đầu cô ta hơi ngả ra sau. Rồi cô ta mở choàng mắt, cặp môi nghiến ngấu tấn công miệng người đàn ông.

Những ngón tay cứng cáp của ông ta nhấc lên khỏi cặp mông vừa bị hành hạ rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng người phụ nữ. Bất thình lình ông ta lại bấu thật chặt cho đến khi cô ta hơi nhăn mặt và dứt ra khỏi ông ta. Nụ cười của người phụ nữ đã hơi méo đi, người đàn ông cũng dừng lại khi người phụ nữ đè những ngón tay của mình lên ngón tay ông ta. Người đàn ông lại chuyển sự chú ý của mình về bộ ngực và bắt đầu liếm láp chúng như một đứa trẻ. Mắt cô ta lại nhắm nghiền, hơi thở hổn hển kéo dài thành tiếng rên khe khẽ. Người đàn ông lại chuyển sự chú ý của mình vào cổ người phụ nữ. Mắt ông ta mở trừng trừng, hướng về phía Luther mà không hề biết sự có mặt của ông.

Luther nhìn thẳng vào người đàn ông, vào đúng đôi mắt đó, và khó chịu trước những gì lão thấy. Hai hồ nước đen ngòm có viền đỏ ngầu bao quanh, giống như một hành tinh hiểm ác nào đó hiện lên qua kính viễn vọng. Lão không khỏi nghĩ rằng người phụ nữ trần trụi kia đang quằn quại trong móng vuốt của một thứ không được dịu dàng và đáng yêu như cô ta vẫn tưởng.

Cuối cùng người phụ nữ cũng trở nên sốt ruột và đẩy bạn tình của cô ta ngã xuống giường. Cô ta ngồi dạng chân trên người đàn ông, phô bày trọn vẹn trước mặt Luther một cái nhìn từ phía sau mà lẽ ra chỉ là đặc quyền cho bác sĩ phụ khoa và chồng của người phụ nữ. Cô ta nhổm người lên, nhưng rồi bất thình lình người đàn ông lại vùng dậy gạt phắt cô ta qua một bên rồi nằm đè lên trên, chộp lấy hai chân người phụ nữ và giữ thẳng chúng lên cho đến khi chúng gần như vuông góc với chiếc giường.

Luther cứng đờ người trên ghế khi chứng kiến hành động tiếp theo của người đàn ông. Ông ta chộp lấy cổ người phụ nữ và giật cô ta dậy, kéo đầu cô ta vào giữa hai chân mình. Hành động bất ngờ đó khiến người phụ nữ há hốc miệng vì kinh ngạc, miệng cô ta gần như chạm hẳn vào cái đó của ông ta. Người đàn ông phá lên cười và đẩy cô ta ngã xuống giường như cũ. Sau vài giây bàng hoàng, người phụ nữ cũng gượng nở một nụ cười yếu ớt và chống khuỷu tay nhổm dậy khi người đàn ông nằm đè phía trên. Một tay ông ta cầm cái thứ đàn ông cương cứng của mình, còn tay kia tách hai chân người phụ nữ ra. Trong khi người phụ nữ nằm đó ngoan ngoãn chờ đợi, người đàn ông trừng trừng nhìn cô ta với ánh mắt hoang dại.

Nhưng thay vì đi sâu vào giữa hai chân người phụ nữ, ông ta lại chộp lấy ngực cô ta và bóp, có lẽ là hơi quá mạnh, vì cuối cùng Luther cũng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn ré lên và bất thình lình người phụ nữ tát thẳng vào mặt người đàn ông. Ông ta thả tay ra và tát trả rất mạnh, Luther trông rõ một vệt máu trào ra trên khóe miệng người phụ nữ rồi lan ra trên cặp môi đầy đặn tô son của cô ta.

“Đồ chó chết khốn nạn!” Người phụ nữ lồm cồm nhổm dậy khỏi giường và ngồi phệt xuống sàn nhà quệt tay lau miệng, vị máu tanh có lẽ đã khiến bộ não đang ướt sũng rượu của cô ta tỉnh táo hơn. Những từ đầu tiên mà Luther nghe rõ trong đêm đó đập vào đầu lão như một chiếc búa tạ. Lão đứng dậy, rón rén tiến sát ra mép gương.

Người đàn ông nhếch mép. Luther lạnh cóng người khi nhìn thấy nụ cười đó. Giống như một con thú hoang đang nhe nanh chuẩn bị vồ mồi hơn là một con người.

“Chó chết khốn nạn!” người phụ nữ lại rít lên, lần này thì khẽ hơn, giọng nói như nhíu lại. Cô ta vừa đứng lên thì bị ông ta chụp lấy cánh tay và vặn, khiến cô ta ngã mạnh xuống sàn. Người đàn ông vẫn ngồi nguyên trên giường nhìn xuống đắc thắng.

Ông ta bắt đầu thở dồn dập. Luther đứng trước tấm kính, bàn tay hết nắm chặt rồi lại duỗi ra trong khi chứng kiến những cảnh đó và không ngừng cầu khẩn rằng những người kia sẽ quay trở lại. Lão nhìn chiếc điều khiển từ xa trên ghế rồi lại dán mắt nhìn vào phòng ngủ.

Người phụ nữ nhổm lên khỏi mặt sàn, lúc này cô ta đã bắt đầu tỉnh hẳn. Những cảm xúc lãng mạn mà cô ta trải qua trước đó dường như đã biến sạch. Luther có thể nhận ra điều đó trong những cử chỉ cơ thể của cô ta, cảnh giác và thận trọng. Người bạn tình hình như đã không nhận thấy sự thay đổi trong cử chỉ và tia giận dữ trong đôi mắt xanh thẳm của cô ta, nếu không ông ta đã chẳng đời nào đứng dậy và chìa tay ra cho người phụ nữ nắm.

Nụ cười trên môi người đàn ông vụt biến mất khi cái đầu gối của người phụ nữ thúc thẳng vào giữa hai chân ông ta, khiến ông ta gập người xuống, tất cả những gì vừa cương cứng giờ đây đã xẹp lép như bong bóng xì hơi. Ông ta nằm co quắp trên sàn, miệng hớp hớp không ra tiếng, ngoài hơi thở nặng nề trong khi người phụ nữ vơ lấy cái quần lót và bắt đầu mặc vào.

Ông ta chụp lấy mắt cá chân người phụ nữ và kéo cô ta ngã vật ra sàn, chiếc quần lót mới chỉ vừa kéo lên đến ngang đùi.

“Con đĩ ranh này.” Những từ đó phun ra trong hơi thở hổn hển và đứt quãng của người đàn ông đang cố kìm nén cơn đau choáng người, trong khi tay ông ta vẫn tóm chặt mắt cá chân người phụ nữ, kéo cô ta lại sát gần mình.

Cô ta co chân đạp ông ta túi bụi. Bàn chân cô ta đạp huỳnh huỵch vào mạng sườn người đàn ông, nhưng ông ta vẫn nhất định không buông. “Con điếm ranh này,” ông ta nguyền rủa.

Trước vẻ đe dọa chết chóc trong giọng nói của người đàn ông, bất giác Luther tiến thêm một bước về phía chiếc gương, lão lướt một bàn tay lên bề mặt kính láng bóng, như thể muốn xuyên qua đó, túm lấy người đàn ông kia, bắt ông ta phải buông tha.

Người đàn ông nén đau lảo đảo gượng dậy, vẻ mặt ông ta lúc này khiến Luther rùng mình, ớn lạnh.

Hai bàn tay người đàn ông lúc này đã chụp lấy cổ họng người phụ nữ.

Bộ não còn thấm hơi cồn của người phụ nữ cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nỗi khiếp đảm hiện rõ trên đôi mắt lúc này đang đảo hết sang trái lại sang phải trong khi áp lực trên cổ mỗi lúc một tăng lên, hơi thở của cô ta cũng yếu dần. Những ngón tay của cô ta bấu chặt lấy cánh tay người đàn ông, cào xé điên cuồng.

Luther nhìn thấy máu bầm lên trên da người đàn ông ở những chỗ bị tấn công, nhưng hai bàn tay đang xiết quanh cổ người phụ nữ vẫn không hề nơi lỏng.

Cô ta quẫy đạp và giẫy giụa không ngừng, nhưng người đàn ông nặng gần gấp đôi cô ta; ông ta không hề nhúc nhích.

Luther lại nhìn chiếc điều khiển từ xa. Lão có thể mở cửa. Lão có thể ngăn chuyện này lại. Nhưng hai chân lão vẫn không sao nhúc nhích nổi. Lão bất lực nhìn qua tấm gương, mồ hôi rịn ướt trên trán, mọi lỗ chân lông trên cơ thể lão dường như sắp nổ tung; lão bắt đầu thở gấp từng cơn vì bấn loạn. Hai tay Luther đè hẳn lên mặt kính.

Hơi thở của Luther ngưng bặt khi người phụ nữ quay ngoắt người nhìn chiếc bàn phía đầu giường. Và rồi, bằng một cử chỉ như phát cuồng, cô ta chụp lấy con dao rọc giấy và đâm bừa một phát vào cánh tay người đàn ông.

Ông ta rú lên vì đau đớn, buông người phụ nữ ra và ôm lấy cánh tay đầy máu. Ông ta kinh hoàng nhìn xuống vết thương, hầu như không thể tin nổi là ông ta đã bị người phụ nữ kia đâm toạc tay.

Khi người đàn ông ngẩng đầu lên, Luther hầu như ngay lập tức cảm nhận được tiếng gầm đầy chết chóc ngay trước khi nó vọt ra khỏi miệng người đàn ông.

Và rồi người đàn ông đấm người phụ nữ, đấm thẳng tay, một cú trời giáng mạnh hơn Luther từng chứng kiến bất kỳ người đàn ông nào đánh phụ nữ. Nắm đấm rắn đanh chạm vào làn da thịt mềm mại, và máu mồm, máu mũi người phụ nữ ộc ra.

Luther không biết đó là vì lượng rượu mà người phụ nữ nốc say bí tỉ trước đó hay vì bất kỳ lý do nào khác, nhưng quả đấm mà bình thường có thể hạ gục một người đàn ông khỏe mạnh hầu như không làm cô ta hề hấn gì. Bằng một sức mạnh kỳ lạ, cô ta vẫn lảo đảo đứng lên được. Khi cô ta quay mặt nhìn vào gương, Luther chúng kiến nỗi kinh hoàng hiện lên trên mặt người phụ nữ khi cô ta bất ngờ nhận ra vẻ đẹp của mình bỗng chốc bị hủy hoại. Mắt trợn trừng không tin nổi trước những gì hiện ra trong gương, cô ta đưa tay lên sờ chiếc mũi sưng vù; một ngón tay cụp xuống chạm vào chiếc răng cửa gần như gãy rời. Cô ta đã trở thành một bức chân dung vấy bẩn, lợi thế trời cho của cô ta đã vụt biến đi trong tích tắc.

Cô ta quay ngoắt lại đối diện với người đàn ông, và Luther nhận thấy những cơ bắp trên lưng cô ta đột nhiên căng lên nổi múi như những thớ gỗ cứng. Nhanh như chớp, cô ta lại đạp thẳng bàn chân vào giữa háng người đàn ông. Chỉ trong chớp mắt, ông lại đổ xuống như cây lúa mì bị lưỡi hái phạt ngang, những cơ bắp mềm nhũn vì choáng váng. Ông ta nằm vật ra sàn nhà, rên rỉ, miệng đớp đớp như một con cá mắc cạn. Hai đầu gối chân ông ta co lên trên, bàn tay ôm chặt lấy hạ bộ.

Khuôn mặt người phụ nữ lúc này đã be bét máu, ánh mắt đã vụt chuyển từ vẻ khiếp đảm bàng hoàng sang những tia chết chóc, có ta thả người xuống bên cạnh người đàn ông, con dao rọc giấy vung cao lên quá đầu.

Luther chộp lấy chiếc điều khiển, tiến một bước lại sát cửa, ngón tay đã đặt sẵn trên nút bấm.

Chứng kiến mạng sống của mình đang sắp chấm hết khi con dao rọc giấy đang vung xuống ngực, người đàn ông dồn hết sức gào lên thảm thiết. Tiếng kêu cứu của ông ta đã có người nghe thấy.

Luther cứng đờ người đứng yên tại chỗ, mắt như dán chặt vào cửa phòng ngủ vừa bật tung ra.

Hai người đàn ông đầu cắt cua, mang những bộ vest lịch sự nhưng cũng không che nổi dáng người đồ sộ bên trong—lao vào phòng, súng lăm lăm trên tay. Trước khi Luther kịp làm bất cứ điều gì thì hai người đã đánh giá được tình hình và đưa ra quyết định.

Cả hai khẩu súng nổ cùng một lúc.

Kate Whitney ngồi trong văn phòng xem lại tập hồ sơ một lần nữa.

Đó là hồ sơ của một kẻ từng có bốn tiền án, và thậm chí đã sáu lần bị bắt nhưng không thể bị kết tội vì các nhân chứng quá sợ hắn nên không dám ra làm chứng trước tòa, hoặc đã chết vùi xác trong một thùng rác công cộng nào đó. Hắn là một quả bom hẹn giờ biết đi, lúc nào cũng chực làm tan xác một nạn nhân mới, tất cả từ trước đến nay đều là phụ nữ.

Lần này hắn bị buộc tội giết người sau khi thực hiện hành vi cướp và hãm hiếp, ngần đó sẽ là quá đủ cho khung hình phạt tử hình theo luật của bang Virginia. Và lần này cô quyết định làm cái điều phải làm: án tử hình cho kẻ giết người. Từ trước đến giờ Kate chưa bao giờ yêu cầu tòa tuyên án tử hình đối với bất kỳ bị cáo nào, nhưng nếu như có người đáng nhận bản án nghiêm khắc như vậy thì đó chắc chắn phải là tên này. Và tòa án bang sẽ không hề đắn đo khi thực hiện. Tại sao lại ban cho hắn cuộc sống sau khi hắn đã tàn bạo và dã man kết thúc cuộc sống của một nữ sinh viên đại học mới mười chín tuổi, người chỉ phạm sai lầm là vào cửa hàng bách hóa giữa ban ngày để mua mấy đôi tất và một đôi giày mới.

Kate dụi mắt, rồi lấy một chiếc dây nịt nằm lẫn trong đống trên bàn để buộc túm mái tóc lại phía sau thành đuôi ngựa. Cô nhìn quanh căn phòng làm việc nhỏ bé và giản dị của mình; những chồng hồ sơ chất la liệt quanh phòng và có lẽ đến cả triệu lần rồi cô tự hỏi không biết có lúc nào chuyện này sẽ dừng lại không. Tất nhiên là không. Có chăng là mọi chuyện sẽ chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi, và cô chỉ có thể làm những gì trong khả năng của mình để ngăn máu người vô tội tiếp tục đổ. Có sẽ bắt đầu bằng việc hành hình Roger Simmons, Jr., hai mươi hai tuổi, nhưng đã là một trong những tên tội phạm máu mặt nhất mà cô từng phải đương đầu, và cô đã phải đối mặt với không biết bao nhiêu tên như vậy trong sự nghiệp còn khá ngắn ngủi của mình. Cô nhớ lại vẻ mặt hắn nhìn cô trước tòa hôm đó. Đó là một vẻ mặt hoàn toàn không có chút gì là ăn năn, hối hận hoặc bất kỳ cảm xúc tích cực nào của con người. Đó cũng là một khuôn mặt tuyệt vọng đến cùng cực, một điều dễ hiểu nếu điều tra về thời thơ ấu của Simmons, chẳng khác gì một bi kịch kinh hoàng. Nhưng đó không phải điều cô quan tâm. Có lẽ đó là điều duy nhất khiến cô thấy thờ ơ.

Cô lắc đầu và nhìn đồng hồ, đã quá nửa đêm. Cô bước ra ngoài rót thêm ít cà phê rồi lặng lẽ quan sát xung quanh. Những đồng nghiệp cuối cùng trong văn phòng chưởng lý đã ra về trước đó ít nhất là năm tiếng đồng hồ. Những người lao công cũng đã xong việc trước đó ba tiếng. Cô bước dọc xuống hành lang dẫn xuống bếp với đôi bàn chân đi tất mỏng. Giả sử như Charlie Manson có đang được ở bên ngoài lúc này và vẫn đang làm những trò điên rồ của hắn, thì có lẽ đối với cô hắn cũng chỉ là một trường hợp quá đơn giản; một tên tội phạm nghiệp dư so với những con quái vật đang tác oai, tác quái hiện giờ.

Tay cầm cốc cà phê, cô quay vào văn phòng và dừng lại giây lát để ngắm nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cửa kính. Với công việc của cô thì vẻ ngoài thực sự chẳng còn quan trọng; chết tiệt, cô không hề hẹn hò gì trong suốt hơn một năm qua. Nhưng cô vẫn không sao dứt được ánh mắt ra khỏi hình ảnh của chính mình. Có có dáng người cao ráo và thon thả, có lẽ một số chỗ hơi quá nhỏ một chút, nhưng thói quen chạy 6 cây số mỗi ngày của cô chưa bao giờ thay đổi trong khi lượng calorine cô hấp thụ vào người đã giảm đi đáng kể. Chủ yếu là cô sống nhờ vào bánh quy và thứ cà phê rất tệ, mặc dù cô giới hạn cho mình chỉ hút hai điếu thuốc mỗi ngày và đang hy vọng là nếu may mắn cô có thể bỏ hẳn thì tốt.

Cô cảm thấy ân hận vì đã hành hạ thân thể mình bằng những giờ làm việc bất tận cùng mối căng thẳng mà những vụ án khủng khiếp nối tiếp nhau mang đến, nhưng cô còn biết làm thế nào bây giờ? Bỏ việc chỉ vì trông cô không giống như những cô nàng bốc lửa trên trang bìa tạp chí Cosmopolitan à? Cô đành tự an ủi mình bằng thực tế rằng công việc hai mươi tư giờ mỗi ngày của họ là phải làm sao để trông thật bốc lửa cơ mà. Còn công việc của cô là bảo đảm rằng những kẻ phạm pháp, những kẻ gây tổn thương cho người khác sẽ bị trừng trị thích đáng. Dù xét theo tiêu chí nào chăng nữa, cô cũng cho rằng mình đang sống một cuộc đời có ích hơn nhiều.

Cô đập đập vào mái tóc lòa xòa trước trán; lẽ ra phải cắt lâu rồi mới phải, nhưng lấy đâu ra thời gian cho việc đó cơ chứ? Dù sao thì khuôn mặt cô vẫn chưa in nhiều dấu ấn của gánh nặng mà cô ngày càng thấy khó đảm nhiệm. Khuôn mặt hai mươi chín tuổi của cô, sau bốn năm làm việc, mười chín tiếng mỗi ngày và không biết bao nhiêu phiên tòa, vẫn giữ nguyên được những đường nét ngày nào. Cô thở dài nhận ra rằng có lẽ điều đó cũng không kéo dài mãi được. Hồi còn học đại học, cô đã khiến không biết bao nhiêu chàng trai phải ngoái đầu nhìn theo ngơ ngẩn, là nguyên nhân gây ra những trái tim loạn nhịp và những lần toát mồ hôi lạnh. Nhưng càng bước gần sang ranh giới của tuổi ba mươi, cô càng nhận ra rằng vẻ đẹp mà cô coi như chuyện đương nhiên suốt bao năm qua, vẻ đẹp mà trong thực tế cô đã nhiều lần nhạo báng, cũng sẽ không còn bên cô lâu nữa. Và cũng giống như nhiều điều khác chúng ta vẫn coi là chuyện đương nhiên, hoặc phủi tay coi như không quan trọng, thì khả năng làm những người ngồi trong căn phòng nào đó phải im bặt sững sờ khi cô bước vào cũng sẽ là điều mà cô biết chắc là mình phải nhớ tiếc sau này.

Việc vẻ đẹp của cô vẫn còn tươi tắn sau mấy năm qua càng trở nên phi thường khi biết rằng cô hầu như chẳng làm gì để giữ gìn hay níu kéo nó. Gen di truyền ưu việt, chắc chắn đó là nguyên nhân chính; cô đã gặp may. Nhưng rồi cô lại nghĩ tới cha mình và tự nhủ rằng thật ra cô cũng chẳng may mắn cho lắm trong vấn đề di truyền. Một người chuyên ăn cắp của người khác rồi giả vờ như đang sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường. Một người chuyên lừa dối tất cả mọi người, kể cả vợ và con gái mình. Một người cô không thể trông cậy những khi cô cần ông nhất.

Cô ngồi xuống chỗ của mình, nhấp một ngụm cà phê nóng bỏng, cho thêm chút đường và vừa quấy thứ nước kích thích đen ngòm vừa chằm chằm nhìn bức ảnh Simmons trong tập hồ sơ.

Có nhấc điện thoại, gọi về nhà để kiểm tra tin nhắn. Có năm lời nhắn, hai của các luật sư khác, một của tay cảnh sát mà cô định mời ra làm chứng chống lại Simmons và một của tay nhân viên điều tra thích gọi cho cô vào những giờ oái oăm nhất để cung cấp những tin tức chẳng đâu vào đâu. Có lẽ cô phải đổi số điện thoại thôi. Tin nhắn cuối cùng bỏ lửng. Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng thở rất khẽ từ phía đầu dây bên kia, thậm chí cô hầu như còn nghe được một hay hai từ. Có gì đó trong giọng nói nghe quen quen, nhưng cô không sao nhớ ra nối. Chắc lại là một kẻ vô công rồi nghề rách việc.

Cà phê bắt đầu ngấm vào trong huyết quản, cô cũng tập trung trở lại vào tập hồ sơ trước mặt. Cô ngẩng lên nhìn giá sách nhỏ của mình. Trên cùng là một bức ảnh cũ chụp người mẹ đã mất và cô bé Kate mười tuổi. Khuôn mặt bị cắt trong ảnh chính là Luther Whitney. Một khoảng trống to đùng bên cạnh hai mẹ con. Một khoảng trống không gì hết.

"Chó chết, chó chết, mẹ kiếp!" Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ ngồi dậy, một tay che phần hạ bộ ỉu xìu và bầm dập của mình, tay kia cầm con dao rọc giấy mà mới chỉ vài giây trước thôi lẽ ra nó đã trở thành công cụ kết liễu mạng sống của ông ta. Giờ thì trên đó không chỉ có máu của ông ta. “Lạy Chúa chết tiệt, Bill, anh giết cô ta rồi!” Mục tiêu mà ông ta đang rủa xả cúi xuống giúp vị Tổng thống đứng dậy trong khi đồng nghiệp của anh ta kiểm tra tình trạng người phụ nữ: một sự kiểm tra chiếu lệ, sau khi hai viên đạn cỡ lớn đã xuyên nát sọ cô ta.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài, tôi sợ sẽ không kịp. Tôi xin lỗi, thưa ngài.”

Bill Burton đã làm Mật vụ được mười hai năm, trước đó là cảnh sát tuần tra của bang Maryland tám năm, và vừa rồi một viên đạn của anh đã bắn toác sọ một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Bất chấp quá trình huấn luyện và công tác hai chục năm, anh ta vẫn đang run lẩy bẩy như một thằng nhóc tiểu học vừa thức dậy sau một cơn ác mộng.

Trước đó anh ta cũng đã từng giết người khi thực hiện nhiệm vụ: một vụ dừng xe để kiểm tra thông thường đã kết thúc bằng chạm súng. Nhưng khi đó kẻ bị giết là một tên bất cần đời với mối thù thâm căn cố để dành cho những sĩ quan cảnh sát mặc sắc phục. Trước khi bị bắn hạ hắn còn kịp vung vẩy một khẩu Glock bán tự động với ý định rất nghiêm túc là thổi bay đầu Burton ra khỏi cổ.

Anh ta cúi xuống nhìn thi thể nhỏ nhắn nằm trần truồng dưới sàn nhà và có cảm giác như mình sắp nôn đến nơi. Đồng đội của anh ta, Tim Collin, quay sang nhìn Burton rồi chộp lấy cánh tay anh ta. Burton nuốt ực một cách khó khăn và gật đầu. Anh ta sẽ chịu được.

Hai người thận trọng giúp Alan J. Richmond đứng dậy. Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, một người hùng chính trị, một nhà lãnh đạo đầy uy tín của cả thanh niên, trung niên lẫn người già, lúc này đơn giản chỉ là một gã say quắc cần câu, trần như nhộng. Ngài Tổng thống ngẩng lên nhìn họ, nỗi kinh hoàng ban đầu dần tan biến khi chất cồn mạnh bắt đầu phát huy tác dụng. “Cô ta chết rồi à?” Ông ta thốt lên những từ đó bằng cái lưỡi đã líu lại, ánh mắt đờ đẫn và ngây dại như những viên bi lỏng lẻo.

“Vâng, thưa ngài.” Collin trả lời rất nghiêm trọng. Không ai được phép để ngài Tổng thống hỏi mà không có câu trả lời, cho dù ông ta say hay tỉnh.

Đầu Burton vẫn đang ù đặc. Anh ta lại liếc nhìn người phụ nữ rồi quay sang nhìn Tổng thống. Đó là công việc của họ, công việc của anh ta. Bảo vệ vị Tổng thống chết tiệt. Bằng mọi giá, phải bảo vệ mạng sống của ông ta, không thể để nó kết thúc theo cách đó. Không thể để ông ta bị chọc tiết như một con lợn dưới tay một con đàn bà lăng loàn cũng say bí tỉ.

Miệng vị Tổng thống bĩu dài ra như thể ông ta đang mỉm cười, nhưng ông ta đang cười hay mếu thì cả Collin và Burton đều không dám chắc. Tổng thống loay hoay đứng dậy.

“Quần áo của tôi đâu rồi?” ông ta hỏi.

“Đây, thưa ngài.” Burton trả lời khi đã trấn tĩnh lại, rồi cúi xuống nhặt quần áo lên. Quần áo Tổng thống dính tung tóe—hình như mọi thứ trong phòng đều như thế—máu và óc bắn ra từ cô ta.

“Mẹ kiếp, đỡ tôi dậy và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chó chết thật. Hình như tôi có bài phát biểu cho ai đó, ở đâu đó, phải không nhỉ?” Ông ta nhệch miệng cười the thé. Burton nhìn Collin và Collin nhìn Burton. Cả hai ngây người nhìn vị Tổng thống nằm thẳng cẳng bất tỉnh trên giường.

Khi nghe tiếng súng nổ đinh tai, Chánh văn phòng Gloria Russell đang ở trong nhà tắm dưới tầng một, cố gắng tránh càng xa căn phòng khốn kiếp kia càng tốt.

Bà ta đã tháp tùng Tổng thống trong không biết bao nhiêu cuộc chim chuột như thế này, nhưng thay vì quen với chúng, càng ngày bà ta lại càng thấy tởm lợm hơn. Cứ hình dung ra cảnh sếp của bà ta, người đàn ông quyền lực nhất trên trái đất, lên giường với cái lũ điếm danh giá kia, toàn một lũ lẳng lơ, đĩ thõa. Thật không tài nào hiểu nổi, vậy mà dần dần bà ta cũng hầu như học được cách nhắm mắt làm ngơ. Hầu như là thế.

Russell vội vàng kéo tất nịt lên, chộp lấy cái túi xách tay, đẩy tung cửa phòng tắm và lao vọt ra hành lang, mặc dù đi giày cao gót nhưng vẫn nhảy hai bậc một lên cầu thang. Vừa mới đến của phòng ngủ thì đặc vụ Burton chặn bà ta lại.

“Thưa bà, bà không muốn nhìn cảnh này đâu, không dễ chịu chút nào.”

Bà ta đẩy anh ta rồi lao vào trong và đứng chết lặng. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu bà ta là chạy ra ngoài, xuống cầu thang, lao vào xe, lái ra khỏi đây, ra khỏi cái bang này, ra khỏi cái đất nước khốn nạn này. Bà ta không hề thấy thương tiếc gì Christy Sullivan, người lúc nào cũng chỉ muốn được lên giường với Tổng thống. Đó đã là mục tiêu mà cô ta đặt ra suốt hai năm qua. Hừm, lắm khi chúng không nhận được những gì mình muốn; lắm khi chúng nhận được hơn thế quá nhiều.

Russell cố trấn tĩnh lại và quay sang hỏi Đặc vụ Collin.

“Chuyện chết tiệt gì đã xảy ra vậy?”

Tim Collin là một gã trẻ măng, bặm trợn và vô cùng ngưỡng mộ người đàn ông mà anh ta được phân công bảo vệ. Anh ta được huấn luyện cách hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ Tổng thống, hoàn toàn không có gì băn khoăn trong đầu anh ta về việc trong tình huống cần thiết anh ta có làm như vậy hay không. Vài năm trước Collin đã hạ được một kẻ tấn công trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại nơi ứng cử viên Tổng thống Alan Richmond chuẩn bị đọc một bài diễn thuyết tranh cử. Collin quật ngã và vô hiệu hóa được tên ám sát và ngay trước khi hắn kịp rút súng giấu trong người ra, trước khi bất kỳ ai có mặt tại đó kịp phản ứng. Đối với Collin, sứ mệnh duy nhất trong đời anh ta là bảo vệ Alan Richmond.

Đặc vụ Collin mất một phút để báo cáo xong sự việc cho Russell bằng những câu ngắn gọn, súc tích và logic. Burton cũng nghiêm nghị khẳng định lại những gì đồng nghiệp của mình vừa nói.

“Hoặc là ông ấy, hoặc là cô ta, thưa bà Russell. Không có cách nào khác cả.” Theo bản năng Burton liếc nhìn Tổng thống, người vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường. Họ đã kéo chăn che bớt phần cơ thể “chiến lược” của ông ta.

“Các anh định nói với tôi là các anh không nghe thấy gì sao? Không có âm thanh vật lộn nào trước đó, trước chuyện này?” cô ta vẫy tay chỉ vào mớ bung bét trong phòng.

Hai đặc vụ nhìn nhau. Từ trước đến giờ họ đã nghe thấy rất nhiều thứ âm thanh vọng ra từ những phòng ngủ mà vị Tổng thống của họ chui vào. Có thể là trong đó cũng có những âm thanh vật lộn. Nhưng những lần trước mọi người đều ra khỏi phòng mà không ai bị làm sao cả.

“Không có gì bất thường cả.” Burton trả lời. “Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng Tổng thống hét lên và chúng tôi lao vào. Con dao khi đó chỉ còn cách ngực Tổng thống có vài phân. Chỉ có thể nổ súng.”

Anh ta đứng thẳng người hết sức có thể và nhìn thẳng vào mắt bà ta. Anh ta và Collin đã làm công việc của mình, vậy mà người phụ nữ này lại đang định bảo họ là không phải thế. Sẽ không có chuyện anh ta phải đứng ra chịu trách nhiệm cho việc này.

“Có một con dao chết tiệt trong phòng sao?” Bà ta ngờ vực nhìn Burton.

“Nếu như tôi mà có quyền quyết định thì ngài Tổng thống đã không phải dính vào những trò phiêu lưu vớ vẩn này. Quá nửa số lần ông ấy không chịu để chúng tôi kiểm tra trước thứ gì cả. Thậm chí chúng tôi còn không có cơ hội quan sát căn phòng.” Anh ta nhìn cô ta. “Ông ấy là Tổng thống, thưa bà,” anh ta nói thêm, một cách khinh khỉnh, như thể đó là câu trả lời cho tất cả. Và đối với Russell thì đúng là như vậy, đây là điều mà Burton biết rõ.

Russell nhìn quanh căn phòng, xem xét mọi chi tiết. Bà ta từng là giáo sư chính giảng dạy môn khoa học chính trị tại đại học Stanford với danh tiếng lẫy lừng khắp nước trước khi đáp lại lời kêu gọi tham gia vào chiến dịch vận động tranh cử Tổng thống của Alan Richmond. Với một người có thế lực hùng mạnh như ông ta, hầu như tất cả mọi người đều khao khát được đi theo ủng hộ.

Hiện bà ta đang là Chánh văn phòng phủ Tổng thống, và gần như chắc chắn sẽ trở thành Ngoại trưởng nếu Richmond tái đắc cử nhiệm kỳ thứ hai, một điều mà ai cũng nghĩ là dễ dàng đối với ông ta. Ai biết được? Thậm chí cả một liên danh Richmond–Russell đang được hình thành cũng nên. Hai người là một sự kết hợp hoàn hảo. Bà ta là chiến lược gia, ông ta là chuyên gia vận động chính trị lão luyện. Tương lai của họ mỗi ngày một xán lạn hơn. Nhưng giờ thì sao? Giờ thì bà ta có một xác chết và một vị Tổng thống say bí tỉ trong một ngôi nhà mà lẽ ra là hoàn toàn vắng người.

Bà ta có cảm giác con tàu tốc hành của mình bỗng dưng bị dừng phắt lại. Nhưng rồi lý trí của bà ta trở lại. Không thể vì cái đồ rác rưởi nằm chết kia! Không bao giờ!

Burton lên tiếng. “Bà muốn tôi gọi cho cảnh sát không, thưa bà?”

Russell nhìn Burton như thể anh ta là đồ mất trí. “Burton, hãy để tôi nhắc anh rằng công việc của chúng ta là bảo vệ lợi ích của Tổng thống ở mọi lúc mọi nơi, và không có gì—tuyệt đối không có gì—được vượt qua nguyên tắc đó. Anh rõ chứ?”

“Thưa bà, người phụ nữ này đã chết. Tôi nghĩ, chúng tôi—”

“Đúng thế. Anh và Collin bắn người phụ nữ, và giờ thì cô ta đã chết.” Sau khi nổ bùng ra từ miệng Russell, những từ đó lơ lửng mãi trong căn phòng. Collin cọ cọ những ngón tay vào nhau, theo bản năng, một bàn tay sờ xuống khẩu súng đeo trong bao. Anh ta trừng trừng nhìn bà Sullivan quá cố như thế anh ta có thể làm cô ta sống lại vậy.

Burton lắc lắc đôi vai vạm vỡ của mình, tiến sát lại trước mặt Russell khiến cho sự khác biệt cơ bản về chiều cao giữa hai người càng trở nên rõ rệt.

“Nếu chúng tôi không nổ súng, Tổng thống đã chết rồi. Đó là công việc của chúng tôi. Giữ cho Tổng thống được bình an vô sự.”

“Lại đúng rồi, Burton. Và giờ thì sau khi ngăn chặn được cái chết của ông ấy, anh định sẽ giải thích thế nào với cảnh sát, với phu nhân Tổng thống và cấp trên của anh, cùng cánh luật sư và truyền thông, lại còn Quốc hội và giới doanh nghiệp, với đất nước và cả thế giới chết tiệt này, tại sao Tổng thống lại ở đây? Và trong hoàn cảnh như thế nào mà anh và Đặc vụ Collin phải bắn chết vợ của một trong những người giàu có nhất, thế lực nhất nước Mỹ? Bởi vì nếu anh gọi cảnh sát, nếu anh gọi cho bất kỳ ai, đó chính xác sẽ là những gì anh phải làm đấy. Nào, nếu như anh đã sẵn sàng chấp nhận trách nhiệm đó, thì xin mời cứ việc nhấc điện thoại lên và gọi đi.”

Mặt Burton tái nhợt đi. Anh ta lùi lại một bước, kích thước khổng lồ của anh ta lúc này cũng trở nên vô dụng. Collin đứng im như đá, ngỡ ngàng nhìn hai người. Anh ta chưa từng thấy ai dám nói như vậy với Bill Burton. Gã khổng lồ kia hoàn toàn có thể tát gẫy cổ Russell chỉ bằng một cái phẩy tay rất nhẹ.

Burton lại cúi xuống nhìn cái xác lần nữa. Anh ta có thể giải thích hoàn cảnh này một cách êm xuôi không? Câu trả lời thật đơn giản: đó là điều không thể.

Russell chăm chú quan sát vẻ mặt của anh ta. Burton cũng nhìn lại bà ta. Mắt anh ta nheo lại thấy rõ; lúc này chúng không còn dám nhìn thẳng vào mắt bà ta nữa. Russell đã thắng. Bà ta mỉm cười ra vẻ tử tế và gật đầu. Giờ là lúc bà ta ra tay.

“Đi pha một ít cà phê, cả bình đầy vào,” bà ta ra lệnh cho Burton, ngay lập tức thích thú tận hưởng sự hoán đổi vai trò giữa hai người. “Sau đó ra cánh cửa trước đề phòng chúng ta có vị khách nào đó viếng thăm.”

“Collin, đi ra xe, nói chuyện với Johnson và Varney. Đừng cho họ biết gì về chuyện này. Trước mắt cứ bảo là vừa có tai nạn, nhưng Tổng thống vẫn ổn. Thế thôi. Và ra lệnh cho họ cứ ở nguyên đấy. Anh hiểu chứ? Tôi sẽ gọi khi tôi cần anh. Tôi cần có thời gian để suy nghĩ về chuyện này.”

Burton và Collin cùng gật đầu rồi quay người bước ra ngoài. Cả hai đều không được huấn luyện để cãi lại những mệnh lệnh dứt khoát đến vậy. Và Burton lại càng không muốn làm người phụ trách giải quyết chuyện này. Họ đâu có trả lương anh ta cao đến thế.

Luther không hề nhúc nhích chút nào kể từ lúc hai phát đạn bắn toác đầu người phụ nữ. Lão sợ đến cứng đờ người. Cuối cùng thì cảm giác bàng hoàng cũng qua đi, nhưng lão chợt nhận ra là mắt mình vẫn chốc chốc lại lia xuống phía sàn nhà, tới cái đống máu me bầy nhầy mà trước đó còn là một con người sống, đi lại và hít thở. Suốt bao nhiêu năm lăn lội trong thế giới tội phạm, trước kia lão mới chỉ chứng kiến có đúng một mạng người bị giết. Một tên tội phạm ba lần bị kết tội dâm ô với trẻ em bị tên bạn tù căm ghét và cho luôn một nhát dao vào giữa sống lưng. Nhưng những cảm xúc mà lão trải qua lúc này lại hoàn toàn khác, giống như lão là hành khách duy nhất trên con tàu vừa lạc vào một vùng biển xa lạ. Chẳng có gì là quen thuộc. Bất kỳ tiếng động nào lúc này cũng chẳng mang lại cho lão điều gì tốt đẹp, lão từ từ ngồi phịch xuống ghế trước khi đôi chân run lẩy bẩy của mình đầu hàng.

Lão ngồi nhìn Russell đang đi đi lại lại quanh phòng, cúi xuống bên cạnh xác người phụ nữ, nhưng không hề chạm vào cô ta. Sau đó bà ta nhặt con dao rọc giấy lên, cầm vào đầu mũi của lưỡi dao với một chiếc khăn tay bà ta rút trong túi áo ra. Bà ta chăm chú nhìn rất lâu vào cái vật suýt nữa đã chấm dứt mạng sống của sếp mình và cũng đóng vai trò chính khiến một mạng người nữa bị kết liễu. Bà ta thận trọng đặt con dao rọc giấy vào cái túi bằng da của mình và đặt trên chiếc bàn đầu giường, rồi cất khăn tay vào trong túi áo. Russell lại khẽ liếc nhìn đống máu thịt méo mó chỉ ít phút trước còn là Christine Sullivan.

Dù sao bà ta cũng không khỏi lấy làm khâm phục cái cách mà Richmond thực hiện những cuộc phiêu lưu xé rào của mình. Tất cả những “đối tác” của ông ta đều là những phụ nữ giàu có và có địa vị xã hội, và tất cả đều đã có chồng. Điều này bảo đảm rằng những lần chim chuột của ông ta sẽ không bao giờ bị phơi bày trên các trang báo lá cải. Nếu điều đó xảy ra, những phụ nữ lên giường cùng ông ta đều sẽ mất rất nhiều, có thể còn nhiều hơn so với ông ta, và họ hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai khác.

Lại còn cánh báo chí nữa chứ. Russell mỉm cười. Thời buổi này Tổng thống phải sống trong cảnh bị xoi mói không lúc nào ngơi của bàn dân thiên hạ. Ông ta không thể đi vệ sinh, hút một điếu thuốc, hoặc ợ một cái mà không bị công chúng biết rõ mọi chi tiết đến từng chân tơ kẽ tóc. Hay ít nhất thì công chúng cũng tưởng vậy. Và nguyên nhân của điều đó bắt nguồn từ việc thổi phồng vai trò của báo chí cũng như khả năng của họ trong việc lôi ra ánh sáng tất cả những câu chuyện thâm cung bí sử nhất. Tuy nhiên điều mà công chúng không hiểu là cho dù văn phòng Tổng thống Mỹ có thể đã mất đi phần nào quyền lực khủng khiếp của mình trong mấy năm vừa qua vì những vấn đề xảy ra trên trái đất đầy đau khổ này đã vượt quá khả năng giải quyết của bất kỳ cá nhân nào, thì xung quanh Tổng thống vẫn là một đội ngũ đông đảo những con người tuyệt đối trung thành và cực kỳ có năng lực. Những người mà trình độ và kỹ năng trong các hoạt động vụng trộm luôn vượt xa cánh phóng viên ngây thơ vốn tưởng rằng việc đeo bám một đề tài nào đó đơn giản chỉ là đặt ra các câu hỏi hóc búa đối với một vị nghị sĩ, người chưa bao giờ thực tâm đưa ra những câu trả lời chân thật để đăng tải trên bản tin chiều. Thực tế là, nếu muốn, Tổng thống Alan Richmond hoàn toàn có thể di chuyển tự do mà không hề phải lo sợ sẽ có người đeo bám theo dấu vết của mình. Thậm chí ông ta có thể biến mất khỏi con mắt xoi mói của công chúng lâu bao nhiêu tùy thích, cho dù đó là điều tối kị đối với một chính trị gia thành công. Và sở dĩ ông ta có thể làm như vậy là nhờ sự trợ giúp đắc lực của một cơ quan duy nhất.

Cơ quan Mật vụ Mỹ. Đơn giản họ là người giỏi nhất giữa những người giỏi nhất. Đó là điều mà nhóm người tinh túy này đã chứng minh không biết bao nhiêu lần suốt những năm qua, ngay cả trong sự kiện tang thương nhất vừa mới xảy ra này.

Đầu giờ chiều hôm đó, Christy Sullivan bước ra khỏi thẩm mỹ viện quen thuộc của cô ta ở khu Upper Northwest. Sau khi tản bộ qua một dãy phố, cô nàng bước vào đại sảnh của một tòa chung cư, rồi chỉ ba mươi giây sau cô ta lại bước ra với chiếc áo khoác dài có mũ vừa lấy trong túi xách trùm kín cả người, từ đầu đến chân. Khuôn mặt cô ta cũng được che kín với cặp kính râm to sù sụ. Cô ta đi bộ qua vài dãy phố nữa, thỉnh thoảng lại dừng chân ngắm nghía các cửa hàng trên đường, rồi bắt tàu điện ngầm vào khu trung tâm. Ra khỏi ga, cô ta đi thêm hai dãy phố nữa rồi bước vào một con hẻm nằm giữa hai tòa nhà lớn chuẩn bị được phá đi xây lại. Hai phút sau, một chiếc ô tô có cửa kính đen ngòm từ trong hẻm đi ra. Collin là tài xế. Christy Sullivan ngồi trên băng ghế sau. Cô ta được bố trí ở một nơi an toàn với Bill Burton cho tới khi Tổng thống sắp xếp được thời gian đến với cô ta đêm hôm đó.

Dinh cơ của nhà Sullivan đã được chọn làm điểm đáp hoàn hảo cho cuộc phiêu lưu, nguyên nhân trớ trêu là vì đây là nơi mà không ai có thể ngờ rằng Christy Sullivan sẽ có mặt đêm hôm đó. Russell cũng biết rằng chỗ này hoàn toàn không còn ai, lại còn được canh giữ bởi một hệ thống an ninh mà họ có thể hóa giải rất dễ dàng.

Russell ngồi xuống một chiếc ghế và nhắm nghiền mắt lại. Đúng, trong ngôi nhà này vẫn còn có hai nhân viên mật vụ năng lực nhất cùng với bà ta. Và, lần đầu tiên, điều này lại trở thành việc khó xử đối với bà Chánh văn phòng. bốn nhân viên mật vụ đi cùng Tổng thống và bà ta đêm nay đã được đích thân Tổng thống lựa chọn cẩn thận từ gần một trăm đặc vụ có nhiệm vụ bảo vệ mình, cho những chuyến vi hành nho nhỏ này. Tất cả đều tuyệt đối trung thành và có kỹ năng hoàn hảo. Họ biết cách chăm sóc Tổng thống và giữ mồm giữ miệng, bất chấp mọi hoàn cảnh. Cho đến tận đêm nay thì niềm đam mê của Tổng thống Richmond với những phụ nữ có chồng chưa hề làm nảy sinh bất kỳ khó khăn nào. Nhưng những sự kiện vừa xảy ra rõ ràng đã đe dọa tất cả. Russell lắc mạnh đầu, cố bắt mình phải nghĩ ra thật nhanh kế hoạch hành động hợp lý nhất.

Luther quan sát khuôn mặt người phụ nữ. Một khuôn mặt thông minh, quyến rũ, nhưng cũng vô cùng sắt đá. Người ta có thể nhận ra một thần kinh thép đằng sau vầng trán đang hết nhăn lại rồi dãn ra. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua mà bà ta vẫn không hề nhúc nhích. Rồi Gloria Russell mở choàng mắt và bước vòng quanh căn phòng, không bỏ sót một chi tiết nào.

Luther bất giác thu mình lại trên ghế khi ánh mắt của người phụ nữ quét qua người lão như một ánh đèn pha rọi trên khoảng sân nhà tù. Rồi bà ta đưa mắt tới chiếc giường và dừng lại. Bà ta chằm chằm nhìn người đàn ông đang ngủ hồi lâu, rồi một vẻ rất lạ hiện ra trên mặt bà ta mà Luther không sao tả nổi. Kiểu lửng lơ đâu đó giữa một nụ cười và một cái nhăn mặt.

Bà ta đứng dậy, bước tới bên giường và cúi xuống nhìn người đàn ông. Một nhà lãnh đạo của nhân dân, hay ít nhất đó cũng là điều mọi người vẫn tưởng. Một nhà lãnh đạo của thời kỳ mới. Ngay lúc này trông ông ta mới tầm thường làm sao. Nửa người nằm vắt vẻo trên giường, hai chân dạng ra, bàn chân gần như chạm xuống sàn nhà; một tư thế quái đản, đó là chưa kể trên người ông ta hoàn toàn chẳng có quần áo gì cả.

Bà ta liếc lên liếc xuống khắp từ đầu đến chân vị Tổng thống, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại vài chỗ, một hành động khiến Luther ngỡ ngàng không hiểu, nhất là khi cái xác kia vẫn còn nằm giữa sàn nhà. Trước khi Gloria Russell vào phòng và đối đầu với Burton, Luther cứ đinh ninh sẽ nghe thấy tiếng còi rú ầm ĩ và sẽ ngồi đó chứng kiến cảnh sát và các nhân viên điều tra, nhân viên y tế và thậm chí là cả cánh báo chí đổ dồn đến đây, với những chiếc xe truyền hình vây kín bốn xung quanh lối vào. Nhưng rõ ràng là người đàn bà này đang có kế hoạch khác trong đầu.

Luther đã từng nhìn thấy Russell xuất hiện trên CNN và những hãng truyền thông hàng đầu khác, cũng không biết bao nhiêu lần trả lời phỏng vấn trên các tờ báo. Nét mặt bà ta không thể lẫn vào đâu được. Một cái mũi dài và hơi khoằm nằm giữa đôi gò má cao, món quà thừa hưởng từ một vị tổ tiên người Cherokee. Mái tóc dày đen nhánh buông thẳng xuống ngang vai. Đôi mắt to màu xanh thẫm trông giống như hai đại dương sâu thẳm, hai hồ nước đầy nguy hiểm dành cho những kẻ lơ là, mất cảnh giác.

Luther thận trọng xoay người trên ghế. Nhìn người phụ nữ kia ngồi trước một lò sưởi trang trọng và ấm cúng của Nhà Trắng rao giảng về những vấn đề chính trị mới nhất là một chuyện. Còn nhìn tận mắt bà ta đi đi lại lại trong một căn phòng với một xác chết nằm còng queo, lạnh lùng kiểm tra một người đàn ông trần truồng đang say khướt được tung hô là nhà lãnh đạo của Thế giới Tự do lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Nói ngắn gọn đó là một khung cảnh Luther không hề muốn xem chút nào nhưng lão cũng không làm sao quay mặt đi chỗ khác được.

Russell liếc nhìn cửa phòng ngủ, rảo bước đi ngang căn phòng, lấy khăn tay trong túi ra, rồi đóng và khóa trái cánh cửa lại. Bà ta nhanh chóng quay lại nhìn xuống vị Tổng thống đang ngủ. Russell chìa tay ra, khiến Luther co rúm người trong một thoáng, không biết bà ta định làm gì, nhưng hóa ra Russell chỉ vuốt ve mặt Tổng thống. Luther thở phào, nhưng rồi lại cứng đờ người khi thấy bàn tay bà ta đang lần xuống ngực Tổng thống, dừng lại hồi lâu giữa đám lông ngực rậm rạp, rồi trượt xuống vùng bụng phẳng phiu của ông ta đang phập phồng theo mỗi nhịp thở.

Rồi bàn tay của Russell lại đưa dần xuống dưới trước khi bà ta chầm chậm kéo tấm chăn mỏng ra và để mặc nó rơi xuống sàn nhà. Bàn tay bà ta lần tới giữa hai chân người đàn ông và giữ nguyên ở đó. Rồi bà ta lại liếc ra phía cửa phòng và quỳ xuống trước mặt Tổng thống. Đến lúc này Luther buộc phải nhắm nghiền mắt. Lão không thể nào chia sẻ cái thú vui bệnh hoạn của ông chủ ngôi biệt thự.

Vài phút trôi qua, Luther mở choàng mắt. Lúc này Gloria Russell đã trút bỏ xong đôi tất nịt của mình và đặt chúng ngay ngắn trên ghế. Bà ta khẽ khàng trèo lên trên người vị Tổng thống đang ngáy khò khò.

Luther lại nhắm chặt mắt. Lão tự hỏi không biết những người ở dưới nhà có nghe thấy tiếng giường đang cọt kẹt không. Có lẽ là không, vì ngôi nhà rộng thế cơ mà. Mà cho dù có nghe thấy đi nữa, thì họ cũng làm được gì bây giờ?

Mười phút sau Luther nghe thấy một tiếng thở hắt ra hổn hển và không hề tự chủ của người đàn ông, cùng với đó là tiếng rên khe khẽ của người phụ nữ. Nhưng Luther vẫn nhắm nghiền mắt. Lão cũng không chắc tại sao. Dường như là một cảm xúc lẫn lộn giữa nỗi sợ hãi đơn thuần và ghê tởm trước thái độ thiếu tôn kính đối với người phụ nữ nằm chết ngoài kia.

Cuối cùng khi Luther mở mắt ra, Russell đang nhìn thẳng vào lão. Tim lão như ngừng đập trong giây lát cho đến khi bộ não lên tiếng rằng mọi chuyện vẫn ổn. Bà ta nhanh chóng mặc chiếc quần nịt vào người. Rồi, bằng những động tác dứt khoát và tự tin, bà ta tô lại son môi trước tấm gương.

Một nụ cười thấp thoáng trên mặt bà ta lúc này; đôi má ửng đỏ. Trông bà ta như trẻ ra. Luther liếc nhìn Tổng thống. Ông ta đã trở lại với giấc ngủ mê man, khoảng thời gian hai mươi phút vừa rồi có lẽ đã trôi tuột trong đầu vị Tổng thống như một giấc mơ dễ chịu và sống động. Luther lại nhìn Russell.

Thật đáng sợ khi nhìn người đàn bà đó đang mỉm cười ngay trước mặt lão, trong căn phòng chết chóc này, mà không biết rằng lão ngay sau tấm gương. Có gì đó đầy quyền lực toát lên trên vẻ mặt người đàn bà. Và là một vẻ mặt mà Luther đã chứng kiến trước đó trong căn phòng này. Cả người đàn bà này cũng vô cùng nguy hiểm.

"Tôi muốn toàn bộ chỗ này được dọn dẹp sạch sẽ, trừ cái kia.” Russell chỉ vào cái xác của phu nhân Sullivan quá cố. “Chờ một chút. Dấu vết của ông ấy ở khắp trên người cô ta. Burton, tôi muốn anh kiểm tra từng centimet trên người cô ta, và nếu có bất cứ thứ gì khác lạ thì hãy làm nó biến mất ngay lập tức. Rồi mặc quần áo vào cho cô ta.”

Burton mang găng tay vào rồi bắt đầu thực hiện mệnh lệnh mới này.

Collin ngồi bên cạnh Tổng thống, cố rót một cốc cà phê mới pha xuống cổ họng ông ta. Caffeine sẽ giúp xua tan cảm giác chếnh choáng, nhưng có lẽ phải mất thêm thời gian mới có thể rũ bỏ sạch cơn say. Russell cũng ngồi xuống cạnh ông ta. Bà ta đặt tay Tổng thống trong tay mình. Lúc này ông ta đã được mặc quần áo đầy đủ, chỉ còn mái tóc là bù xù. Cánh tay ông ta bị thương, nhưng họ đã băng bó nó bằng mọi cách có thể. Sức khỏe của ông ta rất tốt, vết thương sẽ tự lành sau một thời gian ngắn.

“Thưa Tổng thống? Alan? Alan?“ Russell ôm ghì lấy mặt ông ta và kéo nó lại gần mình.

Không biết ông ta có cảm thấy những gì bà ta vừa làm không nhỉ? Russell không tin lắm. Đêm nay ông ta đã rất khát khao làm tình. Muốn được ở bên trong một người đàn bà. Bà ta đã dâng cho ông ta cơ thể của mình, hoàn toàn vô điều kiện. Xét theo cách nào đó thì bà ta đã phạm tội hiếp dâm. Còn trong thực tế Russell tin rằng bà ta đã làm thỏa mãn khát khao của một con đực. Cũng chẳng hề quan trọng nếu ông ta không nhớ gì về chuyện đã xảy ra, về sự hy sinh của bà ta. Nhưng bây giờ thì ông ta sẽ biết rõ những gì bà ta sắp làm cho mình ngay lúc này.

Đôi mắt lờ đờ của Tổng thống hết mở ra rồi lại nhắm vào. Collin xoa xoa vào cổ ông ta. Ông ta đang dần tỉnh lại. Russell liếc nhìn đồng hồ. Hai giờ sáng. Họ phải quay về. Bà ta tát vào mặt ông chủ mình, không quá mạnh, nhưng cũng đủ để ông ta phải chú ý. Russell có thể cảm thấy Collin cứng đờ người. Lạy Chúa, mấy gã này không biết gì hơn nữa à?

“Alan, ông có ngủ với cô ta không?”

“Gì…”

“Ông đã ngủ với cô ta chưa?”

“Gì… Không. Không nghĩ thế. Không nhớ…”

“Cho ông ấy thêm ít cà phê, cứ rót thẳng vào cái cổ họng chết tiệt của ông ấy nếu cần, làm cho ông ấy tỉnh lại.” Collin gật đầu và bắt tay vào việc. Russell bước lại chỗ Burton, đôi bàn tay đeo găng của gã này đang tỉ mẩn kiểm tra từng tí một trên xác phu nhân Sullivan.

Burton đã tham gia vào không biết bao nhiêu cuộc điều tra trọng án của cảnh sát. Anh ta biết quá rành những nhân viên điều tra sẽ tìm kiếm điều gì và sẽ tìm kiếm ở đâu. Anh ta chưa bao giờ hình dung nổi là sẽ có ngày anh ta phải sử dụng những nghiệp vụ đặc biệt đó để ngăn chặn một cuộc điều tra, nhưng anh ta cũng chẳng ngờ có ngày một chuyện như thế này có thể xảy ra.

Anh ta nhìn quanh phòng, đầu óc đang tính toán những khu vực nào cần phải xem xét qua, những phòng nào mà họ đã sử dụng. Họ chẳng thể làm gì được với những dấu vết trên cổ họng người phụ nữ cùng những bằng chứng siêu vi khác chắc chắn đã lưu lại trên da cô ta. Các Chuyên viên Pháp y thế nào cũng sẽ tìm ra những dấu vết đó cho dù anh ta có cố công dọn dẹp đến đâu chăng nữa. Tuy nhiên, trong thực tế tất cả những điều đó cũng không thể giúp cơ quan điều tra lần ra Tổng thống, trừ trường hợp cảnh sát xác định Tổng thống là một nghi can, mà đó lại là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Chắc chắn cảnh sát sẽ phải đau đầu khi tìm lời giải thích tại sao đầu tiên thủ phạm tìm cách bóp cổ người phụ nữ bé nhỏ này, vậy mà cuối cùng cô ta lại bị giết bằng hai phát súng vào sọ.

Burton chuyển sự chú ý trở lại với người chết và bắt đầu cẩn thận luồn quần lót vào qua chân cô ta. Bỗng anh ta cảm thấy ai đó vỗ lên vai mình.

“Kiểm tra cô ta đi.”

Burton ngẩng lên. Anh ta đang mở miệng định nói gì đó.

“Kiểm tra cô ta!” Lông mày của Russell đang nhíu lại. Burton đã thấy bà ta làm vậy cả triệu lần với đội ngũ nhân viên giúp việc trong Nhà Trắng. Tất cả đều khiếp sợ bà ta. Burton chẳng có gì phải sợ, nhưng anh cũng đủ khôn ngoan để tự bảo vệ mình mỗi khi ở gần bà ta. Anh bèn chậm rãi làm theo mệnh lệnh. Sau đó anh ta đặt lại cái xác nằm đúng như khi nó ngã xuống lúc đầu. Anh ta báo cáo lại đánh giá của mình bằng một cái lắc đầu duy nhất.

“Anh chắc chứ?” Russell tỏ vẻ hoài nghi, mặc dù căn cứ vào cuộc ân ái chớp nhoáng vừa rồi với Tổng thống, bà ta nhậ