← Quay lại trang sách

Chương 4

Vào đúng 7 giờ sáng, cánh cửa sơn màu vàng của thang máy mở ra, và Jack bước vào một khoảng trống rộng thênh thang nhưng được trang trí cực kỳ tỉ mỉ dùng làm khu vực tiếp tân của Patton & Shaw.

Lucinda chưa đến, vậy là bàn lễ tân chính • đóng hoàn toàn bằng gỗ teak nguyên khối rắn như đá, nặng gần 500kg, với chi phí bỏ ra cho mỗi kilogram là 40 đô-la—vẫn vắng tanh.

Anh bước dọc theo những hành lang rộng rãi dưới ánh sáng dịu mắt của những chiếc đèn chùm mang phong cách tân cổ điển treo hai bên tường, rẽ phải rồi lại rẽ trái và chỉ một phút sau đã đứng trước cánh cửa phòng làm việc bằng gỗ sồi của mình. Xa xa vẳng lại tiếng chuông điện thoại lanh lảnh reo của một thành phố bận rộn bắt đầu thức dậy.

Sáu tầng nhà, trải rộng trên diện tích lên đến gần một nghìn mét vuông tại một trong những địa chỉ đắc địa nhất trong thành phố, nơi làm việc của hơn hai trăm luật sư được trả lương ngất ngưởng, với một thư viện hai tầng, một phòng gym đầy đủ thiết bị, phòng xông hơi, phòng tắm và tủ đồ dành riêng cho phụ nữ và nam giới, mười phòng hội thảo, một đội ngũ nhân viên giúp việc lên đến hàng trăm và, quan trọng nhất, là một danh sách khách hàng mà bất kỳ hãng luật nào trên cả nước cũng phải thèm thuồng, đó là đế chế của Patton, Shaw & Lord.

Hãng luật này đã vượt qua được giai đoạn tồi tệ hồi cuối những năm 1980, rồi nhanh chóng tăng tốc trở lại khi cuộc suy thoái qua đi. Giờ thì nó đang bành trướng nhanh chóng trong khi nhiều hãng cạnh tranh phải thu hẹp quy mô. Tại đây có những luật sư xuất sắc nhất của hầu hết mọi lĩnh vực, hoặc ít nhất cũng là những lĩnh vực mang lại lợi nhuận hậu hĩnh nhất. Rất nhiều người trong số này được nẫng về từ các hãng luật hàng đầu khác, bị hấp dẫn bởi những phần thưởng kếch xù và những lời hứa hẹn rằng ban lãnh đạo sẽ không tiếc họ một đồng nào khi cần theo đuổi những cuộc làm ăn triển vọng.

Ba thành viên sáng lập hãng đều đã được mời ra đảm nhiệm những vị trí chóp bu trong chính quyền hiện tại. Quà chia tay của hãng dành cho họ là khoản tiền lên đến trên hai triệu đô-la cho mỗi người, cùng với sự ngầm hiểu rằng sau khi chính phủ của họ hết nhiệm kỳ họ vẫn sẽ quay lại với công việc cũ, mang trở lại hàng chục triệu đô-la béo bở từ những mối quan hệ mới của mình.

Luật bất thành văn, nhưng được tuân thủ cực chặt chẽ của hãng là không chấp nhận bất kỳ khách hàng mới nào nếu hóa đơn thanh toán tối thiểu không vượt quá một trăm ngàn đô-la. Ban giám đốc đã quyết định rằng bất kỳ khoản tiền nào thấp hơn đều chỉ làm phí thời gian của hãng. Và việc tuân thủ quy định đó cũng chẳng có gì khó khăn, thậm chí họ còn làm không hết việc là khác. Tại thủ đô của nước Mỹ, khách hàng luôn muốn những hãng luật tốt nhất mà không quan tâm đến vấn đề giá cả.

Hãng mới chỉ thực hiện đúng một ngoại lệ của quy định đó, và thật trớ trêu đó lại là khách hàng duy nhất mà Jack có ngoài công ty Baldwin. Anh tự nhủ sẽ từng bước thách thức cái quy định đó xem thế nào. Và một khi đã quyết định làm, anh sẽ cố gắng làm theo cách của mình càng nhiều càng tốt. Anh biết những thắng lợi ban đầu của mình sẽ rất khiêm tốn, nhưng như thế cũng đã là tốt lắm rồi.

Anh ngồi xuống bàn làm việc, mở cốc cà phê của mình và liếc qua tờ Post. Patton, Shaw & Lord có tới năm nhà bếp cùng với ba người quản gia làm việc toàn thời gian, người nào cũng có máy tính riêng. Có lẽ mỗi ngày hãng tiêu thụ hết khoảng năm trăm cốc cà phê, nhưng bao giờ Jack cũng tự mua cà phê sáng cho mình tại quán nhỏ phía góc đường phố vì anh không sao nhấp nổi cái thứ đồ uống ở công ty. Đó là một loại cà phê nhập khẩu đặc biệt cực kỳ đắt đỏ vậy mà uống chẳng khác gì đất trộn với tảo biển.

Anh ngả người trên ghế và liếc một vòng quanh văn phòng của mình. Một văn phòng rộng rãi theo đúng tiêu chuẩn của những công ty hàng đầu, mỗi chiều khoảng 5m, bên dưới là quang cảnh Đại lộ Connecticut rất đẹp.

Hồi còn làm ở Văn phòng Luật sư công, Jack phải dùng chung văn phòng với một luật sư khác, ở đó thậm chí còn không có cửa sổ, chỉ có đúng một tấm tranh quảng cáo khổng lồ in hình bãi tắm ở Hawaii mà Jack hỳ hục dán lên vào một buổi sáng lạnh đến cắt da cắt thịt. Được cái là cà phê ở đó hợp gu của Jack hơn nhiều.

Khi trở thành đối tác chính của hãng, anh sẽ nhận được một văn phòng mới, có lẽ là rộng gấp đôi chỗ hiện tại—tất nhiên chưa phải là văn phòng ở góc, rộng rãi với tầm nhìn đẹp, nhưng điều đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Với tài khoản của công ty Baldwin, anh trở thành người kiếm tiền nhiều thứ tư trong hãng, trong khi ba người kia đã đều đã năm mươi, sáu mươi tuổi, ở cái tuổi mà họ quan tâm tới các sân golf nhiều hơn là tới một văn phòng mới. Anh liếc nhìn đồng hồ. Đã tới lúc bắt đầu công việc.

Anh vẫn thường là một trong những người đầu tiên đến công ty, nhưng chỉ một lát nữa thôi là nơi này sẽ vô cùng náo nhiệt. Patton, Shaw trả lương nhân viên không kém gì mức đãi ngộ ở những công ty hàng đầu New York, và đổi lại khoản tiền kếch xù đó, họ kỳ vọng những nỗ lực phi thường. Khách hàng của hãng đều là dân khủng và những yêu cầu pháp lý của họ cũng khủng không kém. Mắc một sai làm trong lĩnh vực này có thể cùng đồng nghĩa với một hợp đồng bào chữa bốn tỷ đô-la tan thành mây khói hoặc một thành phố tuyên bố phá sản.

Mọi cộng sự và cổ đông nhỏ mà anh biết trong hãng đều gặp vấn đề về dạ dày; một phần tư trong số đó phải điều trị dưới hình thức này hay hình thức khác. Jack chứng kiến cảnh những khuôn mặt tái nhợt cùng thân hình èo uột của họ hàng ngày lê qua những hành lang sạch bóng của Patton, Shaw & Lord, người như còng xuống dưới một gánh nặng pháp lý khổng lồ nào đó. Đó là cái giá phải trả cho khoản tiền lương giúp họ được ở trong nhóm năm phần trăm dân số có thu nhập cao nhất nước.

Trong số này thì chỉ có anh là không phải lo nghĩ nhiều về việc có thể trở thành đối tác chính hay không. Trong ngành luật thì yếu tố then chốt nhất là kiểm soát được khách hàng. Anh mới chỉ làm việc cho Patton, Shaw được khoảng một năm, vẫn chỉ là một tay mơ trong lĩnh vực Luật doanh nghiệp, vậy mà lại nhận được sự tôn trọng của hầu hết các thành viên kỳ cựu và nhiều kinh nghiệm nhất trong hãng.

Tất cả những điều đó lẽ ra phải khiến anh cảm thấy áy náy, cảm thấy không xứng đáng—có lẽ anh sẽ cảm thấy thế thật nếu như anh không phải bận tâm vì sự khổ sở đang chờ đợi phần đời còn lại của mình.

Anh thả nốt chiếc bánh rán nhỏ cuối cùng vào miệng, nhổm người ngồi thẳng lên trên ghế và mở một tập hồ sơ. Bản thân những việc liên quan đến kinh doanh thường đã rất đơn điệu, hơn nữa trình độ và kỹ năng của anh trong lĩnh vực này cũng chưa đâu vào đâu nên phần việc mà anh được giao cũng chẳng được coi là điều vui thú gì cả. Xem xét lại những hợp đồng thuê đất, chuẩn bị hồ sơ đăng ký tiêu chuẩn UCC, thành lập những công ty trách nhiệm hữu hạn, soạn thảo biên bản ghi nhớ và những tài liệu sắp xếp cá nhân, tất cả đều có trong công việc hàng ngày, và danh sách những việc phải làm cũng mỗi ngày một dài hơn, và dài hơn nữa, nhưng anh cũng học hỏi rất nhanh; anh buộc phải học nếu muốn tồn tại ở đây, những kỹ năng tranh biện trước tòa dường như hoàn toàn trở nên vô dụng ở môi trường này.

Thông thường thì hãng hiếm khi nhận những công việc tranh tụng hoặc kiện cáo, mà chủ yếu ưu tiên cho mảng thuế và luật doanh nghiệp, vừa ổn định lại còn béo bở hơn nhiều. Khi xuất hiện vấn đề cần kiện cáo, công việc sẽ được chuyển cho những hãng luật tranh tụng hàng đầu, ngược lại, những hãng này cũng chuyển cho Patton, Shaw những phần việc không liên quan đến kiện cáo. Đó là một thỏa thuận đã phát huy hiệu quả rất tốt từ nhiều năm nay.

Đến giờ ăn trưa anh đã giải quyết xong hai chồng hồ sơ, đọc cho thư ký soạn ba danh mục kiểm tra cùng với vài lá thư, đó là chưa kể anh còn nhận cả bốn cuộc điện thoại từ Jennifer, nhắc anh về bữa tối ở Nhà Trắng mà họ sẽ tham dự đêm hôm đó.

Chẳng là bố cô vừa được một tổ chức nào đó trao tặng giải thưởng Doanh nhân của năm. Việc một sự kiện như vậy lại được tổ chức dưới hình thức một buổi tiệc trong Nhà Trắng cũng đủ nói lên nhiều điều về mối quan hệ khăng khít giữa Tổng thống và giới trùm tài phiệt. Nhưng dù sao thì Jack cũng có cơ hội được nhìn tận mặt Tổng thống. Còn việc được giới thiệu và nói chuyện với ông ta thì có lẽ là không thể, nhưng thật ra ai mà biết được.

“Rảnh chứ?” Barry Alvis thò cái đầu đang bắt đầu hói của mình vào cửa phòng. Anh ta là một cộng sự cao cấp, có nghĩa là anh ta đã ba lần được xem xét tư cách trở thành đối tác chính nhưng có lẽ sẽ không bao giờ vượt qua được bước cuối cùng đó. Vừa cần cù lại sắc sảo, anh ta là một mẫu luật sư mà bất kỳ hãng luật nào cũng cảm thấy may mắn khi có được. Tuy nhiên, những kỹ năng giao tiếp, cùng với triển vọng tìm kiếm và thu hút khách hàng của anh ta lại là con số không tròn trĩnh. Anh ta kiếm được một trăm sáu mươi nghìn đô-la mỗi năm, và làm việc đủ chăm chỉ để được nhận thêm hai mươi nghìn tiền thưởng nữa. Vợ anh ta không đi làm, con cái đều học ở các trường tư danh tiếng, có một chiếc Beemer đời mới nhất, thứ mà khó có thể ghi điểm trong các vụ thương thảo với khách hàng, nhưng cũng không có gì đáng để phàn nàn.

Là một luật sư kỳ cựu với mười năm kinh nghiệm giao dịch trong môi trường kinh doanh khắc nghiệt hàng đầu, anh ta chẳng có lý do gì mà không bực bội với vị trí của Jack Graham, và đó chính là những gì anh ta đã làm.

Jack vẫy anh ta vào. Anh biết Alvis không thích mình, anh hiểu tại sao và cũng không lấy làm phiền cho lắm. Anh phải chấp nhận thái độ đó của họ, trong chừng mực nhất định, chứ anh không để ai đó o ép mình quá đáng.

“Jack, chúng ta phải làm cho xong vụ sáp nhập Bishop.”

Jack ngỡ ngàng. Hợp đồng đó, một của tội nợ thực sự, đã chết rồi cơ mà, hoặc ít nhất anh cũng tưởng vậy. Anh rút ra một tập hồ sơ luật, hai tay hơi giật giật.

“Tôi tưởng Raymond Bishop không muốn lên giường với TCC.”

Alvis ngồi xuống, đặt chồng hồ sơ dày cả gang tay mà anh ta mang theo bên mình lên mặt bàn, rồi ngả người ra sau ghế.

“Những hợp đồng vẫn chết, rồi quay lại ám ảnh cậu. Chúng tôi cần những nhận xét của cậu với những tài liệu tài chính phát sinh vào chiều ngày mai.”

Suýt nữa thì Jack đánh rơi chiếc bút. “Tức là mười bốn bản thỏa thuận với hơn năm trăm trang tài liệu, Barry. Anh biết chuyện này từ khi nào vậy?”

Alvis nhổm dậy và Jack thoáng nhận thấy một nụ cười đắc chí đang hiện lên mặt anh ta.

“Mười lăm bản thỏa thuận, với con số chính thức là sáu trăm mười ba trang, các dòng viết liền nhau, chưa kể phụ lục đi kèm. Cảm ơn Jack, Patton & Shaw đánh giá cao sự vất vả của cậu.” Anh ta quay lưng. “À quên, chúc cậu có buổi tối vui vẻ với ngài Tổng thống nhé, và cho gửi lời hỏi thăm cô Baldwin.”

Alvis bước ra ngoài.

Jack nhìn chồng tài liệu khổng lồ trước mặt và giơ tay xoa mạnh hai thái dương. Anh tự hỏi không biết cái thằng chó đẻ khốn kiếp kia biết về việc dự án sáp nhập Bishop được khôi phục từ bao giờ. Có gì đó mách bảo anh rằng không phải là mới chỉ từ sáng nay.

Anh nhìn đồng hồ rồi bấm chuông gọi cô thư ký, ra lệnh hủy tất cả lịch và những công việc còn lại trong ngày, nhấc tập hồ sơ nặng cả gần chục cân lên và bước về phía phòng họp số chín, phòng họp nhỏ nhất và biệt lập nhất của hãng, nơi anh có thể ẩn mình làm việc trong yên tĩnh. Anh có thể tập trung làm trong sáu tiếng, đi dự tiệc, quay lại, làm cả đêm, xông hơi qua một chút, rồi đi tắm và cạo râu ngay tại đây, làm nốt phần nhận xét và đặt chúng lên bàn Alvis vào lúc ba giờ, cùng lắm là bốn. Đồ khốn kiếp.

Sau khi xem xong sáu bản thỏa thuận, Jack ăn nốt miếng khoai tây chiên cuối cùng, uống hết lon Coke, cầm lấy áo khoác và chạy một mạch mười cầu thang xuống sảnh chờ.

Chiếc taxi thả anh xuống trước khu căn hộ của mình. Anh đứng đờ người.

Chiếc Jaguar đã đậu sẵn trước tòa nhà của anh. Tấm biển số kênh kiệu với từ SUCCESS cho Jack biết là người sắp trở thành bạn đời của anh đang chờ sẵn trên phòng. Cô đang rất bực anh. Cô không bao giờ chịu hạ mình tới chỗ ở của anh trừ phi cô đang bực anh vì chuyện gì đó và muốn để cho anh biết rõ điều này.

Anh nhìn đồng hồ. Kể ra cũng hơi muộn một chút, nhưng không sao. Anh mở cửa chính, tay xoa xoa cằm; có lẽ bỏ qua bước cạo râu cũng không sao. Cô đang ngồi trên sofa, tất nhiên sau khi đã cẩn thận trải một tấm vải sạch xuống bề mặt ghế. Anh phải thầm công nhận là trông cô thật lộng lẫy; đúng dòng dõi của những kẻ máu xanh, còn khái niệm đó thời buổi này có ý nghĩa gì thì anh không chắc nữa. Mặt nặng như chì, cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt anh.

“Anh về muộn.”

“Anh có phải là sếp của mình đâu, em biết đấy.”

“Đừng lấy cớ, em cũng đi làm đấy.”

“Ừ, nhưng điểm khác biệt là sếp của em có cùng họ với em, và luôn chiều lòng cô con gái xinh đẹp đáng yêu của mình.”

“bố mẹ đi trước rồi. Hai mươi phút nữa chiếc limousine sẽ tới đây.”

“Còn nhiều thời gian mà.” Jack cởi quần áo và nhảy vào nhà tắm. Anh kéo tấm rèm che lại. “Jenn, lấy hộ anh bộ vest hai hàng cúc màu xanh nhé?”

Cô bước vào trong phòng tắm, nhìn quanh với vẻ ghê tởm không thèm che giấu. “Giấy mời ghi là cà-vạt đen mà.”

“Cà vạt đen không bắt buộc,” anh chỉnh lại, tay quệt bọt xà phòng đang dính vào mắt.

“Jack, đừng có thế chứ. Đây là Nhà Trắng, vì Chúa, là Tổng thống đấy.”

“Họ cho em được lựa chọn mà, cà-vạt đen hoặc không. Anh chỉ đang thực hiện cái quyền của mình là được từ bỏ cà-vạt đen. Với lại, anh làm gì có áo tuxedo chứ.” Anh nhăn răng nhìn cô và kéo mạnh tấm rèm lại như cũ.

“Anh đáng lẽ phải mua một bộ rồi chứ.”

“Anh quên mất. Thôi nào Jenn, vì Chúa. Làm gì có ai nhìn anh đâu mà sợ, chẳng ai quan tâm đến việc anh mặc gì trên người.”

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều, Jack Graham. Em chỉ yêu cầu anh có một việc bé xíu, vậy mà…”

“Em có biết là những đồ dở hơi ấy tốn bao nhiêu tiền không?”

Xà phòng đang làm mắt anh cay xè. Anh nghĩ đến Barry Alvis và cảnh phải làm việc suốt đêm rồi lại còn phải giải thích việc đó với Jennifer và ông bố cô nữa chủ, và giọng anh chợt trở nên giận dữ hơn. “Và anh sẽ mặc cái áo chết tiệt ấy bao nhiêu lần chứ? Một hoặc hai lần mỗi năm à?”

“Sau khi kết hôn, chúng ta sẽ tham dự rất nhiều buổi gặp mặt quan trọng mà cà-vạt đen sẽ không còn là chuyện thích hay không nữa, nó là điều kiện bắt buộc. Những món đồ mà theo anh là ‘chết tiệt’ ấy thực sự là một khoản đầu tư khôn ngoan.”

“Anh thà đầu tư tiền dành dụm về hưu của mình vào sưu tập thẻ bóng chày còn hơn.” Anh lại thò đầu ra ngoài để cô thấy là anh nói đùa, nhưng cô không còn ở đó.

Anh lấy khăn vò tóc, rồi quấn nó quanh hông và bước vào căn phòng ngủ bé xíu nơi anh trông thấy một bộ tuxedo mới tinh treo trên cánh cửa. Jennifer bỗng từ đâu hiện ra, nhoẻn miệng cười.

“Quà tặng của công ty Baldwin Enterprises. Một chiếc Armani. Anh mặc vào sẽ rất tuyệt.”

“Làm sao em biết cỡ của anh?”

“Vừa vặn cỡ 42. Anh có thể trở thành người mẫu đấy. Người mẫu nam độc quyền của Jennifer Baldwin.” Cô choàng đôi cánh tay xức nước hoa thơm phức của mình qua vai anh và xiết chặt. Anh cảm thấy bộ ngực đầy đặn của cô ép vào lưng mình và thầm rủa là không còn đủ thời gian để tận dụng khoảnh khắc lãng mạn này. Chỉ một lần thoát khỏi những bức tranh trên trần nhà, thoát khỏi những thiên sứ có cánh và những cỗ chiến xa, có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.

Anh thèm khát nhìn chiếc giường chật chội và bừa bộn của mình. Đã thế anh lại còn phải làm suốt đêm nữa chứ. Quỷ tha ma bắt Barry Alvis và thằng cha Raymond Bishop lập lờ đó đi.

Tại sao lần nào nhìn thấy Jennifer Baldwin anh đều hy vọng rằng mọi chuyện giữa hai người sẽ khác đi chứ? Khác ở đây nghĩa là sẽ tốt hơn. Rằng cô sẽ thay đổi, hoặc không thì anh sẽ thay đổi, hay cả hai sẽ gặp nhau ở đâu đó giữa chừng? Cô thật là xinh đẹp, lại có tất cả mọi thứ trên thế gian này. Lạy Chúa, anh bị làm sao thế nhỉ?

Chiếc limousine lướt đi êm ru trên đường phố thưa thớt người sau giờ cao điểm. Quá bảy giờ tối vào một ngày trong tuần, khu trung tâm của Washington D.C. vắng hoe vắng hoắt.

Jack quay sang nhìn vợ chưa cưới của mình. Chiếc áo khoác mỏng nhưng rất đắt tiền của cô không che được viền cổ áo sâu hun hút. Những đường nét hoàn mỹ của khuôn mặt đẹp như một tác phẩm điêu khắc được phủ bởi làn da mịn màng không tì vết thỉnh thoảng lại lóe lên một nụ cười mê hồn. Mái tóc màu nâu vàng dày và óng ả của cô được buộc thành túm cao phía sau gáy: bình thường cô vẫn để tóc xõa. Trông cô lúc này chẳng khác gì một trong những siêu mẫu thời thượng.

Anh ngồi sát vào cô. Cô mỉm cười với anh, kiểm tra lại trang điểm trên mặt, tất cả đều tinh tế và hoàn hảo, rồi vuốt ve tay Jack.

Anh vuốt ve chân cô, luồn xuống dưới mép váy; cô đẩy anh ra.

“Có lẽ lát nữa nhé,” cô thì thầm để người lái xe không nghe được.

Jack mỉm cười và làm mặt nhăn nhở rằng một lát nữa anh lại bị đau đầu thì sao. Cô bật cười, và anh chợt nhớ ra rằng đêm nay sẽ không có chuyện “lát nữa” nào cả.

Anh ngả người xuống chiếc ghế bọc da êm ái của mình và hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên anh tới Nhà Trắng: Jennifer thì đã hai hay ba lần gì đó. Trông cô không có vẻ gì hồi hộp; anh thì có. Anh chỉnh lại cái cà-vạt nơ trên cổ mình, và vuốt thẳng tóc khi chiếc xe rẽ vào cổng.

Các nhân viên an ninh Nhà Trắng kiểm tra họ kỹ lưỡng như thường lệ; Jennifer khiến tất cả cánh đàn ông cũng như các bà có mặt đều phải ngoái nhìn hai ba lần liền. Khi cúi xuống chỉnh lại đôi giày cao gót của mình, cô gần như khoe hết cơ thể tuyệt đẹp của mình ra khỏi chiếc váy dạ tiệc năm nghìn đô-la và đem đến niềm vui nho nhỏ cho mấy gã nhân viên Nhà Trắng. Jack cũng nhận được những cái nhìn ghen tỵ từ cánh đàn ông. Sau đó họ tiến vào trong tòa nhà và chìa ra giấy mời có in tên của mình cho viên trung sĩ Thủy quân lục chiến xem. Anh chàng này dẫn họ đi qua hành lang lối vào ở tầng dưới rồi đi lên cầu thang tới Phòng Đông.

"Mẹ kiếp!" Tổng thống cúi xuống nhặt tờ giấy in bài phát biểu cho buổi lễ tối hôm đó thì vết thương ở vai chợt giật lên buốt nhói. “Tôi nghĩ con dao đâm trúng một dây chằng hay sao ấy, Gloria.”

Gloria Russell ngồi trên một trong những chiếc ghế rộng bọc nhung mà vợ Tổng thống đã chọn để trang trí cho Phòng Bầu dục.

Gu thẩm mỹ của Đệ nhất Phu nhân quả là không sao chấp nhận nổi. Bà ta trông thì xinh đẹp, dễ nhìn, nhưng về mặt trí tuệ thì lại hơi nông cạn, nghèo nàn. Không phải là thách thức đối với quyền lực của Tổng thống, nhưng cũng là một món đồ đáng giá trang điểm cho những cuộc bầu cử.

Nền tảng gia đình của bà ta phải nói là không thể chê vào đâu được: con nhà thế gia lâu đời, lắm tiền, nhiều của, quan hệ rộng rãi. Tuy nhiên, mối liên hệ của Tổng thống với tầng lớp tài phiệt và quyền lực chính trị lâu đời của nước Mỹ không ảnh hưởng gì đến vị thế của ông ta trong mắt phe cải cách và cấp tiến, chủ yếu là vì sức hút trong tính cách của ông ta cùng những kỹ năng tài tình trong việc thuyết phục và xây dựng sự đồng thuận. Và tất nhiên không thể không nói đến vẻ ngoài quyến rũ của ông ta, yếu tố có ảnh hưởng lớn hơn bất kỳ ai dám thừa nhận.

Một vị Tổng thống thành công phải có biết cách thu phục nhân tâm bằng khả năng hùng biện của mình, mà khả năng hùng biện của vị Tổng thống này cũng có sức mạnh chẳng kém gì cú vụt bóng của Ted William huyền thoại.

“Tôi nghĩ chắc tôi cần một bác sĩ.” Tâm trạng của Tổng thống lúc này thật là không tốt, nhưng Russell cũng đâu có hơn gì.

“Hừ, Alan, vậy ông định giải thích như thế nào với cánh báo chí Nhà Trắng về vết thương do dao đâm đây?”

“Còn tính bảo mật trong quan hệ bác sĩ–bệnh nhân là cái chết tiệt gì thế?”

Russell nhướng mắt. Thỉnh thoảng ông ta mới ngốc nghếch làm sao.

“Ông không khác gì một công ty trong danh sách Fortune 500 đâu, Alan ạ, tất cả những gì về ông đều là thông tin của công chúng.”

“Hừm, không phải tất cả đâu.”

“Điều đó thì còn phải xem đã, đúng không nào? Chuyện này còn lâu mới kết thúc, Alan.” Từ đêm qua đến giờ, Russell đã đốt hết sạch ba bao thuốc lá và dốc cạn hai bình cà phê. Bất kỳ lúc nào thế giới của họ, sự nghiệp của bà ta, cũng có thể sụp đổ thành tro bụi. Chỉ cần cảnh sát đến gõ cửa. Đó là tất cả những gì bà ta có thể làm để ngăn mình không chạy khắp phòng và gào thét như một người điên loạn. Và lại là cảm giác buồn nôn, chếnh choáng đó vẫn không ngừng xâm chiếm bà ta như những con sóng dập dìu. Bà ta nghiến chặt răng, hai tay bíu chặt lấy thành ghế. Trong đầu không sao dứt khỏi viễn cảnh về một ngày tận thế.

Tổng thống lại lướt qua bài diễn văn, ghi nhớ vài ý chính, những phần còn lại thì ông ta có thể ứng khẩu tùy theo tình hình; trí nhớ của ông ta phải nói là siêu phàm, một phẩm chất ưu việt đã giúp ông ta rất nhiều.

“Đó là lý do tại sao tôi cần có cô, Gloria, chẳng phải thế còn gì? Để làm cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn?”

Ông ta nhìn người phụ tá của mình.

Trong thoáng chốc bà ta tự hỏi không biết ông ta có biết không. Không biết ông ta có biết những gì bà ta đã làm với ông ta. Người bà ta cứng đờ rồi lại giãn ra. Ông ta biết làm sao được, không thể cả chuyện đó. Bà ta còn nhớ những lời van xin lảm nhảm của Tổng thống khi ông ta đang say khướt; ôi, thật không thể tin nổi một chai whiskey có thể làm thay đổi con người ta đến mức ấy.

“Tất nhiên rồi, Alan, nhưng vẫn còn phải quyết định một số việc nữa. Cũng cần phải phát triển một số kế hoạch dự phòng tùy thuộc vào việc chúng ta sẽ phải đối mặt với những tình huống như thế nào.”

“Tôi không thể hủy bỏ chương trình làm việc của mình được. Vả lại, chắc gã này cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

Russell lắc đầu. “Chúng ta không thể chắc chắn được.”

“Nghĩ mà xem! Nếu lộ chuyện này ra cũng đồng nghĩa với việc hắn thừa nhận đã phạm tội ăn trộm. Cô có hình dung ra việc hắn xuất hiện trên bản tin buổi tối với câu chuyện như vậy không? Sẽ không ai thèm đếm xỉa đến hắn lấy một phút đâu. Hắn không thể động đến tôi, Gloria. Cả triệu năm nữa cũng không.”

Họ đã vạch ra một chiến lược đối phó với chuyện này trong chiếc limo trên đường về. Lập trường rất đơn giản: phủ nhận hoàn toàn. Họ sẽ để mặc cho tính vô lý của bản thân lời buộc tội, ấy là nếu có, tự làm thay cho lời bình luận của mình. Và chắc chắn rằng đó là một câu chuyện cực kỳ vô lý, mặc dù trong thực tế thì nó đã xảy ra. Nhà Trắng rất thông cảm và lấy làm tiếc về tên tội phạm nghèo khổ, ấu trĩ kia cùng gia đình hắn, hẳn họ phải rất lấy làm xấu hổ.

Tất nhiên, còn một khả năng khác, nhưng Russell đã quyết định là chưa đến lúc nói với Tổng thống. Thậm chí bà ta đã kết luận rằng đó mới là kịch bản khả thi nhất. Đó thực sự là điều duy nhất cho phép bà ta nắm quyền chủ động.

“Những chuyện nặng nề hơn cũng đã từng xảy ra.” Bà ta ngước lên nhìn Tổng thống.

“Chỗ đó đã sạch sẽ rồi chứ? Không còn sót lại bất cứ thứ gì có thể bị phát hiện, đúng không, trừ cô ta ra?” Giọng ông ta không giấu được vẻ căng thẳng.

“Vâng.” Russell liếm quanh vành môi. Tổng thống chưa hề biết rằng con dao rọc giấy còn in nguyên dấu vân tay và máu của ông ta đã lọt vào tay tên trộm vô tình trở thành nhân chứng đêm hôm đó.

Bà ta đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng. “Tất nhiên tôi không thể nói gì về những dấu vết của việc quan hệ tình dục. Nhưng dù thế nào chăng nữa chắc họ cũng không thể lần ra đến ông được.”

“Lạy Chúa, tôi thậm chí còn không nhớ là bọn tôi đã làm chuyện đó hay chưa nữa. Hình như là có thì phải.”

Bà ta không nén được mỉm cười khi nghe Tổng thống nói vậy.

Tổng thống quay lại và nhìn bà ta. “Burton và Collin thì sao?”

“Họ thì sao?”

“Cô đã nói chuyện với họ chưa?” Thông điệp mà ông ta định hỏi đã quá rõ ràng.

“Họ cũng có quá nhiều thứ để mất giống như ông, phải không, Alan?”

“Như chúng ta, Gloria, như chúng ta.” Ông ta nhìn vào gương để chỉnh lại cà-vạt. “Có manh mối gì về tên trộm kia chưa?”

“Chưa; họ đang lần theo biển số xe.”

“Theo cô thì khi nào họ sẽ phát hiện ra là cô ta mất tích?”

“Thời tiết mà cứ nóng như thế này thì chắc sẽ sớm thôi.”

“Hài hước lắm, Gloria.”

“Họ sẽ phát hiện là cô ta mất tích, sẽ bắt đầu tìm kiếm. Họ sẽ liên hệ với chồng cô ta, rồi sẽ tới ngôi nhà. Ngày mai, có thể là ngày kia, tối đa là ba ngày.”

“Và rồi cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra.”

“Chúng ta không thể làm gì để ngăn chặn điều đó cả.”

“Nhưng cô sẽ theo dõi sát quá trình điều tra chứ?” Vẻ lo lắng thoáng hiện lên trên vầng trán đang cau lại của Tổng thống khi ông ta lướt nhanh qua những kịch bản có thể xảy ra. Không biết ông ta đã làm tình với Christy Sullivan chưa nhỉ? Hy vọng là rồi. Như vậy thì ít nhất đêm qua cũng không hoàn toàn là một thảm họa.

“Trong chừng mực tối đa có thể để tránh gây nghi ngờ.”

“Việc đó thì dễ thôi. Cô có thể lấy cớ rằng Walter Sullivan là một người bạn thân thiết và là đồng minh chính trị của tôi. Sẽ chẳng có gì khó hiểu nếu tôi bày tỏ mối quan tâm cá nhân đối với vụ án này. Cứ suy nghĩ thật kỹ mọi phương án đi, Gloria, đó là lý do tôi thuê cô mà.”

Còn ông lại lên giường với vợ ông ta, Russell nghĩ bụng. Bạn với chả bè.

“Tôi cũng nghĩ tới phương án đó rồi, Alan.”

Bà ta đốt một điếu thuốc lá, nhả khói ra chậm rãi. Điều này cũng tốt. Bà phải đi trước ông ta trong chuyện này. Luôn đi trước một bước nhỏ, và mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Điều đó sẽ không hề dễ dàng; ông ta là một người nhạy bén, nhưng cũng ngạo mạn. Một người ngạo mạn luôn có xu hướng đánh giá quá cao khả năng của bản thân mình và quá thấp khả năng của mọi người khác.

“Và không ai khác biết là cô ta đã qua lại với ông chứ?”

“Tôi nghĩ có thể tin chắc rằng cô ta biết giữ mồm giữ miệng, Gloria. Nửa trên của Christy cũng không có gì quá đặc sắc, những thứ đáng giá nhất của cô ta nằm hơi thấp xuống dưới một chút cơ, nhưng cô ta cũng hiểu rõ các vấn đề kinh tế không kém gì một nhà tài phiệt am tường nhất.” Tổng thống nháy máy với Chánh văn phòng của mình. “Cô ta sẽ mất khoảng tám trăm triệu đô nếu bị chồng phát hiện ra cô ta đang ngủ lang, dù là với Tổng thống chăng nữa.”

Russell biết Walter Sullivan có thói quen bệnh hoạn là ngồi trên chiếc ghế sau tấm gương và nhìn mọi chuyện diễn ra trên giường, nhưng với những cuộc phiêu lưu của cô vợ mà ông ta không biết, cũng không có cơ hội chứng kiến, không biết phản ứng của ông ta thế nào? Ơn Chúa không phải là Sullivan ngồi trong bóng tối đêm đó.

“Tôi đã cảnh báo ông rồi, Alan, kiểu gì cũng có ngày những trò phiêu lưu này của ông cũng đẩy chúng ta vào rắc rối.”

Richmond nhìn bà ta, vẻ mặt không giấu nổi sự thất vọng. “Nghe này, cô nghĩ tôi là gã đầu tiên ngồi trong văn phòng này chim chuột ngoài luồng sao? Đừng có ngây thơ một cách chết tiệt như thế chứ, Gloria. Ít nhất thì tôi cũng chùi mép tốt hơn nhiều so với những người tiền nhiệm. Tôi vẫn đảm nhiệm đầy đủ những trách nhiệm của chức vụ này… Không ai có thể chê trách gì tôi cả. Hiểu chưa?”

Russell e ngại xoa tay lên cổ. “Hoàn toàn hiểu, thưa ngài Tổng thống.”

“Vậy là chỉ vướng một tên đó thôi, mà hắn cũng chẳng làm gì được.”

“Cũng chỉ cần một tên đó là đủ khiến mọi thứ sụp đổ.”

“Vậy sao? Hừm, có rất nhiều người phụ thuộc vào điều đó đấy. Hãy ghi nhớ lấy điều đó.”

“Thưa Tổng thống, tôi nhớ, ngày nào cũng nhớ.”

Có tiếng gõ cửa. Trợ lý của Russell thò đầu vào. “Còn năm phút nữa, thưa Tổng thống.” Tổng thống gật đầu và ra hiệu cho anh ta lui ra.

“Một bài diễn văn mới đúng lúc làm sao.”

“Ransome Baldwin đóng góp rất lớn vào chiến dịch tranh cử của ngài, cùng với tất cả bạn bè của ông ta.”

“Cô không cần phải giải thích lại với tôi những trò đáp lễ chính trị này, cưng à.”

Russell đứng dậy và bước lại trước mặt ông ta. Bà ta nắm cánh tay lành lặn của Tổng thống, rồi nhìn ông chăm chú. Trên má bên trái của ông ta có một vết sẹo nhỏ. Món quà kỷ niệm từ một mảnh đạn pháo trong giai đoạn phục vụ ngắn ngủi trong quân đội Mỹ khi chiến tranh Việt Nam bước vào những ngày cuối cùng. Khi sự nghiệp chính trị của ông ta bắt đầu cất cánh, phái đẹp đều nhất trí rằng chính vết sẹo bé xíu đó lại làm tôn vẻ quyến rũ nam tính của ông ta lên rất nhiều. Russell chợt nhận ra mình đang chằm chằm nhìn vết sẹo.

“Alan, tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết để bảo vệ lợi ích của ông. Ông sẽ vượt qua chuyện này, nhưng chúng ta cần làm việc cùng nhau, chúng ta là một đội, Alan, một đội thực sự. Không kẻ nào có thể đánh bại chúng ta, một khi chúng ta đoàn kết.”

Vị Tổng thống chăm chú nhìn mặt bà Chánh văn phòng trong giây lát, rồi thưởng cho bà ta một nụ cười vẫn thường xuất hiện cùng ông ta trên các trang bìa tạp chí. Ông ta hôn nhẹ lên má người phụ nữ, bóp chặt tay bà ta trong tay mình; bà ta bám chặt lấy người Tổng thống.

“Tôi yêu cô, Gloria. Cô là kép chính của tôi!” Ông ta cầm bài diễn văn lên. “Đến giờ biểu diễn rồi!” Ông ta quay người và bước ra khỏi phòng. Russell trân trân nhìn theo tấm lưng vạm vỡ, mê mẩn xoa tay lên má rồi cũng bước theo ông ta ra ngoài.

Jack nhìn quanh chiêm ngưỡng vẻ thanh nhã hơi cường điệu của Phòng Đông rộng thênh thang. Lúc này căn phòng đã đông đúc những nhân vật quyền lực nhất nước Mỹ. Xung quanh anh người ta đã bắt đầu kéo bè, kết hội, trong khi tất cả những gì Jack có thể làm là đứng trố mắt nhìn. Anh liếc qua bên kia phòng và nhận ra vợ chưa cưới của mình đang chăm chú trao đổi gì đó với một thượng nghị sĩ đến từ bang miền Tây nào đó, chắc hẳn cô đang say sưa thuyết phục nhà lập pháp này ủng hộ một số vấn đề pháp lý mà Baldwin Enterprises đang theo đuổi.

Hôn thê của Jack dành phần lớn thời gian cho việc tiếp cận các nhân vật quyền lực ở mọi cấp độ. Từ những ủy viên hội đồng hạt cho tới những chủ tịch các ủy ban Thượng viện, Jennifer bao giờ cũng gõ đúng cánh cửa cần gõ, đầu tư đúng nơi cần quan hệ và bảo đảm rằng tất cả những tay chơi quan trọng nhất lúc nào cũng sẵn sàng xuất hiện khi Baldwin Enterprises muốn nhận được một hợp đồng siêu khủng nào đó. Việc giá trị tài sản trong công ty của cha cô tăng gấp đôi trong vòng năm năm qua có một phần không nhỏ nhờ tài quan hệ xã hội của Jennifer. Nói cho cùng, làm gì có người đàn ông nào an toàn nổi trước cô?

Ransome Baldwin, cao gần một mét chín, mái tóc dày bạc trắng đạo mạo với giọng nam trầm sang trọng, cũng đang đi quanh chào mọi người, hồ hởi bắt tay với những chính trị gia đã được ông ta nắm trong lòng bàn tay và huých tay thân mật với một số ít mà ông ta chưa kịp thâu tóm.

Thật tuyệt là buổi lễ trao giải thưởng diễn ra rất chóng vánh. Jack liếc nhìn đồng hồ. Anh cần phải quay lại văn phòng càng sớm càng tốt. Trên đường tới đây Jennifer có đề cập đến một bữa tiệc riêng nào đó ở khách sạn Willard lúc mười một giờ. Anh xoa xoa mặt. Đen đến thế là cùng.

Anh đang định kéo Jennifer qua một bên để giải thích rằng anh phải về sớm, thì đúng lúc đó Tổng thống bước lại gần cô, đi cùng ông ta chính là Ransome Baldwin, và một lát sau cả ba bước tới chỗ anh.

Jack đặt đồ uống của mình xuống và hắng giọng, anh không muốn mình trông như một thằng ngốc toàn phần khi cứ ú ớ nói không nên lời trước mặt Tổng thống. Jennifer và cha cô đang nói chuyện với Tổng thống như những người bạn cũ thân thiết. Cười vui vẻ, tán chuyện trên trời dưới bể, huých tay như thể ông ta chỉ là người anh họ Ned ở Oklahoma đến chơi vậy. Nhưng đây đâu phải là người anh họ Ned, đây là Tổng thống của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ đấy, lạy Chúa!

“Vậy ra cậu là anh chàng may mắn đó sao?” Nụ cười của Tổng thống thật truyền cảm và dễ chịu. Hai người bắt tay. Ông ta cao không kém gì Jack, và Jack không khỏi cảm thấy khâm phục khi thấy ông ta vẫn giữ được vóc dáng gọn gàng và sung sức ở cương vị bận rộn và vất vả đó.

“Jack Graham, thưa Tổng thống. Rất vinh dự khi được gặp ngài.”

“Tôi có cảm giác như biết cậu từ trước rồi, Jack, Jennifer đã kể cho tôi nghe rất nhiều về cậu. Chủ yếu là những điều tốt thôi.” Ông ta mỉm cười.

“Jack là đối tác ở hãng luật Patton, Shaw & Lord.” Jennifer vẫn đang nắm tay Tổng thống. Cô nhìn Jack và nhoẻn một nụ cười điệu đàng.

“À, chưa phải là đối tác mà, Jenn.”

“Tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Giọng nói ồm ồm của Ransome Baldwin xen vào. “Với một khách hàng như Baldwin Enterprises, con có thể ra giá cho mình tại bất kỳ hãng luật nào ở nước Mỹ này. Đừng quên điều đó. Đừng để Sandy Lord bắt chẹt con quá đáng.”

“Nghe ông ấy đi, Jack. Tiếng nói của kinh nghiệm đấy.” Tổng thống nâng cốc của mình lên rồi đột nhiên nhăn nhó giật tay xuống. Jennifer loạng choạng, buông tay ông ta ra.

“Tôi xin lỗi, Jennifer. Chơi tennis nhiều quá. Cánh tay khốn kiếp lại hành hạ tôi rồi. Này, Ransome, hình như ông có một truyền nhân xứng đáng rồi đấy!”

“Chưa chắc, cậu ấy sẽ phải đấu tranh với con gái tôi để giành được đế chế này. Có lẽ Jack sẽ trở thành hoàng hậu còn Jenn là vua chăng. Thế mới là bình đẳng giới chứ?” Ransome phá lên cười sảng khoái đến nỗi làm mọi người xung quanh đều phải ngoái nhìn.

Jack cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng. “Cháu chỉ là một luật sư, bác Ransome; cháu không đi tìm một ngai vàng bỏ trống để chiếm lấy đâu. Trong cuộc sống còn rất nhiều việc khác để làm.”

Jack cầm cốc của mình lên. Mọi chuyện bắt đầu diễn ra không hoàn toàn thú vị như anh chờ đợi. Anh cảm thấy mình như con nhím đang xù lông lên tự vệ. Jack nhai nát một viên đá trong miệng. Và không biết Ransome Baldwin thực sự nghĩ gì về con rể tương lai của mình? Nhất là ngay lúc này? Vấn đề là Jack cũng chẳng thèm quan tâm.

Tiếng cười của Ransome im bặt, ông ta quay sang nhìn sững vào mặt Jack. Jennifer lắc lắc đầu giống như cô vẫn làm mỗi khi anh nói điều gì đó mà cô cho là không phù hợp, mà chuyện này thì vẫn xảy ra quá thường xuyên. Tổng thống nhìn ba người, thoáng mỉm cười và xin phép đi chỗ khác. Ông ta bước tới góc phòng nơi có một phụ nữ đang đứng.

Jack nhìn ông ta bước đi. Anh cũng đã nhìn thấy người phụ nữ qua TV, đó là người đứng ra bảo vệ quan điểm của Tổng thống trong vô số các vấn đề khác nhau. Lúc này trông Gloria Russell không có vẻ gì là vui vẻ cho lắm, nhưng với đủ những cuộc khủng hoảng đang diễn ra trên thế giới thì có lẽ hạnh phúc là thứ xa xỉ và hiếm hoi trong cuộc sống của bà ta.

Đó là những điều để suy ngẫm về sau. Anh đã gặp Tổng thống, đã bắt tay với ông ta. Anh hy vọng cánh tay của ông ta sớm bình phục. Anh kéo Jennifer qua bên và bày tỏ sự tiếc nuối của mình khi không thể ở lại thêm. Điều này khiến cô không hài lòng chút nào.

“Chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được, Jack. Anh có biết đây buổi tối này đặc biệt thế nào đối với bố không?”

“Trời ạ, anh chỉ là một nhân viên quèn thôi mà. Em phải biết chứ? Luật sư làm việc tính giờ ăn tiền mà!”

“Thật lố bịch! Anh biết là thế. Không ai trong cái hãng luật đó có thể đòi hỏi anh đến mức ấy được, chứ đừng nói gì một tay cộng sự vô danh.”

“Jenn, chuyện cũng đâu có gì to tát. Anh đã có một buổi tối vui vẻ. bố em đã nhận được phần thưởng của mình. Giờ là lúc anh phải quay lại với công việc. Kệ Alvis đi. Anh ta hơi o ép anh một chút thật, nhưng vấn đề là anh ta cũng làm việc rất vất vả, nếu không nói là còn vất vả hơn cả anh. Mỗi người đều có phần việc của mình.”

“Thật không công bằng chút nào, Jack. Em không thể cảm thấy thoải mái được.”

“Jenn, đây là công việc của anh. Anh đã bảo em đừng lo lắng về nó, và anh thực sự mong là vậy. Mai anh sẽ gặp em. Anh sẽ bắt taxi.”

“bố sẽ thất vọng lắm.”

“bố thậm chí còn không biết là anh về đâu. Này, đừng có giận anh thế chứ. Và còn nhớ lúc nãy em đã nói”lát nữa” không? Anh sẽ ghi nợ cho em nhé, có lẽ thử thay đổi một lần ở chỗ anh xem sao nhỉ?”

Cô miễn cưỡng để anh hôn. Nhưng khi Jack đi khỏi, cô cũng vội vàng quay lại với cha mình.

← Nghĩa là cổ đông chính, đồng sở hữu trong công ty.

← Tiêu chuẩn Thương mại thống nhất.

← Thành đạt. Trước kia những người thuộc dòng dõi quý tộc thường cho rằng mình có máu màu xanh.

← Theodore Samuel Williams 1918—2002): Huyền thoại bóng chày người Mỹ.

← Danh sách 500 công ty hàng đầu thế giới, do tạp chí Fortune bình chọn.