← Quay lại trang sách

Chương 5

Kate Whitney tấp xe vào bãi đỗ trước tòa nhà. Cô bước một mạch bốn tầng cầu thang, trong khi túi đồ tạp hóa đập đập vào một bên chân, còn bên kia là chiếc cặp đựng tài liệu. Tất nhiên là những tòa nhà trong tầm giá cô có thể chi trả vẫn có thang máy, chỉ có điều không phải lúc nào chúng cũng hoạt động mà thôi.

Cô thay nhanh bộ quần áo chạy bộ lên người, kiểm tra tin nhắn, rồi rời khỏi nhà. Cô đứng khởi động, co duỗi đôi chân dài của mình ngay dưới bức tượng Tổng thống Ulysses S. Grant rồi bắt đầu chạy.

Cô chạy về hướng Tây, qua Bảo tàng Vũ trụ và Không gian, rồi đến bảo tàng Smithsonian mà với kiểu cách kiến trúc Italia thế kỷ 12 cùng những tòa tháp cao tường và các lỗ châu mai, trông chẳng khác gì chỗ ở của một nhà bác học điên khùng. Những bước chân sải dài, nhẹ nhàng và dẻo dai, đưa cô băng qua quảng trường quốc gia ở điểm rộng nhất của nó. Cuối cùng cô chạy quanh Đài tưởng niệm Washington hai vòng liền.

Lúc này hơi thở của cô đã bắt đầu trở nên nhanh hơn; mồ hôi bắt đầu thấm qua chiếc áo phông bên trong và loang ra ngoài chiếc áo khoác của trường luật Georgetown mà cô đang mặc. Trong khi cô chạy ven hồ Tidal Basin, những đám du khách tập trung mỗi lúc một đông hơn. Thời tiết mát mẻ đầu thu đã thu hút tới đây những chuyến bay, những chuyến xe khách và những chiếc xe hơi chật cứng người đến từ khắp nơi trên cả nước. Tất cả đều hy vọng tránh được đợt du lịch cao điểm trước đó cùng cái nóng mùa hè ngột ngạt của thủ đô Washington.

Cô đang vụt chạy chéo qua bên để tránh một đứa trẻ đứng lơ ngơ giữa lối đi thì đâm sầm ngay phải một người khác chạy hướng ngược lại. Cả hai cùng ngã lăn ra đất.

“Mẹ kiếp.” Người đàn ông lăn qua một bên rất nhanh và đứng bật dậy. Cô đang gượng dậy, ngẩng lên nhìn anh ta, môi đã mấp máy lời xin lỗi, thì đột ngột ngồi bệt xuống. Một giây dài dằng dặc chầm chậm trôi qua, khi xung quanh họ là cơ man nào dân du lịch đến từ Arkansas và Iowa tay lăm lăm máy ảnh.

“Chào em, Kate.” Jack đưa tay đỡ cô dậy và giúp cô tập tễnh bước tới dưới gốc một cây anh đào đã trụi hoa trong vô số những gốc anh đào mọc xung quanh hồ Tidal Basin. Bên kia bờ nước êm ả là Đài Tưởng niệm Jefferson uy nghi và đồ sộ, cái bóng cao lớn hắt ra từ bức tượng vị Tổng thống thứ ba của nước Mỹ trông nổi bật trong mái vòm cân đối.

Mắt cá chân Kate bắt đầu sưng. Cô cởi giày và tất ra, rồi bắt đầu ngồi xoa bóp.

“Em không nghĩ anh vẫn còn thời gian chạy bộ đấy, Jack.”

Cô ngước lên nhìn anh: tóc chưa có sợi bạc, bụng chưa ngấn mỡ, mặt cũng chưa có nếp nhăn nào. Thời gian dường như đứng yên với Jack Graham. Cô phải thừa nhận điều đó, anh vẫn thật quyến rũ. Còn cô, cô đúng là một thảm họa không hơn không kém.

Cô lầm bầm thầm rủa mình đã không đi cắt tỉa lại mái tóc rồi lại thầm rủa mình lần nữa vì đã có ý nghĩ đó. Một giọt mồ hôi chảy xuống đầu mũi, cô bực bội đưa mu bàn tay lên quệt phắt nó đi.

“Anh cũng đang băn khoăn giống như em vậy. Anh không nghĩ là người ta lại để các công tố viên được về nhà trước nửa đêm. Chán nghề rồi à?”

“Đúng đấy.” Cô ngồi bóp mắt cá chân, nơi đang thực sự rất đau. Anh cũng thấy vậy nên cúi xuống và nắm lấy bàn chân cô. Cô đẩy tay anh ra. Anh ngẩng lên nhìn cô.

“Em không nhớ là suýt chút nữa anh đã kiếm sống bằng nghề này à, hồi đó em chẳng là thân chủ tuyệt vời nhất và duy nhất của anh đấy thôi. Anh chưa bao giờ thấy một phụ nữ nào có cái mắt cá chân mong manh đến thế, khi mà em trông khỏe mạnh thế cơ mà.”

Cô dịu đi và để mặc anh xoa bóp mắt cá rồi đến cả bàn chân, rồi cũng sớm nhận ra rằng bàn tay anh vẫn còn nguyên sự dịu dàng và mềm mại ngày nào. Không biết anh có thật lòng không khi nói cô trông khỏe mạnh nhỉ? Cô cau mày. Xét cho cùng, chính cô đã đá anh. Và cô đã đúng tuyệt đối khi làm như vậy. Đúng không nhỉ?

“Em có nghe nói về công việc của anh ở Patton, Shaw. Xin chúc mừng.”

“Ôi giời, chuyện vớ vẩn ấy mà. Bất kỳ luật sư nào kiếm được những hợp đồng nhiều triệu đô trong ngành luật cũng đều được hứa hẹn trở thành đối tác chính.” Anh mỉm cười.

“Vâng, em cũng đọc cả tin về cuộc đính hôn qua báo nữa. Xin chúc mừng lần hai.” Lần này thì anh không mỉm cười. Và cô tự hỏi tại sao.

Anh nhẹ nhàng xỏ tất rồi đến giày vào chân cô. Anh ngẩng lên. “Em sẽ không thể chạy được trong vòng một hoặc hai ngày tới đâu, sưng khá to đấy. Anh đậu xe ngay ngoài kia. Để anh đưa em về.”

“Em sẽ bắt taxi.”

“Em tin tưởng một tay tài xế taxi ở thủ đô hơn cả anh sao?” Anh làm ra vẻ bị xúc phạm. “Với lại, anh không thấy em có túi quần hay túi áo gì cả. Em định xin họ cho đi miễn phí sao? Chúc may mắn.”

Cô cúi xuống nhìn chiếc quần soóc của mình. Chìa khóa nhà cô nhét trong tất. Anh đã kịp nhìn thấy chỗ phồng lên. Anh mỉm cười khi thấy cô đang lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Cô bặm chặt môi lại, đảo lưỡi trong miệng. Anh vẫn còn nhớ thói quen đó từ nhiều năm trước. Mặc dù vài năm nay anh không còn nhìn thấy nó, anh bỗng có cảm giác như chưa từng bao giờ rời xa cô.

Anh duỗi thẳng chân ra và đứng dậy. “Đúng ra thì anh nên cho em mượn tiền, nhưng nói thật thì anh cũng cháy túi rồi.”

Cô đứng dậy, đặt một tay lên vai anh để nhún thử chân xem cái mắt cá đã khá hơn chưa.

“Em tưởng mấy hãng luật tư nhân trả lương khá lắm cơ đấy.”

“Kể cũng đúng, có điều xưa nay anh vẫn rất kém trong việc quản lý tiền nong. Em biết thế còn gì.” Đó là sự thật; hồi trước bao giờ cũng là cô đứng ra cân đối chi tiêu và thanh toán các khoản. Mà thực ra hồi đó cũng làm gì có nhiều nhặn gì mà cân đối.

Anh chìa một cánh tay ra rồi đỡ cô tập tễnh bước ra xe của mình, một chiếc Subaru mười năm tuổi. Cô ngỡ ngàng nhìn chiếc xe.

“Anh vẫn chưa tống khứ cái của nợ này đi sao?”

“Này, nó vẫn chạy tốt một quãng đường kha khá nữa đấy. Hơn nữa, nó gắn với biết bao kỷ niệm. Thấy vết ố kia chứ? Do chiếc kem ốc quế phết chocolate bơ lạc Dairy Queen của em, năm 1986, đêm ngay trước hôm anh thi tốt nghiệp. Đêm đó em không sao ngủ được, mà anh cũng không học hành gì. Em còn nhớ chứ? Hôm ấy em bẻ cua đột ngột quá.”

“Anh chỉ giỏi nhớ những chuyện linh tinh. Em thì nhớ có lần anh đã rót sữa lạnh xuống lưng em chỉ vì em đang kêu ca là trời nóng quá.”

“Ờ, đúng rồi, cả chuyện đó nữa.” Cả hai cùng phá lên cười và bước lên xe.

Cô chăm chú nhìn kỹ hơn vết ố, rồi quan sát xung quanh bên trong chiếc xe. Kỷ niệm chợt ùa về xâm chiếm lòng cô như những đợt sóng triều mạnh mẽ. Cô liếc nhìn băng ghế sau. Đôi lông mày cô nhướng hẳn lên. Nếu băng ghế đó mà biết nói thì… Cô quay lên và bắt gặp anh đang nhìn mình, bất giác cô cảm thấy đỏ bừng mặt.

Họ lái xe đi giữa dòng giao thông khá thưa thớt hướng về phía Đông. Kate cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng không hề khó chịu, giống như bốn năm về trước và họ vừa mới nhảy vào xe đi uống cà phê ở đâu đó, hoặc đi mua báo và ăn sáng ở quán The Corner trong khu Charlottesville hay ở một quán cà phê nào đó quanh khu Capitol Hill. Nhưng cô tự nhắc mình rằng những chuyện đó đã là quá khứ từ nhiều năm nay rồi. Đó không còn là hiện tại. Hiện tại hoàn toàn khác. Cô khẽ hạ cửa sổ xe xuống một chút.

Jack dành một mắt để lái xe, mắt kia không lúc nào dứt khỏi cô. Cuộc gặp gỡ của họ không phải là tình cờ. Trước kia cô vẫn luôn chạy theo lộ trình quảng trường The Mall, kể từ khi họ cùng chuyển tới thủ đô và sống trong căn hộ không thang máy đó ở khu Đông Nam, gần chợ Đông.

Sáng hôm ấy Jack thức dậy với sự chán nản mà lâu lắm rồi anh không cảm thấy kể từ khi Kate rời bỏ anh bốn năm trước. Một tuần sau khi cô bỏ đi, cảm giác này ập đến khi anh chợt nhận ra rằng cô sẽ không quay lại. Giờ đây càng gần đến ngày tổ chức đám cưới, anh càng cảm thấy phải gặp Kate, bằng cách nào đó. Anh sẽ không đời nào, không thể nào, để mặc tia sáng đó tắt vụt, chưa phải bây giờ. Có thể anh là người duy nhất trong hai người còn bám víu vào tia sáng mong manh ấy. Và mặc dù anh không có đủ can đảm để lại lời nhắn trên điện thoại của cô hôm ấy, nhưng anh vẫn quyết định rằng nếu anh vẫn muốn tìm thấy cô trên quảng trường The Mall giữa những đám đông cả khách du lịch lẫn dân địa phương, thì anh sẽ làm điều đó. Anh đã làm đúng như vậy.

Cho đến khi hai người va vào nhau, anh đã chạy hơn một giờ, lướt qua những đám đông, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc ở trong tấm ảnh lồng khung đó. Anh đã thấy cô năm phút trước khi diễn ra màn gặp nhau bất ngờ ấy. Nếu như nhịp tim của anh chưa kịp nhanh lên gấp đôi sau một giờ chạy lòng vòng thì chắc chắn nó cũng ở mức độ đấy sau khi anh nhận ra cô đang thư thái chạy vòng quanh hồ. Anh không hề có ý định làm cô bị trẹo mắt cá, nhưng xét cho cùng chính vì thế mà giờ này cô đang ngồi trong xe anh; cũng là cơ hội cho anh đưa cô về nhà.

Kate hất mái tóc ra sau lưng và buộc túm nó lại bằng một sợi dây buộc tóc đeo trên cổ tay. “Vậy công việc của anh dạo này sao rồi?”

“Cũng ổn.” Anh không muốn đề cập đến chuyện công việc. “Ông già em dạo này thế nào?”

“Tưởng anh phải biết rõ hơn em chứ.” Cô không muốn đề cập đến chuyện bố mình.

“Anh không gặp ông kể từ khi…”

“Thế thì may cho anh.” Cô chìm vào im lặng.

Jack lắc đầu tự trách mình ngu ngốc khi gợi chuyện về Luther. Anh vẫn hy vọng một sự hòa giải giữa cha và con gái sau ngần ấy năm. Rõ ràng là chuyện đó đã không xảy ra.

“Anh có nghe nói về những chuyện rất hoành tráng liên quan đến em ở Văn phòng công tố bang.”

“Vâng.”

“Anh nghiêm túc đấy.”

“Từ bao giờ vậy?”

“Ai cũng phải trưởng thành chứ, Kate.”

“Không phải Jack Graham. Xin anh, lạy Chúa, không.”

Anh rẽ phải vào phố Hiến pháp, rồi lại thẳng một mạch về phía nhà ga Liên minh. Đến đây anh chợt dừng lại. Anh biết phải đi hướng nào, nhưng anh không muốn cô biết rằng anh biết điều đó. “Đến đây thì anh chịu rồi, Kate. Đi đường nào nhỉ?”

“Em xin lỗi. Đi vòng quanh Capitol Hill, qua mạn Maryland và sẽ trái sang phố 3.”

“Em thích khu đó à?”

“Với thu nhập của em, em thấy khu đó cũng ổn. Để em đoán nhé. Có lẽ bây giờ anh đang ở Georgetown, đúng rồi, một trong những ngôi nhà lớn mà có khu vực riêng cho người giúp việc, đúng không?”

Anh nhún vai. “Anh vẫn chưa chuyển nhà. Anh vẫn ở chỗ cũ.”

Cô chằm chằm nhìn anh. “Jack, anh đã làm gì với số tiền kiếm được vậy?”

“Anh mua những gì anh thích; chỉ có điều là anh cũng không ham muốn gì nhiều cho lắm.” Anh nhìn lại cô. “Này, em nghĩ sao về một chiếc kem ốc quế Dairy Queen phết chocolate bơ ngọt lịm nh?”

“Trong thành phố không có chỗ nào bán loại đó đâu, em đã thử rồi.”

Anh đánh vô-lăng quay ngoắt xe 180 độ, ngoác miệng cười trước khi những chiếc xe xung quanh bấm còi giận dữ, rồi nổ máy lao vọt đi.

“Nếu vậy thì thưa bà công tố viên, bà chưa cố hết sức rồi.”

Ba mươi phút sau anh tấp xe vào bãi đỗ trước khu chung cư của cô. Anh đi vòng qua cửa xe bên này để giúp cô bước ra. Mắt cá chân cô đã sưng vù. Chiếc kem ốc quế phết chocolate bơ đã gần hết.

“Để anh giúp em lên nhà.”

“Anh không cần phải làm thế đâu.”

“Anh làm trẹo mắt cá chân của em đấy. Đừng để lương tâm anh phải cắn rứt chứ.”

“Em tự đi được, Jack.” Giọng nói đó mới quen thuộc với anh làm sao, cho dù là sau bốn năm liền. Anh gượng cười rồi lùi lại. Cô đã lên đến lưng cầu thang, bước chân chậm rãi và nặng nhọc. Anh đang quay ra xe của mình thì cô quay người lại.

“Jack?” Anh ngẩng đầu lên. “Cám ơn vì chiếc kem.” Cô bước thẳng vào trong tòa nhà.

Jack lái xe lao vọt đi, không kịp nhìn thấy người đàn ông đứng khuất sau rặng cây nhỏ ở ngay lối vào bãi đỗ xe.

Từ trong bóng râm của rặng cây, Luther hiện ra và ngước lên nhìn khu chung cư trước mặt.

Bề ngoài của lão đã thay đổi rất nhiều so với cách đây hai ngày. Thật may là râu lão mọc rất nhanh. Tóc lão đã được cắt rất ngắn, và một chiếc mũ che kín những gì còn lại. Cặp kính râm sùm sụp che bên ngoài đôi mắt tinh tường của lão, trong khi một chiếc áo khoác rộng thùng thình phủ kín thân hình gầy gò.

Lão đã hy vọng được gặp con gái một lần trước khi ra đi. Lão hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Jack, nhưng cũng chẳng sao. Lão vẫn luôn có cảm tình với Jack.

Lão kéo vạt áo khoác trùm kín người. Gió bắt đầu mạnh dần, và không khí ở Washington hôm nay se lạnh hơn so với dịp này mọi năm. Lão chăm chú nhìn lên cửa sổ căn hộ con gái mình.

Căn hộ số mười bốn. Điều này thì lão biết rõ; thậm chí lão còn vào trong đó vài lần, tất nhiên là con gái lão hoàn toàn không biết gì. Cái ổ khóa tiêu chuẩn ở cửa trước đối với lão chỉ là trò trẻ con. Thậm chí người khác dùng chìa khóa có khi vẫn còn lâu hơn lão. Lão vẫn ngồi vào chiếc ghế trong phòng khách và nhìn quanh hàng trăm thứ linh tinh, tất cả đều gợi nhớ những kỷ niệm suốt bao năm tháng qua, một số là những kỷ niệm tươi vui, nhưng đa phần đều là những niềm thất vọng.

Cũng có khi lão chỉ nhắm nghiền mắt và phân tích tất cả những mùi hương khác nhau lẩn khuất trong không khí của căn phòng. Lão biết cô dùng loại nước hoa gì—rất nhẹ nhàng và khó tả. Đồ trang trí nội thất trong nhà của cô đều rất to, vững chắc và cũ kỹ. Tủ lạnh cũng thường xuyên trống trơn. Lão rùng mình khi nhìn thấy những thứ đồ ăn đạm bạc và không có lợi cho sức khỏe mà thỉnh thoảng cô vẫn nhét trong các ngăn tủ lạnh. Cô giữ cho mọi thứ ngăn nắp, nhưng không hoàn hảo; căn phòng trông cũng chỉ vừa đủ cho một nơi để sống thôi.

Và cô nhận được rất nhiều cuộc gọi. Lão đã ngồi nghe nhiều người để lại lời nhắn. Tất cả đều khiến lão ước cô đã chọn một nghề nghiệp khác đi. Bản thân cũng là một tên tội phạm, lão thừa hiểu những tên bệnh hoạn và điên rồ đang nhởn nhơ ngoài kia. Nhưng có lẽ lúc này đã quá muộn để lão có thể đề nghị đưa con gái duy nhất của mình đổi nghề.

Lão biết mối quan hệ giữa lão và con gái mình thật lạ lùng, nhưng Luther cũng thầm nhủ lão đáng phải gánh chịu tất cả những điều đó. Lão chợt nhớ tới vợ mình; một người phụ nữ đã yêu lão và đứng bên lão suốt bao năm tháng và để làm gì chứ? Để đau đớn và bất hạnh. Và rồi một cái chết đột ngột chỉ vừa sau khi bà đã tỉnh ngộ và ly dị lão. Một lần nữa, có lẽ cả trăm lần rồi, lão tự hỏi tại sao lão không từ bỏ được những hành động tội lỗi của mình. Chắc chắn không phải là vấn đề tiền nong. Từ trước đến nay lão vẫn sống hết sức giản dị; phần lớn phần thưởng từ những vụ trộm của lão đều được đem cho người khác. Sự lựa chọn của lão đã khiến người vợ nhẫn nhịn của mình phải lo lắng phát điên và cũng đẩy đứa con gái duy nhất ra khỏi cuộc đời lão. Và cũng cả trăm lần rồi lão đành chịu thua không thể tìm ra một câu trả lời cho câu hỏi tại sao lão vẫn tiếp tục xoáy tài sản của những kẻ giàu có được bảo vệ đến tận răng ấy. Có lẽ chỉ là để chứng minh rằng lão hoàn toàn có thể làm được những gì lão muốn.

Lão lại ngẩng lên nhìn căn hộ của con gái. Lão đã không thể ở bên cô mỗi khi cô cần, vậy thì tại sao cô lại phải ở bên lão những lúc khó khăn? Những lão không sao dứt bỏ hoàn toàn được sợi dây gắn kết giữa hai người, ngay cả khi cô đã làm như thế. Lão sẽ ở bên cô nếu cô cần, nhưng lão biết là cô sẽ chẳng bao giờ cần đến lão.

Luther rảo bước nhanh xuống phố, cuối cùng lão guồng chân chạy để kịp chuyến xe bus chạy tới ga tàu điện ngầm ở ga Liên minh. Lão vẫn luôn là một kẻ độc lập, chưa bao giờ phải lệ thuộc vào bất kỳ ai, dù là ở bất kỳ mức độ nào. Lão là kẻ lữ hành cô độc, và lão thấy hoàn toàn hài lòng với thực tế đó. Nhưng lần này lão thực sự cảm thấy cô đơn, thật không dễ chịu chút nào.

Cơn mưa sầm sập đổ ào xuống, lão căng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc xe bus trong khi nó vẫn đang lầm lũi đi qua những con phố quanh co dẫn đến nhà ga lớn, nơi suýt nữa đã trở thành hoài niệm nếu không nhờ một tham vọng mang tính đột phá biến nó thành một nhà ga kết hợp với trung tâm mua sắm. Nước mưa đập vào và chảy loang ra làm nhòe mặt kính trong suốt khiến lão không thể nhìn rõ nơi lão vừa rời bỏ. Trong thâm tâm lão vẫn ao ước được quay lại cho dù lão cũng biết rằng đó là điều vô vọng.

Lão ngả người trên ghế, kéo sụp chiếc mũ xuống đầu chặt hơn một chút, xì mũi vào chiếc khăn tay. Lão nhặt tờ báo ai đó bỏ lại lên, liếc nhìn những dòng tiêu đề cũ. Lão tự hỏi không biết bao giờ họ sẽ tìm thấy cô ta. Một khi họ tìm thấy, chắc chắn lão sẽ biết ngay lập tức; tất cả mọi người trong cái thành phố này sẽ biết rằng Christine Sullivan đã chết. Khi những người giàu có mà chết, đó bao giờ cũng là tin trên trang nhất. Còn những người nghèo hèn hoặc bình dân mà ngỏm thì cùng lắm là xuất hiện ở mục Lượm lặt. Christy Sullivan chắc chắn sẽ lên trang bìa, trang trọng ở chính giữa.

Lão thả tờ báo xuống sàn xe, ngồi lọt thỏm xuống ghế. Lão cần đi gặp một tay luật sư, rồi sau đó sẽ lặn một hơi. Chiếc xe bus vẫn chạy đều đều, cuối cùng mắt lão cũng nhắm nghiền, nhưng không hề ngủ. Trong giây phút này, lão đang ngồi trong phòng khách của con gái lão, và lần này cô cũng đang ngồi đó với lão.