Chương 8
Jack đến sớm. Đồng hồ của anh chỉ một giờ ba mươi lăm phút chiều. Hôm nay anh nghỉ làm, dành phần lớn quãng thời gian buổi sáng ở nhà để loay hoay xem nên mặc quần áo gì, điều mà trước đây anh chưa bao giờ bận tâm lấy một giây, nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề quan trọng sống còn.
Anh kéo lại khóa chiếc áo khoác bằng vải tweed màu xám, đặt một ngón tay lên chiếc áo sơ-mi cotton màu trắng và chỉnh lại nút cà-vạt đến lần thứ mười.
Anh lững thững đi bộ đến bến cảng và đứng nhìn những công nhân đang bận bịu dọn dẹp chiếc Cherry Blossom, một chiếc tàu chở khách du lịch tham quan được mô phỏng lại từ một chiếc tàu chạy trên sông Mississippi trước kia. Anh và Kate cũng từng đi trên chính con tàu này ngay trong năm đầu tiên họ tới thủ đô trong một buổi chiều hiếm hoi được nghỉ làm. Họ đã tìm cách ghé qua một lượt tất cả những điểm tham quan chủ yếu trong tour. Hôm ấy cũng là một ngày ấm áp như thế này, nhưng trời trong xanh hơn. Còn hôm nay, những đám mây xám xịt đang kéo tới ùn ùn phía đằng Tây; những cơn giông và sấm chớp buổi chiều dường như đã trở thành chuyện đương nhiên vào mùa này trong năm.
Anh ngồi trên chiếc ghế băng dài bạc phếch vì mưa nắng gần ngôi nhà gỗ nhỏ của ban quản lý bến tàu, mắt dõi theo những cánh chim hải âu đang nhàn nhã chao nghiêng trên mặt nước rập rờn. Ngồi từ đây phóng tầm mắt về phía trước anh có thể nhận ra điện Capitol phía xa xa. Nữ thần Tự do, lúc này không còn khoác tấm áo cáu bẩn lưu cữu từ hơn một trăm ba mươi năm đứng dầm mưa dãi nắng ngoài trời nhờ một đợt làm sạch gần đây, đứng oai nghiêm trên chóp của mái vòm nổi tiếng của tòa nhà. Mọi người trong cái thành phố này theo thời gian đều bị két lên người một lớp vỏ cáu bẳn, Jack tự nhủ, nguyên lý muôn đời của nơi này là thế.
Những ý nghĩ đăm chiêu của Jack quay về Sandy Lord, nhân vật nắm trong tay nhiều nhất các hợp đồng béo bở của hãng, và cũng là nhân vật với cái tôi lớn nhất mà Patton, Shaw từng thấy. Có thể nói không ngoa rằng Sandy gần như là cả một thể chế trong giới chính trị và luật pháp ở thủ đô nước Mỹ. Những cổ đông khác gọi tên ông ta như thể đúng giây phút đó ông ta vừa từ trên đỉnh núi Sinai đặt chân xuống với Mười điều răn của riêng mình, mà chắc chắn phải khởi đầu bằng câu, “Ngươi Sẽ Phải Kiếm Cho Các Cổ Đông Của Patton, Shaw và LORD Càng Nhiều Tiền Càng Tốt.”
Điều đáng nói là Sandy Lord cũng là một phần lý do tại sao Ransome Baldwin quyết định chọn hãng luật này, bên cạnh Jack. Lord là một trong những người giỏi nhất, nếu không muốn nói là ví dụ tiêu biểu nhất về một luật sư quyền lực mà thành phố quyền lực này có được, mà trong lĩnh vực này thì không thiếu gì những tay sừng sỏ. Chuyện này đang mở ra vô hạn khả năng giành cho Jack. Còn trong những khả năng vô hạn đó có bao gồm cả hạnh phúc riêng tư của anh hay không thì Jack cũng không dám chắc.
Anh thậm chí cũng không dám chắc anh chờ đợi gì từ bữa trưa hôm nay nữa. Điều anh chắc chắn là anh muốn gặp Kate Whitney. Anh thực sự rất muốn làm điều đó. Dường như đám cưới càng tới gần, anh lại càng trở nên e dè và lẩn tránh về mặt cảm xúc. Mà liệu còn nơi nào để lẩn tránh sự rối bời đó tốt hơn là từ chính người phụ nữ anh đã từng cầu hôn bốn năm trước đây? Anh rùng mình khi kỷ niệm đó tràn về xâm chiếm. Anh sợ hãi trước ý nghĩ cưới Jennifer Baldwin làm vợ. Anh sợ rằng chỉ một thời gian ngắn sau lễ cưới đến chính anh cũng không sao nhận ra cuộc sống của mình nữa.
Có gì đó khiến anh quay đầu lại, anh cũng không biết chính xác là điều gì. Nhưng cô đang đứng đó, ngay bên thành cầu tàu, lặng lẽ nhìn anh. Gió thổi làm chiếc váy dài của cô quấn chặt quanh chân, mặt trời đang vật lộn với những đám mây đen kéo lại mỗi lúc một dày hơn, nhưng vẫn chiếu đủ ánh sáng lấp lánh trên mặt cô khi cô đưa tay gạt những lọn tóc lòa xòa che trước trán. Bắp chân và mắt cá chân cô màu nâu nhạt sau một mùa hè đầy nắng. Chiếc áo cánh rộng để hở vai cô, khoe trọn cả những vết tàn nhang quen thuộc, và cả vết chàm nhìn nửa vầng trăng mà Jack vẫn có thói quen vuốt ve mỗi khi họ ân ái xong, cô nằm ngủ ngon lành còn anh thức ngắm nhìn cô.
Anh mỉm cười nhìn cô chậm rãi bước lại gần. Chắc hẳn cô đã quay về nhà thay quần áo. Đây không thể là bộ áo giáp cô đã mặc trong phiên tòa; những gì cô đang mặc trên người lúc này tượng trưng cho tất cả những nét nữ tính nhất của Kate Whitney mà không một đối thủ pháp lý nào của cô có cơ hội chứng kiến.
Họ sánh vai lững thững thả bộ xuống quán ăn cuối phố, gọi món rồi dành vài phút đầu tiên, vừa lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa ngượng nghịu liếc nhìn nhau, như thể đây là cuộc hẹn hò đầu tiên và không một ai dám nhìn thẳng vào mắt người kia.
“Anh rất biết ơn em đã dành thời gian cho anh, Kate.”
Cô nhún vai, “Em cũng thích chỗ này mà. Lâu lắm rồi em không tới đây. Thỉnh thoảng ra ngoài thay đổi một chút cũng hay. Thường thì em ăn ngay tại bàn làm việc.”
“Lại bánh quy và cà phê chứ gì?” Anh mỉm cười và chăm chú nhìn răng cô. Chiếc răng buồn cười hơi lượm vào trong, như thể nó đang vội vàng ôm trọn hàng xóm của mình một cái vậy. Đó chính là chiếc răng mà anh yêu nhất. Đơn giản vì nó là khiếm khuyết duy nhất mà anh nhận thấy ở cô.
“Bánh quy và cà phê,” cô bẽn lẽn mỉm cười đáp lại. “Nhưng đã giảm xuống còn hai điếu thuốc lá mỗi ngày.”
“Chúc mừng em!” Cơn mưa ào xuống dồn dập đúng lúc thức ăn của họ được mang đến.
Cô ngẩng đầu lên khỏi đĩa của mình, mắt liếc nhanh ra phía cửa sổ rồi đột ngột dừng lại ngay mặt Jack. Cô bắt gặp anh cũng đang nhìn cô chăm chú. Jack mỉm cười ngượng nghịu rồi nâng cốc của mình lên nhấp một ngụm thật nhanh.
Cô đặt khăn ăn của mình lên bàn.
“Quảng trường The Mall là một nơi quá rộng cho ai đó tình cờ đâm sầm vào người khác!”
Anh không nhìn cô. “Dạo này anh toàn gặp may thôi.” Nói xong anh mới ngẩng lên nhìn cô. Cô chờ đợi. Cuối cùng vai anh cũng xuôi xuống.
“Được rồi, đồng ý là vụ đó ít hơn tính tình cờ và nhiều hơn sự chủ ý. Nhưng kết quả dù sao cũng tốt.”
“Kết quả gì cơ? Một bữa trưa?”
“Anh không kỳ vọng nhiều vào tương lai. Anh chỉ thực hiện từng bước một. Quan điểm sống mới mẻ. Thay đổi là điều tốt.”
Cô buột miệng với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu, “Hừm, ít nhất thì anh cũng không còn bào chữa cho những kẻ giết người và hiếp dâm nữa.”
“Và những tên trộm nữa?” anh bật lại, rồi thấy hối hận ngay lập tức.
Mắt Kate bỗng xám đanh lại.
“Anh xin lỗi, Kate. Anh không có ý đó.”
Cô rút ra một điếu thuốc lá cùng bao diêm, châm thuốc và phả khói vào ngay mặt anh.
Anh vẫy tay xua đám khói tan đi. “Đây là điếu thứ nhất hay thứ hai trong ngày của em vậy?”
“Thứ ba. Vì một lý do là lúc nào anh cũng làm em điên tiết.” Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vắt chéo hai chân lên nhau. Bàn chân cô vô tình chạm vào đầu gối chân anh và cô giật mình kéo chân lại. Bất thình lình cô giụi tắt điếu thuốc và đứng bật dậy, tay chụp lấy chiếc ví.
“Em phải quay lại làm việc đây. Em nợ anh bao nhiêu nhỉ?”
Anh sững sờ nhìn cô. “Anh mời em ăn trưa mà. Thậm chí em còn chưa ăn miếng nào.”
Có rút ra một tờ mười đô-la đặt xuống mặt bàn rồi quay người bước ra cửa.
Jack cũng vất vội một tờ mười đô lên bàn và ba chân bốn cẳng chạy theo cô.
“Kate!”
Anh đuổi kịp cô ngay bên ngoài quán ăn. Mưa đang rất dày và mặc dù đã che chiếc áo khoác của anh lên đầu, chỉ trong chốc lát cả hai đã ướt như chuột lột. Dường như cô cũng chẳng hề quan tâm tới điều đó. Cô trèo vào trong xe. Anh cũng nhảy vào ghế bên cạnh. Cô quay sang nhìn anh.
“Em thật sự phải quay về cơ quan.”
Jack hít một hơi dài, lau bớt những giọt nước mưa đọng trên mặt. Bên ngoài mưa vẫn đang đổ xuống xối xả nghe ầm ầm trên nóc xe. Anh cảm thấy tất cả dường như đã trượt hết theo dòng nước. Anh hoàn toàn không biết phải giải quyết tình huống hiện tại như thế nào nữa. Nhưng anh phải nói gì đó.
“Thôi mà, Kate, chúng ta đều ướt sũng cả rồi, cũng gần ba giờ rồi. Hãy đi đâu đó thay quần áo rồi xem một bộ phim nhé. Không, chúng mình có thể lái thẳng ra vùng ngoại ô cũng được. Em còn nhớ quán trọ Windsor chứ?”
Cô mở to mắt nhìn anh, nét mặt hiện rõ vẻ bàng hoàng tuyệt đối. “Jack, anh có đề cập chuyện này với người phụ nữ anh đã hứa hôn và chuẩn bị cưới làm vợ đấy chứ?”
Jack cụp mắt nhìn xuống. Anh phải nói gì bây giờ? Rằng anh không hề yêu Jennifer Baldwin mặc dù chính anh là người đã cầu hôn cô ấy? Ngay lúc này thậm chí anh còn không thể nhớ nổi rằng chính anh đã từng làm điều đó.
“Anh chỉ muốn có chút thời gian ở bên em, Kate. Vậy thôi. Như thế chẳng có gì là sai cả.”
“Tất cả đều sai, không đúng một chút nào, Jack ạ. Tất cả!“ cô bắt đầu vặn chìa khóa để khởi động xe nhưng anh giữ tay cô lại.
“Anh không hề muốn biến chuyện này thành một cuộc cãi vã.”
“Jack, anh đã đưa ra quyết định của mình. Đến lúc này thì tất cả đã hơi quá muộn rồi.”
Nét mặt anh không giấu được vẻ ngỡ ngàng. “Xin lỗi? Em nói gì vậy? Quyết định của anh ư? Anh đã quyết định cầu hôn em cách đây bốn năm. Đó là quyết định của anh. Còn quyết định của em là chấm dứt nó.”
Cô gạt lọn tóc ướt sũng ra khỏi mắt. “Được rồi, đó là quyết định của em. Thế thì sao nào?”
Anh quay sang nhìn thẳng vào mặt cô, hai tay đặt lên vai cô và bóp chặt.
“Em nghe anh nói này, tối qua anh chợt nhận ra. Ôi trời ạ, quái quỷ thật! Từ khi em ra đi đêm nào anh cũng nhận ra điều đó. Anh biết đó là một sai lầm, chết tiệt! Anh không còn là luật sư công nữa. Em đã đúng, anh không còn bào chữa cho những tên tội phạm nữa. Giờ đây anh sống một cuộc sống thoải mái, được tôn trọng. Anh, chúng ta…” Trong khi mắt anh vẫn dán chặt vào khuôn mặt ngỡ ngàng của cô, đầu óc anh chợt trở nên trống rỗng hoàn toàn. Hai bàn tay anh đang run lẩy bẩy. Anh buông cô ra, rồi ngồi sụp xuống ghế.
Anh giật chiếc cà-vạt ướt sũng của mình, vò nó lại rồi nhét vào túi áo, mắt chăm chú nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ trên bảng đồng hồ của xe. Cô kiểm tra chiếc đồng hồ tốc độ đang đứng im bất động, rồi lại liếc nhìn anh. Giọng nói của cô toát lên vẻ dịu dàng, thông cảm, mặc dù nỗi đau không thể nào giấu nổi vẫn hiện rõ trong đôi mắt cô.
“Jack, bữa trưa rất thú vị. Em cũng rất vui khi được gặp anh. Nhưng chúng ta chỉ được phép đến thế thôi. Em rất tiếc.” Cô cắn chặt môi, một cử chỉ mà anh không nhìn thấy vì lúc này anh đang đứng dậy rời khỏi chiếc xe.
Anh thò đầu quay vào trong. “Hãy sống thật hạnh phúc nhé, Kate. Nếu có lúc nào em cần gì đó, hãy gọi cho anh.”
Cô nhìn theo đôi vai rộng và vạm vỡ của anh trong khi anh vẫn cắm cúi bước trong làn mưa, chui vào xe của mình và lái đi. Cô ngồi yên tại đó thêm vài phút. Một giọt nước mắt long lanh lăn dài trên má. Cô giận dữ lau phắt nó đi, kéo cần số xe và lái vọt đi theo hướng ngược lại.
Sáng hôm sau, Jack nhấc điện thoại nhưng rồi lại từ từ đặt nó trở lại chỗ cũ. Thực sự thì cũng để làm gì chứ? Anh đã ở văn phòng suốt từ lúc sáu giờ chiều, giải quyết một mạch hết cả núi công việc ưu tiên bị ứ đọng, và chuyển sang những dự án quan trọng cũng từng bị xếp xó mấy tuần đền. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã bắt đầu le lói rọi những tia sáng đầu tiên trên những tòa nhà chọc trời bằng gạch và bê-tông xám xịt. Anh giơ tay lên che mắt cho khỏi chói và kéo rèm xuống.
Kate không thể nào cứ đột nhiên mà xuất hiện trở lại trong cuộc đời anh, và Jack phải làm quen dần với điều đó. Cả đêm qua anh đã vật lộn với không biết bao nhiêu viễn cảnh có thể hình dung ra trong đầu, hầu hết là những ý tưởng phi thực tế đến điên rồ. Anh nhún vai. Dù sao thì chuyện như vậy vẫn xảy ra hàng ngày với đàn ông và phụ nữ ở khắp mọi nơi trên thế gian. Nhiều lúc mọi chuyện không diễn ra như chúng ta muốn. Cho dù ta có muốn chúng diễn ra như thế hơn bất kỳ điều gì khác trên đời. Anh không thể bắt một ai đó tiếp tục yêu mình như cũ. Anh phải tiếp tục sống. Anh có quá nhiều điều để tiếp tục sống. Biết đâu đây lại là thời điểm để anh tận hưởng tương lai xán lạn mà anh đã nắm trong tay.
Anh ngồi xuống bàn làm việc và bắt tay vào việc cân nhắc tỉ mỉ về hai dự án mới, một là các công việc thủ tục của một công ty liên doanh chẳng phải động não nhiều cho lắm, cái còn lại liên quan đến khách hàng duy nhất mà anh kiếm được, ngoài công ty của nhà Baldwin, đó là Tarr Crimson.
Crimson sở hữu một công ty nghe nhìn nhỏ, là một thiên tài về đồ họa máy tính, và kiếm được kha khá tiền nhờ vào việc tổ chức các hội thảo nghe nhìn cho các công ty tại những khách sạn trong khu vực. Bình thường ông ta cũng lái mô-tô, mặc đồ jeans rách, hút đủ mọi thứ, trong đó thỉnh thoảng cũng có một vài điếu thuốc lá, và có vẻ bề ngoài trông chẳng khác gì một con nghiện bệ rạc nhất trên đời.
Jack và ông ta gặp nhau trong vụ án mà bạn của Jack đã truy tố Tarr vì tội say rượu và gây rối trật tự, nhưng rồi lại bị thua kiện. Tarr đã xuất hiện trước tòa trong một bộ suit ba mảnh cực kỳ lịch lãm, tay xách cặp da bóng loáng, râu tóc cắt tỉa gọn gàng, và đã tự biện minh một cách cực kỳ thuyết phục rằng lời khai của người sĩ quan cảnh sát mang nặng thành kiến vì vụ bắt giữ xảy ra bên ngoài một đêm biểu diễn của ban nhạc rock Grateful Dead, rằng việc kiểm tra nồng độ cồn tại hiện trường là không có giá trị vì người cảnh sát đã không đưa ra lời cảnh báo rõ ràng trước đó, và cuối cùng là vì thiết bị được sử dụng để tiến hành cuộc kiểm tra đó đã không hoạt động chính xác.
Vị thẩm phán, vốn đã quá mệt mỏi với hàng trăm vụ say rượu và gây rối trật tự sau đêm nhạc kia, đã quyết định bác bỏ vụ án sau khi nghiêm khắc khuyến cáo viên cảnh sát cần phải tuân thủ chặt chẽ các quy định khi tiến hành kiểm tra. Jack đã ngỡ ngàng theo dõi sự việc từ đầu đến cuối. Vô cùng ấn tượng với Crimson, Jack đã theo ông ta ra khỏi phòng xử án, đêm đó hai người đi uống bia và nhanh chóng trở thành bạn của nhau.
Ngoại trừ những vụ nho nhỏ vô thưởng vô phạt với luật pháp, thì Crimson có thể coi là một thân chủ tốt, cho dù không được chào đón cho lắm trong ngôi nhà danh giá của Patton, Shaw. Trong hợp đồng của Jack khi về với hãng luật này đã có một điều khoản rõ ràng rằng Tarr, người đã sa thải tay luật sư gần đây nhất của mình, được phép theo Jack tới Patton, Shaw, cứ như thể hãng này sẽ từ chối một khách hàng trị giá bốn-triệu-đô mới toanh vậy.
Anh đặt bút xuống và lại bước ra cửa sổ, những ý nghĩ trong đầu lại lướt về Kate Whitney. Một thoáng băn khoăn chợt hiện lên. Trước đây, khi Kate rời bỏ anh, Jack đã tới gặp Luther. Ông già hoàn toàn chẳng đưa ra cho anh được lời khuyên nào khôn ngoan, chẳng có giải pháp hữu hiệu nào cho tình cảnh trớ trêu của Jack. Ngay bản thân Luther Whitney lại chính là người kém nhất trên đời trong việc chạm vào trái tim con gái mình. Vậy nhưng lúc nào Jack cũng có thể ngồi nói chuyện với Luther. Về bất kỳ chuyện gì. Ông già luôn biết lắng nghe. Ông thực sự lắng nghe anh nói. Ông không phải là loại người chỉ chăm chăm chờ bạn tạm dừng câu chuyện của mình để vội vội vàng vàng đề cập đến những khó khăn của chính mình. Jack cũng không biết anh sẽ nói gì với ông già. Nhưng cho dù có là chuyện gì thì Jack tin chắc rằng ông già sẽ lắng nghe anh. Và có lẽ chỉ ngần ấy thôi cũng đã là quá đủ.
Một giờ sau, lịch làm việc trên máy tính của Jack kêu bíp bíp. Anh nhìn đồng hồ và vội mặc áo khoác lên người.
Jack rảo bước dọc hành làng. Hai mươi phút nữa anh có bữa ăn trưa với Sandy Lord. Jack chưa bao giờ thấy dễ chịu mỗi khi phải ngồi riêng với ông ta. Đã có không biết bao nhiêu lời đồn thổi về Sandy Lord, mà hầu hết đều đúng, theo Jack như đánh giá. Ông ta muốn ăn trưa cùng Jack Graham, thư ký của anh đã thông báo vào sáng nay. Mà Sandy Lord đã muốn gì là được nấy. Thư ký của Jack cũng không quên nhấn mạnh điều này bằng một giọng thì thầm rất khẽ làm Jack thấy sôi cả máu.
Hai mươi phút nữa, nhưng trước hết Jack phải qua chỗ Alvis kiểm tra lại những tài liệu về vụ Bishop đã. Jack mỉm cười nhớ lại vẻ mặt của Alvis khi chồng hồ sơ được đặt chỉn chu trên bàn anh ta, trước thời hạn những ba mươi phút. Alvis xem lướt qua một lượt, không giấu nổi sự ngỡ ngàng trên nét mặt.
“Trông có Tôi cũng biết là thời hạn cho cậu cũng hơi gấp gáp. Bình thường tôi cũng không thích phải làm thế chút nào.” Anh ta nhìn lảng đi chỗ khác. “Tôi thực sự đánh giá cao cố gắng của cậu, Jack. Tôi rất xin lỗi nếu như đã làm ảnh hưởng đến những kế hoạch của cậu.”
“Không có gì mà, Barry, đây là lý do họ trả lương cho tôi.” Jack đã quay người chuẩn bị rời đi. Barry chợt đứng dậy khỏi bàn.
“Jack, à, ừ, thật sự là chúng ta chưa có dịp trò chuyện kể từ hồi cậu chuyển vào đây. Cái chỗ khốn kiếp này rộng và đông quá đi mất. Hôm nào đấy đi ăn trưa cùng nhau nhé.”
“Nghe hay đấy, Barry, bảo thư ký của anh sắp lịch với bên tôi nhé.”
Lúc đó Jack nhận ra Barry Alvis cũng chẳng phải là người xấu như anh vẫn nghĩ. Anh ta có hơi khắt khe với Jack, nhưng thế thì sao chứ? So với cách những đối tác chính trong hãng đe nẹt và hách dịch với cấp dưới của mình, thì những gì Jack phải trải qua cũng chưa thấm vào đâu cả. Bên cạnh đó, phải công nhận Barry là một luật sư hàng đầu về mảng doanh nghiệp, và Jack có thể học hỏi rất nhiều từ anh ta.
Jack bước qua bàn thư ký của Barry, nhưng không thấy Sheila ngồi đó.
Rồi Jack để ý những chồng hộp kê sát chân tường. Cửa phòng Barry đang đóng im ỉm. Jack gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Anh nhìn quanh rồi quyết định mở cửa ra. Anh chớp chớp mắt nhìn vào những giá sách trống trơn, rồi lại nhìn những mảng hình chữ nhật giấy dán tường chưa phai màu nơi từng treo một dãy những khung chứng chỉ và bằng cấp.
Chuyện quái gì thế này? Anh đóng cửa, quay ra và đâm sầm phải Sheila.
Bình thường luôn tỏ ra cực kỳ chuyên nghiệp và chỉn chu, không bao giờ có lấy một sợi tóc rủ xuống sai vị trí, cặp kính luôn nghiêm chỉnh trên sống mũi, nhưng lúc này trông Sheila như hoàn toàn suy sụp. Cô đã làm thư ký cho Barry mười năm qua. Cô trừng trừng nhìn Jack, đôi mắt xanh nhạt thoáng bừng lên ngọn lửa căm phẫn rồi lại vụt tắt. Cô quay ngoắt người, bước nhanh tới bàn làm việc của mình và bắt đầu nhét đồ vào những chiếc hộp. Jack sững sờ đứng nhìn cô.
“Sheila, có chuyện gì vậy? Barry đâu rồi?” Cô không đáp lại. Hai tay cô chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn cho đến khi cô gần như ném đồ vào trong hộp. Jack bước lại gần cô, cúi xuống nhìn vóc dáng mảnh dẻ của người phụ nữ.
“Sheila? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sheila!” Anh chụp lấy tay cô. Cô tát anh, và chính cô cũng bị sốc vì hành động của mình đến nỗi cô ngồi bệt xuống. Đầu cô từ từ gục xuống bàn và giữ nguyên ở đó. Cô bắt đầu khóc nức nở.
Jack bối rối nhìn quanh. Barry chết rồi sao? Lẽ nào vừa có một tai nạn khủng khiếp và không ai thèm thông báo cho anh biết? Chẳng nhẽ hãng luật này lại lớn và nhẫn tâm đến mức ấy sao? Ít nhất anh phải đọc được thông tin này trong những thông báo nội bộ của hãng chứ? Anh nhìn hai bàn tay của mình. Chúng đang run rẩy.
Anh thả người ngồi xuống cạnh bàn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Sheila, cố gắng an ủi cô, nhưng vô hiệu. Jack bất lực nhìn quanh trong khi tiếng nức nở mãi không dứt, thậm chí mỗi lúc một nghẹn ngào hơn. Cuối cùng, hai cô thư ký khác từ góc hành lang gần đó xuất hiện và khẽ khàng dẫn Sheila đi. Cả hai người đều ném cho cho Jack những cái nhìn không lấy gì làm thiện cảm.
Anh đã làm cái chết tiệt gì chứ? Anh nhìn đồng hồ. Anh phải gặp Lord trong mười phút nữa. Đột nhiên anh thấy mong đợi bữa trưa này. Lord biết tất cả những chuyện xảy ra trong hãng, thường là ngay từ trước khi mọi chuyện thực sự diễn ra. Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm anh giật mình, một ý nghĩ thật tệ hại. Tâm trí anh quay lại buổi tiệc ở Nhà Trắng và cô vợ chưa cưới giận dữ của mình. Nhưng chẳng lẽ cô lại…? Jack chạy như bay dọc hành lang, vạt áo khoác của anh tung phấp phới.
Nhà hàng Fillmore là một địa điểm được giới thượng lưu ở Washington ưa chuộng những năm gần đây. Những cánh cửa gỗ gụ đỏ au đồ sộ được tô điểm bởi những tay nắm đồng nặng trịch; thảm trải sàn và rèm cửa đều được dệt thủ công cực kỳ sang trọng và đắt tiền. Mỗi khu vực kê bàn đều có thể coi là một nhà hàng độc lập với đầy đủ khả năng đáp ứng nhu cầu của khách hàng ngay trong giờ cao điểm nhất. Điện thoại, máy fax và dịch vụ photocopy luôn sẵn sàng và được sử dụng rất thường xuyên. Vây quanh những chiếc bàn chạm trổ cầu kỳ là các loại ghế bọc nhung sang trọng, chễm chệ trên chúng là những nhân vật tinh túy nhất trong giới chính trị và kinh doanh của Washington. Mức giá ở đây là yếu tố bảo đảm rằng danh sách khách hàng của quán sẽ chỉ giữ nguyên trong hai giới đó.
Mặc dù đông khách nhưng không khí trong nhà hàng vẫn không có gì là vội vàng, gấp gáp. Những người ở đây không quen với việc bị đốc thúc, họ đi lại với mức độ mà họ thấy là phù hợp. Nhiều khi sự có mặt của họ tại một bàn nào đó, một cái nhướn mày, một cái ho khẽ, một cái nhìn với vẻ hiểu biết, là đã thừa đủ cho cả ngày làm việc, và sẽ mang lại những phần thưởng hậu hĩnh cho cá nhân họ, cũng như cho những người mà họ đại diện. Không khí tiền bạc và quyền lực sống sượng đậm đặc trong cả gian phòng rộng mênh mông dưới đủ mọi cách thể hiện khác nhau, có khi đi riêng lẻ, có khi song hành.
Phục vụ bàn mặc những chiếc áo sơ-mi là lượt, thắt cà-vạt nơ xuất hiện rồi lại biến mất rất nhẹ nhàng và đúng lúc. Những khách hàng quen thuộc được bồi tiếp, được phục vụ, được lắng nghe, hoặc được để cho tự nhiên, tùy thuộc vào những tình huống cụ thể. Và sự hài lòng của khách hàng đối với dịch vụ được thể hiện qua những khoản tiền boa hậu hĩnh nhất.
Fillmore là nhà hàng ăn trưa ưa thích của Sandy Lord. Ông ta đang nhìn qua tờ thực đơn của mình, đôi mắt màu xám sắc lẻm nhìn lướt qua nhưng dường như không bỏ sót chi tiết nào trong phòng ăn rộng thênh thang của nhà hàng, như để tìm kiếm một mối làm ăn tiềm năng hay có thể là những điều gì khác. Ông ta khéo léo di chuyển thân hình đồ sộ của mình trong ghế và điệu đàng gạt vài sợi tóc muối tiêu lòa xòa trước trán cho gọn lại. Vấn đề là những gương mặt quen thuộc cứ dần biến mất theo thời gian, người thì bị thần chết đưa đi, kẻ thì nghỉ hưu và chuyển về miền Nam ấm áp. Ông ta khẽ phủi vài hạt bụi dính trên cổ tay áo sơ-mi sang trọng có chữ thêu lồng nhau, và thở dài chán ngán. Ông ưa thích nơi này, có thể là thành phố này, vì sự trong lành của nó.
Ông ta lôi điện thoại di động ra và kiểm tra tin nhắn. Vẫn chưa thấy Walter Sullivan gọi điện. Nếu như hợp đồng của Sullivan suôn sẻ, Lord có thể thêm vào danh sách khách hàng của mình cả một quốc gia khối Đông Âu cũ.
Cả một quốc gia chết tiệt! Không biết chi phí pháp lý của một quốc gia thì lớn đến mức nào nhỉ? Bình thường thì hẳn là rất nhiều. Vấn đề là một nước Đông Âu cựu vô sản thì lấy đâu ra tiền, trừ phi anh chấp nhận tiền ruble, phiếu mua hàng, đồng kopeck hay tóm lại là bất kỳ loại tiền gì mà họ đang dùng lúc này, nhưng có lẽ tất cả cũng chỉ có giá trị ngang với một mớ giấy lộn.
Thực tế đó cũng không khiến Lord thấy nản lòng. Nhưng quốc gia châu Âu lạc hậu đó rất giàu nguyên liệu thô, thứ mà Sullivan đang thèm thuồng ngó đến. Đó là lý do tại sao Lord mất đến ba tháng dài đằng đẵng ở đó. Nhưng tất cả đều sẽ đáng đồng tiền bát gạo một khi hợp đồng với Sullivan xong xuôi.
Lord đã học được cách nghi ngờ tất cả mọi người. Nhưng nếu quả thật có ai đó đủ khả năng chốt được hợp đồng béo bở này, thì đó chắc chắn phải là Walter Sullivan. Tất cả những gì được ông ta chạm tay vào đều có vẻ sinh sôi nảy nở ra khắp toàn cầu, và ngay cả những thứ rơi vãi mà ông ta dành cho đám bậu sậu của mình cũng thuộc hàng khủng thực sự. Và ở cái tuổi gần tám mươi, ông ta vẫn chưa hề dừng bước. Ông ta làm việc mười lăm tiếng mỗi ngày, kết hôn với một cô nàng búp bê hơn hai mươi tuổi xinh đẹp chẳng khác gì ngôi sao điện ảnh. Ngay lúc này ông ta đang ở Barbados, nơi ông ta đã bay tới cùng ba tay con buôn chính trị thuộc hàng chóp bu để xử lý công việc kết hợp với giải trí theo kiểu phương Tây. Sullivan sẽ gọi điện. Và danh sách khách hàng tuy ngắn nhưng rất chọn lọc của Sandy Lord sẽ có thêm một người nữa, một người rất đáng kể.
Lord để ý đến một phụ nữ trẻ mặc chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa trên đôi giày cao gót nhọn hoắt đang õng ẹo đi ngang qua phòng ăn.
Cô ta mỉm cười với ông; ông đáp lại bằng một cái nhướn mày rất khẽ, một kiểu ra hiệu ưa thích của ông ta chính bởi cái sự mập mờ của nó. Cô ta là đầu mối với Quốc hội của một trong những hiệp hội lớn trên Phố 16, nhưng ông cũng chẳng để ý đến điều đó. Cô ta cực kỳ tuyệt vời khi ở trên giường, đó mới là điều ông ta quan tâm.
Khung cảnh này làm gợi lại những kỷ niệm dễ chịu. Phải sớm gọi lại cho cô ta mới được. Ông ta cắm cúi ghi lại chi tiết đó vào sổ tay điện tử của mình. Và rồi ông chuyển sự chú ý của mình, cũng giống như hầu hết các quý bà trong phòng ăn, về phía thân hình cao ráo và hơi mảnh khảnh của Jack Graham đang sải chân qua phòng ăn, đi thẳng về chỗ ông ta đang ngồi.
Lord đứng dậy và chìa tay ra. Jack không đáp lễ.
“Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với Barry Alvis vậy?”
Lord làm ra vẻ lạnh lùng phớt lờ rất đặc trưng của ông ta trước thái độ đối đầu gay gắt của Jack và ngồi xuống. Một bồi bàn xuất hiện rồi lại lập tức biến mất sau cái vẫy tay rất nhẹ của Lord. Lord nhìn Jack, lúc này vẫn đang đứng trước mặt ông ta.
“Cậu không định cho người khác kịp lấy hơi nhỉ? Tấn công phủ đầu, dốc hết cả hỏa lực ra. Nhiều khi chiến lược ấy cũng khôn ngoan, nhưng cũng có lúc phản tác dụng đấy.”
“Tôi không đùa đâu, Sandy, tôi muốn biết chuyện gì đang diễn ra. Phòng làm việc của Barry trống trơn, thư ký của anh ta nhìn tôi như thể chính tôi là người sa thải anh ta vậy. Tôi muốn có câu trả lời.” Jack cao giọng, kéo theo những cái nhìn tò mò xung quanh mỗi lúc một nhiều hơn.
“Bất kể cậu đang nghĩ gì trong đầu, tôi tin chắc chúng ta hoàn toàn có thể thảo luận về nó một cách kiềm chế và có tự trọng hơn những gì cậu đang thể hiện ngay lúc này. Vậy tại sao cậu không ngồi xuống và cư xử cho ra dáng một đối tác chính trong hãng luật hạng nhất của cái thành phố này nhỉ?”
Hai người trừng trừng nhìn nhau khoảng năm giây dài dằng dặc cho đến khi Jack chậm rãi ngồi xuống.
“Uống gì đây?”
“Bia.”
Bồi bàn lại xuất hiện rồi quay đi để chuẩn bị phục vụ một chai bia cho Jack và món rượu mạnh gin tonic cho Sandy. Sandy chậm rãi châm một điếu Raleigh và hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn Jack.
“Vậy là cậu đã biết chuyện của Barry.”
“Tất cả những gì tôi biết là anh ta đã ra đi. Còn lý do tại sao mới chính là điều tôi đang muốn ông giải thích cho tôi.”
“Cũng chẳng có gì nhiều mà phải giải thích. Anh ta được cho thôi việc, bắt đầu từ hôm nay.”
“Tại sao?”
“Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu?”
“Barry và tôi đang làm việc cùng nhau.”
“Nhưng các cậu đâu phải là bạn bè.”
“Chúng tôi chỉ chưa có cơ hội trở thành bạn bè thôi.”
“Và vì lý do quái gì mà cậu lại muốn kết bạn với Barry Alvis? Với tôi thì anh ta cũng chỉ là một cộng sự bình thường trong công việc, một cộng sự mà tôi đã gặp quá nhiều rồi.”
“Anh ấy là một luật sư có hạng.”
“Không, nói chính xác, anh ta là một luật sư có năng lực, thành thạo trong lĩnh vực liên quan đến thuế và giao dịch doanh nghiệp, ngoài ra còn là chuyên gia trong mảng bảo hiểm y tế. Nhưng chưa bao giờ mang về một xu nào từ các hợp đồng làm ăn, và sẽ không bao giờ kiếm được. Do đó, anh ta không phải là một luật sư ‘có hạng’ như cậu nói.”
“Mẹ kiếp, ông hiểu điều tôi muốn nói mà. Anh ấy là một tài sản có giá trị của hãng. Ông vẫn cần một ai đó để làm những công việc cụ thể tẻ ngắt kia.”
“Chúng ta có khoảng hai trăm luật sư chuyên chỉ làm những công việc tẻ ngắt đó. Trong khi đó, chúng ta chỉ có một chục đối tác chính là những người tìm kiếm khách hàng thực sự. Đó không phải là tỷ lệ đáng mơ ước. Quá nhiều lính, quá ít tướng. Cậu nhìn nhận Barry Alvis như một tài sản quý, chúng tôi lại coi anh ta chỉ như một khoản nợ cao giá không có khả năng sinh thêm lợi nhuận. Anh ta đã được bồi thường khoản tiền thôi việc hậu hĩnh rồi. Nhưng đó không phải là cách kiếm tiền của những đối tác chính như chúng ta. Vì thế đã có quyết định kết thúc mối quan hệ giữa hãng và Barry Alvis.”
“Và ông sẽ nói với tôi rằng ông hoàn toàn không chịu tác động gì từ gia đình Baldwin sao?”
Nét mặt Sandy Lord hiện lên một vẻ ngạc nhiên thực sự. Là một luật sư với hơn ba mươi lăm năm kinh nghiệm che mắt và đánh lừa người khác, ông ta là một kẻ nói dối quá lõi đời. “Việc quái gì mà gia đình Baldwin phải quan tâm đến Barry Alvis chứ?”
Jack chăm chú nhìn khuôn mặt phì nộn của ông ta đúng một phút liền rồi từ từ thở ra. Anh nhìn quanh phòng ăn của nhà hàng và đột nhiên cảm thấy thật ngu ngốc và lố bịch. Tất cả những gì anh vừa làm là vô ích sao? Nhưng nếu Lord đang nói dối? Anh lại vụt liếc nhìn ông ta, nhưng vẫn là khuôn mặt nhẫn nhịn và thụ động đó. Sao ông ta phải nói dối chứ? Jack có thể nghĩ ra một số lý do, nhưng cũng chẳng có lý do nào thực sự thuyết phục. Chẳng lẽ anh đã sai? Chẳng lẽ anh vừa tự biến mình thành một thằng ngốc không hơn không kém trước mặt đối tác quan trọng và quyền lực nhất của hãng?
Lúc này giọng của Lord lại trở nên mềm mỏng, gần như vỗ về, thủ thỉ. “Việc sa thải Barry là một phần của kế hoạch thay máu đang được thực hiện nhằm cải tổ bộ máy lãnh đạo của hãng. Chúng ta muốn có những luật sư có khả năng thực hiện công việc và đồng thời tìm kiếm khách hàng và những hợp đồng mới. Hừm, giống như cậu. Đơn giản vậy thôi. Barry không phải người đầu tiên, và sẽ không phải là người cuối cùng. Chúng tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi, Jack. Rất lâu trước khi cậu gia nhập.” Lord ngừng lại một lát rồi hồ hởi nhìn Jack. “Có chuyện gì cậu đang giấu tôi à? Chúng ta sẽ là đối tác sớm thôi, cậu không nên giấu đối tác của mình điều gì đâu đấy.”
Đến đây, Lord tự cười thầm với chính mình. Danh sách những bí mật mà ông ta có với khách hàng không hề ngắn chút nào.
Suýt chút nữa Jack đã cắn câu.
“Tôi chưa phải là đối tác đâu, Sandy.”
“Chỉ là vấn đề thủ tục thôi.”
“Mọi chuyện không xảy ra cho đến khi chúng xảy ra.”
Lord ngọ ngoậy một cách khó chịu trong ghế của mình, ve vẩy điếu thuốc lá như thể đó là một cây đũa thần. Như thế có nghĩa là những lời đồn đại về việc Jack đang cân nhắc chuẩn bị nhảy sang hãng khác là có thật. Những tin đồn đó là lý do thực sự cho việc Lord đang ngồi đây cùng chàng luật sư trẻ của mình. Hai người nhìn nhau. Jack cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Khách hàng bốn triệu đô-la của Jack trong ngành luật là một củ cà rốt có sức cám dỗ quá lớn. Đặc biệt là khi nó đồng nghĩa với thêm bốn trăm nghìn nữa dành riêng cho Sandy Lord, không phải là ông ta cần số tiền đó, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta từ chối nó. Xưa nay ông ta vẫn khét tiếng là kẻ chi tiền rất bạo tay. Và luật sư không nghỉ hưu. Họ làm việc cho tới khi gục ngã. Tất nhiên là những luật sư giỏi nhất cũng kiếm được khá tiền, nhưng nếu so với các CEO, các ngôi sao nhạc rock và diễn viên điện ảnh thì thu nhập của họ cũng chẳng thấm vào đâu.
“Tôi tưởng cậu thích gian hàng nho nhỏ của chúng ta.”
“Tôi có.”
“Vậy?”
“Vậy sao cơ?”
Ánh mắt của Sandy lại liếc ngang phòng ăn. Ông ta chợt nhìn thấy một phụ nữ quen biết khác đang diện bộ vest văn phòng đắt tiền ôm khít lấy cơ thể mà Sandy có đủ lý do để tin rằng hoàn toàn không mặc thêm gì bên trong. Ông ta nuốt chỗ rượu gin còn lại, rồi ngẩng lên nhìn Jack. Càng lúc Lord càng bực bội hơn. Thằng ranh ngu ngốc vắt mũi chưa sạch này.
“Cậu đã tới đây bao giờ chưa?”
Jack lắc đầu, mắt lướt qua quyển thực đơn dày cộp, cố gắng tìm kiếm một cái bánh mì kẹp xúc xích và khoai tây chiên nhưng không có. Rồi quyển thực đơn bị giật ra khỏi tay anh và Lord ghé sát lại, phả hơi thở nặng nề và hổn hển vào mặt Jack.
“Hừm, vậy sao cậu không thử nhìn xung quanh một chút nhỉ?”
Lord búng một ngón tay gọi bồi bàn và gọi một chai Dewar và nước, được phục vụ đầy đủ trên bàn sau một phút. Jack ngả người trên ghế, nhưng Lord lại nhoài tới gần anh hơn, ông ta gần như trườn cả người trên mặt bàn chạm trổ rất cầu kỳ.
“Tôi đã từng ăn ở nhà hàng rồi, Sandy, dù ông có tin hay không.”
“Nhưng không phải là ở đây, đúng không? Cậu nhìn thấy cô nàng nhỏ nhắn đằng kia chứ?” Những ngón tay mảnh dẻ đáng ngạc nhiên của Lord khẽ phe phẩy trong không khí. Jack nhìn cô nàng đầu mối với Quốc hội. “Tôi đã chén cô nàng kia năm lần trong vòng sáu tháng qua.” Lord không thể không mỉm cười khi thấy Jack ngơ ngẩn ngắm nhìn cô nàng và quay lại nhìn ông ta với vẻ rất ấn tượng.
“Giờ thì hãy tự hỏi mình xem tại sao một sinh vật hoàn hảo như vậy lại chịu hạ mình ngủ với một gã phì nộn già khú như tôi?”
“Có thể cô ta thấy thương hại ông.” Jack mỉm cười.
Lord thì không. “Nếu thật sự cậu tin như vậy thì cậu quá khờ khạo đến mức gần như kém cỏi. Chẳng nhẽ cậu thực sự tin rằng phụ nữ trong cái thành phố này lại đức hạnh và trong trắng hơn đàn ông sao? Tại sao họ phải thế chứ? Việc họ có ngực và mặc váy không có nghĩa là họ sẽ không giành lấy những gì họ muốn và sẵn sàng sử dụng bất kỳ vũ khí nào có trong tay để giành được chúng.
“Cậu biết đấy, con trai, cô ta chịu làm vậy vì tôi có thể cho cô ta những gì cô ta muốn, và tất nhiên không phải là những gì cô ta muốn trên giường. Cô ta biết điều đó, tôi cũng biết. Tôi có thể mở được những cánh cửa trong thành phố này mà chỉ có vài người mở nổi. Và để đổi lại điều đó thì cô ta để tôi đưa lên giường. Đó là một giao dịch thương mại gọn gàng với sự tham gia của các bên thông minh và thạo đời. Cậu thấy sao?”
“Sao là sao?”
Lord ngồi ngả lại ra lưng ghế, châm một điếu thuốc mới và phả những đám khói tròn trĩnh lên trần nhà. Ông ta trề môi rồi tự cười khùng khục một mình.
“Có chuyện gì buồn cười sao, Sandy?”
“Tôi chỉ đang nghĩ hồi còn ở trường luật chắc là cậu căm ghét những người như tôi lắm nhỉ. Kiểu gì cậu chẳng tự nhủ rằng cậu sẽ không bao giờ trở thành người giống tôi. Nào là sẽ bào chữa cho những tên ngoại quốc nhập cư trái phép đang muốn xin tị nạn chính trị hoặc làm đơn xin ân xá án tử hình cho những tên chó đẻ nghèo kiết xác nhưng lại trót quá tay giết người hơi nhiều và rồi lại đổ lỗi cho việc hồi còn bé chúng bị bố mẹ đánh đòn mỗi khi mắc lỗi. Thôi nào, nói thật đi, cậu đã nghĩ như vậy, đúng không?”
Jack nới lỏng cà-vạt, hớp một ngụm bia. Anh đã nhiều lần chứng kiến Lord hành động. Anh lờ mờ cảm thấy một cái bẫy.
“Ông là một trong những luật sư giỏi nhất ở đây mà, Sandy, ai cũng nói vậy.”
“Cứt, tôi không hành nghề luật đúng nghĩa nhiều năm nay rồi.”
“Öng làm cái gì mà chẳng giỏi.”
“Vậy cậu làm gì giỏi nhất, Jack?”
Jack cảm thấy giật thót một cái trong bụng, dù rất khẽ nhưng không lẫn vào đâu được, khi nghe thấy tên anh bật ra khỏi miệng Lord. Một sự thân mật đang nảy sinh khiến anh thấy chột dạ, cho dù Jack đã biết rằng đó là điều không thể tránh. Đối tác chính à? Jack hít một hơi dài rồi nhún vai.
“Có ai mà biết được họ sẽ muốn trở thành người như thế nào khi lớn lên chứ?”
“Nhưng nhìn đi, cậu đã lớn rồi, Jack, và đến lúc tự quyết định số phận của mình. Cậu chọn số phận nào đây?”
“Tôi không hiểu…”
Lord lại chồm người qua bàn, hai bàn tay nắm chặt như một võ sĩ quyền anh hạng nặng đang chuẩn bị trả đòn, tìm kiếm một sơ hở nhỏ nhất. Thực sự là trong một khoảnh khắc, Jack tưởng ông ta đang chuẩn bị ra đòn đến nơi. Người anh căng cứng.
“Cậu nghĩ tôi là một lão già khốn kiếp, đúng không?”
Jack lại cầm quyển thực đơn của mình lên, “Ông gợi ý món gì không?”
“Thôi nào, nhóc, cậu nghĩ tôi là một tên khốn kiếp tham lam, ích kỷ, mê mẩn quyền lực, một kẻ đếch thèm quan tâm đến bất kỳ điều gì hay bất kỳ ai không làm lợi cho tôi. Đúng thế không, Jack!” Lord mỗi lúc một cao giọng hơn, thân hình phì nộn của ông ta gần như đã chồm hẳn ra khỏi ghế. Ông ta ấn quyền thực đơn của Jack xuống mặt bàn.
Jack hồi hộp khẽ lia mắt một vòng quanh phòng, nhưng dường như không có ai đang chú ý đến họ, có nghĩa là mọi lời nói giữa hai người đang được lắng nghe và phân tích một cách thận trọng. Đôi mắt vằn đỏ của Lord chĩa thẳng vào mặt Jack, bắt anh phải nhìn thẳng vào ông ta.
“Tôi đúng là thế đấy, cậu biết mà. Đó chính xác là con người tôi đấy, Jack.”
Lord thả người xuống ghế, đắc thắng. Ông ta ngoác miệng cười. Không hiểu sao Jack bất giác cũng mỉm cười theo dù trong thâm tâm anh thấy thật tởm lợm.
Jack nới thêm cà-vạt ra một chút. Dường như cảm nhận được phút bối rối đó của đối phương, Lord kéo ghế sát lại bên cạnh Jack, làm anh cảm thấy thật chật chội. Trong thoáng chốc, Jack đã nghĩ rất nghiêm túc về việc có nên tống cho lão già một cú không—thế này là quá đủ rồi.
“Đúng thế đấy, tất cả những điều đó đều đúng với con người tôi, Jack ạ, tất cả những điều đó và còn hơn thế, hơn thế rất nhiều. Nhưng cậu biết không, Jack? Đó là con người thật của tôi. Tôi không hề tìm cách che giấu hay biện minh cho con người mình. Bất kỳ thằng chó đẻ nào từng gặp tôi đều biết chính xác tôi là ai và tôi là cái gì. Tôi tin vào những gì mình làm. Hoàn toàn không có gì là mập mờ, lập lờ đây cả.” Lord hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Jack lắc đầu, cố gắng tránh hơi thở của lão.
“Còn cậu thì sao, Jack?”
“Tôi thì sao?”
“Cậu là ai, Jack? Cậu tin vào cái gì, đúng hơn là cậu có tin vào điều gì không?”
“Tôi theo học trường Công giáo suốt mười hai năm trời, chắc chắn tôi có tin vào điều gì đó chứ.”
Lord ngán ngẩm lắc đầu. “Cậu đang làm tôi thất vọng đấy. Người ta khen cậu là một thằng nhóc thông minh. Hoặc là những điều tôi nghe được là sai lầm, hoặc là cậu có vẻ mặt ăn cứt kia là bởi vì cậu sợ không dám nói những gì cậu nghĩ.”
Jack chộp lấy cổ tay Lord và bóp chặt như một cái bàn kẹp.
“Ông muốn cái đếch gì ở tôi vậy?”
Lord mỉm cười và nhẹ nhàng gõ gõ lên mu bàn tay Jack cho đến khi anh nhả cổ tay ông ta ra.
“Cậu có thích những chỗ như thế này không? Với một khách hàng như nhà Baldwin, cậu sẽ được ngồi ăn trong những nơi như thế này cho đến khi những động mạch của cậu cứng như phôi thép. Sau khoảng bốn mươi năm nữa, cậu sẽ chết gục trên một bãi cát tuyệt đẹp nào đó của vùng biển Caribbe và để lại một cô em trẻ trung xinh đẹp bỗng nhiên giàu sụ; nhưng tin tôi đi, đó sẽ là một cái chết hạnh phúc.”
“Đối với tôi thì chỗ nào cũng thế cả thôi.”
Bàn tay của Lord đập mạnh xuống mặt bàn. Lần này thì có mấy cái đầu cùng quay sang nhìn. Tay phụ trách phục vụ bàn của nhà hàng cũng liếc nhìn theo hướng đó, cố gắng che giấu sự lo lắng đằng sau bộ ria mép rậm và dáng vẻ bề ngoài bệ vệ.
“Đó chính là điểm mấu chốt chó chết mà tôi muốn nói đấy, con trai, chính là cái thái độ lập lờ chết tiệt của cậu.” Giọng ông ta thấp dần xuống, nhưng ông ta vẫn tiếp tục dựa hẳn vào người Jack, tiếp tục làm anh thấy bức bối. “Chỗ này với chỗ khác nhất định là phải khác nhau rồi. Cậu có chìa khóa vào nơi này, cậu biết đấy. Chìa khóa của cậu là Baldwin và cô con gái xinh đẹp của ông ta. Câu hỏi đặt ra là: Liệu cậu có chịu mở cánh cửa đó hay không? Đó là một dấu chấm hỏi đầy thú vị sẽ đưa chúng ta quay lại câu hỏi ban đầu của tôi. Cậu tin tưởng vào cái gì, Jack? Bởi vì nếu cậu không tin tưởng vào cái này”—Lord khoát rộng hai cánh tay—“nếu cậu không muốn trở thành Sandy Lord của thế hệ mới, nếu cậu bật dậy lúc nửa đêm và cười nhạo hoặc nguyền rủa những tính tình của tôi, hay có thể gọi là sự khốn kiếp của tôi nếu cậu muốn, nếu cậu thực sự tin rằng cậu đứng trên tất cả những điều đó, nếu cậu thật sự căm ghét việc phải xun xoe quanh cô Baldwin và nếu cậu đếch thấy món nào trong quyển thực đơn kia có thể khiến cậu quan tâm, vậy tại sao cậu không bảo tôi cút xéo đi cho rảnh? Và cậu hãy đứng dậy rồi bước ra khỏi cánh cửa đằng kia, đầu ngẩng cao, lương tâm hoàn toàn trong sạch, và những lý tưởng của cậu vẫn còn nguyên vẹn. Bởi vì nói toạc ra thì trò chơi này quá quan trọng và khắc nghiệt đối với những ai không dồn hết tâm huyết vào nó.”
Lord thả người xuống ghế của mình, tấm thân phì nộn của ông ta phình ra xung quanh cho đến khi nó lấp kín mọi khoảng thừa trong chiếc ghế.
Bên ngoài nhà hàng, một ngày mùa thu tuyệt đẹp đang trải ra thật trọn vẹn. Trời không mưa cũng không quá ẩm để khiến những đám mây che đi bầu trời xanh ngắt đến hoàn hảo; làn gió nhẹ nhàng khẽ lật tung mấy tờ báo cũ ai đó vứt trên đường. Cuộc sống khẩn trương đến ngột ngạt của thành phố dường như đã tạm thời chậm đi một nhịp. Trong công viên Lafayette cuối phố, nhiều người đang nằm dài trên mặt cỏ để tắm nắng, tranh thủ những giây phút cuối cùng để tận hưởng ánh mặt trời nhằm vớt vát thêm hy vọng về một làn ra rám nắng trước khi thời tiết giá lạnh tràn về. Những người đưa hàng bằng xe đạp đang tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi lượn lờ xung quanh tranh thủ ngắm nhìn những cặp chân dài và những bộ ngực hấp dẫn phơi ra dưới ánh nắng.
Bên trong nhà hàng, Jack Graham và Sandy Lord đang trừng trừng nhìn nhau.
“Ông không nể mặt ai chút nào nhỉ?”
“Tôi không có thời gian cho việc đó, Jack. Đã như thế suốt hai mươi năm nay rồi. Nếu như tôi không tin là cậu chịu nghe những điều này, thì tôi đã lờ đi và mặc xác cậu muốn ra sao thì ra.”
“Ông muốn tôi phải nói gì đây?”
“Tất cả những gì tôi muốn biết là liệu cậu có tham gia cùng chúng tôi hay không. Sự thật là, với Baldwin, cậu có thể vào bất kỳ hãng luật nào khác trong thành phố này. Tôi nghĩ cậu đã chọn chúng tôi vì cậu thích những gì cậu nhìn thấy.”
“Baldwin khuyên tôi nên chọn ông.”
“Ông ta là một người khôn ngoan. Rất nhiều người sẵn lòng đi theo sự hướng dẫn của ông ta. Cậu đã ở với chúng tôi được một năm. Nếu cậu quyết định ở lại lâu dài, cậu sẽ trở thành đối tác chính. Nói thẳng ra thì mười hai tháng đó chỉ là hình thức, để xem chúng ta có hợp với nhau không thôi. Sau đó cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng về tài chính, không phải lo về tương lai sống nhờ vào túi tiền khổng lồ của vợ mình. Công việc chính của cậu sẽ là làm nhà Baldwin hài lòng, và mở rộng phần kinh doanh béo bở đó, và tất nhiên là nếu có thể thì kiếm được thêm khách hàng thì càng tốt. Bởi vì, hãy đối mặt với thực tế đó đi, Jack, loại cổ phiếu duy nhất mà bất kỳ luật sư nào có trong tay chính là những thân chủ mà anh ta kiểm soát. Họ không bao giờ dạy anh điều đó trong trường luật, nhưng đó mới là bài học quan trọng nhất anh cần phải học. Đừng bao giờ, đừng bao giờ quên điều đó. Ngay cả bản thân công việc của một luật sư cũng phải xếp sau điều đó. Bao giờ cũng những kẻ khác để làm việc vặt đó. Cậu được toàn quyền theo đuổi thêm những mối làm ăn mới. Sẽ không có ai giám sát hay quản lý cậu cả, trừ Baldwin. Cậu cũng cần phải lo lắng về những công việc giấy tờ cần thực hiện cho Baldwin, chúng ta có người cho việc đó. Xét cho cùng thì đó cũng không phải là cuộc sống tồi tệ gì đâu.”
Jack cúi xuống nhìn hai bàn tay của mình. Khuôn mặt Jennifer hiện ra trên đó. Thật hoàn hảo. Anh áy náy vì đã nghi ngờ rằng chính cô yêu cầu sa thải Barry Alvis. Rồi anh lại nghĩ đến những giờ làm việc đến mụ mẫm đầu óc khi còn là luật sư công. Cuối cùng những ý nghĩ của anh quay về Kate, rồi nhanh chóng dừng phắt lại. Ở đó còn gì không? Câu trả lời là không có gì. Anh ngước lên.
“Cho tôi hỏi ngu nhé. Tôi có phải tiếp tục hành nghề luật không?”
“Nếu cậu muốn.” Lord chăm chú nhìn anh. “Vậy tôi có thể coi đó là sự đồng ý chứ?”
Jack liếc nhìn xuống quyển thực đơn. “Món bánh nhân cua có vẻ hấp dẫn đấy.”
Sandy phả khói thuốc lên trần nhà rồi ngoác miệng cười. “Tôi thích món đấy lắm, Jack. Phải nói là chết mê ấy chứ.”
Hai tiếng sau, Sandy đứng trong góc văn phòng làm việc rộng thênh thang của mình, mắt đăm đăm nhìn xuống con phố bận rộn bên dưới, trong khi tai vẫn lắng nghe những cuộc gọi hội nghị vọng ra từ chiếc loa điện thoại.
Dan Kirksen bước từ ngoài cửa vào trong phòng, cái cà-vạt nơ bướm hồ cứng và chiếc áo sơ-mi vải nhăn sang trọng che phủ bên ngoài cơ thể thon mảnh của một người đi bộ thường xuyên. Kirksen là đối tác chính phụ trách công tác điều hành trong hãng. Ông ta có quyền kiểm soát tuyệt đối với tất cả mọi người ở đây, tất nhiên là trừ Sandy Lord. Và giờ đây có lẽ là cả Jack Graham.
Lord hờ hững liếc nhìn ông ta với ánh mắt thờ ơ. Kirksen ngồi xuống và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi những người tham gia trong cuộc gọi hội nghị nói lời tạm biệt. Lord bấm nút tắt điện thoại và ngồi xuống ghế của mình. Ngả người trên ghế, lão hờ hững ngước nhìn trần nhà rồi châm một điếu thuốc. Vốn là một người chăm chút sức khỏe bản thân từng tí một, Kirksen vội lùi xa khỏi chiếc bàn.
“Anh muốn gì?” Cuối cùng thì ánh mắt khinh khỉnh của Lord cũng dừng lại trên khuôn mặt gầy gò và nhẵn nhụi của Kirksen. Người đàn ông này kiểm soát một mối làm ăn đều đặn mang về mỗi năm sáu trăm nghìn đô, đủ để bảo đảm một vị trí yên ổn trong ngôi nhà chung của Patton, Shaw & Lord, nhưng trong mắt Lord thì khoản tiền còn đó chẳng là cái đinh gì và lão chưa bao giờ tìm cách che giấu nỗi ác cảm với tay đối tác điều hành của hãng.
“Chúng tôi đang tự hỏi bữa trưa diễn ra thế nào.”
“Các anh thích thì cứ dùng biện pháp mềm. Tôi không rảnh mà chơi cái trò vớ vẩn ấy.”
“Chúng tôi có nghe thấy những lời đồn đại không hay, nhất là sau vụ sa thải Alvis vì cô Baldwin gọi điện đến hãng.”
Lord phẩy tay như xua đuổi. “Chuyện đó đâu vào đấy rồi. Hắn thích chúng ta, hắn sẽ ở lại. Và tôi lãng phí hai giờ đồng hồ.”
“Khoản tiền có khả năng bị đe dọa, Sandy, chúng tôi, tất cả chúng tôi đều cảm thấy sẽ tốt hơn, nó sẽ tạo ra được ấn tượng mạnh mẽ nhất có thể, nếu ông…”
“Rồi. Tôi hiểu những con số mà, Kirksen, hiểu rõ hơn anh nhiều. Được chưa? Cậu bé Jack sẽ ngoan ngoãn thôi. Nếu may mắn hắn có thể gấp đôi số tiền kiếm được cho hãng trong vòng mười năm nữa, và tất cả chúng ta có thể nghỉ hưu sớm.” Lord nhìn xoáy vào Kirksen, tay này dường như mỗi lúc một nhỏ bé thảm hại hơn dưới ánh nhìn của lão già. “Hắn là thằng có sỏi đấy, anh hiểu chứ. Nhiều sỏi hơn bất kỳ đối tác nào của tôi trong cái hãng này.”
Kirksen cau mày ngượng nghịu.
“Thực ra, tôi cũng thấy có cảm tình với thằng nhóc này.” Lord đứng dậy và lững thững bước ra phía cửa sổ, quan sát chăm chú một đoàn học sinh mẫu giáo đang xếp thành hàng chuẩn bị băng qua phố cách dưới đó mười tầng nhà.
“Vậy tôi có thể báo cáo một kết quả tích cực cho ủy ban chứ?”
“Anh có thể báo cáo cái chết tiệt gì anh thích. Chỉ cần anh nhớ kỹ điều này: đám nhóc các anh đừng bao giờ làm phiền tôi với những chuyện như thế này nữa, trừ phi thực sự, thực sự quan trọng, anh hiểu tôi chứ?”
Lord ném thêm một cái nhìn xoáy vào Kirksen rồi lại hướng ra ngoài cửa sổ. Vẫn chưa thấy Sullivan gọi điện. Chuyện này không tốt. Lão có thể hình dung ra cảnh quốc gia Đông Âu của mình đang trượt dần khỏi tay, như những sinh linh bé nhỏ đang biến mất dần sau góc phố dưới kia. Biến mất.
“Cảm ơn ông, Sandy.”
“Ừ.”
← Tòa nhà trụ sở Quốc hội Mỹ.
← Núi Sinai: Theo Kinh Thánh, đây là nơi nhà tiên tri Moses nhận được “Mười điều răn của Chúa.”
← Lord là họ của Sandy Lord, nhưng trong tiếng Anh cũng có nghĩa là “Chúa Trời.”