← Quay lại trang sách

Chương 9

Walter Sullivan trừng trừng nhìn khuôn mặt, hay đúng hơn là những gì còn lại của nó. Cái bàn chân thò ra ngoài đeo lủng lẳng chiếc thẻ số của nhà xác. Trong khi toàn bộ đoàn tùy tùng chờ bên ngoài, lão lặng lẽ ngồi lại một mình với cô ta. Thủ tục nhận dạng chính thức đã hoàn tất. Cảnh sát đã rời đi để cập nhật hồ sơ điều tra, cánh phóng viên thì cũng bắt đầu thêm thắt ra những câu chuyện hấp dẫn. Vậy mà Walter Sullivan, một trong những nhân vật quyền lực nhất trong thời đại của mình, người đã kiếm ra tiền, rất nhiều tiền, từ hầu như tất cả mọi thứ lão động tay vào từ khi mới 14 tuổi, đột nhiên nhận ra mình đang kiệt quệ, toàn bộ ý chí trong người như tan biến sạch.

Báo chí đã ầm ĩ chuyện của lão và Christy sau khi cuộc hôn nhân bốn mươi bảy năm của lão kết thúc với cái chết của người vợ đầu. Ở cái tuổi gần tám mươi, lão chỉ muốn một cái điều đó thật trẻ trung và sống động. Sau khi trải qua quá nhiều chết chóc, lão chỉ muốn một điều gì đó chắc chắn sẽ sống lâu hơn mình. Chứng kiến bạn bè gần gũi và những người thân yêu chết dần xung quanh mình, nỗi đau đớn và tiếc thương đã vượt qua khả năng chịu đựng của lão. Tuổi già quả là không hề dễ dàng chút nào, ngay cả đối với một người cực giàu như lão.

Vậy mà Christy Sullivan cũng chẳng thể sống lâu hơn lão. Lão phải làm điều gì đó với chuyện này. Cũng may là lão không được biết những thứ đang chờ đợi đối với thi thể cô vợ quá cố của mình. Đó là điều bắt buộc, nhưng hoàn toàn không phải với mục đích chính là khiến gia đình nạn nhân cảm thấy được an ủi thêm phần nào.

Ngay sau khi Walter Sullivan rời khỏi phòng, một nhân viên kỹ thuật sẽ vào và đẩy chiếc xe chở xác bà Sullivan quá cố sang phòng giải phẫu. Tại đây cô ta sẽ được kiểm tra lại về cân nặng và chiều cao. Cô ta cũng sẽ được chụp ảnh, đầu tiên là với đầy đủ áo quần, sau đó hoàn toàn khỏa thân. Tiếp theo là chụp X-quang, lấy dấu vân tay. Một cuộc kiểm tra toàn diện bên ngoài sẽ được thực hiện, với mục đích là phát hiện và thu thập càng nhiều đầu mối và bằng chứng từ cái xác càng tốt. Những mẫu chất dịch trong cơ thể sẽ được lấy và chuyển sang bộ phận nghiên cứu chất độc để xác định thành phần ma túy, chất cồn, cùng những xét nghiệm khác. Một vết rạch hình chữ Y sẽ tách cơ thể cô ta từ vai này sang vai kia, từ giữa ngực chạy thẳng xuống cơ quan sinh dục. Một vực thẳm kinh hoàng đối với cả những người quan sát dày dạn nhất. Mọi bộ phận trong cơ thể đều được phân tích và cân đo cụ thể, cơ quan sinh dục của nạn nhân được kiểm tra thật kỹ để tìm kiếm dấu hiệu quan hệ tình dục hoặc tổn thương. Mọi dấu vết tinh dịch, máu hoặc lông tóc lạ đều sẽ được thu thập để lấy mẫu ADN.

Phần đầu của cô ta cũng sẽ được kiểm tra, đặc điểm của những vết thương được ghi lại. Sau đó bác sĩ pháp y sẽ sử dụng một chiếc cưa mở hộp sọ vòng qua xương chũm, cắt qua phần da đầu và xuống dưới tận xương. Tiếp theo, góc phía trước của hộp sọ sẽ được mở ra và não của nạn nhân sẽ được lấy ra ngoài qua khoảng mở sọ trước và đưa đi kiểm tra. Đầu đạn còn lại trong não sẽ được lấy ra, cất giữ cẩn thận để phân tích đạn đạo.

Sau khi thủ tục pháp y đã hoàn tất, người ta sẽ trả lại cho Walter Sullivan xác của vợ ông ta.

Chuyên gia phân tích chất độc sẽ nghiên cứu chi tiết những thành phần có trong dạ dày, cùng dấu vết của những hợp chất lạ trong máu và nước tiểu của nạn nhân.

Xong đâu đó, họ sẽ lập báo cáo giải phẫu pháp y, trình bày nguyên nhân và cơ chế gây tử vong ở nạn nhân cùng tất cả những chi tiết liên quan, trong đó có quan điểm chính thức của Chuyên viên Pháp y.

Báo cáo giải phẫu pháp y, cùng với tất cả những bức ảnh, phim X-quang, dấu vân tay, báo cáo phân tích chất độc và các thông tin khác tạo thành hồ sơ điều tra hoàn chỉnh sẽ được chuyển cho viên thanh tra phụ trách điều tra.

Cuối cùng Walter Sullivan đứng dậy, kéo tấm vải trùm lên thi thể người vợ xấu số của mình rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Từ sau một tấm gương một chiều khác, cặp mắt của viên thanh tra vẫn bám theo người chồng đau khổ khi ông ta đang nặng nề bước đi. Sau đó Seth Frank cũng chụp mũ lên đầu và khẽ bước ra ngoài.

Phòng hội thảo số một, phòng họp lớn nhất trong hãng, chiếm vị trí trang trọng chính giữa, ngay phía sau khu vực lễ tân. Ngay lúc này, đằng sau những cánh cửa đồ sộ, cuộc họp của những đối tác chính trong hãng vừa mới bắt đầu.

Ngồi giữa Sandy Lord và một đối tác lâu năm khác là Jack Graham; tất nhiên anh vẫn chưa chính thức trở thành đối tác, nhưng thủ tục hình thức này cũng được bỏ qua, nhất là khi Lord đã khẳng khăng đề nghị.

Những nhân viên phục vụ đang rót cà phê vào các tách, bánh bích quy Đan Mạch và bánh nướng xốp nhân mứt được chia đều quanh bàn, sau đó họ rút ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại phía sau.

Những cái đầu trong phòng đang hướng nhìn Dan Kirksen. Ông ta nhấm nháp cốc nước ép hoa quả của mình, lịch sự kéo chiếc khăn ăn lên nhấp nhập khóe miệng rồi đứng dậy.

“Tôi đoán đến lúc này quý vị hẳn đã nghe nói, một bi kịch khủng khiếp đã xảy ra đối với một trong những thân chủ”—Kirksen khẽ liếc nhanh về phíạ Lord—“hay nói đúng hơn là thân chủ quan trọng nhất của chúng ta.” Jack nhìn quanh chiếc mặt bàn đá cẩm thạch dài gần hai chục mét. Hầu hết những cái đầu vẫn đang quay về phía Kirksen, vài người khác đang lắng tai nghe những lời thì thầm của người ngồi bên cạnh giải thích về sự kiện vừa ám chỉ. Jack cũng đã đọc lướt qua những hàng tiêu đề trên báo. Anh chưa từng làm việc gì liên quan đến Sullivan nhưng anh biết khối lượng công việc đó đồ sộ đến mức phải cần đến bốn mươi luật sư của hãng làm việc gần như toàn thời gian. Đến hiện giờ, ông ta đúng là thân chủ lớn nhất của Patton, Shaw.

Kirksen nói tiếp, “Cảnh sát đang tiến hành điều tra vụ án rất gắt gao. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có thêm tiến triển gì.” Kirksen ngừng lại, liếc nhìn Lord, rồi lại nói tiếp. “Như mọi người có thể hình dung, đây là thời điểm rất khó khăn đối với Walter. Để góp phần giúp mọi chuyện trở nên đỡ ngột ngạt trong chừng mực có thể đối với ông ta, hãng yêu cầu tất cả các luật sư phải lưu tâm đặc biệt tới bất kỳ công việc nào có liên quan đến Sullivan, và hy vọng là chúng ta có thể giải quyết gọn gàng bất kỳ sự vụ nào từ trong trứng nước trước khi nó vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Hơn nữa, mặc dù chúng ta tin rằng đây là chuyện trộm cắp thông thường với một kết cục không may, và hoàn toàn không liên quan gì đến công việc làm ăn của Walter, tuy nhiên mọi người vẫn cần hết sức cảnh giác trước bất kỳ dấu hiệu bất thường nào trong các giao dịch mà trong đó các vị đại diện cho quyền lợi của Walter. Bất kỳ hoạt động đáng ngờ nào cũng đều phải được báo cáo ngay lập tức cho tôi hoặc Sandy.”

Một số cái đầu lại quay về phía Lord, lúc này lão vẫn đang trợn mắt nhìn lên trần nhà theo đúng thói quen mọi khi. Ba cái đầu lọc thuốc lá nằm trong gạt tàn ngay trước mặt lão, bên cạnh đó là ly cocktail Bloody Mary uống dở.

Ron Day, thuộc bộ phận luật quốc tế lên tiếng. Mái tóc được cắt tỉa rất gọn gàng của ông ta phủ trên khuôn mặt cú vọ bị che bớt một phần bởi cặp kính hình bầu dục thanh mảnh. “Đây không phải là một hành động khủng bố đấy chứ? Tôi đang thu xếp một số liên doanh tại Trung Đông cho công ty con của Sullivan tại Kuwait, và những kẻ ở đó luôn hành xử theo luật lệ riêng của họ, tôi có thể khẳng định với quý vị như vậy. Liệu tôi có nên lo lắng cho an toàn của bản thân không? Tối nay tôi có một chuyến bay đi Riyadh.”

Lord chậm rãi xoay đầu lại cho đến khi ánh mắt của ông ta xoáy chặt vào Day. Đôi lúc lão cũng phải ngạc nhiên khi nhận ra rằng nhiều đối tác của lão mới thiển cận nếu không muốn nói thẳng thừng là ngu xuẩn làm sao. Day là một đối tác phụ trách mảng dịch vụ khách hàng, và điểm mạnh chủ yếu của ông ta, theo như Lord nghĩ, là việc ông ta biết bảy ngoại ngữ và nhất là luôn biết khéo léo bợ đít những ông hoàng Saudi Arabia.

“Tôi không lo lắng về chuyện đó đâu, Ron. Nếu như đây là một âm mưu quốc tế chăng nữa thì anh cũng chẳng quan trọng đến nỗi bọn chúng phải nhọc công đâu, còn nếu quả thật chúng nhắm vào anh, chắc chắn anh đã ngỏm từ lâu rồi.”

Day ngượng nghịu nghịch nghịch chiếc cà-vạt trên cổ trong khi những người ngồi quanh bàn khẽ rúc rích cười nhạo.

“Cám ơn ông đã giải thích, Sandy.”

“Rất hân hạnh, Ron.”

Kirksen hắng giọng. “Mọi người có thể yên tâm là tất cả những gì cần thiết để có thể phanh phui tội ác khủng khiếp này đều đã được triển khai rồi. Thậm chí còn có lời đồn rằng đích thân Tổng thống ra lệnh thành lập một đội điều tra chuyên trách để xem xét chuyện này. Như quý vị đã biết, Walter Sullivan từng phục vụ qua nhiều cương vị quan trọng trong các chính quyền khác nhau, và cũng là một trong những bạn bè thân cận nhất của Tổng thống. Tôi nghĩ chúng ta có thể yên tâm rằng bọn tội phạm sẽ bị tóm cổ trong thời gian sớm nhất.” Kirksen ngồi xuống.

Lord nhìn một vòng quanh bàn, nhướn mày và dụi tắt điếu thuốc lá cuối cùng của lão. Mọi người lục tục rời phòng.

Seth Frank đang xoay xoay người trên ghế. Văn phòng của anh là một mặt sàn được quây lại mỗi chiều hơn hai mét, cảnh sát trưởng là người duy nhất được sở hữu một phòng làm việc rộng rãi trong tòa nhà trụ sở bé xíu này. Trên bàn anh lúc này là báo cáo giám định pháp y. Bây giờ mới là bảy rưỡi sáng nhưng Frank cũng đã kịp đọc từng từ của bản báo cáo đến ba lần liền.

Anh cũng đã có mặt trong buổi giải phẫu. Đó là công việc mà các thanh tra buộc phải làm, vì rất nhiều lý do. Mặc dù đã từng có mặt tại hàng trăm buổi khám nghiệm tử thi, anh vẫn chưa bao giờ quen nổi với cảm giác nhìn thấy cơ thể người chết bị mở phanh như các động vật trong lò mổ mà mỗi sinh viên ngành y vẫn điềm nhiên gí sát mặt vào xem xét, nghiên cứu. Và cho dù nhìn những cảnh chết chóc như thế cũng không còn khiến anh thấy buồn nôn, nhưng lần nào sau đó anh cũng phải lái xe đi lòng vòng hai ba tiếng trước khi có thể bình tĩnh lại và tiếp tục với công việc.

Bản báo cáo dày cộp được đánh máy rất chỉn chu. Christy Sullivan đã chết được ít nhất là bảy mươi hai giờ đồng hồ, có lẽ là hơn thế. Những chỗ trương và rộp bên trên thi thể nạn nhân, cùng sự xuất hiện của các loại vi khuẩn và thể khí trong các cơ quan nội tạng của cô ta cũng củng cố thêm cơ sở về khoảng thời gian đó với độ chính xác tương đối cao. Tuy nhiên, nhiệt độ căn phòng đó tương đối cao, khiến cho tốc độ phân hủy của thi thể nạn nhân diễn ra nhanh hơn bình thường. Thành ra việc xác định thời điểm tử vong của nạn nhân càng trở nên khó khăn hơn. Nhưng kiểu gì cũng không ít hơn ba ngày, Chuyên viên Pháp y đã khẳng định như vậy. Frank cũng còn một thông tin thứ cấp khác khiến anh tin rằng Christine Sullivan đã gặp thần chết vào đêm hôm thứ Hai, tức là thời gian dao động trong khoảng ba đến bốn ngày gì đó.

Bất giác Frank cau mày ngán ngẩm. Vụ án xảy ra trước đó ít nhất ba ngày đồng nghĩa với việc các dấu vết ngày càng mù mờ. Với ba ngày thì cho dù kẻ phạm tội có là ai thì hắn cũng thừa đủ thời gian để cao chạy xa bay. Đó là chưa kể vụ việc được phát hiện cũng được một khoảng thời gian rồi mà cuộc điều tra của anh trên thực tế vẫn chưa tiến triển thêm tí nào so với khi bắt đầu. Anh không nhớ đã bao giờ gặp một vụ án khó khăn như thế này hay chưa nữa.

Đến lúc này họ cũng có thể khẳng định rằng hoàn toàn không có nhân chứng cho thảm kịch xảy ra tại biệt thự nhà Sullivan, ngoại trừ nạn nhân và kẻ đã giết cô ta. Cảnh sát đã tiến hành thông báo rộng rãi trên báo chí, tại các ngân hàng và trung tâm mua sắm. Không có ai phản hồi cả.

Họ đã tiến hành hỏi thăm tất cả cư dân trong bán kính hai cây số quanh hiện trường vụ án. Tất cả đều bày tỏ cảm xúc bàng hoàng, giận dữ và ghê sợ. Frank đã nhận ra nỗi sợ hãi của họ qua khóe mắt giật giật, những đôi vai như so lại và cách họ xoa bàn tay đầy lo lắng. An ninh sẽ nhanh chóng được tăng cường lên mức độ cao nhất ở vùng quê vắng vẻ này. Tuy nhiên, tất cả những cảm xúc đó chẳng mang lại cho anh thông tin gì đáng kể. Đội ngũ nhân viên giúp việc trong nhà của những người hàng xóm này cũng đã được thẩm vấn kỹ càng. Chẳng phát hiện thêm được gì. Cảnh sát đã tiến hành thẩm vấn qua điện thoại với những người giúp việc trong nhà của Sullivan, tất cả họ đều đi cùng với ông ta tới Barbados, cũng không thu được thông tin gì đột phá. Và tất cả đều có bằng chứng ngoại phạm không chê vào đâu được. Chẳng nhẽ lại khó khăn đến thế sao. Frank cố gạt ý nghĩ tiêu cực đó ra khỏi đầu.

Họ cũng không hề nắm được tình hình ngày cuối cùng còn sống của Christine Sullivan. Cô ta bị giết trong nhà của mình, có lẽ là vào lúc đêm khuya. Nhưng nếu quả thật vụ án xảy ra vào đêm thứ Hai, thì cả ngày hôm đó cô ta đã làm gì? Frank đã hy vọng rằng thông tin đó hẳn sẽ cho họ một đầu mối gì đó để mở ra một hướng điều tra cụ thể.

Đến chín rưỡi sáng hôm đó, người ta vẫn trông thấy Christine Sullivan ở khu trung tâm Washington, trong một thẩm mỹ viện thượng hạng mà nếu muốn nịnh vợ một lần vào đây thì Frank sẽ mất toi ít nhất là hai tuần lương. Frank sẽ phải tìm hiểu xem cô ta vào đó để chuẩn bị cho một cuộc vui lúc nửa đêm hay đơn thuần chỉ là thú tiêu khiển hàng ngày của các bà cô giàu có. Nhưng cuộc điều tra của họ đã không tìm ra điều gì liên quan đến việc Christine Sullivan đã đi đâu sau khi rời khỏi thẩm mỹ viện vào tầm giữa trưa. Cô ta đã không quay về căn hộ của mình trong thành phố, và cũng không hề bắt chiếc taxi nào theo như họ xác minh.

Nếu như người phụ nữ nhỏ nhắn đó quyết định ở lại đây trong khi tất cả mọi người trong nhà đi về phương Nam đầy nắng, thì hẳn cô ta phải có một lý do nào đó, Frank tự nhủ. Và nếu như đêm hôm ấy cô ta ở cùng với ai đó, thì đó chính là người Frank muốn gặp và hỏi thăm, thậm chí là còng tay hắn lại.

Thật trớ trêu, tội giết người trong một vụ trộm lại không bị luật pháp bang Virginia kết án tử hình, mặc dù điều lạ đời là cũng tội giết người trong một vụ cướp có vũ trang thì lại có thể phải ngồi ghế điện. Nếu anh cướp của và giết người, anh có thể bị tử hình. Còn nếu anh ăn trộm và giết người, cùng lắm chỉ bị tù chung thân, tuy như thế cũng chưa hẳn đã là một kết cục tốt đẹp gì nếu anh hiểu rõ về sự man rợ của hầu hết các nhà tù trong bang. Christine Sullivan thường vẫn diện trên người rất nhiều trang sức. Tất cả những báo cáo mà thanh tra Frank nhận được đều khẳng định cô ta là một người cực kỳ say mê kim cương, ngọc bích, sapphire; đá nào quý cô ta đều có. Trên xác nạn nhân không còn thứ đồ trang sức nào, mặc dù dễ dàng nhận ra dấu vết của những chiếc nhẫn còn hằn lại trên ngón tay cô ta. Sullivan cũng khẳng định rằng chiếc vòng cổ kim cương của vợ ông ta đã biến mất. Người chủ thẩm mỹ viện cũng nhớ là đã trông thấy món đồ trang sức đó vào buổi sáng thứ Hai.

Một công tố viên cứng tay hoàn toàn có thể dựa vào những dữ kiện này để đưa ra một bản cáo trạng về tội cướp tài sản, thay vì một vụ đột nhập và ăn trộm, Frank dám chắc như thế. Thủ phạm có là ai cũng coi như chết chắc rồi. Khó mà khác được. Tại sao những công dân lương thiện của bang Virginia lại phải oằn lưng ra chi trả hàng nghìn đô-la mỗi năm lo tiền cơm ăn, áo mặc và chỗ ở cho một tên giết người máu lạnh? Trộm ư? Cướp ư? Đếch ai thèm quan tâm chứ? Người phụ nữ kia đã chết. Bị một thằng ác ôn nào đó bắn vỡ sọ. Cái kiểu phân biệt dở hơi về mặt luật pháp kia khiến Frank thấy lộn tiết. Cũng giống như hầu hết những người làm việc trong các cơ quan bảo vệ luật pháp, anh cảm thấy hệ thống tố tụng hình sự hiện nay quả thiên vị cho các bị cáo. Nhiều lúc anh có cảm giác rằng điều đang bị bỏ quên trong toàn bộ quy trình tố tụng loằng ngoằng đó với đủ những thỏa thuận phức tạp, những cái bẫy tinh vi và những tay luật sư bào chữa miệng lưỡi rắn độc, là trên thực tế đã có kẻ đã vi phạm pháp luật. Họ quên mất rằng có người bị hại, bị cưỡng bức, và bị giết. Tất cả những điều đó đơn giản là sai lầm. Tất nhiên Frank không thể thay đổi được cả hệ thống này, nhưng anh có thể lách qua những khe hở tinh vi của nó.

Anh kéo tập báo cáo lại gần, săm soi lại toàn bộ một lượt qua cặp kính đọc sách của mình. Anh nhấp thêm một ngụm cà phê đen đặc quánh. Nguyên nhân tử vong: những vết thương lớn ở vùng đầu do đầu đạn cỡ lớn và được bắn ra với tốc độ cực cao, một đầu đạn đầu mềm tạo thành một vết thương phá vỡ hộp sọ, một đầu đạn thứ hai có kết cấu chưa xác định tạo thành một vết thương xuyên qua đầu. Diễn đạt một cách đơn giản thì tức là não của nạn nhân đã bị phá nát bởi một vài thiết bị hạng nặng. Bản báo cáo cũng nhấn mạnh đây là một vụ giết người chứ không phải tự sát, cũng là điều duy nhất mà Frank chắc chắn trong toàn bộ vụ án. Anh nhận thấy là mình đã đúng khi kết luận khoảng cách những viên đạn được bắn ra. Không hề thấy dấu vết của thuốc súng quanh miệng vết thương. Những viên đạn đã được bắn ra từ khoảng cách tối thiểu là hơn nửa mét; Frank phỏng đoán khoảng cách đó có thể là gần một mét rưỡi, nhưng cũng chỉ là linh cảm thế thôi. Khả năng về tự sát được loại bỏ. Còn những vụ giết người do thuê mướn thì thường được thực hiện theo kiểu bắn sát đầu nạn nhân. Cách đó giúp giảm đáng kể những sai sót không đáng có.

Frank dựa hẳn người vào bàn, trầm ngâm. Tại sao lại phải bắn nhiều hơn một phát? Gần như chắc chắn là người phụ nữ đã bị giết ngay từ phát súng đầu tiên. Chẳng nhẽ hung thủ lại là một tên ác dâm tàn bạo, thích thú với trò nã đạn xác nạn nhân? Nhưng cũng chỉ có đúng hai vết đạn trên thi thể người phụ nữ xấu số, cho nên điều đó cũng khó có thể xảy ra. Rồi lại còn vấn đề nan giải về những đầu đạn nữa chứ. Một viên đạn dumdum và một viên đạn bí ẩn.

Anh giơ một túi nylon có dấu hiệu riêng của mình lên. Mới chỉ lấy được một viên đạn ra từ xác nạn nhân. Nó đã xuyên vào đầu cô ta từ phía dưới thái dương bên phải, bẹt ra rồi mở rộng khi tiếp xúc, xé toác hộp sọ và bộ não, tạo thành một cơn chấn động đối với các mô não mềm, kiểu như khi người ta rũ tung một tấm thảm.

Anh thận trọng săm soi cái đầu đạn méo mó trong túi nylon, hay đúng ra là những gì còn lại của nó. Viên đạn được bắn đi với một lực phóng khủng khiếp đủ để nó bẹt ra khi tiếp xúc với cơ thể nạn nhân rồi tiếp tục xé toang tất cả những gì nằm trên đường đi của nó, trong trường hợp này thì là hộp sọ của Christine Sullivan. Vấn đề là đầu đạn dumdum thời nay có ở khắp mọi nơi. Hơn nữa đầu đạn đã bị biến dạng hoàn toàn do lực đẩy. Báo cáo đạn đạo gần như vô dụng.

Viên đạn thứ hai đã xuyên vào đầu nạn nhân ngay phía trên viên thứ nhất khoảng 2cm, nó xuyên qua toàn bộ phần não, và chui ra phía đầu bên kia, để lại một cái lỗ rộng ngoác so với vết thương khi nó xuyên vào. Chỉ cần nhìn qua cũng đủ đánh giá được là mức độ xương sọ cùng các mô não bị tàn phá khủng khiếp đến chừng nào.

Điểm dừng của viên đạn thứ hai đã khiến tất cả phải ngạc nhiên. Một cái lỗ đường kính hơn 1cm trên tường ngay cạnh giường. Bình thường thì sau khi sử dụng những dụng cụ đặc biệt để khoét ra cả mảng thạch cao trát tường, các chuyên viên kỹ thuật sẽ lấy đầu đạn ra, hết sức cẩn thận để giữ nguyên gờ rãnh của viên đạn, ít nhất thì điều đó cũng có thể giúp họ thu hẹp được thông tin về loại súng mà viên đạn được bắn ra và nếu may mắn biết đâu sau này họ có thể đối chiếu những thông số đó với một khẩu súng cụ thể nào đấy. Trong lĩnh vực điều tra này thì dấu vết đạn đạo cũng có vai trò quan trọng không kém gì việc lấy dấu vân tay.

Chỉ có điều trong vụ này, trong khi lỗ đạn còn đó, thì lại chẳng thấy đầu đạn ở đâu cả, thậm chí tìm khắp phòng cũng không thấy. Sau khi bộ phận kỹ thuật gọi cho anh để báo cáo về chi tiết này, Seth Frank đã phải xuống tận nơi để tự mình kiểm tra lại. Cho đến giờ chuyện đó vẫn làm anh bực mình.

Tại sao phải mất công đào cái đầu đạn đó ra trong khi vẫn còn một đầu đạn khác nằm trong xác nạn nhân? Đầu đạn thứ hai sẽ tiết lộ bí mật gì mà đầu đạn thứ nhất không nói ra? Có nhiều khả năng có thể kể đến.

Frank bổ sung một số lưu ý. Viên đạn mất tích có thể từ một kiểu súng hoặc loại đạn khác, như thế sẽ chứng tỏ là có ít nhất hai hung thủ. Vì cho dù có tưởng tượng phong phút như thế nào đi nữa, Frank cũng không tin có chuyện một kẻ hai tay hai súng bắn vào người phụ nữ này. Tức là đến lúc này có khả năng anh đang phải truy lùng hai kẻ tình nghi. Điều này sẽ giải thích cho sự khác nhau giữa đường vào, đường ra của hai viên đạn, và cả đặc điểm gây sát thương bên trong của chúng cũng khác nhau. Vết thương nham nhở khi xuyên vào đầu nạn nhân của đầu đạn dumdum cũng lớn hơn so với đầu đạn kia. Có nghĩa là viên đạn thứ hai kia không phải đạn đầu mềm hay đạn rỗng. Nó đã xuyên thẳng một mạch qua hộp sọ nạn nhân, để lại một đường ngầm hun hút rộng bằng nửa ngón tay út từ đầu này sang đầu kia. Sự biến dạng do lực phóng của đầu đạn chỉ ở mức tối thiểu, nhưng kết luận đó cũng chẳng có ý nghĩa gì một khi anh không có được cái đầu đạn chết tiệt ấy trong tay.

Anh rà lại một lượt những ghi chép ban đầu tại hiện trường của mình. Lúc này vẫn đang là giai đoạn tập hợp thông tin phục vụ điều tra. Hy vọng là anh sẽ không bị kẹt ở đây mãi mãi. Ít nhất thì anh cũng không phải lo lắng về đạo luật hết hạn truy tố trong vụ án này.

Anh lướt qua bản báo cáo một lần nữa, rồi đăm chiêu cau mày.

Anh nhấc điện thoại lên rồi quay số. Mười phút sau anh đã ngồi đối diện với Chuyên viên Pháp y trong văn phòng làm việc của ông ta.

Tay bác sĩ pháp y hộ pháp lấy một con dao mổ cũ gãi gãi trên lớp biểu bì của da mình rồi cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn Frank.

“Có dấu hiệu siết cổ. Hoặc ít nhất thì cũng là ý đồ siết cổ. Hiểu chứ, khí quản chưa bị ép vỡ, mặc dù trong lớp mô có dấu hiệu sưng và xuất huyết, tôi cũng tìm thấy vết nứt nhỏ trong xương móng. Ngoài ra còn có dấu vết đốm xuất huyết trong màng kết của mí mắt. Rời rạc. Tất cả đều có trong báo cáo.”

Frank thầm suy nghĩ về thông tin này trong đầu. Đốm xuất huyết, tức là những dấu hiệu chảy máu li ti trong màng kết, hoặc màng nhầy của mắt và mi mắt, có thể là kết quả của hành động siết cổ hoặc gây áp lực trên não.

Frank tỳ người về phía trước, bâng quơ ngắm nhìn những tấm bằng và chứng chỉ treo thành hàng trên bức tường trước mặt, bằng chứng cho thấy người đàn ông ngồi đối diện anh lúc này là một tín đồ trung thành của chuyên ngành bệnh học pháp y.

“Đàn ông hay phụ nữ?”

Chuyên viên Pháp y nhún vai khi nghe câu hỏi.

“Cũng khó nói. Da người không phải là một bề mặt lý tưởng cho việc giữ lại những dấu vân tay, anh biết đấy. Trong thực tế đấy là chuyện gần như không thể, ngoại trừ một số khu vực đặc biệt, hơn nữa nếu quả thật thủ phạm có để lại dấu vết tại những khu vực đó thì sau nửa ngày, chúng cũng tự biến mất. Tuy vậy, khó mà hình dung ra khả năng một phụ nữ tay không bóp cổ một phụ nữ khác, mặc dù chuyện như vậy vẫn có thể xảy ra. Cũng không cần nhiều sức để bóp nghẹt khí quản nạn nhân, nhưng thường thì siết cổ bằng tay không là phương pháp giết người của hung thủ nam giới. Trong cả trăm vụ bóp cổ, tôi chưa từng chứng kiến trường hợp nào mà thủ phạm là phụ nữ. Hơn nữa, dấu vết cho thấy việc bóp cổ được thực hiện từ phía trước,” ông ta nói thêm. “Mano a mano.4 Anh phải hoàn toàn tự tin về ưu thế sức mạnh của mình để làm điều đó. Nhận định chuyên môn của tôi ư? Đó là một người đàn ông, trong chừng mực mà tôi biết.”

“Bản báo cáo cũng nói rằng có vết dập và bầm tím trên hàm bên trái của nạn nhân, những chiếc răng bị lung lay và vết rách trong miệng?”

“Có vẻ như có kẻ đã đấm cô ta một quả khá nặng. Một chiếc răng hàm đã gần như xuyên vào má cô ta.”

Frank liếc nhìn tập hồ sơ. “Thế còn viên đạn thứ hai?”

“Dấu hiệu sát thương khiến tôi tin rằng đó là một cỡ đạn khá lớn, cũng giống như viên thứ nhất.”

“Ông nhận định gì viên thứ nhất?”

“Cũng không có gì khác. Có thể là cỡ.357,.41. Cũng có thể là cỡ 9mm không biết chừng. Lạy Chúa, anh cũng nhìn thấy đầu đạn rồi đấy. Cái vật khốn kiếp đó dẹp lép như một chiếc bánh rán, và có đến phân nửa đã bị tan vào trong các mô não và huyết tương của nạn nhân. Không hình thù, không rãnh xoắn, không gờ rãnh. Ngay cả khi có tìm thấy khẩu súng hung khí thì anh cũng không thể đối chiếu được.”

“Nếu chúng ta có thể tìm thấy viên đạn kia thì lại là chuyện khác.”

“Cũng chưa chắc đâu. Kẻ đã cạy đầu đạn ra khỏi tường rất có thể đã xóa sạch mọi dấu vết trên đó rồi. Lúc đó thì các kết quả nghiên cứu đạn đạo cũng chẳng ăn thua.”

“Đành thế, nhưng biết đâu trên đó vẫn còn dính lại chút tóc, máu hay da thịt của nạn nhân thì sao. Đó là những bằng chứng mà tôi phải tìm cho bằng được.”

Tay Chuyên viên Pháp y xoa xoa cằm ngẫm nghĩ. “Đúng vậy. Nhưng trước hết anh phải tìm được nó đã.”

“Điều mà chúng ta rất có thể sẽ không làm dược.” Frank cười méo xệch miệng.

“Ai mà biết được.”

Hai người đàn ông im lặng nhìn nhau, trong lòng biết rõ rằng không có hy vọng gì để họ tìm thấy cái đầu đạn kia. Ngay cả khi có tìm thấy chăng nữa, họ cũng chẳng thể khẳng định nó có liên quan đến hiện trường vụ án trừ phi nó còn dính nguyên những phần cơ thể của nạn nhân trên đó, hoặc là họ phải tìm thấy khẩu súng đã bắn ra viên đạn đó và chứng minh được nó đã có mặt tại hiện trường. Một khả năng còn khó hơn lên trời.

“Có vỏ đạn nào không?”

Frank lắc đầu.

“Tức là anh cũng không có cả dấu kim hỏa, Seth ạ.” Ý của Chuyên viên Pháp y muốn nói tới là dấu vết rất đặc trưng của kim hỏa mỗi khẩu súng in trên đít vỏ đạn.

“Thì tôi có bảo vụ này là dễ dàng đâu. Nhân tiện, không thấy mấy tay trên bang giục giã gì ông nhỉ?”

Chuyên viên Pháp y mỉm cười. “Im ắng một cách đáng ngờ. Giả sử nếu chính Walter Sullivan bị thịt thì không biết thế nào. Dù sao tôi cũng đã nộp báo cáo của mình cho Richmond rồi.”

Lúc này Frank mới buông ra câu hỏi vốn là mục đích chính khiến anh phải xuống tận đây.

“Tại sao lại là hai phát?”

Chuyên viên Pháp y ngừng gãi da, ông ta đặt con dao mổ xuống và ngước lên nhìn Frank.

“Sao lại không?” Ông ta nheo nheo mắt. Năng lực xuất chúng của ông ta hoàn toàn không thích hợp với cái hạt miền quê yên ắng này chút nào. Là một trong khoảng năm trăm bác sĩ đa khoa cao cấp trong toàn liên bang, ông ta sở hữu một phòng khám tư khá đông khách, nhưng lại có niềm say mê cá nhân với công tác điều tra của cảnh sát và nghiên cứu bệnh học pháp y. Trước khi ổn định cuộc sống ở miền quê Virginia yên lặng, ông ta từng là Chuyên viên Pháp y ở Los Angeles trong gần hai mươi năm. Kể ra thì ở đây ít án mạng hơn hẳn so với Los Angeles. Nhưng cũng vì thế mà ông ta có nhiều thời gian để nghiên cứu hơn.

Frank chăm chú nhìn ông ta và nói, “Chỉ cần một phát đạn là quá đủ để giết chết nạn nhân rồi. Không có gì phải nghi ngờ. Vậy tại sao lại bồi thêm phát thứ hai? Có rất nhiều lý do để không làm thế. Thứ nhất là thêm một tiếng nổ, tức là thêm khả năng bị phát hiện. Thứ hai, nếu đã muốn nhanh chóng biến khỏi đó, tại sao phải mất công bắn thêm phát thứ hai? Nhưng trên hết là tại sao lại để lại một cái đầu đạn hoàn toàn có thể vạch mặt mình sau này? Có phải Sullivan đã làm chúng giật mình? Nếu vậy, tại sao vết bắn lại đến từ phía ngưỡng cửa vào trong phòng, chứ không phải ngược lại? Tại sao vết bắn lại xiên xuống dưới? Chẳng lẽ cô ta đang quỳ trên sàn? Có lẽ là thế, nếu không kẻ bắn phải cao đến vô lý. Vậy nếu cô ta đang quỳ trên sàn, thì vì sao? Bị hành quyết à? Nhưng hoàn toàn không có dấu vết kiểu vết thương tiếp xúc. Hơn nữa lại còn những dấu hiệu trên cổ nữa. Tại sao ban đầu định bóp cổ nạn nhân, rồi lại thôi, rút súng ra và bắn vào đầu cô ta? Đã thế lại còn bồi thêm một phát nữa. Một đầu đạn bị lấy đi. Tại sao? Có khẩu súng thứ hai à? Tại sao chúng phải tìm cách che giấu điều đó. Điều đó thì có ý nghĩa gì?”

Frank đứng bật dậy và đi đi lại lại quanh phòng, hai tay nhét sâu vào trong túi quần, một thói quen của anh mỗi khi suy nghĩ căng thẳng. “Vả lại hiện trường vụ án lại sạch như lau như li mới khốn nạn đến không thể tin nổi. Chẳng sót lại dấu vết gì. Không một chút gì luôn. Tôi cũng phải ngạc nhiên là sao chúng không mổ cô ta ra và lấy nốt cái đầu đạn kia.

“Ý tôi là, được rồi, đó là một tên ăn cắp hoặc có thể đó là những gì hắn muốn chúng ta tin. Nhưng đúng là gian phòng bí mật đã bị khoắng sạch. Khoảng bốn triệu rưỡi đô-la bị lấy đi. Và bà Sullivan đó đang làm gì ở nhà chứ? Lẽ ra cô ta phải nằm ườn ra tắm nắng ở vùng biển Caribe cơ mà. Cô ta có biết hung thủ không? Có phải cô ta ngoại tình không? Nếu đúng vậy, thì liệu hai chuyện này có liên hệ gì với nhau không? Và việc quái gì anh phải lảng vảng ở cửa trước, vô hiệu hóa hệ thống an ninh, nhưng rồi lại dùng dây thừng đào thoát qua đường cửa sổ? Cứ mỗi lần tôi đặt ra cho mình một câu hỏi nào đó thì một câu hỏi mới lại bật ra.” Frank ngồi xuống, thẫn thờ trước chính những gì vừa buột ra khỏi miệng anh.

Tay Chuyên viên Pháp y ngồi ngả ra lưng ghế, lật lật tập hồ sơ trước mặt rồi tranh thủ một phút xem lại. Ông tháo cặp kính xuống rồi lấy tay áo lau mắt kính, sau đó lấy ngón trỏ và ngón cái giật giật môi tư lự.

Frank khẽ khịt mũi trong khi anh vẫn chăm chú nhìn điệu bộ của Chuyên viên Pháp y. “Có gì à?”

“Anh vừa nói đến việc không có gì sót lại tại hiện trường. Tôi cũng đang suy nghĩ về điều đó. Anh nói đúng. Quá sạch sẽ.” Chuyên viên Pháp y dừng lại châm một điếu Pall Mall–không có đầu lọc, Frank để ý thấy. Tất cả những chuyên gia bệnh học mà anh từng làm việc cùng đều nghiện thuốc lá. Tay bác sĩ chậm rãi nhả từng vòng khói tròn trịa lên không trung, không giấu nổi vẻ thích thú trước trò biểu diễn của mình.

“Móng tay cô ta quá sạch sẽ.”

Frank bối rối không hiểu.

Chuyên viên Pháp y nói tiếp. “Ý tôi là hoàn toàn không có vết bẩn, sơn móng tay—mặc dù cô ta có sơn móng tay trước đó, loại đỏ chót luôn—không hề có những dư chất mà bình thường chúng ta vẫn thấy. Tuyệt nhiên không có gì. Cứ như thể chúng đã bị ai đó cạo bỏ vậy, anh hiểu ý tôi chứ?” Ông ta ngừng lại rồi nói tiếp. “Tôi còn tìm thấy cả những dấu vết dung dịch.” Nói đến đây ông ta lại dừng lời trong giây lát. “Giống như một loại dung dịch tẩy rửa vậy.”

“Sáng hôm đó cô ta đã tới một thẩm mỹ viện. Để làm móng và đủ những thứ linh tinh gì đấy.”

Chuyên viên Pháp y lắc đầu. “Nếu thế thì càng phải thấy nhiều hơn dư chất sót lại dưới móng tay, chứ không phải là ít hơn, căn cứ vào các loại hóa chất họ sử dụng tại thẩm mỹ viện.”

“Vậy ý ông là gì? Rằng móng tay cô ta được làm sạch một cách có chủ ý à?”

Chuyên viên Pháp y gật đầu. “Kẻ nào đó đã cực kỳ thận trọng không để lại bất kỳ chút dấu vết nào ở đó.”

“Có nghĩa là chúng lo lắng đến hoang tưởng về khả năng bị vạch mặt, bằng cách nào đó, bởi những bằng chứng hữu hình.”

“Hung thủ thì tên nào chẳng thế, Seth.”

“Có thể. Nhưng cạo sạch các móng tay của nạn nhân và dọn dẹp hiện trường sạch sẽ đến nỗi thiết bị E-vac chuyên dụng của chúng tôi cũng không phát hiện được chút dấu vết nào thì đúng thật là hơi quá.”

Nói xong Frank lại nhìn lướt qua bản báo cáo. “Ông còn tìm thấy dấu vết của dầu trong lòng bàn tay cô ta?”

Chuyên viên Pháp y gật đầu, rồi chăm chú nhìn tay thanh tra. “Một hợp chất bảo quản/bảo vệ gì đó. Anh biết đấy, kiểu như chúng ta vẫn dùng đối với các loại sợi, đồ da, đại loại thế.”

“Tức là cô ta đã nắm vào cái gì đó và còn sót lại một chút dư chất?”

“Có lẽ thế. Mặc dù chúng ta không thể chắc chắn một cách chính xác vết dầu xuất hiện trên tay cô ta từ thời điểm nào.” Chuyên viên Pháp y đeo kính trở lại. “Anh có nghĩ là cô ta biết hung thủ không, Seth?”

“Không có bằng chứng nào ủng hộ điều đó, trừ phi cô ta mời hắn đến ăn trộm nhà mình.”

Tay Chuyên viên Pháp y chợt sôi nổi hẳn lên. “Có khi chính cô ta đã dựng lên vị trộm. Biết đâu đấy? Quá mệt mỏi với tay chồng già khọm, đưa gã bạn tình trẻ trung của mình vào tổ để đánh cắp trứng vàng rồi cùng cao chạy xa bay về xứ sở thần tiên?”

Frank cân nhắc giả thuyết mới mẻ này. “Chỉ có điều là cuối cùng anh ả đã bất đồng hoặc anh chàng đã định lừa cô ta ngay từ đầu, nên cô ta phải nhận lấy kết cục bi thảm như vậy hay sao?”

“Nó phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, Seth.”

Frank lắc đầu. “Theo như tôi biết thì nạn nhân rất hạnh phúc với việc được là bà Sullivan. Còn hơn cả chuyện tiền bạc đơn thuần, ông hiểu chứ? Cô ta muốn được chen vai, sát cánh, và có lẽ là sát những bộ phận khác trên cơ thể mình, với các nhân vật nổi tiếng ở khắp nơi trên thế giới. Một cuộc sống hơn cả thiên đường đối với người từng lật bánh tại Burger King.”

Chuyên viên Pháp y sửng sốt. “Anh đang đùa tôi chắc?”

Tay thanh tra mỉm cười. “Nhiều khi các tỷ phú tám mươi tuổi vẫn nảy ra những ý tưởng thật điên rồ. Cũng giống như chuyện con đười ươi nặng nửa tấn ngồi đâu? Bất cứ chỗ quái nào nó thích.”

Chuyên viên Pháp y toét miệng cười và lắc đầu. Tỷ phủ ư? Không biết mình sẽ làm gì nếu có một tỷ đô-la nhi? Ông nhìn xuống con lăn thấm mực trên bàn. Rồi ông rút một điếu thuốc ra và quay lại xem xét bản báo cáo, rồi nhìn Frank. Ông ta đằng hắng.

“Tôi nghĩ viên đạn thứ hai có đầu bọc thép.”

Frank nới lỏng nút cà-vạt rồi chống cả hai khuỷu tay lên mặt bàn. “Được rồi.”

Chuyên viên Pháp y nói tiếp. “Nó xuyên qua xương thái dương bên phải của hộp sọ rồi chui ra ngoài qua xương thái dương bên trái, để lại một vết thương rộng gấp đôi so với lỗ đạn đi vào.”

“Vậy ông muốn nói là chắc chắn có hai khẩu súng.”

“Trừ trường hợp hung thủ sử dụng hai loại đạn khác nhau cho cùng một khẩu súng.” Ông bác sĩ chăm chú nhìn viên thanh tra. “Hình như anh không hề ngạc nhiên trước thông tin này, Seth.”

“Trước đây một giờ thì có lẽ. Bây giờ thì không.”

“Vậy có thể chúng ta có hai tên hung thủ.”

“Hai hung thủ với hai khẩu súng. Và một phụ nữ cỡ nào nhỉ?”

Chuyên viên Pháp y nói luôn mà không cần xem lại báo cáo. “Cao 1m58, nặng 48kg.”

“Vậy là một phụ nữ nhỏ nhắn cùng hai hung thủ có lẽ là đàn ông trang bị súng hạng nặng sử dụng đạn cỡ lớn, hai tên này đã tìm cách bóp cổ cô ta, đấm cô ta khá nặng tay, rồi cả hai cùng nổ súng, giết chết nạn nhân.”

Chuyên viên Pháp y xoa xoa cằm. Vụ này càng ngày càng khó hiểu.

Frank liếc nhìn bản báo cáo. “Ông chắc chắn là những dấu vết bóp cổ và đánh đập có trước khi nạn nhân bị giết chứ?”

Chuyên viên Pháp y tỏ vẻ bị xúc phạm. “Chắc chắn. Thật là rối tung cả lên nhỉ?”

Frank lật qua những trang báo cáo, bổ sung các chi tiết mới được nghe. “Có thể là vậy. Không thấy có dấu hiệu bị cưỡng hiếp. Đúng chứ?”

Chuyên viên Pháp y lặng thinh không trả lời.

Cuối cùng Frank ngẩng lên nhìn ông ta, anh tháo kính đặt lên mặt bàn và ngả lưng ra ghế, nhấm nháp tách cà phê đen mà vị bác sĩ đã mời anh trước đó.

“Trong báo cáo không hề nhắc đến việc có xảy ra cưỡng dâm.” Anh nhắc ông bạn già của mình.

Cuối cùng thì Chuyên viên Pháp y cũng chịu mở miệng. “Bản báo cáo hoàn toàn chính xác. Không có dấu hiệu cưỡng bức. Không có dấu vết tinh dịch, không có bằng chứng về sự giao cấu, không có những vết bầm rõ ràng. Điều đó cho phép tôi kết luận một cách chính thức rằng không có hành động cưỡng bức ở đây.”

“Vậy thì là gì? Ông không hài lòng với kết luận đó sao?” Frank nhìn ông ta với ánh mắt dò hỏi.

Chuyên viên Pháp y cũng nhấp một ngụm cà phê, rồi duỗi thẳng hai cánh tay dài ngoằng của mình ra cho đến khi nghe thấy những tiếng răng rắc đầy dễ chịu từ các khớp xương trên cơ thể già nua của mình rồi lại chồm người về trước.

“Vợ anh đã bao giờ đi khám phụ khoa chưa nhỉ?”

“Có chứ, phụ nữ nào chẳng thế?”

“Chưa chắc vậy đâu,” Chuyên viên Pháp y lạnh lùng trả lời, rồi nói tiếp. “Vấn đề là, một khi đã đi khám, thì dù cho bác sĩ phụ khoa kia có tay nghề cao đến mấy, có nhẹ nhàng đến mấy thì thường vẫn phải để lại những chỗ sưng tấy rất nhẹ và vài chỗ xây xát nhỏ trong cơ quan sinh dục nữ. Đó là điều hết sức tự nhi. Một khi muốn kiểm tra kỹ, kiểu gì cũng phải sục sạo hẳn vào trong.”

Frank đặt tách cà phê của mình xuống, kéo ghế lại gần. “Ông đang muốn nói gì, chẳng lẽ cô ta mời bác sĩ phụ khoa của mình đến lúc nửa đêm ngay trước khi cô ta bị bùm à?”

“Những dấu vết rất lờ mờ, cực kỳ khó phát hiện, nhưng đúng là vẫn có.” Ông Chuyên viên Pháp y ngừng lại, băn khoăn lựa chọn từ ngữ thích hợp. “Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chi tiết này kể từ khi tôi nộp báo cáo giám định tử thi. Anh hiểu chứ, rất có thể là chẳng có gì to tát. Biết đâu đó là do cô ta tự gây ra cho mình, anh hiểu ý tôi chứ? Tự thỏa mãn, kiểu vậy. Nhưng căn cứ vào các dấu vết này, tôi không nghĩ là do cô ta tự gây ra. Theo tôi thì có người đã kiểm tra ngay sau khi cô ta bị giết. Có thể là sau hai tiếng, có thể sớm hơn.”

“Kiểm tra làm gì chứ? Để xem có chuyện gì xảy ra không à?” Frank không giấu nổi vẻ hoài nghi.

Ông Chuyên viên Pháp y chăm chú nhìn thẳng vào mắt anh. “Trong tình cảnh như vậy mà còn đi kiểm tra chỗ đó của một phụ nữ thì còn vì lý do gì khác được?”

Frank cũng tròn mắt nhìn ông bác sĩ già hồi lâu. Thông tin mới này chỉ càng khiến cho hai thái dương đã bập bùng sẵn của anh muốn nổ tung. Anh lắc mạnh đầu, lại là một giả thuyết bong bóng nữa. Cứ bóp mạnh chỗ này thì nó lại phình ra ở chỗ khác. Anh nguệch ngoạc ghi thêm một số chi tiết bổ sung, cặp lông mày nhíu chặt lại, anh đổ thêm một ngụm cà phê vào miệng một cách vô thức.

Ông Chuyên viên Pháp y già vẫn không rời mắt khỏi anh. Đây không phải là một vụ dễ xơi, nhưng cho đến lúc này có vẻ tay thanh tra đang đi đúng hướng, anh ta biết hỏi những câu rất xác đáng. Anh ta đang lúng túng, nhưng đó là điều không thể tránh khỏi trong khi điều tra. Những thanh tra thực sự giỏi không bao giờ giải đáp được tất cả các câu hỏi cùng một lúc. Nhưng họ cũng sẽ không lúng túng mãi. Cuối cùng, nếu may mắn và kiên trì, có thể sau đủ những lần thất bại và đi vào ngõ cụt, họ sẽ lần ra manh mối, và các mảnh rời của bức tranh sẽ lần lượt được đưa về đúng vị trí. Ông Chuyên viên Pháp y hy vọng vụ án này cũng là một trong những trường hợp như vậy. Ngay lúc này, mọi việc có vẻ chưa được sáng sủa lắm.

“Cô ta say khướt khi mọi chuyện xảy ra.” Frank vừa nói vừa chăm chú đọc bản báo cáo phân tích chất độc.

“Nồng độ cồn trong máu là 0,12%. Cá nhân tôi chưa từng đạt được con số như vậy kể từ khi còn ở trường đại học.”

Frank mỉm cười. “Hừm, tôi tự hỏi cô ta làm thế nào mới đến được cái mức 0.12% ấy.”

“Trong một ngôi nhà như thế thì thiếu quái gì thứ nhậu nhẹt chứ.”

“Đúng vậy, nhưng không có cốc bẩn, không có chai rượu đã mở nút, không có vỏ chai trong thùng rác.”

“Vậy là có thể cô ta uống say ở chỗ khác.”

“Nếu thế cô ta về nhà bằng cách nào?”

Chuyên viên Pháp y tư lự suy nghĩ một lát, rồi lấy tay dụi mắt. “Lái xe về. Tôi đã gặp ối thằng cha uống say hơn thế nhiều mà vẫn ngồi sau vô-lăng đấy thôi.”

“Ý ông là đã gặp ở trong phòng khám nghiệm tử thi phải không?” Frank nói tiếp: “Vấn đề với giả thuyết đó là hoàn toàn không có chiếc xe nào trong ga-ra từng được sử dụng kể từ lúc cả gia đình đi nghỉ ở vùng biển Caribbean.”

“Làm sao mà anh chắc được? Sau ba ngày thì kiểu gì động cơ chẳng nguội ngắt rồi.”

Frank đọc lướt lại cuốn sổ ghi chép của mình, tìm thấy chỗ cần tìm và chìa nó ra trước mặt ông bạn già.

“Sullivan có một tài xế riêng. Một ông già tên là Bernie Kopeti. Ông ta biết rõ những chiếc xe của chủ mình, rành rẽ như một tay luật sư thuế, và ông ta ghi chép rất tỉ mỉ tình trạng từng chiếc xe trong đội xe của Sullivan, ông ta có một cuốn sổ riêng để theo dõi hành trình kế của từng chiếc xe một, cập nhật hàng ngày, nghe thật khó tin phải không. Theo yêu cầu của tôi, ông ta đã kiểm tra hành trình kế của từng chiếc xe trong ga-ra, giả sử như đó là những phương tiện duy nhất mà người vợ có thể sử dụng, và cũng là những chiếc xe duy nhất còn lại trong ga-ra vào thời điểm xảy ra vụ án. Điểm quan trọng là Kopeti đã khẳng định là không thiếu chiếc xe nào. Trên tất cả những chiếc xe đều không có sự thay đổi về số km đã chạy so với trong sổ ghi chép. Có nghĩa là chưa hề có ai lái chúng kể từ khi tất cả mọi người trong nhà kéo sang Caribbean. Do đó có thể nói Christine Sullivan không về nhà bằng một trong những chiếc xe này. Nếu vậy, cô ta về nhà bằng cách nào?”

“Taxi?”

Frank lắc đầu. “Chúng tôi đã liên hệ với tất cả các hãng taxi hoạt động trong vùng này. Hoàn toàn không có xe nào chở khách về địa chỉ nhà Sullivan trong đêm hôm đó. Mà chỗ đó đâu phải là một địa điểm dễ quên đâu chứ, đúng không?”

“Trừ trường hợp chính gã lái taxi đã thịt cô ta, nên đã không khai thật.”

“Ông đang nói là cô ta mời một tay tài xế taxi vào nhà mình ư?”

“Tôi muốn nói là lúc đó cô ta say bí tỉ và có lẽ không hề biết mình đang làm gì.”

“Giả thuyết đó không đứng vững theo thực tế là có kẻ đã cạy hộp điều khiển thiết bị báo động, và nhất là có một sợi dây thừng treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của cô ta. Và nhất là chúng ta lại đang cân nhắc đến khả năng có hai hung thủ. Tôi chưa thấy chiếc taxi nào có hai gã tài xế cả.”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Frank và anh vội vã ghi lại vào cuốn sổ của mình. Anh chắc chắn là Christine Sullivan đã được ai đó mà cô ta biết rõ lái xe đưa về nhà. Và vì người hoặc những người đó chưa hề lên tiếng, nên Frank nghĩ anh có lý do để nghi ngờ tại sao họ chưa chịu trình báo. Và thoát ra ngoài cửa sổ bằng một sợi dây thừng thay vì bằng cách chúng vào nhà ban đầu—tức là qua cửa chính—đồng nghĩa với việc đã có gì đó khiến hung thủ phải vội vàng bỏ chạy. Lý do hiển nhiên nhất chính là vì chuyến tuần tra của lực lượng an ninh trong khu vực, nhưng nhân viên trực đêm đó không hề báo có chuyện gì khác thường. Cũng có thể hung thủ không biết điều đó. Chỉ cần thoáng nhìn thấy xe tuần tra cũng đủ khiến chúng vội vàng tẩu thoát rồi.

Ông Chuyên viên Pháp y ngồi ngả ra lưng ghế, phân vân không biết nói gì. Ông xòe tay đầu hàng. “Đã tình nghi ai chưa?”

Frank ngừng tay viết. “Có thể.”

Chuyên viên Pháp y nheo mắt nhìn anh. “Ông chồng đã nói gì? Một trong những tay giàu nhất đất nước.”

“Nhất thế giới.” Frank cất quyển sổ ghi chép của mình đi, cầm bản báo cáo lên, và uống nốt chỗ cà phê còn lại trong cốc. “Cô ta thay đổi ý định, không đi nữa khi đang trên đường ra sân bay. Chồng cô ta tin rằng cô ta quay về căn hộ của họ ở khách sạn Watergate trong trung tâm thành phố. Thông tin này đã được kiểm chứng. Theo kế hoạch chiếc máy bay riêng của gia đình sẽ đón cô ta sau ba ngày và đưa cô ta thẳng xuống biệt thự của Sullivan ở ngoại ô Bridgetown, Barbados. Khi cô ta không xuất hiện tại sân bay, Sullivan đã lo lắng và bắt đầu gọi điện. Câu chuyện của ông ta là như vậy.”

“Cô ta có đưa ra lý do nào khi quyết định ở lại không?”

“Ông ta không nói cho tôi biết.”

“Những tên nhà giàu này thừa tiền thuê bọn sát thủ chuyên nghiệp nhất. Dựng hiện trường trông như thể một vụ trộm trong khi chúng ở cách đó hàng chục nghìn cây số nhởn nhơ trên một cái võng mắc dưới gốc dừa, nhấm nháp ly nước hoa quả to bự. Anh có nghĩ ông ta là một trong số đó không?”

Frank trân trân nhìn vào bức tường trước mặt một hồi lâu. Những ý nghĩ trong đầu anh quay lại với hình ảnh Walter Sullivan ngồi lặng lẽ bên bên người vợ xấu số trong nhà xác. Hình ảnh của ông ta khi hoàn toàn không biết rằng có người đang theo dõi mình.

Frank ngẩng lên nhìn ông Chuyên viên Pháp y, rồi đứng dậy và bỏ đi.

“Không, tôi không nghĩ thế.”

← Thủ đô của Saudi Arabia.

← Đầu đạn dundum: Loại đầu đạn đầu mềm có xẻ khía, vỡ toác ra thành nhiều mảnh khi gặp mục tiêu tạo thành vết thương lớn.

← Đạo luật về thời gian có hiệu lực của một vụ án nhất định (thường không áp dụng với những tội nghiêm trọng như giết người). Sau khoảng thời gian đó mà không bị truy tố, đương sự nghiễm nhiên được coi là thoát tội.

← Mặt đối mặt, tiếng Latin trong nguyên bản.

← Một thành ngữ trong tiếng Anh Mỹ, ám chỉ những người có thế lực muốn làm gì tùy thích.