← Quay lại trang sách

Chương 10

Bill Burton đang ngồi trong Phòng chỉ huy bộ phận Mật vụ tại Nhà Trắng. Anh chậm rãi đặt tờ báo xuống bàn, đây đã là tờ báo thứ ba anh ta đọc trong sáng nay. Tờ nào cũng đăng tải chi tiết vụ án Christine Sullivan. Những thông tin cơ bản vẫn giống hệt như các số báo trước. Rõ ràng là chưa có tiến triển mới nào cả.

Anh ta đã nói chuyện với Varney và Johnson. Tại một bữa ăn ngoài trời vào cuối tuần. ở nhà anh ta. Chỉ có anh ta, Collin và hai đồng đội. Tên trộm đã trốn trong căn phòng bí mật, đã theo dõi Tổng thống và bà Sullivan. Sau đó hắn lao ra, đánh ngã Tổng thống, giết người phụ nữ và trốn thoát cho dù Burton và Collin đã cố hết sức ngăn chặn. Câu chuyện không hoàn toàn ăn khớp với những diễn biến xảy ra đêm đó, nhưng cả hai nhân viên mật vụ kia cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận cách giải thích của Burton. Cả hai đều bày tỏ sự giận dữ, phẫn nộ trước việc có kẻ dám động vào nhân vật mà họ đã thề bảo vệ. Hung thủ xứng đáng với kết cục đang chờ đợi hắn. Họ sẽ không đời nào để lộ sự liên can của Tổng thống trong vụ này.

Sau khi mọi người ra về, Burton đã ngồi lại trong vườn sau nhà mình nhấm nháp một chai bia. Không biết họ mà biết sự thật thì thế nào nhỉ. Vấn đề là chính anh ta lại biết. Vốn luôn là một con người trung thực, Bill Burton không hề thích thú gì với vai trò mới của mình là một kẻ nói dối lòng vòng.

Burton uống nốt cốc cà phê thứ hai và kiểm tra đồng hồ. Anh ta rót thêm cho mình một cốc nữa và nhìn quanh khu vực của cơ quan Mật vụ Nhà trắng.

Anh vẫn luôn muốn trở thành một thành viên của lực lượng an ninh tinh nhuệ nhất, bảo vệ nhân vật quyền lực và quan trọng nhất hành tinh: khả năng tháo vát lạnh lùng, sức mạnh và trí thông minh của một nhân viên Mật vụ, tinh thần đồng đội khăng khít. Việc biết rằng bất kỳ lúc nào bạn cũng phải sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì một người khác, vì lợi ích chung, càng làm cho công việc này trở nên cao quý và đáng trân trọng trong một thế giới ngày càng suy đồi, thối nát. Tất cả những điều đó từ trước đến giờ đã giúp cho Đặc vụ William James Burton thức dậy với một nụ cười mỗi buổi sáng và kê cao gối ngủ ngon lành khi đêm xuống. Giờ thì cảm giác đó không còn nữa. Anh ta chỉ làm đúng công việc của mình, và cảm giác thanh thản đó không còn nữa. Anh ta mệt mỏi lắc đầu, rít nhanh một hơi thuốc.

Ngồi trên một thùng thuốc nổ. Đó là cách diễn tả chính xác tình cảnh của họ lúc này. Gloria Russell càng cố công giải thích, anh ta càng thấy mọi chuyện trở nên không thể.

Chiếc ô tô là cả một thảm họa. Những cuộc điều tra rất kín kẽ đã dẫn họ đến thẳng một bãi giữ xe vi phạm khốn kiếp của Sở Cảnh sát thủ đô. Tiếp tục điều tra thì quá nguy hiểm. Russell đã phát điên. Nhưng kệ xác bà ta. Bà ta nói vẫn đang kiểm soát mọi chuyện. Nói phét.

Anh ta gập tờ báo lại, rồi đặt nó ngay ngắn trên bàn cho người đến sau.

Quỷ tha ma bắt Russell. Càng nghĩ đến chuyện đó Burton càng phát điên. Nhưng bây giờ đã quá muộn để quay đầu lại. Bất giác anh ta sờ xuống vạt bên trái của chiếc áo khoác. Khẩu.357, đổ đầy xi-măng, cùng với khẩu 9mm của Collin, đang nằm dưới đáy sông Severn ở đoạn hẻo lánh nhất họ có thể tìm thấy. Có thể đối với nhiều người thì đây là biện pháp đề phòng không cần thiết, còn đối với Burton thì không có gì là thừa cả. Cảnh sát chỉ thu được một đầu đạn vô giá trị và sẽ không bao giờ tìm thấy đầu đạn thứ hai. Mà cho dù có tìm thấy đi nữa, thì nòng khẩu súng ngắn mới của anh ta cũng hoàn toàn sạch sẽ. Burton không mấy lo lắng về việc phòng phân tích đạn đạo của cảnh sát bang Virginia sẽ lần ra mình.

Burton ngả đầu về phía sau trong khi những hình ảnh của cái đêm định mệnh đó dội về trong tâm trí. Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ là một kẻ ngoại tình, đã thô bạo với bạn tình của mình đêm đó đến nỗi cô ta nổi điên và tìm cách giết ông ta, để rồi hai đặc vụ Burton và Collin phải bắn chết cô ta ngay tại chỗ.

Và rồi họ lại còn phải bưng bít mọi chuyện. Đó chính là điều khiến Burton phải chau mày mỗi lần anh ta nhìn mình trong gương. Bưng bít. Họ đã nói dối. Họ đã nói dối bằng chính sự im lặng của mình. Nhưng chẳng phải họ đã nói dối từ đầu đến giờ hay sao? Về tất cả những cuộc hẹn hò lúc đêm khuya? Khi anh ta chào Đệ nhất Phu nhân mỗi sáng? Khi anh ta chơi đùa cùng hai đứa con của họ trên thảm cỏ trong vườn sau? Khi không cho họ biết rằng người chồng và người cha của họ thật ra cũng chẳng tử tế, lung linh, và vĩ đại như họ vẫn tin. Như cả nước Mỹ này vẫn tin.

Cơ quan Mật vụ. Burton nhăn mặt ghê tởm. Một tên gọi thật phù hợp cho một lý do thật mơ hồ. Suốt bao năm tháng qua anh ta đã chứng kiến không thiếu gì những chuyện tồi tệ. Và Burton đã luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Tất cả những đặc vụ khác cũng vẫn làm như vậy. Có thể lúc rỗi rãi ngoài công việc họ vẫn kín đáo cười nhạo hoặc phàn nàn này nọ, nhưng cũng chỉ có thế. Dù muốn hay không thì nhiệm vụ “làm ngơ” đó, cho dù không mấy vẻ vang, cũng đi liền với công việc này. Quyền lực làm con người ta phát điên; nó khiến họ cảm thấy mình là những người bất khả chiến bại. Và khi có chuyện tồi tệ xảy ra thì bao giờ cũng là những thằng đặc vụ của cái Cơ quan này è lưng ra mà dọn dẹp.

Đã mấy lần Burton nhấc điện thoại lên để gọi cho Giám đốc Cơ quan Mật vụ. Để nói với ông ta toàn bộ sự thật, cố gắng tránh lún sâu hơn vào vũng lầy này. Nhưng rồi lần nào anh cũng đặt điện thoại xuống, không đủ can đảm nói ra những lời mà sẽ đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp, hoặc hơn nữa là cho cả cuộc sống của anh. Và cử mỗi ngày trôi qua, niềm hy vọng trong Burton lại sáng thêm một chút rằng tất cả rồi ổn thỏa, cho dù trong thâm tâm anh hiểu rằng kết cục tốt đẹp đó chưa chắc đã xảy ra. Anh cảm thấy rằng giờ đây đã quá muộn để nói ra sự thật. Có thể là gọi điện sau một hoặc hai ngày và kể lại toàn bộ câu chuyện sẽ còn có thể được chấp nhận, nhưng bây giờ thì không.

Những ý nghĩ trong đầu anh ta quay lại với cuộc điều tra cái chết của Christine Sullivan. Burton đã chăm chú nghiên cứu rất kỹ báo cáo giám định tử thi, do cảnh sát địa phương gửi lên theo yêu cầu của Tổng thống, người cũng đang bấn loạn không kém trước thảm kịch này. Quỷ tha ma bắt cả ông ta đi.

Rạn xương hàm và những dấu hiệu bóp cổ. Hai phát súng của anh và Collin không thể gây ra những tổn thương như vậy được. Rõ ràng là cô ta có thừa lý do khi muốn giết ông ta. Nhưng Burton không thể để cho điều đó xảy ra, dù trong bất kỳ trường hợp nào đi nữa anh cũng không thể để cho điều đó xảy ra. Tất nhiên là trên đời này ngày càng ít đi những điều tuyệt đối, nhưng chắc chắn sứ mệnh của Burton là một trong những điều tuyệt đối ít ỏi đó.

Anh đã làm đúng những gì phải làm. Burton đã tự nhủ như vậy đến hàng nghìn lần. Đó chính là công việc mà anh đã rèn luyện suốt cả cuộc đời của một người trưởng thành. Một người bình thường sẽ không bao giờ hiểu, không bao giờ hình dung nổi những suy nghĩ và cảm xúc của một nhân viên mật vụ khi có chuyện tồi tệ xảy ra với mục tiêu họ được phân công bảo vệ.

Cách đây rất lâu rồi, anh ta có nói chuyện với một trong những nhân viên mật vụ dưới thời Kennedy. Con người tội nghiệp đó không bao giờ vượt qua được tấn thảm kịch ở Dallas. Đi ngay bên cạnh xe Tổng thống, vậy mà ông ta đã không thể làm được gì. Tổng thống đã chết ngay trước mắt ông ta, đầu bị bắn toác. Ông ta không thể làm được gì trong tình cảnh đó, nhưng bao giờ cũng có điều gì đó khác lẽ ra đã được làm. Luôn có một biện pháp đề phòng khác mà lẽ ra ông ta đã phải thực hiện. Rẽ trái thay vì rẽ phải, theo dõi một tòa nhà nào đó kỹ càng hơn. Xem xét đám đông một cách tỉ mỉ hơn. Người vệ sĩ của Kennedy trong trường hợp này cũng vậy. Ông ta bỏ Cơ quan Mật vụ, ly hôn với vợ, chôn vùi kiếp người của mình tại một xó xỉnh nào đó thuộc bang Mississippi, nhưng suốt trong hai mươi năm còn lại của đời mình, ông ta luôn sống trong cái ký ức khủng khiếp ở Dallas.

Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với Bill Burton. Điều đó là lý do cách đây sáu năm anh ta đã lao cả thân mình ra chắn trước mặt người tiền nhiệm của Alan Richmond và lĩnh trọn cả hai viên đạn bọc thép cỡ.38 vào người cho dù đã cẩn thận mặc áo chống đạn; một viên xuyên qua vai, viên kia xuyên qua cánh tay trước. Thật mầu nhiệm là không viên nào xâm phạm phải những bộ phận quan trọng hoặc những động mạch chủ, nên Burton chỉ lĩnh thêm vài vết sẹo cùng với sự biết ơn vô bờ bến của cả nước Mỹ. Và, quan trọng hơn cả, là sự tung hô của đồng đội trong ngành.

Và điều đó là lý do tại sao anh ta đã nổ súng vào Christine Sullivan. Và ngay cả lúc này anh ta cũng sẵn sàng làm lại y như vậy. Sẽ lại giết cô ta, giết cô ta như một điều không thể khác được. Bóp cò, nhìn viên đạn chì nặng hơn mười gram kia xuyên thẳng vào thái dương cô ta với vận tốc 365m/giây, kết liễu một sinh mạng trẻ trung hừng hực. Sự lựa chọn của cô ta, không phải của Burton. Chết.

Anh ta quay lại với công việc. Trong khi còn có thể.

Chánh văn phòng Russell mạnh mẽ rảo bước dọc hành lang. Bà ta vừa mới tóm tắt cho thư ký báo chí của Tổng thống về những nội dung phù hợp cần xoáy sâu khi nói về cuộc xung đột Nga—Ukraine. Theo nguyên tắc chính trị thông thường thì chuyện này phải ủng hộ Nga, nhưng nguyên tắc chính trị thông thường hiếm khi phối các quyết định trong chính quyền của Tổng thống Richmond. Đồng ý là hiện tại chú gấu Nga đang sở hữu một kho vũ khí hạt nhân xuyên lục địa, nhưng Ukraine lại có ưu thế hơn khi có thể trở thành một đối tác thương mại quan trọng của phương Tây. Điều đã khiến cán cân nghiêng theo hướng có lợi cho Ukraine là Walter Sullivan, người bạn thân hiện đang đau khổ của Tổng thống, đang xúc tiến một thỏa thuận kếch sù với nước này. Thông qua nhiều kênh và hình thức khác nhau, Sullivan và bạn bè của ông ta đã đóng góp đến mười hai triệu đô-la cho chiến dịch tranh cử của Richmond, đồng thời bảo đảm cho ông ta hầu như tất cả những sự hậu thuẫn quan trọng mà ông ta cần cho cuộc chinh phục Nhà Trắng. Không đời nào có chuyện Tổng thống lại ngoảnh mặt làm ngơ không đáp lại mối hàm ơn lớn ngần ấy. Do vậy, nước Mỹ sẽ đứng về Ukraine.

Russell nhìn đồng hồ, thầm nhẩm lại trong đầu những lý do khách quan biện minh cho việc đứng về phía Kiev thay vì Moscow trong cuộc xung đột này, mặc dù bà ta tin chắc rằng kiểu gì thì Tổng thống Richmond cũng ngả theo hướng này vô điều kiện. Ông ta không bao giờ quên lòng trung thành. Những mối hàm ơn phải được đền đáp xứng đáng. Và một Tổng thống thì có đủ khả năng và vị thế để đền đáp ơn nghĩa trên quy mô đồ sộ, toàn cầu. Một vấn đề lớn coi như được giải quyết, bà ta ngồi xuống bàn làm việc của mình và tập trung sự chú ý vào danh sách ngày càng dài những cuộc khủng hoảng mới.

Sau mười lăm phút bận tâm với trò tung hứng chính trị của mình, Russell lại đứng dậy và chậm rãi bước lại gần cửa sổ. Cuộc sống vẫn tiếp diễn ở Washington, giống như suốt hai trăm năm qua. Các phe nhóm quyền lực đầy rẫy khắp mọi nơi, thi nhau đổ tiền của và công sức dựng lên những nhân vật chóp bu có ảnh hưởng trong cái nghề chính trị này, để làm sao thịt được đối phương trước khi chúng kịp thịt mình. Russell hiểu rõ trò chơi đó, rõ hơn hầu hết bất kỳ ai khác. Thậm chí bà ta còn yêu thích và chơi một cách xuất sắc. Đây là môi trường lý tưởng cho bà ta, và đến lúc này bà ta vẫn hoàn toàn hài lòng về mọi chuyện. Trước kia đã có lúc bà ta bắt đầu lo lắng về việc chưa có chồng và không có con cái gì. Công việc và trách nhiệm của một giáo sư đại học bình thường dần trở nên nhàm chán và rỗng tuếch. Rồi Alan Richmond đã bước vào cuộc sống của bà ta. Làm cho bà ta nhận ra triển vọng thăng tiến lên một đẳng cấp khác. Có lẽ là đẳng cấp mà chưa phụ nữ nào từng vươn tới. Ý nghĩ đó có sức nặng ghê gớm trong đầu đến nỗi nhiều khi bà ta phải rùng mình vì phấn khích.

Và bất thình lình bà xây xẩm như thể vừa bị một quả đấm sắt khốn kiếp giáng vào giữa mặt. Hắn ở đâu? Tại sao hắn chưa lên tiếng? Chắc chắn hắn phải biết rõ hắn đang có gì trong tay chứ. Nếu cái hắn muốn là tiền, bà ta sẵn sàng trả ngay. Những khoản ngân quỹ béo bở bà ta nắm trong tay sẽ quá thừa thãi ngay cả đối với những yêu sách điên rồ nhất, và Russell sẵn sàng chờ đợi điều tồi tệ nhất. Đó là một trong những điều tuyệt vời nhất trong Nhà Trắng. Không ai biết chính xác cần có bao nhiêu tiền đổ về đây để vận hành một bộ máy như thế này. Đó là bởi vì có rất nhiều cơ quan đóng góp các khoản ngân sách và nhân lực của mình giúp Nhà Trắng hoạt động đúng chức năng. Trong cái mớ tài chính bùng nhùng như vậy, các chính quyền chẳng mấy khi phải bận tâm về việc tìm kiếm tiền bạc cho những khoản chi tiêu bạo tay nhất. Không, Russell tự nhủ, tiền chỉ là vấn đề cực nhỏ trong những mối lo lắng của bà ta. Bà Chánh văn phòng còn rất nhiều việc khác phải bận tâm.

Liệu tên kia có biết rằng bản thân Tổng thống hoàn toàn mù tịt về những gì đã diễn ra? Đó chính là điều đang khiến ruột gan Russell rối bời. Sẽ ra sao nếu hắn tìm cách liên lạc trực tiếp với Tổng thống, chứ không thông qua bà ta? Russell bắt đầu run rẩy, đến nỗi bà ta phải ngồi sụp xuống một chiếc ghế cạnh cửa sổ. Chắc chắn Richmond sẽ phát hiện ra những ý đồ của Russell ngay lập tức, việc đó thì không có gì phải nghi ngờ. Ông ta kiêu căng, tự mãn, không phải là một tên ngốc. Và ông ta sẽ hủy diệt bà ta. Chắc chắn là thế. Bà sẽ hoàn toàn bất lực. Khi đó thì vạch mặt ông ta cũng chẳng giải quyết được gì. Bà ta chẳng chứng minh được gì hết. Lời nói của bà ta so với lời nói của Tổng thống thì không thấm vào đâu. Bà sẽ bị tống xuống vị trí mạt hạng của kẻ bỏ đi trong bậc thang chính trị, và tồi tệ nhất, là sẽ bị lãng quên.

Bà phải tìm bằng được tên trộm đó. Bằng cách nào đó phải gửi cho hắn một thông điệp, rằng hắn phải hành động qua bà ta. Chỉ có một người có thể giúp Russell làm điều đó. Bà quay lại bàn làm việc của mình, cố gắng bình tĩnh lại và tiếp tục công việc. Đây không phải lúc để hoảng sợ. Chính trong lúc này bà ta lại càng phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bà vẫn có thể làm được, vẫn có thể kiểm soát được kết quả chừng nào còn giữ vững được tinh thần và phát huy được trí tuệ bậc nhất mà Chúa đã ban tặng. Bà có thể thoát khỏi mớ bung bét này. Và bà ta biết rõ phải bắt đầu từ đâu.

Phương án hành động mà bà ta quyết định lựa chọn hẳn sẽ bị nhiều người biết rõ về Gloria Russell cho là kỳ quặc. Nhưng có một góc khác trong con người của bà Chánh Văn phòng Nhà Trắng có thể gây ngạc nhiên cho bất kỳ ai từng quả quyết rằng đã hiểu bà ta quá rõ. Từ trước đến giờ sự nghiệp vẫn là điều lấn át và che khuất đi những góc cạnh khác trong cuộc sống của Russell, kể cả những mối quan hệ cá nhân và tình cảm vốn có trong cuộc sống của mỗi con người. Nhưng Gloria Russell vẫn tự coi mình là một phụ nữ đang được thèm khát; quả thật trong bà vẫn luôn có một nét nữ tính tương phản hoàn toàn với vẻ mặt nghiêm nghị công việc bên ngoài. Việc thời gian không ngừng trôi đi, ngày một nhanh, chỉ càng làm tăng thêm mối e sợ mà bà ta bắt đầu cảm nhận được về sự mất cân bằng đó trong cuộc sống của mình. Cũng không hẳn là Russell đã có kế hoạch gì cụ thể, đặc biệt là trong bối cảnh một thảm họa tiềm tàng mà bà ta đang phải đối mặt lúc này, nhưng bà ta tin rằng mình biết cách tốt nhất để hoàn thành sứ mệnh này. Và cũng để khẳng định sức hấp dẫn trong con người mình. Bà ta không sao chạy trốn khỏi những cảm xúc trong lòng mình, cũng như không ai có thể thoát khỏi cái bóng của chính mình. Vậy tại sao phải cố làm gì? Dù sao những giây phút yếu lòng như vậy cũng sẽ trôi qua khi bà ta tập trung vào mục tiêu của mình.

Vài tiếng sau, Russell tắt bóng đèn trên bàn làm việc và gọi xe tới đón. Sau đó bà ta kiểm tra lịch trực của bộ phận Mật vụ trong ngày rồi nhấc điện thoại lên. Ba phút sau Đặc vụ Collin đã đứng trước mặt bà ta, hai tay chắp trước bụng đúng theo tư thế tiêu chuẩn của tất cả các đặc vụ. Russell ra hiệu cho anh chàng chờ một chút. Bà ta kiểm tra lại đồ trang điểm của mình, mím môi lại thành một hình bầu dục hoàn hảo sau khi tô lại son. Qua khóe mắt, Russell vẫn kín đáo quan sát người thanh niên cao to và săn chắc đang đứng cạnh bàn làm việc của mình. Khó có người phụ nữ nào có thể cố tình làm ngơ nổi trước vẻ bề ngoài quyến rũ đáng xuất hiện trên trang bìa tạp chí thế kia. Nghề nghiệp của anh ta nói lên rằng anh ta thường xuyên phải sống trên lằn ranh của sự nguy hiểm, và thực sự bản thân anh ta cũng là một người nguy hiểm, càng chỉ làm tăng thêm sức hút đối với những người khác giới. Cũng giống như lũ con gái trong trường trung học luôn bị hớp hồn bởi những anh chàng hư hỏng, cho dù chỉ là để thoát khỏi cuộc sống nhàm chán của mình trong chốc lát. Russell có thể tự tin nhận định rằng, trong cuộc đời còn khá ngắn ngủi của mình, Tim Collin đã làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim phụ nữ.

Lịch làm việc của bà ta tối nay lại trống, một chuyện thật hiếm hoi. Russell đẩy ghế ra sau và xỏ chân vào đôi giày cao gót. Bà ta không nhìn thấy Đặc vụ Collin vừa đảo mắt lướt nhanh qua chân bà rồi vội vàng nhìn thẳng về phía trước như cũ. Giá kể mà nhìn thấy hành động đó, chắc hẳn Russell đã vô cùng lấy làm hài lòng, vì một lý do rất hiển nhiên.

“Tuần sau Tổng thống sẽ có một buổi họp báo tại Tòa án Middleton, Tim.”

“Vâng, thưa bà, lúc 9 giờ 35 phút sáng. Chúng tôi đang làm công tác bảo đảm an ninh rồi.” Mắt anh ta vẫn nghiêm nghị nhìn thẳng về phía trước.

“Anh có thấy như thế hơi khác thường không?”

Collin nhìn bà ta. “Như thế nào cơ ạ, thưa bà?”

“Đã hết giờ làm việc rồi, anh cứ gọi tôi là Gloria.”

Collin lúng túng chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia. Bà ta mỉm cười với anh chàng, vì sự bối rối mà anh ta không giấu nổi.

“Anh biết nội dung cuộc họp báo rồi chứ, đúng không?”

“Tổng thống sẽ đề cập đến”—Collin nuốt khan—“vụ giết bà Sullivan.”

“Đúng vậy. Một Tổng thống lại đi tiến hành họp báo về việc một công dân bình thường bị sát hại. Anh thấy như vậy có bất bình thường không? Tôi thì nghĩ có lẽ đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử, Tim.”

“Chuyện đó thì tôi không biết, thưa—Gloria.”

“Thời gian qua anh đã có khá nhiều thời gian ở bên ông ấy. Anh có nhận thấy Tổng thống có vấn đề gì khác thường không?”

“Như thế nào cơ?”

“Kiểu như ông ấy tỏ ra lo lắng và căng thẳng một cách quá lộ liễu. Hơn mức bình thường ấy?”

Collin chầm chậm lắc đầu, không hiểu cuộc đối thoại này sẽ dẫn anh ta tới đâu.

“Tôi nghĩ có thể chúng ta có một vấn đề nhỏ ở đây, Tim. Tôi nghĩ có thể Tổng thống cần đến sự giúp đỡ của chúng ta. Anh sẵn sàng giúp đỡ ông ấy, phải vậy không?”

“Ông ấy là Tổng thống, thưa bà. Đó là công việc của tôi, chăm sóc và bảo vệ ông ấy.”

Russell vừa lục lọi trong túi xách vừa nói, “Tối nay anh có bận gì không, Tim? Tối nay anh không phải trực nhỉ? Tôi biết tối nay Tổng thống không ra ngoài.”

Anh chàng gật đầu.

“Anh biết chỗ tôi sống rồi đấy. Khi nào xong việc hãy tới đó nhé. Tôi muốn nói chuyện riêng với anh, tiếp tục câu chuyện này. Anh có sẵn lòng giúp đỡ tôi, và Tổng thống không?”

Câu trả lời của Collin bật ra ngay lập tức. “Tôi sẽ tới, Gloria.”

Jack gõ cửa lần nữa. Không có tiếng trả lời. Rèm cửa đóng im ỉm, không một tia sáng nào từ trong nhà hắt ra. Chắc lão đang ngủ hoặc không có ở nhà. Anh nhìn đồng hồ. Chín giờ. Anh nhớ Luther Whitney hiếm khi lên giường trước hai hoặc ba giờ sáng. Chiếc Ford cũ kỹ vẫn đậu trên lối ra vào. Cánh cửa ga-ra nhỏ đang đóng chặt. Jack kiểm tra thùng thư cạnh cửa ra vào. Đầy cứng. Những dấu hiệu không tốt chút nào. Năm nay Luther bao nhiêu rồi nhỉ, hơn sáu mươi? Chẳng nhẽ anh lại tìm thấy ông bạn già của mình nằm cong queo trên sàn nhà, hai bàn tay lạnh cóng đang ghì chặt lấy ngực? Jack nhìn quanh rồi nhấc một góc chiếc chậu đất nung trồng cây cạnh cửa trước lên. Chiếc chìa khóa dự phòng vẫn còn nguyên ở đó. Anh lại nhìn quanh lần nữa, rồi cắm chìa vào ổ khóa và mở cửa vào trong.

Phòng khách gọn gàng và ngăn nắp. Tất cả mọi thứ đều ở đúng nguyên vị trí.

“Luther?” Anh đi xuyên qua hành lang, trí nhớ cứ thế dẫn bước chân anh đi qua những khoảng không gian bài trí đơn giản của ngôi nhà. Phòng ngủ bên tay trái, toilet bên phải, bếp ở phía cuối ngôi nhà, đi thẳng về phía đó là khu vườn nhỏ phía sau. Chẳng thấy Luther đâu cả. Jack bước vào căn phòng ngủ nhỏ nhắn, nơi cũng giống như toàn bộ ngôi nhà, vẫn sạch sẽ và ngăn nắp.

Trên chiếc bàn đầu giường là một số khung ảnh với gương mặt Kate đang nhìn thẳng vào Jack khi anh ngồi xuống cạnh giường. Anh vội ngoảnh mặt đi và rời khỏi căn phòng.

Những căn phòng nhỏ xíu trên gác gần như trống trơn. Anh chăm chú căng tai lắng nghe một hồi. Tất cả đều im ắng.

Anh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ làm từ khung sắt và nhựa trong gian bếp, đưa mắt nhìn quanh. Anh không bật đèn, mà ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Anh rướn người về phía trước và mở cánh tủ lạnh. Anh mỉm cười. Trước mặt anh là một tá bia Budweiser. Gì chứ khoản bia lạnh thì lúc nào cũng có thể trông đợi ở Luther. Anh lấy một lon và mở cửa sau bước ra ngoài vườn.

Khu vườn nhỏ trông có vẻ hơi hoang tàn. Những bụi hosta và dương xỉ nằm ủ gục xuống mệt mỏi, cho dù chúng được đặt dưới bóng mát âm u của một cây sồi vạm vỡ, và dàn hoa clematis mọc dựa trên bức tường rào ván gỗ héo úa thật thảm hại. Jack nhìn những luống hoa theo mùa từng được Luther nâng niu ngày nào và nhận thấy hầu hết trong số đó đã rệu rã thay vì vượt qua được đợt nóng khủng khiếp cuối hè của Washington.

Anh ngồi xuống, hờ hững đặt lon bia lên môi. Chắc chắn là Luther đã không về đây một thời gian rồi. Thì sao chứ? Lão là một người trưởng thành. Lão có thể đi đâu tùy thích, bất kỳ lúc nào lão muốn. Dù vậy cảm giác vẫn như có gì đó không ổn. Nhưng cũng đã mấy năm rồi. Thói quen của người ta cũng thay đổi chứ. Anh cố ngồi nghĩ thêm một chút. Những thói quen của Luther rất khó thay đổi. Lão không phải là kiểu người đấy. Lão luôn vững vàng trong mọi hoàn cảnh, và là người đáng tin cậy nhất Jack từng thấy trong đời. Thư từ chất đống, hoa chết héo, xe không để trong ga-ra, đó không phải những điều lão nguyện ý để xảy ra như vậy. Nguyện ý.

Jack quay vào trong nhà. Cuốn băng trong máy trả lời tự động trống trơn. Anh quay lại phòng ngủ, không khí ẩm mốc xộc thẳng vào mũi anh khi mở cửa. Anh lướt qua căn phòng lần nữa, rồi chợt cảm thấy mình thật là ngu xuẩn. Anh đâu phải là một tay thanh tra chết tiệt cơ chứ. Rồi anh cười chính mình. Rất có thể là Luther đang đi nghỉ ở hòn đảo nào đó trong vài tuần, còn anh đứng đây đóng vai một bậc phụ huynh đang lo lắng. Luther là một trong những người tháo vát nhất mà Jack từng gặp. Vả lại, bây giờ thì chuyện này đâu có phải chuyện của anh cơ chứ? Gia đình Whitney không còn là mối quan tâm của anh, cả ông bố lẫn cô con gái. Mà thật ra thì tại sao anh lại tới đây nhỉ? Để sống lại những ngày xưa cũ à? Để tiếp cận Kate qua ông già à? Đó là kịch bản dở hơi nhất mà một thằng ngốc có thể tưởng tượng ra.

Jack khóa cửa cẩn thận rồi ra ngoài, đặt chiếc chìa khóa vào dưới chậu cây như cũ. Anh quay lại liếc nhìn ngôi nhà lần nữa rồi lững thững bước ra xe.

Nhà của Gloria Russell chiếm trọn một con ngõ trong vùng ngoại ô dành cho giới thượng lưu khu Bethesda cuối đường Bờ Sông. Sau một thời gian tương đối dài làm cố vấn và người đại diện cho cho rất nhiều tập đoàn lớn hàng đầu nước Mỹ, cùng cương vị giáo sư đầu ngành của mình, cộng thêm mức lương Chánh Văn phòng hiện tại và các khoản đầu tư khôn ngoan, Russell đã có một ví tiền khá nặng tay, và lẽ tất nhiên bà ta muốn được tận hưởng một cuộc sống được bao quanh bởi những gì tốt đẹp nhất. Lối vào ngôi nhà là một hàng cây cổ thụ vấn vít những giàn dây leo rậm rạp. Toàn bộ phần sân trước được bao quanh bởi một bức tường gạch mộc cao ngang thắt lưng chạy uốn lượn tạo thành một khu vườn biệt lập và thanh nhã có kê bàn ghế và che ô để ngồi ngoài trời. Một đài phun nước nhỏ khẽ róc rách ngân nga trong bóng tối thấp thoáng với những tia sáng dìu dịu hắt ra từ ô cửa sổ phía trước ngôi nhà.

Gloria Russell đang ngồi bên một trong những chiếc bàn trong vườn khi Đặc vụ Collin đỗ chiếc xe mui trần trước cổng, vẫn đóng bộ như cũ, bộ vest là lượt, cà-vạt chỉnh tề. Bà Chánh văn phòng cũng chưa thay quần áo. Bà mỉm cười với anh chàng rồi hai người cùng nhau bước vào nhà qua lối đi phía trước cửa.

“Uống gì chứ? Trông anh giống một người thích whiskey pha loãng.” Russell nhìn chàng trai và từ từ uống nốt ly vang trắng thứ ba của mình. Đã lâu lắm rồi bà mới được ở một mình bên một chàng trai trẻ như thế này. Có lẽ là quá lâu, bà ta nghĩ, chỉ có điều men rượu đã ngấm đủ để bảo đảm rằng bà ta không thể suy nghĩ thật sự rõ ràng.

“Bia, nếu được.”

“Có ngay.” Bà ta dừng lại để đá văng đôi giày cao gót ra khỏi chân và đi chân trần vào trong bếp. Collin nhìn quanh gian phòng khách rộng thênh thang với những tấm rèm lượn sóng được bài trí chuyên nghiệp, giấy dán tường có vân nổi cùng những món đồ cổ tinh tế, và tự hỏi mình đang làm gì ở đây thế này. Anh ta chỉ hy vọng bà ta sớm mang bia đến. Vốn là một vận động viên ngôi sao, đã nhiều lần anh bị phụ nữ quyến rũ, suốt từ hồi trung học đến giờ. Nhưng đây không phải trường trung học, và Gloria Russell cũng không phải là một cô nàng búp bê trong đội cổ động. Anh nghĩ mình chẳng thể qua nổi đêm nay nếu không tự cho bản thân một thứ gì đó tăng lực. Anh đã định kể với Burton, nhưng lại có điều gì đó ngăn anh lại. Mấy hôm nay trông Burton thật xa cách và ủ dột. Những gì họ làm đâu có gì là sai trái. Anh hiểu hoàn cảnh khi ấy thật trớ trêu, và họ phải buộc giữ bí mật về một hành động mà đúng ra phải được cả nước Mỹ ca ngợi. Anh ta cũng cảm thấy tiếc khi phải giết người phụ nữ, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác cả. Những chuyện chết chóc vẫn xảy ra, những bi kịch tương tự vẫn xảy ra như thường. Chẳng qua là cô ta đã tới số. Thần Chết đã gọi tên Christine Sullivan.

Vài phút sau anh đã ngồi nhấm nháp chai bia và kín đáo ngắm nhìn bộ mông của bà Chánh văn phòng trong lúc bà ta rũ nhẹ chiếc gối trên ghế sofa trước khi điệu đàng ngồi xuống. Bà ta mỉm cười với anh, rồi duyên dáng nhấp ly rượu của mình.

“Anh đã ở trong ngành được bao lâu rồi Tim nhỉ?”

“Gần sáu năm.”

“Anh tiến bộ nhanh lắm. Tổng thống suy nghĩ nhiều về anh. Ông ấy sẽ không bao giờ quên anh đã cứu mạng ông ấy.”

“Tôi rất biết ơn vì điều đó. Thực sự đấy.”

Bà ta lại nhấp thêm một ngụm rượu vang rồi lướt ánh mắt như vuốt ve từ đầu đến chân anh chàng. Anh ta ngồi cứng đơ người; vẻ hồi hộp không giấu vào đâu được của anh chàng khiến bà ta thích thú. Bà ta kết thúc phần kiểm tra của mình và không giấu nổi vẻ ấn tượng. Sự chú ý của bà ta cũng không hề lọt khỏi mắt của chàng đặc vụ trẻ, anh ta tìm cách che giấu sự bối rối của mình bằng cách lơ đễnh ngắm nhìn các bức họa trang trí trên tường.

“Đẹp thật.” Anh ta trỏ vào các bức tranh.

Bà ta lại mỉm cười với anh chàng, chăm chú nhìn anh ta luống cuống nuốt một ngụm bia. Đẹp thật. Bà ta cũng đang nghĩ giống hệt như vậy.

“Vào trong kia ngồi cho thoải mái đi, Tim.” Russell đứng dậy và cúi nhìn anh ta. Anh bước theo Russell từ căn phòng khách họ đang ngồi qua một hành lang dài và hẹp, đi qua một cánh cửa đôi và bước vào một gian phòng khác cũng rộng không kém. Những bóng đèn tự bật lên theo sự di chuyển, và Collin chợt nhận ra chiếc giường ngủ của bà Chánh văn phòng đang thấp thoáng sau một cánh cửa khép hờ.

“Anh có phiền không nếu tôi đi thay quần áo một chút. Tôi đóng bộ cả ngày hôm nay rồi.”

Collin nhìn bà ta bước vào phòng ngủ. Bà đi vào mà không hề đóng cửa lại. Từ chỗ anh ta đang ngồi có thể quan sát được một phần căn phòng. Anh ngoảnh đầu đi nơi khác, cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào những hình trang trí trên tường và họa tiết của tấm chắn lò sưởi sắp được chứng kiến nhiều chuyện xảy ra. Anh ta uống nốt chai bia của mình và ngay lập tức thấy thèm một chai nữa. Anh ta ngả hẳn người ra sau, dựa lưng vào những tấm đệm êm ái. Dù đã cố gắng không để ý, nhưng anh ta vẫn nghe thấy mọi âm thanh do bà ta phát ra. Cuối cùng anh không thể chịu nổi nữa. Anh quay đầu lại và nhìn thẳng vào cánh cửa đang mở. Thoạt tiên, anh ta thoáng tiếc nuối khi không trông thấy gì. Tồi bà ta bước vào trong khung hình.

Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, khi bà ta dừng lại một chút phía cuối giường, để lấy một món quần áo gì đó. Cảnh tượng Chánh văn phòng Gloria Russell khỏa thân diễu qua trước mặt làm Collin giật bắn người, mặc dù anh ta đã đang chờ đợi điều đó, hoặc một cảnh tương tự như vậy.

Vậy là lịch trình của đêm nay đã được xác nhận, Collin quay đầu nhìn ra chỗ khác, một cách chậm chạp không giống với sự nhanh nhẹn vốn có chút nào. Anh ta liếm miệng lon bia, cố dốc nốt vài giọt bia âm ám cuối cùng còn sót lại. Anh ta cảm thấy báng khẩu súng mới tỳ chặt vào ngực mình. Bình thường khối kim loại lạnh lẽo đó bao giờ cũng khiến anh ta cảm thấy thật dễ chịu. Nhưng lần này lại đau mới lạ.

Anh ta thoáng nghĩ đến những quy định về việc giữ khoảng cách trong quan hệ. Những thành viên trong gia đình Tổng thống thường vẫn rất gắn bó với các nhân viên Mật vụ bảo vệ cho họ. Nhiều năm qua vẫn có những lời đồn đại này nọ, nhưng quy định chính thức thì rất nghiêm. Nếu Collin bị phát hiện đang ở trong căn phòng này với một bà Chánh văn phòng không một mảnh vải che thân trong phòng ngủ, sự nghiệp của anh chàng coi như đi tong.

Anh suy nghĩ thật nhanh. Anh có thể bỏ đi ngay lập tức, rồi báo cáo lại tình hình cho Burton. Nhưng rồi sẽ như thế nào? Russell sẽ chối bay mọi chuyện. Collin sẽ chẳng khác gì một thằng ngốc, và kiểu gì thì sự nghiệp của anh ta cũng chấm hết. Bà ta dắt mũi anh ta đến đây là có lý do. Bà ta nói Tổng thống cần sự giúp đỡ của anh. Giờ thì Collin bắt đầu tự hỏi ai mới thực sự cần anh ta giúp. Và lần đầu tiên Đặc vụ Collin cảm thấy bị sập bẫy. Sập bẫy. Cái bẫy mà năng khiếu thể thao thiên phú, sự nhạy bén và cả khẩu 9mm của anh cũng trở nên vô dụng. Về mặt trí tuệ anh hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn bà kia. Trong nấc thang quyền lực thì anh dưới bà ta không biết bao nhiêu bậc, anh đang ở dưới đáy vực mà có dùng kính viễn vọng nhìn lên thì cũng chẳng thấy được gót chân của bà ta. Tất cả đều cho thấy đêm nay sẽ rất dài.

Walter Sullivan đi đi lại lại trong khi Sandy Lord kiên nhẫn đứng nhìn. Trên góc trang trọng nhất bàn làm việc của Lord là một chai whiskey đã cạn sạch. Ngoài trời, màn đêm đã buông xuống phủ lên quầng ánh sáng nhợt nhạt của những chiếc đèn đường. Đang có một đợt nắng nóng ngắn cuối mùa và Lord đã ra lệnh bật điều hòa nhiệt độ tại Patton, Shaw cả đêm để phục vụ vị khách đặc biệt này. Vị khách đó cũng đã đứng lại và đăm đăm nhìn xuống đường, nơi cách đó sáu khối phố là tòa nhà màu trắng quen thuộc, nơi ở của Alan Richmond, và là một trong những chiếc chìa khóa cho kế hoạch hoành tráng của Sullivan và Lord. Tuy nhiên, đêm nay Sullivan không có tâm trạng nào mà suy nghĩ đến chuyện làm ăn. Lord thì có. Nhưng tất nhiên là ông ta quá cáo già để có thể lộ ra điều đó. Đêm nay ông ta ở đây là vì bạn mình. Để lắng nghe những lời than thở, để chia sẻ nỗi đau thống thiết, để Sullivan mặc sức khóc thương con điếm nhỏ của mình. Việc đó càng được giải quyết nhanh thì họ càng sớm bắt tay vào công việc thực sự quan trọng: thương vụ tiếp theo.

“Đó là một buổi lễ tuyệt đẹp, mọi người sẽ nhớ đến nó suốt một thời gian dài cho mà xem.” Lord thận trọng lựa chọn những từ ngữ thích hợp. Walter Sullivan là một người bạn thâm giao, nhưng tình bạn đó được xây dựng trên quan hệ luật sư–thân chủ và vì thế có thể rung chuyển và thay đổi bất kỳ lúc nào. Sullivan cũng là người duy nhất trong số những người Lord quen biết có thể khiến lão cảm thấy bồn chồn, người mà Lord biết rằng không bao giờ có thể kiểm soát được hoàn toàn, vì người đàn ông kia ít nhất cũng ngang bằng nếu không muốn nói là vượt trội so với ông ta.

“Ừ, quả vậy.” Sullivan hờ hững trả lời, mắt vẫn nhìn xuống đường phố. Lão tin lão đã thuyết phục được cảnh sát rằng tấm gương một chiều đó hoàn không liên quan gì đến vụ án mạng. Còn chuyện họ có chấp nhận thật sự hay không thì lại là chuyện khác. Nhưng dù thế nào chăng nữa đây cũng là một hoàn cảnh đáng xấu hổ mà không người đàn ông nào có thể quen nổi. Gã thanh tra, mà Sullivan không nhớ tên, đã không hề dành cho Sullivan sự tôn trọng mà lão đáng được hưởng, và chính điều đó đã khiến lão nổi giận. Nói gì thì nói, từ trước đến nay lão vẫn nhận được sự kính trọng từ tất cả mọi người. Đó là chưa kể việc Sullivan không hề cảm thấy tin tưởng vào khả năng lực lượng cảnh sát địa phương sẽ tìm ra những kẻ phải đền tội trong vụ này.

Lão lắc mạnh đầu khi những ý nghĩ đưa lão quay lại với tấm gương trong phòng ngủ. Ít nhất thì thông tin này cũng chưa bị lộ với cánh báo chí. Đó sẽ trở thành tâm điểm mà Sullivan không bao giờ chấp nhận nổi. Việc lắp tấm gương vốn là ý tưởng của Christine. Nhưng lão phải thừa nhận rằng bản thân lão cũng thích ý tưởng đó. Giờ đây khi nhìn lại, lão cảm thấy thật lố bịch. Ban đầu lão cũng thấy phấn chấn, khi nhìn vợ mình lên giường với những người đàn ông khác. Lão đã qua cái tuổi có thể tự mình thỏa mãn cô nàng, nhưng lão cũng không tìm được lý do chính đáng để từ chối việc cô ta đi tìm khoái cảm nhục dục vượt quá khả năng của lão. Tất cả đều thật là ngu xuẩn ngay từ đầu, kể cả bản thân cuộc hôn nhân này. Giờ thì lão đã nhận ra. Gì mà tìm cách trở lại tuổi thanh xuân chứ. Lẽ ra lão phải chấp nhận thực tế rằng mẹ tự nhiên không bao giờ cúi đầu trước bất cứ ai, bất chấp họ có giàu như thế nào chăng nữa. Lão xấu hổ và lão căm giận. Cuối cùng, lão quay lại nhìn Lord.

“Tôi không chắc là tôi tin tưởng tay thanh tra phụ trách điều tra lắm. Có cách nào để cảnh sát Liên bang tham gia vào được không nhỉ?”

Lord gỡ kính xuống, lấy một điếu xì gà từ chiếc hộp nằm sâu dưới ngăn bàn, rồi chậm rãi bóc nó ra.

“Vụ án sát một công dân bình thường không phải là thẩm quyền của cảnh sát liên bang.”

“Richmond cũng đã lên tiếng mà.”

“Mị dân thôi, theo tôi là vậy.”

Sullivan lắc cái đầu ngoại cỡ. “Không. Có vẻ ông ta thực sự quan tâm đấy.”

“Có thể. Nhưng cũng đừng trông chờ gì vào sự quan tâm đó. Ông ta còn cả ngàn chuyện đau đầu khác phải giải quyết.”

“Tôi muốn những kẻ đứng sau vụ này phải đền tội, Sandy.”

“Tôi hiểu chứ, Walter. Trong tất cả mọi người, thì tôi là người hiểu nhất. Chắc chắn chúng sẽ đền tội. Ông cần phải kiên nhẫn. Bọn này không phải dân đầu đường xó chợ đâu. Chúng hiểu những gì chúng làm. Nhưng ai mà chẳng mắc sai lầm. Chúng sẽ phải ra tòa, hãy tin lời tôi đi.”

“Và sau đó thì sao? Tù chung thân, đúng không?” Sullivan khinh bỉ hỏi.

“Rất có thể chúng sẽ không bị truy tố theo khung tử hình, nên nhiều khả năng là án chung thân. Nhưng sẽ là chung thân không đặc xá, Walter, hãy tin tôi. Chúng sẽ không bao giờ được hít thở không khí của sự tự do nữa. Và có lẽ sau vài năm cong mông lên hầu hạ giường chiếu bọn bạn tù, chúng sẽ thấy được tiêm một mũi thuốc độc vào tay còn sướng hơn nhiều.”

Sullivan ngồi xuống và chăm chú nhìn bạn mình. Walter Sullivan chẳng muốn có phiên tòa nào hết. Phiên tòa sẽ phơi bày tất cả những chi tiết của vụ án. Lão chau mày trước ý nghĩ tất cả những điều đó sẽ được diễn lại. Những kẻ xa lạ sẽ nắm được rành rọt mọi chi tiết riêng tư nhất trong cuộc sống của lão và cô vợ quá cố. Lão không chịu được điều đó. Lão chỉ muốn bọn gây ra chuyện này bị tóm. Rồi lão sẽ dàn xếp mọi chuyện tiếp theo. Lord nói rằng Tòa án bang Virginia sẽ kết án chung thân đối với hung thủ trong vụ án này. Còn Walter Sullivan đã quyết định ngay lúc này và ngay tại đây rằng ông ta sẽ giúp chính quyền bang tiết kiệm khoản chi phí cho việc giam giữ tù nhân trong thời gian dài như thế.

Russell ngồi cuộn tròn cuối chiếc ghế sofa, đôi chân trần khoanh lại bên dưới chiếc váy rộng thùng thình bằng vải cotton dài đến chấm đầu gối một chút. Khe ngực đồ sộ của bà ta phơi ra trước mặt anh chàng, đúng ở chỗ vải đột nhiên lại xẻ xuống sâu hoắm. Collin đã tự lấy cho mình hai chai bia nữa và rót cho bà ta thêm một cốc vang từ chai rượu anh ta kẹp theo bên người. Lúc này đầu anh ta bắt đầu nóng dần lên, như thể một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy bên trong. Chiếc cà-vạt được nới lỏng ra một chút, áo khoác và khẩu súng đặt trên ghế sofa đối diện. Lúc Collin tháo súng ra, bà ta đã lấy ngón tay móc khẩu súng lên.

“Nặng thật đấy.”

“Đeo mãi thì cũng quen.” Russell không hỏi Collin những câu hỏi mà người khác vẫn hỏi anh khi thấy thứ này. Bà ta biết anh đã giết người.

“Anh thật sự sẽ lấy thân che đạn cho Tổng thống ư?” Bà ta nhìn Collin qua đôi mí mắt đang bắt đầu ríu lại. Bà liên tục tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo và tập trung. Nhưng điều đó cũng không ngăn được bà dẫn dắt chàng thanh niên ngày một gần đến sát giường ngủ của mình. Bà cảm thấy phần lớn sức mạnh chế ngự của mình đang trượt dần. Với một nỗ lực tài tình, bà đang cố gắng lấy lại quyền kiểm soát. Chuyện quái gì với bà ta thế nhỉ? Tại một thời điểm khủng hoảng trong đời mà bà ta đang hành động như một con điếm. Bà ta không cần phải tiếp cận vấn đề theo cách này. Russell biết rõ điều đó. Những ham muốn trỗi dậy từ một góc khuất khác trong con người bà ta đang ngăn trở sự quyết đoán của Russell. Bà không thể cho phép điều đó xảy ra, không phải lúc này.

Bà ta nên đi thay quần áo lần nữa, rồi rút ra phòng khách, hoặc có lẽ là sang phòng đọc cũng được, những mảng chân tường ốp gỗ sồi đen bóng và những giá sách cao chạm trần sẽ dẹp tan cảm giác bồn chồn, run rẩy đến khó chịu lúc này.

Anh ta nhìn thẳng vào mắt bà dứt khoát, “Đúng vậy.”

Bà ta chuyển tư thế định đứng dậy, nhưng không nổi.

“Và tôi cũng sẽ che chắn cho bà nữa, Gloria.”

“Cho tôi ư?” Giọng bà ta run run. Bà ta nhìn lại chàng trai, những kế hoạch vụt mất tiêu, mắt bà ta mở to.

“Không một chút băn khoăn. Có vô số Mật vụ. Chỉ có một Chánh văn phòng. Công việc này là vậy đấy.” Anh ta nhìn xuống và khẽ nói, “Đó không phải là một trò chơi, Gloria.”

Khi anh đứng lên lấy thêm một chai bia và quay lại, anh nhận thấy bà ta đã ngồi xích lại gần hơn đến nỗi đầu gối của bà ta chạm vào chân anh lúc anh ta ngồi xuống. Russell duỗi thẳng chân mình ra, cọ vào chân Collin, và rồi bà ta đặt chúng lên một chiếc bàn thấp trước mặt họ. Không hiểu bằng cách nào chiếc váy dài đã tự kéo lên trên, để lộ cặp đùi tròn trịa và trắng ngần; cặp chân của một phụ nữ đứng tuổi, và vô cùng quyến rũ. Ánh mắt của Collin chậm rãi lướt qua làn da người phụ nữ.

“Anh biết là tôi vẫn luôn khâm phục anh. Ý tôi là tất cả các anh, các đặc vụ.” Bà ta không giấu nổi vẻ ngượng nghịu. “Tôi biết là nhiều khi các anh không được đánh giá đúng mức. Nhưng tôi muốn anh biết rằng tôi rất cảm kích vì những gì các anh đã làm.”

“Đây là một công việc tuyệt vời. Tôi sẽ không đánh đổi nó lấy bất kỳ thứ gì.” Anh ta nốc thêm một ngụm bia nữa, cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Hơi thở lúc này đã nhẹ nhàng trở lại.

Russell mỉm cười với anh ta. “Tôi rất vui là tối nay anh đến.”

“Bất cứ điều gì để giúp bà, Gloria.” Sự tự tin của anh ta đã tăng lên, tỷ lệ thuận với lượng cồn tống vào người. Anh ta uống nốt chai bia và Russell loạng choạng đưa tay chỉ vào tủ rượu gần cánh cửa. Anh ta pha đồ uống cho cả hai, rồi quay trở lại ghế.

“Tôi cảm thấy tôi có thể tin cậy ở anh, Tim.”

“Chắc chắn rồi.”

“Tôi hy vọng anh không hiểu sai ý tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy như vậy đối với Burton.”

“Bill là một đặc vụ hàng đầu. Người giỏi nhất.”

Bà ta chạm vào cánh tay anh, và để nguyên đó.

“Ý tôi không phải vậy. Tôi biết là anh ta có năng lực. Chẳng qua là nhiều lúc tôi không sao hiểu nổi anh ta. Cũng thật khó giải thích. Tất cả chỉ là do bản năng của tôi mách bảo thế thôi.”

“Bà nên tin tưởng vào bản năng của mình. Đó là những gì tôi vẫn làm.” Anh ta nhìn bà Chánh văn phòng. Trông bà ta như trẻ hơn, trẻ hơn rất nhiều, như thể bà ta chỉ mới vừa mới tốt nghiệp đại học, đang hừng hực sẵn sàng tấn công cả thế giới.

“Bản năng của tôi mách bảo rằng anh là một người tôi có thể trông cậy, Tim ạ.”

“Tôi là một người như thế.” Anh ta nhấp một ngụm rượu.

“Luôn luôn?”

Anh ta đăm đăm nhìn Russell, rồi chạm chiếc cốc cạn sạch của mình vào cốc của bà ta. “Luôn luôn.”

Lúc này mắt anh ta đã nặng trĩu. Anh ta nghĩ về thời trung học. Về cái lúc sau khi ghi điểm quyết định trong trận chung kết vô địch bóng bầu dục toàn bang. Cindy Purket đã nhìn anh ta với ánh mắt đúng như thế này. Ánh mắt sẵn sàng dâng hiến tất cả.

Anh ta đặt một tay lên đùi Russell, nhẹ nhàng xoa. Da thịt bà ta thật mềm mại và nữ tính làm sao. Bà ta không hề cưỡng lại mà thậm chí còn xích lại gần hơn. Bàn tay anh ta biến mất dưới lằn vải của chiếc váy, lướt qua vòng eo chắc lỏn, mơn man bên dưới chiếc áo nịt ngực, rồi lại rút tay ra. Cánh tay kia vòng qua eo người phụ nữ, kéo bà ta lại gần mình hơn; bàn tay anh trượt dần xuống mông người phụ nữ và bóp chặt. Bà ta hớp vội một hơi không khí, rồi từ từ thở ra, gục hẳn đầu vào vai anh ta. Collin có thể cảm thấy ngực bà ta đang ép chặt vào cánh tay mình, miết lên miết xuống. Cả một khối da thịt mềm mại và ấm nóng. Bà ta lần tay xuống thứ cứng ngắc giữa hai chân của Collin và bóp chặt lại, chầm chậm áp miệng mình vào môi anh ta, từ từ tách ra rồi ngước lên nhìn anh ta đắm đuối, đôi mắt chớp chớp mơ màng, nhục cảm.

Russell đặt cốc của mình xuống, rồi từ từ, gần như trêu chọc, trượt chiếc váy tuột ra khỏi cơ thể. Collin như vồ lấy bà ta, hai bàn tay thọc sâu xuống bên dưới chiếc áo nịt ngực cho đến khi anh tìm thấy cái cần tìm và Russell rũ hẳn vào người anh ta, cả đầu Collin ghì chặt vào hai quả núi mềm mại và đầy đặn đó. Và rồi, sau khi món đồ cuối cùng, một quần tất nịt lụa đen, được trút hẳn ra khỏi cơ thể, Russell mỉm cười nhìn nó được liệng bay phấp phới qua phòng và đậu lại dưới chân tường. Bà ta như hụt hơi khi bị Collin bế xốc thẳng lên một cách dễ dàng và đưa thẳng vào trong phòng ngủ.

← John F. Kennedy (1917–1963): Tổng thống thứ 35 và là Tổng thống trẻ nhất trong lịch sử nước Mỹ, bị ám sát ngày 22 tháng 11 năm 1963 tại thành phố Dallas, bang Texas.