Chương 11
Chiếc Jaguar lăn bánh chầm chậm dọc theo đường lái xe vào nhà, dừng lại, và hai người bước xuống xe.
Jack dựng cổ áo khoác của mình lên. Tối nay trời lộng gió khi những đám mây nặng trĩu hơi nước đổ về.
Jennifer bước vòng qua chiếc xe và đứng bên cạnh anh, hai người dựa hẳn lưng vào thành chiếc xe sang trọng.
Jack ngẩng lên ngắm nhìn ngôi nhà. Những dàn thường xuân rậm rạp đan kín phía trên lối vào. Toàn bộ ngôi nhà toát lên một vẻ đồ sộ, đường bộ, thực dụng và vững chãi. Những người sống trong đó chắc hẳn cũng sẽ được tận hưởng những đặc tính ưu việt này. Đó là những thứ thích hợp với cuộc sống của anh ngay lúc này. Anh phải thừa nhận rằng ngôi nhà rất đẹp. Đẹp đẽ thì có làm sao chứ? Với khoản thu nhập bốn trăm nghìn trên cương vị đối tác chính. Và nếu như anh bắt đầu kiếm thêm được những thân chủ mới, ai mà biết được? Lord kiếm được gấp năm lần như thế, hai triệu đô-la mỗi năm, và đó mới chỉ là thu nhập cơ bản của ông ta.
Những con số liên quan đến lương thưởng của các đối tác được coi là tuyệt mật và không bao giờ được phép thảo luận đến ngay cả trong những hoàn cảnh thân mật và suồng sã nhất. Tuy nhiên, Jack đã đoán trúng phóc mật khẩu máy tính để truy cập vào hồ sơ của các đối tác. Từ mật khẩu đó là “tham lam.” Cô thư ký nào nghĩ ra cái mật khẩu này chắc hẳn đã cười rất khoái trá.
Jack nhìn qua thảm cỏ trước nhà với kích thước rộng không khác gì khoang một chiếc máy bay. Một viễn cảnh thơ mộng dần hiện ra trước mắt anh. Jack quay sang nhìn vị hôn thê.
“Không thiếu gì chỗ để chơi bóng cùng lũ trẻ.” Anh mỉm cười.
“Vâng, anh yêu.” Cô mỉm cười lại, rồi dịu dàng hôn lên má Jack. Cô kéo tay anh và choàng nó quanh eo mình.
Jack quay lại nhìn ngôi biệt thự trị giá ba triệu tám trăm nghìn đô-la, nơi sắp trở thành tổ ấm của anh. Jennifer vẫn chăm chú nhìn Jack, nụ cười trên môi cô càng nở rộng khi cô bóp chặt những ngón tay anh. Ánh mắt cô dường như đang rạng ngời, lấp lánh, ngay cả trong bóng tối.
Trong khi vẫn chăm chú quan sát ngôi nhà, Jack chợt thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần này anh chỉ nhìn thấy toàn cửa sổ.
Ở độ cao gần 11 nghìn mét, Walter Sullivan đang ngả hẳn người trên chiếc ghế bành êm ái trong cabin máy bay và liếc mắt nhìn qua cửa sổ chiếc Boeing 747 ra ngoài trời đêm đen kịt. Họ đang bay từ Đông sang Tây, đồng nghĩa Sullivan sẽ cộng thêm vài giờ đồng hồ vào một ngày của lão, nhưng những múi giờ chưa bao giờ khiến lão bận tâm. Càng già lão càng ít ngủ, mà hồi trước thời gian dành cho giấc ngủ của lão cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Người đàn ông ngồi đối diện tranh thủ cơ hội này để kín đáo quan sát lão. Cả thế giới đều biết Sullivan là một ông trùm tư bản tầm cỡ toàn cầu, luôn làm ăn hợp pháp, mặc dù đôi khi vẫn có sự dọa nạt. Hợp pháp. Từ khóa đó cứ lởn vởn trong đầu Michael McCarty. Những doanh nhân hợp pháp thông thường chẳng bao giờ cần, hay muốn nói chuyện với những người làm cái nghề của McCarty. Nhưng một khi đã nhận được thông báo qua những kênh kín đáo nhất rằng một người giàu có và quyền lực hàng đầu thế giới muốn sắp xếp một cuộc gặp với anh, thì tất nhiên là anh phải có mặt rồi. McCarty không trở thành một trong những tay sát thủ sừng sỏ nhất thế giới chỉ vì niềm đam mê đặc biệt đối với công việc chó chết này. Hắn đam mê đặc biệt với tiền bạc và tất cả những thú vui xa xỉ mà tiền bạc mang lại.
Một lợi thế không thể bỏ qua của McCarty là nhìn bề ngoài trông hắn cũng chẳng khác gì một doanh nhân bình thường. Vẻ mặt tri thức thông minh giống một người từng tốt nghiệp nhóm trường Ivy League, mà điều này cũng hoàn toàn chính xác, vì hắn có bằng cử nhân chính trị quốc tế của trường Dartmouth. Với mái tóc vàng óng rất dày và lượn sóng đầy lãng tử, đôi vai lực lượng và khuôn mặt không một nếp nhăn, trông hắn chẳng khác gì một doanh nhân thành đạt hoặc một ngôi sao điện ảnh đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Việc hắn giết người để kiếm sống, với mức phí mỗi lần không bao giờ dưới một triệu đô, chẳng hề làm giảm đi sự nhiệt tình tuổi trẻ, hay tình yêu cuộc sống của hắn.
Cuối cùng Sullivan cũng quay lại nhìn hắn. McCarty, dù luôn cực kỳ tự tin vào khả năng của hắn cũng như sự bình tĩnh đến lì lợm dưới áp lực, cũng bắt đầu cảm thấy hồi hộp dưới cái nhìn sắc lạnh của lão tỷ phú. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Tôi muốn anh giết một người cho tôi,” Sullivan nói thẳng thừng. “Đáng tiếc, ngay lúc này tôi chưa biết kẻ đó là ai. Nhưng nếu may mắn, sẽ có ngày tôi biết thôi. Từ giờ đến lúc đó, tôi sẽ thuê riêng anh làm việc cho tôi, để tôi có thể nhận được sự phục vụ của anh ngay lập tức trong trường hợp thời cơ xuất hiện.”
McCarty mỉm cười và lắc đầu. “Chắc ông đã biết danh tiếng của tôi, thưa ông Sullivan. Các đơn đặt hàng của tôi hiện đang dồn lại rất nhiều. Công việc đưa tôi đi khắp nơi trên thế giới, mà tôi chắc chắn là ông cũng biết. Nếu tôi chấp nhận chỉ làm việc cho riêng ông cho đến khi cơ hội mà ông nói xuất hiện, thì tôi sẽ phải từ bỏ những đơn hàng khác. Như thế, tài khoản ngân hàng, cũng như danh tiếng của tôi, sẽ bị tổn hại.”
Câu trả lời của Sullivan bật ra ngay lập tức. “Một trăm nghìn đô-la một ngày cho đến khi cơ hội đó xuất hiện, anh McCarty ạ. Khi nhiệm vụ hoàn thành, anh sẽ nhận được số tiền cao gấp đôi mức giá bình thường. Tôi không thể làm gì với danh tiếng của anh; tuy nhiên, tôi tin tưởng rằng phương án thanh toán này sẽ giúp anh tránh được những thiệt thòi về mặt tài chính.”
Ánh mắt của McCarty thoáng sáng bừng lên trong giây lát rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ lạnh lùngd.
“Tôi nghĩ như thế cũng thỏa đáng, ông Sullivan.”
“Tất nhiên anh phải biết rằng tôi không chỉ đặt sự tin tưởng của mình vào kỹ năng loại bỏ mục tiêu, mà còn vào sự kín đáo của anh nữa.”
McCarty giấu một nụ cười. Hắn được đón lên máy bay của Sullivan từ sân bay Istanbul lúc nửa đêm theo giờ địa phương. Cả phi hành đoàn chẳng ai biết hắn là ai. Chưa có ai từng nhận mặt được hắn, do đó chuyện danh tính của hắn hoàn toàn không đáng lo. Việc Sullivan đến gặp hắn trực tiếp cũng loại bỏ thêm được một vấn đề nữa. Một kẻ trung gian, người sau này có thể nắm thóp được Sullivan. Mặt khác, McCarty chẳng có động cơ gì để phản bội Sullivan, và có cả tá lý do để không làm như vậy.
Sullivan tiếp tục, “Anh sẽ nhận được hướng dẫn cụ thể ngay khi có thể. Trước mắt anh sẽ ẩn mình trong khu vực nội đô Washington, mặc dù nhiệm vụ này có thể sẽ đòi hỏi anh phải đi tới bất kỳ nơi nào trên thế giới. Tôi sẽ chỉ thông báo trước cho anh trong một khoảng thời gian cực ngắn. Anh phải liên tục thông báo cho tôi biết vị trí của mình và hàng ngày sẽ báo cáo với tôi qua những đường dây liên lạc an toàn mà tôi sẽ thiết lập. Chi tiêu hàng ngày của anh sẽ được trích từ khoản thanh toán. Tôi sẽ cho người chuyển tiền vào một tài khoản bất kỳ do anh lựa chọn. Những chiếc máy bay của tôi sẽ luôn sẵn sàng cho anh sử dụng trong trường hợp cần thiết. Anh hiểu chứ?”
McCarty gật đầu, hơi khó chịu về một chuỗi những mệnh lệnh mà khách hàng của hắn đưa ra. Nhưng thằng cha tỷ phú chó chết nào mà chẳng hách dịch và khệnh khạng? Chưa kể là McCarty cũng đã tìm hiểu về Christine Sullivan. Có thằng đếch nào dám trách lão già cơ chứ?
Sullivan bấm một chiếc nút trên tay vịn ghế.
“Thomas? Bao lâu nữa chúng ta sẽ hạ cánh?”
Giọng nói trả lời rõ ràng và dứt khoát. “Năm giờ mười lăm phút, thưa ông Sullivan, nếu chúng ta duy trì tốc độ và độ cao hiện tại.”
“Cứ làm thế đi.”
“Rõ, thưa ngài.”
Sullivan bấm một chiếc nút khác và người tiếp viên xuất hiện, lặng lẽ phục vụ hai người một bữa tối mà McCarty chưa bao giờ được thưởng thức trên một chuyến bay. Sullivan không nói thêm một lời nào với McCarty cho tới khi bữa tối được dọn đi và gã thanh niên đứng dậy dợm bước theo người tiếp viên vào khoang nghỉ dành cho hắn. Sau một cái vẫy tay rất nhẹ của Sullivan, người tiếp viên biến mất về khoang phục vụ.
“Một điều nữa, anh McCarty. Anh đã bao giờ thất bại chưa?”
Đôi mắt của McCarty nheo lại thành hai cái khe băng giá khi hắn gườm gườm nhìn ông chủ mới của mình. Đó là lần đầu tiên người ta nhận ra rằng tên cựu sinh viên Ivy League này thực sự là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.
“Một lần, ông Sullivan. Với bọn Israel. Nhiều khi không thể biết chúng có phải là người bình thường không nữa.”
“Làm ơn đừng để điều đó xảy ra lần nữa. Cảm ơn anh.”
Seth Frank đang lang thang lượn khắp các gian phòng trong dinh cơ của Sullivan. Những hàng rào băng dính màu vàng của cảnh sát vẫn vây kín bên ngoài, rung rinh nhè nhẹ dưới những làn gió đang mạnh dần lên trong khi mây đen kéo đến mỗi lúc một dày hứa hẹn một trận mưa lớn. Sullivan đang ở trong căn hộ tầng thượng của ông ta tại Watergate trung tâm Washington. Đội ngũ nhân viên giúp việc của ông ta đang ở tập trung tại nhà nghỉ của chủ mình trên đảo Fisher, Florida, chăm sóc cho các thành viên trong gia đình Sullivan. Frank đã tự mình thẩm vấn từng người một trong số đó. Họ cũng sắp được đưa trở lại đây để hỏi thêm một số chi tiết khác.
Anh tranh thủ một lúc để chiêm ngưỡng toàn bộ khung cảnh xung quanh. Thật chẳng khác gì đang tham quan một viện bảo tàng đồ sộ. Ngần ấy tiền cơ mà. Nơi này toát lên sự giàu có đến tột cùng, từ những món đồ cổ bậc nhất, cho tới những bức tranh tuyệt tác được treo đầy hớ hênh khắp mọi nơi, với chữ ký thật của tác giả phía dưới. Chết tiệt, mọi thứ trong ngôi nhà này đều là hàng nguyên bản.
Anh lang thang vào bếp rồi sang phòng ăn. Bàn ăn trông giống như một cây cầu bắc trên tấm thảm màu xanh nhạt trải rộng phủ trên sàn nhà lát gỗ đánh xi bóng loáng. Hai chân anh như lún xuống mặt thảm dày và nặng trịch. Anh ngồi xuống đầu bàn ăn, ánh mắt không ngừng quét qua khắp nơi. Theo như anh thấy thì chẳng có chuyện gì đáng kể ở đây cả. Thời gian vẫn đang tiếp tục trôi trôi đi mà vụ án chẳng có tiến triển nào.
Bên ngoài mặt trời vụt ló ra khỏi những đám mây đen đặc trong thoáng chốc và Frank chợt có được bước tiến đầu tiên trong vụ án này. Chắc hẳn anh đã không nhận ra nó nếu anh không đang trầm trồ chiêm ngưỡng những hình điêu khắc cầu kỳ trên trần nhà. Trước kia bố anh cũng là một người thợ mộc. Những khớp mộng ăn khít vào nhau mịn màng như má trẻ con.
Và đó chính là lúc anh chợt trông thấy một ánh cầu vồng đang nhảy nhót trên trần nhà. Trong khi đang say sưa ngắm nhìn những dải màu sắc chạy sóng đôi, anh bắt đầu băn khoăn không biết chúng từ đâu mà ra, giống như câu chuyện dân gian đi tìm hũ vàng bí mật tại nơi có ma quỷ hiện hình. Anh lia mắt qua căn phòng. Mất vài giây, nhưng rồi anh cũng tìm ra nó. Frank vội vàng quỳ xuống cạnh chiếc bàn và nhòm xuống bên dưới một chiếc chân của nó. Đây là một chiếc bàn Sheraton, thế kỷ 18, có nghĩa là nó nặng không kém gì một chiếc xe tải kéo rơ-moóc. Anh phải mất đến hai lần gắng hết sức, mồ hôi rịn ra lấm tấm thành giọt trên trán, chảy thành dòng xuống khóe mắt phải của anh làm anh thấy xót đến chảy cả nước mắt, nhưng rồi anh cũng xê dịch được chiếc bàn và kéo nó ra.
Anh ngồi bệt xuống và ngắm nhìn chiến lợi phẩm của mình, có lẽ phải gọi là hũ vàng nhỏ của mình thì đúng hơn. Cái mẫu vật liệu nhỏ xíu màu bạc lấp lánh này có tác dụng như một vật ngăn cách giữa chân bàn và mặt thảm để mặt thảm ướt không làm hỏng gỗ hoặc mặt thảm, đồng thời cũng ngăn không cho nước ngấm vào sâu trong thảm. Với sự giúp sức của ánh nắng mặt trời, bề mặt phản xạ lấp lánh của nó tạo ra một mảng cầu vồng rất đẹp trên trần nhà. Anh cũng từng có những thứ tương tự ở nhà mình mỗi khi vợ anh lo lắng thái quá về việc bố mẹ chồng sắp đến thăm và quyết định phải dọn dẹp nhà cửa thật sạch sẽ.
Anh lấy cuốn sổ ghi chép của mình ra. Lúc mười giờ sáng mai những người giúp việc trong nhà sẽ đặt chân xuống sân bay Dulles. Anh không tin rằng cái vật bằng lá kim loại mỏng anh đang cầm trên tay lúc này sẽ được để ở nguyên vị trí cũ trong một thời gian dài. Nó có thể chẳng là gì. Nó có thể là tất cả. Một cách thật hoàn hảo để tìm hiểu đầu đuôi sự việc. Rất có thể nó sẽ giúp làm sáng tỏ một điều gì đó, nếu anh gặp may, cực kỳ gặp may.
Anh lại bò xuống sàn nhà và hít hít mặt thảm, sờ soạng ngón tay qua những sợi thảm dày. Thời nay thật khó mà phân biệt được thứ vật liệu nào đã được sử dụng. Không mùi, tự khô sau vài tiếng. Anh sẽ sớm biết nó đã ở đây được bao lâu rồi; nếu như nó có thể cho anh biết điều gì đó. Anh có thể gọi cho Sullivan, nhưng vì một vài lý do, anh muốn nghe từ một ai khác ngoài ông chủ nhà. Lão già tỷ phú không đứng đầu trong danh sách tình nghi, nhưng Frank vẫn đủ khôn ngoan để giữ Sullivan trong danh sách đó. Việc thứ hạng của ông ta đi lên hay đi xuống sẽ phụ thuộc vào những gì Frank có thể lần ra hôm nay, ngày mai, tuần tới. Phụ thuộc vào khi điều này được làm sáng tỏ, đơn giản vậy thôi. Nói như vậy cũng thật dễ chịu, vì tới lúc này chẳng có gì liên quan đến cái chết của Christine Sullivan lại đơn giản cả. Anh đi lòng vòng trong phòng, đầu vẩn vơ nghĩ về đặc tính quái quỷ của cầu vồng và công việc điều tra của cảnh sát nói chung.
Burton chăm chú quan sát đám đông, Collin đứng cạnh anh ta. Alan Richmond đang rảo bước lên bục phát biểu dựng tạm thời trên bậc tam cấp trước của Tòa án Middleton, với mặt tiền rộng xây bằng tường gạch đỏ kẻ vữa, kết hợp với những mảng phù điêu trang trí kiểu răng cưa trắng tinh, bên dưới là bậc thềm bằng xi-măng bạc màu mưa nắng thời gian, phía trên là lá cờ Hoa Kỳ khẽ phơ phất trong làn gió nhẹ buổi sáng bên cạnh lá cờ bang Virginia. Đúng chín giờ ba mươi lăm phút, Tổng thống Mỹ bắt đầu phát biểu. Đứng sau ông ta là Walter Sullivan già nua, thô ráp và vô cảm, ngay bên cạnh là thân hình phì nộn của Herbert Sanderson Lord.
Collin tiến sát thêm một chút về phía đám đông phóng viên phía dưới bậc thềm trước cửa tòa án trong khi họ đang đua nhau chen chúc và giành giật chỗ đứng với nhau như thể những đội cầu thủ bóng rổ không đội trời chung đang hăm he chờ đối phương phạm lỗi hoặc ném trượt ra ngoài thành rổ. Anh ta đã rời khỏi nhà bà Chánh văn phòng lúc ba giờ sáng. Cho dù trước mặt mọi người Gloria Russell có tỏ ra lạnh lùng, vô cảm đến đâu chăng nữa, thì đêm qua Collin đã chứng kiến một bộ mặt hoàn toàn khác của người đàn bà này, một bộ mặt khiến anh ta bị quyến rũ hoàn toàn. Dường như đó vẫn là một giấc mơ ngây ngất. Anh ta đã ngủ với Chánh văn phòng của Tổng thống. Điều vốn không thể xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra với Đặc vụ Tim Collin. Họ đã lên kế hoạch tối nay sẽ tiếp tục gặp nhau. Họ phải thận trọng, nhưng bẩm sinh họ đã là những kẻ thận trọng rồi. Còn chuyện này sẽ dẫn đến đâu, Collin không biết.
Sinh ra và lớn lên ở Lawrence, Kansas, thấm đẫm trong con người Collin là tất cả những giá trị truyền thống của miền Trung Tây nước Mỹ. Con người ta hẹn hò, yêu nhau, lấy nhau, rồi có với nhau bốn năm đứa con, đó là thứ tự nghiêm ngặt cần tuân thủ. Nhưng không phải với chuyện này. Tất cả những gì Collin biết là anh muốn tiếp tục được gần gũi người đàn bà đó. Anh ta liếc qua đám đông và chăm chú nhìn Russell trong khi bà ta đang đứng chếch phía sau bên trái Tổng thống. Mang kính đen, những lọn tóc khẽ phấp phới bay trong gió, bà ta nhìn như đang nắm hoàn toàn kiểm soát mọi thứ diễn ra quanh mình.
Burton vẫn đang quan sát đám đông, rồi tình cờ quay sang liếc nhìn người đồng nghiệp trẻ của mình, vừa kịp để nhận ra ánh mắt của chàng trai trẻ đang đóng đinh vào bà Chánh văn phòng. Burton cau mày. Collin là một đặc vụ giỏi, luôn hoàn thành nhiệm vụ, đôi khi với một tinh thần hăng hái quá mức cần thiết. Anh ta cũng chẳng phải là đặc vụ đầu tiên thể hiện sự tích cực thái quá, đó cũng chưa hẳn đã là điều không tốt trong nghề của họ. Nhưng phải luôn để mắt đến đám đông, kịp thời phát hiện tất cả những chuyện bất thường. Có chuyện chết tiệt gì thế nhỉ? Burton liếc về phía Russell, bà ta vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, dường như hoàn toàn không đếm xỉa gì đến những đặc vụ được phân công bảo vệ mình. Burton liếc sang Collin lần nữa. Lúc này gã trai đã quay lại về phía đám đông, chốc chốc lại thay đổi cách quan sát của mình, từ trái sang phải, từ phải sang trái, rồi lại nhìn từ dưới nhìn lên, thậm chí có khi anh ta lại nhìn thẳng chăm chú, một kiểu quan sát không theo phương pháp nhất định để tránh những kẻ tấn công tiềm tàng có thể tìm được sơ hở. Nhưng Burton không quên ánh mắt anh ta đã nhìn bà Chánh văn phòng. Đằng sau cặp kính đen Burton đã thấy điều gì đó mà anh không hề thích chút nào.
Alan Richmond kết thúc bài phát biểu của mình bằng cách đau đáu nhìn lên bầu trời không một gợn mây trong khi làn gió thổi tung qua mái tóc được tạo dáng rất hoàn hảo của ông ta. Trông như thể ông ta đang quay lên cầu xin sự cứu rỗi từ Chúa, nhưng thực chất ông ta đang cố nhớ xem mình phải gặp Đại sứ Nhật Bản lúc hai hay ba giờ chiều. Cái nhìn xa xăm, gần như hư ảo của ông ta chắc chắn sẽ gây được ấn tượng rất tốt trong bản tin tối.
Khi được nhắc, ông ta lấy lại vẻ chú ý của mình và quay sang Walter Sullivan, trao cho người chồng đau khổ một cái ôm rất thích hợp đối với một người ở cương vị như ông ta.
“Chúa ơi, tôi rất tiếc, Walter. Xin hãy nhận của tôi lời chia buồn sâu sắc, sâu sắc nhất. Nếu như có bất kỳ, bất kỳ điều gì tôi có thể làm. Ông biết đấy.”
Sullivan nắm lấy bàn tay được chìa ra cho lão, chân bắt đầu run rẩy cho đến khi hai người trợ lý vội chạy tới kín đáo đỡ lão đứng thẳng bằng những cánh tay vạm vỡ của mình.
“Cảm ơn ngài, thưa Tổng thống.”
“Gọi tôi là Alan, Walter. Như những người bạn với nhau.”
“Cám ơn ông, Alan, ông không thể biết là tôi cảm kích đến nhường nào khi thấy ông bớt chút thời gian cho chuyện này. Christy hẳn sẽ vô cùng xúc động trước những lời ông dành cho cô ấy hôm nay.”
Chỉ có Gloria Russell, đang chăm chú theo dõi hai người đàn ông, mới nhận ra một cái giật thoáng xuất hiện trên má ông chủ của mình. Rồi, trong tích tắc, nó biến mất.
“Tôi biết là tôi không thể nói gì diễn tả nổi nỗi đau đớn trong lòng ông lúc này, Walter. Cứ như là mọi thứ trên đời này xảy ra ngày một trớ trêu đến phũ phàng. Giá như cô ấy không bất ngờ bị ốm, có lẽ chuyện này đã không xảy ra. Tôi không thể giải thích nổi tại sao những chuyện như thế này có thể xuất hiện, mà có ai giải thích được cơ chứ. Nhưng tôi muốn ông biết rằng tôi sẽ luôn ở bên ông, mỗi khi ông cần. Bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào. Chúng ta đã cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Và ông đã giúp tôi rất nhiều trong những thời điểm khó khăn nhất.”
“Tình bạn của ông lúc nào cũng rất quan trọng đối với tôi, Alan. Tôi sẽ không quên điều đó.”
Richmond choàng tay quanh vai lão già. Đằng sau họ là cả một rừng micro tới tấp chĩa lại trên những chiếc sào dài lòng thòng. Giống như những chiếc cần câu và sào chống khổng lồ, chúng vây kín lấy hai người bất chấp những nỗ lực ngăn cản từ phía tùy tùng và cận vệ của cả hai.
“Walter, tôi sẽ đích thân ra mặt trong vụ này. Thế nào cũng có kẻ nói rằng đây không phải là công việc của tôi, và ở cương vị của mình tôi không được can thiệp một cách riêng tư vào bất kỳ vấn đề nào. Nhưng mẹ kiếp, Walter, ông là bạn tôi và tôi sẽ không để chuyện này chìm xuồng đâu. Những kẻ đứng đằng sau chuyện này sẽ phải trả giá.”
Hai người đàn ông ôm nhau một lần nữa khi đám nhiếp ảnh gia bắt đầu tản ra. Chiếc antenna cao 7m nhô lên giữa một biển xe của các đài truyền hình đang tự động phát đi thời khắc xúc động này cho toàn thể thế giới cùng chứng kiến. Lại một bằng chứng hùng hồn khác chứng tỏ rằng Tổng thống Alan Richmond còn hơn cả một Tổng thống bình thường. Nó khiến đội ngũ nhân viên truyền thông của Nhà Trắng bắt đầu ngây ngất nghĩ đến những cuộc thăm dò dư luận trước cuộc bầu cử nhiệm kỳ hai.
Những kênh truyền hình trên màn ảnh thay đổi liên tục—từ MTV sang Grand Ole Opry sang đến kênh hoạt hình, đến QVC đến CNN, đến kênh đấu vật Pro Wrestling rồi lại quay về CNN. Người đàn ông đang nằm trên giường ngồi bật dậy, với tay dụi tắt điếu thuốc, rồi đặt chiếc điều khiển từ xa xuống. Tổng thống đang tổ chức họp báo. Trông ông ta đang rất nghiêm nghị và bàng hoàng một cách thích đáng trước vụ án giết hại dã man Christine Sullivan, vợ của tỷ phú Walter Sullivan, một trong những người bạn thân nhất của Tổng thống, và tác động của vụ án đó trong bối cảnh tình trạng bạo lực bất chấp luật pháp ở nước Mỹ đang ngày càng trở nên tồi tệ. Liệu Tổng thống có cao giọng đến thế không nếu nạn nhân là một người da đen nghèo khổ, một người nhập cư gốc Latin hoặc gốc Á bị cắt cổ trong hẻm tối ở khu Đông Nam của thành phố Washington, thì không ai có thể biết. Tổng thống phát biểu bằng một giọng nói rất dứt khoát và rõ ràng, với vẻ mặt thể hiện sự phẫn nộ, và kiên định, cực kỳ hoàn hảo. Tình trạng bạo lực phải chấm dứt. Người dân phải có quyền cảm thấy an toàn trong nhà của họ, trong trường hợp cụ thể này là dinh thự của họ. Thật là một khung cảnh ấn tượng làm sao. Một vị Tổng thống biết quan tâm, lo lắng cho người dân.
Cánh phóng viên đang há hốc mồm lắng nghe, và nhao nhao đặt ra những câu hỏi thật là phù hợp.
TV chiếu cận cảnh Chánh văn phòng Gloria Russell, trong chiếc váy màu đen, gật đầu hưởng ứng khi Tổng thống nhấn mạnh vào những điểm chính trong quan điểm của ông ta về tội ác và trừng phạt. Coi như đã cầm chắc phiếu bầu của lực lượng cảnh sát và AARP trong cuộc bầu cử sắp tới. 40 triệu lá phiếu, cũng bõ công ra ngoài sáng nay.
Bà ta sẽ không thể nào hạnh phúc đến vậy nếu biết ai đang theo dõi họ ngay lúc này. Đôi mắt của người này đang xoáy sâu vào từng thớ thịt trên mặt bà ta cũng như của Tổng thống, trong lúc những ký ức về cái đêm khủng khiếp đó, vốn chưa bao giờ ngủ yên, lại bùng lên như một ngọn lửa rừng rực phun ra từ giàn khoan dầu tỏa hơi nóng hủy diệt khắp xung quanh nó.
Chuyến bay tới đảo Barbados đã hoàn thành một cách yên ả. Chiếc Airbus là một con tàu khổng lồ, những động cơ đồ sộ của nó đã nâng bổng cả chiếc máy bay lên không trung một cách nhẹ nhàng tại sân bay San Juan, Puerto Rico, và chỉ sau vài phút họ đã ở độ cao 11 nghìn mét. Chuyến bay kín khách, San Juan là một điểm dừng chân của những du khách đang hăm hở hướng tới các hòn đảo du lịch thơ mộng nằm rải rác trên vùng biển Carribean. Những hành khách đến từ Oregon và New York cùng tất cả các địa điểm nằm giữa chúng trầm trồ ngắm nhìn bức tường mây đen đặc bên ngoài khi chiếc máy bay nghiêng cánh sang bên trái và liệng xa khỏi tàn dư của một cơn bão nhiệt đới đầu mùa chưa kịp phát triển thành một trận siêu bão.
Một chiếc khung cầu thang kim loại chào đón du khách khi họ rời khỏi chiếc máy bay. Một chiếc xe, nhỏ xíu theo tiêu chuẩn của người Mỹ, tấp lại bên trái đường và lùa từng nhóm năm người khách một lên xe khi họ vừa ra khỏi sân bay và chạy thẳng về trung tâm Bridgetown, thủ phủ hòn đảo trước kia là thuộc địa của Anh này. Những dấu ấn của thời kỳ thuộc địa vẫn còn đậm nét trong lời nói, trang phục và cung cách sinh hoạt của người dân địa phương. Bằng giọng nói rất du dương của mình, tay tài xế thao thao bất tuyệt kể cho họ nghe về vô số những kỳ quan của hòn đảo nhỏ xíu này, và về hành trình tham quan trên tàu cướp biển như thể chiếc tàu treo cờ đầu lâu xương chéo ngày nào vẫn đang tung hoành trên những vùng biển dữ. Trên khoang tàu, gương mặt các du khách đang từ tái nhợt chuyển dần thành đỏ khi liên tục nốc rượu rum bằng những chiếc cốc lớn đến nỗi cho tới khi quay về cảng chiều hôm đó kiểu gì tất cả bọn họ cũng đều say bét hoặc mệt lử.
Ở hàng ghế sau là hai đôi vợ chồng đến từ Des Moines đang liến thoắng tranh nhau nói về những kế hoạch giải trí đầy phấn khích và hăm hở. Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên ghế trước cạnh tài xế lặng lẽ căng mắt nhìn qua kính chắn gió trong khi tâm trí vẫn sa lầy cách đó hơn ba nghìn cây số về phía bắc. Một hai lần gì đó lão cũng để mắt tới con đường họ đang đi, trong đầu phác họa hình dáng và phong cảnh nơi này. Họa hoằn lắm mới thấy những biển chỉ đường lớn; cả hòn đảo chỉ dài có 30 km và rộng khoảng 20 km tại chỗ phình nhất. Nhiệt độ gần 30°C ngoài trời cũng không đến nỗi khó chịu lắm vì gió thổi gần như liên tục, những âm thanh vi vu của gió cuối cùng cũng gần như biến mất trong tiềm thức của du khách, nhưng vẫn luôn ở đó như một giấc mơ đã nhạt nhòa nhưng vẫn còn đeo đẳng.
Khách sạn của họ là một khách sạn Hilton tiêu chuẩn, được xây dựng trên một bãi biển nhân tạo nằm nhô hẳn ra một đầu của hòn đảo. Đội ngũ nhân viên được đào tạo bài bản, lịch sự và sẵn lòng để khách được tự do một mình nếu đó là điều họ muốn. Trong khi hầu hết các vị khách khác đều hồ hởi đón nhận những cử chỉ phục vụ đày nịnh nọt thì người đàn ông lớn tuổi lại lảng tránh tiếp xúc với mọi người, lão chỉ khỏi phòng mình để lang thang qua những khu vực vắng người trên bãi biển trắng tinh hoặc ngắm nhìn đồi núi hiểm trở trông ra Đại Tây Dương của hòn đảo. Phần thời gian còn lại lão ở lì trong phòng, đèn ở mức thấp nhất, TV được bật lên, những khay đồ ăn phục vụ tại phòng lấp lánh trên mặt thảm và trong những chiếc giỏ đan bằng cành liễu gai.
Trong ngày đầu tiên, Luther đã bắt taxi ngay trước cửa khách sạn và đi lên mạn phía Bắc hòn đảo, gần như đến sát bờ đại dương, nơi trên đỉnh một trong vô số ngọn đồi của hòn đảo là ngôi biệt thự của Sullivan. Việc Luther quyết định đến Barbados hoàn toàn không phải là chuyện tùy hứng.
“Ông quen ngài Sullivan à? Ông ấy không có ở đây, Về Mỹ rồi.” Giọng nói líu to của tay tài xế làm Luther giật mình dứt khỏi dòng suy tưởng. Những cánh cổng sắt đồ sộ phía dưới chân ngọn đồi xanh mướt cỏ che kín con đường dài uốn lượn dẫn lên tòa nhà chính. Tòa nhà được trát vữa màu hồng nhạt như vảy cá hồi với những hàng cột cẩm thạch trắng cao hơn năm mét. Tất cả hài hòa một cách thật lạ lùng với màu xanh mướt của cỏ cây xung quanh, giống như một đóa hoa hồng khổng lồ nhú lên khỏi bụi cây rậm rạp.
“Tôi từng tới nhà ông ta,” Luther trả lời. “Ở Mỹ.”
Tay tài xế nhìn lão bằng con mắt kính trọng hoàn toàn mới mẻ.
“Còn ai trong nhà này không? Có thể là người giúp việc nào đó?”
Người lái xe lắc đầu. “Tất cả đều đi rồi. Sáng nay.”
Luther ngồi ngả hẳn ra lưng ghế. Lý do quá rõ ràng. Người ta đã tìm thấy bà chủ nhà.
Những ngày tiếp theo Luther lang thang trên những bãi cát trắng tinh khôi rộng thênh thang, hờ hững ngắm nhìn những chiếc du thuyền khổng lồ đang thả khách xuống một loạt các cửa hàng miễn thuế nằm khắp nơi trong trung tâm thành phố. Các cư dân của hòn đảo, tóc cuộn thành lọn nhỏ cầu kỳ, đi lại khắp nơi cùng những chiếc va-li sờn cũ của mình, bên trong đựng như nước hoa, đồng hồ và đủ các món hàng giả linh tinh khác.
Chỉ cần năm đô-la Mỹ là du khách có thể xem một người dân trên đảo chẻ một chiếc lá lô hội và nhận lấy thứ dầu sền sệt của nó được vắt vào một cốc thủy tinh nhỏ để dùng khi mặt trời trở nên quá gay gắt đối với làn da trắng bệnh của các du khách vốn chỉ quen ngủ yên đằng sau những lớp vải dày. Còn để có mái tóc được bện thành lọn giống dân địa phương, bạn phải chi bốn mươi đô-la và mất khoảng một tiếng đồng hồ, vậy mà có không biết bao nhiều phụ nữ bắp tay nhão nhoét và đôi bàn chân oặt ẹo sẵn sàng kiên nhẫn nằm trên cát trong khi công đoạn tỉ mỉ này được thực hiện bởi một đôi bàn tay khéo léo.
Lẽ tự nhiên thì vẻ đẹp nguyên sơ của hòn đảo này cũng ít nhiều giải phóng được Luther khỏi tâm trạng u uất của lão. Và, cuối cùng, mặt trời ấm áp, những làn gió biển mơn man và cuộc sống tĩnh lặng, yên ả trên hòn đảo cũng giúp xóa nhòa nỗi căng thẳng và bồn chồn của Luther đến mức thỉnh thoảng lão cũng mỉm cười với một vị khách đi ngang qua, nói nhát gừng gì đó với người nhân viên quầy bar, và nằm dài trên bãi biển nhấm nháp ly rượu pha của mình khi trời đã rất khuya, những con sóng dào dạt vỗ vào màn đêm và dịu dàng tách lão ra khỏi cơn ác mộng của mình. Lão dự định sẽ tiếp tục di chuyển sau vài ngày nữa. Đi đâu thì lão cũng chưa biết.
Và rồi cái màn chuyển kênh vu vơ của lão dừng lại với chương trình trực tiếp trên CNN, để cho Luther, giống như một con cá bầm dập mắc vào đầu sợi dây câu dai dẳng, lại bị giật xoáy về nơi mà lão đã tốn hàng nghìn đô-la và bay cả chặng đường hàng nghìn cây số để tìm cách chạy trốn.
Russell loạng choạng bò ra khỏi giường và bước lại ngăn kéo tủ, lục lọi giây lát và lấy ra một bao thuốc lá.
“Chúng sẽ làm em tổn thọ khoảng mười năm đấy.” Collin lăn người lại và thích thú nhìn thân hình trần truồng của bà ta.
“Cái công việc này đã lấy mất chừng ấy rồi.” Bà ta châm thuốc, hít một hơi kéo dài đến mấy giây, dụi tắt điếu thuốc rồi trở lại giường, quay lưng lại sát vào Collin, và mỉm cười thỏa mãn khi nằm gọn trong vòng tay dài và lực lưỡng của gã thanh niên.
“Cuộc họp báo diễn ra rất tốt, anh có thấy vậy không?” Bà ta có thể cảm thấy Collin đang suy nghĩ lại chuyện sáng nay. Anh ta là một gã dễ đoán. Russell có cảm giác khi bỏ kính râm ra thì tất cả những tay đặc vụ đều như thế cả.
“Sẽ vẫn tốt, chừng nào họ chưa phát hiện được sự thực.”
Bà quay lại đối mặt với anh ta, ngón tay trỏ khẽ vuốt dọc xuống cổ, vẽ thành một chữ V trên bộ ngực trơn nhẵn của Collin. Ngực Richmond thì đầy lông lá, nhiều búi lông đã ngả màu muối tiêu, đầu lông xoăn tít lại. Trong khi ngực Collin mịn chẳng khác gì mông trẻ em, nhưng Russell có thể cảm thấy những cơ bắp cứng như thép bên dưới làn da. Anh ta hoàn toàn có thể bẻ gẫy cổ bà ta trong chớp mắt. Russell chợt thoáng tự hỏi không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.
“Anh biết là chúng ta đang có rắc rối mà.”
Collin suýt chút nữa đã phá lên cười thành tiếng. “Ừ, chúng ta vẫn còn một tên lẩn khuất ngoài kia với con dao rọc giấy có vết máu của Tổng thống và dấu vân tay của người phụ nữ đã chết. Anh phải thừa nhận rằng đó là một rắc rối to.”
“Vậy theo anh thì tại sao hắn chưa lên tiếng?”
Collin nhún vai. Anh mà là hắn chắc anh ta cũng lặn mất tăm. Cuỗm sạch đống tiền và cao chạy xa bay. Hàng triệu đô-la đấy. Với một người rất mực trung thành như Collin, anh có thể làm gì nếu số tiền đó ở trong tay nhỉ? Anh cũng sẽ biến mất thôi. Ít nhất thì trong một thời gian. Collin chăm chú nhìn Russell. Không biết là với chừng ấy tiền liệu bà ta có chịu bỏ đi cùng anh không nhỉ? Rồi anh ta hướng những ý nghĩ trong đầu quay về với chủ đề hiện tại. Có thể tên đó là một thành viên cùng đảng với Tổng thống, có thể trước đó hắn đã bỏ phiếu cho Tổng thống cũng nên. Mà dù thế nào chăng nữa, việc quái gì phải tự lao đầu vào rắc rối cho mệt.
“Có thể là hắn sợ,” cuối cùng anh ta cũng trả lời.
“Có nhiều cách để phơi bày mọi chuyện một cách nặc danh.”
“Có thể hắn không thuộc loại người lọc lõi đến mức đó. Hoặc có thể hắn thấy làm như vậy chẳng có lợi lộc gì. Hoặc biết đâu thậm chí hắn còn chẳng thèm bận tâm nghĩ đến chuyện này. Tùy em nghĩ. Nếu muốn lên tiếng thì chắc hẳn hắn đã làm rồi. Nếu hắn đã làm, chúng ta sẽ biết ngay thôi.”
Bà ta ngồi dậy trên giường.
“Tim, em thực sự rất lo về chuyện này.” Giọng nói của bà ta khiến Collin cũng phải ngồi hẳn dậy. “Em đã quyết định giữ con dao đó nguyên trạng. Nếu Tổng thống mà phát hiện ra…” Bà nhìn anh ta. Collin đọc được thông điệp trong ánh mắt đó và dịu dàng vuốt ve tóc bà ta rồi trượt dần xuống xoa nhẹ má người đàn bà.
“Ông ấy sẽ không biết được gì từ anh hết.”
Bà ta mỉm cười. “Em biết, Tin, em tin vào điều đó. Nhưng nếu hắn, kẻ giấu mặt kia, lại tìm cách liên lạc trực tiếp với Tổng thống.”
Collin bối rối. “Tại sao hắn phải làm thế chứ?”
Russell nhích ra cạnh giường, thả chân xuống đong đưa cách sàn nhà vài centimet. Lần đầu tiên Collin nhận ra cái bớt nhỏ xíu hơi hồng hồng, có lẽ chỉ bằng nửa đồng xu, dưới cổ bà ta. Và anh ta nhận thấy Russell đang run rẩy, nặc dù trong phòng khá ấm.
“Tại sao hắn phải làm thế, Gloria?” Collin xích lại gần hơn.
Bà ta nói mà mắt vẫn nhìn thẳng vào bức tường phòng ngủ. “Đã bao giờ anh nghĩ rằng con dao rọc giấy đó tượng trưng cho một trong những thứ giá trị nhất trên thế giới chưa?” Russell quay lại nhìn Collin, vuốt ve tóc anh ta, mỉm cười với khuôn mặt của anh chàng thoạt tiên ngỡ ngàng không hiểu nhưng rồi cũng chợt nhận ra vấn đề.
“Tống tiền?”
Bà ta gật đầu.
“Làm thế nào em có thể tống tiền một Tổng thống chứ?”
Bà ta đứng dậy, quàng một tấm áo choàng ngủ mỏng tang lên vai và tự rót lấy một ly rượu từ chiếc bình đã sắp cạn.
“Làm Tổng thống không khiến anh trở nên miễn trừ trước những âm mưu tống tiền đâu, Tim. Chết tiệt, nó chỉ khiến anh có càng nhiều thứ để mất… hoặc được mà thôi.”
Bà ta chậm rãi lắc lắc ly rượu trên tay, ngồi xuống chiếc sofa và đeo kính vào, thứ chất lỏng ấm áp đi xuống cổ họng thật dễ chịu. Mấy hôm nay bà ta đã uống nhiều hơn mức bình thường mọi khi. Không hẳn là điều đó sẽ ảnh hưởng đến hành động và phán đoán của bà, nhưng dù thế nào cũng cần cẩn trọng hơn, đặc biệt là trong lúc này, trong thời điểm quan trọng sống còn. Nhưng rồi Russell quyết định để mọi chuyện đến ngày mai. Đêm nay, với áp lực của một thảm họa chính trị đang lơ lửng đè nặng trên vai, cùng một anh chàng trẻ trung, đẹp trai trên giường, kiểu gì bà cũng phải uống thật say. Bà ta cảm thấy mình trẻ ra đến mười lăm tuổi. Mỗi phút trôi qua khi ở bên Collin đều khiến bà ta cảm thấy mình quyến rũ hơn rất nhiều. Không bao giờ có chuyện bà ta quên mất mục đích ban đầu của mình, nhưng ai nói rằng bà không có quyền tận hưởng cuộc sống chứ?
“Em muốn anh làm gì?” Collin chằm chằm nhìn.
Russell đã chờ đợi câu hỏi đó từ đầu. Chàng đặc vụ đẹp trai và trẻ trung của bà ta. Một hiệp sĩ trắng thời hiện đại giống như những gì bà từng đọc trong truyện cổ tích khi còn là một cô bé ngây thơ. Bà ta đắm đuối nhìn Collin, ly rượu vẫn khe khẽ đung đưa trên ngón tay. Bà ta với tay kia chầm chậm kéo tấm áo choàng ra khỏi vai và để nó tuột xuống sàn nhà. Vẫn còn dư thời gian, đặc biệt là với một người đàn bà đã bốn mươi bảy tuổi đầu mà chưa bao giờ có một mối quan hệ thực sự nghiêm túc với đàn ông. Còn đủ thời gian cho tất cả. Hơi men làm dịu đi nỗi sợ, cùng cảm giác hoang mang của bà ta. Và cùng với đó là cả sự thận trọng của Russell nữa. Tất cả những điều đó đều cần thiết. Nhưng không phải là đêm nay.
“Có việc này anh có thể làm cho em. Nhưng hãy để đến sáng mai.” Bà ta mỉm cười, nằm ngửa ra đệm ghế và chìa tay ra mời gọi. Anh ta ngoan ngoãn đứng dậy và bước lại gần. Một lát sau những âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là những tiếng rên rỉ đầy nhục cảm quện chặt vào nhau, và tiếng cót két của chiếc ghế sofa đang oằn mình vì sức nặng.
Nằm cách nhà Russell nửa khối phố, Bill Burton đang ngồi trong chiếc Bonneville giản dị của vợ mình, tay mân mê lon Diet Coke kẹp giữa hai đầu gối. Thỉnh thoảng anh ta lại ngước lên nhìn ngôi nhà mà anh đã thấy người đồng đội của mình lẻn vào lúc 12 giờ 14 phút đêm và cũng chính từ đây anh đã thoáng nhìn thấy bà Chánh văn phòng trong trang phục hoàn toàn không phù hợp cho một chuyến tiếp khách vì mục đích công việc. Với ống kính tele của mình, anh ta nhanh tay bấm được hai bức về khung cảnh đặc biệt đó mà chắc chắn Russell sẵn sàng giết người để giành lại được. Ánh điện trong ngôi nhà liên tục chuyển từ phòng này sang phòng kia cho đến khi dừng lại ở căn phòng chái phía đông tòa nhà, rồi tất cả đèn điện đều vụt tắt một cách rất đáng ngờ.
Burton chăm chú nhìn những chiếc đèn hậu tối om trên xe của người đồng đội trẻ. Thằng nhóc đó đã phạm sai lầm khi tới đây. Đây là điều sẽ chấm dứt sự nghiệp, có lẽ là của cả anh ta và Russell. Burton nhớ lại đêm hôm đó. Collin đã vội vàng quay lại trong nhà. Mặt Russell thì trắng bệch như một tờ giấy. Tại sao? Trong hoàn cảnh rối bời khi đó Burton đã không hỏi. Và sau đó họ lại vội vàng xuyên qua ruộng ngô đuổi theo một kẻ đã có mặt ở cái nơi không ai nên có mặt đó.
Nhưng phải có lý do khiến Collin quay vào trong ngôi nhà đó. Và Burton quyết định giờ là lúc anh cần tìm ra nguyên nhân. Anh lờ mờ nhận ra một âm mưu nào đó đang hình thành. Và vì anh ta bị gạt ra ngoài, lẽ tất nhiên anh kết luận rằng rất có thể anh không nằm trong danh sách những người được hưởng lợi từ âm mưu đó. Không đời nào Burton tin rằng Russell chỉ quan tâm đến cái thứ nằm sau khóa quần người đồng đội trẻ của anh ta. Bà ta không phải loại người như vậy, không bao giờ. Tất cả những gì bà ta làm đều có mục đích, một mục đích quan trọng. Màn phục vụ trên giường của một gã trai còn lâu mới quan trọng đến thế.
Hai tiếng nữa chậm chạp trôi đi. Burton nhìn đồng hồ và giật mình khi thấy Collin mở cửa trước, chậm rãi bước qua lối đi trước cửa nhà và chui vào xe của anh ta. Khi Collin lái xe qua, Burton ngồi thụp hẳn xuống ghế, trong lòng cảm thấy tội lỗi khi theo dõi chính người đồng đội của mình. Anh ta chăm chú nhìn đèn tín hiệu nhấp nháy khi chiếc Ford quay đầu và lao vọt đi khỏi khu dân cư đắt tiền này.
Burton quay lại nhìn ngôi nhà. Một ánh điện bật lên ở nơi có lẽ là phòng khách. Lúc này đêm đã rất khuya, nhưng dường như bà chủ nhà vẫn còn rất tỉnh táo. Khả năng chịu đựng dẻo dai của bà ta đã trở thành huyền thoại trong Nhà Trắng. Burton thoáng nghĩ không biết bà có thể hiện cùng một mức độ dẻo dai đó ở trong chăn không. Hai phút sau con phố nhỏ trở nên vắng tanh. Ánh đèn trong ngôi nhà vẫn còn nguyên vẹn.
← Nhóm tám trường đại học danh tiếng tập trung ở miền Đông Bắc nước Mỹ, gồm có Harvard, Yale, Princeton, Dartmouth, Pennsylvania, Brown, Columbia, Cornell.
← Association of American Retired Persons: Hiệp hội những người nghỉ hưu Mỹ (Tất cả những chú thích trong sách này là của người dịch).