← Quay lại trang sách

Chương 12

Chiếc máy bay hạ cánh và ầm ầm lao trên đường đường băng chính trải đá giăm phủ nhựa đường của Sân bay Quốc gia, quặt thẳng về bên trái sau vài trăm mét tính từ con lạch nhỏ dẫn vào sông Potomac nơi những người mê chèo thuyền vẫn đổ xô tới vào cuối tuần, và chầm chậm dừng lại trước cổng số chín của sân bay. Một nhân viên an ninh sân bay đang trả lời câu hỏi của đám đông những khách du lịch ồn ào, cổ lủng lẳng máy ảnh, nên không để ý đến người đàn ông đang rảo chân bước nhanh qua. Mà đằng nào có kiểm tra thì cũng không phải danh tính thật của ông ta.

Chuyến trở về của Luther đã đi theo đúng hành trình trốn chạy lúc đầu của lão. Dừng chân ở Miami, rồi bay về Dallas/Fort Worth.

Lão bắt một chiếc taxi, hững hờ ngắm nhìn dòng người và xe chật cứng trong giờ cao điểm đang ùn ùn đổ về phía nam trên Đại lộ George Washington. Đây là lúc những người làm trong thành phố hối hả quay về nhà sau một ngày mệt mỏi. Bầu trời u ám như báo hiệu sắp có mưa tiếp, gió xào xạc qua những hàng cây thẳng tắp hai bên đại lộ chạy uể oải lượn lờ song song với dòng sông Potomac. Thỉnh thoảng lại có chiếc máy bay lao vọt lên không trung, chao cánh rẽ sang trái rồi vụt biến mất sau tầng mây thăm thẳm.

Một trận chiến vừa bắt đầu đối với Luther. Thường trực trong cuộc sống của lão lúc này là hình ảnh Tổng thống Alan Richmond đang căm phẫn rao giảng bài diễn văn thống thiết của mình, bên cạnh ông ta là con mụ Chánh văn phòng duyên dáng. Người đàn ông già nua, mệt mỏi và sợ hãi từng bỏ trốn khỏi nước Mỹ giờ đây đã quay lại, không còn già nua, mệt mỏi và sợ hãi nữa. Nỗi ân hận giằng xé vì đã để mặc cho một phụ nữ trẻ phải chết đã được thay thế bằng lòng căm thù sôi sục, sự phẫn nộ làm tất cả những tế bào thần kinh trong cơ thể lão như căng cứng lại. Nếu quả thật lão phải làm thiên thần báo thù cho Christine Sullivan, lão sẽ thực hiện sứ mệnh đó với tất cả sức lực và tinh thần còn lại trong mình.

Luther ngồi ngay ngắn trên ghế, lặng lẽ nhai mấy cái bánh quy lão chưa động đến trên chuyến bay, và tự hỏi liệu Gloria Russell có giỏi chơi trò giả ngu không.

Seth Frank liếc ra ngoài cửa sổ xe. Những cuộc thẩm vấn anh đích thân thực hiện đối với đám nhân viên giúp việc của Walter Sullivan đã tiết lộ hai vấn đề đáng quan tâm, thứ nhất là cái doanh nghiệp mà lúc này Frank đang đỗ xe trước cửa; vấn đề thứ hai để sau. Tọa lạc trong một tòa nhà bê-tông xám xịt chạy dài trong khu thương mại đông đúc của quận Springfield ngay bên ngoài khu xa lộ Vành đai, biển hiệu của công ty Giặt là Metro Steam cho thấy nó được thành lập từ năm 1949. Sự bền vững đó chẳng có ý nghĩa gì đối với Frank. Không thiếu những doanh nghiệp hợp pháp có thâm niên hoạt động lâu đời giờ lại quay sang làm bình phong rửa tiền cho những băng đảng Mafia, phiên bản của Trung Quốc và Mỹ. Và một công ty dịch vụ giặt thảm chuyên phục vụ những gia đình thượng lưu giàu có quả là một vị trí hoàn hảo để nghiên cứu những hệ thống báo động, thăm dò những chỗ giấu tiền, trang sức, cũng như hành vi và thói quen sinh hoạt hàng ngày của các nạn nhân và gia đình họ. Frank chưa biết anh đang lần theo một kẻ độc lập hay cả một tổ chức hùng hậu. Nhiều khả năng anh sắp đâm đầu vào một ngõ cụt, nhưng biết đâu đấy. Hai chiếc xe tuần tra được bố trí cách đó khoảng ba phút lái xe. Trong trường hợp cần thiết. Frank bước ra khỏi xe.

“Theo lịch phân công thì hôm đó là Rogers, Budizinski và Jerome Pettis. Đúng vậy, 30 tháng 8, chín giờ sáng. Ba tầng nhà. Ngôi nhà khốn kiếp đó rộng thật, chúng tôi cử hẳn ba người mà cũng mất hết cả ngày.” George Patterson chăm chú kiểm tra lại sổ công việc trong khi Frank quan sát phòng làm việc bụi bặm xung quanh.

“Tôi có thể gặp họ được không?”

“Anh có thể gặp Pettis. Hai người kia nghỉ rồi.”

“Nghỉ hẳn à?” Patterson gật đầu. “Họ làm việc cho ông được bao lâu rồi?”

Patterson lướt ánh mắt của mình trên sổ thuê nhân công. “Jerome đã làm cho tôi được 5 năm. Một trong những thợ giỏi nhất của tôi. Rogers thì khoảng hai tháng. Tôi nghĩ anh ta chuyển khỏi vùng này rồi. Còn Budizinski mới làm chỉ khoảng bốn tuần.”

“Khá ngắn đấy nhỉ.”

“Ôi mẹ khỉ, cái nghề này nó thế. Tốn cả ngàn đô-la đào tạo những người đó và đùng một cái họ biến mất. Đây không phải là kiểu công việc làm cả đời, anh hiểu ý tôi chứ. Vừa nóng nực, vừa bụi bặm và bẩn thỉu. Tiền công thì cũng chẳng phải kiểu để cho anh du hí ở Riviera, anh nghe tôi nói không thế?”

“Ông có địa chỉ của họ không?” Frank vừa hỏi vừa rút quyển sổ ghi chép ra.

“Hừm, như tôi vừa nói. Rogers chuyển đi nơi khác rồi. Pettis đang ở đây, nếu anh muốn nói chuyện với anh ta. Nửa tiếng nữa anh ta có lịch bên khu McLean. Hình như anh ta đang ở phía sau cửa hàng sửa soạn xe cộ gì đấy thì phải.”

“Ai là người phân công nhóm thợ nào tới nhà nào?”

“Là tôi.”

“Bao giờ cũng vậy?”

Patterson hơi ngập ngừng. “À thì, tôi có những thợ chuyên riêng về từng mảng việc khác nhau.”

“Vậy ai đảm nhiệm những khu vực khách hàng cao cấp?”

“Jerome. Như tôi vừa nói, anh ta là thợ giỏi nhất của tôi.”

“Vậy hai người kia được phân công đi cùng anh ta như thế nào?”

“Tôi không biết, ngẫu nhiên thôi. Tùy thuộc vào việc ai có mặt tại cửa hàng vào thời điểm đó.”

“Ông thử nhớ lại xem có ai trong số ba người đó tỏ ra quan tâm quá mức về việc được tới làm ở nhà Sullivan không?”

Patterson lắc đầu.

“Thế còn Budizinski thì sao? Ông có địa chỉ của anh ta không?”

Patterson kiểm tra lại trong tập tài liệu đầy giấy tờ lộn xộn và rút ra một mẩu giấy. “Đâu đó quanh khu Arlington. Cũng chẳng biết ông ta còn ở đây không nữa.”

“Tôi muốn hồ sơ tuyển dụng của họ. Mã An sinh Xã hội, ngày tháng năm sinh, lịch sử công việc, tất cả.”

“Sally sẽ cung cấp cho anh. Là cô nàng ngồi trước cửa hàng ấy.”

“Cám ơn. Ông có ảnh của những người này không?”

Patterson trợn mắt nhìn Frank như thể anh là một thằng điên. “Anh đùa à? Đây có phải là FBI đâu, nói thế cho nhanh.”

“Vậy ông có thể mô tả qua hình dáng của họ được không?” Frank kiên nhẫn gặng hỏi.

“Tôi có đến sáu mươi lăm nhân công và tỷ lệ nhảy việc lên đến hơn 60%. Thậm chí ngay cả sau khi thuê xong tôi còn chẳng thấy mặt họ bao giờ. Sau một thời gian thì ai cũng na ná nhau cả thôi. Nhưng chắc Pettis sẽ nhớ.”

“Còn bất kỳ điều gì mà ông nghĩ có thể giúp tôi được không?”

Patterson lắc đầu. “Anh cho rằng có thể một người trong số họ đã giết người phụ nữ ấy sao?”

Frank đứng dậy và vươn vai. “Tôi không biết. Ông nghĩ sao?”

“Mẹ kiếp, ở đây có đủ các loại người. Chẳng có gì làm tôi ngạc nhiên được nữa.”

Frank quay người đi ra, rồi đột nhiên quay lại. “À, nhân tiện cũng nói luôn là tôi muốn có hồ sơ về các địa điểm do cửa hàng của ông làm vệ sinh tại khu Middleton trong vòng hai năm qua.”

Patterson như bắn tung ra khỏi chiếc ghế của ông ta. “Để làm cái mẹ gì chứ?”

“Ông có không?”

“Có, tất nhiên là tôi có.”

“Tốt, thông báo cho tôi khi hồ sơ đã được tổng hợp xong. Chúc một ngày tốt lành.”

Jerome Pettis là một người đàn ông da đen cao gầy khoảng ngoài bốn mươi, mặt tái nhợt như xác chết, với điếu thuốc lá lúc nào cũng dính chặt trên môi. Frank khâm phục đứng nhìn gã xếp những thiết bị lau dọn cồng kềnh và nặng nề lên thùng xe một cách rất khoa học và thành thạo. Bộ quần áo bảo hộ màu xanh nhạt cho thấy gã là kỹ thuật viên cao cấp trong hãng Metro. Gã không nhìn Frank mà vẫn tập trung vào công việc của mình. Xung quanh họ trong gian ga-ra rộng mênh mông là những chiếc xe thùng khác cũng đang được chất đồ lên. Vài người đàn ông dừng tay liếc nhìn Frank, và rồi lại nhanh chóng quay lại với công việc của mình.

“Ông Patterson nói anh có một số câu hỏi.”

Frank đứng tì vào phần hãm xung ở đầu chiếc xe. “Vài câu thôi. Anh đã làm việc ở nhà của Walter Sullivan ở Middleton ngày 30 tháng 8 năm nay.”

Pettis nhăn trán. “Tháng 8 à? Mẹ kiếp, mỗi ngày tôi làm đến bốn căn khác nhau. Tôi làm thế quái nào mà nhớ được, nhà nào chẳng giống nhà nào.”

“Ngôi nhà tôi đang nói đến đã làm anh mất trọn một ngày. Căn biệt thự đồ sộ ở Middleton. Anh làm cùng với Rogers và Budizinski.”

Pettis mỉm cười. “Rồi, rồi. Đó là ngôi nhà chết tiệt lớn nhất mà tôi từng thấy, mà cam đoan với anh là tôi từng đến không biết bao nhiêu ngôi nhà rồi đấy.”

Frank cũng mỉm cười đáp lại. “Tôi cũng nghĩ giống hệt anh khi thấy nó lần đầu tiên.”

Pettis đứng thẳng dậy, châm lại điếu thuốc hút dở. “Vấn đề là nhà đó nhiều đồ đạc quá. Phải di chuyển từng món đồ chó chết một, có những cái nặng khủng khiếp, nặng như thể người ta không bao giờ định làm cái thứ hai như thế vậy.”

“Vậy là các anh ở đó cả ngày?” Frank cũng không định để câu hỏi bật ra quá thẳng thừng như vậy.

Pettis im lặng, hít một hơi thuốc Camel rồi tì hẳn người lên cửa chiếc xe tải thùng nhỏ. “Cớm quan tâm đến việc giặt thảm làm gì thế?”

“Một người phụ nữ bị sát hại trong ngôi nhà đó. Có vẻ như cô ta bị bọn trộm giết. Anh không đọc báo à?”

“Chỉ đọc phần thể thao thôi. Thế là anh đang nghi ngờ tôi là một trong số những tên trộm đó?”

“Lúc này thì chưa. Tôi chỉ đang thu thập thông tin thôi. Tất cả những người đến gần ngôi nhà đó trong thời gian gần đây đều khiến tôi quan tâm. Có lẽ tiếp sau anh tôi sẽ hỏi đến mấy người đưa thư đấy.”

“Anh là một tên cớm hài hước thật. Anh nghĩ tôi giết cô ta à?”

“Tôi nghĩ nếu anh làm chuyện đó, thì anh cũng thừa khôn ngoan để không bén mảng ở đây đợi tôi đến hỏi chuyện đâu. Còn hai người đi làm cùng anh hôm ấy, anh có thể nói gì về họ cho tôi biết không?”

Pettis hít nốt điếu thuốc và nhìn Frank nhưng không trả lời. Frank gập cuốn sổ ghi chép lại.

“Anh muốn có luật sư à, Jerome?”

“Tôi có cần luật sư không?”

“Theo như tôi thấy thì không, nhưng điều đó không phụ thuộc vào tôi. Và để anh khỏi cần lo lắng thêm thì tôi không có ý định đọc quyền Miranda cho anh nghe đâu.”

Cuối cùng Pettis cúi gằm xuống nhìn sàn nhà bê-tông, di di chân giẫm nát điếu thuốc của mình, rồi ngẩng lên nhìn Frank. “Nghe này, anh bạn, tôi đã làm cho ông Patterson một thời gian dài. Đi làm mỗi ngày, hoàn thành công việc, lĩnh lương và trở về nhà.”

“Nếu vậy thì dường như chẳng có gì khiến anh phải lo lắng cả.”

“Đúng thế. Này, trước kia tôi cũng từng gây chuyện này nọ. Lâu rồi. Kiểu gì thì anh cũng biết thôi, chỉ mất 5 giây với hồ sơ máy tính của cảnh sát. Nên tôi sẽ không ngồi đây và vòng vo với anh làm gì, được chứ?”

“Được.”

“Tôi đang phải nuôi bốn đứa con, một mình. Tôi không đột nhập vào ngôi nhà đó, và tôi cũng không làm gì với người phụ nữ kia cả.”

“Tôi tin anh, Jerome. Tôi quan tâm đến Rogers và Budizinski hơn kia.”

Pettis chằm chằm nhìn viên thanh tra một vài giây. “Hãy đi dạo một lát đi.”

Hai người rời khỏi ga-ra và lại gần một chiếc Buick cổ lỗ sĩ to như một con thuyền đã han rỉ gần hết. Pettis chui vào trong. Frank cũng vào theo.

“Trong ga-ra tai vách mạch dừng, anh hiểu chứ?”

Frank gật đầu.

“Brian Rogers. Chúng tôi gọi ông ta là Slick vì ông ta là một thợ giỏi, nhanh nhẹn.”

“Trông ông ta thế nào?”

“Da trắng, khoảng năm mươi tuổi, có thể hơn. Không cao lắm, chỉ tầm 1m70 hoặc thấp hơn. Rất hay chuyện. Làm việc chăm chỉ.”

“Còn Budizinski?”

“Là Buddy. Ở đây ai cũng có biệt hiệu. Tôi là Ton. Trong là skele*ton,* ấy.” Frank mỉm cười khi nghe cái tên đó. “Ông ta cũng là người da trắng, to lớn hơn một chút. Có thể lớn tuổi hơn Slick một chút. Ông ta sống khép kín. Làm những gì được bảo, vậy thôi.”

“Ai là người phụ trách phòng ngủ chính?”

“Tất cả chúng tôi. Phải dịch chuyển chiếc giường và tủ. Nặng dễ đến vài tấn chứ chẳng chơi. Đến giờ lưng tôi vẫn còn ê ẩm.” Jerome thò tay ra ghế sau và lấy ra một cái hộp ướp lạnh. “Sáng nay tôi không kịp ăn sáng,” gã giải thích rồi lấy ra một quả chuối và một chiếc bánh quy trứng.

Frank ngọ nguậy một cách khó chịu trên chiếc ghế cũ nát. Một mẩu kim loại chọc vào lưng anh đau điếng. Chiếc xe toát ra mùi khói thuốc hăng hắc.

“Có ai trong hai người họ có lúc nào ở một mình trong nhà hoặc trong phòng ngủ chính không?”

“Lúc nào cũng có người trong nhà. Ông chủ có rất nhiều người giúp việc ở đó. Rất có thể họ đã tự lên tầng trên. Tôi không theo dõi họ. Đó không phải việc của tôi, anh biết đấy.”

“Làm sao mà Rogers và Budzinski lại được phân công làm việc cùng với anh ngày hôm đó?”

Jerome suy nghĩ một lát. “Tôi không chắc lắm, để nghĩ lại xem. Tôi nhớ là hôm đấy chúng tôi phải bắt đầu làm từ rất sớm. Có thể đơn giản chỉ vì họ là những người đầu tiên có mặt ở đây. Nhiều lúc chỉ cần thế thôi.”

“Vậy là nếu họ biết là anh có lịch sớm như vậy ở một địa điểm cụ thể, họ có thể đến đây trước tất cả mọi người, để được đi cùng anh luôn?”

“Vâng, tôi đoán họ có thể nghĩ như vậy. Anh bạn à, chúng tôi chỉ cần cơ bắp thôi, anh hiểu chứ? Cái công việc chết tiệt này cần gì dùng đến đầu óc đâu cơ chứ.”

“Lần cuối cùng anh nhìn thấy họ là khi nào?”

Người thợ chau mày suy nghĩ, rồi bóc vỏ chuối và cắn một miếng.

“Vài tháng trước, có thể là lâu hơn. Buddy nghỉ việc trước, không giải thích tại sao. Người ở đây cứ đến và đi liên tục ấy mà. Tôi là người làm ở đây lâu nhất, ngoại trừ ông Patterson. Theo tôi biết thì sau đó Sick đã chuyển đi nơi khác.”

“Anh có biết ở đâu không?”

“Tôi nhớ có lần ông ta nhắc đến đâu đó ở Kansas. Có công trình thi công ở đó. Trước kia ông ta từng là thợ mộc. Ông ta chỉ làm tạm ở đây một thời gian trong khi chờ việc mới. Một tay thợ lành nghề.”

Frank ghi lại thông tin này vào sổ trong khi Jerome ăn nốt bữa sáng của anh ta. Họ cùng trở lại ga-ra. Frank thò đầu nhìn vào thùng xe, xem xét tất cả những vòi hút, chai lọ, thiết bị lau dọn và đủ các thứ linh tinh khác.

“Đây là chiếc xe anh đã dùng cho nhà của ông Sullivan?”

“Tôi đã dùng xe này suốt ba năm nay. Chiếc tốt nhất ở đây đấy.”

“Những thiết bị cũng vẫn y nguyên à?”

“Chắc chắn rồi.”

“Vậy thì tốt hơn hết là anh nên tạm thời kiếm một chiếc xe mới.”

“Gì cơ?” Jerome chậm rãi trèo ra khỏi ghế của người lái.

“Tôi sẽ nói chuyện với Patterson. Tôi sẽ tạm tịch thu chiếc xe này.”

“Anh đang đùa tôi à?”

“Không, Jerome, tôi e là không đâu.”

"Walter, đây là Jack Graham. Jack, đây là Walter Sullivan." Sandy Lord nặng nề ngồi xuống ghế của ông ta. Jack bắt tay Sullivan rồi hai người ngồi xuống quanh chiếc bàn nhỏ trong phòng họp số 5. Bây giờ là tám giờ sáng, và Jack đã có mặt ở văn phòng từ lúc sáu giờ sau hai đêm liền thức trắng. Anh đã uống hết ba tách cà phê và đang rót cho mình tách thứ tư từ chiếc bình bằng bạc.

“Walter, tôi đã nói với Jack về phi vụ Ukraine. Các thủ tục đều trơn tru cả. Khả năng Quốc hội thông qua là rất sáng. Richmond đã bấm đúng những cái nút cần thiết. Chú gấu Nga đã chết. Kiev có được chiếc hài thủy tinh của cô bé Lọ Lem rồi. Chàng trai của ông làm tốt lắm.”

“Ông ta là một trong những người bạn tốt nhất của tôi. Tôi trông đợi vào bạn bè những việc như thế. Nhưng tôi tưởng vụ này đã có đủ luật sư rồi. Vẽ rắn thêm chân làm gì vậy, Sandy?” Sullivan nhổm dậy và bước tới nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trên là bầu trời buổi sáng tinh khôi hứa hẹn một ngày đầu thu tuyệt đẹp. Jack vừa kín đáo liếc nhìn ông ta vừa nhẩm lại những gì anh ghi chép lại sau khóa học cấp tốc về phi vụ làm ăn mới nhất của Sullivan. Trông Sullivan chẳng có vẻ gì là quan tâm đến việc hoàn thành thương vụ quốc tế hàng tỷ đô-la này. Jack không biết là những ý nghĩ của lão vẫn đang mắc kẹt trong một nhà xác ở Virginia, nhớ về một khuôn mặt.

Jack đã suýt ngạt thở khi biết Lord đã long trọng bổ nhiệm anh vào vị trí thứ hai sau ông ta trong vụ giao dịch lớn nhất mà hãng đang thực hiện, phớt lờ nhiều đối tác khác và cả đống cộng sự lâu năm hơn Jack. Trong các hành lang lộng lẫy của hãng bắt đầu xì xào những lời bàn tán khó chịu và cay cú. Nhưng đến giờ Jack cũng chẳng thèm bận tâm nữa. Họ đâu có nắm trong tay khách hàng cỡ Ransome Baldwin chứ. Không cần biết anh kiếm được bằng cách nào, điều quan trọng là anh đã có hợp đồng, một hợp đồng thực sự béo bở. Anh đã quá mệt với việc cảm thấy áy náy vì vị trí của mình. Đây là bài kiểm tra của Lord để sát hạch năng lực thực sự của Jack. Ông ta gần như đã nói toạc ra như vậy. Hừm, nếu ông ta muốn phi vụ này được trôi chảy, thì Jack sẽ làm cho ông ta hài lòng. Trong những trò như thế này thì muốn ai nói sao thì nói, muốn ai làm gì thì làm. Điều quan trọng chỉ là kết quả mà thôi.

“Jack là một trong những luật sư giỏi nhất của chúng tôi. Cậu ta cũng là đại diện pháp lý của Baldwin.”

Sullivan ngẩng lên nhìn hai người. “Ransome Baldwin?”

“Đúng vậy.”

Sullivan đánh giá lại Jack bằng cái nhìn khác hẳn, rồi tiếp tục quay ra cửa sổ.

“Tuy vậy, cơ hội của chúng ta sẽ thu hẹp dần theo thời gian,” Lord nói tiếp. “Chúng ta cần quyết định dứt khoát và bảo đảm cho Kiev biết họ phải làm những cái chết tiệt gì.”

“Ông không tự giải quyết được à?”

Lord nhìn Jack rồi lại nhìn Sullivan. “Tất nhiên là tôi giải quyết được, Walter, nhưng đừng có nghĩ rằng ông có thể thảnh thơi lúc này. Ông vẫn phải đảm nhiệm một vai trò rất lớn. Chính ông là người khởi xướng phi vụ này. Việc ông tiếp tục tham gia là tuyệt đối cần thiết, xét trên quan điểm của tất cả các bên.” Sullivan vẫn không nhúc nhích. “Walter, phi vụ này sẽ là chiếc vương miện cho vinh quang lừng lẫy của ông.”

“Ông cũng nói như vậy với vụ lần trước.”

“Tôi biết làm thế nào được khi mà ông không ngừng vượt lên chính bản thân như vậy?” Lord đáp trả.

Cuối cùng, trên miệng Sullivan cũng xuất hiện một nụ cười, dù chỉ là thoáng qua trong giây lát, nụ cười đầu tiên kể từ khi lão nhận được cú điện thoại đập tan cuộc sống thường ngày của lão.

Lord cũng bớt căng thẳng hơn, kín đáo đưa mắt nhìn Jack. Hai người đã thực hành bước tiếp theo này được vài lần rồi.

“Tôi đề nghị ông nên bay tới đó cùng Jack. Bắt vài cái tay, vỗ vài cái vai, cho họ thấy rằng ông vẫn đang chế ngự được con hổ này. Họ cần thấy điều đó. Chủ nghĩa tư bản đối với họ vẫn còn là điều mới mẻ.”

“Còn Jack làm gì?”

Lord ra hiệu cho Jack.

Jack đứng dậy, bước lại gần cửa sổ. “Ông Sullivan, tôi đã dành trọn vẹn bốn mươi tám giờ vừa qua để nghiên cứu kỹ lưỡng mọi khía cạnh của hợp đồng lần này. Những luật sư khác của hãng đều chỉ được làm việc với một phần nhỏ của nó mà thôi. Trừ Sandy ra, tôi không nghĩ là có bất kỳ ai khác biết rõ mục đích của ông trong phi vụ này tốt hơn tôi.”

Sullivan chậm rãi quay lại nhìn Jack. “Đó là một tuyên bố đao to búa lớn đấy.”

“Tương xứng với phi vụ này thôi, thưa ông.”

“Vậy anh biết mục tiêu của tôi?”

“Vâng, thưa ông.”

“Hừm, thế thì thử khai sáng cho tôi về điều mà anh nghĩ là anh biết đi.” Sullivan ngồi xuống, khoanh tay lại trước ngực và ngước nhìn Jack với ánh mắt chờ đợi.

Jack không cần dừng lại để hắng giọng hoặc lấy hơi. “Ukraine có những nguồn tài nguyên khổng lồ, tất cả những gì mà nền công nghiệp nặng trên thế giới đều sử dụng và thèm khát. Vấn đề là làm thế nào đưa được những nguồn tài nguyên đó ra khỏi Ukraine với chi phí và rủi ro tối thiểu, nhất là trong bối cảnh tình hình chính trị tại khu vực này.”

Sullivan buông hai tay đang khoanh trước ngực xuống, ngồi thẳng dậy và nhấp một ngụm cà phê.

Jack nói tiếp. “Ông muốn Kiev tin rằng giá trị xuất khẩu do công ty của ông thực hiện sẽ được bù lại một cách tương xứng bằng các khoản đầu tư lớn trong tương lai vào Ukraine. Mà theo tôi đánh giá, thì đầu tư lâu dài ở đây không phải là điều ông đang nhắm tới.”

“Phần lớn quãng đời trưởng thành của mình lúc nào tôi cũng chết khiếp vì mấy tay cộng sản. Tôi tin mấy cái chương trình perestroika với glasnost của họ cũng giống như tôi tin những câu chuyện cổ tích cho trẻ con thôi. Là một người yêu nước, tôi tự cho mình có trách nhiệm lột sạch những tay cộng sản đó càng nhiều càng tốt. Khiến đám đó không còn phương tiện gì mà thống trị thế giới nữa cả, đó mới là kế hoạch lâu dài của họ, bất chấp cú chuyển đột ngột sang nền dân chủ thời gian gần đây.”

Jack nói, “Chính xác, thưa ông Sullivan. ‘Lột sạch’ là từ then chốt ở đây. ‘Lột sạch’ khỏi bộ khung trước khi nó tự hủy… hoặc tấn công.” Jack ngừng lại quan sát phản ứng của hai người nghe. Lord ngước nhìn lên trần nhà, không thể đoán nổi nét mặt của ông ta.

Sullivan ngọ nguậy. “Tiếp đi. Cậu sắp đề cập đến phần thú vị nhất rồi đấy.”

“Phần thú vị là làm thế nào để dàn xếp thỏa thuận này sao cho công ty Sullivan thu được lợi nhuận tối đa với chi phí tối thiểu. Hoặc là ông làm môi giới, hoặc là ông sẽ mua trực tiếp của Chính phủ Ukraine rồi sau đó bán lại cho các công ty đa quốc gia khác. Ông có thể rải rác các thương vụ này xung quanh Ukraine.”

“Đúng vậy. Cuối cùng thì đất nước đó sẽ gần như cạn kiệt, và tôi ung dung bước đi với ít nhất là hai tỷ đô-la lãi ròng.”

Jack lại nhìn Lord, ông ta đang ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế của mình, chăm chú lắng nghe. Đây mới là lúc cái bẫy giương lên. Mãi đến hôm qua Jack mới nhận ra nó.

“Nhưng tại sao lại không trực tiếp lấy đi từ Ukraine thứ khiến nước này thực sự trở nên nguy hiểm?” Jack ngừng lại. “Và tiện thể tăng lợi nhuận của ông lên gấp ba lần.”

Sullivan nhìn anh sững sờ. “Bằng cách nào?”

“IRBM. Tên lửa Đạn đạo tầm trung. Món vũ khí mà Ukraine có vô khối. Và giờ đây Hiệp ước cấm Phổ biến vũ khí hạt nhân năm 1994 đã đổ vỡ, những món đồ chơi hạt nhân này lại khiến phương Tây phải đau đầu.”

“Ý cậu là gì? Rằng tôi mua những thứ chết tiệt đó à? Tôi sẽ làm cái quái gì với chúng chứ?”

Jack thấy cuối cùng thì Lord cũng đã ngả hẳn người về phía trước để chăm chú lắng nghe, anh nói tiếp. “Ông mua chúng bằng giá rẻ mạt nhất, khoảng nửa tỷ đô-la là cùng, trích từ phần lợi nhuận nhờ việc bán nguyên liệu thô cho các công ty đa quốc gia. Ông sẽ trả tiền mua những thứ vũ khí này bằng đô-la Mỹ, để người Ukraine có thể mua những món hàng thiết yếu khác từ thị trường quốc tế.”

“Làm sao để có giá rẻ nhất? Đám Trung Đông sẵn sàng đấu giá để mua được chúng.”

“Nhưng Ukraine đời nào dám bán cho họ. Nhóm G-7 không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Nếu Ukraine cứ liều bán, họ sẽ bị cấm vận khỏi các thị trường của EU và phương Tây, đồng nghĩa với việc họ chết chắc.”

“Vậy tôi mua lại số vũ khí đó rồi bán cho ai đây?”

Jack không thể không nở nụ cười. “Cho chính chúng ta. Hoa Kỳ. Sáu tỷ đô-la là mức giá thấp nhất so với giá trị thực của chúng. Mẹ kiếp, số plutonium cấp độ vũ khí hạt nhân trong những quả tên lửa này là vô giá đấy. Các nước G-7 thậm chí sẽ góp thêm vài tỷ đô-la nữa không chừng. Điều mấu chốt có thể làm cho thương vụ này thành công chính là mối quan hệ cá nhân của ông với Kiev. Họ đang tôn sùng ông như một đấng cứu thế.”

Sullivan không giấu nổi vẻ sững sờ. Lão định đứng dậy, nhưng lại đổi ý. Ngay cả đối với lão thì khoản lợi nhuận tiềm tàng của phi vụ này cũng thật khủng khiếp. Tuy vậy lão đã có đủ tiền, quá đủ rồi. Nhưng nghĩ đến việc có thể dỡ bỏ phần nào hiểm họa hạt nhân ra khỏi những khổ nạn trên thế giới này…

“Và đây là ý tưởng của ai?” Sullivan nhìn Lord trong khi câu hỏi bật ra khỏi miệng lão. Lord chỉ tay vào Jack.

Sullivan ngả người ra sau ghế và ngước nhìn chàng luật sư trẻ. Rồi lão vụt đứng dậy bất thình lình khiến Jack hơi giật mình. Lão già nắm lấy tay Jack và xiết chặt. “Cậu sẽ phải đi nhiều nơi đây, chàng trai. Có phiền cho tôi lẽo đẽo theo sau không?”

Lord mặt mày rạng rỡ như một người cha có cậu con trai đáng tự hào. Jack không khỏi mỉm cười sung sướng. Trước đó, anh đã bắt đầu quên cảm giác khi làm được một điều phi thường sẽ như thế nào.7

Sau khi Sullivan đi khỏi, Jack và Sandy ngồi lại bên bàn.

Cuối cùng Sandy lên tiếng, “Tôi phải thừa nhận đây không phải một vụ dễ dàng gì. Cậu thấy sao?”

Jack lại cười thích thú. “Như thể tôi vừa ngủ với cô nàng hoa khôi trường trung học, cảm giác râm ran khắp người.”

Lord cũng phá lên cười rồi đứng dậy. “Tốt nhất cậu nên về nhà và tranh thủ nghỉ ngơi chút đi. Có lẽ Sullivan đang gọi điện cho phi công của ông ta ngay trên xe rồi. Ít nhất thì chúng ta cũng khiến ông ta tạm quên con chó cái kia được một lát.”

Jack không nghe thấy phần cuối vì anh đang vội vàng rời khỏi phòng. Ngay lúc này, từ rất lâu rồi, anh mới cảm thấy sự hưng phấn. Không còn những lo toan, chỉ còn những khả năng và triển vọng. Những triển vọng vô cùng tận.

Đêm hôm đó anh thức rất khuya và hào hứng kể cho Jennifer Baldwin tất cả những gì liên quan đến thành công của mình. Và rồi, sau một chai champagne ướp lạnh uống cùng với đĩa hàu to đùng được nhà hàng ưu ái đưa đến tận nhà, cặp vợ chồng chưa cưới có một đêm ân ái mĩ mãn nhất trong suốt thời gian họ yêu nhau từ trước đến giờ. Lần đầu tiên, những mảng trần cao vút và cùng những bức bích họa không còn làm Jack bận tâm. Thực ra, thậm chí anh còn bắt đầu thấy ưa chúng.

← Khu nghỉ mát cao cấp trên bờ biển Địa Trung Hải thuộc miền Nam nước Pháp và Italia.

← Quyền được giữ im lặng khi bị bắt hoặc được có luật sư của mình bên cạnh trong quá trình bị cảnh sát thẩm vấn.

← Nghĩa là “nhanh nhẹn, tháo vát.”

← Bộ xương.

← Chương trình cải tổ chính trị, kinh tế của Liên Xô (cũ).

← Tính công khai, minh bạch.

← Nguyên văn là “to hit one out of the park”, cách nói phổ biến trong môn bóng chày, để chỉ một cú đánh ghi điểm trực tiếp, đánh bóng bay vọt ra khỏi sân.