Chương 17
"Chính miệng anh nói anh sẽ không can thiệp vào quá trình điều tra. Mẹ kiếp, có lẽ tôi phải tống anh vào tù mới đúng. Như thế sếp anh hẳn sẽ vui lắm.” Seth Frank đập bàn rầm rầm và đứng bật dậy, mắt trừng trừng nhìn người đàn ông to lớn trước mặt mình.
Bill Burton ngừng đi lại trong phòng và ngồi xuống. Anh ta cũng đã chuẩn bị tư tưởng để đón nhận cơn giận dữ này của Frank.
“Anh nói đúng, Seth. Nhưng lạy Chúa, tôi trót làm cảnh sát một thời gian dài rồi. Lúc đó anh lại không có mặt, tôi chỉ định tới đó để thám thính trước ngôi nhà thôi, tôi phát hiện có người phụ nữ lẻn vào nhà. Là anh thì anh sẽ làm gì chứ?”
Frank không trả lời.
“Nghe này, Seth, anh có thể làm gì tôi cũng được, nhưng để tôi nói cho anh biết, anh bạn thân mến, người phụ nữ này có thể là con át chủ bài của chúng ta. Có cô ta chúng ta có thể tóm được tên này.”
Khuôn mặt đang căng thẳng của Frank bắt đầu giãn dần, cơn tức giận cũng dịu đi.
“Anh đang nói đến chuyện gì vậy?”
“Cô ta là con gái hắn. Cô con gái nổi loạn. Trên thực tế, cô ta là đứa con duy nhất của hắn. Luther Whitney đã ba lần vào tù, là một tên tội phạm chuyên nghiệp càng già đời càng tinh ranh, quỷ quyệt. Cuối cùng thì ngay cả người vợ cũng phải ly dị hắn, đúng không nào? Bà ta không thể nào chịu đựng thêm được nữa. Và thế là bà ta bắt đầu làm lại một cuộc sống của riêng mình, sáu tháng sau đó bà ta chết vì ung thư vú.”
Anh ta ngừng lại.
Lúc này Seth Frank đã bắt đầu quan tâm thật sự. “Tiếp đi.”
“Kate Whitney suy sụp hoàn toàn sau cái chết của mẹ mình. Cô ta coi việc mẹ mình qua đời là do sự phản bội của người cha. Kate Whitney suy sụp đến nỗi cô ấy hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông ta. Không chỉ có thế, cô ta học luật rồi làm việc trên cương vị Trợ lý Văn phòng Chưởng lý bang, tại đây cô ta nổi tiếng là một trong những công tố viên nặng tay nhất, đặc biệt là trong những vụ án liên quan đến tài sản—trộm cắp, cướp bóc,… Bao giờ cô ta cũng đề nghị khung hình phạt nặng nhất cho những tên này. Và phải nói thêm rằng hầu như lần nào cô ta cũng giành chiến thắng.”
“Anh lấy tất cả những thông tin đó ở chỗ quái nào ra vậy?”
“Vài cuộc điện thoại tới đúng người thôi. Con người ta ai cũng thích nói về sự bất hạnh của người khác, nó khiến họ cảm thấy cuộc sống của chính mình dù sao cũng tốt hơn, trong khi thực tế thì không phải vậy.”
“Ok, vậy thì bi kịch gia đình này sẽ giúp gì cho chúng ta?”
“Seth, hãy xem xét những khả năng trong chuyện này. Cô ta căm ghét ông già mình. Căm ghét với một chữ C viết hoa lại còn gạch chân nhé.”
“Vậy anh muốn lợi dụng cô ta để lần ra ông bố. Nhưng nếu họ thù ghét nhau đến vậy, thì chúng ta làm sao dùng cách đó được?”
“Đây chính là chỗ thú vị. Theo tất cả những nguồn mà tôi biết, thì sự thù ghét và đau khổ chỉ xuất phát từ phía cô con gái. Không phải từ phía ông ta. Ông ta yêu con gái mình. Yêu cô ta hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời. Thậm chí trong phòng ngủ của ông ta còn có cả một góc dành riêng để nghĩ về con gái mình. Tôi cam đoan với anh là nếu dùng cách này chúng ta sẽ tóm ông ta.”
“Nhưng còn một vướng mắc lớn trong đầu tôi lúc này, giả sử như cô ta có đồng ý hợp tác, thì làm cách nào có thể liên lạc với ông ta đây? Không đời nào ông ta lởn vởn về nhà nghe điện thoại rồi.”
“Không, nhưng tôi dám cá là ông ta sẽ gọi về nhà kiểm tra tin nhắn. Anh phải nhìn tận mắt ngôi nhà. Tay này rất ngăn nắp, gọn gàng, tất cả đều được xếp đặt đâu vào đấy, có lẽ những hóa đơn cũng được thanh toán từ trước thời hạn khá lâu. Và quan trọng nhất là ông ta không thể biết được rằng chúng ta đang lần theo dấu vết. Chưa thể biết được. Ông ta có lẽ vẫn đang kiểm tra tin nhắn một hai lần mỗi ngày cũng nên. Trong trường hợp có tin tức gì đó quan trọng.”
“Vậy là để cô ta nhắn cho cha mình một cái tin, bố trí một cuộc gặp và chúng ta sẽ tóm cổ ông ta?”
Burton đứng dậy, lấy hai điếu thuốc trong bao của mình ra và chìa một điếu cho Frank, hai người im lặng một lúc để châm thuốc.
“Cá nhân tôi thấy như vậy là khả thi nhất, Seth. Trừ phi anh có ý tưởng nào hay hơn.”
“Trước hết chúng ta phải thuyết phục được cô ta đã. Và theo những gì anh nói thì có vẻ cô ấy cũng không thiện chí lắm đâu.”
“Tôi nghĩ là anh cần nói chuyện với cô ta mà không có sự có mặt của tôi. Có thể là tôi đã dằn mặt cô ta hơi quá. Chẳng hiểu sao tôi có xu hướng làm người khác sợ.”
“Đó sẽ là việc đầu tiên tôi làm sáng ngày mai.”
Frank chụp mũ lên đầu và khoác áo choàng trước khi quay sang Burton.
“Này, tôi không có ý định nặng lời với anh như vậy đâu, Bill.”
Burton ngoác miệng cười. “Thôi đi, anh giận phát điên ấy chứ. Nếu là tôi thì chắc chắn tôi cũng làm như vậy thôi.”
“Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh.”
“Bất kỳ lúc nào.”
Seth bắt đầu bước ra ngoài.
“Seth này, anh có thể chiếu cố cho ông bạn cựu cảnh sát này một đặc ân không nhỉ?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cho tôi tham gia chuyến đi săn. Tôi muốn nhìn tận mặt hắn khi chiếc lưới ập xuống.”
“Được thôi. Tôi sẽ gọi anh sau khi nói chuyện với cô ta. Còn tay cảnh sát này sẽ về nhà với gia đình. Anh cũng nên làm vậy, Bill.”
“Đợi hút xong điếu thuốc này tôi cũng phớt khỏi đây thôi.”
Frank ra ngoài. Burton ngồi xuống, chậm rãi rít từng hơi thuốc, rồi thả đầu lọc vào tách cà phê còn một nửa.
Anh hoàn toàn có thể giấu Seth Frank về cái tên Luther Whitney. Chỉ cần bảo viên thanh tra rằng FBI không tìm được dấu vân tay trùng khớp. Nhưng đó sẽ là một trò quá mạo hiểm. Trong trường hợp Frank phát hiện ra chuyện này, và nhiều khả năng là tay thanh tra sẽ tìm ra, qua cả ngàn cách khác nhau, thì Burton chết chắc không phải nghi ngờ gì nữa. Không có gì có thể giải thích cho sự lừa gạt đó ngoài sự thật, mà đó là điều Burton không muốn xảy ra. Hơn nữa, Burton cũng cần cho Frank biết nhận dạng của Whitney. Kế hoạch xuyên suốt của tay nhân viên Mật vụ là để cho viên thanh tra lần ra được tên cựu tù kia. Tìm được hắn ta, đúng; bắt hắn, không.
Burton đứng dậy, choàng áo khoác lên người. Luther Whitney. Sai địa điểm, sai thời điểm, sai đối tượng. Hừm, nếu có điều gì an ủi thì đó là việc ông ta sẽ được chết ngay lập tức. Thậm chí còn không kịp nghe thấy tiếng súng nổ. Ông ta sẽ chết ngay trước khi những dây thần kinh kịp truyền tín hiệu về não. Sự đời vẫn thế. Có thể lần này ta gặp may, lần khác thì không. Giờ đây giá như Burton nghĩ được ra cách nào đó để rũ bỏ khỏi vị Tổng thống và bà Chánh văn phòng của ông ta, thì coi như anh ta đã hoàn thành được một đại kỳ công. Nhưng e là việc đó nằm ngoài khả năng của anh ta lúc này.
Collin đỗ xe của mình dưới đường. Những chiếc lá úa vàng cuối cùng còn sót lại nhẹ nhàng rơi xuống người anh, rồi bay tung lên khắp nơi theo làn gió nhẹ lướt trên mặt đất. Hôm nay anh ăn mặc thật thoải mái: quần jeans, áo phông cotton dài tay và áo khoác da. Dưới nách áo khoác không còn chỗ phồng lên như mọi khi. Tóc anh vẫn còn ẩm sau khi tắm qua loa. Hai mắt cá chân để trần nhô ra khỏi đôi giày lười. Trông Collin chẳng khác gì một sinh viên đại học đang hăm hở lên thư viện học đêm hoặc đang chuẩn bị cho một đêm tiệc tùng đập phá sau khi chơi trận bóng chiều thứ Bảy.
Trên đường đi bộ vào ngôi nhà, càng lúc anh càng thấy hồi hộp hơn. Anh đã ngạc nhiên khi nghe được cú điện thoại của bà ta. Giọng bà ta nghe thật bình thường, hoàn toàn không có gì là căng thẳng hay giận dữ. Burton đã cho biết là bà ta tỏ ra rất hiểu vấn đề, rất hợp tác. Nhưng Collin biết thừa Burton là một người thô bạo như thế nào và đó chính là lý do tại sao anh ta thấy lo lắng. Để cho Burton đến gặp bà ta thay vì mình không phải là điều khôn ngoan nhất Collin từng làm trong đời. Nhưng những nguy cơ quả thật không nhỏ chút nào. Burton đã làm cho anh hiểu điều đó.
Sau tiếng gõ của Collin, cánh cửa mở ra ngay lập tức, anh ta bước vào trong. Khi anh quay lại, cánh cửa khép vào và bà ta đứng đó mỉm cười. Mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trong suốt vừa quá ngắn, vừa quá chật ở tất cả những nơi quan trọng nhất, bà ta kiễng trên những đầu ngón chân trần và dịu dàng hôn lên môi anh. Rồi bà ta nắm tay Collin và kéo anh vào phòng ngủ.
Bà ta ra hiệu cho Collin nằm xuống giường. Vẫn đứng trước mặt anh, bà Chánh văn phòng vòng tay tháo những chiếc quai đang giữ chiếc áo ngủ mỏng tang và để nó rơi xuống sàn nhà, sau đó là chiếc quần lót cũng trượt xuống giữa hai chân. Collin bắt đầu chống tay đứng dậy, nhưng bà ta nhẹ nhàng đẩy anh nằm ngửa ra như cũ.
Russell chậm rãi bò lên người Collin, chầm chậm luồn những ngón tay vào trong tóc anh ta. Một tay bà ta trượt xuống phần đàn ông cứng ngắc của anh chàng và nhẹ nhàng dùng ngón tay có móng dài của mình khiêu khích nó qua lớp quần jeans. Collin gần như hét lên khi chiếc quần lót bỗng chốc trở nên quá chật chội và bức bối. Anh ta lại vùng lên cố chạm vào người Russell, nhưng lại bị bà ta đẩy xuống giường. Bà ta tháo thắt lưng của người tình rồi cởi quần anh ta ra, thả cho nó rơi xuống sàn nhà. Sau đó, bà ta giải phóng cho cái phần đàn ông đang sắp nổ tung của anh chàng khỏi chiếc quần sịp. Nó bật tung lên trước mặt bà, Russell nhẹ nhàng trèo lên, kẹp nó vào giữa hai chân mình, nhẹ nhàng dùng hông ép chặt nó lại.
Bà ta cúi xuống hôn trùm lên miệng người tình trẻ tuổi, rồi nhẹ nhàng liếm vòng quanh tai anh ta.
“Tim, anh muốn em, đúng không? Anh muốn làm tình với em, đúng không?”
Collin rên lên phấn khích và bóp chặt lấy hông Russell, nhưng bà ta hất tay anh chàng ra khỏi người mình ngay lập tức.
“Đúng không?”
“Đúng.”
“Em cũng muốn anh khủng khiếp, đêm hôm trước ấy. Và rồi hắn xuất hiện.”
“Anh biết, anh rất lấy làm tiếc vì chuyện đó. Bọn anh đã nói chuyện và—”
“Em biết, hắn đã kể cho em. Rằng anh không hề nói gì về chuyện của chúng mình. Rằng anh là một người đàn ông chân chính.”
“Phần đó không liên quan gì đến anh ta cả.”
“Đúng vậy, Tim ạ. Đó hoàn toàn không phải chuyện của anh ta. Và lúc này anh đang rất muốn làm tình với em, đúng không.”
“Lạy Chúa, Glora, đúng. Tất nhiên là anh muốn.”
“Thế thì chắc phải đau lắm nhỉ?”
“Nó làm anh chết mất thôi. Cái đồ chết tiệt ấy làm anh muốn chết đến nơi.”
“Anh thật tuyệt quá, Tim. Chúa ơi, anh mới tuyệt làm sao.”
“Chờ đã nào, cưng, chờ đã. Em chưa biết tuyệt thực sự là như thế nào đâu.”
“Em biết chứ, Tim. Dường như tất cả những gì em nghĩ tới lúc này chỉ là làm tình với anh thôi. Anh cũng biết thế, đúng không nào?”
“Đúng.” Collin nói, cơn đau lúc này đã trở nên khủng khiếp đến nỗi mắt anh ta giàn giụa nước.
Bà ta liếm hết những giọt nước mắt trào ra trên mặt Collin, không giấu vẻ thích thú.
“Và anh tin chắc là anh muốn em đấy chứ? Anh chắc chắn một cách tuyệt đối chứ?”
“Chắc chắn!”
Collin cảm thấy nó trước cả khi bộ não của anh ta thực sự xử lý xong thông tin đó. Như một làn gió lạnh buốt táp vào mặt.
“Cút ngay!” Những từ đó được thốt ra rất chậm rãi, đầy chủ ý, như thể đã được tập luyện nhiều lần, để đạt được âm sắc và sức nặng hiệu quả nhất, biểu lộ sắc thái chính xác nhất của người nói; bà ta nhấn mạnh từng chữ một. Russell trèo xuống khỏi người anh ta, không quên thúc thêm một cú đủ mạnh vào cái phần cương cứng kia khiến Collin há hốc miệng đớp như một con cá mắc cạn.
“Gloria—”
Chiếc quần jeans được ném thẳng vào mặt Collin trong lúc anh ta còn sững sờ nằm chết lặng trên giường. Khi anh gỡ chúng ra khỏi mặt và lồm cồm ngồi dậy, Russell đã choàng một chiếc áo khoác ở nhà dài chấm gót, dày dặn, quanh người.
“Cút ngay ra khỏi nhà tôi, Collin. Ngay lập tức!”
Anh chàng tẽn tò lập cập mặc quần áo, trong lúc bà ta đứng đó nhìn anh. Russell bước theo gã thanh niên ra đến cửa trước. Khi cánh cửa mở ra và anh ta bước qua ngưỡng cửa ra ngoài, bà ta vung tay đẩy thẳng cánh cho anh ta loạng choạng lao hẳn ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Collin quay đầu nhìn lại một hồi lâu, băn khoăn không hiểu bà ta đang cười hay đang khóc sau cánh cửa, hoặc có lẽ là chẳng có cảm xúc gì cũng nên. Anh ta hoàn toàn không có ý định làm bà ta bị tổn thương. Nhưng rõ ràng anh đã khiến người tình của mình thấy tủi hổ đến cùng cực. Lẽ ra anh không bao giờ nên làm theo cách đó. Và đương nhiên bà ta đã bắt Collin phải trả giá vì sự tủi hổ mà anh đã gây ra cho mình, quyến rũ anh quay lại ngưỡng cửa nhà mình một cách tinh vi dường ấy, dắt mũi anh như một thí nghiệm độc ác rồi phũ phàng tống anh ra đường và đóng sầm cửa lại.
Nhưng khi đang ủ rũ bước ra xe của mình, Collin nhớ lại nét mặt bà Chánh văn phòng trước đó và cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng thì mối quan hệ chớp nhoáng của họ cũng kết thúc.
Lần đầu tiên kể từ khi vào làm tại Văn phòng Chưởng lý bang, Kate phải gọi điện xin nghỉ ốm. Trùm chăn kín lên tận cằm trên giường, cô nằm dựa lưng trên một đống gối, chong mắt nhìn ra ngoài trời trong một buổi sáng u ám. Cứ mỗi lần cô cố gượng dậy để ra khỏi giường, hình ảnh của Bill Burton lại lù lù hiện lên trước mặt cô như một quả núi đá xù xì, đe dọa nghiền nát cô ra thành từng mảnh vụn.
Cô nhích người nằm thấp hẳn xuống trong giường, nép mình nằm lọt thỏm giữa tấm đệm êm ái như đang trầm mình trong bồn nước nóng dễ chịu, càng sâu càng tốt, tránh xa bề mặt trên kia, để không còn phải nghe hoặc nhìn thấy bất kỳ điều gì đang diễn ra quanh mình.
Họ sẽ sớm tới đây thôi. Cũng giống như những gì mẹ cô phải chịu đựng trước kia. Suốt bao năm tháng đằng đẵng ấy. Những người xồng xộc kéo tới và trút ra không biết bao nhiêu câu hỏi mà mẹ của cô hoàn toàn không thể trả lời được. Bao giờ họ cũng tìm kiếm Luther.
Cô nhớ lại cơn bùng nổ của Jack đêm trước và nhắm chặt mắt lại, cố gắng xua đuổi những từ ngữ cay độc đó ra khỏi đầu mình.
Quỷ tha ma bắt anh ta đi.
Cô cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi hơn bất kỳ phiên xét xử nào từ trước đến nay. Ông ta đã gây ra điều đó với cô, cũng giống như những gì ông ta đã gây ra đối với mẹ cô trước đây. Lôi kéo cô vào cái lưới nhện bùng nhùng không lối thoát của mình, mặc dù cô không hề muốn dính vào, cô căm thù nó, và sẵn sàng hủy diệt nó nếu có thể.
Cô lại ngồi thẳng dậy, không thể nào thở nổi. Cô lấy những ngón tay bóp chặt lấy cổ họng, tuyệt vọng tìm cách đẩy lùi một cơn nghẹt thở tiếp theo. Khi nó dịu đi, cô rũ người nằm nghiêng xuống giường, mắt trừng trừng nhìn tấm ảnh mẹ mình.
Ông ta là tất cả những gì mà bà đã để lại. Suýt nữa thì cô phá lên cười. Luther Whitney là tất cả những gì của cái gia đình mà bà để lại cho cô. Lạy Chúa cứu rỗi linh hồn bà.
Cô lại nằm ngửa ra và chờ đợi. Chờ đợi tiếng gõ cửa. Từ mẹ cho đến con gái. Bây giờ đến lượt cô.
Cùng lúc ấy, cách chỗ ở của Kate chỉ khoảng mười phút đi bộ, Luther đang ngồi trên trần nhìn bài báo cũ. Một tách cà phê nguội lạnh bị bỏ quên bên khuỷu tay lão. Tiếng chiếc tủ lạnh nhỏ chạy ro ro. Trong góc, TV bật kênh CNN vẫn nói đều đều. Trừ những âm thanh đó ra, căn phòng hoàn toàn yên lặng.
Wanda Broome là một người bạn. Một người bạn tốt. Ngay từ lần đầu tình cờ gặp nhau tại một nhà nghỉ tập trung cho những tù nhân vừa mãn hạn tại Philadelphia, trong lần ra tù cuối cùng của Luther cũng là lần đầu tiên và duy nhất của Wanda. Giờ đây cô ta cũng đã chết. Đã tự lấy đi cuộc sống của chính mình, bài báo viết như vậy, nằm gục trên ghế trước của chiếc xe với một nắm thuốcd trong cổ họng.
Luther đã quen với việc hành động trái lẽ thường, vậy mà ngay cả với lão, tất cả chuyện này dường như đã trở nên quá sức chịu đựng. Nó chẳng khác gì một ác mộng không bao giờ dứt, chỉ trừ có điều mỗi sáng lão thức dậy và trừng trừng nhìn vào mình trong gương, nhìn những giọt nước lạnh chảy ròng ròng trên khuôn mặt càng ngày càng già nua, nhăn nheo và u ám theo thời gian, lão lại nhận ra rằng đây không phải là ác mộng nào cả.
Giờ đây, với cái chết bi thảm của Wanda, lão mới thấy thật mỉa mai khi toàn bộ vụ đột nhập biệt thự nhà Sullivan xuất phát từ ý tưởng của cô ta. Bây giờ nhìn lại mới thấy đó là một ý tưởng thật khủng khiếp và tồi tệ, nhưng lại là ý tưởng nảy ra từ chỉnh cái đầu giàu trí tưởng tượng đến ngạc nhiên của cô. Và đó cũng chính là ý tưởng cô đã kiên quyết ủng hộ bằng mọi giá, bất chấp mọi lời khuyên can từ Luther và mẹ cô.
Vậy là họ đã cùng lên kế hoạch và lão là người thực hiện nó. Tất cả chỉ đơn giản có vậy. Khách quan mà nhìn nhận lại thì chính lão cũng đã muốn làm nó chẳng kém gì cô. Đó là một thách thức, một thách thức đi kèm với phần thưởng khổng lồ, hấp dẫn đến nỗi không ai có thể cưỡng lại nổi.
Chắc hẳn Wanda đã vô cùng lo lắng khi Christine Sullivan quyết định không đi trên chuyến bay hôm đó. Và cô ta cũng không có cách gì để thông báo cho Luther biết rằng địa điểm mục tiêu hôm ấy sẽ không hoàn toàn trống trải như họ đã trù tính trước đó.
Cô ta cũng là bạn của Christine Sullivan. Điều đó hoàn toàn là sự thật. Wanda là tất cả những gì gợi nhớ về những con người thực đời thường trong cuộc sống xa hoa đầy lạc thú của Walter Sullivan. Nơi mà tất cả mọi người đều không chỉ xinh đẹp, giống như Christine Sullivan, mà còn được học hành tử tế, có quan hệ rộng rãi và phức tạp, tất cả những gì Christine Sullivan đã và sẽ không bao giờ có thể trở thành. Và chính bởi vì tình bạn bền chặt và thân mật đó, Christine Sullivan bắt đầu kể cho Wanda biết những gì lẽ ra cô ta không nên nói, và cuối cùng là cả vị trí và những thứ được giấu trong căn phòng bí mật nằm ẩn sau cánh cửa bằng gương.
Wanda tự thuyết phục rằng gia đình Sullivan có quá nhiều, mất mát đôi chút với họ có lẽ cũng chẳng ảnh hưởng gì. Tuy thế giới này không đơn giản như vậy, Luther biết và có lẽ cả Wanda cũng biết, nhưng giờ thì điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau cả một cuộc đời vất vả khó khăn, lúc nào cũng trong cảnh thiếu thốn tiền nong, Wanda đã giành được tấm vé số độc đắc của mình. Nhưng cũng giống như Christine Sullivan, cả hai đều không ý thức được cái giá thực sự mà họ phải trả.
Luther đã bay xuống Barbados, với chủ ý là thông báo tình hình cho Wanda, trong trường hợp cô ta vẫn còn ở đó. Lão đã gửi lá thư cho mẹ của cô ta. Edwina sẽ cho con gái mình đọc lá thư đó. Nhưng chừng ấy liệu có đủ để cô ta tin lão không? Mà ngay cả có tin chăng nữa thì cuộc sống của Christine Sullivan cũng đã trở thành vật hy sinh. Vật hy sinh, chắc chắn Wanda đã nghĩ vậy cho lòng tham và khát khao của Wanda với những gì cô không có quyền được hưởng. Luther có thể hình dung ra tất cả những ý nghĩ đó đang giằng xé trong đầu bạn mình khi cô ta lái xe ra giữa chốn đồng không mông quanh đó một mình; rồi cô ta vặn mở nắp lọ để dốc thuốc ra, và từ từ chìm dần vào giấc ngủ vĩnh cửu.
Vậy mà thậm chí lão còn không thể đến dự đám tang. Lão không có cơ hội được nói với Edwina Broome rằng lão đau buồn đến nhường nào trước mất mát đó—lão không thể lôi kéo bà già vào cơn ác mộng khủng khiếp này. Lão đã dần trở nên thân thiết với Edwina giống như lão đã thân thiết với Wanda, thậm chí còn gần gũi hơn xét theo nhiều góc độ. Lão và Edwina đã mất không biết bao nhiêu đêm tìm đủ mọi cách thuyết phục Wanda từ bỏ ý định của mình, nhưng không có tác dụng. Và đến khi hai người nhận ra rằng Wanda sẽ hành động cho dù có hay không có Luther, Edwina không còn cách nào khác là nhờ Luther trông nom con gái mình. Bà không muốn nó phải vào tù lần nữa.
Cuối cùng ánh mắt lão cũng lướt tới phần nhắn tin cá nhân trong tờ báo và chỉ mất vài giây lão đã nhận ra những gì lão đang tìm kiếm. Khi đọc những dòng đó lão không hề mỉm cười. Cũng giống như Bill Burton, Luther hoàn toàn không tin Gloria Russell còn có thể được cứu rỗi.
Lão chỉ dám hy vọng họ sẽ tin rằng toàn bộ vụ này chỉ liên quan đến tiền. Lão lấy ra một tờ giấy và bắt đầu viết.
"Lần theo tài khoản đó đi." Burton ngồi đối diện với bà Chánh văn phòng trong phòng làm việc của bà ta. Anh ta nhấm nháp một lon Diet Coke, nhưng ước giá có cái gì đó mạnh mẽ hơn.
“Tôi đang làm rồi, Burton.” Russell đeo lại chiếc khuyên tai sau khi đặt điện thoại xuống như cũ.
Collin ngồi lặng lẽ trong một góc. Bà Chánh văn phòng đường như không hề để ý đến sự có mặt của anh ta, cho dù anh đã cùng với Burton bước vào đây trước đó hai mươi phút.
“Hãy nói lại lần nữa xem khi nào thì hắn muốn nhận tiền?” Burton nhìn bà ta.
“Nếu như tiền không được chuyển vào tài khoản đã định trước giờ đóng cửa chiều nay thì sẽ không còn ngày mai cho chúng ta nữa đâu.” Bà ta quét ánh mắt qua phía Collin rồi quay ngoắt lại nhìn Burton.
“Chết tiệt.” Burton đứng phắt dậy.
Russell gườm gườm nhìn anh ta. “Tôi nghĩ anh đang lo giải quyết việc này đấy, Burton.”
Anh ta phớt lờ cái lườm đó. “Hắn ta nói gì về cách thức thực hiện cuộc trao đổi vật kia?”
“Ngay sau khi nhận được tiền hắn sẽ cho chúng ta biết vị trí của nó.”
“Vậy chúng ta phải tin hắn sao?”
“Có vẻ là vậy.”
“Làm sao hắn biết được là bà đã nhận được lá thư chứ?” Burton bắt đầu đi lại trong phòng.
“Nó ở trong hộp thư của tôi từ sáng nay. Nhưng thư của tôi bao giờ cũng được chuyển tới vào buổi chiều.”
Burton thả người xuống một chiếc ghế. “Cải thùng thư chó chết nhà bà ấy à! Ý bà nói là hắn đã thò mặt đến ngay bên ngoài nhà bà hay sao?”
“Tôi không cho rằng hắn lại để cho người khác chuyển thay một thông điệp quan trọng đến thế.”
“Làm sao bà lại biết mà kiểm tra thùng thư được?”
“Lá cờ được dựng lên.”1 Russell gần như mỉm cười.
“Thằng cha này có gan đấy, tôi phải công nhận điều đó, bà Chánh ạ.”
“Hình như gan của hắn to hơn gan của cả hai anh nhiều đấy.” Bà ta kết thúc nhận xét của mình bằng cách gườm gườm nhìn Collin gần một phút. Anh chàng như co rúm lại dưới cái nhìn ác ý và cuối cùng bối rối đánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
Burton thích thú mỉm cười khi chứng kiến màn đấu mắt. Chuyện này coi như ổn rồi, chỉ sau vài tuần nữa là thằng nhóc sẽ phải cảm ơn anh vì đã giúp gã thoát khỏi vòng cương tỏa của con mụ đàn bà độc địa kia.
“Không có gì đáng làm tôi ngạc nhiên đâu, bà Chánh ạ. Không còn gì nữa. Còn bà thì sao?” Anh ta nhìn xoáy vào Russell rồi lại nhìn Collin.
Russell phớt lờ lời châm chọc. “Nếu tiền không được chuyển, chúng ta có thể tin rằng hắn sẽ sớm công khai trong thời gian ngắn thôi. Chính xác thì chúng ta bây giờ sẽ phải làm gì?”
Vẻ bình tĩnh đến lạnh lùng của bà Chánh văn phòng hoàn toàn không phải là giả bộ. Russell đã quyết định rằng đã qua rồi cái thời bà ta phải khóc, phải nôn thốc nôn tháo mỗi lần có chuyện khốn nạn xảy ra với mình, và rằng bà ta đã bị làm tổn thương, bị sỉ nhục quá đủ cho từ giờ đến hết đời. Dù có chuyện gì xảy ra, bà ta cũng sẽ hoàn toàn vô cảm trước mọi sự. Một khi đã xác định như vậy, bà ta cảm thấy dễ chịu đến ngỡ ngàng.
“Hắn muốn bao nhiêu tiền?” Burton hỏi.
“Năm triệu,” bà ta thản nhiên trả lời.
Burton mở to mắt. “Và bà kiếm đủ ngần ấy tiền ư? Ở đâu ra?”
“Anh không phải bận tâm chuyện đó.”
“Tổng thống có biết gì không?” Burton đặt ra câu hỏi trong khi thực ra anh ta đã biết trước câu trả lời.
“Một lần nữa tôi nhắc lại, anh không phải bận tâm chuyện đó.”
Burton cũng không gặng hỏi thêm. Quả thật anh ta bận tâm làm gì chứ?
“Thế thì tốt. Hừ, và để trả lời cho câu hỏi của bà, chúng ta sẽ làm gì đó về chuyện này. Nếu tôi mà là bà, tôi sẽ tìm cách thu hồi khoản tiền này. Năm triệu đô-la chẳng có tác dụng gì đối với một kẻ đã chết cả.”
“Anh không thể nào giết kẻ mà anh còn chưa tìm ra được.” Russell công kích lại.
“Đúng vậy, quả là vậy thật, bà Chánh văn phòng ạ.” Burton ngồi xuống và hình dung lại cuộc trò chuyện của anh ta với Seth Frank.
Kate mặc quần áo chỉnh tề khi ra mở cửa, cô nghĩ rằng nếu ra đó trong chiếc áo choàng tắm, cuộc thẩm vấn sẽ kéo dài hơn bình thường, và cô sẽ trở nên dễ bị tổn thương hơn sau mỗi câu hỏi được đặt ra. Cô hoàn toàn không muốn mình tỏ ra mong manh, yếu đuối chút nào, cho dù đó chính xác là những gì cô đang cảm thấy lúc này.
“Tôi không biết ông muốn gì ở tôi.”
“Một số thông tin, chỉ có vậy thôi, thưa cô Whitney. Tôi biết cô là một công tố viên tòa án, và tin tôi đi, tôi ghét phải lôi cô vào chuyện này, nhưng hiện tại cha cô là nghi phạm số một trong một vụ án rất nghiêm trọng.” Frank nhìn cô bằng ánh mắt chân thành nhất.
Họ đang cùng ngồi trong gian phòng khách bé xíu. Frank đã lấy cuốn sổ ghi chép của mình ra. Kate ngồi ngay ngắn trên mép ghế sofa cố gắng trấn tĩnh lại, mặc dù những ngón tay của cô vẫn không ngừng run rẩy chạm vào chiếc dây chuyền nhỏ trên cổ, hết vặn lại xoắn nó thành những mẩu kim loại nhỏ.
“Căn cứ vào những gì ông vừa nói với tôi, ông Đại úy, thì quả thật ông cũng chưa có gì nhiều nhặn. Giả sử tôi là công tố viên trong vụ án này thì tôi không nghĩ rằng mình có đủ bằng chứng để ban hành lệnh bắt giữ chứ chưa nói đến việc có thể hy vọng tòa án đưa ra quyết định khởi tố.”
“Có thể, có thể không.” Frank chăm chú nhìn cách cô đang nghịch sợi dây chuyền. Thật ra anh đến đây không phải để lấy thông tin. Có lẽ anh còn biết rõ về cha Kate hơn chính bản thân cô. Nhưng điều quan trọng là phải đưa cô vào bẫy. Bởi vì, càng nghĩ anh càng thấy, nó đúng là một cái bẫy thực sự. Nhưng dành cho một người khác. Với lại, cô ta quan tâm làm gì cơ chứ? Điều đó ít nhiều cũng làm cho lương tâm anh cảm thấy bớt cắn rứt hơn, nhất là khi nghĩ rằng cô thực sự chẳng quan tâm gì tới cha mình.
Frank nói tiếp. “Nhưng tôi sẽ nói cho cô biết một số sự trùng hợp thú vị. Chúng tôi tìm được dấu vân tay của cha cô lưu lại trên một chiếc xe tải của công ty lau dọn thảm mà chúng tôi biết chắc là đã có mặt biệt thự nhà Sullivan một thời gian ngắn trước khi án mạng xảy ra. Sự thật là chúng tôi biết ông ấy đã vào trong ngôi nhà đó, thậm chí vào chính căn phòng ngủ nơi xảy ra vụ án mạng trước đó một thời gian ngắn. Chúng tôi có đến hai nhân chứng cho điều này. Và việc ông ấy sử dụng một cái tên giả, địa chỉ giả cùng một số An sinh Xã hội của người khác khi đăng ký xin việc tại công ty nói trên. Và nhất là việc hình như ông ta đã lặn mất tăm rồi thì phải.”
Cô chằm chằm nhìn anh. “Ông ấy từng có tiền án. Rất có thể ông ấy không sử dụng những thông tin cá nhân thật bởi vì ông ấy sợ như thế sẽ không kiếm được việc làm. Còn ông nói là ông ấy đã lặn mất tăm. Đã bao giờ ông nghĩ rằng rất có thể ông ấy chỉ đang đi nghỉ ở đâu đó chưa? Ngay cả những cựu tù nhân cũng được phép đi nghỉ chứ.” Bản năng của một công tố viên nhắc nhở Kate rằng cô đang biện minh cho cha mình, một suy nghĩ không thể nào tin nổi. Một cơn đau nhói chạy qua đầu Kate. Cô đưa tay lên ôm đầu, mệt mỏi.
“Còn có một phát hiện thú vị khác là việc cha cô và Wanda Broome, người giúp việc riêng đồng thời là bạn tâm sự của Christine Sullivan, là bạn bè thân thiết. Chính tôi đã kiểm tra thông tin này. Cha cô và Wanda Broome chịu sự giám sát của cùng một nhân viên quản chế sau khi ra tù tại Philadelphia. Căn cứ theo một số nguồn thông tin chắc chắn, có vẻ như hai người đó đã giữ liên lạc thường xuyên trong suốt những năm qua. Tôi đánh cược rằng Wanda biết rất rõ về cái phòng bí mật trong phòng ngủ.”
“Thì sao?”
“Thì tôi đã nói chuyện với Wanda Broome. Hiển nhiên là cô ta biết nhiều về chuyện này hơn là những gì cô ta thừa nhận với cảnh sát.”
“Vậy tại sao ông không đi thẩm vấn bà ta mà lại còn ngồi ở đây? Biết đâu chính bà ta là thủ phạm cũng nên.”
“Vào thời điểm đó bà ta đang ở nước ngoài, có hàng trăm nhân chứng cho điều đó.” Frank dừng lại trong giây lát để hắng giọng rồi nói tiếp. “Vả lại tôi cũng không thể nào nói chuyện với cô ta được nữa bởi vì Wanda Broome đã tự vẫn sau khi để lại một mẩu thư rằng cô ta rất tiếc.”
Kate đứng dậy và nhìn như người mất hồn ra ngoài cửa sổ. Những luồng gió lạnh dường như mỗi lúc một vây chặt lấy cô.
Frank kiên nhẫn chờ vài phút, mắt vẫn đăm đăm nhìn cô, băn khoăn không biết cảm giác của cô lúc này như thế nào, khi phải nghe anh liệt kê những bằng chứng ngày càng có sức nặng chống lại người đàn ông đã góp phần sinh ra cô trên đời và rồi dường như đã bỏ rơi cô. Liệu có chút tình yêu nào còn sót lại không nhỉ? Viên thanh tra hy vọng là không. Ít nhất thì góc độ công việc trong con người anh cũng hy vọng như vậy. Là người cha của ba đứa con, anh tự hỏi không biết thứ tình cảm thiêng liêng đó có bao giờ thực sự biến mất không, bất chấp những điều tồi tệ nhất.
“Cô Whitney, cô không sao chứ?”
Kate nặng nề quay người khỏi cửa sổ. “Chúng ta có thể ra ngoài đi đâu đó được không? Lâu lắm rồi tôi không ăn uống gì, mà trong nhà thì chẳng có thức ăn gì cả.”
Cuối cùng họ tới đúng nơi mà Jack và Luther đã hẹn gặp nhau hôm trước. Frank bắt đầu tận hưởng chỗ thức ăn của mình, trong khi Kate không hề động tới cái gì trên đĩa.
Anh ngẩng lên nhìn sang đĩa thức ăn của cô. “Chính cô chọn chỗ này đấy nhé, tôi đoán hẳn cô rất thích thức ăn ở đây. Cô biết đấy, không phải chuyện của tôi đâu, nhưng tôi nghĩ cô nên tăng thêm vài cân nữa đấy.”
Cuối cùng Kate cũng nhìn anh, một nụ cười thoáng qua khẽ hiện lên trên môi. “Vậy ra anh còn là một chuyên viên tư vấn sức khỏe ngoài giờ cơ đấy!”
“Tôi có ba đứa con gái. Đứa lớn nhất năm nay mười sáu tuổi và cũng chỉ mới bốn mươi cân, vậy mà nó quả quyết rằng nó bị béo phì. Ý tôi là con bé đang học lớp mười một rồi và nó cao chẳng kém gì tôi. Cũng may là da dẻ nó hồng hào khỏe mạnh, không thì tôi đã sợ là nó mắc bệnh biếng ăn. Lại còn vợ tôi nữa, lạy Chúa, lúc nào cô ấy cũng phải áp dụng một chế độ ăn uống kiêng khem gì đó. Tôi muốn nói là tôi thấy cô ấy vẫn rất hấp dẫn, nhưng chắc hẳn bao giờ cũng phải có một hình mẫu hoàn hảo ở đâu đó mà tất cả phụ nữ đều mù quáng lao theo.”
“Tất cả phụ nữ, trừ tôi.”
“Ăn hết thức ăn của mình đi. Ngày nào tôi cũng phải nhắc mấy đứa con gái của mình câu đó. Ăn đi.”
Kate cầm dĩa của mình lên và cố gắng lắm mới ăn hết gần một nửa phần ăn của mình. Sau bữa ăn, trong khi Kate nhấm nháp một tách trà thì Frank gọi một bình cà phê to đùng, hai người nói chuyện linh tinh rồi chẳng hiểu thế nào cùng quay lại với câu chuyện dang dở xoay quanh Luther Whitney.
“Nếu như ông nghĩ ông đã có đủ bằng chứng để bắt giữ ông ấy, vậy ông còn chờ gì nữa?”
Frank lắc đầu rồi đặt tách cà phê của mình xuống bàn. “Cô cũng đã đến nhà ông ấy rồi đấy. Ông ấy đã bỏ đi được một thời gian rồi. Thậm chí lặn ngay sau khi chuyện đó xảy ra.”
“Nếu như quả thật ông ấy gây ra chuyện đó. Thì tất cả những bằng chứng mà ông có đến lúc này cũng chỉ là suy diễn thôi. Chừng ấy thì chưa thể đủ để hoàn toàn thuyết phục bồi thẩm đoàn, ông Đại úy ạ.”
“Tôi có thể nói thẳng với cô được không, Kate? Cho phép tôi gọi cô là Kate nhé.”
Cô gật đầu.
Frank tỳ hẳn hai khuỷu tay lên mặt bàn, mắt chăm chú nhìn người đối thoại của mình. “Gạt bỏ tất cả những chuyện vớ vẩn kia qua một bên, tại sao cô lại thấy không thể tin được rằng chính cha cô đã giết chết người phụ nữ đó? Ông ta đã có ba tiền án nghiêm trọng. Suốt cả cuộc đời ông ấy đã sống ngoài vòng pháp luật. Đó là chưa kể việc ông ấy từng bị thẩm vấn vì nghi dính dáng đến hàng chục vụ trộm cắp khác, nhưng họ không tìm được bằng chứng nào để kết tội ông ta. Ông ta là một tên tội phạm chuyên nghiệp. Cô biết những tên tội phạm đó là như thế nào rồi đấy. Cuộc sống của con người đối với chúng chẳng đáng giá lấy một xu.”
Kate uống nốt tách trà của mình, im lặng một lúc rồi mới trả lời. Một tên tội phạm chuyên nghiệp ư? Tất nhiên cha cô là người như vậy. Cô hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ về việc ông ta vẫn tiếp tục phạm tội sau ngần ấy năm trời. Điều đó dường như đã ăn sâu vào máu ông ta rồi. Như kiểu một người nghiện ma túy. Không còn thuốc chữa.
“Ông ấy không giết người,” cô khẽ nói. “Có thể ăn cắp của người khác, nhưng ông ấy không bao giờ làm bất kỳ ai bị tổn thương. Đó không phải là cách làm của ông ấy.”
Chính xác thì Jack đã nói như thế nào nhỉ? Cha cô đang sợ hãi. Khiếp sợ đến nỗi ông ta dường như suy sụp. Cảnh sát chưa bao giờ khiến cha cô phải sợ hãi. Nhưng nếu quả thật ông ta đã giết người phụ nữ đó thì sao? Có lẽ chỉ là một phản xạ, khẩu súng cướp cò và viên đạn vô tình kết liễu mạng sống của Christine Sullivan. Tất cả có thể diễn ra chỉ trong tích tắc. Không đủ thời gian để suy nghĩ về hậu quả. Chỉ hành động theo bản năng. Để không phải vào tù lần nữa, mà lần này sẽ là mãi mãi. Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Nếu quả thật cha cô giết người phụ nữ kia, tất nhiên ông ta sẽ phải sợ hãi, ông ta sẽ phải khiếp đảm và suy sụp vì ghê tởm chính mình.
Vượt qua mọi nỗi đau đớn và thù hận, những ký ức sống động nhất mà cô còn lưu giữ về cha mình chính là sự dịu dàng của ông. Đôi bàn tay to và thô ráp của ông nhẹ nhàng ôm quanh người cô. Ông vốn kiệm lời đến mức bị hầu hết những người xung quanh coi là thô lỗ. Nhưng với cô thì lúc nào ông cũng nói. Nói chuyện với cô một cách bình đẳng, chứ không phải với giọng kẻ cả hoặc vỗ về nịnh nọt như hầu hết người lớn vẫn làm khi nói chuyện với trẻ con. Ông thường tâm tình với cô về tất cả những gì một cô bé vẫn quan tâm. Về những bông hoa, những con chim, chuyện bầu trời đột nhiên lại đổi sang màu khác trong chớp mắt. Và cả chuyện những chiếc váy, những dải ruy-băng sặc sỡ, mấy cái răng sữa lung lay mà thỉnh thoảng cô vẫn đưa tay lên nghịch ngợm. Những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng mới chân thành làm sao, giữa cha và con gái, để rồi vụt tan biến vì những bản án, và cảnh tù tội mà cha cô phải trải qua. Khi cô trưởng thành, những cuộc nói chuyện như vậy giữa họ dần trở nên gượng gạo, vì cái nghề không lương thiện của người đàn ông đằng sau những nét mặt vui nhộn với những ngón tay to thô nhưng dịu dàng kia đã choán đè lên cuộc sống của Kate, làm thay đổi quan điểm của cô về Luther Whitney.
Làm sao cô có thể quả quyết rằng một người như vậy không thể nào giết người?
Frank chăm chú nhìn đôi mắt của Kate đang chớp liên hồi. Ở đôi mắt ấy có gì đó đang dao động. Anh có thể cảm nhận rõ điều đó.
Frank thêm đường vào cà phê của mình và trầm ngâm gõ gõ chiếc thìa. “Vậy cô nghĩ rằng không thể có chuyện cha cô đã giết người phụ nữ đó. Tôi tưởng cô đã nói rằng hai cha con thật ra không hề liên lạc gì với nhau cả?”
Kate giật mình thoát khỏi trạng thái mơ màng và đăm chiêu. “Tôi không nói rằng chuyện đó là hoàn toàn không thể. Tôi chỉ muốn nói…” Lúc này thực sự cô đã bắt đầu rối trí. Trong công việc của mình Kate từng phỏng vấn hàng trăm nhân chứng, nhưng cô cũng chưa từng thấy ai nói năng lộn xộn như mình lúc này.
Cô luống cuống lục trong túi xách của mình và lấy ra một bao Benson & Hedges. Nhìn thấy thuốc lá khiến Frank bất giác thò tay vào túi móc ra thỏi kẹo cao su Juicy Fruit của mình.
Cô phả khói thuốc cách xa người anh, mắt chăm chú nhìn những viên kẹo cao su. “Ông cũng đang cố bỏ thuốc à?” Một thoáng thích thú hiện lên trên mặt cô.
“Đang cố gắng và đang thất bại. Cô đang nói gì nhỉ?”
Cô chậm rãi phả khói thuốc vào không trung, cố gắng điều khiển những tế bào thần kinh của mình để chúng không lồng lên như lũ ngựa hoang. “Như tôi đã nói với ông rồi, từ nhiều năm nay tôi không hề gặp cha tôi. Chúng tôi không được gần gũi cho lắm. Rất có thể chính ông ấy đã giết người phụ nữ. Mọi chuyện đều có thể. Nhưng chỉ như thế thì không tác dụng gì trước tòa. Đã ra tòa thì phải có bằng chứng cụ thể. Chấm hết.”
“Thì chúng tôi đang cố gắng thu thập tất cả những gì có thể đây.”
“Các ông không có bằng chứng xác thực nào chứng minh cho sự liên can của ông ấy với hiện trường vụ án mạng, đúng không? Không dấu vân tay? Không nhân chứng? Không điều gì?”
Frank ngần ngừ một hồi lâu, rồi quyết định trả lời. “Không.”
“Thế các ông có liên kết được những món đồ bị mất với ông ấy được không?”
“Đến lúc này thì chưa có gì.”
“Đạn đạo thì sao?”
“Không ăn thua. Chỉ có một đầu đạn vô tích sự trong khi không có khẩu súng nào.”
Kate ngả người ra sau lưng ghế, cô cảm thấy thoải mái hơn khi cuộc trò chuyện xoay sang hướng phân tích khía cạnh pháp lý của vụ án.
“Đó là tất cả những gì các ông có sao?” Ánh mắt cô như xoáy sâu vào anh.
Frank lại lưỡng lự một lúc, rồi nhún vai. “Tất cả chỉ có thế.”
“Nếu vậy có nghĩa là các ông chẳng có gì hết, ông thanh tra ạ. Không gì hết!”
“Tôi chỉ có linh cảm của mình, và linh cảm của tôi mách bảo rằng Luther Whitney đã ở trong ngôi nhà đó đêm hôm ấy, và ông ta cũng có mặt trong căn phòng ngủ. Tất cả những gì tôi muốn lúc này là tìm hiểu xem bây giờ ông ta đang ở đâu.”
“Nếu vậy thì tôi chẳng giúp được gì cho ông hết. Đó cũng là những gì tôi đã nói với bạn ông đêm hôm trước.”
“Nhưng dù thế nào chăng nữa thì cô cũng đã tới nhà ông ta đêm hôm trước. Tại sao?”
Kate nhún vai. Cô quyết định sẽ không đả động gì đến cuộc nói chuyện với Jack đêm hôm trước. Như vậy có phải là che giấu bằng chứng phạm không nhỉ? Có lẽ thế.
“Tôi không biết.” Phần nào đó cũng là một câu trả lời rất thành thật.
“Cô làm tôi ngỡ ngàng đấy, Kate, nhất là với một người luôn ý thức được những gì mình làm như cô.”
Khuôn mặt của Jack thoáng hiện lên trong tâm trí cô. Kate giận dữ xua nó ra khỏi đầu mình. “Thế thì ông còn nhiều chuyện để ngạc nhiên đấy, ông Đại úy.”
Frank trịnh trọng gấp cuốn sổ ghi chép của mình lại và cúi người về phía trước.
“Tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của cô.”
“Để làm gì?”
“Đây là chuyện hoàn toàn nằm ngoài các thủ tục, không chính thức, cô muốn gọi thế nào cũng được. Tôi quan tâm nhiều tới các kết quả cụ thể hơn là những trình tự pháp lý và tố tụng.”
“Nói với một công tố viên của bang như thế thì thật hài hước đấy.”
“Tôi không hề nói là trái luật.” Cuối cùng Frank cũng phải thọc tay vào túi áo và lấy ra bao thuốc lá của mình. “Tất cả những gì tôi muốn nói là tôi muốn đi thẳng vào vấn đề một cách thiết thực và hiệu quả nhất khi có thể. Được chứ?”
“Được rồi.”
“Tôi có thông tin là mặc dù có thể cô không còn quan tâm gì đến cha mình, nhưng ông ta vẫn lởn vởn ngoài kia dõi theo cô, đúng không?”
“Ai nói với ông như vậy?”
“Chúa ơi, tôi là một thanh tra đấy. Đúng hay không?”
“Tôi không biết.”
“Chết tiệt thật, Kate, đừng có giở cái trò khỉ ấy ra với tôi làm gì. Đúng hay không?”
Cô giận dữ dụi tắt điếu thuốc đang hút dở của mình. “Đúng! Hài lòng chưa?”
“Chưa đâu, nhưng cũng sắp rồi. Tôi có một kế hoạch có thể dụ ông ta ra khỏi nơi ẩn nấp, và tôi đang muốn cô giúp tôi.”
“Tôi không nghĩ tôi có thể giúp được ông bất kỳ việc gì.” Kate biết rõ những gì sẽ đến sau đó. Cô có thể nhận ra điều đó trong ánh mắt của Frank.
Mất mười phút cho anh hoàn thành việc diễn giải kế hoạch của mình. Trong thời gian đó cô cũng kịp từ chối ba lần. Nửa tiếng đồng hồ sau đó hai người vẫn ngồi tại bàn của mình.
Frank ngả người ra sau ghế rồi lại bất thình lình chồm về phía trước, “Nghe này, Kate, nếu cô không chịu làm, chúng tôi sẽ hoàn toàn không có cơ hội nào để có thể bắt được ông ta. Nếu mọi chuyện đúng như cô nói, và chúng ta không thể chứng minh được ông ta có tội, ông ta sẽ được tự do. Nhưng nếu quả thật ông ta đã làm điều đó, và chúng ta có thể chứng minh được, thì cô sẽ phải là người cuối cùng trên thế gian này nói với tôi rằng ông ta đáng được thoát tội. Được rồi, nếu cô nghĩ rằng tôi nói như vậy là sai lầm, tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà và coi như chúng ta chưa hề gặp nhau, và ông già cô có thể tiếp tục cái nghề ăn cắp… hoặc có thể là tiếp tục giết người.” Anh trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cô.
Miệng Kate há hốc nhưng không sao thốt ra nổi lời nào. Mắt cô nhìn sang qua vai anh, nơi một hình ảnh mơ hồ từ quá khứ đang dội về trước mặt cô, để rồi lại đột ngột tan biến như chưa từng tồn tại.
Đã gần ba mươi tuổi, Kate Whitney không còn là cô bé con chập chững đang cười như nắc nẻ khi được cha mình tung lên không trung, cô cũng không còn là cô bé đang tâm sự với cha mình những bí mật hệ trọng mà cô không bao giờ kể với người khác. Giờ đây cô đã lớn lên, một người trưởng thành và chín chắn, đã quen với việc sống độc lập từ lâu lắm rồi. Và hơn hết, cô là một con người của tòa án, một công tố viên của Văn phòng Chưởng lý bang, người đã tuyên thệ sẽ bảo vệ luật pháp và Hiến pháp của bang Virginia. Công việc của cô là làm tất cả những gì có thể để bảo đảm rằng những kẻ vi phạm pháp luật đều phải bị trừng trị một cách thích đáng nhất cho dù họ có là ai chăng nữa và cho dù họ có quan hệ thế nào với bất kỳ ai.
Và rồi một hình ảnh khác lại xâm chiếm tâm trí Kate. Hình ảnh mẹ cô thẫn thờ đứng nhìn ra cửa, chờ đợi ông ta quay về nhà. Lo lắng không hiểu liệu có chuyện gì xảy ra với ông ta hay không. Rồi vào tù thăm nuôi ông ta, lên danh sách những chuyện cần nói với ông ta, bắt Kate ăn mặc thật chỉn chu cho những lần thăm nuôi như vậy, lần nào cũng háo hức và phấn khích chờ đợi đến ngày ông ta hết hạn tù. Cứ như thể ông ta là một người anh hùng khốn kiếp nào đó vừa giải cứu cả thế giới chứ không phải là một tên kẻ trộm đáng khinh bỉ. Những lời của Jack cũng quay lại xoáy sâu vào trong tâm trí cô, làm cô đau đớn. Anh gọi cả cuộc đời cô là một sự dối trá. Anh trông đợi cô thể hiện sự cảm thông đối với một người đã bỏ rơi cô. Cứ như thể Luther Whitney mới là người bị đối xử tàn tệ chứ không phải Kate. Chết tiệt, quỷ tha ma bắt Jack đi. Cô thầm cảm ơn Chúa là cô đã quyết định không cưới anh ta. Một người đàn ông dám nói với Kate những điều khủng khiếp như vậy thì không xứng đáng với cô. Luther Whitney thì xứng đáng phải nhận tất cả những gì trút xuống đầu ông ta. Có thể là ông ta không giết người đàn bà đó. Nhưng cũng có thể là chính ông ta. Công việc của cô không phải là đưa ra quyết định đó. Công việc của cô là bảo đảm rằng quyết định đó có thể được đưa ra bởi những người đàn ông và đàn bà thành viên của bồi thẩm đoàn. Dù thế nào chăng nữa thì nhà tù cũng là một nơi xứng đáng với cha cô. Ít nhất thì ở đó ông ta cũng không thể làm cho ai bị tổn thương được nữa. Ở đó ông ta sẽ không còn có thể hủy hoại những cuộc đời khác.
Và chính ý nghĩ cuối cùng đó đã khiến cô đồng ý giúp một tay đẩy cha mình vào cái lưới đang giương sẵn của cảnh sát.
Frank cảm thấy chút gì đó cắn rứt trong lòng khi hai người đứng dậy để ra về. Anh đã không hoàn toàn thành thật với Kate Whitney. Nói thẳng ra là anh đã nói dối một cách trắng trợn về thông tin quan trọng nhất trong vụ án ngoại trừ việc lúc này Luther Whitney đang ẩn nấp ở đâu. Lúc này đây anh không hề thấy hài lòng với bản thân mình. Những người làm trong cái nghề bảo vệ luật pháp này nhiều khi cũng phải nói dối, cũng như bất kỳ ai khác thôi. Nhưng thực tế đó cũng không hề khiến Frank cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, nhất là khi nạn nhân của sự lừa dối đó là người mà viên thanh tra từng thấy kính trọng ngay từ phút đầu tiên gặp mặt và giờ đây lại khiến anh thấy thương hại vô cùng.
← Các hòm thư ở Mỹ thường có một cơ cấu hình lá cờ. Nếu lá cờ được xoay lên, tức là chủ nhà muốn thông báo cho nhân viên bưu điện biết rằng họ đang có thư muốn gửi đi và hãy đến lấy thư.