← Quay lại trang sách

Chương 18

Kate đã thực hiện cuộc gọi ngay trong đêm hôm đó; Frank không hề muốn bỏ phí thêm bất kỳ giây phút nào. Giọng nói trên máy ghi âm tin nhắn làm cô thấy bàng hoàng; đó là lần đầu tiên sau nhiều năm cô mới lại nghe thấy giọng nói đó. Bình tĩnh, rõ ràng, điềm đạm như những bước đi đều của một lính bộ binh dạn dày kinh nghiệm. Và quả thật Kate đã bắt đầu run rẩy khi giọng nói đó vang lên, cô phải thu hết ý chí còn lại mới thốt ra được những từ đơn giản được lựa chọn rất tinh vi để gài bẫy cha cô. Kate phải liên tục tự nhắc mình rằng cha cô là một người khôn ngoan và xảo quyệt như thế nào. Cô muốn gặp lão, muốn nói chuyện với lão. Càng sớm càng tốt. Cô tự hỏi không biết cái đầu già nua đầy mưu mẹo của cha mình có đánh hơi thấy cái bẫy ở đây không, và rồi cô lại nhớ đến lần cuối cùng hai cha con gặp nhau mặt đối mặt, và cô nhận ra rằng lão sẽ không bao giờ nhận ra cái bẫy. Lão sẽ không bao giờ ngờ đến sự lừa đối ở cô con gái bé bỏng từng tin tưởng chia sẻ với lão những thông tin quý giá nhất thời thơ ấu. Dù có căm ghét cha mình đến đâu chăng nữa, cô cũng không thể không thừa nhận điều đó.

Chưa đến một tiếng đồng hồ sau điện thoại của Kate đã đổ chuông. Vừa vươn tay nhấc ống nghe lên, cô vừa thầm cầu nguyện rằng giá như cô chưa bao giờ chấp nhận đề nghị của Frank. Ngồi trong một nhà hàng và cùng ấp ủ kế hoạch tóm cổ một nghi phạm giết người khác hoàn toàn với việc thực sự tham gia vào một màn kịch tinh vi với mục đích duy nhất là giao nộp cha đẻ của mình cho cảnh sát.

“Katie.” Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy nhè nhẹ trong giọng nói. Lồng trong đó là một thoáng ngờ vực, bất an.

“Chào bố.” Cô thầm biết ơn là những từ đó bật ra rất tự nhiên. Ngay lúc này cô thậm chí không còn khả năng diễn đạt lưu loát những ý nghĩ đơn giản nhất.

Căn hộ của cô thì không ổn. Lão có thể hiểu điều đó. Quá gần, quá riêng tư. Chỗ của lão, cô biết, cũng không phù hợp vì những lý do quá hiển nhiên. Hai cha con có thể gặp nhau ở một chỗ nơi trung lập nào đó, lão gợi ý. Tất nhiên là có thể. Cô muốn nói chuyện với lão, còn lão thì tất nhiên là muốn nghe rồi. Phải nói rằng lão khát khao được nghe con gái mình nói chuyện.

Thời gian của cuộc gặp được ấn định, ngày mai, lúc bốn giờ chiều, tại một quán cà phê nhỏ gần nơi cô làm việc. Vào thời điểm đó trong ngày chắc chắn quán sẽ vắng khách, yên tĩnh; họ có thể dễ dàng nói chuyện đến lúc nào cũng được. Lão sẽ có mặt ở đó. Cô tin chắc rằng không gì ngoài cái chết có thể ngăn được lão tới đó.

Cô gác máy và gọi cho Frank. Cô cho anh biết thời gian và địa điểm. Chỉ đến khi nghe giọng nói của chính mình vang lên Kate mới ý thức được những gì cô vừa làm. Cô có thể cảm thấy tất cả bỗng nhiên sụp đổ và cô không thể làm gì để ngăn chúng lại. Cô ném điện thoại xuống và òa lên khóc nức nở; cô khóc dữ dội đến nỗi người cô run lên bần bật cho đến khi đổ gục xuống sàn nhà, mọi cơ bắp trên người đều giật giật không sao kiểm soát được nữa, tiếng nức nở của cô lấp đầy căn hộ nhỏ bé như người ta bơm khí heli vào một quả khinh khí cầu; căng dần, căng dần như có thể đột ngột nổ tung bắt kỳ lúc nào.

Frank vẫn giữ máy thêm một lúc, để rồi thầm ước giá như anh đã cúp máy. Anh gào vào điện thoại nhưng cô không nghe thấy tiếng của anh; mà cho dù cô có nghe được chăng nữa thì điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Cô đã làm những việc phải làm. Cô không nên tự trách mình, không việc gì phải để lương tâm cắn rứt vì mặc cảm tội lỗi. Cuối cùng, khi quyết định bỏ cuộc và gác ống nghe lên máy điện thoại, cảm giác hân hoan và phấn khích của một người thợ săn sắp tóm được con mồi trong anh cũng vụt tan biến như một que diêm cháy tàn.

Vậy là câu hỏi của anh đã được trả lời. Kate vẫn còn yêu cha mình. Đó là một ý nghĩ thật khó khăn đối với Seth Frank Đại úy cảnh sát, nhưng dù sao anh cũng còn chế ngự được. Còn đối với Seth Frank cha của ba đứa trẻ, nó lại khiến mắt anh mọng nước và đột nhiên anh bỗng cảm thấy công việc của mình mới đáng căm ghét làm sao.

Burton gác máy. Thanh tra Frank đã giữ đúng lời hứa là cho phép anh ta tham gia vào cuộc săn này.

Vài phút sau Burton đã có mặt trong phòng làm việc của Russell.

“Tôi không muốn biết anh định hành động như thế nào.” Russell không giấu được vẻ lo lắng.

Burton thầm mỉm cười trong bụng. Bà ta bắt đầu thấy ngần ngại, đúng như anh đã dự đoán. Vừa muốn công việc được thực hiện trơn tru, vừa không muốn những ngón tay xinh xẻo của mình vấy máu.

“Tất cả những gì bà phải làm là bảo đảm Tổng thống biết về những gì sắp xảy ra. Và rồi bà cũng phải bảo đảm làm sao cho ông ta thông báo trước cho Sullivan về chuyện đó. Chính ông ta phải làm điều đó.”

Russell bối rối không hiểu. “Tại sao?”

“Cứ để tôi lo chuyện đó. Hãy nhớ đấy, làm ngay những gì tôi vừa bảo bà.” Burton biến mất trước khi Russell có cơ hội trút cơn thịnh nộ đang bùng lên trong mình vào anh ta.

"Cảnh sát chắc chắn hắn ta chính là kẻ đó chứ?" Có vẻ gì đó hồi hộp trong giọng nói của Tổng thống khi ông ta ngẩng lên khỏi bàn làm việc của mình.

Russell đang đi đi lại lại trong phòng, dừng lại và trả lời sếp của mình. “Alan, nếu không phải thì việc quái gì họ phải nhọc công giăng bẫy tóm cổ hắn cơ chứ.”

“Thiếu gì lần cảnh sát mắc sai lầm cơ chứ, Gloria.”

“Điều đó thì không cần phải bàn cãi. Họ cũng giống như chúng ta.”

Tổng thống đóng tập tài liệu đang nghiên cứu lại, và đứng lên bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh Nhà Trắng.

“Vậy là tên đó sẽ sớm bị tóm cổ?” Ông ta quay lại nhìn Russell.

“Có vẻ như vậy.”

“Nói vậy nghĩa là sao?”

“Tôi chỉ muốn nói là nhiều khi ngay cả kế hoạch tinh vi nhất cũng có thể đổ vỡ.”

“Burton có biết gì không?”

“Toàn bộ chuyện này là do Burton đạo diễn.”

Tổng thống bước lại gần Russell; đặt tay lên cánh tay bà ta.

“Cô đang nói gì vậy?”

Russell kể lại những sự kiện đã diễn ra trong vài ngày qua cho sếp của mình biết.

Tổng thống trầm tư xoa cằm. “Burton đang âm mưu chuyện gì đây nhỉ?” Câu hỏi được đưa ra với chính ông ta hơn là với Russell.

“Tại sao ông không gọi anh ta lên và tự mình hỏi anh ta ấy? Điểm duy nhất mà anh ta nhất quyết đòi tôi làm bằng được là yêu cầu ông thông báo tin này cho Sullivan.”

“Sullivan ư? Thế quái nào…” Tổng thống không nói nốt ý nghĩ trong đầu mình. Ông ta ấn chuông gọi Burton nhưng được thông báo là anh ta bị ốm đột ngột và đã đi bệnh viện.

Ánh mắt của Tổng thống nhìn xoáy vào bà Chánh văn phòng của mình. “Có phải Burton đang định làm điều mà tôi nghĩ anh ta sẽ làm không nhỉ?”

“Còn tùy vào việc ông đang nghĩ gì.”

“Đừng vòng vo nữa, Gloria. Cô biết chính xác ý tôi là gì mà.”

“Nếu ý ông là Burton muốn bảo đảm rằng tên kia sẽ không bao giờ bị giam giữ, thì đúng thế đấy, ý nghĩ đó cũng đã thoáng hiện ra trong đầu tôi.”

Tổng thống gõ gõ ngón tay lên một con dao rọc giấy khá nặng trên bàn làm việc của mình, ông ta ngồi xuống ghế và quay mặt ra ngoài cửa sổ. Russell rùng mình khi nhìn thấy con dao rọc giấy của ông ta. Bà ta đã ném con dao rọc giấy vốn để trên bàn mình vào thùng rác.

“Alan? Ông muốn tôi làm gì?” Bà ta chằm chằm nhìn vào gây ông chủ của mình. Ông ta là Tổng thống và bà sẽ phải kiên nhẫn chờ đợi, ngay cả nếu như bà chỉ muốn bước xấn tới và bóp cổ ông ta.

Cuối cùng ông ta cũng chậm rãi quay người lại. Ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo và đầy uy quyền. “Không có gì. Tôi muốn cô không làm gì hết. Tốt nhất là tôi nên liên lạc ngay với Sullivan. Nhắc lại cho tôi thời gian và địa điểm.”

Russell vừa nhắc lại những thông tin theo yêu cầu của Tổng thống vừa nghĩ đúng cái điều mà bà ta đã nghĩ lúc trước. Bạn với chả bè.

Tổng thống nhấc điện thoại trên bàn làm việc của mình lên. Russell vội bước lại và đưa tay mình ngăn lại. “Alan, khám nghiệm tử thi cho thấy Christine Sullivan có nhiều vết thâm tím và rạn vỡ ở hàm, thậm chí còn bị xiết cổ.”

Tổng thống không hề ngẩng đầu lên. “Ồ, thật vậy sao?”

“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó, Alan?”

“Hừ, theo những ký ức rời rạc mà tôi còn nhớ được thì hình như cô ta muốn chơi kiểu thô bạo hơn cả tôi thì phải. Còn dấu vết trên cổ cô ta à?” Ông ta ngừng lại rồi đặt chiếc điện thoại xuống. “Chúng ta cứ diễn giải thế này cho nhanh nhé: Christy có nhiều sở thích kỳ quái, Gloria ạ. Kể cả việc bị ai đó xiết cổ để tạo hưng phấn. Cô biết đấy, nhiều người chỉ có hứng và đạt cực khoái khi bị hành hạ mạnh tay một chút.”

“Tôi đã nghe những chuyện như vậy rồi, Alan, tôi chỉ không nghĩ rằng ông có thể tham gia vào những trò bệnh hoạn đó.” Giọng bà ta đanh lại.

Tổng thống cũng gằn giọng quát: “Hãy nhớ vị trí của cô, Russell. Tôi không việc gì phải giải thích với cô hay bất kỳ ai khác về những hành động của mình.”

Bà ta sững sờ lùi lại, và vội vàng lên tiếng. “Tất nhiên rồi, tôi xin lỗi, thưa Tổng thống.”

Nét mặt của Richmond giãn ra; ông ta đứng dậy và dang rộng hai cánh tay với vẻ cam chịu. “Tôi làm thế vì Christy, Gloria, tôi còn biết nói gì được bây giờ. Phụ nữ lắm khi có ảnh hưởng lạ lùng đến cánh đàn ông. Tất nhiên tôi cũng không thể nào miễn nhiễm trước quyền năng đó.”

“Nếu vậy thì tại sao cô ta lại tìm cách giết ông?”

“Như tôi nói, cô ta muốn chơi kiểu thô bạo hơn là những gì tôi muốn. Lúc đó cô ta đang say và cô ta không còn kiểm soát được mình nữa. Thật không may, nhưng những chuyện như vậy vẫn xảy ra.”

Gloria nhìn qua người ông ta ra phía ngoài cửa sổ. Cuộc phiêu lưu với Christine Sullivan không đơn giản là “xảy ra” tình cờ như ông ta nói. Toàn bộ kế hoạch cho cuộc hẹn đó đã được chuẩn bị cực kỳ chi tiết không khác gì chiến dịch tranh cử của một ứng cử viên Tổng thống. Bà ta lắc đầu khi những hình ảnh từ cái đêm khủng khiếp đó dội về trong tâm trí bà ta.

Tổng thống bước lại phía sau Russell, nắm lấy hai vai và quay người bà ta lại đối diện với mình.

“Đó là một bi kịch khủng khiếp đối với tất cả mọi người, Gloria. Tất nhiên tôi không hề muốn Christy phải chết. Đó là điều cuối cùng trên thế gian này mà tôi muốn xảy ra. Tôi tới đó chỉ để có một buổi tối lãng mạn và yên tĩnh bên một phụ nữ xinh đẹp. Lạy Chúa tôi, tôi đâu phải là một con quái vật.” Một nụ cười giả lả hiện lên trên khuôn mặt ông ta.

“Tôi biết, Alan. Chỉ là, tất cả những người phụ nữ đó, tất cả những chuyến phiêu lưu ấy. Tôi đã biết trước kiểu gì cũng sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra.”

Tổng thống nhún vai. “Thì, như tôi đã nói với cô rồi, tôi không phải người đầu tiên ở cương vị này bị dính vào những trò phiêu lưu ngoài giờ làm việc. Mà chắc chắn tôi cũng không phải là người cuối cùng đâu.” Ông ta lấy tay nâng cằm Russell lên. “Cô biết những đòi hỏi của chức vụ mà tôi đang nắm giữ rồi đấy, Gloria, có lẽ là biết rõ hơn bất kỳ ai khác. Không có công việc nào khó khăn hơn vậy trên thế gian này.”

“Tôi biết những áp lực mà ông phải gánh chịu là rất lớn. Tôi ý thức được điều đó, Alan.”

“Đúng thế. Công việc này đòi hỏi nhiều hơn tất cả những gì mà khả năng của con người có thể đáp ứng được. Nhiều khi cô phải đối mặt với thực tế đó bằng cách trút bỏ bớt những áp lực khủng khiếp kia, thỉnh thoảng tự cho phép mình thoát khỏi những vòng kìm kẹp tàn nhẫn của công việc. Việc tôi giải quyết những áp lực của mình thế nào có tầm quan trọng đặc biệt, vì nó quyết định chất lượng phục vụ của tôi đối với những người đã bầu tôi vào vị trí này, những người đã đặt trọn niềm tin của họ vào tôi.”

Ông ta quay người bước về bàn của mình. “Ngoài ra, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc bên cạnh những phụ nữ xinh đẹp cũng là một cách tương đối vô hại để chống lại những áp lực kia.”

Gloria giận dữ nhìn trừng trừng vào lưng ông ta. Cứ như thể ông ta trông đợi bà ta, cũng như tất cả những người khác, run run xúc động vì cái trò ngụy biện đó, cái bài diễn văn yêu nước đốn mạt của mình.

“Rõ ràng là nó không hề vô hại đối với Christine Sullivan,” bà ta buột miệng.

Richmond quay ngoắt lại nhìn bà ta, nụ cười trên môi ông ta đã biến mất. “Tôi thực sự không muốn nói thêm về chuyện này, Gloria. Cái gì đã qua hãy để nó qua đi—hãy bắt đầu nghĩ về tương lai. Cô hiểu chứ?”

Bà ta kính cẩn cúi đầu thể hiện sự quy phục rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Chỉ còn một mình trong phòng, Tổng thống lại nhấc ống nghe lên. Ông ta sẽ cung cấp tất cả những chi tiết cần thiết liên quan đến cuộc đi săn của cảnh sát cho ông bạn thân Walter Sullivan của mình. Tổng thống cười thầm trong khi chờ thư ký của mình thực hiện cuộc gọi. Nghe có vẻ như mọi chuyện sắp kết thúc. Họ gần tới nơi Tổi. Ông ta hoàn toàn có thể trông cậy vào Burton. Trông cậy anh ta làm những gì phải làm. Cho tất cả mọi người.

Luther kiểm tra đồng hồ. Mới một giờ chiều. Lão tắm rửa qua loa, đánh răng, rồi tỉa lại bộ râu quai nón mới để mọc dài của mình. Lão loay hoay với mái tóc cho đến khi thực sự hài lòng. Trông mặt lão hôm nay tươi tỉnh hơn mọi ngày. Cú điện thoại của Kate đã mang đến những phép màu thật sự. Lão đã áp điện thoại vào tai mà nghe đi nghe lại tin nhắn đó, chỉ để nghe giọng nói, và những từ mà lão không bao giờ dám hy vọng là còn nghe lần nữa. Thậm chí lão còn đánh liều mò ra một cửa hàng bách hóa trong khu trung tâm để mua một chiếc quần vải mới, áo khoác thể thao và đôi giày da bóng loáng. Lão cân nhắc mãi rồi quyết định không diện cà-vạt.

Lão thử chiếc áo khoác mới của mình. Trông có vẻ bảnh. Chiếc quần hơi rộng so với lão; hóa ra lão đã sụt cân. Có lẽ lão phải ăn nhiều hơn mới được. Thậm chí lão có thể bắt đầu ngay bằng cách đãi con gái mình một bữa cơm tối nếu như con bé cho phép lão làm thế. Lão sẽ phải suy nghĩ kỹ về chuyện này: lão không hề muốn mọi chuyện diễn ra gấp gáp quá.

Jack! Chắc chắn là do Jack rồi. Cậu ta đã nói với con bé về cuộc gặp giữa hai người. Rằng cha nó đang gặp nguy hiểm. Đó chính là mối liên hệ. Tất nhiên rồi! Lão thật ngu ngốc đã không nhận ra điều đó ngay từ đầu. Nhưng điều đó có nghĩa gì chứ? Rằng con bé quan tâm đến lão ư? Lão cảm thấy có gì đó run rẩy từ cổ mình chạy thẳng xuống đầu gối. Sau ngần ấy năm tháng? Lão thầm nguyền rủa cái thời điểm diễn ra sự hòa giải này. Thời điểm chó chết! Nhưng lão đã quyết định rồi và không gì có thể thay đổi quyết định đó. Kể cả cô con gái bé bỏng của lão. Một hành động sai trái khủng khiếp cần phải trả giá thích đáng.

Luther tin chắc rằng Richmond hoàn toàn không biết gì về việc lão liên hệ với bà Chánh văn phòng của ông ta. Hy vọng duy nhất của mụ ta là lặng lẽ mua lại cái Luther đang có rồi bảo đảm rằng không ai sẽ nhìn thấy nó nữa. Mua chuộc lão, hy vọng lão sẽ biến mất mãi mãi và cả thế giới hoàn toàn không hay biết gì. Lão đã kiểm tra và xác nhận rằng khoản tiền lão yêu cầu đã được chuyển tới tài khoản thỏa thuận từ trước. Những gì xảy ra với khoản tiền đó sẽ là điều bất ngờ đầu tiên đối với bọn họ.

Mặc dù vậy, điều ngạc nhiên thứ hai sẽ khiến bọn họ phải hoàn toàn quên phắt điều đầu tiên. Và điều tuyệt vời nhất là Richmond sẽ không nhận ra mối nguy hiểm đang lơ lửng. Lão thực sự không nghĩ rằng Tổng thống có thể bình yên vô sự sau chuyện này. Nếu như vụ việc khủng khiếp này mà còn chưa đủ tiêu chuẩn để tiến hành luận tội Tổng thống thì lão không biết còn phải như thế nào nữa. Vụ này khiến Watergate bỗng trở thành một trò hạng ba. Lão phân vân tự hỏi không biết những cựu Tổng thống bị luận tội thường làm gì. Chắc là cháy lụi dần trong ngọn lửa hủy diệt của chính họ, lão hy vọng thế.

Luther rút lá thư ra khỏi túi áo. Lão sẽ bố trí sao cho mụ ta nhận được lá thư đúng vào lúc mụ ta đang chờ đợi những lời chỉ dẫn cuối cùng. Phần thưởng cuối cùng. Mụ sẽ nhận được phần thưởng cuối cùng thích đáng nhất. Tất cả bọn họ đều thế. Đó là việc thật đáng làm, khi bắt mụ ta phải quằn quại lo sợ suốt những ngày qua.

Dù cố gắng đến đâu chăng nữa lão cũng không sao rũ bỏ được ký ức về màn yêu đương khủng khiếp của mụ đàn bà đó ngay cạnh một cái xác còn ấm nguyên, như thể người phụ nữ xấu số đó chỉ còn là một đống rác, không đáng phải bận tâm. Và lại còn thằng cha Richmond nữa. Thằng khốn kiếp nát rượu và tởm lợm. Tất cả những hình ảnh đó lại khiến Luther run lên vì giận dữ. Lão nghiến răng ken két, rồi bỗng nhiên lại mỉm cười.

Cho dù Jack có dàn xếp được mức án thế nào đi nữa lão cũng không quan tâm. Hai mươi năm, mười năm, mười ngày. Lão không còn quan tâm nữa. Quỷ tha ma bắt. Tổng thống và tất cả những kẻ xung quanh hắn. Quỷ tha ma bắt cả cái thành phố này đi, lão sẽ cho chúng biết tay.

Nhưng trước hết lão phải tận hưởng chút thời gian với con gái mình đã. Sau đó lão không thèm quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa.

Đang quay bước lại bên chiếc giường, Luther đột nhiên rùng mình. Có gì đó vừa thoáng xuất hiện trong đầu lão. Một điều gì đó thật đau đớn, nhưng lão có thể hiểu tại sao. Lão ngồi xuống giường và chậm rãi uống một cốc nước. Nếu quả thật đúng là như vậy liệu lão có thể trách con bé được không? Với lại, nếu như thế thì lão cũng sẽ có cơ hội thực hiện một công đôi việc cho xong. Lão nằm ngả lưng trên giường và nhận ra rằng những gì mà có vẻ tốt đẹp quá thì thường chẳng mấy khi có thật. Liệu lão có xứng đáng nhận được những gì tốt đẹp hơn từ con bé không? Câu trả lời đã tuyệt đối rõ ràng. Lão không xứng đáng.

Khi số tiền đã được chuyển tới tài khoản ở Ngân hàng District, những lệnh chuyển khoản tự động tiếp theo đã được kích hoạt và khoản tiền đó ngay lập tức lại được chuyển tiếp tới năm tài khoản thuộc năm ngân hàng khu vực khác nhau, mỗi tài khoản tương ứng với số tiền một triệu đô-la. Từ đây những tài khoản này lại được chuyển đi một cách vòng vèo trước khi tất cả được gom lại trong một tài khoản duy nhất.

Russell, người đã rất tinh vi bố trí theo dõi sự di chuyển của dòng tiền, sẽ sớm biết được chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn bà ta sẽ không lấy gì làm thích thú khi biết chuyện. Bà ta sẽ còn ít thích thú hơn khi biết nội dung lá thư sắp được chuyển tới tay mình.

Quán cà phê Alonzo mới đi vào hoạt động được khoảng một năm nay. Nó được bài trí theo phong cách thông thường với những dãy bàn ngay ngắn ngoài trời cùng những chiếc ô to sặc sỡ trên một khoảng hè phố nhỏ có đoạn lan can bằng thép cao ngang thắt lưng bao quanh. Cà phê có nhiều loại và đều rất đậm đà; món bánh rất được ưa chuộng đối với đám đông khách quen thường tới đây ăn sáng và ăn trưa. Nhưng bây giờ là bốn giờ kém năm phút chiều và chỉ có một người ngồi bên chiếc bàn ngoài trời. Trong cái không khí lạnh lẽo đầu đông như hôm nay, những chiếc ô che nắng mọi khi được kéo cụp xuống trông như một dãy những ống hút nước khổng lồ đúng xếp hàng.

Quán cà phê được bố trí ở tầng trệt của một tòa văn phòng hiện đại. Trên đó hai tầng là một giàn giáo treo lơ lửng. Ba công nhân đang thay thế một tấm kính cửa sổ lớn bị nứt trước đó. Toàn bộ mặt trước của tòa nhà là những khung cửa sổ kính sáng choang tạo ra hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của toàn bộ khu vực đối diện tòa nhà. Tấm kính rất nặng và ngay cả ba công nhân lực lưỡng cũng phải vật lộn với sức nặng và độ cồng kềnh của nó.

Kate phủ áo khoác của mình ra sau ghế và lặng lẽ ngồi nhấm nháp từng ngụm cà phê. Mặt trời buổi chiều vẫn đang chiếu sáng ấm áp, bất chấp không khí giá lạnh đầu đông, nhưng ánh nắng cũng đang tắt dần rất nhanh. Những bóng râm dài thượt đã bắt đầu đổ xuống phủ bóng tối lên các dãy bàn. Kate chợt cảm thấy cay cay mắt khi cô nhìn thẳng vào mặt trời chiều đang treo lơ lửng ngay trên nóc một dãy nhà liền kề hoang phế bỏ không nằm chếch bên kia con phố so với quán cà phê. Chúng đang chờ ngày được phá đi để nhường chỗ cho những công trình hiện đại theo quy hoạch mới của khu vực này. Cô không nhận thấy là cửa sổ tầng trên của một trong những ngôi nhà liền kề đó đang để mở. Ngôi nhà liền kề bên cạnh có hai ô cửa sổ bị đập vỡ. Cửa trước của một ngôi nhà khác cũng đã bị cạy khoét mất một mảng nhỏ.

Kate nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay. Cô đã ngồi ở đây được gần hai mươi phút. Đã quen với không khí làm việc điên cuồng ở văn phòng công tố viên, nên cả ngày hôm nay phải chờ đợi cứ chậm rãi trôi qua tưởng chừng như vô tận. Cô biết chắc rằng có đến hàng tá nhân viên cảnh sát đang mai phục xung quanh chỉ chực đổ ra ngay khi nhìn thấy lão bước về phía cô. Rồi cô nghĩ tới tình huống đó. Liệu họ có cơ hội nào để nói dù chỉ một câu với nhau thôi không nhỉ? Mà cô còn có thể nói cái chết tiệt gì được chứ? Chào bố, bố bị tóm rồi? Cô xoa xoa hai má lạnh cóng của mình và kiên nhẫn chờ. Kiểu gì lão cũng tới đây đúng bốn giờ. Và bây giờ cũng đã quá muộn để có thể thay đổi được điều gì. Đã quá muộn cho tất cả, thật khốn kiếp. Nhưng cô tự nhủ mình đang làm một việc đúng đắn, bất chấp cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong lòng cô, và cho dù cô đã đổ gục xuống mà khóc đến ngất lịm sau khi gọi điện cho viên thanh tra. Kate giận dữ vặn vẹo hai bàn tay vào nhau. Cô đang chuẩn bị giao nộp cha đẻ của mình cho cảnh sát, và lão xứng đáng với kết cục đó. Cô không còn muốn băn khoăn về chuyện đó nữa. Lúc này cô chỉ còn muốn mọi việc sớm kết thúc.

McCarty không thích như thế này chút nào. Hoàn toàn không. Thói quen hành động thông thường của hắn là theo dõi con mồi, nhiều khi đến hàng tuần liền, cho đến khi tên sát thủ hiểu rõ những thói quen và nề nếp sinh hoạt của nạn nhân còn hơn cả những gì nạn nhân biết về mình. Sự cẩn thận như vậy khiến cho việc ra tay trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Khoảng thời gian tìm hiểu kéo dài cũng cho phép McCarty cân nhắc kế hoạch tẩu thoát, cho phép hắn chuẩn bị trong những tình huống tồi tệ nhất. Còn trong vụ này hắn đừng hòng mơ tới những điều xa xỉ đó. Thông điệp của Sullivan ngắn gọn và rõ ràng. Lão tỷ phú đó trả hắn mức lương công nhật quả hậu hĩnh, kèm theo một khoản hai triệu đô-la sau khi hoàn thành công việc. Dù gì thì hắn cũng đã được trả công xứng đáng—giờ là lúc hắn phải làm việc. Ngoại trừ lần ra tay đầu tiên cách đây đã nhiều năm, McCarty đã không còn nhớ cảm giác hồi hộp là như thế nào nữa. Chỉ có điều lần này bọn cớm đang mai phục nhan nhản khắp quanh đây.

Nhưng hắn vẫn không ngừng tự nhủ rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn có, hắn cũng đã lên kế hoạch mọi chuyện. Hắn đã thám thính khu vực này ngay sau khi nhận được cú điện thoại của Sullivan. Ý tưởng náu mình trong dãy nhà liền kề nảy ra trong đầu hắn ngay lập tức. Đó thực sự là địa điểm duy nhất hợp logic. Hắn đã ở đây từ lúc bốn giờ sáng hôm nay. Cửa sau của ngôi nhà thông với một con hẻm nhỏ. Chiếc xe mà hắn thuê đậu ngay trên hè phố. Hắn sẽ mất chính xác là mười lăm giây kể từ khi phát súng được bắn ra để thả rơi khẩu súng, quay người chạy xuống cầu thang, lao ra cửa và chạy vào xe. Hắn sẽ kịp chạy xa khỏi hiện trường ít nhất là hai dặm trước khi cảnh sát kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Một chiếc máy bay sắp cất cánh trong vòng bốn mươi lăm phút nữa từ một đường băng tư nhân nằm cách Washington mười dặm về phía Bắc. Điểm đến của nó là New York. Chiếc máy bay sẽ chỉ có một hành khách, và chưa đầy năm giờ sau là McCarty sẽ trở thành một hành khách được phục vụ như ông hoàng trên một chiếc Concorde vượt Đại Tây Dương sang London.

Hắn kiểm tra khẩu súng trường và chỉnh lại kính ngắm đến lần thứ mười, thận trọng phủi một hạt bụi nhỏ dính trên nòng súng. Có thêm ống giảm thanh thì sẽ tốt hơn, nhưng hắn không có đủ thời gian tìm được ống giảm thanh tương thích với súng trường, nhất là với một khẩu nạp đạn siêu âm mà hắn đang cầm trên tay lúc này. Hắn có thể lợi dụng sự ồn ào bên ngoài để che giấu phát súng và cuộc đào thoát sau đó. Hắn nhìn qua bên kia phố và kiểm tra đồng hồ. Sắp đến giờ rồi.

Mặc dù là một tên giết người cực kỳ lão luyện, McCarty cũng không thể ngờ được rằng còn một khẩu súng trường khác cũng đang chĩa vào đầu con mồi của hắn. Và đằng sau khẩu súng trường đó là một cặp mắt cũng tinh tường không kém, nếu không muốn nói là còn tinh hơn mắt hắn.

Tim Collin từng là một tay súng thiện xạ hồi còn ở lực lượng Lính thủy đánh bộ, và viên thượng sĩ huấn luyện của anh đã nhận xét trong hồ sơ của Collin rằng ông ta chưa từng thấy một tay súng nào xuất sắc hơn thế. Trước mắt anh ta lúc này là dấu chữ thập chết chóc hiện ra trong kính ngắm; rồi anh thả lỏng người. Collin nhìn quanh nội thất của chiếc xe tải thùng mà anh đang ở bên trong. Chiếc xe được đỗ phía cuối phố ngay bên lề đường đối diện với quán cà phê giúp anh có được góc bắn lý tưởng nhằm thẳng vào mục tiêu. Anh ta lại nheo mắt nhìn qua kính ngắm, Kate Whitney nhanh chóng hiện ra giữa chữ thập. Collin khẽ nhích mở cửa sổ bên của chiếc xe tải thùng. Anh ta đang được bóng của tòa nhà phía sau che chắn. Không ai có thể nhìn thấy anh đang làm gì. Ngoài ra, anh cũng còn có lợi thế khác khi biết rằng Seth Frank và một đội cảnh sát của Hạt Middleton đang ém sẵn phía bên trái quán cà phê trong khi những người khác lại mai phục trong sảnh của tòa nhà văn phòng nơi có quản cà phê phía trước. Những chiếc xe không có dấu vết đặc biệt nào được bố trí rải rác xung quanh, cả ở đầu và cuối phố. Nếu Whitney có bỏ chạy chăng nữa, lão cũng khó lòng mà chạy xa được. Nhưng tất nhiên Collin biết rằng lão sẽ không thể chạy đi đâu được nữa.

Sau phát súng Collin sẽ nhanh chóng tháo rời khẩu súng bắn tỉa và giấu kín nó trong xe, anh sẽ bước ra ngoài với vũ khí đeo bên sườn cùng tấm phù hiệu Mật vụ giơ cao rồi tham gia cùng các lực lượng khác vào việc tìm hiểu xem chuyện quái gì đã xảy ra. Không ai lại nghĩ đến chuyện kiểm tra xe của một nhân viên Mật vụ để tìm kiếm hung khí hay lần theo tên sát thủ vừa loại bỏ con mồi của hắn.

Kế hoạch mà Burton vạch ra hoàn toàn hợp lý đối với gã đặc vụ trẻ. Cá nhân Collin chẳng có gì hằn thù đối với Luther, nhưng còn nhiều thứ đáng phải quan tâm hơn là mạng sống của một của một tên trộm chuyên nghiệp đã sáu mươi sáu tuổi. Có quá nhiều thứ là khác. Khử lão già hoàn toàn không phải là điều khiến Collin thích thú gì; thực sự là anh ta sẽ phải cố hết sức để quên chuyện đó đi sau khi đã ra tay. Nhưng cuộc sống là như vậy. Anh ta được trả tiền để làm việc, và thậm chí đã tuyên thệ để làm công việc đó, hơn tất cả mọi chuyện. Lẽ nào anh đang vi phạm pháp luật? Xét về mặt luật pháp thì anh đang phạm tội giết người. Nhưng trong thực tế anh chỉ đang làm những gì cần làm. Anh ta đoán Tổng thống cũng biết rõ chuyện này; Gloria Russell cũng biết; và chính Bill Burton, người đồng đội được anh tôn trọng hơn bất kỳ ai khác, đã chỉ thị cho anh làm việc này. Đơn giản là quá trình huấn luyện của Collin không cho phép anh phớt lờ những chỉ thị đó. Hơn nữa, chính lão già cũng đã đột nhập vào ngôi biệt thự. Kiểu gì lão cũng phải ngồi bóc lịch hai mươi năm là ít nhất. Không đời nào lão sống thêm được hai mươi năm trong tù. Làm gì có ai muốn ngồi tù đến năm tám mươi tuổi? Collin làm thế này cũng là cứu lão ra khỏi tình cảnh khốn nạn đang chờ sẵn. Đặt ở cương vị anh ta mà phải lựa chọn, chắc chắn Collin cũng sẵn sàng chọn viên đạn cho xong.

Collin ngước lên nhìn những người công nhân làm việc trên giàn giáo phía trên quán cà phê đúng lúc họ đang loay hoay lắp tấm kính thay thế vào vị trí. Một người công nhân túm chặt đầu dây thừng buộc vào tấm kính và kéo mạnh. Tấm kính khổng lồ từ từ nhúc nhích.

Kate ngẩng đầu lên khỏi đôi bàn tay của mình đang đặt trên bàn và ngay lập tức đôi mắt cô dán chặt vào người lão.

Lão đang lững thững bước trên vỉa hè. Chiếc mũ phớt mềm và cái khăn quàng đã che đi phần lớn gương mặt lão, nhưng dáng đi thì vẫn không thể lẫn vào đâu được. Suốt thời thơ ấu cho đến khi lớn lên, cô vẫn thầm mong có được dáng đi khoan thai và nhẹ nhàng như của cha mình, thật thoải mái, thật tự tin làm sao. Cô định đứng lên, nhưng rồi lại đổi ý ngồi nguyên tại chỗ. Frank không nói rõ là lúc nào người của anh ta sẽ ập vào, nhưng Kate cũng nghĩ là anh ta sẽ không tốn công chờ đợi quá lâu.

Luther dừng lại trước quán cà phê và chăm chú nhìn cô. Cả thập kỷ nay lão chưa bao giờ được đứng gần con gái mình như lúc này, và lão phân vân không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Cô cảm thấy sự bối rối của lão và cố gượng nở một nụ cười trên môi. Ngay lập tức lão bước tới bàn con gái mình và ngồi xuống, quay lưng ra mặt phố phía sau. Cho dù trời đang gió lạnh lão vẫn bỏ mũ xuống và tháo cặp kính đen cất vào túi áo khoác.

McCarty nheo mắt nhìn qua kính ngắm khẩu súng trường. Mái đầu tóc hoa râm của mục tiêu đã nằm gọn trong kính ngắm, ngón tay hắn gạt mở chốt an toàn và trượt dần xuống cò súng.

Cách đó chưa đầy một trăm mét, Collin cũng lặp lại đúng những động tác như vậy. Gã đặc vụ trẻ không vội vàng như McCarty vì anh ta có lợi thế là biết trước thời điểm cảnh sát sẽ ập vào.

Ngón tay trên cò súng của McCarty cong lại và từ từ kéo về sau. Ngay trước đó, hắn một hai lần đã để ý đến những người công nhân làm việc trên giàn giáo nhưng rồi lại để họ ra khỏi tâm trí của mình. Và đó là sai lầm thứ hai hắn từng phạm phải trong suốt cuộc đời hành nghề giết người của mình.

Tấm cửa sổ gương kính bất thình lình đứng thẳng lên khi sợi dây thừng được kéo mạnh xuống và tấm kính xoay đúng vào tầm nhìn của McCarty. Ánh nắng mặt trời buổi chiều chiếu thẳng vào bề mặt tấm gương kính và dội ra, phản chiếu một luồng sáng màu đỏ chói, rực lửa vào mắt McCarty. Hai mắt hắn lập tức cay xè vì ánh sáng chói chang, bàn tay bóp cò hơi rung đi một chút và phát súng được bắn ra. Hắn chửi thề rồi ném khẩu súng xuống. Hắn lao vọt ra khỏi cửa sau, sớm năm giây so với kế hoạch ban đầu.

Viên đạn xuyên trúng cán chiếc ô lớn phía trên và làm nó gãy đôi trước khi đổ gục xuống và trùm kín cả một khoảng vỉa hè bên dưới. Cả Kate và Luther đều cúi đầu xuống, theo bản năng người cha nằm đè lên trên để che chắn cho con gái. Vài giây sau Seth Frank và một tá cảnh sát mặc sắc phục, súng lăm lăm trên tay, tỏa ra thành vòng bán nguyệt vây quanh hai cha con. Những khuôn mặt căng thẳng quay hết ra phía sau, ánh mắt hoảng hốt quét qua tất cả mọi khoảng trống và ngõ ngách trên con phố.

“Phong tỏa toàn bộ khu vực chó chết này,” Frank gào lên với viên trung úy của mình, ông này vội vàng hét lớn những mệnh lệnh tiếp theo vào bộ đàm trên tay. Những bóng cảnh sát mặc sắc phục ùa ra từ khắp nơi, những chiếc xe ô tô cũng đồng loạt ập tới.

Những người công nhân bàng hoàng nhìn xuống lòng đường, hoàn toàn không biết gì về vai trò vô tình mà họ đã thực hiện trong những sự kiện đang diễn ra phía dưới.

Luther bị lôi dậy, bị còng tay ngay lập tức, rồi cả đám hối hả lùi sâu vào trong sảnh lớn của tòa nhà văn phòng. Seth Frank không giấu nổi sự phấn khích và hài lòng khi chăm chú nhìn con mồi của mình trong giây lát rồi đọc cho lão nghe quyền của mình. Luther ngước sang nhìn con gái lão, Thoạt tiên Kate không sao chịu nổi ánh mắt của lão, nhưng rồi cô quyết định rằng ít nhất thì lão cũng đáng bị như vậy. Những lời của lão bật ra sau đó làm cô đau đớn hơn tất cả những gì cô đã chuẩn bị tinh thần đối phó.

“Con không sao chứ, Katie?”

Cô gật đầu và rồi nước mắt cứ thế trào ra, và lần này, mặc dù đã vội đưa tay lên bóp chặt lấy cổ họng mình, Kate vẫn không sao ngăn được cơn nức nở dâng lên và cô đổ gục xuống sàn.

Bill Burton đứng ngay trong gian sảnh lớn. Khi Collin bước vào với vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng, ánh nhìn của Burton đe dọa như muốn xé xác gã trai ra làm trăm mảnh. Cho đến khi Collin thì thầm vào tai anh ta những gì đã xảy ra.

Với sự nhạy bén của mình Burton xử lý thông tin đó trong nháy mắt và chỉ vài giây anh ta đã tìm ra sự thật. Sullivan đã thuê một sát thủ. Hóa ra lão già đã làm đúng những gì mà Burton rắp tâm giăng bẫy để cảnh sát tin rằng chính lão đã làm.

Burton nhận ra anh ta đã đánh giá thấp lão tỷ phú già xảo quyệt.

Burton bước lại bên Frank.

Frank trừng trừng nhìn anh ta. “Anh biết chuyện chó chết này là thế nào phải không?”

“Có lẽ,” Burton đáp lại.

Burton quay người lại. Đây là lần đầu tiên anh ta và Luther Whitney thực sự đối diện với nhau. Đối với Luther, những hình ảnh của cái đêm khủng khiếp đó lại dội về trong lão. Nhưng lần này lão vẫn bình tĩnh, vô cảm.

Burton khâm phục lão vì điều đó. Nhưng đối với anh ta như vậy cũng đồng nghĩa với một mối lo ngại không nhỏ. Whitney không hề tỏ ra sợ hãi gì khi bị bắt. Ánh mắt của lão như muốn nói với Burton—một người từng tham gia cả nghìn vụ bắt giữ mà hầu như bất kỳ tên tội phạm nào trong đó cũng phải kêu gào khóc lóc như trẻ con bị đòn—tất cả những gì anh ta cần biết. Rằng lão đã có kế hoạch nộp mình cho cảnh sát. Vì lý do gì thì Burton không rõ và thực sự anh ta cũng không thèm quan tâm.

Burton vẫn trừng trừng nhìn Luther trong khi Frank cùng người của mình chuẩn bị rút lui. Rồi Burton đưa mắt nhìn thân hình đang co mình trong góc sảnh. Mới đầu Luther cũng đã giằng co với những kẻ đang bắt giữ lão để được lại gần con gái, nhưng họ không thèm đếm xỉa đến. Một sĩ quan cảnh sát khác đang ngượng nghịu vỗ về, an ủi Kate nhưng không ăn thua. Những giọt nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo của Luther khi lão bất lực đứng đó nhìn con gái yêu quý của mình đang nức nở.

Khi lão nhận ra Burton ở ngay bên cạnh mình, cuối cùng Luther cũng ngước lên nhìn anh ta với đôi mắt tóe lửa cho đến khi Burton khẽ hất đầu dẫn ánh mắt của lão già quay lại chỗ Kate. Đôi mắt hai người đàn ông lại khóa chặt vào nhau. Burton khẽ nhướn mày lên rồi lại cụp xuống đầy ý nghĩa: anh ta sẵn sàng găm một phát đạn vào đầu Kate nếu Luther dám mở miệng bất kỳ điều gì. Burton đã từng trừng trừng nhìn vào mắt nhiều tên tội phạm sừng sỏ nhất mà nước Mỹ này có thể sản sinh ra và khiến chúng phải run sợ. Chỉ riêng ánh mắt cũng như nét mặt lầm lì của anh ta cũng đủ hăm dọa người khác, nhưng chính sự chân thật tuyệt đối trong ánh mắt và nét mặt đó mới là điều khiến những kẻ gan lì nhất cũng phải rùng mình ớn lạnh. Luther Whitney không phải là một kẻ non gan, điều đó thì đã quá rõ. Lão không phải là một trong những kẻ dễ bị dọa nạt. Tuy nhiên, bức tường kiên cố tạo nên hệ thần kinh vững chắc của Luther Whitney cũng đã phải lung lay, rung động. Và rồi nó sụp xuống tan tành trong nháy mắt, những phần đổ nát còn lại đổ dồn về chỗ người phụ nữ đang nghẹn ngào trong góc sảnh.

Burton quay người và bước ra khỏi tòa nhà.