Chương 19
Gloria Russell ngồi trong phòng khách nhà mình, bàn tay run rẩy cầm lá thư. Bà ngẩng lên nhìn đồng hồ. Lá thư đã tới nơi thật đúng thời điểm, nhờ người vận chuyển; một người đàn ông đứng tuổi đầu quấn khăn đi chiếc Subaru cà tàng đã cũ mèm. Trên cửa xe in logo hãng chuyển phát nhanh Metro Rush Couriers. Cám ơn, thưa bà. Hãy vĩnh biệt cuộc sống của bà đi. Vậy mà bà đã hy vọng cuối cùng sẽ nắm trong tay chiếc chìa khóa xua đi tất cả những cơn ác mộng dày vò suốt thời gian qua. Sau biết bao mối nguy hiểm bà đã đánh liều chấp nhận.
Gió bắt đầu rít trong ống khói. Một ngọn lửa ấm áp đang cháy trong lò sưởi. Toàn bộ ngôi nhà sạch sẽ như lau như li nhờ sự chăm chỉ và cẩn thận của Mary, người giúp việc bán thời gian của bà ta vừa ra về được một lúc. Theo lịch thì hôm nay Russell sẽ tới nhà Thượng nghị sĩ Richard Miles ăn tối lúc tám giờ. Miles có vai trò cực kỳ quan trọng đối với những tham vọng chính trị của Russell và ông ta đang bắt đầu thể hiện những thiện chí được bà chờ đợi từ lâu. Tưởng chừng như mọi chuyện đã lại bắt đầu suôn sẻ. Lợi thế đang nghiêng về phía bà ta. Nhưng giờ thì sao? Giờ thì sao?
Russell xem lại bức thư lần nữa. Sự hoài nghi đến bàng hoàng vẫn phủ lên tâm trí bà như một tấm lưới đánh cá khổng lồ, lôi bà xuống tận đáy và ở đó mãi mãi.
Cảm ơn vì khoản đóng góp từ thiện. Mọi người hẳn sẽ vô cùng cảm kích trước sự hào phóng của cô. Cũng rất cảm kích vì sợi dây thừng cô đã đưa thêm để tôi có thể treo cổ cô lên. Về thứ mà chúng ta đã thỏa thuận, tôi quyết định không bán nữa. Bây giờ nghĩ lại tôi mới nhớ ra là rất có thể cảnh sát sẽ cần đến nó cho phiên tòa xét xử. Ồ, nhân tiện thì, QUỶ BẮT CÔ ĐI!
Tất cả những gì bà ta có thể làm là lảo đảo gượng đứng dậy. Thêm một sợi dây thừng ư? Cả thế giới xung quanh Russell như đảo lộn, bà không sao suy nghĩ được điều gì nữa. Thoạt tiên bà nghĩ tới việc gọi cho Burton, nhưng rồi chợt nhận ra là lúc này anh ta không có mặt ở Nhà Trắng. Và bất thình lình Russell chợt nhớ ra. Bà vội chạy tới bên chiếc TV. Bản tin thời sự sáu giờ chiều vừa mới bắt đầu đưa tin về một sự kiện gây chấn động. Chiến dịch táo bạo được thực hiện trên cơ sở hiệp đồng giữa lực lượng cảnh sát hạt Middleton và lực lượng cảnh sát thành phố Alexandria đã tóm được nghi can số một trong vụ sát hại Christine Sullivan. Đã có một phát súng được bắn ra từ một tay súng không rõ danh tính. Nghi phạm mà cảnh sát bắt giữ hôm nay được cho là mục tiêu của phát súng này.
Russell trân trân đứng xem trong khi trên màn hình phát đi hình ảnh từ đồn cảnh sát Hạt Middleton. Bà ta nhìn thấy Luther Whitney, lão đang nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không có ý định che giấu khuôn mặt của mình, rảo bước lên những bậc thềm của Sở Cảnh sát. Trông lão già nua hơn nhiều so với những gì bà đã hình dung về lão. Trông lão có lẽ chẳng khác gì một ông hiệu trưởng khả kính. Hóa ra đó chính là kẻ đã chứng kiến mọi chuyện của bà… Không một lúc nào bà bận tâm rằng Luther đã bị bắt vì một tội ác mà bà biết rõ lão không hề phạm phải. Mà tất nhiên cho dù có bận tâm chăng nữa thì bà cũng sẽ chẳng có hành động gì cả. Khi ống kính máy quay lia sang những chỗ khác, bà thoáng nhìn thấy Bill Burton cùng với Tim Collin đứng ngay phía sau khi họ đang nghe thanh tra Seth Frank đưa ra tuyên bố chính thức trước báo chí.
Những thằng bất tài khốn kiếp! Giờ thì kẻ mà họ muốn thủ tiêu đã nằm trong tay cảnh sát. Thật chó chết là lão đã nằm trong tay cảnh sát, và trong tay bà lúc này là một lá thư nói lên rằng lão sẽ làm tất cả để bảo đảm rằng tất cả bọn họ bị hủy diệt. Bà đã tin tưởng Burton và Collin, Tổng thống đã tin tưởng chúng, vậy mà chúng đã thất bại, thất bại thê thảm. Bà không thể nào tin nổi rằng Burton lại có thể bình tĩnh đứng đó trong khi toàn bộ thế giới của bọn họ sắp cháy rụi, như một ngôi sao đột nhiên nổ bùng trước khi biến mất trong vũ trụ.
Ý nghĩ tiếp theo thậm chí còn khiến chính bà ta bàng hoàng. Russell lao vào phòng tắm, mở tủ thuốc và chộp lấy lọ thuốc đầu tiên bà nhìn thấy. Phải cần bao nhiêu viên mới đủ nhỉ? Mười viên? Một trăm?
Bà ta vặn mở nắp hộp thuốc nhưng hai bàn tay run lẩy bẩy không sao mở được. Bà tiếp tục loay hoay vật lộn, cho đến khi cuối cùng những viên thuốc bắn tung tóe ra khỏi lọ. Bà dốc đầy một vốc thuốc trên tay rồi đột nhiên dừng phắt lại. Trong tấm gương, hình ảnh phản chiếu của bà đang trừng trừng nhìn lại. Lần đầu tiên Russell mới chợt nhận ra rằng bà đã già đi biết bao nhiêu. Đôi mắt hõm sâu, hai gò má hốc hác còn mái tóc trông như thể đang ngả màu xám tro ngay trước mắt.
Bà ta lại nhìn xuống vốc thuốc xanh lè trên tay. Bà không thể làm thế được. Cho dù cả thế giới có đang đổ sụp ngay trước mắt, bà cũng không thể nào làm thế được. Bà dốc cả vốc thuốc vào bồn cầu trước khi xả nước, rồi tắt điện. Bà gọi điện tới văn phòng Thượng nghị sĩ. Bà bị ốm đột ngột nên không thể tới dự bữa tối. Russell vừa quay vào phòng ngủ và ngả lưng xuống giường thì tiếng gõ cửa vang lên.
Ban đầu dường như đó là những nhịp trống mơ hồ từ xa xăm vẳng tới. Không biết họ đã có lệnh bắt chưa nhỉ? Bà ta còn giữ thứ gì có thể là bằng chứng chống lại chính mình không? À, phải rồi, lá thư. Bà lôi nó ra khỏi túi áo choàng và ném vào lò sưởi. Khi tờ giấy bắt đầu cháy và một ngọn lửa bùng lên trong lò, bà vuốt lại váy, xỏ chân vào đôi giày gót thấp và bước ra khỏi phòng.
Một lần nữa cảm giác đau nhói lại xoáy sâu vào trong ngực Russell khi ánh mắt của bà nhận ra Bill Burton đang đứng trước cửa. Không nói một lời nào, anh ta lách người bước vào trong, ném chiếc áo khoác của mình xuống ghế và bước thẳng tới tủ rượu.
Russell đóng sầm cánh cửa.
“Làm ăn tốt lắm, Burton. Quá xuất sắc. Anh giải quyết mọi chuyện mới giỏi giang làm sao. Tên cộng sự trẻ ranh của anh đâu rồi? Đã kiểm tra đôi mắt chó chết của hắn chưa?”
Burton ngồi xuống ghế với cốc rượu trên tay. “Im miệng đi và nghe đã.”
Bình thường thì một mệnh lệnh cục cằn như vậy sẽ khiến bà ta nổi điên. Nhưng âm sắc lạnh lẽo của anh ta khiến Russell chết lặng người. Bà ta chợt liếc nhìn khẩu súng trong bao. Đột nhiên Russell nhận ra rằng bà đang kẹt giữa toàn những kẻ mang súng. Dường như chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Những phát súng đang được bắn ra. Bà ta đã liều mạng đặt cược số phận của mình với những kẻ vô cùng nguy hiểm. Russell ngồi xuống và chằm chằm nhìn anh ta.
“Collin chưa hề bắn phát nào.”
“Nhưng—”
“Kẻ khác đã bắn. Tôi chắc chắn là như vậy.” Anh ta nốc một hơi hết cốc rượu của mình. Russell cũng thoáng nghĩ đến việc tự lấy cho mình một cốc, nhưng rồi lại đổi ý.
Burton nhìn bà ta. “Walter Sullivan. Lão già chó đẻ đó. Richmond đã cho lão biết, đúng không?”
Russell gật đầu. “Anh cho rằng Sullivan đứng sau chuyện này?”
“Còn có thể là thằng chết tiệt nào được nữa? Lão nghĩ Luther giết vợ mình. Lão có thừa tiền để thuê những tên sát thủ giỏi nhất trên thế giới. Lão cũng là người duy nhất ngoài chúng ta biết chính xác thời gian và địa điểm tiến hành cuộc truy bắt.” Burton trừng trừng nhìn bà ta và lắc đầu ghê tởm. “Đừng có ngốc thế, thưa quý bà, chúng ta không còn thời gian cho những trò ngu ngốc đâu.”
Burton đứng bật dậy và đi đi lại lại trong phòng.
Những ý nghĩ trong đầu Russell quay lại với bản tin truyền hình. “Nhưng lão già Luther đang nằm trong tay cảnh sát. Lão sẽ phun ra mọi chuyện cho mà xem. Lúc anh đến tôi cứ tưởng là cảnh sát xộc vào.”
Burton dừng lại. “Lão sẽ không khai gì với cảnh sát đâu. Ít nhất thì trong lúc này.”
“Chuyện đó là sao?”
“Là về một kẻ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cô con gái bé bỏng của lão tiếp tục được sống.”
“Anh, anh đe dọa lão ư?”
“Tôi đã thể hiện thông điệp rất rõ ràng.”
“Làm sao mà anh có thể biết chắc được?”
“Những ánh mắt không bao giờ nói dối, thưa bà. Lão ta biết rõ luật chơi. Cứ việc khai đi và cô con gái của lão cũng bye-bye luôn.”
“Anh, anh không thực sự—”
Burton cúi xuống và chộp hai tay lên vai bà Chánh văn phòng, nhẹ nhàng xách bổng bà ta lên khỏi mặt sàn và giữ bà ta lơ lửng trên không trung ngang với tầm mắt của anh.
“Tôi sẵn sàng giết bất kỳ kẻ chết tiệt nào có thể gây trở ngại cho mình, bà hiểu điều đó chứ hả?” Giọng nói của anh ta lạnh băng, chết chóc. Nói xong anh ném phịch bà Chánh văn phòng xuống ghế.
Russell trừng trừng nhìn anh ta, mặt cắt không còn một hột máu, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng.
Khuôn mặt của Burton đỏ gay vì điên giận. “Chính bà là kẻ đã kéo tôi vào chuyện này. Ngay từ đầu tôi đã muốn gọi điện cho cảnh sát. Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình. Có thể chính tôi đã giết người phụ nữ đó, nhưng chắc chắn chẳng có bồi thẩm đoàn nào trên thế giới này lại phán quyết tôi có tội. Nhưng chính bà đã lừa tôi, thưa bà, với tất cả những trò khốn kiếp nào là thảm họa toàn cầu với lại lo lắng cho lợi ích của Tổng thống chó chết, và thế là tôi ngu ngốc lao đầu vào thòng lọng. Để rồi giờ đây bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể bị tóm và mất hai mươi năm trong cuộc đời mình và tôi không thấy vui vẻ gì với điều đó. Nếu chuyện này mà bà còn không chịu hiểu cho thì cứ liệu hồn đấy.”
Hai người ngồi trong im lặng kéo dài mấy phút liền. Burton xoay xoay cốc rượu trên tay, mắt gườm gườm nhìn tấm thảm, suy nghĩ. Russell vừa len lén để mắt đến anh ta vừa cố trấn tĩnh lại cho hết run. Bà không có đủ can đảm để kể cho Burton về lá thư mà mình mới nhận được. Nói ra thì ích lợi gì? Vì Russell biết chắc rằng Bill Burton sẽ rút súng ra và bắn chết bà ta ngay tại chỗ. Ý nghĩ về cái chết khủng khiếp đang ở ngay cạnh mình khiến tất cả máu trong người bà như đóng băng lại.
Cố gắng lắm Russell mới ngồi xuống được ghế của mình. Văng vẳng đâu đó là tiếng đồng hồ tích tắc lặng lẽ; như thể nó đang đếm lùi những giây phút cuối cùng còn sót lại của bà ta trên đời.
“Anh chắc là lão ta sẽ không nói gì chứ?” Bà dè dặt hỏi Burton.
“Tôi không thể chắc cái quái gì hết.”
“Nhưng anh vừa nói—”
“Tôi chỉ nói lão già sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo đảm rằng con gái lão được bình yên vô sự. Nếu lão có thể gạt bỏ mối đe dọa đó, thì chúng ta sẽ phải quen với việc thức giấc mỗi sáng trên một cái giường nhà tù trong khá nhiều năm đấy.”
“Nhưng làm sao lão có thể gạt mối đe dọa đó qua một bên?”
“Nếu tôi biết câu trả lời cho câu hỏi đó, tôi đã không phải lo lắng như thế này làm gì. Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng ngay lúc này Luther Whitney đang ở trong xà lim, tính toán xem lão có thể thực hiện điều đó như thế nào.”
“Chúng ta có thể làm gì đây?”
Burton chộp lấy chiếc áo khoác và thô bạo kéo Russell đứng dậy. “Đi thôi, đến lúc nói chuyện với Richmond rồi.”
Jack sắp xếp lại đống giấy tờ của mình rồi ngẩng lên nhìn quanh bàn hội thảo. Nhóm giao dịch của anh bao gồm bốn luật sư cộng sự, ba thư ký luật sư và hai đối tác chính. Kỳ công của Jack đối với Sullivan đã nhanh chóng được lan truyền khắp trong hãng. Tất cả mọi người trong bọn họ đều đang nhìn Jack với vẻ kính nể, tôn trọng và ít nhiều e sợ.
“Sam, ông sẽ lo điều phối những hợp đồng mua nguyên liệu thô qua Kiev. Người của chúng ta ở đó là một tay tháo vát, rành rẽ mọi đường đi nước bước; hãy để mắt tới ông ta, nhưng cứ kệ ông ta tự mình xoay sở tùy thích.”
Sam, một đối tác chính có thâm niên mười năm, đóng sập va-li tài liệu của mình xuống. “Sẽ đâu vào đấy.”
“Ben, tôi đã kiểm tra báo cáo của anh về các nỗ lực vận động hành lang. Tôi đồng ý, tôi nghĩ chúng ta cần đẩy mạnh với bên quan hệ đối ngoại, họ về phe chúng ta sẽ chỉ có lợi mà thôi.” Jack mở một cặp tài liệu khác.
“Chúng ta có gần một tháng để triển khai chiến dịch này. Mối quan tâm chủ yếu ở đây là tình hình chính trị tương đối bấp bênh của Ukraine. Nếu muốn thành công trót lọt chúng ta phải hết sức khẩn trương. Điều chúng ta hoàn toàn không muốn là Nga sẽ thôn tính mất ông khách hàng béo bở này của chúng ta. Còn bây giờ, tôi muốn có vài phút để trình bày qua về—”
Cửa phòng bật mở và cô thư ký của Jack bước vào. Trông cô có vẻ căng thẳng.
“Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền các vị.”
“Không sao đâu, Martha, có chuyện gì vậy?”
“Có người chờ ông trên điện thoại.”
“Tôi đã bảo Lucinda hủy các cuộc gọi cho tôi trừ trường hợp khẩn cấp. Có gì mai tôi sẽ gọi lại cho tất cả mọi người.”
“Tôi nghĩ đây có thể là một trường hợp khẩn cấp.”
Jack quay ghế lại nhìn cô thư ký. “Là ai vậy?”
“Cô ấy nói tên cô ấy là Kate Whitney.”
Năm phút sau Jack đã ngồi trong xe của mình: một chiếc Lexus 300 màu đồng mới cáu cạnh. Những ý nghĩ lướt nhanh trong đầu anh. Kate gần như phát điên. Anh phải cố gắng lắm mới hiểu được là Luther đã bị bắt. Còn vì tội gì thì anh không biết.
Kate mở cửa ngay sau tiếng gõ đầu tiên và gần như quỵ hẳn vào vòng tay của Jack. Phải vài phút sau cô mới bắt đầu lấy lại nhịp thở bình thường.
“Kate, có chuyện gì thế? Luther đâu? Ông ấy bị bắt vì tội gì?”
Cô ngước lên nhìn anh, khuôn mặt sưng húp và tấy đỏ đến nỗi như thể cô vừa bị ai đó bóp cổ.
Cuối cùng, khi cô lấy hết sức thở hắt được từ đó ra khỏi miệng, Jack ngồi sụp xuống, choáng váng.
“Giết người?” Anh sững sờ nhìn quanh phòng, đầu óc anh đang quay cuồng đến mức anh không sao định hình được mình đang ở đâu nữa. “Không thể có chuyện như thế được. Mà ông ấy bị cáo buộc giết ai cơ chứ?”
Kate ngồi hẳn dậy và gạt mớ tóc ra khỏi mặt mình. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Lần này những từ đó được cô thốt lên rất rành rọt, thẳng tuột và đâm sâu vào anh như những mảnh kính vỡ nhọn hoắt.
“Christine Sullivan.”
Sau một hồi lâu chết lặng như hóa đá, Jack đứng bật dậy khỏi ghế như thể anh sắp nổ tung đến nơi. Anh cúi xuống nhìn cô, cố gắng nói lên lời mà không sao nói được. Anh loạng choạng bước lại bên cửa sổ, mở tung nó ra và để không khí lạnh ngoài trời quất thẳng vào mặt mình. Dạ dày anh ợ lên toàn acid; một mùi chua loét trào lên tận cổ Jack khiến suýt chút nữa thì anh nôn thốc nôn tháo. Cuối cùng thì đôi chân của anh cũng dần lấy lại được sức lực ban đầu. Anh đóng cửa sổ và ngồi xuống cạnh cô.
“Chuyện gì đã xảy ra, Kate?”
Cô chấm chấm đôi mắt sưng húp và đỏ ngầu của mình bằng chiếc khăn giấy rách tả tơi. Tóc cô là một mớ rũ rượi. Thậm chí Kate còn chưa kịp cởi bỏ chiếc áo choàng đi đường. Đôi giày của cô nằm lăn lóc bên cạnh ghế nơi cô đã đá chúng ra khỏi chân mình. Cô cố hết sức để bình tĩnh lại. Lát sau cô gạt một sợi tóc dính bên khóe miệng mình, rồi cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn anh.
Những câu chữ cứ thế rời rạc buột ra khỏi miệng cô giữa những tiếng thút thít khe khẽ. “Cảnh sát đang giam giữ ông ấy. Họ, họ cho rằng ông ấy đã đột nhập vào nhà Sullivan. Lẽ ra hôm ấy không có ai ở nhà… Nhưng không hiểu sao Sullivan lại quay về.” Cô ngừng lại rồi cố hít một hơi thật sâu. “Cảnh sát nghĩ rằng Luther đã bắn cô ta.” Vừa thốt xong những từ cuối cùng ra khỏi miệng, cô nhắm nghiền mắt lại, hai mí mắt dường như tự đóng sập xuống dưới một sức nặng khủng khiếp. Cô chầm chậm lắc đầu, những nếp nhăn trên trán hằn sâu, rúm ró, khi cơn đau ong ong trong đầu mỗi lúc một nhói buốt hơn.
“Điều đó thật điên rồ, Kate. Luther sẽ không bao giờ giết người.”
“Em không biết, Jack. Em, em thật không biết phải nghĩ gì bây giờ nữa.”
Jack đứng dậy và cởi áo khoác. Anh thọc một bàn tay lên mái tóc và cố bắt mình phải suy nghĩ. Anh cúi xuống nhìn cô.
“Em tìm ra ông ấy bằng cách nào? Làm thế quái nào mà cảnh sát lại bắt được ông ấy?”
Người Kate run lên bần bật thay cho câu trả lời. Cơn đau quằn quại trong cô dữ dội đến nỗi dường như có thể nhìn thấy nó đang bay liệng trên không trung trước khi bổ nhào xuống liên tiếp giằng xé thân hình nhỏ nhắn của cô. Kate dừng lại một lát để lấy tấm khăn giấy khác lau mặt. Hồi lâu sau cô mới quay lại nhìn anh, từ từ, chậm rãi, như thể cô bỗng biến thành một bà già lọm khọm. Mắt cô vẫn đang nhắm nghiền, hơi thở hổn hển và đứt quãng. Dường như không khí đang bị mắc kẹt trong người cô và phải lồng lộn cực kỳ dữ dội mới thoát được ra ngoài.
Cuối cùng cô cũng mở mắt. Hai môi cô mấp máy nhưng mãi không thốt lên nổi thành lời. Nhưng rồi cô cũng nói được thành tiếng, chậm rãi, rành rọt, như thể cô đang tự bắt mình phải chịu đựng từng cơn nhói đau đi kèm những từ đó càng lâu càng tốt.
“Em đã bẫy ông ấy.”
Luther, trong bộ quần áo tù màu da cam, ngồi đúng trong căn phòng thẩm vấn xám xịt mà trước kia Wanda Broome đã từng ngồi. Seth Frank ngồi đối diện, chăm chú nhìn thẳng vào mặt lão. Luther cũng trừng trừng nhìn thẳng về phía trước. Dường như lão chẳng hề để ý gì đến xung quanh. Lão đang bận tâm suy nghĩ về điều gì đó.
Hai người đàn ông khác bước vào phòng. Một người mang theo chiếc máy ghi âm và đặt nó xuống giữa mặt bàn. Anh ta bật nó lên.
“Ông hút thuốc chứ?” Frank chìa ra một điếu thuốc lá. Luther chấp nhận điếu thuốc lão được mời và cả hai chậm rãi thở ra những vòng khói mỏng.
Để ghi âm, Frank đọc lại nguyên văn quyền Miranda của Luther. Vụ này sẽ không được phép có bất kỳ sơ suất nào về mặt thủ tục tham vấn.
“Vậy là ông hiểu rõ những quyền của mình rồi chứ?”
Luther hờ hững vẫy điếu thuốc lá của mình trong không khí.
Trông lão hoàn toàn khác với những gì Frank từng hình dung. Hồ sơ của lão toàn là những trọng tội. Ba tiền án, nhưng trong vòng hai mươi năm vừa qua thì sạch tinh. Thực tế đó cũng chẳng nói lên điều gì. Nhưng không hề có vụ nào hành hung, không cả những hành động bạo lực. Tất nhiên như thế cũng chẳng nói lên gì nhiều, nhưng quả thật ở lão có gì đó rất khác thường.
“Tôi cần câu trả lời có hoặc không cho câu hỏi đó.”
“Có.”
“Được rồi. Ông hiểu rằng việc ông bị bắt có liên quan đến vụ án mạng của Christine Sullivan?”
“Hiểu.”
“Và ông chắc chắn rằng ông muốn từ bỏ quyền được có luật sư đại diện cho mình chứ? Chúng tôi có thể bố trí cho ông một luật sư, hoặc ông có thể gọi cho luật sư của mình.”
“Tôi chắc chắn.”
“Và ông hiểu rằng ông không bắt buộc phải đưa ra bất kỳ tuyên bố nào đối với cảnh sát? Và bất kỳ tuyên bố nào do ông đưa ra lúc này có thể được sử dụng để chống lại ông trước tòa?”
“Tôi hiểu.”
Nhiều năm kinh nghiệm đã dạy Frank hiểu rằng những lời thú tội chóng vánh trong trò thẩm vấn này rất có thể lại trở thành một thảm họa cho bên công tố. Ngay cả một lời thú tội được đưa ra trên cơ sở tự nguyện cũng có thể bị luật sư biện hộ xé tan thành từng mảnh nhỏ, với kết cục thường gặp là tất cả những chứng cứ thu được từ lời thú tội đó đều bị bác bỏ là không hợp lệ. Cho dù hôm nay hung thủ có dẫn bạn đến thẳng chỗ cái xác khốn kiếp của nạn nhân chăng nữa thì ngày mai hắn vẫn có thể ung dung được trả tự do trong khi luật sư biện hộ của hắn khinh khỉnh cười nhạo và cầu khẩn với Chúa rằng thân chủ ông ta sẽ không bao giờ thò mặt ra quanh đó nữa. Nhưng Frank đã có cơ sở vững chắc về vụ án của mình. Bất kỳ điều gì Whitney khai thêm cũng chỉ là điểm xuyết mà thôi.
Anh chăm chú nhìn tù nhân của mình. “Vậy bây giờ tôi sẽ hỏi ông vài câu. Được chứ?”
“Được.”
Frank nhắc lại ngày, tháng, năm và thời điểm trong ngày để ghi âm rồi yêu cầu Luther nói rõ tên họ đầy đủ của lão. Nhưng họ cũng chỉ kịp làm được có ngần ấy. Cửa phòng bỗng bật mở. Một cảnh sát mặc đồng phục thò đầu vào.
“Luật sư của ông ta đang ở bên ngoài.”
Frank nhìn Luther, rồi với tay tắt chiếc máy ghi âm.
“Luật sư nào?”
Trước khi Luther kịp trả lời, Jack đã xô người viên cảnh sát sang một bên rồi bước thẳng vào trong phòng thẩm vấn.
“Jack Graham, tôi là luật sư bào chữa cho bị cáo. Đưa ngay cái máy ghi âm kia ra khỏi đây. Tôi muốn nói chuyện riêng với thân chủ của mình, ngay lúc này, thưa các vị.”
Luther trừng trừng lườm anh. “Jack—” lão bắt đầu gằn giọng.
“Im lặng, bác Luther.” Jack quay sang những người cảnh sát. “Ngay bây giờ!”
Mọi người bắt đầu lục tục rời khỏi phòng. Frank và Jack gườm gườm nhìn nhau và rồi cửa phòng đóng lại. Jack đặt chiếc cặp tài liệu của mình lên bàn, nhưng anh không ngồi xuống.
“Bác có muốn kể cho cháu biết chuyện quái gì đang xảy ra ở đây không?”
“Jack, cháu phải tránh xa chuyện này. Ta nói thật đấy.”
“Chính bác đã đến gặp cháu. Bác bắt cháu phải hứa là sẽ ở bên bác khi cần thiết. Vậy thì bây giờ cháu đang ở đây, mẹ kiếp.”
“Tuyệt lắm, cháu đã làm xong phần việc của mình, giờ thì cháu có thể đi được rồi.”
“Được rồi, cháu đi, nhưng rồi bác sẽ làm thế quái nào bây giờ?”
“Đó không phải việc của cháu.”
Jack gí sát mặt mình vào mặt lão. “Bác định làm gì?”
Lần đầu tiên Luther bắt đầu cao giọng. “Ta sẽ nhận tội! Chính ta đã làm điều đó.”
“Bác đã giết cô ta?”
Luther nhìn lảng ra chỗ khác.
“Bác đã giết Christine Sullivan?”
Luther không trả lời. Jack vươn tay chụp lấy vai lão và giật mạnh.
“Có đúng là bác giết cô ta không?”
“Đúng.”
Jack trừng trừng nhìn mặt Luther. Rồi cầm lấy chiếc cặp tài liệu của mình.
“Cháu là luật sư bào chữa của bác, cho dù bác có muốn hay không cũng vậy thôi. Và chừng nào cháu còn chưa biết tại sao bác lại nói dối cháu thì cũng đừng có nghĩ đến việc nói chuyện với cảnh sát làm gì. Nếu bác cố tình khai nhận, cháu sẽ cho công bố là bác bị tâm thần.”
“Jack, ta rất cảm kích vì những gì cháu đang làm, nhưng—”
“Nghe này, bác Luther, Kate đã cho cháu biết chuyện gì xảy ra, những gì cô ấy làm và tại sao cô ấy lại làm như vậy. Nhưng để cháu nói thẳng nhé. Nếu bác không thoát khỏi vụ này, cô con gái nhỏ của bác sẽ không bao giờ có thể bình phục lại được dâu. Bác hiểu chứ?”
Luther định nói gì đó nhưng rồi lại câm bặt. Bỗng nhiên căn phòng thẩm vấn bé tí dường như chỉ bằng kích cỡ một cái ống nghiệm. Lão thậm chí còn không nghe thấy tiếng Jack bước ra ngoài. Lão cứ ngồi ngây người, mắt trừng trừng nhìn vào chốn hư vô trước mặt. Lại thêm một lần hiếm hoi trong suốt cả cuộc đời, lão hoàn toàn không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Jack lại gần những cảnh sát đang đứng trong hành lang.
“Ai là người phụ trách cuộc điều tra?”
Frank quay sang nhìn anh. “Tôi là Đại úy Seth Frank.”
“Tốt lắm, ông Đại úy. Để tôi làm rõ điều này, thân chủ tôi không từ bỏ quyền Miranda và ông cũng đừng hy vọng thẩm vấn ông ta mà không có sự hiện diện của tôi. Ông hiểu chứ?”
Frank khoanh hai cánh tay lại trước ngực. “Được rồi.”
“Ai là công tố viên phụ trách vụ này?”
“Trợ lý Văn phòng công tố bang George Gorelick.”
“Tôi nghĩ các ông đã có bản cáo trạng rồi chứ?”
Frank ngả hẳn người về phía trước. “Bồi thẩm đoàn mới thông qua tuần trước.”
Jack mặc áo khoác vào người. “Tôi cũng tin là họ đã làm thế rồi.”
“Anh có thể quên chuyện bảo lãnh đi, tôi đoán là chắc anh biết điều đó.”
“Hừ, nếu đúng như những gì tôi mới nghe được, thì thân chủ của tôi có lẽ sẽ an toàn hơn khi ở trong này với các ông. Cảm phiền ông để mắt đến ông ấy một chút, được chứ?”
Jack chìa tấm danh thiếp của mình cho Frank rồi quả quyết bước dọc theo hành lang. Nghe những lời cuối cùng của Jack, nụ cười trên môi Frank bỗng dần biến mất. Anh hết nhìn tấm danh thiếp rồi lại nhìn về phía cửa phòng thẩm vấn, và lại quay ra nhìn người luật sư bào chữa trẻ tuổi đang biến mất sau góc hành lang.