← Quay lại trang sách

Chương 20

Kate đã tắm rửa và thay quần áo. Mái tóc ẩm ướt của cô chải hất thẳng ra phía sau và buông lõa xõa xuống hai vai. Cô mặc một chiếc áo len dày màu chàm cổ hình chữ V, bên dưới là áo phông trắng. Chiếc quần jeans mài màu xanh hơi rộng phủ bên ngoài cặp hông nhỏ của cô. Hai bàn chân dài của Kate đi một đôi tất dày dệt từ len lông cừu. Jack lặng lẽ nhìn đôi bàn chân đó bước lên bước xuống, đưa chủ nhân nhỏ nhắn của chúng đi đi lại lại khắp căn phòng. Cô đã khá hơn đôi chút, nhưng vẫn còn nguyên nỗi kinh hoàng trong đôi mắt. Dường như cô đang vật lộn với cơn khủng hoảng tinh thần bằng những hoạt động thể chất cho khuây khỏa.

Jack xoay xoay một cốc soda trên tay và ngồi ngả ra ghế. Hai vai anh dường như co rúm lại và đau mỏi rã rời. Như thể cảm nhận được điều đó, Kate ngừng đi đi lại lại và bắt đầu xoa bóp vai Jack.

“Ông ta không hề nói với em là bọn họ đã có cáo trạng rồi.” Giọng của Kate không giấu nổi vẻ giận dữ.

“Thế em thực sự nghĩ rằng cảnh sát sẽ không lợi dụng người khác để đạt được mục đích của họ hay sao?” anh đáp lại.

“Em có thể thấy là anh đang bắt đầu quay lại với lối suy nghĩ của một luật sư bào chữa.”

Cô bóp rất chặt và sâu vào giữa hai vai Jack, khiến anh cảm thấy không gì có thể tuyệt vời hơn thế. Những sợi tóc ướt của cô chạm vào mặt Jack khi cô cúi xuống để án sâu vào những điểm nhức mỏi nhất trên vai anh, Jack nhắm nghiền mắt và thả lỏng. Trên radio đang phát bài River of Dreams của Billy Joel. Giấc mơ của mình là gì nhỉ? Jack trầm ngâm tự hỏi. Mục tiêu của cuộc đời dường như đang nhảy nhót trêu ngươi trước mặt anh, giống như những đốm nắng mà chúng ta vẫn đuổi bắt khi còn thơ dại.

“Ông ấy sao rồi?” Câu hỏi của Kate làm anh choàng tỉnh. Anh uống nốt chỗ soda còn lại.

“Bối rối. Suy sụp. Hoảng loạn. Tất cả những điều anh chưa từng thấy ở ông. À mà cảnh sát tìm thấy khẩu súng bắn tỉa rồi. Trong một căn phòng ở tầng trên một trong những ngôi nhà liền kề bên kia phố, đối diện với quán cà phê. Cho dù kẻ bắn phát súng đó là ai đi nữa thì hẳn hắn đã lặn mất tăm rồi. Chắc chắn là như vậy. Chó chết thật, anh nghĩ là cảnh sát chắc cũng chẳng thèm quan tâm.”

“Khi nào thì bắt đầu khởi tố?”

“Ngày kia, lúc mười giờ sáng.” Anh nghiêng cổ qua một bên và nắm chặt tay cô. “Họ sẽ đề nghị mức án tử hình, Kate ạ.”

Cô dừng hai bàn tay đang xoa bóp lại.

“Vớ vẩn. Giết người trong khi đang thực hiện một vụ trộm là trọng tội nhóm một, tội giết người cấp độ một, cùng lắm là án chung thân. Bảo công tố viên kiểm tra lại bộ luật đi.”

“Này, câu đấy phải để cho luật sư bào chữa là anh nói mới đúng chứ?” Anh cố tìm cách làm cho cô mỉm cười, nhưng không có tác dụng. “Lập luận của Văn phòng công tố bang là ở chỗ cha em đột nhập vào ngôi biệt thự và đang tiến hành ăn trộm thì bị bắt quả tang. Họ đang viện đến những bằng chứng cụ thể—dấu vết bóp cổ, đánh đập và hai phát đạn vào đầu—để tách vụ án ra khỏi khung trộm cắp thông thường. Họ cho rằng đây là một hành động tội ác dã man, phi nhân tính. Hơn thế nữa họ còn chứng minh được là tất cả đồ trang sức trên người Sullivan đã biến mất. Giết người trong khi đang thực hiện hành vi cướp có vũ trang tương đương với mức án tử hình.”

Kate ngồi sụp xuống và xoa xoa hai chân. Cô không hề trang điểm và vẫn luôn là một trong những phụ nữ để mặt mộc mà vẫn rất quyến rũ. Nhưng lúc này sự căng thẳng đang hiện rõ trong mắt Kate, cũng như trên đôi vai ủ rũ của cô.

“Em biết gì về Gorelick? Ông ta sẽ là người đại diện cơ quan công tố trong vụ này.” Jack thả một viên đá lạnh vào miệng mình.

“Ông ta là một tên khốn kiếp kiêu ngạo, vênh váo và cố chấp, và cũng là một luật sư tranh tụng cực kỳ xuất sắc.”

“Tuyệt.” Jack nhổm người đứng lên khỏi ghế và bước đến ngồi cạnh Kate. Anh nắm lấy mắt cá chân cô và bắt đầu bóp nhè nhẹ. Cô nằm hẳn xuống ghế sofa và gối đầu lên tay tựa. Với hai người bao giờ cũng vậy, thật thư giãn, thật thoải mái khi ở bên nhau, như thể khoảng thời gian bốn năm xa cách vừa qua chưa hề tồn tại.

“Với những bằng chứng mà Frank nói thì không đủ để xây dựng một bản cáo trạng được. Em không sao hiểu nổi, Jack.”

Jack tháo đôi tất ra khỏi chân cô và dùng cả hai tay xoa bóp, lặng lẽ cảm nhận những chiếc xương bàn chân nhỏ nhắn, thon thả. “Cảnh sát nhận được tin nặc danh về biển số của một chiếc xe đỗ gần biệt thự nhà Sullivan vào đêm có lẽ đã xảy ra án mạng. Thông tin đó đã dẫn cảnh sát đến một bãi để xe tịch thu ở Washington D.C.”

“Vậy là tin báo kia không chính xác.”

“Không. Luther vẫn kể với anh về việc không có gì dễ dàng hơn là ăn cắp một chiếc xe tại bãi đỗ xe bị tịch thu. Thực hiện một phi vụ rồi trả xe về chỗ cũ.”

Kate không hề nhìn Jack, cô làm ra vẻ như đang chăm chú ngắm trần nhà.

“Hừ, hóa ra ngày trước hai người có những câu chuyện mới hay ho làm sao.” Giọng cô vẫn giữ nguyên vẻ trách móc quen thuộc như trước kia.

“Thôi nào, Kate.”

“Em xin lỗi.” Giọng nói cô trở lại vẻ chán chường.

“Cảnh sát đã kiểm tra lớp lót sàn xe. Những sợi thảm từ phòng ngủ nhà Sullivan đã được tìm thấy ở đó. Ngoài ra còn có những mẫu đất đặc biệt. Hoàn toàn trùng khớp với loại đất mà người làm vườn của gia đình Sullivan sử dụng cho ruộng ngô cạnh nhà. Đó là loại đất đặc biệt được pha trộn riêng cho nhà Sullivan; em không thể tìm thấy mảnh đất nào có thành phần giống hệt như thế ở bất cứ nơi nào khác. Anh đã trao đổi với Gorelick. Anh có thể nói với em rằng ông ta cực kỳ tự tin. Anh vẫn chưa nhận được các báo cáo của cảnh sát. Sáng mai anh sẽ nộp đơn đề nghị được nghiên cứu kết quả điều tra.”

“Nhưng mà như thế thì sao chứ? Chuyện đó thì liên quan gì đến cha em?”

“Cảnh sát đã có lệnh kiểm tra nhà và xe của Luther. Họ cũng tìm thấy những mẩu vụn đất như vậy trên tấm phủ sàn xe. Và một mẫu tương tự của tấm thảm.”

Kate nặng nề mở mắt ra. “Ông ấy đã từng vào nhà họ để lau dọn thảm cơ mà. Rất có thể sợi thảm đã dính vào người ông ấy từ đó.”

“Và rồi ông ấy lại chạy xuyên qua ruộng ngô để làm gì? Thôi nào.”

“Có thể đất ở ruộng ngô bị lẫn vào chân ai đó đi vào nhà, rồi ông ấy dẫm vào.”

“Đó cũng là một chi tiết lẽ ra anh có thể đưa ra tranh cãi, chỉ trừ một điều.”

Cô ngồi hẳn dậy. “Điều gì?”

“Ngoài những sợi thảm và đất, cảnh sát còn tìm thấy một loại dung môi gốc xăng. Cảnh sát đã tìm ra dấu vết của chất tẩy rửa này trên mặt thảm trong quá trình điều tra. Họ cho rằng hung thủ đã tìm cách xóa sạch dấu vết máu lưu lại hiện trường, máu của chính hắn. Anh tin chắc là họ có thể tìm được cả đống nhân chứng sẵn sàng thề sống thề chết rằng không có loại hóa chất nào như vậy được sử dụng trước hoặc ít nhất là trong thời điểm những tấm thảm trong nhà được công ty lau dọn đến làm sạch. Vì vậy Luther chỉ có thể bị dính phải những dấu vết của chất tẩy rửa thảm này trong trường hợp ông ấy đã vào nhà sau đó. Đất, sợi thảm, và chất tẩy thảm. Mối liên quan là ở chỗ đó.”

Kate lại đổ người xuống ghế.

“Hơn thế nữa họ đã tìm ra khách sạn mà Luther ở trong thành phố. Họ tìm được một tấm hộ chiếu giả và từ đó biết được rằng Luther đã bay xuống đảo Barbados. Hai ngày sau vụ án mạng ông ấy đã bay đi Texas, rồi xuống Miami và bay tiếp tới hòn đảo. Giống một nghi phạm đang chạy trốn, đúng không? Một tay tài xế taxi ở đó thề rằng đã đưa Luther tới nhà của Sullivan trên hòn đảo đó. Luther thậm chí còn đề cập tới việc đã từng tới nhà Sullivan ở Virginia. Và quan trọng nhất là họ có những nhân chứng khẳng định rằng đã nhiều lần nhìn thấy Luther và Wanda Broome đi cùng với nhau trước khi xảy ra án mạng. Một người phụ nữ, bạn thân của Wanda, sẽ ra làm chứng rằng Wanda từng tâm sự với cô ta là mình đang cần tiền, rất cần tiền. Và Wanda Sullivan còn kể với cô ta về căn phòng bí mật. Điều đó cho thấy Wanda Broome đã nói dối cảnh sát.”

“Em có thể hiểu tại sao Gorelick lại tự tin với những thông tin đó. Nhưng dù sao thì tất cả vẫn chỉ là những suy luận.”

“Không, Kate ạ, đây là ví dụ hoàn hảo về một vụ án không có những bằng chứng trực tiếp chứng minh sự liên hệ của Luther với vụ án mạng, nhưng lại quá đủ những chi tiết gián tiếp để bồi thẩm đoàn có ý nghĩ rằng ‘thôi nào, mày định lừa ai nữa chứ, chính mày là thủ phạm, đồ chó đẻ khốn kiếp.’

“Tất nhiên anh sẽ phản đối bất cứ chi tiết nào có thể, nhưng quả thật họ đang nắm trong tay những hòn đá rất nặng để ném vào chúng ta. Và nếu như Gorelick xoáy sâu vào những tiền án của cha em, thì coi như mọi chuyện đã xong.”

“Những tiền án đó lâu lắm rồi. Tòa sẽ thấy là chúng chỉ có thể làm thiên lệch sự khách quan của bồi thẩm đoàn chứ không có giá trị gì về mặt chứng cứ. Ông ta sẽ không dại gì mà đào sâu vào những vụ đó.” Kate thốt ra những lời đó một cách chắc chắn hơn là những gì cô thực sự cảm thấy trong lòng. Xét cho cùng thì làm sao có thể chắc chắn về bất kỳ chuyện gì được cơ chứ?

Điện thoại đổ chuông. Cô chần chừ không muốn nghe. “Có ai biết anh đang ở đây không?”

Jack lắc đầu.

Cô nhấc ống nghe lên. “Alo?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe dứt khoát và chuyên nghiệp. “Thưa cô Whitney, tôi là Robert Gavin của tờ Washington Post. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể hỏi cô một số câu về cha cô được không? Nếu có thể được thì tôi muốn gặp trực tiếp.”

“Anh muốn gì?”

“Thôi nào, cô Whitney, cha cô đã xuất hiện trên các bản tin trang nhất rồi. Trong khi cô lại là một công tố viên của bang. Nếu cô hỏi tôi thì đây chắc chắn là một câu chuyện sốt dẻo đấy.”

Kate cúp máy ngay lập tức. Jack nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Một tay nhà báo.”

“Chúa ơi, họ thính thật.”

Cô lại ngồi xuống với một vẻ ủ rũ khiến anh động lòng. Anh lại gần Kate và nhẹ nhàng cầm tay cô.

Đột nhiên, cô quay mặt anh lại nhìn thẳng vào mặt mình. Trông cô có vẻ hoảng sợ. “Jack, anh không thể làm vụ này được.”

“Có cái quái gì mà anh không làm được. Anh đang là thành viên hợp pháp của Hội luật gia Virginia. Anh đã từng phụ trách gần chục vụ án giết người. Anh quá thừa năng lực mới đúng.”

“Em không có ý đó. Em biết là anh có năng lực. Nhưng hãng Patton, Shaw không làm mảng bào chữa hình sự bao giờ.”

“Thì sao? Chuyện gì cũng có lần đầu mà.”

“Jack, nghiêm túc đi. Sullivan là khách hàng khổng lồ của hãng. Chính anh cũng đã làm việc cho ông ta. Em đọc được chuyện đó trên tờ Legal Times.”

“Chẳng có gì mâu thuẫn cả. Theo anh biết thì không có vấn đề nào trong mối quan hệ luật sư–thân chủ giữa anh và Sullivan có thể ảnh hưởng với vụ án. Hơn nữa, vụ này không liên quan trực tiếp đến pháp nhân của Sullivan. Là chúng ta chống lại vụ kiện của chính quyền bang.”

“Jack, họ sẽ không bao giờ để anh nhận vụ này đâu.”

“Tốt, vậy thì anh bỏ việc. Treo biển mở văn phòng riêng cũng tốt.”

“Anh không thể làm như thế được. Tương lai xán lạn đang mở ra trước mắt anh. Anh không thể làm mọi chuyện hỏng bét vì vụ này.”

“Thế thì chuyện gì mới đáng? Anh biết không bao giờ có chuyện cha em đánh đập một người đàn bà nào đó rồi lạnh lùng bắn hai phát đạn vào đầu cô ta. Có thể ông ấy đã đột nhập vào ngôi nhà đó để ăn trộm, nhưng ông ấy không giết ai cả, điều đó thì anh biết. Nhưng em có muốn biết chuyện này không? Anh dám chắc rằng ông ấy biết kẻ nào đã giết cô ta và đó chính là điều khiến ông sợ hãi đến chết khiếp. Ông ấy đã nhìn thấy chuyện xảy ra trong ngôi biệt thự, Kate. Hay nói đúng hơn, ông ấy đã nhìn thấy kẻ nào đó.”

Kate từ từ thở ra khi những từ cuối cùng thốt ra khỏi miệng Jack.

Jack cũng thở dài và cúi nhìn xuống chân mình.

Anh đứng dậy và mặc áo khoác vào người. Anh nghịch ngợm véo eo cô. “Lần gần nhất em có một bữa ăn thực sự là khi nào vậy?”

“Em cũng không nhớ được.”

“Anh nhớ là hồi đó em từng mặc chật căng chiếc quần jeans này, như thể làm vậy sẽ hấp dẫn hơn về mặt thẩm mỹ theo cách đánh giá của cánh đàn ông.”

Cô mỉm cười ngượng nghịu. “Cám ơn anh rất nhiều.”

“Bây giờ bắt đầu lại cũng không có gì là muộn đâu.”

Cô nhìn quanh bốn góc căn hộ của mình. Tuyệt nhiên không có gì thú vị nếu phải ở lại một mình.

“Anh nghĩ ra món gì chưa?”

“Sườn, rau cải trộn và thứ gì đó mạnh hơn Coke. Đồng ý không?”

Cô không hề lưỡng lự. “Chờ em lấy áo khoác đã.”

Xuống dưới đường, Jack mở cửa chiếc Lexus của mình cho cô. Anh nhận ra cô đang chăm chú săm soi từng chi tiết trên chiếc xe sang trọng.

“Anh nghe theo lời khuyên của em. Chỉ nghĩ là nên bắt đầu tiêu bớt số tiền mình mất công kiếm được.” Anh vừa mới vào trong xe thì một người đàn ông xuất hiện bên phía cửa hành khách.

Ông ta đội một chiếc mũ phớt vành bẻ sùm sụp, với một bộ râu quai nón màu xám tỉa tót gọn gàng và vành ria con kiến mỏng dính. Chiếc áo khoác nâu của ông ta cài cúc lên đến tận cổ. Một tay ông ta cầm chiếc máy ghi âm chạy băng minicassette, tay kia cầm một tấm thẻ báo chí.

“Tôi là Bob Gavin, thưa cô Whitney. Tôi nghĩ là lúc nãy chúng ta còn chưa nói xong câu chuyện.”

Ông ta quay sang nhìn đến Jack. Trán ông ta nhăn lại. “Anh là Jack Graham. Luật sư bào chữa cho Luther Whitney. Tôi thấy anh ở Sở Cảnh sát.”

“Xin chúc mừng, ông Gavin. Ông có thị lực hoàn hảo, mười hai trên mười hai, lại còn cả nụ cười rất quyến rũ nữa chứ. Gặp lại ông sau.”

Gavin không chịu buông tay ra khỏi xe. “Chờ một phút thôi nào, chỉ một phút thôi. Công chúng có quyền được biết về vụ án này.”

Jack định nói gì đó, nhưng Kate ngăn anh lại.

“Họ sẽ được nghe, ông Gavin. Đó là mục đích của những phiên xét xử. Tôi cam đoan ông sẽ được mời tới dự ở hàng ghế đầu. Tạm biệt.”

Chiếc Lexus lao vụt đi. Gavin cũng thoáng nghĩ đến chuyện chạy ra xe của mình và đuổi theo, nhưng rồi lại quyết định thôi. Mặc dù mới ở cái tuổi bốn mươi sáu, nhưng cơ thể nhão nhoét vì bị vắt kiệt sức của ông ta đã nằm trong danh sách theo dõi bệnh nhân bị bệnh tim của bác sĩ. Trò chơi cũng chỉ mới bắt đầu. Sớm muộn ông ta cũng sẽ tìm đến họ. Ông ta dựng cổ áo khoác lên che gió lạnh và bỏ đi.

Gần nửa đêm chiếc Lexus mới đỗ lại trước cửa tòa chung cư của Kate.

“Anh thực sự chắc chắn là anh muốn làm chuyện này chứ, Jack?”

“Trời đất, anh chưa bao giờ thực sự thích những bức tranh tường ấy, Kate.”

“Gì cơ?”

“Em cố ngủ chút đi. Cả hai chúng ta sẽ cần sức khỏe đấy.”

Cô đặt tay lên cánh cửa xe và lại ngần ngừ. Cô quay lại và ngước lên nhìn anh, hồi hộp vén mái tóc ra phía sau tai. Lần này trong mắt cô không còn nỗi đau đớn nữa. Đó là một điều rất khác mà Jack không sao có thể gọi tên. Có lẽ là sự khuây khỏa?

“Jack, những điều mà anh nói đêm hôm trước ấy.”

Anh khó nhọc nuốt khan và bất giác nắm chặt vô-lăng bằng cả hai tay. Đã nhiều lần anh tự hỏi không biết bao giờ cô mới lôi chuyện này ra. “Kate, anh cũng đã nghĩ rất nhiều về điều đó—”

Cô đặt một bàn tay lên miệng Jack để ngăn anh lại. Một hơi thở thật khẽ thoáng buột ra khỏi môi cô. “Anh nói đúng, Jack… về rất nhiều chuyện.”

Anh nhìn theo bóng cô đang chầm chậm bước vào bên trong tòa nhà, lát sau anh cũng lái vụt xe đi.

Khi về đến nhà Jack nhận thấy chiếc máy trả lời tự động ở điện thoại của anh đã hết sạch băng. Đèn báo hiệu có tin nhắn nháy liên tục đến nỗi nó chỉ còn là một chấm nhỏ xíu màu đỏ. Jack quyết định làm một việc khôn ngoan nhất anh có thể nghĩ ra lúc này, đó là phớt lờ tất cả. Anh rút dây điện thoại, tắt điện và cố chợp mắt một chút.

Thật không dễ dàng chút nào.

Anh đã tỏ ra hoàn toàn tự tin trước mặt Kate. Nhưng anh đang đùa ai cơ chứ? Một mình nhận lấy vụ án này, mà không thèm nói qua với bất kỳ ai ở Patton, Shaw thì chẳng khác gì tự sát về mặt sự nghiệp. Nhưng cho dù có nói chăng nữa thì cũng giải quyết được gì đâu? Anh biết chắc chắn câu trả lời là như thế nào. Nếu được lựa chọn, các đối tác trong hãng kiểu gì cũng lạnh lùng phẩy tay chứ không đời nào chấp nhận để anh ra bào chữa cho một khách hàng như Luther Whitney.

Nhưng anh là một luật sư và Luther đang cần người bào chữa. Những vấn đề như thế này chẳng bao giờ đơn giản, nhưng đó chính là lý do anh luôn cố gắng phân định mọi chuyện càng đơn giản càng tốt, chỉ đen hoặc trắng. Tốt. Xấu. Phải. Trái. Thực sự là không hề dễ dàng chút nào đối với một luật sư vốn suốt đời được đào tạo để tìm kiếm màu xám trong tất cả mọi chuyện. Sẵn sàng đứng về phía bất kỳ bên nào, tất cả chỉ tùy thuộc vào vấn đề thân chủ của bạn là ai.

Dù sao anh cũng đã đưa ra quyết định của mình. Một người bạn cũ đang phải đấu tranh giành giật lại mạng sống và chính ông đã tới cầu cứu Jack. Jack cũng chẳng thèm quan tâm tới việc dường như thân chủ của anh bỗng nhiên trở nên cứng đầu cứng cổ một cách khách thường. Những bị cáo phạm tội hình sự vẫn hiếm khi được coi là những kẻ hợp tác nhất trên đời. Kệ xác, Luther đã yêu cầu anh giúp đỡ thì dù thế nào ông cũng sẽ có được sự giúp đỡ của Jack. Trong chuyện này sẽ không có tí màu xám nào hết. Lúc này đã không còn đường lùi nữa.