← Quay lại trang sách

Chương 21

Dan Kirksen mở tờ Washington Post và khoan khoái định nhấp một ngụm nước cam. Nó không bao giờ tới được miệng ông ta. Tay nhà báo Gavin vừa mới cho đăng một phóng sự nóng hổi về vụ án Christine Sullivan với thông tin động trời là Jack Graham, vị đối tác trẻ tuổi mới được bổ nhiệm của hãng luật Patton, Shaw & Lord, được bị cáo lựa chọn làm luật sư bào chữa. Ngay lập tức Kirksen nhấc điện thoại gọi tới nhà Jack. Không ai trả lời. Ông ta vội vã mặc quần áo, gọi điện cho lái xe của mình và đúng tám rưỡi ông ta đã hớt hải bước vào sảnh của hãng. Ông ta bỏ qua văn phòng cũ của Jack, nơi những chồng hộp bìa carton và vật dụng cá nhân vẫn còn xếp la liệt bên ngoài. Phòng làm việc mới của Jack ở ngay bên ngoài đại sảnh, gần với phòng của Lord. Một phòng rộng gần 40 mét vuông đẹp lộng lẫy, với quầy bar sang trọng, những món đồ gỗ cổ kính và đắt tiền, tuyệt nhất là được ngắm toàn cảnh thành phố đẹp mê hồn. Đẹp hơn phòng mình, Kirksen cau mày nghĩ bụng.

Chiếc ghế đang quay lưng lại với cửa ra vào. Kirksen cũng chẳng thèm gõ cửa. Ông ta bước thẳng vào trong và vất tờ báo xuống mặt bàn.

Jack chậm rãi quay ghế lại. Anh liếc nhìn tờ báo.

“Hừm, ít nhất thì họ cũng đưa tên hãng chính xác đấy chứ. Quảng cáo tuyệt thật còn gì. Biết đâu chúng ta lại chẳng kiếm được thêm những khách hàng mới thật bự.”

Kirksen ngồi xuống, mắt vẫn dán chặt vào Jack. Ông ta lên tiếng rất chậm rãi và rành rọt, như thể đang nói với một đứa trẻ. “Anh có bị điên không? Chúng ta không nhận những vụ hình sự. Chúng ta không nhận bất kỳ vụ việc tố tụng nào.” Kirksen đứng bật dậy, cái trán dài ngoẵng của ông ta lúc này đã ngả sang một màu đỏ bóng nhẫy, cả thân hình bé tí của ông ta rung lên vì giận dữ. “Và nhất là khi lão già thú vật đó đã giết vợ của khách hàng quan trọng nhất trong hãng,” ông ta gào lên the thé.

“À, điều đó thì cũng không hoàn toàn chính xác. Trước kia chúng ta không làm mảng hình sự, thì bây giờ làm cũng có sao đâu. Và như tôi được học ở trường luật thì bị cáo vẫn được coi là vô tội cho đến khi bị chứng minh là có tội, Dan. Có thể ông đã quên điều đó.” Jack mỉm cười và lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Kirksen. Bốn triệu so với sáu trăm nghìn, ông bạn ạ. Lượn đi, đồ thộn.

Kirksen chậm rãi lắc đầu và chớp mắt. “Jack, có thể anh không hiểu hết những thủ tục mà chúng ta cần thực hiện trong hãng luật này trước khi thông qua bất kỳ vấn đề mới nào. Tôi sẽ bảo thư ký của mình phổ biến lại cho anh những điều khoản cụ thể nhất. Còn trước mắt, hãy tiến hành những hành động cần thiết để tách anh và hãng của chúng ta ra khỏi chuyện này ngay lập tức.”

Với điệu bộ kẻ cả, Kirksen quay người chuẩn bị bỏ đi. Jack đứng bật dậy.

“Nghe cho rõ đây, Dan. Tôi đã nhận vụ này và tôi sẽ làm đến cùng. Tôi không quan tâm đến việc ông hay điều lệ của hãng nói gì về chuyện này. Đi ra nhớ đóng cửa đấy.”

Kirksen chậm rãi quay người lại, đôi mắt nâu của ông ta trừng trừng nhìn Jack. “Jack, cẩn thận đấy. Tôi là đối tác chịu trách nhiệm quản lý và điều hành trong hãng.”

“Tôi biết ông là ai, Dan. Nếu vậy ông hãy làm cho tốt cái việc quản lý bằng cách đóng cánh cửa kia như cũ sau khi ông ra ngoài nhé.”

Không nói thêm một lời, Kirksen hầm hầm quay gót bỏ ra, đóng sầm cửa lại sau lưng ông ta.

Cơn giận bừng bừng trong đầu Jack cũng dần dần dịu đi. Anh quay lại với công việc. Những hồ sơ giấy tờ của anh cũng sắp xong. Anh muốn đệ trình chúng trước khi bất kỳ kẻ nào tìm cách ngăn cản mình. Jack in toàn bộ số tài liệu đó ra, ký tên mình và gọi điện yêu cầu người chuyển công văn lên phòng. Xong xuôi đâu đấy anh ngồi ngả ra sau ghế. Bây giờ đã gần chín giờ. Anh nên chuẩn bị rời đi, anh sẽ gặp Luther lúc mười giờ. Toàn bộ tâm trí Jack lúc này tập trung vào cả núi những câu hỏi anh muốn đặt ra với thân chủ của mình. Và rồi anh lại nghĩ đến đêm hôm trước. Cái đêm lạnh giá ở khu The Mall. Ánh mắt của Luther. Jack có thể đặt ra những câu hỏi, anh chỉ hy vọng mình đã sẵn sàng đối đầu với những câu trả lời.

Anh mặc áo khoác vào người và chỉ vài phút sau đã ở trong xe trên đường tới nhà tù hạt Middleton.

Theo hiến pháp và thủ tục tố tụng hình sự của bang Virginia, trước hết bên công tố bang phải cung cấp cho bị cáo bất kỳ bằng chứng có tính chất bào chữa nào, tức là có lợi cho bị cáo. Nếu không tuân thủ đúng quy định này, sự nghiệp của một công tố viên kỳ cựu hoàn toàn có thể tan tành ngay lập tức, đó là chưa kể toàn bộ bản cáo trạng mà cơ quan công tố và cảnh sát dày công chuẩn bị sẽ coi là không hiệu lực, để cho bị cáo có cơ sở kháng cáo và được trả tự do.

Chính những quy định này đang khiến Seth Frank vô cùng đau đầu, khó xử.

Anh ngồi trong văn phòng của mình và nghĩ về kẻ bị bắt đang ngồi một mình trong xà lim cách đó chỉ hơn một phút đi bộ. Thái độ bình tĩnh và dường như hoàn toàn vô hại của lão không làm Frank bận tâm. Một vài tên tội phạm tồi tệ nhất trong số những tên từng bị Frank bắt thậm chí còn tỏ ra thanh thản như thể chúng vừa mới bước từ dàn thánh ca ở nhà thờ ra sau khi đã bắn bể sọ một ai đó chỉ vì những ánh mắt bị coi là “nhìn đểu.” Gorelick đang xâu chuỗi một bản cáo trạng rất thuyết phục, tập hợp những đầu mối cực kỳ logic và chắc chắn, để khi kết hợp lại với nhau trước bồi thẩm đoàn sẽ tạo thành chiếc thòng lọng cho Luther Whitney tự treo cổ lão lên. Điều đó càng không khiến Frank phải bận tâm.

Điều khiến Frank đau đầu là tất cả những chi tiết nhỏ nhặt vẫn chưa giải thích được. Những vết thương. Hai khẩu súng. Một đầu đạn được khoét ra khỏi trường. Căn phòng sạch sẽ không khác gì phòng mổ. Rồi việc nghi phạm đã bay tới Barbados nhưng lại còn quay trở về. Luther Whitney là dân chuyên nghiệp. Phần lớn thời gian trong bốn ngày vừa qua Frank đã cố tìm hiểu tất cả những gì có thể về Luther Albert Whitney. Lão đã thực hiện một vụ trộm phải nói là phi thường, nếu không vì một sơ suất nhỏ thì có lẽ mãi mãi không bị ai phát hiện ra. Hàng triệu đô-la khoắng được, cảnh sát thì không một manh mối; lão đã ra nước ngoài, vậy lão già chó đẻ đó còn quay về làm gì? Dân chuyên nghiệp không bao giờ làm như vậy. Frank có thể cho rằng Luther quay về vì con gái lão, nhưng anh cũng kiểm tra lịch sử bay. Với cái tên giả trong hộ chiếu, Luther đã quay về Mỹ từ lâu trước khi Seth Frank thực hiện kế hoạch của mình với sự tiếp tay của Kate.

Và điều khó hiểu nhất là: anh không thể tìm ra được lý do quái quỷ nào có thể khiến Luther Whitney đi kiểm tra vùng kín của Christine Sullivan. Chưa kể là có kẻ đã tìm cách thủ tiêu lão. Đây là một trong những lần hiếm hoi trong một vụ án mà số câu hỏi đặt ra với Frank sau khi tống giam được nghi phạm còn nhiều hơn cả trước khi vồ được con mồi.

Anh lục tìm bao thuốc lá trong túi áo. Giai đoạn nhai kẹo để bỏ thuốc của anh đã chấm dứt thảm hại. Có lẽ sang năm anh sẽ thử lại lần nữa. Khi Seth Frank ngẩng đầu lên sau một hơi thuốc dài, Bill Burton đã lù lù đứng trước mặt anh.

"Seth, anh cũng hiểu là tôi không thể chứng minh được điều gì, nhưng tôi chỉ muốn anh biết về quan điểm của tôi sau chuyện đã xảy ra.”

“Và anh chắc chắn là Tổng thống đã thông báo cho Sullivan?”

Burton gật đầu, tay anh ta nghịch một chiếc cốc rỗng không trên bàn của Frank. “Trước lúc tới tham gia vụ bắt giữ Whitney tôi đã gặp Tổng thống. Đúng là lẽ ra tôi phải nhắc ông ta giữ bí mật mọi chuyện. Tôi rất tiếc, Seth.”

“Mẹ kiếp, dù sao ông ta cũng là Tổng thống, Bill. Anh có quyền bảo Tổng thống phải làm gì ư?”

Burton nhún vai. “Vậy anh nghĩ thế nào?”

“Nghe cũng có lý. Tôi sẽ không để yên vụ này đâu, tôi cam đoan với anh thế. Nếu đúng là Sullivan đứng sau vụ này, tôi sẽ tóm cả ông ta. Tôi không quan tâm ông ta có lý do gì để biện minh cả. Phát súng đó có thể trúng bất kỳ ai.”

“Hừm, căn cứ vào cung cách làm việc của Sullivan thì tôi e là anh sẽ không tìm được gì nhiều đâu. Tên sát thủ có lẽ đang ung dung tắm biển trên một hòn đảo nào đó ở Thái Bình Dương với một bộ mặt khác và sẽ có cả trăm người sẵn sàng thề rằng hắn chưa bao giờ từng hiện diện ở nước Mỹ.”

Frank ngừng tay ghi chép vào quyển sổ nhỏ của mình.

Burton chăm chú nhìn anh. “Anh đã moi được gì từ Whitney chưa?”

“Mẹ kiếp. Tay luật sư của lão khóa chặt miệng lão rồi.”

Burton tỏ ra hờ hững buông một câu hỏi. “Anh ta là ai?”

“Jack Graham. Từng làm ở Văn phòng Luật sư công tại thành phố. Giờ anh ta đang là đối tác chính ở một hãng luật lớn nào đó. Anh ta đã nhận bào chữa cho Whitney trong vụ này.”

“Có ăn thua gì không?”

Frank uốn một cái que ngoáy rượu bằng nhựa thành hình tam giác. “Anh ta biết việc của mình.”

Burton đứng dậy ra về. “Khi nào thì chính thức khởi kiện?”

“Mười giờ sáng mai.”

“Các anh sẽ đưa Whitney tới đó chứ?”

“Ừ. Anh muốn đi cùng không, Bill?”

Burton giơ hai tay lên quá đầu. “Tôi không muốn biết bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện này.”

“Tại sao thế?”

“Tôi không muốn lại có thông tin rò rỉ cho Sullivan, đó là lý do.”

“Chẳng nhẽ anh cho rằng bọn chúng dám thử lần nữa à?”

“Điều duy nhất mà tôi biết là tôi không có câu trả lời cho câu hỏi đó và chắc chắn cả anh cũng vậy. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ có một số biện pháp đề phòng đặc biệt.”

Frank chăm chú nhìn anh ta.

“Hãy để mắt tới ông bạn của chúng ta, Seth. Lão ta có hẹn với thần chết ở phòng hành hình tại Greensville đấy.”

Burton ra về.

Frank ngồi lặng lẽ tại bàn thêm vài phút. Những gì Burton vừa nói cũng có lý. Có thể bọn chúng sẽ ra tay lần nữa. Anh nhấc điện thoại, quay số và nói chuyện một lúc rồi gác máy. Anh đã tiến hành tất cả những biện pháp đề phòng anh có thể nghĩ ra nhằm bảo đảm cho việc di chuyển Luther. Lần này thì Frank tin rằng sẽ không có sự rò rỉ nào hết.

Jack để Luther ngồi trong phòng thẩm vấn và bước ra chỗ đặt máy cà phê bên ngoài hành lang. Trước mặt anh là một gã khổng lồ, diện bộ vest rất đẹp, dáng vẻ lịch thiệp, nhã nhặn. Người đàn ông quay lại đúng lúc Jack đi ngang qua anh ta. Hai người va vào nhau.

“Xin lỗi.”

Jack xoa chỗ bị đau ở vai vì đập thẳng vào khẩu súng nằm trong bao của người đàn ông.

“Không sao.”

“Anh là Jack Graham, đúng không?”

“Còn tùy thuộc vào người muốn biết là ai.” Jack thầm đánh giá người đàn ông trước mặt; anh ta đang mang súng trong người nên rõ ràng không phải là phóng viên. Trông anh ta có vẻ giống một cảnh sát hơn. Cách anh ta khoanh tay, những ngón tay sẵn sàng hành động rất linh hoạt. Cách ánh mắt anh ta quan sát tất cả xung quanh thật điềm nhiên như không.

“Tôi là Bill Burton, Cơ quan Mật vụ Hoa Kỳ.”

Hai người bắt tay nhau.

“Đại loại thì tôi là tai mắt của Tổng thống trong cuộc điều tra này.”

Jack chăm chú nhìn nét mặt của Burton. “Phải rồi, cuộc họp báo. Nếu vậy thì sáng nay sếp của anh hẳn phải hài lòng lắm.”

“Có lẽ thế nếu như phần còn lại của thế giới không phải là một mớ bung bét và thê thảm như hiện tại. Còn về thân chủ của anh thì, ừm, quan điểm của tôi là bị cáo chỉ có tội khi tòa án tuyên bố anh ta có tội.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Anh muốn tham gia vào bồi thẩm đoàn của tôi chứ?”

Burton ngoác miệng cười. “Đừng đùa thế. Rất vui được nói chuyện với anh.”

Jack đặt hai cốc cà phê xuống bàn và chăm chú nhìn Luther. Anh cũng ngồi xuống ghế và hờ hững nhìn tập giấy viết trống trơn của mình.

“Luther, nếu bác không chịu nói gì thì có lẽ cháu sẽ bịa ra cho đủ thủ tục đấy.”

Luther nhấm nháp ly cà phê đậm đặc, mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài ô cửa sổ có chấn song sắt của phòng giam, nơi có một cây sồi đơn độc mọc ngay cạnh Sở Cảnh sát. Một đợt tuyết dày đặc đang bắt đầu rơi. Vạch nhiệt kế đang tụt xuống và đường phố trông thật nhếch nhác, bẩn thỉu.

“Nói để làm gì chứ, Jack? Cứ thu xếp cho ta một thỏa thuận, để cho tất cả mọi người khỏi phải vướng vào việc xét xử nhiêu khê và mọi chuyện có thể sớm trôi qua.”

“Có lẽ bác không hiểu, bác Luther. Để cháu cho bác biết thỏa thuận của họ là gì nhé. Họ muốn cột bác vào một cái cáng, nối ống truyền tĩnh mạch vào tay bác, rồi bơm vào người bác những thứ chất độc khốn kiếp nào đó, rồi giả vờ như thể bác là một thí nghiệm hóa học nào đấy thôi. Mà cháu nghĩ là hình như bây giờ bang còn cho phép tử tù được chọn cách hành hình cơ đấy. Nên bác có thể cân nhắc xem có thích nướng sọ của mình trên một cái ghế điện không. Thỏa thuận của họ là thế đấy.”

Jack đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên hình ảnh về một buổi tối hạnh phúc trước lò sưởi ấm áp trong một ngôi biệt thự hoành tráng với khoảnh sân trước rộng thênh thang bên những cậu Jack và những cô Jennifer nhỏ nhắn, xinh xắn. Anh khó nhọc nuốt ực một cái, lắc mạnh đầu cho tỉnh táo và quay lại nhìn Luther.

“Bác có nghe thấy cháu nói gì không đấy?”

“Ta nghe rồi.” Lần đầu tiên Luther nhìn thẳng vào mắt Jack.

“Luther, xin bác hãy kể cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra được không? Có thể là bác đã ở trong ngôi nhà đó, có thể là bác đã khoắng két tiền của họ, nhưng bác sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể làm cháu tin rằng bác dính dáng đến cái chết của người phụ nữ kia. Cháu hiểu bác, bác Luther.”

Luther mỉm cười. “Vậy sao, Jack? Thế thì tốt quá, vậy thì có lẽ một hôm nào đó cháu có thể cho ta biết ta là ai.”

Jack vứt tập giấy viết vào trong cặp rồi đóng sập lại, “Cháu sẽ bào chữa theo hướng vô tội. Có thể là bác sẽ đổi ý trước khi chúng ta phải thử đến cách cuối cùng này.” Anh ngừng lại rồi nói nhanh, “Cháu hy vọng bác sẽ làm thế.”

Anh quay người bước đi. Bàn tay của Luther bỗng đặt lên vai Jack. Jack quay lại và nhận ra khuôn mặt đang run rẩy của Luther.

“Jack.” Lão nuốt khan một cách khó khăn, lưỡi của lão như thể bỗng to đùng như một nắm đấm nhét trong miệng. “Nếu có thể nói được thì ta đã nói rồi. Nhưng điều đó chẳng có ích gì cho cháu và Kate hay bất kỳ ai cả. Ta xin lỗi.”

“Kate? Bác đang nói gì vậy?”

“Bác sẽ lại gặp cháu sau, Jack.” Luther quay người và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Jack chăm chú nhìn người bạn vong niên của mình, lặng lẽ lắc đầu và gõ cửa gọi người gác.

Tuyết đã chuyển từ những bông trắng tinh, đầy đặn sang những hạt băng nhỏ li ti đập lách cách vào những ô cửa sổ rộng như thể có đứa trẻ nghịch ngợm đang ném những vốc sỏi nhỏ vào đó. Kirksen lúc này không đếm xỉa gì đến thời tiết mà đang chăm chú nhìn thẳng vào Lord. Chiếc cà-vạt nơ bướm của tay đối tác chính phụ trách điều hành hơi bị lệch đi một chút. Ông ta nhận ra điều đó qua hình ảnh phản chiếu từ cửa sổ và giận dữ chỉnh nó thẳng lại. Cái trán dài thượt của ông ta lúc này đỏ bầm vì giận dữ và căm phẫn. Thằng ranh con dám hỗn xược với ông ta. Chưa ai nói với ông ta như vậy cả.

Sandy Lord trầm ngâm ngắm những mảng khối đen thẫm tạo nên bức tranh thành phố. Một điếu xì gà âm ỉ cháy trên bàn tay phải của ông ta. Chiếc áo khoác của ông ta lúc này đang mở phanh và cái bụng phệ đồ sộ chạm hẳn vào thành cửa sổ. Hai sợi dây đeo quần màu đỏ trông nổi bật trên nền màu trắng tinh của chiếc sơ-mi sang trọng được là thẳng tắp. Ông ta thích thú nhìn một bóng người dưới phố đang băng qua đường đuổi theo một chiếc taxi.

“Anh ta đang hủy hoại mối quan hệ mà hãng luật này, ý tôi là ông, đã xây dựng với Walter Sullivan. Tôi có thể hình dung được những gì Walter đã nghĩ trong đầu khi ông ấy đọc báo sáng nay. Hãng luật đại diện của ông ta, luật sư của ông ta, lại đi bào chữa cho con người đó. Lạy Chúa!”

Lord chỉ loáng thoáng nghe được một phần trong màn độc thoại của người đàn ông bé nhỏ. Đã mấy ngày nay ông ta không có tin tức gì của Sullivan. Gọi đến văn phòng và nhà của ông ta đều không có ai trả lời. Dường như không ai biết ông ta đang ở đâu. Không hề giống với ông bạn già mọi khi của Lord—xưa nay Sullivan vẫn gắn bó mật thiết với một nhóm tinh hoa quyền lực mà bản thân Sandy Lord cũng là một thành viên lâu năm.

“Sandy, tôi đề xuất là chúng ta phải có hành động ngay lập tức đối với Graham. Chúng ta không thể để yên cho một việc như thế được. Nó sẽ tạo ra một tiền lệ khủng khiếp. Tôi không quan tâm đến việc khách hàng của anh ta là Baldwin. Chết tiệt, Baldwin cũng là người quen của Walter. Chắc chắn ông ta cũng giận bầm gan tím ruột với tình cảnh tồi tệ này. Tôi có thể triệu tập một cuộc họp của ủy ban điều hành ngay tối nay. Tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian để chúng ta có thể đi đến kết luận. Sau đó—”

Cuối cùng Lord cũng giơ một tay lên và cắt đứt màn huyên thuyên của Kirksen.

“Tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

“Nhưng, Sandy, trên cương vị là người phụ trách điều hành, tôi tin rằng—”

Lord quay lại nhìn thẳng vào Kirksen. Đôi mắt vằn đỏ ở hai bên chiếc mũi sư tử to đùng như muốn xé tan thân hình gầy guộc của Kirksen.

“Tôi đã bảo là tôi sẽ lo chuyện này.”

Nói dứt câu, Lord quay lại và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự sĩ diện bị tổn thương của Kirksen không hề khiến ông ta bận tâm. Điều làm Lord lo lắng lúc này là việc đã có kẻ tìm cách thủ tiêu người đàn ông bị buộc tội sát hại Christine Sullivan. Trong khi đó Walter Sullivan lại không thể liên lạc được.

Jack đưa xe vào chỗ đậu, anh nhìn sang bên kia phố và nhắm nghiền mắt. Cách đó cũng không ăn thua vì chiếc biển số xe tự chọn kia dường như đã in quá sâu vào não của anh rồi. Anh nhảy xuống khỏi xe của mình và loay hoay tìm cách sang đường—lúc này đường phố đã ướt nhẹp và trơn trượt sau khi tuyết rơi.

Anh cắm chìa vào ổ khóa, hít một hơi thật nhanh, và vặn tay nắm cửa.

Jennifer ngồi trong chiếc ghế bành nhỏ gần TV. Chiếc váy ngắn màu đen của cô trông rất hợp với đôi giày cao gót cùng màu và đôi tất chân dài thêu đăng-ten cũng màu đen. Cô mặc chiếc áo sơ-mi trắng xẻ sâu với một chuỗi vòng cổ bằng ngọc lục bảo lấp lánh trong căn phòng nhỏ. Một tấm áo choàng bằng lông chồn dài bằng thân người được đặt cẩn thận trên mặt chiếc sofa cũ kỹ của Jack. Jennifer đang gõ gõ móng tay vào màn hình TV thì Jack bước vào. Cô ngẩng lên nhìn anh nhưng không nói gì. Đôi môi mọng màu đỏ tươi như hồng ngọc mím lại, nghiêm nghị.

“Chào em, Jenn.”

“Anh có vẻ là một anh chàng cực kỳ bận rộn suốt hai mươi tư giờ qua đấy nhỉ, Jack.” Cô nói mà không hề mỉm cười, những móng tay vẫn tiếp tục gõ lách cách vào mặt kính.

“Thì phải cố mà xoay sở chứ, em biết rồi còn gì.”

Anh cởi áo khoác, rút bỏ cà-vạt và vào bếp lấy một chai bia. Lát sau anh đi ra và ngồi trên chiếc sofa đối diện với cô.

“Này, hôm nay anh vừa nhận một công việc mới.”

Cô thọc tay vào túi xách của mình và quẳng tờ Post ra trước mặt anh.

“Em biết.”

Anh cúi xuống nhìn những dòng chữ.

“Hãng của anh sẽ không cho phép anh làm như thế đâu.”

“Tệ thật, anh đã làm rồi còn đâu.”

“Anh biết ý em là gì mà. Thề có Chúa, cái quái gì nhập vào anh vậy?”

“Jenn, anh biết người đàn ông đó, được chưa? Anh biết ông ấy, ông ấy là bạn anh. Anh không tin ông ấy giết người phụ nữ kia, và anh sẽ bào chữa cho ông ấy. Đó là công việc thường ngày của luật sư, ở tất cả những nơi có luật sư, và ở nước Mỹ này thì hầu như nơi nào cũng có.”

Cô chồm người về phía trước. “Chuyện này dính dáng đến Walter Sullivan đấy, Jack. Hãy nghĩ đến những gì anh đang làm.”

“Anh biết là liên quan đến Walter Sullivan, Jenn. Thì sao? Chẳng lẽ Luther Whitney lại không đáng có một luật sư bào chữa giỏi vì có kẻ cho rằng ông ta đã giết vợ của Walter Sullivan hay sao? Anh xin lỗi nhưng điều luật ấy được quy định ở đâu ấy nhỉ?”

“Walter Sullivan là khách hàng quan trọng của anh.”

“Luther Whitney là bạn anh và anh đã biết ông ấy từ rất lâu trước khi anh biết Walter Sullivan.”

“Jack, kẻ mà anh đang bào chữa là một tên tội phạm quèn. Cả đời ông ta đã ra tù vào tội.”

“Chính xác thì ông ấy chưa hề phải vào tù suốt hai mươi năm qua.”

“Ông ta đã từng bị kết án.”

“Nhưng không phải là án giết người,” Jack bật lại.

“Jack, số luật sư trong thành phố này còn nhiều hơn cả tội phạm. Tại sao không để một luật sư khác làm việc này?”

Jack nhìn chai bia của mình. “Em có muốn uống một chai không?”

“Trả lời em đã.”

Jack đứng bật dậy và ném thẳng chai bia vào tường.

“Chết tiệt! Bởi vì ông ấy cầu cứu anh!”

Jenn ngước lên nhìn anh, vẻ khiếp đảm thoáng hiện lên trên mặt cô rồi vụt biến mất khi những mẩu thủy tinh và bia còn sót lại trong chai đập vào tường rồi rơi xuống sàn nhà. Cô cầm chiếc áo choàng của mình lên và mặc vào người.

“Anh đang phạm một sai lầm khủng khiếp và em hy vọng anh tỉnh lại trước khi chuyện này trở nên không còn cơ hội sửa chữa. Cha em suýt nữa thì nhồi máu cơ tim khi ông đọc bài báo đó.”

Jack đặt tay lên vai Jennifer và kéo cô quay lại đối diện với mình, khẽ nói, “Jenn, đây là việc anh phải làm. Anh đã hy vọng rằng em sẽ ủng hộ anh.”

“Jack, sao anh không dừng uống bia đi và bắt đầu suy nghĩ về việc anh muốn sống nốt phần đời còn lại của mình như thế nào.”

Khi cửa đóng lại, Jack đổ gục người vào cánh cửa, anh điên cuồng vò đầu dứt tóc cho đến khi có cảm giác da đầu mình sắp bong ra thành từng mảng dưới áp lực mà những ngón tay của chính anh đang tạo ra.

Từ ô cửa sổ bé xíu và bẩn thỉu của mình, anh đứng nhìn chiếc xe đắt tiền với biển số độc biến mất vào trong màn tuyết đang rơi. Anh ngồi xuống, chăm chú nhìn lại những dòng tiêu đề báo.

Luther muốn dàn xếp một thỏa thuận về mức án, nhưng làm gì có thỏa thuận nào. Sân khấu đã được dựng lên. Mọi người đều muốn chứng kiến phiên tòa này. Chương trình thời sự đã có bài phân tích rất chi tiết về vụ án; chắc chắn đã có hàng trăm triệu người nhìn thấy ảnh của Luther. Thậm chí đã có những cuộc thăm dò dư luận về việc Luther có tội hay vô tội, và gần như tất cả đều kết luận rằng có tội. Và chắc chắn Gorelick đang đắc chí liếm mép nghĩ đến vụ án này như bệ phóng đưa ông ta vào văn phòng Tổng chưởng lý bang sau vài năm nữa. Mà ở cái bang Virginia, Tổng chưởng lý sẽ thường ra tranh cử, và thắng cử cương vị Thống đốc.

Là một người thấp đậm, đầu bắt đầu hói và to mồm, Gorelick đáng sợ như một con rắn chuông đang di chuyển. Những chiến thuật bẩn thỉu, tư cách đạo đức đáng ngờ, lúc nào cũng chỉ chăm chăm đâm sau lưng người khác ngay khi có cơ hội đầu tiên. Đó là George Gorelick. Jack tự biết rằng anh đang dấn thân vào một cuộc chiến cam go và dai dẳng.

Luther thì không chịu mở miệng. Ông đang sợ hãi. Nhưng Kate thì liên quan gì đến nỗi sợ hãi đó? Chẳng có gì hợp lý cả. Ngày mai Jack sẽ phải tới tòa án, từ bỏ quyền được thỏa thuận và bào chữa theo hướng Luther vô tội trong khi anh hoàn toàn không có cách nào để chứng minh điều đó cả. Đưa ra bằng chứng chứng minh có tội là công việc của bang. Vấn đề là họ nhiều khả năng sẽ chỉ đưa ra vừa đủ cho bản cáo trạng của mình. Jack có thể lục lọi, tìm kiếm thêm, nhưng thân chủ của anh lại là một tên tội phạm với ba tiền án, ngay cả khi hồ sơ có khẳng định rằng Luther hoàn toàn trong sạch suốt hai thập kỷ vừa qua. Họ cũng sẽ chẳng thèm quan tâm tới điều đó. Tại sao họ phải quan tâm chứ? Thân chủ của anh là cái kết hoàn hảo cho một vở bi kịch. Một trường hợp điển hình của tội phạm không có khả năng cải tạo sau ba lần bị kết án. Ba án trọng tội và thế là cuộc đời coi như chấm dứt, Luther Whitney là nhân vật chính trong vở bi kịch đó.

Anh ném tờ báo vào góc phòng và dọn dẹp đống mảnh vỏ chai và bia trên sàn. Anh vòng tay ra xoa gáy, nắn những cơ bắp lâu không vận động của mình và bước vào phòng ngủ thay một bộ đồ thể thao.

Trung tâm thể thao của Hội Thanh niên Cơ đốc giáo nằm cách đó mười phút lái xe. Jack không ngờ là có thể tìm được một chỗ đậu xe ngay trước cửa trung tâm, sau đó anh đi thẳng vào trong. Chiếc sedan màu đen phía sau anh không được may mắn như vậy. Người lái xe phải chạy lòng vòng quanh khối phố đó một lúc rồi đành quay ra ngoài đường và đậu xe phía bên kia.

Người lái xe lau sạch phần cửa sổ phía hành khách của mình, từ đó quan sát mặt tiền của trung tâm thể thao. Suy nghĩ một lát, anh ta quyết định ra khỏi xe và chạy lên bậc thềm. Anh ta nhìn quanh, chăm chú dán mắt vào chiếc Lexus cáu cạnh rồi chậm rãi bước vào trong tòa nhà.

Sau ba hiệp bóng rổ, mồ hôi túa ra ướt đẫm cơ thể Jack. Anh ngồi xuống băng ghế trong khi lũ thanh niên vẫn hăm hở chạy lên chạy xuống khắp sân với nguồn năng lượng tưởng chừng như vô tận của tuổi trẻ. Jack lầm bầm từ chối khi một cậu nhóc da đen cao lêu nghêu mặc quần soóc thể thao rộng thùng thình, áo ba lỗ và đi đôi giày thể thao ngoại cỡ, ném quả bóng vào người anh. Anh ném trả quả bóng.

“Sao thế anh giai, mệt rồi à?”

“Không, chỉ là già thôi.”

Jack đứng dậy, xoa xoa hai bên hông đau nhức và quay người bước ra ngoài.

Đang bước ra khỏi tòa nhà anh bỗng cảm thấy một bàn tay đặt nhẹ lên vai mình.

Jack lái xe. Anh liếc sang nhìn người hành khách mới của mình.

Seth Frank chăm chú ngắm nhìn nội thất của chiếc Lexus. “Thấy người ta khen những chiếc xe như thế này lắm. Anh phải trả bao nhiêu vậy, nếu anh thấy tôi hỏi như thế không có gì quá tò mò.”

“Bốn mươi chín nghìn năm trăm, chưa thuế.”

“Mẹ kiếp! Thậm chí cả năm tôi cũng chưa kiếm được ngần ấy.”

“Tôi cũng vậy, cho đến gần đây.”

“Tôi nghe nói là những luật sư công cũng không kiếm được nhiều.”

“Anh nghe nói chính xác đấy.”

Hai người im lặng. Frank biết anh đang vi phạm những quy định đã được ghi rõ trong luật và cả Jack cũng biết điều đó.

Cuối cùng Jack quay sang liếc nhìn anh, “Nghe này, Đại úy, tôi đoán là anh không tới tận đây chỉ để kiểm tra sở thích về xe ô tô của tôi đúng không? Anh muốn nói chuyện gì à?”

“Gorelick đang có một bản cáo trạng rất bất lợi cho thân chủ của anh.”

“Có thể có. Có thể không. Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, nếu đó là điều anh đang nghĩ.”

“Anh sẽ biện hộ theo hướng vô tội?”

“Ừ, tôi định sẽ để các anh đưa ông ấy tới Trung tâm Cải tạo Greensville và tự tay mình tiêm cái thứ vớ vẩn ấy vào người ông ta. Câu hỏi tiếp theo đi.”

Frank mỉm cười. “Được rồi, tôi bị anh nói như vậy cũng đáng đời. Tôi nghĩ anh và tôi cần nói chuyện. Có một số chi tiết trong vụ án này vẫn chưa rõ ràng. Có thể chúng sẽ giúp hoặc gây bất lợi cho thân chủ của anh, tôi cũng không biết nữa. Anh sẵn lòng nghe chứ?”

“Được rồi, nhưng anh đừng có nghĩ rằng việc trao đổi này là có qua có lại đâu đấy.”

“Tôi biết một chỗ có món thịt rán mềm đến nỗi anh dùng dao cắt bơ cũng cắt được dễ dàng, còn cà phê thì cũng không đến nỗi.”

“Chắc phải là một chỗ hẻo lánh, nhếch nhác đúng không? Tôi không nghĩ là sẽ hợp với bộ sắc phục của anh đâu.”

Frank quay sang nhìn anh và mỉm cười. “Câu hỏi tiếp theo đi.”

Jack cũng mỉm cười và lái thẳng xe về nhà để thay quần áo.

Jack gọi thêm một cốc cà phê trong khi Frank vẫn đang uống cốc đầu tiên. Món thịt thăn quả thật là tuyệt cú mèo còn cái quán hẻo lánh đến nỗi Jack cũng không biết chắc là hai người đang ngồi ở đâu nữa. Anh quay đầu liếc nhìn mấy vị khách lơ thơ khác trong phòng ăn mộc mạc. Dường như chẳng có ai chú ý đến hai người. Anh quay lại với bạn đồng hành của mình.

Frank chăm chú nhìn anh với ánh mắt thích thú. “Tôi biết là trước kia anh và Kate Whitney từng qua lại với nhau một thời gian.”

“Cô ấy kể với anh thế à?”

“Ồ, không. Sáng nay anh vừa đi được vài phút thì cô ấy tới. Cha cô ấy nhất định không chịu gặp con gái. Tôi nói chuyện với cô ấy một lúc. Nói với cô ấy là tôi rất tiếc về tất cả những gì vừa xảy ra.”

Ánh mắt của Frank bỗng nhiên lấp lánh lên trong giây lát, rồi anh nói tiếp. “Lẽ ra tôi không nên làm những gì tôi đã làm, Jack. Sử dụng cô ấy làm mồi nhử cha mình. Không ai đáng bị đối xử như vậy cả.”

“Ít nhất thì nó cũng có tác dụng. Nhiều người vẫn nói rằng kết quả biện minh cho phương tiện.”

“Đúng vậy. Nhưng cuối cùng chủ đề câu chuyện lại xoay về anh. Tôi chưa già đến mức không nhận ra ánh mắt long lanh của một người phụ nữ.”

Cô phục vụ bàn mang cà phê đến cho Jack. Anh im lặng nhấm nháp. Cả hai cùng nhìn ra ngoài cửa sổ nơi cuối cùng thì tuyết cũng đã ngừng rơi và toàn bộ mặt đất dường như đang được bao phủ dưới một tấm chăn trắng muốt, mềm mại.

“Nghe này, Jack. Tôi biết toàn bộ chứng cứ chống lại Luther đều chỉ là suy luận. Nhưng chỉ chừng ấy cũng từng khiến rất nhiều người phải ngồi tù rồi.”

“Điều đó thì tôi không phủ nhận.”

“Sự thật là, Jack ạ, còn rất nhiều chi tiết chết tiệt mà tôi không sao hiểu nổi.”

Jack đặt cốc cà phê của mình xuống và hơi chồm người về phía trước.

“Tôi đang nghe anh nói đây.”

Frank kín đáo quan sát quanh phòng ăn rồi quay lại nhìn Jack. “Tôi biết tôi đang đánh cược trong vụ này, nhưng tôi không trở thành cảnh sát chỉ để tống người khác vào tù vì những tội ác mà họ không phạm phải. Còn biết bao kẻ tội lỗi đầy mình đang nhởn nhơ ngoài kia.”

“Vậy có chuyện gì mà anh thấy khó hiểu?”

“Chắc chắn tự anh cũng sẽ nhận ra một số chi tiết như vậy khi anh nhận được những báo cáo của cảnh sát, tôi tin rằng Luther Whitney đã đột nhập vào ngôi nhà đó để anh trộm, và tôi cũng tin rằng ông ta không giết Christine Sullivan. Nhưng—”

“Nhưng anh nghĩ ông ấy nhìn thấy ai làm chuyện đó.”

Frank giật mình ngồi ngả ra sau ghế và nhìn thẳng vào Jack. “Anh có ý nghĩ đó từ bao giờ vậy?”

“Mới đây thôi. Anh có ý kiến gì trong chuyện này không?”

“Tôi đang nghĩ là thân chủ của anh bị kẹt đúng lúc đang thò tay vào lọ bánh và thế là ông ta phải trốn luôn trong cái lọ bánh đó.”

Jack bối rối. Frank dành vài phút để giải thích cho anh biết về căn phòng bí mật, về sự mâu thuẫn của những bằng chứng cụ thể và các câu hỏi mà chính anh đang trăn trở.

“Vậy là Luther đã ở trong căn phòng đó suốt từ đầu đến cuối và chứng kiến toàn bộ màn kịch liên quan đến bà Sullivan. Sau đó có chuyện xảy ra và bà ta bị bùm. Sau đó cũng chính Luther chứng kiến cảnh hung thủ lau dọn sạch sẽ toàn bộ dấu vết tại hiện trường.”

“Đó là suy luận của tôi, Jack.”

“Vậy là ông ấy không tới báo cảnh sát vì như thế cũng có nghĩa là ông ấy tự thú nhận tội ăn cắp của mình.”

“Điều đó có thể giải đáp cho rất nhiều câu hỏi.”

“Chỉ trừ câu hỏi kẻ đó là ai.”

“Nghi can hiển nhiên nhất chính là người chồng, nhưng tôi lại không tin rằng ông ta là thủ phạm.”

Những ý nghĩ trong đầu Jack quay lại với Walter Sullivan. “Đồng ý. Vậy ai là nghi can không hiển nhiên đây?”

“Bất kỳ kẻ nào mà cô ta gặp gỡ đêm hôm đó.”

“Theo những gì anh vừa kể cho tôi biết về đời sống chăn gối của người quá cố thì có nghĩa là danh sách rút gọn của chúng ta còn khoảng vài triệu cái tên!”

“Tôi không hề nói đó là chuyện dễ dàng.”

“Hừm, tôi có linh cảm rằng thủ phạm không phải là một tên vô danh nào đó.”

“Tại sao?”

Jack nhấp một ngụm cà phê và liếc nhìn miếng bánh nhân táo của mình. “Nghe này, Đại úy—”

“Cứ gọi tôi là Seth.”

“Được rồi, Seth, tôi có giới hạn của mình. Tôi biết anh là người như thế nào và tôi rất biết ơn về những thông tin anh vừa nói. Nhưng…”

“Nhưng anh không hoàn toàn chắc chắn rằng anh có thể tin tưởng tôi, và dù thế nào đi nữa anh cũng không nói bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng tới thân chủ của mình?”

“Đại loại như vậy.”

“Tốt thôi.”

Hai người thanh toán và ra khỏi quán. Trên đường họ lái xe quay về, tuyết lại bắt đầu rơi trở lại với độ dày đến nỗi hai chiếc cần gạt trên kính trước phải làm việc vô cùng vất vả.

Jack quay sang nhìn Frank, viên thanh tra đang nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình hoặc cũng có thể chỉ đang chờ đợi Jack sẽ mở lời trước.

“Được rồi. Tôi cũng đánh liều vậy. Đằng nào tôi cũng chẳng có gì để mất, đúng không?”

Frank vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước. “Tôi cũng thấy thế.”

“Thôi được, trước mắt hãy giả sử rằng Luther đã ở trong ngôi nhà đó và chứng kiến cảnh Christine Sullivan bị giết.”

Lúc này Frank mới quay sang nhìn Jack; nét mặt của viên thanh tra đã giãn ra.

“Được rồi.”

“Anh phải hiểu con người Luther; phải biết cách suy nghĩ của ông ấy, để hiểu xem ông ấy sẽ phản ứng như thế nào trước một sự việc như vậy. Ông ấy là một trong những người vững vàng nhất mà tôi từng biết. Và tôi biết trong hồ sơ của ông ấy không đề cập gì, nhưng ông ấy cũng là một người vô cùng đáng tin cậy. Nếu như tôi có con và phải để lại chúng cho người khác trông nom họ, tôi sẽ để chúng ở với Luther vì tôi biết tuyệt đối sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra với con mình khi chúng được ông ấy chăm sóc. Ông ấy là một người có năng lực đến mức không thể tin nổi. Luther nhìn trước được mọi thứ. Ông ấy là một người cực kỳ tự chủ.”

“Chỉ trừ có việc để chính con gái đưa mình vào bẫy.”

“Đúng, chỉ trừ chuyện đó. Ông ấy không thể nào ngờ được có chuyện như vậy đang chờ đón mình. Không bao giờ ông ấy lại nghi ngờ con gái mình.”

“Quả thật là tôi biết loại người mà anh đang nói, Jack ạ. Phải công nhận rằng một số người bị tôi tóm cổ, trừ thói quen nhỏ là hay cầm nhầm đồ của người khác ra, nằm trong số những người đáng kính trọng nhất mà tôi từng gặp.”

“Và nếu như Luther nhìn thấy cảnh người phụ nữ kia bị giết, tôi khẳng định với anh là kiểu gì ông ấy cũng tìm cách đưa hung thủ vào tay cảnh sát. Ông ấy sẽ không bao giờ buông xuôi mọi chuyện. Không bao giờ!” Jack đăm đăm nhìn thẳng về phía trước.

“Trừ khi?”

Jack quay sang nhìn viên thanh tra. “Trừ khi có một lý do kinh khủng nào đó. Như kiểu ông ấy quen kẻ kia hoặc ít nhất cũng biết hắn là ai.”

“Ý anh muốn nói hung thủ là loại người mà hầu hết chúng ta đều sẽ không tin rằng hắn có thể làm một việc khủng khiếp như vậy đến nỗi Luther tự nhủ tại sao phải mất công làm gì?”

“Không chỉ như thế đâu, Seth.” Jack rẽ vào góc phố và dừng lại trước cửa Trung tâm thể thao Hội thanh niên Cơ đốc giáo. “Trước khi toàn bộ chuyện này xảy ra tôi chưa bao giờ thấy Luther sợ hãi. Vậy mà giờ đây ông ấy đang sợ. Phải nói là đang khiếp đảm. Ông ấy ngoan ngoãn nhận hết tội lỗi về mình và tôi không hiểu nổi tại sao nữa. Ông ấy thậm chí còn bay ra nước ngoài rồi đấy chứ.”

“Và lại quay về.”

“Đúng thế, đó là điều tôi không sao giải thích nổi. Chắc anh đã có ngày giờ đi lại của ông ấy?”

Frank rút cuốn sổ ghi chép của mình từ trong túi ra và cho Jack biết ngày tháng cụ thể.

“Vậy đã có chuyện quái gì xảy ra sau khi Christine Sullivan bị giết lại khiến ông ấy phải quay về Mỹ?”

Frank lắc đầu. “Có thể là bất kỳ chuyện gì.”

“Không, sẽ chỉ có một chuyện thôi và nếu tìm ra được đó là chuyện gì, chúng ta có thể làm sáng tỏ toàn bộ vụ này.”

Frank cất cuốn sổ ghi chép vào túi áo, lơ đễnh phủi phủi tay trên mặt bảng đồng hồ của chiếc xe.

Jack đỗ xe vào bãi và ngả ra sau ghế.

“Ông ấy không chỉ sợ hãi cho mình. Dường như ông ấy đang lo sợ cả cho Kate.”

Frank không hiểu. “Anh nghĩ có kẻ đang đe dọa Kate sao?”

Jack lắc đầu. “Không, nếu thế cô ấy đã cho tôi biết. Tôi nghĩ có kẻ truyền cho Luther một thông điệp rằng ông ấy phải biết giữ mồm giữ miệng, nếu không thì…”

“Anh có nghĩ đó chính là những kẻ đã định thủ tiêu ông ấy?”

“Có thể. Tôi không biết.”

Frank đan hai bàn tay lại với nhau và trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa xe. Anh hít một hơi dài rồi quay lại nhìn Jack. “Nghe này, anh phải làm mọi cách để Luther nói. Nếu như ông ấy có thể khai ra cho chúng ta biết ai là kẻ giết Christine Sullivan, tôi có thể đề xuất để ông ấy chỉ phải bị quản thúc và lao động công ích vì đã hợp tác với cảnh sát; ông ấy sẽ không phải ngồi tù ngày nào hết. Mẹ kiếp, thậm chí Sullivan có thể còn cho phép ông ấy giữ lại những gì ông ấy khoắng được từ nhà lão nếu chúng ta tóm được hung thủ.”

“Chỉ là đề xuất?”

“Tạm thời tôi chỉ có thể làm được đến thế, tôi sẽ tìm cách chặn họng Gorelick lại. Được chứ?” Frank chìa tay ra.

Jack chậm rãi bắt tay viên thanh tra và nhìn anh ta. “Được.”

Frank đã bước ra khỏi xe nhưng lại thò đầu vào. “Cũng cần nhắc anh, cả tôi cũng vậy, cứ coi như buổi tối hôm nay chưa bao giờ có và tất cả những gì anh nói sẽ chỉ có tôi biết thôi, không có ngoại lệ. Thậm chí cả khi đứng trên bục làm chứng. Tôi nói nghiêm túc đấy.”

“Cảm ơn, Seth.”

Seth Frank lững thững quay về xe của mình trong khi chiếc Lexus chạy ra phố, rẽ sang góc đường và biến mất.

Frank hiểu rõ Luther Whitney là loại người như thế nào. Vậy thì cái chết tiệt gì có thể làm cho một người như lão sợ hãi khủng khiếp như thế?