← Quay lại trang sách

Chương 22

Đồng hồ mới chỉ bảy giờ rưỡi sáng khi Jack đánh lái vào bãi đỗ xe của Sở Cảnh sát Hạt Middleton. Một buổi sáng bầu trời trong trẻo nhưng lạnh cắt da cắt thịt. Nằm lẫn giữa những chiếc xe cảnh sát phủ đầy tuyết trên nóc là một chiếc sedan màu đen với nắp máy lạnh toát chứng tỏ Seth Frank cũng là một người dậy sớm.

Hôm nay trông Luther khác hẳn; bộ quần áo tù nhân màu da cam đã được thay bằng bộ quần vest màu nâu, chiếc cà-vạt kẻ sọc trông rất đạo mạo và nhã nhặn. Trông lão chẳng khác gì một tay bán bảo hiểm hoặc đối tác cao cấp của một hãng luật nào đó, với mái tóc màu xám bạc được cắt tỉa gọn gàng, làn da rám nắng sau thời gian ở đảo Barbados còn chưa phai hết. Một số luật sư bào chữa thường yêu cầu bị cáo để dành những bộ đồ đẹp nhất cho phiên tòa thực sự nơi mà bồi thẩm đoàn có thể thấy rằng bị cáo hoàn toàn không phải là kẻ xấu, chỉ là bị người đời hiểu nhầm thôi. Nhưng Jack kiên quyết yêu cầu cho thân chủ của mình ăn mặc chỉnh tề ngay từ đầu. Đây không chỉ là màn đấu trí bình thường, nó còn là lời khẳng định sắt đá của Jack rằng Luther hoàn toàn không đáng bị lôi đi khắp nơi trong bộ quần áo tù màu vàng nhục nhã. Có thể lão là một tên tội phạm, nhưng hoàn toàn không phải loại tội phạm mà nếu lại gần bạn có thể bị ăn một nhát dao vào mạng sườn hoặc bị hàm răng thú vật cắm ngập vào cổ họng. Những loại đó mới đáng phải mặc áo tù màu vàng dù chỉ để nhắc nhở mọi người xung quanh biết rằng chúng đang ở quanh đây, hãy dè chừng.

Lần này Jack cũng không bận tâm tới việc mở cặp tài liệu của anh ra làm gì. Anh đã quen với những thủ tục này. Trước hết người ta sẽ đọc cho Luther nghe những lời buộc tội nhằm vào lão. Thẩm phán sẽ hỏi Luther xem lão có hiểu những lời buộc tội đó không và sau đó Jack tuyên bố lời biện hộ. Sau đó thẩm phán sẽ bắt họ phải trải qua màn giải thích rất lằng nhằng và phức tạp để bảo đảm cho Luther hiểu rằng thủ tục biện hộ cho việc lão không có tội sẽ bao gồm những công đoạn cụ thể nào, và liệu Luther có hài lòng với người đại diện luật pháp của lão không. Vấn đề duy nhất khiến Jack cảm thấy lo lắng là rất có thể Luther sẽ bảo anh biến đi cho rảnh ngay trước mặt viên thẩm phán, đồng thời lão sẽ tự nhận là mình có tội. Đây là trường hợp đã từng có tiền lệ. Ai mà biết được chứ? Biết đâu tay thẩm phán khốn kiếp chẳng chấp nhận ngay lời thú tội đó. Nhưng nhiều khả năng là thẩm phán cũng sẽ phải thận trọng tuân thủ quy trình thật chặt chẽ, vì trong một vụ xét xử tội giết người nghiêm trọng như thế này thì bất kỳ sự sơ suất nào cũng có thể trở thành lý do kháng cáo. Và những lần kháng cáo cho án tử hình thì bao giờ cũng có xu hướng kéo dài mãi mãi. Jack không còn cách nào khác là phải đánh liều một phen.

Nếu không có gì trục trặc thì toàn bộ thủ tục sẽ chỉ mất khoảng năm phút gì đó. Sau đó ngày bắt đầu phiên tòa sẽ được ấn định và khi ấy cuộc vui mới thực sự bắt đầu.

Vì cơ quan công tố đã có sẵn cáo trạng chống lại lão, nên Luther sẽ không còn quyền thực hiện phiên điều trần sơ bộ. Thực ra một phiên điều trần ban đầu như vậy cũng chẳng giúp ích gì cho Jack, nhưng ít ra qua đó anh cũng đã có thể đánh giá sơ bộ về lập luận buộc tội của bên công tố cũng như nắm được danh sách các nhân chứng chủ chốt mặc dù thẩm phán của các tòa án lưu động thường rất sốt sắng trong việc ngăn không để luật sư bên bị lợi dụng cuộc điều trần ban đầu để khai thác thông tin.

Anh cũng có thể từ chối không tham gia buổi tống đạt cáo trạng, nhưng quan điểm của Jack là cứ để họ tiến hành đầy đủ các thủ tục bình thường. Và anh muốn Luther xuất hiện công khai trước tòa cho tất cả cùng thấy, và anh muốn lời biện hộ không có tội của mình được đưa ra thật công khai, rõ ràng. Và sau đó anh sẽ tìm cách chơi cho Gorelick một vố bằng cách kiến nghị thay đổi địa điểm xét xử, đưa toàn bộ vụ án ra khỏi Hạt Middleton. Nếu may mắn Gorelick sẽ bị tống ra rìa và thay thế ông ta là một công tố viên mới, chắc hẳn ngài Tổng Chưởng lý tương lai sẽ phải gặm nhấm nỗi thất vọng này hàng chục năm sau đó. Rồi Jack sẽ phải làm mọi cách để Luther chịu mở miệng. Kate sẽ được bảo vệ. Luther sẽ tiết lộ câu chuyện của lão và anh có thể tiến hành vụ dàn xếp án thế kỷ.

Jack chăm chú nhìn Luther. “Trông bác bảnh lắm.”

Miệng Luther mím lại như đang cười khẩy hơn là một nụ cười bình thường.

“Kate muốn được gặp bác trước phiên tống đạt cáo trạng.”

Câu trả lời bật ra khỏi miệng Luther ngay lập tức. “Không!”

“Tại sao lại không? Lạy Chúa, bác Luther, cả đời này bác đã muốn nối lại quan hệ cha con với cô ấy và giờ đây khi cô ấy muốn thì bác lại từ chối. Chết tiệt, nhiều lúc cháu cũng không sao hiểu được bác nữa.”

“Ta không muốn con bé lảng vảng ở gần ta.”

“Nghe cháu này, bác Luther, cô ấy rất đau đớn vì những gì cô ấy làm. Nó khiến trái tim cô ấy tan nát. Cháu nói thật đấy.”

Luther quay đầu lại. “Con bé nghĩ ta giận nó sao?”

Jack ngồi xuống. Cuối cùng thì anh cũng khiến Luther lần đầu tiên chú ý đến mình. Lẽ ra anh phải thử cách này từ đầu mới phải.

“Tất nhiên là cô ấy nghĩ vậy rồi. Nếu không thì làm gì còn lý do nào khiến bác không chịu gặp cô ấy nữa?

Luther cúi nhìn xuống chiếc bàn gỗ tuềnh toàng và lắc đầu.

“Bảo nó là ta không giận nó chút nào hết. Nó đã làm đúng. Cháu nhớ bảo nó như thế.”

“Vậy tại sao bác không đi mà bảo cô ấy?”

Luther đột ngột đứng dậy và bước vòng quanh căn phòng. Lão dừng lại trước mặt Jack.

“Chỗ này có rất nhiều tai mắt, cháu nghe ta nói không? Cháu hiểu ý ta không? Có kẻ nhìn thấy con bé vào đây với ta, và có kẻ sẽ nghĩ con bé biết điều gì đó mà thực tế nó không hề biết. Hãy tin ta, như thế không tốt chút nào đâu.”

“Bác đang nói đến ai vậy?”

Luther ngồi trở lại ghế của mình. “Cứ nói với con bé những gì ta vừa nói. Bảo nó rằng ta yêu nó, và sẽ mãi mãi yêu nó. Cháu cứ bảo nó thế, Jack. Dù có chuyện gì đi nữa.”

“Vậy ý bác là có kẻ nào đó đang nghĩ rằng bác đã tiết lộ gì đó cho cháu ngay cả khi bác chưa hề nói gì cả?”

“Chính ta đã bảo cháu đừng có nhận vụ này, Jack, nhưng cháu nhất định không nghe.”

Jack nhún vai, bấm nút mở chiếc cặp tài liệu của mình và rút ra một tờ Post. “Bác xem bài báo này đi.”

Luther liếc qua trang đầu tiên. Rồi lão giận dữ ném thẳng tờ báo vào tường. “Thằng chó chết khốn nạn! Thằng chó chết khốn nạn!” Những từ đó như một dòng nham thạch căm phẫn trào ra khỏi miệng lão già.

Cửa phòng bật mở và một nhân viên gác cửa to như hộ pháp thò đầu vào, khẩu súng lăm lăm trên tay. Jack ra hiệu mọi chuyện vẫn ổn và người cảnh sát từ từ lùi ra, mắt dán chặt vào Luther.

Jack bước lại và cầm tờ báo lên. Bài báo đăng kèm bức ảnh chụp Luther ngay bên ngoài đồn cảnh sát. Dòng tiêu đề được in đậm bằng cỡ chữ to nhất vốn chỉ được dùng khi đội Redskins giành được Siêu cúp bóng bầu dục quốc gia: NGHI PHẠM SÁT HẠI CHRISTINE SULLIVAN SẼ NHẬN CÁO TRẠNG HÔM NAY. Jack xem lướt qua phần còn lại của trang nhất. Thêm những vụ bạo lực chết chóc tại một số khu vực thuộc Liên Xô cũ liên quan đến nạn thanh trừng sắc tộc. Bộ Quốc phòng chuẩn bị yêu cầu tăng ngân sách. Jack liếc mắt qua nhưng không thực sự để tâm đến bài báo về việc Tổng thống Alan Richmond tuyên bố kế hoạch đẩy mạnh cải cách phúc lợi xã hội cùng bức ảnh ông ta đang đến thăm một trung tâm chăm sóc trẻ mồ côi tại khu ổ chuột mạn Đông Nam Washington, một bức ảnh trông rất thuyết phục và cảm động.

Khuôn mặt đang mỉm cười nhân hậu đó khiến Luther choáng váng tưởng chừng như nổ tung hai thái dương. Ôm ấp những đứa bé da đen cho cả thế giới cùng chiêm ngưỡng. Thằng chó chết giả dối, khốn nạn. Nắm đấm giáng vào Christine Sullivan liên tiếp, liên tiếp, liên tiếp. Máu bắn tung tóe trong không trung. Hai bàn tay xiết quanh cổ cô ta như một con rắn độc, bóp nát sự sống không một chút thương xót. Cướp đi mạng sống của người khác, đó là những gì hắn đã làm. Hôn hít trẻ em và giết hại phụ nữ.

“Bác Luther? Luther?” Jack nhẹ nhàng đặt tay lên vai Luther. Cả thân hình lão già đang run bần bật như một động cơ già cỗi đang chỉ chực nổ tung, không còn khả năng tự bó gọn trong một chiếc vỏ cũ kỹ và han gỉ. Trong một thoáng khủng khiếp Jack đã tự hỏi chẳng lẽ chính Luther đã giết người phụ nữ, và có lẽ người bạn già của anh đã phát cuồng vì bị tội ác dằn vặt. Nỗi sợ hãi của anh chợt tan biến khi Luther quay lại và nhìn anh. Vẻ bình tĩnh đã quay trở lại, đôi mắt vẫn tỉnh táo và sắc lạnh như mọi khi.

“Cứ nói với Kate những gì bác vừa nói, Jack. Và hãy kết thúc chuyện này càng nhanh càng tốt.”

Trụ sở Tòa án Hạt Middleton từ lâu đã là công trình kiến trúc trung tâm của địa phương này. Với tuổi đời 195 năm, nó đã sống sót khỏi sự tàn phá của người Anh trong cuộc chiến năm 1812 cũng như những cuộc Nội chiến. Một dự án trùng tu tốn kém vào năm 1947 đã mang lại cho nó sức sống mới, và những công dân thành phố hy vọng tòa nhà sẽ còn đứng vững thật lâu cho con cháu họ được ngắm nhìn và thỉnh thoảng vào trong, hy vọng là không vì tội gì khác ngoài một cái vé phạt vi phạm luật giao thông hoặc đăng ký kết hôn.

Nếu như trước kia tòa nhà đứng riêng một mình ở cuối con đường hai làn xe tạo nên khu trung tâm thương của Middleton, thì giờ đây nó phải chia sẻ không gian xung quanh với các cửa hàng đồ cổ, nhà hàng, một chợ rau quả, một khách sạn ngủ-và-ăn-sáng to đùng, cùng một trạm bảo dưỡng ô tô, tất cả đều được xây bằng gạch trần để bảo đảm đúng quy hoạch kiến trúc của không gian xung quanh. Chen lẫn với khoảng hè phố dành cho người đi bộ là một dãy những biển hiệu giản dị của vô số các luật sư khả kính trong hạt.

Vốn là một nơi khá yên tĩnh trừ những buổi sáng thứ Sáu, thường là ngày tuyên án của cả các phiên tòa hình sự lẫn dân sự, nhưng hôm nay trụ sở Tòa án Middleton là địa điểm diễn ra khung cảnh náo động có thể khiến cho những bậc tổ tiên của thành phố cũng phải bật dậy khỏi chốn yên nghỉ vĩnh hằng của mình. Thoạt liếc nhìn người ta có thể tưởng rằng phe Nổi dậy miền Nam và phe Liên minh miền Bắc đã sống dậy và đang tập trung cả ở đây cho một trận chiến cuối cùng.

Sáu chiếc xe truyền hình trực tiếp với những dòng tên và số điện thoại danh tiếng in nổi bật trên sườn xe màu trắng đang đỗ thẳng ngay phía trước bậc thềm Tòa án. Những chiếc chảo phát sóng đã được chĩa thẳng lên trời. Những đám đông chật cứng đang chen lấn, xô đẩy nhau vào bức tường do những thành viên mặt mũi lì lợm của lực lượng Cảnh sát bang Virginia dựng lên. Ngay trước những cảnh sát lạnh lùng và cảnh giác này là đội quân phóng viên đang ồn ào vung sổ ghi chép, micro và bút vào mặt họ.

Cũng may, trụ sở Tòa án Middleton còn có một lối vào ở bên sườn, lúc này đang được bao quanh bởi một đám đông cảnh sát, với súng và khiên chống bạo động đằng đằng giương lên phía trước, thách thức bất kỳ kẻ nào dám lại gần. Chiếc xe thùng chở Luther sẽ tới đây. Không may là trụ sở tòa án không có ga-ra bên trong. Nhưng cảnh sát vẫn cảm thấy họ đang kiểm soát được tình hình. Luther sẽ chỉ lộ diện cùng lắm là trong vài giây.

Bên kia đường phố, những sĩ quan cảnh sát súng lăm lăm trên tay đang tuần tra trên vỉa hè, lia mắt quét lên quét xuống, tìm kiếm những ánh kim loại phản chiếu tia nắng lấp lánh, hoặc một ô cửa sổ hé mở đáng ngờ.

Jack nhìn ra ngoài ô cửa sổ nhỏ của phòng xử án trông sang bên kia đường. Căn phòng rộng thênh thang như một thính phòng hòa nhạc với bục xử án được đục chạm bằng tay vươn cao khoảng gần hai mét và dài gần năm mét từ đầu này sang đầu kia. Hai lá cờ của Hoa Kỳ và của bang Virginia được cắm trang trọng ở hai đầu bục xử án. Ngồi tại chiếc bàn nhỏ kê ngay phía trước bục xử án là một chấp hành viên, giống như một con tàu kéo chạy phía trước một con tàu xuyên đại dương.

Jack kiểm tra đồng hồ, chăm chú nhìn các lực lượng an ninh đang triển khai, rồi lại quay ra nhìn đội quân báo chí đông đảo. Cánh phóng viên có thể là người bạn tốt nhất hoặc là cơn ác mộng tồi tệ nhất của luật sư biện hộ. Phần lớn phụ thuộc vào quan điểm của phóng viên về một bị cáo cụ thể và về một tội ác cụ thể. Một phóng viên già đời sẽ hết lời hô hào, cổ xúy cho sự khách quan của mình trong bài viết nhưng đồng thời lại viết những điều cực kỳ tồi tệ về thân chủ của anh trong số báo mới nhất của mình, rất lâu trước khi bản án được chính thức tuyên đọc. Chính những nhà báo nữ lại tỏ ra nhẹ tay hơn với những bị cáo bị buộc tội hiếp dâm, vì họ không muốn bị người đọc đánh giá là có quan điểm kỳ thị và phân biệt về giới tỉnh. Vì các lý do tương tự, cánh nhà báo nam giới lại thường tỏ ra dễ thông cảm với những bị cáo nữ cho dù họ có phạm phải những tội ác ghê gớm đến đâu chăng nữa. Luther sẽ không gặp may như vậy. Những tên tội phạm nhiều tiền án tiền sự, lại còn giết hại các phụ nữ trẻ trung, giàu có, sẽ phải nếm mùi đòn hội đồng của dư luận cho đến khi bầm dập, bất chấp tuổi tác và giới tính.

Jack cũng đã nhận được cả tá những cuộc điện thoại từ các hãng sản xuất phim ở Los Angeles muốn trả giá để được đưa câu chuyện của Luther lên phim. Trước khi thân chủ của anh chính thức bị đưa ra xét xử. Họ muốn có câu chuyện của ông ta và sẽ sẵn sàng trả tiền để mua nó. Trả rất đậm. Có lẽ Jack nên nói với họ là vâng, xin cứ tự nhiên, nhưng chỉ với một điều kiện. Nếu như ông ta có nói với các anh điều gì, các anh phải cho tôi biết với, vì đến tận giờ này, anh bạn ạ, tôi cũng chẳng có quái gì cả. Chấm hết.

Anh nhìn qua bên kia phố. Những viên cảnh sát có vũ trang khiến anh cảm thấy yên tâm hơn. Mặc dù lần trước cũng đầy rẫy cảnh sát ở khắp nơi vậy mà phát súng vẫn được bắn ra. Ít nhất thì lần này cảnh sát cũng được cảnh báo trước. Về cơ bản họ đang kiểm soát chặt chẽ tình hình. Nhưng họ chưa tính đến một chuyện, và chuyện đó đang đi từ đầu phố xuống.

Jack quay ngoắt đầu lại khi anh thấy đội quân phóng viên và cả những kẻ hiếu kỳ nhất tề quay người và chạy đổ xô về phía đoàn xe mô-tô hộ tống. Thoạt tiên Jack nghĩ đó chắc là Walter Sullivan, cho tới khi anh nhìn thấy những cảnh sát đi mô-tô, tiếp sau là những chiếc xe thùng của Cơ quan Mật vụ, và sau cùng là hai lá cờ Mỹ cắm trên chiếc limousine.

Đội quân mà người đàn ông này mang theo mình đã hoàn toàn áp đảo đội quân đang chuẩn bị tiếp quản Luther Whitney.

Jack chăm chú nhìn Richmond từ trên xe bước xuống. Phía sau ông ta là tay nhân viên Mật vụ mà anh đã nói chuyện hôm trước, Bill Burton. Đó là tên của gã khổng lồ đó thì phải. Một thằng cha dữ dằn, bặm trợn. Mắt anh ta quét qua toàn bộ khu vực xung quanh như thế tia radar. Bàn tay anh ta đặt ngay phía sau Tổng thống, sẵn sàng kéo ông ta nằm xuống trong chớp mắt. Những chiếc xe thùng của Cơ quan Mật vụ đỗ bên kia đường. Một chiếc rẽ hẳn vào con hẻm đối diện với trụ sở Tòa án và rồi Jack quay lại, tiếp tục nhìn Tổng thống.

Một chiếc bục tạm thời được dựng lên và Richmond bắt đầu cuộc họp báo nhỏ của ông ta trong khi những ống kính máy ảnh thi nhau bấm lia lịa và phải đến gần một trăm người lớn lộc ngộc có bằng cử nhân báo chí thi nhau chen lấn, xô đẩy để vượt lên trên người đứng cạnh mình. Một vài công dân bình thường và đúng mực hơn đang đứng vòng phía sau, hai người mang theo máy quay phim để ghi lại những gì mà tất nhiên được họ coi là một thời khắc đặc biệt.

Jack quay lại và thấy đứng cạnh anh là chấp hành viên tòa án, nhìn như một cây cột bằng đá granite.

“Tôi đã làm ở đây suốt hai mươi bảy năm qua mà chưa bao giờ thấy ông ta xuất hiện ở chỗ này. Vậy mà chỉ riêng trong năm nay ông ta đã có mặt ở đây những hai lần. Tin được không.”

Jack mỉm cười với ông ta. “Hừm, nếu như ông có người bạn đã đầu tư đến cả 10 triệu đô vào chiến dịch tranh cử của mình thì có lẽ ông cũng phải tới đây thôi.”

“Cậu đang phải đương đầu với nhiều tay máu mặt đấy.”

“Không sao đâu, tôi tới đây với một cây gậy bóng chày to bự…”

“Samuel, Samuel Long.”

“Jack Graham, chào ông, Samuel.”

“Cậu sẽ cần đến cây gậy đấy, Jack, hy vọng cậu đã đổ thêm chì vào bên trong nó.”

“Vậy ông nghĩ sao, Samuel? Liệu thân chủ của tôi có được xét xử một cách công bằng trong vụ này không?”

“Cậu mà hỏi tôi câu này cách đây hai, ba năm, tôi sẽ trả lời là có, chắc chắn là thế rồi. Có, thưa cậu.” Ông ta nhìn đám đông sôi sục bên ngoài. “Còn cậu hỏi tôi hôm nay, tôi chỉ có thể nói là tôi không biết. Tôi không quan tâm cậu đang ở tòa án nào. Dù Tòa án tối cao hay tòa án giao thông đi nữa. Mọi thứ đang thay đổi, cậu luật sư ạ. Chứ không riêng gì tòa án. Tất cả mọi thứ. Tất cả mọi người. Cả thế giới khốn kiếp này đang thay đổi và tôi chẳng biết gì hơn nữa cả.”

Cả hai lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cánh cửa dẫn vào phòng xử án bật mở và Kate bước vào. Như có bản năng mách bảo, Jack quay lại và nhìn thấy cô. Không phải là bộ đồ khi tranh tụng tại tòa như mọi ngày, hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp nếp màu đen thắt lại quanh eo với một dải thắt lưng mỏng. Chiếc áo sơ-mi giản dị được cài cúc lên tận cổ. Tóc cô được chải lật ra phía sau chạm đến tận vai, để lộ toàn bộ vầng trán. Má cô hơi hồng vì thời tiết lạnh giá, trên tay cô là một chiếc áo khoác được xếp lại gọn gàng.

Cả hai ngồi cạnh nhau tại bàn biện hộ. Samuel lặng lẽ biến mất.

“Sắp đến lúc rồi, Kate.”

“Em biết.”

“Nghe này, Kate, như anh đã nói với em trên điện thoại rồi đấy, không phải là ông không muốn gặp em, chỉ vì ông lo sợ. Ông lo sợ cho em thôi. Cha em yêu em hơn bất kỳ điều gì.”

“Jack, nếu như ông không chịu nói, anh biết chuyện gì sẽ xảy ra đấy.”

“Có thể, nhưng anh cũng có một số đầu mối để đi tiếp rồi. Bản cáo trạng của bang không hề hoàn toàn chặt chẽ như tất cả mọi người vẫn nghĩ đâu.”

“Làm sao mà anh biết được?”

“Cứ tin anh trong chuyện này. Em có nhìn thấy Tổng thống ngoài kia không?”

“Làm sao mà lại không thấy được cơ chứ? Như thế với em lại ổn. Không ai chú ý đến việc em bước vào đây.”

“Ở bên cạnh ông ta thì dứt khoát ai cũng bị đẩy xuống vị trí làm nền.”

“Cha em tới chưa?”

“Sắp rồi.”

Kate mở túi và lục tìm một viên kẹo cao su. Jack mỉm cười và gạt những ngón tay đang run rẩy của cô ra. Anh thọc tay vào và lấy phong kẹo ra cho cô.

“Chẳng nhẽ ít nhất là nói chuyện với ông qua điện thoại cũng không được à?”

“Để xem anh có thể làm được gì.”

Cả hai cùng ngồi xuống và chờ đợi. Jack đưa bàn tay mình sang nắm lấy bàn tay Kate, cả hai cùng ngước nhìn lên bục xử án đồ sộ trước mặt mình, nơi chỉ vài phút nữa thôi mọi chuyện sẽ bắt đầu. Còn lúc này họ chỉ có thể chờ đợi. Bên nhau.

Chiếc xe thùng trắng rẽ vào góc phố, đi qua hàng rào cảnh sát xếp thành hình bán nguyệt và dừng lại cách cửa lách của tòa án khoảng gần một mét. Seth Frank dừng xe lại ngay phía sau chiếc xe thùng và bước xuống, tay cầm bộ đàm. Hai sĩ quan cảnh sát khác từ trên xe bước xuống, quan sát xung quanh. Mọi việc rất tốt. Cả đám đông đang ở phía trước mê mẩn nghe Tổng thống phát biểu. Viên sĩ quan phụ trách quay lại và gật đầu với một người khác ngồi bên trong chiếc xe thùng. Vài giây sau Luther Whitney xuất hiện, cả hai chân và hai tay đều bị cùm, trùm bên ngoài bộ vest màu nâu của lão là một chiếc áo khoác dài thẫm màu. Chân lão chạm xuống đất và, với hai sĩ quan cảnh sát kèm phía trước phía sau, lão bắt đầu bước vào tòa án.

Đó là khi cả đám đông đổ dồn ra góc phố. Họ đang bám theo Tổng thống, người đang sải bước rất dứt khoát trên vỉa hè đi tới chỗ phía chiếc limousine của mình đang đỗ. Khi bước qua hông trụ sở tòa án, ông ta ngước nhìn lên. Như thể cảm thấy sự hiện diện của ông ta, Luther, vốn đang dán mắt xuống đất, cũng đột nhiên ngẩng đầu lên. Mắt hai người khóa chặt vào nhau trong một tích tắc kéo dài khủng khiếp. Câu nói buột ra khỏi miệng Luther trước khi lão kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Thằng chó chết khốn kiếp.” Những từ đó bật ra rất khẽ, nhưng cả hai sĩ quan cảnh sát áp giải đều nghe thấy gì đó, bởi vì họ quay ra nhìn khi Tổng thống đang bước qua cách đó khoảng hơn ba chục mét. Cả hai đều ngạc nhiên. Và rồi những ý nghĩ của họ chỉ tập trung vào một điều duy nhất.

Hai đầu gối của Luther khuỵu xuống. Thoạt đầu hai người cảnh sát tưởng rằng lão đang cố tình gây khó khăn cho công việc của họ cho tới khi họ nhìn thấy máu túa ra từ bên thái dương trên đầu lão. Một trong hai người vội thét lên báo động rồi chụp lấy cánh tay Luther. Người kia rút súng ra và vung về phía anh ta cho là nơi viên đạn đã bay tới. Những gì diễn ra trong vài phút sau đó dường như là một đoạn phim quay chậm đối với những người có mặt. Âm thanh của phát súng cũng không hoàn toàn rõ ràng giữa tiếng ồn ào của đám đông. Mặc dù vậy, những nhân viên mật vụ cũng nghe thấy. Trong tích tắc Burton đã kịp đẩy Richmond nằm đè xuống đất. Hai mươi bóng áo vest sẫm màu mang vũ khí tự động tạo thành một cái bọc kén bằng xương bằng thịt bao quanh hai người.

Seth Frank đứng nhìn chiếc xe thùng của Cơ quan Mật vụ lao thẳng từ trong hẻm ra và chia cắt đám đông đang hỗn loạn khỏi nơi Tổng thống đang nằm. Một đặc vụ từ trong xe hiện ra, tay vung một khẩu tiểu liên và vừa đảo mắt và quanh đường phố, vừa không ngừng quát tháo vào bộ đàm.

Frank ra lệnh cho người của mình phong tỏa toàn bộ khu vực; tất cả những điểm ra vào đều bị chặn lại và cuộc lục soát lần lượt từng tòa nhà một sẽ bắt đầu. Hàng chục xe tải chở cảnh sát sẽ ập tới đây trong chốc lát, nhưng không hiểu sao Frank vẫn có linh cảm rằng tất cả đã quá muộn.

Một giây sau Frank đã quỳ bên cạnh Luther. Anh sững sờ nhìn máu loang ra ướt sũng trên mặt tuyết, sưởi ấm nó thành một vùng đỏ thẫm khủng khiếp. Xe cấp cứu được gọi và chắc sẽ có mặt sau vài phút. Nhưng Frank cũng hiểu rằng lúc này mà còn nói đến xe cấp cứu cũng đã là quá muộn. Gương mặt của Luther đã trắng bệch, đôi mắt đã lạc đi không còn sinh khí, những ngón tay co quắp chặt cứng. Luther Whitney đã có thêm hai cái lỗ mới trên đầu và viên đạn khốn kiếp còn xuyên một lỗ sâu hoắm vào thùng xe sau khi ra khỏi người lão. Tên sát thủ đã ra tay rất gọn gàng.

Frank vuốt mắt cho người chết rồi nhìn quanh. Tổng thống đã đứng dậy và được tùy tùng hớt hải đẩy vào chiếc limousine của ông ta. Chỉ vài giây sau, chiếc limousine và những chiếc xe thùng đã biến mất. Đám phóng viên lại đổ xô đến hiện trường án mạng, nhưng Frank ra hiệu cho người của mình và cánh báo chí vấp phải một bức tường kiên cố được tạo nên bởi những nhân viên cảnh sát đang căm giận và hổ thẹn, tay họ vung cao những chiếc dùi cui, chỉ chờ có kẻ dám liều thử lao vào.

Seth Frank cúi xuống nhìn lại cái xác cứng đờ. Anh cởi áo khoác của mình dù trời đang lạnh buốt rồi trùm nó lên mặt và thân hình của Luther.

Jack đã lao vọt ra cửa sổ chỉ vài giây sau khi tiếng la hét nổi lên. Mạch của anh đập loạn lên và trán anh đột nhiên ướt đẫm mồ hôi.

“Ở yên đây, Kate.” Anh nhìn cô. Kate như chết lặng, vẻ hoang mang đến tuyệt vọng hiện rõ trên mặt như thể linh tính đã mách bảo cô rằng có chuyện khủng khiếp vừa xảy ra.

Samuel từ bên trong bước ra phòng xử án.

“Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Samuel, ông làm ơn để mắt đến cô ấy.”

Samuel gật đầu và Jack lao thẳng ra cửa.

Bên ngoài số cảnh sát và súng đạn còn nhiều hơn tất cả những gì Jack từng thấy trong một bộ phim hành động của Hollywood. Anh chạy vòng ra hông trụ sở tòa án và sắp sửa bị một tay cảnh sát tuần tra giáng cho một cú dùi cui vỡ toác đầu thì bất thình lình Frank gọi với ra ngăn lại.

Jack e sợ tiến lại gần. Mỗi bước chân của anh trên mặt tuyết đông cứng dường như phải kéo dài cả tháng. Tất cả những ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Một thân hình co quắp nằm dưới chiếc áo khoác. Vũng máu uớt sũng giữa bề mặt tuyết trắng mịn, tinh khôi. Vẻ mặt vừa đau đớn vừa căm giận của Thanh tra Seth Frank. Anh sẽ còn nhớ tất cả những chi tiết độ trong nhiều đêm thức trắng phía trước, có lẽ là suốt cả phần đời còn lại.

Cuối cùng khi quỳ xuống bên cạnh người bạn mình, Jack bắt đầu kéo chiếc áo khoác ra nhưng đột nhiên anh lại dừng tay. Anh quay người lại và nhìn về hướng anh vừa chạy tới. Cả một rừng phóng viên đã giãn cả ra. Thậm chí cả bức tường cảnh sát cũng lùi lại một chút, vừa đủ cho cô đi qua.

Kate đứng chết lặng tại chỗ cả một phút dài như thế kỷ, không mặc áo khoác, người cô đang run lên bần bật giữa làn gió lạnh buốt thổi qua khoảng không gian hun hút, hẹp và hút gió, giữa các tòa nhà. Cô nhìn thẳng về phía trước, mắt cô nhìn trân trối như thể cô vừa nhìn thấy tất cả vừa không nhìn thấy gì trong hư không trước mặt. Jack cố gượng đứng dậy, để bước lại bên cô, nhưng hai chân anh dường như hết sạch sức lực. Mới chỉ vài phút trước anh còn đang tràn trề sinh lực và quyết tâm sẵn sàng cuộc chiến, thậm chí còn đang tức phát điên với thân thủ cứng đầu của mình, vậy mà giờ đây tất cả năng lượng trong người anh đã tiêu tan đi đâu hết sạch.

Nhờ có Frank đỡ anh mới lảo đảo đứng dậy được và bước tới bên cô. Ít nhất thì cũng một lần trong đời mình, cánh phóng viên ồn ào không còn nhao nhao đặt ra những câu hỏi. Cánh phóng viên ảnh dường như cũng quên mất những cú bấm máy không thể thiếu của mình. Khi Kate quỳ xuống bên xác cha mình và dịu dàng đặt tay lên bờ vai đã cứng đờ của lão, xung quanh đó chỉ còn những âm thanh duy nhất là tiếng gió rít buồn bã và tiếng còi hụ xa xa của chiếc xe cứu thương đang tới. Trong vài phút cả thế giới dường như ngừng lại bên ngoài trụ sở Tòa án Hạt Middleton.

Ngồi trong chiếc limousine của mình trên đường quay về thành phố, Alan Richmond nới nút cà-vạt của mình và thư thái rót một cốc soda. Ông ta bắt đầu hình dung ra các dòng tít sẽ ngập tràn trên những trang báo ngày mai. Các bản tin thời sự sẽ nhao nhao đăng tải hình ảnh của ông, và ông sẽ tận dụng chúng thật triệt để. Ông vẫn sẽ tiếp tục tuân thủ đúng lịch trình trong ngày. Một Tổng thống vững vàng như đá tảng trong mọi tình huống, Đạn bắn như vãi trấu xung quanh vậy mà ông ta vẫn không hề nao núng, vẫn tiếp tục vai trò của một nhà điều hành đất nước, lãnh đạo nhân dân. Ông có thể hình dung ra kết quả bầu cử sắp tới. Ít nhất cũng sẽ thêm mười điểm. Và tất cả mới dễ dàng làm sao. Khi nào ông ta mới phải trải qua cảm giác đương đầu với thách thức thực sự nhỉ?

Bill Burton chăm chú nhìn ông ta trong khi chiếc limousine đã về gần tới ngoại ô Washington D.C. Luther Whitney vừa mới lĩnh trọn viên đạn xuyên phá khủng khiếp nhất mà Collin có thể tìm được cho khẩu súng trường của mình, vậy mà thằng cha này vẫn có thể điềm nhiên ngồi nhấm nháp soda. Burton cảm thấy buồn nôn khủng khiếp. Vậy mà mọi chuyện chưa phải là đã kết thúc. Ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, anh cũng không bao giờ có thể hoàn toàn bỏ toàn bộ chuyện này lại phía sau, nhưng có lẽ anh có thể sống nốt phần đời còn lại của mình như một người tự do. Một người vẫn được những đứa con của mình tôn trọng, cho dù chính anh đã không còn tôn trọng bản thân mình nữa.

Trong khi chăm chú nhìn Tổng thống, Burton chợt nhận ra rằng thằng cha khốn kiếp đó đang rất tự hào về bản thân. Anh cũng đã chứng kiến sự bình tĩnh đó giữa bối cảnh bạo lực khủng khiếp đầy tinh vi và toan tính. Hoàn toàn không một chút ăn năn trong khi một mạng người vừa bị tàn nhẫn tước bỏ. Thay vào đó, ở ông ta chỉ thấy sự phởn phơ đắc chí. Của chiến thắng. Burton lại nghĩ đến những dấu vết trên cổ Christine Sullivan. Đến xương hàm bị đấm vỡ rạn. Đến những âm thanh ghê rợm mà anh từng nghe thấy phía sau những cánh cửa phòng ngủ khác. Nhà Lãnh đạo của Nhân dân là thế này đây.

Burton nhớ lại cuộc gặp với Richmond mà ở đó anh đã thông báo cho ông chủ của mình biết rõ mọi chi tiết. Ngoài việc được chứng kiến cảnh Russell sợ hãi đến rúm người thì cuộc gặp đó hoàn toàn chẳng mang lại điều gì thích thú.

Richmond đã trừng mắt nhìn từng người. Burton và Russell ngồi cạnh nhau. Collin lởn vởn đứng gần cửa ra vào. Cả hội đang túm tụm ở khu giành riêng cho gia đình Tổng thống. Đây là khu vực thuộc Nhà Trắng mà công chúng không bao giờ được phép vào tham quan. Những thành viên còn lại trong gia đình Tổng thống đang có kỳ nghỉ ngắn ngày thăm họ hàng. Đó là cách dàn xếp tốt nhất. Vì thành viên quan trọng nhất của gia đình đang có tâm trạng không được dễ chịu cho lắm.

Cuối cùng thì Tổng thống cũng nắm rõ toàn bộ sự việc, trong đó đáng chú ý nhất là việc có một con dao rọc giấy mang những bằng chứng cực kỳ nguy hiểm cho ông ta lại đang lọt vào tay của một nhân chứng táo tợn từng là trọng phạm. Tất cả máu trong người Tổng thống như đông cứng lại khi Burton cho ông ta biết sự thật đó. Những từ cuối cùng vừa buột ra khỏi miệng người Mật vụ cũng là lúc Tổng thống đã quay ngoắt sang nhìn Russell.

Sau khi Collin kể lại chuyện Russell chỉ thị cho anh ta không được chùi sạch vết máu và dấu vân tay trên lưỡi và tay cầm của con dao rọc giấy, Tổng thống đã đứng phắt dậy và lừ lừ bước lại gần bà Chánh văn phòng của mình, lúc này người đàn bà đã co rúm người lại trên ghế đến nỗi tưởng chừng như bà ta đã dính chặt vào lớp vải lót sau lưng ghế. Ánh mắt của Tổng thống như muốn nghiền nát bà ta. Đến nỗi cuối cùng Russell phải hốt hoảng lấy hai tay che lấy mắt. Hai cánh tay dưới lớp áo của bà ta ướt sũng mồ hôi. Cổ họng bà Chánh văn phòng khô khốc, đắng nghét.

Sau đó Richmond cũng quay về ghế của mình, chậm rãi nhai nát viên đá trong cốc rượu và lầm lì hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Ông ta vẫn mặc nguyên bộ vest dự tiệc sau khi kết thúc một buổi lễ trước đó, nhưng cà-vạt thì đã được tháo ra. Tổng thống cất tiếng trong khi vẫn nhìn vào chốn hư không.

“Còn bao lâu nữa, Burton?”

Burton ngẩng đầu lên khỏi sàn nhà. “Ai biết được? Có thể là không bao giờ.”

“Anh phải biết rõ hơn thế chứ. Tôi muốn có đánh giá chuyên nghiệp của anh.”

“Chắc không sớm thì muộn thôi. Lúc này hắn đã có luật sư. Kiểu gì hắn cũng sẽ để hở chuyện cho một ai đó.”

“Chúng ta có biết tí gì về việc nó đang ở đâu không?”

Burton bực dọc xoắn hai bàn tay vào nhau. “Không, thưa ngài. Cảnh sát đã lục soát nhà và xe của hắn. Nếu họ mà tìm thấy con dao rọc giấy, kiểu gì tôi cũng phải biết rồi.”

“Nhưng họ biết là nó đã biến mất khỏi nhà Sullivan chứ?”

Burton gật đầu. “Cảnh sát ý thức được là nó có tầm quan trọng nhất định. Nếu nó mà xuất hiện, chắc chắn họ sẽ biết phải làm gì với nó.”

Tổng thống lại đứng bật dậy và dùng những ngón tay lơ đễnh sẽ lướt qua bộ sưu tập đồ pha lê mang phong cách Gothic xấu thậm tệ của vợ mình bày trên một chiếc bàn nhỏ trong phòng. Bên cạnh đó là những bức ảnh gia đình của ông ta. Tổng thống cũng không thực sự để ý đến vẻ mặt của những người trong ảnh. Tất cả những gì ông ta nhìn thấy trên mặt họ là cảnh chính phủ của ông ta đang cháy thành tro. Mặt ông ta dường như đỏ rực trong đám cháy vô hình. Lịch sử của Alan Richmond đang có nguy cơ sụp đổ và bị viết lại mà tất cả là vì một con ranh đĩ thõa bán hàng ở siêu thị và một con mụ Chánh văn phòng quá tham vọng và ngu xuẩn đến mức không thể nào tin nổi.

“Cô biết Sullivan thuê ai không?”

Một lần nữa Burton lại là người trả lời. Russell bây giờ không còn đáng được đếm xỉa đến. Collin thì chỉ có mặt ở đây để chỉ đâu đánh đấy. “Có thể là một trong hai ba chục tên sát thủ chuyên nghiệp giá cao. Nhưng dù có là ai chăng nữa thì chắc chắn hắn cũng cao chạy xa bay rồi.”

“Nhưng anh đã giải thích thế nào với anh bạn thanh tra của chúng ta?”

“Anh ta biết rằng ngài đã vô tình tiết lộ cho Sullivan biết thời gian và địa điểm. Anh ta thừa khôn ngoan để có thể lần ra sự thật đó.”

Bất thình lình Tổng thống chộp lấy một món đồ pha lê trên bàn và ném thẳng vào tường làm nó vỡ tan tành, những mảnh vụn bắn lả tả ra khắp phòng; mặt ông ta rúm ró lại vì giận dữ và căm tức, trông thật ghê rợm khiến Burton cũng phải rùng mình, “Chó chết thật, nếu hắn không bắn trượt, mọi chuyện có phải hoàn hảo rồi không.”

Russell khiếp đảm nhìn những mẩu pha lê li ti vỡ rắc khắp nơi trên mặt thảm. Đó cũng là cuộc sống của bà ta lúc này. Suốt bao năm học hành, vất vả cày hàng trăm giờ mỗi tuần để được thế này đây.

“Cảnh sát đang lần theo Sullivan. Tôi bảo đảm là viên thanh tra phụ trách vụ này hiểu rõ sự liên quan của Sullivan.” Burton nói tiếp, “Nhưng ngay cả khi ông ta có là nghi can số một chăng nữa, chắc chắn ông ta sẽ phủ nhận mọi chuyện. Họ sẽ không chứng minh được gì đâu. Tôi không nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng gì đến chúng ta, thưa ngài.”

Richmond đi đi lại lại trong phòng. Lẽ ra giờ này ông ta đang chuẩn bị cho một bài phát biểu hoặc sẵn sàng bắt tay với đại diện một nhóm Hướng đạo sinh ở một bang miền Trung Tây vừa tới thăm thủ đô. Vậy mà ông ta đang phải nhọc công tìm cách ám sát một người sao cho tuyệt đối không có bất kỳ lời buộc tội, hoặc thậm chí bất kỳ chút nghi ngờ bóng gió nào có thể liên quan đến mình.

“Vậy nếu ông ta thử lần nữa thì sao? Và lần này lại thành công.”

Burton không giấu được vẻ bối rối. “Làm sao chúng ta có thể kiểm soát được Sullivan sẽ làm gì?”

“Bằng cách tự chúng ta ra tay.”

Không ai nói gì thêm suốt vài phút sau đó. Russell sợ sệt liếc nhìn ông chủ của mình. Toàn bộ cuộc sống của bà ta đã biến thành địa ngục trong nháy mắt và giờ đây bà ta lại buộc phải tham gia vào một âm mưu giết người. Suốt từ khi tất cả chuyện này bắt đầu, bà ta đã cảm thấy chai lì hoàn toàn về mặt cảm xúc. Bà ta đã tin tưởng tuyệt đối rằng tình cảnh của mình không thể nào tồi tệ hơn được nữa. Vậy mà giờ đây bà ta mới nhận ra rằng mình đã sai hoàn toàn khi nghĩ vậy.

Cuối cùng Burton cũng đánh liều đưa ra nhận xét. “Tôi không chắc là cảnh sát lại tin rằng Sullivan có thể điên rồ đến thế. Kiểu gì ông ta cũng biết cảnh sát đang nghi ngờ mình, nhưng không thể chứng minh được gì. Nếu chúng ta khử Whitney, tôi không nghĩ là họ sẽ chỉ lần theo Sullivan.”

Tổng thống dừng phắt lại. Ông ta đứng ngay trước mặt Burton. “Vậy thì cứ để tự cảnh sát đưa ra kết luận, trong trường hợp họ có tìm ra được chứng cứ gì đi nữa.”

Sự thật là Richmond đã không còn cần đến Walter Sullivan cho chiến dịch giữ lại Nhà Trắng thêm một nhiệm kỳ nữa. Nhưng có lẽ quan trọng hơn, đây sẽ là một cách lý tưởng để ông ta rũ bỏ trách nhiệm phải hậu thuẫn phi vụ làm ăn của Sullivan với Ukraine thay vì ngả sang với nước Nga; một quyết định đang ngày càng trở nên khó khăn như một món nợ đời khó dứt. Chỉ cần Sullivan ít nhiều bị liên can đến cái chết của kẻ bị nghi là đã giết vợ mình, ông ta sẽ không còn tâm trí đâu mà lo lắng cho những vụ áp phe toàn cầu nữa. Như vậy Richmond có thể kín đáo rút bỏ sự ủng hộ của mình dành cho ông ta. Tất cả những ai liên quan sẽ đều hiểu sự rút lui im lặng đó.

“Alan, ông muốn dăng bẫy cho Sullivan dính vào một vụ giết người sao?” Đó là những lời đầu tiên Russell thốt lên từ đầu cuộc gặp đến giờ. Bà ta làm ra vẻ thản nhiên để che giấu sự kinh hoàng bên trong.

Tổng thống nhìn bà ta với vẻ khinh bỉ không thèm che giấu trong ánh mắt.

“Alan, hãy suy nghĩ thật kỹ về những gì ông vừa nói. Đây là chuyện liên quan đến Walter Sullivan, chứ không phải là một thằng cha căng chú kiết nào đó mà chẳng ma nào thèm quan tâm.”

Richmond mỉm cười. Sự ngu xuẩn của bà Chánh văn phòng làm ông ta thích thú. Vậy mà từ trước đến giờ lúc nào bà ta cũng tỏ ra thông minh, sắc sảo, và đặc biệt có năng lực khi ông ta mới đưa bà ta vào đội ngũ của mình. Hóa ra ông ta đã hoàn toàn sai lầm.

Tổng thống thầm tính toán thật nhanh trong đầu. Cùng lắm thì Sullivan cũng chỉ có khoảng hai mươi phần trăm bị cảnh sát lần ra trong vụ thủ tiêu này. Nếu ở cương vị của mình, Richmond cũng sẵn sàng mạo hiểm. Sullivan là một tay già đời, tự ông ta sẽ biết cách lo liệu cho bản thân. Và nếu ông ta mắc sai lầm? Mẹ kiếp, chẳng phải đó là lý do họ xây dựng nhà tù còn gì nữa? Ông ta quay sang nhìn Burton.

“Burton, anh hiểu chứ?”

Burton không trả lời.

Tổng thống nói gằn giọng, sắc lạnh. “Chắc chắn là lần trước chính anh cũng đã chuẩn bị thủ tiêu tên kia, Burton. Theo như tôi có thể thấy, tất cả những mối đe dọa vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không muốn nói là còn nghiêm trọng hơn. Đối với tất cả chúng ta. Anh hiểu rồi chứ, Burton?” Richmond im lặng trong giây lát, rồi nhắc lại câu hỏi của mình.

Cuối cùng Burton cũng ngẩng đầu lên và nặng nề nói, “Tôi hiểu.”

Suốt hai tiếng đồng hồ sau đó họ thảo luận tỉ mỉ kế hoạch hành động của mình.

Khi hai nhân viên Mật vụ và Russell đứng dậy để lui ra, Tổng thống nhìn bà ta. “Thế nào, Gloria, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với số tiền kia?”

Russell nhìn thẳng vào mắt ông ta. “Toàn bộ số tiền được hiến tặng cho Ủy ban Chữ Thập đỏ Mỹ, dưới hình thức ủng hộ giấu tên. Theo tôi biết thì đó là khoản tiền đóng góp lớn nhất mà họ nhận được từ trước tới nay.”

Cánh cửa đóng lại và Tổng thống đã mỉm cười. Lời tạm biệt khá lắm. Cứ việc đắc chí đi, Luther Whitney. Cứ đắc chí đi trong khi còn có thể, đồ vô danh tiểu tốt kia.