← Quay lại trang sách

Chương 23

Walter Sullivan đang ngồi trong chiếc ghế bành của mình với một cuốn sách trên tay nhưng không đọc được chữ nào. Tâm trí lão đang hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra. Về những sự kiện tưởng chừng như thật xa lạ, hoàn toàn không thể có mối liên hệ gì với con người lão, so với tất cả những gì lão vẫn làm trong đời. Lão đã thuê một tên sát thủ để giết người. Giết một kẻ đang bị cáo buộc là gây cái chết của vợ lão. Toàn bộ phi vụ đã đổ bể. Thật lạ là trong thâm tâm Sullivan lại cảm ơn số phận và thấy nhẹ cả người. Khi nỗi đau mất mát đã giảm bớt theo thời gian, lão cũng nhận ra rằng những gì lão định làm thật sai lầm. Một xã hội văn minh bao giờ cũng phải tuân thủ đúng những thủ tục nhất định, nếu không nó sẽ lại trở thành man rợ. Và cho dù nỗi đau mà lão phải chịu đựng có lớn đến đâu chăng nữa, xét cho cùng lão vẫn là một người văn minh. Một người văn minh phải hành động theo luật pháp.

Nghĩ đến đây lão mới bắt đầu liếc mắt qua tờ báo đặt trên bàn. Mặc dù là tờ báo đã ra từ mấy ngày qua, nhưng nội dung của nó vẫn tiếp tục khiến lão phải đau đầu, rối trí. Những dòng tít to đùng được in đậm nét trên nền giấy trắng của trang nhất đang đập thẳng vào mặt lão. Càng tập trung suy nghĩ về bài báo, những mối nghi ngờ mơ hồ trong đầu lão lại càng trở nên rõ ràng. Walter Sullivan không chỉ là một tỷ phú, lão còn sở hữu một bộ óc sắc sảo và xuất chúng. Với khả năng nhìn thấu mọi chi tiết trong bất kỳ bức tranh toàn cảnh nào.

Luther Whitney đã chết. Cảnh sát chưa nắm được danh sách những kẻ tình nghi. Sullivan đã cẩn thận kiểm tra lại khả năng hiển nhiên nhất. Vào ngày xảy ra vụ thủ tiêu Luther Whitney thì McCarty đang ẩn mình ở Hong Kong. Rõ ràng là chỉ thị cuối cùng của lão đã được tên sát thủ chuyên nghiệp kia thực hiện nghiêm chỉnh. Walter Sullivan đã hủy chuyến đi săn của lão. Nhưng một kẻ khác đã thế chỗ lão để làm nốt mọi chuyện.

Và ngoài tên sát thủ làm ăn cẩu thả kia ra thì lão là người duy nhất biết điều đó.

Sullivan liếc nhìn chiếc đồng hồ cổ của mình. Lúc này mới chỉ là bảy giờ sáng vậy mà lão đã thức dậy được bốn giờ đồng hồ. Khoảng thời gian hai mươi tư giờ một ngày đối với lão cũng chẳng còn nhiều ý nghĩa. Càng già đi lão càng ít quan tâm đến những biến số của thời gian. Bốn giờ sáng có thể lão đang tỉnh như sáo trên một chiếc máy bay xuyên Thái Bình Dương trong khi hai giờ chiều có thể lại là lúc lão đang gà gật với giấc ngủ trong ngày của mình.

Lúc này trong đầu lão đang bộn bề rất nhiều câu hỏi chưa có câu trả lời, nhưng Walter Sullivan vẫn luôn là một người có khả năng tư duy cực nhanh. Lần kiểm tra sức khỏe gần đây nhất bằng máy quét CT ba chiều đã cho thấy bộ óc của Walter Sullivan vẫn duy trì được sự trẻ trung và sức mạnh như một thanh niên hai mươi tuổi. Và lúc này bộ óc siêu việt đó đang lật đi lật lại những sự thật không thể chối cãi được, đưa người chủ của nó đến một kết luận khiến lão cũng phải bàng hoàng.

Lão nhấc điện thoại trên bàn lên và vừa nhìn quanh lớp gỗ anh đào bóng loáng ốp tường trong phòng đọc của mình vừa chậm rãi quay số.

Một lát sau lão đã được nối máy với Seth Frank. Mặc dù ban đầu không thực sự ấn tượng lắm với tay thanh tra, nhưng Sullivan cũng buộc phải thầm khám phục anh ta sau vụ bắt giữ Luther Whitney. Còn bây giờ thì sao?

“Vâng, thưa ông Sullivan, tôi có thể giúp gì cho ông?”

Sullivan đằng hắng. Giọng lão tỏ ra rất mềm mỏng, nhẹ nhàng khác hẳn với cung cách bình thường của mình. Ngay cả Frank phải thấy hơi ngỡ ngàng.

“Tôi có một câu hỏi liên quan đến thông tin tôi đã nói cho anh biết hôm trước về Christy, ừm, về việc Christine đột ngột đổi ý khi chúng tôi đang trên đường ra sân bay để đi nghỉ ở biệt thự của mình tại Barbados.”

Frank ngồi thẳng lại trên ghế. “Ông vừa nhớ ra thêm chi tiết nào à?”

“Thật ra tôi muốn xác định lại xem không biết tôi đã cung cấp cho anh thông tin nào về việc cô ấy hủy bỏ chuyến đi đó chưa thôi.”

“Tôi e là tôi không hiểu ý ông định nói gì.”

“Hừm, chắc tuổi tác đang làm tôi lẩm cẩm mất rồi. Tôi sợ rằng không chỉ có bộ xương của mình là thứ duy nhất đang tàn tạ dần, mặc dù tôi chưa bao giờ muốn thừa nhận điều đó với chính mình, huống hồ với người khác, Đại úy ạ. Đi vào vấn đề cụ thể, tôi tưởng là tôi đã nói cho anh biết về việc cô ấy thấy không được khỏe và phải quay về nhà. Ý tôi là tôi cứ tưởng đó là những gì tôi đã nói với anh.”

Seth mất một lát để mở tập hồ sơ của mình ra, mặc dù anh còn nhớ y nguyên câu trả lời. “Hôm trước ông đã nói rằng cô ấy không hề giải thích lý do, ông Sullivan. Ông chỉ nói là cô ấy không đi, và ông cũng không gặng hỏi gì thêm.”

“À, ra vậy, thảo nào. Cám ơn anh, Đại úy.”

Frank đứng bật dậy. Một tay anh cầm cốc cà phê trên bàn lên rồi lại vội đặt nó xuống. “Chờ một chút, ông Sullivan. Tại sao ông lại nghĩ rằng ông đã nói với tôi rằng vợ ông bị ốm? Cô ấy ốm thật à?”

Sullivan ngập ngừng một lát trước khi trả lời. “Thật ra là không, Đại úy Frank ạ. Cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh là khác. Còn để trả lời câu hỏi kia của anh, thì cũng xin nói thật, tôi cho là việc tôi cứ đinh ninh đã giải thích với anh như vừa nói về việc cô ấy không đi cùng hôm ấy ngoài nguyên nhân là do bệnh lẩm cẩm của tuổi già ra cũng còn xuất phát thực tế là suốt hai tháng vừa qua lúc nào tôi cố tự thuyết phục mình rằng Christine đã ở lại vì một lý do nào đó. Bất kỳ lý do gì.”

“Thưa ông?”

“Tức là bất kỳ lý do gì, tôi có thể hình dung ra, để tự biện minh cho những gì xảy ra với cô ấy. Để thuyết phục mình rằng đó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khốn kiếp. Tôi không bao giờ tin vào số phận, Đại úy ạ. Đối với tôi, tất cả mọi thứ trên đời đều có mục đích. Có lẽ tại tôi muốn thuyết phục mình rằng việc Christine ở lại cũng có mục đích riêng.”

“Ồ!”

“Tôi rất xin lỗi nếu sự lẩm cẩm của người già đã gây ra cho anh những khó khăn không đáng có.”

“Không có gì, thưa ông Sullivan.”

Đặt điện thoại xuống rồi mà Frank vẫn trân trân nhìn vào bức tường trước mắt đến năm phút liền. Tóm lại thì tất cả những chuyện chết tiệt này là thế nào?

Theo gợi ý của Burton, Frank đã bí mật tiến hành điều tra về khả năng Sullivan đã thuê một sát thủ chuyên nghiệp để bảo đảm rằng kẻ bị nghi là hung thủ giết vợ lão sẽ không bao giờ có cơ hội được xét xử trước tòa. Những cuộc điều tra như vậy thường tiến triển rất chậm chạp; con người ta phải tuyệt đối thận trọng và cẩn thận khi dò dẫm trong những vùng nước nguy hiểm này. Frank còn cả một sự nghiệp phải giữ gìn, cả một gia đình cần vun vén, trong khi những người như Sullivan lại có cơ man nào là bạn bè thế lực trong chính phủ, những người hoàn toàn có thể biến cuộc sống của một viên thanh tra thành địa ngục.

Cái ngày sau khi viên đạn khủng khiếp kia chấm dứt cuộc sống của Luther Whitney, Frank ngay lập tức cho điều tra xem Sullivan đã ở đâu vào thời điểm xảy ra vụ án cho dù Frank hoàn toàn không ngây thơ cho rằng đích thân lão già đã bóp cò khẩu súng tiễn đưa Luther Whitney sang thế giới bên kia. Nhưng chủ mưu thuê sát thủ giết người là một tội cực kỳ nghiêm trọng, và cho dù Frank có thể hiểu được động cơ của lão tỷ phú đi nữa, thì sự thực là nhiều khả năng lão đã trả thù nhầm người. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa xong với Sullivan càng khiến Frank có thêm nhiều câu hỏi chứ chẳng mang lại câu trả lời nào mới mẻ.

Seth Frank ngồi xuống và băn khoăn tự hỏi không biết tới lúc nào vụ án ác mộng này mới thôi làm anh đau đầu.

Nửa tiếng sau đó Sullivan gọi điện thoại tới một đài truyền hình địa phương nơi lão tình cờ lại là cổ đông sở hữu chính. Yêu cầu của lão rất đơn giản và đi thẳng vào vấn đề. Chỉ sau đúng một tiếng đồng hồ, gói bưu phẩm đã được đưa tới trước cửa nhà lão. Sau khi một người giúp việc chuyển chiếc hộp vuông vắn vào phòng, lão ra hiệu cho cô ta ra ngoài, đóng cửa lại và khóa chặt phòng mình và ấn một cái cần bẩy trên góc tường. Tấm ván nhỏ từ từ xịch mở, để lộ một dàn âm thanh nổi cực kỳ phức tạp. Đằng sau mảng tường đó là một hệ thống rạp chiếu phim gia đình hiện đại nhất mà một hôm Christine Sullivan tình cờ nhìn thấy giới thiệu trên tạp chí và đơn giản là cô ta phải có bằng được nó trong nhà, mặc dù gu giải trí phim ảnh của Christine thì cũng chỉ quay đi quay lại hết phim khiêu dâm lại đến phim truyền hình rẻ tiền, cả hai loại phim đều không hề cần dùng đến sức mạnh thực sự của hệ thống nghe nhìn siêu hạng này.

Sullivan thận trọng mở cuốn băng cassette ra khỏi hộp đựng và nhét nó vào trong đầu đọc; khe nhét băng tự động đóng lại và cuốn băng bắt đầu chạy. Sullivan lắng nghe trong giây lát. Khi lão nghe những từ đó, trên khuôn mặt nhăn nheo của lão không hề biểu lộ cảm xúc gì. Lão đã đoán trước những gì mình sẽ nghe. Lão đã nói dối hoàn toàn với viên thanh tra. Trí nhớ của lão vẫn còn cực tốt. Chỉ giá như đôi mắt già nua của lão tốt được bằng một nửa như vậy. Vì quả thật lão là một kẻ ngu ngốc và mù quáng trước toàn bộ sự thật này. Cuối cùng thì cảm xúc cùng hiện lên trên đôi môi đang mím chặt lại cùng đôi mắt màu xám như nhìn thấu tâm can người khác của lão và đó chính là nỗi căm giận. Căm giận như thể đã lâu lắm rồi lão mới lại được căm giận. Không phải vì cái chết của Christine. Một cơn điên giận chỉ có thể được giải tỏa bằng hành động. Và Sullivan tin tưởng một cách sắt đá rằng phát súng đầu tiên của bạn cũng nên là phát cuối cùng vì điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn hạ được kẻ thù, hoặc chúng hạ được bạn, và xưa nay lão không bao giờ có thói quen bại trận dưới tay kẻ khác.

Tang lễ được thực hiện trong một khung cảnh thật xoàng xĩnh và cũng chỉ có ba người tham gia, không kể vị linh mục phụ trách tiến hành các nghi lễ cần thiết. Tang lễ diễn ra trong bí mật cao nhất để tránh sự làm phiền của đám phóng viên. Quan tài của Luther được đóng chặt. Vết thương khủng khiếp mở toác trên đầu lão không phải là một ấn tượng dễ chịu mà những người thân muốn lưu giữ lại trong tâm trí.

Vị linh mục—người con của Chúa—không hề đả động gì đến tiểu sử cũng như sự nghiệp của người quá cố, và buổi lễ vẫn diễn ra một cách trang nghiêm, tôn kính. Đoạn đường đi từ nhà thờ tới nghĩa trang gần đó cũng chỉ ngắn bằng đoàn người đưa tiễn sau chiếc xe chở quan tài. Jack và Kate đi cùng một xe; phía sau họ là Seth Frank. Trước đó viên thanh tra ngồi phía cuối nhà thờ, lúng túng và bực bội. Jack đã bắt tay anh, trong khi Kate coi như anh không hề tồn tại.

Jack dựa người vào xe của mình và nhìn Kate đang ngồi trên chiếc ghế gấp bằng kim loại bên cạnh ngôi mộ vừa đón nhận cha cô vào lòng đất. Jack nhìn quanh. Đây không phải là một nghĩa trang với những lăng mộ hoành tráng và đồ sộ. Họa hoằn lắm mới nhìn thấy một tấm bia vươn cao hẳn lên, hầu hết chỉ là những tấm bia thấp lè tè hoặc là kiểu nằm chìm dưới mặt đất, một hình chữ nhật với tên người đã mất, ngày tháng đến và đi khỏi cuộc đời này. Ngoài vài cái có thêm dòng “Sống mãi trong tình yêu,” hầu hết đều không có dòng chia ly nào đáng chú ý.

Jack quay lại nhìn Kate và anh cũng nhìn thấy Seth Frank đang bước về phía cô, nhưng rồi có vẻ như viên thanh tra lại đổi ý và lặng lẽ quay sang phía chiếc Lexus.

Frank tháo cặp kính râm của mình xuống. “Buổi lễ ổn đấy chứ.”

Jack nhún vai. “Chẳng có gì là ổn khi bị giết cả.” Mặc dù không có cùng quan điểm với Kate về vấn đề này, nhưng anh cũng không hoàn toàn tha thứ cho Frank vì đã để Luther Whitney phải chết như vậy.

Frank im lặng, chăm chú nhìn nước sơn của chiếc xe, anh rút ra một điếu thuốc lá, rồi lại đổi ý. Viên thanh tra đút hai tay vào túi áo và hờ hững nhìn xa xăm.

Anh đã có mặt trong buổi khám nghiệm pháp y của Luther Whitney. Vết thương thật là khủng khiếp. Dọc đường đi của nó, viên đạn đã giải phóng những sóng xung kích cực lớn làm bộ não của nạn nhân gần như toác đôi theo đúng nghĩa đen. Và cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tất cả đã phải sững sờ khi nhìn thấy đầu đạn được khoét ra từ ghế ngồi của chiếc xe cảnh sát. Một viên đạn Magnum.460. Chuyên viên Pháp y cho biết đây là loại thường chỉ được dùng để đi săn, nhất là các loại thú lớn. Và đúng là cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, vì viên đạn đã xuyên vào đâu Whitney với động năng tương đương với hơn bốn nghìn kilogram trọng lượng. Như thể ai đó đã thả nguyên một chiếc máy bay lên đầu nạn nhân xấu số. Đi săn thú lớn. Frank mệt mỏi lắc đầu. Và kinh khủng nhất là mọi chuyện xảy ra dưới sự trông chừng của Frank, nói đúng nghĩa là ngay trước mặt anh. Không bao giờ Frank có thể quên được thực tế phũ phàng đó.

Frank nhìn thảm cỏ xanh mướt trải dài ngút tầm mắt—nơi an nghỉ cuối cùng của hơn hai mươi nghìn linh hồn. Jack dựa lưng vào thành xe và nhìn theo ánh mắt của Frank.

“Đã có thêm manh mối gì chưa?”

Viên thanh tra dúi mũi giày xuống đất. “Một chút. Nhưng cũng chưa đâu vào đâu cả.”

Cả hai cùng đứng thẳng dậy khi Kate đứng lên khỏi ghế. Cô đặt một vòng hoa nhỏ lên nấm mộ, và đứng lặng người, ánh mắt như đang nhìn vào cõi hư vô. Lúc này gió đã ngừng thổi, và mặc dù không khí đang rét buốt, mặt trời vẫn tỏa ra những tia nắng rực rỡ và ấm áp.

Jack cài cúc áo khoác của mình. “Thế bây giờ thế nào đây? Vụ án coi như đóng lại à? Cũng chẳng ai trách được anh.”

Frank mỉm cười, tự nhủ là kiểu gì anh cũng phải kéo một hơi thuốc. “Đừng hòng có chuyện đó, không bao giờ, luật sư ạ.”

“Vậy anh định sẽ làm gì?”

Kate quay người và bắt đầu bước về phía chiếc xe. Seth Frank đội mũ lên đầu và rút chìa khóa xe trong túi ra.

“Đơn giản thôi, tìm kẻ giết người.”

"Kate, anh hiểu lúc này em đang cảm thấy như thế nào, nhưng em phải tin anh. Ông ấy không hề trách giận gì em cả. Trong chuyện này em hoàn toàn không có lỗi gì. Đúng như em nói, em bị xô đẩy vào tấn bi kịch này một cách thụ động thôi. Em đâu có quyền lựa chọn. Luther hiểu điều đó hơn bất kỳ ai khác.”

Hai người đang ở trong xe của Jack trên đường quay về thành phố. Mặt trời đã xuống ngang tầm mắt và dường như đang xuống thấp thấy rõ sau mỗi dặm đường. Trước đó hai người đã ngồi lại trong xe của anh tại nghĩa trang thêm gần hai tiếng nữa vì cô không muốn ra về. Cứ như thể cô muốn chờ đợi đến chừng nào cha mình sẽ trèo lên khỏi nấm mồ và quay lại với hai người.

Kate mở hé cửa sổ và một làn không khí lạnh giá thổi ùa vào trong xe, làm át đi mùi xe mới ngai ngái bằng sự ẩm ướt báo hiệu một cơn bão tuyết sắp đến.

“Thanh tra Frank chưa hề khép lại vụ án, Kate ạ. Anh ta vẫn đang truy lùng kẻ đã sát hại bác Luther.”

Cuối cùng cô cũng quay sang nhìn anh. “Em thực sự không quan tâm tới những gì ông ta nói ông ta sẽ làm.” Bất giác cô đưa tay lên mũi—mũi cô lúc này đã đỏ tấy vì lạnh và khóc nhiều, đau kinh khủng.

“Thôi nào, Kate. Có phải là anh ta muốn cho em bị giết đâu.”

“Ồ, thật thế sao? Một vụ án còn quá nhiều lỗ hổng bỗng chốc đổ vỡ hoàn toàn khi còn chưa kịp tiến hành phiên tòa khiến cho tất cả những ai liên quan, kể cả viên thanh tra phụ trách điều tra, biến thành những tên ngốc không hơn không kém. Cái mà họ còn lại chỉ là xác cha em. Giờ thì anh còn định nói với em những gì lão thanh tra ấy muốn nữa không?”

Jack dừng xe lại trước một chiếc đèn đỏ và thả phịch người ra sau lưng ghế. Anh biết Frank đang hết sức chân thành và thẳng thắn với mình nhưng không làm sao có cách nào để anh có thể thuyết phục được Kate tin vào điều đó.

Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh và Jack cho xe chạy tiếp trong dòng giao thông đông đúc. Anh nhìn đồng hồ. Anh phải quay về văn phòng, đấy là giả sử anh vẫn còn một văn phòng để mà quay về.

“Kate, anh không nghĩ là lúc này em nên ở một mình. Em thấy sao nếu anh ở tạm chỗ em vài tối? Em sẽ lo pha cà phê mỗi sáng còn anh sẽ lo bữa tối. Thỏa thuận thế nhé?”

Anh đã đinh ninh sẽ nhận được một câu trả lời phủ định ngay lập tức, và thậm chí anh cũng đã chuẩn bị sẵn lời biện bạch tiếp theo của mình.

“Anh chắc chứ?”

Jack quay sang nhìn cô và bắt gặp đôi mắt sưng húp đang mở to hướng vào mình. Dường như mỗi dây thần kinh trên cơ thể cô đều đang chỉ chực kêu thét lên. Mặc dù chính anh cũng vừa trải qua những gì mà cả hai người đều coi là một bi kịch khủng khiếp, Jack bỗng nhận ra rằng anh vẫn hầu như hoàn toàn không để ý gì đến nỗi đau và cảm giác dằn vặt nặng nề mà cô đang phải trải qua lúc này. Nó khiến anh sững sờ, choáng váng hơn cả khi nghe thấy tiếng súng nổ lúc anh đang ngồi cầm tay cô trong phòng xử án. Những ngón tay của hai người còn chưa kịp tách rời nhau Jack đã kịp linh cảm rằng Luther đã chết.

“Tất nhiên là chắc rồi.”

Đêm hôm đó anh loay hoay nằm co quắp trên chiếc sofa ngoài phòng khách. Jack kéo chăn kín tới tận cổ làm bức tường thành ngăn gió lùa thẳng vào ngực anh qua một khe hở vô hình nào đó từ ô cửa sổ đối diện. Một lát sau anh nghe thấy tiếng kẹt cửa và Kate bước ra khỏi phòng ngủ của mình. Cô vẫn mặc chiếc áo choàng như lúc trước, mái tóc được búi lên gọn gàng phía sau đầu. Trông mặt cô có vẻ tươi tắn và sạch sẽ; chỉ còn một thoáng hồng hồng xung quanh gò má là dấu hiệu của những tổn thương trong lòng.

“Anh có cần gì không?”

“Anh ổn mà. Chiếc sofa này còn thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng của anh lúc trước. Anh vẫn còn một chiếc giống hệt như thế này trong căn hộ của chúng ta ở Charlottesville. Thậm chí anh không nghĩ nó còn sót lại cái lò xo nào không nữa. Có lẽ chúng đều nghỉ hưu cả rồi.”

Cô không mỉm cười, nhưng lặng lẽ ngồi xuống cạnh anh.

Hồi họ còn sống chung với nhau đêm nào cô cũng tắm. Khi lên giường ngủ người cô tỏa ra mùi hương quyến rũ đến nỗi hầu như khiến anh phát cuồng. Như mùi hương của trẻ sơ sinh, tất cả đều tuyệt đối hoàn hảo và đẹp đẽ. Và lần nào cô cũng nằm im như tượng đá hồi lâu cho đến khi anh kiệt sức nằm phủ phục trên người cô. Đến lúc đó cô mới nở một nụ cười rất tinh quái và bắt đầu vuốt ve anh. Lần nào anh cũng phải ngỡ ngàng khi nhận ra một điều chắc như đinh đóng cột rằng phụ nữ mới là những người cai trị thế giới này.

Jack chợt nhận ra những bản năng “thấp kém” của mình đang từ từ trỗi dậy khi cô ngả đầu vào vai anh. Nhưng rồi dáng vẻ mệt mỏi, cùng sự lãnh đạm hoàn toàn của cô đã nhanh chóng chế ngự như cảm xúc trần tục vừa bùng lên trong Jack và thậm chí còn khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ.

“Em không chắc em sẽ là một người bầu bạn dễ chịu lắm đâu đấy.”

Có phải cô cảm thấy điều mà anh đang suy nghĩ? Làm sao có thể? Tâm trí cô, mọi thứ về cô, hẳn phải ở cách nơi này cả ngàn dặm rồi.

“Thỏa thuận của chúng ta đâu có yêu cầu em phải làm cho anh thấy thoải mái. Anh có thể tự lo liệu cho mình, Kate.”

“Em rất cảm kích vì những gì anh đang làm lúc này.”

“Anh thực sự không thể nghĩ ra điều gì quan trọng hơn.”

Có bóp chặt tay anh. Khi Kate đứng dậy để vào phòng, vạt áo choàng vô tình mở phanh ra để lộ nhiều hơn là cặp chân dài và thon thả của cô và Jack thở phào mừng thầm là đêm nay cô và anh sẽ ngủ khác phòng nhau. Jack nằm trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được, cứ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy vô số những hình ảnh lộn xộn, từ các chàng hiệp sĩ bạch mã anh hùng với những chấm đen to đùng làm méo mó bộ giáp trụ sáng ngời của họ cho tới những gã luật sư đây ảo tượng đang nằm ngủ co quắp một mình.

Đến đêm thứ ba anh cũng đã lại nằm gọn trên chiếc sofa. Và, như lần trước, cô bước ra khỏi phòng ngủ của mình; tiếng kẹt cửa khe khẽ làm anh ngóc đầu dậy và đặt tờ tạp chí đang đọc dở xuống. Nhưng lần này cô không bước lại gần chiếc sofa. Cuối cùng anh cũng ngoái hẳn cổ lại và nhận ra cô đang nhìn anh. Đêm nay trông cô không còn vẻ lãnh đạm như mọi khi. Và đêm nay cô cũng không hề mặc áo choàng. Cô quay người và trở vào bên trong phòng ngủ của mình. Cánh cửa vẫn để ngỏ.

Thoạt đầu anh vẫn nằm yên trên ghế. Rồi anh nhổm dậy, bước tới bên cánh cửa và nhìn vào trong. Qua bóng tối của căn phòng anh vẫn nhìn thấy bóng cô trên giường. Tấm chăn mỏng đã bị hất xuống chân giường. Những đường cong trên cơ thể cô, vốn một thời từng quen thuộc đối với anh chẳng khác gì cơ thể của chính mình, đang hiện ra trước mặt Jack. Cô đang hướng mắt lên nhìn anh. Anh chỉ có thể nhận ra đôi mắt thăm thẳm đó khi chúng tập trung chĩa thẳng về phía mình. Cô không chìa tay ra với anh; Jack cũng kịp nhớ ra là ngay cả trước kia cô cũng không bao giờ làm thế.

“Em có chắc về chuyện này không?” Anh cảm thấy bắt buộc phải buột ra câu hỏi đó. Anh không muốn sang mai thức dậy hai người lại phải đối mặt với những cảm giác bị tổn thương, những cảm xúc bối rối và hối hận.

Thay cho câu trả lời, cô nhổm người dậy và kéo ghì anh xuống giường. Mặt đệm thật êm ái và ấm áp ở chỗ cô vừa nằm. Chỉ một loáng sau anh đã hoàn toàn khỏa thân giống như cô. Theo bản năng anh lướt những đầu ngón tay dần lên trên, vuốt ve khóe miệng đầy đặn đang gắn chặt lấy môi anh. Mắt cô mở to và lần này, đã lâu lắm rồi, hoàn toàn không có nước, không sưng húp, tất cả chỉ là ánh mắt đã từng quen thuộc như máu thịt đối với anh, ánh mắt mà anh đã muốn sẽ ở bên mình mãi mãi. Anh dịu dàng quang tay ôm chặt lấy cô.

Nhà của Walter Sullivan là nơi thường xuyên tiếp đón những vị khách tai to mặt lớn ở những vị trí cao đến không thể nào tin nổi. Nhưng tối nay thật sự đặc biệt ngay cả khi so với những sự kiện trước đây.

Alan Richmond nâng ly rượu vang của mình lên và xướng một lời uống mừng ngắn gọn nhưng rất nồng nhiệt dành cho người chủ nhà, trong khi bốn cặp đôi được lựa chọn kỹ càng khác chạm cốc với nhau. Đệ nhất Phu nhân, đẹp lộng lẫy trong chiếc váy giản dị màu đen, cùng mái tóc vàng óng phủ xuống một khuôn mặt đẹp như tạc và rất ăn ảnh dù đã chịu nhiều dấu ấn của tuổi tác, mỉm cười với nhà tỷ phú. Cho dù vốn đã quá quen với việc được vây quanh bởi những người thuộc tầng lớp tinh hoa trong xã hội, giàu có và thế lực, nhưng bà, cũng giống như hầu hết mọi người, vẫn ít nhiều thay kính sợ Walter Sullivan và những người như lão, ít nhất cũng vì họ là những người cực kỳ hiếm có khó tìm trên trái đất này.

Mặc dù vẫn đang trong thời gian chịu tang, nhưng hôm nay Sullivan đang có tâm trạng vô cùng cởi mở. Ngồi nhấm nháp loại cà phê thượng hạng nhập khẩu trong thư viện rộng mênh mông của Sullivan, câu chuyện của họ đi từ những cơ hội làm ăn toàn cầu, những động thái mới nhất của Ban lãnh đạo Cục Dự trữ Liên bang, khả năng giành chiến thắng của đội Redskins trước đội Forty-niner Chủ Nhật tuần đó, cho tới cuộc bầu cử sang năm. Không một ai trong số những người có mặt tại đó lại nghĩ rằng Alan Richmond sẽ phải tìm kiếm một công việc khác sau khi những lá phiếu được kiểm xong.

Trừ một người.

Khi chia tay. Tổng thống thân mật dựa sát vào người Walter Sullivan để ôm lão tỷ phú già và nói vài lời riêng tư. Sullivan mỉm cười khi nghe những nhận xét của Tổng thống. Rồi lão già hơi loạng choạng nhưng cũng kịp lấy lại thăng bằng sau khi chụp lấy hai cánh tay của Tổng thống.

Sau khi khách khứa ra về hết, Sullivan trầm tư với điếu xì gà trong phòng đọc của mình. Khi lão tiến đến bên cửa sổ, ánh đèn từ đoàn xe hộ tống của Tổng thống cũng nhạt nhòa dẫn phía xa xa. Bất giác Sullivan mỉm cười một mình. Hình ảnh Tổng thống hơi nhăn nhó vì đau khi bị Sullivan bíu chặt vào cánh tay khiến lão tỷ phú già cảm thấy đắc thắng và đặc biệt hài lòng. Chỉ là một cú đoán mò ăn may, nhưng nhiều khi đoán mò lại trúng. Thanh tra Frank đã rất cởi mở và thẳng thắn khi kể với lão về những giả thuyết của anh ta trong vụ án này. Một giả thuyết khiến Walter Sullivan đặc biệt quan tâm chính là việc có thể vợ ông ta đã dùng con dao rọc giấy đâm bị thương kẻ tấn công mình, có thể là vào chân hay vào tay gì đó. Nhưng thế thì chắc vết thương phải sâu hơn là cảnh sát nghĩ. Có thể là tổn thương dây thần kinh. Vì nếu chỉ là vết thương trên bề mặt thì kiểu gì cũng phải lành rồi.

Sullivan chậm rãi bước ra khỏi phòng làm việc, quay người tắt điện khi ra khỏi. Chắc chắn Tổng thống Alan Richmond chỉ cảm thấy hơi đau một chút khi những ngón tay của Sullivan bấu vào da thịt ông ta. Nhưng cũng giống như một cơn đau tim, một cơn đau nhỏ bao giờ cũng đi kèm với một cơn đau khủng khiếp hơn sau đó. Sullivan mỉm cười khoái trí khi lão bắt đầu cân nhắc các khả năng.

Từ trên đỉnh đồi, Walter Sullivan nhìn xuống ngôi nhà gỗ nhỏ bé có mái lợp tôn màu xanh. Lão kéo khăn choàng kín hai tai, chống thẳng cây gậy lên để đỡ cho đôi chân đã mỏi mệt vì tuổi tác của mình. Vào thời điểm này trong năm, vùng đồi núi phía tây nam Virginia bao giờ cũng rét thấu xương và dự báo thời tiết cho thấy là kiểu gì trời cũng sắp có tuyết rơi, rơi rất dày là khác.

Lão chậm rãi bước xuống ngọn đồi trên mặt đất cứng như thép vì giá rét. Ngôi nhà vừa được sửa sang lại hoàn toàn nhờ túi tiền vô tận của lão cùng với cảm giác hoài niệm về quá khứ đang mỗi ngày một xâm chiếm tâm trí Sullivan khi chính bản thân lão cũng sắp trở thành một phần của quá khứ. Năm ấy Tổng thống Woodrow Wilson còn ở trong Nhà Trắng và thế giới đang oằn mình giữa thời kỳ khủng khiếp của Chiến tranh Thế giới thứ nhất. Walter Patrick Sullivan đã lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng mặt trời, trong bàn tay của một bà đỡ cùng quyết tâm không gì lay chuyển được của mẹ lão, Millie, người đã mất cả ba đứa con trước đó, hai đứa chết ngay khi vừa chào đời.

Cha lão, một thợ mỏ than—dường như hồi đó ở Virginia này bố của ai cũng đều là thợ mỏ than hết cả—đã chỉ sống được đến dịp sinh nhật lần thứ mười hai của cậu con trai rồi đột ngột qua đời sau một loạt những căn bệnh bắt nguồn từ việc phải hít quá nhiều bụi than trong khi hầu như không bao giờ được ngơi nghỉ. Suốt nhiều năm liền nhà tỷ phú tương lai phải chứng kiến người cha thân yêu của mình lảo đảo bước vào nhà, tất cả cơ bắp đều kiệt sức rã rời, khuôn mặt đen xì không khác gì bộ lông của con chó Labrador to đùng mà họ nuôi hồi ấy. Lần nào cha lão cũng để người nằm thẳng cẳng trên chiếc giường nhỏ trong nhà, quá mệt đến nỗi không còn sức để ăn hoặc để chơi đùa với cậu bé ngày nào cũng khát khao được cha để ý đến nhưng rồi chẳng nhận được gì từ một người cha lúc nào cũng mệt mỏi, một cảnh tượng đau lòng mà ngày nào lão cũng phải chứng kiến tận mắt.

Mẹ lão thì sống đủ lâu để nhìn thấy con trai mình trở thành một trong những người giàu nhất trên thế giới, và người con trai hiếu thảo của bà đã không từ bất kỳ việc gì để bảo đảm cho mẹ mình được sống cảnh an nhàn sung túc bằng những khoản tài sản khổng lồ mà lão có. Để tưởng nhớ người cha quá cố của mình, lão đã mua lại chính mỏ than đã cướp đi mạng sống của ông. Năm triệu đô-la tiền mặt. Thậm chí lão còn trả thêm năm mươi nghìn đô-la tiền thưởng cho mỗi công nhân làm việc trong mỏ rồi long trọng tiến hành buổi lễ đóng cửa mỏ than vĩnh viễn.

Lão mở cửa và bước vào trong nhà. Cái lò sưởi đốt bằng gas đang sưởi ấm cho cả căn phòng mà không cần đến những khúc gỗ như hồi lão còn bé. Phòng để thức ăn có đủ thực phẩm dự trữ cho cả sáu tháng. Ở đây lão hoàn toàn tự phục vụ bản thân. Lão không bao giờ cho phép bất kỳ ai khác ở lại cùng với mình. Nơi này là chốn riêng tư của lão. Tất cả những người được quyền ở đây đều đã chết, trừ bản thân lão. Lão ở đây một mình và thấy thích thú với điều đó.

Mãi mà lão không dùng xong bữa ăn đạm bạc mà lão tự chuẩn bị cho mình. Lão ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong bóng tối chạng vạng lão vẫn còn nhận ra những cây đu trơ trụi mọc quanh nhà; những cành cây khẳng khiu và già nua như đang vẫy vẫy với lão, chậm rãi, buồn thảm.

Nội thất của ngôi nhà không giống như thời trước đây, cách bài trí cũng được thay đổi. Đây là nơi chôn nhau cắt rốn của lão nhưng đó hoàn toàn không phải là một tuổi thơ hạnh phúc trong cảnh nghèo đói tưởng chừng như đeo đẳng mãi mãi. Chính cảm giác quẫn bách đó đã giúp Sullivan rất nhiều trong sự nghiệp của lão sau này, nó như tiếp thêm năng lượng và sự bền bỉ cho lão theo đuổi mục tiêu của mình, một niềm tin sắt đá khiến mọi khó khăn cũng phải nhường bước.

Lão rửa đĩa, rồi bước vào căn phòng nhỏ trước kia từng là phòng ngủ của cha mẹ mình. Bây giờ trong đó chỉ có một chiếc ghế bành thoải mái, một chiếc bàn và vài giá sách với những ấn phẩm được lựa chọn cực kỳ kỹ càng. Trong góc phòng là một chiếc giường đơn giản dị, đây là nơi lão vừa làm việc vừa nghỉ ngơi.

Sullivan cầm chiếc điện thoại không dây tân tiến đang nằm trên bàn lên. Lão bấm một số điện thoại mà chỉ có vài người biết. Một giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên. Sullivan cầm máy chờ một lát trước khi một giọng nói khác cất lên.

“Lạy Chúa, Walter, tôi biết là giờ giấc của ông lộn tùng phèo, nhưng thực sự thì ông cũng phải từ từ thôi chứ. Ông đang ở đâu vậy?”

“Ở cái tuổi của tôi rồi thì ông không thể từ từ được đâu, Alan. Vì nếu đã dừng lại, ông sẽ không bao giờ đi tiếp được nữa. Tôi chẳng thà nổ bùng như một quả cầu lửa mà được hoạt động còn hơn là ngồi yên để thối rữa dần. Hy vọng tôi không làm gián đoạn việc gì quan trọng.”

“Không có gì là không thể đợi được cả. Tôi ngày càng thành thạo việc sắp xếp thứ tự ưu tiên cho các cuộc khủng hoảng trên thế giới. Ông cần gì thế?”

Sullivan im lặng một lát để đặt thiết bị ghi âm nhỏ bên cạnh ống nghe. Đề phòng chẳng bao giờ là thừa.

“Tôi chỉ có một câu hỏi thôi, Alan.” Sullivan dừng lại. Lão chợt nhận ra là mình đang thích thú với cái trò này. Rồi lão nhớ đến khuôn mặt của Christy trong nhà xác và mặt lão bỗng tối sầm lại.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tại sao ông phải chờ lâu đến thế mới giết hắn?”

Trong khoảng thời gian im lặng kéo dài sau đó, Sullivan có thể nghe thấy những tiếng thở đều đều ở đầu bên kia điện thoại. Quả là đáng mặt, Alan Richmond không hề thở gấp hay đứt đoạn; hơi thở của ông ta vẫn bình thường như không có chuyện gì. Sullivan thầm cảm thấy khâm phục đồng thời không khỏi pha một chút thất vọng.

“Ông nói lại được không?”

“Nếu như người của ông mà bắn trượt thì có lẽ giờ này ông đang phải gặp luật sư của mình rồi, để mà chuẩn bị lời bào chữa của mình trong phiên luận tội còn gì. Phải công nhận là ông cũng may thật.”

“Walter, ông không sao đấy chứ? Có chuyện gì xảy ra với ông à? Ông đang ở đâu vậy?”

Sullivan giữ ống nghe cách xa tại một lúc. Điện thoại của lão được gắn một thiết bị đảo tần số khiến cho mọi nỗ lực nhằm xác định vị trí của lão lúc này đều trở nên vô ích. Giả sử ngay lúc này bọn họ có đang bám theo lão, mà lão dám chắc là có lẽ thế thật, thì bọn họ sẽ phải đối mặt với hơn mười vị trí được coi là nơi xuất phát cuộc gọi này, cả tất cả trong số đó đều cách xa vị trí thật sự của lão. Thiết bị này khiến lão mất toi mười nghìn đô-la. Nhưng cũng chỉ là tiền thôi mà. Lão lại mỉm cười. Lão có thể nói chuyện đến lúc nào chán thì thôi.

“Thực sự là lâu lắm rồi tôi mới lại cảm thấy khỏe mạnh như lúc này.”

“Walter, tôi không hiểu ông đang nói chuyện gì nữa. Ai bị giết cơ?”

“Ông biết không, tôi không ngạc nhiên cho lắm khi Christy không muốn đi xuống Barbados. Nói thực lòng, lúc đó tôi cứ tưởng cô ấy muốn ở lại để chơi trò đi bụi với mấy thằng thanh niên mà cô ấy nhắm hồi mùa hè cơ. Kể cũng buồn cười khi nghe cô ấy nói rằng cô ấy không được khỏe. Tôi còn nhớ trước đó tôi đã ngồi trong chiếc limousine và nghĩ xem lần này cô ấy sẽ lấy cớ gì để ở lại. Cô ấy thật chẳng biết sáng tạo là gì, tội nghiệp cô bé. Cái giọng húng hắng họ hôm ấy mới giả tạo làm sao. Tôi đoán hồi còn đi học chắc cô ấy dùng cái chiêu chó-ăn-mất-bài-tập-về-nhà-của-em với tần suất đáng báo động.”

“Khoan đã…”

“Điều trớ trêu là khi cảnh sát hỏi tôi tại sao cô ấy không đi cùng cả nhà xuống Barbados, tôi chợt nhận ra là không thể nói với họ rằng Christy đã lấy cớ bị ốm. Chắc ông cũng nhớ là hồi đó báo chí đã bắt đầu đồn đại về việc cô ấy đang ngoại tình. Tôi biết là nếu báo cáo cho cảnh sát việc cô ấy bị ốm, kết hợp với thực tế là cô ấy không xuống đảo cùng tôi, bọn báo chí lá cải kia thế nào cũng sớm tung tin cô ấy đang mang thai đứa con của người đàn ông khác cho dù kết quả khám nghiệm tử thi có tuyên bố ngược lại chăng nữa. Con người ta ai cũng thích phỏng đoán những chuyện tồi tệ nhất, giật gân nhất còn gì, Alan, chắc ông phải hiểu điều đó chứ. Khi ông bị đưa ra luận tội, tất nhiên là họ sẽ phỏng đoán kết cục tồi tệ nhất cho ông thôi. Mà như thế cũng là đáng.”

“Walter, ông làm ơn cho tôi biết ông đang ở đâu? Chắn chắn là ông không được khỏe.”

“Ông có muốn tôi bật lại cuốn băng cho ông nghe không, Alan? Cuốn băng ghi lại cuộc họp báo mà ở đó ông nói với tôi những lời rất thống thiết về cái sự vô lý của những chuyện đã xảy ra. Nói hay lắm, cảm động lắm. Một lời trao đổi riêng tư giữa hai người bạn lâu năm được nhiều kênh truyền hình và đài phát thanh có mặt tại đó thu lại nhưng không cho phát sóng. Lúc đó tôi không hề để ý, và cũng không ai để ý ngoài việc nghĩ rằng ông thật tử tế. Lúc đó ông mới tỏ ra đau khổ và thông cảm làm sao, nhất là khi ông nói đến việc Christy bị ốm. Và chính ông đã nói như vậy, Alan. Ông đã nói với tôi rằng nếu như Christy không bị ốm đột ngột thì có lẽ cô ấy đã không bị giết. Thì chắc hẳn cô ấy đã xuống đảo cùng tôi và giờ này có khi cô ấy vẫn còn sống.

“Trong khi tôi là người duy nhất được Christy cho biết về việc cô ấy bị ốm, Alan. Và như tôi vừa nói, tôi không hề báo lại việc đó cho cảnh sát. Vậy làm thế nào mà ông lại biết?”

“Chắc chắn là do ông đã nói với tôi.”

“Tôi không hề gặp hay nói chuyện với ông trước cuộc họp báo. Điều này thì dễ kiểm chứng thôi. Lịch làm việc của tôi bao giờ cũng được lên tỉ mỉ đến từng phút. Còn đã là Tổng thống thì kiểu gì phần lớn việc ông ở đâu và ông gặp gỡ ai cũng phải được ghi lại chi tiết, đúng không? Tôi nói là phần lớn thôi, bởi vì cái đêm Christy bị giết chắc chắn ông không có mặt ở những chỗ mọi khi. Mà là khi đó ông đang ở trong nhà tôi, mà nói chính xác là ở trong phòng ngủ của tôi. Tại cuộc họp báo, lúc nào vây quanh chúng ta cũng có hàng chục người. Tất cả những gì chúng ta nói hôm đó kiểu gì cũng đều được ghi lại hết. Điều này thì chắc bây giờ ông mới biết.”

“Walter, xin hãy cho tôi biết ông đang ở đâu. Tôi muốn giúp ông vượt qua chuyện này.”

“Christy chưa bao giờ giỏi giang trong việc giữ mồm giữ miệng. Chắc hẳn cô ấy phải rất đắc chí vì đã đánh lừa được lão già này. Có lẽ cô ấy còn khoe khoang cả với ông nữa, đúng không? Về việc cô ấy đã dắt mũi lão già của mình như thế nào ấy? Bởi vì thực sự người vợ quá cố của tôi là người duy nhất trên đời này có thể nói cho ông biết việc cô ấy giả vờ ốm. Và ông đã vô tình buột miệng nói những từ đó ra trước mặt tôi. Tôi không hiểu tại sao tôi phải mất ngần ấy thời gian mới tìm ra sự thật. Có lẽ là vì tôi bị ám ảnh quá nhiều về việc tìm ra kẻ đã giết Christy nên tôi đã chấp nhận cái giả thuyết ăn trộm kia mà không hề băn khoăn. Có lẽ cũng còn bởi vì sự tự phủ nhận một cách vô thức nữa. Bởi vì trước kia hoàn toàn không phải tôi không biết Christy si mê ông. Nhưng có điều tôi không muốn tin rằng ông có thể làm như vậy với tôi. Lẽ ra nếu tôi dự kiến trước điều tồi tệ nhất trong bản chất con người thì tôi đã không phải thất vọng như bây giờ. Nhưng như người ta vẫn nói, thà muộn còn hơn không.”

“Walter, tại sao ông lại gọi cho tôi?”

Giọng nói của Walter Sullivan trở nên khẽ khàng hơn nhưng không hề mất đi chút sức nặng và sự dữ dội nào trong nó. “Bởi vì, đồ khốn kiếp, tôi muốn được là người nói cho ông biết tương lai mới của ông sẽ như thế nào. Nó sẽ liên quan đến các luật sư, tòa án và sự chú ý của dư luận, tất cả còn nhiều hơn những gì một Tổng thống như ông từng hình dung ra đấy. Bởi vì tôi không muốn ông quá ngạc nhiên khi cảnh sát xuất hiện ngoài ngưỡng cửa. Nhưng trên hết, tôi muốn ông biết chính xác vì ai mà tất cả những chuyện đó sẽ xảy ra với ông.”

Giọng của Tổng thống trở nên căng thẳng. “Walter, nếu ông muốn tôi giúp ông, tôi rất sẵn lòng. Nhưng tôi là Tổng thống của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Và mặc dù ông là một trong những người bạn lâu năm nhất của tôi, tôi cũng không thể nào chấp nhận được kiểu buộc tội như thế này từ ông, hay từ bất kỳ ai khác.”

“Giỏi lắm, Alan, rất giỏi là khác. Ông đã đoán ra là tôi sẽ ghi âm cuộc nói chuyện này. Nhưng không sao.” Sullivan im lặng một lát rồi nói tiếp. “Đệ tử của tôi, Alan. Tôi đã dạy ông tất cả những gì ta biết, và ông đã học rất giỏi. Đủ giỏi để nắm giữ chức vụ cao nhất của đất nước này. Như thế cũng may, trèo càng cao thì sự sa ngã của ông cũng sẽ càng đau đớn.”

“Walter, thời gian qua ông đã phải chịu quá nhiều chuyện căng thẳng. Lần cuối cùng, hãy để chúng tôi giúp đỡ ông.”

“Buồn cười thật, Alan, đó chính là những gì tôi muốn khuyên ông lúc này.”

Sullivan tắt điện thoại và tắt luôn cả chiếc máy ghi âm. Tim lão đang đập nhanh một cách bất thường. Lão đè một tay lên ngực, cố ép mình phải thả lỏng người. Không được phép lên cơn đột quỵ lúc này. Lão còn phải sống để chứng kiến vở kịch hạ màn.

Lão ngước ra ngoài cửa sổ rồi lại quay vào nhìn quanh căn phòng. Trang ấp nhỏ của riêng lão. Cha lão đã qua đời chính trong căn phòng này. Không hiểu sao ý nghĩ đó lại khiến lão cảm thấy thật dễ chịu.

Lão ngả lưng xuống ghế và nhắm nghiền mắt lại. Đến sáng lão sẽ gọi cho cảnh sát. Lão sẽ cho họ biết tất cả và đưa cho họ cuốn băng. Sau đó lão chỉ việc ngồi và chứng kiến. Kể cả họ không thể kết tội Richmond chăng nữa, sự nghiệp chính trị của hắn cũng đi tong. Điều đó đối với hắn cũng chẳng khác gì cái chết, về mặt sự nghiệp, về mặt tinh thần và cảm xúc. Còn cái xác thể chất của hắn dặt dẹo sống thì ai thèm quan tâm? Như vậy lại càng tốt. Sullivan mỉm cười. Lão đã thề rằng lão sẽ trả thù kẻ đã giết vợ mình. Và lão đã làm đúng như vậy.

Lão chỉ kịp mở mắt khi đột nhiên cảm thấy tay của mình bị nâng lên khỏi sườn. Và rồi tay lão bị đặt trong một cái gì đó cứng và lạnh toát. Phải mãi đến khi nòng súng gí vào thái dương mình lão mới thực sự phản ứng. Và đến lúc đó thì đã quá muộn.

Tổng thống vừa đăm chiêu nhìn chiếc điện thoại trên tay vừa ngước nhìn đồng hồ. Đến lúc này chắc hẳn mọi việc đã xong xuôi. Sullivan đã dạy dỗ ông ta rất chu đáo. Thực sự là quá chu đáo đối với một bậc sư phụ. Ông ta đã gần như đoán trước được rằng kiểu gì Sullivan cũng sẽ liên lạc trực tiếp với mình trước khi công bố cho toàn thế giới biết rằng Tổng thống Mỹ là một tên giết người. Chính điều đó đã khiến công việc trở nên tương đối đơn giản. Richmond đứng dậy và bước lên phòng nghỉ của mình trên cầu thang. Lúc này tâm trí ông ta đã hoàn toàn không vương vấn gì đến lão tỷ phú Walter Sullivan quá cố. Nhung nhớ hay khóc thương một kẻ thù vừa bị triệt hạ không phải là việc ích lợi hay khôn ngoan gì cả. Nó chỉ khiến bạn yếu mềm trước những thách thức phía trước. Sullivan cũng đã dạy ông ta điều đó.

Trong bóng tối nhập nhoạng, gã đàn ông trẻ tuổi đứng nhìn về phía ngôi nhà. Anh ta đã nghe thấy tiếng súng, nhưng mắt anh ta vẫn không chút nào rời khỏi quầng sáng lờ nhờ hắt ra từ cửa sổ.

Vài giây sau Bill Burton quay ra nhập hội với Collin. Thậm chí anh ta còn không dám ngẩng lên nhìn người cộng sự của mình. Hai đặc vụ lão luyện và trung thành của Cơ quan Mật vụ, hai tên giết người, cả phụ nữ trẻ tuổi lẫn ông già.

Trên đường lái xe quay về, Burton như chìm hẳn người xuống ghế. Cuối cùng thì mọi chuyện đã qua. Ba người chết, tính cả Christine Sullivan. Mà tại sao không tính cô ta chứ? Đó chính là nơi bắt đầu toàn bộ cơn ác mộng này.

Burton nhìn xuống bàn tay của mình, vẫn không thể nào tin được rằng chính bàn tay đó vừa mới nắm chặt tay cầm của một khẩu súng, kéo cò và kết liễu mạng sống của một con người. Tay kia của Burton đã giật lấy cuốn băng và chiếc máy ghi âm. Lúc này chúng đang ở trong túi áo của anh ta, đích đến là lò thiêu.

Lúc trước khi anh ta kiểm tra máy nghe trộm điện thoại và lắng nghe cuộc trò chuyện của Sullivan với Seth Frank, Burton không hiểu lão già đang có ý gì khi nhắc đến việc Christien Sullivan “bị ốm.” Nhưng khi anh ta thông báo lại thông tin này với Tổng thống, Richmond đã trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ vài phút, trông ông ta tái nhợt hẳn đi so với lúc Burton mới bước vào phòng. Sau đó ông ta gọi cho Vụ Truyền thông Nhà Trắng. Vài phút sau cả hai cùng nghe lại một cuốn băng thu tại cuộc họp báo lần thứ nhất trước của trụ sở Tòa án Hạt Middleton. Nghe Tổng thống chia buồn với người bạn già của mình, về bản chất ngang trái của cuộc đời; về việc lẽ ra Christine Sullivan vẫn còn sống nếu như cô ta không bị ốm bất thình lình. Tổng thống hoàn toàn quên mất là chính Christine Sullivan đã cho ông ta biết điều đó đúng cái ngày cô ta chết. Một sự thật hoàn toàn có thể được kiểm chứng. Một sự thật có thể đẩy tất cả bọn họ xuống đáy vực.

Burton đã ngã ngồi xuống ghế, trừng trừng nhìn ông chủ của mình, kẻ đang trân trân nhìn cuốn băng như thể ông ta đang tìm cách xóa bỏ những từ trong đó bằng ý nghĩ của mình. Burton bàng hoàng lắc đầu. Bị lộ tẩy vì chính cái trò hùng biện sướt mướt của ông ta, đúng là một chính trị gia điển hình.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ, thưa Tổng thống? Bỏ trốn trên chiếc Air Force One à?” Burton vừa cúi gằm xuống mặt thảm trải sàn vừa cay đắng nửa đùa nửa thật. Đầu óc anh ta như ù đặc, không thể suy nghĩ được gì hơn.

Anh ta ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Tổng thống đang nhìn xoáy vào mình. “Ngoài chính chúng ta ra, Walter Sullivan là kẻ duy nhất còn sống sót và biết ý nghĩa của thông tin này.”

Burton đúng bật dậy và trừng trừng đáp trả cái nhìn của Tổng thống. “Công việc của tôi không bao gồm cả việc khử người khác theo lệnh của ông.”

Tổng thống vẫn không dứt ánh mắt của mình ra khỏi mặt Burton. “Giờ đây Walter Sullivan là mối đe dọa trực tiếp đối với chúng ta. Lão già đang xỏ mũi chúng ta, Mẹ kiếp, tôi chưa bao giờ thích bị người khác xỏ mũi cả. Anh thích à?”

“Ông không thấy là ông ấy có cả đống lý do chết tiệt để làm thế à?”

Richmond cầm một chiếc bút trên bàn lên và xoay xoay nó giữa các ngón tay. “Nếu Sullivan mà mở miệng, coi như chúng ta sẽ mất tất cả. Tất cả.” Tổng thống búng ngón tay. “Đi đứt. Thế đấy. Và tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để ngăn điều đó xảy ra.”

Burton lại thả rơi người xuống ghế, bụng anh ta bỗng cồn cào như có lửa đốt. “Làm sao ông dám chắc là ông ta chưa nói với ai?”

“Vì tôi biết rõ Walter,” Tổng thống lạnh lùng nói. “Lão ta sẽ làm mọi chuyện theo cách của mình. Bao giờ cũng phải cực kỳ ngoạn mục. Nhưng rất tinh vi. Lão không phải là loại người làm việc một cách hấp tấp. Nhưng một khi lão đã hành động, những kết quả mang lại bao giờ cũng nhanh chóng và hủy diệt.”

“Tuyệt lắm,” Burton giơ hai tay lên ôm đầu, đầu óc anh ta quay cuồng nhanh hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng được. Những năm tháng huấn luyện kỳ công đã tạo cho anh một khả năng gần như bẩm sinh trong việc xử lý thông tin nhanh như chớp, quyết định rất nhanh, hành động trong chớp mắt nhanh tay hơn bất kỳ ai khác. Vậy mà lúc này đầu óc anh ta như một vũng lầy, một đống bã cà phê bốc mùi, bền bệt và chua loét; không có gì sáng sủa. Anh ta ngẩng đầu lên.

“Nhưng còn việc giết ông ta?”

“Tôi có thể cam đoan với anh rằng ngay lúc này đây Walter Sullivan đang ngồi toan tính làm thế nào có thể hủy diệt chúng ta một cách tốt nhất. Cái kiểu hành động đó không hề gợi lên trong tôi chút thương hại nào đâu.”

Tổng thống ngồi ngả ra sau lưng ghế. “Nói một cách thẳng tuột ra thì lão già này đã quyết định ra mặt chống lại chúng ta. Và mỗi người phải tự gánh chịu lấy những hậu quả từ quyết định của mình. Walter Sullivan biết rõ điều đó hơn bất kỳ ai khác.” Ánh mắt của Tổng thống một lần nữa xoáy thẳng vào Burton. “Câu hỏi đặt ra là, liệu chúng ta có sẵn sàng đáp trả không?”

Collin và Burton đã mất cả ba ngày vừa rồi theo dõi Walter Sullivan. Khi chiếc xe thả lão xuống giữa chốn đồng không mông quanh này, Burton không thể nào tin nổi vào vận may của mình. Anh ta thực sự cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc cho mục tiêu của mình, một con cá nằm trên thớt.

Cả chồng lẫn vợ đều bị thủ tiêu gọn ghẽ. Trên đường lái xe quay về thủ đô, Burton vẫn bần thần ngồi xoa tay, cố gắng gột rửa mùi hôi thối mà anh ta cảm thấy đang toát ra từ mọi ngóc ngách. Điều khiến Burton rùng mình nổi gai ốc là ý nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ gột rửa được cảm giác mà anh đang phải trải qua lúc này, sau những gì anh đã làm. Cảm giác dằn vặt và suy sụp đó sẽ hiện hữu trong anh từng giây từng phút mỗi ngày trong suốt những ngày còn lại của mình. Anh ta vừa đánh đổi mạng sống của một người khác để giữ lại cuộc sống cho mình. Thêm một lần nữa, xương sống cứng rắn như thép ngày nào của anh ta giờ đây bỗng nhũn ra thảm hại như một sợi cao su nhão. Cuộc sống đã mang đến cho anh ta thách thức khủng khiếp nhất, và Burton đã thất bại.

Anh giấu những ngón tay của mình xuống ghế và đăm đăm nhìn vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.