Chương 24
Sự kiện Walter Sullivan tự sát làm chấn động không chỉ cộng đồng tài phiệt Mỹ. Có mặt trong đám tang của lão là những nhân vật cao cấp và có thế lực nhất từ khắp nơi trên thế giới. Trong một tang lễ vô cùng xa xỉ và cũng không kém phần trang nghiêm tại Thánh đường St. Matthew ở thủ đô Washington, có đến gần chục nhân vật tên tuổi nhất nói lời ca tụng người quá cố. Trong đó nhân vật nổi tiếng nhất nói liền một mạch suốt hai mươi phút để ca ngợi Walter Sullivan đã từng là một con người vĩ đại đến nhường nào, cùng những khó khăn khủng khiếp lão đã vượt qua trong tám mươi năm cuộc đời của mình, diễn giả cũng nhấn mạnh rằng chính những khó khăn đó đã làm nên con người và thành công của Walter Sullivan. Khi Alan Richmond kết thúc bài diễn văn của mình, tất cả những người có mặt tại đám tang đều không thể nào cầm nổi nước mắt, và chính những giọt nước mắt ướt đẫm trên mặt Tổng thống cũng hoàn toàn là thật. Xưa nay ông ta vẫn luôn ngưỡng mộ khả năng hùng biện lâm ly thống thiết của chính mình.
Đám rước đưa người chết về nơi an nghỉ bắt đầu khởi hành và sau hơn ba tiếng rưỡi, kết thúc tại ngôi nhà nhỏ nơi Walter Sullivan đã bắt đầu, và kết thúc cuộc đời của lão. Trong khi những chiếc Limousine sang trọng đỗ kín con đường nhỏ phủ đầy tuyết, Walter Sullivan được đưa xuống và mai táng bên cạnh cha mẹ lão, trên ngọn đồi nhỏ trông thẳng xuống thung lũng tạo nên khung cảnh tươi đẹp nhất của toàn bộ nơi này.
Khi những nắm đất cuối cùng đã được phủ lên quan tài, và những người bạn của Walter Sullivan đang lục tục quay về với thế giới của người sống, Seth Frank chăm chú theo dõi từng khuôn mặt một. Anh đứng nhìn Tổng thống đang bước về phía chiếc limousine của mình. Bill Burton cũng nhìn thấy anh, gương mặt thoáng một chút ngạc nhiên, rồi gật đầu. Frank cũng gật đầu đáp lại.
Sau khi tất cả những người đến dự đám tang đã về hết, Frank tập trung sự chú ý của mình trở lại với ngôi nhà nhỏ. Hàng rào niêm phong màu vàng bao quanh ngôi nhà của cảnh sát vẫn còn nguyên vẹn. Hai cảnh sát mặc sắc phục đứng bên ngoài.
Frank bước lại, chìa phù hiệu của mình ra và bước vào trong.
Kể cũng không còn gì trớ trêu hơn khi một trong những người giàu nhất trên thế giới lại chọn chỗ như thế này để chết. Walter Sullivan là một nhân vật điển hình như trong những câu chuyện của Horatio Alger, Frank khâm phục một con người xuất chúng đã vươn lên đỉnh cao thế giới trên chính đôi chân của mình, cùng ý chí kinh hồn và quyết tâm sắt đá. Có ai là không khâm phục một người như vậy?
Anh chăm chú nhìn chiếc ghế bành nơi người ta đã tìm thấy thi thể Walter Sullivan với khẩu súng bên cạnh. Khẩu súng đã gí sát thái dương bên trái của Sullivan. Một vết thương toác miệng to đùng, nham nhở, gây ra những nứt gãy khủng khiếp trong hộp sọ và chấm dứt cuốc sống của nhà tỷ phú. Khẩu súng rơi xuống sàn nhà bên trái chiếc ghế. Vết thương gí sát đầu và dấu thuốc súng còn lại trên tay người chết đã khiến cảnh sát địa phương kết luận đây là một vụ tự sát, với nguyên nhân rất đơn giản và rõ ràng. Walter Sullivan đau đớn vì mất vợ nên đã thuê người trả thù hung thủ rồi tự tử. Những người vẫn ở cạnh Sullivan khẳng định rằng trước đó nhiều ngày Sullivan đã không hề liên hệ với bất kỳ ai, đây là điều rất bất thường đối với một người như lão. Sullivan họa hoằn lắm mới về sống ẩn dật ở đây và mỗi lần như vậy bao giờ cũng có người biết lão ở đâu. Tờ báo người ta tìm thấy bên cạnh xác Sullivan có đăng bài về cái chết của kẻ bị tình nghi đã giết vợ lão. Tất cả những dấu hiệu đều cho thấy Sullivan đã có chủ tâm kết thúc cuộc đời của chính mình.
Có một chi tiết nhỏ khiến Frank băn khoăn mãi nhưng anh quyết định không chia sẻ với bất kỳ ai. Anh đã gặp Walter Sullivan vào cái ngày lão tới nhà xác. Trong cuộc gặp lần đó, Sullivan phải ký nhận một số giấy tờ liên quan đến biên bản khám nghiệm tử thi và nhận lại một số món đồ ít ỏi trên người vợ lão.
Và Walter Sullivan đã ký nhận vào tất cả những giấy tờ đó bằng tay phải.
Thực ra bản thân chi tiết đó cũng chưa kết luận được gì. Sullivan hoàn toàn có thể cầm súng bằng tay trái vì bất kỳ lý do gì. Dấu vân tay của lão còn nguyên vẹn trên khẩu súng, có lẽ là quá nguyên vẹn, Frank tự nhủ.
Về tình trạng tự nhiên của khẩu súng: không thể xác định được nguồn gốc; số serial đã bị xóa một cách cực kỳ tinh vi đến nỗi các chuyên gia vũ khí cũng không thể biết được thông tin gì đáng kể. Một khẩu súng hoàn toàn sạch sẽ. Giống như những gì người ta hay thấy tại hiện trường một vụ án mạng. Nhưng tại sao Walter Sullivan phải bận tâm đến chuyện có người sẽ truy ra nguồn gốc khẩu súng lão định dùng để tự sát? Câu trả lời là lão chẳng việc gì phải bận tâm. Nhưng một lần nữa chi tiết đó cũng chưa thể dẫn đến kết luận gì cụ thể vì rất có thể người cung cấp khẩu súng cho Sullivan đã kiếm được nó một cách bất hợp pháp, mặc dù Virginia là một trong những bang người ta có thể mua sung một cách dễ dàng nhất, trước sự bất bình và chán nản của các Sở Cảnh sát dọc hành lang đông bắc đất nước này.
Frank kiểm tra xong bên trong ngôi nhà và bước ra ngoài. Tuyết vẫn phủ dày trên mặt đất. Sullivan đã chết từ trước khi tuyết bắt đầu rơi, kết quả khám nghiệm tử thi đã khẳng định như vậy. Cũng may mà người của lão biết vị trí của ngôi nhà. Họ đã đi tìm ông chủ của mình và phát hiện ra thi thể chỉ trong khoảng mười hai giờ sau khi lão chết.
Không, tuyết sẽ chẳng giúp được gì Frank. Toàn bộ chỗ này lại nằm giữa chốn đồng không mông quạnh nên cũng chẳng có ai để mà hỏi xem họ có thấy chuyện gì đáng ngờ vào cái đêm Sullivan chết không nữa.
Một đồng nghiệp của anh thuộc Sở Cảnh sát của hạt sở tại vừa bước ra khỏi xe của mình và rảo bước tới nơi Frank đang đứng. Anh ta mang theo một cặp hồ sơ, bên trong có một số giấy tờ. Anh ta và Frank trao đổi một lát, và Frank cảm ơn anh ta, trèo vào xe của mình và lái đi.
Báo cáo giám định pháp y khẳng định Walter Sullivan đã chết vào khoảng từ 11 giờ đêm đến một giờ sáng. Nhưng vào lúc mười giờ mười phút Walter Sullivan đã gọi điện cho ai đó.
Những hành lang của hãng luật PS&L hôm nay lặng lẽ một cách bất thường. Sức sống của một hãng luật làm ăn phát đạt là những hồi chuông điện thoại réo inh ỏi, tiếng máy fax rè rè, tiếng người trao đổi lao xao và tiếng gõ bàn phím lách cách. Bình thường thì trung bình mỗi phút cô lễ tân Lucinda phải nhận tới tám cuộc gọi, mặc dù mỗi thành viên trong hãng đều đã có đường điện thoại liên lạc riêng. Còn hôm nay cô đang hờ hững lật giở một quyển tạp chí Vogue. Cửa của hầu hết các văn phòng đều đóng im ỉm, không để bên ngoài nhìn hoặc nghe thấy những cuộc bàn luận căng thẳng và nhiều khi cũng rất gay gắt đang diễn ra giữa tất cả luật sư của hãng.
Cánh cửa văn phòng của Sandy Lord không chỉ đóng mà còn khóa chặt. Một vài đối tác có đủ liều lĩnh lảng vảng đến gõ gõ lên cánh của gỗ đồ sộ đều ngay lập tức nhận được những lời rủa xả cay nghiệt và tục tĩu văng ra từ miệng người duy nhất đang ở trong phòng.
Ông ta ngồi trên ghế của mình, gác đôi chân không đi giày lên mặt bàn, không cà-vạt, cổ áo mở phanh, râu ria không cạo, một chai whiskey loại mạnh nhất đã gần hết đặt trước mặt. Trong mắt Sandy Lord lúc này chỉ còn là những tia máu vằn đỏ. Lúc ở nhà thờ, lão đã dùng đôi mắt này mà nhìn trừng trừng không dứt vào chiếc quan tài bằng đồng bóng loáng đang quan thi thể của Sullivan; như thể xác của chính Sandy Lord cũng nằm trong đó.
Từ nhiều năm qua Lord đã lường trước cái ngày Sullivan qua đời và, với sự giúp sức của hơn mười chuyên gia trong PS&L, lão đã thiết lập được một loạt những biện pháp bảo vệ cực kỳ tinh vi, bao gồm cả việc gây dựng một nhóm người trung thành trong Hội đồng quản trị công ty mẹ của Tập đoàn Sullivan Enterprises, tất cả là nhằm bảo đảm cho việc PS&L nói chung và bản thân Lord nói riêng vẫn tiếp tục là người đại diện về mặt luật pháp cho tất cả những thực thể trong mạng lưới khổng lồ của Sullivan Enterprises. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Đoàn tàu PS&L vẫn sẽ băng băng lướt trên đường ray cho dù động cơ chính của nó có còn nguyên vẹn hay không. Nhưng rồi một chuyện bất ngờ đã xảy ra, hoàn toàn ngoài dự tính.
Việc Sullivan chết đi là điều không thể tránh khỏi, chỉ là vấn đề thời gian, các thị trường tài chính hiểu rõ điều đó. Điều mà cộng đồng kinh doanh và đầu tư dường như không thể nào chấp nhận nổi là việc lão già lại tự tay kết thúc cuộc sống của mình, kết hợp với những tin đồn ngày càng lan rộng về việc chính Sullivan đã thuê người thủ tiêu kẻ bị nghi giết vợ lão. Và thế là sau khi sứ mệnh đó hoàn thành, lão đã tự bùm một viên đạn vào giữa sọ mình. Thị trường không được chuẩn bị cho những động thái tày đình như vậy. Nhiều nhà phân tích kinh tế đã dự báo, một thị trường bị sốc thường phản ứng một cách cực đoan và hỗn loạn. Và quả thật những nhà phân tích kinh tế đó đã đúng. Giá cổ phiếu của tập đoàn Sullivan Enterprises giảm một mạch sáu mươi phần trăm giá trị tại sàn giao dịch chứng khoán New York ngay trong buổi sáng người ta tìm thấy thi thể của lão, mức mất giá khủng khiếp nhất của một cổ phiếu trên thị trường suốt mười năm qua.
Với giá cổ phiếu trên thị trường giảm xuống mức thấp hơn giá trị thực tế sáu đô-la một cổ phiếu, chỉ sau một thời gian ngắn lũ kền kền săn xác chết đã bắt đầu bu lại.
Hội đồng quản trị Sullivan Enterprises đã từ chối lời đề nghị mua lại của Centus Corp, theo lời khuyên của Lord. Tuy nhiên, có nhiều dấu hiệu cho thấy đại đa số các cổ đông đang nóng lòng muốn chấp thuận đề nghị mua lại này, đơn giản vì họ quá lo lắng khi thấy phần lớn số tiền đầu tư của mình bốc hơi chỉ sau một đêm. Nhiều khả năng cuộc chiến chuyển đổi sở hữu này sẽ kết thúc và việc tiếp quản sẽ được hoàn thành chỉ sau hai tháng nữa. Công ty tư vấn luật cho Centrus là Rhoads, Director & Minor, một trong những hãng luật lớn nhất nước Mỹ và lại có kinh nghiệm lâu năm trong tất cả các lĩnh vực tư vấn luật.
Kết cục đã quá rõ ràng. PS&L sẽ không còn được cần đến nữa. Khách hàng lớn nhất của nó, với giá trị hợp đồng hơn hai mươi triệu đô-la mỗi năm, gần tương đương với một phần ba doanh thu của hãng, sẽ biến mất. Các luật sư đang đua nhau rời bỏ hãng và tìm mọi cách đạt được thỏa thuận với Rhoads, viện dẫn việc họ đã quá quen thuộc với công việc làm ăn của Sullivan như là một tấm đệm chắn trước nguy cơ thất nghiệp quá đau đớn và không tránh khỏi. Hai mươi phần trăm số luật sư của PS&L vốn trung thành từ trước đến nay đã nộp đơn từ chức và hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy làn sóng rời bỏ hãng sẽ dừng lại trong một sớm một chiều.
Lord đờ đẫn sờ tay lên mặt bàn, nhấc chai whiskey lên và dốc cạn vào cổ. Ông ta quay đầu lại, nheo mắt nhìn buổi sáng mùa đông ảm đạm bên ngoài và không khỏi tự mỉm cười.
Sẽ chẳng có thỏa thuận nào đang chờ ông ta ở Rhoads, Director & Minor và cuối cùng thì chuyện này cũng xảy ra: Lord cũng có thể bị yếu đuối như bất kỳ kẻ nào. Lão đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu khách hàng của mình lụn bại chỉ trong nháy mắt, nhất là trong thời buổi bạn đang là một tỷ phú giấy và chỉ một phút sau đã chỉ còn là một thằng cha nghèo kiết xác. Mặc dù vậy, lão chưa bao giờ hình dung nổi cú sụp đổ của chính mình, và cả việc nó có thể xảy ra, lại nhanh đến khủng khiếp như thế này, sụp đổ hoàn toàn, một cách đau đớn.
Đó chính là vấn đề của việc sở hữu một khách hàng thuộc dạng siêu khủng. Nó sẽ khiến bạn phải dồn toàn bộ thời gian và tâm trí vào đấy. Những khách hàng cũ bị bỏ rơi và xa lánh dần. Những khách hàng mới không được chăm chút, bổ sung. Cuối cùng ông ta đã bị chính sự tự mãn của mình trừng phạt.
Ông ta tính toán thật nhanh trong đầu. Sau hai mươi năm, ông ta đã bỏ túi được khoảng ba mươi triệu đô-la. Tiếc thay, không hiểu làm thế nào mà ông ta không chỉ tiêu sạch ba mươi triệu mà còn nhiều hơn con số đó rất nhiều. Sau ngần ấy năm ông ta đã từng sở hữu một loạt những ngôi nhà xa hoa, một ngôi nhà nghỉ ở đảo Hilton Head, một căn hộ đàng điếm ở New York nơi ông ta đánh chén những con mồi của mình. Những chiếc xe sang trọng, những bộ sưu tập đủ loại mà một người được cho là giàu sang và có gu thưởng thức không thể không có, một hầm rượu vang nhỏ nhưng tinh tế, và thậm chí một chiếc trực thăng riêng nữa—ông ta từng có tất cả những thứ đó, nhưng rồi ba cuộc ly hôn, không cuộc nào êm đẹp, đã khiến cho tài sản của ông ta tan biến sạch.
Ngôi nhà ông ta hiện có được đặt mua thẳng từ trang quảng cáo của tạp chí Architectural Digest danh tiếng nhưng mức lãi vay thế chấp để mua ngôi nhà đó cũng cao không thua gì sự xa xỉ của nó. Trong khi cái mà ông ta thực sự không có nhiều lúc này chính là tiền mặt. Khả năng thanh toán đã từ bỏ ông ta và ở cái hãng PS&L này người ta ăn cái gì người ta săn được, mà các đối tác của PS&L thì chẳng bao giờ đi săn theo đàn. Đó là lý do tại sao khoản chia hàng tháng của Lord lớn hơn rất nhiều so với bất kỳ ai trong hãng. Nhưng khoản chia điều chỉnh lại sau này chắc chỉ đủ cho ông ta trang trải những hóa đơn tín dụng; chỉ riêng tiền đóng hàng tháng của ông ta cho hãng tín dụng American Express cũng vào tầm khoảng năm chữ số.
Ông ta tập trung những tế bào não đang già đi với với tốc độ chóng mặt của mình vào danh sách những khách hàng ngoài Sullivan. Tất tần tật cũng chỉ có khoảng nửa triệu đô-la là hết cỡ, ấy là nếu ông ta tính toán chi li, bắt họ phải trả từng khoản một, mà ông ta thì không muốn làm như thế, hoàn toàn không. Kiểu làm ăn đó không xứng với danh tiếng của ông ta lúc này. Từ trước đến nay mọi chuyện vẫn tốt đẹp làm sao cho đến khi ông bạn già Walter Sullivan quyết định rằng cuộc đời không có gì đáng sống, kể cả khi có vài tỷ đô-la trong tay đi nữa. Lạy Chúa lòng lành. Tất cả chỉ vì một con điếm rẻ tiền chết tiệt.
Năm trăm nghìn đô-la! Thậm chí còn không bằng cái thằng Kirksen chết dẫm kia. Lord cau mày khi nhận ra điều đó.
Ông ta quay người lại và hờ hững ngắm nhìn bức tranh treo trên bức tường trước mặt. Trong những nét vẽ của một họa sĩ thế kỷ mười chín ít tên tuổi, ông ta đã tìm ra lý do để lại mỉm cười. Ông ta vẫn còn trong tay một lựa chọn. Mặc dù ông bạn thân và cũng là khách hàng lớn nhất đã làm lộn tùng phèo cuộc sống của Lord, tay luật sư béo tròn này vẫn còn một con bài tủ có thể dùng đến. Ông ta với tay nhấc điện thoại.
Fred Martin vào chân đẩy chiếc xe dọc theo hành lang. Đây mới là ngày thứ ba anh ta nhận công việc này, và là lần đầu tiên được phân công chuyển thư cho các luật sư trong hãng, Martin rất lo lắng để hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách nhanh chóng và chính xác. Là một trong mười chân chạy vặt được hãng thuê vào làm, Martin đã bắt đầu cảm thấy áp lực từ người giám sát của mình bắt phải đẩy nhanh tốc độ làm việc. Sau khi lang thang khắp các phố để tìm việc với hai bàn tay trắng ngoài tấm bằng cử nhân lịch sử của trường Georgetown, Martin đã nhận ra rằng con đường duy nhất của anh ta là phải vào trường luật. Mà còn nơi nào tốt hơn để tìm hiểu triển vọng của sự nghiệp đó hơn là tại một trong những hãng luật danh tiếng nhất của thủ đô? Hành trình phỏng vấn tìm việc dai dẳng đã thuyết phục được Martin rằng không bao giờ là quá muộn để bắt đầu việc tạo dựng quan hệ.
Anh ta kiểm tra lại sơ đồ cùng với tên của từng luật sư trong các ô vuông tương đương với văn phòng của người đó. Martin đã chụp vội bản sơ đồ từ trên mặt bàn trong phòng làm việc của mình mà không kịp để ý rằng bản sơ đồ mới sửa đổi bị nằm đè bên dưới một chồng hồ sơ giao dịch đa quốc gia dày phải đến năm nghìn trang, công việc của anh ta chiều hôm đó là đục lỗ và lập danh mục chỗ tài liệu này.
Vòng qua góc hành lang, anh ta dừng lại và nhìn lên cánh của đóng kín. Hôm nay thì của phòng ai mà chẳng đóng. Anh ta lấy gói đồ chuyển phát nhanh của Federal Express ra và kiểm tra lại tên trên sơ đồ, rồi so sánh nó với dòng chữ viết tay nguệch ngoạc ngoài giấy gói bưu phẩm. Trùng khớp. Anh ta nhìn cái giá gắn biển tên trống trơn và cau mày, bối rối.
Anh chàng gõ cửa, chờ một lúc, lại gõ rồi kéo tay nắm mở cửa ra.
Anh ta nhìn quanh. Căn phòng thật bừa bộn. Những chiếc thùng giấy nằm rải rác khắp trên sàn, đồ đạc nằm lộn xộn khắp nơi. Một số giấy tờ nằm vương vãi trên mặt bàn. Bản năng anh ta mách bảo cần hỏi lại người phụ trách mình xem sao. Biết đâu lại có sai sót nào đó. Anh ta nhìn đồng hồ. Đã muộn mất mười phút so với quy định. Anh ta chộp lấy điện thoại trên bàn và bấm số người phụ trách của mình. Không có ai trả lời. Rồi anh ta nhìn thấy ảnh người phụ nữ đặt trên bàn. Cao ráo, tóc màu hạt dẻ, trang phục rất cầu kỳ. Đây chắc chắn là văn phòng của ông ta rồi. Có lẽ mới chuyển vào chăng? Chứ ai lại để quên một tấm ảnh người yêu đẹp như thế kia? Với lập luận như vậy, Fred cẩn thận đặt gói bưu phẩm lên mặt chiếc ghế, nơi kiểu gì nó cũng sẽ được tìm thấy. Anh ta đóng cửa sau khi bước ra khỏi phòng.
“Tôi rất tiếc về chuyện Walter, Sandy. Thật sự tôi rất đau lòng.” Jack vừa nói vừa lia mắt chiêm ngưỡng khung cảnh thành phố trước mặt. Một căn hộ tầng thượng ở khu Upper Northwest. Chắc chắn một căn hộ như thế này phải đắt khủng khiếp, đó là chưa kể những khoản tiền không nhỏ đầu tư cho nội thất của nó. Nhìn đâu Jack cũng bắt gặp những tác phẩm hội họa nguyên bản, đồ nội thất bọc da mềm và đá chạm trổ công phu. Anh nghĩ bụng chắc thế giới cũng không có nhiều Sandy Lord nên chỗ ở của họ cũng phải hơn người một chút.
Lord ngồi bên ngọn lửa bập bùng cháy rất vui mắt trong lò, quấn quanh thân hình phì nộn của ông là một chiếc áo choàng rộng thùng thình có họa tiết hoa, chân đi đôi dép lê bằng da rất thoải mái. Một cơn mưa lạnh buốt đang đập vào những tấm kính cửa sổ rộng. Jack lùi sát về phía lò sưởi, đầu anh dường như cũng đang tí tách và bập bùng như những ngọn lửa kia; một đốm than hồng nổ đánh tách, bắn văng ra thành lò bằng đá cẩm thạch, bùng lên rồi tắt lịm rất nhanh. Jack xoay xoay ly rượu trên tay và nhìn người đồng nghiệp của mình.
Cú điện thoại hoàn toàn không làm Jack bất ngờ. “Chúng ta cần nói chuyện, Jack, càng sớm bao nhiêu thì càng tốt cho tôi bấy nhiêu. Không phải ở văn phòng.”
Khi Jack tới nơi, người hầu phòng già nua của Lord đã cầm lấy áo khoác và găng tay của anh rồi khẽ khàng biến mất vào sâu phía trong của căn hộ sang trọng.
Hai người đang ngồi trong phòng làm việc ốp gỗ gụ của Lord, chốn nghỉ ngơi yên tĩnh thật sang trọng của một người đàn ông khiến Jack cảm thấy ghen tị một cách tội lỗi. Trong đầu anh thoáng hiện lên hình ảnh về ngôi nhà đồ sộ xây bằng đá. Nó cũng có một thư viện, khá giống như ở đây. Anh lắc mạnh đầu và cố gắng tập trung nhìn vào lưng Lord.
“Tôi coi như đi tong rồi, Jack.” Những từ đầu tiên buột ra khỏi miệng ông ta khiến Jack không khỏi thấy buồn cười. Không thể không đánh giá cao sự thẳng thắn của con người béo phị này. Nhưng may mà anh kìm được. Vẻ nghiêm nghị trong giọng nói của Lord đòi hỏi một sự tôn trọng nhất định.
“Hãng sẽ ổn thôi, Sandy. Làn sóng nghỉ việc sắp chấm dứt rồi. Nếu cần thì chúng ta có thể cho thuê một số mặt bằng, cũng chẳng có gì to tát.”
Cuối cùng Lord đứng dậy và bước thẳng tới tủ rượu đủ các loại ở góc phòng. Chiếc cốc cối được rót đầy đến tận miệng và dốc cạn ngay lập tức bằng một cử chỉ thành thục.
“Xin lỗi, Jack, hình như tôi nói như vậy chưa thực sự rõ ràng thư phải. Hãng phải nhận một đòn trí mạng, nhưng cũng chưa đến mức khiến nó phải điêu đứng sập tiệm. Cậu nói đúng. Patton, Shaw sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn chồng chất này. Nhưng điều tôi đang muốn nói ở đây là liệu Patton, Shaw và Lord có còn sống được đến ngày mai không.”
Lord lảo đảo đi ngang qua căn phòng và mệt mỏi thả phịch người xuống chiếc sofa bọc da màu đỏ tía. Jack nhìn dãy đinh đồng bóng loáng chạy thành hàng dọc theo chiều dài chiếc sofa sang trọng. Anh nhấp một ngụm rượu trong cốc của mình và chăm chú nhìn khuôn mặt to bự của Lord. Đôi mắt của ông ta lúc này đã nheo hẳn lại, chỉ còn là hai cái khe ti hí mệt mỏi.
“Ông là người lãnh đạo hãng, Sandy, tôi chẳng thấy có gì thay đổi trong chuyện này cả, ngay cả khi danh sách khách hàng của ông có trải qua một cú đòn như vừa rồi.”
Lord rên lên khi vẫn nằm bẹp trên chiếc sofa.
“Một cú đòn? Một cú đòn thôi ư? Phải nói là tôi vừa lĩnh trọn một quả bom nguyên tử, Jack ạ, vào giữa thóp. Nhà vô địch thế giới quyền Anh hạng nặng chắc cũng không thể nào đấm mạnh hơn thế. Tôi coi như sắp tiêu hẳn rồi. Lũ diều hâu đang bu lượm trên không, và Lord là món chính cho chúng sắp xâu xé với nhau; một con lợn béo múp nhồi gia vị quay tên lửa, mồm ngậm táo thơm, mông vẽ hồng tâm cho chúng tranh nhau.”
“Kirsken à?”
“Kirksen, Packard, Mullins, cả thằng Townsend chó chết. Cứ đếm tiếp đi, Jack, danh sách đó còn kéo dài cho tới khi cậu điểm tới cái tên cuối cùng trong danh sách đối tác trong hãng. Dù sao cũng phải thừa nhận là tôi có một mối quan hệ đầy ác cảm đến khác thường với các cộng sự của mình trong hãng.”
“Nhưng không phải Graham, Sandy. Không phải là với Graham.”
Lord chậm rãi nghiêng người dậy, vừa chống người trên một cánh tay nần nẫn thịt vừa nhìn Jack.
Jack cũng tự hỏi tại sao anh có cảm tình với ông già này đến thế. Câu trả lời có lẽ nằm đâu đó trong bữa ăn trưa tại nhà hàng Fillmore dạo trước. Không vòng vo. Một lễ rửa tội đầy thực dụng với những từ ngữ cay độc nhưng thẳng thắn khiến bụng anh sôi lên, đầu óc bừng bừng, miệng phọt ra những câu trả đũa mà bình thường anh không bao giờ có đủ can đảm nói ra. Giờ thì ông ta đang gặp rắc rối to. Jack thì lại có phương tiện để bảo vệ ông ta. Hoặc có thể là anh đã từng có thì đúng hơn; quan hệ của anh với gia đình Baldwin lúc này cũng chẳng có gì chắc chắn.
“Sandy, nếu họ muốn động tới ông, họ sẽ phải bước qua tôi trước đã.” Đấy, anh đã nói như vậy. Và anh nói hoàn toàn thật lòng. Thực sự là chính Lord đã cho anh cơ hội được thể hiện năng lực của mình trước những người khác trong hãng, ném thẳng anh vào lửa như để thử vàng. Mà thật ra cũng làm gì còn cách nào khác để biết được liệu ta có chọn đúng người hay không? Đó là một trải nghiệm hoàn toàn không có gì phí phạm.
“Có thể biển sẽ động dữ dội đối với cả hai chúng ta, Jack ạ.”
“Tôi bơi giỏi lắm, Sandy. Với lại ông đừng có sầu thảm như người chết rồi thế. Ông là khoản đầu tư trong cái hãng luật mà tôi là một thành viên. Ông là người giỏi nhất trong việc tìm kiếm các hợp đồng. Có thể bây giờ ông đang ở dưới đáy, nhưng điều đó không có nghĩa là ông sẽ ở dưới đáy mãi mãi. Cứ tạm chấp nhận với con số năm trăm ngàn đô-la trong vòng mười hai tháng, rồi ông sẽ trở lại vị trí số một. Tôi không có ý định để một tài sản quý giá nhường này biến mất đâu.”
“Tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này, Jack.”
“Tôi sẽ không để ông quên đâu.”
Sau khi Jack ra về, Sandy định cót thêm cốc nữa nhưng rồi quyết định dừng lại. Ông ta cúi nhìn xuống đôi bàn tay run lẩy bẩy của mình và chậm rãi đặt chiếc cốc và chai rượu xuống. Ông ta kịp đổ người xuống sofa trước khi đầu gối của mình đầu hàng. Tấm gương cổ trên mặt lò sưởi phản chiếu hình ảnh của ông. Đã hai mươi năm trôi qua kể từ ngày có một giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt béo phì của Lord. Đó là ngày mẹ ông qua đời. Nhưng lúc này cơn nức nở lại ùa về không sao kìm được. Ông ta đã khóc cho người bạn của mình, Walter Sullivan. Suốt bao năm liền Lord đã tự huyễn hoặc mình tin rằng lão tỷ phú kia chẳng có ý nghĩa gì đối với ông ta ngoài một tấm ngân phiếu hậu hĩnh hàng tháng. Cái giá của sự tự lừa dối đó đã bộc lộ hết tại đám tang, khi Lord đã khóc dữ dội đến nỗi ông ta phải quay vào xe của mình cho đến khi các thủ tục mai táng bạn mình được tiến hành.
Giờ đây ông ta lại đang dụi tay trên cặp má núc ních của mình, cố lau đi những giọt nước mắt mặn như muối. Thằng ranh con chó chết ngu xuẩn. Lord đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện tới từng chi tiết nhỏ nhất. Cú giao bóng của ông ta sẽ cực kỳ hoàn hảo. Lord đã mường tượng ra tất cả những câu trả lời có thể của thằng nhóc, ngoài câu trả lời mà ông vừa nhận được. Ông đã đánh giá sai chàng trai trẻ. Lord đã tưởng rằng Jack sẽ làm đúng những gì mà bản thân ông cũng sẽ làm: lợi dụng cơ hội này o ép ông và đưa ra những yêu sách ngặt nghèo nhất để đổi lại đặc ân được yêu cầu.
Điều khiến ông ta khóc nức nở như trẻ con, không chỉ là sự ân hận, mà còn có cả sự hổ thẹn. Ông nhận ra cảm giác buồn nôn đang quặn lên trong bụng khiến ông phải gục sát đầu xuống tấm thảm dày và xốp. Hổ thẹn. Đó cũng là cảm giác lâu lắm rồi mới quay trở lại với ông ta. Khi cơn buồn nôn đã dịu đi và ông lại ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh bệ rạc của mình trong gương, Lord tự hứa với mình rằng ông ta sẽ không để cho Jack phải thất vọng. Rằng ông ta sẽ quay trở lại đỉnh cao. Và ông ta sẽ không bao giờ quên.
← Horatio Alger (1832–1899): Nhà văn Mỹ chuyên viết về những con người vượt khó, thành công từ những hoàn cảnh khó khăn nhất.