Chương 25
Ngay cả trong những giấc mơ và tưởng tượng ngông cuồng nhất, Frank cũng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ ngồi ở đây. Anh nhìn xung quanh và nhanh chóng xác nhận rằng căn phòng này đúng là có hình bầu dục. Nội thất có xu hướng đồng nhất, ôn hòa; nhưng với một ít điểm xuyết màu sắc ở đây, vài đường sọc ở chỗ kia, rồi một đôi giày thể thao đắt tiền đặt gọn gàng trên kệ thấp, tất cả đều thể hiện rằng chủ nhân căn phòng này chưa hề sẵn sàng cho việc nghỉ hưu. Frank nuốt khan và tự xốc dậy bản thân để có thể hít thở bình thường. Anh là một thanh tra cảnh sát kỳ cựu và đây cũng chỉ là một cuộc thẩm vấn những người liên quan, như bao cuộc thẩm vấn khác mà anh đã từng làm. Anh chỉ đang lần theo một đầu mối, không hơn, không kém. Chỉ một vài phút, rồi anh sẽ biến khỏi đây.
Nhưng bộ não của Frank cũng nhắc anh nhớ rằng người anh đang chuẩn bị tiến hành điều tra là đương kim Tổng thống Hoa Kỳ. Một làn sóng hồi hộp mới lại chạy dọc người anh khi cánh cửa mở ra và Frank vội đứng dậy, quay người và ngỡ ngàng hồi lâu trước bàn tay đang chìa ra trước mặt mình cho tới khi đầu óc anh cũng kịp xử lý vấn đề và anh chầm chậm chìa tay mình ra đón lấy bàn tay đó.
“Cảm ơn anh đã nhọc công đến tận cái xó rừng này của tôi, Đại úy.”
“Hoàn toàn không có gì, thưa ngài. Ý tôi là dù sao thì ngài cũng có nhiều việc đáng làm hơn là ngồi giữa cảnh tắc đường. Mặc dù tôi đoán là ngài chưa bao giờ thực sự phải trải qua cảnh tắc đường, đúng không, thưa Tổng thống?”
Richmond ngồi xuống sau bàn làm việc của mình và ra hiệu cho Frank ngồi xuống. Một Bill Burton im lìm như quả núi mà lúc này Frank mới nhận ra, đóng cửa lại và nghiêng đầu chào viên thanh tra.
“Tôi e là những tuyến đường đi lại của tôi bao giờ cũng được lên chi tiết từ trước. Đúng là tôi không mấy khi phải ngồi ngắm cảnh tắc đường, nhưng quả thật chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy ngán ngẩm lắm rồi.” Tổng thống cười vui vẻ và bất giác Frank cũng nhận ra là miệng anh cũng đang chúm lại thành một nụ cười.
Tổng thống nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt anh. Ông ta đan hai bàn tay vào nhau, vầng trán nhăn lại, và ông ta chuyển từ trạng thái vui vẻ đùa cợt sang tâm trạng cực kỳ nghiêm túc trong chớp mắt.
“Tôi muốn cám ơn anh, Seth.” Ông ta liếc nhìn Burton. “Bill đã cho tôi biết là anh rất hợp tác liên quan đến cuộc điều tra về cái chết của Christine Sullivan. Tôi thực sự rất cảm kích vì điều đó, Seth. Chắc sẽ có nhiều quan chức khác không thể tỏ thái độ hợp tác được như anh, hoặc không thì họ cũng lợi dụng điều đó để đánh bóng tên tuổi của mình. Tôi đã hy vọng nhiều hơn thế ở anh và những gì tôi nhận được còn vượt qua mọi sự mong đợi. Một lần nữa, xin cám ơn anh.”
Frank bối rối đỏ mặt vì tự hào như thể anh là một cậu bé vừa được thưởng vương miện cuộc thi đánh vần khối lớp bốn.
“Thật khủng khiếp, anh biết đấy. Cho tôi biết xem anh có tìm thêm được điều gì về mối liên hệ giữa việc Walter tự sát và việc tên tội phạm kia bị bắn chết không?”
Frank lắc những vì sao lung linh bắn ra khỏi đầu mình và đôi mắt kiên định của anh lại nhìn xoáy vào những đường nét đẹp như tạc trên khuôn mặt của Tổng thống.
“Thôi nào, Đại úy. Tôi có thể cam đoan với anh rằng ngay phút này đây tất cả mọi người ở Washington này, từ quan chức tới người dân bình thường đều đang xôn xao lên án việc Walter Sullivan thuê một sát thủ báo thù cho cái chết của vợ mình rồi tự sát sau khi trả thù xong. Chúng ta không thể ngăn cản được mọi người bàn tán về chuyện đó. Tôi chỉ muốn biết xem là cuộc điều tra của anh có thu được kết quả cụ thể nào chứng minh việc Walter thuê người thủ tiêu hung thủ giết vợ mình hay không thôi.”
“Tôi e là tôi không thể thực sự trả lời câu hỏi đó bằng cách này hay cách khác, thưa ngài. Tôi mong là ngài sẽ hiểu, nhưng đây là một cuộc điều tra vẫn đang tiếp diễn.”
“Đừng lo, Đại úy, tôi sẽ không lẵng nhẵng bám theo dấu chân của anh nữa đâu. Nhưng tôi có thể nói với anh rằng thời gian qua thật sự khó khăn đối với tôi. Không thể tin được là Walter Sullivan lại tự kết thúc cuộc đời mình như thế. Một trong những người xuất chúng và tháo vát nhất trong thời đại của ông ấy, nếu không muốn nói là ở bất kỳ thời đại nào.”
“Tôi cũng nghe rất nhiều người nói vậy.”
“Nhưng chỉ nói giữa hai chúng ta với nhau, là một người hiểu rõ Walter, tôi cũng thực sự không hoàn toàn bất ngờ trước khả năng ông ấy đã thực hiện những bước đi cụ thể và chi tiết để… giải quyết hung thủ giết vợ mình.”
“Là nghi phạm, thưa Tổng thống. Bị cáo vẫn vô tội cho tới khi bị tòa tuyên án.”
Tổng thống quay sang nhìn Burton. “Nhưng theo tôi được biết thì vụ án do anh phụ trách có cơ sở chắc chắn như thép rồi cơ mà.”
Seth Frank gãi tai. “Nhiều luật sư bào chữa rất khoái những vụ tưởng chừng chắc chắn như thép, thưa ngài. Thì đấy, chỉ cần dội đủ nước lên thép, nó sẽ bắt đầu rỉ ra và trước khi chúng ta kịp biết thì đã có vô số lỗ thủng hiện lên rồi.”
“Và tay luật sư bào chữa vừa rồi cũng là một người như vậy sao?”
“Cũng không biết thế nào. Tôi không phải là dân cá cược, nhưng tôi nghĩ chỉ có bốn mươi phần trăm khả năng là bị cáo bị kết án khi ra tòa. Khi đó chúng tôi đang có một cuộc chiến thực sự, khả năng chiến thắng chưa có gì là rõ ràng cả.”
Tổng thống ngồi ngả ra sau ghế và suy nghĩ về thông tin Frank vừa nói, sau đó ông ta lại ngước lên nhìn anh.
Cuối cùng Frank cũng nhận ra vẻ chờ đợi trên mặt ông ta, anh bèn rút cuốn sổ ghi chép của mình ra. Nhịp tim của anh bình thường trở lại khi anh đọc lướt qua những dòng chữ nguệch ngoạc quen thuộc của mình.
“Ngài có biết là ngay trước khi chết Walter Sullivan đã gọi tới đây cho ngài không?”
“Tôi biết là tôi đã nói chuyện với ông ấy. Tôi chỉ hoàn toàn không biết rằng việc đó xảy ra ngay trước khi ông ấy chết, không hề.”
“Tôi nghĩ tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên khi ngài không thông báo về thông tin này sớm hơn.”
Tổng thống sa sầm nét mặt. “Tôi biết. Tôi nghĩ là ngay chính tôi cũng thấy ngạc nhiên. Có lẽ là do thoạt đầu tôi nghĩ mình đang che chở cho Walter, hoặc chí ít cũng là những kỷ niệm về ông ấy, khỏi những tổn thương khác có thể xảy ra. Mặc dù tôi đã biết là sớm muộn cảnh sát cũng sẽ lần ra cuộc gọi này. Tôi rất tiếc, Đại úy ạ.”
“Tôi cần biết nội dung chi tiết của cú điện thoại đó.”
“Anh có muốn uống chút gì không, Seth?”
“Một cốc cà phê là tốt lắm rồi, cảm ơn ngài.”
Không cần Tổng thống phải ra hiệu, Burton nhấc một chiếc điện thoại trong góc phòng lên và một phút sau khay cà phê nạm bạc được đưa vào.
Cà phê nóng hổi được thưởng thức ngay lập tức; Tổng thống nhìn đồng hồ, và ngẩng lên bắt gặp Frank đang nhìn mình.
“Tôi rất tiếc, Seth, tôi đang tiếp đón chuyến thăm này của anh với tầm quan trọng tương xứng. Tuy nhiên, tôi có hẹn ăn trưa với một đoàn nghị sĩ sau vài phút nữa dù nói thật lòng tôi cũng không mặn mà cho lắm. Nghe thì thật buồn cười, nhưng tôi không đặc biệt có hứng thú với các chính trị gia.”
“Tôi hiểu. Chuyện này cũng chỉ mất vài phút thôi. Mục đích của cuộc gọi đó là gi?”
Tổng thống ngồi ngả ra lưng ghế như thể đang sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu mình. “Theo tôi nghĩ thì có thể coi đó là một cuộc gọi tuyệt vọng. Chắc chắn lúc đó ông ấy không còn là bản thân mình như mọi khi nữa. Dường như ông ấy đã mất cân bằng, hoàn toàn mất kiểm soát. Có những lúc ông ấy không hề nói gì một hồi lâu. Rất không giống với Walter Sullivan mà tôi biết.”
“Ông ấy nói với ngài về những chuyện gì?”
“Mọi chuyện, mà thực ra cũng chẳng đâu vào đâu cả. Nhiều lúc ông ấy cứ nói lảm nhảm một mình. Ông ấy nói về cái chết của Christine. Rồi về người đàn ông kia, người bị các anh bắt vì vụ án mạng ấy. Rằng ông ấy căm thù hắn đến nhường nào, hắn đã hủy hoại cuộc đời ông ấy ra sao. Thật khủng khiếp khi phải nghe những gì ông ấy nói khi đó.”
“Vậy ngài đã nói gì với ông ấy?”
“À, tôi cứ hỏi đi hỏi lại xem ông ấy đang ở đâu. Tôi muốn tìm thấy ông ấy, muốn giúp đỡ ông ấy bằng cách nào đó. Nhưng ông ấy nhất định không chịu nói. Tôi không nghĩ là ông ấy có nghe thấy những gì tôi nói, thực sự khi đó ông ấy như người quẫn trí rồi.”
“Vậy ngài có nghĩ rằng giọng ông ấy nghe như một người sắp tự sát không?”
“Tôi không phải bác sĩ tâm thần, Đại úy ạ, nhưng nếu phải đưa ra quan điểm của một người bình thường về trạng thái tâm thần của ông ấy đêm hôm đó, thì tôi có thể khẳng định dứt khoát rằng Walter Sullivan nói năng như một người sắp tự vẫn. Đó là một trong những lần hiếm hoi trong suốt nhiệm kỳ Tổng thống của mình mà tôi phải cảm thấy hoàn toàn bất lực. Nói thực lòng, sau cuộc trò chuyện với ông ấy đêm hôm đó, tôi không hề ngạc nhiên khi biết ông ấy đã chết.” Richmond liếc nhìn khuôn mặt không một chút cảm xúc của Burton, rồi lại nhìn viên thanh tra. “Đó cũng là lý do tại sao tôi muốn hỏi anh đã xác định được xem có chút sự thật nào hay chưa trong những lời đồn đại rằng Walter có dính dáng như thế nào đó với việc người đàn ông kia bị giết. Sau cú điện thoại của Walter tôi phải thừa nhận rằng ý nghĩ đó đã hiện lên trong tâm trí tôi một cách rất tự nhiên.”
Frank quay sang nhìn Burton. “Theo tôi đoán thì chắc các anh không có bản ghi âm cuộc gọi đó, đúng không? Tôi biết là có một số cuộc gọi tới đây thường được lưu lại.”
Tổng thống trả lời thay Burton. “Sullivan gọi vào đường dây riêng của tôi, Đại úy. Đó là một kênh liên lạc được bảo mật và việc ghi âm các cuộc điện thoại trên đường dây đó bị cấm tuyệt đối.”
“Tôi hiểu. Vậy ông ấy có đề cập thẳng với ngài về việc ông ấy có liên quan đến cái chết của Luther Whitney không?”
“Không, nói thẳng thì không. Rõ ràng là lúc đó suy nghĩ của ông ấy cũng không còn mạch lạc nữa. Nhưng nếu chú ý đến những hàm ý sau câu nói của ông ấy thì tôi biết là ông ấy đang cảm thấy—dù tôi ghét phải đưa ra nhận xét này một khi ông ấy đã mất—thì tôi nghĩ rằng ông ấy ám chỉ khá rõ ràng rằng ông ấy là người đứng đằng sau cái chết của nghi phạm kia. Tất nhiên tôi không có bằng chứng gì cho nhận định đó cả, nhưng cảm giác của tôi khi ấy là như vậy.”
Frank lắc đầu. “Chắc chắn đó phải là một cuộc trò chuyện chẳng dễ dàng chút nào.”
“Không, hoàn toàn không dễ chịu chút nào. Còn bây giờ, Đại úy ạ tôi e là đã đến lúc tôi phải dành thời gian cho một số công việc khác.”
Frank vẫn không chịu buông tha. “Vậy theo ngài thì tại sao ông ta lại gọi cho ngài? Và lại vào cái giờ khuya khoắt như vậy?”
Tổng thống lại ngồi xuống ghế, kín đáo lia mắt liếc nhanh về phía Burton. “Walter là một trong những người bạn thân nhất của tôi. Ông ấy thường làm việc theo giờ giấc chẳng giống ai, mà tôi thì cũng toàn phải làm việc khuya. Nên việc ông ấy gọi điện vào giờ đó cũng chẳng có gì là bất thường cả. Suốt mấy tháng vừa rồi tôi cũng không thường xuyên nói chuyện hay gặp gỡ riêng với ông ấy. Anh biết đấy, ông ấy vừa phải trải qua những mất mát quá lớn. Walter là mẫu người luôn âm thầm chịu đựng đau đớn. Còn bây giờ, Seth, xin anh thứ lỗi.”
“Tôi chỉ thấy hơi lạ là trong số tất cả những người mà ông ấy có thể gọi điện thì ông ấy lại gọi cho ngài. Ý tôi là có rất nhiều khả năng biết đâu lúc đó ông thậm chí còn không có mặt ở đây. Lịch trình đi lại của Tổng thống thì lúc nào chẳng kín đặc. Việc đó khiến tôi băn khoăn tự hỏi không biết ông ấy đang nghĩ gì trong đầu.”
Tổng thống lại ngồi ngả ra sau ghế, đan những ngón tay vào nhau và ngước nhìn lên trần nhà. Thằng cảnh sát này muốn giở trò với mình để chứng tỏ hắn là kẻ tinh ranh đây. Ông ta quay lại nhìn Frank và mỉm cười. “Nếu tôi mà là người có khả năng đọc được ý nghĩ của người khác thì hẳn tôi đã không phải dựa dẫm nhiều đến thế vào các chuyên gia thăm dò dư luận.”
Frank cũng mỉm cười. “Tôi không nghĩ là ngài phải cần đến khả năng ngoại cảm mới biết chắc rằng ngài sẽ vẫn ngồi tại chiếc ghế kia thêm bốn năm nữa.”
“Rất cám ơn anh vì điều đó, Đại úy. Tôi chỉ có thể nói với anh rằng Walter đã gọi cho tôi. Nếu như ông ấy đang chuẩn bị kết liễu mạng sống của mình thì ông ấy sẽ gọi cho ai chứ? Gia đình Walter Sullivan đã tránh xa ông ấy từ ngày ông ấy quyết định lấy Christine. Ông ấy có rất nhiều bạn bè kinh doanh, nhưng chẳng có mấy người mà ông ấy có thể gọi là bạn bè thực sự. Walter và tôi đã biết nhau từ nhiều năm nay, và tôi luôn coi ông ấy như một người cha tinh thần của mình. Tôi đã tỏ ra đặc biệt chủ động và nhiệt tình trong cuộc điều tra về cái chết của vợ ông ấy, như anh cũng biết đấy, tất cả những điều đó kết hợp với nhau có thể giải thích tại sao ông ấy muốn nói chuyện với tôi, đặc biệt là khi ông ấy đang muốn chấm dứt cuộc sống của mình. Thật sự đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi rất tiếc là không thể giúp gì hơn được cho anh.”
Cánh cửa bật mở. Frank không hề biết rằng nó chỉ mở ra sau khi Tổng thống bấm vào một cái nút bé tí đặt dưới bàn làm việc của ông ta.
Tổng thống ngước nhìn người thư ký của mình, “Tôi sẽ ra ngay đây, Lois. Đại úy, nếu có bất kỳ việc gì tôi có thể làm cho anh, cứ cho Burton biết. Xin thứ lỗi.”
Frank đóng cuốn sổ ghi chép của mình lại. “Cảm ơn ngài.”
Richmond trừng trừng nhìn ra ngưỡng cửa sau khi Frank đã đi khỏi.
“Tên của người luật sư bào chữa cho Whitney là gì, Burton?”
Burton nghĩ một lát. “Graham. Jack Graham.”
“Cái tên này nghe quen quen.”
“Làm việc tại hãng luật Patton, Shaw. Anh ta là một đối tác chính ở đó.”
Ánh mắt của Tổng thống vẫn nhìn xoáy vào mặt viên đặc vụ.
“Có chuyện gì vậy, thưa ngài?”
“Tôi cũng không chắc nữa.” Richmond mở khóa một ngăn kéo trong bàn làm việc của mình và lấy ra một cuốn sổ nhỏ mà ông ta dùng để ghi chép lại những chi tiết liên quan đến sự việc đặc biệt này. “Burton, đừng lúc nào quên đi thực tế rằng một bằng chứng cực kỳ quan trọng, mà vì nó chúng ta đã phải trả đến năm triệu đô-la, vẫn chưa được tìm thấy.”
Tổng thống lật lật qua những trang giấy trong cuốn sổ ghi chép của mình. Có quá nhiều người liên quan, dù ở mức độ khác nhau, trong vở kịch nhỏ này của bọn họ. Giả sử như Whitney đã đưa cho luật sư bào chữa của lão con dao rọc giấy kia cũng như kể lại những gì lão đã chứng kiến đêm hôm đó thì chắc chắn đến giờ này cả thế giới đã biết chuyện rồi. Richmond nghĩ lại cái đêm trao giải thưởng cho Ransome Baldwin ở Nhà Trắng. Chắc chắn Graham không phải là một thằng nhát gan. Chắc chắn là anh ta không có nó trong tay. Nhưng nếu vậy thì ai, nếu như có ai đó là người được Whitney tin cậy giao phó bằng chứng đó?
Trong khi bộ não của ông ta không ngừng đưa ra những lập luận phân tích chặt chẽ cũng như cân nhắc các khả năng khác nhau, một cái tên đột ngột bật ra trong đầu Tổng thống từ chính những dòng chữ được ông ta ghi chép rất ngay ngắn trong cuốn sổ. Một người mà từ trước đến giờ chưa lúc nào được thực sự tính đến.
Một tay Jack xách túi đồ ăn mua về nhà, tay kia cầm chiếc cặp tài liệu, anh loay hoay móc chiếc chìa khóa ra khỏi túi áo. Nhưng trước khi anh kịp cắm nó vào trong ổ khóa, cánh cửa bỗng nhiên bật mở.
Jack không giấu được vẻ ngạc nhiên. “Anh không nghĩ là em đã về rồi.”
“Anh không cần phải dừng lại mua đồ ăn làm gì. Em có thể nấu được mà.”
Jack vào trong nhà, thả chiếc cặp xuống bàn uống cà phê trong phòng khách và bước vào bếp. Kate chăm chú nhìn theo anh.
“Này, em cũng đi làm cả ngày. Tại sao em lại phải nấu ăn chứ?”
“Đó là công việc phụ nữ vẫn làm hàng ngày mà, Jack. Anh cứ nhìn mọi người xung quanh mà xem.”
Anh từ trong bếp thò đầu ra. “Không tranh cãi nữa. Em muốn ăn hải sản kiểu xào chua ngọt hay thập cẩm nhỉ? Anh còn mua thêm cả nem cuốn nữa đấy.”
“Thế nào cũng được. Với lại thực sự thì em không thấy đói lắm.”
Anh lại quay vào bếp và trở ra với hai đĩa lớn đầy ụ.
“Em biết thừa là nếu không chịu ăn thêm em sẽ bị gió thổi bay mất đấy. Lắm lúc anh nghĩ khéo phải nhét thêm đá vào túi áo cho em nếu cứ thế này mãi.”
Anh ngồi khoanh tròn cạnh cô ngay trên sàn nhà. Cô chỉ gảy gảy thức ăn của mình trong khi Jack ăn ngấu nghiến.
“Thế công việc của em hôm nay sao rồi? Em biết không, lẽ ra em có thể xin nghỉ thêm vài ngày nữa cũng được. Lúc nào em cũng bắt mình phải cố gắng quá sức đấy.”
“Xem ai đang nói kia.” Cô cầm một cái nem cuốn lên tay rồi nghĩ thế nào lại đặt nó xuống đĩa.
Anh cũng buông dĩa của mình xuống và ngước lên nhìn cô.
“Được rồi, anh nghe đây.”
Cô chống tay đứng dậy và chuyển lên ngồi trên chiếc sofa, hờ hững nghịch nghịch sợi dây chuyền trên cổ mình. Cô vẫn mặc nguyên quần áo như lúc sáng đi làm, trông cô có vẻ kiệt sức, như một bông hoa bị bầm dập trong gió bão.
“Em đang nghĩ rất nhiều về những gì em đã gây ra cho Luther.”
“Kate—”
“Jack, nghe em nói đã.” Giọng cô quất vào mặt anh rất sắc như một ngọn roi da. Rồi chỉ một thoáng sau một cô lại giãn ra. Cô tiếp tục với giọng bình tĩnh. “Em đã đi đến quyết định là em sẽ không bao giờ có thể vượt qua được chuyện đó, nên có lẽ em đành phải chấp nhận nó như thế mãi mãi thôi. Có lẽ những gì em làm không có gì là sai vì rất nhiều lý do. Nhưng chắc chắn là nó sai với ít nhất một lý do. Ông ấy là cha em. Nghe có thể không đâu vào đâu thật, nhưng chỉ riêng lý do đó cũng đã là quá đủ rồi.” Cô lại xoắn sợi dây chuyền của mình thêm vài vòng cho đến khi nó trở thành một chuỗi những mẩu kim loại lổn nhổn. “Em nghĩ, việc là một luật sư, ít nhất thì cũng là loại luật sư như em, đã khiến em trở thành một con người mà em không thực sự thích cho lắm. Đó hoàn toàn không phải là một kết luận thú vị gì khi con người ta đã gần ba mươi tuổi.”
Jack vươn tay sang để giữ chặt hai bàn tay đang run rẩy của cô. Kate vẫn để nguyên như vậy. Anh có thể cảm nhận được máu đang chảy giần giật trong những huyết mạch trên tay cô.
“Với những gì em vừa nói, em nghĩ đã đến lúc em phải có một sự thay đổi thật triệt để. Trong cuộc sống, trong công việc, trong tất cả mọi chuyện.”
“Em đang nói về chuyện gì vậy?” Anh đứng dậy và bước tới ngồi xuống cạnh cô. Mạch anh đạp lạc hẳn đi khi anh bắt đầu hình dung ra những gì cô đang định nói.
“Em sẽ không làm công tố viên nữa, Jack. Mà thực tế thì em cũng không bao giờ làm luật sư nữa. Em đã nộp đơn từ chức sáng nay rồi. Em phải công nhận là mọi người ở đó vô cùng ngỡ ngàng. Họ bảo em hãy suy nghĩ về chuyện này thật kỹ. Em bảo là em đã suy nghĩ rồi. Kiểu gì em cũng sẽ ra đi.”
Sự bàng hoàng và ngờ vực hiện rõ trong giọng của anh. “Em bỏ việc rồi sao? Lạy Chúa, Kate, em đã dồn biết bao công sức vào sự nghiệp của mình. Em không thể vứt bỏ tất cả như vậy được.”
Đột nhiên cô đứng bật dậy và bước lại bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài.
“Sự thật là thế đấy, Jack. Mà em cũng chẳng vứt bỏ cái gì cả. Ký ức về tất cả những gì em đã làm suốt bốn năm qua là quá đủ cho những cuốn phim kinh dị cả đời này rồi. Hoàn toàn khác xa những gì em hình dung trong đầu khi còn là sinh viên năm thứ nhất trường Luật, tranh luận về những nguyên tắc nền tảng của công lý.”
“Đừng có tự phủ nhận bản thân mình như thế. Cuộc sống này đã trở nên an toàn hơn rất nhiều nhờ những gì em làm được.”
Cô quay lại nhìn thẳng vào mắt anh. “Em sẽ không hơi đâu mà có bơi ngược dòng làm gì nữa. Em đã bị cuốn phăng ra biển từ lâu rồi.”
“Nhưng em định sẽ làm gì bây giờ? Em là một luật sư mà.”
“Không. Anh nhầm rồi. Em mới chỉ là luật sư trong một phần rất nhỏ của đời mình thôi. Cuộc đời em trước khi trở thành một luật sư tươi đẹp hơn nhiều.” Cô dừng lại và trừng trừng nhìn anh, hai cánh tay khoanh trước ngực đầy thách thức. “Chính anh đã giúp em nhận ra điều đó một cách rõ ràng, Jack. Em đã trở thành luật sư chỉ để trả thù cha mình. Ba năm học trong trường luật và bốn năm làm việc quên cả cuộc sống bên ngoài phòng xử án là một cái giá quá đắt.” Một tiếng thở dài sâu thẳm buột ra từ cổ họng Kate, người cô như chao đi vì không vững cho đến khi cô trấn tĩnh lại. “Hơn nữa, em cũng nghĩ rằng em đã trả xong mối thù đối với cha mình.”
“Kate, đó không phải là lỗi của em, hoàn toàn không.” Nói đến đó anh bỗng im bặt khi cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh nữa.
Những từ cô thốt lên sau đó làm anh choáng váng.
“Em sẽ chuyển đi nơi khác, Jack ạ. Em cũng chưa biết chính xác là sẽ đi đâu. Thời gian qua em đã dành dụm được chút tiền. Vùng Tây Nam nghe cũng có vẻ ổn. Hoặc cũng có thể là Colorado. Em muốn ở nơi nào đó hoàn toàn khác với nơi này. Có thể đó sẽ là một sự khởi đầu mới.”
“Chuyển đi.” Jack đờ đẫn thốt lên, với chính anh hơn là với cô. “Chuyển đi.” Anh lặp lại từ đó như thể đang vừa cố tìm cách khiến cho nó biến mất và cố gắng diễn giải và hiểu nó một cách ít đau đớn nhất so với những gì đang diễn ra trong lòng anh lúc này.
Cô cúi xuống nhìn hai bàn tay mình. “Chẳng có gì giữ em lại ở đây cả, Jack.”
Anh trừng trừng nhìn cô và anh cảm thấy hơn là nghe thấy câu trả lời giận dữ của mình vừa buột ra khỏi miệng.
“Quỷ tha ma bắt em đi! Tại sao em dám nói như thế với anh?”
Cuối cùng cô ngước lên nhìn anh. Jack gần như có thể nhìn thấy sự rạn vỡ trong giọng Kate khi cô cất tiếng. “Em nghĩ là anh nên về đi.”
Jack ngồi đờ đẫn bên bàn làm việc của mình, không muốn đối mặt với đống công việc, một quả núi nhỏ những công văn và tài liệu khẩn, giận dữ tự hỏi không hiểu cuộc sống của anh còn có thể khốn nạn hơn thế này nữa không. Đúng lúc đó Dan Kirksen bước vào. Jack thầm rên lên trong bụng.
“Dan, tôi không thực sự—”
“Cậu không tham dự cuộc họp các đối tác sáng nay.”
“Hừ, chẳng ai bảo tôi là có cuộc họp đó cả.”
“Đã có thông báo gửi tới phòng làm việc của từng người rồi, như thế có nghĩa là giờ làm việc của cậu không được chuẩn xác như mọi người.” Ông ta bực dọc lườm đống giấy tờ bừa bộn trên bàn Jack. Bàn làm việc của ông ta lúc nào cũng ở trong tình trạng nguyên sơ nhất; một bằng chứng hiển nhiên cho thấy ông ta hầu như không bao giờ động chân động tay vào những công việc thực thụ của một luật sư.
“Thì giờ tôi đang ở đây rồi đấy thôi.”
“Theo tôi biết thì cậu và Sandy đã gặp nhau ở nhà ông ta.”
Jack chằm chằm nhìn ông ta. “Hóa ra thời buổi này không còn gì là riêng tư nữa cả.”
Kirksen giận dữ phun phì phì. “Những vấn đề liên quan đến công ty phải được thảo luận trước toàn thể các đối tác. Chúng ta không bao giờ cần đến những trò phe phái có thể hủy diệt cải hãng này hơn cả những gì chúng ta đang phải gánh chịu trong hiện tại.”
Suýt chút nữa thì Jack đã phá lên cười. Dan Kirksen, người vẫn được coi là ông vua của những kẻ chuyên kéo bè, kết phái.
“Tôi nghĩ chúng ta đã trải qua giai đoạn tồi tệ nhất rồi.”
“Anh thấy vậy thật sao Jack? Thật thế sao?” Kirksen cười khẩy. “Tôi không hề biết là anh lại có nhiều kinh nghiệm đến thế trong những chuyện như thế này.”
“Hùm, nếu chuyện này khiến ông bực mình đến thế, Dan, tại sao ông không cuốn xéo đi cho rảnh?”
Cái cười khẩy vụt tan biến trên mặt của người đàn ông nhỏ thó. “Tôi đã ở các hãng này gần hai mươi năm qua.”
“Nghe có vẻ như đã đến lúc phải có một sự thay đổi nào đó. Biết đâu như thế sẽ tốt cho ông.”
Kirksen ngồi xuống, lau lau những hạt bụi trên cặp kính của mình. “Để tôi cho anh một lời khuyên chân thành nhé, Jack. Đừng có đặt cược vào Sandy. Làm như vậy là anh đang mắc một sai lầm khủng khiếp đấy. Ông ta coi như tiêu rồi.”
“Cám ơn ông vì lời khuyên.”
“Tôi nói nghiêm túc đấy, Jack, đừng có tự hủy hoại vị thế của anh bằng những nỗ lực vô ích, dù thiện ý chăng nữa, nhằm cứu vớt ông ta.”
“Tự hủy hoại vị thế của tôi ư? Ý ông muốn nói là vị thế của gia đình Baldwin, đúng không?”
“Chẳng gì thì họ cũng là khách hàng của anh…ít nhất là trong lúc này.”
“Ông đang toan tính một sự thay đổi ở vị trí người cầm lái phải không? Nếu quả thật như thế thì, chúc may mắn. Ông sẽ chỉ trụ được một phút là cùng.”
Kirksen đứng phắt dậy. “Không có gì là mãi mãi cả, Jack ạ. Sandy Lord hay bất kỳ ai khác cũng có thể nói cho anh hiểu điều đó. Cái gì đến được thì cũng đi được. Anh có thể đốt hết cầu trong thành phố, chỉ có điều nhớ bảo đảm là không để ai còn sống sót trên những cây cầu đó.”
Jack đứng dậy đi vòng quanh bàn và lừng lững đứng choán trước mặt Kirksen. “Từ hồi nhỏ ông cũng đã thế này, hay ông chỉ mới trở thành một kẻ khốn kiếp khi đã là người lớn hả Dan?”
Kirksen nhếch mép cười và chuẩn bị bước đi. “Như tôi vừa nói ấy, không nói trước được chuyện gì đâu, Jack. Những mối quan hệ khách hàng cũng mong manh lắm. Cứ ví dụ như những quan hệ của anh chẳng hạn. Chúng chủ yếu được xây dựng trên cơ sở hôn lễ tuong lai của anh với Jennifer Ryce Baldwin. Giả sử như bây giờ cô Baldwin tình cờ phát hiện ra việc ban đêm anh không hề về nhà, mà thay vào đó anh ngủ chung nhà với một người phụ nữ trẻ trung nào đó, thì rất có thể cô ấy sẽ không còn muốn giao phó công việc làm ăn cho anh nữa, và lại càng không mặn mà với việc trở thành vợ anh.”
Chỉ trong chớp mắt, lưng của Kirksen đã dính chặt vào tường và Jack ghé sát vào mặt của tay đối tác phụ trách điều hành đến nỗi kính của ông ta mờ hẳn đi.
“Đừng có làm bất kỳ điều gì ngu ngốc, Jack. Cho dù vị thế của anh ở đây có quan trọng đến mấy, ban lãnh đạo hãng cũng không đời nào chấp nhận việc một đối tác cấp dưới dám hành hung một đối tác cấp trên đâu. Chúng ta vẫn có những tiêu chuẩn nhất định tại Patton, Shaw này.”
“Đừng có bao giờ chọc mũi vào cuộc sống riêng của tôi như thế, Kirksen. Đừng bao giờ!” Jack đẩy ông ta ngã giúi vào cánh cửa và quay người bước về bàn làm việc của mình.
Kirksen điềm nhiên vuốt phẳng lại vạt áo sơ-mi và đắc chí mỉm cười một mình. Thao túng bọn chúng mới dễ dàng làm sao. Kể cả những thằng to xác, đẹp mã đến đâu chăng nữa. Chỉ được cải to xác như những con la, chưa chắc đã khôn ngoan gì. Tất cả bọn chúng mới nông cạn và ngu ngốc chứ.
“Anh biết không, Jack, anh nên biết anh đang tự đẩy mình vào chuyện gì. Không biết vì lý do nào mà dường như anh tin tưởng Sandy Lord một cách mù quáng đến thế. Lão có cho anh biết sự thật về Barry Alvis không nhỉ? Không biết lão có tình cờ đề cập đến chuyện đó không, Jack?”
Jack chầm chậm quay người lại và trừng trừng nhìn xoáy vào ông ta.
“Kiểu gì lão chẳng giở cái cớ là thiếu khả năng tìm kiếm hợp đồng, mãi mãi chỉ có thể là một cộng sự quèn? Hay lão lại giải thích với anh rằng Alvis đã làm đổ bể một dự án quan trọng nào đó?”
Jack vẫn trừng trừng nhìn ông ta không chớp mắt.
Kirksen mỉm cười đắc thắng.
“Một cú điện thoại, Jack. Công chúa gọi điện phàn nàn là Alvis đã gây khó dễ cho cô ấy và cha mình. Và thế là Barry Alvis phải biến ngay. Luật chơi là thế đấy, Jack ạ. Có thể anh không hề muốn tham gia trò chơi này. Nhưng nếu anh không muốn, cũng không có ai ngăn cản anh ra đi cả.”
Suốt thời gian qua Kirksen đã dày công vạch ra chiến lược này. Một khi Sullivan không còn nữa, ông ta có thể hứa hẹn với Baldwin rằng công việc của Baldwin Enterpises sẽ là ưu tiên số một trong hãng, và Kirksen vẫn còn nắm trong tay nòng cốt của một trong những đội quân luật sư năng lực nhất thành phố. Và hợp đồng làm ăn trị giá đến bốn triệu đô-la mỗi năm cộng với những mối làm ăn đang có sẽ giúp ông ta trở thành người kiếm mối lớn nhất hãng luật này. Và cái tên Kirksen cuối cùng cũng sẽ xuất hiện trên bảng hiệu của hãng, thay cho cái tên hiện thời sắp bị gạt bỏ một cách nhục nhã.
Tay đối tác điều hành mỉm cười nhìn Jack. “Có thể là anh không ưa tôi, Jack, nhưng những gì tôi nói với anh đều là sự thật. Anh là một cậu bé trưởng thành rồi, tự anh phải biết giải quyết như thế nào.”
Kirksen bỏ ra và đóng cửa lại sau lưng mình.
Jack đứng im tại chỗ thêm vài giây rồi đổ phịch người xuống ghế. Anh chồm người về phía trước, vung tay gạt lung tung một hồi khiến tất cả giấy tờ và tài liệu bắn tung xuống sàn nhà, rồi nặng nề gục đầu xuống mặt bàn.