← Quay lại trang sách

Chương 26

Seth Frank chăm chú nhìn ông già. Người lùn tịt, chiếc mũ phớt mềm sùm sụp trên đầu, mặc quần nhung kẻ, áo len dày, chân đi đôi ủng mùa đông, trông ông ta vừa có vẻ vừa lo lắng vừa bứt rứt vì phấn khích khi có mặt tại đồn cảnh sát. Trong tay ông ta là một vật hình chữ nhật được bọc trong giấy màu nâu.

“Tôi không chắc là tôi hiểu ông muốn nói gì, ông Flanders.”

“Anh biết đấy, hôm ấy tôi cũng có mặt ở đó. Tức là tại bên ngoài trụ sở Tòa án hôm trước ấy. Anh biết đấy, khi người đàn ông kia bị giết. Tôi chỉ tò mò tạt vào xem có chuyện gì mà mọi người xúm đông như vậy. Tôi đã sống ở đây cả đời, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh gì huyên náo và ồn ào như vậy cả, tôi có thể cam đoan với anh.”

“Tôi biết rồi,” Frank uể oải nói.

“Vâng, tình cờ tôi lại cầm theo cái máy quay phim cá nhân mới mua, máy tốt thật đấy, chỉ định ghi lại cho vui. Chỉ việc cầm máy, ngắm vào chỗ đó và bấm nút quay. Chất lượng hình ảnh tuyệt hảo. Bà vợ cứ khăng khăng bắt tôi phải tới đây.”

“Vâng, tuyệt lắm, ông Flanders. Và mục đích của tất cả chuyện này là gì?” Frank nhìn ông ta với ánh mắt dò hỏi.

Vẻ mặt Flanders bỗng giãn ra khi ông ta bừng hiểu sự khó chịu của Frank. “Ồ vâng, tôi xin lỗi, Đại úy. Tôi cứ đứng đây huyên thuyên con cà con kê, nó thành bệnh mất rồi, cứ hỏi bà nhà tôi thì rõ. Tôi mới nghỉ hưu được một năm. Hồi trước đi làm tôi không nói chuyện mấy. Vì là công nhân đứng dây chuyền ở một nhà máy xử lý mà. Thành thử bây giờ lại thích nói chuyện. Cả nghe nữa. Hàng ngày tôi la cà phần lớn thời gian ở quán cà phê đằng kia, phía sau ngân hàng ấy. Cà phê ngon mà món bánh nướng nhân mứt thì tuyệt cú mèo, ít chất béo có hại cho sức khỏe.”

Frank không giấu nổi vẻ cáu kỉnh.

Flanders vội vã nói tiếp. “Vâng, tôi tới đây để cho anh xem cái này. Thực ra là tặng hẳn cho anh. Tất nhiên là tôi đã sao ra một bản cho mình rồi.” Ông ta chìa cho Frank cái gói vẫn cầm khư khư từ đầu đến giờ.

Frank mở cái gói và thấy trước mặt anh là một cuốn băng video.

Flanders bỏ mũ xuống, để lộ cái đầu hói với mấy sợi tóc lơ thơ phủ hai bên thái dương. Ông ta hăng hái nói tiếp. “Tôi quay được mấy cảnh hay lắm, như tôi vừa bảo ấy. Cả cảnh Tổng thống và khi người kia bị bắn. Ghi được tất cả những cảnh đó. Như thể Chúa làm chứ không phải tôi nữa. Tôi đang ghi lại hình ảnh của Tổng thống mà, anh biết đấy. Tình cờ thế nào lại ghi được hết.”

Frank tròn mắt nhìn người đàn ông.

“Tất cả đều có trong đấy đấy, Đại úy. Chẳng biết có ăn thua gì không.” Ông ta liếc nhìn đồng hồ. “Ôi trời, tôi phải về đây. Muộn giờ ăn trưa mất rồi. Bà nhà tôi lại cằn nhằn cho mà xem.” Ông ta quay người đi. Seth Frank vẫn trân trân nhìn cuốn băng video trên tay.

“Ôi, Đại úy. Còn chuyện này nữa.”

“Vâng.”

“Nếu như có chi tiết nào đó được phát hiện ra từ cuốn băng của tôi, anh có cho rằng người ta sẽ sử dụng tên của tôi khi viết về nó không nhỉ?”

Frank lắc đầu bối rối. “Viết về cái gì kia?”

Ông giả không giấu nổi vẻ háo hức. “Vâng, anh biết đấy, ý tôi là các nhà sử học. Liệu họ có gọi đó là cuốn băng Flanders không nhi, hoặc đại loại một cái tên gì như vậy. Có thể là Video Flanders chẳng hạn. Thì cũng giống như trước kia, anh biết đấy.”

Frank mệt mỏi bóp hai thái dương. “Như trước kia là sao?”

“Trời ạ, Đại úy. Anh biết rồi còn gì, giống như Zapruder trong vụ ám sát Tổng thống Kennedy ấy.”

Cuối cùng Frank cũng à lên một tiếng khi nhớ ra. “Chắc chắn tôi sẽ nhắc họ, ông Flanders. Trong trường hợp cần thiết. Cho thế hệ mai sau.”

“Anh nhớ nhé.” Flanders sung sướng trỏ một ngón tay về phía anh. “Cho thế hệ mai sau, tôi thích nghe câu đó. Chúc một ngày tốt lành, Đại úy.”

"Alan?"

Richmond uể oải ra hiệu cho Russell bước vào rồi lại cắm mặt xuống quyển sổ ghi chép trước mặt ông ta. Xong xuôi, ông ta gập nó lại rồi ngẩng lên nhìn bà Chánh văn phòng của mình; ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm.

Russell lưỡng lự, mắt cúi gằm xuống thảm trải sàn, hai bàn tay bà ta vặn vẹo trước mặt vì hồi hộp. Rồi bà ta vội rảo bước qua căn phòng và ngồi, đúng hơn là đổ phịch người xuống một chiếc ghế.

“Tôi không biết phải nói gì với ông nữa, Alan. Tôi biết không thể tha thứ cho hành động của mình, tuyệt đối không phù hợp với cương vị. Chắc chắc lúc đó tôi bị điên rồi nên mới làm như vậy.”

“Vậy là không phải cô đang định tìm cách thanh minh rằng làm như thế là tốt nhất cho lợi ích của tôi phải không nào?” Richmond ngả hẳn người ra sau ghế, mắt vẫn không rời khỏi Russell.

“Không, không đâu. Tôi tới đây để xin từ chức.”

Tổng thống mỉm cười. “Có lẽ tôi đã đánh giá cô hơi thấp, Gloria.”

Ông ta đứng dậy, bước vòng qua bên kia chiếc bàn và đứng dựa người vào nó, đối diện với Russell. “Ngược lại là khác. Hành động của cô tuyệt đối thích hợp. Giả sử như tôi ở vào cương vị cô lúc đó, chắc chắn tôi cũng làm như vậy thôi.”

Bà ta ngước lên nhìn ông chủ của mình. Nét mặt bà ta không thể diễn tả hết sự ngỡ ngàng bên trong.

“Đừng hiểu nhầm ý tôi, Gloria, như bất kỳ nhà lãnh đạo nào khác, tôi cũng đòi hỏi lòng trung thành từ cấp dưới. Tuy nhiên, tôi không bao giờ ảo tưởng về bản chất con người, bản chất ích kỷ của con người, với tất cả những điểm yếu và bản năng cạnh tranh sinh tồn của nó. Xét cho cùng thì tất cả chúng ta đều là những con thú. Tôi đã giành được vị trí này trong cuộc đời bằng cách không bao giờ quên đi thực tế rằng người quan trọng nhất trên thế gian này là chính bản thân mình. Cho dù ở trong hoàn cảnh như thế nào chăng nữa, bất chấp mọi khó khăn, tôi cũng không bao giờ, không bao giờ quên đi chân lý giản dị ấy. Những gì cô làm đêm hôm đó chứng tỏ rằng cô cũng chia sẻ quan điểm sống giống tôi.”

“Ông biết tôi có ý định gì sao?”

“Tất nhiên là tôi biết, Gloria, tôi không trách gì cô về việc đã lợi dụng hoàn cảnh đó để làm lợi cho bản thân mình. Lạy Chúa, chẳng phải đó là nền tảng xây dựng lên đất nước cũng như thành phố này sao?”

“Nhưng khi Burton cho ông biết chuyện—”

Richmond giơ một tay lên để ngăn bà ta lại. “Phải thừa nhận là đêm hôm đó tôi hơi xúc động. Chủ yếu là cảm giác bị phản bội. Nhưng từ đó đến nay, tôi đã rút ra kết luận rằng những gì cô làm thể hiện sức mạnh, chứ không phải sự yếu đuối trong con người cô.”

Russell cố hiểu toàn bộ chuyện này đang dẫn đến đâu. “Nếu vậy thì tôi có thể coi rằng ông không muốn tôi từ chức?”

Tổng thống cúi người về phía trước, cầm lấy tay bà Chánh văn phòng. “Cứ coi như tôi chưa hề nghe thấy cô đả động gì đến chuyện đó, Gloria. Tôi không thể hình dung đến chuyện để quan hệ giữa hai chúng ta đổ vỡ sau khi chúng ta đã hiểu nhau quá rõ như thế này. Chúng ta dừng chuyện này ở đây nhé?”

Russell đứng dậy để lui ra ngoài. Tổng thống cũng quay lại bàn làm việc.

“À này, Gloria. Tôi có một số việc muốn bàn qua với cô tối nay. Gia đình tôi đang có việc ở ngoài. Nên có lẽ chúng ta sẽ làm việc ở phòng riêng của tôi.”

Russell quay lại nhìn ông ta.

“Có thể sẽ phải làm việc khuya đấy, Gloria. Tốt nhất là cô nên mang theo quần áo để thay luôn.” Tổng thống nói mà không hề mỉm cười. Ánh mắt của ông ta như muốn cắt xuyên qua người bà Chánh văn phòng, rồi ông ta quay trở lại với công việc của mình.

Bàn tay của Russell không giấu nổi vẻ run rẩy khi bà ta đóng cửa lại.

Jack đập cửa rầm rầm mạnh đến nỗi anh cảm thấy mặt gỗ dày bịch và bóng loáng cắt thẳng vào những khớp xương của mình.

Người quản gia ra mở cửa nhưng Jack lao vọt vào trước khi bà ta kịp mở miệng nói câu nào.

Jennifer Baldwin tha thướt bước xuống cầu thang uốn lượn, rồi đi thẳng ra sảnh ra vào ốp đá cẩm thạch. Cô đang diện trên người một chiếc váy ở nhà buổi tối cực kỳ sang trọng, mái tóc buông xõa xuống hai vai rồi phủ qua khe ngực trông vô cùng quyến rũ. Cô không hề mỉm cười khi nhìn thấy anh.

“Jack, anh đang làm gì ở đây vậy?”

“Anh muốn nói chuyện với em.”

“Jack, em có những kế hoạch phải làm cho xong. Anh sẽ phải đợi đến lúc khác.”

“Không!” Anh chụp lấy tay cô, nhìn quanh, mở toang hai cánh cửa gỗ chạm trổ cầu kỳ và kéo cô vào trong thư viện, đóng sầm cửa lại phía sau lưng.

Cô giật tay mình ra khỏi tay anh. “Anh điên à, Jack?”

Anh nhìn quanh căn phòng với những tủ sách khổng lồ và những giá sách chật cứng các ấn phẩm nguyên bản bìa bọc da mạ chữ vàng. Tất cả chỉ để làm cảnh vì chưa có quyển nào từng được mở ra. Tất cả chỉ để làm cảnh.

“Anh chỉ có một câu hỏi rất đơn giản để cho em trả lời và sau đó anh sẽ về ngay.”

“Jack—”

“Một câu hỏi. Và sau đó anh sẽ về ngay.”

Cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực, rồi khoanh tay lại trước ngực. “Câu hỏi gì vậy?”

“Có hay không có việc em gọi điện tới hãng của anh và yêu cầu họ sa thải Barry Alvis chỉ vì anh ta bắt anh phải làm việc vào cái đêm chúng ta tới Nhà Trắng?”

“Ai nói với anh như vậy?”

“Hãy trả lời câu hỏi của anh đi, Jenn.”

“Jack, tại sao với anh chuyện này lại quan trọng đến vậy?”

“Vậy là chính em đã đòi sa thải anh ta?”

“Jack, em muốn anh thôi không suy nghĩ về chuyện đó nữa và bắt đầu thừa nhận tương lai mà chúng ta sẽ cùng nhau gây dựng. Nếu chúng ta—”

“Hãy trả lời câu hỏi chết tiệt ấy đi đã!”

Cô như nổ tung. “Đúng! Đúng là em đã yêu cầu sa thải đồ chó chết ấy đấy. Thì sao chứ? Hắn ta đáng bị như vậy. Hắn đối xử với anh như một người cấp dưới của mình. Và hắn đã sai hoàn toàn khi nghĩ vậy. Hắn chẳng là cái quái gì cả. Hắn đã chơi với lửa và bị bỏng tay, và em không hề cảm thấy thương hại hắn dù chỉ là một chút thôi.” Cô nhom nhom nhìn anh, hoàn toàn không có chút ân hận nào.

Sau khi đã nghe xong câu trả lời mà anh đoán là sẽ được nghe, Jack ngồi phịch xuống một chiếc ghế và trừng trừng nhìn chiếc bàn khổng lồ ở phía đầu kia của căn phòng. Chiếc ghế làm việc bọc da có lưng tựa cao đang quay ngược về phía họ. Anh ngước nhìn những bức sơn dầu trang trí trên các bức tường, những ô cửa sổ khổng lồ với những tấm rèm sang trọng lượn sóng vô cùng hoàn hảo có giá tiền mà anh thậm chí không hình dung nổi là bao nhiêu, những món đồ gỗ chạm trổ cầu kỳ, những tác phẩm điêu khắc bằng đá và kim loại rải rác đây đó. Trần nhà cũng lại là nơi tập trung cả một binh đoàn các hiệp sĩ trung cổ đang hành quân qua. Thế giới của gia đình Baldwin. Hừ, ở đây họ luôn được chào đón. Anh nặng nề nhắm nghiền mắt lại.

Jennifer vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, nhìn anh chăm chú, đôi mắt cô không giấu nổi vẻ lo âu. Cô chần chừ một lát rồi bước lại gần, quỳ xuống bên cạnh Jack, chạm tay vào vai anh. Mùi nước hoa quyến rũ tỏa ra từ cơ thể cô trùm khắp người anh. Cô khẽ khàng lên tiếng, sát vào mặt Jack. Hơi thở của cô như mơn man bên tai anh.

“Jack, em đã nói với anh rồi, anh không việc gì phải chịu đựng kiểu đối xử đó cả. Và nhất là khi vụ án mạng lố bịch đó đã bị gạt qua một bên, chúng ta có thể tiếp tục với cuộc sống của mình. Ngôi nhà của chúng ta chuẩn bị xong rồi, trông nó thật lộng lẫy, cực kỳ tráng lệ. Và chúng ta còn phải lên các kế hoạch cho đám cưới nữa. Anh yêu à, giờ thì mọi chuyện đã trở lại bình thường như cũ.” Cô sờ lên mặt anh, xoay nó đối diện với mình. Cô đắm đuối nhìn anh bằng đôi mắt gợi tình sóng sánh tuyệt nhất của mình, rồi nồng nhiệt hôn anh, một cái hôn rất dài và say đắm, để cho môi cô từ từ tuột ra khỏi môi anh. Ánh mắt của cô hớt hải tìm kiếm trong mắt anh. Cô không nhìn thấy những gì cô đang tìm kiếm.

“Em nói đúng, Jenn. Vụ án mạng lố bịch đó đã kết thúc. Một con người mà anh kinh trọng và yêu quý đã bị bắn vỡ sọ. Vụ án khép lại, đã đến lúc tiếp tục sống. Còn cả một gia tài cần gây dựng.”

“Anh hiểu ý em là gì mà. Lẽ ra anh không bao giờ nên dính dáng đến cái vụ đó ngay từ đầu mới phải. Đó đâu phải là vấn đề của anh. Chỉ cần mở to mắt một chút thôi, anh sẽ nhận thấy ngay rằng tất cả những chuyện đó đều không xứng tầm với anh mà, Jack.”

“Và hoàn toàn khiến em khó chịu, đúng không?”

Bất thình lình Jack đứng bật dậy. Trông anh như người không thể nào kiệt sức hơn được nữa.

“Chúc em có một cuộc sống tuyệt vời, Jenn. Anh rất muốn nói hy vọng sẽ gặp lại em nhưng thực sự thì anh không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra.” Anh bắt đầu quay người bước đi.

Cô chụp lấy tay áo anh. “Jack, xin anh hay cho em biết em đã làm điều gì kinh khủng đến mức ấy sao?”

Anh lưỡng lự một lát rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt cô.

“Em vẫn còn phải hỏi nữa sao. Lạy Chúa tôi!” Anh chán nản lắc đầu. “Em đã lấy đi cuộc sống của một người đàn ông, Jenn, một người mà thậm chí em còn không biết mặt, và em đã hủy hoại cuộc sống của ông ta. Và tại sao em lại làm như vậy? Chỉ bởi vì vài việc anh ta làm với anh đã khiến em thấy khó chịu. Vậy là em đang tâm hủy hoại một sự nghiệp mà anh ta gây dựng suốt mười năm trời và xóa sổ hoàn toàn mọi công sức của anh ta chỉ bằng một cú điện thoại. Không bao giờ em thèm bận tâm đến những gì sẽ xảy ra đối với bản thân anh ta, gia đình anh ta. Anh ta hoàn toàn có thể tự cho một viên đạn vào đầu mình, vợ anh ta có thể đã ly dị anh ta mà em cũng không thèm quan tâm. Em không bao giờ quan tâm tới điều đó. Có lẽ thậm chí em còn không bao giờ suy nghĩ về chuyện đó. Và điều mấu chốt ở đây là anh không bao giờ có thể yêu, anh không bao giờ có thể sống trọn đời mình bên cạnh một người có thể làm chuyện khủng khiếp như thế được. Nếu như em không hiểu được điều đó, nếu như em thực sự nghĩ rằng những gì em làm không có gì là sai trái, vậy thì đó lại càng là tất cả lý do chúng ta cần chia tay nhau ngay lúc này. Tốt nhất là nói toạc những khác biệt không thể dung hòa trước khi tổ chức đám cưới. Đỡ cho tất cả mọi người cả thời gian và công sức.”

Anh vặn tay nắm cửa và mỉm cười. “Có lẽ tất cả những người anh biết sẽ nói anh là một kẻ điên rồ khi làm chuyện này. Rằng em là một phụ nữ hoàn hảo, xinh đẹp, giỏi giang, giàu có—và quả thật là em có tất cả những phẩm chất đó, Jenn ạ. Họ vẫn bảo chúng ta sẽ có một cuộc sống thật hoàn hảo bên nhau. Rằng chúng ta sẽ có tất cả mọi thứ. Làm sao có chuyện chúng ta lại không hạnh phúc cơ chứ? Nhưng vấn đề là ở chỗ, anh sẽ không thể làm em hạnh phúc vì anh không quan tâm tới những công việc mà em làm. Anh không quan tâm đến những phi vụ làm ăn hàng triệu đô kia, cũng chẳng mặn mà gì tới những ngôi nhà to lớn bằng cả tòa chung cư hoặc những chiếc xe trị giá bằng cả năm lương. Anh không thích ngôi nhà này, anh không thích lối sống của em, anh không ưa bạn bè em. Và anh nghĩ điều quan trọng nhất là anh không thích em. Và ngay lúc này đây có lẽ anh là người duy nhất trên hành tinh này lại dám nói như vậy. Nhưng anh là một thằng cực kỳ đơn giản, Jenn ạ, và có một điều anh không bao giờ làm với em đó là nói dối. Và giờ thì hãy đối diện với nó đi, chỉ một vài ngày nữa, có đến hàng chục người thích hợp với em hơn là gã Jack Graham này sẽ đến gõ cửa nhà em. Em sẽ không phải cô đơn lâu đâu.”

Anh chằm chằm nhìn cô, lòng quặn đau khi anh nhìn thấy sự bàng hoàng hằn rõ trên mặt cô.

“Nhưng dù thế nào chăng nữa, nếu có ai hỏi, anh sẽ nói là em bỏ anh. Vì không xứng với tiêu chí nhà Baldwin. Không xứng đáng. Vĩnh biệt, Jenn.”

Cô đứng lặng đến vài phút liền sau khi anh đã đi khỏi. Một loạt những cảm xúc tranh nhau hiện ra trên mặt cô, nhưng cuối cùng cũng không có cảm xúc nào chiếm ưu thế rõ rệt. Cô rời khỏi phòng. Tiếng đôi giày cao gót của cô gõ trên mặt đá cẩm thạch nhỏ dần rồi biến mất khi cô bước vội trên cầu thang trải thảm mềm.

Trong giây lát thư viện bỗng im lặng như tờ. Rồi chiếc ghế da quay ngoắt lại và Ransome Baldwin trân trân nhìn ra ngưỡng của nơi con gái ông ta vừa đi khỏi.

Jack kiểm tra qua lỗ khóa, anh thầm đoán biết đâu Jennifer Baldwin lại đang đứng bên ngoài cửa với một khẩu súng trên tay. Anh hơi nhướn mày khi nhận ra đó là ai.

Seth Frank bước vào trong, cởi chiếc áo khoác ra khỏi người, rồi nhìn quanh căn hộ nhỏ nhếch nhác của Jack với ánh mắt tán thưởng.

“Anh bạn, cảnh này làm sống lại những ký ức về một giai đoạn trong cuộc đời tôi đấy, cam đoan với anh là như vậy.”

“Để tôi đoán thử xem nào. Thành viên nhà Delta niên khóa 1975. Anh là phó chủ tịch phụ trách các hoạt động nhậu nhẹt.”

Frank ngoác miệng cười. “Gần với sự thật hơn cả những gì tôi dám thừa nhận. Cứ tận hưởng cuộc sống này đi khi còn có thể, anh bạn ạ. Tôi không định lên mặt dạy đời, nhưng một phụ nữ đảm đang sẽ không cho phép anh tiếp tục tồn tại như thế này đâu.”

“Nếu vậy thì có lẽ tôi đã gặp may.”

Jack biến mất vào trong bếp rồi quay lại với hai chai bia Sam Adams.

Họ cùng ngồi xuống bên bàn với đồ uống của mình.

“Băn khoăn chuyện lên kế hoạch cưới vợ hay sao vậy, luật sư?”

“Theo thang điểm từ một đến mười, thì có thể coi là một điểm, hoặc mười điểm, tùy theo cách nhìn của anh.”

“Tại sao tôi lại nghĩ rằng không phải cô nàng Baldwin đang xâm chiếm tâm trí anh thế nhỉ?”

“Lúc nào anh cũng phải là một thanh tra thế à?”

“Tôi cũng muốn không như thế lắm chứ. Anh có muốn nói về chuyện đó không?”

Jack lắc đầu. “Có thể là một buổi tối nào đó tôi sẽ làm phiền lỗ tai anh, nhưng không phải tối nay.”

Frank nhún vai. “Lúc nào thích thì cứ bảo tôi, tôi sẽ mang bia đến.”

Jack nhìn thấy cái gói hình chữ nhật trong lòng Frank. “Quà cho tôi à?”

Frank lấy cuốn băng ra. “Tôi đoán là anh cũng có một cái đầu đọc băng video bên dưới cái đống tạp nham kia chứ?”

Khi đầu video bắt đầu chạy, Frank quay sang nhìn Jack.

“Jack, những gì trong cuốn băng này hoàn toàn không dễ chịu chút nào đâu. Tôi phải nói trước với anh, nó ghi lại toàn bộ sự việc kể cả chuyện xảy ra với Luther. Liệu anh có chịu được không?”

Jack dừng lại một lát. “Anh nghĩ là biết đâu chúng ta sẽ nhìn thấy gì đó trong cuốn băng có thể giúp tóm được kẻ gây ra chuyện này sao?”

“Đó là những gì tôi đang hy vọng. Anh hiểu rõ ông ấy hơn tôi nhiều. Có thể anh sẽ nhìn thấy điều gì đó mà tôi không nhận ra.”

“Nếu vậy thì chắc tôi chịu được.”

Mặc dù được cảnh báo trước, nhưng Jack vẫn không thể bình tâm với những gì anh sắp nhìn thấy. Frank chăm chú quan sát Jack khi màn hình sắp chiếu đến khoảnh khắc đó. Khi phát súng vang lên, anh nhìn thấy Jack giật nảy người ra phía sau một cách hoàn toàn vô thức, mắt anh mở to kinh hoàng.

Frank dừng đầu đọc video lại. “Tạm thế đã. Tôi đã cảnh báo rồi mà.”

Jack như chết lịm người trên ghế. Anh bắt đầu thở hổn hển, trán anh nhơm nhớp mồ hôi. Bất thình lình toàn thân anh run bắn trong giây lát rồi anh từ từ bình tĩnh lại. Anh quệt tay lên trán.

“Lạy Chúa tôi!”

Những lời nhận xét của Flanders khi so sánh cuốn băng với những hình ảnh Kennedy bị ám sát không phải là không có cơ sở. “Chúng ta có thể dừng ở đây cũng được mà, Jack.”

Jack mím chặt môi lại thành một đường thẳng dứt khoát. “Đừng hòng có chuyện đó.”

Jack ấn nút tua lại cuốn băng lần nữa. Tới lúc này họ đã xem đi xem lại cuốn băng hơn chục lần. Ngần ấy lần chứng kiến cảnh đầu người bạn thân thiết của mình gần như nổ tung cũng không khiến Jack cảm thấy dễ dàng hơn chút nào. Đó là chưa kể cứ mỗi lần xem lại là cảm giác căm hận trong Jack dường như lại càng tăng lên.

Frank lắc đầu. “Anh biết đấy, thật quá tệ, giá kể ông già kia quay phim từ hướng ngược lại có phải tốt hơn không. Biết đâu chúng ta sẽ nhìn thấy ánh lửa đầu nòng phụt ra từ khẩu súng. Tôi nghĩ nếu như thế đã dễ dàng hơn biết bao nhiêu. Mà này, nhà anh có cà phê không nhỉ? Tôi mà không có cái chất caffeine ấy là không sao suy nghĩ được gi.”

“Có cà phê vừa mới pha trong bình đấy, anh mang luôn cho tôi một cốc. Không có đĩa đâu, vẫn ở trong bồn rửa thì phải.”

Khi Frank quay trở lại với hai cốc cà phê bốc khói nghi ngút, Jack đã tua ngược cuốn băng lại đúng đoạn Alan Richmond đang có bài diễn văn của mình trên cái bục dựng tạm bên ngoài bậc thềm trụ sở Tòa án Middleton.

“Thằng cha này phải nói là nhiệt tình thật.”

Frank chăm chú nhìn vào màn hình. “Hôm trước tôi có gặp ông ta.”

“Thật sao. Tôi cũng thế. Đó là thời kỳ tôi còn ở trong tâm trạng của một kẻ sắp cưới được cô vợ giàu và nổi tiếng.”

“Vậy anh đánh giá thế nào về ông ta?”

Jack nhấp một ngụm cà phê, với tay lấy gói bánh quy phết bơ lạc nằm lăn lóc trên sofa, anh mời Frank một chiếc. Viên thanh tra cầm lấy chiếc bánh rồi gác cả hai chân lên chiếc bàn uống cà phê lung lay như răng bà lão. Có vẻ như anh đang thích nghi trở lại thật dễ dàng với những ngày sống độc thân vô tư và phóng túng.

Jack nhún vai. “Tôi không biết nữa. Ý tôi là dù sao ông ta cũng là Tổng thống. Xưa nay tôi vẫn nghĩ là Tổng thống chắc phải khác người thường rồi. Vậy anh nghĩ thế nào về ông ta?”

“Khôn ngoan. Thực sự rất khôn ngoan. Một kiểu khôn ngoan khiến người khác phải đặc biệt đề phòng, không nên bắt đầu một cuộc chiến đấu trí với ông ta, trừ phi họ hoàn toàn tự tin về khả năng của chính mình.”

“Thế thì tôi nghĩ kể cũng may là ông ta ở phe nước Mỹ.”

“Ừ, thì thế.” Frank quay lại và nhìn lên màn hình. “Vậy có chi tiết gì khiến anh để ý không?”

Jack ấn một cái nút trên thiết bị điều khiển từ xa. “Có một chi tiết. Kiểm tra lại chỗ này xem.” Hình ảnh trên màn hình tua nhanh về phía trước. Những bóng người giật giật chạy đi chạy lại như các diễn viên trong một bộ phim câm.

“Xem đoạn này.”

Màn hình chiếu lại cảnh Luther vừa bước chân ra khỏi chiếc xe thùng. Mắt lão đang cúi gằm xuống đất; rõ ràng là những chiếc cùm chân khiến lão di chuyển rất khó khăn. Đột nhiên một đoàn người xô nhau chạy vào trước ống kính, đi đầu là Tổng thống. Chỉ thấp thoáng nhìn thấy Luther. Jack cho dừng hình lại đúng đoạn này.

“Anh nhìn đi.”

Frank chăm chú nhìn vào màn hình, vừa lơ đễnh nhai những chiếc bánh quy phớt bơ lạc và uống cạn cốc cà phê của mình. Anh lắc đầu.

Jack chằm chằm nhìn anh. “Hãy chú ý vào gương mặt của Luther. Anh có thể nhìn rõ mặt ông ấy qua những người mặc vest đây này. Nhìn vào mặt ông ấy xem.”

Frank cúi hẳn người về phía trước, mặt anh gần như gí sát vào màn hình TV. Anh lui lại, tròn mắt ngạc nhiên.

“Mẹ kiếp, như kiểu là ông ta đang nói gì đó thì phải.”

“Không, trông như thể ông ấy đang nói với ai đó thì đúng hơn.”

Frank quay sang nhìn Jack. “Ý anh là ông ta đã nhận ra ai đó, có thể chính là kẻ đã thủ tiêu ông ta chăng?”

“Căn cứ vào tình hình cụ thể lúc đó, tôi không nghĩ là ông ấy lại chỉ đang nói chuyện bình thường với một người lạ mặt nào đấy.”

Frank quay lại nhìn vào màn hình, với ánh mắt chăm chú. Cuối cùng anh ngán ngẩm lắc đầu. “Chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của các chuyên gia đặc biệt mới được.” Anh đứng dậy. “Đi nào.”

Jack chộp lấy áo khoác của mình. “Đi đâu đây?”

Frank vừa mỉm cười vừa lấy cuốn băng ra khỏi đầu đọc và đội mũ lên đầu.

“À, trước hết tôi sẽ mua cho chúng ta cái gì đó ăn tối đã. Tôi có vợ con rồi, tôi cũng hơn tuổi anh và lại còn nặng cân hơn nữa. Kết quả là chỉ bánh quy thay cho bữa tối thì không ăn thua gì. Sau đó chúng ta sẽ qua đồn của tôi. Tôi muốn giới thiệu anh với một vài người.”

Hai tiếng sau Seth Frank và Jack bước vào đồn cảnh sát hạt Middleton, bụng cả hai đều ních căng cơ man nào là hải sản và thịt bò, cùng với hai miếng bánh nhân hồ đào mỗi người. Laura Simon đang ở trong phòng thí nghiệm; các thiết bị đã được chuẩn bị đâu vào đấy.

Sau màn giới thiệu, Laura cho cuốn băng vào đầu đọc. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên trên chiếc màn hình bốn mươi sáu inch ở góc phòng thí nghiệm. Frank tua nhanh cuốn băng tới đoạn cần chú ý.

“Đó,” Jack vội chỉ tay, “đúng đoạn đó.”

Frank cho tạm dừng cuốn băng lại.

Laura ngồi bên bàn phím máy tính và gõ một loạt những dòng lệnh. Trên màn hình, phần khung chứa hình ảnh của Luther được cắt riêng ra và phóng to lên rất nhiều lần, giống như một quả bóng bay đang được thổi hơi căng dần. Quá trình này được thực hiện cho tới khi mặt của Luther gần như chiếm trọn cả màn hình bốn mươi sáu inch.

“Tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi đấy.” Laura quay ghé lại và gật đầu với Frank. Anh nhấn một cái nút trên thiết bị điều khiển từ xa và màn hình lại bắt đầu hoạt động như cũ.

Âm thanh trong cuốn băng rất ồn ào; tiếng gào thét, quát tháo, tiếng còi xe ầm ĩ và cả những âm thanh trộn lẫn vào nhau của hàng trăm nghìn người khiến cho ba người không thể xác định nổi Luther đang nói gì trong cuốn băng. Họ chỉ thấy môi lão mấp máy mở ra rồi lại khép vào.

“Ông ta đang giận dữ. Cho dù có nói gì đi nữa thì chắc chắn lúc ấy ông ta cũng đang rất căm giận.” Frank vừa rút một điếu thuốc ra khỏi bao đã nhận nguyên một cái lườm sắc lạnh của Simon, anh tiu nghỉu nhét điếu thuốc vào túi áo.

“Có ai biết đọc cử động môi không?” Laura lần lượt nhìn hai người với ánh mắt dò hỏi.

Jack trừng trừng nhìn màn hình. Luther đang nói cái chết tiệt gì khi đó nhỉ? Vẻ mặt của lão nữa. Jack đã nhìn thấy vẻ mặt đó một lần trước đây, chỉ có điều anh không sao nhớ ra được là vào lúc nào. Chắc chắn chỉ mới gần đây thôi, anh có thể khẳng định như vậy.

“Anh nhận ra điều gì đó mà chúng tôi không nhìn thấy à?” Frank hỏi. Jack quay sang và bắt gặp ánh mắt Frank đang chăm chú nhìn mình.

Jack lắc đầu và đưa hai tay lên xoa xoa mặt. “Tôi cũng không biết nữa. Có một cái gì đó trong này, có điều tôi không sao nhớ ra được.”

Frank gật đầu ra hiệu cho Simon tắt thiết bị. Anh đứng dậy và vươn vai. “Thôi được rồi, cứ cố nhớ đi. Nếu anh nghĩ ra bất kỳ chi tiết nào, cứ cho tôi biết nhé. Cám ơm cô đã chịu khó tới đây, Laura.”

Hai người đàn ông cùng bước ra ngoài. Frank quay sang liếc nhìn Jack, rồi anh vươn tay sang và sờ vào gáy chàng luật sư. “Lạy Chủa, anh như một lựu đạn stress chuẩn bị nổ tung vậy.”

“Chúa ơi, làm sao mà không nổ tung được cơ chứ. Giờ thì phụ nữ mà lẽ ra tôi phải cưới thì tôi lại không cưới, người phụ nữ tôi muốn cưới lại biến mất khỏi cuộc đời tôi, và tôi có lý do để dám chắc rằng chỉ đến mai thôi tôi sẽ chẳng còn công việc nào nữa cả. Ôi, mà nào đã hết, có kẻ vừa giết chết một con người mà tôi thực sự rất yêu quý và quan tâm trong khi có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ có thể tìm ra kẻ đó là ai nữa. Mẹ kiếp, cuộc đời tôi chắc không thể nào hoàn hảo hơn thế này được nữa đâu nhỉ, anh có nghĩ thế không?”

“Hùm, có lẽ sắp đến lúc anh lại gặp may cho mà xem.”

Jack mở khóa chiếc Lexus của mình. “Mà này, không biết anh có biết ai muốn mua một chiếc xe gần như mới tinh không nhỉ, giới thiệu cho tôi nhé.”

Ánh mắt của Frank lóe lên một vẻ khoái trá khi anh nhìn Jack. “Rất xin lỗi, tôi không hề quen ai có đủ tiền mua nó đâu.”

Jack cũng mỉm cười đáp lại. “Tôi cũng vậy.”

Trên đường lái xe quay về, Jack liếc nhìn đồng hồ trên ô tô. Bây giờ đã là gần nửa đêm. Anh đi qua trụ sở của hãng luật Patton, Shaw và ngước lên nhìn tòa nhà tối om om, rồi lái xe đi vòng qua phía sau, rẽ vào trong ga-ra của tòa nhà. Anh nhét thẻ ra vào bảo mật của mình vào khe đọc, vẫy tay về phía chiếc camera an ninh gắn bên ngoài nhà để xe, và vài phút sau đã ở trong thang máy lên tầng trên.

Anh cũng không biết chính xác tại sao anh lại ở đây. Quãng thời gian anh còn ở lại Patton, Shaw có lẽ đang được tính từng ngày. Một khi đã không còn khách hàng như gia đình Baldwin, Kirksen sẽ tống khứ Jack ngay không thương tiếc. Anh cảm thấy hơi tiếc cho Sandy Lord. Dù sao anh cũng đã hứa sẽ bảo vệ ông ta. Nhưng không đời nào có chuyện anh sẽ cưới Jennifer Baldwin làm vợ chỉ để bảo đảm cho khoản tiền chia khổng lồ hàng tháng cho Lord. Hơn nữa chính ông ta cũng đã nói dối anh về việc tống khứ Barry Alvis ra khỏi công ty. Nhưng Lord sẽ tự đứng trên chân mình được thôi. Jack hoàn toàn không nói đùa về việc anh tin tưởng vào tính cách kiên cường của tay luật sư béo ú. Không thiếu gì hãng luật sẽ tranh nhau giành lấy ông ta trong nháy mắt cho mà xem. Tương lai của Lord xem ra còn sáng sủa hơn cả Jack lúc này.

Cánh cửa thang máy bật mở và Jack đặt chân vào sảnh lớn của hãng. Những bóng đèn trên tường chỉ để ở chế độ yếu nhất và không gian u tối ở đây có lẽ cũng phần nào thật đáng sợ, chỉ có điều Jack đang hoàn toàn chìm đắm trong những ý nghĩ của mình. Anh bước thẳng một mạch qua hành lang về phía văn phòng của mình, dừng lại gian bếp và lấy một cốc soda lạnh. Bình thường thì ngay cả lúc nửa đêm ít nhất cũng phải có vài ba người đang làm việc đến vỡ đầu nhức óc để cố hoàn thành công việc đúng thời hạn. Đêm nay, xung quanh chỉ là một sự im lìm như đá.

Jack bật đèn trong phòng mình lên và đóng cửa văn phòng lại. Anh nhìn quanh căn phòng được xem là lãnh địa dành riêng cho một đối tác quan trọng như mình. Vương quốc của anh, cho dù là chỉ thêm một ngày nữa thôi. Ấn tượng thật. Toàn bộ đồ đạc nội thất đều cực kỳ đắt tiền và tinh tế, thảm và giấy dán tường đều thuộc loại xa xỉ nhất. Anh đi dọc theo hàng bằng cấp đủ loại của mình treo trên tường. Một số tấm bằng phải vất vả lắm mới giành được, những cái còn lại là loại cho không biếu không mà luật sư nào cũng có. Anh để ý thấy là đống giấy tờ tung tóe trên sàn đã được nhặt lên, công việc của đội ngũ nhân viên lau dọn mẫn cán và tỉ mỉ và nhiều lúc cũng hăng hái quá mức vốn đã quá quen với thói đỏng đảnh cùng những cơn điên giận bùng phát như cơm bữa của những luật sư trong hãng.

Anh ngồi xuống, ngả lưng ra sau ghế. Lớp da mềm mại còn dễ chịu hơn cả chiếc giường ở nhà. Anh có thể hình dung ra lúc này Jennifer đang nói chuyện với cha cô. Khuôn mặt của Ransome Baldwin kiểu gì cũng đỏ phừng phừng giận dữ với cái mà ông ta coi là một sự xúc phạm không thể nào tha thứ được đối với cô con gái rượu vàng ngọc của trình. Chỉ trong sáng mai thôi là ông ta sẽ nhấc điện thoại lên và coi như sự nghiệp của Jack tại công ty này đã đi đứt.

Và điều quan trọng là Jack chẳng thèm quan tâm. Điều duy nhất khiến anh thấy tiếc là đã không phun ra lời xúc phạm ấy sớm hơn. Chỉ hy vọng là Văn phòng Luật sư công cộng sẽ nhận anh trở lại. Dù thế nào chăng nữa đó cũng mới thực sự là nơi dành cho anh. Không ai có thể ngăn được anh làm điều đó. Không, những rắc rối thực sự của anh đã bắt đầu khi anh cố gắng trở thành một người khác và một cái gì đó khác với con người mình. Anh sẽ không bao giờ cho phép mình lặp lại sai lầm đó một lần nữa.

Tâm trí của anh lại đổ dồn về Kate. Cô sẽ đi đâu nhỉ? Không biết cô có nói nghiêm túc về việc thôi việc không? Jack nhớ lại vẻ mặt như chấp nhận buông xuôi theo số phận của cô lúc đó và kết luận rằng, có, cô đã cực kỳ nghiêm túc. Anh đã lại cầu xin cô một lần nữa. Cũng giống như bốn năm trước đây. Cầu xin cô đừng ra đi, đừng bước khỏi cuộc đời anh một lần nữa. Nhưng dường như có một điều gì đó mà anh không sao chạm tới được. Có thể đó là mặc cảm tội lỗi khủng khiếp mà cô đang chất chứa trong lòng. Có thể đơn giản là cô không hề yêu anh. Đã bao giờ anh thực sự đối diện với khả năng đó chưa nhỉ? Sự thật là chưa bao giờ. Anh đã cố tình lờ nó đi. Câu trả lời có thể nằm sau câu hỏi đó khiến anh thấy sợ hãi. Nhưng lúc này rồi thì quan trọng gì nữa?

Luther đã chết; Kate sắp ra đi. Cuộc sống của anh thực ra cũng chẳng có gì thay đổi nhiều, bất chấp tất cả những gì vừa xảy ra thời gian gần đây. Cuối cùng thì gia đình Whitney cũng vĩnh viễn rời xa khỏi cuộc sống của anh.

Anh nhìn tập tin nhắn viết trên giấy màu hồng trên mặt bàn. Vẫn là những công việc thường lệ. Sau đó anh nhấn vào một cái nút trên điện thoại để kiểm tra hộp thư thoại, công việc mà đã hai ngày nay anh chưa làm. Patton, Shaw để cho khách hàng của mình được tự do lựa chọn cách để lại tin nhắn bằng phương pháp cổ xưa là đọc cho lễ tân ghi lại hoặc theo cách công nghệ hiện đại là lưu vào hộp thư thoại. Những khách hàng đòi hỏi cao và khó tính thường chọn cách sau. Ít nhất thì như thế họ cũng không phải chờ đợi trong việc quát tháo bạn.

Có hai cuộc điện thoại của Tarr Crimson. Có lẽ anh sẽ phải tìm cho Tarr một luật sư khác. Đằng nào thì giá dịch vụ của Patton, Shaw cũng quá đắt đối với ông ta. Có một số công việc liên quan đến chuyện làm ăn của nhà Baldwin. Tốt thôi. Những công việc này có thể chờ đến khi có anh chàng luật sư khác lọt vào mắt xanh của Jennifer Baldwin. Tin nhắn cuối cùng khiến anh giật mình. Đó là giọng một phụ nữ. Giọng nói rất nhỏ, hơi do dự, già yếu, rõ ràng là hơi lúng túng trước khái niệm để lại tin nhắn trong hộp thư thoại. Jack tua lại đoạn tin nhắn.

“Ông Graham, ông không biết tôi đâu. Tên tôi là Edwina Broome. Tôi là một người bạn của Luther Whitney.” Broome? Cái tên nghe rất quen. Tin nhắn tiếp tục: “Luther nói với tôi là trong trường hợp có bất kỳ chuyện gì xảy ra với ông ấy, tôi sẽ chờ một thời gian rồi gửi gói bưu phẩm đó cho ông. Ông ấy đề nghị tôi không mở nó ra và tôi đã không làm thế. Ông ấy nói nó giống như chiếc hộp của nàng Pandora. Nếu tò mò nhìn vào trong, thế nào cũng bị tổn thương. Cầu Chúa phù hộ cho linh hồn ông ấy, ông ấy là một người tốt, Luther là một người như vậy. Tôi chưa thấy ông gọi lại gì cho tôi cả, cũng không hẳn là tôi hy vọng ông sẽ làm như thế. Nhưng tôi chỉ chợt nghĩ ra là tôi nên gọi điện và kiểm tra chắc chắn là ông đã nhận được nó. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ phải gửi thú gì như vậy cả, họ gọi là chuyển phát nhanh trong đêm thì phải. Và tôi nghĩ là tôi đã không làm sai chỗ nào, nhưng cũng chẳng biết thế nào. Nếu ông chưa nhận được nó, xin hãy gọi điện cho tôi. Luther nói đây là việc rất quan trọng. Và Luther chưa bao giờ nói điều gì mà lại không đúng cả.”

Jack chăm chú nghe người phụ nữ đọc số điện thoại và ghi nhanh ra giấy. Anh kiểm tra thời gian cuộc gọi. Sáng hôm qua. Anh vội vàng kiểm tra văn phòng. Chẳng thấy gói bưu phẩm nào quanh đây cả. Anh rảo bước ra hành lang tới chỗ ngồi của cô thư ký. Ở đó cũng không thấy gói bưu phẩm nào hết. Anh quay trở vào văn phòng. Lạy Chúa tôi, một gói bưu phẩm từ tay Luther. Edwina Broome? Anh giơ tay lên vò đầu bứt tóc, vỗ mạnh lên trán, bắt mình phải suy nghĩ. Đột nhiên cái tên đó vụt đến với anh. Mẹ của người phụ nữ đã tự kết liễu cuộc sống của mình. Frank có kể cho anh nghe về bà ta. Người bị nghi là tòng phạm của Luther.

Jack nhấc điện thoại lên. Tiếng chuông đổ ở đầu dây kia dường như kéo dài mãi mãi.

“A..loo?” Một giọng nói ngái ngủ và dè dặt cất lên.

“Có phải bà Broome không ạ? Tôi là Jack Graham đây. Tôi xin lỗi đã gọi cho bà muộn như thế này.”

“Ông Graham?” Lúc này vẻ ngái ngủ trong giọng nói ở đầu dây bên kia vụt biến mất. Chỉ còn là sự tỉnh táo, và cảnh giác. Jack gần như có thể hình dung rõ mồn một cảnh bà ta ngồi thẳng dậy trên giường, một tay bíu chặt vạt áo ngủ, lo lắng nhìn chằm vào chiếc ống nghe.

“Tôi xin lỗi, tôi vừa mới nhận được tin nhắn của bà. Tôi chưa nhận được gói bưu phẩm, thưa bà Broome. Bà gửi nó tới đây khi nào?”

“Ông cho tôi một phút nghĩ lại đã.” Jack nghe rõ tiếng thở khó nhọc của bà già ở đầu dây bên kia. “Tại sao lại thế nhỉ, tôi gửi năm ngày nay rồi mà, tính cả hôm nay.”

Jack như người sắp phát cuồng. “Bà còn giữ hóa đơn với số ghi lại trên đó không?”

“Ông ta có đưa cho tôi một mẩu giấy. Để tôi đi lấy.”

“Vâng, tôi sẽ đợi.”

Anh hồi hộp gõ ngón tay trên mặt bàn, cố gắng ngăn không cho tâm trí của mình rối tung lên. Cố lên nào, Jack. Cố lên nào.

“Tôi có tờ giấy ở đây rồi, ông Graham.”

“Xin bà cứ gọi tôi là Jack. Bà gửi gói bưu phẩm bằng dịch vụ Federal Express phải không ạ?”

“Đúng rồi đấy. Vâng.”

“Được rồi, thế mã số gói bưu phẩm là gì?”

“Mã số gì cơ?”

“Tôi xin lỗi. Con số ở góc trên cùng bên phải của mảnh giấy ấy. Chắc chắn phải là một dãy số rất dài.”

“Ồ vâng, đây rồi.” Bà đọc lại nó cho anh nghe. Jack vội vàng chép lại ra giấy, đọc lại cho bà nghe để kiểm tra đã đúng chưa. Anh cũng đề nghị bà đọc lại địa chỉ của hãng luật xem có chính xác không.

“Jack, chuyện này nghiêm trọng lắm phải không? Ý tôi là Luther đã chết, lại còn biết bao chuyện xảy ra nữa.”

“Đã có ai gọi điện cho bà chưa, bất kỳ ai mà bà không hề quen biết ấy? Ngoài tôi ra?”

“Không có ai cả.”

“Vâng, thế nếu họ có gọi đến, tôi muốn bà hãy gọi cho Seth Frank, Sở Cảnh sát Hạt Middleton.”

“Tôi biết anh ta.”

“Anh ấy là một người tốt, bà Broome ạ. Bà có thể tin tưởng anh ấy.”

“Tôi hiểu rồi, Jack.”

Anh cúp máy và gọi điện tới văn phòng hãng chuyển phát nhanh Federal Express. Anh nghe rõ tiếng bàn phím máy tính gõ lách cách ở đầu dây bên kia.

Giọng phụ nữ trả lời một cách rất chuyên nghiệp và rõ ràng. “Vâng, thưa ông Graham, gói bưu phẩm đã được chuyển tới văn phòng hãng luật Patton, Shaw và Lord hôm thứ Năm, vào lúc 10 giờ 20 phút, do một bà tên là Lucinda Alvarez ký nhận.”

“Cảm ơm cô. Tôi nghĩ chắc nó chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.” Jack hoang mang không hiểu thế nào và định gác máy.

“Đã có vấn đề gì đặc biệt xảy ra với gói bưu phẩm này sao, ông Graham?”

Jack bối rối không hiểu. “Vấn đề đặc biệt ư? Không, tại sao cô hỏi vậy?”

“À, thì tôi vừa kiểm tra lại các thông tin liên quan đến việc vận chuyển gói bưu phẩm này, các thông tin ghi lại cho thấy trong ngày hôm nay cũng đã có người gọi điện đến hỏi về nó rồi.”

Toàn thân Jack bỗng như cứng đờ lại. “Trong ngày hôm nay sao? Lúc mấy giờ?”

“Sáu rưỡi tối.”

“Họ có xưng tên là gì không?”

“Vâng, đó mới là điều bất thường nhất. Vì căn cứ theo hồ sơ ở đây, người đó cũng xưng tên mình là Jack Graham.” Giọng nói của người phụ nữ như muốn khẳng định chắc chắn rằng cô ta biết rõ tên họ đầy đủ của Jack.

Jack cảm thấy một cơn ớn lạnh đang lan tỏa ra khắp nơi trên cơ thể anh.

Anh nặng nề đặt điện thoại xuống. Vậy là còn ai đó cũng đang đặc biệt quan tâm đến gói bưu phẩm này, cho dù nó chứa gì trong đó. Như thể có người biết nó sẽ được chuyển tới cho anh vậy. Hai tay Jack run lẩy bẩy khi anh lại cầm ống nghe lên. Anh vội vàng quay số gọi cho Seth Frank. Nhưng viên thanh tra đã về nhà. Người nghe máy nhất định không chịu cho Jack số điện thoại ở nhà của Frank, trong khi Jack cũng có số đó nhưng lại bỏ ở căn hộ của anh. Sau khi nghe Jack năn nỉ người đó bèn thử nối máy về nhà viên thanh tra, nhưng không thấy ai trả lời. Anh lầm bầm thầm rủa. Anh vội vàng gọi cho dịch vụ tổng đài điện thoại nhưng cũng không ăn thua; số ở nhà của Frank không được đăng công khai.

Jack ngả người ra sau ghế, hơi thở của anh mỗi lúc một dồn dập và đứt quãng. Anh cảm thấy như thể trái tim trong lồng ngực mình đột nhiên sắp nổ tung, xé toang cả làn áo sơ-mi. Xưa nay anh vẫn tự hào mình là người sở hữu một lòng can đảm trên mức trung bình. Lúc này đây sao anh chợt thấy nghi ngờ điều đó đến thế.

Anh cố bắt mình phải tập trung suy nghĩ. Gói bưu phẩm đã được chuyển tới đây. Lucinda đã ký nhận hẳn hoi. Quy trình làm việc ở Patton, Shaw rất rạch ròi, thư từ có vai trò quan trọng sống còn với tất cả các hãng luật. Tất cả những gói bưu phẩm chuyển phát nhanh sẽ được chuyển cho bộ phận giúp việc của hãng để giao tận tay người nhận cùng với những thư từ khác trong ngày. Họ thường đi phát thư từ, bưu phẩm cho các phòng bằng một chiếc xe đẩy. Tất cả đều biết văn phòng của Jack ở đâu cơ mà. Mà kể cả họ có không biết chăng nữa, hãng cũng đã cẩn thận in ra một tấm sơ đồ được cập nhật thường xuyên. Với điều kiện là người chuyển thư phải sử dụng đúng tấm sơ đồ mới nhất…

Jack lao vọt ra phía cửa, đẩy tung nó ra và chạy một mạch ra hành lang. Do vội vàng, Jack hoàn toàn không kịp nhận thấy một chi tiết: bên kia góc hành lang ở hướng đối diện, một bóng điện vừa được bật lên trong văn phòng của Sandy Lord.

Jack bật công tắc đèn trong văn phòng cũ của mình và căng mắt nhìn quanh căn phòng. Anh cuống cuồng tìm kiếm trên mặt bàn, rồi kéo chiếc ghế ra để ngồi xuống và ngay lập tức mắt anh dán chặt vào gói bưu phẩm đặt trên mặt ghế. Jack vội cầm nó lên. Theo bản năng anh thận trọng nhìn xung quanh, nhận thấy tấm rèm còn để mở nên vội vàng bước tới kéo nó xuống.

Anh đọc dòng nhãn bên ngoài gói bưu phẩm: Edwina Broome gửi Jack Graham. Đúng nó đây rồi. Gói bưu phẩm là cả một chiếc hộp vuông, nhưng rất nhẹ. Nó là một cái hộp trong một cái hộp, bà già đã nói vậy. Anh định mở ngay nó ra, nhưng rồi lại dừng phắt lại. Bọn chúng biết gói bưu phẩm đã được gửi tới đây. Bọn chúng? Đó là cách gọi duy nhất mà anh có thể nghĩ ra trong lúc này. Nếu như bọn chúng biết gói bưu phẩm đang ở đây, và trong thực tế thì chính chúng cũng đã gọi điện kiểm tra về nó trong ngày hôm nay, liệu chúng sẽ làm gì nhỉ? Dù trong này có gì chăng nữa thì chắc chắn đó cũng phải là một vật cực kỳ quan trọng, và giả sử như chiếc hộp đã được mở ra thì có lẽ chúng hẳn sẽ biết trong nó là cái gì rồi. Nhưng vì tình huống đó chưa xảy ra, nên chúng sẽ làm gì bây giờ nhỉ?

Jack chạy vội theo hành lang quay về văn phòng mới của mình, anh cặp chặt gói bưu phẩm dưới nách. Anh cuống cuồng choàng áo khoác lên người, chộp lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, suýt chút nữa thì gạt đổ cốc soda đã uống gần hết, và quay người chạy ra ra ngoài. Đột nhiên, anh đứng phắt lại.

Một tiếng động. Anh không thể xác định chính xác là từ đâu vọng ra; âm thanh dường như vọng ra khe khẽ từ phía cuối hành lang, giống như tiếng nước vỗ ộp oạp nhè nhẹ vào thành đường ống ngầm. Không phải là tiếng thang máy. Anh dám chắc chắn rằng nếu là thang máy chắc chắn anh đã nghe thấy. Nhưng liệu có chắc thật không nhỉ? Tòa nhà rộng như thế này cơ mà. Cái tiếng động nền được tạo ra bởi phương thức di chuyển đó ngày nào anh chẳng nghe thấy, vậy mà thậm chí anh có bao giờ để ý đâu? Vả lại trước đó anh còn gọi điện thoại, toàn bộ tâm trí của anh đều tập trung vào việc tìm kiếm gói bưu phẩm. Sự thật là anh cũng không thể dám chắc điều gì nữa. Nhưng biết đâu rất có thể chỉ là một vài luật sư nào đó trong hãng đang ghé qua đây làm việc hoặc lấy món đồ nào đó bỏ quên trong ngày. Tất cả linh tính như mách bảo Jack rằng kết luận như vậy là sai lầm. Nhưng đây là một tòa công sở được bảo vệ an toàn cơ mà. Nhưng xét cho cùng thì những tòa công sở có thể an toàn đến mức nào đây? Anh khẽ khàng đóng cửa lại.

Vẫn là tiếng động đó vang lên. Jack căng tại lên cố gắng xác định vị trí phát ra tiếng động nhưng vô ích. Cho dù những kẻ đó có là ai đi nữa, họ cũng đang di chuyển rất chậm, rón rén từng bước một. Không có người nào làm việc ở đây lại đi đứng như vậy. Anh nhón chân đến sát tường và tắt điện, chờ đợi thêm giây lát và thận trọng mở cửa.

Anh thò đầu nhìn ra ngoài. Hành lang không có ai. Nhưng còn được bao lâu nữa? Bất lợi về mặt chiến thuật của anh đã quá rõ ràng. Không gian văn phòng của hãng được bố trí sao cho dù anh có đi kiểu gì chăng nữa anh cũng phải đi qua khoảng trống kia, không ít thì nhiều. Và chắc chắn anh sẽ bị phơi ra nếu có người xuất hiện, các khu hành lang giữa những văn phòng đều để trống trơn, không hề đặt đồ đạc hay bàn ghế gì cả. Giả sử như anh gặp ai đó đang đi vào từ đầu kia, cơ hội của anh coi như bằng không.

Chợt trong đầu anh nảy ra một toan tính rất thực dụng. Jack nhìn quanh bóng tối trong văn phòng của mình. Cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên một cục chặn giấy nặng trịch bằng đá hoa cương, một trong rất nhiều những thứ đồ dùng văn phòng linh tinh mà anh nhận được khi trở thành đối tác chính trong hãng. Nếu được sử dụng hợp lý, cục chặn giấy này hoàn toàn có thể gây ra những tổn thương không nhẹ chút nào. Và Jack hoàn toàn tự tin anh có thể làm như vậy. Cho dù anh có bị hạ chăng nữa, anh cũng không đời nào để chúng làm được việc đó một cách dễ dàng. Cách nghĩ liều mạng được ăn cả ngã về không như vậy khiến anh thấy bình tĩnh hẳn lên. Jack chờ thêm vài giây nữa rồi mới đánh liều bước ra ngoài hành lang, khẽ khàng đóng cửa lại sau lưng mình. Bọn kia có là ai chăng nữa chắc cũng sẽ phải kiểm tra tận nơi từng cánh cửa một mới may ra tìm thấy văn phòng của anh.

Anh cúi thấp người xuống khi tới gần góc hành lang. Lúc này anh mới tuyệt vọng thầm ước giá kể toàn bộ tòa nhà tắt điện tối om thì tốt. Anh hít một hơi thật sâu rồi quan sát xung quanh. Phía trước không có ai, ít nhất cũng là trong lúc này. Anh suy nghĩ thật nhanh. Giả sử như có nhiều hơn một kẻ đột nhập, chắc chắn chúng sẽ chia ra thành hai đường, để giảm bớt thời gian tìm kiếm. Không rõ chúng có biết rằng anh đang ở trong tòa nhà này không nhỉ? Rất có thể chúng đã theo dõi anh tới đây cũng nên. Ý nghĩ đó làm anh thấy rùng mình. Thậm chí ngay lúc này chúng đang bao vây anh, ập tới từ hai hướng cũng nên.

Những tiếng động mỗi lúc một gần hơn. Những tiếng bước chân—anh có thể nghe thấy ít nhất là có một người. Thính giác của anh lúc này đã được huy động tới mức độ cao nhất có thể. Thậm chí anh còn hầu như có thể nghe rõ hơi thở của kẻ đó, hoặc ít nhất thì anh cũng tưởng là mình nghe thấy. Anh phải đưa ra quyết định. Cuối cùng ánh mắt anh chợt dừng lại ở một vật trên tường, một vật đang nhấp nháy về phía anh: chiếc chuông báo cháy.

Đúng lúc anh đang chuẩn bị chạy vọt ra chỗ chiếc chuông báo cháy, thì một bàn chân thò ra ở phía đầu góc bên kia hành lang. Jack bật lùi trở lại, không thể đợi đến khi phần còn lại của cơ thể kẻ kia bắt kịp với bàn chân của hắn. Anh vội ba chân bốn cẳng guồng chân bước về hướng ngược lại. Anh rẽ vào góc hành lang, chạy vội về phía sảnh lớn, và tới bên một cánh cửa dẫn xuống cầu thang đóng kín. Anh vội giật mạnh nó ra và trong tích tắc tiếng bản lề sắt rít lên đến chói tai dội thẳng vào mặt anh.

Jack nghe thấy tiếng bước chân rầm rập chạy tới.

“Mẹ khỉ!” Jack đóng sầm cánh cửa lại phía sau lưng và phi vội xuống cầu thang.

Một người đàn ông lao vọt ra khỏi góc hành lang. Mặt anh ta được che kín bởi một chiếc mặt nạ trượt tuyết màu đen. Tay phải anh ta lăm lăm khẩu súng ngắn.

Cánh cửa một văn phòng bỗng mở toang và Sandy Lord, chỉ mặc độc chiếc áo lót trên người, trong khi chiếc quần dài đã gần tụt hẳn xuống, lao từ trong ra và vô tình xô thẳng vào người đàn ông kia. Hai người cùng ngã lăn quay xuống hành lang. Hai bàn tay của Lord vươn ra theo bản năng và chụp lấy mặt nạ của người đàn ông, giật nó ra.

Lord lồm cồm bò dậy trên hai đầu gối, miệng nuốt dòng máu đỏ lòm đang chảy xuống từ cái mũi bị va bầm dập của ông ta.

“Có chuyện chết tiệt gì đang xảy ra ở đây thế này? Anh là thằng chó nào vậy?” Lord giận dữ trừng trừng nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Rồi đột nhiên Lord nhìn thấy khẩu súng và cứng đờ người.

Tim Collin cũng trừng trừng nhìn ông ta, anh ta lắc mạnh đầu, phần vì bàng hoàng, phần vì tức giận. Đến nước này rồi thì chẳng còn cách nào khác nữa. Anh ta nâng súng lên.

“Lạy Chúa tôi! Xin đừng!” Lord chới với và bước lùi ra sau.

Khẩu súng khạc đạn và máu bắn ra tung tóe trên khắp chiếc áo lót. Lord hớp hớp thêm một hơi, hai mắt ông ta trợn trừng trước khi cơ thể béo ú đổ vật xuống trước cửa. Cái xác rơi xuống sàn nhà để lộ ra dáng người gần như không mặc gì của cô nàng đầu mối Quốc hội trẻ tuổi đang đứng trên ngưỡng cửa. Cô ta đang bàng hoàng nhìn cái xác của lão luật sư già. Collin lầm bầm nguyền rủa. Anh ta trân trối nhìn cô nàng. Cô ta biết cái gì sắp đến với mình, Collin có thể nhận ra điều đó trong đôi mắt tràn ngập nỗi kinh hoàng đờ dại.

Không đúng lúc, không đúng chỗ. Xin lỗi cô em.

Khẩu súng của anh ta phát hỏa lần thứ hai, phát súng đẩy thân hình thon thả của cô ta ngã ngửa vào trong phòng. Hai chân cô ta dạng ra, những ngón tay nắm chặt lại cứng đờ, mắt trợn trừng nhìn lên trần nhà; một đêm hoan lạc đột nhiên biến thành đêm cuối cùng của cô ta trên trái đất này.

Bill Burton huỳnh huỵch chạy đến bên người cộng sự đang quỳ gục xuống sàn hành lang. Anh ta liếc nhanh qua hiện trường vụ thảm sát, với vẻ bàng hoàng nhanh chóng nổ bùng thành một cơn giận dữ.

“Chó chết thật, cậu bị điên rồi à?” anh ta gầm lên.

“Họ đã nhìn thấy mặt tôi, tôi biết làm thế quái nào bây giờ? Bắt họ hứa sẽ không khai ra tôi à? Mẹ kiếp!”

Hệ thần kinh của cả hai người dường như đã đến điểm sắp đứt tung. Collin bóp chặt báng khẩu súng trên tay.

“Anh ta đâu rồi? Vừa xong có phải Graham không?” Burton quát hỏi.

“Tôi nghĩ thế. Anh ta chạy xuống theo cầu thang cứu hỏa.”

“Vậy là anh ta thoát rồi.”

Collin ngước lên nhìn Burton rồi đứng phắt dậy. “Chưa đâu. Tôi không giết oan thêm hai mạng người chỉ để hắn chạy thoát.” Anh ta định lao vọt đi. Burton chộp lấy tay anh ta giữ lại.

“Đưa súng của cậu cho tôi, Tim.”