Chương 27
Kate nằm trên giường nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng, cố thế nào cô cũng không sao ngủ được. Trần phòng ngủ của cô dường như đã bị thay thế bằng một dòng thác cuồn cuộn những hình ảnh dữ dội và khủng khiếp, những hình ảnh hiện ra sau còn đáng sợ hơn những gì trước đó. Cô ngoảnh đầu sang nhìn cái đồng hồ nhỏ trên chiếc bàn đầu giường. Đã là ba giờ sáng. Rèm cửa sổ phòng cô được mở hé đủ để nhìn thấy bóng tối đen kịt bên ngoài. Cô có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp trên khung cửa sổ. Mọi khi nghe thật dễ chịu, nhưng sao đêm nay càng nghe cô chỉ càng thấy đầu mình thêm bùng nhùng, nhức nhối.
Khi điện thoại đổ chuông, thoạt đầu, cô không hề nhúc nhích. Chân tay cô có cảm giác nặng như chì khiến cô thậm chí còn không buồn nhúc nhắc, cứ như thể tất cả đột nhiên tê cứng, toàn bộ hoạt động tuần hoàn máu bỗng nhiên ngưng trệ. Thoáng trong đầu cô đã hiện lên một ý nghĩ khủng khiếp như thể cô đang bị đột qụy. Cuối cùng, sau hồi chuông thứ năm, cô cũng cố nhấc được ống nghe lên.
“Alo?” Giọng cô run rẩy cất lên, nghe thật xa vắng, lơ đãng; tất cả những tế bào thần kinh trong đầu cô dường như kiệt quệ.
“Kate, Anh cần em giúp.”
Bốn giờ sau họ ngồi phía trước một nhà hàng nhỏ bán đồ ăn sẵn gần công viên Founder, tại chính điểm hẹn ban đầu của hai người sau nhiều năm xa cách. Thời tiết mỗi lúc một tồi tệ hơn với những đợt tuyết rơi dày đặc và ướt nhẹp khiến việc lái xe trở nên hầu như không thể và cũng chỉ những kẻ điên rồ liều lĩnh nhất mới nghĩ đến chuyện đi bộ ra ngoài.
Jack chăm chú nhìn cô đang ngồi trước mặt anh. Chiếc mũ trùm của áo khoác parka đã được bỏ xuống, nhưng một chiếc mũ len trượt tuyết, cùng vài ngày không cạo râu và một cặp kính dày sùm sụp đã che kín hầu hết những đường nét trên mặt anh đến nỗi Kate đã phải nhìn đến lần thứ hai mới nhận ra Jack.
“Em chắc chắn là không có ai bám theo em đấy chứ?” Anh lo lắng nhìn cô. Một cốc cà phê nghi ngút khói đã phần nào che bớt tầm nhìn của Kate, nhưng cô vẫn nhận ra vẻ căng thẳng trên mặt anh. Có thể thấy rất rõ rằng anh đang gần như không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Em làm như những gì anh đã nói, bắt hai lượt taxi và một lượt xe bus. Giả sử như có kẻ bám theo em trong hoàn cảnh thời tiết như thế này thì chắc họ không phải là người nữa.”
Jack đặt cốc cà phê của anh xuống bàn. “Theo những gì anh đã chứng kiến thì có thể chúng không phải là người đâu.”
Jack không hề đề cập cụ thể đến địa điểm gặp gỡ qua điện thoại. Lúc này anh tin rằng bọn chúng đang nghe trộm điện thoại của bất kỳ ai có liên quan đến anh. Anh chỉ nói bóng gió đến chỗ “mọi khi”, tin chắc rằng Kate sẽ hiểu, và quả thật là cô đã không khiến anh thất vọng. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi khuôn mặt đi qua đều là một mối đe dọa. Anh đẩy một tờ Post số mới nhất qua trước mặt cô. Trang nhất của tờ báo đã nói lên tất cả. Khi mới xem lướt qua trang báo lần đầu tiên, Jack đã run bần bật vì giận dữ.
Seth Frank đang ở trong tình trạng ổn định ở Bệnh viện Đại học George Washington với một cơn choáng nhẹ. Người đàn ông vô gia cư, đến giờ vẫn chưa xác định được danh tính, thì không được may mắn như vậy. Và xuyên suốt trong toàn bộ câu chuyện là Jack Graham, một tên sát nhân khát máu. Cô ngẩng lên nhìn anh sau khi đọc xong bài báo.
“Chúng mình phải đi tiếp thôi.” Anh ngước nhìn cô, uống hết chỗ cà phê của mình rồi đứng dậy.
Chiếc taxi thả họ xuống nhà nghỉ ven đường của Jack ở ngoại ô thị trấn cổ Alexandria. Anh cảnh giác đảo mắt hết sang trái rồi lại sang phải và quan sát cả phía sau mình, họ vào thẳng phòng của Jack. Sau khi khóa cửa và cẩn thận cài thêm chốt, anh mới tháo bỏ chiếc mũ len trượt tuyết và cặp kính.
“Lạy Chúa, Jack, em xin lỗi vì đã để anh phải dính vào những chuyện như thế này.” Cô run rẩy; thực sự đứng từ bên này căn phòng anh cũng có thể nhận ra toàn thân cô đang run lên bần bật. Một giây sau anh đã bước đến và choàng tay ôm quanh người Kate cho đến khi cô bình tĩnh lại và thả lỏng dần. Anh chăm chú nhìn cô.
“Anh tự dính vào, hoàn toàn không phải do em. Giờ đây anh chỉ cần tự mình thoát ra là được.” Anh gượng mỉm cười, nhưng ngần đó cũng không đủ để giảm bớt nỗi sợ hãi cho anh mà Kate đang cảm nhận; một nỗi sợ hãi khủng khiếp rằng có thể Jack sắp phải chịu chung số phận với cha cô.
“Em để lại rất nhiều tin nhắn cho anh trên điện thoại.”
“Anh chẳng có thời gian mà kiểm tra nữa, Kate.” Cả nửa giờ sau đó anh kể lại cho cô biết những chuyện đã diễn ra trong mấy ngày vừa qua. Mắt cô hiện rõ vẻ kinh hoàng mỗi lúc một tăng cùng với diễn biến của sự việc.
“Lạy Chúa tôi!”
Cả hai cùng im lặng hồi lâu.
“Jack, anh có đoán được ai là người đứng sau toàn bộ chuyện này không?”
Jack lắc đầu, một tiếng rên khe khẽ buột ra khỏi miệng anh. “Trong đầu anh lúc này có cả đống bùng nhùng những đầu mối lỏng lẻo nhưng từ đầu đến giờ chẳng có đầu mối nào thực sự làm sáng tỏ được điều gì. Anh đang hy vọng là tình trạng này sẽ thay đổi. Sớm thôi.”
Vẻ dứt khoát của anh khi thốt lên những từ cuối cùng khiến Kate giật nảy mình như vừa bị một cái tát bất ngờ. Ánh mắt anh đã nói lên tất cả. Thông điệp rất rõ ràng. Dù có cải trang kỳ công đến đâu chăng nữa, bất chấp những biện pháp đề phòng tinh vi khi di chuyển, bất chấp tất cả những khả năng bẩm sinh gì đi nữa anh có thể áp dụng vào cuộc chiến này, kiểu gì họ cũng sẽ tìm được anh. Có thể là cảnh sát hoặc những kẻ đang muốn thủ tiêu anh. Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Nhưng ít nhất nếu như chúng lấy lại được cái mà chúng muốn thì…?” Giọng cô lạc hẳn đi. Cô nhìn anh trân trối, với ánh mắt như van xin, cầu khẩn.
Anh nằm vật xuống giường, duỗi thẳng những cơ bắp kiệt sức dường như không còn thuộc về anh nữa.
“Đó không phải điều anh có thể bám víu vào từ nay đến hết đời được, Kate, phải không nào?” Anh ngồi bật dậy và nhìn về khoảng không đối diện trong phòng. Về phía bức tranh rẻ tiền về hình Chúa Jesus treo trên bức tường trước mặt. Giá kể như lúc này Chúa trời có thể can thiệp vào nỗi khổ nạn mà anh phải trải qua. Chỉ cần một phép màu nhỏ nhoi thôi cũng được.
“Nhưng anh không giết ai cả, Jack. Anh vừa nói với em rằng Frank đã khám phá ra tất cả. Nếu thế thì cảnh sát Washington D.C. cũng sẽ biết thôi.”
“Liệu họ có biết thế không? Frank biết rõ anh, Kate ạ. Anh ấy hiểu rõ anh vậy mà lúc đầu anh vẫn nhận thấy sự nghi ngờ trong giọng của anh ấy. Anh ấy lập luận dựa vào chiếc cốc, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy có kẻ khác đã động vào chiếc cốc hoặc khẩu súng ngoài anh ra. Ngoài ra còn những bằng chứng khác rõ mồn một, phải nói là không thể lẫn vào đâu được, chứng minh rằng anh là hung thủ giết hai mạng người. Phải nói là ba nếu tính cả đêm qua. Luật sư bào chữa có lẽ sẽ gợi ý dàn xếp án không qua xét xử và hy vọng anh sẽ chỉ phải lĩnh mức án hai mươi năm với hy vọng sẽ được ân xá. Bản thân anh cũng sẽ chỉ dám đề xuất phương án đó là tối ưu lắm rồi. Con một khi đã ra tòa anh sẽ không còn cơ hội nào hết. Ngoài một lô những phỏng đoán có liên quan đến Luther, rồi cả Walter Sullivan và tất cả những người còn còn lại, trong một mớ những âm mưu rất mơ hồ, mà ngay cả em cũng thấy là sẽ chẳng ma nào thèm tin đâu. Thẩm phán sẽ cười vào mặt anh trước tòa. Cả bồi thẩm đoàn sẽ không thèm nghe những lời bào chữa của anh. Mà thực ra cũng đâu có gì cho họ nghe cơ chứ.”
Anh đứng dậy và bước tới dựa lưng vào tường, hai tay nhét trong túi áo. Anh tránh ánh mắt của Kate. Cả triển vọng trước mắt và lâu dài của anh đều tăm tối như ngày tận thế không thể nào khác được.
“Anh sẽ chết già trong tù, Kate ạ. Ấy là giả sử như anh có thể sống được đến già—mà bản thân khả năng này cũng là một câu hỏi to tướng!”
Cô ngồi phịch xuống giường, hai bàn tay bất động đặt trong lòng mình. Một hơi thở hắt ra bỗng nghẹn lại chẹn ngang cổ họng cô khi thực tế hoàn toàn bất lực của hai người hiện lên rõ ràng trước mắt, giống như một viên sỏi nhỏ ném tõm xuống mặt nước sâu thẳm và tối bưng.
Seth Frank he hé mở mắt ra. Ban đầu anh không nhận ra điều gì trước mặt. Những gì bộ não anh nhận được trông giống như một tấm vải trắng khổng lồ với hàng trăm lít sơn đen, trắng và xám xịt được rải ra lỗ chỗ, tạo lên một đầm lầy đặc quánh và rối mắt. Sau một vài giây lo lắng và căng thẳng, dần dần anh bắt đầu nhận ra khung cảnh của một căn phòng trong bệnh viện với tất cả những góc nhìn trắng toát và lạnh lẽo không lẫn vào đâu được. Khi anh vừa cố ngẩng đầu lên, một bàn tay đã nhẹ nhàng đặt lên vai anh và ngăn anh lại.
“Kìa, kìa, Đại úy. Đừng có vội vàng thế.”
Frank hé mắt nhìn vào khuôn mặt của Laura Simon đang ghé xuống sát mặt anh. Nụ cười trên môi người nữ đồng nghiệp cũng không thể che giấu hết vẻ lo lắng quanh khóe mắt của cô. Tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô nghe rõ mồn một.
“Vợ anh vừa mới về nhà để chăm cho bọn trẻ. Chị ấy đã trông ở đây suốt đêm. Tôi đã bảo chị ấy là chị ấy cứ yên tâm về đi, kiểu gì anh cũng tỉnh lại ngay ấy mà.”
“Tôi đang ở đâu đây?”
“Bệnh viện Đại học George Washington. Tôi đoán là bị một vật cứng gì đó đập vào đầu, nhưng ít nhất thì anh cũng đã chọn một vị trí gần bệnh viện.” Simon vẫn ghé sát vào bên giường để Frank không phải quay đầu mới nhìn thấy cô. Anh trân trân nhìn người nữ đồng nghiệp.
“Seth, anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”
Frank nghĩ về đêm hôm trước. Nhưng có đúng là đêm hôm trước không nhỉ?
“Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ Năm.”
“Có nghĩa là mọi chuyện mới xảy ra đêm qua?”
“Vào khoảng mười một giờ gì đó. Ít nhất thì đó cũng là lúc họ phát hiện ra anh. Và cả người kia nữa.”
“Người kia nữa?” Frank quay ngoắt đầu lại. Gáy anh chợt đau buốt.
“Bình tĩnh thôi, Seth.” Laura im lặng một lát để chèn một chiếc gối xuống dưới đầu Frank.
“Còn một người nữa. Vô gia cư. Họ vẫn chưa xác định được danh tính của anh ta. Cũng bị đánh vào gáy bằng một vật cứng. Có lẽ là anh ta chết ngay lập tức. Anh cũng còn may đấy.”
Frank rón rén khẽ sờ tay lên hai thái dương đang đạp lùng bùng của mình. Anh không hề cảm thấy may mắn chút nào.
“Còn ai nữa không?”
“Gì cơ?”
“Họ có tìm thấy ai nữa không?”
“Ồ, không, nhưng anh sẽ không thể tin được chuyện này đâu. Anh biết tay luật sư xem cùng cuốn băng video với chúng ta hôm đó chứ?”
Frank cứng đờ người. “Có, Jack Graham.”
“Đúng rồi. Gã đã giết hai người ở hãng luật của mình rồi còn bị người ta nhìn thấy đang chạy trốn khỏi ga tàu điện ngầm vào khoảng thời gian anh và người kia bị tấn công. Gã đó đúng là một cơn ác mộng biết đi. Mà trông gã thì cứ gọi là chẳng khác gì một công dân Mỹ điển hình.”
“Thế họ đã tìm được anh ta chưa? Jack ấy? Họ chắc là anh ta đã trốn thoát chứ?”
Laura nhìn anh với ánh mặt lạ lùng. “Anh ta chạy thoát khỏi ga tàu điện ngầm, nếu đó là điều anh muốn hỏi. Nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chụp lấy chiếc ví của mình. “Cảnh sát Washington D.C. muốn nói chuyện với anh ngay khi anh có thể.”
“Tôi không chắc tôi có thể giúp được gì họ không nữa. Tôi cũng chẳng nhớ được gì nhiều, Laura.”
“Chứng quên tạm thời thôi. Có lẽ dần dần anh sẽ hồi phục như cũ.”
Cô choàng áo khoác của mình lên người. “Tôi phải đi đây. Phải có ai đó giữ gìn Hạt Middleton được an toàn cho những người giàu có và nổi tiếng trong khi anh đang nằm ở đây mà đếm cừu chứ.” Cô mỉm cười. “Đừng có biến chuyện này thành thói quen đấy, Seth. Chúng tôi đã rất lo vì cứ tưởng có lẽ sẽ phải thuê một thanh tra mới.”
“Mấy người sẽ tìm ở đâu ra một người tử tế như tôi chứ?”
Laura bật cười. “Chắc vợ anh sẽ quay lại sau vài giờ nữa. Vả lại anh cũng cần nghỉ ngơi một chút.” Cô quay người bước ra cửa.
“Mà này, Seth, anh đang làm cái quái gì ở ga tàu điện ngầm Farragut West vào lúc đêm hôm khuya khoắt vậy hả?”
Frank không trả lời câu hỏi của cô ngay. Anh chẳng bị chứng quên tạm thời gì hết. Ngược lại, anh nhớ rất rõ những gì diễn ra trong đêm hôm trước.
“Seth?”
“Tôi cũng không chắc nữa, Laura.” Anh nhắm mắt rồi lại mở ra. “Tôi không nhớ gì cả.”
“Đừng lo, trí nhớ sẽ sớm quay lại với anh thôi. Trong thời gian đó, họ sẽ tóm được Graham. Như thế có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
Sau khi Laura ra về, Frank không hề nghỉ ngơi. Jack vẫn còn ở ngoài kia. Và có lẽ ban đầu kiểu gì anh chàng luật sư cũng nghĩ viên thanh tra đã giăng bẫy mình, mặc dù nếu như Jack có đọc báo chắc anh ta sẽ hiểu rằng ngay chính viên thanh tra cũng mù quáng chui vào một cái bẫy mai phục được dựng lên cho anh chàng luật sư.
Nhưng lúc này chúng đã có trong tay con dao rọc giấy. Chắc chắn đó là vật nằm trong chiếc hộp. Frank có thể quả quyết như vậy. Mà không có bằng chứng đó thì họ làm gì còn cơ hội vạch mặt những kẻ kia nữa?
Frank lại cố hết sức để gượng dậy. Trên cánh tay anh vẫn còn một ống truyền tĩnh mạch. Cảm giác chếnh choáng trong đầu khiến anh lại nằm vật xuống. Anh phải ra khỏi đây ngay. Và anh phải sớm liên lạc với Jack. Ngay lúc này anh cũng hoàn toàn chưa biết mình sẽ làm hai việc đó như thế nào nữa.
“Anh nói anh cần em giúp? Em có thể làm được gì bây giờ?” Kate nhìn thẳng vào mắt Jack. Trên mặt cô lúc này không còn chút gì là e dè, sợ sệt.
Jack ngồi xuống mép giường bên cạnh cô. Trông anh rất khổ tâm. “Anh thực sự đang rất nghi ngờ về việc lôi kéo em vào chuyện kinh khủng này. Thực sự anh đang tự hỏi không biết anh có đúng không khi gọi cho em.”
“Jack, em đã từng phải đối mặt với những kẻ hiếp dâm, những tên kẻ cướp cả vũ trang và những kẻ giết người suốt bốn năm qua.”
“Anh biết thế. Nhưng ít nhất em cũng còn biết chúng là ai. Còn đây thì hoàn toàn khác. Ai cũng có thể là thủ phạm. Hết người này đến người khác bị giết, Kate. Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.”
“Em sẽ không đi đâu hết chừng nào anh chưa để em giúp anh.”
Jack lưỡng lự, mắt anh nhìn lảng đi chỗ khác tránh ánh mắt của cô.
“Jack, nếu anh không chịu để em giúp, em sẽ đi báo cảnh sát bắt anh. Thà giao nộp anh vào tay cảnh sát còn hơn.”
Anh ngước nhìn cô. “Em sẽ làm như vậy, đúng không?”
“Thề có Chúa là em sẽ làm vậy. Đằng nào thì em cũng đã phá vỡ mọi quy định khi ở đây với anh như thế này. Nếu anh để em cùng chia sẻ với anh, em sẽ coi như không có chuyện em đã gặp anh ngày hôm nay, còn nếu như anh không chịu…”
Trong đôi mắt cô ánh lên một vẻ dứt khoát và quyết tâm đến nỗi, bất chấp tất cả những viễn cảnh khủng khiếp nhất mà anh đang hình dung trong đầu, Jack vẫn cảm thấy thật may mắn khi có cô ở đây, ngay bên cạnh anh lúc này.
“Được rồi. Em cần phải trở thành đầu mối liên lạc của anh với Seth. Ngoài em ra, anh ấy là người duy nhất anh có thể tin tưởng.”
“Nhưng anh đã để mất gói bưu phẩm kia. Làm sao anh ta có thể giúp anh được?” Kate không sao giấu nổi mối ác cảm mà cô dành cho viên thanh tra.
Jack đứng bật dậy và đi đi lại lại trong phòng. Cuối cùng anh dừng lại và cúi xuống nhìn cô. “Em có biết cha em là một thiên tài trong việc kiểm soát tình hình không? Bao giờ ông ấy cũng có những kế hoạch dự phòng ấy!”
Kate nói một cách lãnh đạm. “Em có nhớ.”
“Hừm, anh đành trông cậy cả vào phẩm chất này của ông ấy.”
“Anh đang nói đến chuyện gì vậy?”
“Hy vọng là Luther có cả một kế hoạch dự phòng cho tình huống này.”
Có ngỡ ngàng nhìn anh, miệng há hốc.
"Thưa bà Broome?"
Cánh cửa mở hé ra một chút và Edwina Broome nhòm ra bên ngoài.
“Ai đây?”
“Tên tôi là Kate Whitney. Luther Whitney là cha tôi.”
Kate thầm thở phào nhẹ nhõm khi bà cụ chào cô bằng một nụ cười.
“Ta biết là trước đây ta đã từng nhìn thấy cháu. Lúc nào Luther cũng khoe ảnh cháu cho chúng ta xem. Thậm chí trông cháu còn xinh hơn nhiều so với trong ảnh.”
“Cám ơn bà.”
Edwina kéo hẳn cánh cửa ra. “Chết, ta đang nghĩ gì ấy nhỉ. Chắc cháu phải chết rét mất rồi. Mời cháu vào nhà đi.”
Edwina dẫn cô vào trong căn phòng khách nhỏ nơi có ba con mèo đang nằm rải rác trên những chiếc bàn ghế trong phòng.
“Ta vừa mới pha ít trà, cháu có muốn dùng một chút không?”
Kate hơi lưỡng lự. Thời gian rất gấp rút. Rồi cô nhìn quanh không gian nhỏ hẹp của ngôi nhà. Trong góc phòng là một chiếc đàn piano nhỏ cổ kính, một lớp bụi dày phủ trên mặt gỗ. Kate nhìn vào đôi mắt mờ đục của bà cụ già; niềm vui mà thói quen giải trí bằng âm nhạc mang lại cũng đã không còn ở bà nữa. Với người chồng đã qua đời, người con gái duy nhất cũng chết. Không biết bao nhiêu lâu bà mới lại có khách đến thăm như thế này?
“Cảm ơn bà, cháu rất sẵn lòng.”
Hai người phụ nữ ngồi vào những chiếc ghế cũ kỹ nhưng rất thoải mái và ấm cúng. Kate nhấm nháp cốc trà pha rất đặc, một lát sau người cô bắt đầu ấm dần lên. Cô vuốt những sợi tóc lòa xòa che trên mặt và ngẩng lên nhìn bà cụ già đang ngồi đối diện, cô bắt gặp đôi mắt buồn rầu của bà đang dán chặt vào mình.
“Ta rất tiếc về chuyện của cha cháu, Kate ạ. Ta thực sự đau lòng. Ta biết hai cha con cháu có một số điểm bất đồng. Nhưng Luther là một trong những con người chân chính mà ta từng gặp trên đời.”
Kate cảm thấy người cô đã ấm hẳn lên. “Cám ơn bà. Về chuyện đó thì bà cũng phải chịu mất mát đâu có kém gì cháu.”
Ánh mắt của Edwina dừng lại bên một chiếc bàn nhỏ kê cạnh cửa sổ. Kate liếc nhìn theo ánh mắt đó. Trên chiếc bàn là rất nhiều khung ảnh to nhỏ khác nhau tạo nên một chốn tưởng niệm nho nhỏ dành cho Wanda Broome; chụp từ những ngày bà còn sống trong hạnh phúc. Trông người phụ nữ quá cố có nhiều điểm rất giống với mẹ mình.
Một chốn tưởng niệm. Kate giật mình nhớ lại bộ sưu tập của cha cô gồm những bức ảnh ghi lại các bước trưởng thành của con gái.
“Có lẽ thế thật.” Edwina quay lại nhìn cô.
Kate đặt cốc trà xuống. “Thưa bà Broome, cháu rất xin lỗi phải cắt ngang câu chuyện như thế này, nhưng sự thật là cháu không có nhiều thời gian.”
Bà cụ già nhổm người về phía trước với vẻ chờ đợi. “Cháu đến đây vì chuyện liên quan đến cái chết của Luther và cả của con gái ta nữa, đúng không?”
Kate không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Tại sao bà lại nghĩ thế?”
Edwina ghé sát về phía trước thêm một chút, giọng bà cụ trầm xuống thành một tiếng thì thầm. “Bởi vì ta biết Luther không hề giết bà Sullivan. Ta biết điều đó như thể ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.”
Kate tỏ ra ngỡ ngàng. “Vậy bà có biết rằng ai…”
Toàn thân Edwina đang run lên, buồn bã. “Không. Không, ta không biết.”
“Vậy tại sao bà lại nghĩ rằng cha cháu không làm chuyện đó?”
Lần này bà cụ già không giấu được vẻ lưỡng lự. Edwina ngả lưng ra sau ghế và nhắm nghiền mắt lại. Cuối cùng khi bà cụ mở mắt ra, Kate vẫn đang căng người lên chờ đợi.
“Cháu là con gái của Luther, và ta nghĩ cháu nên được biết sự thật.” Bà cụ ngừng lại, nhấp một ngụm trà rồi nâng khăn lên thấm thấm môi trước khi ngồi ngả ra ghế như cũ. Một con mèo Ba Tư chậm rãi lượn đến rồi nhảy vào lòng bà nằm ngủ ngon lành. “Ta hiểu cha cháu rất rõ. Nói đúng hơn là hiểu ông ấy trước đây như thế nào. Ông ấy và Wanda nhà ta rất thân nhau. Cách đây nhiều năm Wanda lâm vào cảnh rắc rối và chính Luther đã giúp đỡ con bé, giúp nó đứng lại được trên đôi chân của mình và tiếp tục sống một cuộc đời có ý nghĩa. Ta sẽ mãi mãi biết ơn ông ấy vì điều đó. Ông ấy luôn sẵn sàng bên cạnh khi Wanda và ta cần bất kỳ điều gì. Kate ạ, sự thật là lẽ ra cha cháu đã không bao giờ đột nhập vào ngôi biệt thự đó nếu không vì Wanda.”
Edwina nói một mạch vài phút liền. Cuối cùng, khi bà đã nói xong, Kate ngồi ngả ra lưng ghế và chợt nhận ra rằng cô đã nín thở nghe bà nói suốt mấy phút liền. Cô buột ra một tiếng thở dài tưởng chừng như vang vọng khắp căn phòng.
Edwina không nói gì, bà chỉ tiếp tục chăm chú quan sát người phụ nữ trẻ với đôi mắt to và buồn bã. Cuối cùng bà cụ vươn người tới. Một bàn tay nhăn nheo xoa nhẹ lên đầu gối Kate.
“Luther yêu cháu, cháu gái của ta ạ. Hơn bất kỳ điều gì trên đời.”
“Cháu biết điều đó…”
Edwina chậm rãi lắc đầu. “Ông ấy không bao giờ trách móc cháu vì những gì cháu đã cảm thấy về cha mình. Thực sự ông ấy còn nói cháu hoàn toàn đúng khi cảm thấy như vậy.”
“Ông ấy nói vậy sao?”
“Ông ấy vô cùng tự hào về cháu, về việc cháu là một luật sư và tất cả. Ông ấy vẫn thường nói với ta. ‘Con gái tôi là một luật sư, mà lại còn là một luật sư cực giỏi nhé. Đối với con bé thì công lý là điều quan trọng nhất và nó nghĩ thế là đúng, quá đúng.’”
Đầu óc Kate bỗng như quay cuồng. Trong cô bỗng tràn ngập những cảm xúc rối bời mà ngay trong hoàn cảnh này cô không sao có thể kiểm soát nổi. Bất giác cô giơ tay lên xoa gáy mình và quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Một chiếc sedan màu đen vừa chạy xuống phía cuối phố và mất dạng. Cô vội quay lại nhìn Edwina.
“Thưa bà Broome, cháu rất cảm kích vì đã cho cháu biết những điều đó. Nhưng thật ra cháu tới đây vì một lý do rất cụ thể. Cháu cần sự giúp đỡ của bà.”
“Ta sẽ làm bất kỳ điều gì có thể.”
“Cha cháu có gửi cho bà một gói bưu phẩm.”
“Đúng rồi. Và ta đã gửi lại nó cho anh Graham, đúng như những gì Luther đã nói.”
“Vâng, cháu biết ạ. Jack đã nhận được gói bưu phẩm bà gửi. Nhưng có người…Có người đã cướp mất của anh ấy. Còn bây giờ bọn cháu đang băn khoăn là liệu cha cháu có gửi thêm cho bà thứ gì nữa không, bất kỳ thứ gì có thể giúp được chúng cháu?”
Vẻ buồn rầu vụt biến mất trong ánh mắt của Edwina. Đôi mắt mờ đục của bà vụt trở nên sáng bừng và tinh tường đầy vẻ kiên quyết. Bà nhìn qua vai Kate.
“Đằng sau cháu, Kate ạ, bên dưới mặt ghế của chiếc đàn piano. Tập thánh ca bên tay trái.”
Kate mở nắp ghế đàn piano và lấy ra tập thánh ca. Bên trong những trang giấy là một gói nhỏ. Cô chăm chú nhìn nó.
“Luther là người cẩn thận và chu đáo nhất mà ta từng gặp trong đời. Ông ấy bảo cái này là để phòng trường hợp có chuyện gì trục trặc với gói bưu phẩm mà ta phải gửi cho Graham. Ta đã định gửi tiếp nhưng rồi ta lại biết tin về anh ta trên TV. Liệu ta có đúng không khi cho rằng anh Graham đó không hề làm bất kỳ chuyện gì mà người ta cáo buộc là anh ta đã làm?”
Kate gật đầu. “Cháu chỉ mong là tất cả mọi người ai cũng nghĩ như bà.”
Kate bắt đầu định mở gói giấy.
Giọng của Edwina chợt vang lên sắc lạnh và dứt khoát. “Đừng làm thế, Kate. Cha cháu đã nói rằng chỉ có anh Jack Graham được phép nhìn thấy những gì có bên trong đó. Chỉ có anh ta thôi. Ta nghĩ tốt nhất là chúng ta hãy làm đúng theo ý nguyện của ông ấy.”
Kate lưỡng lự, cố đấu tranh với sự tò mò tự nhiên của bản thân, rồi đóng chiếc hộp lại như cũ.
“Cha cháu có nói với bà chuyện gì nữa không ạ? Liệu ông ấy có biết ai là hung thủ giết Christine Sullivan không?”
“Ông ấy biết đấy.”
Kate chằm chằm nhìn bà cụ già. “Nhưng ông ấy không hề nói là ai đúng không?”
Edwina lắc đầu dứt khoát. “Tuy nhiên ông ấy cũng có nói thêm một chi tiết.”
“Chi tiết gì cơ ạ?”
“Ông ấy bảo cho dù ông ấy có cho ta biết ai đã làm chuyện đó, chắc chắn ta cũng sẽ không tin ông ấy.”
Kate ngồi xuống ghế, những ý nghĩ lo lắng rối bời trong đầu cô hồi lâu.
“Cha cháu nói như vậy là có ý gì nhỉ?”
“Ừ, điều đó khiến ta ngạc nhiên, ta có thể khẳng định với cháu như vậy.”
“Tại sao? Tại sao chuyện đó lại khiến bà ngạc nhiên?”
“Bởi vì Luther là người đàn ông trung thực nhất mà ta từng biết. Bao giờ ta cũng có thể tin bất kỳ điều gì ông ấy nói với ta. Chấp nhận nó như là kinh Phúc âm vậy.”
“Vậy là dù cha cháu đã nhìn thấy cái gì chăng nữa, bất kỳ ai chăng nữa, thì đó chắc chắn cũng phải là một người mà tất cả chúng ta không thể nào tin nổi. Thậm chí cả với bà.”
“Chính xác. Đó chính xác là những gì ta cũng đã nghĩ tới.”
Kate đứng dậy chìa tay. “Cảm ơn bà, thưa bà Broome.”
“Xin cứ gọi ta là Edwina. Tên nghe buồn cười nhỉ, nhưng ta cũng chỉ có một cái tên đó thôi.”
Kate mỉm cười. “Sau khi tất cả những chuyện này đã kết thúc, bà Edwina, cháu… cháu muốn thỉnh thoảng được quay lại thăm bà nếu bà không phiền. Hai bà cháu mình sẽ nói chuyện nhiều hơn.”
“Ta không mong muốn gì hơn thế. Tuổi già có cả cái tốt lẫn cái xấu. Nhưng tuổi già mà cô đơn thì chỉ toàn cái xấu thôi.”
Kate mặc áo khoác vào người và bước ra cửa trước. Cô cẩn thận nhét gói nhỏ vào trong túi xách của mình.
“Chi tiết đó sẽ giúp thu hẹp cuộc điều tra của các cháu chứ, Kate?”
Kate ngạc nhiên quay người lại. “Chi tiết nào cơ ạ?”
“Một kẻ nào đó mà không ai có thể tin được là thủ phạm ấy. Theo ta nghĩ thì trên đời này cũng làm gì có nhiều người như thế.”
Tay nhân viên bảo vệ bệnh viện cao lừng lững, bặm trợn, và đang vò đầu bứt tai khổ sở.
“Tôi không biết chính xác thì chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi chỉ rời khỏi đây cùng lắm là hai đến ba phút.”
“Lẽ ra anh không bao giờ được phép rời khỏi vị trí canh gác của mình bất kỳ lúc nào, anh Monroe.” Đôi mắt nheo lại giận dữ của người phụ trách xoáy thẳng vào tay bảo vệ khổng lồ khiến mồ hôi trên mặt anh ta nhỏ xuống ròng ròng.
“Như tôi vừa nói, một người phụ nữ nhờ tôi mang hộ cô ta chiếc túi, nên tôi đã giúp cô ta.”
“Người phụ nữ nào?”
“Tôi đã báo cáo với ông rồi, một phụ nữ lạ mặt. Trẻ tuổi, xinh đẹp, ăn mặc rất lịch sự và chuyên nghiệp.” Người phụ trách quay ngoắt đi, bừng bừng giận dữ. Ông ta không bao giờ có thể biết được rằng người phụ nữ đó chính là Kate Whitney và lúc này cô cùng với Seth Frank đã ở trong xe của mình cách đó hơn năm khối phố.
"Anh còn đau lắm không?" Kate liếc nhìn anh, cả nét mặt lẫn giọng nói của cô không biểu hiện nhiều sự thông cảm cho lắm.
Frank rón rén lần ngón tay lên dải băng quấn quanh đầu mình. “Cô đùa à? Đứa con gái sáu tuổi của tôi đánh bố nó còn đau hơn ấy chứ.” Anh nhìn quanh nội thất của chiếc xe. “Cô có thuốc lá không? Từ bao giờ mà các bệnh viện trở thành chỗ cấm hút thuốc vậy nhỉ?”
Cô tìm kiếm trong túi xách của mình và lẳng qua cho anh một bao thuốc đã mở sẵn.
Frank châm thuốc và chăm chú nhìn cô qua làn khói mỏng. “Mà này, phải công nhận là cô chơi thằng cha bảo vệ kia một cú hay thật đấy. Lẽ ra cô phải làm diễn viên mới phải.”
“Tuyệt thật! Tôi cũng đang tính chuyện đổi nghề đây.”
“Chàng trai của chúng ta thế nào rồi?”
“An toàn. Trong lúc này. Cứ để anh ấy như thế là tốt nhất.” Cô quặt xe vào góc đường và quay sang nhìn thẳng vào mặt Frank.
“Cô biết đấy, tôi hoàn toàn không có ý định để cha cô bị bọn chúng sát hại ngay trước mặt mình như thế.”
“Jack cũng nói vậy.”
“Nhưng cô không tin cậu ta đúng không?”
“Tôi tin hay không thì có quan trọng gì đâu?”
“Có quan trọng đấy. Quan trọng đối với tôi, Kate ạ.”
Cô dừng xe lại trước đèn đỏ. “Được rồi. Cứ tạm thế này nhé. Tôi tạm thời chấp nhận rằng anh không hề muốn chuyện đó xảy ra. Như thế đã được chưa?”
“Chưa. Nhưng lúc này thế cũng là tốt lắm rồi.”
Jack rẽ vào một góc phố và cố gắng bình tĩnh lại. Cơn bão cuối cùng quét qua thủ đô đã yếu dần và tan biến, nhưng mặc dù không còn những cơn mưa tuyết lạnh cắt da cắt thịt, nhiệt kế vẫn duy trì ở mức gần 0°C và gió bắt đầu mạnh trở lại mỗi lúc một dữ dội hơn. Anh hà hơi vào những đầu ngón tay tê cứng của mình và xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Trên nền trời u tối ảm đạm là một mảnh trắng bạc treo lơ lửng, tỏa ánh sáng nhợt nhạt và mờ ảo. Jack kín đáo quan sát xung quanh. Tòa nhà bên kia phố tối đen và không có người. Còn tòa nhà anh đang đứng phía trước đây cũng đã đóng cửa từ lâu. Thỉnh thoảng cũng có một vài khách bộ hành lững thững đi qua bất chấp điều kiện thời tiết khủng khiếp, nhưng phần lớn thời gian là Jack chỉ đứng đó một mình. Cuối cùng anh đứng thụt hẳn vào trong ngưỡng cửa của tòa nhà và chờ đợi.
Cách đó ba khối phố, một chiếc taxi cũ rích tấp lại bên hè phố, cửa sau xe bật mở và một đôi guốc đế thấp đặt xuống vỉa hè bê-tông.
Chiếc taxi lao vụt đi ngay lập tức và chỉ vài giây sau đường phố lại trở nên hiu quạnh như cũ. Kate kéo vạt áo khoác thật chặt rồi vội vã bước đi. Khi cô vừa đi qua khối nhà đầu tiên, một chiếc xe khác, không bật đèn, rẽ vào góc đường và thả trôi từ từ phía sau cô. Tâm trí cô lúc này tập trung hoàn toàn vào những bước đi đang chờ cô phía trước, Kate không hề ngoảnh đầu lại.
Jack trông thấy cô đang rẽ vào góc đường. Anh quan sát tất cả các hướng trước khi di chuyển, một thói quen anh vừa tập được cho mình trong thời gian rất ngắn và hy vọng sẽ sớm có thể bỏ nó đi. Anh vội vã chạy tới trước mặt cô. Đường phố vắng tanh. Cả Kate và Jack đều không nhìn thấy mui của chiếc sedan khi nó chầm chậm dừng lại ngay góc phía trước tòa nhà. Trong xe, người tài xế đang nhắm thẳng về phía hai người bằng một thiết bị nhìn đêm mà các trang catalogue bán hàng qua đường bưu điện vẫn tung hô là công nghệ mới nhất của Liên Xô. Và phải thừa nhận rằng mặc dù những nước xã hội chủ nghĩa cũ hoàn toàn xa lạ với những khái niệm như phát triển thị trường tự do, hoạch định kinh tế tư bản chủ nghĩa, nhưng các trang thiết bị quân sự của họ thì không chê vào đâu được.
“Lạy Chúa, anh đông cứng vào rồi này, anh chờ em lâu chưa?” Kate vừa cầm tay Jack và cảm giác lạnh buốt từ anh khiến toàn thân cô run rẩy.
“Lâu hơn mức cần thiết. Căn phòng ở nhà nghỉ làm anh phát điên mất. Kiểu gì anh cũng phải thoát ra ngoài. Cứ tình hình này chắc anh không quen ở tù đâu. Thế nào rồi?”
Kate mở túi xách của cô ra. Trước đó cô đã gọi cho Jack từ một bốt điện thoại công cộng. Cô không thể nói cho anh biết cô đã có gì trên tay, chỉ nói bóng gió là cô đã có thứ gì đó. Jack đồng tình với Edwina Broome ở điểm là nếu cần phải chấp nhận liều lĩnh, anh sẽ nhận về mình nhiều hơn bất kỳ ai khác. Kate đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Jack vồ lấy gói giấy. Không có gì khó khăn cũng có thể đoán được những thứ gì bên trong gói. Những bức ảnh.
Tạ ơn Chúa, Luther, cháu biết là bác sẽ không làm ai thất vọng.
“Em không sao chứ?” Jack chăm chú nhìn cô.
“Anh thấy đấy, em ổn rồi mà.”
“Seth đâu rồi?”
“Anh ấy ở quanh đây. Anh ấy sẽ đưa em về nhà.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Jack biết rằng điều tốt nhất lúc này là để cô ra đi, có lẽ là rời khỏi nước Mỹ một thời gian, cho đến khi chuyện này được giải quyết xong hoặc khi anh đã bị kết án vì tội giết người. Nếu khả năng thứ hai xảy ra thì coi như ý định bắt đầu lại từ đầu ở một nơi hoàn toàn khác của cô có lẽ lại càng là kế hoạch hợp lý nhất.
Nhưng anh không hề muốn để cô ra đi.
“Cám ơn em.” Những từ đó buột ra không đúng chỗ chút nào, nghe như thể cô vừa mang đến cho anh bữa trưa, hoặc lấy hộ anh ít quần áo ở hiệu giặt là về.
“Jack, bây giờ anh định làm gì?”
“Anh cũng chưa nghĩ ra được hết toàn bộ kế hoạch. Nhưng sẽ sớm thôi. Không đời nào anh chịu đầu hàng khi chưa chiến đấu.”
“Vâng, nhưng thậm chí anh còn không biết mình đang chiến đấu chống lại ai nữa. Như thế đâu có công bằng.”
“Thì có ai nói đây là cuộc chiến công bằng đâu?”
Anh mỉm cười nhìn cô, xung quanh họ gió bắt đầu mạnh lên thổi tung những tờ báo cũ trên hè phố.
“Tốt hơn là em nên đi đi. Ở lại đây không an toàn chút nào đâu.”
“Em có bình xịt hơi cay của em rồi.”
“Cô gái ngoan lắm.”
Cô đang định quay người bước đi nhưng đột nhiên lại chụp lấy cánh tay anh.
“Jack, xin anh hãy cẩn thận nhé.”
“Lúc nào anh cũng cẩn thận mà. Anh là một luật sư. Hẹn gặp lại là nguyên tắc bất di bất dịch trong nghề của chúng ta còn gì.”
“Jack, em không muốn đùa đâu.”
Anh nhún vai. “Anh biết. Anh hứa anh sẽ cẩn thận hết mức trong khả năng có thể.” Jack vừa nói vừa bước lại gần Kate và tháo chiếc mũ áo khoác trên đầu xuống.
Chiếc ống nhòm nhìn đêm xoáy thẳng vào mặt Jack lúc này đã lộ ra hoàn toàn, và rồi chiếc ống nhòm được hạ xuống. Những bàn tay run rẩy chộp vội lấy chiếc điện thoại trong xe.
Hai người ôm chặt lấy nhau một hồi rất lâu. Mặc Jack khát khao muốn được hôn cô, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại anh đành tạm bằng lòng với một cái hôn khẽ lướt qua trên cổ cô. Khi hai người buông nhau ra, nước mắt đã bắt đầu giàn giụa trên mặt Kate. Jack quay người và vội vã bước đi thật nhanh.
Khi Kate quay người bước dọc trên hè phố cô vẫn chưa hề để ý đến chiếc xe cho tới khi nó chạy cắt qua đường và tấp lại ngay trước mặt cô. Cô lảo đảo lùi lại khi cánh cửa xe bên phía người lái bật mở. Từ xa xa vẳng lại tiếng còi xe cảnh sát đang hú inh ỏi không lẫn vào đâu được, tất cả đều đang ùa về phía cô, về phía Jack. Theo bản năng, bất giác cô ngoái nhìn về phía sau lưng. Không thấy bóng dáng anh đâu. Khi cô quay lại, Kate nhận ra cô đang nhìn thẳng vào một đôi mắt nheo tít lại vì đắc chí, bên dưới cặp lông mày chổi xể.
“Tôi đã nghĩ là chúng ta kiểu gì cũng lại gặp nhau mà, cô Whitney.”
Kate trừng trừng nhìn người đàn ông hồi lâu, nhưng không sao nhớ ra được ông ta là ai.
Ông ta tỏ ra thất vọng. “Bob Gavin. Phóng viên của tờ Post, cô nhớ rồi chứ?”
Cô nhìn chiếc xe của ông ta. Trước đây cô đã nhìn thấy nó một lần. Trên đường phố chạy qua nhà của Edwina Broome.
“Hóa ra ông đã theo dõi tôi.”
“Vâng, đúng vậy. Tôi đoán là kiểu gì cô cũng dẫn tôi đến chỗ Graham.”
“Cảnh sát ư?” cô giật nảy mình quay lại khi một chiếc xe tuần tra hụ còi ầm ĩ, lao thẳng trên đầu con phố phía trước họ xuống. “Chính ông đã gọi cho họ.”
Gavin gật đầu, không giấu nụ cười tự mãn. Rõ ràng là ông ta đang rất hài lòng với bản thân mình.
“Còn bây giờ trước khi cảnh sát tới tôi nghĩ chúng ta có thể dàn xếp một thỏa thuận công việc nho nhỏ. Cô dành cho tôi một cuộc phỏng vấn độc quyền. Tố cáo và vạch mặt gã luật sư Graham bẩn thỉu, câu chuyện của tôi sẽ biến tấu đi một chút sao cho thay vì là một tòng phạm, cô sẽ chỉ còn là một người hoàn toàn vô tội tình cờ bị đẩy vào mớ bung bét này.”
Kate trừng trừng nhìn người đàn ông với ánh mắt rực lửa, cảm giác căm giận trong người cô vốn đã dồn nén và âm ỉ cháy suốt một tháng khủng khiếp vừa qua, gần như chuẩn bị nổ tung đến nơi. Và thật không may cho Bob Gavin, ông ta đang đứng đúng giữa miệng núi lửa.
Gavin quay lại nhìn chiếc xe tuần tra đang lại gần họ. Xa xa phía sau thêm hai chiếc xe tuần tra khác cũng đang hộc tốc xô lại về hướng đó.
“Thôi nào, Kate,” ông ta lại giục giã, “Cô không còn nhiều thời gian đâu. Cô thì không phải ngồi tù còn tôi thì nhận được giải Pulitzer mà tôi đã phải chờ đợi quá lâu rồi, hãy để tôi được hưởng mười lăm phút vinh quang ấy một lần chứ. Cô tính thế nào đây?”
Kate nghiến răng kèn kẹt, nhưng câu trả lời buột ra khỏi miệng cô lại bình tĩnh và rành rọt đến lạnh người, như thể cô đã tập nói câu đó suốt mấy tháng tiền. “Đau đớn, ông Gavin ạ. Mười lăm phút đau đớn.” Trong khi tay nhà báo còn trố mắt nhìn cô không hiểu, Kate rút bình xịt hơi cay trong túi ra, chĩa thẳng vào mặt ông ta và bóp mạnh cần xịt. Hơi cay xộc thẳng vào mắt, vào mũi Gavin, phủ lên mặt ông ta một màu đỏ rực. Cho đến khi cảnh sát xuống khỏi xe của mình thì Gavin đã nằm lăn lộn trên vỉa hè, hai tay ôm lấy mặt, gào thét tưởng chừng như ông ta chỉ muốn móc hai con mắt của mình ra cho bớt cảm giác bỏng rát bên trong.
Ngay khi nghe thấy tiếng còi hụ đầu tiên, Jack đã guồng chân chạy như điên dọc theo hè phố.
Anh dựa sát lưng vào một tòa nhà và thở hổn hển. Hai lá phổi của anh đau buốt, không khí lạnh quất vào mặt anh rát rạt. Cảnh vắng vẻ của khu vực xung quanh anh lúc này bỗng đột nhiên trở thành một bất lợi khủng khiếp về mặt chiến thuật. Anh có thể chạy tiếp, nhưng trông anh sẽ chẳng khác gì một vết đen giữa một tờ giấy trắng tinh. Tiếng còi hụ vọng tới mỗi lúc một dày đặc đến nỗi anh không còn xác định được chúng tới từ hướng nào nữa.
Trong thực tế, chúng đang tới từ mọi hướng. Và mỗi lúc một gần hơn. Anh chạy thục mạng tới góc phố tiếp theo, dừng lại và quan sát xung quanh. Triển vọng không sáng sủa chút nào. Ánh mắt anh nhận ra ngay một hàng rào xe cảnh sát vừa được dựng lên phía cuối con phố. Chiến lược của họ rất đơn giản và rõ ràng. Họ biết những tọa độ chung chung của anh trong khu vực này. Tất cả những gì họ làm chỉ đơn giản là phong tỏa quanh một bán kính nhất định và đồng thời thu hẹp bán kính đó từ mọi hướng. Họ có thừa nhân lực và thời gian cho công việc đó.
Lợi thế mà anh có trong cuộc đua này chính là việc anh nắm rất rõ khu vực xung quanh. Rất nhiều thân chủ hồi anh còn làm ở Văn phòng Luật sư công xuất thân từ khu vực này. Ở đây người ta không hướng những giấc mơ của mình vào những thứ như trường đại học, trường luật, công việc tốt, gia đình yên ấm hay một ngôi nhà khang trang ở vùng ngoại ô. Cái thường trực trong tâm trí họ là kiếm thêm được bao nhiêu tiền từ việc bán những gói ma túy nhỏ, làm thế nào để sống sót qua từng ngày. Sống sót. Đó là một động lực mạnh mẽ và rất con người. Jack cũng chỉ còn biết hy vọng bản năng sống sót của anh sẽ đủ mạnh.
Khi lao người chạy vào trong hẻm tối, Jack hoàn toàn không biết những gì đang chờ đón anh phía trước, mặc dù anh cũng đã tính rằng thời tiết dữ dội như thế này đã khiến nhiều tay đầu trộm đuôi cướp trong khu vực phải ở trong nhà. Suýt nữa thì anh phá lên cười. Sẽ không có một ai trong số những đồng nghiệp củ của anh tại Patton, Shaw dám bén mảng đến chỗ như thế này, cho dù có cả một tiểu đoàn thiết giáp bảo vệ xung quanh đi nữa. Tình cảnh của anh lúc này có khác gì một người đang chạy trên bề mặt của sao Diêm vương cơ chứ.
Anh nhảy vọt qua hàng rào căng dây xích chỉ bằng một cú nhảy và hơi loạng choạng khi hạ cánh xuống bên kia. Khi chống tay vào tường gạch xù xì để giữ thăng bằng anh nghe rõ hai tiếng động. Tiếng động thứ nhất là hơi thở hổn hển của anh và tiếng động thứ hai là những bước chân chạy rầm rập. Mấy người liền. Anh đã bị phát hiện. Lúc này họ đang đuổi theo anh. Chắc chắn chỉ một lát nữa thôi là đội chó nghiệp vụ sẽ được tung vào cuộc truy lùng và không ai có thể chạy thoát khỏi những cảnh sát bốn chân đó. Anh lao vọt ra khỏi con hẻm và quay người chạy thẳng về phía Đại lộ Indiana.
Jack rẽ quặt vào một con phố khác khi tiếng lốp xe đang nghiến lên ken két đổ dồn về phía anh. Ngay cả khi anh có chạy về một hướng hoàn toàn mới, kiểu gì cũng sẽ có ngay lập tức có một gọng kìm những kẻ truy đuổi từ đâu đó lao ra chào đón anh. Đến lúc này thì tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian. Anh sờ vào gói giấy trong túi. Anh có thể làm gì với nó được bây giờ? Anh không tin tưởng bất kỳ ai. Về mặt lý thuyết, cảnh sát sẽ phải làm danh sách kiểm kê những món đồ được thu giữ trên người anh, với đầy đủ các chữ ký cần thiết và các thủ tục canh phòng, cất giữ theo quy trình an ninh chặt chẽ, nhưng tất cả những cái đó đối với Jack đều chẳng có nghĩa lý gì. Những kẻ đã có thể giết người ngay giữa hàng trăm nhân viên bảo vệ pháp luật và lặn mất tăm không một dấu vết thì chắc chắn cũng sẽ có thể tiếp cận được những món đồ tư trang thu giữ được của một tù nhân tại Sở Cảnh sát Washington D.C. Trong khi thứ nằm trong túi Jack lúc này là cơ hội duy nhất mà anh có. Đành rằng Washington D.C. không áp dụng án tử hình, nhưng án tù chung thân không ân xá cũng chẳng khá gì hơn nếu như không nói là xét ở nhiều góc độ còn quá tệ hơn là đằng khác.
Anh chạy như điên giữa hai tòa nhà, loạng choạng vì đạp chân phải một mẩu băng chưa tan hết rồi tông thẳng vào một đống thùng rác linh tinh trước khi ngã giúi dụi xuống vỉa hè đau điếng. Anh lồm cồm bò dậy và gần như lăn tròn ra giữa phố, tay vội đưa lên xoa cùi chỏ tay đau nhức. Anh có thể cảm nhận rõ vết xước bỏng rát, và ở đầu gối anh lại bắt đầu xuất hiện một cảm giác lỏng lẻo hoàn toàn mới mẻ. Khi hết đà lăn, anh cố gượng ngồi dậy, và cứng đờ người.
Đèn pha của một chiếc ô tô chiếu thẳng vào mặt anh. Ánh đèn hiệu màu xanh của cảnh sát càng khiến Jack lóa mắt khi mui xe dừng xích lại cách anh có vài phân. Anh lảo đảo ngã phịch người xuống nền đường trải nhựa. Anh đã hoàn toàn kiệt sức đến nỗi không thể nhúc nhích thêm được nữa.
Cánh cửa xe bật mở. Jack ngước lên, bối rối. Đó là cánh cửa bên phía hành khách. Rồi đến lượt cửa xe phía người lái mở ra. Và hai bàn tay hộ pháp luồn vào dưới nách anh.
“Mẹ kiếp, Jack, đứng dậy nhanh lên nào.”
Jack ngẩng lên nhìn Seth Frank.