Chương 28
Bill Burton thò đầu vào phòng trực trong Nhà Trắng của bộ phận Mật vụ. Tim Collin đang ngồi bên một chiếc bàn, xem xét một bản báo cáo gì đó.
“Đi nào, Tim.”
Collin ngẩng lên nhìn với ánh mắt dò hỏi.
Burton nói nhanh. “Cảnh sát vây được hắn gần mạn trụ sở tòa án. Tôi muốn tới tận nơi. Trong trường hợp cần thiết.”
Chiếc sedan của Seth Frank lao vun vút trên đường phố, ánh đèn hiệu màu xanh nhấp nháy liên hồi như ra lệnh phải được nhận sự tôn trọng ngay lập tức của những người đang tham gia giao thông vốn không bao giờ quen với việc nhường nhịn hoặc chịu thua những xe khác đang đi trên đường.
“Kate đâu rồi?” Jack nằm dưới băng ghế sau, người anh trùm kín dưới một tấm chăn.
“Có lẽ ngay lúc này họ đang đọc cho cô ấy nghe quyền của mình khi bị bắt. Sau đó có thể cô ấy sẽ bị tạm giam với những cáo buộc tòng phạm vì đã giúp đỡ anh.”
Jack bật dậy. “Chúng ta phải quay lại ngay, Seth. Tôi sẽ ra đầu thú. Và họ sẽ thả cô ấy ra.”
“Ừ, phải rồi!”
“Tôi không nói đùa đâu, Seth.” Lúc này Jack đã chồm hẳn dậy và thò đầu lên gần băng ghế trên.
“Tôi cũng không đùa, Jack ạ. Anh quay lại và tự nộp mình, như thế cũng chẳng giúp gì được cho Kate đâu, và như thế cũng là tự dập tắt nốt cơ hội cuối cùng mà anh có để có thể quay lại cuộc sống bình thường đấy.”
“Nhưng còn Kate—”
“Tôi sẽ lo việc của Kate. Tôi cũng đã vừa gọi điện cho một người bạn ở Sở Cảnh sát Washington D.C. Anh ta sẽ chờ sẵn cô ấy ở đó. Anh ta là một người tốt.”
Jack thả phịch người xuống băng ghế sau. “Chó chết thật.”
Frank mở hé kính cửa sổ xe, thò tay ra ngoài và giật chiếc đèn hiệu màu xanh xuống rồi lẳng nó vào ghế bên cạnh mình.
“Mà chuyện chết tiệt gì đã xảy ra vậy?”
Frank nhìn vào gương chiếu hậu của mình. “Tôi cũng không chắc nữa. Cùng lắm tôi cũng chỉ đoán được là Kate đã bị một cái đuôi bám theo ở đâu đó. Tôi đang đi lòng vòng quanh khu vực đó. Theo kế hoạch chúng tôi sẽ gặp lại nhau ở Trung tâm Hội nghị sau khi cô ấy gặp anh. Tôi nghe được thông báo qua radio trên xe về việc anh đã bị phát hiện. Tôi bám theo cuộc truy lùng qua sóng bộ đàm, cố đoán xem anh có thể sẽ chạy đi đâu. Cũng may thật. Khi tôi nhìn thấy anh lao ra khỏi con hẻm, tôi không dám tin vào mắt mình. Mà suýt chút nữa tôi cũng đâm phải anh còn gì nữa. Mà người anh sao rồi?”
“Chưa bao giờ tốt hơn thế này. Có lẽ tôi phải làm cái trò chết tiệt này một hoặc hai lần mỗi năm để giữ cho mình thon thả mới được. Tập luyện sẵn sàng cho Thế vận hội dành cho môn Tội phạm đào tẩu.”
Frank cười khùng khục. “Anh vẫn còn sống và già mồm được, anh bạn ạ. Hãy biết cảm ơn số phận đi. Vậy anh có nhận được món quà thú vị gì không?”
Jack lầm bầm văng tục. Anh đã bận bịu với việc chạy trốn cảnh sát đến nỗi thậm chí anh còn chưa kịp nhìn xem bên trong là cái gì. Anh rút gói giấy trong túi ra.
“Xe anh có đèn không?”
Frank bật công tắc đèn trong xe lên.
Jack lật lật qua những tấm ảnh.
Frank kiểm tra qua gương chiếu hậu. “Vậy lần này chúng ta có gì vậy?”
“Toàn ảnh. Chụp cái mở thư, con dao rọc giấy, anh muốn gọi nó thế quái nào cũng được.”
“Hừm. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên thật. Anh có phát hiện được gì không?”
Jack cố căng mắt nhìn dưới ánh điện lờ nhờ. “Cũng không thấy gì. Chắc chỗ các anh sẽ có những thiết bị cần thiết để phát hiện ra điều gì đó.”
Frank thở dài. “Có lẽ tôi phải nói thẳng với anh thế này, Jack ạ, nếu như không tìm được cái gì đó đáng giá hơn thì chúng ta sẽ không có cơ hội nào đâu. Ngay cả khi chúng ta có lấy ra được cái gì đó trông giống như dấu vân tay trong tấm ảnh thì ai dám nói chúng ta lấy nó ở đâu ra? Và hơn nữa làm sao có thể phân tích được mẫu ADN từ dấu máu trên một bức ảnh chết tiệt được chứ, ít nhất theo tôi biết thì cũng chưa từng có.”
“Tôi biết chứ. Tôi đâu có mất cả bốn năm làm luật sư bào chữa để ngồi gãi mông đâu mà.”
Seth cho xe chạy chậm lại. Hai người đang chạy trên Đại lộ Pennsylvania và lúc này xe cộ trên đường đã đông đúc hơn. “Vậy anh có ý tưởng gì không?”
Jack vuốt ngược mái tóc của mình ra phía sau, anh ấn ngón tay vào chân mình cho đến khi cơn đau ở đầu gối giảm bớt, và lại nằm vật xuống ghế. “Dù cho kẻ đứng sau chuyện này là ai chăng nữa, thì chắc chúng cũng muốn lấy lại được con dao rọc giấy bằng mọi giá. Đến nỗi chúng sẵn sàng giết anh, giết tôi, hay bất kỳ ai cản đường chúng. Chúng ta đang nói đến những kẻ cuồng sát thực sự đấy.”
“Điều này phù hợp với giả thuyết của chúng ta về một nhân vật cỡ bự sẽ có rất nhiều thứ để mất nếu chuyện này lộ ra. Mà giờ thì sao nhỉ? Chúng lấy lại được nó rồi. Chúng ta còn gì đây, Jack?”
“Luther chụp những bức ảnh này không phải để phòng cho trường hợp có chuyện gì đó xảy ra với bằng chứng gốc kia.”
“Anh đang nói về chuyện gì vậy?”
“Ông ấy đã quay về Mỹ, Seth, anh nhớ chứ? Chúng ta chưa bao giờ có thể đoán được tại sao lại như vậy.”
Frank dừng xe lại trước đèn đỏ. Anh quay người lại nhìn ra băng ghế sau.
“Đúng là như thế. Ông ấy đã quay về. Anh biết lý do à?”
Jack thận trọng ngồi thẳng dậy, vẫn chú ý giữ cho đầu anh nằm bên dưới viền cửa sổ. “Tôi nghĩ thế. Còn nhớ là tôi chẳng bảo với anh rằng Luther không phải là loại người có thể bỏ qua một chuyện như thế này đâu. Nếu có thể chắc chắn ông ấy sẽ làm một điều gì đó.”
“Nhưng ban đầu thì ông ấy cũng bỏ trốn khỏi nước Mỹ còn gì.”
“Tôi biết. Có thể đó là kế hoạch ban đầu của ông ấy. Đó cũng có thể là kế hoạch xuyên suốt của ông ấy trong trường hợp phi vụ kia diễn ra suôn sẻ. Nhưng sự thực là ông ấy đã quay lại. Có gì đó đã khiến ông ấy thay đổi ý định và ông ấy quay lại. Rồi ông ấy đã chụp lại những bức ảnh này.” Jack xòe chúng ta thành hình chiếc quạt.
Đèn giao thông bật sang màu xanh và Frank lại cho xe chạy tiếp.
“Tôi không sao hiểu được chuyện này, Jack ạ. Nếu như ông ta muốn vạch mặt thủ phạm thì tại sao không gửi những thứ đó cho cảnh sát?”
“Tôi nghĩ đó cũng là kế hoạch của ông ấy, cuối cùng ông ấy sẽ gửi. Nhưng ông ấy đã nói với Edwina Broome rằng cho dù ông ấy có nói đã nhìn thấy hung thủ là ai chăng nữa chắc chắn bà ấy cũng sẽ không tin đâu. Nếu như ngay cả bà ấy, một người bạn thân, còn không thể tin nổi câu chuyện của Luther, nhất là khi ông ấy còn phải thú nhận tội ăn cắp để thuyết phục người nào đó tin vào câu chuyện của mình. Chắc ông nghĩ cơ hội để mọi người tin ông ấy là bằng không.”
“Được rồi, vậy là ông ấy có vấn đề về lòng tin. Vậy những bức ảnh này là để làm gì?”
“Giả sử như anh đang thực hiện một vụ đổi chác sòng phẳng. Đòi tiền để đổi lấy một thứ gì đó. Thì phần khó khăn nhất là gì?”
Câu trả lời của Frank bật ra ngay lập tức. “Lúc thanh toán. Làm thế nào để nhận được tiền mà không bị giết hoặc bị tóm cổ. Anh có thể gửi hướng dẫn sau đó để bên kia đến lấy thứ họ cần. Chỉ có lúc lấy tiền là khó khăn nhất. Đó là lý do tại sao số vụ bắt cóc đã giảm đi rất nhiều.”
“Nếu vậy anh sẽ làm cách nào?”
Frank suy nghĩ một lát. “Vì chúng ta đang nói đến việc nhận tiền từ những kẻ không dám báo cho cảnh sát nên tôi sẽ chọn cách nào đó thật nhanh. Giảm tối đa rủi ro cho bản thân, lại có thêm thời gian để cao chạy xa bay.”
“Cụ thể thì anh sẽ làm như thế nào?”
“EFT. Electronic fund transfer. Tức là chuyển khoản điện tử. Hồi còn ở New York tôi có tham gia điều tra một vụ biển thủ tiền trong ngân hàng. Tay đó đã thực hiện việc biển thủ tiền từ chính bộ phận chuyển khoản điện tử ngay tại ngân hàng của anh ta. Anh sẽ không thể tin nổi là số đô-la được chuyển qua chuyển lại tại một ngân hàng như thế sẽ lớn đến ngần nào đâu. Và anh cũng không thể tin nổi số tiền bị rơi rớt và thất lạc trong quá trình chuyển đi chuyển lại đó. Một tên trộm vặt có thể lấy một chút ở chỗ này rồi một chút kia, rồi đến khi mọi người phát hiện ra thì hắn đã lặn mất tăm rồi. Trước hết anh sẽ gửi những hướng dẫn chuyển khoản. Rồi tiền được rót vào. Tất cả sẽ chỉ mất có vài phút. Tiện lợi hơn nhiều so với việc lục lọi trong một cái thùng rác trong một công viên, nơi lúc nào cũng có thể có những kẻ mai phục xung quanh sẵn sàng khoan lỗ vào đầu anh.”
“Nhưng rất có thể người gửi sẽ lần theo được số tiền đó.”
“Chắc chắn rồi. Vì trước hết phải xác định xem số tiền đó sẽ được gửi tới ngân hàng nào. Tức là kiểu gì anh cũng phải mở một tài khoản ở ngân hàng đã, theo đúng quy tắc đánh số của Hiệp hội Ngân hàng Mỹ. Tóm lại là đủ các quy định chặt chẽ.”
“Được rồi, cứ giả sử là người gửi có đủ trình độ và khả năng tinh vi đến mức lần theo đường chuyển tiền. Sau đó thì sao?”
“Thì họ sẽ lần ra được số tiền đó được chuyển tới đâu. Thậm chí họ còn có thể moi ra được một số thông tin liên quan đến chủ tài khoản. Mặc dù tất nhiên sẽ không có ai ngu đến nỗi lại đăng ký tài khoản bằng tên thật hoặc số thẻ An sinh Xã hội của mình cả. Hơn nữa, một người khôn ngoan như Whitney chắc chắn đã phải có sẵn những hướng dẫn gửi tiền rất chi tiết và chặt chẽ. Ngay sau khi số tiền được chuyển tới ngân hàng đầu tiên, bùm một cái chúng sẽ được chuyển tiếp tới một ngân hàng khác, rồi một ngân hàng khác, một ngân hàng khác nữa. Rồi đến một thời điểm nhất định, dấu vết đột nhiên mất tích. Xét cho cùng đó là phương pháp chuyển tiền ngay lập tức. Những khoản tiền xuất hiện ngay trong tài khoản đang chờ rút.”
“Rất hợp lý. Tôi đoán là Luther đã làm một cái gì đó đại loại như vậy.”
Frank nón rén gãi gãi quanh viền dải băng quấn trên đầu. Anh kéo sụp mũ xuống thật chặt trùm bên ngoài dải băng nên cả đầu anh lúc này thật khó chịu và bí bách. “Nhưng điều tôi không sao hiểu được là tại sao ông ta lại phải làm như thế. Ông ta đâu có cần đến tiền sau phi vụ béo bở ở nhà Sullivan. Lẽ ra ông ta hoàn toàn có thể im hơi lặng tiếng mãi mãi. Cứ để cho toàn bộ chuyện này qua đi. Sau một thời gian là bọn họ sẽ đoán được rằng ông ấy đã nghỉ hưu mãi mãi. Anh không làm phiền tôi, tôi không làm phiền anh.”
“Anh nói đúng. Lẽ ra ông ấy hoàn toàn có thể làm như vậy. Nghỉ hưu. Bỏ qua tất cả. Nhưng ông ấy đã quay lại, không chỉ có như thế, ông ấy quay lại và có vẻ như đã tống tiền kẻ giết hại Christine Sullivan ngay trước mắt ông ấy. Và nếu như ông ấy không làm chuyện này vì tiền, thì tại sao?”
Viên thanh tra suy nghĩ một lúc. “Để khiến bọn chúng phải toát mồ hôi. Để cho bọn chúng biết rằng ông ta đang ở ngoài đây. Với những bằng chứng có thể hủy diệt chúng.”
“Nhưng đó là những bằng chứng mà bản thân ông ấy cũng không chắc là đã đủ thuyết phục.”
“Đủ để ảnh hưởng tới danh tiếng và vị thế của hung thủ.”
“Đúng vậy, thế căn cứ vào những điều kiện cụ thể đó, anh sẽ làm gì đây?”
Frank tấp xe vào vệ đường và tắt hẳn động cơ đi. Anh quay đầu lại. “Tôi sẽ tìm cách moi thêm được điều gì đó từ bọn chúng. Đó là những gì tôi sẽ làm.”
“Bằng cách nào? Nếu như anh đang tống tiền một ai đó?”
Cuối cùng Frank cũng phải giơ hay tay lên quá đầu. “Tôi xin hàng.”
“Anh vừa bảo là người gửi có thể lần theo dòng tiền chuyển khoản.”
“Vậy thì?”
“Vậy, thế còn ngược lại thì sao? Người nhận cũng có thể truy ngược lại được chứ?”
“Mẹ kiếp, tôi mới ngu làm sao.” Trong một thoáng Frank bỗng quên béng mất là anh đang bị chấn động não, anh vỗ đét tay lên trán. “Whitney đã đặt lệnh lần theo dòng chuyển khoản, theo chiều ngược lại. Kẻ chuyển số tiền đó suốt từ đầu đến cuối vẫn đinh ninh rằng chúng đang chơi trò mèo vờn chuột với Whitney. Bọn chúng là mèo, còn ông ấy là chuột. Rằng ông ấy đang lẩn trốn, chỉ chờ cơ hội là bỏ chạy.”
“Chỉ có điều Luther không hề đề cập đến thực tế là ông đang hoán đổi vai trò. Rằng ông ấy mới là mèo, còn bọn chúng thực ra lại là chuột.”
“Và dấu vết mà ông ấy để lại cuối cùng sẽ dẫn thẳng đến chỗ những kẻ xấu, cho dù chúng có kỳ công dựng lên bao nhiêu tấm lá chắn đi nữa, đó là trong trường hợp chúng còn kịp nghĩ đến chuyện dựng lên. Tất cả những điện chuyển khoản trong đất nước này phải đi qua Cục Dự trữ Liên bang. Chỉ cần tìm được số hiệu của bức điện chuyển tiền từ Cục Dự trữ liên bang hoặc tìm được mã ngân hàng nơi gửi là coi như chúng ta đã có một manh mối khá chắc chắn rồi. Ngay cả khi Whitney không hề truy ngược lại nguồn gốc người gửi, chỉ riêng việc ông ấy nhận được tiền, một số tiền cực lớn, cũng đã đủ giá trị tố cáo rồi. Nếu như ông ấy có thể cung cấp cho cảnh sát thông tin đó với tên người gửi và họ kiểm tra ra được…”
Jack nói nốt hộ suy nghĩ của viên thanh tra. “Và thế là trong phút chốc chuyện không thể tin nào tin nổi bỗng trở nên đáng tin. Những bức điện chuyển khoản không bao giờ biết nói dối. Tiền đã được gửi đi. Mà lại là rất nhiều tiền, điều này thì tôi có thể chắc chắn tuyệt đối, bọn chúng sẽ không có cách nào giải thích được. Bản thân chi tiết này cũng đã là một bằng chứng rất xác đáng. Ông ấy đã đưa chúng vào bẫy bằng chính khoản tiền mà chúng chi ra.”
“Tôi vừa mới nghĩ đến một chuyện khác, Jack. Nếu như Whitney đang muốn thu thập bằng chứng chống lại những người kia, vậy thì sớm muộn gì ông ấy cũng phải tới gặp cảnh sát. Tất cả những gì ông ấy phải làm chỉ là bước tới cửa đồn cảnh sát, tự nộp mình và những bằng chứng ông ấy có trong tay.”
Jack gật đầu. “Đó là lý do tại sao ông ấy cần tôi. Chỉ có điều bọn chúng đã rất nhanh khi lợi dụng sự an toàn của Kate làm một cách để bảo đảm khiến ông ấy giữ im lặng. Về sau thì chúng bảo đảm điều này một cách tuyệt đối bằng một viên đạn.”
“Vậy là lẽ ra ông ấy đã ra đầu thú rồi.”
“Chính xác.”
Frank xoa cằm tư lự. “Anh biết tôi đang nghĩ gì không?”
Jack trả lời ngay lập tức. “Ông ấy biết thừa là có cái bẫy giương lên.” Hai người đàn ông chăm chú nhìn thẳng vào mắt nhau.
Frank lên tiếng trước, những từ trong miệng anh buột ra thật nhẹ nhàng, thoáng như hơi thở. “Ông ấy biết cuộc hẹn với Kate là một cái bẫy. Vậy mà ông ấy vẫn đến. Còn tôi thì cứ đinh ninh tự cho minh như thế là khôn ngoan lắm, mẹ kiếp.”
“Có lẽ Luther biết được rằng đó là cách duy nhất ông ấy có thể gặp lại được con gái mình.”
“Chó chết. Tôi biết ông ấy là một tên trộm chuyên nghiệp, nhưng phải nói thật với anh, càng ngày tôi càng thấy kính trọng ông ấy.”
“Tôi đồng cảm với anh đấy.”
Frank lại gạt cần số xe và lái đi.
“Được rồi, cuối cùng thì tất cả màn phỏng đoán này đưa chúng ta đến đâu đây.”
Jack lắc đầu rồi lại ngả lưng xuống băng ghế sau. “Tôi cũng không biết nữa.”
“Ý tôi là chừng nào chúng ta chưa lần ra manh mối kẻ nào làm chuyện này, tôi không chắc chúng ta có thể làm được gì.”
Jack lồng lên như một ngọn núi lửa nổ tung. “Nhưng chúng ta đã có những manh mối rồi còn gì.” Anh ngồi vật ra ghế như thể toàn bộ năng lượng trong người anh đã tiêu tan hết sau cơn bột phát vừa rồi. “Chỉ có điều tôi không sao hiểu được ý nghĩa của chúng.”
Vài phút sau đó hai người tiếp tục lái xe trong im lặng.
“Jack, tôi biết chuyện này nghe thật buồn cười khi được nói ra từ miệng một cảnh sát, nhưng tôi nghĩ có lẽ anh bắt đầu cần phải cân nhắc đến chuyện biến khỏi đây. Anh còn tiền tiết kiệm không? Có lẽ anh phải về hưu non mất thôi.”
“Và rồi thì sao nào? Để mặc Kate xoay sở một mình sao? Nếu như chúng ta không tìm ra được bọn người này, cô ấy còn biết trông đợi vào ai nữa? Mười đến mười lăm năm cho tội tòng phạm giết người ư? Tôi không nghĩ thế, Seth ạ, một triệu năm cũng không có chuyện tôi làm như thế đâu. Tôi thà chết chứ không bao giờ làm một chuyện như thế.”
“Anh nói đúng. Tôi xin lỗi đã nảy ra ý đó.”
Trong lúc Frank đang mải nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe chạy bên cạnh họ đột nhiên vọt lên rồi quay ngoắt một trăm tám mươi độ ngay phía trước mũi xe của hai người. Frank đạp lút cần phanh và chiếc xe của anh bắn tung sang một bên, thành xe tông thẳng vào lề đường với một cú va đập tưởng chừng như khiến hai người trong xe phải vỡ vụn xương. Chiếc xe mang biển số bang Kansas suýt khiến họ mất mạng vụt biến mất trong chớp mắt.
“Lũ khách du lịch ngu xuẩn. Lũ chó chết khốn kiếp!” Frank ghì chặt lấy vô-lăng, chửi rủa ầm ĩ giữa những hơi thở hổn hển vì sợ và tức giận. Sợi dây an toàn đã làm tốt công việc của mình, nhưng cạnh của nó cũng đã ghì chặt vào da anh đau điếng. Đã thế anh còn bị một cú va đầu vào thành xe không nhẹ chút nào.
“Chó chết khốn kiếp.” Frank lại gào lên, anh cũng không biết chính xác là mình đang chửi ai nữa. Rồi đột nhiên viên thanh tra nhớ ra vị hành khách của mình nên vội vàng quay đầu lại.
“Jack, Jack, anh không sao chứ?”
Cả khuôn mặt của Jack đang tì hẳn vào cửa sổ kính của xe. Anh vẫn tỉnh táo; trong thực tế, mắt anh đang đăm đăm nhìn vào đâu đó như người mộng du.
“Jack?” Frank tháo khóa dây an toàn của mình và quay lại chộp vào vai Jack. “Anh có sao không, Jack?“
Jack ngơ ngẩn nhìn Frank rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Frank hoang mang tự hỏi không biết cú va đập vừa rồi có làm anh bạn của mình hoảng loạn đến nỗi mất trí không. Anh vội vàng kiểm tra đầu Jack xem có vết bầm dập nào không cho đến khi Jack giơ tay lên ngăn anh lại và chỉ ra ngoài cửa sổ. Frank nhìn ra ngoài.
Là một người có thần kinh như thép đã được tôi luyện Frank cũng phải giật bắn mình. Trước mặt anh lúc này là toàn bộ phần phía sau của Nhà Trắng.
Những hình ảnh vụt nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu Jack; những hình ảnh chèn lên nhau như trong một đoạn phim. Hình ảnh Tổng thống rút tay ra khỏi Jennifer Baldwin, phàn nàn về việc khuỷu tay bị đau do chơi tennis. Chỉ có điều là cánh tay ông ta đã bị đâm bởi một con dao rọc giấy nào đó, thứ đã bắt đầu toàn bộ câu chuyện điên rồ này. Sự quan tâm khác thường của Tổng thống và Cơ quan mật vụ trong cái chết của Christine Sullivan, Sự xuất hiện rất trùng hợp của Alan Richmond vào cái hôm Luther tới tòa nhận quyết định tống đạt. ‘Dẫn tôi thẳng tới chỗ ông ta.’ Đó là những gì mà người công dân ghi lại cuốn băng đã nói theo lời kể lại của viên thanh tra. ‘Dẫn tôi thẳng tới chỗ ông ta.’ Nó cũng lý giải tại sao có những tên sát thủ có thể giết người ngay giữa một rừng những nhân viên bảo vệ luật pháp và điềm nhiên chạy thoát. Ai có thể ngăn được một nhân viên của Cơ quan Mật vụ đang làm nhiệm vụ bảo vệ Tổng thống? Không có ai cả. Không trách Luther đã cảm thấy rằng không một ai sẽ tin tưởng lão. Tổng thống của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ.
Và đã có một sự kiện rất có ý nghĩa ngay trước khi Luther quay trở về nước Mỹ. Tổng thống Alan Richmond đã tiến hành một cuộc họp báo để chứng tỏ với dư luận và báo chí rằng ông ta lấy làm đau đớn đến mức nào trước cái chết bi thảm của Christine Sullivan. Có lẽ chính ông ta đã gian díu với cô vợ trẻ của lão tỷ phú già và không hiểu lằng nhằng thế nào mà cô ả lại bị giết và cái đồ cặn bã này lại tranh thủ cơ hội tìm kiếm sự ủng hộ về mặt chính trị khi phô ra trước công chúng Mỹ hình ảnh của bản thân như một người bạn chân chính và thấu hiểu; một nhà lãnh đạo quyết tâm đẩy lùi tội phạm. Quả là một vai kịch cực kỳ xuất sắc. Và đó thực sự chỉ là một màn kịch bẩn thỉu. Không một chút nào trong đó là sự thật. Những hình ảnh của vở kịch đó được truyền đi khắp nơi trên thế giới. Liệu Luther sẽ nghĩ gì khi lão nhìn thấy trò giả dối khốn kiếp đó? Jack tin là anh biết Luther đã nghĩ gì. Đó là lý do tại sao Luther đã quyết định quay lại. Để làm điều đúng đắn phải làm.
Tất cả những chi tiết đó từ đầu đến giờ vẫn lơ lửng trong tâm tư Jack, chỉ chờ có chất xúc tác phù hợp là tự xâu chuỗi lại với nhau.
Jack ngoái lại nhìn vào chất xúc tác của anh thêm một lần nữa.
Ngay dưới ánh sáng đèn pha, Tim Collin vẫn đang nhìn xuống phía cuối phố nơi vừa xảy ra vụ va chạm giao thông nhỏ, nhưng anh ta cũng không nhận thấy chi tiết nào đáng ngờ giữa những mớ đèn pha dày đặc trên đường. Ngồi bên cạnh anh ta là Bill Burton, cũng đang thò đầu nhìn ra ngoài. Collin nhún vai, rồi hạ kính cửa sổ của chiếc sedan màu đen xuống. Burton lắp chiếc đèn tín hiệu màu xanh lên nóc xe. Bật còi hụ, và nhanh chóng đưa chiếc xe lao vụt ra đường qua cổng sau của Nhà Trắng, chạy về hướng Trụ sở Tòa án Tối cao D.C để tham gia cuộc truy lùng Jack.
Jack nhìn Seth Frank và bất giác mỉm cười khi anh nhớ lại màn văng tục ầm ĩ của viên thanh tra. Chính câu chửi tục tĩu đó đã buột ra khỏi miệng Luther, ngay trước khi cuộc sống của lão chấm dứt. Cuối cùng Jack cũng nhớ ra là trước đó anh đã nghe câu này một lần rồi. Khi lão ném tờ báo trong nhà giam. Hình ảnh Tổng thống đang tươi cười đăng trang trọng trên trang nhất.
Và cả khi ở bên ngoài trụ sở tòa án, lúc lão đang trừng trừng nhìn ông ta. Cũng chính những từ đó đã bùng ra, với tất cả sự giận dữ và độc địa chất chứa trong lòng lão.
“Chó chết khốn kiếp,” Jack buột miệng nhắc lại.
Alan Richmond đứng bên cửa sổ và tự hỏi chẳng nhẽ cái số phận của ông ta là phải ở giữa toàn những kẻ bất tài hay sao. Gloria Russell ngồi ủ rũ trong chiếc ghế bên cạnh ông ta. Tổng thống đã lên giường với người phụ nữ gần chục lần gì đó và tới lúc này ông ta đã ngán bà ta tới tận cổ. Ông ta sẽ phải tống khứ bà ta cho khuất mắt khi đến thời điểm thích hợp. Chính phủ mới của ông ta sẽ bao gồm một ê-kíp hoàn toàn mới và phải cực kỳ năng lực. Những kẻ thuộc cấp đủ tầm để cho phép ông ta tập trung theo đuổi tầm nhìn đặc biệt mà ông ta hình dung ra cho đất nước này. Richmond đâu có tìm mọi cách trở thành Tổng thống chỉ để đau đầu vì những chi tiết vặt vãnh.
“Theo tôi thấy thì chúng ta vẫn chưa tiến thêm được một ly nào trong các cuộc thăm dò dư luận.” Tổng thống không thèm nhìn Russell; ông ta chờ đợi câu trả lời của bà ta.
“Chẳng lẽ việc giành chiến thắng với tỷ lệ số phiếu ủng hộ là sáu mươi phần trăm hay bảy mươi phần trăm lại thực sự quan trọng với ông đến thế sao?”
Tổng thống quay ngoắt lại. “Đúng,” ông ta rít lên. “Đúng đấy, cái chuyện chó chết đó quan trọng với tôi, cô hiểu chưa?”
Bà ta nhẫn nhịn cắn chặt môi và nhượng bộ. “Tôi sẽ tăng cường các nỗ lực, Alan. Có lẽ chúng ta có thể tác động đến Cử tri Đoàn.”
“Đó là điều tối thiểu chúng ta phải làm được, cô hiểu chứ, Gloria?”
Bà ta cúi gằm xuống đất. Sau cuộc bầu cử, bà sẽ đi. Đi vòng quanh thế giới. Nơi bà ta không biết ai và cũng không ai biết bà ta. Một sự khởi đầu hoàn toàn mới mẻ. Đó là những gì bà ta cần lúc này. Sau đó thì tất cả rồi sẽ ổn.
“Hừm, ít nhất thì rắc rối nhỏ của chúng ta cũng đã được giả quyết.” Tổng thống vẫn chằm chằm nhìn bà ta, hai tay ông ta chắp lạ phía sau lưng. Cao to, cân đối và thanh thoát, ăn mặc và chải chuốt không thể chê vào vào đâu được. Trông ông ta oai vệ và phong độ không khác gì viên đô đốc của một hạm đội bất khả chiến bại. Nhưng cũng chính lịch sử đã chứng minh rằng những hạm đội tưởng chừng như bất khả chiến bại hóa ra lại yếu ớt hơn người ta vẫn nghĩ rất nhiều.
“Nó đã được phi tang chưa?”
“Không, Gloria, tôi giữ nó trong ngăn kéo bàn mình, cô có muốn nhìn nó không? Có lẽ cô đang muốn cuỗm nó đi một lần nữa ấy nhỉ?” Giọng nói của ông ta đầy vẻ khinh bỉ đến nỗi bà ta cảm thấy bị thôi thúc phải chấm dứt cuộc gặp của họ ngay lập tức. Bà ta đứng dậy.
“Còn vấn đề gì khác nữa không ạ?”
Ông ta lắc đầu và quay về bên cửa sổ. Bà Chánh văn phòng chỉ vừa mới đặt tay lên nắm đấm cửa chính thì tự nó đã xoay và cánh cửa mở ra.
“Chúng ta lại gặp rắc rối rồi.” Bill Burton lặng lẽ nhìn cả hai người.
"Vậy hắn muốn gì đây?" Tổng thống cúi xuống nhìn tấm ảnh mà Burton vừa mới đưa cho ông ta.
Burton trả lời ngay lập tức. “Trong thư không nói gì. Tôi chỉ có thể đoán là trong tình cảnh bị cảnh sát lùng sục như hiện nay, hắn sẽ cần đến một ít tiền.”
Ánh mắt của Tổng thống như muốn xoáy sâu vào Russell. “Tôi đang không hiểu làm thế nào mà Jack Graham biết phải gửi bức ảnh tới đây.”
Burton nhận ra ánh mắt của Tổng thống và mặc dù anh ta cũng không hề muốn biện hộ cho Russell chút nào, nhưng lúc này bọn họ không còn thời gian để mà tranh cãi nữa.
“Rất có thể Whitney đã cho anh ta biết,” Burton trả lời thay.
“Nếu quả đúng như vậy, thì hắn đã chờ đợi một thời gian rất dài mới bắt đầu giở trò với chúng ta đấy nhỉ,” Tổng thống bật lại.
“Có thể Whitney đã không nói cho anh ta biết một cách trực tiếp. Rất có thể Graham đã tự mình đoán ra chuyện này. Anh ta đã chắp nối các sự kiện lại với nhau.”
Tổng thống thảy tấm ảnh xuống bàn. Russell vội vàng ngoảnh mặt đi chỗ khác. Chỉ riêng việc thoáng nhìn thấy con dao rọc giấy cũng đủ khiến toàn thân bà ta dường như tê liệt.
“Burton, chỉ có bức ảnh chết tiệt này thì làm sao có thể gây khó khăn cho chúng ta được?” Tổng thống trừng trừng nhìn anh ta, dường như ông ta đang cố đọc được những ý nghĩ trong đầu người nhân viên Mật vụ.
Burton ngồi xuống, lấy lòng bàn tay xoa cằm, trầm ngâm nghĩ một lúc. “Tôi cũng đã suy nghĩ về điều đó. Đây có thể chỉ là trò đánh động của Graham mà thôi. Bản thân anh ta cũng đang ở thế bị động rồi. Trong khi cô bạn gái của anh ta lại đang nằm trong tay cảnh sát. Theo tôi đây là hành động trong cơn tuyệt vọng của anh ta. Đột nhiên anh ta phát hiện ra một chi tiết nào đó, từ đó tiếp tục suy ra toàn bộ sự việc. Anh ta tranh thủ cơ hội gửi cho chúng ta cái này với hy vọng sẽ khiến chúng ta lo sợ và phải trả cái giá mà anh ta yêu cầu, cho dù với mức nào chăng nữa.”
Tổng thống đứng dậy, tay mân mê cốc cà phê của mình. “Liệu có cách nào tìm ra anh ta không? Thật nhanh chóng ấy?”
“Cách thì lúc nào cũng có. Còn nhanh đến đâu thì tôi không biết.”
“Thế nếu chúng ta phớt lờ yêu sách của hắn thì sao?”
“Có thể anh ta cũng sẽ chẳng làm gì, có chăng anh ta sẽ tìm cách cao chạy xa bay và may ra thì thoát.”
“Như vậy thì chúng ta vẫn phải đối mặt với khả năng cảnh sát tóm được hắn—”
“Và hắn phun sạch tất cả những gì hắn biết,” Burton nói nốt câu. “Vâng, quả thật đó là một khả năng. Một khả năng thực sự.”
Tổng thống cầm tấm ảnh lên. “Hắn cũng chỉ có cái này để làm bằng chứng cho câu chuyện của mình.” Ông ta tỏ vẻ hoài nghi. “Có đáng để chúng ta bận tâm không?”
“Điều làm tôi lo lắng không phải là giá trị về mặt bằng chứng khoa học hình sự của bức ảnh.”
“Mà điều khiến anh lo lắng là những lời buộc tội của hắn kết hợp với bất kỳ suy đoán hoặc đầu mối nào mà cảnh sát có thể có được từ bức ảnh sẽ mang đến cho chúng ta những câu hỏi không dễ trả lời.”
“Đại loại là như vậy. Ông cần nhớ là chính những lời cáo buộc không thôi cũng đủ hủy hoại sự nghiệp của ông rồi. Ông đang chuẩn bị cho cuộc tái tranh cử nhiệm kỳ hai. Anh ta có thể coi đây là con át chủ bài của mình. Ngay lúc này những dư luận không hay do báo chí đăng tải cũng trở nên đặc biệt nguy hiểm.”
Tổng thống ngẫm nghĩ trong giây lát. Không có bất kỳ điều gì, không có bất kỳ ai được phép can thiệp vào chiến dịch tái tranh cử của ông ta. “Mua hắn bằng tiền không phải là giải pháp hay đâu, Burton. Anh biết rõ điều đó còn gì. Chừng nào Graham còn ở ngoài kia, chừng đó hắn còn nguy hiểm đối với chúng ta.” Tổng thống vừa nói vừa liếc nhìn sang phía Russell. Suốt từ đầu đến giờ bà Chánh văn phòng vẫn ngồi im tại chỗ, mặt cúi gằm xuống sàn nhà, hay tay đặt nguyên trong lòng. Đôi mắt của Tổng thống như muốn xuyên thủng bà ta. Thật quá yếu đuối.
Tổng thống ngồi xuống bàn làm việc của mình và bắt đầu lật lật một tập tài liệu, giấy tờ. Ông ta nói một cách hách dịch, “Làm đi, Burton, và làm cho gọn gàng vào.”
Frank ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi bước lại, đóng cửa phòng mình lại và nhấc điện thoại lên. Đầu anh vẫn còn đau, nhưng các bác sĩ đã chẩn đoán là anh sẽ sớm bình phục hoàn toàn.
Đầu kia đã nhấc máy. “Khách sạn D.C Executive xin nghe.”
“Vui lòng nối máy tới phòng 233.”
“Xin chờ một lát.”
Khoảng thời gian vài giây tưởng chừng như kéo dài mãi mãi và Frank bắt đầu cảm thấy lo lắng. Lẽ ra Jack phải ở nguyên trong phòng cơ mà.
“Alo?”
“Tôi đây.”
“Anh thế nào rồi?”
“Chắc là khá hơn anh đấy.”
“Còn Kate thì sao?”
“Cô ấy được bảo lãnh để tại ngoại rồi. Tôi đã thuyết phục họ để tôi phụ trách giám sát cô ấy.”
“Tôi đoán là cô ấy đang rất lo lắng.”
“Tôi e là đó không phải từ tôi định dùng trong trường hợp này đâu. Nghe này, đã đến lúc cần quyết định thật nhanh trước khi quá muộn đấy. Hãy nghe theo lời khuyên của tôi và cao chạy xa bay đi. Anh cứ chần chừ như thế này là tốn mất rất nhiều thời gian quý giá.”
“Nhưng còn Kate—”
“Thôi nào, Jack, tất cả những gì họ có là lời khai của một kẻ đang định ép cô ấy phải thực hiện cho hắn một bài phỏng vấn độc quyền. Chỉ có lời cáo buộc của hắn chống lại cô ấy thôi. Thậm chí không còn ai khác nhìn thấy anh cả. Việc cô ấy phủ nhận lời cáo buộc tòng phạm cũng có gì là khó khăn đâu. Hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện với Trợ lý tổng chưởng lý Hoa Kỳ. Ông ấy đang cân nhắc một cách nghiêm túc về việc hủy bỏ vụ án.”
“Tôi không biết.”
“Mẹ kiếp, Jack. Kate hoàn toàn có thể thoát khỏi toàn bộ chuyện này một cách dễ dàng hơn nhiều. Nếu như anh thực sự lo lắng cho tương lai của mình, anh phải biến khỏi đây ngay. Đó không chỉ là ý kiến của tôi đâu. Cả cô ấy cũng muốn vậy nữa.”
“Kate?”
“Tôi đã gặp cô ấy hôm nay. Chúng tôi vẫn không đồng quan điểm trên nhiều vấn đề, nhưng riêng chuyện này thì có đấy.”
Jack cảm thấy nhẹ cả người, rồi thở một hơi dài nhẹ nhõm. “Được rồi, vậy tôi phải đi đâu đây? Và tôi sẽ tới đó bằng cách nào?”
“Tôi sẽ hết ca trực lúc chín giờ. Khoảng mười giờ tôi sẽ tới phòng anh. Nhớ gói ghém đồ đạc đi nhé. Tôi sẽ lo những chuyện còn lại. Còn trong thời gian chờ đợi, nhớ đừng có ra ngoài đấy.”
Frank gác điện thoại và hít một hơi thật sâu. Canh bạc mà anh đang chơi lúc này. Tốt nhất là không nghĩ về nó nữa.
Jack kiểm tra đồng hồ và lại nhìn chiếc túi duy nhất của anh trên giường. Anh sẽ ra đi một cách gọn nhẹ. Anh ngước mắt nhìn về phía chiếc TV kê ở góc phòng nhưng sẽ chẳng còn chương trình gì mà anh muốn xem nữa cả. Đột nhiên cảm thấy khát cháy cổ, anh móc trong túi áo ra mấy đồng tiền lẻ, mở hé cửa phòng và nhìn ra ngoài. Chiếc máy bán đồ uống ở ngay phía cuối hành lang. Anh chụp chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, đeo cặp kính đen sùm sụp vào mắt rồi lách người ra ngoài. Anh không nghe thấy tiếng cánh cửa ở cầu thang phía đầu kia hành lang bật mở. Anh cũng quên không khóa cửa phòng.
Khi anh lén người quay lại phòng, anh giật mình nhận ra là đèn phòng đã tắt. Anh còn nhớ đã để nguyên điện trước khi ra. Trong lúc anh đang sờ tay bật công tắc đèn, cửa phòng chợt đóng sầm lại sau lưng anh và Jack thấy mình bị lẳng lên giường. Khi anh vội lăn người qua một bên và hấp háy mắt cho quen với ánh đèn bật lên đột ngột, anh nhận ra hai người đàn ông đứng trước mặt mình. Lần này thì cả hai đều không mang mặt nạ, bản thân chuyện đó cũng nói lên rất nhiều điều.
Jack định chồm người lao về phía trước, nhưng cả hai họng súng đen ngòm đã chặn anh lại. Anh ngồi phịch xuống giường, chăm chú nhìn mặt của hai người đàn ông.
“Thật trùng hợp làm sao, tôi đã có cơ hội làm quen với mỗi người trong các anh, lần lượt từng người một.” Anh trỏ tay vào Collin. “Chính anh đã định bắn bể sọ tôi đem trước.” Anh quay sang nhìn Burton. “Còn anh đã tìm cách đánh lạc hướng tôi, và đã thành công. Bill Burton phải không nhỉ? Bill Burton. Tôi không bao giờ quên tên ai cả.” Anh lại quay sang nhìn Collin. “Tuy vậy cũng chưa có cơ hội biết tên anh đấy.”
Collin quay sang nhìn Burton, rồi lại trừng trừng nhìn Jack. “Nhân viên Mật vụ Tim Collin. Anh có cú húc mạnh ra trò đấy, Jack. Chắc chắn hồi học đại học kiểu gì anh cũng từng chơi bóng bầu dục, đúng không?”
“Quả thế thật, vai tôi vẫn còn nhớ anh rất rõ.”
Burton ngồi xuống mép giường bên cạnh Jack.
Jack quay sang nhìn anh ta. “Tôi cứ đinh ninh tôi đã che đậy dấu vết của mình ngon lành thế rồi cơ mà. Phải công nhận là tôi rất ngạc nhiên khi bị các anh phát hiện ra.”
Burton ngửa mặt nhìn lên trần phòng. “Một con chim nhỏ đã mách cho chúng tôi biết, Jack ạ.”
Jack quay sang nhìn Collin rồi lại nhìn Burton. “Nghe này, tôi đang định rời thành phố, và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi không nghĩ hai anh nhất thiết phải bổ sung tôi vào danh sách đếm xác làm gì.”
Burton nhìn chiếc túi xách trên giường rồi đứng dậy và nhét khẩu súng của mình vào trong bao như cũ. Sau đó anh ta chộp lấy Jack và dúi thẳng anh vào tường. Tay đặc vụ kỳ cựu kiểm tra qua tất cả những chỗ cần kiểm tra một cách chóng vánh. Mười phút sau đó Burton loay hoay kiểm tra từng centimet vuông trong phòng để phát hiện xem có máy nghe trộm hay những thứ linh tinh đáng quan tâm nào không. Cuộc tìm kiếm của anh ta kết thúc với chiếc túi xách của Jack. Anh ta rút tập ảnh ra và chăm chú kiểm tra chúng.
Với vẻ mặt hài lòng, Burton nhét chúng vào túi trong áo khoác của mình và mỉm cười nhìn Jack. “Xin thứ lỗi, nhưng trong cái nghề của bọn tôi tính đa nghi đã ăn sâu vào nếp nghĩ rồi.” Anh ta lại ngồi xuống thành giường cạnh Jack. “Jack, tôi muốn biết tại sao anh lại gửi bức ảnh đó tới cho Tổng thống.”
Jack nhún vai. “Thì đấy, vì cuộc sống của tôi ở đây có vẻ như sắp chấm dứt, tôi nghĩ sếp của các anh biết đâu sẽ quan tâm đến việc đóng góp vào quỹ ra đi của tôi một chút. Tất cả những gì các người phải làm chỉ là chuyển tiền vào tài khoản, giống như các người đã làm với Luther.”
Collin làu bàu, lắc đầu rồi lại nhếch mép cười. “Thế giới này không hoạt động theo kiểu như anh nghĩ đâu, Jack, rất tiếc. Lẽ ra anh phải tìm một giải pháp khác cho vấn đề của mình chứ.”
Jack bật lại. “Tôi nghĩ lẽ ra tôi phải làm theo cách của các anh. Có một vấn đề cần giải quyết ư? Cứ giết nó đi là xong tất.”
Nụ cười trên môi Collin vụt biến mất. Đôi mắt của anh ta vằn lên những ánh đen tối xoáy vào chàng luật sư.
Burton đứng dậy và đi lại quanh trong phòng. Anh ta rút ra một điếu thuốc lá rồi lại bẻ gập nó làm hai mẩu và nhét trở lại vào trong túi áo. Anh ta quay sang nhìn Jack và khẽ nói. “Lẽ ra anh phải biến ngay khỏi thành phố chết tiệt này từ đầu, Jack. Biết đâu anh đã có thể thoát được.”
“Chừng nào còn hai kẻ như các anh thì làm sao mà thoát được.”
Burton nhún vai. “Cũng chẳng biết thế nào.”
“Làm sao anh dám chắc là tôi chưa gửi bức ảnh nào trong số này cho cảnh sát?”
Burton rút tập ảnh ra và chăm chú nhìn từng bức một. “Đây là loại máy ảnh Polaroid OneStep dùng một lần. Mỗi cuộn phim tiêu chuẩn sẽ chụp được tất cả là mười bức. Whitney đã gửi hai bức cho Russell. Anh gửi một bức cho Tổng thống. Tất cả bảy bức còn lại vẫn ở đây. Xin lỗi Jack, lời đe dọa không ăn thua rồi.”
“Tôi cũng có thể nói cho Seth Frank biết tất cả những gì tôi biết.”
Burton lắc đầu. “Nếu như anh nói thì chắc chắn con chim nhỏ đã phải cho tôi biết rồi. Nhưng nếu như anh vẫn còn khăng khăng nói như vậy thì chúng ta chỉ việc chờ ở đây cho đến khi viên đại úy xuất hiện và tham gia vào bữa tiệc.”
Jack bật dậy khỏi giường và lao thẳng người về phía cánh cửa. Đúng lúc anh vừa lao tới nơi, một cú đấm cứng như thép đã giáng thẳng vào mạng sườn anh. Jack ngã lăn xuống sàn nhà. Một giây sau, anh bị xốc nách lên và ném thẳng xuống giường.
Jack hé mắt ra và nhận thấy khuôn mặt của Collin.
“Giờ thì chúng ta hòa nhé, Jack.”
Jack rên lên một tiếng rồi nằm vật ra giường, cố gắng chống chọi với cảm giác choáng váng mà cú đấm gây ra. Khi cơn đau đã dịu đi, anh ngồi gượng dậy, cố lấy lại hơi thở bình thường.
Cuối cùng, khi Jack ngẩng được đầu lên, trước mặt anh lúc này là Burton. Jack lắc đầu, vẻ bàng hoàng hiện rõ trên nét mặt anh.
Burton chăm chú nhìn Jack một lát rồi nói, “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đã tưởng rằng các anh là những người tốt,” Jack khẽ nói.
Burton im lặng không nói gì một lúc rất lâu.
Ánh mắt của Collin cụp xuống sàn nhà và như dính chặt ở đó.
Cuối cùng Burton giọng trả lời, giọng anh ta khàn khàn và lạc hẳn đi, như thể dây thanh quản đột nhiên bị đứt phựt. “Tôi cũng từng tưởng thế, Jack ạ. Tôi cũng từng nghĩ thế.” Anh ta ngừng lại, nuốt khan một cách đau đớn và nói tiếp. “Tôi không hề muốn chuyện này xảy ra. Nếu như Richmond có thể giữ nguyên thằng nhỏ của ông ta trong quần thì toàn bộ chuyện này đã không xảy ra. Nhưng giờ thì nó đã xảy ra. Và chúng tôi chỉ còn cách giải quyết nó thôi.”
Burton đứng bật dậy, nhìn đồng hồ. “Tôi xin lỗi vì tất cả, Jack. Thực sự tôi rất lấy làm tiếc. Có thể anh nghĩ tôi nói thế thật lố bịch nhưng quả thực đó là những gì tôi đang cảm thấy lúc này.”
Anh ta quay sang nhìn Collin và gật đầu. Collin ra hiệu cho Jack nằm ngửa xuống giường.
“Tôi chỉ hy vọng là Tổng thống sẽ lấy làn cảm kích với những gì các anh đang làm cho ông ta,” Jack cay đắng nói.
Burton mỉm cười đau khổ. “Chúng ta hãy nói là ông ta đòi hỏi như thế, Jack ạ. Có lẽ tất cả bọn họ đều thế cả, bằng cách này hay cách khác.”
Jack nặng nề nằm vật xuống giường, anh trừng trừng nhìn nòng súng đang gí sát mặt mình, mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa. Thậm chí anh còn ngửi thấy cả mùi kim loại. Anh có thể hình dung ra chớp lửa và viên đạn phóng ra với tốc độ khủng khiếp hơn bất kỳ đôi mắt nào có thể dõi theo.
Và bất thình lình nghe đánh rầm một tiếng đinh tai nhức óc ở của chính. Collin quay ngoắt lại. Cú huých thứ hai làm toàn bộ khung cửa đổ sập vào phía trong và gần chục cảnh sát thành phố Washington D.C. ập vào, súng lăm lăm trên tay.
“Đứng im. Tất cả đứng im. Đặt hết súng xuống sàn. Ngay lập tức.”
Collin và Burton vội vàng đặt súng xuống sàn nhà. Jack vẫn nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Anh chẹn tay lên ngực nơi trái tim đang đập dồn dập như thể chực nổ tung bất kỳ lúc nào.
Burton nhìn những sĩ quan cảnh sát mặc sắc phục màu xanh. “Chúng tôi là người của Cơ quan Mật vụ Hoa Kỳ. Phù hiệu ở túi trong bên phải của chúng tôi. Chúng tôi vừa lần ra dấu vết tên này. Hắn đang có những âm mưu đe dọa Tổng thống. Chúng tôi vừa khống chế được hắn xong.”
Những sĩ quan cảnh sát rút phù hiệu của hai người ra và chăm chú nhìn. Hai cảnh sát khác thô bạo lôi Jack dậy. Một người bắt đầu đọc cho anh nghe những quyền của mình. Một chiếc còng sáng loáng được bập ngay vào hai cổ tay anh.
Những tấm phù hiệu được trả lại cho hai nhân viên Mật vụ.
“Vâng, thưa Đặc vụ Burton, ông sẽ phải chờ cho tới khi chúng tôi giải quyết xong việc với ông Graham đây. Tội giết người phải được ưu tiên hơn so với tội đe dọa Tổng thống. Có lẽ sẽ phải chờ lâu đấy trừ phi thằng cha này có đến chín mạng sống.”
Viên cảnh sát nhìn Jack rồi lại nhìn túi hành lý trên giường. “Lẽ ra anh phải lặn ngay khi có cơ hội chứ, Graham. Chẳng lẽ anh không biết rằng trước sau gì chúng tôi cũng sẽ tóm được anh cơ mà.” Anh ta ra hiệu cho người của mình đưa Jack ra ngoài.
Anh ta quay lại nhìn hai nhân viên Mật vụ còn chưa hết bàng hoàng và ngoác miệng cười sung sướng. “Chúng tôi nhận được tin báo hắn đang trốn ở đây. Hầu hết những tin báo mọi khi đều là vớ vẩn. Nhưng tin báo lần này thì khác. Tin báo lần này rất có thể mang đến cho tôi sự thăng chức mà tôi đang rất cần. Xin chúc một ngày tốt lành nhé, các quý ngài. Xin cho tôi gửi lời hỏi thăm Tổng thống.”
Đám cảnh sát bỏ đi cùng với tù nhân của mình. Burton quay sang nhìn Collin, rồi rút những bức ảnh trong túi áo ra. Giờ thì Graham chẳng còn gì. Anh ta cứ việc tha hồ khai lại những gì hai người vừa nói với anh ta cho cảnh sát và có lẽ họ sẽ chuẩn bị cho anh ta một căn phòng đệm cao su trong nhà thương điên. Tội nghiệp gã luật sư chó đẻ. Lẽ ra một viên đạn còn tốt hơn nhiều so với nơi mà hắn sắp bị đưa đến. Hai nhân viên Mật vụ nhặt súng của mình lên rồi rời khỏi phòng.
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Mười phút sau, cánh cửa căn phòng bên cạnh khẽ bật mở và một bóng người lẻn sang phòng của Jack. Chiếc TV ở góc phòng được xoay ra và phần nắp phía sau được tháo rời. Nhìn thoáng qua thì chiếc TV trông như thật cho dù trong thực tế nó chỉ là đồ giả một trăm phần trăm. Hai bàn tay luồn vào trong chiếc camera theo dõi được lấy ra rất nhanh chóng và khẽ khàng, sợi dây điện được đẩy ngược qua lỗ tường cho đến khi nó biến mất về phía bên kia.
Bóng người đó lại bước ra hành lang và mở cửa phòng bên cạnh rồi lẻn vào trong. Sát với bức tường chung với phòng Jack là một chiếc bàn bên trên đặt một đầu thu video. Sợi dây điện được cuộn lại và cất vào trong túi xách. Bóng người kia nhấn một chiếc nút trên đầu thu và cuốn băng được đẩy ra ngoài.
Mười phút sau người đàn ông mang trên vai một chiếc ba-lô lớn bước ra cửa trước của khách sạn Executive, rẽ trái và bước về phía cuối của bãi đỗ xe nơi có một chiếc xe đang chờ sẵn, động cơ xe vẫn chạy đều đều. Tarr Crimson bước qua chiếc xe, hờ hững vứt cuốn băng vào qua cửa sổ xe để ngỏ, cho nó rơi xuống đệm ghế trước cạnh người lại. Sau đó ông ta đi thẳng tới chỗ để chiếc Harley-Davidson 1200cc hầm hố của mình—niềm vui của cuộc đời ông ta—rồi cưỡi lên xe, đạp cần khởi động và rầm rầm lao đi. Việc lắp đặt hệ thống video trong phòng khách sạn chỉ là trò trẻ con. Camera kích hoạt bằng giọng nói. Máy ghi băng tự động chạy khi camera hoạt động. Thu bằng băng video loại VHS tiêu chuẩn hẳn hoi. Ông ta không biết trong cuốn băng có gì, nhưng chắc chắn nó phải chứa những thông tin chết tiệt cực kỳ giá trị nào đó, Jack đã hứa sẽ làm tư vấn luật miễn phí hơn một năm cho ông ta sau vụ này. Lái xe vun vút trên đường cao tốc, Tarr mỉm cười một mình khi nhớ lại lần trước hai người gặp nhau ở hãng luật, chàng luật sư trẻ đã hầu như không thèm đếm xỉa gì đến kỷ nguyên mới của công nghệ giám sát và theo dõi.
Ở bãi đỗ xe phía sau, trong khi chiếc xe từ từ lăn bánh, một tay nắm trên vô-lăng, một tay cẩn thận cầm chặt cuốn băng. Seth Frank cho xe rẽ ra đường chính. Mặc dù không phải là người ham mê phim ảnh gì, nhưng anh đang nóng lòng muốn chết để được xem ngay cuốn băng này.
Bill Burton ngồi trong căn phòng ngủ nhỏ nhắn nhưng ấm cúng mà anh ta đã chia sẻ cùng người vợ thân yêu suốt quá trình hình thành nên bốn đứa con đáng yêu của hai người. Hai mươi năm bên nhau. Trong căn phòng này họ đã cùng nhau ân ái không biết bao nhiêu lần. Trong góc phòng cạnh cửa sổ kia, Bill Burton đã từng ngồi trên chiếc ghế bập bênh cũ kỹ bón từng thìa sữa cho bốn đứa con của mình trước khi đến nhận ca trực buổi sáng, để giúp người vợ yêu quý đang kiệt sức của mình có thêm chút thời gian nghỉ ngơi quý giá.
Họ đã sống qua những tháng năm hạnh phúc. Burton chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền, nhưng dường như điều đó cũng chưa bao giờ là vấn đề quan trọng. Vợ anh đã quay lại trường và học nốt bằng trung cấp y tá sau khi đứa con út của họ vào trung học. Khoản thu nhập bổ sung vào ngân sách gia đình cũng rất đáng kể, nhưng quan trọng nhất là nhìn thấy một người yêu thương cuối cùng cũng được làm một cái gì đó cho riêng bản thân mình sau biết bao năm tháng hy sinh tất cả những lợi ích riêng tư để chăm lo cho chồng, cho con. Xét mọi góc độ đó quả là một cuộc sống thật trọn vẹn. Một ngôi nhà xinh xắn ở một khu ngoại ô yên tĩnh, phong cảnh nên thơ, từ trước đến nay vẫn thanh bình, tránh xa khỏi không khí bạo lực và đẫm máu xung quanh họ. Tất nhiên lúc nào trên đời này chẳng có người xấu. Và cũng luôn có những người giống như Burton để chống lại chúng. Hay nói đúng hơn là những người cũng giống với Burton.
Viên đặc vụ nhìn ra ngoài cửa sổ dưới mái nhà. Hôm nay là ngày anh không phải đi trực. Mặc quần jeans bụi bặm, áo sơ-mi màu đỏ tươi bằng vải flannel cùng đôi ủng da Timberland, thoạt nhìn qua chắc ai cũng nghĩ Bill Burton là một anh thợ gỗ vui tính và chất phác. Vợ anh đang dỡ đồ trên xe xuống. Hôm nay là ngày mua rau quả. Vẫn là một ngày cố định như thế này suốt hai mươi năm qua. Burton khâm phục nhìn thân hình người vợ yêu quý của mình đang cúi vào trong xe lấy những cái túi ra. Chris, cậu con trai mười lăm tuổi, và Sidney, cô con gái mười chín tuổi chân dài và xinh đẹp đang học năm thứ nhất trường Đại học John Hopkins với mục tiêu lâu dài là vào trường Y, cũng đang giúp mẹ. Hai người con còn lại của anh đều đã ra ở riêng và đang làm ăn rất tốt. Thỉnh thoảng họ lại gọi cho cha mình để hỏi xin lời khuyên trong việc mua một chiếc xe hay ngôi nhà gì đó. Cùng những mục tiêu cho sự nghiệp lâu dài. Và anh hạnh phúc với tất cả những khoảnh khắc nhỏ nhoi đó. Anh và vợ mình đã sinh thành và nuôi dạy bốn đứa con ngoan ngoãn nên người, và đó là một cảm giác thật tuyệt vời.
Anh ngồi xuống chiếc bàn nhỏ trong góc phòng, mở một ngăn kéo bàn và lấy chiếc hộp nhỏ ra. Anh mở nắp hộp và xếp cả năm cuốn băng ghi âm lên mặt bàn bên cạnh lá thư anh đã viết sáng hôm đó. Tên người nhận trên phong bì được viết bằng những chữ to, rõ ràng. “Seth Frank.” Mẹ kiếp, anh nợ viên thanh tra này quá nhiều.
Những tiếng cười giòn tan vẳng đến chỗ Burton ngồi và anh lại bước tới bên cửa sổ. Lúc này Sidney và Chris đang tham gia trong một cuộc hỗn chiến bằng những vốc tuyết trắng tinh, trong khi Sherry, vợ anh, đang đứng kẹt ở giữa. Tất cả đều đang mỉm cười rạng rỡ và màn hỗn chiến tiếp tục với việc cả ba mẹ con đuổi nhau rồi ngã chồng thành một đống ngay bên cạnh lối lái xe vào nhà.
Anh quay người bước khỏi cửa sổ và làm một việc mà anh không thể nhớ nổi là mình đã từng làm trước đây. Trong suốt cả tám năm làm cảnh sát, khi phải chứng kiến những đứa bé sơ sinh nhỏ xíu tắt thở ngay trên tay anh, những thiên thần xinh xắn và vô tội bị đánh chết bởi những kẻ có trách nhiệm yêu thương và bảo vệ chúng, rồi lại ngày qua ngày săn lùng những tên tội phạm tồi tệ nhất trong xã hội. Những giọt nước mắt lăn xuống mặn chát. Anh cũng để kệ cho chúng lăn dài xuống hai bên má. Nước mắt cứ thế trào ra. Chỉ lát nữa thôi gia đình anh sẽ vào trong nhà. Theo kế hoạch thì tối nay cả nhà sẽ ra ngoài ăn tối. Thật phũ phàng, hôm nay chính là sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm của Bill Burton.
Anh với người qua mặt bàn, và bằng một cử chỉ dứt khoát, rút khẩu súng ngắn của mình ra khỏi bao. Một nắm tuyết vừa đập vào kính cửa sổ. Gia đình Burton đang muốn anh ra chơi cùng với họ.
Cha xin lỗi. Cha yêu các con. Giá như cha có thể xuống được với mọi người. Cha xin lỗi vì tất cả những gì cha đã làm. Xin hãy tha thứ cho người cha của các con. Trước khi kịp mất tinh thần, Burton thọc thẳng nòng súng.357 vào sâu trong cổ họng hết cỡ có thể. Khẩu súng lạnh toát và nặng trịch. Cảm giác mặn mặn đọng trên lưỡi Burton và một chỗ lợi bị sứt bắt đầu chảy máu.
Bill Burton đã làm tất cả những gì có thể để bảo đảm rằng sẽ không ai có thể lần ra được sự thật. Anh đã phạm những tội ác khủng khiếp, anh đã giết một con người vô tội và đã dính sâu vào năm vụ giết người khác. Và giờ đây, trong tâm trạng thanh thản nhất, bỏ lại sau lưng tất cả những nỗi kinh hoàng, sau nhiều tháng ghê tởm chính con người mà mình đã trở thành, và sau không biết bao đêm thức trắng bên cạnh người phụ nữ anh đã yêu thương bằng tất cả trái tim suốt hơn hai thập kỷ, Bill Burton đã nhận ra rằng anh không thể chấp nhận những gì anh đã gây ra, và lại càng không thể sống với những gánh nặng đeo đẳng đỏ.
Sự thật là một khi không còn lòng tự trọng, không còn niềm tự hào vào bản thân, thì cuộc sống của anh không còn đáng sống nữa. Và tình yêu thương vô bờ bến của gia đình anh đối với người chồng, người cha của họ cũng chẳng giúp được gì, nếu không muốn nói là càng khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Bởi vì đối tượng của tình yêu đó, của sự kính trọng đó, biết rằng anh hoàn toàn không xứng đáng.
Anh nhìn lại một lần nữa đống băng ghi âm trên bàn. Coi như chúng là hợp đồng bảo hiểm của anh. Và giờ thì chúng cũng sẽ trở thành di sản mà anh để lại, một bài văn bia kỳ lạ của riêng Burton. Và từ đó sẽ mang đến một vài điều tốt đẹp. Tạ ơn Chúa vì điều đó.
Môi anh mím tại thành một nụ cười méo xệch. Cơ quan Mật vụ. Thế đấy, giờ thì những bí mật sẽ được phanh phui. Ánh mắt của Burton chợt bừng lên khi anh thoáng nghĩ đến Alan Richmond. Hy vọng cái đang chờ mày sẽ là bản án chung thân không ân xá và cầu chúc cho mày sống lâu trăm tuổi, đồ chó chết.
Ngón tay của anh tỳ mạnh trên cò súng.
Thêm một nắm tuyết