← Quay lại trang sách

Chương 29

Tiếng gõ dứt khoát trên cánh cửa bất thình lình vang lên. Tổng thống Alan Richmond đang có một cuộc họp rất căng thẳng với các thành viên Nội các của mình. Thời gian gần đây báo chí đang thi nhau xâu xé chính sách đối nội của chính phủ và ông ta muốn biết tại sao. Thực ra bản thân những chính sách đó không phải là điều khiến ông ta bận tâm. Tổng thống chỉ bận tâm tới thông điệp mà những chính sách đó truyền tải. Xét về đại cục thì thông điệp mới là điều quan trọng nhất. Đó là nguyên tắc cơ bản trong chính trị.

“Bọn họ là lũ quái nào vậy?” Tổng thống giận dữ nhìn cô thư ký. “Mà cho dù bọn họ có là ai chăng nữa, họ cũng không có trong danh sách được gặp tôi hôm nay.” Ông ta nhìn quanh bàn. Mẹ kiếp, mà ngay cả Chánh văn phòng của ông ta hôm nay cũng không thèm đi làm nữa. Có lẽ cô ta đã quyết định làm cái việc khôn ngoan là dốc cả một lọ thuốc ngủ vào họng rồi cũng nên. Điều đó sẽ gây khó khăn trước mắt cho ông ta, nhưng rồi ông ta sẽ biết cách biến vụ tự tử của cô ta thành một lợi thế ấn tượng cho mình. Vả lại dù thế nào chăng nữa cô ta cũng đã đúng ở một điểm: ông ta đang dẫn đối thủ quá xa trong các cuộc thăm dò dư luận, ai thèm quan tâm chứ?

Cô thư ký rụt rè bước hẳn vào trong phòng. Nét mặt cô ta không giấu nổi vẻ bàng hoàng mỗi lúc một tăng. “Họ có rất đông người, thưa Tổng thống. Có ông Bayliss của FBI, một số sĩ quan cảnh sát, và một ông gì đó đến từ Virginia, ông ta không chịu xưng tên.”

“Cảnh sát ư? Bảo họ đi đi và đệ trình một yêu cầu được gặp tôi. Và nhắc Bayliss gọi lại cho tôi ngay tối nay. Lẽ ra giờ này ông ta đã ngồi chơi xơi nước ở một văn phòng khỉ ho cò gáy nào đó rồi nếu như không có tôi là người tiến cử ông ta vào vị trí Giám đốc. Tôi sẽ không thể nào chịu dung thứ cho sự thiếu tôn trọng này.”

“Họ khăng khăng đòi gặp, thưa ngài.”

Tổng thống đỏ bừng mặt vì giận dữ và đứng vụt dậy. “Bảo họ biến quách đi cho rảnh. Tôi đang bận, cô không thấy à, đồ ngu.”

Người phụ nữ vội vàng lui ra. Tuy nhiên, trước khi cô ta bước tới ngưỡng cửa, cánh cửa phòng đã tự động mở ra. Bốn nhân viên Mật vụ bước vào, trong đó có cả Johnson và Varney, tiếp theo sau là một đoàn cảnh sát Washington D.C., bao gồm cả Giám đốc Sở cảnh sát thủ đô Nathan Brimmer, và Giám đốc FBI Donald Bayliss, một người đàn ông thấp nhưng lực lưỡng mặc bộ complet vạt chéo với khuôn mặt trắng bệch, trắng hơn cả màu của tòa nhà mà lúc này ông ta đang ở trong.

Đi sau cùng là Seth Frank, anh khẽ khàng đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Tay kia anh cầm theo một chiếc cặp tài liệu màu nâu. Richmond trừng trừng nhìn từng người một, cuối cùng ánh mắt của ông ta dừng lại ở viên thanh tra phụ trách trọng án.

“Thanh tra… Frank, đúng không nhỉ? Trong trường hợp anh không biết thì anh đã làm gián đoạn một cuộc họp tuyệt mật của Nội các. Tôi yêu cầu các anh phải ra ngoài ngay lập tức.” Ông ta quay sang nhìn bốn nhân viên Mật vụ, nhướn mày lên và hất đầu về phía cửa. Cả bốn người cùng trừng trừng nhìn lại, họ không hề nhúc nhích.

Frank bước tới. Anh khẽ khàng rút từ trong áo khoác ra một tờ giấy, mở nó ra ngay ngắn rồi chìa cho Tổng thống. Richmond cúi xuống nhìn tờ giấy trong khi cả Nội các của ông ta lặng đi vì bàng hoàng trước những gì đang diễn ra.

“Đây có phải là một trò đùa không vậy?”

“Đây là bản sao của lệnh bắt giữ ngài vì những cáo buộc liên quan đến những vụ án mạng được thực hiện trên lãnh thổ của bang Virginia. Ông Chánh cảnh sát Washington D.C. đây cũng có lệnh bắt tương tự vì những cáo buộc liên quan đến án mạng trên lãnh thổ của Washington D.C. Tất nhiên, đó là sau khi chính quyền bang Virginia đã giải quyết xong với ngài.”

Tổng thống quay sang nhìn thẳng vào mắt Brimmer, ông Giám đốc FBI bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Tổng thống và lạnh lùng gật đầu. Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt của viên giám đốc FBI đã nói lên tất cả những gì ông ta đang nghĩ trong đầu về Tổng thống của mình.

“Tôi là Tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ. Các anh không có quyền mang đến cho tôi bất kỳ thứ gì khác ngoài cà phê, hiểu chưa? Giờ thì cút ra ngoài.” Tổng thống quay người bước về ghế của mình.

“Về mặt quy định của Hiến pháp thì đúng là thế. Tuy nhiên, tôi cũng chẳng quan tâm. Sau khi quá trình luận tội hoàn tất, ngài sẽ không còn là Tổng thống Alan Richmond nữa, mà chỉ còn là công dân Alan Richmond bình thường thôi. Và khi điều đó xảy ra, tôi sẽ còn quay lại. Xin hãy ghi nhớ điều đó.”

Tổng thống quay phắt lại, mặt ông ta không còn một chút máu. “Luận tội ư?”

Frank bước thẳng về phía trước cho đến khi anh đứng mặt đối mặt với ông ta. Trong những hoàn cảnh khác chắc chắn lực lượng Mật vụ đã có hành động ngay lập tức. Lần này họ chỉ đứng yên bất động. Hoàn toàn không thể biết được rằng trong thâm tâm cả bốn người đều đang đau đớn khi phải mất đi một người đồng đội đáng kính trọng. Johnson và Varney đang giận run người vì bị biến thành hai gã ngốc trong những sự kiện diễn ra đêm hôm đó tại biệt thự nhà Sullivan. Và kẻ chịu trách nhiệm chính về chuyện đó lúc này đang quằn quại trong tuyệt vọng ngay trước mặt họ.

Frank, “Tôi xin được nói toạc móng heo cho nhanh nhé, Chúng tôi đã bắt giữ cả Tim Collin và Gloria Russell. Cả hai đều đã từ chối quyền có luật sư bào chữa và cả hai đều đã tường trình rất chi tiết toàn bộ các sự kiện diễn ra liên quan đến cái chết của Christine Sullivan, Luther Whitney, Walter Sullivan và hai vụ giết người tại Patton, Shaw. Tôi tin là họ cũng đều đã có thỏa thuận về mức án với các công tố viên, vì thực ra mục tiêu chính của các công tố viên là ngài kia. Phải cam đoan với ngài rằng công tố viên nào được phụ trách vụ này thì coi như lên đời là cái chắc.”

Tổng thống lảo đảo lùi lại một bước, rồi cũng kịp trấn tĩnh lại.

Frank mở chiếc cặp tài liệu rồi rút ra một cuốn băng video và năm cuốn băng ghi âm. “Tôi tin chắc là công tố viên của ngài sẽ rất quan tâm đến những bằng chứng này. Cuốn băng video ghi lại hình ảnh của hai đặc vụ Burton và Collin khi họ đang âm mưu giết hại Jack Graham. Còn những cuốn băng ghi âm này ghi lại một số cuộc họp mà ngài tham gia để bàn về việc lên kế hoạch thực hiện các tội ác khác nhau. Tổng cộng thời lượng của những cuốn băng này lên đến sáu giờ đồng hồ, thưa ngài Tổng thống. Bản sao của những cuốn băng đã được gửi tới cho Quốc hội, FBI, CIA và báo chí, rồi cả Tổng Chưởng lý Hoa Kỳ, Văn phòng luật sư Nhà Trắng và tất cả những địa chỉ mà tôi cho là cần thiết—cuốn băng nào cũng kín đặc. Trong đó phải kể đến cả cuốn băng ghi âm do Walter Sullivan ghi lại trong cuộc nói chuyện điện thoại giữa ngài với ông ta trong cái đêm ông ta bị giết. Nội dung của nó không hoàn toàn trùng khớp với những gì ngài đã nói với tôi. Tất cả những bằng chứng này là do Bill Burton cung cấp. Anh ấy viết lại trong thư rằng anh ấy làm như thế này để mong vợ con được hưởng số tiền bảo hiểm của mình.”

“Burton đang ở đâu?” Giọng Tổng thống lạc đi vì giận dữ.

“Giấy chứng tử của anh ấy đã được công bố tại Bệnh viện Hạt Fairfax lúc mười rưỡi sáng nay. Tử vong vì vết thương tự mình gây ra bằng súng.”

Richmond lảo đảo ngồi phịch xuống ghế của mình. Không ai có ý định bước tới đỡ ông ta. Ông ta ngẩng lên nhìn Frank.

“Còn gì nữa không?”

“Có đấy. Burton có để lại thêm một tờ giấy nữa. Đó là thư ủy quyền bỏ phiếu thay của anh ấy. Cho cuộc bầu cử sắp tới. Xin lỗi, nhưng hình như ngài không nhận được phiếu bầu của anh ấy thì phải.”

Lần lượt từng thành viên Nội các đứng dậy và rời khỏi phòng. Không ở đâu mà nỗi sợ hãi về viễn cảnh tự hủy về chính trị do liên lụy với một kẻ thất thế lại mạnh mẽ và ghê gớm như ở thủ đô này. Cả những sĩ quan cảnh sát và nhân viên Mật vụ cũng lục tục ra theo. Chỉ còn lại Tổng thống vẫn ngồi nguyên trên ghế. Ánh mắt vô hồn của ông ta dán chặt vào bức tường trước mặt.

Seth Frank thò đầu quay lại qua khe cửa.

“Nhớ nhé, tôi sẽ sớm gặp lại ngài đấy.” Anh khẽ khàng khép cửa lại.