← Quay lại trang sách

lời bạt

Những mùa trong năm ở Washington cứ đến rồi đi, năm này qua năm khác, đều đều, theo một nhịp điệu không khác gì nhau, và bao giờ cũng chỉ có đúng một tuần thời tiết đầu xuân khô ráo với nhiệt độ mát mẻ cùng độ ẩm dễ chịu dưới năm mươi phần trăm, trước khi nhiệt độ tăng đột ngột cùng những cơn mưa lúc nào cũng chực ào xuống như trút mỗi khi bạn có ý định bước ra ngoài. Đến tháng 7 thì một người dân bất kỳ nào của Washington D.C. cũng đều đã thích nghi hoàn toàn với bầu không khí oi bức đến khó thở cùng những cử động không bao giờ đủ chậm rãi để ngăn một đợt mồ hôi túa ra dầm dề dưới quần áo. Nhưng họa hoằn cũng có những buổi đêm tuyệt đẹp và thanh bình, hoàn toàn không có một chút dấu vết của những cơn giông dữ dội bất chợt xé toang bầu không khí, những tràng sấm sét đinh tai nhức óc và những màn chớp giật loằng ngoằng trong màn đêm đen tưởng chừng như bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng giáng thẳng xuống mặt đất với sức tàn phá kinh hồn. Khi làn gió mát mơn man lùa trên những ngọn cây, bầu không khí thoáng đãng ngọt ngào và bầu trời trong trẻo, dễ chịu. Đêm nay cũng là một đêm như vậy.

Jack ngồi bên thành bể bơi được bố trí trên sân thượng tòa nhà. Chiếc quần soóc bằng vải khaki thô của anh khoe ra một đôi chân rắn chắc đầy cơ bắp và rám nắng, với những sợi lông xoăn tít, khỏe khoắn. Chưa bao giờ anh thấy mình phong độ và săn chắc như lúc này, tất cả những dấu vết ẽo uột và mềm nhão do ngồi lì trong văn phòng suốt ngày trước kia đã biến mất hoàn toàn sau nhiều tháng hoạt động thể chất với cường độ như hành xác. Những múi cơ rắn chắc và thon thả vồng lên dưới lần áo phông màu trắng của anh. Jack để đầu húi cua, mặt anh cũng rám nắng giống hệt như đôi chân. Dòng nước êm ái trong bể vang lên những tiếng bì bõm thật dễ chịu dưới những ngón chân trần của anh. Mới cách đây khoảng ba tiếng, cả bể bơi còn chật cứng những người là người, khi dân công sở và văn phòng của thành phố uể oải lê những cơ thể trắng bệch và yếu ớt của họ xuống nước để thư giãn sau một ngày làm việc. Lúc này chỉ còn Jack ngồi lại một mình. Không còn chiếc giường nào vẫy gọi anh. Cũng không còn những hồi chuông báo thức điếc tai làm phiền anh mỗi sáng.

Cánh cửa dẫn ra bể bơi bật mở với một tiếng rít khe khẽ của bản lê khô dầu. Jack quay lại và trông thấy trước mặt anh là một bộ vest mùa hè màu beige, nhăn nhúm và không thoải mái. Người đàn ông cầm theo một túi giấy màu nâu.

“Tay quản lý tòa nhà cho biết tôi biết là anh mới về.” Seth Frank mỉm cười. “Có phiền không nếu tôi ngồi cùng?”

“Sẽ không phiền chút nào nếu trong chiếc túi kia anh có thứ mà tôi đang nghĩ tới.”

Frank ngồi vào một chiếc ghế gấp bên thành bể và tung cho Jack một lon bia. Hai người đàn ông cùng ngửa cổ tu một hơi dài và im lặng.

Frank lặng lẽ nhìn quanh. “Vậy những chỗ anh vừa tới có được không?”

“Không tệ lắm. Cứ đi khỏi đây là tốt lắm rồi. Nhưng kể ra thì quay lại cũng thật dễ chịu.”

“Đây có vẻ là một chỗ thú vị để mà tư lự.”

“Bình thường thì cứ tầm bảy giờ tối chỗ này lại ồn ào trong vài tiếng. Còn tất cả những thời điểm khác trong ngày đều cơ bản là như thế này.”

Frank bâng khuâng nhìn xuống mặt nước rồi bắt đầu tháo giày ra khỏi chân. “Anh không phản đối chứ?”

“Cứ tự nhiên đi.”

Frank xắn quần lên quá đầu gối, vo tròn đôi tất lại rồi nhét vào giày. Anh ngồi xuống thành bể bơi bên cạnh Jack, thả đôi chân trắng đục như sữa của mình xuống nước.

“Mẹ kiếp, dễ chịu thật. Những tay thanh tra ở các hạt nông thôn với ba cô con gái và khoản tiền mua nhà trả góp hàng tháng như tôi hiếm khi có vinh dự được bén mảng đến các bể bơi như thế này.”

“Tôi cũng nghe nói thế.”

Frank xoa xoa hai đầu gối rồi ngẩng lên nhìn người bạn trẻ tuổi của mình. “Này, trông anh có vẻ hợp với cuộc sống lang thang nay đây mai đó đấy. Có thể anh đang nghĩ tới việc chung thủy với nó cả đời cũng nên.”

“Quả thật là tôi đang nghĩ đến chuyện này. Càng ngày ý tưởng đó càng trở nên hấp dẫn hơn.”

Frank chằm chằm nhìn chiếc phong bì bên cạnh Jack.

“Có gì quan trọng không?” Anh trỏ tay vào chiếc phong bì.

Jack cầm nó lên, nhẩm đọc vắn tắt lại nội dung. “Của Ransome Baldwin ấy mà. Anh còn nhớ ông ta chứ?”

Frank gật đầu. “Sao, ông ta quyết định kiện anh vì tội dám bỏ rơi cô con gái rượu của ông ta à?”

Jack lắc đầu và mỉm cười. Anh tu nốt lon bia rồi lục lọi trong túi giấy và lấy ra một lon bia lạnh khác. Anh lẳng thêm lon bia thứ hai cho Frank.

“Tôi nghĩ chắc anh không thể đoán được đâu. Cơ bản thì ông ta nói rằng tôi quá tốt đối với Jennifer. Ít nhất cũng là trong lúc này. Rằng cô ấy còn trẻ và còn phải học hỏi hỏi để chín chắn hơn. Ông ấy sẽ cử con gái mình đi phụ trách các hoạt động nhân đạo của Quỹ Từ thiện Baldwin ở nước ngoài khoảng một năm gì đó. Ông ấy báo trong trường hợp tôi cần bất kỳ điều gì, cứ việc cho ông ấy biết. Mẹ khỉ, ông ấy còn bảo là rất khâm phục và tôn trọng tôi.”

Frank giật nắp lon bia. “Ôi dào. Thế là quá tốt rồi còn gì nữa.”

“Đúng là tốt thật. Baldwin đã thuê Barry Alvis làm chuyên gia tư vấn luật riêng cho mình. Alvis là tay đồng nghiệp của tôi ở Patton, Shaw bị Jenn cho nghỉ việc ấy. Ngay sau đó, Alvis đã tới thẳng văn phòng của Dan Kirksen và rút toàn bộ tài khoản của Baldwin Enterprises ra khỏi hãng. Theo tôi biết thì lần cuối cùng người ta nhìn thấy Dan là ở trên sân thượng một tòa nhà rất cao thì phải.”

“Tôi thấy báo nói là hãng của anh đã giải tán.”

“Tất cả những luật sư giỏi đều bị các hãng khác giành giật ngay lập tức. Những tay xoàng xoàng thì phải kiếm sống bằng nghề khác. Chỗ đấy bây giờ cho công ty khác thuê lại rồi. Toàn bộ hãng cũ đã biến mất, không một dấu vết còn sót lại.”

“Hừm, thì chuyện tương tự cũng xảy ra với lũ khủng long còn gì. Chỉ có điều với cánh luật sư các cậu thì tốn thời gian hơn một chút.” Frank vừa nói đùa vừa đấm nhẹ vào tay Jack.

Jack cũng bật cười. “Cám ơn anh đã đến và động viên tôi.”

“Mẹ khỉ, làm sao tôi lại có thể không đến được cơ chứ.”

Jack chăm chú nhìn viên thanh tra, mặt anh như có một đám mây che phủ. “Tóm lại thì mọi chuyện đã kết thúc như thế nào?”

“Đừng có nói với tôi là anh không hề đọc báo đấy chứ?”

“Mấy tháng liền tôi có đọc chữ nào đâu. Sau cả đống những phóng viên, ngôi sao truyền hình dẫn các chương trình talk show, cùng với cả cơ man nào là những công tố viên độc lập, nhà sản xuất phim của Hollywood, và thậm chí cả những kẻ hiếu kỳ vớ vẩn mà tôi phải đương đầu thời gian đó, tôi đã quyết định là tôi không bao giờ muốn biết một chút nào về bất kỳ chuyện gì nữa. Tôi phải thay số điện thoại của mình đến cả chục lần và lũ khốn kiếp đó vẫn lần ra. Đó là lý do tại sao hai tháng vừa rồi thật ngọt ngào. Chẳng ma nào biết tôi là ai cả.”

Frank im lặng một lát để sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu. “Hừm, để xem nào, Collin thừa nhận tội âm mưu giết người, với hai bản án giết người cấp hai, tội ngăn trở pháp luật và gần chục tội linh tinh khác. Đó là chuyện của bên Washington D.C. Tôi nghĩ là thẩm phán phiên tòa thấy thương hại anh ta. Collin xuất thân từ một trang trại ở miền quê bang Kansas, lớn lên gia nhập Lính thủy đánh bộ, rồi trở thành nhân viên Cơ quan Mật vụ. Thực ra tất cả những gì anh ta làm chỉ là theo lệnh. Suốt cả đời thói quen đó đã ăn sâu vào tiềm thức của anh ta rồi. Ý tôi là một khi Tổng thống ra lệnh cho anh làm gì đó, anh chỉ có cách là phải làm theo. Anh ta phải nhận bản án hai mươi năm tù, theo quan điểm của tôi như thế là quá nhẹ, nhưng dù sao anh ta cũng đã khai nhận toàn bộ sự việc cho bên công tố biết. Có lẽ bản án như thế cũng là thích đáng. Rất có thể anh ta sẽ kịp ra tù trước sinh nhật lần thứ năm mươi của mình. Chính quyền bang Virginia quyết định không truy tố anh ta thêm, để đổi lại sự hợp tác của anh ta trong việc cung cấp những bằng chứng chống lại Richmond.”

“Thế còn Russell thì sao?”

Suýt nữa thì Frank sặc vì ngụm bia trong họng. “Lạy Chúa, người phụ nữ đó khai sạch sành sanh. Chắc hẳn người ta phải tiêu tốn kha khá tiền công quỹ cho chi phí ghi chép biên bản cung khai. Bà ta cứ nói mãi, nói mãi không thôi. Mà chính ra bà ta nhận bản án nhẹ nhàng nhất trong cả bọn. Không phải ngồi tù. Hàng nghìn giờ lao động công ích. Mười năm quản chế tại địa phương vì tội đồng lõa âm mưu giết người. Anh có tin được không? Nói riêng hai thằng mình với nhau thôi nhé, tôi nghĩ đằng nào chắc bà ta cũng gần như bị điên rồi. Họ đã phải mời đến một bác sĩ tâm thần do tòa chỉ định. Tôi nghĩ chắc bà ta sẽ phải mất vài năm trong một bệnh viện tâm thần nào đó trước khi có thể ra ngoài và tiếp tục sống. Nhưng cũng nói để anh biết thôi, Richmond đày đọa bà ta đến sống dở chết dở. Cả về thể xác lẫn tinh thần. Chỉ cần một nửa những gì bà ta khai là sự thật thôi thì cũng quá khủng khiếp rồi. Lạy Chúa. Chẳng khác gì sống trong địa ngục.”

“Thế còn Richmond thì sao?”

“Chẳng nhẽ anh mới từ Sao Hỏa quay về thật à? Phiên tòa thiên niên kỷ mà anh có thể bỏ qua sao?”

“Thì cũng phải có người này người kia chứ.”

“Ông ta ngoan cố đến cùng, tôi phải thừa nhận là như vậy. Chắc chắn ông ta đã tiêu đến đồng cuối cùng trong tài khoản của mình. Có thể nói với anh rằng thằng cha đó nhất định không chịu khai hay thừa nhận gì hết. Mẹ kiếp, ông ta kiêu ngạo đến trơ trẽn, nói dối không một chút ngượng mồm. Cảnh sát cũng đã lần ra lệnh chuyển tiền qua tài khoản từ Nhà Trắng. Russell đã gom tiền từ một loạt tài khoản khác nhau, nhưng lại mắc sai lầm là dồn cả năm triệu đô-la vào một tài khoản trước khi chuyển cho Luther. Có lẽ do bà ta sợ nếu không gửi kịp tiền vào tài khoản thì Luther sẽ đến khai báo cho cảnh sát. Kế hoạch của ông ấy đã phát huy hiệu quả, cho dù ông ấy không còn sống để chứng kiến điều đó. Richmond không hề đưa ra lời khai nhận gì liên quan đến chuyện đó cũng như tất cả những vấn đề khác. Thằng cha nhất định không chịu thừa nhận bất kỳ chuyện gì. Lúc nào ông ta cũng cao giọng như thể mình là vĩ nhân có một không hai trong lịch sử nước Mỹ vậy, nhưng tất cả cũng chẳng giúp gì được cho ông ta đâu, đồ chó đẻ khốn kiếp. Nếu anh có hỏi thì tôi phải công nhận đó là một kẻ điên rồ và bệnh hoạn.”

“Vậy mà ông ta lại là kẻ nắm giữ mật mã hạt nhân. Tuyệt vời làm sao. Thế cuối cùng phán quyết của tòa là gì?”

Frank chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trong bể bơi hồi lâu trước khi trả lời. “Ông ta nhận bản án tử hình, Jack ạ.”

Jack trừng trừng nhìn viên thanh tra, anh không tin nổi vào tai mình. “Vô lý. Tại sao họ có thể làm thế được?”

“Xét về mặt tố tụng hình sự thì cũng hơi lằng nhằng một chút. Họ truy tố ông ta theo tội chủ mưu thuê giết người. Đó là trường hợp duy nhất mà quy định về tình tiết người trực tiếp bóp cò sẽ không có hiệu lực.”

“Làm thế quái nào họ có thể áp dụng quy chế chủ mưu thuê giết người vào trong trường hợp này được?”

“Thì họ lập luận rằng Burton và Collin là những thuộc cấp được trả tiền với nhiệm vụ duy nhất là làm theo những gì Tổng thống ra lệnh cho họ làm. Ông ta đã ra lệnh cho họ giết người. Giống như những bố già mafia ra lệnh cho bọn tay chân thủ tiêu kẻ thù của mình vậy. Kể ra thì đó cũng là một lời buộc tội không hoàn toàn thuyết phục, nhưng bồi thẩm đoàn đã không đưa ra bản án và phán quyết cuối cùng, nên thẩm phán đã quyết định để nguyên lời buộc tội của bên công tố.”

“Lạy Chúa tôi!”

“Này, chỉ vì thằng cha đó là Tổng thống đâu có nghĩa là ông ta phải được đối xử khác với tất cả mọi người! Mẹ kiếp, tôi không biết tại sao chúng ta lại phải ngạc nhiên trước những gì đã xảy ra. Anh có biết phải là loại người như thế nào mới có thể trở thành Tổng thống được không? Phải rất không bình thường. Ban đầu thì họ cũng bình thường như tất cả chúng ta, nhưng một khi lên đến tầm đó họ đã phải bán linh hồn của mình cho quỷ dữ không biết bao nhiêu lần và cũng sẵn sàng chà đạp lên cuộc sống của rất nhiều người khác, cho nên chắc chắn một điều là bọn họ không hề giống anh hay giống tôi, không giống một chút nào.”

Frank trầm tư nhìn xuống đáy bể bơi, cuối cùng anh ngẩng đầu lên. “Nhưng họ sẽ không bao giờ có thể hành quyết được ông ta.”

“Tại sao lại không?”

“Vì những luật sư của ông ta sẽ kháng án. Liên minh Tự do Dân quyền Mỹ cũng sẽ kiện phán quyết của tòa, đó là chưa kể tiếng nói của rất nhiều tổ chức phản đối án tử hình khác, sẽ có hàng tá luật sư tình nguyện bào chữa cho ông ta trên khắp hành tinh này. Đồng ý là uy tín của thằng cha này đã tụt xuống mức thê thảm nhất trong con mắt của công chúng, nhưng ông ta vẫn còn rất nhiều bạn bè có thế lực. Kiểu gì họ cũng sẽ tìm ra những điểm yếu nào đó trong bản cáo trạng và hồ sơ vụ án. Hơn nữa, cho dù có thể là đất nước này sẽ đồng ý truy tố một kẻ cặn bã như Richmond, nhưng tôi không nghĩ là người dân Mỹ lại có thể thực sự hành quyết một kẻ từng được chính họ bầu làm Tổng thống của mình. Xét về mặt quan điểm toàn cầu thì đây cũng không phải là một tiền lệ đáng khuyến khích gì. Ngay bản thân tôi thấy như thế cũng là quá đáng, cho dù quả thật là không ai đáng chết hơn ông ta.”

Jack khum tay múc đầy một vốc nước và để những giọt nước ấm áp chảy dọc hai cánh tay của mình. Anh tư lự nhìn vào bảng đem trước trước mặt.

Frank chăm chú nhìn Jack không chớp mắt. “Nhưng cũng không phải là không có những động thái tích cực sau toàn bộ chuyện này. Mẹ kiếp, hạt Fairfax muốn mời anh bạn này của anh sang làm giám đốc cảnh sát của họ cơ đấy. Tôi cũng đã nhận được cả tá lời mời của các thành phố khác muốn tôi về phụ trách cơ quan cảnh sát của họ. Nghe nói tay công tố viên chính phụ trách vụ của Richmond đang có triển vọng trở thành Tổng Chưởng lý sau cuộc bầu cử sắp tới.”

Viên thanh tra ngừng lại để nhấp một ngụm bia. “Thế còn anh thì sao, Jack? Chính anh là người đã hạ bệ ông ta. Việc đưa Burton và Collin vào bẫy cũng là ý tưởng của anh. Anh bạn ạ, khi tôi phát hiện ra việc đường dây điện thoại của tôi bị cài máy nghe trộm, tôi cứ tưởng đầu tôi sắp nổ tung đến nơi. Hóa ra anh nói đúng. Vậy sau toàn bộ chuyện này anh rút ra điều gì?”

Jack nhìn bạn mình và thủng thẳng nói, “Tôi vẫn còn sống đây. Tôi không còn làm luật sư cho người giàu tại Patton, Shaw nữa và tôi cũng không sắp cưới Jennifer Baldwin. Ngần ấy đã là quá đủ rồi.”

Frank chăm chú nhìn những sợi gân xanh trên chân mình. “Anh có biết tin tức gì của Kate không?”

Jack lặng lẽ nhấp thêm một ngụm bia trước khi trả lời. “Cô ấy đang ở Atlanta. Ít nhất cũng là theo những gì cô ấy viết trong lá thư gần đây nhất.”

“Cô ấy định ở hẳn dưới đó a?”

Jack nhún vai. “Cô ấy cũng chưa dứt khoát. Trong thư cô ấy cũng không viết gì cụ thể cả.” Jack ngừng lại một lát rồi nói tiếp. “Theo di chúc, Luther để lại cho cô ấy ngôi nhà của mình.”

“Tôi lấy làm ngạc nhiên nếu cô ấy chấp nhận phần thừa kế đó. Kiểu gì cô ấy chẳng nghĩ đó là của phi pháp hay đại loại như vậy.”

“Đó là ngôi nhà mà cha của Luther để lại cho ông ấy, được mua bán hẳn hoi. Luther hiểu con gái mình. Theo tôi ông ấy muốn con gái mình có một cái gì đó… Một ngôi nhà cũng không phải là quá tệ cho một sự khởi đầu.”

“Thật sao? Theo quan điểm của tôi đã là nhà thì kiểu gì cũng phải có hai người. Rồi sau đó cũng phải có ít tã bẩn và sữa bột cho trẻ sơ sinh mới thực sự là trọn vẹn. Mẹ khỉ, Jack ạ, anh và cô ấy sinh ra là để dành cho nhau. Tôi nói thật lòng đấy.”

“Tôi không nghĩ điều đó còn quan trọng nữa, Seth ạ.” Anh hờ hững quét sạch những giọt nước đọng trên hai cánh tay. “Cô ấy đã phải trải qua nhiều chuyện đau khổ. Có lẽ quá nhiều là đằng khác. Mà tôi lại liên quan ít nhiều tới tất cả những gì tồi tệ nhất. Thực sự tôi cũng không thể trách cô ấy vì muốn bỏ đi sau tất cả những chuyện đó. Rũ sạch mọi đau buồn.”

“Anh đâu phải là vấn đề khiến cô ấy đau khổ, Jack. Theo những gì tôi thấy thì tất cả chẳng liên quan gì đến anh cả.”

Jack ngước lên trời nhìn một chiếc trực thăng đang ầm ầm bay qua trước mặt hai người. “Vả lại, tôi cũng đã mệt mỏi khi cứ phải là người chủ động trong mọi chuyện rồi, Seth, anh hiểu điều tôi định nói chứ?”

“Tôi cũng đoán được.”

Frank nhìn đồng hồ. Jack nhận ra cử chỉ đó. “Anh phải đi đâu à?”

“Tôi chỉ đang nghĩ có lẽ chúng ta cần thứ gì đó mạnh hơn bia mới được. Tôi biết một chỗ rất hay ở gần đường Dulles. Những dẻ sườn dài bằng cả cánh tay, những bắp ngô bung nguyên cả lõi và bù khú rượu tequila đến tận khi trời sáng. Mà chỗ đó còn có những cả em phục vụ bàn trông không tệ chút nào đâu nhé, mặc dù vì có vợ rồi nên tôi sẽ chỉ dám kính nhi viễn chi thôi còn anh tha hồ giở trò chim chuột gì cũng được. Chúng ta sẽ về bằng taxi vì kiểu gì hai thằng cũng phải uống cho say bét mới được và anh sẽ ngủ lại ở chỗ tôi. Anh thấy thế nào?”

Jack cười. “Cho tôi bảo lưu lời mời đó đến lần khác được không? Nhưng phải công nhận là nghe hấp dẫn lắm.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc mà, Seth, dù sao cũng cảm ơn anh.”

“Tùy anh thôi.” Frank đứng dậy, rủ ống quần xuống và lạch bước tới chỗ anh để giày và tất của mình.

“Mà này, hay thứ Bảy này anh tới nhà tôi chơi đi? Bọn mình sẽ làm món thịt nướng ngoài trời, ăn bánh mì, khoai tây chiên và xúc xích. Lại còn có vé tới Camden Yard nữa chứ.”

“Xin chấp nhận lời mời đó bằng cả hai tay luôn.”

Frank đứng dậy và bước về phía cửa. Anh chợt quay lại và buột miệng. “Mà này, Jack, đừng có suy nghĩ nhiều quá đấy, được chứ? Nhiều khi như thế cũng không tốt đâu.”

Jack giơ lon bia của mình lên. “Cảm ơn đã mang bia đến.”

Sau khi Frank ra về, Jack nằm ngửa trên nền xi măng và đảm đăm nhìn lên bầu trời đêm kín đặc sao, dường như còn nhiều sao hơn bất kỳ con số nào mà con người có thể nghĩ ra. Nhiều lúc anh choàng tỉnh dậy sau một giấc ngủ vùi và nhận ra mình vừa mơ đến toàn những chuyện kỳ quặc nhất. Nhưng tất cả những gì Jack mơ thấy quả thật đều đã xảy ra trong cuộc sống của anh. Đó là một cảm giác chẳng lấy gì làm dễ chịu. Tất cả chỉ khiến Jack thêm dằn vặt với một cảm giác mơ hồ mà anh hy vọng lẽ ra phải biến mất khỏi cuộc đời anh từ lâu rồi mới phải.

Một chuyến bay kéo dài tiếng rưỡi xuống phía nam có lẽ sẽ là câu trả lời chắc chắn nhất cho những gì đang đeo đẳng trong anh lúc này. Có thể Kate Whitney sẽ quay lại hoặc có thể không. Điều duy nhất anh cảm thấy chắc chắn là anh không thể bám theo cô mãi mãi. Và lần này chính cô là người có trách nhiệm quyết định có quay lại với cuộc đời anh hay không. Jack xác định như vậy hoàn toàn không phải vì cảm giác tự ái của bản thân anh. Kate phải tự mình đưa ra quyết định. Về cuộc đời cô và việc cô muốn sống cuộc đời đó như thế nào. Những tổn thương về mặt tình cảm Kate từng trải qua với cha mình đã phải nhường chỗ cho cảm giác dằn vặt và day dứt trong cô sau cái chết của lão. Người phụ nữ đó có rất nhiều điều phải suy nghĩ và quyết định. Và cô đã nói rất rõ với anh rằng cô cần phải thực hiện điều đó một mình. Và có lẽ cô đã đúng.

Anh cởi áo phông, trườn người xuống nước và bơi nhanh ba vòng quanh bể. Hai cánh tay anh quạt mạnh mẽ trong làn nước trước khi anh chống tay đẩy người lên thành bể lát gạch men. Anh chộp lấy chiếc khăn tắm và quấn nó quanh vai mình. Không khí ban đêm thật khoan khoái và mỗi giọt nước đọng lại trên da anh có cảm giác như một chiếc máy điều hòa nhiệt độ mini mát mẻ. Anh lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời sao. Không còn những bức bích họa hiệp sĩ trung cổ. Nhưng cũng không còn Kate.

Anh đang phân vân không biết có nên quay về căn hộ của mình để chợp mắt một lát thì đột nhiên cánh cửa lại khẽ rít lên ken két. Chắc hẳn Frank đã để quên thứ gì đó. Anh quay lại nhìn. Và anh gần như bất động vài giây liền. Anh vẫn ngồi yên đó với chiếc khăn tắm quấn trên vai, sợ hãi không dám thốt lên lời. Sợ tất cả những gì đang diễn ra trước mắt anh có lẽ không phải là sự thật. Chỉ là một giấc mơ vụt tan biến cùng những tia nắng đầu tiên. Cuối cùng anh từ từ đứng dậy và chậm rãi bước về phía cánh cửa, những giọt nước vẫn rỏ đều đều từ trên người anh xuống đất.

Dưới đường phố, Seth Frank vẫn nán lại bên ngoài xe của anh thêm một lát để tận hưởng vẻ đẹp bình dị của màn đêm, anh phập phồng hai cánh mũi hít thật sâu làn không khí mát lạnh làm người ta nhớ tới một buổi tối mùa xuân ẩm ướt hơn là một đêm mùa hè oi nồng. Khi anh về đến nhà chắc cũng chưa đến nỗi muộn quá. Hẳn bà Frank sẽ rất hài lòng cùng anh ghé qua quán kem Dairy Queen gần nhà. Chỉ có hai vợ chồng với nhau thôi. Anh cũng đã nghe qua nhiều lời tán thưởng dành cho món kem ốc quế phết kem chocolate bơ lạc trứ danh. Sẽ là một nét điểm xuyết hoàn hảo cho một ngày vui vẻ. Anh trèo vào xe của mình.

Là người cha của ba đứa con, hơn ai hết Frank ý thức được cuộc sống là một món quà quý giá và tuyệt vời đến nhường nào. Nhưng là một thanh tra phụ trách các vụ án mạng, anh cũng đã biết món quà quý giá đó hoàn toàn có thể bị tước đoạt một cách phũ phàng bất kỳ lúc nào. Anh ngước nhìn lên sân thượng của tòa chung cư và mỉm cười rồi kéo cần số cho xe từ từ lăn bánh. Nhưng chính đó mới là điều tuyệt vời nhất của cuộc sống, anh tự nhủ. Ngày hôm nay có thể không tốt lắm. Nhưng ngày mai, bạn sẽ có thêm cơ hội để làm lại tốt hơn.