VIÊN TIỂU PHONG - MINH LỆ
Vừa bước vào cửa, Viên Tiểu Phong đã cảm thấy một luồng khí nóng phả tới. Cậu ta bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra, lau mồ hôi đang đầm đìa trên khuôn mặt, làu bàu: “Đã mấy giờ rồi mà hãy còn nóng thế này chứ?”
Minh Lệ men theo lối đi chật chội chen lên trước cậu ta, nói vẻ hậm hực: “Đã oi bức cả một ngày rồi, có thể không nóng được sao?”
Cô đặt hộp đồ ăn nhanh vào lò vi sóng: “Còn chút cơm gà hầm, hâm nóng cho anh nhé?”
Viên Tiểu Phong cởi bộ đồng phục của nhân viên giao hàng ra, đáp lời đồng ý, rồi chui vào nhà vệ sinh.
Sau khi tắm gội mát mẻ thỏa thích, Viên Tiểu Phong vừa lau đầu vừa mở tủ lạnh, lấy ra một lon bia, uống một ngụm lớn. Chất lỏng mát lạnh chảy xuống ruột, cậu ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cầm lấy chiếc điện thoại di động, cả lon bia nữa, Viên Tiểu Phong lao lên giường, dồn đống chăn lộn xộn vào một góc, nằm xuống chơi game.
Căn phòng trọ chật chội bí bách này tạm thời chìm vào yên lặng, cửa sổ mở toang nhưng không có lấy một cơn gió mát mẻ nào thổi vào, thấp thoáng có thể nghe thấy âm thanh lẫn lộn của tiếng nhạc và tiếng trò chuyện ồn ào lớn tiếng của những gã say xỉn. Ngoài ra, chỉ có tiếng cót két phát ra từ chiếc quạt cũ nát nơi góc tường.
Viên Tiểu Phong đã “chết” mấy lần trong game, trong khoảng thời gian chờ đợi chơi lại ván mới, cậu ta đứng dậy đi đến bên bàn ăn lấy thuốc lá, nhưng lại nhìn thấy Minh Lệ đang ngồi trang điểm trước bàn trang điểm.
“Em còn phải đi nữa à?”
“Phải đi tham gia một bữa cơm tiếp khách.” Minh Lệ tỉ mỉ kẻ mắt, mồ hôi chảy từ trên trán xuống, bút kẻ mắt liên tục bị trượt ra, “Anh đem quạt ra đây, để đứng yên hướng về phía em, đừng quay.”
Viên Tiểu Phong ngậm điếu thuốc vào miệng, làm theo. Nghĩ một lát, cậu ta không kìm được, lại hỏi: “Ai tổ chức bữa cơm vậy, đã muộn thế này rồi.”
Gió quạt thổi tung tóc Minh Lệ, dính vào vai cô cũng đẫm mồ hôi. Người phụ nữ lấy một tờ giấy ăn liên tục lau mồ hôi, vẫn kiên trì bôi trát lên mặt.
“Đang hỏi em đấy? Ai mời em đi vậy?”
“Chị em cùng chỗ làm.” Minh Lệ cũng không buồn quay đầu lại, “Nói ra anh cũng không biết.”
Viên Tiểu Phong rứt rứt tóc, cầm lấy chiếc khăn mặt vắt trên ghế, lau đôi vai trần của Minh Lệ.
“Muộn thế này, thôi đừng đi nữa nhé?”
“Đã đồng ý với người ta rồi, không đi thì không phải phép.” Minh Lệ đã trang điểm xong, đi đến chỗ chiếc tủ quần áo đơn giản để chọn đồ, “Hơn nữa, bữa cơm này có mấy người có tiền, nếu thuận lợi, có thể bán được mấy tấm thẻ hội viên.”
Viên Tiểu Phong ném chiếc khăn lên bàn ăn, rít mạnh mấy hơi: “Em đấy, trong mắt em chỉ có tiền thôi.”
“Không thì thế nào!”
Minh Lệ ngoảnh phắt lại, giọng nói cũng vút cao.
“Dựa vào anh giao đồ ăn, dựa vào em làm nhân viên quầy tiếp tân trung tâm tắm gội sao?” Cô nhanh chóng mặc chiếc áo phông cộc tay màu hồng, “Chân của bố anh thì làm thế nào? Tiền học đại học của em trai em thì phải làm sao?”
Viên Tiểu Phong không nói nữa, ngồi xuống giường rầu rầu hút thuốc lá, thỉnh thoảng liếc nhìn vào chiếc mũ bảo hiểm bạc màu và bộ đồng phục nhân viên giao hàng nhăn nhúm nơi góc phòng.
Minh Lệ đã trang điểm xong, lại ngồi xuống bàn ăn, lôi từ trong một cái lọ ra sợi dây chuyền vàng. Từ trong gương, cô nhìn thấy khuôn mặt buồn rầu ủ dột của Viên Tiểu Phong, trong lòng thấy không nỡ.
“Ôi, anh đến đây đeo giúp em với.”
Viên Tiểu Phong ngoan ngoãn đi tới, đeo sợi dây chuyền lên cổ cho cô.
Minh Lệ soi gương một lúc: “Xinh không anh?” Viên Tiểu Phong miễn cưỡng ép ra một nụ cười: “Xinh.” Minh Lệ đứng dậy, quay người, thơm vào má Viên Tiểu Phong một cái.
“Anh đừng có quên ăn cơm đấy, em không về muộn lắm đâu, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em nha.”
Viên Tiểu Phong rầu rầu đáp lời. Minh Lệ xách túi khoác, đi đôi xăng đan cao gót, chậm rãi bước ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Viên Tiểu Phong. Điện thoại di động liên tục phát ra âm thanh báo tin, chắc là bạn bè trong đội game đang gọi mình online. Thế nhưng, Viên Tiểu Phong lại không còn chút hứng thú nào nữa cả.
Cậu ta nằm lại trên giường, trợn tròn đôi mắt nhìn lên trần nhà, nhìn những vết nứt dày đặc cáu bẩn bởi thấm đẫm nước mưa, còn có cả những con muỗi đang bay lượn xung quanh bóng đèn điện.
Thần người một hồi, cậu ta xoa xoa bụng, bò dậy, đi về phía phòng bếp nhỏ xíu, lấy hộp đồ ăn từ trong lò vi sóng ra.
Cơm gà hầm vẫn còn hơi ấm, Viên Tiểu Phong ăn không có chút cảm giác ngon miệng nào cả. Sau khi miễn cưỡng ăn mấy miếng, cậu ta đứng dậy mở tủ lạnh, lại lôi ra một lon bia.
Vừa mới ngoắc tay vào lỗ tròn nắp bật, cậu ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình vang lên.
***
20 phút sau, cậu ta gặp Nhị Hoa tại sạp đồ nướng. Nhị Hoa là đồng hương, hơn cậu ta 1 tuổi, làm công nhân quèn ở xưởng sửa chữa ô tô. Ở thành phố này, Nhị Hoa là một trong số ít bạn bè của Viên Tiểu Phong.
Tối hôm nay, trông Nhị Hoa có vẻ tràn đầy tâm sự. Hai người sau khi gọi mấy xiên thịt nướng và bia, Nhị Hoa cứ thế vùi đầu uống bia, rất ít mở miệng nói. Viên Tiểu Phong trong lòng cũng buồn phiền, lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Cãi nhau với Na Na à?”
“Không” Nhị Hoa miễn cưỡng ép ra nụ cười, “Hai người bọn tôi rất ổn.”
Viên Tiểu Phong trong lòng thầm nghĩ, rất ổn mới lạ chứ. Cô bạn gái ham thói hư vinh và thực dụng của Nhị Hoa, từ lâu đã chán ghét Nhị Hoa vừa không có bản lĩnh vừa không có tiền. Viên Tiểu Phong thấy, hai người bọn họ chia tay sớm còn tốt hơn, Nhị Hoa cũng không cần phải chi tiêu tằn tiện, đến cả bao thuốc lá ngon cũng không nỡ mua.
Hai người nhanh chóng uống hết 6 chai bia. Nhị Hoa mặt đỏ phừng phừng. Anh ta rút một điếu từ bao thuốc lá của Viên Tiểu Phong, rít nửa điếu, dò hỏi: “Tiểu Phong, dạo này tiền nong có dư giả không?”
Viên Tiểu Phong không đáp lời, rút từ trong túi áo ra mấy tờ 100 tệ, đập xuống bàn: “Tháng này chỉ còn lại ngần này thôi.”
Nhị Hoa thở dài, túm lấy mái tóc vàng đầy gàu và bết dính của mình.
“Sao, lại vay tiền à?” Viên Tiểu Phong uống một ngụm bia, “Thẻ tín dụng của Na Na lại quẹt quá đà à?”
“À không phải.” Nhị Hoa mặt mày ủ rũ, “Ngày mai là sinh nhật Na Na, tôi muốn tặng cho cô ấy một món quà tươm tươm. Nhưng lần trước tôi lái xe của khách đưa cô ấy đi hóng gió, không may va chạm bong một mảng sơn, ông chủ trừ tiền lương của tôi rồi.”
“Anh hiếu thuận quá đấy” Viên Tiểu Phong cười châm biếm, “Còn đối tốt hơn cả với mẹ anh.”
“Cậu còn nói tôi à?” Nhị Hoa không phục, “Cậu chẳng phải cũng hầu hạ Minh Lệ như thể hầu hạ mẹ sao?” Anh ta chớp chớp mắt: “Phải rồi, sao cậu không dẫn Minh Lệ đi cùng luôn?”
“Cô ấy có bữa cơm tiếp khách.” Viên Tiểu Phong nói qua loa, “Một người bạn cùng làm mời khách.”
“Muộn thế này còn chưa về à?” Nhị Hoa cười hi hi, “Cậu phải cẩn thận trên đầu mọc một thảo nguyên [1] đấy!”
“Anh cút đi!” Viên Tiểu Phong chau mày: “Cô ấy cũng chỉ là vì có thể bán thêm được mấy tấm thẻ hội viên.”
“Ôi, Minh Lệ thật là hiểu chuyện.” Nhị Hoa mím môi, “Na Na mà cũng có thể giống cô ấy thì tốt quá.”
Viên Tiểu Phong không nói gì. Trong nhà cậu ta có một ông bố bị bệnh ở chân, trong nhà Minh Lệ có một cậu em trai đang học đại học. Viện phí và học phí đều dựa vào hai người bọn họ. Nhưng, bất luận họ cố gắng thế nào, hai cái hố này vẫn luôn không thể lấp đầy được.
Cậu ta cầm chai bia lên, uống một hơi hết nửa chai. Nếu như cậu ta có tiền, Minh Lệ cũng không cần phải đêm hôm đi tiếp rượu người ta.
Đúng lúc này, có một loạt âm thanh động cơ ầm ầm vang lên bên đường cái cạnh quầy đồ nướng - một chiếc xe đua màu đen tuyền từ từ lái đến - ở ghế phụ có một cô gái tóc dài tung bay, làn da trắng như tuyết.
Nhị Hoa nheo mắt nhìn chiếc xe đua đó, thần sắc tỏ ra khinh thường: “Ford Mustang, 400.000 tệ. Nếu như không phải để tán gái, tên ngốc mới mua chiếc xe này.”
Viên Tiểu Phong cắn một miếng tỏi: “Đừng có không ăn được thì chê nho xanh.”
“Ôi, trên thế giới này có bao nhiêu người giàu có, sao lại không đến lượt chúng ta chứ?” Nhị Hoa làm ra bộ dạng căm hờn thế tục, “Đến khi nào hai anh em ta cũng được phát tài một phen nhỉ.”
Viên Tiểu Phong cười cười: “Loại người như chúng ta đây, vẫn cứ phải ngoan ngoãn mà chấp nhận số phận thôi.”
“Mẹ nó chứ, tôi không phục đâu.” Nhị Hoa trầm mặc mấy giây, đột nhiên hạ giọng nói, “Ôi, Tiểu Phong, có muốn cùng nhau làm chút việc lớn không?”
Viên Tiểu Phong cảm thấy hơi khó hiểu: “Việc lớn gì?” Nhị Hoa nheo nheo mắt với Viên Tiểu Phong, nét mặt tỏ vẻ bí mật: “Cậu có biết ông chủ của tôi làm gì không?”
“Ông chủ của anh à?” Viên Tiểu Phong càng không hiểu đầu đuôi ra sao cả: “Thì làm về sửa chữa xe chứ sao nữa?”
“Đấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.” Nhị Hoa tiến lại gần
Viên Tiểu Phong, càng hạ thấp giọng hơn, “Ông ấy còn có thể thay đổi cả chiếc xe nữa.”
Viên Tiểu Phong trợn trừng mắt với Nhị Hoa một cái: “Điều này thì có gì kỳ lạ chứ?”
“Cậu có biết những xe ông ta thay đổi đều là những xe gì không?” Nhị Hoa cuống lên, “Đều là xe bẩn đấy!”
“Gì cơ?” Viên Tiểu Phong giật nảy mình, “Là ý gì vậy?”
“Nói như thế này vậy, một chiếc xe Audi Q5 màu trắng đến cửa hàng chúng tôi, không quá ba ngày, chiếc xe này sẽ được thay đổi hoàn toàn diện mạo, đi trên đường ở Cáp Nhĩ Tân rồi.” Sắc mặt Nhị Hoa tỏ ra rất đắc ý, “Có luôn cả toàn bộ file hành trình xe, cậu có phục không?”
Viên Tiểu Phong nghĩ một lát: “Chiếc xe này là...”
“Không phải là trộm thì cũng là cướp.” Nhị Hoa xua tay, rồi lại uống một ngụm bia, “Ông chủ không nói với chúng tôi những điều này, chúng tôi chỉ cần làm việc là được.”
Viên Tiểu Phong còn chút nghi hoặc: “Loại xe này có người mua không?”
“Có đầy người! Nó rẻ mà, ít nhất là giảm 50%! Những người làm ăn buôn bán nợ tiền người khác... họ mua về để gán nợ.” Nhị Hoa tỏ ra hưng phấn, đột nhiên đập bàn, “Đòi tiền thì không có, nhưng đòi xe thì sẽ có một chiếc, anh có lấy không - chắc chắn là sẽ lấy rồi.”
Viên Tiểu Phong do dự một lát: “Anh nói với tôi những điều này làm gì vậy?”
Nhị Hoa nhìn xung quanh, chu miệng về phía Viên Tiểu Phong: “Những kỹ thuật thay đổi diện mạo xe, đổi màu này, đổi số hiệu mô tơ này, làm biển số xe này, anh đây đều biết. Hay là hai người chúng ta cùng làm cái này nhỉ?”
“Bố khỉ nhà anh!” Viên Tiểu Phong mắng: “Đi đâu để lấy xe? Ăn trộm à? Anh biết cách không?”
“Ăn trộm không được thì chúng ta có thể đi cướp.” Mắt Nhị Hoa sáng rực, “Xe vào tay chúng ta thì sẽ lái đến cửa tiệm chúng tôi, trong vòng hai ngày, chắc chắn sẽ khiến cho người chủ của xe không thể nào nhận ra được.”
“Anh điên rồi à!”
“Nếu không thì thế nào đây?” Nhị Hoa xòe hai bàn tay ra, “Dựa vào việc cậu làm nhân viên giao hàng, tôi làm thợ quèn, hai người chúng ta đến bao giờ mới có thể phát tài chứ? Để cho Minh Lệ và Na Na cứ theo chúng ta sống những ngày như thế này sao?”
Viên Tiểu Phong cúi đầu, không lên tiếng.
“Kiếm được một chiếc xe, thế nào cũng có thể bán được 300 tới 400 nghìn tệ, cậu giao đồ ăn phải giao bao nhiêu đơn mới có thể kiếm được ra ngần ấy?” Nhị Hoa nhìn chằm chằm vào Viên Tiểu Phong, “Nhân lúc tôi vẫn còn có cái điều kiện này, mất đi cơ hội là không có lại được đâu.”
Viên Tiểu Phong vẫn không nói gì, liền một lúc hút hai điếu thuốc. Tiếp đến, cậu ta ném đầu mẩu thuốc lá đi, ngẩng đầu uống sạch bia trong chai. Khi một lần nữa đối diện với Nhị Hoa, trong mắt cậu ta đầy tia máu.
“Làm!”
Nhị Hoa cũng học theo bộ dạng của Viên Tiểu Phong uống sạch bia, đặt mạnh chai bia xuống bàn.
“Làm thì làm! Khi nào làm?”
“Tối nay luôn.” Viên Tiểu Phong như thể sợ dũng khí mà hơi men mang tới sẽ nhanh chóng biến mất, gần như nghiến răng nghiến lợi nói, “Lập tức! Luôn và ngay!”
Cướp xe riêng rõ ràng là không thực tế - xe của nhà người ta vào còn không thể vào được, thì cướp thế nào?
Cướp xe đặt qua mạng ư? Trên hóa đơn sẽ hiển thị rất nhiều thông tin cá nhân, chỉ trong chốc lát là sẽ bị cảnh sát bắt được ngay.
Sự chọn lựa chỉ còn lại một mục duy nhất: xe taxi.
Thế nhưng, việc này không hề dễ dàng như họ tưởng tượng. Sau khi ngồi lên một chiếc taxi, mặc dù ngoại hình của tài xế không hề nổi bật, nhưng chiếc tuốc nơ vít cán dài nằm trong hộp đựng đồ trên ghế ô tô vẫn khiến cho hai người Viên Tiểu Phong và Nhị Hoa bốn mắt nhìn nhau. Con dao gọt hoa quả 5 tệ vừa mua ở cửa hàng khi nãy xem ra không có đủ lực uy hiếp rồi.
Đặc biệt là phía trên chỗ ngồi ghế lái phụ có một chiếc camera rất lớn, khiến hai người triệt để từ bỏ suy nghĩ ra tay. Sau khi taxi lái đến khu ngoại ô, hai người thanh toán tiền xe xong, chỉ có thể hậm hực xuống xe.
Hai người tẽn tò đứng ở bên đường, bầu không khí sượng sùng lại khiến người ta nhụt chí.
Sau khi hút liền một lúc mấy điếu thuốc lá, Nhị Hoa lúng ba lúng búng lên tiếng: “Cái camera đó để làm gì vậy nhỉ?”
“Tôi làm sao mà biết được.” Viên Tiểu Phong bực bội trả lời, “Trước đây khi bắt taxi cũng chẳng chú ý đến món у đồ đó.”
“Mẹ nó chứ, không còn cơ hội nữa rồi.” Nhị Hoa ném đầu mẩu thuốc lá đi, “Quay rõ nét cả cái mặt còn cướp được cái gì chứ?”
“Hừ!” Viên Tiểu Phong chửi mắng “Chủ ý là do anh đưa ra, bây giờ anh lại sợ rồi à?”
“Thế cậu nói xem phải làm thế nào?” Mặt Nhị Hoa ủ dột, “Hay là thôi đi.”
“Thôi đi à?” Viên Tiểu Phong hét lên, “Anh khuấy động tâm tư của tôi lên, bây giờ lại muốn thôi đi à? Tôi đã tiêu mất hơn 70 tệ tiền taxi rồi!”
Cậu ta đá bay một cành cây ở dưới chân: “Không được, hôm nay tôi bắt buộc phải bù lại tổn thất.”
Nhị Hoa không nói gì, sắc mặt trông rất khó coi.
“Khí thế hùng hổ khoác lác của anh lúc nãy đi đâu cả rồi?” Viên Tiểu Phong vẫn không hề khách khí: “Chỉ là nói cho sướng miệng thôi à?”
Nhị Hoa cũng nổi nóng, “Làm thì làm! Hừ, tôi sợ gì chứ!”
“Chiếc xe tiếp theo, chỉ cần không có camera, chúng ta sẽ cướp.” Viên Tiểu Phong chỉ về phía đường cái tĩnh mịch ở khu ngoại ô, “Đứa nào sợ thì đứa ấy làm cháu!”
Vừa dứt lời, hai luồng đèn xe chiếu sáng xuất hiện ở đằng xa, khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần.
***
Cùng sắc trời như vậy, cùng bầu trời sao như vậy. Trên con đường cao tốc thẳng tắp và rộng rãi, một chiếc taxi phía trên màu xanh lá, phía dưới màu trắng.
Nhị Hoa nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, cảm giác vừa căng thẳng vừa hưng phấn dường như vẫn chưa tan hết, cơ mặt vẫn khẽ lay động.
“Thế nào?”
“Đúng là chỉ có hơn 400 tệ!” Viên Tiểu Phong ngồi ở hàng ghế sau, trên đùi đặt chiếc túi khoác giả da đó, “Còn có mấy chiếc áo rách.”
Cậu ta nghĩ giây lát, rướn người về phía trước, đột nhiên cảm thấy ở phần lưng ghế phía dưới tay trái ướt sườn sượt.
“Chiếc xe này thế nào?” Viên Tiểu Phong vừa nhìn xuống lòng bàn tay mình vừa hỏi, “Đáng giá khoảng bao nhiêu tiền?”
“Đây là xe cũ, lái cũng không được thoải mái lắm.” Nhị Hoa thử ấn mạnh chân ga, “Jieda đời cũ, khả năng giữ giá cũng tạm được, lái đến xưởng chỗ chúng tôi để tôi xem kĩ hơn.”
“Được rồi... hừ!”
“Gì thế?”
“Ở ghế ngồi phía sau này là...”, Viên Tiểu Phong chau mày, “máu à?”
Nhị Hoa bật cười hềnh hệch: “Chắc là có một hành khách đến tháng đó mà?”
“Mẹ nó chứ, đen quá!” Viên Tiểu Phong thấy hơi buồn bực: “Tiếp theo sẽ làm như thế nào?”
“Hôm nay tôi làm thêm, cứ thay đổi màu sắc trước đã.” Nhị Hoa trông lại có vẻ rất tự tin, “Sửa được kha khá thì sẽ tìm người mua. Cậu yên tâm, bất luận bán được bao nhiêu tiền, chúng ta đều chia mỗi người một nửa.”
Viên Tiểu Phong trầm mặc một lúc: “Tên tài xế đó phải làm thế nào?”
“Không sao đâu.” Nhị Hoa tỏ ra đắc ý, “Hắn trần như nhộng, cho dù có vẫy xe dọc đường lại, cũng làm gì có xe nào dám dừng chứ? Đợi đến khi hắn có thể báo cảnh sát, chiếc xe này đã thay đổi diện mạo từ lâu rồi... Thế nào, anh đây thông minh chứ?”
Nhìn thấy lối ra khỏi cao tốc ở ngay phía trước, Viên Tiểu Phong thấy hơi yên tâm, đang định giục Nhị Hoa lái xe nhanh lên một chút, thì phát hiện ở lối ra có một vùng đèn đỏ nhấp nháy, hình như đã có rất nhiều xe dừng ở phía trước.
“Chuyện gì vậy?”
Nhị Hoa cũng chú ý thấy tình hình khác thường ở phía trước, thò cổ ra xem mấy giây, đột nhiên thay đổi hẳn sắc mặt.
“Mẹ kiếp, có xe cảnh sát!”
Viên Tiểu Phong lập tức hoảng loạn: “Mẹ nó, là chặn chúng ta à?”
“Không biết nữa.” Nhị Hoa vội giẫm phanh xe, ghé vào gần lề đường, “Không phải nhanh như vậy chứ?”
Càng lúc càng tiến lại gần lối ra, có thể nhìn thấy rõ những người cảnh sát mặc sắc phục đang hướng dẫn luồng xe, kiểm tra từng chiếc một.
Giọng Nhị Hoa run rẩy: “Làm thế nào bây giờ?”
“Còn có thể làm gì được nữa?” Viên Tiểu Phong cũng vô cùng hoảng sợ, nghiến răng nói: “Chạy thôi.”
Nhị Hoa chuyển hướng vô lăng, nhấn mạnh chân ga lái đến bên đường. Gần như đồng thời, mấy cảnh sát mặc sắc phục phát hiện ra chiếc xe taxi rời khỏi hàng xe, nhanh chóng chạy tới.
Còn chưa kịp đợi cho xe dừng hẳn, Nhị Hoa đã tháo dây an toàn, nhảy ra khỏi ghế lái, nhảy bật qua lan can vây quanh lề đường, chạy về phía rừng cây phía bên dưới lòng đường. Viên Tiểu Phong không kịp suy nghĩ thêm, cũng lao theo anh ta chạy về phía đó.
Sau khi chạy được mấy chục mét, cậu ta mới phát hiện ra thật không ngờ trong tay mình vẫn còn nắm chặt cái túi khoác giả da. Cậu ta chửi thầm một tiếng, ném chiếc túi khoác đó ra thật xa, tiếp tục chạy trốn vào trong rừng sâu.
Trong rừng là một mảng tối đen kịt. Nhị Hoa chẳng biết đã chạy đi đâu mất rồi. Viên Tiểu Phong không phân biệt được phương hướng trước mắt, chỉ có thể cắm đầu chạy bừa. Không biết đã chạy được bao lâu, cánh rừng đó cũng đã lùi lại phía sau cậu ta, phía trước mặt lại xuất hiện một con đường cái.
Viên Tiểu Phong không dám dừng lại, tiếp tục co giò chạy thục mạng. Cậu ta nhanh chóng phát hiện ra điểm cuối của đường cái tiếp giáp một cây cầu mới. Cậu ta đã sức cùng lực kiệt, thuận đà trượt xuống khỏi lòng đường trốn ở phía sau mố trụ cầu bên bờ.
Phần lưng thấm đẫm mồ hôi áp vào bức tường bê tông lạnh giá vô cùng khó chịu, nhưng Viên Tiểu Phong đã không còn tâm trí đâu mà để tâm đến nữa. Cậu ta cố gắng bình ổn hơi thở gấp của mình, đồng thời cũng dỏng tại lên lắng nghe động tĩnh trên đường cái. Giữa khoảng không gian tĩnh mịch đen đặc, những tiếng bước chân lao xao, ánh sáng chói mắt của đèn pin trong tưởng tượng của cậu ta đã không xuất hiện.
Cậu ta hơi yên tâm, vẫn trốn ở sau mố trụ cầu thêm mười mấy phút nữa, sau khi xác định chắc chắn cảnh sát không đuổi đến đây, mới thận trọng chui ra.
Khi quay trở lại đường cái, cơn gió đêm thổi mát lạnh. Viên Tiểu Phong run rẩy một hồi, vừa mới kịp định thần lại, chiếc điện thoại trong túi áo chợt vang lên.
Cậu ta giật nảy mình, lôi điện thoại ra nhìn, là Nhị Hoa gọi tới. Viên Tiểu Phong do dự vài giây, rồi mới ấn nút nghe. “Alô?”
“Mẹ kiếp! Tạ ơn trời đất!” Nghe giọng Nhị Hoa như thể trút được gánh nặng, “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Viên Tiểu Phong cũng thở phào, “Anh cũng chạy được rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Tôi cũng không biết, đang ở trên một con đường quốc lộ, dài lắm.” Trong tai nghe truyền tới tiếng gió thổi vù vù, “Còn cậu thì sao?”
“Tôi đang ở bên cạnh một cây cầu.”
“Cầu à?” Nhị Hoa ngừng lại vài giây, “À, tôi nhìn thấy rồi. Bố khỉ, hai chúng ta chạy men theo hai hướng ngược nhau. Tôi đi tìm "
“Đừng!” Viên Tiểu Phong vội ngăn cản Nhị Hoa, “Hai người chúng ta chia nhau về đi. Mấy hôm tới cũng đừng gặp mặt, gửi tin nhắn Wechat báo bình an là được rồi.”
“Được.” Giọng nói của Nhị Hoa tràn ngập sự buồn bực, “Đây là chuyện quái gì chứ, bận rộn cả nửa đêm, chả vớt được cái gì cả.”
Viên Tiểu Phong không muốn nhắc tới việc này nữa, cứ thế ngắt điện thoại.
***
Sau khi đi men theo mặt cầu thêm mấy chục phút, Viên Tiểu Phong cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi không có khách. Cậu ta vội vàng vẫy xe lại, dặn dò tài xế lái xe về một quán internet ở gần phòng trọ.
Sau khi xuống xe, Viên Tiểu Phong nhìn ngó xung quanh một lượt, xác định không có gì khác thường, cậu ta ngồi xổm bên đường hút hai điếu thuốc lá, bịa ra lý do mình về muộn, chậm rãi bước về căn phòng trọ.
Thế nhưng, lời nói dối mà cậu ta vắt óc suy nghĩ không được dùng đến - Minh Lệ vẫn chưa về.
Viên Tiểu Phong trong lòng rất buồn bực, lôi điện thoại di động ra gọi điện cho Minh Lệ, nhưng lại nghe thấy thông báo tạm thời không liên lạc được. Cậu ta càng thấy nghi hoặc, Minh Lệ không phải là chưa bao giờ về muộn, nhưng cô ấy thường không về sau 2 giờ sáng, hơn nữa sẽ luôn giữ điện thoại di động ở trạng thái liên lạc thông suốt.
Cậu ta không cam tâm, lại liên tục gọi điện vài lần, vẫn không thể nào liên lạc được với Minh Lệ.
Viên Tiểu Phong vô cùng bất lực, chỉ có thể đi tắm để gột rửa mồ hôi nhễ nhại trên người trước. Nằm trên giường, cậu ta lập tức cảm thấy toàn bộ cơ thể đều vô cùng đau nhức, như thể từng cái xương, từng miếng thịt đều đã thay đổi vị trí.
Mẹ nó chứ, cái đêm nay đúng là kinh hồn bạt vía.
Nghĩ đến những điều này, nỗi lo lắng tạm thời át đi nỗi nhớ nhung Minh Lệ. Thế nhưng, Viên Tiểu Phong cũng không bị chìm đắm vào thứ tâm trạng này quá lâu, cậu ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ. Trong căn phòng cứ như cái lồng hấp, vô cùng nóng bức. Viên Tiểu Phong đầu óc nặng trịch bò dậy, ngồi bên giường suy ngẫm hồi lâu. Những sự việc xảy ra tối qua dần dần chiếm cứ toàn bộ trí não cậu ta. Nỗi lo lắng và sợ hãi giống như làn nước lạnh giội thẳng vào đầu cậu ta, khiến cậu ta lập tức tỉnh táo.
Tiếp đến, cậu ta nhận ra Minh Lệ vẫn không có mặt ở nhà.
Viên Tiểu Phong châm một điếu thuốc, vừa hút vừa đi quanh căn phòng trọ một lượt. Quần áo trong tủ vẫn chưa bị động tới. Chiếc chậu rửa mặt trong nhà tắm không có dấu vết của nước. Thậm chí đôi dép lê để ở cửa ra vào vẫn giữ nguyên vị trí - tất cả các dấu hiệu này chứng tỏ Minh Lệ vốn chưa hề quay về.
Cậu ta thấy hơi hoang mang, lại một lần nữa ấn số máy của Minh Lệ. Thế nhưng, lời thông báo lạnh lùng đó vẫn là: số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Viên Tiểu Phong không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa. Cậu ta dập tắt đầu thuốc lá, đứng dậy, mặc chiếc áo phông cộc tay, khi giơ tay ra với chiếc quần, cậu ta đột nhiên phát hiện ra vị trí túi sau quần có một mảng bẩn màu nâu.
Cậu ta lập tức nhớ lại cảm giác nhơm nhớp dinh dính ở giữa các ngón tay bên trái.
***
Minh Lệ hôm nay không đi làm. Viên Tiểu Phong vẫn không chịu từ bỏ, lại hỏi xem tối qua là ai mời ăn cơm, tương tự cũng không nhận được câu trả lời chính xác.
Cậu ta ngồi ở cửa trung tâm tắm gội hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng đứng dậy quay trở lại phòng trọ.
Thẻ tiết kiệm của hai người vẫn được nhét ngay ngắn dưới đệm giường. Tất cả các đồ đạc cá nhân của Minh Lệ đều còn nguyên, ngay cả quần áo lót cũng không thiếu chiếc nào. Xem ra, khả năng Minh Lệ bỏ nhà ra đi là không lớn.
Hoặc là, tối qua cô ấy uống say, bây giờ đang ngủ say giấc ở chỗ nào đó.
Hoặc là, cô ấy không hài lòng với thái độ của cậu ta tối qua, nên cố tình trốn đi để cho cậu ta lo lắng.
Hoặc là, cô ấy đã xảy ra tai nạn nào đó, đang ở trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Hoặc là, nhà cô ấy xảy ra chuyện gì, cô ấy không kịp thông báo đã vội vã về nhà.
Suốt cả một buổi sáng, Viên Tiểu Phong suy đoán tất cả các loại khả năng có thể xảy ra, đi đi lại lại trong phòng, liên tục gọi điện thoại cho Minh Lệ, chăm chú lắng nghe bất cứ tiếng động nào từ hành lang truyền tới.
Đến chập tối, cậu ta đã hoàn toàn mất hết sự kiên nhẫn, chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm lần nữa. Vừa đi giày xong, chuông cửa liền vang lên.
Viên Tiểu Phong vừa kích động vừa bực tức, lao như bay ra mở cửa - bên ngoài cửa lại là Nhị Hoa và bạn gái của anh ta - Na Na.
Na Na đẩy cậu ta ra với vẻ trách móc, bước thẳng vào trong phòng: “Minh Lệ sao thế không biết, gọi điện thoại không được.”
Nhị Hoa cũng bước theo vào, nheo nheo mắt với Viên Tiểu Phong.
“Sao, định ra ngoài à?”
“Đúng vậy!”
Viên Tiểu Phong không có tâm trạng nào để nói chuyện phiếm với họ, vội cầm theo điện thoại di động, thuốc lá và bật lửa.
“Haiz, hôm nay là sinh nhật tôi.” Na Na ngồi xuống giường rất tự nhiên, “Còn muốn gọi hai người cùng đi ăn bữa cơm nữa kìa.”
“Xin lỗi!” Viên Tiểu Phong miễn cưỡng ép ra nụ cười, “Chúc cô sinh nhật vui vẻ nhé! Minh Lệ tối qua không về, bây giờ cũng không liên lạc được, tôi phải ra ngoài tìm cô ấy đây.”
Nhị Hoa cười gian xảo: “Chắc là không ưng cậu, đá cậu rồi.”
Viên Tiểu Phong còn chưa kịp phản công, Na Na đã nói trước: “Đừng có nói linh tinh, anh nghèo rớt như vậy, em còn chưa coi thường anh. Tiểu Phong, anh đừng cuống.”
Ánh mắt Viên Tiểu Phong hướng sang Na Na, lại dừng lại ở nơi xương quai xanh của cô, đôi mắt chợt trợn trừng
Na Na vẫn còn đang nói, không ngờ Viên Tiểu Phong đột nhiên lao tới, nắm chặt sợi dây chuyền vàng trên cổ cô.
“Sợi dây chuyền này của cô từ đâu mà có vậy?”
“Đây là quà sinh nhật Nhị Hoa tặng cho tôi mà.” Na Na giật nảy mình, lập tức đẩy mạnh Viên Tiểu Phong ra, “Anh làm gì vậy? Anh làm đau cổ tôi rồi!”
Viên Tiểu Phong lập tức quay sang Nhị Hoa, “Nhị Hoa, sợi dây chuyền này là thế nào vậy?”
Nhị Hoa nhất thời không biết xử trí ra sao. Anh ta nhìn Viên Tiểu Phong đang tức giận như muốn lòi con ngươi mắt ra, hoảng hốt không thốt nên lời.
“Đó chẳng phải là... mấy hôm trước, tôi...”
“Mẹ kiếp, anh nói láo!” Viên Tiểu Phong túm lấy cổ áo Nhị Hoa, “Đây là...”
Nhị Hoa cuống lên, xua tay về phía Na Na, “Em xuống lầu đợi anh, anh và Tiểu Phong có chút chuyện cần nói.”
Na Na nhìn hai người đàn ông đang giằng co nhau với vẻ khó hiểu, làu bàu mấy câu, miễn cưỡng đóng cửa bước ra ngoài.
Nhị Hoa thở phào, ngữ khí cũng mềm xuống: “Tôi nói thật, sợi dây chuyền này là tối qua cướp được. Tôi chẳng phải là đang gấp rút cần mua quà sinh nhật cho Na Na sao, nên đã không nói với cậu mà... ăn mảnh.”
Viên Tiểu Phong lập tức hỏi: “Trên mặt sợi dây có phải là có hai chữ cái Y và M không?”
“Đúng vậy.” Nhị Hoa hoàn toàn không hiểu chuyện gì, “Tôi không biết là có ý nghĩa gì, bèn lừa Na Na nói là thương hiệu Minh Nguyệt.”
Viên Tiểu Phong hét lớn một tiếng, ngồi sụp xuống giường, hai tay ôm đầu.
“Đó là sợi dây chuyền tôi tặng cho Minh Lệ!”
“Gì cơ?” Nhị Hoa thất kinh, “Không phải chứ. Sợi dây chuyền của Minh Lệ sao lại ở trên người tên tài xế đó.”
Viên Tiểu Phong lôi điện thoại di động ra, “Không ổn rồi, Minh Lệ chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi. Tôi phải báo cảnh sát...”
Vừa mới ấn hai số, di động của cậu ta đã bị Nhị Hoa cướp lấy.
“Tiểu Phong, nếu như cậu báo cảnh sát...”, sắc mặt Nhị Hoa đã trắng bệch như tờ giấy, “Vụ việc hai người chúng ta cướp xe sẽ không thể nào che giấu được.”
“Nhưng…. Minh Lệ tối qua không về...” Viên Tiểu Phong cuống lên, nói năng lộn xộn, “Sợi dây chuyền của cô ấy sao lại ở trên chiếc taxi đó... cô ấy chắc chắn là...”
“Cậu bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Nhị Hoa nắm chặt di động của Viên Tiểu Phong, “Có thể... có thể Minh Lệ làm rơi sợi dây chuyền trên xe taxi thì sao.”
“Vậy cô ấy đâu?” Viên Tiểu Phong gầm lên, “Đến bây giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy!”
“Làm mất sợi dây chuyền, không dám về nhà đấy.” Nhị Hoa ra sức an ủi Viên Tiểu Phong, “Sợ cậu trách móc cô ấy, có phải vậy không? Cậu nói xem, có khả năng này không?”
Viên Tiểu Phong trầm mặc mấy giây, lắc đầu: “Không thể nào, một sợi dây chuyền thôi mà, cô ấy không thể nào lại còn không đi làm.”
Cậu ta đứng dậy cướp lấy điện thoại di động trong tay Nhị Hoa, “Tôi bắt buộc phải báo cảnh sát, cô ấy chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Nhị Hoa né tránh, “Tiểu Phong! Cậu muốn đưa cả hai chúng ta vào tù sao?”
Hai người còn đang giằng co, giọng người phát thanh viên đang phát trên bản tin trong tivi đột ngột thay đổi.
“Bây giờ là thông báo nhận diện thi thể.” Nét mặt và giọng nói của người phát thanh viên rất nghiêm túc, “Sáng sớm hôm nay, tại vùng lân cận vành đai 3 đoạn đường số 4 thành phố chúng ta phát hiện một thi thể nữ vô danh, tuổi của nạn nhân trong khoảng 25 đến 30 tuổi, chiều cao 1m64, tóc màu đen hơi dài, trên người mặc...”
Viên Tiểu Phong và Nhị Hoa đều ngừng tay lại, quay sang, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tivi. Mấy giây sau, trên màn hình xuất hiện một chiếc áo phông cộc tay màu hồng dính đầy máu, chiếc quần bò màu xanh và đôi dép xăng đan cao gót màu bạc.
Đầu óc Viên Tiểu Phong hoàn toàn trống rỗng, yết hầu trồi lên lăn xuống mấy lần, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Nhị Hoa cũng sợ hãi ngẩn người, miệng lảm nhảm: “Sao lại thế này... không thể nào...”
Anh ta quay sang Viên Tiểu Phong: “Tiểu Phong, cậu xem kĩ lại đi, đây có phải là quần áo của Minh Lệ không?”
“Đúng rồi, quần áo của cô ấy, tôi nhận ra mà.” Viên Tiểu Phong trông có vẻ đã thực sự phát rồ, “Đôi xăng đan cao gót đó còn là...”
Nhị Hoa vẫn nói cố: “Có thể là trùng hợp mặc quần áo giống nhau thì sao...”
Viên Tiểu Phong đẩy anh ta ra: “Không được, tôi phải đến Sở Công an xem xem.”
Nhị Hoa ngăn Viên Tiểu Phong lại: “Tiểu Phong, hay là đợi thêm...”
“Đợi cái gì!” Viên Tiểu Phong gầm lên như xé gan xé phổi, “Tôi phải đi xem xem có phải là cô ấy hay không!”
Nhị Hoa mềm người, dặn dò như thể van xin: “Vậy cậu đừng có nhắc đến sợi dây chuyền nhé, nếu không cả hai chúng ta đều tiêu tùng”
Viên Tiểu Phong không nói gì, giật lấy di động của mình, lao ra ngoài.
***
Là cô ấy.
Mái tóc dài quen thuộc. Làn da quen thuộc. Móng chân sơn màu lam quen thuộc. Nốt ruồi đỏ ở vị trí eo quen thuộc.
Thứ lạ lẫm chính là khuôn mặt trắng bợt và những vết thương hãi hùng do bị dao đâm.
Sau tiếng gầm thét là tiếng khóc xé gan. Tiếng khóc đau đớn xót xa như muốn lôi tâm can ra khỏi cổ họng.
Đợi đến khi Viên Tiểu Phong ngừng khóc, người cảnh sát hai tay ôm vai, yên lặng đứng bên bờ tường mới bắt đầu lên tiếng.
“Cô ấy tên là gì?”
“Minh Lệ.” Viên Tiểu Phong ngồi bệt xuống đất, trước mắt mọi thứ đều trở nên mơ hồ, “Cô ấy tên là Minh Lệ.”
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Sắp được hai năm rồi.”
Người cảnh sát thở dài, đi đến kéo Viên Tiểu Phong đứng lên: “Đi thôi, đi theo tôi để ghi biên bản lấy lời khai.”
Viên Tiểu Phong vừa thút thít vừa loạng choạng đi theo người cảnh sát bước ra phía ngoài cửa. Vừa đi đến cửa, thì lại gặp ba người đi tới.
Một người nam giới chừng ngoài 30 tuổi bị hai cảnh sát mặc sắc phục kẹp ở giữa. Trông anh ta có vẻ nho nhã, nét mặt lại vô cùng kinh hãi.
“Các người dẫn tôi đến đây làm gì?” Người đàn ông vẫn đang cố gắng giãy giụa, “Tôi đã nói là không liên quan gì đến tôi rồi mà...”
“Anh xem xem có phải là người này không?” Một cảnh sát nói giọng cứng rắn, “Cái người mà tối hôm đó cùng vào một gian phòng với anh.”
Đôi chân người đàn ông cố gắng trụ vững trên nền nhà, liên tục lùi lại phía sau: “Các người không thể ép buộc tôi...”
“Không phải là anh muốn lật ngược lại lời khai đấy chứ, anh không muốn thừa nhận là đã chơi gái sao?” Người cảnh sát mặc sắc phục không chút khách khí, “Nào, anh giải thích cho tôi một chút, hai người ở trong phòng làm gì?”
Viên Tiểu Phong đột nhiên trợn trừng mắt nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn thi thể đang phủ lớp vải trắng.
“Tôi nhận, tôi nhận.” Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, “Chơi gái thì tôi nhận, nhưng tôi thực sự không giết cô ấy.”
Viên Tiểu Phong ngẩn người đứng nguyên vị trí. Lời của người đàn ông, cậu ta dường như đều nghe hiểu, nhưng lại dường như hoàn toàn không hiểu gì cả.
Người cảnh sát đó túm lấy cánh tay anh ta, kéo ra ngoài cửa: “Đi thôi.”
***
Tên tuổi. Nghề nghiệp. Chỗ ở hiện tại. Số điện thoại di động. Hộ khẩu. Tình hình gia đình.
Viên Tiểu Phong máy móc trả lời từng câu hỏi, người cảnh sát đều ghi chép tỉ mỉ lại. Suy nghĩ một lát, người cảnh sát lại lên tiếng hỏi:
“Bình thường cô ấy có thường xuyên ra ngoài buổi tối không?”
“Thỉnh thoảng, nhưng không thường xuyên ra ngoài.”
“Cô ấy có nói với anh là ra ngoài làm gì không?”
“Ăn cơm khách, tụ tập, hát hò gì đó.”
“Khoảng mấy giờ thì về?”
“Trước 11 giờ tối.” Viên Tiểu Phong nghĩ một lát, “Thường thì không quá 11 giờ tối.”
“Cô ấy đi bằng phương tiện gì?” Người cảnh sát nheo mắt nhìn cậu ta, “Có người đón cô ấy không?”
Viên Tiểu Phong im lặng mấy giây: “Không biết.”
“Ừm.” Người cảnh sát không thể hiện thái độ gì, “Cô ấy có thường xuyên ngồi loại xe nào quen thuộc của.” Viên Tiểu Phong buột miệng: “Tài xế taxi à?” Mắt người cảnh sát sáng rực: “Tài xế taxi gì?”
“Thì chính là...” Viên Tiểu Phong ngẩn người nhìn anh cảnh sát, “Đi ra ngoài, bắt taxi thôi - không có.”
Người cảnh sát cụp mắt xuống, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường: “Thường ngày cô ấy hay qua lại với ai?”
Viên Tiểu Phong không nói gì, cứ thế nheo mắt nhìn người cảnh sát.
Người cảnh sát ngẩng đầu: “Cô ấy bình thường...”
“Anh cảnh sát,” giọng nói của Viên Tiểu Phong vừa nhỏ vừa khàn, “lời của người đàn ông khi nãy là ý gì vậy?”
Nét mặt người cảnh sát vẫn bình tĩnh như cũ: “Anh muốn hỏi gì?”
“Bạn gái của tôi... Minh Lệ “làm gái” à?” Người cảnh sát lại đặt tay lên bàn phím laptop. “Điều này không thuộc quyền quản lý của tôi.”
***
Viên Tiểu Phong hồn bay phách lạc quay trở về căn phòng trọ, cứ thế ngồi bên mép giường, ôm đầu, nhìn chăm chăm xuống mảng nền nhà dưới chân.
Cậu ta không dám nhìn những chỗ khác trong cả căn phòng. Minh Lệ đã lưu lại quá nhiều dấu vết nơi đây. Đôi dép lê ở cửa, lọ nước hoa trên bàn, chiếc váy ngủ vắt trên lưng ghế, thậm chí cả sợi tóc dài trên ga giường, đều luôn nhắc nhở cậu ta - cô ấy đã không còn nữa.
Thế nhưng, thứ mùi vị luôn có mặt khắp căn phòng cứ thế chui vào trong mũi cậu ta.
Cậu ta không sao tưởng tượng nổi Minh Lệ lại có thể rời xa cậu ta bằng phương thức thê thảm như vậy. Điều càng khiến cậu ta không thể nào chấp nhận nổi đó chính là Minh Lệ đã phản bội cậu ta, bán thân xác mình cho người đàn ông khác.
Vì sao?
Đương nhiên là vì tiền.
Và tiền, như thể là một ngọn núi lớn không thể nào vượt qua được đã vắt ngang giữa bọn họ.
Cậu ta cứ thế ngồi suốt một đêm. Khi sắc trời hửng sáng, chiếc điện thoại trong túi Viên Tiểu Phong đổ chuông. Cậu ta lôi di động ra, là mẹ Minh Lệ gọi tới. Chắc là cảnh sát đã thông báo cho người nhà Minh Lệ rồi. Cậu ta không dám nghe máy, cũng không biết cần phải đối diện như thế nào với nỗi đau đớn, lời chất vấn thậm chí là chửi bới của mẹ Minh Lệ. Sau khi ngắt điện thoại, cậu ta tắt hẳn di động, đứng dậy.
Cậu ta vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, khi quay người lấy chiếc khăn mặt, đột nhiên nhìn thấy chiếc túi phía sau quần mình.
Trên vải bò, có một vết bẩn thấp thoáng màu nâu. Cậu ta đột nhiên nghĩ ra một việc.
***
Cánh rừng vào ban ngày trông khác xa so với buổi đêm. Viên Tiểu Phong đứng ở bên dưới cái dốc thoai thoải, trên đỉnh đầu là bầu trời nắng chói chang, trong lòng thì lại vô cùng mơ hồ. Cậu ta thử chui vào rừng, cố gắng hết sức tìm kiếm tuyến đường tối hôm đó. Thế nhưng, dường như từng mảng đất, từng gốc cây, từng ngọn cỏ đều giống hệt nhau. Cậu ta cứ đi loanh quanh suốt nửa giờ đồng hồ, cuối cùng từ bỏ.
Ngồi dựa lưng vào một phiến đá, cậu ta lôi thuốc lá ra, châm lửa, vừa hút vừa nghe tiếng rầm rầm từ đường quốc lộ truyền tới. Hút xong một điếu thuốc, cậu ta đã đưa ra quyết định, đi về hướng lòng đường.
Đoạn đường này dài hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cậu ta. Viên Tiểu Phong cũng kinh ngạc không ngờ bản thân mình đêm đó có thể chạy xa được như vậy. Khó khăn lắm mới lê được đến bên đường cái, cậu ta quỳ xổm xuống, vừa thở dốc vừa thầm tính toán khoảng cách đi đến cổng thu phí. Tiếp đến, cậu ta lại đi thêm mấy chục mét, men theo con dốc chậm rãi đi xuống.
“Tái hiện tình huống” đã có chút tác dụng. Tình hình tối đó dần dần xuất hiện trong trí não của Viện Tiểu Phong. Cậu ta bước nhanh, đồng thời nhìn ngó cả hai bên.
Mấy phút sau, cậu ta chợt dừng bước, tim cũng đập điên cuồng.
Một chiếc túi khoác giả da màu đen lặng lẽ nằm trong đám cỏ cách đó mười mấy mét.
Viên Tiểu Phong lao đến, túm lấy cái túi, đổ dốc tất cả mọi thứ trong đó ra.
Chiếc áo phông cộc tay bị vo tròn, quần mùa thu, áo khoác gió, quần dài, giày vải dù, quần lót.
Không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của người tài xế đó.
Viên Tiểu Phong chưa hết hy vọng, lại lần sờ trong đám quần áo. Đột nhiên, mắt cậu ta rực sáng, ở túi trong của áo khoác gió, cậu ta tìm được một tờ giấy.
Tờ giấy hình như là được xé ra từ một cuốn sổ ghi chép, đường viền nham nhở, trên đó viết một hàng chữ.
Phòng 503, tòa số 43 tiểu khu Kim Môn, số 83 đường Tiền Tiến, thành phố Cát Dương.