← Quay lại trang sách

TRƯƠNG MINH

Sông Cát Thủy là một con sông chảy xuyên suốt cả thành phố Cát Dương. Từ nam đến bắc, kéo dài hơn 50 kilô-mét. Mùa đông là mùa nước cạn của sông Cát Thủy, Cát Thủy như thế một bà lão sắp qua đời, dáng vẻ khô đét yếu ớt. Đến giữa hè, sông Cát Thủy lại giống như được vị thần tiên hóa phép, biến thành một thiếu phụ đang thời xuân sắc, eo thon ngực nở.

Dọc bên bờ sông Cát Thủy là vùng đất vàng của thành phố Cát Dương. Các tòa nhà sát hồ mọc lên san sát. Có nhà là có người, có người là có phong cảnh. Mỗi khi màn đêm buông xuống, hai bên bờ sông Cát Thủy có rất nhiều người đến đi dạo, hẹn hò, vui chơi. Khung cảnh náo nhiệt này luôn kéo dài đến khi rất muộn mới dần dần biến mất. Vào lúc nửa đêm, sông Cát Thủy lại khôi phục trạng thái thường nhật của nó, cứ thế lặng lẽ trôi chảy không ngừng.

Ở một đoạn sông nào đó, trạm xe buýt công cộng bên đường đang đón chuyến xe cuối cùng ngày hôm nay. Một nam một nữ từ trên xe bước xuống, chậm rãi đi về phía ven sông.

Người phụ nữ tóc bạc trắng, gù lưng, bước đi vô cùng khó khăn. Người nam giới chừng 40 tuổi, nhỏ thó gầy gò, nhìn ngó xung quanh vẻ hiếu kỳ, trong miệng hàm hồ làu bàu gì không rõ.

Hai người cùng dìu đỡ nhau đi đến ven sông, tìm thấy một chiếc ghế dài và ngồi xuống. Bà lão ngẩn người nhìn nước sông đen đặc như mực, thần sắc đau buồn. Người nam giới luôn miệng ngáp dài, thỉnh thoảng vung tay xua những con muỗi ở xung quanh, trông có vẻ rất sốt ruột. Hồi lâu sau, bà lão cho tay vào trong túi áo, lôi ra hai chiếc bánh bao đã nguội, đưa cho người nam giới một cái.

Người nam giới lập tức vui mừng, đón lấy chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến. Còn bà lão thì lại ăn rất chậm, như thể mỗi lần nhai đều hao tổn rất nhiều sức lực. Chiếc bánh bao nhanh chóng chui vào bụng, nhưng người đàn ông vẫn không hài lòng, quay sang nhìn nửa già chiếc bánh bà lão đang cầm trong tay. Bà lão cười cười, đưa nốt chiếc bánh bao cho anh ta. Người nam giới nhận luôn không chút khách khí, nhai nhồm nhoàm mấy nhát đã nuốt trọn vào bụng.

Bà lão nhìn anh ta, ánh mắt hiền dịu, rồi lại giơ tay xoa đầu anh ta, sau đó đứng dậy.

Người nam giới vừa mút nước mỡ trên đầu ngón tay vừa mặc cho bà lão dắt tay mình, bước từng bước đến bên đám cỏ tranh ven sông, đi qua đám lau sậy, cứ thế đi luôn xuống dưới sông.

Thoắt cái, nước sông đã dâng đến bắp chân của người nam giới. Anh ta giật nảy mình sợ hãi, lùi lại theo bản năng. Bà lão lại nắm chặt tay anh ta, cứ nhìn chăm chăm vào nước sông trước mặt, luôn miệng lẩm bẩm:

“Chỉ một lúc là ổn thôi... nhanh lắm... con ơi, đi theo mẹ... hai mẹ con ta sẽ không phải chịu khổ cực nữa, đi hưởng phúc.. "

Nét mặt người nam giới tỏ ra do dự, đi theo bà lão về phía nước sâu. Nước nhanh chóng ngập đến ngực hai người, dòng chảy cũng càng lúc càng mạnh. Cho dù hai người bọn họ đi lại càng lúc càng khó khăn, nhưng bà lão lại không chút do dự, kéo tay người con trai cứ thế bước tiếp.

Đi đến chỗ nước chảy xiết, hai người còn khó đứng vững nổi. Nước sông đã trào qua miệng bà lão. Bà thở dốc, cố gắng đi thêm bước nữa về phía trước, nhưng bị hẫng dưới chân, cả người ngã nhào xuống nước.

Người nam giới cũng bị kéo ngã, nửa đầu chìm xuống nước, nước sông lạnh lập tức chui vào trong cổ họng anh ta. Anh ta kinh hãi đứng thẳng dậy, vừa ho sặc sụa vừa cố gắng giằng ra khỏi bà lão, ra sức huơ cánh tay lên cao.

Bàn tay bà lão cố gắng túm lấy tay con trai ở dưới nước. Thế nhưng, bà đã bị nước hoàn toàn bao vây, không thể nào khống chế được cơ thể mình nữa. Những sợi tóc bạc thưa thớt nổi lên trên mặt nước, thoắt cái đã không thấy đâu nữa cả.

***

Đêm khuya, sắc trời tối sẫm. Trạm quản lý cứu trợ thành phố Cát Dương vô cùng tĩnh mịch. Đèn trong phòng khu cứu trợ đều đã tắt. Từ ô cửa sổ đang mở, liên tục truyền tới tiếng ngáy lúc to lúc nhỏ. Đột nhiên, một cánh cửa gỗ của một gian phòng nào đó ở tầng 2 lặng lẽ bị mở ra, khuôn mặt Lỗ Kim Đường xuất hiện trong bóng đêm phía sau cánh cửa.

Gã nhìn xung quanh, khẽ tay nhón chân đi về phía lan can hành lang đang mở, nhìn xuống dưới lầu. Tất cả các khu vực của Trạm quản lý cứu trợ đều không một bóng người, chỉ có trong sảnh lớn của khu vực đón tiếp là vẫn còn sáng đèn. Qua cánh cửa kính, Lỗ Kim Đường nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại di động. Nhìn từ đằng sau, đây chắc là Phó Chủ nhiệm Lý Minh Chí của bộ phận Phục vụ tổng hợp.

Lỗ Kim Đường rụt người lại, dựa vào bức tường chỗ hành lang, từ từ lần mò vào căn phòng tiếp theo. Thông qua ô cửa sổ, gã có thể nhìn thấy có hai người được cứu trợ nằm trên hai chiếc giường, vẫn thấp thoáng nhận ra trên người họ đang mặc bộ quần áo được trạm cứu trợ cấp cho, ngoài ra không có thứ đồ nào cả. Lỗ Kim Đường lập tức không có chút hứng thú gì cả, tiếp tục lần mò đi về phía trước.

Đi đến trước cửa sổ căn phòng thứ tư, Lỗ Kim Đường lặng lẽ đứng một lúc, tiếp đến bèn thử trèo lên bệ cửa sổ, nhanh nhẹn bật người vào bên trong.

Sau khi hạ chân xuống đất, Lỗ Kim Đường lập tức ngửi thấy mùi hôi chân nồng nặc. Gã quỳ xổm người xuống, thở thật khẽ thật chậm. Gã nhanh chóng thích nghi được với luồng ánh sáng trong căn phòng. Khuôn mặt người đang nằm trên giường cũng dần dần hiện ra giữa màn đêm. Sự chú ý của Lỗ Kim Đường lại không dừng lại trên người anh ta, mà là ở cái ba lô để trên hộp đầu giường.

Gã từ từ dịch chuyển đến đó, vừa chú ý động tĩnh của người đang nằm trên giường, vừa khẽ khàng lấy chiếc ba lô xuống. Sau khi lần sờ một lát, gã lần ra được khóa kéo, khẽ khàng kéo ra. Tiếng loạt soạt rất khẽ vang lên trong phòng. Đúng lúc này, người đó trở mình, tiếng chép chép miệng vang lên rành rọt. Lỗ Kim Đường vội dừng động tác lại, nín thở. Thế nhưng, đối phương sau khi lầm rầm mấy câu nói mơ, tiếng ngáy lại vang lên.

Lỗ Kim Đường yên tâm, thò tay vào trong ba lô, thận trọng lần mò. Dựa vào xúc giác của đầu ngón tay, gã mò thấy được một đôi tất quấn tròn, một chai nước nhựa, một chiếc thìa inox, vé xe đã bị xé, mũ nhung, cuốn sách cũ đã bị quăn mép...

Tên nghèo kiết xác này hình như chẳng có thứ gì đáng giá cả. Lỗ Kim Đường nghĩ một lát, lại miết tay vào cuốn sách cũ đó, nghĩ ra gì đó, lấy ngón tay khẽ lật giở trang sách - cảm giác thân thuộc truyền tới qua đầu ngón tay.

Gã nắm lấy mấy tờ tiền giấy kẹp trong sách, rút tay ra. Nhờ vào ánh sáng lờ nhờ, gã lặng lẽ đếm số tiền trong tay, có chừng hơn 100 tệ. Lỗ Kim Đường nhét tiền vào trong túi quần, kéo khóa ba lô lại, thận trọng đặt trở lại vị trí cũ.

Lỗ Kim Đường nhón tay nhón chân bước ra khỏi phòng, quay người đi trở về phòng của mình. Vừa mới đi được mấy bước, đã nghe thấy tiếng bước chân từ sau vọng lại. Tiếp đến, toàn thân gã bị đèn pin chiếu sáng rực, một tiếng quát vang lên:

“Ai đấy?”

Lỗ Kim Đường chậm rãi quay lại, khuôn mặt đã chuyển sang nét mặt ngơ ngác.

Lý Minh Chí bước nhanh tới, nhìn Lỗ Kim Đường một lượt: “Anh chẳng phải là... ai đó ở phòng 207 sao?”

Anh ta nhận ra cái gã có khuôn mặt đần độn đang đứng trước mặt đây, nhưng lại không biết tên đối phương. Đêm hai hôm trước, cảnh sát trên đường cao tốc nhận được cuộc điện thoại báo cảnh sát của nhân dân, nói có một người đàn ông toàn thân trần truồng quỳ ở bên đường cao tốc. Sau khi cảnh sát đến hiện trường, phát hiện ra tên này hỏi gì cũng không biết, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói thành lời. Chẳng biết làm thế nào, cảnh sát đành phải đưa anh ta đến Trạm quản lý cứu trợ trước.

Sau khi vào trạm, anh ta từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, mặt không chút biểu cảm đối với tất cả các câu hỏi, chỉ im lặng. Bởi vì không thể nào làm rõ được thân phận thực sự của anh ta, chỉ có thể lấy tạm tên “người vô danh”. Nhưng, mặc dù trông anh ta có vẻ có vấn đề về tinh thần, nhưng lúc ăn cơm lại ăn rất nhiều. Ăn no xong thì ngủ, ngủ dậy lại nằm ngẩn người trên giường. Lý Minh Chí đã gặp rất nhiều bệnh nhân tâm thần ở trạm cứu trợ, may mà anh ta không gây chuyện, không ồn ào, nên cũng cứ để mặc.

“Không ngủ đi còn dậy đi lại linh tinh làm gì đấy?” Lý Minh Chí trách mắng, “Tôi thấy là ban ngày anh ngủ nhiều quá rồi!”

Nói xong, anh cứ thế kéo cánh tay “ai đó” đi thẳng đến trước cửa phòng 207, rồi đẩy vào phòng.

“Mau ngủ đi! Nếu còn ra ngoài nữa là tôi không khách sáo đâu đấy nhé!”

“Ai đó” ngoan ngoãn cởi giày lên giường, kéo chăn đắp lên người.

Lý Minh Chí đóng cửa phòng, quay người, nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang từ từ tiến vào trong sân Trạm quản lý cứu trợ. Anh ta vội vàng xuống dưới lầu, quay trở lại sảnh tiếp đón, vừa ngồi xuống ghế, đã nhìn thấy hai cảnh sát nét mặt mệt mỏi đang dẫn một người nam giới toàn thân ướt sượt bước vào.

“Chào anh!” Người cảnh sát đi đầu rút từ trong túi áo ra một tấm thẻ cảnh sát đưa cho Lý Minh Chí, “Tôi là người của đồn cảnh sát Vệ Hồng Kiều”

Lý Minh Chí mở tấm thẻ cảnh sát ra: “Ngô Kiều.”

“Đúng vậy.” Ngô Kiều chỉ về phía sau, “Đây là đồng nghiệp của tôi. Phải xưng hô với anh thế nào nhỉ?”

“Lý Minh Chí, người của bộ phận Phục vụ tổng hợp.” Lý Minh Chí lại hất cằm về phía người đàn ông đang run lẩy bẩy: “Vị này là?”

“Chúng tôi nhận được tin báo của người dân, phát hiện ra anh ta ở bên bờ sông Cát Thủy, chắc là vừa mới lội từ dưới sông lên.” Ngô Kiều thở dài, giơ tay lên vẽ mấy vòng tròn bên cạnh đầu mình, “Có lẽ chỗ này có vấn đề. Trên người anh ta không phát hiện được thứ gì có thể chứng minh thân phận của anh ta, chỉ có thể đưa tạm đến chỗ các anh trước đã.”

Lý Minh Chí gật đầu, quan sát người nam giới đó một lượt: “Ăn mặc rất gọn gàng, chắc là có người nhà chăm sóc, không phải là kẻ lang thang”

“Chúng tôi cũng cảm thấy vậy, có thể là bị đi lạc.” Ngô Kiều phụ họa, nói: “Trạm cứu trợ cứ tạm chăm sóc mấy hôm, chúng tôi sẽ điều tra kĩ thêm, tìm thấy người nhà thì sẽ đưa anh ta về.”

“Được.” Lý Minh Chí hào sảng đồng ý, “Tôi đưa anh ta đi làm thủ tục trước.”

“Vậy chúng tôi về trước đây.” Ngô Kiều rút ra một tấm card visit đặt lên bàn, “Chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”

Lý Minh Chí tiễn hai vị cảnh sát lên xe, sau khi quay trở lại sảnh tiếp đón, phát hiện ra người đàn ông đang cầm cốc nước của mình uống ừng ực, một phần bánh trứng gà ăn đêm cũng đã bị anh ta ăn hết quá nửa.

Lý Minh Chí trong lòng không vui, bực bội nói: “Ở dưới sông còn uống chưa đủ sao?”

Anh ta giơ tay ra kéo người đàn ông, “Đi nào, đưa anh đi thay quần áo ướt trước đã.”

Người đàn ông lại né tránh, nhét nhanh miếng bánh trứng vào miệng, vừa nhai vừa nhìn Lý Minh Chí đầy cảnh giác. Lý Minh Chí không có tâm trạng nào mà đôi co, bèn lao lên túm lấy anh ta. Không ngờ người đàn ông trông có vẻ ngớ ngẩn này động tác lại rất nhanh nhẹn. Lý Minh Chí chạy vòng quanh bàn đuổi theo anh ta mấy vòng, không ngờ còn không túm được.

Lý Minh Chí vô cùng bực bội, nhảy luôn lên trên bàn, lao về phía người đàn ông. Thật không ngờ lại bị trượt chân, cả người ngã nhào xuống đất. Giữa tiếng vỗ tay và cười ngớ ngẩn của người đàn ông đó, Lý Minh Chí nhếch nhác bò dậy, đồng thời phát hiện ra chiếc điện thoại di động của mình đang nằm dưới chân, màn hình đã rạn nứt be bét.

Lý Minh Chí lập tức nổi giận lôi đình. Anh ta rút từ trong gầm bàn ra một chiếc gậy cao su, chỉ vào người nam giới: “Mày còn cười!”

Người nam giới sợ hãi đứng im, lập tức thu nụ cười lại, cả cơ thể co rúm vào. Lý Minh Chí bước lên một bước, túm lấy cổ áo của anh ta, kéo anh ta ra khỏi sảnh tiếp đón.

Đi qua sân, Lý Minh Chí kéo tuột người nam giới đến góc phía bên ngoài tường nhà ăn. Ở đây không có đèn, lại là góc chết của camera giám sát. Thường ngày trong trạm cứu trợ, nếu có người được cứu mà không tuân thủ sự quản lý, anh ta đều dẫn họ đến đây để “quản lý” một phen.

Lý Minh Chí đẩy mạnh người nam giới vào góc tường vung gậy cao su lên, cứ thế vụt túi bụi. Người nam giới gào lên. Lý Minh Chí vừa đánh vừa khẽ chửi: “Còn dám kêu à? Còn kêu!”

Người nam giới nằm dưới đất, hai tay ôm đầu, kêu thảm thiết. Lý Minh Chí vẫn chưa nguôi giận, giơ chân lên đá vào gáy người nam giới. Sau một tiếng bịch trầm đục, trán anh ta đập vào tường, đột nhiên không phát ra âm thanh nào nữa. Đôi tay bất lực buông lơi, cả cơ thể bắt đầu co giật.

Lý Minh Chí vẫn chưa xả hết cơn giận, lại chửi: “Con mẹ mày đừng có giả vờ nữa, mau đứng dậy cho tao!”

Người nam giới sau một hồi co giật, nơi cổ họng kêu lục khục, rồi dần dần không còn cử động nữa. Lý Minh Chí giật mình kinh hãi, lấy chân đạp vào người anh ta: “Nào, mau đứng dậy!”

Người nam giới vẫn không chút động tĩnh. Lý Minh Chí lập tức hoảng hốt không biết nên xử trí ra sao, đang định cúi xuống xem hơi thở của người nam giới, không ngờ bên cạnh có một bóng người trườn tới.

Lý Minh Chí giật mình sợ hãi đứng tim, định thần lại nhìn, thật không ngờ lại là “ai đó” ở phòng 207.

“Anh... sao anh lại ra đây... mau quay về!”

“Ai đó” lại không buồn nghe lời, đi thẳng đến bên cạnh người nam giới, giơ tay lên sờ vào cổ anh ta, rồi lại ghé người vào ngực người nam giới lắng nghe. Tiếp đến, gã quay đầu lại, mặt lạnh tanh nhìn Lý Minh Chí, rành rọt thốt ra hai chữ.

“Chết rồi.”

Lỡ tay đánh chết người. Một thằng ngốc không biết nói bỗng mở miệng. Lý Minh Chí không biết rốt cuộc hai sự việc này cái nào đáng sợ hơn. Đầu óc anh ta hoàn toàn trống rỗng, cứ thế đứng ngẩn người nhìn “ai đó”, nhất thời không thể nào nhúc nhích nổi.

“Ai đó” lại tỏ ra rất bình tĩnh và nhanh nhạy, hạ thấp giọng dặn dò: “Mau lái xe đến đây, lấy thêm hai cái xẻng sắt nữa.”

Lý Minh Chí hơi định thần lại: “Anh rốt cuộc... là ai?”

“Ai đó” hỏi ngược lại: “Rốt cuộc anh có muốn giải quyết sự việc này hay không?”

Lý Minh Chí ngẩn người mấy giây, nhón chân một cái, quay người chạy đi.

Mười mấy phút sau, một chiếc xe Matiz phun hàng chữ “Trạm quản lý cứu trợ thành phố Cát Dương” đã được lái ra khỏi sân, đi xiên xẹo về phía ngoại ô thành phố.

Sau khi lái xe ra ngoài mấy ki-lô-mét, Lý Minh Chí mới có thể miễn cưỡng nắm chặt vô lăng. Anh ta lén liếc nhìn sang “ai đó” đang ngồi ở ghế lái phụ. Người đó sắc mặt trầm tĩnh, liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Trong đầu Lý Minh Chí tràn ngập những câu hỏi, và cả cảm giác tuyệt vọng rằng tai họa lớn đang ập xuống đầu. Thi thể ở phía sau cốp xe rung lắc theo xe khiến cho anh ta càng lo sợ.

Chiếc xe Matiz dần dần rời khỏi con đường chính, bắt đầu đi vào con đường đất ở khu vực ngoại ô. Chỗ này không có cả đèn đường, nguồn ánh sáng duy nhất đến từ đèn trước của chiếc xe Matiz. Sau khi rung lắc thêm nửa giờ đồng hồ, “ai đó” đột nhiên mở miệng nói: “Dừng xe.”

Lý Minh Chí giật nảy mình, phanh xe lại theo bản năng, trừng trừng nhìn mảnh đất hoang phía trước nơi đèn xe ô tô rọi tới. “Ai đó” nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nhìn xung quanh, cởi quần đi tiểu một bãi. Tiếp đến, gã gõ vào cửa sổ xe: “Xuống đi.”

“Ai đó” cầm xẻng sắt, Lý Minh Chí vác thi thể đi theo sau, đi thêm mấy trăm mét vào phía sâu vùng đất hoang. “Ai đó” chọn một mảnh đất, ném cho Lý Minh Chí một cái xẻng sắt, bảo anh bắt đầu đào hố.

Lý Minh Chí đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể làm theo. Chất đất tơi xốp, cũng không có nhiều cát sỏi. Một cái hố nhanh chóng hiện ra. “Ai đó” ngồi quỳ xổm bên cạnh hút điếu thuốc, sau đó cũng cầm lấy xẻng sắt cùng đào hố. Hai người trầm mặc không nói, tay chân không ngừng, mấy chục phút sau, một cái hố có thể chứa được một xác người đã được đào xong.

Lý Minh Chí mệt phờ thở dốc, nhưng lại không dám chậm trễ, sau khi trèo lên miệng hố bèn kéo chân thi thể. “Ai đó” lại bảo anh ta không được cử động, tự mình đi đến cởi hết toàn bộ quần áo trên người của nạn nhân. Khi cởi đến quần lót, gã “ơ” một tiếng, tiếp đến bèn sờ lần quần lót một lát. Lý Minh Chí cũng ghé lại nhìn, phát hiện ra trong quần lót có một chiếc túi ngầm. “Ai đó” rút từ trong chiếc túi ngầm đó ra một tờ tiền 50 tệ và một mảnh giấy đã ướt sũng. Gã nhét tờ tiền vào trong túi áo, bật bật lửa, nheo mắt nhìn vào mảnh giấy.

Con trai tôi Trương Minh, nếu như đi lạc, xin hãy dẫn đến phòng 102 đơn nguyên 1, số 28 đường Vượng Thủy, 50 tệ này là thù lao cảm ơn.

“Ai đó” nghĩ một lát, cũng nhét mảnh giấy vào trong túi áo, rồi lại ôm đống quần áo lên, đá vào thi thể trần truồng. “Chôn đi.”

Thi thể bị vứt xuống dưới hố, phủ đất lại như cũ, sau khi mặt đất đã được đắp bằng phẳng, Lý Minh Chí vẫn chưa yên tâm, lại bới một ít cỏ dại và nhặt mấy cành cây đặt lên bên trên. Sau khi làm hết những việc này, anh ta và “ai đó” quay trở lại xe, Lý Minh Chí lau mồ hôi, cung kính đưa cho đối phương một điếu thuốc lá.

“Ông anh, không biết anh là thần thánh phương nào.” Lý Minh Chí giơ hai tay ra, “Tối nay cảm ơn anh quá.”

“Ai đó” bình tĩnh nhả khói, mắt nhìn về phía trước: “Chủ nhiệm Lý, đừng chỉ có mỗi cảm ơn suông.”

Lý Minh Chí ngẩn người: “Ở trong trạm, anh yên tâm, có tôi chăm lo cho anh. Ngày mai anh muốn đi đâu...”

“Ai đó” ngắt lời anh ta: “Năm vạn tệ, lấy được tiền tôi sẽ đi luôn. Cả đời này anh cũng sẽ không nhìn thấy tôi nữa. Việc tối nay coi như chưa từng xảy ra.”

Lý Minh Chí mặc dù đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng con số này vẫn vượt quá dự liệu của anh ta.

“Ông anh, đây không phải là một con số nhỏ, anh phải cho tôi mấy ngày...”

“Hai ngày.” Giọng nói của đối phương càng trở nên kiên quyết, “Tôi không thấy tiền...”

Gã giơ đống quần áo trong tay lên: “Vậy thì chúng ta gặp nhau ở đồn công an thôi.

Sáng sớm hôm sau, tại vị trí khoảng ki-lô-mét số mười mấy hạ du sông Cát Thủy, có người đi tập thể dục sáng sớm phát hiện ra một thi thể nữ nổi trên mặt sông. Sau khi phía cảnh sát nhận được tin báo, lập tức tổ chức nhân viên chuyên nghiệp để vớt xác. Qua điều tra, nguyên nhân gây nên cái chết của nạn nhân nữ là ngạt thở do thiếu không khí và nhiễm độc axit. Trong túi áo nạn nhân phát hiện ra một tấm thẻ căn cước công dân và một tờ giấy di chúc được bọc trong túi bóng. Nạn nhân tên là Hứa Thục Lan, nữ giới, 71 tuổi, hộ khẩu trong thành phố. Trong di chúc có viết, chồng của Hứa Thục Lan tên là Trương Đông Sinh đã qua đời năm 2004, hai người có một cậu con trai, tên gọi Trương Minh, từ nhỏ đã mắc chứng bại não, không tự lo liệu được cuộc sống. Nhiều năm qua, Hứa Thục Lan đã một mình lo cho cuộc sống của Trương Minh, hiện sinh sống tại phòng 102 đơn nguyên 1, số 28, đường Vượng Thủy. Đầu năm nay, Hứa Thục Lan bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối, thời gian còn lại không nhiều nữa. Bởi vì lo lắng sau khi mình qua đời sẽ không có ai chăm sóc Trương Minh, bèn dẫn theo cậu con trai này cùng xuống sông tự vẫn, mong cơ quan chức năng của nhà nước lo hậu sự cho hai người. Sau khi lấy được đoạn video từ camera giám sát bên bờ sông Cát Thủy phát hiện ra, tối đó Hứa Thục Lan đúng là dắt người con trai đi xuống dưới sông ở một khúc sông nào đó. Nhưng người con trai Trương Minh đã vùng thoát ra khỏi mẹ, một mình đi lên bờ, khoảng 40 phút sau được nhân viên công an dẫn ra khỏi hiện trường. Vụ án được xác định là tự sát, đồng thời phía công an bố trí nhân viên tìm kiếm tung tích của Trương Minh.

***

“Ừm, sự việc này tôi biết.” Ngô Kiều gõ bàn phím, mắt vẫn không rời khỏi màn hình, “Cậu Trương Minh này có lẽ chính là người tôi đưa đến trạm cứu trợ.”

Người cảnh sát hỗ trợ tên Vương Đại Quốc gãi đầu:

“Ý của đồn là đưa người trở về, những việc tiếp theo thì giao cho xã hội.”

“Được.” Ngô Kiều vẫn tiếp tục chuyên tâm xử lý công việc của mình. Mấy giây sau, anh nhận ra Vương Đại Quốc vẫn đứng ở vị trí cũ.

“Vẫn còn việc gì à?”

Vương Đại Quốc thử hỏi thăm dò: “Vậy thì hai người chúng ta khi nào đến trạm cứu trợ?”

“Ôi, việc này cậu tìm một người đi cùng với cậu là được rồi.” Ngô Kiều tỏ ra hơi mất kiên nhẫn, “Tôi đã bận rộn thế này rồi, cậu không nhìn thấy sao?”

“Vậy được.”

Vương Đại Quốc vội vàng đi ra ngoài cửa, “Tôi tìm một người ở tổ liên cần số 2 nhé.”

“Tùy cậu thôi.”

Ngô Kiều xua tay, khi đặt tay xuống lại đập mạnh một cái xuống mặt bàn.

“Mẹ kiếp.” Ngô Kiều dường như tự lẩm nhẩm với mình, “Lúc đó nếu rà soát một lượt thì có khi đã cứu được bà lão rồi.”

***

“Ai đó” xuất hiện khắp mọi nơi.

Lý Minh Chí ngày hôm sau bèn dùng giấy báo gói cẩn thận hai vạn tệ đưa cho gã. Tên này không biết từ đâu lấy được một chiếc túi khoác vải màu xanh lá, sau khi đếm cẩn thận con số, bèn nhét tiền vào trong túi khoác. Lý Minh Chí nhún nhường cầu xin gã hãy tha cho mình. “Ai đó” thoải mái nằm trên chiếc giường đơn, nhét túi khoác xuống phía dưới gối, giơ hai ngón tay lên: “Nhiều nhất là cho anh thêm hai ngày nữa.” Gã nhìn Lý Minh Chí vừa như cười lại như không cười, “Lấy được tiền là tôi sẽ đi ngay.”

Lý Minh Chí nghiến răng kèn kẹt: “Anh muốn lấy mạng của tôi.”

Gã cười càng đắc ý: “Vậy thì anh hãy đền mạng cho thằng ngốc đó đi.”

Nói xong, gã quay người, nhắm mắt lại, mặc kệ Lý Minh Chí.

Lý Minh Chí trở đi lật lại mấy lần thủ tục vào trạm của gã, vẫn không biết được lai lịch của tên này. Nhưng, sự lạnh lùng quyết liệt và tàn độc của gã khiến Lý Minh Chí không dám coi thường. Rõ ràng, gã không phải là một kẻ lang thang tầm thường, càng không phải là một người bị khuyết tật về trí tuệ. Thậm chí gã vì sao lại trần như nhộng xuất hiện trên đường cao tốc vào giữa đêm khuya, Lý Minh Chí không biết, cũng không có hứng thú để nghiên cứu sâu thêm, anh ta chỉ muốn tên ôn dịch này nhanh chóng biến mất càng nhanh càng tốt.

Thế nhưng, bất luận Lý Minh Chí vào lúc nào, ở đâu, đang làm gì, đều cảm thấy đôi mắt nham hiểm đó đang nhìn chằm chằm phía sau mình, hơn nữa, mỗi lần anh ta hoảng loạn nhìn xung quanh thì luôn nhìn thấy “ai đó” ở ngay gần, nhìn anh ta đầy ẩn ý.

Trong nhà ăn, trong sân bóng. Ở chỗ rẽ. Bên ngoài cửa sổ.

Tư thế, nét mặt của gã, thậm chí cả cái miệng lúc gã nhai bánh bao chay, dường như đều đang lẩm nhẩm vô thanh một câu nói:

Mày đã giết người. Tao biết rõ.

Điều khiến anh ta không thể nào chịu đựng được chính là, “ai đó” hình như cảm thấy thái độ của mình vẫn chưa được rõ ràng, thật không ngờ còn mặc chính bộ quần áo cởi từ trên người nạn nhân ra.

Lý Minh Chí dường như sắp sụp đổ. Anh ta nắm lấy cánh tay của “ai đó” bên cạnh xích đu của khu vực vui chơi trẻ em, hạ giọng rít lên:

“Mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Nhắc nhở anh thôi mà.”

“Ai đó” không hề có ý định phản kháng, trên mặt vẫn nở nụ cười, “Chủ nhiệm Lý bận rộn như vậy, tôi sợ anh lại quên mất việc tiền nong.”

“Ngày mai!” Lý Minh Chí nghiến răng, “Tôi còn phải nói với anh mấy lần nữa?”

“Anh nhớ là tốt rồi.” Đối phương khẽ hất tay anh ta ra, “Đừng kích động. Để người khác nhận ra thì không hay đâu.”

Lồng ngực Lý Minh Chí đập dồn dập, quay người bước đi. Vừa mới đi được mấy bước, trái tim anh ta lại lập tức mất đi sức sống - một người cảnh sát mặc sắc phục đang bước về phía xích đu.

Anh ta lập tức nhìn về phía “ai đó”, gã cũng nhìn người cảnh sát đó, không ngờ trong thần sắc cũng có chút sự kinh hãi.

“Anh là Chủ nhiệm Lý Minh Chí phải không?”

Lý Minh Chí quay người lại, từ đôi môi đang run rẩy ép ra một chữ: “Đúng”

“Tôi là người của đồn công an Vệ Hồng Kiều, tôi họ Vương.”

“Ừm.” Lý Minh Chí cảm thấy đôi chân của mình cũng bắt đầu run rẩy, “Có chuyện gì vậy?”

“Hai ngày trước, đồng nghiệp của tôi đã dẫn đến đây một người đi lạc từ dưới sông lên.” Vương Đại Quốc lật giở tài liệu đang cầm trong tay, “Tên Trương Minh, có người này chứ?”

“Ừm." Lý Minh Chí gần như muốn khuỵu xuống, “Anh ta...”

“Là thế này, mẹ của cái người tên Trương Minh muốn dẫn anh ta cùng tự sát, cuối cùng bà lão đã chết rồi, anh ta thì bơi lên bờ.”

Lý Minh Chí ngừng lại câu nói “tự mình chạy mất rồi”, ngẩn người nhìn Vương Đại Quốc: “Sau đó thì sao?”

“Chúng tôi đến đây để đối chiếu thân phận, nếu như đúng là anh ta, chúng tôi sẽ đưa anh ta về nhà.”

Trái tim của Lý Minh Chí lại bắt đầu khôi phục nhịp đập, thậm chí còn giả vờ tỏ ra quan tâm: “Vậy thì anh ta... ai sẽ chăm sóc anh ta?”

“Cộng đồng thôi, hoặc là các tổ chức phúc lợi xã hội gì đó.”

Vương Đại Quốc thở dài, “Anh ta bây giờ có thể tính là người neo đơn rồi.”

Lý Minh Chí ừm một tiếng, trong đầu chợt hiện lên nét mặt sợ hãi của “ai đó”. Anh nhìn về hướng “ai đó”, phát hiện ra gã cũng đang lắng nghe lời kể của cảnh sát, nét mặt vô cùng chăm chú.

“Vậy... Chủ nhiệm Lý, anh dẫn chúng tôi đến gặp cậu Trương Minh đó nhé?”

“Ồ, được.”

Lý Minh Chí chỉ do dự một giây, bèn chỉ ngón tay về phía “ai đó”: “Chính là anh ta.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính bản thân Lý Minh Chí cũng giật nảy mình. Thế nhưng, “ai đó” không hề phủ nhận, mà còn chuyển sang một gương mặt ngơ ngác, đờ đẫn nhìn người cảnh sát.

“Ồ.” Vương Đại Quốc quan sát gã, “Anh tên Trương Minh à?”

“Bệnh nhân bại não” đáng thương không hề trả lời, sau mấy phút ngẩn người, lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa đến trước mặt người cảnh sát.

Vương Đại Quốc nhìn mảnh giấy đã bị nhàu nhĩ, gật đầu.

“Anh đúng thật là Trương Minh rồi.”

Anh xua xua tay: “Đi theo chúng tôi đi. Chủ nhiệm Lý, làm xong thủ tục, chúng tôi đưa anh ta về nhà.”

Lý Minh Chí đứng nguyên ở vị trí cũ, hình như vẫn chưa kịp hiểu rõ những việc xảy ra trước mắt. Cho đến tận khi họ đi khỏi 10 mét, anh ta mới loạng quạng bước theo sau.

“Ai đó” ngoan ngoãn đi theo phía sau người cảnh sát, cũng không nhìn Lý Minh Chí lấy một cái.

***

Dọc cả đường đi, “bệnh nhân bại não” Trương Minh không nói một câu nào, lặng lẽ ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trước ngực gã vẫn luôn đeo chiếc túi khoác vải dù màu xanh lục, hai tay ôm chặt. Người cảnh sát đi cùng trêu gã: “Trạm cứu trợ đưa cho thứ gì hay thế, để tôi xem xem nào.”

Người cảnh sát giả vờ như định lấy túi khoác của Trương Minh, liền bị gã đẩy ra, nhìn chằm chằm anh ta. Vương Đại Quốc thấy gã ta vừa buồn cười vừa đáng thương, thầm thở dài thương cảm.

Sau hơn một giờ đồng hồ, xe cảnh sát dừng ở trước cổng văn phòng làm việc của khu dân cư đường Vượng Thủy. Vương Đại Quốc nói với thư ký Tần của phòng xã hội về mục đích chuyến đi, rồi lại đưa di vật phát hiện thấy trên người Hứa Thục Lan cho bà.

Gọi là di vật cũng chỉ có một chùm chìa khóa và mười mấy tệ tiền lẻ mà thôi.

Thư ký Tần đã gần 50 tuổi cũng luôn miệng sụt sùi thương cảm, nói đi nói lại thể hiện thái độ sẽ phát huy tác dụng của tổ chức, chăm sóc tốt cho Trương Minh. Vương Đại Quốc thì truyền đạt ý kiến của đồn công an: phí tổ chức tang lễ của bà Hứa Thục Lan sẽ do đồn công an và cộng đồng cùng gánh vác, những việc tiếp theo nữa thì sẽ do cộng đồng giải quyết. Thư ký Tân nhiệt tình đồng ý. Trước lúc hai người Vương Đại Quốc đi, thư ký Tần lại gọi một nhân viên đến.

“Thế này đi, cộng đồng chúng tôi vừa mới đăng ký một nick Wechat công chúng.” Thư ký Tần dặn dò nhân viên lấy điện thoại di động chụp ảnh, “Chúng ta chụp một cái ảnh chung nhé, chúng tôi sẽ đăng một thông báo, để gây nên sự chú ý rộng lớn hơn trong xã hội, cũng coi như là thành tích công việc năm nay của chúng tôi.”

Vương Đại Quốc chắp tay về phía người cảnh sát còn lại: “Thế nào, người anh em, cho ông anh này cơ hội được lộ diện nhé, có khi lúc chuyển sang chính thức lại dùng đến.”

Tiếp đến, Vương Đại Quốc đứng bên trái, thư ký Tần đứng bên phải, kẹp ở giữa là Trương Minh cúi khom người, sắc mặt không chút biểu cảm.

Chiếc di động chụp ảnh kêu tách một tiếng.

Nửa giờ đồng hồ sau, thư ký Tần dẫn theo hai nhân viên cùng đưa Trương Minh quay trở về phòng 102 đơn nguyên 1, số 28, đường Vượng Thủy. Dùng chìa khóa mở cánh cửa, một mùi ẩm mốc hỗn hợp sập tới. Trên nền ép nhựa bạc màu đã phủ một lớp bụi mỏng. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua ô cửa kính viền gỗ bị nứt vào trong phòng, vô số những hạt bụi đang bay lượn giữa luồng ánh sáng. Thư ký Tần nhìn xung quanh, ánh mắt lần lượt lướt qua những đồ gia dụng cũ kĩ và đơn giản, bất giác thở dài đầy cảm thán.

“Trương Minh à, trước đây chúng tôi chưa đủ quan tâm giúp đỡ đến gia đình nhà cậu.” Bà đặt chìa khóa lên trên chiếc tủ 5 ngăn kiểu cũ, “Cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ bố trí người đưa gạo mì dầu đến cho cậu, ít nhất cũng đảm bảo cho cuộc sống bình thường của cậu.”

Trương Minh đứng ở cửa phòng khách, lặng lẽ nhìn căn phòng lạ lẫm trước mắt này, im lặng không nói gì.

“Mấy ngày tới chúng tôi sẽ lo liệu ổn thỏa việc hậu sự của mẹ cậu, có sự tham dự của tổ chức, cậu yên tâm, chắc chắn là sẽ được tươm tất.” Thư ký Tần nhiệt tình bố trí, “Hay là tôi dẫn cậu đến gặp bà lão lần cuối? Coi như là chào tạm biệt?”

Trương Minh vẫn cứ ôm chặt lấy chiếc túi khoác ở trước ngực, chậm rãi đi đến trước một chiếc ghế sofa vải, thận trọng ngồi xuống.

“Ngày mai nhé, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đến nhà tang lễ, để cậu dập đầu lạy mẹ một cái.”

“Bệnh nhân bại não” đột nhiên kêu thét lên, hai tay đập mạnh xuống ghế sofa, chân liên tục đá xuống đất.

Tiếng kêu thét khản đục đã phá vỡ sự yên tĩnh trong gian phòng. Thư ký Tần và mọi người giật mình sợ hãi, vội vàng an ủi: “Tôi biết cậu buồn, Trương Minh, cậu hãy bình tĩnh một chút...”

Lời an ủi hoàn toàn không có chút tác dụng nào cả. “Bệnh nhân bại não” còn ngồi luôn xuống dưới đất lăn lộn.

Thư ký Tần vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, vội vàng lùi về phía cửa: “Được rồi, được rồi, cậu hãy nghỉ ngơi trước đi. Chúng tôi sẽ đến thăm cậu sau.”

Cả đoàn người lao ra ngoài như thể chạy trốn, đóng sập cửa lại. Trương Minh lại gào thét thêm tận nửa phút nữa mới dừng lại. Gã dựa người trên ghế sofa, nhìn cánh cửa phòng màu xanh thẫm đang khóa chặt, bật cười hi hi.

***

Phòng bệnh ICU vào đêm khuya hoàn toàn tĩnh mịch. Mười mấy chiếc giường bệnh xếp thành hai hàng trong phòng bệnh, đều bị rèm cửa to dày chạy theo rãnh trượt từ trên trần nhà rũ xuống ngăn cách, giống như thể một căn phòng giam hình vòng cung nho nhỏ. Những người chăm nom bệnh nhân đã nằm trên chiếc giường gấp thuê được từ lâu rồi, hoặc là thấp thỏm hoặc là mệt mỏi chìm vào trong giấc mộng. Trong phòng bệnh chỉ có tiếng mũi thở khe khẽ và thỉnh thoảng vang lên tiếng rên rỉ. Đối với những người đang ở trong giai đoạn khó khăn giữa ranh giới sự sống và cái chết, sinh mệnh chỉ có thể tạm thời được lưu giữ ở chốn này, lặng lẽ chờ đợi sự phóng thích hoặc là đã đến thời hạn.

Chính lúc này đây, Trần Trác cảm thấy mình chính là một tù nhân. Người bạn tù của anh chính là người vợ đang nằm hôn mê bất tỉnh.

Anh vẫn rất khó có thể tưởng tượng được rằng người nằm trên chiếc giường đó lại là Dương Phán. Mái tóc đã bị cạo sạch, vết thương trên đầu khiến người ta sợ hãi, khuôn mặt trương phình, cái miệng há hốc do cắm máy thở, và cả hàng loạt ống cắm to nhỏ khắp trên người.

Anh lặng lẽ chăm chú nhìn cô, tay phải đút vào trong túi quần, cứ thế mân mê chiếc điện thoại di động đó mãi. Tấm dán cường lực trên màn hình đã vỡ nát thành hình mạng nhện. Có mảnh vỡ nào đó dựng lên, tạo thành một góc sắc nhọn. Trần Trác dùng đầu ngón tay ấn đi ấn lại, tận hưởng cảm giác bị chích đau nhói đến toàn thân. Anh cứ thế chìm đắm trong thứ xúc giác kỳ lạ này, đôi khi thậm chí anh còn quên mất vì sao mình lại ở chỗ này. Trần Trác hình như đã tìm thấy được trò chơi nho nhỏ để có thể gắng gượng trải qua cái đêm dài dằng dặc này. Thế nhưng, giữa các ngón tay chợt truyền tới một sự rung động nhỏ, đồng thời lại nghe thấy một tiếng thông báo - pin điện thoại đã dưới 20%.

Anh đành phải lôi chiếc điện thoại di động ra, kết nối với sạc điện thoại, cắm vào ổ điện trên tường. Việc này gần như chẳng cần thiết, nhưng Trần Trác vẫn cố chấp muốn chiếc điện thoại này lúc nào cũng ở trạng thái hoạt động. Như thể chỉ cần nó vẫn có thể sử dụng được là anh luôn giữ được quyền chủ động đối với việc thăm dò tìm hiểu tất cả mọi bí mật. Đối với anh mà nói, đây là một kiểu tư thế. Từ trên cao nhìn xuống, thích lấy lúc nào cũng được. Điều nực cười chính là, anh cũng không biết mình bày ra cái tư thế này để cho ai xem.

Chiếc rèm cửa phía sau bỗng nhiên bị kéo ra, tiếp đến, một luồng hơi men nồng nặc xộc thẳng vào căn “phòng giam” này. Trần Trác quay lại, nhìn thấy Hoàng Lợi Lợi đầu tóc xõa xượi đang đứng ở cuối giường, hai mắt trợn trừng nhìn chăm chăm vào Dương Phán đang nằm trên giường bệnh.

Tiếp đến, cô ta nhìn thấy chiếc điện thoại di động trong tay Trần Trác. Ngay lập tức, cô ta giơ tay ra định cướp lấy. Nhưng Trần Trác không hề khách khí nắm lấy vai cô ta, đẩy cô ta ra. Hoàng Lợi Lợi miễn cưỡng đứng vững, rồi lại hướng ánh mắt sang Trần Trác, vẫn im lặng không nói gì. Hai người cứ thế trầm mặc nhìn chằm chăm vào nhau mấy phút. Hoàng Lợi Lợi đột nhiên giơ tay lên, Trần Trác theo bản năng giơ tay ra đỡ, nhưng lại phát hiện ra cô ta túm lấy ống tay của anh, kéo anh đi ra khỏi phạm vi tấm rèm che lấp.

Trần Trác cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không tiện lên tiếng hỏi. Anh nhanh chóng nhận ra Hoàng Lợi Lợi đang kéo mình sang một chiếc giường bệnh khác, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.

Cùng với tấm rèm được kéo ra rồi kéo lại, khuôn mặt của Vương Dã Nguyên khôi phục lại trong màn ánh sáng lờ nhờ. Bộ dạng của anh ta cũng giống như Dương Phán. Cùng bị cạo trọc đầu, cùng trương phình, cùng cắm đầy dây ống. Hoàng Lợi Lợi đứng trước mặt người chồng đang hôn mê bất tỉnh, vén tóc lên, thậm chí còn nở một nụ cười với anh ta.

Trần Trác không muốn nhìn thấy Vương Dã Nguyên, cũng không biết vì sao Hoàng Lợi Lợi lại cứ muốn kéo mình đến đây, quay người định bước đi. Hoàng Lợi Lợi hạ giọng gào lên: “Đợi đã.”

Nói xong, cô ta vén váy lên, kéo quần lót xuống, nằm phủ phục trước giường bệnh của chồng.

“Nào, làm chuyện đó với tôi đi!”

Trong đầu Trần Trác nổ đoàng một tiếng, ép từ kẽ răng ra mấy chữ: “Cô điên à?”

“Không, tôi không điên. Anh không hận vợ anh sao?” Hoàng Lợi Lợi nói rất nhanh, từng lời thốt ra rành rọt, “Tôi hận anh ta. Hãy chơi tôi đi. Ngay trước mặt anh ta. Để anh ta nhìn xem người khác chơi vợ anh ta như thế,

Trần Trác đứng yên không nhúc nhích. Hoàng Lợi Lợi quay đầu lại, đôi mắt lấp lánh nước mắt.

“Không thích tư thế này à?” Cô ta nhanh nhẹn trở người, ngồi ở mép giường giạng chân, “Tư thế này thì sao?”

Trần Trác cụp mắt, quay người bước ra ngoài rèm cửa.

“Anh dám!” Giọng nói của Hoàng Lợi Lợi trở nên sắc nhọn, “Làm đi! Ngay bây giờ! Nếu không tôi sẽ kêu lên là anh cưỡng hiếp tôi!”

“Cô thôi đi!”

Trần Trác không chút khách khí bước thẳng ra ngoài, kéo rèm cửa lại. Thế nhưng, tiếng kêu xé gan xé ruột không hề vang lên. Mấy phút sau, tiếng khóc thút thít bị kìm nén vang lên từ trong tấm rèm. Cô ta khóc rất lâu, cho đến khi monitor theo dõi kêu vang.

2 giờ 42 phút sáng, Vương Dã Nguyên đã qua đời sau khi cấp cứu vô hiệu. Dương Phán lần thứ hai được đưa ra thông báo bệnh tình chuyển biến xấu.

***

Cảnh sát đã tiến hành lục soát toàn diện và triệt để trên con đường khu vực xung quanh nơi xảy ra vụ án. Hai ngày sau, các vật chứng liên quan lần lượt được thu thập. Trong đó, một chiếc điện thoại di động đã bị nghiền vỡ nát được chứng thực là của nạn nhân Minh Lệ; trên thỏi son cũng xét nghiệm ra DNA trùng khớp với nạn nhân Minh Lệ. Điều quan trọng hơn chính là, tại nơi cách địa điểm xảy ra vụ án 7 ki-lô-mét phát hiện ra một mảnh giấy có mã QR được ép plastic. Qua giám định, đây là một mã nhận tiền, người nhận tiền tên gọi Từ Giang Đào.

Từ Giang Đào, nam giới, 44 tuổi, hộ khẩu tại thành phố này, đã kết hôn, không nghề nghiệp. Từ Giang Đào sau khi đến gặp cảnh sát, ban đầu còn một mực chối cãi về việc

mã QR, nhưng sau khi suy xét toàn bộ, cuối cùng hắn cũng thừa nhận hành vi lái xe biển số giả kinh doanh phi pháp của mình. Khi bị hỏi đến vị trí của chiếc xe, Từ Giang Đào nói rằng trước ngày xảy ra vụ án một ngày chiếc xe đã bị ăn trộm. Bởi vì chiếc xe bị trộm đã làm giả biển số xe trở thành xe phế thải, giá trị không cao, hơn nữa nếu mà điều tra ra hành vi kinh doanh phi pháp của mình, thì sẽ bị xử phạt hành chính, cho nên hắn không báo cảnh sát.

Theo như lời khai của Từ Giang Đào, cảnh sát điều tra ra địa điểm chiếc xe taxi biển giả đó bị ăn trộm chính là phía bên ngoài nhà nghỉ nhỏ gần ga tàu thành phố Cát Dương. Từ Giang Đào khai rằng, bởi vì mình vào nhà nghỉ đi vệ sinh, chưa tắt máy, nên mới bị trộm đi mất. Trần Trác nhận ra rằng Từ Giang Đào và người kinh doanh của nhà nghỉ nhỏ này chắc là có mối quan hệ thân mật. Sau khi tra hỏi cặn kẽ, Từ Giang Đào cuối cùng đã thừa nhận mình và Cao Mẫn - người kinh doanh “nhà nghỉ Hỷ Phúc” cấu kết với nhau để tiến hành hành vi phạm tội “lừa tình tống tiền”. Đồng thời, Từ Giang Đào cũng chỉ rõ chiếc taxi biển số giả của mình chính là bị một nạn nhân của “lừa tình tống tiền” lấy trộm.

Theo như Cao Mẫn nhớ lại, lúc đó không hề yêu cầu căn cước công dân của vị khách đó để đăng ký vào sổ, chỉ loáng thoáng nhớ được đối phương họ Lỗ. Còn tên Lưu Đại Trung là một trong số những người tham dự vào việc “lừa tình tống tiền”. Mặc dù đã lấy đi căn cước công dân của người đó, nhưng sau đó liền vứt đi rồi, không biết ở đâu nữa.

Trong đoạn video do camera giám sát của nhà nghỉ hiển thị, đây là một nam giới trung niên đen gầy nhỏ thó, ăn mặc vô cùng nhếch nhác. Trong quá trình làm thủ tục thuê phòng, anh ta luôn cúi đầu, như cố ý né tránh camera. Điều khiến cho Trần Trác cảm thấy khác thường chính là, trong chiếc túi khoác đen trên người anh ta thấp thoáng có thể nhìn thấy ống tay áo của một chiếc áo mùa thu. Trời ngày hè nóng nực, vì sao anh ta phải mang theo chiếc áo rõ ràng không phù hợp với thời tiết hiện tại chứ?

Điều khiến cho Trần Trác càng cảm thấy nghi hoặc hơn chính là manh mối của cảnh sát giao thông trên đường cao tốc lại chỉ ra rằng, từ trên chiếc xe taxi biển số giả có hai người chạy trốn, thế nhưng người ăn trộm chiếc xe này lại chỉ có một người. Vậy thì, trong khoảng thời gian mấy giờ đồng hồ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Bất luận thế nào, khả năng gây án của người đàn ông họ Lỗ này đang tăng lên. Nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là tìm ra được tung tích của anh ta. Bộ phận kỹ thuật đã trích xuất ra được mấy tấm ảnh gương mặt của người đàn ông này từ trong đoạn video của camera giám sát, phát xuống cho tất cả những chi cục công an và đồn cảnh sát.

***

Sáng sớm Ngô Kiều vừa mới trực ban buổi đêm xong ngáp ngắn ngáp dài bước từ trong nhà ăn ra, vừa lấy tăm gảy gảy cọng rau hẹ ra vừa châm một điếu thuốc. Cảnh sát hỗ trợ Vương Đại Quốc ngồi xuống ghế đối diện anh, nhìn vào điện thoại di động cười hi hi.

Ngô Kiều cảm thấy buồn cười, trêu đùa: “Nhìn gì mà khiến cho cậu vui như vậy?”

Vương Đại Quốc quay màn hình di động về phía anh: “Anh Ngô, hai hôm trước chẳng phải anh bảo tôi đưa người về nhà sao? Nick công chúng của cộng đồng dân cư người ta còn đặc biệt đăng một thông báo.”

Ngô Kiều lơ đễnh nhìn lướt qua một cái. Trong bức ảnh, Vương Đại Quốc đứng bên trái, một người phụ nữ trung niên béo mập đứng bên phải, ở giữa là một người đàn ông trung niên dáng người nhỏ thó, đen gầy khoác một chiếc túi vải màu xanh lá, hơi cúi đầu, ánh mắt né tránh.

Ngô Kiều cảm thấy hơi khó hiểu: “Đưa người về nhà à? Người này là ai vậy?”

“Hi! Chuyện xảy ra mới có mấy hôm, anh đã không nhớ rồi à?” Vương Đại Quốc mím môi, chỉ vào người đàn ông đen gầy ở giữa, “Chính là bà lão dẫn theo cậu con trai trầm mình xuống sông tự tử đó. Bà lão đã bị chết đuối rồi, cậu con trai được anh đưa đến trạm cứu trợ đấy.”

Ngô Kiều trợn trừng mắt, cướp lấy điện thoại di động của cậu ta, phóng to bức ảnh nhìn thật kĩ.

Vương Đại Quốc còn đang vô cùng đắc ý: “Anh Ngô, anh nói xem, đây có được tính là thông báo bản tin không? Liệu có tăng thêm điểm cho chúng ta khi chuyển sang chính thức không nhỉ? Lát nữa tôi...”

“Cộng con khỉ!” Ngô Kiều nhìn chăm chăm vào điện thoại di động, “Đây không phải là người mà tôi đưa đến đâu.”

“Gì cơ? Không thể nào chứ.” Vương Đại Quốc cuống cuồng ghé đến, “Anh Ngô, anh nhìn kĩ lại xem nào.”

“Quần áo đều đúng.” Sắc mặt Ngô Kiều trở nên khó coi, “Khuôn mặt thì hoàn toàn không phải là cùng một người.”

“Anh ta đưa mảnh giấy cho tôi đọc mà.” Vương Đại Quốc cũng vô cùng khó hiểu, “Bên trên viết là con trai tôi Trương Minh, nếu như đi lạc, đưa đến đường Vượng Thủy gì đó mà.”

Ngô Kiều không nói gì, trả điện thoại di động lại cho Vương Đại Quốc.

“Mẹ kiếp đây không phải là việc quá kỳ lạ sao?” Vương Đại Quốc ra sức hồi tưởng lại, “Khi tôi đến nơi, cái ông chủ nhiệm tên là Lý Minh Chí đã chỉ cho tôi mà. Hơn nữa, nếu như anh ta không phải là tên Trương Minh đó, vì sao lại ngoan ngoãn đi theo tôi chứ?”

Ngô Kiều túm lấy chìa khóa xe, đứng bật dậy, đá cho Vương Đại Quốc một cái.

“Đi nào, đi theo tôi một chuyến.”

***

“Ai đó” bỗng dưng trở thành Trương Minh, hơn nữa gã hoàn toàn không hề phản bác, việc này nằm ngoài dự liệu của Lý Minh Chí. Mấy hôm nay, anh ta suy ngẫm mãi về sự việc này, dần dần nhận ra “ai đó” hình như rất cần có một thân phận mới - mẹ già đã qua đời, anh ta có thể đường hoàng thay thế “Trương Minh” trở về nơi gọi là nhà.

Đồng thời điều này cũng chứng thực suy đoán lúc trước của Lý Minh Chí: “Ai đó” là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

Nhưng “Trương Minh” không còn đến tìm nữa, ba vạn tệ “phí bịt miệng” vẫn chưa trả hình như cũng có thể tiết kiệm được rồi. Lý Minh Chí sau khi trải qua hai ngày hồn bay phách lạc, trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại. Mối nguy cơ vô cùng to lớn này dường như đã đi đến hồi kết bằng một phương thức thật ly kỳ.

Do đó, khi Ngô Kiều và Vương Đại Quốc đột nhiên đến gặp, biểu hiện của Lý Minh Chí vô cùng hoảng loạn.

Không hàn huyện thăm hỏi, không nói những câu khách sáo, Ngô Kiều trực tiếp yêu cầu Lý Minh Chí đưa ra bản đăng ký nhập trạm của “Trương Minh”. Lý Minh Chí lắp ba lắp bắp giải thích hồi lâu, đại ý là “Trương Minh” lúc bị đưa đến trạm cứu trợ đã vào lúc đêm khuya, không kịp thời tiến hành đăng ký, hai hôm sau đã ra khỏi trạm để về nhà, cho nên thủ tục không được hoàn thiện, còn khéo léo thể hiện sự áy náy vì những sơ hở tồn tại ở khâu quản lý của trạm cứu trợ.

Ngô Kiều không tốn lời thêm nữa, lấy tấm ảnh chụp chung trong điện thoại di động của Vương Đại Quốc ra hỏi thẳng luôn: “Người đứng ở giữa này là ai?”

Sắc mặt Lý Minh Chí trở nên trắng bệch, nhưng vẫn một mực nói đó là Trương Minh.

“Nói nhăng nói cuội!” Ngô Kiều thực sự không còn đủ kiên nhẫn nữa, “Đây vốn không phải là người mà tôi đưa đến!”

Lý Minh Chí ấp úng một hồi, đột nhiên kêu lên “à à à.”

“Tôi nhớ ra rồi, đây cũng là một người được cứu trợ trong trạm của chúng tôi, đầu óc có vấn đề.” Lý Minh Chí vỗ vào đầu, “Tôi đoán là anh ta đã ăn trộm quần áo của Trương Minh để mặc. Tôi mắt mũi không còn tinh anh, đã nhìn nhầm rồi.”

Ngô Kiều vẫn không bỏ qua: “Vậy anh ta tên là gì?” Lý Minh Chí vẫn nói cứng: “Không biết. Tôi đã nói là đầu óc anh ta có vấn đề, nói không rõ được thân phận của mình.”

Ngô Kiều lập tức truy hỏi: “Vậy anh ta đến bằng cách nào? Tự đi đến trạm à? Các anh đón à? Hay là cảnh sát đưa tới?”

Lý Minh Chí lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi cần phải quay về để kiểm tra tờ đăng ký.”

“Vậy tên Trương Minh đó đâu?”

“Chắc là tự mình chạy đi rồi thì phải?” Lý Minh Chí đã đầm đìa mồ hôi, “Chỗ chúng tôi có rất nhiều người không chào mà cứ thế bỏ đi thôi.”

Ngô Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Lý Minh Chí: “Vừa rồi hỏi gì anh cũng bảo không biết, bây giờ sao lại chắc chắn như vậy chứ.”

Lý Minh Chí đứng thẳng lưng, chẳng nói được câu gì. “Hôm nay tôi bắt buộc phải gặp được Trương Minh” Ngô Kiều xua tay, “Hãy gọi lãnh đạo của các anh đến đây.” Lý Minh Chí khó khăn thốt ra mấy chữ: “Để tôi đi tìm ông ấy, có thể vẫn còn đang ở trạm.”

Anh ta vừa mới cất bước rời khỏi đó, liền nghe thấy Vương Đại Quốc gọi lại: “Anh đừng đi vội!”

Ngô Kiều cũng không hiểu thế nào, phát hiện ra Vương Đại Quốc đang nhìn vào chiếc di động có thông báo của cảnh vụ, nét mặt kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Vương Đại Quốc đưa di động cho anh xem: “Anh Ngô, anh nhìn này, công an thành phố gửi thông báo hỗ trợ điều tra.”

Trong bức ảnh của thông báo hỗ trợ điều tra, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của người đàn ông họ Lỗ, nhưng thật không ngờ có vài phần hao hao với tên “Trương Minh” đó.

“Đại Quốc, cậu giữ anh ta lại.” Ngô Kiều chỉ vào Lý Minh Chí, đồng thời nhìn tên người liên hệ trong thông báo hỗ trợ điều tra: Trần Trác.

***

Sau khi chuông cửa vang lên ba tiếng, rồi lại đợi tận mấy chục giây, Viên Tiểu Phong mới nghe thấy tiếng một người phụ nữ ở phía trong cánh cửa đáp lời: “Ai vậy?”

“Giao hàng” Viên Tiểu Phong nhìn thấy mắt mèo trên cửa tối sầm lại, lập tức giơ hộp đồ ăn lên chắn ngang mặt mình, “Giao đồ ăn đến.”

Cánh cửa chống trộm mở ra một khe nhỏ, lộ ra nửa

gương mặt đầy vẻ cảnh giác.

“Đưa đồ ăn à?” Người phụ nữ quan sát Viên Tiểu Phong một lượt, “Tôi không đặt đồ ăn mà.”

“Gì cơ?” Viên Tiểu Phong kiễng chân lên, gắng sức nhìn vào phía trong phòng, “Chỗ chị có phải là phòng 503, tòa lâu số 43, tiểu khu Kim Môn không?”

Ghế sofa thủ công. Đối diện là chiếc tủ để tivi, trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình cổ trang. Một chiếc bàn ăn hình vuông kê ở gần cửa. Một bé gái chừng hơn 10 tuổi đang ngồi làm bài tập trên bàn.

“Địa chỉ không nhầm.” Người phụ nữ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn vào hộp đồ ăn trong tay Viên Tiểu Phong, “Nhưng nhà chúng tôi không đặt đồ mà.”

“Liệu có phải là trẻ con đặt không?”

Người phụ nữ quay lại: “Giao Giao, con đặt đồ ăn về à?”

Cô bé lắc đầu phủ nhận.

“Vậy thì kỳ lạ quá.” Viên Tiểu Phong chau mày, “Hay là chồng chị đặt? Chồng chị tên là gì?”

Người phụ nữ khôi phục lại sự cảnh giác: “Người đặt đơn tên là gì?”

“Họ Viên.”

“Vậy thì không phải rồi.” Người phụ nữ nói xong bèn đóng cửa lại, “Nhà tôi không có ai họ Viên.”

Viên Tiểu Phong đứng ở cửa thêm mấy giây, lặng lẽ nhét con dao găm vào phía sau lưng, xách hộp đồ ăn đi xuống dưới tầng, tìm được bóng râm dưới một cây to, cởi bỏ bộ đồng phục và mũ bảo hiểm, nhét vào trong túi khoác vẫn đeo bên mình.

Đây là một tiểu khu chỉ mở cửa một nửa, vị trí vắng vẻ, các tòa chung cư phần lớn đều vô cùng cũ kĩ. Bây giờ đang là buổi trưa, dưới cái nắng gay gắt, có rất ít cư dân ra vào. Viên Tiểu Phong trốn ở phía sau gốc cây, ngồi bệt xuống đất, mở hộp cơm đó ra, ăn món cơm thịt bò khoai tây vẫn đang còn ấm, xúc từng thìa đưa vào trong miệng. Vừa mới ăn được mấy miếng, nước mắt liền rơi xuống lã chã. Cậu ta đã lượn lờ ở đây suốt cả một ngày, vừa tìm kiếm người tài xế taxi đó, vừa tìm cách làm rõ sự việc này.

Tối hôm đó, Minh Lệ đã lên chiếc taxi bên dưới sơn màu trắng bên trên màu xanh lá đó, bị người tài xế đen gầy nhỏ thó đó giết hại, sợi dây chuyền cũng bị cướp mất. Máu của Minh Lệ chảy xuống chiếc ghế sau của ô tô. Sau đó, chiếc xe này đã bị Viên Tiểu Phong và Nhị Hoa cướp đi. Tài xế bị ném lại trên đường cao tốc. Hai người bọn họ vứt xe bỏ chạy ở lối ra đường cao tốc. Sợi dây chuyền của Minh Lệ bị Nhị Hoa lấy làm của riêng, tài xế không rõ tung tích, trong túi khoác của gã có một tờ giấy ghi địa chỉ.

Mấy hôm nay, Viên Tiểu Phong vẫn luôn cố gắng hồi tưởng lại bộ dạng của tên tài xế đó, cho đến khi khắc ghi từng nếp nhăn trên mặt hắn vào trong trí não mình. Khi cậu ta và Nhị Hoa cùng thương lượng đến các bước cướp xe, không hẹn mà cùng né tránh khả năng giết người diệt khẩu. Đúng vậy, bất luận là cậu ta hay là Nhị Hoa đều không có gan ra tay giết người. Thế nhưng, chính lúc này đây, Viên Tiểu Phong vô cùng hy vọng mình đã đâm thẳng con dao vào người tên tài xế đó.

Còn về nguyên nhân Minh Lệ ra ngoài tối hôm đó, Viên Tiểu Phong không muốn nghĩ tới nữa. Cậu ta thậm chí không muốn đi tìm hiểu rõ người đàn ông đã ngủ cùng bạn gái mình là ai. Làm rõ ra thì cũng được gì chứ? Một loại thân phận xấu xa của Minh Lệ, ngoài việc chứng minh cậu ta là một kẻ hoàn toàn vô dụng, một kẻ thất bại cần bạn gái mình đi bán thân để kiếm tiền, thì không còn ý nghĩa nào nữa cả.

Minh Lệ làm công việc bán thân xác, không hề khiến cho Viên Tiểu Phong cảm thấy bực bội hoặc là khinh ghét. Ngược lạ