← Quay lại trang sách

TỐNG ĐẠI XUÂN

Sau buổi trưa hè, người đi lại trên đường trong thành phố nhỏ rất thưa thớt. Nhiệt độ cao khiến cho tất cả mọi thứ đều vô cùng khô khốc, như thể chỉ cần va chạm một chút là có thể vỡ vụn. Ánh sáng chói mắt phát ra từ tấm biển “Tiệm vàng Đại Phú” ở cách đó không xa khiến cho con người ta nghi ngờ mấy chữ đó bất cứ lúc nào cũng có thể tan chảy thành thứ dịch lỏng bằng vàng lấp lánh.

Lỗ Kim Đường ngồi trong chiếc xe Matiz màu xám bạc không có biển số, nhìn chữ “vàng” trên tấm biển, nhất thời thật không ngờ còn hơi mơ hồ - cái món đồ đó liệu có phải làm bằng vàng không?

“Chỉ vào trong đó đúng năm phút thôi, cướp được bao nhiêu thì cướp. Ra tay phải mạnh, phải ác, cố gắng một búa là đập vỡ tủ kính.”

Lỗ Kim Phú nhìn thấy bộ dạng cậu em có vẻ lơ đễnh, đập một phát vào đầu gã, “Mẹ kiếp, mày đang suy nghĩ gì thế hả?”

“Vâng, vâng.” Lỗ Kim Đường vội vàng gật đầu, “Năm phút, một búa.”

“Thôi, mày giữ chân tên bảo vệ đó. Tao cướp.” Lỗ Kim Phú lôi từ trong túi vải dù ra một khẩu súng săn đã cưa ngắn nòng súng và báng súng, “Thằng bảo vệ nếu như hung hăng, xử lý nó luôn.”

“Yên tâm.” Lỗ Kim Đường đón lấy khẩu súng săn, lạch tạch một tiếng lên nòng, “Không phục thì đánh.”

Lỗ Kim Phú lại quay sang ghế lái, vỗ vào vai người tài xế: “Đại Xuân, mày nhắc lại một lượt nhiệm vụ của mày xem.”

“Lái xe đến trước cửa tiệm điện thoại di động đó, các anh xuống xe.” Tống Đại Xuân nắm chặt vô lăng, đốt ngón tay đã nổi màu trắng, “Năm phút sau, thấy các anh ra ngoài, là đến tiếp ứng.”

“Biển số xe thì sao?”

“Đã tháo ra rồi.” Tống Đại Xuân quay đầu, hất cằm về phía sau xe, “Anh yên tâm.”

“Được.” Lỗ Kim Phú lại dặn dò một câu, “Đừng đóng cửa xe, bọn tạo lên là đi luôn.”

“Được.”

“Làm thôi.” Lỗ Kim Phú hít thở một hơi thật sâu, kéo chiếc mũ nhung từ trên trán xuống, chỉ lộ ra hai con mắt và cái miệng, “Sau này có thể được ăn uống no say hay không chính là trông cậy vào chuyến này đây.” Lỗ Kim Đường cũng lấy chiếc mũ nhung che khuôn mặt, bàn tay ôm khẩu súng khẽ run rẩy.

“Xuất phát.”

Tống Đại Xuân khởi động chiếc ô tô, lái thẳng đến trước cửa tiệm điện thoại di động. Hai anh em Lỗ Kim Phú mở cửa xe bước xuống, bước nhanh về phía tiệm vàng cách đó mười mấy mét.

Tống Đại Xuân không tắt máy, cứ thế nhìn chằm chằm bọn họ bước vào trong tiệm vàng. Mấy giây sau, anh ta nghe thấy tiếng chửi bới và tiếng kêu thất thanh trong tiệm vàng truyền tới, và cả tiếng kính vỡ vụn. Đôi vai anh ta cũng không khống chế được mà cứ thế run rẩy, điều hòa trong xe đã bật ở mức mát nhất rồi nhưng vẫn không hề làm giảm được nhiệt độ, từng hàng mồ hôi từ tóc anh ta chảy xuống, nhanh chóng ướt đẫm chiếc áo phông cộc tay trên người anh ta.

Anh ta rất sợ hãi, liên tục nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay. Năm phút dài đằng đẵng như thể năm giờ đồng hồ.

Hai thứ âm thanh liên tục tranh cãi ở trong đầu. Tại sao lại phải làm việc này? Cũng có phải là đói ăn đâu.

Mày bằng lòng hàng ngày lao động vất vả, để vợ con mày nhặt rau ở chợ về ăn sao?

Gắng gượng thì rồi cũng sẽ qua cả thôi mà. Con gái cũng đã học tiểu học rồi, lớn khôn thành người cũng chỉ là việc trong chớp mắt mà thôi.

Sau đó thì sao? Tiền học lên cấp III, lên đại học mày có đủ không?

Kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách...

Mày muốn để cho con mày cũng vô dụng sống cả một cuộc đời như mày sao? Hai loại âm thanh này dường như đang ở hai đầu của sợi dây thần kinh nào đó, vừa tranh cãi vừa kéo nó càng lúc càng căng.

Đột nhiên, có một tiếng chuông báo động chói tai phát ra từ tiệm vàng.

Bọn chúng không tranh cãi nữa, chỉ là đồng thời phát huy sức lực. Sợi dây thần kinh đang căng đó liền bị đứt phụt.

Đầu óc Tống Đại Xuân trở nên trống rỗng, theo bản năng thả phanh xe ra, giẫm mạnh chân ga, lao đi.

***

Màn đêm buông xuống, không khí buồn rầu u ám bao trùm khắp cả gia đình nhà Tống Đại Xuân. Cô con gái vừa khóc vừa sắp xếp quần áo đồ đạc cho anh ta. Con bé khóc thút thít, sợ sệt đứng bên cạnh bàn ăn, nhìn ông bố đang ôm đầu ngồi bên giường.

Sợ hãi? Hối hận?

Không. Tống Đại Xuân chỉ cảm thấy buồn cười. Không đóng cửa xe, vứt biển số xe đi. Cuộc chạy trốn hoảng loạn của anh ta, ngược lại đã khiến cho tội trạng của chính mình lại bị khép chặt.

Người phụ nữ đi tới, chỉ vào tủ treo tường cũ kĩ đã nứt ở trên đỉnh đầu, nói giọng sụt sịt: “Lấy quần len xuống đi, chuyến này anh đi không biết bao lâu, có khi phải dùng đến.”

Tống Đại Xuân do dự một lát, rầu rầu nói: “Hay là cứ đợi thêm đi, có thể cảnh sát không phát hiện...”

“Anh nghĩ cảnh sát đều ngốc cả sao? Khắp cả con đường đều là camera giám sát, anh có thể chạy thoát được sao?” Người phụ nữ đột nhiên bùng nổ, “Từ lâu em đã không cho anh qua lại với hai anh em nhà đó rồi, nếu như anh có thể nghe lời em, liệu hôm nay có đi đến bước này không?”

Tống Đại Xuân không nói gì, vùi đầu sâu hơn.

“Tối nay anh đi tự thú luôn, nếu không để cảnh sát đến tận nhà bắt anh, thì không còn kịp nữa rồi.” Trong giọng nói của người phụ nữ mặc dù có tiếng sụt sùi, nhưng lại vô cùng kiên định, “Anh yên tâm, xử 5 năm em đợi anh 5 năm, xử 10 năm em đợi anh 10 năm.”

Tống Đại Xuân ngẩng đầu lên, khoang mắt ừng ực nước mắt: “Hay là, chúng ta cùng chạy thôi...”

“Chạy ư, chạy đến đâu?” Người phụ nữ giọng vút cao, “Em có thể chạy với anh, còn Giao Giao thì sao? Nó cũng chạy trốn theo anh cả một đời sao?”

Tống Đại Xuân vùi đầu vào lòng bàn tay, bật khóc hu hu.

Người phụ nữ nhét túi hành lý đã thu xếp xong cuộn vào trong lòng anh ta, rồi kéo mạnh anh ta đứng dậy, đẩy ra ngoài cửa.

“Đi tự thú. Bây giờ đi ngay. Cảnh sát hỏi cái gì thì trả lời cái ấy, cứ nói đúng sự thật. Nhà nước vẫn luôn suy xét đến đạo lý. Chúng ta không cầm súng cũng không cướp vàng, chỉ lái chiếc xe thôi, đừng sợ!”

Tống Đại Xuân bị đẩy ra ngoài cửa. Người phụ nữ khóa trái cửa phòng lại, lưng dựa vào cánh cửa trượt người ngồi bệt xuống đất, gào khóc thật to.

***

Thời khắc sau nửa đêm, bên ngoài một dãy khu nhà lá của thành phố, mấy chiếc xe cảnh sát lặng lẽ tập hợp. Trên một chiếc xe trong số đó, Tống Đại Xuân đeo còng tay, cúi đầu ngồi ở hàng ghế sau xe. Một người cảnh sát vũ trang đầy đủ ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Xác nhận lại với anh thêm lần nữa, tiến vào từ con đường này, hàng thứ 2 bên tay trái, nhà thứ 5 có đúng không?”

Tống Đại Xuân gật đầu: “Đúng vậy. Bên cạnh là cửa hàng bán tạp hóa nhỏ.”

“Có cửa sau hay không?”

“Không có.”

“Tất cả có hai người đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Có một khẩu súng à?”

“Tôi chỉ nhìn thấy một khẩu.”

“Còn đạn thì sao?”

“Tôi không biết.”

Cảnh sát nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “Nói dối phải chịu hậu quả gì chắc anh đã rõ rồi chứ?”

“Đã rõ, đã rõ.” Tống Đại Xuân liên tục gật đầu, “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

“Được rồi.”

Người cảnh sát mặc sắc phục xuống xe, hòa vào cùng mười mấy cảnh sát khác, lặng lẽ men theo con đường nhỏ tiến vào trong khu vực nhà lá.

Tống Đại Xuân ngẩn người nhìn vào căn phòng thấp le te trong màn đêm đen tĩnh mịch, nhìn đoàn cảnh sát đang dần dần hòa vào màn đêm đen vô tận.

Không biết đã trải qua thời gian bao lâu, tiếng súng chợt vang lên.

***

Vụ án cướp tiệm vàng Đại Phúc được phá ngay sau 14 giờ đồng hồ xảy ra vụ án. Nghi phạm Tống Đại Xuân tự thú, khai đúng sự thật về hành vi phạm tội cấu kết cướp của cùng đồng bọn Lỗ Kim Phú, Lỗ Kim Đường, đồng thời hỗ trợ phía cảnh sát bắt giữ hai kẻ nghi phạm. Trong quá trình vây bắt, Lỗ Kim Phú cầm súng kháng cự bị bắn chết ngay tại chỗ. Lỗ Kim Đường đầu hàng. Đã lấy lại được toàn bộ số vàng bị cướp.

Vụ án nhanh chóng được điều tra và kết án, chuyển sang cơ quan kiểm sát để khởi tố. Mấy tháng sau, tòa án tuân theo pháp luật đã mở phiên tòa thụ lý vụ án cướp của của Lỗ Kim Đường và Tống Đại Xuân. Lỗ Kim Đường vì tội cướp của đã bị xử 7 năm tù giam. Tống Đại Xuân vì tội đồng phạm, nhưng có tình tiết tự thú và lập công cho nên bị xử tù giam 2 năm 6 tháng.

Tống Đại Xuân chỉ ghi nhớ rất mơ hồ cả quá trình này. Điều duy nhất mà anh ta nhớ rõ chính là lúc ở trên tòa, đôi mắt Lỗ Kim Đường từ đầu đến cuối cứ chằm chặp nhìn vào mình.

***

Viên Tiểu Phong đột nhiên tỉnh lại.

Trần nhà màu vàng nhạt, một chiếc quạt treo tường đang chuyển động. Cậu ta phải rất gắng gượng mới có thể chuyển động được con ngươi mắt, nhìn thấy mình đang bị cả một mảng trắng bao bọc. Trên chiếc giá truyền dịch để ở bên giường đang treo rất nhiều loại túi to nhỏ khác nhau, chiếc ống nhỏ cắm vào cổ tay mình.

Cậu ta cảm thấy khát nước, như thể đầu lưỡi đã biến thành một miếng gỗ khô cong. Cậu ta cử động cơ thể, lập tức phải dừng lại bởi cơn đau dữ dội nơi thắt lưng, bất giác phát ra tiếng rên rỉ.

Một người đàn ông đứng lặng lẽ quay lưng về phía giường bệnh lập tức quay người lại, nhanh chóng nhét một chiếc điện thoại di động bị vỡ màn hình vào trong túi áo, bước nhanh đến bên cạnh cậu ta.

“Tỉnh lại rồi à?”

Viên Tiểu Phong nhận ra anh ta là người cảnh sát đã ghi chép lời khai cho mình, chẹp miệng với vẻ khó khăn: “Tôi...”

“Tôi tên Trần Trác, chúng ta đã gặp nhau ở Sở Công an.” Người cảnh sát lấy ra một tấm thẻ giơ ra trước mặt Viên Tiểu Phong, “Có thể nói chuyện vài câu không?”

Ngừng mấy giây, Trần Trác không đợi cậu ta trả lời đã hỏi luôn: “Tại sao cậu lại xuất hiện ở đó?”

Con ngươi mắt Viên Tiểu Phong lờ đờ chuyển động: “Ở đâu?”

“Số 28 đường Vượng Thủy!” Sắc mặt Trần Trác tối sầm, “Lúc đó cậu ngã ngay trong hành lang, trên người bị đâm bốn nhát dao. Nếu như không phải là chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện, thì cậu đã mất mạng rồi.”

“Ồ.” Viên Tiểu Phong giọng nói yếu ớt, “Cảm ơn.”

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Viên Tiểu Phong trầm mặc một lúc: “Đưa đồ ăn, gặp phải kẻ xấu.”

“Đưa đồ ăn gì?” Trần Trác truy hỏi, “Tại hiện trường, ngoài cậu ra thì chẳng có gì cả.”

Viên Tiểu Phong quay đầu, không nói gì nữa.

Trần Trác lôi điện thoại di động ra, sau khi thao tác một hồi, giơ màn hình ra cho cậu ta.

“Có phải là cậu đi tìm anh ta không?”

Viên Tiểu Phong quay sang nhìn, lập tức cảm thấy nhịp tim đập dồn dập - chính là bức ảnh chụp chung đó. “Hắn đâu?”

“Không tìm thấy.” Trần Trác trả lời cậu ta rất nhanh nhẹn, “Vừa nãy tôi nói rồi, tại hiện trường chỉ thấy một mình cậu thôi. Có phải là anh ta đâm không?”

Viên Tiểu Phong không thể hiện ra thái độ gì, từ từ nhắm mắt lại.

“Tại sao cậu lại đi tìm anh ta?” Trần Trác không định tha cho cậu ta, “Buổi tối hôm đó, Minh Lệ có phải là lên xe của anh ta không?”

Im lặng.

“Có phải là cậu đã sớm biết được anh ta có liên quan đến vụ án này không?” Trần Trác cao giọng, “Lúc đó tại sao

cậu lại không nói ra?” Im lặng.

“Tối hôm đó, có phải là cậu cũng lên chiếc xe đó không?”

Vẫn là sự trầm mặc.

Trần Trác thở dài: “Nếu như cậu biết gì, tốt nhất là bây giờ nói cho tôi biết. Nếu như không phải là cậu làm kinh động anh ta, giờ này chúng tôi chắc đã bắt được anh ta rồi.”

Viên Tiểu Phong từ đầu đến cuối vẫn nhắm mắt: “Khi nào tôi có thể ra viện?”

“Ra viện ư? Trừ phi cậu không cần mạng nữa.” Trần Trác ghé sát lại cậu ta, “Viên Tiểu Phong, cậu hãy thật thà nói cho tôi biết hết toàn bộ sự việc. Nếu không, Minh Lệ đã chết một cách oan uổng rồi.”

Viên Tiểu Phong mở trừng mắt: “Tôi sẽ không để cho cô ấy chết một cách oan uổng đâu.”

“Cậu có tư cách gì mà nói những lời này.” Trần Trác nhìn chằm chằm vào cậu ta, “Đánh úp mà còn bị đâm cho thành ra bộ dạng như thế này. Sự việc này chắc chắn bắt buộc phải nhờ đến chúng tôi. Cậu càng cứng miệng thì hung thủ càng cách xa chúng ta.”

Hơi thở của Viên Tiểu Phong bắt đầu dồn dập, cuối cùng ho sặc sụa.

Trần Trác lặng lẽ nhìn cậu ta ho đến độ toàn thân cuộn tròn: “Minh Lệ... kiếp này đã sống không hề dễ dàng gì, cậu không thể nào để cho cô ấy chết một cách không rõ ràng như vậy được.”

“Cô ấy không phải! Cô ấy không như vậy!” Viên Tiểu Phong ra sức gào lên, “Cô ấy không phải đi...”

“Tôi đã nói với cậu rồi, việc này không do tôi quản lý.”

“Vậy thì đừng nói với bố mẹ cô ấy!” Viên Tiểu Phong khuôn mặt gớm ghiếc, trong giọng nói lại mang theo ý vị van nài, “Cô ấy không phải là...”

“Được.” Trần Trác hít thở một hơi thật sâu, “Rốt cuộc cậu biết được những gì, hãy nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.”

Viên Tiểu Phong như thể đã bị rút hết toàn bộ sức lực, đổ nhào người xuống giường bệnh, ánh mắt lại trở nên đờ đẫn.

“Tôi không biết gì cả.”

Trần Trác vô cùng bực bội, đang định nổi nóng, bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh bị mở ra.

Ngô Kiều đứng ở cửa, vẫy tay với anh: “Lão Trần, ra đây nói chuyện một lát.”

Trần Trác hạ giọng chửi tục một câu, bước nhanh ra khỏi cửa.

Ngô Kiều hai tay chống hông, chiếc áo đồng phục màu xanh lam đã bị mồ hôi thấm ướt quá nửa, nét mặt cũng rất khó coi.

“Người đồng nghiệp của tôi ở chỗ trạm cứu trợ vừa mới gọi điện thoại cho tôi, Lý Minh Chí đã khai toàn bộ rồi.”

Đợi khi Ngô Kiều nói rõ hết tình hình, đôi mắt của Trần Trác chuyển từ trợn tròn sang nheo thành một đường kẻ.

“Mẹ kiếp, tên giả danh Trương Minh này thực ra không hề đơn giản.”

“Đúng vậy.” Ngô Kiều xoa xoa cằm, “Một kẻ ngoại tỉnh, chạy đến thành phố Cát Dương chúng ta, rồi lại gây ra bao nhiêu chuyện như vậy, mục đích là gì chứ?”

“Lão Ngô, anh có nhớ...”, Trần Trác vừa nghĩ vừa

nói, “trong cái túi khoác của tên giả danh Trương Minh này, hình như còn mang theo cả áo mùa thu.”

“Nhớ chứ.” Ngô Kiều suy ngẫm một lát, “Anh ta liệu có phải là vừa mới được thả ra không?”

Trần Trác bước đi luôn: “Bây giờ tôi sẽ tìm người điều tra xem.”

***

Kết quả đối chiếu mặt người nhanh chóng hiện ra. Lỗ Kim Đường, nam giới, 44 tuổi, đã ly hôn, do phạm tội cướp của nên bị xử 7 năm tù giam. Mấy hôm trước vừa mới mãn hạn được thả ra. Đồng phạm của vụ án là Tống Đại Xuân bị xử tù 2 năm 6 tháng, sau khi ra tù đã dẫn vợ con rời khỏi nơi ở cũ, chuyển đến thành phố Cát Dương, hiện đang làm việc ở một xí nghiệp hầm mỏ nào đó.

Lỗ Kim Đường kê lại bàn ghế bị lật đổ. Cơm nóng hôi hổi và thịt xào ớt, cá hấp đều rơi vãi xuống đất, tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Lỗ Kim Đường nghĩ một lát, cầm lấy một bát inox, lấy cái thìa xúc một ít cơm và thức ăn, ngồi xuống bàn ăn và chậm rãi nhai nuốt.

Mùi vị thức ăn thường ngày của gia đình mà lâu ngày gã chưa được thưởng thức khiến gã thấy thèm ăn, một bát tô cơm và thức ăn đã bị gã ăn sạch bách. Tiếp đến, gã đặt cái bát tô sang một bên, châm một điếu thuốc, liếc mắt nhìn hai mẹ con tay chân đều bị quấn chặt băng dính ngồi dựa vào mé tường.

“Chị dâu, tài nghệ nấu ăn vẫn ngon quá!”

Người phụ nữ tóc tai xõa xượi, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn trên gương mặt. Đôi môi cô ta run run, giọng nói run rẩy, “Anh là ai?”

“Ôi.” Lỗ Kim Đường thở dài, “Chị không thể nào không nhớ tôi chứ. Hôm phiên tòa xét xử, tôi đã nhìn thấy chị mà.”

Gã ngậm điếu thuốc, lượn trước mặt hai mẹ con người phụ nữ, quỳ xổm xuống, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.

Người phụ nữ sợ hãi quay mặt đi, “Tôi thực sự không nhận ra anh. Anh muốn lấy thứ gì thì lấy, trong ngăn kéo phòng ngủ có chút tiền, anh lấy rồi đi đi. Tôi không báo cảnh sát đâu.”

Lỗ Kim Đường bật cười, rồi lại chuyển ánh nhìn sang gương mặt bé gái. Cô bé chú ý thấy ánh mắt của gã, hơi thở chợt trở nên gấp gáp, bắt đầu khóc thút thít.

“Giao Giao à?” Lỗ Kim Đường giơ tay ra, sờ lên đầu cô bé, “Đã lớn thế này rồi à.”

Cô bé ra sức né tránh, tiếng khóc càng to hơn.

Lỗ Kim Đường rút từ trong túi áo ra một con dao găm, giơ ngón tay trỏ lên miệng, ra hiệu cho cô bé im lặng.

Người phụ nữ không nín nhịn được nữa: “Kim Đường, có gì từ từ nói, đừng động vào con gái tôi! Tôi cầu xin anh...”

Lỗ Kim Đường uể oải đứng dậy: “Không giả vờ ngớ ngẩn nữa à? Chị thấy đấy, thế này có phải là đỡ được bao nhiêu việc rồi không?”

Lỗ Kim Đường quay trở lại chỗ bàn ăn, vắt chân chữ ngũ, “Oan có đầu, nợ có chủ. Chị dâu, đừng có ép tôi, thì tôi sẽ không động đến hai mẹ con chị đâu. Đại Xuân ở đâu?”

Người phụ nữ cắn môi: “Anh ấy ra ngoài rồi, chắc là phải...”

Lỗ Kim Đường cắt ngang lời cô ta, “Đi làm ở mỏ à?” Người phụ nữ trợn tròn mắt kinh ngạc, không nói thêm được gì.

Lỗ Kim Đường cầm lấy hai chiếc điện thoại di động để trên kệ tivi, hạ giọng hỏi, “Cái nào là của chị?”

“Cái... cái màu đen.”

Lỗ Kim Đường nghịch ngợm chiếc điện thoại di động: “Mật khẩu là gì?”

"123456."

Lỗ Kim Đường nhập mật khẩu di động, mở danh bạ điện thoại, chọn vào số điện thoại của “Ông xã”. Tiếp đến, gã đi tới, gí di động kề vào má người phụ nữ, một bàn tay khác cầm lấy con dao găm, kề vào cổ bé gái.

Bé gái phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Gọi cho Đại Xuân, bảo nó về.” Lỗ Kim Đường nói hằn từng chữ: “Nếu như mày dám nói thêm một câu thừa thãi nào, thì đừng có trách tạo đấy!”

Khoang mắt người phụ nữ ầng ậc nước mắt, gật mạnh đầu.

Lỗ Kim Đường ấn nút gọi, đưa di động kề miệng người phụ nữ.

Sau mấy tiếng đổ chuông, giọng nói quen thuộc đó truyền tới.

“A lô?”

“Đang đi làm à?”

“Ừ, có chuyện gì à?”

“Không có gì, hỏi anh mấy giờ về, tiện thể mang ít rau về."

“Mang gì?”

“Rau hẹ, tỏi, và cả tương cà nữa.”

“Biết rồi. Hôm nay anh làm ca đêm, sáng mai về.”

“Được.” Lỗ Kim Đường ấn nút tắt máy, thở dài.

“Sáng mai về à?”

“Ừm.” Người phụ nữ nghẹn ngào gật đầu.

“Được.” Lỗ Kim Đường khuôn mặt thư thái, “Không còn sớm nữa, chị dâu, tạm thời thiệt thòi cho chị và cháu rồi, cứ thế này mà nghỉ ngơi nhé.”

“Kim Đường” người phụ nữ bật khóc thành tiếng, “mấy năm nay, tôi và Đại Xuân tiết kiệm được chút tiền, anh có thể nhìn vào...”

Lỗ Kim Đường không đợi cô ta nói xong, giơ tay lên tắt đèn.

***

Tống Đại Xuân đờ đẫn ngồi sau chiếc bàn của phòng trực ban kho thiết bị nổ, vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay cầm điện thoại. Hồi lâu sau, anh ta thả cánh tay cứng đơ xuống trên trán vã đầy mồ hôi.

Bốn năm trước, sau khi mãn hạn ra khỏi tù, anh ta lập tức bán nhà, dẫn theo cả gia đình chuyển đến thành phố Cát Dương. Nhờ vào sự giới thiệu của một người họ hàng xa, anh bắt đầu làm một công nhân mỏ phổ thông, cứ làm mãi cho đến khi trở thành nhân viên quản lý kho nguyên liệu nổ mìn. Anh ta đã mua được một căn nhà nhỏ, cô con gái cũng ngày một khôn lớn, cuộc sống khó khăn lắm mới trở về trạng thái yên bình, đôi mắt chòng chọc nhìn mình đó bây giờ lại gần ngay trước mắt.

Cái ngày này cuối cùng cũng đến rồi.

“Tương cà” là ám hiệu anh ta và vợ đã quy định từ trước. Cả nhà đều không thích ăn tương cà, cho nên, một khi Lỗ Kim Đường đến truy sát, thì đó sẽ trở thành ám hiệu để nhắc nhở nhau. Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại của vợ, Tống Đại Xuân vẫn cứ ngẩn người.

Ngữ khí của vợ vẫn như thường ngày, điều này dường như có nghĩa là cô ấy và con gái tạm thời vẫn không sao. Người Lỗ Kim Đường muốn báo thù là mình, hy vọng hắn hiểu được đạo lý không giáng họa đến người nhà, sẽ không ra tay giết bọn họ.

Phải làm thế nào bây giờ?

Báo cảnh sát ư? Anh ta biết rõ gười Lỗ Kim Đường, cũng biết mối ân oán giữa hai người bọn họ sâu đậm như thế nào. Nếu như Lỗ Kim Đường chó cùng rút giậu, mạng sống của vợ và con gái mình cũng rất khó giữ được; cho dù vợ và con gái may mắn giữ được tính mạng Lỗ Kim Đường cũng có thể bị xử phạt bao nhiêu năm chứ? Chỉ cần gã vẫn còn sống, cả gia đình sẽ phải liên tục chạy trốn. Nhưng, chạy đến ngày nào mới là điểm kết thúc chứ? Con gái đã học đến cấp III rồi, thành tích cũng rất khá, lẽ nào cũng để cho con trẻ phải sống cả một đời trong sự trốn chạy sao?

Tống Đại Xuân không kịp hối hận, mặc dù chính anh ta cũng đã trải qua bao ngày đêm trong sự hối hận. Trong khoảnh khắc lúc đầu khi anh ta đồng ý giúp đỡ hai anh em họ Lỗ lái xe, anh ta đã cõng một món nợ mà cả đời này không thể trả được.

Bất luận thế nào, cũng đều phải xử lý một cách triệt để. Anh ta không thể lại một lần nữa khiến cả gia đình bị cuốn vào trong sự việc này.

Tống Đại Xuân đã đưa ra hướng giải quyết, đứng dậy đi đến phòng hướng dẫn, khi một lần nữa bước ra, trên tay anh ta đã cầm mấy sợi dây dẫn. Không hề do dự, anh ta chui vào trong kho thuốc nổ, khóa trái cửa lại.