MẶT TRỜI MỌC
Chiếc xe đẩy bốn bánh đưa thuốc đang lăn lọc cọc ở hành lang. Cô điều dưỡng đẩy một cánh cửa phòng bệnh, cúi đầu nhìn lọ thuốc trên xe đẩy, tỉ mỉ đối chiếu tên thuốc.
“Viên Tiểu Phong”
Không có ai đáp lời. Cô điều dưỡng ngẩng đầu lên, liền phát hiện ra người bệnh nhân nhập viện do bị dao đâm đã không còn thấy bóng dáng đâu cả.
***
Trong thang máy chật chội, Viên Tiểu Phong vẫn mặc bộ đồng phục nhân viên giao hàng trông không hề bắt mắt. Vết máu lem nhem trên bộ đồng phục đã chuyển sang màu nâu. Thang máy dừng lại ở tầng 1, mọi người cùng ào ra. Viên Tiểu Phong kẹp giữa đoàn người bị chen lấn xiêu vẹo, cậu ta cố gắng lắm mới di chuyển ra được khỏi thang máy, dựa vào tường thở dốc một hồi mới có thể miễn cưỡng đứng vững, từ từ bước về phía cổng bệnh viện.
Không có ai chú ý đến người giao hàng sắc mặt nhợt nhạt bước đi khó khăn này. Cậu ta đi ra bên ngoài bệnh viện, quỳ xổm xuống đất nghỉ ngơi một lát, rồi mua một bó hoa ly thật lớn ở quầy bán hoa.
Tiếp đến, cậu ta dùng điện thoại di động để mở khóa một chiếc xe đạp [2] ở bên đường, lảo đảo ngồi lên xe đạp đi.
Nửa giờ đồng hồ sau, Viên Tiểu Phong đạp xe đến gần tiểu khu Kim Môn, mua một con dao gọt hoa quả lưỡi dài trong cửa hàng dụng cụ, tiếp tục lái xe đến dưới tòa nhà số 43 tiểu khu Kim Môn. Cậu ta xuống xe, lê từng bước đến dưới gốc cây mà cậu ta đã từng nấp, nặng nề ngồi xuống đất. Cậu ta duỗi thẳng hai chân ra, cắm con dao gọt hoa quả vào phần cuối của bó hoa, chỉ để chừa cán dao ra phía bên ngoài. Sau đó, cậu ta dựa vào thân cây, ngồi yên nhìn chăm chăm vào tòa lầu trước mắt. Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua tán lá cây dày đặc, tạo nên những đốm sáng lem nhem trên người cậu ta. Nhiệt độ đang dần tăng lên, Viên Tiểu Phong lại không hề cảm thấy một chút hơi ấm nào. Cậu ta cứ ôm bó hoa ly trắng tinh khiết đó, lặng lẽ nhìn.
***
Trần Trác khẽ khàng phủi lớp bụi bám trên tập hồ sơ photo, ấn nút đóng cửa kính, để cho tất cả những bụi bặm bay ngập trời bị chặn bên ngoài xe. Tiểu Vũ cầm quyển sổ ghi chép, rành rọt hội báo.
“Chúng tôi đã dẫn Từ Giang Đào đến để nhận diện, anh ta nói chính cái tên Lỗ Kim Đường đó là người ăn trộm xe. Hơn nữa, hai ngày trước khi xảy ra vụ án, Lỗ Kim Đường vừa mới ra tù, chưa quay về nhà, đã mua luôn một tấm vé tàu đến Cát Dương. Mẫu vân tay đã được gửi tới rồi, Dương Lợi Dân đang đối chiếu.”
Trần Trác ngoài miệng đáp lời, nhưng tâm tư hoàn toàn dồn vào tập tài liệu photo đang cầm trên tay.
Đúng lúc này, Ngô Kiều mở cánh cửa xe bước lên, phì phì nhổ bụi than trong miệng ra.
“Tống Đại Xuân đúng là làm việc ở đây, đã thành nhân viên quản lý của kho nguyên liệu nổ mìn rồi.”
Trần Trác ngẩng đầu: “Người đâu rồi?”
“Bắt đầu từ tối qua đã không rõ tung tích, di động cũng tắt máy.” Ngô Kiều gãi đầu, “Tôi đã yêu cầu người của phòng an toàn đếm lại số lượng tồn kho, thiếu mất sáu sợi dây dẫn và 2 ki-lô-gram thuốc nổ.”
Trần Trác chửi một câu: “Mẹ kiếp, sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Ngô Kiều mím môi: “Anh cảm thấy hai việc này có liên quan đến nhau à?”
“Năm đó Tống Đại Xuân là đồng phạm với Lỗ Kim Đường trong một vụ án.” Trần Trác vỗ vào tập hồ sơ photo trên tay mình, “Anh ta và hai anh em Lỗ Kim Phú, Lỗ Kim Đường hợp mưu để cướp tiệm vàng. Tiếng chuông báo động vừa vang lên anh ta đã chạy trước rồi. Sau đó còn đi tự thú, hỗ trợ phía cảnh sát vây bắt hai anh em họ Lỗ. Anh trai Lỗ Kim Đường cầm súng kháng cự, bị bắn chết ngay tại chỗ. Kết quả là Tống Đại Xuân bị xử 2 năm 6 tháng, Lỗ Kim Đường bị xử tù 7 năm.
Tiểu Vũ chớp mắt: “Người anh em này không đủ trượng nghĩa rồi.”
Ngô Kiều cười: “Đây có thể tính là huyết hải thâm thù rồi.”
“Đúng vậy” Trần Trác gật đầu, “Giết người mà còn không bỏ chạy, mục đích chính là Tống Đại Xuân.”
“Tên Tống Đại Xuân này ăn trộm thuốc nổ và sợi dây dẫn...” Ngô Kiều trầm ngâm một lát, “Chắc là để đối phó với Lỗ Kim Đường.”
“Hai người bọn họ chắc là đã tiếp xúc với nhau rồi.” Trần Trác nghĩ một lát, “Hãy nghĩ cách để làm rõ địa chỉ nơi ở hiện tại của Tống Đại Xuân.”
Đột nhiên, trong mỏ quặng ở xa truyền tới một tiếng nổ lớn trầm đục. Ba người giật nảy mình, quay đầu nhìn luồng khói đen đặc bốc lên từ phía đó.
Ngô Kiều lạnh lùng nói: “Khai thác mỏ.”
Trần Trác trầm mặc mấy giây, ra hiệu cho Tiểu Vũ khởi động ô tô.
***
Cơm trắng. Trứng gà rán. Rau cần xào thịt.
Lỗ Kim Đường ăn rất ngon miệng, hài lòng đắc ý. Ăn cơm xong, gã lau miệng, châm một điếu thuốc, nhìn về phía hai mẹ con vẫn đang ngồi dựa vào mép tường. Người phụ nữ cả đêm không ngủ. Bé gái thì dựa vào lòng mẹ, đang nửa mơ nửa tỉnh liên tục nấc nghẹn.
Lỗ Kim Đường hút xong một điếu thuốc, vươn vai một cái vẻ rất thoải mái.
“Chị dâu, tôi biết chị và con bé đều đã đói rồi.” Gã nhìn đồng hồ treo tường, “Gắng gượng thêm một chút, sắp xong rồi.”
Người phụ nữ chỉ đờ đẫn nhìn vào góc phòng, không lên tiếng.
Đột nhiên, điện thoại di động của người phụ nữ vang lên, cô sợ hãi rùng mình một cái, ánh mắt tập trung vào một điểm. Lỗ Kim Đường cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua chữ “Ông xã” trên màn hình, đặt điện thoại đến bên miệng người phụ nữ.
“Chị dâu, chị hiểu quy tắc rồi đấy, không cần tôi nói nhiều nữa chứ.”
Người phụ nữ gật đầu.
Lỗ Kim Đường ấn nút nghe.
Đầu bên kia lúc đầu trầm mặc mấy giây, tiếp đến, phát ra giọng nói của Tống Đại Xuân. “Alô?”
Người phụ nữ hít vào một hơi: “A lô.”
“Em và con đều không sao chứ?”
Người phụ nữ lại suýt bật khóc, miễn cưỡng trả lời: “Không sao.”
“Anh ta ở bên cạnh à?”
“Vâng.”
“Để anh ta nghe điện thoại.”
Cơ thể người phụ nữ run lên một cái, quay sang nhìn Lỗ Kim Đường.
Lỗ Kim Đường thoáng do dự, cầm lấy điện thoại ghé vào một bên tại.
Trong điện thoại ban đầu là sự trầm mặc, tiếp đến là một hơi thở dài thườn thượt.
“Kim Đường à?”
"Ừm."
“Ra từ khi nào vậy?”
Lỗ Kim Đường cười cười: “Mấy hôm trước.”
“Sao mày biết tạo sống ở đây?”
“Đại Xuân, tao ở trong tù 7 năm, bạn bè mà tao quen biết còn nhiều hơn mày.”
“Tao biết mày muốn làm gì.” Tống Đại Xuân dừng lại một lát, “Năm đó là tạo có lỗi với mày và Kim Phú, không liên quan gì đến vợ và con tao, mày thả họ ra đi.”
“Đại Xuân, không gặp được mày, chúng ta đừng nói chuyện này nữa nhỉ.”
“Gặp thì chắc chắn phải gặp rồi. Nếu không mày cũng không cam tâm, tao cũng không yên lòng.”
“Vậy thì mày về đi, tao đợi mày ở nhà. Lần này thì
đừng báo cảnh sát nữa, mày nói xem có đúng vậy không?”
“Ừm, tao không báo cảnh sát, mày yên tâm.” Tống Đại Xuân hít thở một hơi thật sâu, “Đừng ở trong nhà tao, gây ra động tĩnh quá lớn, đều chẳng tốt cho ai cả, tao đợi mày trên cầu Đại Kiều Cát Dương, mày đến đi.”
Lỗ Kim Đường chau mày: “Cầu Đại Kiều Cát Dương? “Đúng vậy, cách nhà tao không xa. Bắt taxi, 10 phút là đến.”
Lỗ Kim Đường nghĩ một lát: “Được.” Cuộc điện thoại kết thúc.
Lỗ Kim Đường ngồi bên bàn ăn, do dự một lúc. Tiếp đến, gã ngẩng đầu lên, cười với người phụ nữ.
“Chị dâu, tôi ra ngoài nói chuyện với Đại Xuân một chút.”
Người phụ nữ mở to đôi mắt sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt của Lỗ Kim Đường dịch chuyển giữa hai mẹ con. Cuối cùng, gã nhìn vào bé gái, đi lên phía trước, dùng dao găm cứa đứt băng dính ở chân cô bé.
“Nhưng, Giao Giao phải đi với tôi.”
Người phụ nữ giật mình, ra sức lắc đầu.
“Không được, không được.” Cô bổ nhào lên người con gái, “Kim Đường, anh không thể nào đưa con gái tôi đi được, không được...”
Cô bé cũng ra sức trốn ra phía sau lưng mẹ, đôi chân liên tục giãy giụa, lớn tiếng kêu khóc.
“Không được khóc.”
Người phụ nữ kêu thét lên: “Giao Giao, mau chạy đi!
Cứu tôi với, cứu mạng!”
Trên trán Lỗ Kim Đường bắt đầu xuất hiện mồ hôi, gương mặt cũng bắt đầu vẹo vọ. Đúng lúc này, bé gái vừa lăn vừa bò lao ra phía cửa. Lỗ Kim Đường thấy tình hình không ổn, bèn túm lấy một chân của cô bé kéo trở lại. Hai người vẫn đang giằng co, Lỗ Kim Đường chợt cảm thấy một cơn đau dữ dội trên đùi. Gã củi đầu xuống nhìn, người phụ nữ đang vùi đầu nghiến chặt răng cắn gã.
Bỗng chốc, Lỗ Kim Đường trào dâng cảm giác muốn giết người. Gã giơ con dao găm lên, đâm liền mấy nhát vào lưng người phụ nữ. Người phụ nữ vô cùng đau đớn, sau khi kêu thảm thiết mấy tiếng bèn ngã lăn sang bên cạnh. Lỗ Kim Đường xoa bóp cái đùi một lát, rồi túm lấy tóc bé gái, gương mặt vô cùng gớm ghiếc.
“Còn kêu nữa tao sẽ giết mày, đã nghe thấy chưa!”
Cô bé bị dọa sợ hãi ngẩn người, đờ đẫn nhìn lưng của mẹ đang trào máu tươi, không nói gì và cũng không nhúc nhích.
Lỗ Kim Đường đứng dậy, vừa lôi vừa kéo cô bé ra khỏi cửa. Trong hành lang, gã lại thả hai tay của bé gái ra, giật những mảnh băng keo còn dính lại trên người cô bé, dùng dao gí vào lưng cô bé.
“Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tao sẽ đâm chết mày.”
Bé gái thở dốc, toàn thân cứng đờ, bị gã uy hiếp bước từng bước xuống lầu.
Khi vừa mới ra khỏi đơn nguyên, Kim Đường giữ chặt bé gái, căng thẳng nhìn xung quanh một lượt. Gã nhanh chóng chú ý thấy người nhân viên giao hàng ngồi dưới gốc cây đó.
Nhịp tim của gã bắt đầu tăng nhanh - mặc dù có chiếc mũ bảo hiểm che đi khuôn mặt của nhân viên giao hàng nhưng gã nhìn vẫn cảm thấy rất giống với kẻ đã cướp của lại còn đi theo định giết mình.
Lỗ Kim Đường túm chặt lấy bé gái, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người nhân viên giao hàng. Thế nhưng, đối phương ôm một bó hoa lớn, ngồi im không hề nhúc nhích phía dưới gốc cây, cứ thế nhìn mình.
Nửa phút sau, Lỗ Kim Đường không còn đủ kiên nhẫn nữa, bước từng bước ra phía bên ngoài tòa nhà. Nhân viên giao hàng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi duỗi chân, không hề có chút phản ứng.
Lỗ Kim Đường cứ thế nhìn chằm chằm cậu ta, túm chặt lấy bé gái đi thẳng ra con đường cái phía bên ngoài tiểu khu.
Gã không nhìn thấy đất ở phía dưới người nhân viên giao hàng đã bị máu thấm đẫm. Càng không nhìn thấy một con ruồi đang nhanh nhẹn trèo qua mí mắt không chịu nhắm lại của cậu ta.
***
Trần Trác vừa mới xuống xe, Dương Lợi Dân cũng vội vàng lên đón, giọng nói tỏ ra trách móc: “Sao bây giờ cậu mới tới?”
“Không ngờ các anh tìm ra địa chỉ nhanh như vậy.” Trần Trác bước nhanh về phía tiểu khu Kim Môn, lập tức nhìn thấy bác sĩ pháp y Trịnh đang quỳ xổm dưới một gốc cây. Trước mặt anh là một người nam giới mặc đồng phục nhân viên giao hàng ở tư thế ngồi.
“Chuyện gì vậy?”
Dương Lợi Dân thở dài một tiếng: “Viên Tiểu Phong” Trần Trác chợt quay người, cứ thế nhìn chằm chằm vào Dương Lợi Dân.
“Đã chết rồi.” Dương Lợi Dân hiểu rất rõ, “Đem theo dao đến, chẳng làm được gì đã chết rồi - lại một người nghĩ không thông.”
Trần Trác cúi đầu, trầm mặc mấy giây. “Phòng 503 tòa nhà số 43 à?”
“Ừm.” Dương Lợi Dân gật đầu, “Trước mắt không thấy động tĩnh gì, Tống Đại Xuân cũng không về nhà. Mấy anh em đã đi điều tra camera giám sát rồi, tình hình không được rõ ràng lắm, chúng tôi cũng không dám manh động ra tay.”
“Không đợi nữa.” Trần Trác xua tay, “Lên lầu thôi.”
Trần Trác, Ngô Kiều đi ở phía trước, Tiểu Vũ, Dương Lợi Dân và Lão Trịnh đi phía sau, lặng lẽ lần lên tầng 5 tòa nhà số 43. Khi vừa lên đến chiếu nghỉ, Lão Trịnh đột nhiên khụt khịt mũi.
“Mẹ nó chứ.” Trần Trác quay người: “Sao vậy?” Lão Trịnh giơ tay chỉ vào cửa phòng 503: “Gõ cửa đi.” Tiểu Vũ chạy lên mấy bước, giơ tay lên gõ vào cánh cửa sắt mấy tiếng trong phòng không hề có hồi đáp.
Sắc mặt Lão Trịnh đã thay đổi: “Lợi Dân, mở cửa, tôi ngửi thấy mùi máu tanh.”
Lợi Dân đáp lời, đi lên trước quan sát khóa cửa, nhanh nhẹn lôi ra một chiếc ví da nhỏ, rút ra hai sợi dây thép mỏng cắm vào trong lỗ khóa, loay hoay một lúc, khóa cửa kêu tạch một tiếng rồi mở ra.
Trần Trác mở cửa ra, mùi máu tanh nồng xộc tới, anh rút súng ra, đứng ở cửa nhìn vào trong phòng, lập tức nhìn thấy người phụ nữ đang nằm phủ phục ở phòng khách.
Anh khẽ kêu lên: “Lão Ngô, Lão Trịnh.”
Ngô Kiều cũng rút súng ra, cùng với Trần Trác người trước người sau men theo bức tường lao vào trong nhà. Lão Trịnh thì lao thẳng đến chỗ người phụ nữ đang nằm dưới đất.
Trần Trác và Ngô Kiều lục soát một lượt trong phòng, không có người nào khác nữa cả. Hai người nhét súng vào bao, quay trở lại phòng khách, nhìn thấy Lão Trịnh đang dặn dò Tiểu Vũ gọi cấp cứu.
“Vẫn còn sống” Lão Trịnh ấn vào vết thương ở lưng người phụ nữ, “Ít nhất là bốn nhát dao, mất nhiều máu.”
Người phụ nữ dần dần tỉnh lại, phát ra tiếng rên rỉ đầy đau khổ.
Trần Trác quỳ xuống, nhìn gương mặt trắng như tờ giấy của người phụ nữ: “Ai gây ra vậy? Tống Đại Xuân đâu?”
“Lỗ Kim Đường…” Khóe miệng người phụ nữ liên tục trào ra bọt máu, giọng nói cũng ngắt quãng, “Cầu Đại Kiều Cát Dương... hẳn đi tìm chồng tôi rồi... dẫn theo con gái tôi...”
Trần Trác đứng dậy, nhíu chặt đôi lông mày, lẩm bẩm: “Cầu Đại Kiều Cát Dương... cầu Đại Kiều Cát Dương”
Dương Lợi Dân đẩy vào vai anh: “Cậu đi đi, ở đây giao cho chúng tôi.”
Trần Trác nhấc chân đi luôn, Dương Lợi Dân bất ngờ ở phía sau gọi lại.
“Trác Nhi, cần phải bình tĩnh, đừng có liều mạng. Dương Lợi Dân giơ một ngón tay lên, nét mặt thể hiện tâm tư sâu sắc, “Trong nhà còn có một người đợi cậu đấy.”
Chiếc xe Jeep kéo còi cảnh sát lao như bay dưới trời nắng nóng hướng về phía cầu Đại Kiều Cát Dương. Tiểu Vũ nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, thần sắc vô cùng căng thẳng. Trần Trác và Ngô Kiều tương tự, sắc mặc cũng sa sầm, kiểm tra súng và những thiết bị vũ trang khác.
“Tiểu Vũ, gọi cảnh sát đặc nhiệm đến chi viện, dặn bên quản lý tiếp ứng khẩn cấp phái chuyên gia tháo kíp nổ.” Trần Trác nhét súng trở lại trong bao, “Còn nữa, cho người phong tỏa cầu Đại Kiều Cát Dương.”
Tiểu Vũ đáp lời, giơ tay lên đeo tai nghe bluetooth.
Đột nhiên, điện thoại di động của Trần Trác vang lên. Anh nhìn màn hình, là bệnh viện gọi tới.
“Alô?”
“Anh là người nhà của Dương Phán phải không?”
“Tôi là chồng cô ấy.”
“Tôi là Chủ nhiệm Lưu của khoa Cấp cứu, anh cần phải có sự chuẩn bị về tâm lý. Bệnh nhân vẫn đang trong giai đoạn hôn mê sâu, huyết áp đang hạ xuống, nhiều cơ quan nội tạng đã bắt đầu suy yếu.”
Trần Trác nắm chặt lấy di động, cảm thấy giọng nói của mình cũng đã đổi khác: “Tôi biết rồi.”
“Tôi cảm thấy..” Chủ nhiệm Lưu do dự một lát, “Mong muốn sinh tồn của bệnh nhân không mạnh. Nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi cho rằng cô ấy sẽ không gắng gượng nổi qua tối nay. Bây giờ mọi người hãy đến đi.”
“Vâng” Trần Trác nói vẻ khó khăn, “Tôi xử lý xong công việc thì sẽ tới đó ngay. Bố mẹ vợ của tôi đang ở cửa phòng ICU, nếu bệnh tình có gì thay đổi, bác sĩ cứ nói chuyện với họ trước. Cảm ơn bác sĩ.”
Nói xong, anh liền tắt máy, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Anh nắng gay gắt chói mắt. Thế sự vẫn không có gì thay đổi.
Giây lát sau, Trần Trác nghe thấy tiếng Ngô Kiều nói vẻ thăm dò phía sau lưng anh: “Lão Trần, hay là anh cứ đi xử lý việc gia đình trước?”
Trần Trác không quay đầu lại, đáp lời: “Không cần.” Từ xa, sông Cát Thủy đã xuất hiện trong tầm mắt.
***
Tống Đại Xuân lặng lẽ đứng bên cạnh lan can cầu, cái nhìn xuống dòng nước của con sông đang mải miết chảy không ngừng nghỉ. Dưới ánh mặt trời chói chang, dòng nước sông ánh lên sắc trắng chói mắt, như thể có vô số những tia sáng bạc rải vào lòng sông, trông vô cùng hào nhoáng. Anh ta chợt nhận ra, dù mình thường xuyên nhìn thấy nước sông Cát Thủy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến nơi khởi nguồn của nó, lại cũng không biết nó sẽ chảy đến đâu. Nó chắc chắn sẽ luôn có một nơi để chảy tới, bất luận là một con sông rộng lớn hơn hay là hải dương sâu ngút ngàn trùng.
Con người cũng có nơi phải đi. Anh ta rất hối hận bản thân mình không suy nghĩ đến vấn đề này từ trước, cứ luôn né tránh hoặc là cảm thấy xui xẻo. Thế nhưng, điểm cuối cùng đã ở ngay trước mắt, thứ gọi là “điểm đến” hình như cũng rất rõ ràng rồi.
Khi đưa ra quyết định này, Tống Đại Xuân không hề có chút do dự. Ngược lại, trong mười mấy phút chờ đợi Lỗ Kim Đường xuất hiện, anh ta lại nghĩ rất nhiều. Không phải là hồi tưởng lại quá khứ, cũng không phải là vô cùng hối hận. Anh ta nghĩ tới nhiều nhất chính là vợ và con gái. Tiền tiết kiệm vẫn còn một chút. Nếu không làm bị thương những người vô tội, có thể cũng không cần bồi thường gì cả. Con gái thêm mấy năm nữa là có thể học đại học rồi. Nếu hai mẹ con chi tiêu tiết kiệm, chắc là cũng có thể gắng gượng được đến lúc con gái đi làm. Người bố như anh ta đây không thể đem lại cho con cái được cuộc sống gì tốt đẹp, thứ anh ta đem lại cho con gái chỉ có sự nghèo đói lưu lạc tha phương. Sớm đi bước đi này cũng là việc tốt, cùng nổ tung thành một khối máu thịt với tên ác ma âm hồn không tan đó, thế là chấm dứt. Tốt lắm.
Giao Giao ơi, Giao Giao.
Tống Đại Xuân đột nhiên bật khóc. Anh ta vội vàng lau nước mắt. Bản thân mình mặc bộ đồng phục công nhân dài tay giữa thời tiết nắng nóng này, vốn dĩ đã rất dễ gây chú ý rồi, không được khiến cho người khác chú ý thêm nữa.
Đôi mắt mơ hồ vừa mới nôi phục lại sự tinh tường cô con gái như thể từ trên trời rơi xuống đã xuất hiện ngay cách đó mấy chục mét, tiếp đến, Tống Đại Xuân đã nhìn thấy Lỗ Kim Đường ngay phía sau con gái.
Con gái lưng thẳng đơ, cổ hơi ngửa ra phía sau, một bàn tay để sau lưng, nét mặt tràn ngập sự kinh hãi và hoảng sợ.
Tống Đại Xuân thoáng ngẩn người, sau đó liền nổi giận lôi đình.
“Lỗ Kim Đường!” Anh ta đi lên trước một bước, “Thả Giao Giao ra.”
“Đại Xuân, mày đã làm cho tao sợ một phen rồi.” Lỗ Kim Đường thò ra nửa cái mặt từ phía sau lưng bé gái, “Không dẫn theo Giao Giao, tao sao có thể bảo đảm mày không giở trò mờ ám được chứ?”
“Bây giờ mày nhìn thấy rồi chứ? Chỉ có một mình tạo thôi.” Tống Đại Xuân xòe hai tay ra, “Mày thả con bé ra!”
“Mẹ kiếp!” Lỗ Kim Đường nhìn trước ngó sau, “Mày nghĩ tao là thằng ngốc chắc.”
“Vậy mày nói xem phải làm thế nào? Mày muốn làm gì?” Tống Đại Xuân gào lên, “Mày thả Giao Giao ra, mày muốn tạo làm gì cũng được.”
“Quỳ xuống!” Lỗ Kim Đường hét lên, “Dập đầu lạy! Nói đại ca Kim Phú, tôi sai rồi, tôi có lỗi với anh!”
Tống Đại Xuân phủ phục đầu gối xuống, dập đầu xuống đất: “Đại ca Kim Phú, tôi sai rồi, tôi có lỗi với anh! Đại ca Kim Phú, tôi sai rồi, tôi có lỗi với anh...”
Sau mấy lạy, trên đầu Tống Đại Xuân đã rịn ra máu đỏ. Anh ta quỳ thẳng lưng, nhìn chăm chăm vào Lỗ Kim Đường nói: “Đã đủ chưa?”
“Đủ à? Chưa đủ!” Lỗ Kim Đường mắt sáng rực, “Anh tao trúng sáu viên đạn! Mày nói xem đã đủ chưa!”
Lồng ngực Tống Đại Xuân thở dồn dập. Đột nhiên, anh ta rút một chiếc bút thử điện, đâm mạnh vào vai của mình, rồi lại rút ra.
Lỗ Kim Đường nghe thấy tiếng răng mình nghiên cọt kẹt, gã nhìn thấy vai của Tống Đại Xuân đã trào máu tươi, nổi gân xanh trên trán.
“Một!”
Tống Đại Xuân thở dốc, lại cắm bút thử điện vào trong bụng mình rồi lại rút ra.
“Bố ơi.” Bé gái vừa khóc vừa kêu lên, “Bố ơi, đừng...”
“Hai!”
Chiếc xe Jeep vừa mới lái đến đầu cầu, Trần Trác đã nhìn thấy mấy người đi đường vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa nhìn lên phía trên cầu. Anh cảm thấy nặng nề, dặn dò Tiểu Vũ dừng xe, còn mình thì mở cửa xe nhảy xuống.
Vừa mới chạy được mười mấy mét, anh đã bước chậm lại - ba người đó đang chăm chú nhìn nhau ở ngay cách đó không xa.
Trần Trác rút súng ra, cúi người, chạy bước nhỏ tới đó. Đúng lúc này, Lỗ Kim Đường cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Gã quay người lại, lập tức nhìn thấy Trần Trác hai tay cầm súng đang chạy về phía mình.
Gã ta vội vàng bóp chặt cổ bé gái, kề con dao găm sát vào cổ cô bé, hét lên: “Không được đến đây!”
Trần Trác giơ súng nhắm chuẩn vào gã, nơi khóe mắt liếc nhìn thấy Tống Đại Xuân mình đầy máu đang lảo đảo đứng lên, bèn di chuyển nòng súng về phía anh ta.
“Tống Đại Xuân! Anh không được làm bừa!” Trần Trác chú ý thấy phía bên trong bộ đồng phục công nhân dài tay của anh ta đang phồng lên, trong lòng chợt lo lắng, “Chúng tôi sẽ xử lý sự việc này, anh lùi lại phía sau!”
Lỗ Kim Đường kêu lên: “Không ai được phép đi cả! Tống Đại Xuân, mày dám đi thì tao sẽ đâm chết Giao Giao.”
Ngô Kiều chạy đến bên cạnh Trần Trác, cũng rút súng ra, hạ giọng nói với Trần Trác: “Anh nhằm chuẩn Lỗ Kim Đường Tống Đại Xuân giao cho tôi, tìm được thời cơ là nổ súng”
“Không được.” Nòng súng của Trần Trác từ đầu đến cuối vẫn nhằm vào Tống Đại Xuân, không một khoảnh khắc nào dám lợi là, “Anh nhìn vào tay phải của Tổng Đại Xuân xem.”
Ngô Kiều dõi mắt nhìn về hướng đó, ống tay áo đồng phục đã che một nửa bàn tay của Tống Đại Xuân, nhưng có thể nhìn thấy tay phải anh ta vẫn luôn nắm chặt, ngón cái hình như đang ấn giữ một thứ gì đó..
“Mẹ kiếp, hình như là kíp nổ âm.” Ngô Kiều lo lắng, “Mở ra là nổ luôn đấy.”
Càng lúc càng có nhiều cảnh sát xuất hiện trên cầu Đại Kiều Cát Dương, người đi đường cũng bị cách ly nhanh chóng, hai đầu cầu đều đã bị phong tỏa, mấy cảnh sát bắn tỉa đang phủ phục trên cầu, đã nhắm chuẩn vào Lỗ Kim Đường và Tống Đại Xuân. Nhân viên gỡ kíp nổ đang nhìn về phía này, nhanh chóng mặc bộ quần áo chống cháy nổ.
Mặt trời chói chang đã lên đến đỉnh đầu. Trên mặt cầu trống trải phản xạ lại luồng ánh sáng chói chang, khí nóng liên tục bốc lên. Mấy người có mặt ở hiện trường đều mồ hôi chảy ròng ròng. Mồ hôi trên mặt Trần Trác đã chảy vào trong mắt. Anh không thể không gắng gượng mở to đổi mắt, lòng bàn tay cũng ướt sượt, suýt nữa không thể cầm chắc báng súng.
Lỗ Kim Đường dựa lưng vào lan can, con dao găm cầm trong tay luôn kề sát vào cổ bé gái. Đầu dao nhọn của rách da cô bé, một chút máu tươi rịn ra chảy xuống.
Tống Đại Xuân đi lên phía trước một bước, trong giọng nói đã kèm theo giọng mũi: “Kim Đường, mày thả con bé ra. Chuyện giữa hai chúng ta, hai chúng ta kết...”
“Thả con mẹ mày!” Lỗ Kim Đường hét lên: “Mày báo cảnh sát, vậy thì chẳng có đứa nào được sống cả đâu!”
Tống Đại Xuân xòe tay ra, bật khóc: “Tao thực sự không báo!”
“Mày còn muốn lừa tao!”
“Anh ta thực sự không báo.” Trần Trác đi lên trước một bước, “Lỗ Kim Đường, anh đã làm những gì, chính bản thân anh biết rõ.”
Hơi thở của Lỗ Kim Đường càng lúc càng trở nên nặng nề, lực tay cũng càng lúc càng lớn. Bị làm đau, cơ thể cô bé vặn vẹo, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Anh, và cả Tống Đại Xuân đừng có làm bừa.” Trần Trác thận trọng tiến lại gần, “Có yêu cầu gì thì nói ra, chúng ta từ từ thương lượng”
“Yêu cầu của tao à?” Lỗ Kim Đường khịt mũi, lộ ra một miệng răng đen vàng, “Tao muốn nó chết!”
Tống Đại Xuân đột ngột quỳ xuống, hai tay giơ lên, tiếng khóc càng lớn hơn: “Anh cảnh sát, tôi đầu hàng, các anh hãy cứu lấy con gái của tôi.”
Bàn tay trái của anh ta xòe ra, tay phải nắm chặt, chỗ cổ tay lộ ra những đường dây điện mỏng manh.
Lỗ Kim Đường nhìn cổ tay anh mắt trợn trừng kinh ngạc. Tiếp đến, gã phát ra tiếng gầm của con dã thú: “Cùng chết đi!”
Giọng nói chưa dứt, gã đã túm lấy bé gái, giơ con dao găm lên, lao về phía Tống Đại Xuân.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi như điện xẹt, Trần Trác ném khẩu súng đang cầm trong tay, đẩy mạnh Ngô Kiều đang ở bên cạnh, lao người lên, túm được chân của bé gái.
Tiếng kêu thất thanh. Tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu trầm đục của con dao găm đâm vào cơ thể. Tiếng súng bắn tỉa.
Người Lỗ Kim Đường trúng đạn, nhưng vẫn không dừng tay, liên tục đâm vào Tống Đại Xuân, một bàn tay khác thì nắm lấy tay phải của anh ta.
Bé gái cả người mềm oặt đổ nhào xuống. Trần Trác đỡ lưng ôm chặt lấy cô bé, không chút do dự cứ thế lao thẳng về phía lan can cầu, lật người lao xuống.
Cảm giác mất thăng bằng. Bên tai truyền tới tiếng gió vù vù. Trước mắt là nước sông lấp lánh ánh sáng đang chảy xiết.
Trước khi họ rơi xuống sông, nghe thấy tiếng nổ định tai nhức óc truyền tới từ mấy chục mét phía trên.
Thực ra điều này không liên quan gì đến cái gọi là chức trách cả. Cũng không phải là không muốn sống nữa. Sống được thật tốt. Lợi Dân nói đúng, Viên Tiểu Phong đúng là nghĩ không thông. Cậu ta bây giờ cũng không cần nghĩ thông nữa rồi.
Nhưng, mình đã nghĩ thông suốt chưa?
***
Trần Trác nhìn thấy cơ thể mình bị bọt nước bao vây rồi từ từ chìm xuống, cũng nhìn thấy chiếc điện thoại di động màn hình vỡ vụn đó đang xoay tròn rồi lặng lẽ rơi xuống đáy sông. Anh vừa định giơ tay ra để túm nó lại thì cảm nhận thấy có một sức mạnh nào đó túm lấy cánh tay mình kéo lên.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Ngô Kiều đang quấn băng trên đầu và cả cái đèn ống tròn ở phía trên anh đang liên tục lùi lại phía sau.
“Tỉnh rồi, tỉnh rồi.” Ngô Kiều thở phào nhẹ nhõm, “Bác sĩ, chậm thôi, chậm thôi.”
Trần Trác rất muốn hỏi xem cô bé đó thế nào rồi, nhưng lại không mở được miệng ra. Anh nhanh chóng bị đưa vào trong một gian phòng bệnh, trước mắt hình như lướt qua rất nhiều khuôn mặt, có Tiểu Vũ, có Dương Lợi Dân và Lão Trịnh, còn có cả bố mẹ vợ.
Cho đến tận khi anh nhìn thấy căn “phòng giam” được hình thành từ những tấm rèm mềm đó, anh mới ý thức được rằng đây chính là phòng bệnh ICU.
Anh đột nhiên nghĩ ra gì đó, khẽ giọng gọi: “Điều dưỡng, điều dưỡng”
“Sao vậy?”
“Đưa tôi đến cạnh giường số 3.”
Anh nghe thấy tiếng điều dưỡng và bác sĩ đang thì thầm thương lượng. Tiếp đến, chiếc giường bệnh được điều chỉnh phương hướng, rồi lại được đẩy đi. Trần Trác cảm thấy đầu óc quay cuồng, từ từ nhắm mắt lại.
“Cảnh sát Trần.” Hình như là giọng nói của Chủ nhiệm Lưu, “Tình hình của vợ anh, tôi cho rằng anh không phù hợp...”
Trần Trác miễn cưỡng mở mắt, nhận ra Dương Phán đang nằm ngay trên chiếc giường bên cạnh mình, điều kỳ lạ là anh phát hiện ra tóc của vợ mình đã mọc dài ra, gương mặt sưng và giờ đã khôi phục giống như ban đầu, các loại ống cũng không thấy nữa - Dương Phán dường như đang ngủ trưa, điềm tĩnh và an lành.
Có nghĩ được thông suốt hay không, thì cũng có làm sao chứ?
Trần Trác nghe thấy trong cổ họng mình ép ra âm thanh khe khẽ: “Chiếc di động đó đã rơi xuống sông Cát Thủy rồi.”
Cảm giác càng lúc càng uể oải dần dần chiếm cứ khắp cơ thể của Trần Trác: “Mau tỉnh lại đi, hai người chúng ta sẽ sống tiếp thật tốt - vui vẻ.”
Một hàng nước mắt xuất hiện nơi khóe mắt Dương Phán, men theo má từ từ chảy xuống.
“Ơ, oxy trong máu đang tăng lên à?” Giọng nói của bác sĩ Lưu lại truyền tới, “Nhịp tim cũng... điều dưỡng, điều dưỡng!”
Trần Trác gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên monitor theo dõi, đường song gần như đã trở thành đường thẳng lại xuất hiện dao động lớn.
Anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Tốt quá.