← Quay lại trang sách

Truyện thứ 2 RĂNG KHÔN

Anh Trảm cúi đầu nhìn ngực mình, trên chiếc áo đồng phục màu xanh lam đã ướt đẫm, có một lỗ nhỏ cháy khét, mảng màu đỏ to đùng đang loang rộng.

Trưởng phòng phòng Nhân sự soi đi ngắm lại bức ảnh trên giấy giới thiệu công tác, rồi lại săm soi

“Đây đúng là cậu sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Nhậm Khải lập tức đứng thẳng lại, đồng thời ấn mạnh vào má bên trái, như thể muốn ấn cho chỗ sưng đó lõm xuống.

“Ồ.” Trưởng phòng cười cười, “Sao lại sưng ghê thế?”

“Mọc răng khôn.” Nhậm Khải rầu rĩ nói.

“Răng khôn?”

“À, chính là răng lập nghiệp.”

Trưởng phòng bật cười ha ha: “Còn nhỏ lắm, chưa lập nghiệp được đâu.” Anh tiện tay gập giấy giới thiệu lại, nhét vào ngăn kéo. Sau đó quay lại nói với Nhậm Khải: “Đi theo tôi.”

Đi ra khỏi cửa rẽ phải, căn phòng thứ ba, biển trên cửa ghi “Trung đội trị an số 3”. Trưởng phòng chẳng buồn gõ cửa đã bước thẳng vào luôn. Nhậm Khải đi theo sau thì hoảng sợ giật nảy mình. Có tới mười mấy người cảnh sát chật kín phòng, gần như trên tay ai cũng cầm một điếu thuốc, bầu không khí nặng nề như thể linh đường vậy. Một nhân vật cao lớn đang đứng cạnh bục diễn thuyết ở ngay trước căn phòng, có lẽ là trung đội trưởng. Hình ảnh mà máy chiếu đang phát soi chiếu những hình ảnh lốm đốm lên khuôn mặt ông, trông vô cùng gớm ghiếc. Trưởng phòng chỉ nói đơn giản một câu: “Người mới đến, giao cho các anh này”, rồi ra hiệu cho Nhậm Khải tiến vào. Khi Nhậm Khải đang băn khoăn xem nên có màn tự giới thiệu bản thân ra sao, người đàn ông cao lớn đã nôn nóng vẫy tay: “Vào đi!”

Nhậm Khải vội vàng đi men theo mép tường tiến vào trong phòng, chọn một góc khuất rồi ngồi xuống. Sau đó cứ thế trân trân nhìn người đàn ông cao lớn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Phải tới nửa phút sau, cậu mới ý thức được người đàn ông cao lớn đang trình bày tình hình vụ án, vội vàng lôi quyển sổ ra ghi chép.

Bắt đầu từ đầu năm, trong thành phố liên tiếp xảy ra các vụ án phụ nữ độc thân bị sát hại. Nạn nhân có độ tuổi từ 19 đến 37, đủ loại ngành nghề công việc, có sinh viên, nhân viên công ty, giáo viên trung học, cũng có người hành nghề mại dâm. Xét từ thời gian xảy ra vụ án, tất cả đều là vào đêm muộn. Từ tình hình khám nghiệm tử thi thấy rằng, nguyên nhân gây nên cái chết của các nạn nhân đều là do bị vật tày đánh vào phần sau gáy dẫn đến tổn thương sọ não, vết rách trên da đầu chứng tỏ phần phía trước của hung khí có vẻ như có vật thể hình móc câu. Hơn nữa, tất cả các nạn nhân đều bị xâm hại tình dục, không có ai ngoại lệ cả. Đối phó với tình hình vụ án vừa nêu trên, cảnh sát bước đầu nhận định loạt vụ án này do cùng một kẻ gây ra, đồng thời gửi thông báo yêu cầu hỗ trợ điều tra đến cảnh sát tất cả các khu vực.

Trung đội trưởng phát cho từng cảnh sát bản photo của tờ thông báo yêu cầu hỗ trợ điều tra, đặc biệt dặn dò cảnh sát tuần tra ban đêm, một khi phát hiện ra nhân vật khả nghi, cần phải tra hỏi kĩ lưỡng. Sau khi dặn dò xong, trung đội trưởng xua tay: “Tan họp!”

Các cảnh sát tuần tra lần lượt đứng dậy rời khỏi. Nhậm Khải thoáng do dự, bước đến phía trước bục diễn thuyết, nhìn trung đội trưởng đang mạnh tay sắp xếp tài liệu, nhất thời không dám lên tiếng. May mà trung đội trưởng mở lời trước: “Mới đến à?”

“Vâng.”

“Tên gì?”

“Nhậm Khải ạ.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“23 tuổi.”

“Ồ.” Trung đội trưởng lơ đễnh nghe xong, quay đầu hướng ra phía hành lang nói to: “A Triển, cậu đến hướng dẫn cậu ta.”

Trong hành lang đều là các cảnh sát tuần tra nối đuôi nhau đi, không có ai quay đầu lại, cũng không ai đáp lời.

Nhậm Khải quay lại hỏi ai là A Triển, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của trung đội trưởng.

“Còn ngẩn người ra đấy làm gì, đi thôi.”

“Ồ… vâng.” Nhậm Khải vội vàng quay người, trung đội trưởng lại “ồ” một tiếng.

“Dạo này nhiều việc quá, cũng quá phức tạp.” Sắc mặt ông có vẻ dịu đi phần nào, “Ít hôm nữa sẽ tổ chức một buổi tiếp đón cậu.”

Nhậm Khải không biết có nên nói vài lời xã giao hay không, lại cần phải đuổi theo nhân vật có tên A Triển đó gấp, sau khi nặn ra một nét mặt kỳ quặc, liền cuống cuồng chạy ra ngoài.

Xe cảnh sát trong sân lần lượt khởi động, các cảnh sát tuần tra sắc mặt mệt mỏi nối đuôi nhau rời đi. Giữa làn khói bụi mịt mùng, Nhậm Khải không biết cần phải làm gì. Trông ai nấy đều vô cùng lo lắng, cậu không biết ai là A Triển, cũng không dám đường đột mở miệng hỏi, càng không biết nên hỏi ai. Vừa rồi trong lúc chạy ra, vội vàng liếc bảng phân công công tác ở hành lang, hình như cậu không thấy ai họ Triển hoặc trong tên có chữ Triển. Đang định quay lại hỏi trung đội trưởng thì có một chiếc xe cảnh sát hướng về cậu nhấn còi inh ỏi.

Nhậm Khải không kịp nghĩ nhiều, giữ chặt mũ chạy tới đó.

Trong xe là một vị cảnh sát luống tuổi, nét mặt không hề thân thiện. Nhậm Khải vừa cuống quýt thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Anh là...”

Còn chưa nói xong, chiếc xe gầm lên một tiếng lao đi. Cảnh sát viên Nhậm Khải, số hiệu 118637, ngày đầu tiên trong cuộc đời cảnh sát, đã bắt đầu.

***

Khu vực quản hạt của Trung đội trị an số 3 là khu vực giáp ranh thành phố và nông thôn, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những căn nhà cấp bốn mái bằng và nhà ba tầng nhỏ. Trong những ngày nóng nực của tháng 8, nơi đây không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cao mà mất đi sức sống, khắp nơi đều toát ra sức sống hừng hực. Những cửa hàng gội đầu, tiệm mát xa, quán game và bi-a bên đường đều bật các ca khúc đang thịnh hành nhạt nhẽo, vô vị. Người bán hàng thịt vừa đuổi ruồi vừa chặt mảng xương sườn ra từng miếng nhỏ. Mấy cô gái trang điểm lòe loẹt ngồi trước cửa quán karaoke vừa cắn hạt hướng dương vừa lớn tiếng cãi vã. Mặt đường lồi lõm, gập ghềnh, xe cảnh sát đi qua cuốn bay theo cả bụi cát. Một đám trẻ con ở trần đang nô đùa giữa đường cái. Một người nhặt phế liệu nhìn chằm chằm vào vỏ chai nước khoáng, ánh mắt rất chăm chú.

Nhiệt độ cao lên đến 37 độ khiến cho con người ta nảy sinh một thứ ảo giác, dường như tất cả đều trở nên khô cong và giòn, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ phát ra tiếng “răng rắc” rồi vỡ vụn. Dự báo thời tiết trên tivi thông báo trong vài ngày tới, thành phố sẽ có mưa lớn, nhưng cơn mưa khốn kiếp này đến giờ vẫn chưa thèm tới.

***

Vị cộng sự bên cạnh có vẻ là một người rất kiệm lời, rời khỏi phân cục đã gần một giờ đồng hồ mà anh không nói một câu nào. Nhậm Khải rất muốn tìm đề tài để nói chuyện, nhưng không biết mở miệng từ đâu, đành phải nghịch ngợm chốt khóa bao vỏ súng một cách nhàm chán.

Ngoài quần lót, tất và giày da, tất cả mọi thứ trên người đều mới hết. Bộ đàm, gậy cảnh sát, đèn pin cảnh sát siêu sáng, túi cứu thương, mỗi món đồ đều toát ra sự mới mẻ. Thế nhưng thứ khiến người ta phấn khích nhất vẫn là khẩu súng ngắn kiểu 92 giắt ở thắt lưng. Nhậm Khải rất muốn lôi nó ra táy máy một hồi, cậu chàng bằng sắt nặng trịch, tỏa ra thứ ánh sáng xanh đậm đầy mê lực, cầm lên, khoảnh khắc lên nòng chắc chắn là rất tuyệt. Nhưng trước mặt đồng nghiệp, nếu làm vậy có thể sẽ có vẻ không được điềm đạm. Nhậm Khải chỉ có thể mân mê nơi thắt lưng cho đã cơn thèm.

“Đừng nghịch linh tinh.” Bất ngờ, người cộng sự bên cạnh lên tiếng, “Cẩn thận nổ súng lại tự làm mình bị thương.”

Nhậm Khải giật nảy mình, lập tức rụt tay lại, ngồi ngay ngắn. Mấy giây sau, cậu khẽ nghiêng người, lần đầu tiên quan sát kĩ người cộng sự của mình.

Anh ấy chừng 40 tuổi, mặt vuông chữ điền, các nét rõ ràng, trán đầy nếp nhăn, không đội mũ, tóc ngắn đầu đinh khiến ta bất giác liên tưởng đến con nhím. Có thể là chú ý thấy ánh mắt của Nhậm Khải, anh quay đầu sang.

“Tên gì?” Giọng nói cũng lạnh lùng hệt như ánh mắt. “Nhậm Khải.”

“Mặt cậu sao thế?”

“Mọc răng khôn, ồ, răng lập nghiệp.”

Nhậm Khải nghe thấy một tiếng “chậc” rất rành rọt thoát ra nơi khóe miệng của vị cộng sự, bất giác cậu bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì khuôn mặt sưng vù của mình.

“Sao lại làm cảnh sát?”

“Ừm?” Nhậm Khải không ngờ anh ấy lại hỏi câu này. “Tôi muốn giúp đỡ người khác, trừ gian diệt bạo!”

Người cộng sự cười lớn, không hề cảm nhận được thiện ý.

“Có biệt hiệu không?”

“Biệt hiệu ư?” Nhậm Khải có đôi chút hồ đồ, “Cần biệt hiệu để làm gì ạ?”

“Chỗ chúng ta đây đều gọi biệt hiệu, không gọi tên.”

“Không… không có.”

“Tự nghĩ một cái tên đi! Nghe hay ho một tí, nếu không thì mọi người biết gọi cậu là gì chứ.”

Nhậm Khải gật đầu, do dự một lát, dè dặt hỏi: “Vậy anh... gọi anh là gì?”

Anh không trả lời ngay, mà giảm tốc độ xe, chậm rãi lướt qua cửa một quán game, ánh mắt anh từ đầu đến cuối không hề rời khỏi những cậu thiếu niên đang hút thuốc, kêu gào trong quán game, hình như đang tìm kiếm ai đó.

Sau khi tăng tốc trở lại, anh mới lên tiếng: “Gọi tôi là anh Triển đi.”

“Ừm, anh Triển.” Nhậm Khải ngừng vài giây, không kìm được lại hỏi: “Anh họ Triển à?”

Anh cười cười, ra hiệu bằng tay động tác chém xuống dưới: “ Là chữ “Trảm” [3] này.”

Anh Trảm. Nhậm Khải rụt về chỗ ngồi, ngồi ngay ngắn. Cái tên này thực là bạo lực quá đi.

***

Anh Trảm là một cộng sự nhạt nhẽo. Khi chiếc xe cảnh sát rẽ vào một con đường nhỏ còn gập ghềnh hơn, Nhậm Khải nghĩ vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên Nhậm Khải nhận nhiệm vụ, cậu hoàn toàn không biết mình cần phải làm gì. A Triển được trung đội trưởng bố trí dẫn dắt cậu, nhưng xem ra A Triển chẳng buồn để tâm đến việc này. Anh đang tìm kiếm ai đó, hoặc là đang điều tra vụ án nào đó. Nhưng hình như anh không hề muốn Nhậm Khải tham gia vào, thậm chí còn không muốn cho cậu biết. Nghĩ đến những điều này, Nhậm Khải thầm buồn bực trong lòng, lên tiếng hỏi: “Anh Trảm, hôm nay chúng ta phải làm những gì ạ?”

Ánh mắt anh Trảm rời khỏi những cậu thiếu niên đang tụ tập ở đầu đường, lướt nhìn Thậm Khải một cái, đột nhiên hỏi: “Bố cậu làm gì?”

“Gì cơ?”

“Tôi hỏi bố cậu làm gì?”

“Ồ.” Nhậm Khải không hiểu thế nào nhưng vẫn trả lời: “Thầy giáo, thầy giáo trung học.”

Anh Trảm hừ một tiếng qua mũi, “chẳng trách”. Anh giẫm mạnh chân phanh, dừng xe ở lề đường, sau đó chỉ vào một siêu thị nhỏ bên kia đường.

“Đi mua cho tôi một bao Trung Nam Hải loại 5mg, một chai nước khoáng”

Nhậm Khải sau khi nhìn anh 3 giây, cụp mắt, mở cửa xe, bước xuống.

Khi lôi ví ra thanh toán trong siêu thị, cậu hậm hực nghĩ, nếu như bố tôi là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật, anh dám bắt tôi đi mua thuốc lá cho anh không?

***

Vừa mới đón thuốc lá và nước khoáng từ tay nhân viên thu ngân, Nhậm Khải liền nghe thấy âm thanh vang rền của lốp xe cao su ma sát với mặt đường. Cậu lao ra ngoài cửa, nhìn thấy chiếc xe đang quay đầu, lao nhanh về hướng tây.

Có chuyện! Nhậm Khải vội hét to: “Anh Trảm, đợi đã!” Nhưng chiếc xe cảnh sát không hề có ý chờ đợi cậu, quặt vào một chỗ rẽ là không thấy đâu nữa cả. Nhậm Khải nhìn xa, đừng nói là có xe taxi, đến cả xe ba bánh cũng chẳng có, chỉ có một người nhặt phế liệu cứ nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trong tay cậu.

“Chết tiệt!” Nhậm Khải ném chai nước khoáng cho người nhặt phế liệu, lấy tay giữ chặt mũ, co giò đuổi theo.

Vừa rẽ vào ngã tư đường, Nhậm Khải liền nhìn thấy chiếc xe cảnh sát. Anh Trảm không lái xe đi xa, mà đang múa vũ đạo trên đường, đầu xe cứ nhấp nhô, một cậu thiếu niên ở đằng trước vừa né tránh vừa lớn tiếng chửi bới. Anh Trảm dường như không hề nóng vội muốn bắt được cậu thiếu niên đó, ngược lại còn rất thích thú tận hưởng quá trình bỡn cợt cậu ta.

Nhậm Khải thở dốc chạy đến, quỳ xổm, rút súng ra, nhắm chuẩn vào cậu thiếu niên, hét lên: “Nằm xuống, hai tay ôm đầu!”

Cậu thiếu niên giật mình sợ hãi, ngẩn người đứng yên tại chỗ. Chiếc xe cảnh sát ở cách cậu ta chưa đến một mét cũng đột ngột dừng lại. Anh Trảm hạ cửa kính xe xuống, chau mày nhìn Nhậm Khải, như thể đang oán trách cậu phá ngang trò chơi của mình.

“Cậu làm gì thế? Cất súng đi!”

Tiếp đó, anh chỉ vào ghế sau, nói với cậu thiếu niên: “Vương Đào, lên xe!”

***

Nhậm Khải ngồi ở ghế lái phụ lặng lẽ lau mồ hôi, trong lòng vô cùng hậm hực. Anh Trảm nhìn cậu một lượt, hỏi: “Đồ tôi cần đâu?”

Nhậm Khải lôi từ trong túi quần ra bao thuốc, không buồn quay đầu, ném sang chỗ anh Trảm. Anh Trảm rút ra một điếu, châm thuốc, quay đầu hỏi Vương Đào: “Mày chạy cái gì?”

Lúc Vương Đào mở miệng, Nhậm Khải mới nhận ra đây là một cô gái, nên vô cùng kinh ngạc, cũng quay lại nhìn cô ta. Nói thật lòng, ngoài giọng nói thanh mảnh thì thân hình còi cọc, bẩn thỉu của Vương Đào chẳng có tí bộ dạng nào của con gái cả.

“Tôi không biết, không biết gì cả!”

Anh Trảm rít một hơi thuốc, “Hôm kia trên đường Kinh Vĩ, một người ngoại tỉnh bị lừa một chiếc điện thoại di động. Là ai làm?”

Vương Đào nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết.”

Anh Trảm ném đầu thuốc lá ra ngoài, quay người rướn về phía sau, vả vào mặt Vương Đào một cái. Vương Đào bị ngã ngả người ở ghế sau, liền sau đó quờ quạng tay chân, ra sức né về phía sau.

Tiếng cái tát vang giòn cũng khiến cho Nhậm Khải từ nãy giờ vẫn đang bực bội chợt định thần lại, than một tiếng “ôi” theo bản năng, giơ tay ra giữ tay anh Trảm lại.

Anh Trảm hất tay Nhậm Khải ra, giơ ngón tay chỉ vào mặt Vương Đào: “Là đứa nào làm?”

“Không biết, không biết!” Vương Đào vóc người nhỏ bé nép sát vào góc ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào ngón tay anh Trảm với ánh mắt sợ sệt.

Anh Trảm giơ tay ra định túm lấy tóc cô gái, Vương Đào cứ như thể dính chặt vào ghế sau vậy, mấy lần giơ tay đều không tóm được. Anh Trảm chửi một câu, đứng dậy bước ra khỏi xe cảnh sát, thò tay rút chiếc gậy cảnh sát, “tạch” một tiếng bật mở ra. Khuôn mặt nhem nhuốc của Vương Đào trở nên xám ngoét, dồn hết sức lực giữ chặt lấy nắm cửa xe đang bị khóa.

“Mở cửa xe!” Anh Trảm chỉ vào chỗ buồng lái, ra lệnh cho Nhậm Khải.

“Đừng mở!” Vương Đào kêu thất thanh lao về phía trước giữ chặt vai Nhậm Khải.

Nhậm Khải gỡ tay Vương Đào ra, hít thở một hơi thật sâu, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh nói: “Anh Trảm.”

“Mở cửa xe!”

Ngữ khí của anh Trảm nhấn mạnh khiến Nhậm Khải không dám từ chối, cậu ấn mạnh nút mở cửa xe. Anh Trảm kéo cửa xe, thò người vào túm lấy Vương Đào. Còn chưa chờ đến lúc anh tới gần Vương Đào, Vương Đào đã kêu to: “Là anh em Trần Tứ làm đấy!”

Anh Trảm dừng tay, nhìn Vương Đào mấy giây: “Còn ai nữa?”

“Còn... còn cả Lão Mập.”

Anh Trảm đứng thẳng dậy, co ngắn chiếc gậy cảnh sát lại, giắt vào thắt lưng, không buồn ngước mắt lên, nói: “Xuống xe, cút!”

Vương Đào cuống cuồng xuống xe, chạy đến chỗ cách anh Trảm chừng 3 mét, sợ sệt nài xin: “Chớ nói là do tôi nói cho anh biết, Lão Mập sẽ đánh chết tôi mất.”

Anh Trảm “ừm” một tiếng, lên xe, đóng cửa lại. Vương Đào lao về phía trước, giữ gương chiếu hậu lại: “Anh Trảm, tiền đâu?”

Anh Trảm mặt lạnh tanh cứ thế nổ máy, Vương Đào trở tay không kịp ngã nhào, liền chửi với theo. Xe đi một quãng xa, Nhậm Khải nhìn gương chiếu hậu thấy Vương Đào đang đứng lẫn trong đám cát bụi cuộn tung, trông cổ gái càng trở nên nhỏ bé.

Chờ đến khi xe đã đi khoảng một ki-lô-mét, Nhậm Khải mới mở miệng hỏi: “Cô ta là ai vậy?”

“Ai?"

“Vương Đào.”

“Ồ,” anh Trảm lơ đễnh lái xe rẽ sang một con đường “Tai mắt của tôi.”

Hồi lâu sau, Nhậm Khải mới khẽ lên tiếng: “Chẳng phải là có phí cho tai mắt sao?”

Anh Trảm liếc Nhậm Khải một cái: “Sao thế, thương xót nó à?”

“Không phải.” Nhậm Khải vội phủ nhận, “Tôi chỉ là cảm thấy... không cần phải nhẫn tâm như vậy chứ, cô gái này cũng vẫn còn nhỏ tuổi...”

Anh Trảm hừ một tiếng: “Cô gái nhỏ? Nó lúc mới 10 tuổi đã ra đời lăn lộn rồi đấy, gây thương tích, trộm cắp, lừa đảo, tổng tiền, cung cấp nơi hành nghề cho gái mại dâm... có gì mà chưa từng làm chứ? Chỉ riêng mình tôi đã bắt nó 7 lần!”

Nhậm Khải kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không phải chứ?!”

“Không phải ư?” Anh Trảm đột nhiên phanh gấp, Nhậm Khải lao thẳng người về phía trước, lập tức cảm thấy dây an toàn thắt chặt vào lồng ngực đau nhức.

“Cậu nhìn con đường này xem.” Anh Trảm hất miệng hướng ra ngoài cửa xe.

Trông nó chẳng khác gì những con đường đổ nát họ vừa mới đi qua, đâu đâu cũng đều là những căn nhà mái bằng thấp lè tè, đám người thần sắc kỳ dị, rác rến khắp mặt đất và tiếng loa rè ồn ào.

“Đây là khu vực lộn xộn nhất trong thành phố này. Những kẻ lừa đảo, gái mại dâm, kẻ nát rượu, kẻ trộm vặt của toàn thành phố đều tụ họp lại đây.” Anh Trảm châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, “Khách khí với bọn họ ư? Loại người ra vào chốn này, có người tốt sao? Đều là những kẻ cặn bã!”

Anh quay sang Nhậm Khải: “Nếu như bố cậu làm quan chức, thì đã điều động cậu đến ngồi văn phòng trong trụ sở Công an thành phố rồi. Chứ lại phải đến cái chốn rác rưởi giữa thời tiết khắc nghiệt thế này ư?”

Nhậm Khải cứ thế nhìn chăm chăm vào những thanh niên trẻ cởi trần, đầu trọc, đứng kêu gào vây quanh một bàn bi-a, không nói được lời nào.

Anh Trảm ném đầu mẩu thuốc lá, đột nhiên bật cười: “Chú mày chạy cũng nhanh phết nhỉ, thế thì gọi cậu là Thỏ được đấy.”

“Thỏ ư?” Nhậm Khải vẫn chưa kịp định thần lại, anh Trảm đã thao tác máy bộ đàm: “Các anh em, nếu như có ai nhìn thấy anh em Trần Tử và Lão Mập, hãy giữ chặt cho tôi!”

***

Sở Công an tỉnh đã coi chuỗi án mạng cưỡng hiếp giết người liên hoàn trở thành vụ án trọng điểm, yêu cầu Công an thành phố tăng cường công tác trinh sát phá án, trong vòng một tháng bắt buộc phải phá được án. Thủ trưởng phân cục đi đến trụ sở Công an thành phố họp, sau khi trở về sa sầm nét mặt bố trí công việc. Tăng thêm gấp ba lần lực lượng tuần tra ban đêm, áp lực công việc của các ban ngành đột ngột tăng lên.

Cả trung đội dường như chỉ trong một đêm đều đã biết biệt hiệu của Nhậm Khải, cấp trên lên đến trung đội trưởng cấp dưới xuống đến nhân viên đánh máy đều trực tiếp gọi cậu là Thỏ. Đồng thời ít nhiều cậu cũng tìm hiểu được biệt hiệu của những đồng nghiệp khác, Khỉ, Ma thú, Ống khói... tên hay. Đem đi so sánh, anh Trảm còn được tính là tên hay.

Ngày đầu tiên làm việc trong nghề cảnh sát thì nhận được một biệt hiệu, Nhậm Khải không rõ đây có được coi là một thu hoạch hay không, thực ra, cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ những điều này. Với vai trò là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội (dùng lời của trung đội trưởng: tuổi trẻ sức cường), nhiệm vụ tuần tra đêm của Nhậm Khải là nhiều nhất. Mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, chỉ muốn vùi đầu xuống giường ngủ mãi luôn, không bao giờ tỉnh lại nữa. Điều chắc chắn là, anh Trảm với vai trò là cộng sự cũng phải quay theo cậu cả ban ngày lẫn ban đêm. Điều kỳ lạ là, anh Trảm rất hiếm khi than phiền về việc này. Phần lớn thời gian, anh đều cật lực rít thuốc lá, tỉ mỉ quan sát từng người mà anh gặp. Nhậm Khải cũng thường xuyên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ẩn sau làn khói thuốc đó, suy đoán xem thứ gì có thể khiến cho ông anh quỷ quái này có tinh lực đến thế.

Trời thì nóng nực, răng lại còn đau nhức, những tháng ngày làm cộng sự của anh Trảm vẫn thật khó khăn. Bi kịch vẫn cứ thế xảy ra.

Sáng sớm hôm nay, trong một ngõ nhỏ trên đường Vạn Hải khu vực phía bắc, lại có một người phụ nữ độc thân gặp nạn. Thủ pháp gây án vẫn nhất quán với mấy vụ án trước, đầu tiên cưỡng dâm, sau đó giết người.

Khi Nhậm Khải và anh Trảm đến hiện trường, trời đã tờ mờ sáng, các anh em đến trước đã phong tỏa hiện trường. Nhậm Khải và anh Trảm có nhiệm vụ đi hỏi thăm người dân sinh sống ở khu vực xung quanh, tìm kiếm manh mối. Anh Trảm không vội rời đi, ngồi trong xe nhìn hiện trường từ xa. Bác sĩ pháp y và nhân viên giám định đang bận rộn vây quanh thi thể, giữa sắc trời càng lúc càng sáng tỏ, cánh tay màu trắng xanh của tử thi nữ được giơ lên dường như có màu máu. Thế nhưng mọi người đều biết rõ, chúng không bao giờ có thể cử động được nữa, cũng không bao giờ còn ôm ấp được nữa.

Hồi lâu sau, anh Trảm ném đầu mẩu thuốc lá đi, đột ngột khởi động chiếc xe cảnh sát.

Mặc dù là sáng sớm, nhưng khu vực xung quanh hiện trường đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cư dân được cảnh sát hỏi chuyện. Anh Trảm lôi điện thoại di động ra, ấn một số máy.

“C4, tôi là anh Trảm, gửi cho tôi một bộ ảnh hiện trường... Đúng vậy, cần luôn bây giờ.”

Sau khi anh Trảm tắt máy, Nhậm Khải nhận ra anh không hề có ý định đi phỏng vấn hỏi han cư dân vùng lân cận, mà lái xe càng lúc càng rời xa, cậu không kìm lòng được bèn lên tiếng hỏi: “Anh Trảm, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

Anh Trảm “hừ” một tiếng qua mũi: “Hỏi han bọn họ thì có tác dụng quái gì chứ? Cho dù bọn họ có nhìn thấy cũng sẽ không nói cho cậu đâu.”

Chiếc xe cảnh sát quành gấp, đi vào một con đường rộng rãi hơn.

“Đây là địa bàn của Thùng Nước To, xảy ra chuyện, đương nhiên phải tìm hắn để hỏi chuyện rồi.”

***

Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước một xưởng sửa chữa xe. Hộp đèn biển hiệu “Thay săm 24/24” ở cửa vẫn còn sáng, trong xưởng bẩn thỉu bừa bộn thì lại không một bóng người. Anh Trảm nhìn lên tầng 2, hét to: “Thùng Nước To, Thùng Nước To!”

Hét gọi mấy tiếng, cánh cửa đóng kín ở tầng 2 vẫn không hề suy suyển. Anh Trảm khẽ chửi đổng một câu, giơ chân đạp vào chiếc Audi A4 ở bên cạnh. Tiếng còi báo động kêu inh ỏi, gần như đồng thời, cánh cửa đó mở ra, một người phụ nữ béo mập hãy còn vẻ ngái ngủ chạy ra.

“Làm gì, làm gì thế!” Giọng người phụ nữ rất hung dữ, như thể muốn lấn át tiếng còi báo động, “Mới sáng sớm, còn không để người ta ngủ à?”

“Thùng Nước To đâu?”

“Không biết, không biết, đêm qua không về.”

“Gọi điện thoại gọi hắn về.” Anh Trảm mặt lạnh tanh, nhưng giọng nói thì lại không để cho đối phương có cơ hội từ chối.

Có lẽ là bộ dạng của anh Trảm đã dọa cho người phụ nữ sợ hãi, mặc dù miệng cô ta lẩm bẩm những từ ngữ chẳng sạch sẽ chút nào, nhưng vẫn lôi điện thoại di động ra gọi điện.

“Mau cút về đây!” Điện thoại vừa kết nối, cô ta đã rít lên: “Có cảnh sát tìm anh!” Nói xong, cô ta quay người bước vào trong phòng, “thình” một tiếng đóng sập cửa lại.

Thức trắng suốt một đêm, Nhậm Khải cảm thấy răng càng lúc càng đau khó mà chịu đựng nổi. Cậu mở cửa xuống xe, nói với anh Trảm: “Tôi đi mua chai nước.” Nghĩ một lát, lại hỏi thêm: “Mua cho anh bao thuốc nhé?”

Anh Trảm nhìn chăm chăm vào công cụ trong xưởng sửa chữa xe bừa bộn dường như đang suy ngẫm gì đó, nghe thấy lời của Nhậm Khải, không hề quay đầu mà chỉ nói: “Trung Nam Hải 5mg.”

Ở góc đường có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, trước cửa có một viên cảnh sát đang hỏi han một người trẻ tuổi tay xách mấy chai bia, trên cánh tay có vết xăm trổ. Khi đi ngang qua, Nhậm Khải nhận ra đó là người mới vào nghề cảnh sát cùng thời điểm với cậu, được phân đến khu vực khác, bèn gật đầu chào xã giao.

Người cảnh sát mới cũng nhận ra Nhậm Khải, sau khi gật đầu đáp lễ, giọng nói đột nhiên to hơn: “Không nhìn thấy gì ư? Trình chứng minh nhân dân ra đây!”

Nhậm Khải cười thầm. Nôn nóng muốn thể hiện uy quyền của cảnh sát là căn bệnh chung của mỗi một cảnh sát mới, bản thân mình chẳng phải cũng luôn có tâm lý chuẩn bị rút súng ra sao?

Áp chai nước khoáng lạnh vào bên má đang sưng và nóng ran, Nhậm Khải chợt cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu nhét bao thuốc vào trong túi, đi về hướng xưởng sửa xe. Vừa rẽ ở góc đường liền nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn vang giòn từ phía sau truyền tới. Cậu quay đầu lại nhìn, người thanh niên xăm trổ lại ném mạnh một chai bia xuống dưới chân người cảnh sát mới. Tiếp đến, hắn ta cho tay vào miệng, huýt sáo một hơi dài.

Người cảnh sát mới giật nảy mình, làm rơi cả quyển sổ và bút bi xuống đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ oai vệ dọa nạt khi nãy nữa. Cậu ta đặt tay vào phần thắt lưng lần mở nắp bao súng, tay trái run rẩy chỉ vào người thanh niên: “Anh... anh muốn làm gì?”

Gần như trong khoảnh khắc, mười mấy người ở quán internet gần đó đồng loạt chạy ra, đứng sau người thanh niên. Người thanh niên càng tỏ ra vênh váo, trợn trừng mắt, rướn cổ, lại ném một chai rượu xuống dưới chân người cảnh sát mới.

Người cảnh sát mới nhảy dựng lùi lại phía sau, mười mấy người phía trước cười nhăn nhở, la hét và cứ từng bước áp sát.

Giọt mồ hôi lăn dài xuống mặt người cảnh sát mới, cậu ta lau đi, giọng nói run rẩy: “Đứng lại! Lùi lại phía sau... nếu không, tôi sẽ không khách sáo đâu!”

“Xì! Ném vỡ chai bia thì phạm pháp sao? Tao tự bỏ tiền ra mua!” Người thanh niên chỉ vào đầu mình khiêu khích: “Nổ súng vào tạo đi! Tên cảnh sát khốn khiếp!”

Nhậm Khải không thể nhìn tiếp được nữa, nhấc chân định đến hỗ trợ, cánh tay liền bị kéo lại. Quay đầu nhìn lại, không biết anh Trảm đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.

“Đi gọi người tới.” Anh Trảm hất cằm vào trong xe cảnh sát, “Trong xe có một đôi găng tay trắng, lấy ra đây cho tôi.”

Nhậm Khải gọi bộ đàm xin chi viện, rồi đưa găng tay cho anh Trảm. Anh Trảm vừa đeo găng tay vừa ra hiệu cho Nhậm Khải ở lại cạnh xe không được manh động.

Người cảnh sát mới đã suýt khóc, tay sờ vào báng súng nhưng không dám rút súng ra.

“Các vị đại ca, các vị đại ca!” Anh Trảm bước nhanh tới, hai tay giơ lên một cách khoa trương, “Đều là hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm thôi.”

Anh kéo người cảnh sát mới ra phía sau mình, “Đây là người mới đến, không thông thạo nơi này, mạo phạm các vị đại ca, xin lượng thứ!”

Đám người bắt đầu cùng trụ lên “au... au..”, có người còn cố tình ngân nga khích đểu: “Mày là người mới, mới mới mới... đến à...”

Nhậm Khải nghiến răng, hừ, cái nhà anh đối xử với Vương Đào tàn nhẫn thế, đối xử với bọn lưu manh này lại cung kính như làm cháu bọn nó vậy.

Người thanh niên xăm trổ “chậc” một tiếng bật cười, chỉ vào mặt anh Trảm, nói: “Coi như con quỷ già nhà anh còn có chút hiểu biết, lần sau trông coi người của anh cho cẩn thận vào!”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi!” Anh Trảm cố nặn ra nụ cười, huých mạnh vào người cảnh sát trẻ, “Nghe thấy chưa, sau này linh hoạt một chút.”

Giọt nước mắt lăn xuống má người cảnh sát mới, cậu nhìn chằm chằm vào anh Trảm, đôi môi run run, nhưng lại không nói được câu nào.

Ba chiếc xe cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, điều kỳ lạ là, các đồng nghiệp xuống xe nhưng không đến giúp đỡ, mà từng nhóm hai, ba người dựa vào xe cảnh sát, lẳng lặng nhìn anh Trảm.

Nhậm Khải thầm chửi một câu, lôi gậy cảnh sát ra, định đến đó nhưng lại bị một người đồng nghiệp có biệt hiệu Ống khói giữ lại. Anh giơ một ngón tay về phía Nhậm Khải lắc sang hai bên, ra hiệu cho cậu không được hành động.

Anh Trảm vẫn đang cúi đầu khom lưng với đám du côn đó, người thanh niên xăm trổ vẻ mặt vô cùng đắc ý, đón lấy điếu thuốc lá anh Trảm đưa ra, vừa hút vừa run chân: “Quỷ già, số bia này tính thế nào? Bảo thằng nhát gan kia đền cho tao!”

“Để tôi, để tôi.” Anh Trảm lục tìm trong túi quần, “Các vị đại ca cứ uống thoải mái.”

Nhậm Khải đang cảm thấy thật vô dụng, Ống khói lại rút gậy cảnh sát ra, huých Nhậm Khải, “Thỏ, chuẩn bị làm việc.” Và những cảnh sát vừa rồi uể oải đứng tản mạn lúc này cũng đều lặng lẽ rút đồ nghề cảnh sát ra.

Anh Trảm nhanh chóng rút từ túi quần ra một tờ 100 tệ, cầm miết trong tay rồi đưa ra. Người thanh niên xăm trổ tỉnh bơ đón lấy, nhưng lại lập tức biến sắc.

Hắn nhận ra trong tờ tiền có kẹp thứ gì đó, lấy tờ 100 tệ đi, trong tay lại cầm một con dao gập đã được mở ra.

Người thanh niên hơi mơ hồ, ngước nhìn anh Trảm. Vừa rồi anh Trảm cười cười nói nói, lúc này đây lại mặt lạnh như băng.

“Lôi dao ra à?” Anh Trảm rút gậy cảnh sát ra, “tách” một tiếng bật mở ra, “Ném dao xuống, hai tay ôm đầu!” Người thanh niên bừng hiểu ra: “Đ.mẹ! Mày hãm hại tao!”

Lời nói chưa dứt, chiếc gậy cảnh sát trong tay anh Trảm đã giáng mạnh xuống.

Trong khoảnh khắc, còi cảnh sát vang rền, các đồng nghiệp bên cạnh Nhậm Khải cũng đồng loạt tiến lên lao đến những tên lưu manh đang ngơ ngác trước sự chuyển biến đột ngột này.

Gã thanh niên xăm trổ ngã vật xuống đất đang kêu rên vẻ đau đớn, mặt đầy máu tươi. Anh Trảm lại bồi thêm mấy gậy, thở dốc nói với người cảnh sát mới: “Còng tay lại!”

Giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên mặt người cảnh sát mới, cậu ta đáp một tiếng rành rọt: Vâng!”

Anh Trảm cười: “Còng chặt một chút!”

Người cảnh sát mới nghiến răng, nhét tay người thanh niên vào còng tay, đè thật mạnh xuống. Lại nổi lên một tiếng kêu thảm thiết.

Nhậm Khải tròn mắt kinh ngạc nhìn các đồng nghiệp lần lượt còng tay bọn lâu la tháo chạy tản mạn, áp giải vào trong xe cảnh sát. Anh Trảm bỏ mũ xuống, không hề nhìn Nhậm Khải, mà hướng về phía một người cảnh sát đeo kính ở bên cạnh.

“C4, ảnh đâu?”

C4 ném cho anh Trảm một túi giấy xi măng, giọng có chút than phiền: “Gấp thế làm gì chứ? Ngày mai là phát cho tất cả các phòng ban rồi.”

Anh Trảm không tiếp lời, chui vào trong xe xem ảnh chụp. Đúng lúc này, một tên mập mặt đầy dầu bóng đi đến trước đầu xe, dè dặt hỏi: “Anh Trảm, anh tìm em à?”

Anh Trảm ngồi im: “Thùng Nước To, dạo này có kẻ lạ mặt nào đến địa bàn của mày không?”

“Không có.” Thùng Nước To làm bộ vắt óc: “Chắc là có.”

Anh Trảm nhìn chăm chăm gã kia mấy giây, lại lên tiếng hỏi: “Trong số những người mày quen biết, có ai dùng gậy sắt hoặc móc sắt để làm việc không?”

“Không phải chứ!” Thùng Nước To kêu lên vẻ khoa trương: “Thời đại này còn ai dùng thứ đó nữa! Có phải là hảo hán Lương Sơn đâu! Ra ngoài lăn lộn, chí ít cũng phải có con dao chứ.”

Nói đến dao, Thùng Nước To dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt lộ ra nụ cười mờ ám. Gã cúi người, nói khẽ: “Anh Trảm, Tiểu Hổ nông nổi, tha cho nó một lần đi.”

“Ai là Tiểu Hổ?”

“Chính là vừa rồi.. cái thằng cầm dao.”

“Để sau hẵng hay đi.” Anh Trảm khởi động xe cảnh sát, đồng thời ra hiệu cho Nhậm Khải lên xe, ném lại một câu nói với Thùng Nước To bên ngoài xe: “Mày tìm ra được người dùng móc sắt, tạo có thể xem xét đến việc thả người.”

***

Sắc trời dần sáng tỏ, người đi lại trên đường cũng càng lúc càng đông. Cả thành phố đang dần tỉnh giấc. Lúc này đây đã qua thời gian giao ban từ lâu, nhưng anh Trảm trông không hề có chút mỏi mệt buồn ngủ nào cả. Anh ném túi giấy xi măng vào người Nhậm Khải, “Xem kĩ vào.”

Bức ảnh chụp hiện trường đầy máu tanh khiến Nhậm Khải vừa mới thức trắng suốt một đêm cảm thấy hơi buồn nôn, mới xem mấy bức là không thể nào xem tiếp được nữa. Anh Trảm cảm nhận thấy được sự khác lạ của cậu, cười cười, ra hiệu cho cậu tập trung chú ý vào vết thương của nạn nhân.

“Hung khí có lẽ là loại kiểu xà beng hoặc là móc câu sắt.”

Nhậm Khải nghĩ một lát, đột nhiên hiểu ra tại sao anh Trảm lại có hứng thú đối với dụng cụ sửa xe ô tô đến thế.

“Anh cho rằng người của Thùng Nước To gây ra ạ?”

“Ban đầu tôi có nghi ngờ như vậy, nhưng bây giờ xem ra khả năng này không lớn.” Anh Trảm chậm rãi nói: “Đám khốn đó chắc cũng không ngu xuẩn đến độ lấy những món đồ chuyên sửa xe để đem đi giết người, nếu không đã bị phát hiện từ lâu rồi. Hơn nữa, nếu như chúng cần chơi gái, mấy con phố này đầy gái bán dâm, không cần thiết phải giết người.”

Nhậm Khải cố gắng kìm nén cơn cuộn trào trong dạ dày để nhìn kĩ mấy bức ảnh đó, đột nhiên lại nảy sinh một suy nghĩ.

“Nếu như hung thủ vừa biến thái vừa không có tiền thì sao?”

Một tia cười xuất hiện bên khóe miệng anh Trảm, anh đột ngột điều chỉnh vô lăng, “Chúng ta đi tìm Vương Đào.”

Theo cách nói của anh Trảm, tìm kẻ cặn bã phải dựa vào kẻ cặn bã, bởi vì kẻ cặn bã và kẻ cặn bã thì luôn ở cạnh nhau. Nhậm Khải mặc dù không thích cách nói “kẻ cặn bã”

này lắm, nhưng thấy anh Trảm đồng ý với hướng suy nghĩ của cậu, cũng không tránh khỏi có chút hưng phấn.

Họ chặn Vương Đào lại trong một con ngõ nhỏ. Nói chặn là bởi vì Vương Đào đang đi trên một chiếc xe đạp địa hình vừa nhìn thấy anh Trảm đã quay đầu xe và ra sức chạy trốn. Chiếc xe hai bánh dù sao cũng không thể nào chạy nhanh hơn được chiếc xe bốn bánh, Vương Đào còn chưa kịp đạp xe được 100 mét, đã bị xe của anh Trảm chặn ngã xuống bên đường.

“Không phải tôi trộm đâu, là tôi nhặt được... thực sự là tôi nhặt được...”

Anh Trảm lướt nhìn qua chiếc xe đạp địa hình không mới cũng chẳng cũ đó, hỏi thẳng luôn: “Dạo này có người ngoài đến “làm việc” không?”

Vương Đào thấy anh Trảm không có ý định truy cứu nguồn gốc của chiếc xe đạp địa hình, khẽ thở phào, lồm cồm bò dậy, phủi bụi dính trên người, “Không có.”

Anh Trảm nhìn chằm chằm cô ta một lúc, rồi lại lên tiếng hỏi: “Vụ án mạng vào sáng nay, mày biết được bao nhiêu?”

“Hừ!” Vương Đào đã hoàn toàn yên tâm, “Anh Trảm, tôi là nhân vật cỏn con, sự việc lớn như vậy, tôi đi đâu để lấy được tin tức chứ.”

“Đi hỏi cho tao!”

“Được.” Vương Đào giơ tay ra, “Tiền.”

Anh Trảm sa sầm nét mặt nhưng không lên tiếng, Vương Đào rụt tay lại, “Không có tiền thì hỏi thăm cái con khỉ!” Nói xong, bèn ung dung dựng chiếc xe địa hình lên định đi, anh Trảm đi lên trước một bước, nhằm chuẩn mông Vương Đào đạp mạnh một cái. Vương Đào ngã nhào đè lên chiếc xe đạp địa hình, lòng bàn tay lập tức chảy máu.

Vương Đào nổi giận, lớn tiếng chửi bởi. Anh Trảm nheo mắt nhìn cô ta, bất chợt thò tay vào thắt lưng. Nhậm Khải tưởng rằng anh Trảm lại rút gậy cảnh sát ra, vội vàng giơ tay ngăn cản anh, Vương Đào cũng sợ hãi lập tức im bặt. Không ngờ anh Trảm lại rút ra một chiếc còng tay.

Anh Trảm đi lên mấy bước, khóa còng tay vào bàn tay trái của Vương Đào, kéo cô ta đi về phía trước. Vương Đào ra sức giãy giụa đấm đạp, thế nhưng thân hình gầy yếu của cô ta lại chẳng khác gì một chú gà con non nớt yếu ớt trong bàn tay của anh Trảm. Trong ngõ có một cái thùng rác to, anh Trảm luồn chiếc còng tay qua phần tay nắm của thùng rác, rồi lại khóa bàn tay phải của Vương Đào lại. So với Vương Đào thì chiếc thùng rác đó trông thật to lớn. Vương Đào bị treo lơ lửng, chỉ cần cử động một chút là đã vô cùng đau đớn.

“Anh Trảm. tôi sai rồi... anh tha cho tôi đi.”

Anh Trảm chẳng thèm nhìn Vương Đào lấy một cái, thở hồng hộc ra hiệu cho Nhậm Khải lên xe. Nhậm Khải thoáng chút do dự, nhìn Vương Đào đang luôn miệng cầu xin và gương mặt sa sầm lại của anh Trảm, tiến thoái lưỡng nan.

Vương Đào ý thức được anh Trảm định vứt mình lại đây, gắng sức kêu thật to. Nhậm Khải liếm môi, mở miệng nói: “Anh Trảm...” Anh Trảm không đáp lời, mà cứ thế khởi động ô tô. Nhậm Khải bất lực nhìn Vương Đào, cắn răng, mở cửa xe chui vào.

Suốt cả dọc đường anh Trảm đều không nói gì, chỉ liên tục hút thuốc. Trong chiếc xe bị đóng kín nhanh chóng đầy khói thuốc vây quanh. Nhậm Khải kéo cửa kính ô tô xuống, thầm hy vọng anh Trảm có thể quan tâm một chút đến cảm nghĩ của mình. Nhưng anh vẫn không buồn để tâm.

Cơn gió nóng nực bên ngoài cửa lập tức ùa vào, Nhậm Khải suy tính một lát, quyết định vẫn nên kéo cửa xe lên, đồng thời mở điều hòa ở mức lớn nhất, lặng lẽ ngẩn người nhìn ra phía bên ngoài cửa xe. Khi lái xe đến trước một cửa hàng tiện lợi, anh Trảm dừng xe lại, Nhậm Khải nhìn hộp thuốc lá trống không để trên vô lăng, thầm thở dài, giơ tay lấy ví tiền. Nhưng anh Trảm lại không nói gì mà cứ thế xuống xe, lao thẳng đến một cửa hàng hoa ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi. Còn chưa đợi Nhậm Khải tìm hiểu rõ xem là chuyện gì, anh Trảm đã ôm một bó hoa to bước ra, hình như là đã có hẹn từ trước rồi.

Xe cảnh sát lại một lần nữa khởi động, nhưng đi về hướng ngoại ô xa xôi, nửa giờ đồng hồ sau, dừng lại trước cửa khu nghĩa trang duy nhất của thành phố. Anh Trảm cũng chẳng buồn nhìn Nhậm Khải lấy một cái, tỏ thái độ “đừng hỏi bất cứ cái gì cả”. Hạ giọng nói một câu: “Đợi tôi một lát”, anh bèn cầm bó hoa lên, đi thẳng vào sâu bên trong khu nghĩa trang.

Cái gọi là “một lát” chính là tròn hai giờ đồng hồ. Có lẽ bởi vì nhiệt độ cao, cho nên hôm nay rất ít người đến viếng mộ. Trong lúc vô cùng nhàn rỗi, Nhậm Khải bắt đầu tự đoán xem rốt cuộc anh Trảm đến thăm mộ ai. Cầm một bó hoa tiến vào trong khu nghĩa trang, chắc chắn không phải là điều tra vụ án, hơn nữa có thể khiến cho anh Trảm cam tâm tình nguyện ở lại đó suốt hai giờ đồng hồ dưới cái nắng gay gắt thì chắc chắn là một người vô cùng thân thiết với anh Trảm.

Nghĩ đến đây, Nhậm Khải cảm thấy hơi mềm lòng. Cậu rất buồn ngủ, rất đói, răng rất đau, nhưng vẫn không muốn đi giục anh Trảm vào lúc này - mặc dù cậu cũng chẳng thích người cộng sự này một chút nào.

Đi theo anh Trảm đã được một số ngày rồi, có lúc nghĩ lại, thực sự không biết rốt cuộc là mình đã học được gì từ anh. Ở cạnh anh Trảm tính khí nóng nảy, nhất cử nhất động của mình đều giống như tên ngốc vậy. Nhậm Khải bắt đầu nghi ngờ sự chọn lựa lúc đầu của mình - làm cảnh sát chính là như thế này sao? Cậu không giúp được bất cứ ai, hàng ngày đi theo anh Trảm làm những việc đều là không có chút thể diện nào cả.

Trong khi Nhậm Khải đang tâm trạng rối bời, anh Trảm bước ra. Anh cúi đầu, trên tay có bùn, trên ống quần cũng đầy bụi và ngọn cỏ. Ngồi trên ghế lái, anh Trảm cũng không buồn để tâm đến ánh mắt tràn ngập sự dò hỏi của Nhậm Khải, hạ giọng nói: “Về thôi.”

Sau khi trở về Sở bàn giao xong xuôi, Nhậm Khải ăn qua loa chút đồ, cảm thấy răng càng lúc càng đau đớn khó mà chịu đựng nổi. Nằm trên chiếc giường ký túc xá, cảm giác buồn ngủ từ từ ập tới. Trong lúc mơ màng, tất cả những hình ảnh quái dị lần lượt hiện ra trước mắt. Khi khuôn mặt vô cùng đau khổ của Vương Đào nhảy vào trong đầu, Nhậm Khải cảm thấy hơi tỉnh táo một chút. Nếu tính ra thì cô ta đã bị khóa ở đó hơn ba tiếng đồng hồ rồi. Nhậm Khải biết bên ngoài cửa sổ trời đang nắng gay gắt, bèn bắt đầu suy ngẫm xem có nên tự mình đến đó để thả cho Vương Đào đi hay không, miên man suy nghĩ rồi lại ngủ thiếp đi mất.

Cảm giác chỉ mới ngủ mấy phút, nhưng khi bị đồng nghiệp gọi dậy, Nhậm Khải phát hiện ra bên ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả về hướng tây. Trong Sở có thông báo tập hợp khẩn cấp. Nhậm Khải vội vàng mặc sắc phục rồi đến ngay phòng họp, nhưng lại phát hiện ra anh Trảm đã ngồi ở đó hút thuốc rồi. Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo của ban ngày, xem ra cũng chưa về nhà. Nhậm Khải đi tới chào hỏi anh, anh Trảm không biết đang suy nghĩ gì, chỉ “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Nội dung của cuộc họp liên quan đến vụ án cưỡng hiếp giết người xảy ra vào buổi sáng. Công an thành phố đã quyết định gộp chung mấy vụ án xảy ra lúc trước để điều tra, đồng thời bộ phận vật chứng cũng bước đầu đoán định hung khí liên quan đến vụ án là móc sắt hai chân. Công an thành phố yêu cầu cần phải tăng thêm cường độ điều tra phá án, một khi phát hiện ra nghi phạm bắt buộc phải điều tra kĩ lưỡng hơn. Sau khi tan họp, Nhậm Khải đi đến phòng nhận súng, bắt đầu làm nhiệm vụ ca đêm. Lên xe cảnh sát, Nhậm Khải nghĩ một lát, thận trọng dò hỏi: “Anh Trảm, có cần đi thả Vương Đào ra không?” Anh Trảm liếc nhìn cậu một cái, “Sao vậy? Thương nó à.”

Nhậm Khải không kìm nổi sự bực bội: “Anh Trảm, anh đã còng cô ta lại một ngày rồi, sẽ xảy ra chuyện đấy!”

“Xảy ra chuyện quái gì được!” Anh Trảm lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì cũng tốt, loại kẻ xấu này chết một đứa bớt một đứa.”

Mặc dù nói vậy, chiếc xe cảnh sát sau khi lái ra khỏi phân cục, vẫn đi về hướng con ngõ nhỏ đó. Nhậm Khải thở phào, cũng cảm thấy hơi hối hận về câu nói sống sượng vừa rồi, bèn cố gắng nói vài câu chuyện phiếm với anh Trảm. Anh Trảm chẳng buồn lên tiếng, cùng lắm là chỉ đáp lại mấy chữ “ồ” hoặc là “ừm”. Khi xe lái đến trước con ngõ đó, Nhậm Khải thò đầu ra nhìn, trong ngõ là một mảng tối đen kịt, chẳng nhìn thấy gì cả. Anh Trảm vứt mẩu thuốc lá đi, nói như thể lẩm bẩm với chính mình: “Khóa một ngày rồi, xem con khốn này còn dám cãi lời hay không.” Nói xong giơ tay ra bật đèn phía trước xe. Gần như đồng thời Nhậm Khải “a” lên một tiếng...

Bên cạnh chiếc thùng rác hoàn toàn trống không Vương Đào không thấy đâu cả.

Nhậm Khải nhảy xuống xe, bật đèn pin ánh sáng mạnh, quét đi quét lại khắp trong ngõ mấy lượt, sau khi xác định chắc chắn không có ai, lòng chợt trở nên nặng nề. Anh Trảm thì lại bày ra dáng vẻ không hề lo lắng, đi đến bên cạnh thùng rác, xem xét một lượt, chỉ vào tay nắm của thùng rác đã bị nhả mối hàn nói: “Bị cạy bung ra.”

Nhậm Khải hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”

Anh Trảm không đáp lời, xua tay ra hiệu cho Nhậm Khải lên xe. Xe lái đi được một đoạn đường dài, anh Trảm vẫn không nói gì. Nhậm Khải cũng không dám mở miệng, qua cơ thịt liên tục xuất hiện trên mặt anh Trảm có thể nhận thấy, anh Trảm đang rất tức giận. Khi dừng xe tại một đầu đường, anh Trảm châm một điếu thuốc, không ngờ bật cười: “Con khốn này đã học được thêm bản lĩnh rồi đấy.”

“Anh cho là ai làm?”

“Cần gì biết là ai làm.” Anh Trảm nhả ra một luồng khói, “Bất luận là ai làm, cả hắn và Vương Đào đều sẽ gặp phiền phức.”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Bây giờ tạm thời không cần nghĩ đến nó nữa.” Anh Trảm khởi động xe cảnh sát, “Còng tay là loại chống mở, một mình Vương Đào không thể tự mở được đâu. Trong cả khu vực này, cũng không có ai dám giúp nó mở còng tay. Mang theo còng tay, nó cũng không chạy xa được... Đi tìm Thùng Nước To trước.”

Thùng Nước To là một tên rất xảo quyệt, huyên tha huyên thiên nói một hồi toàn những điều vô ích, cứ không hướng nội dung đến đề tài chính, còn liên tục đòi anh Trảm thả Tiểu Hổ. Anh Trảm nghe xong mấy câu, đã không còn chút kiên nhẫn nào cả, nói thẳng luôn muốn điều tra việc Thùng Nước To thay đổi diện mạo và mua bán xe bẩn.

Thùng Nước To lúc này mới biết sợ, ấp a ấp úng nói đã sai người đi điều tra rồi, trong thành phố này dạo gần đây đúng là có mấy người ở nơi khác đến, nhưng đều là khách qua đường, hơn nữa đều là những tên trộm vặt, không có gan giết người. Trên mặt anh Trảm không thể hiện ra sự thất vọng, hình như đã sớm dự liệu được kết quả này, trước khi đi khỏi đó, Thùng Nước To lại nhắc đến chuyện của Tiểu Hổ, anh Trảm lơ đễnh trả lời qua quýt. Khi lên xe, đột nhiên hỏi Thùng Nước To: “Có nhìn thấy Vương Đào không?”

Thùng Nước To bị hỏi đột ngột: “Không. Sao vậy?” Anh Trảm không buồn đáp lời, xua tay ra hiệu cho gã cút đi.

***

Chiếc xe cảnh sát dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, anh Trảm lại bảo Nhậm Khải đi mua một bao thuốc, úp một hộp mì ăn liền. Nhậm Khải có chút không hài lòng nhưng nghĩ đến việc có thể cả một ngày anh vẫn chưa ăn gì, bèn bảo nhân viên cho thêm hai quả trứng muối. Mặc dù giờ đã là đêm khuya, thời tiết vẫn nóng nực khó chịu. Trong khoảng thời gian chờ đợi nhân viên làm nóng mì ăn liền, Nhậm Khải liền một hơi uống hết cả một chai nước khoáng mát lạnh. Khi ra khỏi cửa tìm thùng rác, không biết từ đâu xuất hiện một người nhặt phế liệu, cứ thế nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng rỗng trong tay cậu. Nhậm Khải nhìn thấy ánh mắt này cũng nhận ra anh ta chính là người nhặt phế liệu mà cậu đã gặp ở cửa hàng tiện lợi lần trước.

Nhậm Khải đưa vỏ chai cho anh ta, người nhặt phế liệu nhanh nhẹn nhét vỏ chai vào trong chiếc túi da rắn ở phía sau lưng, hướng về phía Nhậm Khải toét miệng cười lộ ra hàm răng vàng xỉn. Anh Trảm ngồi trong xe, đang tô vẽ gì đó trên một tờ giấy, anh đón lấy bát mì nóng hổi, cứ thế ăn hùng hục trông không chút khách sáo. Nhậm Khải tiện tay cầm tờ giấy đó lên, phát hiện ra đó là một tấm bản đồ khu vực, trên đó có mấy hình tròn vẽ bằng bút đó hỏi. mực đỏ.

“Đây là cái gì?” Nhậm Khải chỉ vào mấy vòng tròn đó hỏi.

“Nơi xảy ra mấy vụ án này.” Anh Trảm nuốt một miếng mì ăn liền lớn, “Nhìn vào có thể nhận ra điều gì không?”

Nhậm Khải cầm lấy tấm bản đồ xem đi xem lại hồi lâu cũng không nhận ra điều gì, anh Trảm bật cười một tiếng lấy cái nĩa chĩa vào hai vòng tròn đỏ: “Nhìn đây này, cậu không cảm thấy khoảng cách hơi gần nhau sao?

Đúng vậy, địa điểm xảy ra hai vụ án này chỉ cách nhau một con đường, nếu tính theo đường chim bay thì cách không quá 200 mét, nhưng, điều này có thể nói lên gì chứ?

Anh Trảm ăn xong mì, tiện tay ném bát ra bên ngoài cửa xe, rồi lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

“Thời gian gây án gần nhau, địa điểm gây án cũng tập trung, tính tùy tiện của hành vi phạm tội rất mạnh.” Anh Trảm gãi gãi đầu, “Việc này không giống với hành vi của các sát thủ liên hoàn.”

Nhìn Nhậm Khải đang tròn mắt kinh ngạc, anh Trảm đột nhiên trêu đùa: “Sinh viên đại học, hãy nói xem, ở trong trường các thầy cô giảng như thế nào?”

Sắc mặt Nhậm Khải chợt đỏ bừng. Nhìn thấy bộ dạng ngượng nghịu của cậu, anh Trảm rất vui, bật cười ha ha, khởi động xe.

“Tên khốn này không phải là người có hộ khẩu thường trú ở thành phố này. Hơn nữa...” Anh Trảm chợt nhấn mạnh chân ga “Hắn vốn không muốn né tránh chúng ta.”

Theo như cách nói của anh Trảm, hung thủ có lẽ là qua mới đến thành phố này để mưu sinh trước khi xảy ra vụ án, a cách thức hắn ta không hề có ý định trốn tránh điều tra có thể thấy, tinh thần hoặc trí lực của kẻ này khả năng là có chút vấn đề, điều này cũng quyết định việc hắn ta không một cách khác, hắn ta chắc là rất nghèo. Nhậm Khải cảm thể nào làm được công việc có thu nhập cao, hay nói theo thấy có chút hưng phấn, bởi vì sự suy đoán của anh Trảm cũng phù hợp với sự phỏng đoán của cậu về một hung thủ “vừa biến thái vừa không có tiền”.

Nhậm Khải nóng lòng muốn hội báo phát hiện này với Sở, nhưng lại bị anh Trảm ngăn lại.

“Cậu cho rằng những chuyên gia của Công an tỉnh đều vô dụng sao? Người ta đã nhanh chóng suy đoán ra những điều này.” Anh Trảm tắt máy cầm tay, “Việc chúng ta cần làm bây giờ là bắt được tên khốn đó trước những người khác.”

Thấy Nhậm Khải thoáng chút do dự, anh Trảm lạnh lùng hỏi: “Thế nào, không muốn phá được vụ án lớn à?” Phá vụ án lớn, đối với Nhậm Khải là một cảnh sát mới mà nói đúng là có sức mê hoặc rất lớn, nhưng Nhậm Khải cảm thấy nếu như có thể điều động nguồn lực cảnh sát để tiến hành điều tra những người có thu nhập thấp, thì sẽ càng nhanh chóng bắt được hung thủ. Có lẽ, có thể tránh được bi kịch lại một lần nữa xảy ra.

Nhậm Khải lấy hết dũng khí để nói ra suy nghĩ của mình với anh Trảm, anh Trảm quan sát Nhậm Khải một hồi như thể nhìn một người xa lạ, cuối cùng ném ra một câu tỉnh bơ: “Cậu lẽ ra nên đi làm chính ủy.”

***

Đúng như lời anh Trảm nói, ngày hôm sau phân cục đã phát ra tờ báo cáo phân tích tâm lý mà phòng Nghiên cứu tâm lý tội phạm Sở Công an tỉnh tiến hành đối với hung thủ. Trong báo cáo suy đoán bối cảnh nghề nghiệp và tình hình kinh tế của hung thủ về cơ bản trùng khớp với phân tích của anh Trảm. Công an thành phố yêu cầu các phân cục cần phải triệt để điều tra nhân khẩu ngoại lai đến thành phố này trong vòng hai năm nay, đồng thời trọng điểm điều tra nhóm người có thu nhập thấp.

Sau khi tan họp, anh Trảm không vội vàng rời khỏi đó, mà ngồi lại trên ghế hút thuốc như thể đang suy ngẫm điều gì. Người cộng sự không đi, Nhậm Khải cũng ngồi bầu bạn cùng anh. Nghĩ đến nội dung tờ thông báo khi nãy, Nhậm Khải có chút hưng phấn, cũng có chút tiếc nuối: Nếu như hôm qua hội báo với trung đội trưởng về hướng tư duy của anh Trảm và mình, có khi hôm nay đã nhận được tuyên dương rồi đấy. Trong lúc đang suy nghĩ miên man, anh Trảm chậm rãi lên tiếng.

“Cậu nói xem”, anh Trảm nheo mắt nhìn khói thuốc đang bay lên, “cái đinh móc hai chân đó liệu có phải là công cụ mưu sinh của hung thủ không nhỉ?”

Nhậm Khải nghĩ cũng thấy đúng, đặc biệt xách theo một cái móc hai chân chỉ để giết người thì thực sự cũng hơi mất công, một viên đá là đủ rồi, huống hồ món đồ đó cũng không dễ cất giấu và mang theo... Có thể móc sắt hai chân chính là công cụ làm việc hàng ngày của hung thủ.

“Loại người nào dùng móc sắt hai chân để làm việc nhỉ?” Giọng nói của anh Trảm rất thấp, vừa giống như hỏi nhưng lại vừa giống như nói với chính mình.

Nhậm Khải bị cuốn hút vào câu hỏi này, gãi đầu gãi tai gắng sức suy nghĩ. Ánh mắt cậu dừng lại ở chai nước khoáng vẫn còn một nửa trên bàn trước mặt, trong lòng chợt bừng sáng.

“Người nhặt rác!” Nhậm Khải hơi kích động, “Người nhặt phế liệu.”

Rõ ràng anh Trảm cũng nghĩ đến điều này, ném đầu thuốc đi, “Đi nào, làm việc thôi!”

Đi đến cửa, anh Trảm lại nhận ra Nhậm Khải vẫn ngồi yên trên ghế không hề nhúc nhích,