Truyện thứ 4 TRỞ THÀNH UÔNG DOÃN BÌNH
Ánh mắt này khiến Đông Quốc Tài rợn hết tóc gáy, ông ta nhận rõ đôi mắt vẫn luôn dõi theo sau lưng mình, chính là đôi mắt này, nhưng cái người xuất hiện trước mắt đây, quả thực ông ta không hề quen biết mà.
***Tiêu chuẩn của hạnh phúc có rất nhiều loại, có nhiều tiền, cơ thể cường tráng, cuộc sống yên tĩnh, tất cả những thứ này đều là hạnh phúc. Nếu như định nghĩa hạnh phúc chính là chờ đợi sự xuất hiện của một sinh mạng mới, vậy thì Lý Pha và Điền Tiểu Như đang hạnh phúc.
Lúc này đây, họ đang dựa vào giường bệnh, vai kề vai, dây tai nghe một bên trái một bên phải ở trong tại mỗi người. Trong MP3 đang phát bài hát Giai nhân một thời.
Có điều gì có thể khiến ta khắc cốt ghi tâm
Chỉ duy nhất em
Người yêu dấu
...
Hai người khẽ ngân nga theo tiếng nhạc, mười ngón tay đan vào nhau, Điền Tiểu Như dùng bàn tay kia vuốt mái tóc của Lý Pha, nét mặt yên tĩnh dịu dàng. Còn bàn tay kia của Lý Pha thì lại khẽ khàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao của vợ, bên trong như thể đang mang một báu vật hiếm có.
“Ôi, nó lại cử động rồi!” Đột nhiên Lý Pha ngẩng đầu lên, nói với Điền Tiểu Như vẻ kích động.
Điền Tiểu Như vội vàng giơ ngón tay trỏ lên môi, khẽ trách móc: “Anh nói nhỏ một chút, đừng gây ồn ào làm người khác thức giấc.”
Lý Pha cười hi hi, nhìn những người phụ nữ mang thai đang ngủ say ở xung quanh, quay đầu làm mặt xấu với vợ.
Điền Tiểu Như giơ tay ra quẹt mũi Lý Pha một cái, vừa đứng dậy, liền vội giơ tay chống lưng, kêu lên “ây da” một tiếng. Lý Pha vội vàng đỡ cô nằm xuống, dọn chăn thật tỉ mỉ, đột nhiên bật cười.
“Anh cười gì vậy?”
“Anh đang nghĩ, liệu có phải con gái của chúng ta không đợi thêm được nữa, giờ đã đòi ra luôn rồi không nhỉ?”
Điền Tiểu Như cũng cười, “Sao anh biết chắc là con gái chứ?”
“Bác sĩ đã nói như vậy mà.”
“Chưa chắc đâu. Em nghe người ta nói, lúc siêu âm nếu nhìn không rõ, thì cứ nói là con gái. Nếu như thực sự là con gái thì bố mẹ cũng không có gì để nói cả, ngộ nhỡ là con trai, thì coi như là một niềm vui bất ngờ, bố mẹ đương nhiên cũng sẽ không phàn nàn gì cả.”
“Chắc chắn là con gái.” Nét mặt của Lý Pha rất nghiêm túc, “Một bé gái xinh đẹp giống như em vậy.”
Điền Tiểu Như đỏ mặt mỉm cười, “Nhưng em thích con trai."
Trai hay gái cũng đều như nhau, đều là báu vật của chúng ta.” Lý Pha thò tay vào trong chăn: “Em ngủ đi, anh xoa bóp chân cho em, sưng to quá.”
Cùng với động tác dịu dàng và nhịp nhàng của chồng bà bầu trào dâng cảm giác buồn ngủ. Ý thức của Điền Tiểu Như dần trở nên mơ hồ, chính lúc cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chợt cảm thấy lực bàn tay của chồng đột ngột tăng lên, cô giật mình, mở choàng mắt, nhìn thấy nét mặt của Lý Pha rất nghiêm nghị, thật không ngờ còn có phần tức giận.
“Anh sao vậy?”
“Gì cơ?” Lý Pha định thần lại, “Không có gì mà.”
“Vậy sao vừa rồi nét mặt của anh lại đáng sợ thế? Vừa rồi nghĩ gì vậy?”
Lý Pha sau khi suy nghĩ vài giây, nhoẻn cười.
“Ha... ha, anh vừa mới lơ đễnh.” Anh nói với vẻ hơi ngại ngùng, “Nghĩ đến cảnh con gái đi học tiểu học, thi cử không tốt, bị cô giáo lấy thước đánh vào tay. Anh vừa nghĩ đến dáng vẻ khóc lóc của con gái khi bị cô giáo đánh, liền vô cùng tức giận, chỉ muốn lập tức đánh cho cô giáo một trận.”
“Anh đấy” Điền Tiểu Như vừa bực vừa buồn cười, “nghĩ xa xôi quá đi.”
Lý Pha thì lại tỏ ra rất nghiêm túc: “Dù sao thì, anh sẽ không để bất cứ ai bắt nạt em và con gái chúng ta đâu.”
Điền Tiểu Như hạnh phúc nhắm mắt lại, người đàn ông thật thà chất phác bên cạnh là người đàn ông đáng để dựa dẫm nhất trên thế giới này.
Cho đến khi nghe thấy vợ phát ra hơi thở đều đều, Lý Pha mới dừng lại. Anh tắt đèn đầu giường, ngồi trong bóng tối lặng lẽ ngắm nhìn Điền Tiểu Như đang say giấc.
Trên bãi cỏ xanh rì, đứa bé đang chập chững tập đi, giơ đôi tay về phía mình: “Bố ơi!”
Cánh cửa đột nhiên bật mở, Lý Pha và Điền Tiểu Như đang thân mật với nhau vội vàng chui vào trong chăn, một đứa bé gái đang ngái ngủ ôm một con thỏ bông, vừa dụi mắt vừa nói: “Bố mẹ ơi, con muốn ngủ cùng với bố mẹ...”
Khi khúc nhạc hôn lễ cất lên, một cô gái xinh đẹp khoác tay chú rể cao lớn tuấn tú, chậm rãi bước về phía đầu bên kia thảm đỏ có Lý Pha và Điền Tiểu Như tóc đã điểm hoa râm...
***
Người đàn ông chìm đắm trong sự tưởng tượng mỉm cười mãn nguyện.
Thực ra, từ khi Lý Pha hay tin vợ có thai, đã bắt đầu không thể tiết chế được sự tưởng tượng của mình rồi. Tưởng tượng dáng vẻ con trẻ, tưởng tượng tận mắt chứng kiến sự bận rộn và kỳ vọng trong quá trình trưởng thành của con, tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy mà anh có thể mang tới. Việc tưởng tượng khiến người đàn ông này vô cùng hào hứng, anh không còn chỉ là Lý Pha hoặc là chồng của Điền Tiểu Như nữa, mà còn có một danh xưng có sức mê hoặc hơn: bố. Đó là một tương lai giơ tay là có thể chạm tới, anh dường như có thể ngửi thấy hương vị ngọt ngào của nó. Đó không còn là cuộc sống của anh, mà là cuộc sống của gia đình anh.
Đúng vậy. Lý Pha ngồi trong bóng tối sung sướng nghĩ thầm.
***
Ngày hôm sau, ngày dự kiến sinh.
Hôm nay có cả thảy hai bà bầu sinh con. Người nhà của bà bầu kia dường như huy động toàn bộ người thân, trước cửa phòng phẫu thuật vô cùng náo nhiệt. Trái ngược với không khí tiền hô hậu ủng của bà bầu kia, bên cạnh Điền Tiểu Như chỉ có mình Lý Pha trở nên thật cô độc. Trong thành phố này, họ không có họ hàng thân thích, người duy nhất họ có thể dựa vào chính là đối phương. Lý Pha nhìn thấy người nhà bà bầu kia tay xách nách mang toàn đồ bồi bổ, không tránh khỏi có chút buồn phiền. Điền Tiểu Như cảm nhận được sự áy náy của chồng, liên tục xoa mu bàn tay anh.
Khi chuẩn bị bước vào phòng phẫu thuật, Điền Tiểu Như gắng gượng ngước đầu lên, cười nói với Lý Pha: “Anh đợi em một lát, em sẽ nhanh chóng đem báu vật của chúng ta trở lại.”
Tất cả mọi người đều sốt ruột chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, như thể đàn kiến nằm trong chảo nóng. Lý Pha cũng là một con trong bầy kiến này, anh đi đi lại lại trong hành lang, chốc chốc lại áp sát vào cửa nín thở nghe ngóng, như thể muốn nhận ra trong những tiếng rên rỉ thấp thoáng truyền ra, đâu là tiếng của Điền Tiểu Như.
Nửa giờ đồng hồ sau, cửa phòng phẫu thuật chợt mở ra, mọi người đồng loạt ào tới. Nhưng người bước ra lại là một cô điều dưỡng dáng người nhỏ bé.
“Bác sĩ...”
“Vợ tôi thế nào rồi...”
“Đã sinh chưa...”
Cô điều dưỡng nhỏ bé xua xua tay vẻ mất kiên nhẫn, “Không biết không biết, cứ đợi đi!” Nói xong, cô liền vội vàng chạy đi. Mấy phút sau, một nhóm người mặc áo blu trắng cùng đi tới.
Có người suy đoán, có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi. Mọi người bỗng chốc trở nên vô cùng căng thẳng, cùng nhìn nhau với ánh mắt tràn ngập sự lo lắng bất an. Liên tục có bác sĩ và điều dưỡng ra ra vào vào phòng phẫu thuật, nhưng lại không có ai nói rõ là ai xảy ra chuyện, hay là đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi có một bác sĩ mặc áo blu trắng, đeo khẩu trang bước ra từ trong phòng hộ sinh, hỏi giọng ồm ồm: “Ai là người nhà của Điền Tiểu Như?”
Lý Pha vội vàng chen ra khỏi đoàn người: “Là tôi.”
“Anh vào đây một lát.”
Trong phòng phẫu thuật tràn ngập những tiếng kêu rên to nhỏ khác nhau và đầy mùi vị không thể miêu tả được bằng lời. Lý Pha đứng trước mặt nhóm người mặc áo blu trắng đứng xếp thành hàng dọc, trông bọn họ cao thậm khó lường, vô cùng quyền uy.
“Vợ anh mất rồi, đứa bé cũng không giữ được.” Một giọng nói đầy uy lực nói với anh. Âm thanh đó hình như cũng là màu trắng, không có chút sắc thái nào cả.
Lý Pha ngẩn người mấy giây, dường như không thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Ánh mắt anh lần lượt lướt qua trên các khuôn mặt của từng vị mặc áo blu trắng, như thể hy vọng một người nào đó trong số họ có thể giải thích cho anh về câu nói vừa rồi.
“Mất rồi ư?” Qua một quãng thời gian rất lâu, anh hỏi bằng giọng khô khốc.
“Đúng vậy!”
Trong đầu Lý Pha nổ “bùm” một tiếng như thể có hàng vạn con ong đang bay vào. Anh nhìn thấy chiếc khẩu trang màu trắng của bác sĩ đang động đậy, nhưng anh lại không nghe thấy bất cứ thứ gì cả. Cho đến khi một vị bác sĩ đem tới một tập giấy, rồi lại nhét một cây bút vào tay anh, khi bàn tay anh bị ấn vào chỗ ký tên, anh mới chợt nhận ra: Điền Tiểu Như, người vợ vừa rồi còn nói: “Anh đợi em một lát, em sẽ nhanh chóng đem báu vật của chúng ta trở lại” đã không bao giờ còn có thể trở về được nữa rồi.
Lý Pha gầm lên một tiếng, dốc sức giằng ra khỏi người bác sĩ đang cố ấn vai anh, từng tờ giấy trắng đầy chữ tung bay, rồi lại rơi xuống đất.
“Vợ tôi đâu? Con gái tôi đâu?” Lý Pha túm lấy một vị bác sĩ đứng gần nhất, cất tiếng hỏi như xé gan xé phổi.
Vị bác sĩ hơi hoảng hốt, nhưng ngữ khí thì không chút nhượng bộ: “Ký vào đây đi, ký xong sẽ để cho anh gặp vợ anh.”
Lý Pha nhìn chiếc bút trong tay, thẫn thờ hoảng loạn ném nó xuống đất như thể nó chính là hung khí giết hại Điền Tiểu Như.
“Tôi không ký! Là các người...” Anh chỉ vào nhóm bác sĩ đứng trước mặt, “Là các người đã giết cô ấy, là các người!”
Tiếp đến, anh gào thét thật to: “Giết người rồi! Giết người rồi! Mau bắt lấy hung thủ!”
Mấy vị bác sĩ lao tới ấn chặt anh lại, Lý Pha giằng thoát ra được, giãy giụa mở cửa chạy ra ngoài.
“Giết người rồi! Giết người rồi!” Trong hành lang của bệnh viện vang vọng tiếng kêu thét hoảng sợ và tuyệt vọng của một người đàn ông.
Lý Pha lao ra khỏi bệnh viện, cứ thế lao đi dưới ánh nắng chói chang buổi sáng, trong lòng chỉ có duy nhất một suy nghĩ: tìm cảnh sát. Bắt hung thủ! Bắt hung thủ!
Nghe xong lời trần thuật của người đàn ông đang kinh hãi hoảng loạn trước mắt đây, động tác của cảnh sát Tống định chuẩn bị triệu tập lực lượng cảnh sát để truy bắt hung thủ liền chậm dần lại. Anh bỏ mũ xuống, ngồi ngay ngắn trở lại vị trí.
Tóc của người đàn ông vẫn dựng đứng lên, không biết do sợ hãi hay là phẫn nộ. Cảnh sát Tống uống một ngụm nước, nghĩ một lát, lên tiếng: “Đồng chí, không phải là chúng tôi không giúp anh, sự việc này không thuộc quyền quản lý của chúng tôi. Cho dù là đi bắt người, cũng phải có giám định kết luận chắc chắn đủ cấu thành tội có trách nhiệm trong sự cố chữa trị ngành y khoa mới được.”
“Sao lại không được?” Nét mặt người đàn ông thể hiện sự khó tin, “Vợ tôi tròn trịa, khỏe mạnh, hôm qua vẫn còn cùng nghe nhạc với tôi, đẩy vào trong phòng chưa đến một giờ đồng hồ đã chết rồi. Còn con gái tôi nữa, tối qua, còn quẫy đạp trong bụng vợ tôi kia mà...”
Cảnh sát Tống xua tay, ra hiệu ngăn anh lại, nghiêng đầu nói về phía sau anh: “Anh đến rồi à?”
Người đàn ông quay lại, một người nam giới đeo kính đang đứng ở cửa, hình như đang do dự xem có nên bước vào hay không.
Cảnh sát Tống đứng dậy: “Đi nào, Uông Doãn Bình, chúng ta ra đằng kia nói chuyện.”
Người đàn ông nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì chứ, tôi đến trước mà, vợ và con tôi đều bị giết rồi.”
Cảnh sát Tống có chút khách khí ngắt lời: “Việc của anh như vậy không tính!” Anh chỉ vào người nam giới tên Uông Doãn Bình, “Người ta mới đúng như vậy!”
Uông Doãn Bình lộ ra nụ cười trông còn khổ não hơn là khóc: “Hay là anh cứ giải quyết việc của anh ấy trước đi.”
“Không cần!” Thái độ của cảnh sát Tống rất kiên quyết, anh nói với người đàn ông: “Anh hãy mau quay trở lại bệnh viện đi, đừng để nhân lúc anh không có mặt ở đó, bệnh viện hỏa thiêu vợ anh, vậy thì muộn mất.”
Người đàn ông giậm chân một cái, rồi chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió.
***
Bệnh viện chưa hỏa thiêu Điền Tiểu Như, nhưng cũng không thừa nhận đã khiến cho cô ấy tử vong, chỉ đưa ra lời đề nghị bồi thường hai vạn tệ, hơn nữa nói là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo. Lý Pha đương nhiên không chấp thuận. Người của bệnh viện hỏi anh có yêu cầu gì, Lý Pha chỉ nói bốn chữ: Giết người đền mạng.
Mẹ kế của Điền Tiểu Như nhanh chóng đến bệnh viện, sau khi khóc lóc vài tiếng, bắt đầu hòa nhã thương lượng điều kiện với bệnh viện. Cuối cùng nhân lúc Lý Pha chạy đến Cục Vệ sinh tố cáo, đã ký biên bản hòa giải với bệnh viện. Sau đó, bà ta liền cầm 25000 tệ và đồ trang sức cùng quần áo của Điền Tiểu Như, biến mất tăm mất dạng. Khi Lý Pha quay trở lại, chỉ còn lại 5000 tệ và một hộp tro cốt.
Lý Pha nhấc hộp tro cốt bé xíu đó, lúc mang thai, Điền Tiểu Như nặng 80 ki-lô-gam cơ mà, sao lại chỉ còn chút xíu này thôi?
Lý Pha ôm hộp tro cốt đờ đẫn suốt cả một ngày một đêm ở trong phòng, rồi lại đứng dậy đến Sở Công an. Anh không cam tâm, anh bắt buộc phải đòi lại công bằng cho vợ và đứa con gái chưa chào đời của mình. Lần thứ năm anh đến, cảnh sát Tống vừa nhìn thấy anh bèn nói cần phải đi họp, rồi ôm túi đi luôn. Lý Pha chẳng có cách nào cả, cứ thế ngồi đợi ở hành lang. Đợi mãi, đợi mãi, Lý Pha liên tục chạy đôn chạy đáo khắp nơi chợt cảm thấy buồn ngủ, cúi đầu xuống, lại nhìn thấy đôi giày da bám đầy bụi dưới chân. Khi vợ còn sống, cô ấy quyết không để mình đi đôi giày da bẩn thỉu thế này ra ngoài đâu. Mải nghĩ miên man, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai anh, Lý Pha quay sang nhìn thấy một tờ giấy ăn trắng tinh mềm mại. Lý Pha đón lấy, lau vội cái mặt, khi nhìn thêm lần nữa, phát hiện ra đó là Uông Doãn Bình mà mình đã từng gặp.
Uông Doãn Bình ngồi xuống cạnh Lý Pha, rồi lại rút ra một điếu thuốc đưa cho anh. Hai người đàn ông gương mặt tiều tụy ngồi cạnh nhau trên ghế, lặng lẽ hút thuốc. Một người cảnh sát trẻ thò đầu ra khỏi văn phòng, đang định lên tiếng trách móc, nhận ra là bọn họ, bèn quay trở vào.
Hút xong một điếu, Uông Doãn Bình ném đầu mẩu thuốc xuống đất rồi lại di chân lên cho nó nát bét, lên tiếng hỏi:
“Người anh em, có chuyện gì vậy?”
Lý Pha kể lại toàn bộ sự việc một lượt, cuối cùng nhấn mạnh, “Họ giết vợ con tôi, tôi phải bắt họ đền mạng”. Uông Doãn Bình nghe xong, cười ảo não hồi lâu.
“Hai anh em ta, thật là số khổ.”
“Anh là gặp chuyện gì vậy?”
“Cũng gần giống anh. Vợ con tôi cũng bị người ta giết hại.”
“Cũng là bệnh viện à?”
“Không phải.” Uông Doãn Bình lắc đầu, “Là bố dượng của tôi.”
“Bố dượng anh?” Lý Pha mở to mắt.
“Đúng vậy.” Uông Doãn Bình nhắm mắt, rồi lại mở ra ngay. “Bố đẻ tôi mất sớm, sau đó mẹ tôi đã lấy ông ta. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi hiếu kính với ông ta như với bố đẻ. Thật không ngờ tên súc sinh này đã xâm hại vợ tôi, xong việc còn dùng dao đâm chết cô ấy.”
Uông Doãn Bình vùi đầu vào hai tay, giật mạnh tóc ra sau. “Lúc đó vợ tôi đang mang thai hơn bốn tháng rồi.”
Lý Pha vô cùng kích động: “Tên súc sinh này, đáng bị ngàn đao đâm chết! Bắt được hắn ta chưa?”
Uông Doãn Bình lắc đầu, anh vỗ vai Lý Pha: “Người anh em, nghe lời tôi, việc của vợ anh thì thôi bỏ qua đi. Kiện cáo với bệnh viện, không thắng nổi đâu. Hơn nữa, vợ anh đã được hỏa thiêu rồi, cho dù muốn kiện cũng không có chứng cứ gì. Anh cũng chưa lớn tuổi, tranh thủ sớm tìm một người khác đi.”
Lý Pha há miệng, định phản bác nhưng lại không nói được gì.
Uông Doãn Bình nói tiếp: “Chỉ cần khi vợ còn sống, anh đối đãi tốt với cô ấy, thì cho dù người đã mất cũng không phải hối hận gì cả. Vợ anh mất ở bệnh viện, dù sao vẫn còn hơn tôi, anh không biết đâu, vợ tôi đến lúc chết, mắt cũng không nhắm lại được.”. Tay Uông Doãn Bình bắt đầu run rẩy, Lý Pha thở dài, gỡ tay vỗ vỗ vai Uông Doãn Bình.
Cảnh sát Tống đi từ đầu bên kia hành lang tới, hai người vội vàng đứng dậy. Cảnh sát Tống gật đầu với Lý Pha, rồi quay sang nói với Uông Doãn Bình: “Bố dượng của anh tên là Đông Quốc Tài phải không?”
Uông Doãn Bình gật đầu.
“Lần trước anh nói quê ông ta ở thành phố A à?”
“Đúng vậy.”
“Ừm, đối chiếu không nhầm lẫn gì, chúng tôi sẽ phát lệnh truy nã, trọng điểm phạm vi trinh sát là ở thành phố A. Việc này, anh đừng vội, hiện nay nhân lực của đội hơi hạn chế. Nhưng anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ bắt lão khốn đó về. Còn về việc của anh,” cảnh sát Tống lấy bao thuốc lá trong túi áo ra, rút một điếu thuốc đưa cho Lý Pha, rồi lại châm lửa cho anh. “Lúc trước tôi đã nói với anh, tâm trạng của anh, tôi có thể hiểu được, nhưng chúng tôi thực sự không thể quản lý việc này. Người anh em, ngày tháng còn dài lắm, hãy nhìn về phía trước.”
Nhìn về phía trước ư? Lý Pha mặt lạnh tanh hút thuốc, hút xong, bắt tay cảnh sát Tống, lặng thinh không nói, rồi quay người bước đi.
Đây là một kết luận, cũng là một sự thật. Vợ chết rồi, con cũng chết rồi. Chết rồi là chết rồi thôi.
Uông Doãn Bình bảo anh nhìn về phía trước. Cảnh sát Tôdng bảo anh nhìn về phía trước. Nhìn phía trước để thấy gì?
Có người nói đời người chính là một con đường, chỉ có điều có người là con đường dài, có người là con đường ngắn. Lý Pha từ trước đến giờ đều rất vui vẻ hào hứng đi trên con đường của mình, bởi vì anh biết phía trước không xa đều là cảnh đẹp. Có vợ con, có một gia đình, có một cuộc sống bình thường nhưng ấm áp. Anh đã bố trí tất cả mọi việc hết sức thỏa đáng, cứ thế từng bước tiến hành. Một tương lai có thể nhìn thấy rõ khiến Lý Pha giống như một con trâu già đã tích đủ sức lực, cứ thế gồng sức, cúi đầu tiến lên phía trước. Thế nhưng giờ đây, tất cả đều không còn nữa, cuộc sống tươi đẹp vừa mới mở ra thoắt cái đã nát vụn thê thảm. Lý Pha đứng trên con đường của mình, nhìn về phía xa chỉ thấy một mảng sương mù dày đặc, do dự bất định không dám đi về phía trước.
Bảo tôi nhìn cái gì đây?
***
Ban ngày, Lý Pha vẫn đi làm như bình thường, dốc hết sức lực. Việc này có thể khiến anh dễ chịu phần nào, thậm chí còn có thể trò chuyện vài câu với đồng nghiệp, thế nhưng sau khi tan làm về nhà, là một sự giày vò như thể bị đày xuống địa ngục. Lý Pha đột nhiên biến thành một người đàn ông không có cảm giác về phương hướng. Anh cứ thế đi mãi trên đường, rồi đột nhiên dừng lại, sau khi ngơ ngác nhìn khắp xung quanh một hồi bèn đi tiếp. Con đường về nhà trở nên vô cùng xa lạ, khó khăn lắm mới đi được đến dưới chân tòa nhà, nhìn từ xa, cửa sổ phòng anh đen sì, không còn nhìn thấy Điền Tiểu Như đang xào nấu đồ ăn bốc khói nữa. Anh tự lấy chìa khóa ra mở cửa.
Khoảnh khắc bật đèn là khó chịu nhất, vẫn có thể nhìn thấy nụ cười của Điền Tiểu Như, nhưng chỉ là trong khung ảnh trắng đen treo trên tường. Lặng lẽ làm chút đồ ăn đơn giản, một mình ngồi xuống bàn ăn ăn thật chậm rãi, sau đó tắt đèn đi ngủ luôn. Cơn ác mộng đến thường xuyên như cơm bữa. Giấc mơ anh thường mơ thấy nhất chính là Lý Pha và Điền Tiểu Như dẫn theo một đứa bé gái chơi đùa trên bãi cỏ, chơi đùa vô cùng vui vẻ. Đang chơi đùa, cỏ đột nhiên biến thành màu trắng, nhìn kĩ lại, thật không ngờ lại là một chiếc áo blu trắng che phủ cả đất trời. Ba người hoảng loạn bỏ chạy, áo blu trắng như thể cơn sóng cuồn cuộn lao tới. Lý Pha chạy mãi chạy mãi, đột nhiên phát hiện ra không còn Điền Tiểu Như và con trẻ ở bên cạnh nữa, khắp cõi đất trời đều là một mảng trắng xóa mênh mang.
Lý Pha cuống cuồng hét gọi hỏi vợ con đang ở đâu, từ trong mảng trắng xóa đó truyền ra hai giọng nói: Chồng ơi, cứu em, bố ơi cứu con.
Khi cố gắng giãy giụa tỉnh lại, anh cảm thấy xung quanh không phải là đêm đen, mà vẫn là màu trắng xóa chói mắt đó.
Thế là, có những thứ giống như thể cục bột đang lên men, cứ thế phồng to dần lên trong lòng.
Thứ này nặng trịch, nó ẩn nấp ở một góc khuất nào đó trong sâu thẳm trái tim, nó không hề tạo ra âm thanh nhưng lại âm thầm lớn lên một cách thật nham hiểm. Khi làm việc, khi ăn cơm, khi tắm gội, khi ngủ, nó luôn luôn trưởng thành, giống như một “quỷ thai” ngoan cường. Lý Pha thường xuyên vô duyên vô cớ hỏi những người đồng nghiệp của mình có phải là mình đang béo lên hay không. Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, tự bản thân anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nó đúng là đang lớn dần lên, hơn nữa, tốc độ còn vô cùng kinh ngạc, có đôi lúc thậm chí anh còn cảm thấy bị sự trương phồng của nó chèn ép đến độ không tài nào thở nổi.
Lại là một đêm gặp ác mộng. Sau khi tỉnh lại, Lý Pha toàn thân đầm đìa mồ hôi, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn lên lại bị chính mình trong gương làm cho giật mình hoảng sợ. Đó là một gương mặt vẹo vọ, gớm ghiếc với hai mắt trợn tròn, răng nghiến chặt.
Lý Pha chợt bừng tỉnh, đó là nỗi hận thù.
Nó vẫn luôn tự lớn dần lên trong cơ thể mình, là nỗi hận thù.
Hận thù ai đây?
Hận thù bệnh viện, hay là mấy người mặc blu trắng đó?
Trong tờ giấy giám định đưa xác ra ngoài của bệnh viện viết những câu chữ mà có lẽ cả cuộc đời này Lý Pha cũng không thể đọc hiểu nổi, thế nhưng kết luận lại rất đơn giản. Cái chết của Điền Tiểu Như và bào thai trong bụng cô không liên quan gì đến bệnh viện. Và Điền Tiểu Như cùng đứa bé đều đã biến thành tro nhẹ tênh trong chiếc hộp bé xíu đó, không thể chứng minh được gì cả. Cho nên bất luận Lý Pha có cố chấp cho rằng bệnh viện đã hại chết Điền Tiểu Như như thế nào, thì cũng đều thiếu sức thuyết phục, thậm chí còn không thể thuyết phục chính bản thân anh.
Thế nên, nỗi thù hận của Lý Pha lại có phần hơi sượng sùng.
Như thể một người đang cố gắng hết sức kéo cung nhưng lại phát hiện ra phía trước không có bia bắn, chỉ có một bầu không khí hư vô.
Vậy thì phải làm thế nào? Cung tên đã được kéo lên không thể nào cứ căng mãi như vậy. Không thể bỏ mặc cho mối hận thù cứ thế phát triển được.
Mũi tên bắt buộc phải được bắn đi. Lý Pha phải tìm một lối ra cho mối thù hận trong lòng mình.
Việc này nói ra thì dễ mà thực hiện thì lại khó. Mối thù hận liên tục phát triển, nhưng lại không nhìn thấy, không sờ thấy, không giống như bóng bay, châm một lỗ là xong. Thế là Lý Pha bắt đầu cảm thấy mình giống như một cơ thể mang bom, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ bùm vang dội. Anh luôn thầm lo lắng, thậm chí không có tâm trạng để làm bất cứ việc gì. Dần dần, anh càng lúc càng chỉ muốn ở nhà một mình, ít nhất thì ở đây anh sẽ không bị lạc đường.
Lý Pha bắt đầu dự đoán cái ngày mình nổ tung, anh đoán ngày đó chắc không còn xa nữa, bởi vì vào mỗi buổi sáng, khi anh soi gương đều phát hiện ra tia máu trong mắt ngày càng dày đặc hơn. Có lẽ là bởi vì mạch máu trong cơ thể mình ngày càng phải chịu đựng thêm áp lực nên đã lần lượt bị vỡ thì phải. Người đàn ông tuyệt vọng chờ đợi đến cái ngày đó. Có đôi khi, anh không kìm nổi suy nghĩ xem uy lực của vụ nổ này phải lớn đến nhường nào, liệu có nổ tung cả cái tòa nhà này, có nổ tung cả thành phố này, liệu có nổ tung cả cái thế giới hỗn độn này không?
Cho đến một hôm anh mở tivi lên.
Trong đó đang phát một lệnh truy nã tội phạm, Lý Pha nghe thấy một cái tên quen thuộc.
“Đông Quốc Tài, nam giới, sinh ngày 26 tháng 9 năm 1949, năm nay 58 tuổi, số căn cước công dân xxxxxxxxxx, ngày 21 tháng 8 năm 2007, Đông Quốc Tài bị nghi ngờ liên quan tới hành vi cưỡng hiếp rồi sát hại con dâu là Tần X, hiện đang chạy trốn. Nếu ai biết được tin tức về người này, hãy gọi đến số điện thoại của Công an thành phố...
Lý Pha nghĩ đến người đàn ông cũng gặp cảnh ngộ bất hạnh như mình: Uông Doãn Bình. Anh ấy đang làm gì, có phải là cũng bị mối thù hận giày vò đến độ không thể nào thoát ra được?
Vợ bị bố dượng hãm hiếp rồi giết hại, đứa con trong bụng cũng mất mạng nơi cửu tuyền. Nếu như có thể tận tay bắt được Đông Quốc Tài, e là phải đâm chém ông ta bằng hàng nghìn nhát dao mới hả được mối hận trong lòng.
Lý Pha ném chiếc điều khiển đang cầm trong tay vào màn hình tivi đang chiếu khuôn mặt đáng căm hận đó, sau một loạt âm thanh vỡ vụn, anh cảm thấy tất cả mọi vật xung quanh trở nên vô cùng rõ nét.
Đúng vậy. Đông Quốc Tài, tên khốn đáng bị băm thây ngàn nhát!
Cảm giác căng phình trong lồng ngực bỗng chốc giảm đi rất nhiều. Lý Pha nhảy bật khỏi sofa, vội vàng lấy mấy bộ quần áo nhét vào túi du lịch, rồi lại lấy ra 5000 tệ đó từ trong ngăn kéo.
Khi ra khỏi nhà, Lý Pha lần cuối nhìn Điền Tiểu Như đang mỉm cười trong bức ảnh treo trên tường.
Vợ ơi, con gái ơi, hai người đợi nhé, anh sẽ báo thù cho cả hai.
***
Lý Pha lao đi thật nhanh trong đêm tối ngày đầu thu, liên tục có xe taxi đột ngột giảm tốc độ bên cạnh anh, điên cuồng nhấn còi. Lý Pha chẳng buồn để tâm, anh cần phải lao đi thật nhanh. Mũi tên đó cuối cùng cũng được bắn đi rồi. Khuôn mặt Đông Quốc Tài ở đằng xa càng lúc càng rõ nét.
***
Ha, đúng vậy. Trên chuyến tàu đi tới thành phố A, Lý Pha vui vẻ nhắm đôi mắt.
***
Việc đầu tiên mà Lý Pha làm khi đến thành phố A chính là bóc tờ lệnh truy nã dán ở lối ra khỏi ga tàu xuống, sau đó ghi thêm cả số điện thoại của mình vào bên dưới số điện thoại của Công an thành phố. Sau khi photo ra 1000 bản, Lý Pha khiến cho khuôn mặt Đông Quốc Tài xuất hiện ở khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố A.
Thế là, trong thành phố này xuất hiện thêm một người đàn ông đi lại khắp đường lớn ngõ nhỏ. Anh hỏi thăm từng người anh gặp về tung tích của Đông Quốc Tài, khi mọi người hỏi anh vì sao phải tìm kiếm người này, người đàn ông bèn nghiến răng nghiến lợi nói, ông ta giết vợ và con tôi! Thế nên có người rất đồng cảm với anh, còn nhiệt tình xung phong đi giúp anh dò hỏi thông tin. Chẳng mấy chốc, cái tên Đông Quốc Tài này đã được nhà nhà trong thành phố không rộng lớn này nắm rõ cả.
Hậu quả của việc nhà nhà đều nắm rõ này chính là Đông Quốc Tài cũng nghe được phong thanh. Thế là vào một ngày, người đàn ông nhận được một cuộc điện thoại của người nắm tin, Đông Quốc Tài đã lại một lần nữa trốn chạy sang vùng khác, theo tin lan truyền, rất có khả năng là chạy đến thành phố B.
Người đàn ông lại một lần nữa lên đường, sau khi đến thành phố B, đã thận trọng hơn nhiều, anh không còn khua chiêng gõ trống truy bắt Đông Quốc Tài nữa, một là để tránh đánh rắn động cỏ, ngoài ra còn có thêm một lý do, là vì anh đã hết tiền rồi.
Anh lập tức đến công trường xây dựng xin làm phụ hồ. Công việc này có hai lợi ích, một là công trường xây dựng là nơi tập trung đông người ngoại tỉnh tới nhất, thuận tiện để hỏi thăm tung tích của Đông Quốc Tài, hai là công việc phụ hồ được tính tiền theo ngày công, khi cần di chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể đi ngay được.
Chủ thầu hỏi anh tên gì, anh trả lời ngay không chút do dự:
“Tôi tên Uông Doãn Bình.”
***
Anh phụ hồ tên Uông Doãn Bình này làm việc rất cần cù chăm chỉ, ngày ngày dốc hết sức lực để vận chuyển cát và vữa ở công trường. Người khác vác một bao, anh vác hai bao, người khác vác hai bao, anh vác bốn bao, hơn nữa miệng anh ta không bao giờ ngưng nghỉ, suốt cả ngày đều lẩm bẩm. Nếu như ở cạnh anh ta đủ gần, sẽ nghe thấy mấy câu nói thế này: “Bao này là vì vợ... bao này là vì con gái...” Có người suy đoán anh ta có lẽ có một người vợ nằm liệt trên giường và một cô con gái đang đi học, thế nên mọi người đều rất thương cảm, một người đàn ông có mục tiêu thì sẽ không biết mệt.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình hàng ngày sau khi tan làm mới bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thực sự của mình. Sau khi ăn tối xong, anh bèn rút ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đi hỏi người ta xem họ có gặp người trong giấy này không. Đáp án đương nhiên đều là phủ định. Anh cũng không nản lòng, tiếp tục đến những nơi đèn xanh đèn đỏ hoặc nơi tồi tàn bẩn thỉu nhếch nhác để tìm kiếm Đông Quốc Tài. Anh tha thiết mong mỏi Đông Quốc Tài bỗng nhiên xuất hiện ở đầu đường nào đó như thể đang tìm kiếm người thân. Thậm chí, có lúc anh còn chờ đợi rất lâu ở một vài con phố náo nhiệt.
Anh tin chắc Đông Quốc Tài ở chính trong thành phố này, anh có thể phân biệt được mùi của Đông Quốc Tài từ trong không khí. Đó là thứ mùi hỗn hợp của dung dịch sát trùng và mùi máu tanh.
Đó là mùi của sự tà ác. Anh phụ hồ Uông Doãn Bình tin tưởng chắc chắn điều này.
***
Đông Quốc Tài bị truy bắt cũng tương tự phải sống rất cơ cực. Khi ông ta phát hiện ra khắp thành phố A đâu đâu cũng có ảnh của mình, ông ta kinh hãi cuống cuồng tháo chạy. Từ đó, ông ta lúc nào cũng cảm thấy có một đôi mắt đang chăm chăm nhìn từ phía sau lưng mình. Mỗi lần ông ta quay đầu lại, thì luôn phát hiện ra có ai đó cố tình tảng lờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ông ta bắt đầu không còn lo sợ những tiếng còi xe cảnh sát hú lên lướt qua bên cạnh, cũng không còn sợ hãi những người cảnh sát mặc sắc phục. Ngược lại, ông ta lại vô cùng cảnh giác với những người đi lại vội vã, mặc đồ tối màu. Ông ta biết, trong số những người đó, có một đôi mắt đang tìm kiếm mình.
Đông Quốc Tài tin rằng, đó là cái người đã gọi mình là “bố” suốt hơn 10 năm qua.
Thế là ông ta chỉ có thể chạy trốn, từ góc này sang góc khác, từ thành phố này sang thành phố khác. Nhưng bất luận ông ta đi tới đâu, cũng đều cảm thấy đôi mắt đó ở ngay phía sau mình. Ông ta giống như một con thỏ tuyệt vọng, cứ điên cuồng chạy đi chạy lại trong tầm ngắm của người thợ săn, thỉnh thoảng hành động chạy nhảy né tránh, cứ tưởng như vậy là thông minh, nhưng cũng chỉ là tốn công vô ích. Viên đạn đó bắn xuyên qua tim cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
***
Thế nên, trên bản đồ của những thành phố có hình dạng khác nhau này, có hai chấm đen đang diễn trò chơi đuổi bắt. Họ tự xê dịch lẩn tránh trong không gian của mình, có khi ở rất xa nhau, có khi lại rất gần nhau. Thế nhưng, bạn biết đấy, cuộc sống chính là tràn ngập sự kịch tính, hai con người bị số phận buộc quấn vào nhau, sớm muộn gì cũng sẽ va chạm.
Đó là một quán lẩu ở thành phố D, Đông Quốc Tài làm công việc tạp vụ ở đây. Con thỏ cũng cần phải ăn cơm mà, nó dính đầy dầu mỡ, cầm chiếc chổi cán dài quét dọn nền nhà cũng dính đầy dầu mỡ. Đột nhiên, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lưng người đó như tăng thêm sức lực. Nó tới rất gần đến nỗi Đông Quốc Tài cảm thấy lưng mình bị châm chích đau đớn.
Cái ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
Đông Quốc Tài như thể được giải thoát quay người nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy một người xa lạ đang đứng ở bên ngoài cửa sổ nhà bếp nhìn chằm chằm vào mình.
Đầu tóc anh ta bù xù, như thể một con nhím, trên người mặc một bộ đồng phục công nhân dính đầy vôi vữa, vừa nhìn là đã biết dân ngoại tỉnh đến công trường xây dựng làm phụ hồ.
Đông Quốc Tài thoáng cảm thấy thất vọng, ông ta biết những ngày tháng làm con thỏ của mình vẫn phải tiếp tục. Người trước mắt đây không phải là người con riêng của vợ làm thầy giáo dạy cấp II của ông ta.
Ông ta quay đầu lại, tiếp tục quét sàn nhà, bắt đầu suy nghĩ xem tối nay ăn gì. Thế nhưng tiếng động loạt xoạt từ phía sau đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Trong tiếng kêu đầy kinh hãi của nhân viên phục vụ và các vị thực khách, Đông Quốc Tài bị đẩy ngã vào giữa đám xì dầu, rau hẹ và thịt dê.
Ông ta giãy giụa quay đầu nhìn, lại thấy khuôn mặt gầy guộc nhưng vô cùng gớm ghiếc của người phụ hồ đó.
"A... a... a..."
Người công nhân xây dựng giống như một người câm không nói ra được câu chữ hoàn chỉnh, nhưng biểu hiện trên nét mặt của anh ta lại khiến người ta cảm nhận được cơn giận ngút trời tỏa ra từ cái miệng và đôi mắt của mình.
Mấy cậu nhân viên phục vụ vội vàng kéo Đông Quốc Tài đứng dậy, người công nhân xây dựng ra sức giãy giụa, cuối cùng phát ra ba chữ:
“Đông Quốc Tài...”
Ba chữ này như thể là một tín hiệu, con thỏ Đông Quốc Tài dùng cả tay lẫn chân bò dậy, tiện đà luồn cửa sau chạy biến.
Ông ta chạy nhanh như một con thỏ. Phía sau quán lẩu là khu vực nhà ở, Đông Quốc Tài luồn lách giữa những tòa nhà trong đêm tối. Khi cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, không thể không dừng lại thở dốc, ông ta kinh hãi nhận ra người công nhân xây dựng đó chỉ cách mình một quãng không xa.
Anh ta cũng thở dốc do chạy gấp, nhìn thấy Đông Quốc Tài dừng lại, anh ta cũng đứng yên tại chỗ, gập người xuống thở hồng hộc. Khi anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh lao thẳng tới.
Ánh mắt này khiến Đông Quốc Tài rùng mình nổi gai ốc, ông ta nhận rõ đôi mắt vẫn luôn dõi theo sau lưng mình, chính là đôi mắt này, nhưng cái người xuất hiện trước mắt đây, quả thực ông ta không hề quen biết mà.
“Anh... anh là ai?” Đông Quốc Tài thò tay về phía sau, thì ra sau lưng ông ta là một đống rau cải thảo được phủ lớp nilon.
“Tôi là Uông Doãn Bình!” Người công nhân xây dựng đứng đối diện phát ra thứ âm thanh hung hãn.
“Uông Doãn Bình ư?” Đông Quốc Tài thực sự không tài nào hiểu nổi, tại sao anh ta lại phải mạo danh con vợ kế của mình.
Không để cho ông ta kịp nghĩ ngợi thêm, Uông Doãn Bình giả mạo gầm lên một tiếng rồi lao tới, Đông Quốc Tài vội vàng đứng thẳng dậy, rồi sờ được viên đá dùng để chặn miếng nilon che phủ đống cải thảo. Ông ta cầm trong tay, thuận đà ném vào đầu Uông Doãn Bình giả mạo đang không hề có chút đề phòng nào. Uông Doãn Bình giả mạo ngã gục người xuống đất, Đông Quốc Tài cũng không kịp kiểm tra anh ta, vội vàng bỏ chạy.
Chập tối, thầy giáo dạy cấp II Uông Doãn Bình nhận được một cuộc điện thoại.
“Uông Doãn Bình phải không?”
“Là tôi đây. Anh là ai vậy?”
“Tôi là cảnh sát Tống, anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở nhà.”
“Ở nhà ư? Ở trong thành phố này à?”
“Đúng vậy.”
Đầu dây bên kia thoáng trầm ngâm giây lát: “Uông Doãn Bình, có việc tôi phải nói cho anh biết, hiện giờ tôi đang đi công tác ở thành phố F, tôi nghe nói, có người đang truy bắt bố dượng anh, đương nhiên, không phải là chúng tôi.”
“Không phải là người của các anh, vậy đó là ai?”
“Một người tên là Uông Doãn Bình.”
Uông Doãn Bình cầm điện thoại ngẩn người, một lúc sau, anh lên tiếng hỏi: “Vừa rồi anh nói, anh đang đi công tác ở đâu?”
***
Khi Uông Doãn Bình đến thành phố F đã là chiều ngày hôm sau rồi. Anh không hàn huyện với cảnh sát Tống - người đi đón anh, mà hỏi thẳng luôn: “Anh ta là ai?”
“Không biết.” Cảnh sát Tống huơ huơ chiếc điện thoại di động trong tay, “Chúng ta sẽ biết ngay thôi. Tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, cảnh sát của thành phố F đã tìm được cái người tên Uông Doãn Bình này rồi.”
Trên đường đi, hai người đều không nói gì, ai nấy đều ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên cảnh sát Tống bật cười hi hi: “Bố khỉ, thật là ly kỳ khó hiểu.” Anh quay đầu hỏi Uông Doãn Bình: “Anh cảm thấy khả năng là ai?”
Uông Doãn Bình lắc đầu: “Không biết. Hơn nữa, người nhà của vợ tôi đều không sống ở thành phố này, cho dù là bọn họ, cũng đâu cần phải mạo danh tôi.”
***
Hai người đi đến một công trường xây dựng ở ngoại ô thành phố. Chủ đầu tư dẫn họ đến trước một khu nhà lán tuềnh toàng, chỉ vào một người trong nhóm công nhân mặt mày bụi bặm, đang ngồi xổm ăn cơm, nói: “Kìa, anh ta chính là Uông Doãn Bình.”
Anh ta đang bê một tô cơm nhai nuốt ngấu nghiến, dưới chân có một chiếc bát nhựa, trong bát đựng rau cải hầm đậu phụ. Anh ta trộn cơm cùng thức ăn với nhau, và miếng lớn. Giữa mái tóc rối có một mảng trắng mới mọc ra được mấy sợi tóc ngắn, có một vết sẹo màu đỏ sẫm như thể con giun.
Đột nhiên có người đứng trước mặt, anh ta ngước đầu lên. Uông Doãn Bình nhìn thấy một khuôn mặt đen sì gầy guộc. Anh ta trông giống hệt những người công nhân xây dựng mệt mỏi đờ đẫn đó, ánh mắt anh ta lờ đờ nhìn mặt Uông Doãn Bình giây lát rồi chuyển sang nhìn cảnh sát Tống, rồi lại cúi xuống chăm chú vào đồ ăn.
Uông Doãn Bình cúi người, vừa nhìn khuôn mặt dính đầy bụi bặm để cố nhớ ra vừa hỏi: “Anh tên là gì?”
Người đàn ông chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Uông Doãn Bình.”
Cảnh sát Tống nghĩ một lát, hỏi: “Nghe nói anh đang tìm kiếm một người, ông ta tên là gì?”
Người đàn ông ngừng nhai: “Đông Quốc Tài. Các anh có biết tung tích của ông ta không?”
“Sao anh lại tìm ông ta?”
Đường nét trên khuôn mặt người đàn ông chợt đông cứng lại, cơ gân nổi lên trên vầng trán, như thể đang ra sức cắn xé thứ gì đó.
“Ông ta giết vợ và con tôi!”
Cảnh sát Tống như thể chợt nhớ ra điều gì, vỗ vào đầu một cái: “Haiz, đây chẳng phải là ai nhỉ? Lý... Lý Pha!” Anh quỳ xổm xuống: “Lý Pha, anh còn nhận ra tôi không?”
Người đàn ông hình như có chút phản ứng đối với cái tên này, ánh mắt anh ta lại một lần nữa quay trở lại với gương mặt của cảnh sát Tống, giây lát sau, chậm rãi lắc đầu.
Uông Doãn Bình cũng đã nhớ ra người đàn ông đờ đẫn như người mất hồn ở hành lang Sở Công an đó. Anh không tài nào hiểu nổi, người đàn ông trước mắt đây với mình chỉ có mối duyên gặp mặt một lần, thực sự không cần phải vứt bỏ tất cả mọi thứ để chạy tới đây giúp mình bắt hung thủ.
Anh đang định mở miệng hỏi cho rõ ngọn ngành, nhưng lại bị cảnh sát Tống kéo ra khỏi công trường.
“Đừng hỏi nữa, chắc chắn đầu óc người này có vấn đề rồi.” Trên xe, cảnh sát Tống châm một điếu thuốc lá, nét mặt thể hiện sự hụt hẫng vì đã mất bao công sức tìm kiếm nhưng lại có được một đáp án hoang đường.
Uông Doãn Bình nghĩ một lát: “Anh nói xem, Đông Quốc Tài liệu có phải cũng ở thành phố này không?”
“Còn lâu!” Cảnh sát Tống nhả ra một luồng khói,
“Nếu như kẻ thần kinh có thể bắt được tội phạm bị truy nã, thì còn cần cảnh sát chúng tôi làm gì chứ?” Anh quay sang nói với Uông Doãn Bình: “Sáng mai tôi sẽ về, anh đi về cùng tôi nhé.”
Uông Doãn Bình trầm ngâm một lúc, nói: “Anh về trước đi, tôi ở lại thêm mấy hôm.”
***
Cuộc sống của anh phụ hồ Uông Doãn Bình khá quy củ, hàng ngày 6 giờ 30 phút anh đều có mặt đúng giờ ở công trường. Bộ dạng anh ta làm việc, theo cách nhìn nhận của Uông Doãn Bình thì đó gần như là đang tự sát. Thân thể khô gầy, còn vác nặng gấp đôi người khác, cảm thấy đây là một thứ cảm xúc cuồng nhiệt gần đến độ điên cuồng. Uông Doãn Bình không biết rốt cuộc là điều gì đã chống đỡ cho người đàn ông này, nhưng xem ra anh ta có vẻ rất vui, không hề mỏi mệt.
Sau khi ăn xong bữa tối, anh phụ hồ Uông Doãn Bình bèn bắt đầu cuộc tìm kiếm của anh ta. Uông Doãn Bình đi theo anh ta từ xa, quan sát anh ta từ từ tìm kiếm khắp các con đường đan xen nhau của thành phố F. Anh ta vô cùng nhẫn nại, không vội vàng hấp tấp, có khi suốt cả một buổi tối đều lượn đi lượn lại trên con đường toàn là gái bán hoa và phường trộm cắp, liên tục giơ hình người trên tờ giấy anh ta cầm trong tay để hỏi thăm những cô gái trang điểm lòe loẹt hoặc những kẻ bẩn thỉu nhếch nhác.
Thỉnh thoảng, anh ta dừng lại, ngẩng đầu hít hà, nét mặt như thể sắp bắt được con vật mình đi săn: đầy sự cảnh giác, hài lòng mãn nguyện.
Mỗi lần thấy cảnh tượng này, Uông Doãn Bình liền rầu rĩ nhận ra, lời của cảnh sát Tống quả không sai, người đàn ông đứng gần đó đúng là có vấn đề.
Chính lúc Uông Doãn Bình cảm thấy hết nhẫn nại đối với kiểu bám theo vô nghĩa này, sự tình đột ngột có chuyển biến.
***
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình giơ bức ảnh Đông Quốc Tài cho một ông lão kéo xe chở hàng rong, đây là lần thứ 38 trong buổi tối ngày hôm nay. Uông Doãn Bình đứng ở góc đường châm một điếu thuốc, chờ đợi lại một lần nữa mất công vô ích. Thế nhưng ông lão kéo theo chiếc xe chở đầy đồ phế phẩm rõ ràng đã nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh, ông ta liên tục gật đầu, còn vỗ vỗ vào đầu suy nghĩ giây lát, cuối cùng kiên định chỉ tay về một hướng nào đó.
Uông Doãn Bình bất giác cũng nhìn về phía tay ông lão chỉ, đó là tòa nhà đen sì sì, chỉ có vài ngọn đèn leo lét. Không biết đằng sau hoặc là ở một nơi xa hơn, rốt cuộc là thứ gì.
Khi anh quay đầu lại, phát hiện ra anh phụ hồ Uông Doãn Bình đã biến mất tăm. Uông Doãn Bình nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nhìn thấy anh ta đang lao thục mạng về phía trước cách đó không xa.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình chạy cũng dốc hết toàn bộ sức lực giống như lúc anh làm việc vậy, thật khó có thể tưởng tượng nổi sau một ngày xách vôi vữa mà anh ta vẫn có thể chạy nhanh được như vậy. Uông Doãn Bình sau khi cố chạy đuổi theo một đoạn ngắn đã cảm thấy kiệt sức, anh giơ tay vẫy một chiếc xe ba bánh có mặt nhan nhản khắp thành phố, ra hiệu cho người lái xe bám theo anh phụ hồ Uông Doãn Bình.
Một người đàn ông chạy thục mạng, một chiếc xe ba bánh đột ngột bám theo, họ chạy qua đường cái, chạy qua các tòa nhà, chạy qua các khách sạn đèn sáng rực rỡ, chạy qua những ngõ nhỏ âm u ẩm ướt. Trong bầu không khí lạnh giá, Uông Doãn Bình cảm nhận được nhiệt lượng của người đàn ông đang chạy phía trước đó, anh ta dường như đang tỏa ra ánh sáng, cho dù là ở những chỗ tối đen giơ tay ra không nhìn thấy ngón tay, cũng vẫn có thể nhìn thấy anh ta đang cố chấp lao về phía trước, không hề có lấy một phút nghỉ ngơi.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình tỏa sáng lấp lánh chạy đến khu vực ngoại ô, đó là một bãi xử lý rác. Khi Uông Doãn Bình trả tiền xe, người lái xe ba bánh hỏi: “Người đó là thành viên của đội tuyển chạy đường dài quốc gia à?”.
Và lúc này đây, anh phụ hồ Uông Doãn Bình đang ở trong tư thế nửa bò trườn trên đất mà chỉ có loài động vật họ nhà mèo mới có, cảnh giác nhìn ngó trên ngọn núi phía trước. Tư thế đó của anh ta khiến Uông Doãn Bình bất giác trở nên căng thẳng, cũng dùng cả tay lẫn chân bò đến cạnh anh ta.
Uông Doãn Bình học theo bộ dạng của người đàn ông nhìn dáo dác về phía trước, nhưng ngoài một đống rác của thành phố có hình dạng kỳ quái, anh chẳng thấy gì nữa cả.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình vẫn giữ nguyên dáng vẻ đặc biệt chuyên tâm, Uông Doãn Bình thận trọng ghé lại hỏi: “Anh đang tìm gì vậy?”
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình quay sang nhìn Uông Doãn Bình một cái: “Kẻ thù của tôi.”
“Tìm thấy chưa?”
“Vẫn chưa. Nhưng nghe nói ngày nào ông ta cũng đến đây nhặt rác.”
Uông Doãn Bình đứng thẳng dậy, bãi xử lý rác trước mặt không có chút động tĩnh, không có lấy một bóng người.
Anh kéo anh phụ hồ Uông Doãn Bình đứng dậy: “Đi thôi, muộn thế này rồi, ở đây không có ai đâu.”
Bước ra khỏi bãi xử lý rác, Uông Doãn Bình đề nghị đi uống một ly. Người đàn ông thoáng do dự một lát rồi cũng chịu đi theo anh.
Trong quán rượu nhỏ gần bãi rác, hai người cúi đầu ăn uống, rất kiệm lời. Người đàn ông ăn rất hào hứng, một đĩa thịt lợn nhanh chóng bị anh ta tiêu diệt sạch bong nước thịt và thịt vụn còn sót lại cũng bị anh ta lấy bánh màn thầu chấm, nuốt trọn vào bụng. Uông Doãn Bình nhận ra anh ta đã sớm không thể ăn nổi, nhưng anh ta cứ như thể động vật ngủ đông vậy, ra sức tích lũy năng lượng vào trong cơ thể mình. Ánh mắt anh ta từ đầu đến cuối cứ nhìn chăm chăm vào một góc bàn, trong mắt toát ra sự kỳ vọng gần như cuồng nhiệt.
Khi miếng thức ăn cuối cùng bị anh ta nhét vào trong họng, anh phụ hồ Uông Doãn Bình đã bị mắc nghẹn đến độ trào nước mắt, Uông Doãn Bình vội vàng rót cho anh ta một cốc nước. Anh ta uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy ống tay áo lau khóe miệng, rồi lại vỗ vỗ vào bụng, rõ ràng vô cùng hài lòng.
“Hi!” Anh ta khoe bụng mình, “Lần này ông ta không chạy thoát được đâu!”
Dưới ánh đèn, vết sẹo trên đầu anh phụ hồ Uông Doãn Bình trông vô cùng chói mắt. Uông Doãn Bình nhìn dáng vẻ hài lòng của người đàn ông trước mặt, đột nhiên không biết nên nói gì, anh ta rõ ràng đang chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình, không thể nào thoát ra được: Kẻ thù mà anh ta luôn nhớ tới chính là đang ở đây, anh phụ hồ Uông Doãn Bình đang nóng lòng muốn chạm trán.
Khi chia tay, Uông Doãn Bình nhìn chăm chăm vào mắt anh ta, hỏi nhấn mạnh từng từ: “Anh... tên... là gì?” Anh ta nhìn vào mắt Uông Doãn Bình, cũng nói nhấn mạnh từng từ: “Tôi... tên... Uông... Doãn... Bình”
***
Từ ngày hôm sau bãi xử lý rác có thêm một số nhân vật kỳ lạ. Một trong số đó, trang phục và phong cách của anh ta trông không khác gì những người nhặt phế liệu trong thành phố, nhưng anh ta không hề đến núi rác để thu nhặt, mà trốn sau một bức tường đổ ở gần đó, chăm chú quan sát.
Ngoài ra có mấy người trông sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, họ thường quan sát tỉ mỉ bãi rác thành phố chất cao như núi, tỉ mỉ nhận diện khuôn mặt từng người mà họ gặp. Đó là Uông Doãn Bình và mấy cảnh sát của thành phố F.
Thế nhưng mấy ngày liền, Đông Quốc Tài không hề lộ diện.
Những người cảnh sát cuối cùng cũng mất hết sự kiên nhẫn, họ có hàng đống vụ án cần phải xử lý, hơn nữa, cả ngày chờ đợi ở chỗ đống rác hội thối, cũng không phải là việc vui vẻ gì. Uông Doãn Bình nghĩ một lát, dẫn mấy vị cảnh sát đến quán rượu nhỏ lần trước, sau khi gọi mấy món ăn, để họ “nghỉ ngơi” một lát.
Uông Doãn Bình sau khi ăn mấy miếng, chợt nhớ ra điều gì. Anh dặn mấy người cảnh sát cứ ăn từ từ, còn mình đứng dậy đi đến chỗ ẩn nấp của người đàn ông.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình cứ như thể một người lính canh gác, nấp phía sau bức tường đổ, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn ngó dáo dác xung quanh. Uông Doãn Bình đưa cho anh ta một điếu thuốc, ngồi ngay bên cạnh anh ta, lặng lẽ hút.
Uông Doãn Bình hơi ủ dột, anh bắt đầu nghi ngờ liệu Đông Quốc Tài rốt cuộc có tới hay không: thứ nhất, không thể nào xác định chắc chắn liệu trí nhớ của ông lão nhặt phế liệu có đáng tin hay không; thứ hai, Đông Quốc Tài có thể cũng đã nghe phong thanh rồi, lại một lần nữa tháo chạy thật xa.
Dưới chân người đàn ông là một chai nước khoáng và nửa chiếc bánh to, đây có lẽ là toàn bộ thức ăn của anh ta ngày hôm nay. Uông Doãn Bình hút xong một điếu thuốc, kéo ống tay áo người đàn ông: “Đi thôi, đi ăn chút đồ với tôi.”
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ khẽ xua tay. “Đi thôi, có lẽ ông ta sẽ không đến đâu!”
“Sẽ đến.” Anh phụ hồ Uông Doãn Bình bình tĩnh nói, “Ông ta nhất định sẽ đến.”
***
Ngày hôm sau, mưa phùn.
Bởi vì mưa nên trước bãi xử lý rác, người rất thưa thớt. Uông Doãn Bình cầm ô đứng giữa cơn mưa một lúc, quyết định để mấy vị cảnh sát vào quán rượu nhỏ “nghỉ ngơi”. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh lại đi đến chỗ bức tường đó.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ đó dưới nền xi măng lạnh lẽo, trông có vẻ như chưa hề rời khỏi nơi đó. Trong cơn mưa cuối thu, gương mặt người đàn ông toát ra ánh hồng như thể toàn thân đang toát ra khí nóng. Anh ta giống như một người mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, được hồi quang phản chiếu, tràn đầy sinh lực và sự cuồng nhiệt, nhìn thấy Uông Doãn Bình đi tới, thậm chí anh ta còn nở nụ cười thân thiết.
“Nhìn này, tôi nhặt được thứ này.” Anh ta hào hứng khoe với Uông Doãn Bình một món đồ đen sì ở trong tay.
Đó là một chiếc kính viễn vọng cũ mèm, hình như là đồ chơi của trẻ em.
Người đàn ông bộ dạng giống như một vị chỉ huy, giơ kính viễn vọng lên trước mắt: “Lần này ông ta sẽ không thoát ra khỏi tầm nhìn của tôi được đâu.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại, toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vào bãi xử lý rác.
***
Suốt cả một ngày, trời đổ mưa phùn liên miên. Uông Doãn Bình ngồi trước cửa quán rượu nhỏ, nhìn từng hạt mưa lâm thâm trước mắt, trong lòng đã bắt đầu dao động.
Về thôi, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách hay.
Nghĩ đến đây, anh bất giác nhìn về phía bức tường đổ đó. Người đàn ông đã hai lần từ chối lời mời của mình rồi, Uông Doãn Bình chú ý thấy sắc hồng trên mặt anh ta đã dần biến mất, vào lần cuối gọi anh ta đi ăn, anh ta thậm chí đã bắt đầu run rẩy. Trực giác nói với Uông Doãn Bình, người đàn ông đang bị sốt.
Uông Doãn Bình nhìn chiếc bàn ăn bát đĩa chỏng chơ ba người cảnh sát đã ngả vào chiếc ghế của mình ngủ ngon giấc. Uông Doãn Bình cầm nửa chai rượu trắng, cầm ô bước ra ngoài.
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình không còn nhìn dáo dác ra xa nữa, anh ta dựa lưng vào bức tường đổ, ngồi bệt xuống đất, toàn thân dính bùn đất khiến anh ta trông như hòa lẫn vào bức tường đổ.
Uông Doãn Bình đi đến bên cạnh anh ta, phát hiện ra anh ta rụt cổ lại, toàn thân run rẩy. Uông Doãn Bình khẽ đẩy anh ta, người đàn ông khế làu bàu câu gì đó, không đứng lên.
Uông Doãn Bình nghĩ một lát, hạ giọng nói: “Uông Doãn Bình.”
Anh phụ hồ Uông Doãn Bình từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Uông Doãn Bình hồi lâu, mới bừng nhận ra: “Anh đến rồi à?”
Uông Doãn Bình nhét rượu vào tay anh ta. Người đàn ông run rẩy vặn nắp chai, uống ừng ực mấy ngụm lớn, Uông Doãn Bình thấy yết hầ