← Quay lại trang sách

Truyện thứ 5 BÍ MẬT CỦA ĐƯỜNG QUANG VINH

Chẳng ai có thể nói rõ được là tên ngốc đã đến con đường này từ khi nào. Như thể chỉ trong một đêm, bộ mặt thuần hậu của đường Quang Vinh có thêm một khuôn mặt vẹo vọ và bẩn thỉu.

***

Ở chỗ chúng tôi, đường Quang Vinh là một nơi rất hay ho.

Con đường này trước đây có tên gọi là đường Tam Đạo, là một trong số những con đường nghèo nàn nhất trong thành phố này. Ngày hè năm 1983, có một tên trộm vặt lẩn đến đường Tam Đạo, lấy trộm một đôi giày đế kếp Warrior của Vương Ái Quốc phơi ở ban công. Lúc đó Vương Ái Quốc đang tắm trong nhà vệ sinh, trơ mắt nhìn đôi giày đế kếp Warrior bôi đầy bột làm trắng thoắt cái đã biến mất. Vương Ái Quốc để nguyên cái đầu đầy bọt xà phòng, mặc vội chiếc quần lót rồi chạy ra đuổi theo. Lúc đó đang là chập tối, trong phòng vẫn rất nóng nực khó chịu, trên khắp con đường Tam Đạo, mọi người đều ra ngoài hóng gió. Những người hàng xóm kinh ngạc nhìn một cậu thanh niên ôm giày lao vụt qua, phía sau là Vương Ái Quốc đang cởi trần.

“Bắt lấy nó... giày!”

Mọi người ở đường Tam Đạo bắt đầu trở nên hào hứng, ngày hè oi bức chẳng có việc gì làm, bắt trộm là một cách hay để giải trí. Thế nên, mọi người trên cả con đường đều bắt đầu hành động, gia nhập vào đại đội truy bắt trộm đông đảo. Người người vừa mới tan ca, vừa đi chợ về, vừa đón con, mặc dù chẳng rõ ngọn ngành, nhưng không chống đỡ nổi sức mê hoặc của khí thế ngùn ngụt này, lần lượt tham gia vào đội ngũ. Thế là, cả con đường Tam Đạo ồn ào náo nhiệt, giẫm đạp lên nhau, tiếng gào khóc vang rền. Sau một trận hỗn chiến, Vương Ái Quốc không chỉ thành công đoạt lại đôi giày Warrior của mình, trên đường còn có thêm mười mấy chiếc giày bị giẫm bẹp gí, cộng thêm mấy đứa trẻ con khóc thảm thiết vì không tìm thấy bố mẹ. Điều quan trọng hơn chính là, hai nhóm phần tử buôn bán lừa đảo đang giao dịch ở đầu đường Tam Đạo, nhìn thấy hàng trăm người hô “bắt trộm” đang điên cuồng lao tới, cũng vô cùng hoảng hốt, cùng lao đi với tên trộm giày, kết quả là đều bị coi thành một hội, lần lượt bị tóm gọn.

Đây là sự kiện áp giải tội phạm có quy mô lớn nhất trong lịch sử thành phố C. Cục trưởng phân cục Công an khen ngợi tinh thần tích cực trong công tác trị an của cư dân đường Tam Đạo, kiến nghị thành phố đổi tên đường Tam Đạo thành đường Quang Vinh, một là để kỉ niệm, hai là để khen ngợi. Thời điểm này đúng lúc thành phố C tiến hành cải tạo thị chính quy mô lớn, thế nên sự việc đổi tên này tiến hành rất thuận lợi. Chưa đến nửa tháng sau, biển tên đường của đường Tam Đạo đã được đổi thành “Đường Quang Vinh”, trước cửa từng hộ dân cũng được đóng biển “số xx đường Quang Vinh” màu vàng chói lọi. Vào thời kỳ đó, vinh dự là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống, huống hồ đây còn là vinh dự của cả một con đường. Thế là, từ ngày hôm đó, thứ “được” vinh quang không chỉ mỗi con đường này, mà còn tất cả mọi người trên con đường này. Mặc dù vẫn là trà thô cơm nhạt, làm không đủ ăn, vẫn là trai lo không dựng được vợ, gái lo không gả được chồng, nhưng diện mạo tinh thần của người dân trên đường Quang Vinh đã đổi thay. Như thể tấm biển số nhà ở trước cửa lúc nào cũng được treo lên cổ của mỗi cư dân, phản chiếu khiến cho khuôn mặt họ đều sáng lấp lánh. Quang Vinh ơi quang vinh.

Tên trộm giày, trong đợt hành động ra quân nghiêm khắc vào năm 1983 đã bị xử tội tử hình, lập tức thi hành án.

***

Thời thế đổi thay, thoắt cái đã bước sang thế kỷ 21. Thành phố C thay đổi rất nhiều, các tòa nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, đường cái mở rộng. Mua gạo mua thịt không còn cần dùng tem phiếu, khám bệnh uống thuốc không còn được đơn vị bao cấp toàn bộ nữa. Công nhân không còn khiến người khác thèm thuồng, phần tử “đầu cơ” giờ được gọi là ông chủ. Trong suy nghĩ của phần đông mọi người, thứ gọi là vinh dự, dường như đã trở thành một thứ có hay không cũng được. Nhét được tờ tiền hồng rực [4] vào trong túi, đó mới là cần thiết. Vinh dự ư? Có thể biến thành cơm mà ăn được không? Có thể đóng được học phí cho con trẻ không? Có thể đổi được một căn hộ hai phòng ngủ không?

Chỉ có người ở đường Quang Vinh mới không thấy vậy. Trong thời đại biến hóa từng ngày tại thành phố này, đường Quang Vinh vẫn giữ nguyên diện mạo một cách kỳ tích. Thứ cùng được bảo tồn, còn có cả truyền thống cũ coi vinh dự như sinh mạng. Mọi người trên con đường này phần lớn đều là những người công nhân an phận thủ thường làm việc trong công xưởng, không gian lận xảo trá, không tiêu cực lười biếng; cũng có người làm thầy giáo trong trường học, tương tự cũng cần cù chịu khó. Đương nhiên, cũng có người làm ăn buôn bán nhỏ, có một gia đình mở quán vằn thắn, một nhà bán hoa quả, giá cả đều rất hợp lý, không bán đắt cho ai bao giờ. Đường Quang Vinh mà, nếu như làm ăn gian lận, làm gì còn mặt mũi nào mà tiếp tục sinh sống trên con đường này nữa chứ?

Nhưng, đường Quang Vinh cũng có nỗi buồn phiền của chính mình - tên ngốc đó.

***

Chẳng ai có thể nói rõ được là tên ngốc đó đã đến con đường này từ khi nào. Như thể chỉ trong một đêm, bộ mặt thuần hậu của đường Quang Vinh có thêm một khuôn mặt vẹo vọ và bẩn thỉu. Ban đầu, cư dân cứ tưởng đó chỉ là một gã lang thang qua đường, bà lão Trần tốt bụng còn lấy bánh bao chay và dưa muối cho gã. Tên ngốc sau khi ăn no bèn nằm trong khu vực dải cây xanh ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh dậy thì kh biết đã đi đâu. Ngày hôm sau, tên ngốc lại xuất hiện trên đường Quang Vinh, cầm một khúc mía, ngồi ở bên đường nhai nhồm nhoàm. Cư dân của đường Quang Vinh đều trong thấy gã, nhưng không ai để tâm. Lại còn có mấy người tự mừng thầm: xem kìa, ngay cả tên ngốc cũng đến để lấy ánh sáng của đường Quang Vinh chúng ta!

Thế nhưng một tháng sau, cư dân dần dần cảm thấy có sự bất thường. Tên ngốc hoàn toàn không hề có ý định rời khỏi con đường này, mà có vẻ sẽ ở lại lâu dài. Người ở đường Quang Vinh bất luận ra khỏi nhà lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy gã đứng ở bên đường, vén chiếc áo may ô rách nát, gãi sột soạt chiếc bụng bẩn thỉu, nở nụ cười ngốc nghếch với mỗi người. Trong thời gian cả một ngày, tên ngốc hoặc là ngủ hoặc là ngồi xổm bên đường lẩm bẩm trò chuyện cùng với lũ kiến. Nếu như có người trò chuyện bên đường, tên ngốc cũng sẽ ghé lại nghe, cười tít mắt ngó xem cái này cái kia. Quá đáng hơn nữa là, bà Lưu nhìn thấy gã ngồi ở bồn hoa, cởi quần ra để bắt rận, mỗi lần bóp chết một con, bèn vui mừng phấn khởi reo hò.

Đây là đường Quang Vinh cơ mà, thật không ngờ lại xuất hiện một tên ngốc!

Điều này thật không ăn nhập gì cả!

Cư dân của đường Quang Vinh bắt đầu thể hiện thái độ với tên ngốc, không còn ai bố thí đồ ăn cho gã, cũng không còn ai quan tâm đến gã, ai cũng hy vọng gã có thể cụt hứng mà rời khỏi đây, để nơi đây nhanh chóng khôi phục lại được diện mạo đẹp đẽ yên bình như cũ. Thế nhưng tên ngốc vẫn ngày ngày lượn lờ trên con đường Quang Vinh, ngày càng béo mập. Vô lo vô nghĩ, sống rất vui vẻ thoải mái.

Mọi người bắt đầu thầm mong đến mùa đông. Ngày đông giá rét, tên ngốc vừa không có quần áo vừa không có nơi ở, lại chẳng cuốn gói đi sao?

Cuối cùng thời tiết cũng trở lạnh, tên ngốc vẫn ngày ngày xuất hiện trên đường Quang Vinh. Điều khác biệt là trên người gã có thêm một chiếc áo khoác quân đội, trông hãy còn khá mới. Túi của chiếc áo khoác quân đội luôn căng phồng, trong đó nếu không phải là nửa củ khoai nướng thì lại nhét một bắp ngô luộc. Sau khi có chiếc áo khoác bộ đội, tên ngốc lại có thêm một tiết mục - hành lễ quân đội với từng người qua đường. Nét mặt nghiêm túc, động tác trang nghiêm. Sau đó bèn ngồi xuống bên đường, lôi khoai hoặc ngô ra gặm.

Thoắt cái đã đến cuối năm, cư dân vừa mua sắm đồ Tết vừa suy ngẫm: đã đến Tết rồi, tên ngốc này cũng không về nhà thăm bố mẹ ngốc của mình à? Mọi người đều có ý góp tiền để mua cho gã tấm vé tàu cho xong! Lão Tôn bán quán vằn thắn cuối cùng không kìm được, cho tên ngốc nửa bát vằn thắn. Nhân cơ hội gã đang ăn ngấu nghiến, Lão Tôn hỏi gã, “Thằng ngốc, về nhà ăn Tết thôi.” Tên ngốc chuyên tâm ăn, Lão Tôn hỏi mấy lần liền, tên ngốc đều không có phản ứng gì. Khó khăn lắm mới ăn xong, gã cười hi hi với Lão Tôn, giơ cái bát không ra trước mặt Lão Tôn.

“Muốn ăn nữa!”

“Ăn cái chân bà nội mày ấy!” Lão Tôn chửi một câu, giật lấy chiếc bát không, hậm hực quay trở lại phía sau quán.

Đêm thất tịch, nhà nhà đều gói bánh chẻo, xem tiết mục đêm giao thừa. Sau khi kết thúc tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn, tất cả cư dân của đường Quang Vinh đều bước ra ngoài cửa, đốt pháo, đón thần tài, cùng nói với nhau những lời chúc may mắn cát tường. Tên ngốc cũng có mặt trên đường Quang Vinh, đang ăn nửa bát bánh chẻo không biết lấy được từ đâu. Mấy người trẻ tuổi cố tình đốt pháo ngay bên cạnh gã, muốn dọa cho gã sợ hãi bỏ chạy. Tên ngốc lại chẳng sợ hãi, nhìn pháo nổ vang giòn bên cạnh mình, ngược lại còn tỏ ra hưng phấn, xòe hai tay bẩn thỉu dính đầy dầu mỡ ra nhún nhảy. Mỗi lần có pháo hoa lao vút lên bầu trời, tên ngốc bèn vô cùng sung sướng, nhìn chăm chăm vào luồng ánh sáng lan tỏa, kêu a a.

Nhìn tên ngốc vui mừng hớn hở, mọi người cảm thấy phẫn nộ bất bình. Pháo đắt lắm, mình bỏ ra để làm cho một tên ngốc được vui - bị ngốc à?

Đêm giao thừa đó, trên cả con đường Quang Vinh, người vui sướng nhất là tên ngốc này.

Bước sang năm mới, điều mà cư dân đường Quang Vinh mong đợi nhất không phải là tiền vào như nước, cũng không phải là nhà nhà hạnh phúc, mà là đuổi được tên ngốc này đi.

Có thể là ông trời đã nghe được lời khẩn cầu của đường Quang Vinh. Cơ hội đến rồi.

Ngày mồng Một, cậu con trai nhà Lão Đặng dẫn bạn gái đến chúc Tết bố mẹ. Sau khi ăn xong bữa tối, Tiểu Đặng dẫn bạn gái đi trong đêm tối xuống dưới lầu, chuẩn bị đưa bạn gái về nhà. Khi đi đến chiếu nghỉ cầu thang tầng 2, cô bạn gái giẫm vào một thứ gì mềm mềm, tiếp đến liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Bạn gái Tiểu Đặng lúc đó ngất luôn, Tiểu Đặng cũng sợ chết khiếp. Đợi đến khi cậu cuống cuồng lôi điện thoại di động ra soi, mới phát hiện ra cái thứ mềm mềm đó chính là tên ngốc đang cuộn tròn người nằm ngủ trên chiếu nghỉ cầu thang.

Cô bạn gái được đưa đến bệnh viện cấp cứu, Tiểu Đặng nổi giận lôi đình nhưng do nhận được sự ảnh hưởng suốt bao năm qua của đường Quang Vinh, cậu không ra tay thô lỗ với tên ngốc. Nhưng sự việc này cũng không thể cứ thế mà cho qua được, cư dân đường Quang Vinh quyết định mở cuộc họp.

Hội trường được chọn là ở nhà Vương Ái Quốc. Năm đó sau sự kiện giày Warrior, Vương Ái Quốc xung phong bắt trộm đem lại vinh dự cho cả con đường, đã trở thành nhân vật trung tâm của đường Quang Vinh. Hơn nữa, con trai của Vương Ái Quốc cũng đi lính rồi, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già Vương Ái Quốc và người bố bị teo não, nhà tương đối rộng rãi. Người chủ trì cuộc họp đương nhiên cũng là Vương Ái Quốc. Thế nhưng, nhà ông có rộng rãi đến đâu cũng không đủ chỗ cho mười mấy người đại diện cư dân. Cuối cùng, phải mượn mấy chiếc ghế ở chỗ Lão Tôn bán vằn thắn mới tạm đủ dùng. Cuộc họp vốn dĩ được triệu tập lúc 7 giờ rưỡi, lục đục mãi đến hơn 8 giờ mới chính thức bắt đầu.

Vương Ái Quốc đặt chủ đề cho cuộc họp: Tên ngốc này, phải làm sao?

Lão Đặng lên tiếng đầu tiên: “Giày vò cho cho gã đi khỏi đây! Kiên quyết giày vò cho gã đi khỏi đây! Con trai tôi làm bảo vệ, kiếm được cô bạn gái dễ lắm sao? Dọa cho con gái nhà người ta sợ chạy mất, ai đem đến cho con trai tôi một cô vợ chứ?”

Có người cười: “Cũng chẳng phải là lá ngọc cành vàng gì, nhân viên phục vụ khách sạn thôi mà.”

Lão Đặng cứng cổ: “Khách sạn tỉnh đấy!” Có người nói: “Nói thì dễ, giày vò thế nào?”

Lập tức có người đáp: “Cứ tìm mấy người, đưa chiếc xe đến, kéo gã đến khu ngoại thành.”

Vương Ái Quốc lắc đầu: “Không được không được, người của đường Quang Vinh chúng ta, sao có thể làm như vậy được chứ?”

Người đó phản bác: “Nếu không thì giày vò thế nào? Tên ngốc đó hôm nay nằm ngủ ở hành lang lối đi, ngày mai không chừng sẽ nằm ngủ trên giường nhà ai đó.”

Mọi người cười ồ.

Đúng lúc này, ông bố của Vương Ái Quốc chợt hét lên: “Đó là một vị thần tiên.”

Mọi người đều kinh ngạc. Vương Ái Quốc mất hết kiên nhẫn lau nước dãi ở ngực ông lão, nói: “Bố, bố đừng có nói xen vào!”

Cuộc họp tiếp tục. Bà Lưu đề nghị: “Chuyện bắt trói người, đường Quang Vinh chúng ta không làm được đâu. Nhưng tên ngốc dù sao cũng vẫn là con người, nó cũng phải có ăn có mặc, chúng ta cứ mặc kệ nó, đừng cho ăn, cũng đừng cho mặc, lâu dần, nó không ở lại được nữa, tự khắc sẽ phải đi thôi.”

Mọi người thi nhau phụ họa: “Phải đấy, hợp tình hợp lý, lại không phạm pháp - chính chúng ta còn chưa lo được cho gia đình, ai có nghĩa vụ nuôi nó chứ?”

Có người lo lắng: “Nhưng thằng ngốc này cũng không thiếu đồ ăn đồ mặc mà, áo khoác quân đội, khoai nướng, sống vui vẻ thoải mái lắm.”

Lập tức có người đứng ra tố cáo: “Chuyện đó đều trách cô con gái nhà Lão Trịnh bán hoa quả, áo khoác quận đội chính là cô ta đưa cho, còn từng cho cả bánh chẻo nữa!”

Trịnh Tiểu Yến lập tức rụt người về phía sau, cúi đầu im lặng.

Lão Trịnh rất bất mãn: “Tiểu Yến, con nghĩ gì vậy? Mọi người đều dốc hết tâm sức nghĩ cách tống cổ tên ngốc này đi, sao con lại còn muốn giữ nó lại chứ?”

Khuôn mặt Trịnh Tiểu Yến đỏ lựng như quả táo, hất bím tóc, khẽ nói: “Anh ta cũng thật là đáng thương, trời vào đông rồi mà vẫn mặc chiếc áo mạy ô rách...”

Lão Đặng càng nổi nóng: “Nó đáng thương? Con trai tôi ế vợ thì không đáng thương à?”

Có người hùa theo: “Vậy thì để Tiểu Yến làm con dâu ông đi.”

Lại một trận cười rộ lên. Lão Đặng thì lại nghiêm túc ngắm nghía Trịnh Tiểu Yến một hồi, hình như cũng hơi ưng ý - dù sao Trịnh Tiểu Yến cũng là cô gái xinh đẹp nhất trên đường Quang Vinh.

Ông bố của Vương Ái Quốc lại kêu lên: “Đó là một vị thần tiên!”

Vương Ái Quốc xua tay, ra hiệu cho vợ đẩy ông bố vào trong phòng.

Đang cười rộn ràng, con trai của thầy Biện - Biện Thiết Quân đến tìm ông, bảo có mấy người học sinh đến chúc Tết.

Biện Thiết Quân đang học lớp 12, thành tích học tập cũng khá, có hy vọng trở thành sinh viên đại học đầu tiên của đường Quang Vinh. Biện Thiết Quân vừa bước vào, liền có người yêu cầu cậu chàng phát biểu ý kiến. Người có học, chắc chắn có trình độ hơn bọn họ.

Cậu chàng cũng không từ chối, tay đỡ gọng kính, thoạt tiên nhìn Trịnh Tiểu Yến một cái: “Chị Trịnh Tiểu Yến hành động không sai, tên ngốc cũng là người, cũng có nhân quyền. Nhưng sự việc này chỉ dựa vào chúng ta thì chắc chắn không giải quyết được, phải dựa vào tổ chức, dựa vào chính quyền.”

Trình độ quả nhiên có khác biệt.

Vương Ái Quốc đang bị bố mình làm cho buồn bực, nghĩ một lát, lời của Biện Thiết Quân cũng không phải là không có lý, vinh dự là do tổ chức trao tặng, có chuyện thì xin chỉ thị của tổ chức, vậy là đúng quá rồi. Thế là đập bàn quyết định, ngày hôm sau sẽ đi đến tổ chức cộng đồng khu vực để giải quyết vấn đề tên ngốc.

Đã có cách giải quyết sự việc, mọi người đứng dậy giải tán cuộc họp, khi đang lần lượt ra về, lại nghe thấy ông lão ở trong phòng gào thét:

“Đó là một vị thần tiên!”

***

Nhưng mọi người không thể ngờ được, tổ chức cũng không có cách nào hữu hiệu cả.

Thư ký Dương trực ban ở khu cộng đồng nói đầy ý tứ sâu xa: “Truyền thống của đường Quang Vinh chính là giúp đỡ hoàn cảnh khó khăn, vì nghĩa quên mình. Mặc dù anh ta là một tên ngốc, nhưng cũng là một con người, là một phần tử trong nhân dân. Tôi biết mọi người đều sống thanh bần, nhưng xã hội bây giờ cần có văn minh vật chất, cũng cần giữ được văn minh tinh thần mà. Một tên ngốc không đánh người, không hủy hoại đồ vật, anh ta có thể ăn được bao nhiêu, uống được bao nhiêu? Mỗi người chúng ta bớt đi một miếng nhỏ, thì anh ta đã được sống đầy đủ rồi. Bao năm qua, đường Quang Vinh vẫn luôn là điển hình xây dựng văn minh tinh thần của thành phố, điển hình này không thể bị sụp đổ!”

Lão Trịnh có chút không phục: “Không phải là có Viện phúc lợi sao?”

Thư ký Dương xòe tay ra: “Viện phúc lợi ư? Từ lâu đã chật kín người rồi! Nhà nước mỗi năm cấp cho có chút tiền đó, chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Không có sự quyền góp giúp đỡ của xã hội, Viện phúc lợi đã không thể trụ nổi từ lâu rồi. Đường Quang Vinh các vị sao có thể gây thêm phiền toái cho tổ chức được chứ?”

Câu nói này khiến cho người của đường Quang Vinh không tiện nói thêm gì nữa, trong lòng thậm chí còn có chút thẹn thùng. Đúng vậy, tổ chức cũng chẳng dễ dàng gì, đường Quang Vinh nên tiếp tục duy trì sự quang vinh này mới phải.

May mà thư ký Dương cũng không nói quá tuyệt tình, hứa rằng nếu như tên ngốc gây chuyện, tổ chức nhất định sẽ đứng ra giải quyết.

***

Từ đó, tên ngốc chính thức định cư tại đường Quang Vinh. Gã cứ thoải mái tự do lượn lờ trên đường, cười ngớ ngẩn với từng người gã quen hay không quen. Mùa đông lạnh lẽo của phương bắc không khiến cho tên ngốc ủ dột chút nào, gã như thể chưa từng phải huy động đến nhiệt lượng tích trữ trong cơ thể. Mọi người thường xuyên nhìn thấy Trịnh Tiểu Yến nhét cho gã một quả táo hoặc nửa bát mì tôm nóng hổi, thỉnh thoảng còn lau tay lau mặt cho tên ngốc.

Thế nên, tên ngốc này cũng càng lúc càng khiến cho người ta chán ghét.

Từng người dân trên con đường Quang Vinh này đều đang chăm chỉ làm việc và sống rất dè sẻn, nhưng bất luận mọi người chăm chỉ chịu khó ra sao, con số trên cuốn sổ tiết kiệm vẫn chẳng thể tăng lên, nếp nhăn trên mặt lại càng lúc càng nhiều. Thứ có thể khiến cho cư dân vẫn giữ được nét cười trên gương mặt, chính là tấm biển ánh vàng lấp lánh trên cửa. Nhưng, tên ngốc dựa vào đâu mà đến hưởng thụ niềm vinh dự này chứ, lại còn béo tròn ra như thế!

Biện Thiết Quân từng nói, thế giới trong mắt của kẻ ngốc đơn giản hơn bọn họ nhiều, chỉ cần có bốn chữ ăn uống tiểu tiện, anh ta thích làm gì thì làm nấy, tất cả đều dựa vào ý thích. Cho nên mới nói trên con đường này, người hạnh phúc nhất thực ra là tên ngốc.

Mọi người nghe và suy ngẫm, càng thấy bực bội thêm.

***

Xuân qua hè tới. Cùng với sự thay đổi của thời tiết, đường Quang Vinh cũng có sự khác biệt. Tiểu Đặng và cô bạn gái đã chia tay nhau, chiêu bài chữ vàng đường Quang Vinh cuối cùng cũng không thể níu giữ được trái tim của cô nữ phục vụ khách sạn tỉnh. Thú tiêu khiển của anh chàng sau giờ làm chính là tập xà đơn để tăng cường cơ bắp, liếc xéo hoặc là nhìn với ánh mắt sa sầm về phía tên ngốc đang đứng bên cạnh reo hò cổ vũ. Tần suất Biện Thiết Quân xuất hiện càng lúc càng thưa thớt, nghe nói cậu ở nhà chuyên tâm dốc sức chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp III. Trịnh Tiểu Yến lần đầu tiên mặc chiếc váy ngắn. Tên ngốc thì lại cởi chiếc áo khoác quân đội bẩn thỉu đã không còn rõ màu sắc nguyên bản ra. Chiếc áo khoác quân đội sau khi được Trịnh Tiểu Yến giặt sạch sẽ, để trên gác xép cửa hàng hoa quả.

Nhiệt độ ngày càng tăng lên, đường Quang Vinh đang trong thời khắc hài lòng nhất, uể oải nhất trong cả một năm. Có trang phục giản tiện, có hoa quả rẻ, còn thấy đầy đường những chiếc váy hoa, những cặp chân dài và cả các nhóm cư dân vài ba người tụ tập cùng hóng mát sau khi hoàng hôn buông xuống. Điều đặc biệt chính là chi tiết cuối cùng, vẫn giống hệt như buổi tối của đường Quang Vinh mấy chục năm trước!

Quay trở lại quang vinh! Tiếp tục quang vinh!

Mọi người trên đường Quang Vinh đều hào hứng, cả con đường toát ra bầu không khí mờ ám.

Mùa hè cũng là mùa mà tên ngốc thích nhất, gã có thể tùy ý tìm một nơi nào đó để ngủ, có thể bắt châu chấu, chuồn chuồn để nướng ăn, các loại hoa quả nhập về cửa hàng bán hoa quả cũng phong phú hơn. Hơn nữa, tên ngốc cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú với cơ thể mình - điều mà trước nay chưa từng có. Những lần gã ăn no uống đủ, bèn ngồi ở bồn hoa bên đường nghịch ngợm cái thứ thô thiển đó, vẻ mặt thích thú.

Bà Lưu trêu gã: “Tên ngốc, thèm có cô vợ ngốc à?” Tên ngốc sung sướng kêu lên oa oa, lôi cái thứ thô thiển ra.

Bà Lưu nhổ một bãi nước bọt về phía gã, quay người bỏ đi, sau khi đi mấy bước, lại lén quay đầu lại nhìn, nói vẻ khinh miệt: “Đồ lưu manh!”

Vào một đêm khuya cuối tháng 5, trên đường Quang Vinh trước nay vốn rất yên tĩnh đột nhiên có chút xao động. Trong cửa hàng hoa quả nơi góc đường truyền ra mấy tiếng kêu kinh hãi ngắn ngủi, tiếp đến là một bầu không khí tĩnh mịch. Những con người vẫn còn chưa ngủ say giấc không hề phát giác ra điều gì, cho dù trong tiếng kêu kinh hãi đó có lẫn tiếng của tên ngốc.

Ngay hôm sau, trên đường Quang Vinh lan truyền tin tức khiến ai nấy đều kinh ngạc. Trịnh Tiểu Yến bị cưỡng hiếp.

Cả con đường đều sôi sục, ai nấy đều hiểu, đây là sự việc còn ác liệt hơn việc ăn trộm giày gấp trăm lần.

Từng tốp người này đến tốp người khác đến cửa hàng hoa quả nghe ngóng tin tức. Mỗi tốp người đều nhìn thấy cảnh tượng giống hệt nhau: Lão Trịnh đứng ở trước cửa nhảy dựng lên chửi bới, mẹ của Trịnh Tiểu Yến dựa vào cánh cửa phòng ngủ cầu xin cô con gái ra ngoài.

Hiện trường phạm tội vẫn còn, trên giường là một mảng dâu tây lớn bị đè bẹp. Nước dâu chảy đầm đìa, trông rất giống máu tươi.

Lão Tôn kéo Lão Trịnh: “Ông còn chửi bới gì chứ, báo cảnh sát thôi!”

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi. Sau khi nhìn hiện trường một lượt, thoạt tiên hùng hổ giáo huấn cư dân đang đứng vây quanh.

“Các người ồn ào náo loạn gì chứ? Hiện trường bị các người phá hoại hết rồi!”

Hiện trường đã không còn giá trị giám định điều tra gì nữa, chỉ có thể xem Tiểu Yến có thể cung cấp được manh mối gì không.

Nhưng không thể ngờ được, Trịnh Tiểu Yến hoàn toàn không hề phối hợp. Cảnh sát đứng ở ngoài cửa hết lời khuyên nhủ Tiểu Yến mở cửa, trong phòng ngủ, một bầu không khí im ắng. Bà Lưu chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt trắng bệch lên tiếng hỏi mẹ Tiểu Yến: “Con bé này chắc là không nghĩ quẩn đấy chứ?”

Mẹ Tiểu Yến trợn ngược hai mắt, người mềm nhũn ngã xuống. Cảnh sát cũng cuống, bắt đầu tìm kiếm công cụ chuẩn bị phá cửa. Đang bận rộn tiến hành, trong phòng ngủ chợt phát ra âm thanh loảng xoảng, hình như có một cái cốc bị ném vào cửa. Tiếp đến là giọng nói của Tiểu Yến:

“Tôi không sao, các người nếu dám vào, tôi sẽ chết ngay cho các người xem.”

Cảnh sát cũng không có cách nào cả, dặn dò hai vợ chồng Lão Trịnh, bảo con gái ổn định tâm trạng, đợi cô gái mở miệng, rồi liên hệ lại với cảnh sát. Đồng thời, cư dân xung quanh nếu có manh mối, cũng có thể cung cấp cho cảnh sát bất cứ lúc nào.

Trong hai ngày tiếp theo, sự việc của Tiểu Yến đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trên cả con đường Quang Vinh. Mọi người đều suy đoán, là ai đã gây ra?

Bất luận là ai gây ra, tên khốn này cũng phải bị ngàn đao tùng xẻo, cần phải biết rằng, Tiểu Yến là cô gái tốt bụng nhất, xinh đẹp nhất của đường Quang Vinh, là đối tượng lý tưởng mà các chàng trai đến nằm mơ còn mong ngóng. Giờ đây cô gái này đã xong rồi, giống như đống dâu tây bị đè bẹp đó vậy.

Nhà Tiểu Yến thì lại luôn yên bình. Cô gái vẫn không nói lời nào, ngoài lúc đi vệ sinh, những lúc khác đều nhốt mình trong phòng. Ngày ba bữa cơm đều là mẹ cô đưa vào qua cửa sổ. Mẹ Tiểu Yến mấy lần lén nhìn vào từ cửa sổ, thấy Tiểu Yến hoặc là nằm trên giường hoặc là ngồi ở bàn viết vẽ gì đó. Bà thử dò hỏi mấy lần, cô gái từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc, bị hỏi mãi thấy buồn bực, bèn cầm lấy con dao gọt hoa quả đặt ở cổ tay, khiến cho bà vội vàng ngậm miệng lại.

Nhưng xem ra, Trịnh Tiểu Yến không có ý định tự tử.

Sự im lặng của Trịnh Tiểu Yến gây nên cuộc bàn luận càng sôi nổi hơn trên đường Quang Vinh. Cái tên khốn đó là ai, có đáng để cho Tiểu Yến phải bảo vệ hắn như vậy không?

Đến ngày thứ ba, vẫn là bà Lưu phản ứng đầu tiên, mấy hôm nay, sao lại không nhìn thấy tên ngốc đâu cả?

Nhiều người nghe thấy liền bừng nhận ra, đúng vậy, mọi người đều đang quan tâm chú ý đến việc của Tiểu Yến, không ai chú ý đến tên ngốc. Tên ngốc này, hình như mấy ngày liền không xuất hiện ở đường Quang Vinh rồi.

Lập tức có người suy đoán: Liệu có phải là tên ngốc gây ra không?

“Có khả năng, có khả năng.” Bà Lưu lập tức thể hiện sự tán đồng: “Thằng ngốc dạo này bắt đầu giở trò lưu manh rồi, không có việc gì thường táy máy cái thứ của nợ đó của nó.”

Huống hồ, trên cả con đường Quang Vinh, chỉ có Tiểu Yến là đối xử tốt với nó, cô có bảo vệ tên ngốc, nghe cũng hợp lý.

Khi mọi người đang thi nhau triển khai sự suy đoán, chập tối hôm đó, tên ngốc tự quay trở lại.

Tên ngốc có sự thay đổi rất lớn, trên mặt không còn nở nụ cười ngớ ngẩn nữa, nét mặt thể hiện sự sợ sệt, cũng không còn huênh hoang đi lại thoải mái trên đường nữa, mà đi như thể muốn né tránh người khác. Điều quan trọng hơn là, trên mặt tên ngốc có mấy vệt do bị cào rất rõ, trên chiếc áo ba lỗ cũ rách mặc trên người còn có một vết màu đỏ khá rộng.

Lão Tôn cố kìm nén sự khó chịu, đi tới hít hà, lập tức quay trở về báo cáo với vẻ mặt đầy hưng phấn.

“Là nước dâu tây, còn có cả mùi hương thơm ngọt nữa!” Quả đúng là tên ngốc gây ra!

Cư dân trên đường Quang Vinh ngay lập tức tỏ ra phẫn nộ, Tiểu Đặng sấn sổ xắn tay áo, lộ ra cơ bắp rắn rỏi, muốn đưa tên ngốc đến đồn công an xử lý ngay.

Vương Ái Quốc thì lại rất điềm tĩnh, ông nhìn tên ngốc vẫn luôn đứng trước cửa hàng hoa quả liên tục nhòm vào trong, xua tay.

“Mở cuộc họp!”

***

Nơi tổ chức cuộc họp lần này được lựa chọn ở trong cửa hàng hoa quả nhà Lão Trịnh. Sau khi xảy ra chuyện, Lão Trịnh đã không còn tâm trạng nào mà mở cửa hàng, hàng hóa đều hạ giá bán buôn, trong cửa hàng trống không, vừa vặn phù hợp để mở cuộc họp.

Bà Lưu thần thám lên tiếng đầu tiên, nói thẳng luôn kẻ cưỡng hiếp chính là tên ngốc, đồng thời giảng giải tường tận quá trình suy luận của bà. Khi những người tham dự cuộc họp thi nhau gật đầu tán đồng, Lão Trịnh mắt đã đỏ ngầu, lao vào trong bếp lấy ra con dao thái, muốn ra ngoài băm vằm tên ngốc. Mọi người cuống cuồng giành lấy con dao, Lão Trịnh ngồi bệt xuống đất khóc lóc, mũi dãi chảy đầm đìa.

Vương Ái Quốc nhẹ nhàng phê bình Lão Trịnh: “Giờ đã là thời đại nào rồi, không nên tự ý báo thù, phàm có việc gì thì sẽ có tổ chức đứng ra giải quyết. Hơn nữa, đây là đường Quang Vinh, chúng ta không thể gây ra những việc động dao động súng được.”

Lão Trịnh gào khóc mãi không thôi: “Mẹ kiếp, còn quang vinh cái con khỉ, con gái ngoan của tôi đã bị một tên ngốc làm nhục, còn sĩ diện để làm gì, tôi còn muốn băm vằm tên súc sinh này...”

Đúng lúc mọi người đang rối như tơ vò, thầy Biện dẫn Thiết Quân đến.

Mọi người vừa cảm động vừa bất ngờ, xảy ra chuyện lớn như vậy, lại có người có văn hóa đến nói chuyện. Cậu Thiết Quân này thật trượng nghĩa, học hành bận rộn như vậy, còn đến giúp gia đình nhà Lão Trịnh đưa ra hướng giải quyết.

Lão Trịnh như thể nhìn thấy được chỗ dựa, túm ngay lấy tay thầy Biện, luôn tay rung lắc.

“Thầy Biện, thầy có tri thức, hiểu pháp luật, thầy nói xem, tôi chém tên súc sinh này có được coi là trừ hại cho dân không?”

“Trừ hại cho dân”, bốn chữ này khiến cho thầy Biện nhíu mày, ông bỏ tay Lão Trịnh ra, hắng giọng nói: “Lão Trịnh, cho dù việc này là do tên ngốc gây ra, ông cũng không thể chém nó được - bất luận là ai gây ra, đều không thể chém - muốn báo thù thì đã có luật pháp. Hôm nay tôi đến đây, là có lời khác muốn nói với ông.”

Thầy Biện đỡ Lão Trịnh ngồi xuống ghế, tay đỡ gọng kính, rồi lại nhìn khắp lượt mọi người đang trơ mắt nhìn, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

“Con bé Tiểu Yến này, tôi chứng kiến nó từ bé đến lớn, là một đứa trẻ ngoan, không có gì phải bàn cãi.” Thầy Biện nhìn lướt qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt, “Sự việc đã xảy ra rồi, con bé cũng đã không còn trong sạch nữa. Có thể bắt được người đó hay không, tôi thấy chỉ là thứ yếu, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là nghĩ xem Tiểu Yến sau này cần phải sống tiếp như thế nào?”

Các cư dân đều lần lượt gật đầu tán thành. Đúng là người có văn hóa, biết suy nghĩ thấu đáo và nghĩ xa hơn chúng ta.

Lão Trịnh lại khóc nấc: “Sau này? Còn có thể làm thế nào được chứ? Con trẻ đã bị người ta làm nhục rồi, ai có thể lấy nó chứ? Tôi và mẹ Tiểu Yến nuôi được ngày nào tính ngày đó thôi.”

“Đây chính là điều tôi muốn nói với ông, Thiết Quân nhà chúng tôi...” Thầy Biện quay đầu nhìn cậu con trai từ nãy tới giờ vẫn luôn cúi đầu, “trước nay vẫn luôn thích Tiểu Yến. Mặc dù Tiểu Yến lớn hơn nó, nhưng nếu như ông và mẹ Tiểu Yến không có ý kiến gì, thì để... Tiểu Yến theo Thiết Quân nhà chúng tôi nhé!”

Nói rồi, thầy Biện lỗi từ trong túi áo ra một xấp tiền, đưa đến trước mặt Lão Trịnh.

“Đây... coi như là sính lễ”

Sự việc này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt tại đây đều há miệng trợn mắt kinh ngạc. Lão Trịnh gần như giơ tay ra đón lấy tiền theo quán tính, quay đầu nhìn mẹ Tiểu Yến. Bà đã dựa người vào khung cửa, ôm lấy mặt khóc nghẹn.

“Thầy Biện... thầy là ân nhân của gia đình tôi.” Mẹ Tiểu Yến khóc nấc nghẹn, “Thiết Quân,... đứa bé ngoan... Tiểu Yến nhất định sẽ hầu hạ cháu, cháu đừng coi thường con bé,... đừng ức hiếp con bé...”

Thầy Biện huých huých Thiết Quân, cậu chàng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi đáp lời cảm ơn.

Vương Ái Quốc như người bừng tỉnh khỏi cơn mê dẫn đầu vỗ tay, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang vọng khắp cửa hàng hoa quả.

Cái gì là tình yêu sâu nặng tựa núi, cái gì là cảm động đất trời?

Chính là thế này đây.

Bà Lưu thần thám bị giành phần nhân vật quan trọng có chút bất mãn, làu bàu: “Vậy tên ngốc phải xử lý thế nào, có dẫn đến đồn công an nữa không?”

“Có chứ! Điều này còn phải hỏi sao?” Tiểu Đặng ngừng vỗ tay, rồi lại xắn tay áo, “Ông đây còn chờ đợi đến ngày báo thù rửa hận đấy.”

Mọi người lần lượt chuẩn bị hành động, lên tiếng chửi rủa đủ kiểu, xoa tay định đi bắt tên ngốc.

Thầy Biện vội đứng ra dàn hòa, ngăn hết người này đến người khác lại.

“Không vội không vội...” Mặt thầy Biện cũng toát mồ hôi, “Nghe theo tổ chức... chúng ta đừng làm bừa.”

Lão Trịnh nắm lấy tay thầy Biện: “Thầy Biện à, ông thông gia, ông có đại ân đại đức với gia đình tôi, tôi cũng không thể để cho con gái và Thiết Quân bị thiệt thòi - bắt buộc phải cho hai đứa được hả mối hận này!”

Đúng lúc mọi người đang hỗn loạn, cánh cửa phòng ngủ vẫn luôn đóng chặt bao ngày qua chợt mở thình một tiếng.

Cửa hàng hoa quả lập tức trở nên yên ắng, mọi người vẫn giữ nguyên tư thế giằng co, ngẩn người chằm chằm nhìn Trịnh Tiểu Yến bước ra.

Trịnh Tiểu Yến gầy đi rất nhiều, khuôn mặt trái xoan đã trở nên dài ngoẵng, tạo thành nét tương phản khiến cho đôi mắt càng trở nên to hơn. Cô nhìn khắp lượt đám người đang yên lặng, ánh mắt lạnh lùng trong con ngươi hiện lên rất rõ.

“Đừng gây náo loạn nữa.” Trịnh Tiểu Yến lạnh lùng nói, “Không phải là tên ngốc gây ra đâu.”

Đám người thoạt tiên yên lặng, tiếp đến liền trở nên hỗn loạn.

“Vậy thì là ai? Con nói cho bố biết đi!” Lão Trịnh nắm lấy cánh tay Tiểu Yến, bàn tay còn lại nắm chặt con dao thái, “Bố chém nó luôn!”

Tiểu Yến cười cười, trông còn tệ hơn là khóc. Cô từ từ giơ tay lên, chỉ về Thiết Quân đang liên tục lùi lại nấp sau lưng thầy Biện.

“Là cậu ta!”

***

Mọi người trên con đường này phần lớn đều trải qua những tháng ngày bình lặng, chẳng ai có thể ngờ được, một buổi tối bình thường thế này, sự việc lại xoay chuyển một cách kỳ tích như vậy.

Hơn nữa, bố khỉ, lại còn tận hai lần.

Thế nên, tình yêu sâu nặng lại biến thành đại gian giả trung thần, cảm động đất trời biến thành người và thần cùng phẫn nộ.

Lão Trịnh bừng tỉnh ra trước tiên, lỗi xấp tiền đó ném thẳng vào mặt thầy Biện, vung con dao thái lên, lao về phía Thiết Quân mà chém.

“Thằng súc sinh! Đã làm nhục con gái tao, còn muốn lừa nhà tao cả đời - ân nhân, ân nhân cái con mẹ mày!”

Lại là một cuộc hỗn loạn.

Cuối cùng cũng vẫn phải nhờ vào Vương Ái Quốc, vừa ấn chặt Lão Trịnh gần như đang phát điên xuống vừa dặn dò Tiểu Đặng giữ lấy hai bố con thầy Biện đang chực bỏ chạy. Đồng thời, còn không quên dặn bà Lưu đóng cửa sổ cửa hàng hoa quả lại.

Đợi đến khi cục diện dần ổn định, Vương Ái Quốc phủi bụi dính trên người, ngồi xuống thở dốc.

“Hãy nói xem nào, rốt cuộc là chuyện gì?”

***

Theo lời Trịnh Tiểu Yến, tối đó khi cô chuẩn bị đóng cửa hàng, Biện Thiết Quân đột nhiên xuất hiện, nói muốn mua dâu tây. Sau khi mua dâu tây, cứ viện cớ nói hết chuyện này sang chuyện khác, lề mề không chịu đi về. Cuối cùng khi Tiểu Yến đứng dậy bê thùng táo, Biện Thiết Quân từ phía sau bổ nhào tới. Nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Yến, tên ngốc đang nằm ngủ ở bồn hoa lao đến giúp đỡ, bị Thiết Quân cào vào mặt. Sau khi đánh cho tên ngốc bỏ chạy. Thiết Quân đã cưỡng hiếp Tiểu Yến ở sạp dâu tây.

Lão Trịnh sau khi nghe xong, thở phì phò, quay đầu sang hỏi Biện Thiết Quân: “Có phải như vậy không”

Biện Thiết Quân quỳ xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy, giọng sụt sùi: “Bác Trịnh, Tiểu Yến, cháu sai rồi.”

Lão Trịnh chửi một tiếng, giơ chân đạp một cái.

Thầy Biện chắn trước người con trai bèn nhận một cú đá mạnh vào trước ngực, lập tức mắt trợn ngược. Khó khăn lắm mới tỉnh lại, thầy Biện nửa quỳ nửa bò lên mấy bước, ôm lấy chân Lão Trịnh nài xin: “Ông Trịnh, đều tại tôi cả, tôi tạo áp lực quá lớn cho con trẻ. Nó cũng là bị lú lẫn rồi, mới gây ra chuyện như vậy... ông cũng chứng kiến Thiết Quân từ bé đến lớn, nó chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp III rồi... nếu như báo cảnh sát, nó sẽ bị hủy hoại cả cuộc đời... Ông Trịnh, tôi cầu xin ông...”

Lão Trịnh không nói, giơ chân lên định đá. Vương Ái Quốc vội vàng ngăn ông lại, quay sang nói với Tiểu Yến: “Con bé này, sao lại không nói sớm chứ!”

Trịnh Tiểu Yến vẫn dựa vào khung cửa, lạnh lùng đứng một bên quan sát, thấy Vương Ái Quốc hỏi, nghĩ một lát, từ tốn nói: “Bởi vì cháu thích cậu ta.”

Câu nói vừa thốt ra, mọi người đều ngẩn người.

“Từ nhỏ cháu đã thích Thiết Quân. Cậu ấy học giỏi, có văn hóa - cháu biết là cháu không xứng với cậu ấy.” Trịnh Tiểu Yến ngẩng đầu, nước mắt ầng ậc nhìn Biện Thiết Quân, “Cho nên, tối hôm đó, cháu không hô hoán, sau đó cháu cũng không tố cáo cậu ta.”

Thầy Biện vừa cuống cuồng vừa bực: “Vậy... vậy bây giờ hà tất lại phải nói ra?”

Biện Thiết Quân cũng ngẩng đầu nhìn Tiểu Yến, trong ánh mắt hoảng sợ có thêm một tia hy vọng và cầu xin.

“Bởi vì mọi người định đổ oan cho tên ngốc. Thiết Quân động vào cháu, cháu cũng chẳng cảm thấy làm sao cả.” Trịnh Tiểu Yến từ từ rướn thẳng người, “Nhưng bây giờ các người lại tới để giả làm người tốt, đến xin cưới, điều này đối với cháu mới thực sự là nỗi sỉ nhục lớn nhất.

Mọi người trong cửa hàng hoa quả đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Vương Ái Quốc đứng dậy, nhặt từng tờ tiền rơi tản mạn dưới đất lên. Sau đó, ông đi đến trước mặt Biện Thiết Quân, khẽ hỏi: “Thiết Quân, cháu có thích Tiểu Yến không?”

Biện Thiết Quân hơi ngỡ ngàng, quay sang nhìn bố. Sau khi nhận được ánh mắt nghiêm khắc của bố, Biện Thiết Quân liên tục gật đầu: “Thích, thích.”

Vương Ái Quốc nở nụ cười như trút được gánh nặng ngàn cân, quay người nói với mọi người. “Thực ra, chuyện này cũng dễ giải quyết.”

Vương Ái Quốc suy nghĩ thế này, nếu Biện Thiết Quân và Tiểu Yến đều đã thích nhau, cũng không nên coi đó là cưỡng hiếp, cứ coi như là đôi nam nữ đã đâm rách một lớp giấy dán cửa sổ mà thôi. Chỉ cần sau này hai đứa kết hôn, sự việc này có thể kết thúc được rồi. Nhưng, dù sao nếu đã báo cảnh sát, thì phải có lời với đồn công an. Còn về việc ai là người đứng ra chịu tội thay, đương nhiên tên ngốc là nhân vật phù hợp nhất rồi.

Mọi người cùng nhìn nhau suy ngẫm. Trịnh Tiểu Yến lập tức thể hiện sự phản đối.

“Cháu không lấy cậu ta - cháu đã không còn thích cậu ta nữa rồi.” Trịnh Tiểu Yến lau nước mắt, “Mấy hôm nay, cháu vẫn luôn đợi Thiết Quân đến xin lỗi cháu, thậm chí cháu còn viết thư cho cậu ta. Nhưng” Trịnh Tiểu Yến nhìn Biện Thiết Quân, “cậu luôn trốn tránh.”

Trịnh Tiểu Yến thở hắt ra, chậm rãi nói: “Cậu là một kẻ nhu nhược, một kẻ vô dụng dám làm không dám chịu. Cậu còn chẳng bằng tên ngốc, anh ta còn biết trả ơn tôi. Tôi sẽ không lấy cậu đâu. Tôi muốn tố cáo cậu, ác giả ác báo...”

“Tiểu Yến!” Vương Ái Quốc chau mày cắt ngang lời cô: “Cháu phải suy nghĩ đến đại cục! Điều này liên quan đến đường Quang Vinh...”

“Đường Quang Vinh, có quang vinh không?” Trịnh Tiểu Yến lớn tiếng mỉa mai, “Các người muốn bảo vệ cho một tên phạm tội cưỡng dâm, đổ oan cho một tên ngốc, điều này có vẻ vang không?”

“Thực ra, điều Ái Quốc nói không phải là không có lý!” Lão Tôn ngẫm nghĩ, chậm rãi nói, “Như vậy thì đường Quang Vinh sẽ có thêm một sinh viên đại học, Tiểu Yến cũng có tấm chồng - cái thằng ngốc đáng ghét đó cũng có thể rời khỏi đường Quang Vinh chúng ta rồi.”

Mọi người đều ghé tại thì thầm. Đúng vậy, một mũi tên trúng ba con chim. Sóng gió của đường Quang Vinh như vậy là có thể bình lặng được rồi, thậm chí, càng quang vinh hơn.

Nhưng, cuối cùng vẫn cứ phải nghe người trong cuộc. Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào gia đình ba người nhà họ Trịnh.

Lão Trịnh sa sầm nét mặt, đột nhiên nói với mẹ Tiểu Yến: “Bà đưa Tiểu Yến vào trong phòng.”

Trịnh Tiểu Yến rõ ràng biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì, lập tức giãy giụa.

“Không được! Con quyết không lấy cậu ta đâu!” Trịnh Tiểu Yến đẩy mẹ cô ra, “Các người cũng không thể đổ oan cho tên ngốc được! Quyết không thể được!”

Dưới sự hỗ trợ của bà Lưu, hai người vừa đẩy vừa kéo Tiểu Yến vào trong phòng ngủ, thình một tiếng, khóa chặt cửa lại. Cho dù như vậy, tiếng chửi bới tức giận của Tiểu Yến vẫn vang lên từng hồi truyền ra ngoài.

Lão Trịnh nghe tiếng chửi bới của Tiểu Yến, giơ tay lên chỉ vào Biện Thiết Quân, hạ giọng rít lên: “Mày, lại đây!” Biện Thiết Quân vội vàng quỳ bò tới.

“Mày hãy lập lời thề cho tao, bất luận sau này mày học cao đến đâu, tiền đồ rộng mở thế nào cũng đều phải đối xử tốt với Tiểu Yến.” Lão Trịnh nhìn chằm chằm vào mắt Biện Thiết Quân, “Cả một đời!”

Biện Thiết Quân cuống quýt dập đầu lạy: “Cháu xin thề, nếu như cháu ức hiếp Tiểu Yến, thì cháu sẽ bị sét đánh chết. Chết không toàn thây!”

Lão Trịnh người mềm oặt xuống như thể trong khoảnh khắc đã già đi hơn chục tuổi, ông vùi mặt vào hai lòng bàn tay, qua kẽ ngón tay ép ra mấy chữ.

“Nghe theo ý mọi người đi.”

Thế là nhanh chóng có được ý kiến thống nhất. Tối hôm đó là tên ngốc đã cưỡng hiếp Tiểu Yến, Thiết Quân nghe thấy động tĩnh, đến cứu Tiểu Yến, cào bị thương tên ngốc. Thiết Quân mãi không đến đồn công an làm chứng vì sợ lỡ mất kỳ thi tốt nghiệp cấp III.

Tối đó, trên đường Quang Vinh lại tái hiện màn quang vinh của hai mươi mấy năm trước. Mười mấy nhân viên trị an tích cực cùng với người làm chứng Biện Thiết Quân đã bắt giữ tên tội phạm cưỡng dâm, áp giải gã đến cơ quan công an ngay trong đêm.

Điều không thuận lợi chính là bố Vương Ái Quốc ngay đêm đó lại phát bệnh lần nữa, bò lên bệ cửa sổ hét lớn:

“Đó là một vị thần tiên!”

Nhưng Vương Ái Quốc đã không còn để tâm được đến bố mình nữa rồi. Trước khi rời đi, ông lại một lần nữa nhấn mạnh với những cư dân tham gia áp giải: cuộc họp tối nay ở cửa hàng hoa quả, là bí mật của đường Quang Vinh.

Bí mật vĩnh cửu.

Cơ quan công an lập tức bắt giam tên ngốc, còn ghi chép lời làm chứng của Biện Thiết Quân. Khi lấy lời khai của người bị hại Trịnh Tiểu Yến, do cô vẫn ở trong giai đoạn tinh thần rất không ổn định, nên không thành công. Nhưng chẳng có vấn đề gì lớn. Bởi vì theo như bản báo cáo giám định mà cơ quan giám định đưa ra, tên ngốc hoàn toàn không có năng lực chịu trách nhiệm hình sự. Căn cứ vào tình tiết gây rắc rối của tên ngốc, gã bị đưa vào bệnh viện An Khang của thành phố C cưỡng chế điều trị.

Một đợt sóng gió, cuối cùng cũng được yên bình. Đường Quang Vinh đã khôi phục lại sự bình lặng vốn có. Bởi vì không còn tên ngốc, thậm chí lại càng bình lặng hơn.

Thế nhưng, sự bình lặng này cũng không duy trì được lâu. Đêm trước hôm diễn ra kỳ thi tốt nghiệp cấp III, Trịnh Tiểu Yến vốn vẫn luôn bị bố mẹ giam lỏng ở nhà đã thoát ra ngoài, chạy đến trước cổng nhà chồng tương lai của cô, dùng dây quần thắt cổ tự tử trên ống dẫn khí nóng. Sáng sớm ngày hôm sau, cậu học sinh cấp III Biện Thiết Quân được bố mẹ tháp tùng đưa ra khỏi nhà, vừa nhìn thấy Trịnh Tiểu Yến treo lơ lửng giữa không trung, lập tức ngất lịm.

Đương nhiên cậu ta không thể tham gia kỳ thi tốt nghiệp cấp III nữa rồi, điều tồi tệ hơn chính là, Biện Thiết Quân đã thực sự phát điên luôn.

Từ đó, trên đường Quang Vinh mất đi một cô gái bán hoa quả xinh đẹp, có thêm một kẻ điên quần áo xộc xệch cả ngày lảm nhảm.

Cho dù như vậy, cái bí mật đó từ đầu đến cuối vẫn không được công khai. Người của đường Quang Vinh dường như đều ngầm hiểu phải giữ kĩ cái bí mật đó, thể nhưng điều này lại mang đến một kiểu ám hiệu ngầm. Mặc dù cư dân vẫn ngày ngày đi làm tan ca, đi chợ nấu cơm, nhưng khi gặp mặt nhau, luôn nhìn nhau một lượt từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười mỉm toát ra vẻ thần bí.

Đúng vậy, tôi biết bí mật của anh, anh biết bí mật của tôi. Điều quan trọng là, bí mật này không hề vinh quang chút nào.

Bí mật của đường Quang Vinh cuối cùng đã khiến nó lụn bại mà không thể nào chống đỡ nổi, phàm là người có khả năng rời khỏi nơi đây đều không thể nào chịu đựng nổi bầu không khí quái dị của đường Quang Vinh nữa. Dần dần, cư dân của đường Quang Vinh càng lúc càng ít đi, vinh quang ngày trước đã không còn tồn tại nữa. Mấy năm sau, nhà nước quyết định di dời toàn bộ đường Quang Vinh, dùng vị trí này để phát triển kinh doanh, những cư dân còn lại dọn đi với tốc độ nhanh chóng như chạy trốn. Chỉ có gia đình ba người Vương Ái Quốc vẫn kiên trì bám trụ, hy vọng có thể được thêm tiền bồi thường giải tỏa.

Thế là, mọi người thường nhìn thấy Vương Ái Quốc đẩy xe đẩy chở ông bố, cứ đi đi lại lại cô độc trên con đường Quang Vinh vắng vẻ. Đầu óc ông lão càng lúc càng bất ổn, cứ nghiêng đầu mặc cho nước dãi chảy đầm đìa xuống trước ngực, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Đó là một vị thần tiên.”

Vương Ái Quốc vẫn thường hừ mũi, một tên ngốc, nếu nó là thần tiên, chắc tôi là Phật tổ rồi.

Hôm đó, thời tiết rất xấu, trên bầu trời dày đặc mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm truyền tới. Vương Ái Quốc đã đẩy xe đẩy của bố mình quay về nhà từ lâu. Đến nửa đêm, mưa giống ập xuống. Những hạt mưa to nặng hạt đập lộp bộp xuống những mái nhà cũ kĩ của đường Quang Vinh, như thể một khúc nhạc đơn điệu có quy luật. Nửa sau của đêm, mưa giông vẫn không ngừng, gió lốc nổi lên. Cuối cùng tấm biển tên đường hoen gỉ ở đầu đường Quang Vinh đã rơi xuống giữa cơn gió lốc, ba chữ “Đường Quang Vinh” chìm ngập trong bùn nước, không còn nhìn rõ được nữa.