Truyện thứ 6 LÚM ĐỒNG TIỀN
Lúm đồng tiền?
Cô đột nhiên cảm thấy ký ức của mình xuất hiện trở ngại, cô không nhớ người phụ nữ trong bức ảnh có lúm đồng tiền hay không. Cho dù trong những buổi chiều bận rộn đó, cô thường tỏ vẻ hờn dỗi cố tình nằm lì thêm ở trên giường, xem đi xem lại bức ảnh của người phụ nữ rất nhiều lần, cô vẫn không thể khẳng định trên khuôn mặt người phụ nữ có lúm đồng tiền hay không.
***Khi cô vội vàng đến bệnh viện, anh đang hút đờm cho người phụ nữ.
Cô đứng ở cửa, vừa cố gắng bình ổn hơi thở, vừa nhìn bóng lưng anh.
Anh gầy đi rồi, bên dưới chiếc áo jacket nam nhăn nhúm, có thể nhìn thấy hai chiếc xương bả vai nhô lên, tấm lưng thường ngày thẳng tắp, lúc này trông hơi gù. Anh khẽ nghiêng mặt, mái tóc dính nhơm nhớp bù xù, phía trên vành tai lộ ra một đường da đầu màu trắng.
Phòng bệnh hơi bừa bộn, không hề gọn gàng sáng sủa như trong suy nghĩ, trên bức tường lốm đốm vết bẩn, có mấy chỗ bong cả lớp sơn tường, lộ ra mảng xi măng màu xám đen.
Trong phòng bệnh có bốn chiếc giường, trong đó hai chiếc có người bệnh nằm, trên chiếc giường thứ hai kề sát cửa sổ, người phụ nữ của anh đang nằm.
Trên giường bệnh bên cạnh là một người nam giới gầy đét, trên chiếc ghế nhỏ đặt cạnh giường là một người phụ nữ thấp béo, quần áo lôi thôi lếch thếch đang nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ.
Anh đã quay trở lại, chai coca đựng nước trắng đến một nửa. Anh hào hứng cắm hoa vào trong chai coca, thận trọng đặt ở giữa chiếc tủ đầu giường.
Đây là hoa gì mà thơm vậy?
Hoa cẩm chướng. Cô trả lời khô khốc, đột nhiên cảm thấy không có gì để nói.
Ồ. Anh nhìn chằm chằm vào hoa một lúc, chợt đứng bật dậy, dịch chai coca về phía gần giường, rồi lại hướng tất cả các bông hoa về phía người phụ nữ.
Anh nhìn hoa, cánh mũi chốc chốc lại phập phồng, cô nhìn anh.
Sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, râu ria đen sì mọc khắp cằm, trong mắt đầy tia máu đỏ, khóe mắt còn dính dử mắt.
Tối qua không được nghỉ ngơi đầy đủ à? Cô khẽ hỏi.
Ừm. Anh giơ tay lên khều hai cái trên mặt, ngón tay miết mấy cái, rồi búng đi. Ngày nào cũng vậy, cũng quen rồi.
Đi rửa mặt đi. Em trông cô ấy cho.
Ừm. Anh nghe theo, lấy một chiếc chậu rửa mặt nhựa dưới gầm giường. Có chuyện gì, ra hành lang gọi anh một tiếng là được.
Khi anh quay trở lại, trông đã sảng khoái mát mẻ hơn nhiều, tóc ướt sườn sượt, làn da trên mặt cũng có sự đàn hồi, có sắc hồng hào.
Em đã ăn cơm chưa? Anh vừa lau đầu vừa hỏi.
Em ăn rồi. Cô nói dối, bắt đầu từ 5 giờ rưỡi sáng nay khi nhận được cuộc điện thoại của anh, cô còn chưa ăn gì cả.
Ừm, vậy anh không nhường em nữa. Anh giơ tay lấy một cái bát nhựa để trên tủ đầu giường, trong đó có hai chiếc bánh bao không còn nóng và một quả trứng gà luộc trà. Anh nhai nhồm nhoàm mấy nhát rồi nuốt chửng, sau đó bóc vỏ trứng, nước màu nâu sẫm chảy ra, anh vội ghé sát miệng lại mút vỏ trứng, mấy giọt nước chảy xuống ngực, anh giơ tay lau qua loa vài cái, thoắt cái đã tiêu diệt xong quả trứng gà luộc trà.
Cô rất muốn lấy giấy ăn trong túi ra lau sạch cho anh, nhưng cảm giác người phụ nữ thấp béo giường bên thỉnh thoảng lại ném tia nhìn hiếu kỳ sang, bèn rụt tay lại.
Anh bị lòng đỏ quả trứng làm cho mắc nghẹn, vừa cố gắng nuốt xuống, vừa cầm lấy chai nước thủy tinh ở trên tủ đầu giường, uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Ăn xong, trông anh rõ ràng phấn chấn hơn, trong mắt đã khôi phục lại sự giỏi giang và linh hoạt mà cô vốn thân thuộc. Anh cúi người nhìn người phụ nữ đang ngủ say, rút từ trong túi áo ra một bao thuốc, xua xua tay ra hiệu cho cô đi ra với anh.
***
Người gây ra tai nạn giao thông mặc dù đồng ý bồi thường, nhưng người phụ trách của công ty đó vẫn luôn không chịu lộ diện. Sáng sớm hôm nay, luật sư gọi điện đến, nói đã hẹn được đối phương thương lượng việc bồi thường, nếu như có thể thương lượng ổn thỏa, ngay trong ngày sẽ có thể nhận được tiền. Anh không tìm được ai có thể nhờ cậy, bèn gọi cô đến.
Cô nghe xong không nói gì, chỉ dùng mũi chân vẽ hình tròn xuống hành lang lát đá terazzo.
Anh nghiêng người dựa vào bệ ô cửa sổ, hút thuốc lá, khi nói, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn cô. Cô không rõ có phải là vì ngại ngùng hay không, nếu đúng như vậy, cô sẽ cảm thấy được an ủi.
Vậy, em cần làm gì?
Rất đơn giản. Cuối cùng anh quay đầu lại, mỗi hai tiếng đồng hồ giúp cô ấy trở người và hứng nước tiểu một lần, đến trưa hút dịch đờm một lần cho cô ấy, nếu như 5 giờ chiều nay anh còn chưa kịp quay về, thì phải hút thêm một lần nữa.
Ồ, hút như thế nào?
Anh dạy em. Anh ném đầu thuốc lá, đứng thẳng dậy đi về hướng phòng bệnh, mới đi vài bước, phát hiện ra cô vẫn đứng nguyên vị trí cũ, không hề nhúc nhích.
Anh do dự một lát, bước tới, ôm lấy đôi vai cô.
Đã hơn ba tháng không thân mật, cảm giác nép vào lòng anh có hơi lạ lẫm. Điều này khiến cơ thể cô trong khoảnh khắc tiếp xúc liền có chút kháng cự theo bản năng. Nhưng khi cảm nhận được sự thô ráp của râu nơi cằm anh lướt qua trên trán, cô bất giác lại áp sát vào.
Trên người anh không phải là mùi vị hỗn hợp của khói thuốc và nước hoa nam, mà là mùi vị kỳ quái của quần áo mặc lâu ngày và dung dịch khử khuẩn.
Anh đặt một nụ hôn khô khốc lên trán cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được vân môi của anh. Tiếp đến, anh buông tay ra.
Đi thôi, thời gian hơi gấp.
***
Trong phòng bệnh, anh tỉ mỉ giảng giải cách sử dụng máy hút dịch, sự chuyên tâm và nghiêm túc của anh khiến cô nhớ đến dáng vẻ của anh khi ở công ty, bất giác hơi lơ đễnh.
Đã hiểu chưa?
Ừm, hiểu rồi. Cô bị hỏi đột ngột nên thoáng ngẩn người, rồi mới gật đầu. Anh cười, kéo ngăn kéo ở ô tủ đầu giường ra.
Bên trong có giấy và bút, mỗi lần sau khi hứng nước tiểu và hút dịch đều ghi thời gian và số lượng vào giấy. Có hai túi trà ở bên trái, túi bóc rồi là trà Phổ Nhĩ, túi chưa bóc là trà hoa nhài, buổi sáng em bón trà hoa nhài cho cô ấy nhé.
Tại sao lại là trà hoa nhài?
Không có gì, chỉ là để thay đổi khẩu vị cho cô ấy chút thôi. Anh cười.
Thấy anh cười, cô bất giác cũng cười theo.
Nụ cười đã có sức lan tỏa tới anh, anh hình như cũng trở nên vui mừng, nhanh nhẹn xách túi da lên, lật giở hóa đơn bên trong đó, rồi lại cất cẩn thận vào.
Cô nhận ra mình vẫn đang cầm lọ đựng dịch, cô nhìn các số khắc trên đó, đột nhiên nhớ ra một việc.
Mỗi lần phải hút bao nhiêu mới được?
Cái này thì không có quy định. Anh giơ tay ra chỉ vào vạch trên bình, khoảng 30ml, em đừng chỉ nhìn vào con số, chỉ cần sau khi hút đờm xong, trên má cô ấy hiện lên lúm đồng tiền thì chứng tỏ cô ấy đã dễ chịu rồi.
Lúm đồng tiền?
Đúng vậy, lúm đồng tiền. Anh hình như cho rằng cô không hiểu ý nghĩa của từ “lúm đồng tiền”, giơ tay chỉ vào mặt mình ra hiệu.
Ồ. Cô gật đầu, trong lòng cũng không rõ rốt cuộc là đã hiểu chưa.
Được rồi, anh phải đi đây, em vất vả rồi. Anh khoác túi da lên vai, nhìn cô một cái thật tha thiết.
Đúng vậy, tha thiết. Ánh mắt này khiến cô cảm thấy được sự bất lực và dựa dẫm tin tưởng của anh.
Ừm, yên tâm đi.
Chính vào lúc này, người phụ nữ trên giường đột nhiên phát ra âm thanh lẹt bẹt bên dưới tấm chăn.
Hai người đều ngẩn người, khi cô đang kinh ngạc, trên mặt anh lại nở ra nụ cười rạng rỡ.
Ây da - anh ghé lại, vén góc chăn đắp trên người phụ nữ, lại đánh rắm rồi à? Ngoan lắm!
Anh trêu chọc quạt tay về phía người phụ nữ. Tự mà ngửi xem, có thối không nào? Người phụ nữ vẫn nằm im không hề nhúc nhích, bộ dạng không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Cô há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt này, người phụ nữ thấp béo ở giường bên cạnh thì lại cười hềnh hệch, xì hơi được là việc tốt mà.
Anh tươi cười rạng rỡ đắp lại góc chăn như cũ, ngẩng đầu nói với cô, anh đi đây. Nói xong, bèn đứng dậy bước ra khỏi phòng.
***
Trong phòng bệnh liền trở nên yên ắng, cô đột nhiên cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết phải làm gì, hồi lâu sau mới sực nhớ ra mình vẫn đang xách cái máy hút dịch. Cô cúi người nhét cái máy hút dịch xuống dưới gầm giường, rồi lại đứng thẳng dậy nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng đi đến cửa sổ.
Thành phố đang dần dần tỉnh giấc, người đi lại trên đường cũng đông dần lên, chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa sổ đã trở nên vô cùng ồn ào. Trong đoàn người hối hả đó, cô nhìn thấy anh đang đứng đợi ở bến xe buýt.
Một chiếc xe buýt đi tới, vừa nãy vẫn là từng nhóm hai, ba người, giờ lập tức cùng vây tới, anh bị chen lấn kẹp giữa đám đông, cổ áo bị xô lệch ra đến vai. Cửa sau của xe buýt mở ra, có mấy người bước xuống, có thêm nhiều người chen chúc ở cửa trước, chiếc túi da anh khoác trên vai đã hai lần bị chen lấn đến độ rơi khỏi vai, anh một tay giữ dây túi da, tay còn lại gắng sức nắm lấy cửa xe. Xô đẩy, chen lấn, mấy giây sau, cuối cùng anh cũng chen lên được xe buýt giữa đám người ăn mặc tối tăm. Chiếc xe đó cũng như thể đã quá tải, sau khi xả ra mấy luồng khói đen, từ từ chuyển động.
Cô dõi theo chiếc xe cho đến khi nó biến mất khỏi ngã rẽ trên đường, bàn tay nắm chặt mới từ từ thả ra.
Ánh nắng càng lúc càng đậm đặc chiếu rọi vào khu vực nhỏ phía trước, cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới có 7 rưỡi. Cô chợt nhận ra, đây sẽ là một ngày thật dài, dài đằng đẳng đến nỗi khiến con người ta tuyệt vọng, khiến ta không có dũng khí quay đầu lại đối diện với người phụ nữ đang năm trên giường.
Cô vẫn quay đầu lại, chậm rãi đi đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế con cứng ngắc.
Người phụ nữ thấp béo ghé tới, trong tay cầm một con dao nhỏ và một quả táo.
Thật không dễ dàng gì.
Cô không biết nên đáp lời ra sao, chỉ ừm một tiếng mang tính tượng trưng.
Cô là gì của cô ấy?
Cô thấy hơi lúng túng, nghĩ một lát, nói, tôi là em chồng chị ấy.
Ồ, người phụ nữ thấp béo gật đầu vẻ khoa trương như thể bừng hiểu ra, anh trai cô thật không dễ dàng gì.
Cuối cùng cô cũng hiểu được câu “thật không dễ dàng gì” thì ra là ám chỉ anh.
Thân phận “em chồng” hình như khiến cho người phụ nữ thấp béo cảm thấy mình và cô lập tức trở nên thân thiết, bèn kéo luôn ghế ngồi đối diện chiếc giường.
Người đàn ông có thể tận tình chăm sóc vợ mình như vậy thật là hiếm gặp. Người phụ nữ thấp béo vừa gọt táo vừa lẩm bẩm, ánh mắt lại luôn chăm chú nhìn khuôn mặt người phụ nữ đang nằm trên giường, cô xem chị dâu cô được anh ấy chăm sóc chu đáo quá, béo trắng.
Cô lo lắng nhìn con dao nhỏ trong tay người phụ nữ thấp béo, như thể lo sợ nhát dao tiếp theo sẽ có khả năng gọt vào ngón tay cô ta. Nhưng vỏ táo lại ngày một dài ra giữa ngón tay linh hoạt của người phụ nữ thấp béo, cuối cùng hoàn chỉnh rơi xuống đất. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão Trương, có muốn ăn không? Người phụ nữ thấp béo khẽ nghiêng đầu, lớn tiếng nói về phía sau.
Người đàn ông gầy đét có tên Lão Trương đó hình như phát ra chút âm thanh yếu ớt, cô gần như không thể khẳng định được là có nghe thấy không, nhưng lại thấy người phụ nữ thấp béo ở một tiếng, cắn phập một miếng táo to.
Cô chuyển dời ánh mắt từ khóe miệng bắn đầy nước táo ra xung quanh của người phụ nữ thấp béo sang gương mặt của người phụ nữ nằm trên giường.
Ngắm nghía một lúc, cô mở miệng hỏi: “Chị ấy... chị dâu tôi bị thế này bao lâu rồi?”
Không biết, người phụ nữ thấp béo vừa nhồm nhoàm nhai táo vừa trả lời, nghe không rõ, từ khi Lão Trương nhà chúng tôi vào phòng này, cô ấy đã ở đây rồi. Chắc cũng phải đến hai, ba tháng rồi.
Chưa tỉnh lại lần nào sao?
Haiz! Người phụ nữ thấp béo nuốt miếng táo, nếu đã từng tỉnh lại thì còn nằm ở đây làm gì chứ?
Vậy còn có thể tỉnh lại được nữa không?
Ai biết được! Người phụ nữ thấp béo lấy mu bàn tay lau khóe miệng, bác sĩ chỉ nói quan sát, quan sát có giới hạn thời gian không? Hai tháng hay hai mươi năm cũng không rõ.
Cô gật đầu, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, không rõ là lấy làm may mắn hay là lo lắng cho người phụ nữ, còn thấp thoáng có tia hy vọng.
Người đàn ông tên Lão Trương lại nói vài lời khiến người ta không thể nào nghe rõ được, người phụ nữ thấp béo không buồn quay đầu lại, chỉ nói biết rồi, biết rồi, đợi một lát, rồi lại vẫn chuyên tâm ăn táo, bất chợt hỏi một câu: Cô không thường xuyên về thăm nhà à?
Cô ngẩn người, đúng vậy, tôi làm việc ở vùng khác. Cô nói dối.
Ở đâu vậy? Người phụ nữ thấp béo vẫn truy hỏi.
Đại Liên. Cô tùy ý nói ra một địa danh.
Người phụ nữ thấp béo cuối cùng cũng ngừng đặt câu hỏi, nhét miếng táo cuối cùng vào miệng, rồi lại rút mấy tờ giấy ăn để trên tủ đầu giường ra lau tay và con dao.
Thường xuyên về thăm anh trai cô đi, một người đàn ông như vậy, thật làm khó cho anh ấy rồi.
Ngay lập tức trước mắt cô hiện lên đường da đầu màu trắng bên tai anh, trong lòng nhói đau, nhưng lại có chút đố kỵ.
Vậy còn biết làm thế nào? Cô rầu rầu nói, đó là vợ anh ấy mà.
Chậc! Người phụ nữ thấp béo nói vẻ bất cần, vợ thì sao chứ?
Người phụ nữ ở giường số 4, mấy hôm trước vừa mới xuất viện. Người phụ nữ thấp béo chỉ vào chiếc giường trống, cũng tai nạn giao thông như chị dâu cô. Chồng cô ta thì thế nào chứ? Cả tuần liền chẳng thấy bóng dáng đâu cả, cả ngày chỉ biết đòi tiền đối phương, cầm được tiền rồi thì cũng mặc kệ vợ mình luôn. Người phụ nữ đó thật là thảm, tiểu tiện đều ở cả trên giường, cái mông loét cả một mảng to thế này.
Hai tay người phụ nữ thấp béo khum vào nhau, ước lượng ra độ rộng của mảng loét. Cô tưởng tượng dáng vẻ của mảng loét, bất giác da đầu trở nên tê dại.
Cho nên ấy mà, vợ chồng cũng không thể tin tưởng được đâu, như anh cô là đã tốt lắm rồi. Người phụ nữ thấp béo tổng kết.
Lão Trương lại lí nhí nói gì đó, vẫn không nghe rõ, nhưng có thể đoán được ý tứ trong lời nói có vẻ tức giận. Người phụ nữ thấp béo hậm hực nói được rồi được rồi, bèn đứng dậy, nhanh nhẹn đi tới đó.
Cô nghĩ đến câu nói “vợ chồng cũng không thể tin tưởng được”, bất giác cũng cảm thấy buồn bã hụt hẫng.
Đang suy nghĩ mông lung, cửa phòng chợt bật mở ra, một chiếc xe đẩy nhỏ cót két đẩy vào.
Hai giường, truyền dịch, đo nhiệt độ cơ thể. Một cô điều dưỡng đeo khẩu trang trắng, chỉ lộ ra hai con mắt, giọng nói lạnh như băng. Người phụ nữ thấp béo nâng một cánh tay gầy guộc của Lão Trương lên, chăm chú nhìn điều dưỡng hoàn thành toàn bộ quy trình truyền dịch, rồi lại nhét một chiếc nhiệt kế xuống dưới nách Lão Trương.
Tiền trong thẻ của cô không còn nhiều nữa, mau đi nộp phí đi.
Người phụ nữ thấp béo không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch.
Chiếc xe nhỏ đẩy sang bên này, “Khẩu trang trắng” nhìn thấy cô ở bên giường, ơ lên một tiếng.
Chồng cô ấy đâu?
Anh ấy đi xử lý công việc, tôi là em gái anh ấy. Cô lúng túng đứng dậy.
“Khẩu trang trắng” ừm một tiếng, thao tác truyền dịch rất nhanh nhẹn, rồi kẹp kẹp nhiệt kế xuống dưới nách.
Cô thả lỏng hai tay đứng bên cạnh “Khẩu trang trắng”, không biết nên làm gì.
Nhớ hút dịch đúng giờ. “Khẩu trang trắng” nhìn máy hút dịch dưới gầm giường, cô tự hút hay là để chúng tôi hút?
Gì cơ?
Anh cô yêu cầu cao, mỗi lần hút đờm đều không tin tưởng chúng tôi, nhất định phải tự hút, nói là phải nhìn thấy lúm đồng tiền mới được. “Khẩu trang trắng” nói vẻ quái đản kỳ quặc, cô tự hút hay là để chúng tôi hút?
Cô thoáng do dự, “Khẩu trang trắng” sốt ruột, đến lúc đó hẵng hay vậy, nếu cô không tự tin làm được thì gọi chúng tôi. Nói xong bèn đẩy chiếc xe kêu leng keng ra ngoài.
Khi đi đến cửa, “Khẩu trang trắng” chỉ vào vỏ táo dưới đất, nói với người phụ nữ thấp béo, thu dọn đi, lát nữa chủ nhiệm đến kiểm tra phòng đấy.
Người phụ nữ thấp béo bĩu môi, ừm một tiếng.
***
Khoảng nửa giờ đồng hồ sau, mộtngười đàn ông mập được một nhóm thanh niên trẻ trông có vẻ như bác sĩ thực tập kính nể vây quanh bước vào trong phòng bệnh. Người phụ nữ thấp béo vội vàng đứng dậy, đồng thời động tác siêu nhanh đá veo đống vỏ táo dưới chân vào gầm giường. Anh mập cụp mí mắt, xem ra là không được ngủ đủ giấc.
Anh ấy thế nào rồi?
Vẫn vậy. Người phụ nữ thấp béo trả lời ngắn gọn. Câu nói này dường như khiến anh mập rất hài lòng, anh ta vỗ vỗ vào thành giường, chú ý quan sát.
Tiếp theo là giường của người phụ nữ. Cô hơi căng thẳng, bất giác cũng đứng dậy.
Thế nào rồi? Anh mập chậm rãi nói.
Cô nghĩ một lát, trả lời thật thà, không biết.
Anh mập vẫn không phản ứng gì, chỉ cúi người nhìn khuôn mặt người phụ nữ. Ổn đấy, chú ý quan sát.
Các bác sĩ thực tập phía sau vội vàng ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, cô nhớ người đàn ông mập này từ khi bước vào phòng đến giờ, nói không quá hai mươi chữ, có trời mới biết những bác sĩ thực tập này đang ghi chép những gì.
Anh mập trước khi bước đi chỉ xuống túi nước tiểu. gầm giường,
Cô nhìn theo, túi nước tiểu đã sắp đầy. Lúc này cô mới nhớ ra, trước khi anh đi đã dặn cô nhất định phải đổ túi nước tiểu cho người phụ nữ đúng giờ. Vừa trách mình sơ suất, cô vừa cuống quýt tìm kiếm thứ gì đó có thể đựng nước tiểu. Dưới gầm giường có một vỏ chai nước khoáng trong đó có cặn vàng đã khô. Cô quỳ xổm xuống, đổ nước tiểu trong túi đựng nước tiểu vào trong chai. Mặc dù đã rất cẩn thận, vẫn cảm thấy có thứ gì dính nhơm nhớp vào ngón tay. Cô cảm thấy hơi kinh tởm, nhưng cảm giác ấm ức còn nhiều hơn. Vì anh, ngay cả nước tiểu của người phụ nữ của anh mà em còn đi đổ rồi.
Lật giở cuốn sổ nhỏ trong ngăn kéo, cô ghi lại thời gian, số lượng nước tiểu vào dòng cuối cùng bên dưới những ghi chép dày đặc trên trang giấy. Vừa định gấp cuốn sổ lại, lòng hiếu kỳ chợt nổi lên, cô giở ra xem từ đầu đến cuối.
Cuốn sổ ghi chép tình hình của người phụ nữ trong quá trình hôn mê, có thể thấy được sự cẩn thận và tỉ mỉ của anh. Từ việc lớn như thời gian, địa điểm, bác sĩ mổ chính của cuộc phẫu thuật, việc nhỏ như số lượng, màu sắc của mỗi lần đổ nước tiểu cũng đều được ghi chép tỉ mỉ vào cuốn sổ. Khi giở đến một trang nào đó, bên mép trang ghi mấy chữ lớn: lúm đồng tiền. Còn khoanh tròn bằng mực bút bi mấy vòng liền.
Lúm đồng tiền?
Cô nhớ đến lời của anh và cô điều dưỡng, bất giác nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ ngủ say trong vô thức, đầu khẽ nghiêng sang một bên, má hơi phù. Cô quan sát tỉ mỉ rất lâu, cũng không phát hiện ra trên đó có chỗ nào lõm xuống.
Lúm đồng tiền?
Cô đột nhiên cảm thấy ký ức của mình xuất hiện trở ngại, cô không nhớ người phụ nữ trong bức ảnh có lúm đồng tiền hay không. Cho dù trong những buổi chiều bận rộn đó, cô thường tỏ vẻ hờn dỗi cố tình nằm lì thêm ở trên giường, xem đi xem lại bức ảnh của người phụ nữ rất nhiều lần, cô vẫn không thể khẳng định trên khuôn mặt người phụ nữ có lúm đồng tiền hay không.
Cô đứng hẳn dậy, tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt của người phụ nữ, nhưng bất luận cô chú tâm đến đâu, vẫn không thể phát hiện ra đôi lúm đồng tiền đó.
Người phụ nữ thấp béo chú ý thấy động tác của cô, có phải là cần trở người không?
Ừm? Cô ngẩn người, đúng, đúng vậy.
Người phụ nữ thấp béo xung phong, để tôi làm cho.
Cô nhìn động tác của người phụ nữ thấp béo lật trở cô ấy một cách hết sức thành thạo, điều chỉnh dây truyền dịch, kê một chiếc gối ở dưới lưng, đặt ngay ngắn hai chân, rồi lại đắp chăn cẩn thận cho cô ấy, bản thân mình không phải động tay vào chút nào, bất giác cảm thấy áy náy, như thể đã phụ sự tin tưởng của anh vậy.
Để cảm ơn người phụ nữ thấp béo, cô chạy xuống dưới tòa nhà mua chút hoa quả. Người phụ nữ thấp béo khi nhận số hoa quả đó tỏ vẻ hơi hoảng hốt vì nhận được sự ưu ái, như thể người cần phải cảm ơn là cô ấy chứ không phải là mình.
Tạo dựng mối quan hệ thân thiết giữa những người phụ nữ với nhau là một việc vô cùng đơn giản, khi họ ngồi đối diện nhau gọt vỏ táo, thì đã như thể bạn bè lâu năm rồi.
Trò chuyện là cách tiêu khiển thời gian hữu hiệu nhất.
Từ người bệnh của hai bên đến trình độ của bệnh viện, từ vật giá cho đến nhân tình thế thái, cô và người phụ nữ thấp béo tìm được rất nhiều đề tài chung. Cô cứ như là tẩu hỏa nhập ma ra sức dò hỏi từng chi tiết việc anh chăm sóc người phụ nữ, vừa muốn nghe, vừa sợ phải nghe, cuối cùng người phụ nữ thấp béo đưa ra kết luận: có một ông chồng tốt như vậy, đáng lắm. Cônghe xong, trong lòng trào dâng cảm giác buồn bã ủ dột.
Bất giác đã đến buổi trưa, cô nhớ anh dặn cần phải hút dịch cho người phụ nữ. Do dự hồi lâu, cô cầm chiếc máy hút dịch lên, run rẩy vạch răng người phụ nữ ra, vừa mới cắm ống hút dịch vào một chút, lông mày người phụ nữ chợt chau lại, cô hoảng sợ không dám tiếp tục, cuối cùng nghĩ một lát, đứng dậy đi tìm điều dưỡng.
“Khẩu trang trắng” đang chuẩn bị ăn cơm, sau khi nghe cô nói xong, cũng không phàn nàn oán thán, chỉ có điều trên mặt thể hiện ra suy nghĩ “biết trước là cô không làm được rồi.”
“Khẩu trang trắng” nâng nửa thân người phụ nữ lên, bảo cô vỗ ngực và lưng người phụ nữ, cô thận trọng vỗ mấy cái, “Khẩu trang trắng” nói, mạnh vào, cô ấy cũng có biết đau đâu, cô sợ gì chứ! Cô nghiến răng, đập mạnh thêm chút nữa, “Khẩu trang trắng” vẫn không hài lòng, giơ một tay ra vỗ bồm bộp mấy cái, sau khi đặt người phụ nữ xuống liền một phát nhét ống hút dịch vào sâu quá nửa, sau vài lần khuấy trộn, lau tay vào tà áo blu trắng, nói xong rồi.
Cô cúi xuống nhìn khuôn mặt người phụ nữ, lông mày người phụ nữ vẫn nhíu lại, trên má cũng không có lúm đồng tiền.
Ôi, cô gọi “Khẩu trang trắng” lúc này đã đi ra đến cửa lại.
Sao thế
Anh ấy nói, phải hút đến khi trên mặt xuất hiện lúm đồng tiền mới tính là xong.
Lúm đồng tiền gì chứ, chỉ mỗi anh ta có thể nhìn thấy lúm đồng tiền thôi. “Khẩu trang trắng” nổi đóa, thế này còn chưa được à?
Cô nhớ đến lời dặn dò của anh trước lúc rời đi. Chưa được.
“Khẩu trang trắng” nghe ra được sự kiên quyết của cô, đành phải lặp lại động tác vừa nãy thêm một lượt, quả nhiên lại hút thêm được chút dịch đờm nữa, trước khi đi còn lườm cô một cái.
Cô cảm thấy hơi ấm ức, nhưng sự ai oán đối với anh còn nhiều hơn.
Vẫn không nhìn thấy lúm đồng tiền trên khuôn mặt người phụ nữ, nhưng đôi lông mày đã dãn ra, hình như đã dễ chịu hơn nhiều.
Cô ghi lại thời gian và số lượng đờm vào cuốn sổ, rồi lại pha cho người phụ nữ một tách trà hoa nhài.
Đợi đến khi trà nguội, cô ngẩn người nhìn luồng khí nóng bốc lên quanh tách trà, nhìn nó bốc hơi nóng lên từng chút một, tan biến, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, như thể có thứ gì đó biến mất vĩnh viễn.
Sau khi bón cho người phụ nữ nửa tách trà, cô cảm thấy hơi đói, cũng hơi khát, nhưng lại không muốn ăn gì cả, cuối cùng cầm lấy một quả chuối, vừa mới bóc vỏ, điện thoại di động chợt đổ chuông. Là anh.
Trong điện thoại hơi nhiều tạp âm, hình như là đang trong quán ăn, cô vừa nghe đã nhận ra giọng anh.
Anh hỏi thẳng là đã hút dịch cho người phụ nữ chưa. Hút rồi.
Trên mặt cô ấy có xuất hiện lúm đồng tiền không? Cô do dự một lát, quyết định không lừa dối anh. Không thấy.
Giọng anh lập tức trở nên lo lắng, em gọi điều dưỡng chưa?
Chính là gọi điều dưỡng hút đấy, em không dám làm.
Ôi, điều dưỡng làm không ổn đâu, đờm ở một số chỗ, họ hút không ra. Ừm, thế này đi, buổi chiều, em chú ý quan sát cô ấy hơn, nếu phát hiện có dịch đờm bít tắc, thì mau chóng gọi điều dưỡng.
Ừm, việc của anh xử lý sao rồi?
Cũng ổn, đang đi ăn với họ đây, buổi chiều đi lấy tiền. Ừm, vậy thì tốt.
Em vất vả rồi, anh sẽ cố gắng về sớm.
Được.
Trước khi bỏ điện thoại ra khỏi tai, cô nghe thấy anh hỏi em đã ăn cơm chưa. Cô không trả lời mà cứ thế tắt máy.
Đợi 5 phút, anh không gọi lại lần nữa, cô chợt cảm thấy sự mệt mỏi ập tới, gần như không thể đứng vững được nữa.
Người phụ nữ thấp béo đã nằm trên chiếc giường kê gần cửa ngủ say giấc, cô nhìn vào chiếc giường trống còn lại, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ mông lở loét một mảng lớn, toàn thân liền nổi gai ốc.
Cô đành phải ngồi trên chiếc ghế cứng đó, ánh mắt tản mạn dõi theo từng đốm ánh sáng mặt trời đang di chuyển chiếu rọi vào trong phòng bệnh.
Thời gian dài đằng đẵng khiến ta khó có thể tưởng tượng nổi. Cô liên tục giơ tay lên xem đồng hồ, lần nào cũng cảm thấy đã trôi qua một lúc rất lâu rồi, nhưng kim phút lại chỉ nhích được có chút ít. Dần dần cô cảm thấy không thể thở được, cố gắng kìm nén một lúc, vẫn phải đứng dậy đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Luồng gió mát thổi tới khiến cô cảm thấy sảng khoái, cũng bớt đi sự buồn bực, nhưng nỗi oán thán lại trào dâng lên trong lòng. Nhìn đoàn người bận bịu dưới lầu và những cô gái ăn mặc sành điệu thỉnh thoảng đi lướt qua, trong lòng cô thầm nghĩ, nếu không phải vì anh, hôm nay mình đã có một ngày bình lặng và nhàn tản rồi.
Còn cả người phụ nữ đó nữa.
Cô quay đầu nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ say trên giường. Cô ấy vẫn say giấc trong vô thức, trong cái miệng há ra một nửa đen sì, nước dãi chảy ra từ khóe miệng ướt đẫm một mảng lớn trên gối.
Xấu quá. Cô sung sướng nghĩ thầm. Nếu như chị mãi mãi không tỉnh lại thì sẽ thế nào?
Thực ra suy nghĩ này đã xuất hiện kể từ ngày đầu tiên khi cô hay tin người phụ nữ gặp tai nạn giao thông, chỉ có điều, cô vẫn luôn không dám thừa nhận thật không ngờ mình lại độc ác đến như vậy. Khi tất cả mọi người đều đã ngủ say, chỉ có một mình mình tỉnh thức, cô gần như có thể có được rất nhiều dũng khí từ trong sự tĩnh mịch vắng lặng này.
Nếu như chị mãi mãi không tỉnh lại thì sẽ thế nào? Cô chầm chậm bước về phía người phụ nữ, tỉ mỉ ngắm nghía khuôn mặt cô ấy, như thể đang phán đoán khả năng cô ấy mãi mãi không tỉnh lại chiếm bao nhiêu phần trăm. Thế nhưng, khi ánh mắt cô lướt qua má người phụ nữ, mấy con chữ lại nhảy vào trong đầu cô.
Lúm đồng tiền.
Cô nhớ đến lời của điều dưỡng “Khẩu trang trắng”, chỉ anh ấy mới có thể nhìn thấy lúm đồng tiền.
Trong khoảnh khắc, tất cả những điều tưởng tượng về cô và anh đều tan thành mây khói, cô bất giác tìm kiếm đối lúm đồng tiền trên khuôn mặt người phụ nữ.
Tại sao chỉ mình anh mới có thể nhìn thấy?
Có mấy lần, cô gần như khẳng định mình nhìn thấy trên gương mặt đó có một chút lõm xuống, nhưng định thần nhìn kĩ lại, vẫn chỉ là một cái má phẳng, thậm chí còn hơi phù lên. Động tác của cô có phần điên rồ, thậm chí còn nâng đầu người phụ nữ lên xem cả hai bên trái phải, lúm đồng tiền ở đâu?
Cần phải trở người rồi à?
Lời nói mơ màng của người phụ nữ thấp béo như thể tiếng sấm vang giữa trời quang, cô run rẩy, buông đầu người phụ nữ xuống giường.
Để tôi giúp cô nhé. Người phụ nữ thấp béo dụi mắt bước xuống giường, vừa ngáp vừa bước tới.
Người phụ nữ thấp béo giúp cô ấy chuyển vị trí nằm ngược lại, không hề chú ý thấy cô ở phía sau đang run rẩy toàn thân.
Sau khi nói lời cảm ơn người phụ nữ thấp béo, cô gần như lao ra khỏi phòng bệnh, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Cô rửa mặt rất lâu, cho đến tận khi da mặt bị xoa đến phát đau, tâm trạng mới dần bình ổn trở lại. Cô nhìn vào khuôn mặt ướt sượt trong gương, đột nhiên hơi cảm thấy sợ chính mình.
Cô quay trở lại phòng bệnh, tiếp tục trò chuyện, ăn hoa quả với người phụ nữ thấp béo.
Trong quãng thời gian này, cô đổ nước tiểu hai lần và trở người một lần cho người phụ nữ. Cô đã không còn nghĩ đến lúm đồng tiền nữa.
***
Lúc gần 5 giờ chiều, cuối cùng anh cũng trở về.
Sắc mặt anh hơi đỏ, trên người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng xem ra tâm trạng khá tốt.
Anh chào người phụ nữ thấp béo một tiếng, gật đầu với cô, rồi bèn lao đến bên giường nhìn người phụ nữ đó.
Ơ, em đã hút dịch cho cô ấy chưa?
Cô vốn tưởng anh sẽ hỏi xem ngày hôm nay của cô thế nào, đã ăn uống gì chưa, có phải là mệt lắm rồi không nào ngờ anh vừa mở miệng là hỏi điều này, bao nỗi ai oán tích tụ trong cả một ngày chợt trào dâng, cô đang định lên tiếng, người phụ nữ thấp béo đã tranh trả lời, hút rồi hút rồi, em gái anh khá lắm.
Anh ngẩn người, tiếp đến liền hiểu ngay, quay sang mỉm cười với cô.
Cô không cười, quay mặt đi.
Anh đặt chiếc túi da lên tủ đầu giường, lấy máy hút dịch từ dưới gầm ra, cúi người hút đờm cho người phụ nữ.
Cô không nhìn anh, nhưng có thể nghe thấy lời anh tự lẩm bẩm.
Hôm nay có nghe lời không... Ngoan lắm... Hôm nay cuối cùng cũng lấy được tiền rồi, sau này không còn phải lo lắng nữa... Anh uống rượu đấy, em có ngửi thấy không. Xong ngay đây, cố chịu đựng thêm chút nữa... Ôi, ngoan lắm, thật là một bé ngoan...
Chờ mãi mới nghe thấy tiếng anh thu dọn máy hút dịch, cô vẫn không kìm được mà bước tới nhìn một cái.
Đôi lông mày khẽ nhíu lại của người phụ nữ đã dãn ra, nét mặt thoải mái, như thể đang cười.
Trên hai má của người phụ nữ, có hai lúm đồng tiền hơi lõm xuống.
Cô chợt cảm thấy mình không thể nào ở lại phòng bệnh thêm được nữa, cô túm lấy chiếc túi da, khẽ nói, em đi về đây.
Ở? Anh hơi ngạc nhiên, em đã ăn cơm chưa? Anh mời em ăn chút gì rồi hãy đi nhé.
Thôi. Cô không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh. Em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.
Vậy, thôi được.
Không kịp nói lời chào tạm biệt với người phụ nữ thấp béo, cô vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Cô gần như tháo chạy lao ra khỏi bệnh viện, anh đi theo bên cạnh cô, liên tục nói gì đó, nhưng cô không nghe rõ lời nào cả, trong đầu chỉ có mong muốn rời khỏi nơi này.
Anh tiễn cô ngồi vào trong taxi, cách một lớp cửa xe, lại nói câu gì đó, cô vừa nói địa chỉ cho tài xế vừa ậm ừ đáp lời.
Xe đã lăn bánh, cô không kìm được vẫn quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy anh đang bước lên bậc thềm bệnh viện, chiếc áo jacket màu xám khuất sau cột bê tông rồi biến mất.
Cô thu ánh mắt lại, toàn thân mỏi nhừ, người mềm oặt ngồi dựa lưng trên ghế sau xe, cảm thấy sự mỏi mệt không thốt nên lời.
Cô biết mình vĩnh viễn không thể nào có được người đàn ông này.
Bởi vì lúm đồng tiền của người phụ nữ đó.